Vậy nhưng, ngoài Pendrick ra thì có một sinh vật khác phản ứng với sự giả ngu của Cale.
- Nhân loại, ta biết gã kia đấy! Để ta nói cho nha? Hắn là Elf đứng phía sau Elf đã giữ chân chúng ta tại nhà trọ khi mới tới đây! Rồng vĩ đại ta đây cái gì cũng nhớ hết!
Không, không cần ngươi nói ta cũng biết. Cale vô thức cau mày vì sự ồn ào do lời giải thích vô bổ của Raon.
'Sao hắn lại thế kia?'
Cale hơi hoang mang trước phản ứng khác với Raon của Pendrick. Pendrick nhấc cái mũ trùm đầu lên một tý. Đôi tai của anh ta vẫn bị che đi nhưng Cale nhìn thấy được vết thẹo hình chữ Z trên mắt.
"Tôi đã thấy ngài ở nhà trọ hôm bữa. Tôi nhớ là chúng ta có chạm mắt nhau.
Đúng rồi. Sau khi chạm mắt thì Cale đã hoảng hồn vì vết thẹo kia.
"Vậy à."
Nhưng Cale vẫn vờ không biết tới cùng. Cậu cố trả lời ngắn gọn nhất có thể bởi vì cậu đã có những trải nghiệm cho tới tận giờ.
'Không được nói nhiều.'
Nếu tán gẫu quá nhiều thì kiểu gì cũng phải dính dáng tới. Cale quay lưng lại với Pendrick và đi về phía ngược lại. Bước chân của cậu hướng lên bên trên cái hố.
Lạo xạo. Lạo xạo. Những viên đá đen vỡ ra khi giày của Cale chạm vào. Cơn gió lạnh thoảng qua, mái tóc đỏ bay phấp phới.
'Thế này thì hắn ta sẽ hết để tâm thôi nhỉ.'
Đương nhiên suy nghĩ ấy chỉ là sự nhầm lẫn của Cale.
"Cậu đã lấy được năng lực cổ đại rồi sao?"
Nghe thấy giọng nói vọng lại từ sau lưng nhưng Cale vẫn không dừng bước.
"Ừ"
Cậu trả lời ngắn gọn.
Pendrick nao núng trước giọng nói vừa vô tâm vừa lạnh lùng. Anh nhìn tấm lưng dần trở nên xa hơn của chàng trai.
Khí tức kinh khủng của dung nham khi ấy. Tại sao mà Pendrick lại tranh thủ tới đây dù làng đang gặp chuyện?
Elf không biết điều khiển Tinh Linh.
Elf chỉ có năng lực trị liệu và khả năng chiến đấu.
Elf ấy chính là Pendrick.
Đối với Pendrick thì thứ lửa phun trào ấy chính là thứ mà anh khao khát vì ngôi làng của mình. Anh nghĩ biết đâu thứ lửa ấy có thể thiêu rụi được những thứ độc hại ấy.
Nhưng vốn dĩ, năng lực cổ đại là thứ phải có thiên mệnh thì mới chạm được tới, cứ như là thứ đã 'được định sẵn chủ nhân'.
"Cậu gì ơi!"
Pendrick bước chân lên.
Cale giật mình vì âm thanh phát ra từ phía sau.
'Sao hắn lại theo mình?'
Cale nhanh chóng bước đi mà chỉ nhìn về phía trước. Dĩ nhiên là cậu có trả lời.
"Sao vậy?"
"Tôi có thể mượn năng lực cổ đại của cậu được không?"
Lỡ dại trả lời mất rồi.
Elf đang đứng ở đó. Pendrick cởi mũ xuống và để lộ cả tai của mình ra.
Trong Sự Ra Đời Của Anh Hùng miêu tả rằng diện mạo của Tộc Cá Voi xuất sắc đến mức vả vào mặt của lũ Elf. Thế nhưng Pendrick có diện mạo mĩ miều theo nghĩa khác một chút, quả đúng là đồng đội của nhân vật chính.
Pendrick là Elf không biết điều khiển Tinh Linh. Bởi vậy nên anh ta phải sống trong tuyệt vọng cả đời. Dù vậy nhưng anh ta có diện mạo đẹp trai với vẻ mặt nhợt nhạt như sắp đổ vỡ.
- Elf kia bị đau à? Sắc mặt nghiêm trọng quá.
Ừ. Diện mạo của người ta đau ốm thế thôi chứ không đau ốm gì cả. Nhưng mà đẹp trai thật. Cale nhìn Elf Pendrick chằm chằm. Thấy vậy, Pendrick nghĩ.
'Quả nhiên không phải người bình thường'
Khuôn miệng đóng chặt và ánh mắt không dề dao động dù đang nhìn Elf. Dù không nói lời nào nhưng ánh mắt ấy đang nói rằng: "Mau giải thích đi", Pendrick mở lời.
Bởi vì anh là đã người bắt chuyện trước nên anh cần phải giải thích.
"Tôi là Elf. Và hiện đang sống tại ngôi làng của Elf."
Cale nuốt ngược hơi thở dài. Cậu rời mắt khỏi Pendrick đang giải thích từ tốn và nhìn về đằng xa. Không hiểu sao mà Cale nghĩ rằng mình lại sai lầm rồi. Ra khỏi nhà đúng là bể khổ.
Khi ấy, Cale nghe thấy lời lẽ hút tai.
"Một tổ chức bất ngờ tấn công để cướp nhánh của Cây Thế Giới."
"Cái gì? Nếu mất nhánh thì làng Elf sẽ sụp đổ cơ mà?"
Cale vô thức buột miệng vì ngạc nhiên quá.
Cây Thế Giới.
Như bao thế giới fantasy khác, một truyền thuyết nói rằng có tồn tại Cây Thế Giới gánh vác hai lục địa. Vậy nhưng Cây Thế Giới không phải là sự tồn tại to lớn tới mức đó.
Cây Thế Giới chỉ là tồn tại ở một địa điểm riêng biệt và giúp cho những Tinh Linh của tự nhiên có thể sống một cách thoải mái. Các Elf được Cây Thế Giới cho phép ngắt một nhánh cây để dựng nên ngôi làng.
Cái tổ tạo thành từ những cái cây của tự nhiên. Elf sống bên trong đó, nhánh của Cây Thế Giới ban sự an toàn cho Elf thông qua ma thuật ảo ảnh.
Nếu nhánh của Cây Thế Giới biến mất thì làng Elf cũng sẽ biến mất.
"Vâng. Sẽ sụp đổ."
Pendrick điềm tĩnh trả lời nhưng anh không kìm hãm được sự ngạc nhiên trong lòng, anh quan sát Cale kỹ hơn.
Cậu ta không ngạc nhiên khi nhìn anh là có nguyên do cả.
'Cậu ta biết rõ về Elf.'
Nếu là xét theo tính tò mò và sự ảo tưởng của con người về Elf thì ắt hẳn cậu ta phải là người có hiểu biết ở mức nào đó về môi trường sống của Elf và các Tinh Linh.
"Vậy nên hiện giờ Elf và các Tinh Linh đang chiến đấu chống lại tổ chức ấy."
Tổ chức ấy. Cale không thể giấu diếm sự khó chịu và hỏi.
"Tổ chức ấy ở đâu?"
"Tôi không rõ. Chỉ biết trang phục của chúng có 5 ngôi sao trắng và 1 ngôi sao đỏ. Dù đã điều tra nhưng chúng tôi vẫn không biết thứ đó biểu tượng cho nơi nào."
Lũ điên.
Cale không thể hiểu nổi vì sao tổ chức bí ẩn tên Arm hay Umm gì đấy lại hành động như thế này.
- Đúng là lũ tệ hại! Cái lũ đấy phải nhận quả báo! Định phá nhà người khác cơ đấy! Nếu nhà chúng ta mà bị phá thì ta sẽ hủy diệt cả thế giới!
Mặc kệ Raon nói gì đi nữa, Cale hỏi điều mà mình thắc mắc.
"Nhưng tại sao lại cần tới năng lực cổ đại của tôi?"
Sức mạnh của mình thì có tác dụng gì đối với chuyện đấy chứ?
Thay vì trả lời, Pendrick đặt câu hỏi.
"Cậu có biết thứ độc nhất đối với Elf là gì không?"
Cale biết. Chết tiệt ở chỗ cậu biết thứ đó. Cale thở dài.
Quan hệ giữa Elf và Dark Elf không tốt. Lý do là vì Dark Elf là sự tồn tại của Tử mana.
"Tôi không biết sức mạnh của ngọn lửa này có thiêu rụi được Tử mana hay không"
Tử mana là độc đối với Elf.
Có lý do khiến chiến binh bảo hộ để lại Tinh Linh ở làng và đi điều tra. Hiện tại lực lượng chính bảo vệ cho làng là Tinh Linh, những thứ có thể tự do hành động trước Tử mana.
Đôi mắt của Pendrick trầm lặng xuống. Chàng trai kia quả thực là một người rất am hiểu về Elf. Rất khó để tìm được con người như vậy.
"Dù vậy nhưng tôi vẫn muốn thử. Xin hãy giúp tôi. Bọn chúng hất nước có chứa Tử mana, các Tinh Linh cũng không thể xóa sổ nó được."
"Sao tôi lại phải giúp vậy?"
Câu hỏi của Cale khiến cho Pendrick á khẩu trong giây lát.
Khi ấy Cale nhớ tới một người.
Người vẫn luôn phải mang theo cơn đau trên mình nhưng cô lại nói rằng nó không phải là cơn đau dữ dội. Necromancer Mary. Sau này Cale còn có nhiều việc cần sai khiến Mary nên để cô ta nợ cậu một chút ngay từ giờ không phải tốt sao?
Nếu đã thành ra thế này rồi ấy.
"Mm, chúng tôi sẽ báo đáp cậu."
Pendrick lắp bắp trả lời, còn Cale thì hỏi ngược.
"Báo đáp?"
Pendrick nao núng khi thấy Cale tỏ ra quan tâm. Phải cho con người cái gì mới được đây? Theo tiêu chuẩn của con người thì làng Elf rất nghèo. Không có tiền, bảo vật hay đá quý. Chỉ có cây cỏ mà thôi.
"Vâng, mm, chúng tôi sẽ báo đápㅡ"
"Thôi khỏi."
"Vâng?"
"Những kẻ sống với thiên nhiên thì lấy đâu tiền, đá quý mà cho."
Dĩ nhiên là Trị liệu sư Pendrick và các Tinh Linh có thể báo đáp cho Cale, nhưng...
Cale giữ lại vế sau trong lòng. Vì sao hả?
'Vì Elf thích những con người thoát ly khỏi vật chất.'
Họ là chủng tộc thích không sở hữu gì cả.
Cale đã quyết tâm xong.
Từ nãy giờ, Raon khăng khăng với Cale.
- Nhân loại! Ta muốn bụp cho gã thương sĩ ấy một cái!
Kẻ mạnh nhất đã nói như vậy thì đành chịu thôi nhỉ? Với lại Pendrick là người đã sống sót nhờ mạch truyện thay đổi. Cale cũng không muốn để mặc anh ta chết. Với cả cậu cũng muốn kiểm chứng một thứ.
"Tôi sẽ giúp."
"Thật sao?"
Lần đầu tiên Pendrick thấy nụ cười nở trên môi của chàng trai tóc đỏ.
"Đâu thể mặc kệ những kẻ gặp khó khăn được?"
Dù giọng điệu của cậu ta quá đỗi thờ ơ, nhưng Pendrick cảm thấy biết ơn.
Anh hiểu mình đã đột ngột nhờ vả một khó khăn đến thế nào. Bởi vậy nên anh càng thấy nhói lòng hơn. Pendrick mở lời. Nhưng trước khi mà anh nói ra thành tiếng thì chàng trai kia đã nói trước.
"Với lại tổ chức ấy có vẻ là những kẻ mà tôi đã từng gặp."
"Thế là sao?"
Cale nhìn những chóp núi ở đằng xa và nói như là than thở.
"Tôi đã từng giúp đỡ tộc Cá Voi. Chúng là những kẻ đã cho Nhân Ngư Tử mana để phun độc xuống biển.
"Lũ, lũ tàn ác!"
Đã có chuyện khiến cho sinh vật biển và biển cả suýt chết như vậy sao! Pendrick khiếp đảm.
"Chúng dùng bom để giết người ở thủ đô của Roan. Khi ấy cũng đã kịp cản lại."
Pendrick sực nhớ tới một sự kiện.
Vụ khủng bố bom ma thuật tại thủ đô.
Lần này khi ra thế giới bên ngoài để tìm hiểu thông tin thì anh biết được một chuyện do những kẻ được cho là tổ chức ấy gây ra.
Và anh nghe được tên của một quý tộc nổi lên từ sự kiện ấy. Anh nhớ rằng họ nói cậu ta có năng lực cổ đại.
Nhân vật đã sử dụng năng lực cổ đại để cứu người và ngã quỵ. Người ấy cũng có mái tóc đỏ.
"......Cale Henituse?"
Pendrick thấy chàng trai cười e ngại.
"Hửm? Anh biết rõ về tôi đấy chứ nhỉ?"
Ah. Pendrick thốt lên. Quả nhiên cậu ta không phải người thường.
- Nhân loại, sao ngươi lại cười cái điệu cười hay xài khi gặp Thế Tử thế? Tính lừa đảo hả?
Nghe thấy giọng của Raon nhưng Cale thản nhiên phớt lờ nó và hỏi Pendrick.
"Cho tôi biết vị trí của làng. Tôi sẽ mang những người đi cùng theo và lập tức tới giúp."
Pendrick cúi đầu.
"Cảm ơn cậu."
Cale Henituse mà ban nãy Pendrick thấy lạnh lùng, giờ đang nở nụ cười dịu dàng như thể chỉ cần cảm ơn vậy thôi là đủ rồi.
Tất nhiên Cale nở nụ cười ấy với ý định vơ vét sạch sành sanh.
***
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Cale cảm nhận được những lá cây quẹt qua người mình khi cậu lao về phía trước.
Bộp, bộp. Hai chú mèo On và Hong đang nhảy trên cây để theo sau bước chân nhanh nhẹn của Cale.
"Cale-nim"
Choi Han tới cạnh Cale.
Nhóm của Cale đang hướng tới thung lũng giữa đỉnh núi thứ 8 và thứ 7 của núi 10 ngón tay.
"Sao?"
Trước câu hỏi khô khan của Cale, vẻ mặt của Choi Han trở nên u ám. Cậu ta hỏi bằng giọng nói khó xử.
"Nhất thiết phải mặc như thế này sao?"
"Ừ."
"Tôi có thể hỏi lý do được không?"
"Một là để giữ bí mật."
Ron, Beacrox, Lock. Những người ở sau Cale và Choi Han lắng tai nghe Cale nói. Trong lúc ấy thì họ vẫn đang hướng tới làng Elf với tốc độ rất nhanh.
"Lý do còn lại là gì vậy?"
Choi Han thấy Cale nhoẻn cười.
"Để bọn chúng cáu."
Choi Han nín thinh. Dẫu thế nào thì có vẻ lý do của Cale nghiêng về vế sau nhiều hơn là giữ bí mật.
Và đó cũng là sự thật. Cale không ưa nổi cái tổ chức bí ẩn không chịu sống yên thân mà suốt ngày đi gây chuyện.
- Nhân loại, ta giữ khoảng cách ở xa thế này là được hả?
Cale gật đầu. Raon đang ở tít trên trời nhưng nó là Rồng nên chắc chắn là sẽ nhìn thấy cậu gật đầu.
Vì đi tới làng của Elf nên Cale đã bảo Raon ở ngoài phạm vi mà Tinh Linh có thể phát hiện.
Song cậu vẫn để Raon đi cùng vì nhỡ đâu có chuyện bất trắc.
"Cậu chủ, có thể nhìn thấy ạ."
Cale quay đầu khi nghe thấy Ron nói. Cậu nhìn thấy quang cảnh hiếm thấy ở đằng xa.
Cheng, cheng! Huỳnh!
Tiếng lưỡi kiếm va chạm và tiếng nổ vọng tới.
"Hiếm thấy thật"
Cale cũng đồng tình với lời của thiếu niên Sói, Lock. Tại thung lũng giữa đỉnh núi thứ 7 và thứ 8, khung cảnh bình dị của một thung lũng đang gợn sóng. Giữa những gợn sóng ấy ta lại thấy được một địa điểm khác với những cái cây ngút ngàn bao quanh.
Kia là làng của Elf.
Cale nhìn lối vào ngôi làng và bộc lộ cảm tưởng.
"Một mớ lộn xộn."
Tinh Linh đã hóa thực thể cùng với một vài Elf đang chiến đấu chống lại tổ chức bí ẩn.
"Đi thôi."
Khóe miệng của Cale giật giật và nhếch lên trên. Cale nhanh chóng lao về phía đường biên của ngôi làng.
"On."
Sương bao phủ lấy cậu. Không cần phải nhắc thì Hong cũng phun độc ra, Cale được bảo vệ bên trong làn sương độc.
"Tôi sẽ lên trước."
Beacrox đeo găng tay trắng vào và bước lên đầu. Choi Han vốn đã ở hàng tiền tuyến.
"Cậu chủ, tôi sẽ lặng lẽ đi theo."
Cale thấy Ron từ từ biến mất vào trong bóng tối của khu rừng mà không gây ra một tiếng động nào.
Cheng! Cậu quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh sắc bén, và thấy móng vuốt của Lock dài dần ra. Cale thấy Lock cười ngại ngùng. Cậu bé vẫn còn là một thiếu niên rụt rè.
Cale lại nhìn về phía trước và tiến gần tới làng Elf huyên náo.
Huỳnh!
Khự!
Kítttttㅡ
Tại nơi đó, tiếng thét của người, thú vật, Elf và Tinh Linh lẫn lộn vào nhau. Những kẻ mạnh ở đó ngừng chuyển động. Con mắt của họ hướng tới đỉnh núi thứ 7. Họ thấy những người đổ xuống từ đó. Những kẻ đang lao tới với tốc độ cực nhanh.
"Lũ, lũ địch lại tới nữa ư!"
Một Elf phát ra tiếng than vãn như là gào thét. Nhưng rồi Elf ấy lập tức sững lại.
Kyahhh!
Một cánh tay của địch bị cắt. Kẻ cắt cánh tay ấy là người dẫn đầu trong số những kẻ đổ xuống từ đỉnh núi.
".....Ơ?"
Phải khi bọn họ tới gần thì mới có thể nhìn thấy rõ.
"C, các ngươi là ai!"
Một trong số những kẻ địch gào lên. Trong số những kẻ mặc đồ đen có 5 sao trắng và 1 sao đỏ thì có một vài kẻ bộc lộ sự hoảng hốt.
Elf nhìn thấy trang phục của những người lao xuống từ đỉnh núi. Họ mặc đồ giống với lũ địch nhưng lại là đồ giả.
Những người mặc bộ đồ nhái với những ngôi sao như được làm ra bởi người may vá kém, đang tới gần họ.
"Anh ơi! Họ là những người ấy"
"Penrick! Em bảo sao? Là những người kia ư?"
Các Elf mở to mắt ra trước lời của Pendrick.
Khoảnh khắc ấy, Cale để Choi Han và Beacrox phía trước và đi xuống chiến trường. Cậu nhìn thấy kẻ quen mặt.
Cale nghe thấy giọng nói của Choi Han ở phía trước.
"Lũ kia sẽ nổi nóng chứ?"
Nhóm của Cale đang mặc trang phục nhái đồng phục của tổ chức bí ẩn như hồi ở đảo Hais. Cale từ tốn đáp lại.
"Như vậy thì tốt chứ sao. Lại bảo không đi?"
"Đúng là tốt thật"
Cale nghe thấy câu trả lời thản nhiên của Choi Han và nhìn kẻ quen mặt, gã thương sĩ. Hắn là kẻ đã sử dụng cuộn giấy ma thuật để bỏ trốn và bị thương bởi mũi tên mana của Raon.
"Ha!"
Gã thương sĩ cầm trường thương nhìn nhóm của Cale và phá cười. Gặp lại những kẻ đã khiến cho mình phải bỏ chạy ở đảo Hais, gã thương sĩ nói cùng với hơi thở dài.
"Điên mất thôi."
Cale thấy khá khoan khoái vì đã khiến cho phản diện phải nói thế kia.
"Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Choi Han trả lời câu hỏi của gã thương sĩ.
"Tổ chức bí ẩn."
Giờ Choi Han cực kỳ điềm nhiên. Qua lỗ của mặt nạ, Cale có thể thấy được khóe miệng của Choi Han đang nhếch lên. Trời đất ơi, Choi Han đang cười mỉa cơ đấy. Bài bản thật.
"Đúng là lũ thần kinh"
Họ cảm nhận được gã thương sĩ đang nói thật lòng. Vẻ mặt của hắn có lẫn cả sự khó chịu, bực dọc, nan giải. Khóe miệng của Cale cong lên cao bất tận.
Thế sao mà các ngươi lại làm ra những chuyện phiền phức gây hại cho người khác hả?
"Nhóc này, lũ kia là ai thế?"
"Chúng là lũ nào vậy?"
Có hai kẻ trông có vẻ là đồng đội của gã thương sĩ.
Một bé trai trông tầm 12 tuổi và một gã đàn ông trung niên.
- Cả hai đều không mạnh bằng thương sĩ. Nhưng đứa bé trai lại rất đặc biệt.
Máy dò Raon đã nói cho Cale biết hết. Với lại chúng cũng là những kẻ mà Pendrick đã nhắc tới.
"Đứa bé trai là người điều khiển thú. Với lại dựa trên cách dùng từ thì chỉ có diện mạo là trẻ em mà thôi. Hắn khiến cho những động vật mất nhận thức tạt Tử mana lên Elf. Gã kiếm sĩ trung niên thì bảo vệ cho hắn."
Ngoài ra thì còn có hàng trăm thành viên của tổ chức bí ẩn. Số lượng người trưởng thành của làng Elf nhiều lắm cũng chỉ được 200. Dù có Tinh Linh nhưng lực chiến đã khác biệt như này, mà lại còn có Tử mana nữa nên hiển nhiên là Elf đang gặp khó khăn.
"Mấy anh là ai mà lại bắt chước tụi tôi?"
Cale chạm mắt với đứa trẻ điều khiển thú đang nhìn mình.
Kẻ điều khiển thú.
Có thể nói điều khiển thú là một năng lực đặc biệt. Có thể khiến động vật hoặc Quái Thú còn sống trở thành bạn và cùng chiến đấu, hoặc là cướp đi lý trí và biến chúng thành những cái xác sống.
Trường hợp ở vế sau thì những động vật, quái thú bị lấy mất lý trí sẽ không thể trở về trạng thái ban đầu. Dù kẻ điều khiển có giải thoát cho chúng thì chúng vẫn sẽ bạo phát mà chết.
Grrrrrrrr. Cale nhìn thấy rất nhiều động vật đang khuân thùng nước đựng Tử mana xung quanh đứa trẻ ấy. Dường như tất cả lũ động vật đều bị nhiễm Tử mana, những mạch máu đen nổi lên trên toàn cơ thể của chúng.
"Khoảnh khắc nhìn thấy tròng mắt trắng của đứa bé trai thì tất cả những con sói sống tại thung lũng của chúng tôi đều bị mất lý trí. Thực ra thì vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ tên điều khiển thú ấy tạt Tử mana."
"Mỗi khi như vậy thì hắn để thuộc hạ của mình lùi ra sau tránh Tử mana, Elf cũng không thể làm gì khác ngoài tránh né những động vật mang theo Tử mana. Bọn chúng có thể chủ động kiểm soát thời điểm nên chúng tôi vẫn chưa thể thực sự tấn công chúng lần nào."
Pendrick bảo rằng trong lúc làm vậy thì có 2 kẻ mạnh bảo vệ đứa bé trai.
Vào lúc ấy.
Quoành!
Một con trong số lũ động vật phát nổ. Từ cơ thể vừa phát nổ của con sói không chịu được Tử mana, một luồng khói đen bốc lên và xác chết của nó tan biến không để lại vết tích.
"K, không thể tha thứ được."
Cale quay lại sau. Máu tụ lại trong mắt của Lock khiến nó đỏ lòe. Lũ động vật hầu hết đều là những loài có vú như sói, cáo,...
Đứa bé trai tròn mắt.
"Ơ? Móng vuốt của cậu trai kia không phải của tộc Sói sao? Woa, ta muốn có cậu ta!"
Grrrr. Ranh năng của Lock nhọn lên, cậu ta vẫn bộc lộ sự phẫn nộ của mình. Choi Han đứng trước Lock và phóng aura đen ra. Bé trai cũng như gã trung niên đều sững người khi thấy aura chứng tỏ cấp độ Swordmaster. Gã trung niên nói với thương sĩ.
"Lũ kia là những kẻ đã làm hỏng chuyện của Nhân Ngư hả?"
"Ờ, lũ điên kia đấy."
Khi gã trung niên và thương sĩ nhìn nhau thì một giọng nói lạnh lẽo phát ra.
"Có nhiều thứ yếu ớt thật đấy."
Hai kẻ đó hướng mắt về một nơi. Cale khẽ cười và ra lệnh cho chủ nhân của giọng nói ấy.
"Ngươi có thể chiến."
Trả thù cho cha. Hôm nay Beacrox đeo 4 lớp găng tay. Anh đang cầm trường kiếm trong tay. Vậy nhưng tiếng thét đầu tiên của địch thì không phải do Beacrox tạo ra.
"Kyahhhh! Tay của tao!"
Cánh tay trái rơi xuống đất. Một thành viên của tổ chức ôm lấy cái vai trống trơn và la thét. Nhưng lại không nhìn thấy kẻ đã cắt bỏ cánh tay của hắn. Một lúc sau Cale nghe thấy một giọng nói rất khẽ khàng từ sau lưng mình.
"Cậu chủ, cảnh này sẽ tàn nhẫn lắm, cậu ổn chứ?"
Thủ phạm là Ron. Đúng là một lão già hiểm ác.
Bởi thế mà hôm nay Cale thấy rất vững tâm. Cale nhìn thấy đường biên của ngôi làng đằng sau tổ chức kia. Một tường bao được dựng lên tại đó.
Các Elf và Pendrick đang nhìn Cale. Cậu nhìn những khuôn mặt ngẩn ngơ ấy và ra lệnh.
"Trước tiên thì hãy tới ranh giới."
Cale sử dụng Âm Thanh Của gió và lao nhanh về phía trước.
"Cản lũ kia lại bằng mọi giá!"
Gã thương sĩ hét lên. Hàng trăm người của tổ chức bí ẩn và hàng trăm con vật đồng loạt tiếp cận nhóm của Cale. Cale nhìn chúng và cười rạng rỡ.
Gã thương sĩ sững người lại khi chạm mắt với Cale. Cale nói với hắn.
"Có vẻ ngươi xem nhẹ sương rồi?"
Làn sương đang bao bọc cơ thể của Cale lan ra chung quanh trong tích tắc. On và Hong đã mạnh lên nhiều.
Nyannnnmㅡ
Nyaaaaㅡ
Tiếng mèo kêu rùng rợn vang lên. Sương trắng chuyển thành sương đỏ sau giây lát. Và đồng thời Cale đem theo làn sương ấy lao vào lũ địch đông đúc đang tiến tới. Nhưng Cale không hề sợ một chút nào.
Những tên địch dẫn đầu ôm lấy cổ.
"Kh-ự!"
"Kh-ụ!"
Độc chết người khó mà sử dụng với lượng lớn nhưng độc tê liệt thì có thể. Toàn bộ những kẻ vượt qua được độc tê liệt thì bị chặt đứt tay trái.
"Cậu chủ, đừng gắng sức chạy."
"Biết rồi."
Ron cầm đoản đao ở hai tay và chém đứt tay của những kẻ tới gần một cách tàn nhẫn. Còn may là ông ta không giết chúng. Tay trái của Ron là thứ mà Mary đã tạo ra. Cánh tay màu xám ấy đã được Ron rèn luyện và có thể dùng như tay phải.
Những xoáy gió hình thành trong lòng bàn tay của Cale.
"Bỏ sương ra."
Sương biến mất.
"Cho độc vào lốc xoáy."
Xoáy gió của Cale dần trở thành màu đỏ. Một con mèo bị tô màu đen nhảy từ trên cây xuống vai của Cale. Đó là Hong.
Cale phóng xoáy gió độc vào khoảng không ở hai bên mình và hướng về phía tường. Ron yểm trợ cho cậu.
Lock theo sát Cale ở sau. Lock nhe răng ra và gầm gừ.
"Grrrrrrrrrrừㅡ"
Lũ động vật dù đã mất lý trí nhưng vẫn sững lại trước tiếng gầm của Lock chưa cuồng hóa. Bởi vì đó là tiếng gầm của người kế vị Vua Sói nên chúng cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Lock nhân cơ hội ấy mà bám sát lấy Cale và hỏi.
"Thiếu gia, không thể chữa cho chúng phải không?"
"Tình trạng như vậy thì khó lắm."
"Không thể trở về trạng thái ban đầu sao?"
"Ừm."
".....Tôi hiểu rồi."
Cách để giải thoát cho lũ động vật kia chính là nhanh chóng để chúng thoát khỏi sự điều khiển và kết thúc cuộc sống của chúng. Dù được tự do thì chúng cũng đã mất đi lý trí và chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn do tử mana khi bạo phát.
Cale liếc mắt xác nhận Lock đã tách cậu ra và lùi về phía sau, rồi cậu lao về phía trước. Tiếng hét như là tiếng gào của gã thương sĩ ma thuật phát ra từ phía sau lưng cậu.
"Rốt cuộc thì cái lũ này nhảy từ đâu ra vậy!"
Thương sĩ ma thuật nghiến răng và hét lớn. Kiếm của Beacrox vung vào hắn.
"Im mồm. Hôm nay ta sẽ dùng hết toàn bộ găng tay."
Cheng!
Trường kiếm của Beacrox và trường thương của thương sĩ va chạm. Gã thương sĩ ma thuật dùng tay còn lại để thi triển ma thuật và hét lên.
"Cầu lửa!"
Quoành!
Tiếng nổ phát ra.
"Chết tiệt! Vì thế này mà mình mới không muốn tới đây!"
Thương sĩ ma thuật hét lên như thể đang cảm thấy chán ghét. Cầu lửa của hắn từ lúc nào đã bị nắm đấm của Lock phá vỡ một cách dễ dàng. Tay Lock bị bỏng nhưng cậu không để tâm. Trận chiến không sử dụng phòng thủ chính là cách tấn công của Sói.
Nhưng mục tiêu của Lock không phải thương sĩ ma thuật.
Mà là kẻ thương sĩ ma thuật đang bảo vệ.
"Chết tiệt! Này ông chú! Bảo vệ Balbud đi!"
Móng vuốt sắc nhọn của Lock nhắm vào kẻ điều khiển thú. Nhưng không có ai ngăn cản cậu lại. Kiếm sĩ trung niên cũng đang vất cả chiến đấu.
"Rồ thật, cái lũ này từ đâu ra!"
"Có thời gian rảnh rỗi mà nói chuyện cơ đấy. Thử mạnh tay thêm tý nữa nhé?"
Choi Han thong thả dồn ép gã kiếm sĩ trung niên. Vết thương trên mình của gã kiếm sĩ dần dần tăng lên. Nhưng Choi Han không giết hắn ngay mà vừa quan sát xung quanh vừa dồn hắn tới giới hạn.
"Woa!"
Thế nhưng kẻ điều khiển thú tươi cười thư thả. Móng vuốt sắc nhọn của Lock dần dần tới gần gã.
"Phải bắt Sói chứ!"
Tròng đen của đứa bé trai chuyển thành màu trắng sau tích tắc. Và khoảnh khắc mắt hắn chỉ còn lại lòng trắng thì có một sự tồn tại che đi đôi mắt ấy.
"Khoảnh khắc nhìn thấy lòng mắt trắng của đứa bé trai thì toàn bộ lũ sói của chúng tôi đều mất lý trí."
Pendrick đã giải thích rất rõ.
Nyannnnnnn
Một con mèo bị bôi đen xuất hiện. Con mèo đã giấu đi bộ lông bạc nhảy xuống gần kẻ điều kiển thú. On sử dụng sương để che đi mắt của gã.
"Ơ? Cái gì thế này!"
Gã điều khiển thú hoảng hốt.
Mục tiêu thứ nhất là không để có thêm động vật nào bị điều khiển nữa.
Móng vuốt của Lock nhắm tới đôi mắt bị che của kẻ điều khiển thú đằng sau lớp sương.
Keng!
Nhưng có một đoản đao bé chặn móng vuốt của Lock lại. Một kẻ quấn quanh mình bởi vải trắng như là xác ướp đột nhiên xuất hiện từ trong cái bóng của lùm cây. Là sát thủ. Đoản đao trong tay hắn chệch theo một hướng kỳ dị và đâm mu bàn tay của Lock.
"Phải cắt bỏ ngón tay mi mới được."
Khoảnh khắc mà gã sát thủ nói thì hắn nhìn thấy đôi mắt của Lock.
Lock đang cười.
Pendrick đã nói với Cale.
Có vẻ là có hai người bảo vệ kẻ điều khiển thú.
Nhưng trước khi gặp Pendrick, thời điểm mà Pendrick đang leo lên đỉnh núi thì Raon đã nói với Cale: Thương sĩ ma thuật vừa mới tới.
Vậy 2 kẻ mà Pendrick đã thấy là ai?
"Số 1! Né đi!"
Có tiếng nói gọi gã sát thủ. Và đồng thời, gã sát thủ quay người lại khi nghe thấy một giọng nói khác cùng với khí tức lạnh lẽo.
"Cắt cái gì của ai cơ?"
Choi Han. Kiếm của cậu cắt ngang hông của gã sát thủ.
"Hự!"
Nhưng gã sát thủ dùng cánh tay quặp lấy cổ của kẻ điều khiển thú và lùi lại phía sau. Móng vuốt của Lock sượt qua má của đứa bé trai.
"Đau! Số 1, ta đau! Ta sẽ giết chết con sói kia!"
Nước mắt của đứa trẻ rơi lộp bộp giữa làn sương.
"Chậc"
Lock tặc lưỡi và ôm On vào lòng rồi chạy về đường ranh giới của ngôi làng Elf mà không ngoái lại sau. Kẻ điều khiển thú hét lên.
"Giết hết lũ oắt con tạp chủng kia đi!"
Giọng nói khàn khàn của người già phát ra. Khoảnh khắc ấy, mắt của lũ động vật đều chuyển đỏ.
Choi Han lập tức tới cạnh Beacrox. Cậu lo lắng là Beacrox sẽ mất lý trí mà đánh mãi, giờ đã tới lúc phải tới chỗ Cale.
"Không đi đi còn làm gì thế hả?"
Nhưng Beacrox lại trưng bộ mặt lầm lì và hỏi Choi Han không đi đi còn làm gì thế. Beacrox yếu hơn gã thương sĩ ma thuật. Choi Han nãy còn lo lắng nhìn lại phía sau và bật cười.
"Đống găng tay kia là gì thế?"
"Vì cáu thôi."
Sau khi cởi và ném 8 cái găng tay vào gã thương sĩ, khóe miệng của Beacrox cong lên trên khuôn mặt lạnh nhạt. Họ ngừng nói chuyện và đuổi theo Cale đã tới được tường bao của ngôi làng.
Nhờ Ron yểm trợ và độc của Hong mà Cale đã có thể chạy thẳng một mạch như chạy 100m, tới và đứng trên tường bao.
"Pendrick, rất vui được gặp lại."
Pendrick gật đầu với khuôn mặt ngẩn ngơ.
"Vâng, vâng."
Cale đi ngang qua Pendrick vừa trả lời một cách ngơ ngơ và nhìn một người quen mặt khác.
"Cũng lâu rồi mới gặp lại ông nhỉ."
Elf trung niên Cale gặp tại nhà trọ. Chiến binh hộ mệnh, Jeet.
Ông không thể tin nổi khung cảnh trước mắt mình. Các Elf trưởng thành về cơ bản đều biết điều khiển Linh Tinh nên rất mạnh.
Nhưng không mạnh tới mức như thế này.
Cậu ta được bảo vệ bởi Swordmaster, Người sói, sương độc và cả sát thủ già mà ông không ước chừng được thực lực. Thêm vào đó là một kiếm sĩ mạnh ngang Jeet.
Sao những nhân vật như thế này có thể xuất hiện cùng một lúc vậy?
Năng lực của họ ở cấp độ của Đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn của Hoàng Gia. Jeet nhìn người dẫn dắt họ, Cale Henituse và mở lời.
"Lâu ngày mới gặp lại ngài."
Thái độ của ông vẫn trịnh trọng như vậy. Ngay khi thấy Cale ông đã hỏi Tinh Linh của mình.
'Cảm nhận được khí tức của Dragon không?'
- Không, con người đấy. Có điều, sức mạnh của tự nhiên rất mạnh.
Không phải Dragon. Nhưng ông đã được nghe Pendrick kể lại, cậu ta là quý tộc và là nhân vật đã làm những chuyện như thế nào. Và cậu ta cũng chính là người đã ra mặt giúp đỡ Elf vô điều kiện.
Dù Elf có lỗ mãng với con người nhưng họ cũng biết tôn trọng những sinh vật thuần khiết và có tinh thần trách nhiệm.
Cale nhìn thấy Elf với mái tóc bạc đang tiến lại gần từ đằng xa ở phía sau Jeet.
Đó là tộc trưởng của Elf. Nhưng tiếc thay là không có thì giờ để chào hỏi.
"Cale-nim, tất cả đã tới rồi ạ."
Cale xác nhận tất cả mọi người đã tới, rồi cậu đi tới trước tường bao. Choi Han và Beacrox theo cạnh cậu.
Cale thản nhiên và đường hoàng cứ như là đang đi trên đất của mình hay là đi trên tường thành của lãnh địa Henituse vậy.
Tường bao được dựng lên khá là sơ sài để có thể gọi là tường thành. Cale nhìn thấy những con vật đang chạy ở bên dưới.
"Giết! Nhất định phải giết lũ kia trước! Ôi, làn da trẻ đẹp quý báu của ta!"
Quả nhiên kẻ điều khiển thú không phải là trẻ em. Cale quay người lại khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của người già.
Khoảng 300 con thú mang theo thùng đựng tử mana đang chạy như điên tới dây. Những Tinh Linh đã hóa thực thể và Elf khựng lại. Quy mô của đợt tấn công này hoàn hoàn khác biệt so với từ trước tới nay.
"....Cale-nim, để vậy cũng được sao?"
Pendrick tái mét mặt nhìn chất lỏng Tử mana vung vãi ra khi lũ thú chạy. Mặt đất biến thành màu đen khi Tử mana chạm vào.
Khi ấy, giọng nói của Cale phát ra.
"Cố tình làm vậy đấy."
Pendrick giật mình và quay đầu lại.
"Vâng?"
Đứng trên tường bao như là một người cai quản thành và để làng Elf phía sau lưng, trông Cale rất bình yên.
Cale chỉ chú tâm vào những lũ động vật đang tiến tới.
"Vẫn còn tỉnh táo nhỉ."
Kẻ điều khiển thú tức sôi máu nhưng vẫn không để cho các thành viên của tổ chức bị nhiễm tử mana. Thành viên của tổ chức theo phía sau lũ thú. Và ở sau cũng là kẻ điều khiển thú và thương sĩ ma thuật.
Pendrick cũng nhìn cảnh ấy, tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh nhưng đồng thời vẻ mặt anh trở nên buồn bã.
"Cậu định xóa sổ động vật và Tử mana trước sao?"
Ngọn lửa giống như dung nham. Nếu thiêu rụi động vật cùng với thùng chứa tử mana mà chúng đeo ở cổ thì trận chiến này mới có thể tiếp diễn với lợi thế nghiêng về phía Elf.
Lý trí nói với Pendrick rằng như vậy là đúng. Chiến binh bảo hộ cũng như các Elf khác đều im lặng và nhìn Cale. Lý do họ gọi Cale là bởi vì thế. Dù chúng là những con vật đã sinh sống cùng họ tại nơi này nhưng mà không còn cách nào khác. Nhanh chóng giải thoát cho chúng thì sẽ tốt hơn.
"Đâu phải?"
Giọng nói điềm nhiên của Cale phát ra.
Trước khi sử dụng năng lực cổ đại cuối cùng, Lửa Hủy Diệt tại lãnh địa của mình thì Cale muốn thử xem sức mạnh của nó tới đâu. Không phải thứ lửa mà Elf trong truyện đã lấy được mà Cale tò mò về sức tấn công của Lửa Hủy Diệt phiên bản hoàn thiện.
Bởi thế mà chỉ một lần thôi Cale muốn thử hết sức.
Cale đáp lại các Elf cùng với nụ cười.
"Tôi định dùng với lũ kia cơ."
Thình thịch. Thình thịch. Tim cậu đập mạnh. Ánh kim sắc đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Thương sĩ ma thuật giật mình và hét lên. Hắn có dự cảm không tốt.
"Tất cả tấn công! Ông chú, số 1, hai người cũng đi đi!"
"Xuyên qua lũ động vật với Tử mana kia á?"
Lời nói của ông chú trung niên khiến mặt của thương sĩ ma thuật nhăn lại như là A-tu-la. Hắn ra lệnh một cách lạnh lùng.
"Mệnh lệnh đấy."
Ông chú trung niên, sát thủ, và những thành viên còn do dự ban nãy cắn môi khi nghe thấy lời ấy, rồi họ cùng với lũ động vật lao về phía Cale.
"Đúng đấy, giết đi! Cấu xé hết bản mặt của lũ nhãi kia!"
Kẻ điều khiển thú gào lên. Khi ấy.
Ầmmmmmmㅡ
Các Elf nhìn lên trời. Cale nghe thấy giọng nói của Raon đang ở trên trời.
- Nhân loại! Cái này là gì thế? Ta ở đây cũng được hả?
Khoảnh khắc ấy.
- Woaa......
Raon trầm trồ.
"Chết tiệt! Blinㅡ" (*Blink: Ma thuật dịch chuyển cự ly gần)
Gã thương sĩ ma thuật hét lên nhưng giọng nói của hắn bị át đi.
Quoànhhhhh!
Một cột lửa đỏ đổ xuống. Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của tất cả đều bị nhuốm màu đỏ và không thấy được phía trước. Tai bị ù và không nghe thấy được âm thanh.
Sau khi sét lửa chớp nhoáng ấy biến mất thì họ nghe thấy một âm thanh.
Cale gập người xuống.
"Kh-ụ!"
Máu trào ra từ miệng của cậu.
'Chết tiệt! Đâu có ai nói là có tác động ngược!'
Sự Ra Đời Của Anh Hùng không cho biết rằng có tác động ngược khi sử dụng năng lực. Khoảnh khắc ấy, Cale nhớ lại lời nói của chủ nhân năng lực.
[Nếu là ngươi, nếu là kẻ có thể vứt tiền như ngươi thì có thể vượt qua bất cứ điều gì.]
[Hãy làm tan chảy tất cả những thứ cản đường ngươi. Và ngươi hãy cầm cự.]
Mẹ kiếp. Cứ nói thẳng ra là phải chịu đau không được à.
Cale lảo đảo.
Cậu đưa một tay lên bịt miệng.
Lộp, bộp. Máu rơi xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK