Những lời ngắt quãng, run rẩy được Tiezé quả quyết một cách dứt khoát, cô gật đầu một cái và lại nhìn thẳng lên. Sau khi trừng mắt nhìn Raios một chốc lát, cô nhắm chặt mắt lại. Bên cạnh cô, Ronye đang ghì đầu vào vai Tiezé, nhưng không một tiếng kêu la nào phát ra từ cô nữa.
Đối mặt với lòng quyết tâm của hai cô gái, Raios đưa người về sau như có chút ngạc nhiên—
Rồi một nụ cười hiểm độc hiện lên mặt hắn, hắn khẽ nói.
“Với một đứa con gái nhà quý tộc cấp sáu thì ngươi khá là gan lì đấy. Có vẻ ta sắp được vui vẻ xem chúng chịu được bao lâu rồi, Humbert.”
“Thế thì ta thi xem ả nào khóc trước nhé, Raios-dono?”
Những lời không hề có một chút danh dự nào của quý tộc phát ra từ hai khuôn mặt như sáng lên vì hưng phấn và dục vọng của chúng.
Vẻ mặt ấy dường như cậu đã từng gặp qua ở nơi nào. Eugeo vừa cố gắng đẩy bàn chân bất động về phía trước vừa nghĩ bằng cái đầu đã tê liệt một phần. Đó là, phải rồi, vẻ mặt của những tên goblin mà hai năm trước cậu từng trông thấy ở hang động phía bắc. Chúng giống hệt như những cư dân của vùng đất bóng tối mà cậu và Kirito đã chém bằng dao rựa.
Raios và Humbert đồng thời duỗi tay về phía khuôn mặt của Tiezé và Ronye và trườn đầu ngón tay dọc theo trán và má họ như để gợi thêm sự nhục nhã và sợ hãi của họ. Chúng khéo léo tránh phần môi chẳng qua là vì có một điều cấm động chạm trực tiếp vào môi trước khi thề nguyện kết hôn. Thế nhưng—tuy rằng việc đó được thiết lập là điều cấm nhưng luật pháp kiểu gì mà lại để một cô gái bị hãm hiếp bằng vũ lực trước lúc kết hôn? Một bộ luật như thế tồn tại thì có giá trị gì?
Nhói.
Bỗng nhiên một cơn đau nhói lên từ sâu trong mắt phải cậu. Cơn đau đó thỉnh thoảng lại xảy ra, vào những lúc cậu hồ nghi về pháp luật và giáo hội.
Mọi khi cậu đều vô thức dừng suy nghĩ khi cảm thấy cơn đau ấy. Nhưng bây giờ, chỉ một lần này thôi, Eugeo vừa tiếp tục suy nghĩ vừa co rúm người một cách khó coi trên sàn nhà.
Tất cả các điều cấm đều tồn tại để mọi cư dân của Nhân Giới được sống hạnh phúc mỗi ngày. Không được phép trộm cắp. Không được làm ai tổn thương. Và không được phép làm trái Giáo Hội Chân Lý. Chỉ khi vạn dân tuân theo những điều đó thì hòa bình thế giới mới được bảo đảm.
Thế nhưng, nếu đúng như vậy, tại sao các điều luật đó lại đầy rẫy những «cấm đoán»? Vô số điều cấm được ghi chép kĩ càng dài đến hơn trăm trang giấy đó chẳng hề thiết thực, chỉ viết thế này thôi không được sao? Tất cả mọi người đều phải thấu hiểu, tôn trọng và có lòng nhân ái với người khác. Giá mà câu đó được viết trong Danh Mục Cấm Kỵ thì việc Raios và Humbert dụ Tiezé và Ronye vào bẫy và bỡn cợt với họ sẽ không xảy ra.
Nói cách khác, việc đó là không thể. Thậm chí là quyền lực của Giáo Hội cũng không thể khiến toàn nhân loại chỉ mang trong mình tấm lòng lương thiện. Bởi vì… bởi vì…
Loài người vốn là những sinh vật mang cả cái thiện và cái ác.
Danh Mục Cấm Kỵ chỉ ngăn cản được một phần nhỏ nhoi cái ác của loài người. Sở dĩ vì vậy mà Raios và Humbert có thể làm nhơ những cô gái ngây thơ vô tội ấy bằng cách lách những kẽ hở của pháp luật, không, về một góc độ thì chúng làm như thế là tuân theo luật pháp. Và, Eugeo không hề có quyền cản trở việc ấy. Giờ đây, ngay lúc này, luật pháp đang cho phép hành động của Raios và cấm hành động của Eugeo.
Như thể chúng đã quên khuấy sự tồn tại của Eugeo, hai tên quý tộc cấp cao vừa nhìn cơ thể của hai cô gái với cặp mắt rực sáng vừa dựng họ dậy. Chúng cởi mặt trước của bộ áo dài của mình ra và giữ hai người họ trên cao để làm cái hành động cuối cùng đó.
Lúc họ cảm thấy hai gã đàn ông tiến lại gần, mặt Tiezé và Ronye trở nên méo mó vì nỗi sợ và ghê tởm lớn gấp nhiều lần so với những gì nãy giờ họ cảm thấy. Họ lắc đầu kịch liệt sang hai bên như thể đang van nài, nhưng Raios và Humbert vẫn chậm rãi, chậm rãi đưa người lại gần ra vẻ thích thú việc này lắm.
Cuối cùng, một tiếng hét yếu ớt lại phát ra từ Ronye.
“Kh-Không… Không… Không……!”
Dường như Tiezé cũng đến giới hạn khi nghe thấy tiếng hét của bạn thân cô. Những giọt nước mắt lớn và một tiếng la tràn ra từ cô cùng một lúc.
“Không… cứu bọn em… cứu bọn em với, Eugeo-senpai! Eugeo-senpai—!”
Một bộ luật đưa ra hình tàn nhẫn đến thế này với Tiezé và Ronye, những người đã lấy dũng khí để đứng lên giúp bạn của họ, Frenica.
Một bộ luật không ngăn cản kế hoạch dụ các cô gái vào tròng do Raios và Humbert, những kẻ ngay bây giờ đang phá hoại sự trinh trắng của họ, nghĩ ra.
Nếu tuân theo một bộ luật như thế được xem là tốt.
“Mình…..”
Eugeo cố hết mình nhấc cơ thể nặng cứ như từ chân tới đầu cậu đều đã biến thành chì lên, và vươn tay phải về phía chuôi thanh Bích Hồng Kiếm và cậu nắm trong tay trái. Mắt phải cậu đã vượt quá mức đau đớn và hóa thành một khối nóng bỏng như thiêu đốt tự bao giờ, nó tô tầm nhìn của cậu thành một màu đỏ, nhưng cậu phớt lờ và nắm thật chặt chuôi kiếm.
Vào khoảnh khắc Eugeo rút thanh kiếm có lưỡi thép sắc bén này ra, hẳn cậu sẽ mất hết tất cả những gì cậu đã đạt được ở học viện này. Ghế kiếm sĩ tập sự đứng thứ năm, vị trí của cậu trong học viện, ngay cả là mục tiêu tham dự Giải Đấu Kiếm Thuật với tư cách kiếm sĩ đại diện cho học viện.
Nhưng nếu như ngay bây giờ cậu chỉ đứng nhìn hành động của Raios, nhất định cậu sẽ mất đi một điều quan trọng. Danh dự của một kiếm sĩ… không, là chính tâm hồn của cậu.
Lúc họ đi chơi trong rừng vào ngày hôm kia, Kirtio đã nói thế này. Có những điều dù luật cấm đoán cũng nhất định phải làm. Một điều quan trọng hơn luật pháp, hơn điều cấm kỵ, hơn Giáo Hội Chân Lý.
Cuối cùng cậu đã hiểu rõ. Nguyên nhân vì sao tám năm về trước Alice chạm vào mặt đất của vùng đất bóng tối.
Nhất định lúc đó Alice đã cố gắng giúp đỡ Hiệp Sĩ Bóng Tối đang thoi thóp sau khi bị hiệp sĩ hợp nhất đâm thủng ngực. Vì thứ ở bên trong cô: cái điều quan trọng đó.
Và giờ đã đến lượt Eugeo. Cái điều quan trọng đó chính xác là gì thì cậu không diễn tả bằng lời được—nhưng với nhiều người sống tại Nhân Giới, đó có lẽ chỉ là «cái ác».
“Nhưng… mình!”
Với một tiếng thét không thành lời, Eugeo rút thanh Bích Hồng Kiếm khỏi vỏ.
Thế nhưng.
Cách; cứ như thanh kiếm và vỏ của nó, không, cả cánh tay cậu đều đã vùi trong băng, động tác của tay phải cậu đột nhiên khựng lại. Đồng thời, một cơn đau dữ dội và kịch liệt phát ra từ mắt phải cậu và xuyên thủng phần trung tâm đầu cậu. Những tia lửa phân tán khắp tầm nhìn đã nhuộm màu đỏ tươi của cậu, ý thức của cậu biến đi đâu mất.
……Đây… là gì.
……Không, đây… cũng giống, như lúc đó.
Tám năm trước. Cái lần cậu cố giúp Alice ở quảng trường trước nhà thờ tại Rulid khi cô bị hiệp sĩ hợp nhất giải đi; lần đó cũng giống hệt như thế này.
Thanh kiếm vẫn chỉ rút ra được vỏn vẹn vài millice, Eugeo không cách nào cử động. Giọng cậu cũng không thể cất lên.
Như thể hai chân cậu đã bắt rễ sâu xuống đất, cậu nhúc nhích được một mảy may nào.
Raios và Humbert quay sang nhìn cậu, có lẽ vì đã nhận ra sự bất thường, và nở nụ cười khẩy lớn trước tình trạng khó coi, bất động của Eugeo, vẫn đang nắm chặt thanh kiếm.
Hạ tốc độ xuống hơn nữa, chúng đưa hông lại gần Tiezé và Ronye đang không ngừng kêu khóc, cứ như chúng muốn thể hiện cho cậu thấy vậy.
Ở phía trước chúng, Eugeo nhìn thấy một ký hiệu lạ lùng.
Nó nằm giữa tầm nhìn nhuộm màu đỏ nhạt của cậu. Những văn tự thần thánh tỏa sáng màu máu đỏ, xếp thành một vòng tròn, xoay từ trái sang phải. Hẳn nó đọc là [SYSTEM ALERT:CODE871], nhưng cậu không hiểu nổi thế nghĩa là gì.
Thế nhưng bản năng mách bảo cậu. Đây là một loại «phong ấn». Một phong ấn nằm sâu trong mắt phải cậu, ngăn cản cử động của cậu và ép buộc phải tuân theo luật lệ vào cái lần đó tám năm trước và cũng như bây giờ. Vì nó mà cậu không thể làm được gì ngoài trơ mắt nhìn Alice bị giải đi.
“U…gu… oo…!”
Cố hết sức mình giữ lấy ý thức đang dần biến mất, Eugeo trừng mắt nhìn phong ấn màu đỏ thẫm. Và nhìn về phía bên kia nó, nơi Raios và Humbert đang sắp thực sự đâm xuyên cơ thể của hai cô gái.
Không thể tha thứ được. Nhất định không thể tha thứ được. Lấy lòng oán giận đối với hai người bọn chúng hóa thành sức mạnh, cậu cử động cánh tay phải. Bên trong vỏ, lưỡi kiếm trượt ra từng tí một. Những văn tự thần thánh trong mắt cậu đều đặn phóng lớn lên tương ứng, và tốc độ xoay của chúng cũng tăng lên.
“K-Khoonggg——! Senpai——!!”
Tiezé kêu lên—
“U…oooaaaa———!”
Và Eugeo cũng thét lớn, rồi đúng lúc đó.
Một ánh sáng màu bạc bùng lên ở mắt phải cậu, trái nhãn cầu tự bật ra khỏi phía bên trong với cảm giác “póc”.
Tầm nhìn của cậu giảm xuống còn một nửa so với ban đầu, nhưng Eugeo vẫn phớt lờ và kéo mạnh thanh Bích Hồng Kiếm khỏi vỏ. Trước khi nó được rút ra hoàn toàn, lưỡi kiếm đã mang một ánh hào quang màu xanh lam.
Bí kỹ phái Aincrad, Horizontal.
Có lẽ vì thấy loáng thoáng đòn tấn công như một tia chớp ấy từ rìa mắt, Raios vừa vặn né xuống được phía dưới. Mái tóc vàng phiêu động của hắn chạm phải mép kiếm và bay tán loạn.
Thế nhưng Humbert ở sâu hơn phía trong và lúc hắn nhận ra hành động của Eugeo thì đã quá muộn. Khi hắn khựng cơ thể đang sắp xỏ vào người Ronye và đờ đẫn quay người sang bên trái, hai mắt hắn trợn trừng.
“Ế…”
Với tiếng kêu ngắn ngủn đó, thanh Bích Hồng Kiếm chém vào khuỷu tay trái mà hắn vô thức đưa lên như thể thanh kiếm bị hút vào chỗ đó.
Sức cản không đáng kể. Dù vậy, cánh tay trái của Humbert bị chém lìa ra làm hai và vừa bay vừa xoay vòng trên không trung rồi rơi xuống tấm thảm xa xỉ.
Trong một chốc lát, không ai nhúc nhích hay mở miệng nói gì cả. Vẫn ở tư thế kiếm vung thẳng lên xa nhất có thể, Eugeo cảm thấy rằng lưu lại ở mắt phải cậu đã không còn tồn tại nữa.
Và rồi—
Một lượng máu lớn bắn ra từ phần bị chém lìa ở cánh tay trái vẫn còn đưa lên cao của Humbert vớt một tiếng phọt. Đa số rơi xuống ga trải giường bóng loáng, nhưng một phần lại cưới lên thân trái của Eugeo, tạo thành những vệt đen trên bộ đồng phục màu chàm của cậu.
“Không… aa… aaaaa——!?”
Tiếp đó, một tiếng kêu chói tai rít lên từ cổ họng Humbert. Mắt và miệng hắn mở rộng, tầm nhìn của hắn dán chặt vào dòn máu đang chảy không ngừng khỏi cánh tay của chính mình.
“Tay… tay ta…! Máu… nhiều máu quá…!! Sinh Mệnh của ta… Sinh Mệnh của ta đang sụt xuốngggg!!”
Đến lúc này hắn cuối cùng cũng nắm chặt lấy phần bị chém bằng tay phải, nhưng chỉ thế sao đủ khiến máu ngừng chảy. Trong lúc chất lỏng màu đó ấy tuôn thành từng giọt xuống ga trải giường, hắn trườn về phía Raios ở kế bên trái.
“R-Raios-donoo! Thần thuật! Không, dùng thần thuật bình thường thì không kịp nữa rồi… xin ngài, xin ngài hãy chia sẻ Sinh Mệnh cho tôi…!!”
Bàn tay phải đẫm máu vươn ra cứ như muốn bám chặt lấy Raios—nhưng hắn liền tránh đi và ra khỏi giường. Có vẻ Tiezé và Ronye vẫn đang sững sờ trước những gì vừa xảy ra, họ nằm trên giường với nét mặt đờ đẫn.
“Raios-dono, Sinh Mệnh của ngài!”
Raios nhìn về phía Humbert vẫn đang không ngừng la hét bằng cặp mắt chứa cả nỗi ngạc nhiên lẫn sự hờ hững và nói.
“…Đừng om sòm nữa, Humbert. Ngài sẽ không mất hết Sinh Mệnh chỉ vì rớt mất một cánh tay đâu… tôi đọc sách thấy vậy. Băng nó lại bằng mấy sợi dây lụa kia và nhanh cầm máu đi.”
“Kh-Không thể nào…”
“Quan trọng hơn là—ngài thấy không, Humbert?”
Đưa mắt khỏi Humbert đang điên cuồng quấn hai sợi dây dùng để trói chân Ronye và Tiezé lên vết thương, Raios nhìn xuống Eugeo đang ngồi xổm sau khi đã vung kiếm. Đầu lưỡi của hắn liếm qua liếm lại cặp môi cong vắt kia.
“Thứ đã chém bay cánh tay của ngài chính là thanh kiếm của gã nhà quê đó. Tuyệt diệu… đây… là lần đầu tiên ta thấy có người dám phạm vào điều cấm kỵ. Tôi không mong gì hơn một hành động vô lễ, nhưng… không ngờ hắn lại dám vi phạm cả Danh Mục Cấm Kỵ!! Quả là tuyệt diệu!!”
Xoay người lại, phía trước vẫn để rông, Raios bước đến bức tường đối diện chiếc giường. Hắn rút ra một thanh trường kiếm lớn từ bao kiếm làm bằng da thuộc đỏ treo ở đó.
“Quyền phán xét chỉ được phép sử dụng lên quý tộc cấp thấp hơn và những kẻ sống trong lãnh địa của ta, nhưng… sự hạn chế đó không có ý nghĩa gì với kẻ đã phạm một điều cấm nghiêm trọng đến như vậy!”
Vừa hô lên với giọng còn phấn khích hơn vừa nãy lúc hắn xâm hại Tiezé, thanh kiếm được rút khỏi vỏ kêu loẹt xoẹt. Hắn vung thanh kiếm sáng loáng như gương lên cao trên đầu bằng tay phải.
Ngoài cửa sổ, một chùm sấm dữ dội rền lên. Ánh sáng màu tím phản chiếu qua lưỡi kiếm và đi vào mắt trái Eugeo. Raios Antinous sẽ phán xét Eugeo bằng thanh kiếm đó… nói cách khác, rõ ràng là hắn muốn giết cậu. Thế nhưng Eugeo không nhúc nhích. Mặc dù cậu đã vi phạm Danh Mục Cấm Kỵ và bị phong ấn kì bí làm bay mất mắt phải, cú sốc từ việc chém Humbert bằng kiếm của cậu là quá lớn và cậu không thể cầm thanh kiếm cho đàng hoàng, hay thậm chí là nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
“Kuh, kukuku… Thật đáng tiếc, Kiếm sĩ tập sự Eugeo-dono. Tôi đã rất mong được đấu kiếm với ngài trong trận đấu chính thức tháng tới đấy. Thực tôi không hề nghĩ rằng tôi lại phải từ biệt ngài theo cách này.”
Nói với giọng lẫn cả sự vui sướng đến rồ dại, Raios bước một bước, rồi hai bước lại gần.
Eugeo nhìn lên bằng con mắt phải lờ mờ, thanh kiếm vẫn giữ trên cao.
Mình không thể chết ở đây được; tuy suy nghĩ đó lướt qua đầu cậu nhưng cậu cũng nghe thấy một giọng nói thất bại; nếu không cử động thì mình sẽ chết. Giấc mộng trở thành một hiệp sĩ hợp nhất và gặp lại Alice sẽ vĩnh viễn biến mất. Thanh kiếm yêu quý của cậu sẽ tước lấy máu người và Eugeo sẽ trở thành một tội nhân hung ác.
Cho dù thế, chí ít cậu cũng đã cứu được Tiezé và Ronye. Raios và Humbert hẳn sẽ không thể xâm hại hai cô được nữa. Vì thế—dù cậu đã phạm cái tội tày trời này, cậu cảm thấy chút nhẹ nhõm.
“Kuh, kuku… Ngay cả ta thì đây cũng mới là lần đầu tiên lấy thủ cấp của người khác. Không, thậm chí là cha và chú của ta hẳn cũng chưa bao giờ làm vậy. Nhờ việc này ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa… hơn nhiều so với gã thừa kế ưu việt của dòng họ Levanteinn ấy.”
Thanh kiếm và khuôn mặt Raios lại chiếu sáng một màu trắng và tiếp sau đó là một tiếng sấm gầm vang. Ngay cả Humbert đang ôm tay trái cũng mở to mắt như thể hắn đã tạm thời quên mất cơn đau ở vết thương, còn Tiezé, vẫn bị trói trên giường, cố hết sức để nói lên một điều gì đó.
Eugeo đáp lại bằng một nụ cười với cô học viên sơ cấp đã luôn cố gắng phục vụ cậu như một hầu cận, dù chỉ là trong vòng một tháng, và gục đầu xuống.
“Kiếm sĩ tập sự Eugeo; không, Tội nhân Eugeo!! Con cả của gia đình quý tộc cấp ba ta đây, Raios Antinous, bây giờ sẽ căn cứ trên quyền phán xét của quý tộc để hành hình ngươi!! Hãy dâng hiến tất cả Sinh Mệnh cho Thần… và chuộc lại tội lỗi của mình!!”
Raios Antinous hô to và tiếp sau đó thanh kiếm của hắn gầm lên—
Keng! Cậu nghe thấy một tiếng va chạm lớn. Dù cậu đợi mãi nhưng lưỡi kiếm vẫn không rơi xuống. Eugeo chầm chậm ngẩng đầu lên, và rồi, cậu nhìn thấy.
Bên dưới thanh kiếm được vung xuống nửa đường của Raios là một… thanh trường kiếm khác với lưỡi màu đen tuyền ngăn cản chuyển động của nó. Tay áo ôm lấy cánh tay duỗi thẳng ra từ phía sau cũng là màu đen. Mái tóc ướt đẫm nước mưa của người xâm nhập cũng vậy—một màu đen.
“Kiri… to……”
Thấy Eugeo gọi tên cậu, người cộng sự đáng ra đã tới kí túc xá của học viên tập sự để tìm Tiezé và Ronye vừa nhẹ gật đầu vừa mấp máy môi khẽ nói “Tớ xin lỗi”. Đưa mắt trở lại phía trước, cậu ấy nói với giọng trang nghiêm.
“Thu kiếm đi, Raios. Tao sẽ không để mày làm hại Eugeo.”
Nghe vậy, miệng Raios thoáng cong lại đầy tức giận, nhưng liền biến trở lại thành một nụ cười và đáp.
“Cuối cùng ngài đã tới, Kiếm sĩ tập sự Kirito. Thế nhưng… ngài tới hơi muộn một chút rồi! Gã nhà quê kia đã không còn là học viên của trường này nữa, hay thậm chí là dân của đế quốc này. Hắn là tên tội phạm tàn ác đã làm trái với Danh Mục Cấm Kỵ! Vì thế, ta—Raios Antinous, con trai cả của gia đình quý tộc cấp ba và kiếm sĩ tập sự tinh anh trưởng, có quyền phán xét tội ác đó. Hãy lui ra và đứng một bên mà nhìn… đầu của tên tội nhân này rơi xuống như một đóa hoa đã tàn phai!!”
Với bài diễn văn lê thê của Raios, Kirito đáp lại bằng lời nói ngắn gọn hơn nhiều mà lại có sức ảnh hưởng lớn gấp mấy lần.
“Quan tâm quái gì mấy cái điều cấm kỵ với lại quyền trừng phạt của quý tộc đó.” Không thèm để tâm vuốt đi những giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc, cậu ấy trừng trừng nhìn Raios bằng đôi mắt sáng rực lửa.
“Eugeo là bạn chí cốt của tao. Còn mày là đồ rác rưởi tệ hơn cả đám goblin ở vùng đất bóng tối.”
Nghe vậy, trước tiên khuôn mặt Raios nhuốm sự hoảng sợ, rồi căm ghét, rồi cuối cùng là sự vui sướng tàn bạo.
“Trời ơi. ——Thật không ngờ, quả là ngạc nhiên! Ai lại ngờ rằng hai tên nhà quê ở biên giới lại chung tay phạm vào tội đại nghịch! Nhờ vậy nên ta đã có thể xử lý cả hai ngươi rồi. Hôm nay quả là một ngày may mắn… đây ắt là sự dẫn dắt của Stacia!!”
Nhanh chóng thu thanh kiếm đang bắt chéo về, hắn trở lại tư thế cao người. Nhưng lần này, hắn cầm phần chuôi kiếm bằng cả hai tay. Hắn nghiêng người xuống phân nửa, bộ áo dài luộm thuộm vung vẩy, hông hạ thấp, và lưỡi kiếm sáng lên màu đỏ pha với màu đen. Bí kỹ phái Thượng Norkia, «Thiên Sơn Liệt Ba».
Vừa nhìn thấy tư thế đó, Eugeo liền cố đứng dậy trong vô thức.
Hai tháng rưỡi trước, Kirito từng tỉ thí với cựu kiếm sĩ tập sự trưởng Uolo Levanteinn và phá giải chiêu Thiên Sơn Liệt Ba của anh ta bằng kiếm kỹ bốn đòn liên kích phái Aincrad, «Vertical Square». Thế nhưng kiếm khí bất tường phát ra bí kỹ của Raios vượt xa so với Uolo. Ắt hẳn hắn khó mà đọ nổi với Uolo về mặt kỹ năng, nhưng «lòng tự tôn quý tộc» của hắn đã bùng lên đến cực hạn và truyền sức mạnh vào thanh kiếm của hắn.
Cho dù là cậu, Kirito, thì đấu một mình vẫn quá là nguy hiểm; Eugeo cố dựng người dậy, nhưng cậu không cách nào dồn sức vào chân được.
Nhưng rồi cộng sự của cậu nắm nhẹ vai phải Eugeo bằng tay trái. “Không sao đâu”, Kirito thấp giọng thì thầm và làm Eugeo ngồi trở xuống bức tường bên trái, rồi nắm chặt chuôi thanh hắc kiếm bằng cả hai tay giống như Raios.
Ý thức của cậu đã chìm phân nửa trong mơ hồ, nhưng Eugeo vẫn giật mình và mở mắt trái. Đáng nhẽ phái Aincrad phải giống hệt với phái Zakkaria về mặt mọi kỹ thuật đều chỉ sử dụng một tay. Đặc biệt là các bí kỹ, không một bí kỹ nào có thể được kích hoạt bằng vũ khí hai tay. Vả lại, chuôi thanh hắc kiếm của Kirito và Bích Hồng Kiếm của Eugeo đều quá ngắn để cầm bằng cả hai tay—
“……!!”
Nghĩ đến đó, Eugeo liền gặp một cú sốc lớn hơn nữa và nín thở.
Chuôi thanh hắc mà Kirito đang cầm vừa phát ra một âm thanh xủng xoảng lặp đi lặp lại vừa nở dài ra tuy chỉ là một chút. Không, không phải chỉ có chuôi kiếm. Cả lưỡi kiếm cũng đang nở ra cả về chiều dài và chiều rộng. Tuy không bằng thanh đại kiếm của Raios, nhưng hiện tại nó đã dài hơn thanh Bích Hồng Kiếm năm sáu cen rồi.
Kirito cầm thanh hắc kiếm đã hóa lớn về bên phải hông. Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh lục giống như ngọc bích, khiến cho không khí rung động. Kỹ thuật đó không thuộc phái Aincrad. Cậu đã nhìn thấy nó vô số lần trong những trận đấu chính thức hồi năm trước—bí kỹ phái Serlut, «Luân Oa».
“Kuh, kufufu… hết đường nên phải dùng đến kiếm kỹ bắt chước hả! Ta sẽ đập tan thứ giả mạo đó bằng bí kỹ của mình!!” “Tới đi, Raios! Tao sẽ thanh toán hết nợ nần với mày!!”
Đấu khí của cả hai bùng lên và tô căn phòng khó có thể nói là rộng trong màu đỏ và xanh lục.
Humbert, đang khúm núm trên sàn, Tiezé và Ronye, đã ngồi dậy trên giường và bất động ôm chặt lấy nhau, và Eugeo ở kế bên tường, đã dựng người dậy trên một đầu gối, tất cả bọn họ cùng dán chặt mắt nhìn hai kiếm sĩ đối đầu nhau.
Nếu không có ngày hôm nay thì nếu hai kiếm sĩ tập sự tinh anh ấy chạm trán trong trận chung kết của giải đấu chính thức vào tháng tới cũng chẳng có gì là lạ—họ di chuyển cùng một lúc với tiếng sấm kế tiếp.
“Keaaaaaa!!”
Với tiếng rú xung trận the thé đó, Raios vung thanh kiếm của mình thẳng xuống dưới.
“Seyaa!!”
Với tiếng hét ngắn ngủn đó, Kirito vung chéo lên trên bằng thanh kiếm của mình.
Hai thanh kiếm va chạm, ánh đỏ và xanh móc vào nhau, sóng xung kích sinh ra khiến sàn nhà rung động còn những cánh cửa sổ kính thì rạn nứt và vỡ ra bên ngoài. Nhìn hai lưỡi kiếm đen và trắng vật lộn ở vị trí va chạm, Eugeo cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Kirito lại không sử dụng phái Aincrad.
Kiếm kỹ một tay dù vượt trội về tốc độ nhưng lại thua kém về sức ép, vì thế chúng không thể đỡ được kiếm kỹ hai tay thuộc phái Thượng Norkia trong một nhát chém. Kiếm kỹ đó phải gồm hai hay ba đòn liên tiếp trong khi nhảy lùi và né tránh lực chém vào thời điểm va chạm, nhưng điều đó là bất khả thi trong gian phòng ngủ chật hẹp hơn nhiều so với trường tập này. Nếu ở phòng khách kế bên thì ắt hẳn sẽ khác, nhưng Kirito chỉ có chiến đấu ở đây để bảo vệ Eugeo, người không nhúc nhích nổi trước lưỡi kiếm suy đồi của Raios. Sở dĩ vì vậy mà Kirito không sử dụng phái Aincrad mà tung ra chiêu Luân Oa thuộc hệ kiếm kỹ hai tay của phái Serlut.
“Ki… Kirito…!!”
Đúng lúc Eugeo cố kêu lên tên của cậu cộng sự từ cái cổ họng khô rát, vai trái Kirito sụp xuống. Thanh hắc kiếm vừa phát ra một âm thanh cót két, răng rắc vừa bị đẩy lùi. Mắt miệng Raios vênh lên đến cực điểm và một tiếng thét vô cùng chói tai vọt ra từ hắn.
“Thế nào… thế nào hả! Lũ vô lại không có họ kia!! Đời nào có chuyện Raios-Antinous-sama ta đây lại bị đánh bại!! Dù ngươi có làm được mấy bông hoa héo nở trở lại bằng thứ kỹ thuật ám muội nào đó thì những trò lường gạt kia cũng vô tác dụng trước kiếm của ta thôôiiii——!!”
Đấu khí của Raios tự lúc nào đã chuyển từ màu đỏ sang màu đen tăm tối, và không chỉ che phủ lưỡi kiếm mà cả cơ thể hắn nữa, bắt đầu từ cánh tay trở vào, làm rối bời bộ áo dài và mái tóc vàng của hắn. Thanh kiếm của Kirito bị đẩy trở lại gần vị trí ban đầu và kiếm khí màu lục bảo của nó cũng lay động một cách bất quy tắc.
“Kiri……”
Lúc cậu chuẩn bị gọi tên cộng sự lần nữa, Eugeo đột nhiên nhận ra.
Luân Oa bị Thiên Sơn Liệt Ba đẩy lùi. Cậu đã từng nhìn thấy chính cảnh này một thời gian ngắn trước đó.
Lúc đó là trong trận chung kết của giải đấu chính thức cuối cùng của các cựu kiếm sĩ tập sự, tổ chức vào tháng ba năm nay. Sortiliena-senpai bị cường kiếm của trưởng kiếm sĩ Uolo đẩy xuống thế quỳ bằng một gối, giống hệt như Kirito bây giờ… nhưng đây chính là lúc—
“U… ooo!!”
Kirito lại gầm lên. Một ánh hào quang chói lọi màu ngọc bích bùng lên từ thanh hắc kiếm, nhuộm lấy căn phòng. Đòn đánh thứ hai của một bí kỹ đơn kích. Chiêu thức táo bạo đã đánh bại Uolo vào phút cuối cùng của Liena-senpai.
Thông thường, vô vàn bí kỹ sẽ dừng lại nếu tư thế của chúng bị hỏng. Dù vậy, chỉ trong trường hợp thanh kiếm trở lại đúng quỹ đạo của nhát chém, bí kỹ sẽ tồn tại được lâu hơn nhiều. Nhận thấy điều đó trong trận đấu giữa Kirito và Uolo, Liena-senpai thần thục kĩ thuật đó trong vòng nửa tháng vẻn vẹn. Đòn thứ hai của bí kỹ phái Serlut, Luân Oa.
Kirrito là hầu cận của Liena-senpai, nhưng vì chị ấy tốt nghiệp ngay sau trận đấu chính thức nên ắt hẳn cậu ấy đã không có thời gian học trực tiếp kĩ thuật này từ chị ấy. Tức là Kirito hẳn cũng đã biến kỹ thuật của sư phụ thành của mình sau khi mới nhìn thấy một lần.
Đây mới đúng thực là mối quan hệ phải có giữa kiếm sĩ tập sự và học viên hầu cận.
Và đây mới đúng thực là cốt lõi của kiếm.
Lệ trào ra từ mắt trái Eugeo. Đấy những giọt lệ cảm động trước chiêu kiếm kỹ tuyệt diệu và hối tiếc vì đã không học kiếm thuật thấu đáo hơn. Giữa tầm nhìn mờ lệ của cậu, chiêu Luân Qua được Kirito tung ra lần nữa chẻ thanh kiếm của Raios thành hai phần chằn chặn—
Hai cánh tay của trưởng kiếm sĩ tập sự tinh anh bị chém lìa và bay về phía trước một chút so với chỗ cổ tay.
Bị ném về phía sau và đáp lưng xuống thảm trải sàn, Raios nhìn chằm chằm nửa dưới thanh trường kiếm của mình và hai cánh tay đã lăn đi một khoảng ngắn vẫn đang cầm lấy chuôi của nó với vẻ thắc mắc.
Chẳng lâu sau, hắn đưa mắt trở lại hai cánh tay của mình. Hai cánh tay trắng duỗi ra từ bộ đồ dài màu đỏ tươi đã bị chém ngọt ở phần phía trước khuỷu tay. Một lượng máu tươi lớn bỗng tuôn xối xả từ hai vết chém nhẵn nhụi, nhuộm ngực và bụng của Raios thành cùng một màu đỏ như bộ đồ dài của hắn.
“Kh… Kh… Khôngggggggg——!!”
Hai mắt và miệng mở to nhất có thể, Raios thét lên với giọng the thé.
“T… tay ta!! Tay của taaa!! Máu, chảy máu!!”
Có vẻ Raios, người đã bảo Humbert “đừng om sòm nữa và nhanh cầm máu đi” khi bị Eugeo chém lìa tay trái, lại không thể giữ được bình tĩnh khi gặp phải số phận tương tự. Cặp mắt trợn to của hắn đảo khắp bốn phía, lúc nhìn thấy Humbert đang co ro người ở cách đó không xa, hắn trườn đến bằng đầu gối.
“Humbeeeeert!! Máu!! Cầm máu cho ta!! Cởi dây của ngươi và băng vết thương cho ta!!”
Dường như ngay cả Humbert, kẻ thường ngày hành động như là đầy tớ của Raios quả nhiên cũng không dám tuân theo mệnh lệnh đó. Hắn vừa ôm lấy cánh tay trái bó trong những sợi dây luạ đỏ vừa hơi hơi lúc lắc đầu.
“Kh-Không được! Nếu tháo cái này ra, Sinh Mệnh của tôi sẽ tụt xuống!!”
“Ngươi nói cái gì?! Humbe—rt, chẳng nhẽ ngươi muốn sinh mệnh của ta……”
Hai sợi dây lụa vốn dùng để trói Tiezé và Ronye giờ đang được dùng để cầm máu cho tay trái của Humbert. Nếu muốn cầm máu cho hai tay của Raios thì phải dùng cả hai sợi dây đó. Nhưng vì vết thương vẫn chưa được chữa trị, máu sẽ chảy lại nếu tháo hai sợi dây khỏi Humbert và Sinh Mệnh của hắn sẽ bắt đầu tụt xuống lần nữa. Làm giảm Sinh Mệnh của người khác mà không có lý do chính đáng hoặc sự đồng thuận—đó rõ ràng là hành động vi phạm Danh Mục Cấm Kỵ.
“Nhưng… máu của ta… Humbert, ngươi… điều cấm… nhưng… Sinh Mệnh của ta…”
Raios nói lên những từ ngữ rời rạc với giọng cuồng loạn. Ánh mắt của hắn cứ qua lại giữa dòng máu vẫn đang chảy ra từ vết thương của chính mình và hai sợi dây lụa băng quanh vết thương của Humbert.
Raios Antinous, người thừa kế của một dòng họ quý tộc cấp ba, giờ đang buộc phải đứng vào tình huống lựa chọn giữa «mạng sống của bản thân» và «Danh Mục Cấm Kỵ». Với kẻ có lòng tự tôn cao ngút trời như hắn thì mạng sống của bản thân ắt phải quan trọng hơn gấp vạn lần. Nhưng đồng thời, hắn cũng không thể làm trái với bộ luật tuyệt đối, Danh Mục Cấm Kỵ. Nếu hắn làm thế thì hắn sẽ trở thành một tên tội phạm tàn ác, hệt như Eugeo người hắn đã tự tay cố xử trảm.
“Aaaah… cấm kỵ… Sinh Mệnh… máuu… cấm kỵỵỵỵỵ……”
Người tiến lại gần Raios, vẫn đang la hét, là Kirito.
Dừng lại cách hắn hai mel về phía trước, trước tiên cậu ấy đưa hai tay về phía Tiezé và Ronye đang ôm chặt lấy nhau trên giường. Cậu ấy chạm vào vai hai cô như để trấn an họ và sau một cái gật đầu, cậu ấy tháo sợi dây trói thân trên của Ronye. Hẳn cậu ấy định cầm máu cho Raios bằng sợi dây đó, nhưng nút dây lại không dễ tháo ra. Trong lúc đó, sự cuồng dại của trưởng kiếm sĩ tập sự càng trở nên dữ dội hơn.
“Máu… cấm kỵ… sinh… cấm… rinh… rấm……!”
Lúc Raios ném cả người về phía sau trong khi những từ ngữ không thể hiểu nổi phát ra từ hắn là lúc Kirito bước một bước về phía hắn cầm theo sợi dây mà cuối cùng cậu ấy cũng tháo ra được—và đúng lúc đó.
“Rinh mệnh, vấm kị, rinh vệnh, vấm khị, ri, r-r-ririri—”
Tiếng nói của Raios trở nên có phần quái dị. Nó nghe giống tiếng kêu của một con thú hơn là giọng người, và cũng giống âm thanh lạ thường phát ra từ một món dụng cụ đã hỏng.
“R-R-Ri, ri, rai, ria, riariaria, riariariariaria————”
Đột nhiên, tiếng động ấy dừng hẳn.
Raios Antinous ngã ngửa về phía sau và đáp xuống kêu cái bịch. Máu vẫn tiếp tục chảy ra từ vết thương trên hai tay hắn, thế có nghĩa là hẳn vẫn còn Sinh Mệnh, nhưng bằng trực giác Eugeo biết rằng Raios đã không còn sống nữa.
Ngay cả Kirito cũng đứng sững lại với nét mặt hoảng loạn, còn Tiezé và Ronye đang cố cởi sợi dây trói thì bỗng mở to mắt—trong lúc đó, Humbert thấp thỏm tiến lại gần Raios và nhìn khuôn mặt bị ném về phía sau của hắn.
“E-É!!”
Một tiếng la tràn đầy sợ hãi ngay lập tức phát ra từ hắn.
“Ra-Ra-Raios-dono… ch-ch-chết rồi…! Ng-Ng-Ngươi… ngươi đã giết ngài ấy, ngươi đã giết chết ngài ấy!! Tên sát nhân… đ-đồ quái vật… quái vật…!!”
Bò ra xa khỏi Kirito và đứng dậy, đầu gối run lẩy bẩy, hắn ngã ra ngoài phòng khác. Có vẻ hắn cứ thế mà chạy ra ngoài lành hang, những tiếng chân và la hét mất hút về phía cầu thang gác.
Eugeo hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra và từ bây giờ cậu nên làm gì. Quá nhiều chuyện đã liên tục xảy ra và thậm chí cậu còn thấy rằng con mắt phải bị bật ra chỉ là chuyện cỏn con.
Cậu tạm thời tra thanh Bích Hồng Kiếm vẫn còn nằm trong tay phải vào vỏ và xoay xở đứng lên được.
Trước tiên cậu trao đổi ánh mắt với Kirito và sau một cái gật đầu thinh lặng, cậu bước một, rồi hai bước về phía Tiezé vẫn đang ngồi ở trên giường.
Nhưng đến đó thì cậu dừng chân lại. Nghĩ thì thấy, Eugeo giờ đã là một tên tội phạm làm trái Danh Mục Cấm Kỵ và chém lìa tay Humbert. Đối với một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi, hẳn là cậu chẳng khác gì Raios… mà có khi, sự tồn tại của cậu còn đáng kinh tởm hơn gấp nhiều lần.
Chẳng còn có thể nhìn mặt Tiezé, Eugeo cúi thấp đầu và cố lùi bước.
Nhưng trước khi cậu khi làm vậy, một thân thể nhỏ nhắn đã nhào vào lòng cậu.
Mái tóc đỏ rối bừa bộn đẩy mạnh vào đồng phục Eugeo. Đồng thời, một giọng nói bi thương lọt vào tai cậu.
“Em xin lỗi… em xin lỗi, Eugeo-senpai… Vì… vì em mà…!”
Eugeo phản ứng bằng cách lắc đầu dữ dội, rồi xen vào lời Tiezé.
“Không đâu, không phải lỗi của em, Tiezé. Tôi… tôi đã không suy nghĩ thấu đáo. Em không có lỗi gì đâu, Tiezé.”
“Nh-Nhưng… nhưng mà…!”
“Không việc gì, cả em và Ronye đều không bị hại là tốt rồi. Tôi cũng phải xin lỗi nữa… xin lỗi vì đã để hai em làm những chuyện đáng sợ đó.”
Thấy cậu nói và vuốt mái tóc có màu của mùa thu một cách lúng túng, Tiezé bắt đầu khóc còn nức nở hơn. Ronye cũng đang vừa khóc vừa dúi đầu vào lòng Kirito ở phía bên cạnh cậu. Đưa mắt lên, cộng sự của cậu gật nhẹ đầu lúc mắt họ gặp nhau.
Vào cái lúc Eugeo cố gật đầu đáp lại. Mặt Kirito nhăn lại cứ như ai đó đang giật tóc cậu ấy. Mắt cậu ấy phóng sang hai bên rồi nhìn lên trần nhà.
Đôi mắt đen ấy đột nhiên mở to, nên Eugeo nhìn theo chúng. Và—cậu trông thấy nó.
Gần góc đông bắc của trần phòng ngủ, một thứ gì đó trông như một tấm bảng màu tím đang lơ lửng. Nó trông rất giống «Cửa Sổ Stacia» nhưng lại lớn hơn nhiều, chưa kể là có hình tròn. Và từ sâu bên trong, một ai đó đang nhìn xuống gian phòng… không, Eugeo và ba người kia. Không rõ người đó là nam hay nữ, trẻ hay già. Trên làn da nhợt nhạt, tròn trịa và trông như đá thủy tinh có một đôi mắt.
……Ở một nơi nào đó trước đây.
……Mình đã từng nhìn thấy người này ở một nơi nào đó rất lâu trước đây.
Trong lúc bản năng của Eugeo mách bảo cậu như vậy, cái miệng không đáy của khuôn mặt trắng bệch mở ra. Ngay tức khắc, Kirito đứng bên cạnh cậu thì thầm rất khẽ.
“Đừng để Tiezé và Ronye nghe thấy!”
Eugeo lập tức ôm chặt đầu Tiezé còn cô vẫn nức nở. Ngay sau đó Kirito cũng làm điều tương tự, ôm lấy Ronye.
“Singular unit detected. ID tracing…”
Một giọng nói bí ẩn phát ra từ sinh vật ở phía bên kia tấm bảng tím, không, cửa sổ mới phải. Đó là những câu thuật trong một thần thuật thức—cậu nghĩ vậy, nhưng trong đó không có một từ nào cậu từng học được ở trường. Khuôn mặt giữ im lặng vài ba giây rồi—
“Coordinates fixed. Report complete.”
Nói xong những từ cuối cùng đó, nó khép miệng lại và biến mất không một vết tích cùng với khung cửa sổ. Đó là một hiện tượng vô cùng kì lạ, nhưng tâm trí Eugeo đã quá mệt mỏi để lấy làm ngạc nhiên hay sợ hãi. Để phần giải thích lại cho Kirito, cậu nhẹ thở ra hơi thở giữ trong họng nãy giờ.
Cơn bão ngoài cửa sổ đã tan đi tự lúc nào, chỉ tiếng nức nở Ronye và Tiezé là vẫn còn tiếp tục. Eugeo vừa ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô học viên hầu cận vừa hạ thấp mắt từ trần xuống sàn nhà.
Ở đó là cái xác của Raios Antinous, chết với hai cánh tay mất hết phần từ khuỷu tay trở xuống và lưng cong hết mức có thể.
Người đã chém Raios là Kirito, nhưng Eugeo cũng đã chặt đứt tay Humbert, nên họ cũng như nhau cả. Cậu có thể nhớ lại tiếng thét của Humbert sâu trong hai tai.
—Sát nhân. Quái vật.
Những từ đó thường xuất hiện trong những câu chuyện cổ mà bà cậu thường kể cho cậu và các anh của cậu hồi còn nhỏ, khiến họ vô cùng sợ hãi. Bà cậu kể rằng, những kẻ nửa người đến từ vùng đất bóng tối không hề tuân thủ một luật lệ hay điều cấm nào và chúng giết cả người cùng chủng tộc. Eugeo biết rằng đó là sự thực nhờ tận mắt chứng kiến tại hang động dưới lòng đất ở dãy núi tận cùng hai năm trước.
…Phải, mình bây giờ cũng giống như lũ goblin đó. Con người có tên Humbert Zizek… bạn đồng môn ở Học Viện Tu Kiếm này; kẻ đó đã bị mình chém trong cơn phẫn nộ.
Nếu thế, để chứng minh rằng mình khác với lũ goblin đó dù chỉ về một điểm ít ỏi, phải chăng mình nên tự phán xét bản thân? Kẻ đã trở thành một con quái vật như mình thì làm sao có quyền tìm kiếm sự thứ tha từ hơi ấm cơ thể của Tiezé như thế này…?
Trong lúc Eugeo cố chịu đựng nỗi dày vò bằng cách nhắm chặt con mắt trái còn lại, vai cậu—
Được bàn tay vươn ra từ phía bên cạnh nắm chặt. Cùng với đó là một lời thì thầm thấp giọng.
“Cậu là người, Eugeo ạ. Giống như tớ vậy… phạm phải vô số sai lầm, mà đồng thời vẫn tìm kiếm ý nghĩa của những sai lầm đó… thế mới là con người.”
Nghe vậy, Eugeo cảm thấy một thứ chất lỏng âm ấm trào ra từ mắt trái của mình. Tưởng rằng nó cũng đang chảy máu như mắt phải, cậu dè dặt nhấc mí mắt lên, và những mảnh màu vàng lấp lánh trong ánh sáng của ngọn đèn tường.
Thứ chảy ra không phải máu mà là nước mắt. Chúng nối tiếp nhau lần theo gò má cậu mà chảy xuống tóc Tiezé. Một lát sau, Tiezé bồn chồn ngẩng mặt lên và nhìn Eugeo. Đôi mắt màu đỏ đẫm lệ ấy gợi cho cậu chiếc lá trên một cái cây mùa thu, thấm đầy sương mai.
Cô gái vào giây phút này vẫn còn là học viên hầu cận của Eugeo nở một nụ cười nhỏ đến mức gần như không thể thấy được, cô lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng từ túi đồng phục và dịu dàng chạm nó vào má Eugeo. Tiezé tiếp tục lau những giọt lệ không ngừng chảy xuống, mãi không thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK