“Eldrie——————!!!”
Alice gào lên.
Người đệ tử đầu tiên và duy nhất – người đã đồng hành cùng cô qua chuỗi ngày tuy ngắn mà đáng nhớ ấy – ngã khỏi lưng con phi long sau khi mất hơn một nửa máu thịt.
Giục Amayori quành lại 3 lần, Alice đâm bổ xuống tàn tích của lũ trùng đang tiêu tan rồi vươn tay trái ra nắm lấy tay phải Eldrie. Hơi thở cô nghẹn lại trước trọng lượng quá đỗi nhẹ của anh ta khi cô kéo lên, dầu vậy, cô nghiến răng chịu đựng và thúc rồng bay lên.
Takiguri theo sát bên cạnh, có lẽ là vì lo lắng cho chủ nhân. Alice hét lên một lần nữa, trên đôi rồng đang bay ngang nhau.
“Eldrie!! Mở mắt... Hãy mở mắt!! Tôi không cho phép, cậu không được phép bỏ tôi lại ở một nơi thế này!!”
Mí mắt trắng xanh của Eldrie khe khẽ cô giật, với toàn bộ phần dưới ngực đều biến mất.
Bên dưới hàng mi chẳng mở nổi bao nhiêu, là đôi mắt anh, đôi mắt đượm tím và vẫn còn phảng phất chút ánh sáng, chúng ngước nhìn Alice.
“... Sư phụ à... Vì sự an nguy của Người...”
“Phải..., phải, tất nhiên là tôi an toàn rồi, đó là nhờ có cậu!! Chẳng tôi đã nói trước là tôi cần cậu sao!!”
Tầm nhìn cô bất chợt méo mó. Những giọt nước, giọt này tới giọt khác, rơi trên gò má Eldrie. Chẳng biết chúng là nước mắt của chính mình, Alice ôm chầm người học trò.
Vỗ từng hồi nhỏ nhẹ vào tai cô một giọng nói gần như không nên tiếng.
“Alice-sama... Có rất, rất nhiều người nữa... Cần đến Người. Tôi... Chỉ là một kẻ vô danh... Sao dám vọng tưởng... Có thể giữ Người cho riêng mình...”
“Tôi sẽ cho cậu mọi thứ cậu ước muốn!! Nên hãy trở về với tôi!! Cậu chẳng phải là đệ tử của tôi sao!!”
“Xin thôi, tôi đã được nhận đủ rồi.”
Alice cảm thấy trong vòng tay mình trọng lượng mong manh ấy đang nhanh chóng nhẹ đi, bỏ cô mà đi với tiếng thủ thỉ mãn nguyện đó.
“Eldrie!! Eldrie——!!”
Một tiếng nói thầm cuối cùng, dịu dàng lấp lên tiếng cô kêu khóc.
“Xin... Đừng khóc... Mẹ... Ơi...”
Và thế là, linh hồn thuộc về vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie Synthesis Thirty-one, còn được gọi là Eldrie Woolsburg, vĩnh viễn rời khỏi Underworld.
Đệ tử yêu quý của Alice hóa thành ánh sáng, tựa hồ đôi ba giây cố gắng nói chuyện với anh như là một phép màu vậy, rồi ánh sáng ấy rải rác vào không gian ban đêm trong khi Alice tiếp tục dõi theo với đôi mắt đẫm lệ.
Eldrie chẳng mấy chốc tan biến, không để lại dầu một mảnh giáp. Sương Lân Tiên anh nắm trong tay trái lặng lẽ rơi lên lưng Amayori. Có lẽ biết được cái chết của chủ nhân, Takiguri – đang bay bên cạnh – hú nên một hồi đau thương.
Alice hít một hơi thật sâu cái mùi hoa hồng nhè nhẹ tản mác quanh đây, trước khi ngẩng mặt lên.
——Đây là chiến tranh.
Vì vậy, thật vô lý khi gồng chịu sự phẫn uất, bất kể loại thuật công kích mà kẻ thù tung ra, bất kể thương vong hệ quả. Thực tế, mới vài chục phút trước, chính tay Alice đã đoạt mạng một bầy địch bằng một Cự Đại Thần Thuật – thứ chỉ có thể dán mác “nhẫn tâm”.
Do đó.
Cơn giận này. Nỗi đau này. Dẫu cho chúng có trở thành sức mạnh, dẫu cho chúng mang lại sự tàn sát còn vượt quá kẻ địch——
“... Hiển nhiên rồi, các ngươi đừng hòng nói là chưa chuẩn bị!!”
Rút Kim Mộc Tê Kiếm ra một tiếng ngân cao, Alice hét.
“Amayori! Takiguri! Toàn lực tiến lên!!”
Thông thường, loài phi long bị xiềng xích bằng thuật trói buộc, chúng sẽ không bao giờ nghe theo lệnh chiến đấu của ai khác ngoài chủ nhân đã được chỉ định.
Tuy nhiên, hai anh em rồng cùng tru lên dữ tợn và đập cánh, bắt đầu cuộc tấn công vũ bão. Không bao lâu sau, một Dark Territory hiện nên gần hơn với mặt đất màu tro mở rộng ngút ngàn bất tận đằng sau hẻm núi.
Bị lòng phẫn nộ bừng bừng kích động, đôi mắt xanh da trời của Alice mau chóng xác định phân bố của quân chủ lực đối phương.
Xấp xỉ 500 mel từ lối ra của hẻm, nhìn sang bên trái là Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, bận giáp vàng đồng phục với quân số khoảng 5 000.
Còn bên phải là Guild Quyền Đấu Sĩ với số lượng cũng 5 000, với thân hình rắn chắc đeo dây da. Đây là quân đội chính của phe địch.
Dàn trận ở hậu phương là bộ binh Orc và Goblin, có vẻ là lính dự phòng, và cùng với đó là phân đội vận chuyển hùng hậu. Chỉ huy tối cao bên địch, Thần Bóng Tối Vector, nhiều khả năng ở giữa chúng.
Và ngay phía trước mắt cô, một nhóm mặc đồ đen đứng đông nghịt giữa Hắc Kỵ Sĩ và Quyền Đấu Sĩ.
Là chúng. Những Hắc Thuật Sư đã khai hỏa ma thuật vĩ mô lúc nãy. Quân số chúng ước tính 2 000. Mấy kẻ để ý thấy phi long đang đến liền tranh nhau mà chạy trốn, chẳng đoái hoài tới đồng bọn.
“Đừng hòng thoát!!”
Giọng trầm vang, Alice ra lệnh cho hai con rồng.
“Nhắm vào phía đuôi chúng... Bây giờ, bắn!!”
Huynh muội nhà rồng tức thì cong cổ há rộng hàm. Bộ nanh chúng sáng đỏ trước ngọn lửa bùng lên trong miệng.
Zubaa; Hai tia nhiệt song hành lập tức xé toạc không gian mà bay thẳng vào đường rút lui của đám Hắc Thuật Sư.
Mặt đất rúng mình bởi vụ nổ. Lửa bùng lớp lớp. Những thân xác bị lửa nhận chìm bay bay như lá.
Vì đường thối lui bị lửa chặn, các Thuật Sư mất hết hàng ngũ, túm tụm với nhau.
Alice giương cao Kim Mộc Tê Kiếm. Ánh sáng hoàng kim mà lưỡi gươm phát ra còn chói mắt hơn cả mặt trời.
“——Enhance armament!”
Thanh gươm chia thành hàng trăm mảnh nhỏ với một tiếng leng keng giòn tan. Từng mảnh nhỏ phản chiếu Tâm Ý của Alice, trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
* * *
Phi lý.
Không thể nào!!
Đầu lĩnh Guild Hắc Thuật Sư, D. I. L, rú lên trong thâm tâm trong lúc ngước mắt nhìn vị hiệp sỹ rồng lao tới từ hẻm núi như tên bắn.
Thuật Tử Trớ Trùng niệm bởi 2 000 Hắc Thuật Sư và sử dụng 3 000 mạng Orc hiến tế, đã tấn công quân địch bằng sức mạnh nhiều hơn cả dự kiến. Đúng lý chúng phải có đủ mức ưu tiên để ngấu nghiến không chỉ hết cả đám Hiệp Sĩ Hợp Nhất ấy mà còn cả binh lính trên mặt đất nữa.
Vậy mà, chẳng hiểu tại sao, cái thuật thức đáng lẽ sẽ ăn bằng sạch Sinh Mệnh đối phương ấy lại chỉ tập trung vào duy nhất một hiệp sĩ rồi tiêu biến sau đòn overkill ([22] sử dụng nhiều hơn cần thiết để giết đối thủ) phí phạm một cách khủng khiếp đó.
Tử Trớ Trùng bị hút về phía dạng sống nào sở hữu Sinh Mệnh cao hơn. Nói cách khác, tạo nên một thực thể nhân tạo ngang hàng với ma thú huyền thoại trong tích tắc, thứ vượt trội hơn con người và thậm chí là phi long, thì sẽ có thể và cũng là điều cần thiết để cố ý nhử chúng đi chỗ khác, tuy nhiên tạo nên một thứ như vậy bằng một thuật nhanh gọn là điều bất khả thi. Kết luận này đi ngược lại với logic. Không tồn tại giải thích hợp lý nào cả.
——Làm sao có thể tồn tại một sức mạnh mà ta, Trưởng Guild Hắc Thuật Sư, trung tâm của trí khôn toàn thế giới này, lại không hay biết cơ chứ!!
nghiến răng ken két, gào ầm không nên lời.
Nhưng, thực tế là quân địch đã bắt đầu tiến công lại chỉ với một hy sinh duy nhất, chúng tràn lên như sóng với động lực điên cuồng tới chỗ chỉ có vỏn vẹn 2 000 Hắc Thuật Sư.
“Rút lui!! Toàn bộ Thuật Sư, rút lui!!”
Giọng căng thẳng, D. Rít lên.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, 2 tia lửa đã xẹt qua trên đầu cả lũ và cắm xuống đất cách họ chỉ vài chục mel sau lưng.
Lửa phụt lên nổ bùm bùm, nuốt hàng chục thuộc hạ đang ré thất thanh của ả. Sóng nhiệt tỏa lên tận tầng 2 của chiếc xe ngựa D đang đứng mà thui luôn mái tóc đen ả tự hào.
“Hí-...”
La toáng lên, D. Lăn lóc khỏi chiếc xe ngựa. Cưỡi xe lúc này chẳng khác gì đưa thân mình ra làm mục tiêu.
Trà trộn vào đám tay chân, D. Cố tẩu thoát trước khi một quầng sáng màu vàng rực chiếu rọi vào tầm nhìn ả.
Trong tầm mắt tất nhiên đã hướng lên, ả thấy thanh gươm – của một Hiệp Sĩ Hợp Nhất cưỡi phi long – chia tách thành vô vàn hạt sáng.
Ả cảm nhận một cách rõ rệt rằng từng hạt sáng đó sở hữu mức ưu tiên cao khủng khiếp. Tuyệt nhiên bất kỳ Nguyên tố nào ả tạo ra từ nguồn Ám Lực lởn vởn xung quanh, sẽ không phòng ngự được trước chúng.
——Tiên sư, tổ cha nó, làm sao ta có thể để nó giết ta!!
——Ở một nơi thế này!! Ta là người sẽ thống trị thế giới này đó!!
Nhếch đuôi mắt với khuôn mặt của quỷ thần, D. Vung hai tay với ngón tay quắp lại như móng vuốt rồi thọc vào lưng hai Thuật Sư đang chạy đằng trước.
Zuburi, móng tay nhọn hoắt của ả xé xuyên lớp da mỏng của họ mà cắm tận vào thịt. Những ống trụ mà ả nắm lấy, không gì khác ngoài xương sống của các Thuật Sư.
“Gyaa... D-D.-Sama...!?”
“Người làm...!? X-xin dừng tay...”
Chẳng bận tâm đến tiếng thét van nài của thuộc hạ, Hắc Thuật Sư cao cấp nhất thốt nên điệu cười quỷ dị khi ả niệm câu mở đầu của thuật.
Những lời tiếp theo là một lời nguyền đích thực.
Phép biến đổi hình thể. Một bí thuật đáng nguyền rủa dùng để biến đổi xác thịt một sinh vật sống, lấy năng lượng từ Sinh Mệnh của đối tượng.
Bujuru.
Máu và thịt văng tung tóe khi 2 cơ thể trẻ khỏe phân rã thành những hình thù không xác định. Lần lượt chúng che chắn D. – đang bò trên đất – mà không để lộ một khe hở rồi hóa cứng, trở nên một tấm màn dẻo phòng ngự đã từng sống.
Một khắc sau, cơn cuồng phong chết chóc màu vàng bao trùm lấy toàn bộ mảnh đất.
* * *
Alice dằn lòng và ngoảnh mặt trước muôn tiếng kêu la chạm tới tai cô.
Cô không cho phép thứ thuật ấy được đem ra dùng lần nữa. Cô sẽ diệt trừ các Thuật Sư cùng thần chú đó khỏi mảnh đất này.
Mỗi lần cô quạt chuôi kiếm phát sáng mờ mờ trong tay phải, thì những cánh hoa sắc nhọn liền đi theo và đốn hạ kẻ địch mà cô đang nhìn từ trên xuống. Các Hắc Thuật Sư không mặc giáp sắt, nên cơ thể bị đâm xuyên ngọt xớt rồi ngã gục.
Alice duy trì trạng thái Giải phóng Ký ức cho đến khi chắc mẩm đã tiêu diệt hơn chín phần mười trong tổng số khoảng 2 000 Thuật Sư. Sinh Mệnh của thanh kiếm đã sụt giảm nhiều, song cô không hối tiếc.
Tuy khoảng 200 Thuật Sư đã trốn thoát mà thậm chí chẳng ngoái lại nhìn thây đồng đội mình chất thành đống, Alice thu Kim Mộc Tê Kiếm về trạng thái gốc thay vì tiếp tục truy đuổi.
Cô trông thấy khoảng 10 kỵ sĩ cỡi phi long cất cánh từ phía cuối, nơi Hắc Kỵ Sĩ Đoàn đang đóng quân ở bên trái tầm mắt cô.
Cô nghĩ họ sẽ tiến đến giao tranh với cô, thế nhưng kỵ sĩ rồng bên kia chỉ đơn giản là vào đội hình trên không trung và không có ý thu hẹp khoảng cách với cô. Cô tức khắc biết lý do. Hội Bercouli đã đuổi theo cô từ đằng sau.
“Bé con, đừng có quá trớn chứ!”
Cô xoay xở đáp lại lời Chỉ Huy Hiệp Sĩ, người lên tiếng lúc bắt kịp cô, có lẽ là do lo lắng về ảnh hưởng của cái chết của Eldrie.
“Vâng... Con ổn cả, Oji-sama. Xin hãy hộ tống phân đội trên mặt đất. Con sẽ hoàn thành vai trò mồi nhử của mình.”
“Ừa... Có điều đừng đi quá xa nhé!”
Bercouli nói to và quay mắt về phía kỵ sĩ rồng của địch. Alice ra lệnh cho Takiguri bên cạnh cô tiếp tục giữ yên độ cao, rồi cưỡi Amayori chầm chậm bay lên và tiến tới.
Cô phần nào cảm thấy sự chú ý đổ dồn lên mình từ các Hắc Kỵ Sĩ, Quyền Đấu Sĩ, Orc, Goblin——và một thực thể có uy áp khổng lồ đang ngự tại một nơi không thể định vị rõ. Cô có thể nghe thấy tiếng la nhỏ từ các vệ binh và đơn vị tiếp tế ở đằng sau, những người cuối cùng cũng ra khỏi khe núi và rẽ xuống hướng nam mà toàn lực chạy.
Alice hét đủ to để xóa tiếng rầm rập tạo ra khi họ di chuyển.
Thanh giọng của cô, được khuếch đại bằng Tâm Ý, vang dội rõ ràng theo mọi phương tới tận cùng.
“——Ta tên là Alice!! Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty!! Người phụng vụ ý muốn của 3 Nữ Thần bảo hộ Nhân Giới, là ta, «Vu Nữ Ánh Sáng»!!”
Đó là một lời tuyên bố chẳng có cơ sở gì cả, chỉ là một lời bịp.
Ấy vậy, toàn thể quân thù xáo động trong giây phút tiếp theo. Ham muốn tột độ “bắt giữ Alice” vươn tới cô từ mặt đất, tựa như những xúc tu vậy. Có vẻ thật ra ham muốn Vu Nữ Ánh Sáng này của quân thù, nhiều ngang hay thậm chí là hơn cả ham muốn giày xéo Nhân Giới.
Có thật là nó ám chỉ cô, hay đơn thuần là cô đã giả định cái tên ấy?
Alice cảm thấy chuyện đó không liên quan. Cô chỉ cần một nửa số quân địch đuổi theo cô. Sẽ tốt biết mấy nếu kéo được địch đi khỏi chỗ này và giúp cho phần còn lại của quân ta có thêm thời gian; Đây là những việc cho phép cô kế thừa nguyện ước của Eldrie, Dakira và những vệ binh đã tử trận.
“Kẻ nào dám đứng trước mặt ta, hãy sẵn sàng đi vì ta sẽ đè bẹp kẻ đó bằng sức mạnh thần thánh của ta!!”
* * *
“Ồồ...”
Hoàng Đế của Vùng Đất Bóng Tối, Thần Bóng Tối Vector, đồng thời cũng là thợ săn linh hồn, Gabriel Miller, đứng dậy khỏi ngai trước khi buột miệng một tiếng trầm thấp.
“Ồồ.”
Gabriel không có cảm giác gì khi đòn đánh sử dụng 3 000 unit Orc đã dường như thất bại, hay ngay cả khi phần lớn unit Thuật Sư bị hủy diệt. Tuy nhiên, ngay chính thời khắc này, cơn rùng mình chạy qua một cách rõ ràng trên linh hồn lạnh nhạt của hắn.
Từ cặp môi màu nhạt đang nở nụ cười, một giọng nói nhẹ nhàng thoát ra.
“Alice...——Alicia...”
Hai mắt Gabriel săm soi hình ảnh nữ hiệp sĩ trẻ tuổi khoác giáp vàng óng mờ đương cưỡi rồng trong bầu trời đêm xa xăm.
Tóc bím thả dài. Nước da trắng mịn. Đôi mắt lam trong veo như trời giữa đông.
Hình ảnh đó giống hệt từng phân với ngoại hình trưởng thành mỹ miều của người con gái mà hắn ra tay lần đầu tiên, Alicia Klingerman, trong tâm thức của Gabriel. Quả thực, trong trí óc Gabriel, linh hồn Alicia mà hắn đã vuột mất ngày ấy, lại xuất hiện trong thế giới ảo này.
——Chắc chắn lần này.
Lần này, hắn sẽ bắt lấy nó bằng đôi bàn tay này. Hắn sẽ giành lấy Lightcube lưu giữ Fluctlight của cô gái đó rồi thưởng thức tới khi thỏa lòng mới thôi.
Hướng cái nhìn chằm chằm, rực như lửa xanh, vào người hiệp sĩ khi cô ta kéo dây cương rồng và bay vút vào bầu trời đêm phương nam, Gabriel luýnh quýnh thấp giọng nói với cái đầu lâu chỉ huy.
“Toàn quân, chuẩn bị hành động. Quay về phía nam, dẫn đầu là Guild Quyền Đấu Sĩ, tiếp đến lần lượt từng hàng là Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, đội á nhân, và đội quân nhu. Phải bắt sống nguyên vẹn hiệp sĩ đó, tức Vu Nữ Ánh Sáng. Ta sẽ ban quyền cai trị toàn cõi Nhân Giới cho chủ tướng của bất kỳ phân đội nào bắt được.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK