Mana trong đầm lầy đen và không khí đang dao động.
Rồng Đen nhìn xuống dưới từ trên trời.
Nó quả thực đúng là Rồng.
Khí tức tàn bạo và cao ngạo đang vây bủa cả đầm lầy. Cale quay đầu lại nhìn ranh giới giữa đầm lầy đen và khu vực rừng. Có vẻ khí tức đã kiểm soát cả khu vực này nên khu rừng không bị rung chuyển.
Tuy nhiên, khuôn mặt của các thành viên trong nhóm trở nên tái nhợt.
Cale nhớ lại về sức mạnh của Rồng được đề cập trong [Sự ra đời của Anh Hùng]
[Nói rằng Tộc Cá Voi có thể chống chọi trước Rồng chỉ là vì Tộc Cá Voi có thể xoay sở chống chọi để không phải chết dưới tay Rồng. Nếu Rồng thực sự muốn thì không có thứ gì mà nó không thể giết. Nếu chứng kiến sức mạnh ấy thì sẽ hiểu được tại sao Rồng lại tự cho bản thân mình là cá thể độc nhất. ]
Bùm! Bù--mmm! Bùmmm!
Cale hướng ánh mắt lên trời. Những luồng mana va đập vào nhau và tập trung quanh Rồng Đen. Nó điềm nhiên nhìn xuống đầm lầy.
Rồng con 4 tuổi từng bị bạo hành.
Không thể nhìn thấy hình ảnh ấy ở Rồng đen của hiện tại.
[Rồng không cần thiết phải thống trị. Bởi vì sự tồn tại của Rồng chính là biểu tượng của sự thống trị.]
Trong vô thức, da gà nổi lên trên cánh tay của Cale.
Ùuuuuuuuuuuu----
Kyaaaaaa-------
Chíccccccccc--------
Kíttttttt---------
Dạ Lâm bắt đầu gầm rú. Cale nhìn xung quanh. Cậu không thấy sự tồn tại nào khác. Tuy nhiên, có nhiều âm thanh và tiếng la hét phát ra từ trong rừng.
Lúc nãy những con Quái Thú không sợ Rồng đen, nhưng bây giờ, có sự hãi bên trong tiếng gào thét đứt cả họng đang phủ lấy cả khu rừng của chúng.
-Ồn quá
Nghe thấy giọng nói của Rồng đen trong đầu, Cale ngước lên nhìn nó. Rồng Đen cũng đang nhìn Cale. Hai quả bom ma thuật đang lơ lửng trong không trung.
Chẳng có gì ẩn trong ánh mắt của Rồng đen. Chuyện thế này chẳng là hề hà gì với nó.
"Ha!"
Khóe miệng của Cale từ từ nhếch lên. Witira của Tộc Cá Voi ư? Uy lực áp đảo mà Cá Voi Lừng Gù khổng lồ ấy không thể sánh nổi, lại đang phát ra từ cơ thể nhỏ bé kia.
Cale lớn tiếng trả lời.
"Ta cũng thấy ồn, làm nhanh đi nào"
- Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà
Cale thấy Rồng đen nở nụ cười. Luồng mana đen độc nhất của Rồng đen đang tỏa ra xung quanh nó.
Ùnnnnnnnnnng-----------
Giờ đây, mặt đất bắt đầu dao động. Cale có thể cảm nhận được chấn động bên dưới chân.
'Khủng thật'
Vậy nhưng, Cale không rảnh rỗi để quan sát chấn động của mặt đất.
Mana đen đã biến mất. Thay vào đó là một quả cầu sáng khổng lồ xuất hiện bên trên đầm lầy.
Ro-ẹt, Rọe--t.
Bề mặt của quả cầu giống như mặt trời, hàng loạt các ánh sáng va vào nhau và khiến cho không khí nhấp nhô.
Cale vô thức nuốt nước bọt. Và vào thời điểm ấy.
Huỳnhhhh---------
Cơn gió bắt đầu bùng lên. Mana đen của Rồng đen thấm vào trong 2 quả bom ma thuật. Tích tắc. Tích tắc. 2 quả bom bắt đầu đếm ngược.
Hai quả bom được chế tạo để phát ra cường độ nổ lớn nhất có thể. Thêm vào đó là quả cầu khổng lồ đang nhấp nhô giống như thiên thạch.
'Không phải là phá hủy nữa, mà sẽ là xóa sổ'
Xác Rồng có sao không nhỉ? Cale cảm thấy thắc mắc về điều này, vậy nhưng cậu hoàn toàn không thể hỏi về nó.
- Làm đây
Rồng đen dứt lời, và Cale không thể thấy gì nữa cả.
Quoành------------
Cale tự bịt tai của mình. Dạ Lâm đang kêu gầm.
"Kh-ự"
Cale lảo đảo vì chấn động từ mặt đất. Vậy nhưng cậu không nhắm mắt.
Thế giới bị nhuốm đen.
Chất lỏng màu đen bắn lên bầu trời. Đồng thời, ánh sáng rực rỡ như mặt trời chói lóa khiến Cale cảm thấy chói mắt.
Kiiiiiiiiiiiiiiicccccc---------
Một âm thanh ớn lạnh ập tới tai của Cale.
Chất lỏng màu đen gặp ánh sáng và phát ra âm thanh kỳ dị, rồi bị phá hủy tung tóe. Cale ngẩng đầu lên.
Cột trụ màu đen vươn lên bầu trời. Dường như ban ngày và ban đên cùng nhau tồn tại trong một khoảnh khắc. Vậy nhưng, tất cả đều biến mất trong phút chốc. Cột trụ đen bị biến thành bụi và bị gió cuốn đi.
Tá-ch, tá-ch--
Lá chắn cuối cùng còn lại bị nứt. Hai lớp chắn trước đã biến mất mà không phát ra tiếng động. Cale không bị thương.
Đầm lầy đen đã biến mất, nhưng chỉ có nó là biến mất mà thôi.
Cale quay đầu lại. Cậu nhìn thấy Paseton ngồi thụp xuống cùng với lũ mèo trong tay. Cậu thấy Witira đứng dậy trong khi đang bám lấy một thân cây.
Cale nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của Người Cá Voi.
Thế nhưng khu rừng vẫn lành lặn. Chỉ có đầm lầy đã biến mất. Khả năng kiểm soát sức mạnh tới mức khủng khiếp. Đó là lý do Người Cá voi không thể xóa bỏ sự kinh hãi trên khuôn mặt họ.
Cale quay đầu lại. Cậu thấy Rồng Đen đang đứng một mình tại nơi cột trụ đen biến mất. Rồng Đen cũng đang nhìn Cale.
Cale nói với Rồng con.
"Làm tốt lắm."
Rồng đen đang trong trạng thái với 5 giác quan được đẩy lên cực đại. Nó thấy da gà nổi trên cánh tay của Cale - người đang nhìn nó và cười. Nó cũng nhìn thấy cả ánh mắt của Cale.
"Ngươi làm tốt lắm"
Cale với ánh mắt điềm đạm. Nụ cười xuất hiện trên khuôn miệng của Rồng đen. Rồng đen thành thật nói ra tâm trạng của mình.
"Sảng khoái ghê"
Câu nói ấy khiến nét mặt của Cale trở nên kỳ quặc. Thấy Rồng đen thật sự trông rất sảng khoải, Cale tự hứa với bản thân rằng từ nay về sau sẽ không khiêu khích đứa nhóc này.
Ron, Choi Han, Beacrox không còn là vấn đề. Có quá nhiều kẻ mạnh khác để Cale có thể yên tâm chỉ vì diệt được mấy con Quái Thú nhỏ.
Một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của sinh vật được gọi là Rồng, Cale tự hứa với bản thân là sẽ quyết tử vì cuộc sống yên bình của mình. Và rồi Cale nhìn xuống dưới đáy của đầm lầy.
Đầm lầy đen biến mất nhưng chất lỏng đen vẫn còn lại một ít.
"Hình dạng của 1 con Rồng"
Hình dáng của Rồng với kích thước của 1 con Rồng trưởng thành bị phủ bởi chất lỏng đen, trông như một con rồng đất sét.. Và ở nơi trông có vẻ là phần đầu của con rồng có gắn một Vương miện màu trắng.
Đó là [Năng lực Cổ Đại]
"Ta làm theo ý mình cũng được hả?"
Rồng Đen trả lời câu hỏi của Cale
"Đừng có hỏi mấy chuyện hiển nhiên"
"Cảm ơn."
Cale không để ý thấy Rồng đen vừa mới giật mình, cậu tới gần khối bùn đen. Nếu loại bỏ bùn đen thì sẽ thấy được xương Rồng.
'Lấy được cái này và cả Ma Thấp nữa thì...'
Không đùa được đâu?
Khóe miệng của Cale nhếch lên. Lòng bàn tay trở nên ngứa ngáy.
Pháttttttt----!
Cale phóng tấm khiên ra phía trước. Đồng thời xoáy gió xuất hiện trong hai lòng bàn tay của cậu. Cale cường hóa xoáy gió đến mức cực đại. Gió cũng bắt đầu tụ lại tại bàn chân của cậu.
Hu-ỳnhhhhhh-----
Khoảnh khắc [Âm thanh của Gió] rít lên.
Soạtttt-------
Bùn đen bắn thẳng về phía Cale. Nó ập tới với tốc độ nhanh như muốn nuốt chửng lấy cậu.
Ngay lúc ấy. Giọng nói của chủ nhân [Năng lực Cổ Đại] phát ra. Đây cũng không phải là kiểu sức mạnh được hình thành tại địa điểm nhất định, mà là sức mạnh được ai đó để lại.
[Có biết thống trị là gì không?]
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Giọng nói lạnh lẽo như xuyên thủng ruột gan, khiến cho lồng ngực của Cale đập mạnh.
Và cơ thể của Cale đổ về phía trước.
Bang! Bang!
Xoáy gió trong tay của cậu phóng ra như hai mũi tên. Lốc xoáy xoẹt qua bùn đen và mở đường.
Cale nhanh chóng bước theo lối đó. Tấm khiên và đôi cánh ngăn chất lỏng nhão nhoét không chạm tới Cale.
[Thống trị có nghĩa là tước đoạt cả hơi thở của đối phương]
Thình thịch. Thình thịch.Tim của cậu đập điên cuồng mỗi khi nghe thấy giọng nói.
Giống như là cậu đang sợ hãi
"Kh-ự"
Cale cắn môi vì trái tim đập quá dữ dội.
Soạttttt-------
Những mũi tên gió cắt qua bùn đen một lần nữa. Cale vẫn liên tục nghe thấy giọng nói oai nghiêm của chủ nhân [Năng lực Cổ Đại]
[Ngươi có biết cách dễ dàng nhất để tước đoạt hơi thở của đối phương là gì không?]
Huỳnh-----, Huỳnhhhhhh--------
Xoáy gió liên tục được hình thành trong bàn tay của Cale và mở ra lối đi. Tứ phía của Cale bị bao bọc bởi chất lỏng đen, cậu bị nhốt bên trong bóng tối. Vậy nhưng Cale bước đi về phía trước, theo con đường mà gió đã mở ra.
Chính lúc ấy, giọng nói phát ra.
[Chính là hăm dọa]
Khóe miệng của Cale nhếch lên. Đe dọa cái khỉ. Cale - Kim Soo Rok đã vượt qua rất nhiều nỗi sợ và sống sót.
Bởi vì cậu muốn sống.
Bởi vì cậu muốn sống hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Con người tạo nên hiện tại của bản thân bằng nỗi sợ về tương lai không thể dự đoán trước.
Hai lốc xoáy hợp lại thành một lốc xoáy khổng lồ, rời khỏi bàn tay của Cale, rồi một lần nữa mở ra lối đi.
Quoành-----!
Sức mạnh của gió khác hẳn với lúc nãy.
"Nhảm nhí"
Thống trị? Đe dọa? Mấy thứ như thế để làm gì? Cale chỉ quan tâm tớ nhưng thứ mang lại lợi ích mà thôi,
Cale nhanh chóng bước đi theo con đường đã được tạo thành. Lúc ấy, giọng nói lại phát ra trong tâm trí của cậu.
[Khưhahaha, đúng thế. Nhảm nhí thật. Ngươi biết rõ đấy]
Tìm thấy rồi. Cale nhìn thấy xương sọ trắng của con Rồng ở trước mắt. Cậu nhìn thấy cả vương miện trắng ở trên đỉnh đầu.
Cale vươn tay về phía vương miện. Đầu ngón tay của cậu chạm vào viên ngọc ở trên.
Phátttttttt--------
[Hãy dùng cho tốt vào!]
Một ánh sáng rực rỡ phát từ vương miện và khiến cho bùn đen biến mất. Cùng lúc đó, vương miện bay về phía Cale. Cale nhắm mắt. Cậu nghe thấy giọng nói khoan khoái khác với trước.
[Đôi khi bịp bợm có thể cứu mạng ngươi đấy. AHahahaha!]
Cale cảm nhận thấy một sức mạnh khác đang bao bọc lấy trái tim. Thình thịch, Thình thịch. Trái tim đập dữ dội. Cale lập tức biết được sức mạnh ấy là gì.
Nét mặt của Cale trở nên kỳ quặc
"......gì thế, cái này..."
Cale mở mắt. Cậu thấy toàn bộ chất lỏng đen đã biến mất và bộ xương khổng lồ của Rồng.
"Nhân loại. Sao trông ngươi lại có vẻ mạnh bằng đầu móng chân của ta thế? Không phải, ngươi vẫn yếu mà. Gì thế nhỉ?"
Rồng Đen tới gần Cale. Khuôn mặt nó khá là hoang mang. Cale bật cười.
"Vì sức hút của cái cơ thể này đã tăng lên"
"Nói nhảm cái gì thế hả, Nhân loại?"
Rồng đen lộ nét mặt hoảng hốt. Nhưng lời Cale nói là sự thật
Cale có thể biết được tên của Năng lực Cổ đại này.
'Hào quang Thống Trị'
Quả là một cái tên nhức nhối. Nhưng [Năng lực Cổ Đại] này đúng thật giống y như cái tên của nó.
Chỉ có duy nhất 'hào quang' là trở nên mạnh hơn. Khác với hình dạng vương miện nguy nga thì sức mạnh này khá là vô dụng.
"Thứ sức mạnh thích hợp để lừa đảo"
"Lừa đảo là việc xấu"
Rồng đen cau mày và cằn nhằn với Cale, nhưng cậu phớt lờ nó và hướng mắt về phía những thành viên đi cùng.
Cậu thấy những người đang đứng một chỗ và không dám lại gần mình. Cale thu hồi sức mạnh của [Hào quang Thống trị] và ngoắc tay với những người đang đứng nhìn cậu từ đằng xa.
Khu rừng tĩnh lặng giống như là chưa từng có Quái thú kêu gào. Cale phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
"Tới đây nào"
Nghe thấy giọng nói khẽ khàng, lũ mèo đang giấu mặt và tai, ngước cao đầu. Và rồi chúng chạy tới chỗ Rồng đen và Cale. Lũ mèo chạy rất nhanh, và vượt qua Cale.
Tụi nó chạy tới chỗ Rồng đen. Nhưng khi tới gần, thì lũ mèo chần chừ và từ từ tới cạnh Rồng đen.
"Trông có vẻ không bị thương!"
"Sợ lắm đấy! Bé út của chúng ta mà bị thương là không được đâu"
Lũ mèo vây quanh Rồng đen và kiểm tra cơ thể của nó. Và rồi lũ mèo rón rén lại gần và vỗ về cơ thể của Rồng đen.
"Em của tụi mình là siêu nhất"
"Ngầu quá! Mạnh quá!"
Cale xác nhận rằng Rồng đen đang ngoan ngoãn ở cùng với lũ mèo, rồi cậu nhìn hai chị em Cá Voi vẫn chưa thể chuyển động. Cale nở nụ cười uể oải. Rồng đen tiến lại bên cạnh cậu. Bàn tay vô cảm của cậu xoa đầu Rồng đen và hỏi hai chị em Cá Voi.
"Không thể đến đây sao?"
Giọng nói khẽ khàng vang tới tai của chị em Cá Voi. Witira nới lỏng nắm tay đang siết chặt. Dù không phải bây giờ, nhưng vào lúc mà bùn đen biến mất, khoảnh khắc ấy Cale có gì đó khác biệt.
Rõ ràng cậu ta vẫn là con người sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng trước một đường roi của cô.
'Không phải là sức mạnh mạnh mẽ'
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng dáng vẻ khi đứng một mình của Cale khiến cho cô nghĩ cha cô, Vua Cá Voi. Không phải là giống về sức mạnh.
Mà là bầu không khí của những người đứng ở trên cao. Cô cảm nhận được thứ đó.
"Thiếu gia"
Thấy cặp chị em Cá Voi tiến lại gần, Cale thờ ơ hỏi.
"Hai người không bị thương chứ?"
"......không"
Witira im lặng khi thấy dáng vẻ giống như thường ngày của Cale. Cale ngừng nhìn cặp chị em, và quay sang Rồng đen.
"Còn mùi mana tồn đọng hả?"
"Giờ thì hết rồi"
Chất lỏng đen đã biến mất, vậy nên không còn lại mana tồn đọng nữa. Chỉ còn lại xương rồng vững chắc hơn bất cứ thứ gì, thứ có chống chịu ma thuật tốt và có thể chứa đựng được ma thuật.
"Thế ngươi thu hồi đống xương hộ ta với"
"Biết rồi"
Cale nhìn lũ mèo đang cọ mặt vào bắp chân của mình. Khi chạm mắt, hai con mèo gõ nhẹ chân trước lên bàn chân của Cale.
"Em cứ tưởng là lớn chuyện rồi ấy. Chẳng hiểu sao anh lại xông xáo trong khi là người yếu nhất nữa"
"Cứ giao cho bé út của chúng ta là được mà. Tất nhiên bé út mà bị thương là không có được"
Cale phớt lờ lũ mèo đang cáu kỉnh với mình. Cậu nói với các thành viên trong nhóm.
"Về thôi"
Giờ cậu phải quay về Nhà Bá Tước.
Và mấy ngày sau, Cale về nhà bá tước muộn hai ngày so với dự tính. Vừa thấy mặt Cale, thay vì chào hỏi, Hans nói với cậu.
"Thiếu gia-nim! Có liên lạc từ Hoàng Thế Tử điện hạ ạ. Chuyện này là sao vậy ạ?"
"Chuyện gì ấy hả?"
Cale thờ ờ trả lời. Vậy nhưng cậu không thể ngăn được khóe miệng đang nhếch lên của mình.
"Chuyện tốt cho cả hai bên chứ gì"
Chuyện tốt mà Cale sẽ tước đoạt những bảo vật quý giá nhất được tạo ra trong cuộc nội chiến ở Vương Quốc Whipper. Hans nói cho Cale biết một tin khác.
"Ah, với cả, Choi Han-nim đã gửi tin báo, giờ cậu ấy sẽ trở về từ Vương Quốc Breck"
Gì cơ?
"Cậu Lock cũng sẽ trở về cùng. Và cả quý cô Rosalyn nữa"
Sao về sớm thế này? Bọn họ cứ thế phá luôn Vương Quốc Breck rồi hả? Cale cau mày ngay khi vừa mới trở về nhà Bá Tước
"Nhưng mà Thiếu gia-nim, các hộ vệ của ngài đâu ạ? Tôi có nghe là Phó đoàn trưởng và lũ trẻ đã ở lại làng Harris để làm việc"
Cale nhăn mặt khi Hans cứ nói dồn dập mà không chịu ngừng. Mặc kệ Cale, Hans cứ tiếp tục nói trong khi đang ôm On và Hong trong lòng.
"Phó đoàn trưởng ở lại để điều tra về Dạ Lâm ạ?"
Phó Đoàn trưởng đã được nghe Cale nói về nguyên do của vụ nổ xảy ra trong [Dạ Lâm]. Vậy nhưng để giữ bí mật với những người khác thì Phó đoàn trưởng ở lại để điều tra.
"Thiếu gia-nim, việc vặt vãnh như này cứ giao cho tôi ạ. Vậy nhưng tôi sẽ không dừng lại ở vị trí này mãi đâu ạ"(Trans: 'Vị trí' mang hàm ý nói về địa vị)
Cale lập tức dẹp ngay khuôn mặt của Hilsman nói chuyện một cách bi tráng, vừa hiện lên trong đầu. Bởi hắn toàn nói những lời vớ vẩn.
"Không cần hộ vệ nữa, nên ta đã chia tay họ trước cổng thành"
Chị em Cá Voi đã rời đi khi tới cổng thành. Tất nhiên là Cale đã đưa bình đựng chất lỏng của đầm lầy cho cặp chị em. Chỉ là Cale đã lấy một nửa số đó.
Hong ngoe nguẩy đuôi. Nó đã mạnh hơn, kéo theo cả On cũng vậy.
"Hans"
"Vâng"
"Hoàng thế tử Điện hạ bảo liên lạc lại vào lúc nào?"
Cale thong thả hỏi Hans. Vậy nhưng Hans đáp lại rất quả quyết.
"Ngay lập tức. Điện hạ đã nói như vậy ạ"
Khóe miệng của Cale nhếch lên. Hoàng thế tử có vẻ gấp gáp. Cale nói một cách khoan thai.
"Vậy thì đi thôi nào"
* * *
Cale dựa người vào sô pha và bắt chéo chân. Tên pháp sư đảm nhiệm việc liên lạc hình ảnh của lãnh địa lén lút liếc nhìn cậu.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Ah, vâng, vâng!"
Tên pháp sư nuốt nước bọt và nói tiếp.
"Có thể lập tức kết nối với Hoàng thế tử điện hạ ạ"
Tên pháp sư nhìn Cale - người muốn gặp Hoàng Thế tử. Khác với vẻ căng thẳng của hắn, Cale rất điềm nhiên và nói.
"Vậy ra ngoài đi"
Tên pháp sư lập tức cúi sụp đầu trước lời đuổi khách phũ phàng của Cale, dù vậy nhưng hắn vẫn ngoái đầu lại mấy lần vì tò mò, rồi mới ra khỏi phòng liên lạc hình ảnh. Không hề trì trệ, Cale bật thiết bị liên lạc, cậu có thể thấy khuôn mặt hiện lên trên quả cầu bán trong suốt.
Cale lập tức mở lời.
"Được diện kiến dung nhan của Hoàng Thế tử điện hạ, người là vì tinh tú trong trái tim của bách tính thật là vinh hạnh bất tậ----"
- "Thôi"
Giọng nói của Hoàng thế tử lập tức phát ra.
Alberu nhìn Cale chằm chằm. Thấy Cale đang ngồi thư thả nhưng lại không có vẻ vô lễ, Alberu nói thẳng.
- "Lật tung Vương Quốc Breck luôn ấy nhỉ?"
Nụ cười trên môi của Cale càng sâu hơn. Đó là câu mở đầu cuộc trò chuyện mà Cale đang chờ đợi. Tại sao mà Cale lại cần phải lập tức gọi cho Hoàng Thế Tử. Khuôn mặt của anh ta còn không phải thứ Cale chào mừng.
'Thông tin của Hoàng Thế Tử chính xác hơn nhiều so với Hans'
Cale im lặng, cậu nở nụ cười như không có gì to tát. Nếu vậy thì mọi chuyện đều có cách giải quyết.
- "Ngươi không nói gì như thế, thì chắc đã được nghe qua"
Thấy chưa. Ngồi yên thôi cũng có thể được giải đáp.
- "Công chúa Rosalyn chắc hẳn đã rất quyết tâm. Làm sao mà có thể thảm sát nhà Đại Công Tước trong một buổi sáng vậy?"
Từ 'thảm sát' khiến trái tim của Cale đập mạnh, vậy nhưng cậu không biểu lộ ra mặt. Bởi vì Alberu đang nhìn Cale với ánh mắt dò xét. Hiện tại Alberu đang nhìn như muốn xuyên thủng Cale.
- "Cô ấy còn từ bỏ ngôi vị"
Quả nhiên là Rosalyn đã từ bỏ ngai vàng. Từ bây giờ cô ấy sẽ phơi bày con người pháp sư của mình.
- "Thế nhưng, ta nghe nói là có người rất mạnh ở bên cạnh cô ấy. Những kẻ khác thì không biết họ là ai, nhưng ta thì biết chứ"
Hoàng Thế Tử quả thật rất giỏi trong việc giải thích. Alberu nhìn Cale bằng ánh mắt sắc bén.
- "Chẳng phải là thuộc hạ của ngươi sao?"
Choi Han và Lock. Hoàng Thế Tử đang ám chỉ hai người đó, Cale nói sự thật với anh ta.
"Ngài bảo là thuộc hạ của tôi sao?"
Bọn họ không phải là thuộc hạ của Cale. Choi Han là người ngoài, còn Lock là người thực hiện giao dịch với cậu. Cale nhìn thấy khóe miệng của Hoàng Thế Tử đang dần nhếch lên trên màn hình. Anh ta cũng dựa người vào sô pha như Cale và nói thẳng.
- "Đồ nham hiểm"
Cale cũng chẳng phủ nhận. Thấy Cale như vậy, Alberu lắc đầu và huỵch toẹt.
- "Sao lại là Ma tháp?"
Giờ đây, Hoàng Thế Tử không còn bịa đặt hay nói những lời ngon ngọt trước mặt Cale nữa. Cale nhìn Hoàng Thế Tử với gương mặt nghiêm túc.
"Điện hạ"
Cale ngồi thẳng người dậy. Hoàng Thế Thử cũng ngồi thẳng người theo Cale và tỏ ra quan tâm. Cale nói tiếp.
"Tôi bất chợt nghĩ rằng tôi và điện hạ giống nhau"
Hoàng Thế Tử nhăn mặt.
- "Ý nghĩ thật ghê rợn"
"Cũng đúng thế thật"
Hoàng Thể Tử biểu lộ sự ghê tởm đối với đồng loại, vậy nhưng Cale điềm nhiên bỏ qua và nói tiếp.
"Chẳng phải Vương quốc Roan là đất nước không có gì sao?"
Sự tĩnh lặng buông xuống trong giây lát. Nếu pháp sư ở bên ngoài phòng liên lạc mà nghe được điều này thì chắc sẽ la hét thất thanh. Vậy nhưng giống như dự tính của Cale, cậu thấy nụ cười nở trên môi của Hoàng Thế Tử.
Lúc này, gương mặt của Hoàng Thế Tử nảy sinh sự hứng thú.
- "Giờ ngươi định loạn ngôn sao?"
"Vậy nhưng Điện hạ đang cười đó thôi?"
- "Dù sao thì đó cũng là sự thật"
Hoàng Thế Tử không phủ nhận.
Vương quốc Roan. Nơi sức mạnh của Kỵ sĩ và pháp sư đều không mạnh. Dù trải qua lịch sử lâu đời nhưng lại là Vương Quốc với mọi mặt đều ở mức trung bình.
Hoàng Thế Tử Alberu biết rằng tiêu chuẩn trung bình như thế có thể chấp nhận được vào thời hòa bình, chứ tại thời kỳ hỗn loạn thì không thể được. Anh nghĩ rằng Vương Quốc của mình cần điểm nổi trội, dù chỉ là một đi nữa.
Thế nhưng điều như thế không thể hình thành trong thời gian ngắn. Theo góc độ quy mô một Vương quốc thì phải mất hàng chục năm nếu là ngắn, và trung bình phải mất khoảng hàng trăm năm.
Bởi vậy mà anh đã quyết tâm làm một điều.
Cướp thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK