"Vẫn còn nhiều thời gian... Kim Kiền! Ngươi hãy đi nghỉ trước đi!".
Triển Chiêu lúc này đã bớt đi ba phần đỏ ửng trên mặt, liếc nhìn Kim Kiền đề nghị.
Kim Kiền lúc này toàn thân mệt mỏi nên cũng gật gật đầu rồi đi nằm thật.
Triển Chiêu cũng ngồi khoanh chân cạnh Kim Kiền, nhắm mắt dưỡng thần.
"Triển đại nhân không ngủ sao?".
"Triển mỗ còn muốn vận công một chút!".
"A..."
Một thoáng im lặng.
"Cái kia...., Triển đại nhân!".
"Chuyện gì?"
"Chính là... Thuộc hạ..., cái chuyện vừa rồi...!"
"Ngươi an tâm! Triển mỗ tự nhiên thủ khẩu như bình, một lời cũng không nói!".
"Đa tạ Triển đại nhân! Ơn này của Triển đại nhân chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh, thần linh độ thế, thuộc hạ đối với Triển đại nhân là lòng cảm kích ví như nước sông liên miên chảy hoài không dứt.."
"Chớ nhiều lời! Nghỉ đi!".
"Thuộc hạ tuân mệnh!".
Giải quyết xong tình thế cấp bách hồi nãy, trong lòng nàng nhẹ đi, thoải mái, liền bồng bềnh gặp Chu Công. Tuy vậy, trong lòng nàng trước khi ngủ lịm đi, vẫn còn một nỗi trăn trở không thể nhớ ra, cực kì mơ hồ.
Hình như nàng đã quên mất điều gì.
"Khò khò khò...!"
Bóng đêm lạnh lẽo nhuộm âm u, thanh niên lam sam tuấn dung thanh trạc, nhìn bóng gầy áo xám trước mắt ngủ say. Khoé môi lộ ra ý cười, ấm áp vẻ xuân.
.....
Trời hửng sáng hiu hiu, gió thu nhẹ nhàng.
Đâu đó trong Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, tiếng gầm rú của Chuột Bạch vang lên.
"Đây là cái gì? Ai lấy đầu Ngũ gia quấn ra thành cái giống nàyyyyy?!"
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt tức giận, tuấn dung lộ sát khí, đanh đá trừng mắt trợn mâu với hai người bị trói chung với mình, tay hung hăng lôi xuống cái đống ngổn ngang quấn trên đầu, hổn hển quát.
"Khụ!". Mắt nhỏ Kim Kiền dời về phía Triển Chiêu.
Ách! Ta cứ bụng bảo dạ quên chuyện gì... Hoá ra là quên béng mất chuyện chuột bạch nhỏ bị quấn đầu.
Triển Chiêu mặt không đổi sắc, thân thẳng nới lỏng, nghiêm nghiêm nét mặt: "Bạch huynh chính là tự mình làm!".
"Cái gì?!", Bạch Ngọc Đường trừng trừng.
"Không tin, huynh có thể hỏi Kim giáo uý!". Triển Chiêu nghiêm trang đem vấn đề chuyền bóng cho Kim Kiền.
"Gì?" Kim Kiền mắt nhỏ trợn trừng. Triển Chiêu hờ hững đảo qua nháy mắt nhanh một cái.
Kim Kiền chỉ cảm thấu da đầu tê dại một trận, vội vã gật đầu: "đúng thế đúng thế!".
Bạch Ngọc Đường híp mắt nhe nanh: "Hai ngươi tưởng lừa được Ngũ gia ta phỏng?".
"Không không!", Kim Kiền cười gượng hai tiếng. "Chúng ta cùng Ngũ gia không thù không oán, hà cớ gì lại phải đi bịt đầu Ngũ gia? Chẳng qua là do tiếng ngáy đêm hôm của Triển đại nhân rất vang..."
"Khụ!", Triển Chiêu ho lạnh một tiếng.
"Ấy! Là ta nói mớ rất to! Hại Ngũ gia đêm hôm tỉnh giấc, nên mới đùng đùng cả giận đem vơ chăn lại trùm tai..." Kim Kiền một bộ dáng nghiêm trang nói năng loạn bậy.
"Hmmm! Tiếng ngáy của Tiểu Kim Tử ngươi xác thực có chút đinh tai nhức óc!". Bạch Ngọc Đường đồng ý gật gật đầu, nhưng khôi phục thần sắc ngay tắp lự. "Mà cũng không đúng! Nếu thế tại sao ta không hề có chút ấn tượng gì?".
"Cái này...!", Kim Kiền gãi đầu, tiếp tục soạn bừa ra lời bào chữa. "Có lẽ vì mất đi nội công, toàn thân mỏi mệt nên Ngũ gia mới mộng mị nửa tỉnh nửa mê đó...!"
Bạch Ngọc Đường xem chừng vẫn nhất quyết hoài nghi.
"Những gì Kim giáo uý nói hoàn toàn xác thực!". Triển Chiêu vẻ mặt đầy chính khí, nói vào.
Bạch Ngọc Đường nhìn hai người thêm một chút, thấy Triển Chiêu một mặt bình tĩnh, Kim Kiền một lòng khẳng định. Dù trong lòng không tránh khỏi hồ nghi, nhưng cũng là không bằng không cớ. Chần chừ một lát, rốt cuộc cũng không truy cứu nữa, vứt chăn gối sang một bên. "Thôi Ngũ gia ta giờ cũng không rảnh để nói mấy cái này! Đi thôi!".
"Đi đâu?".
Kim Kiền ngẩn ra.
"Đi chỗ nào?".
Triển Chiêu sững sờ.
Bạch Ngọc Đường nguýt dài một cái: "Phí lời! Đường nhiên là đi nhà xí á!".
Một giây tĩnh mịch.
"Ầm!", một luồng sóng nhiệt từ chân xốc lên đến đỉnh đầu Kim Kiền.
"Vèo vèo vèo!", lãng nhan Triển Chiêu nhuộm ánh đỏ bình minh. Đôi tai mèo hồng ửng, đặc sắc tinh xảo.
Bạch Ngọc Đường tròn mắt, há mồm, xoay tròn đôi mắt hoa đào nhìn vẻ mặt quỷ dị của hai người. Chẳng hiểu sao, đến chính mặt mình cũng đỏ dần lên, lúng túng nói: "Chỉ là đi nhà xí, các ngươi bày ra cái mặt gì thế kia?".
"Cái này... Không ổn đâu!".
Kim Kiền lau trên gáy mồ hôi hột.
Ta không muốn đem ác mộng tối qua ôn thêm lần nữa a!
"Xác thực không ổn!". Triển Chiêu cứng rắn thở ta một câu.
"Hở?" Bạch Ngọc Đường một mặt không biết tả gì hơn, nhìn Kim Kiền, liếc Triển Chiêu, chậm rãi nheo mắt lại: "Mèo con! Tiểu Kim! Phải chăng hai người đang có cái gì muốn lừa gạt Ngũ gia?"."Ha ha ha ha ha ha! Ngũ gia đa nghĩ rồi!". Kim Kiền cười lớn, tự dưng thấy chột dạ.
"Hả?". Bạch Ngọc Đường hai hàng lông mày nhếch lên. Vẻ ngờ vực càng lúc càng tăng.
Triển Chiêu âm thầm bế khí, dằn lòng đè xuống một mặt đang đỏ bừng, nhìn sang Kim Kiền một chút, lại liếc thấy cái mặt sống chết cũng phải hỏi rõ nguyên do của Tiểu Bạch Thử, đột nhiên khẽ thở dài. "Cũng được! Lừa gạt dù sao cũng không phải kế sách lâu dài! Kim giáo uý! Chi bằng ngươi đem sự tình nói cho Bạch huynh. Bạch huynh một đời hào kiệt, lòng dạ rộng rãi, sẽ không trách ngươi tội che giấu!".
Nháy mắt bất động.
Đùng đùng.
Có cảm giác như sấm động bên tai, bổ thẳng vào não Kim Kiền, khiến nàng choáng váng.
Chân tay nàng tê dại. Đầu lưỡi nghẹn cứng. Ngơ ngác nhìn cái người trước giờ được xưng là nam hiệp trầm ổn, Ngự Miêu Triển Chiêu, hiện nay lại đang đem bí mật sống còn của mìn mà vạch trần trước Chuột Bạch.
"Bạch huynh! Huynh có thấy Kim giáo uý thể trạng khá gầy yếu?"
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra: "Thì sao?".
Lông mày Triển Chiêu chau lại, "Bạch huynh có từng nghĩ gân cốt Kim giáo uý so với các nam tử khác là quá sức mềm mại?".
Mí mắt Bạch Ngọc Đường giật lên nhìn Kim Kiền, vẻ mặt đăm chiêu.
Triển Chiêu sắc mặt căng thẳng: "Bạch huynh lẽ nào chưa từng sinh nghi?"
"Khụ!", Bạch Ngọc Đường dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thốt nhiên dời mắt về phía Kim Kiền, gò má ửng lên, gãi gãi da mặt nói: "Ngũ gia ta đường đường nam nhi bảy thước, đỉnh thiên lập địa, há lại đi nghi ngờ huynh đệ trong nhà!".
Triển Chiêu híp mắt, một tia lạnh lẽo từ trong mắt lan ra, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Trong đó xác thực có nguyên do! Không thể tuỳ tiện nói cho người ngoài. Nhưng hôm nay ba người bị trói chung một chỗ. Triển mỗ cũng vì bất đắc dĩ nên mới nói cho Bạch huynh biết được bí mật kinh thiên động địa này. "
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt chấn động, ánh mắt đầy ánh sáng lập loè nhìn Kim Kiền một chút, vẻ mặt kinh dị dâng lên, "Tiểu Miêu, ngươi không phải muốn nói rằng..."
"Mong rằng Bạch huynh giữ bí mật, tuyệt đối không lộ ra ngoài!". Triển Chiêu hướng về phía Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt nghiêm túc.
Bạch Ngọc Đường trầm sắc mặt, nói: "Bạch mỗ biết!".
Triển Chiêu khẽ vuốt cằm, hít vào một hơi: "Kim giáo uý, kì thực..."
"Triển đại nhân!". Kim Kiền hoàn hồn sợ hãi, chộp lấy cánh tay Triển Chiêu, mồ hôi hột đầy người. "Việc này nên bàn bạc kĩ lưỡng!".
Triển Chiêu nhìn Kim Kiền, vẻ mặt trì hoãn. Ngay lúc Kim Kiền cho rằng Triển đại nhân định thay đổi ý định, Triển Chiêu lại đột ngột nói ra khiến nàng không kịp phòng bị: "Kim giáo uý kì thực là thân hoạn ẩn tật!".
"Aaaaaaaaaaaaaaa, xong đời rồi! Ta chết chắc rồi!". Kim Kiền đột nhiên ôm đầu, nhắm mắt kêu loạn.
Lần này thực là đại sự không ổn.
Tiểu Miêu bỗng dưng lại đem thân phận của mình mà nói ra, không một chút nể tình huynh đệ bấy lâu. Thân phận thân hoạn ẩn tật bại lộ...
Hả?
Tiếng khóc thét Kim Kiền dừng lại.
Thân hoạn ẩn tật? Tiểu Miêu vừa nói là Thân hoạn ẩn tật?
Chứ không phải là nữ phẫn nam trang?
Vì lẽ đó...
Là Tiểu Miêu đang giúp ta nói dối?
Kim Kiền sững sờ ngẩng đầu, nhìn hướng Triển Chiêu.
Nhưng thấy Triển Chiêu sắc mặt hơi trầm, khoé mắt lộ ra vẻ mặt đau xót. Nếu không phải Kim Kiền tự biết thân thể mình mạnh khoẻ, e rằng nhìn vào bộ mặt ấy cũng chỉ có thể nghĩ mình đang bị bệnh vô phương cứu chữa.
"Thân hoạn ẩn tật?". Bạch Ngọc Đường trừng mắt hoa đào.
Triển Chiêu, bằng vẻ mặt trịnh trọng, liền gật gật đầu.
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên lia mắt về hướng Kim Kiền nửa người dưới.
Kim Kiền ngẩn người.
Này này! Con chuột bạch này cứ xoáy chòng chọc vào cái vị trí hèn mọn ấy làm gì!!!!
Ách! Nếu ta nhớ không nhầm, người cổ đại gọi ẩn tật, phân nửa đã ám chỉ nửa dưới nào đó...
Da mặt Kim Kiềm vừa kéo, phản xạ có điều kiện khiến nàng tự động khép chân.
"Khụ!", Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng.
Bạch Ngọc Đường tuấn nhan đỏ bừng, quay đầu lẩm bẩm "Thì ra là vậy! Chẳng trách Ngũ gia ta thấy Tiểu Kim Tử có chút quái quái!". Nói đến đây, mày phong chau lại, "Không đúng, Tiểu Kim Tử ngươi đồ đệ Y Tiên, y thuật siêu quần, tuy là thân hoạn ẩn tật..."
"Ách.. Cái này...". Kim Kiền da đầu đổ đầy mồ hôi, liên tiếp hướng về phía Triển Chiêu nháy mắt ra dấu.
Ta nói này mèo con! Ngươi tự nhiên xuất hiện ra cái ý nghĩ quái dị như thế làm gì?
Triển Chiêu đáp lại bằng ánh mắt đầy hàn khí. Vèo vèo đảo qua đầu Kim Kiền, khiến nàng sợ hãi co rúm da đầu.
"Không sai không sai! Nhưng ẩn tật này của ta đã là bẩm sinh, nên Đại sư phụ cũng đành bó tay đứng nhìn a!" Kim Kiền lập tức che đậy hoàn hảo.
"Hoá ra là vậy...!". Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền, ánh mắt lộ ra vài phần đồng cảm, chẹp miệng an ủi: "Tiểu Kim Tử, ngươi cũng không nên buồn, nhưng với cái ẩn tật, liệu có biện pháp....".
Kim Kiền cười gượng.
"Kim giáo uý thân có ẩn tật, nếu nhìn thấy người khác.... Lòng tất có khúc mắc. Vì lẽ đó...". Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, một khuôn mặt vị lãnh đạo đoan chính,nói ra khổ tâm trong lòng thuộc hạ mình "Vì lẽ đó, có hơi bất tiện nếu như cùng người khác đi nhà xí... Bạch huynh thông cảm!".
Đi vòng vòng nửa ngày, cuối cùng cũng dừng chân ở đây.
Kim Kiền chợt hiểu ra, không khỏi đưa mắt nhìn Triển Chiêu. Chỉ thấy sau lưng Triển Chiêu là một toà nguy nga chính khí, nổi lên tám chữ mạ vàng, ánh sáng chói loà hai mắt: Ta vốn thuần lương, tuyệt không nói dối.
Chà chà! Nhìn Tiểu Miêu vị nhân gia này có thể đem chuyện nói dối gạt người làm thành một cỗ đại khí cao cấp, ngôn ngữ chính nghĩa, khiến người ta không thể không tin, quả nhiên dũng mãnh....
... Mới là lạ!
Trời cao đất dày ơi! Vì sao đương yên đương lành, một con mèo chất phác thật thà giờ lại biến thành kẻ nói dối không chớp mắt ngượng mồm vậy?!!!
Khẳng định là do học cái con Chuột miệng lưỡi trơn tru này toàn thói xấu.
Kim Kiền oán hận trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bị ánh mắt bi phẫn kia lườm cho thấy gai gai trong người, hắng giọng một cái. "Nhưng là bây giờ, ba chúng ta bị trói chung một chỗ, không thể tách rời, vậy phải làm thế nào?".
"Cái này cũng dễ thôi!". Triển Chiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, liếc mắt nhìn Kim Kiền một chút.
"Ha!", Kim Kiền giương mắt, tinh thần chưa kịp phục hồi thì cơn buồn ngủ đã kéo tới. Mắt nhanh chóng tối sầm lại.
Ngay trước khi nhắm mắt một giây, nghe thầy Bạch Ngọc Đường tấm tắc: "Điểm huyệt ngủ sao? Tiểu Miêu, không ngờ người bình thường hiền lành, hoá ra cũng có lúc nguy hiểm ghê!".
Nguy hiểm cái gì? Rõ ràng là sao chép sự sáng tạo hôm qua của ta màaaaaa!
Kim Kiền chỉ kịp oán thán trong lòng như vậy trước khi ngất lịm.
Lần thứ hai mở mắt tỉnh dậy, Kim Kiền phát hiện mình đã ở Trung Thiện Đường, bên bàn tròn trong phòng khách xa hoa. Bên phải một con mèo, bên trái một con chuột. Phía trước lại còn hai con người thích thọc mạch tám chuyện.
"Ai ai! Ngũ đệ! Sao mới sáng sớm các ngươi đã đem Kim giáo uý điểm huyệt cho ngất đi, rồi luân phiên cùng Triển đại nhân cõng Kim giáo uý trong nhà xí a?". Mắt nhỏ của Hàn Chương như radar quét qua bám dính ba người, mặt đầy tò mò.
"Đúng đúng! Hay là vì bên trong Khổn Long Tác còn có gì đặc biệt?!". Đinh Triệu Huệ vuốt cằm, đầy mặt tò mò.
Hoá ra là nãy giờ ta nằm trên lưng hai con mèo chuột này trong nhà xí saoooooo?. Cực phẩmmmm!
Thế này thì hình tượng còn ra cái thể thống gì!
Kim Kiền đen mặt, hận không thể đem đầu vùi vào bát cơm.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hơi động, đột nhiên thao tác cùng lúc, một trái một phải lấy tay đem hai cái bánh bao nhét vào mồm Hàn Chương cùng Đinh Triệu Huệ, động tác chỉnh tề, phối hợp đồng bộ, như thể trước đó đã tập luyện với nhau mấy lần.
Hai cái bánh bao khiến cho Hàn Chương cùng Đinh Triệu Huệ nghẹn ứ một hơi, không nói gì thêm được.
Sau đó, một miêu một thử lại quay sang Giang Ninh bà bà, trăm miệng một lời:
"Nương (bà bà), Người đã hình dung ra phương pháp giải Khổn Long Tác này hay chưa?".
Đang lim dim húp cháo, bị hỏi đến, Giang Ninh bà bà khẽ ngẩng lên, hắng giọng: "Chờ đó! Ta vẫn còn phải suy nghĩ thêm!".
Lời vừa nói ra khiến Triển Bạch nhất thời tối sầm mặt mũi. Lòng Kim Kiền cũng một cỗ ô hô ai tai.
"Ta thấy không sao đâu! Ngũ đệ cùng Triển đại nhân tâm ý tương thông tinh thần đồng nhất như vầy, cùng ra trận giết giặc sẽ là thiên hạ vô địch, thiên y vô phùng!". Hàn Chương nuốt nuốt cái bánh bao, cười trên sự đau khổ của người khác.
"Hơn nữa, Kim giáo uý, ta xem ba người các người tuyệt đối là có cảm giác trong lòng, quần anh tụ hội...", Đinh Triệu Huệ một bên vừa bóc bánh vừa thêm mắm dặm muối.
Bốn ánh mắt sắc lẻm như gươm bắn ra tung toé, cộng thêm hai đạo sáng trong mắt Kim Kiền, trừng trừng như muốn nói: "Ngươi dám đắc tội đại phu? Muốn bị chữa từ lợn lành thành lợn què phỏng!".
Ánh mắt uy hiếp rốt cuộc đem hai kẻ lắm miệng niêm phong mồm mép.
Những người còn lại, muốn cười cũng không dám, không thể làm gì khác hơn là run vai cúi đầu húp cháo. Trong Trung Thiện Đường nhất thời vang lên tiếng húp sì sụp độc tấu.
Chỉ đến khi Nhan Tra Tán lên tiếng hỏi dò, đem đề tài chính sự ra làm trọng tâm, "Trải qua một đêm điều tức, không biết nội lực chư vị phục hồi như thế nào?". Nhan Tra Tán nghiêm nghị nhìn chung quanh.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt lập tức nghiêm lại, dồn dập hướng về phía khâm sai đại nhân, báo cáo tình hình tiến độ.
Bùi Thiên Lan, Giang Ninh bà bà, Tưởng Bình nội lực khôi phục không tới ba phần. Hàn Chương, Từ Khánh, Lư Phương đều khôi phục được năm phần. Triển Chiêu, Đinh Triệu Huệ, Đinh Triệu Lan, Ngải Hổ cũng chỉ khôi phục sáu phần. Bạch Ngọc Đường khá hơn, khôi phục được bảy phần. Riêng Bùi Mộ Văn tình hình tốt nhất, khôi phục được tám phần.
Báo cáo xong xuôi, không khí trong phòng cũng ngột ngạt hạ xuống. Nhan Tra Tán trầm mặc chốc lát, nhìn Kim Kiền "Kim giáo uý! Ngươi có cách nào giúp mọi người khôi phục nội lực nhanh hơn hay không?".
Kim Kiền vò tóc, nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Khởi bẩm đại nhân, Mộc sứ kia sử dụng độc âm quỷ, độc tính ra sao còn chưa thể xác định. Nếu tuỳ tiện dùng dược khôi phục nội lực, chỉ e không trị bệnh tận gốc, hậu hoạ khó lường.
Nhan Tra Tán nghe vậy, lông mày nhíu chặt, đưa mắt tìm đến Tưởng Bình "Tưởng tứ gia, ngươi xem, với tình hình này, hôm nay lôi chiến liệu có cơ thắng hay không?"
Tưởng Bình miết tay lên hàng ria mép, chậm nói: "Lấy việc hôm qua mà suy đoán, Hắc Yêu Hồ đã lợi dụng bàng môn tà đạo, chắc hẳn đây cũng là thủ xảo để hắn giành thắng lợi!".
Nói đến đây, một đôi mắt đậu của Tưởng Bình loé lên, nhìn Chân Trường Đình, "Đáng tiếc, loại quỷ kế này chỉ có thể dùng một lần. Hôm nay bên ta có chuẩn bị từ trước, vốn là chiếm ba phần tiên cơ, chỉ vì đêm qua trúng độc mà thôi, cộng thêm chuyện... "
Nói rồi liếc mắt nhìn Triển, Bạch, Kim thở dài. "Tưởng mỗ bạo gan suy đoán hôm nay chúng ta cũng chỉ có năm phần mười chiến thắng!".
Lời vừa nói ra, khiến mọi người âm thầm chán nản. Duy chỉ có những người đã tham gia cuộc họp nhân tinh đêm qua, khuôn mặt không mấy biến động.
Kim Kiền nghe lời con chuột nước, một bụng thầm nghĩ: căn cứ vào chính sách đã phân định từ trước, bây giờ lôi chiến chỉ là trên danh nghĩa, trọng điểm là nhân cơ hội thám thính tung tích thực sự của Kỳ Lân Môn, tranh thủ triệu tập cao thủ võ lâm, đem Kỳ Lân Môn tóm gọn một lần. Vì lẽ đó, năm phần chiến thắng kia có là thật hay giả cũng xem như không đáng kể.
Có điều, nếu muốn diễn xuất hay, đương nhiên ở trước mặt kẻ bị tinh nghi là mật thám như Chân Trường Đình, tất nhiên phải làm ra bộ dạng thực sự xem trọng lôi đài.
"Năm phần...!". Nhan Tra Tán một mặt trầm trọng, nhìn phía Bùi Thiên Lan, "Kính xin Lão trang chủ định đoạt!".
Hai hàng lông mày Bùi Thiên Lan dựng đứng, vỗ bàn một cái, "Đừng nói là năm phần thắng, cho dù chỉ có một phần, Bùi gia trang cũng phải chiến đấu tới cùng!".
"Được!", Giang Ninh bà bà cũng vỗ bàn, "Sĩ khí cỡ này mới xứng!".
Mọi người gật đầu tán thành.
Điểm tâm sáng nay được ăn dưới bầu không khí áp lực trùng trùng. Ăn xong, mọi người đi đến võ đài, phát hiện một bọn Kỳ Lân Môn đã đến toạ ở Tây thái đài từ lâu, dẫn đầu vẫn là một thân hoa lệ Hồ Trí Hoá, theo sau là một đám người áo đen trùm phủ. Duy chỉ có Bách Hoa công tử, hôm nay rõ ràng vắng mặt.
"Bùi lão trang chủ hôm nay khoan thai đến muộn, lẽ nào do thân thể không khoẻ!?". Trí Hoá nhướng mày toét ra nụ cười thấy là muốn cho ăn đòn.
"Môn chủ khéo nói đùa! Lão hán ta chẳng qua buổi sáng khẩu vị đại khai, ăn liền hai bát cơm nên mới tới muộn mà thôi!. Bùi Thiên Lan vững vàng ngồi xuống, hướng Trí Hoá ôm quyền.
"Bùi lão trang chủ thân thể khoẻ mạnh, quả là đại phúc giới võ lâm!". Trí Hoá hai mắt loé lên đầy thâm ý.
"Tạ Môn chủ chúc lành!". Bùi Thiên Lan cũng không chút yếu thế.
"Hôm nay lôi chiến đã có thể bắt đầu hay chưa?", Trí Hoá vuốt vuốt ống tay, giương mắt hỏi.
Bùi Thiên Lan híp mắt, nhìn về phía Chân Tụ Sơn Trang.
Chân Trường Đình đứng dậy, hô to: "Đệ Nhất Thiên Hà Trang cùng Kỳ Lân Môn, lôi chiến ngày thứ hai, bắt đầu.
Phía bên Đông Thái Đài, tinh thần mọi người phấn chấn. Ánh mắt tập trung Tây thái đài, xem hôm nay kẻ nào được cử ra lôi chiến.
Chỉ có điều... Đợi một lúc, không thấy Kỳ Lân Môn có động tĩnh.
"Chuyện gì đang xảy ra?",
"Sao Hồ Ly kia vẫn chưa phái người ra lôi chiến?",
"Chẳng lẽ lại có chuyện gì quỷ dị?",
Một đám Đông thái đài phỏng đoán xôn xao. Kim Kiền đột nhiên kêu lên ngạc nhiên:
"Ôi chao!"
Lập tức mọi người tập trung ánh mắt đến Kim Kiền.
Kim Kiền trừng mắt nhỏ, xoa xoa mí mắt, liếc nhìn Tây thái đài, lại xoa mí mắt, hiện ra vẻ kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì?", giọng Triển Chiêu vang lên.
"Trí Hoá kia... ", Kim Kiền chau mày, nghi hoặc hiện rõ trên mặt, "giống như là bị trúng độc!".
"Cái gìiii?". Mọi người kinh hãi biến sắc. Ánh mắt dời khỏi Kim Kiền, phóng sang phía thái đài bên kia quan sát. Bấy giờ mới phát hiện ra điều bất ổn. Hắc Yêu Hồ Trí Hoá thường ngày vốn điệu đà, hận không thể thay một ngày ba bộ quần áo, trang sức đi cùng luôn cầu kì tinh xảo. Vậy mà hôm nay đại đại khác thường. Quần áo vẫn y nguyên quần áo hôm qua, thân áo vẫn còn những nếp nhăn nhúm, đầu tóc búi gọn gàng cầu kì hôm nào giờ lại có chút hơi rối. Khuôn mặt đặc biệt hiện vẻ tiều tuỵ.
"Mọi người nhìn xem, móng tay hắn có vẻ hồng khác thường!".
Kim Kiền vạch ra điểm mấu chốt. Ai nấy cũng nhanh chóng nhìn theo. Quả thực như vậy. Bên dưới ống tay rộng bên dưới của Trí Hoá, lộ ra mười ngón tay, móng tay đỏ giống kiều anh, tựa như dính máu, ngón tay thon dài càng có mấy phần yêu dã.
"Kim Kiền! Ngươi xác định Hồ Ly kia là bị trúng độc, chứ không phải là đánh móng tay?.", hàn Chương vẻ mặt không xác định.
"Sư phụ xưa nay chưa từng đánh móng tayyyy!", Ngải Hổ kêu lên đầy bất mãn.
"Khẳng định là trúng độc!", Kim Kiền một giọng chắc chắn, lòng lạnh đi ba phần, "đây là loại độc có tên gọi Tam Vị Yên Chi Hồng, người trúng độc, ngoại trừ móng tay đỏ hồng bên ngoài thì không còn dị trạng nào khác. Nếu không có thuốc giải, khẳng định sau nửa tháng, da thịt nứt hở mà chết!".
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi.
"Tam Vị Yên Chi Hồng? Chẳng phải thứ độc dược mà ba mươi năm trước được Độc Thánh Quỷ Kiến sầu chế ra hay sao?", Chân Trường Đình đứng lên, mặt vàng như tờ giấy, mồ hôi vã ra như tắm.
"Chính là vậy!", Kim Kiền cắn răng.
Ta thực không nhìn lầm, kiểu độc này quả là bút tích của Nhị Sư phụ. Vì sao Nhị Sư phụ đột nhiên xuất hiện. Không lẽ, Nhị sư phụ đã ra tay khống chế Hắc Yêu Hồ?
Không! Không thể nào! Tam Vị Yên Chi Hồng này là hàng hết đát trên mười năm, sư phụ ta vốn khinh không dùng tới từ lâu. Hơn nữa, nếu như là Nhị sư phụ ra tay, chỉ sợ Hắc Yêu Hồ sớm đã hoá ra bộ xương khô rồi.
Nhưng nếu như không phải Nhị sư phụ, thì còn ai khác biết đến cách phối độc cho Tam Vị Yên Chi Hồng này?.
Chậm đã! Chẳng phải trước đây phương pháp phối chế Thập Tuyệt Đan cũng hính là phiên bản cải tiến từ Lục mị của Nhị sư phụ đó sao?
Theo suy đoán như vậy...
Kim Kiền mồ hôi lạnh đầy lưng.
Mộc Sứ, thủ hạ Tương Dương Vương có lẽ có đến tám phần mười cùng Nhị sư phụ có liên luỵ.
Không phải chứ? Vậy chẳng hoá ta đụng phải Tiền bối đồng môn hay sao!? Cũng quá xui xẻo đi.
Trong đầu Kim Kiền, những suy nghĩ bát nháo tùm lum. Tây thái đài bên kia rốt cuộc có chút động tĩnh.
Chỉ thấy Trí Hoá chậm rãi tựa lưng vào ghế, mắt nhắm chốc lát, đôt nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Còn giả vờ giả vịt! Chẳng lẽ còn muốn Môn chủ ta cầu xin ngươi?".
Lời chưa dứt, đã thấy một kẻ từ phía Tây thái đài nhảy xuống, đến giữa lôi đài, kéo đấu bồng, lộ ra cả khuôn mặt.
Mọi người định nhãn nhìn, một thân áo Huyền Thanh Đoản Khảo, đi ủng đen mỏng, eo vận đai lưng đen, toàn thân không trang sức, hai tay trống trơn, không hề cầm vũ khí gì có khả năng sát thương. Nhìn lên mặt, ngũ quan bình bình, không hề đặc sắc. Trên dung nhan mờ nhạt dường như còn phủ một lớp sương mờ, một chút ấn tượng cũng không thể lưu lại. Chỉ có duy đôi mắt lạnh băng tựa mặt hồ không gợn, lãnh ý trùng trùng là còn gợi chút mơ hồ gợi kí ức...
"Người này là ai?", Hàn Chương vẻ mặt buồn bực nhìn về phía mọi người, thấy các vị kia một bộ mặt mù mờ y như mình, cuối cùng mới đành nhìn hướng Chân Trường Đình uy quyền nhân sĩ.
Chỉ là... Chân Trường Đình kia như bị cái gì đả kích. Tinh thần như đang lơ lửng chưa về với mặt đất, quan sát hắc y nhân đang đứng trên võ đài kia một lúc lâu, mới nói: "Vị này... Chân mỗ cảm thấy chút quen mắt, có lẽ phải chờ tại hạ nghĩ lại..."
Lời vừa nói ra khiến ai nấy kinh ngạc vạn phần. Kim Kiền lại càng không thể tin.
Không phải chứ?
Người này lai lịch bất minh đến độ Chân Trường Đình, Baidu Google đại Tống còn không nhận ra thì bí hiểm cỡ nào?!
Lại nhìn về phía người kia, vẻ mặt đang âm trầm, nghe Chân Trường Đình nói thế, khuôn mặt dần dâng lên vẻ căm giận. Tay hắn nháng giơ lên một cái, một đạo ánh sáng xanh lục bắn về phía Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mày sơn vừa nhíu, tay phất lên giữa không trung, chộp lấy ám khí, lật tay nhìn xuống, nhất thời biến sắc. Vật trong tay... Là một mảnh lá cây.
"Là cao thủ ám khí đánh lén chúng ta đêm qua?", Kim Kiền kinh hô.
"Bạch Ngọc Đường ngươi ra đây! Hôm nay chúng ta quyết đấu sinh tử!". Người trên lôi đài mở lời khiêu chiến.
"Nghĩ ra rồi!", Chân Trường Đình kinh hô một tiếng, "Người này chính là đệ nhất cao thủ ám khí giang hồ, xưng là Đại Thánh Đặng Xa!".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK