Đó là trị liệu sư Pendrick. Nhân vật được nhắc tới là người đẹp trai nhất trong số các Elf.
Mới đó mà Cale đã muốn về nhà. Đầu óc cậu trở nên phức tạp.
Người mà Pendrick đi cùng và gọi là chú có thể là ai đây?
Trong sách nói rằng tất cả các Elf đều đẹp nên rất khó để phân biệt qua khuôn mặt. Trưởng làng và Pendrick được miêu tả kỹ càng nên có thể nhận ra ngay khi nhìn thấy nhưng những người còn lại thì khó mà biết được.
Elf đã níu chân Cale lại vẫn không nhúc nhích gì trước hành động của Pendrick, y nhìn Cale và tỏ ra hỗn loạn.
“Mm, Mmㅡ”
Elf hỏi Cale bằng chất giọng run rẩy.
“Mm, ngài có tin vào mana không?”
Cale cứ tưởng là ông ta sẽ hỏi mình có biết đạo gì đấy không. Cale bật cười vì hoảng. Điệu cười xéo một bên mép của Cale khiến Elf giật mình. Vẻ nhàn rỗi kia, và cả ánh mắt dữ dằn coi khinh tất cả mọi thứ trừ bản thân ra đều là hạ đẳng.
Hệt như ánh mắt của Rồng vĩ đại.
‘Khí tức của Dragon đang tỏa ra giữa không trung.’
Chẳng có lý nào Dragon lại đi quay tròn một cách ngớ ngẩn. Chắc chắn là Dragon đang tỏa khí tức quay vòng để để đùa giỡn những sinh vật sống tại đây. Dragon có làm vậy thì là cũng là chuyện bình thường.
Nếu thế thì,
‘Vị kia là người tỏa ra nhiều mùi của tự nhiên nhất.’
Có rất nhiều kẻ mạnh bên trong nhà trọ này. Nhưng họ không cùng chủng loại với người mang mùi của thiên nhiên.
Bàn tay của Elf trung niên run rẩy. Ngoại trừ Dragon thì Elf là chủng tộc gần gũi với thiên nhiên nhất. Thế nên họ nhạy cảm với sức mạnh của thiên nhiên hơn Dark Elf vài chục lần.
‘Có mùi của gió, cây và nước. Con người không thể đồng thời tỏa ra nhiều mùi như vậy.’
Elf trung niên nghĩ. Năng lực cổ đại có được bao nhiêu cái đâu, với lại con người có đánh đổi may mắn cả đời cũng khó mà lấy được. Chưa kể tới việc không thể nào sở hữu các thuộc tính khác nhau được.
Sức mạnh của thiên nhiên ngoài mana. Chỉ có một sự tồn tại có thể mang nhiều sức mạnh ấy đến vậy.
Dragon.
Sự tồn tại khó có thể tùy tiện buột miệng nhắc tới.
‘Giá, giá như có Tinh Linh ở cạnh mình lúc này!’
Nếu không để Tinh Linh lại ở làng thì y đã có thể biết được một cách chính xác.
Elf trung niên than thở. Thế nhưng ông không thể tùy ý gọi Tinh Linh đang thay mình vất vả vì làng tới đây được.
Vậy nhưng, tại đây có con người sở hữu Năng lực Cổ Đại với vài thuộc tính khác nhau mà không cần xài tới may mắn.
Người sở hữu ấy, Cale quả quyết đáp lại.
“Tôi không tin thứ như mana.”
Nếu là Rồng, loài gần gũi với tự nhiên thì sẽ trả lời là tin vào mana. Thế nên Cale đã trả lời rằng không tin.
Cale nhìn thẳng vào mắt của Elf và biểu hiện rõ suy nghĩ này của mình.
Đôi mắt của Elf dần dần cụp xuống dưới.
“....tôi thực thi theo ý muốn của ngài.”
Hửm? Câu trả lời của ông ta có gì đó hơi lạ? Cale hoài nghi về điệu bộ cúi đầu chào một cách lễ phép của Elf. Ông ta bảo thực thi? Cale cảm thấy khó chịu.
Dẫu vậy nhưng mình cũng đâu thể nói ‘Tôi không phải Dragon’ hay ‘Tôi là con người’? Cale không hiểu vì sao một Elf có Tinh Linh lại như thế này.
“Chú ơi, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Chúng ta cứ tiếp tục làm việc của mình là được.”
“Vâng? Đương nhiên là phải thế rồi?”
“Ừ”
Elf trung niên đang nói chuyện với Pendrick, nhìn Cale và nở nụ cười thân thiện. Elf trung niên cũng rất đẹp trai. Ông ta nhìn Cale và nói.
“Chúng ta chỉ cần lặng lẽ làm việc của mình là được.”
Sao lại nhìn mình mà nói thế?
Cale hoảng hốt. Vì hoảng mà lông mày cậu cau lại. Khi ấy, Elf giật mình và cúi gập người.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền chuyến du lịch bình yên của ngài. Từ lần sau tôi sẽ vờ không biết. Mong rằng tâm trạng của ngài không bị xấu đi.”
.....lạ lùng thật. Nhìn thế nào thì cũng thấy kia là cách đối xử với Dragon. Nếu Tinh Linh của ông ta từng gặp Dragon thì chắc chắn nó sẽ nói cho ông ta biết rằng mình là con người mà?
Cale thấy khó chịu nhưng trước mắt thì cậu vờ không biết.
“Nếu xong chuyện rồi thì đường ai nấy đi thôi.”
Cale quay người lại. Cậu lạnh lùng không để chừa cho họ một khắc nào. Choi Han và Ron quan sát những kẻ mặc áo choàng không rõ thân phận, rồi theo sau bước đi không chút luyến tiếc của Cale.
- Nhân loại, nhân loại! Ta quay tròn thêm 10 phút nữa rồi sẽ theo sau! Vui ghê!
Roan đang lượn vòng theo hình số 8 như một con ong. Tốc độ của nó đang tăng dần lên. Elf trung niên cảm thấy e sợ vì khí tức luẩn quẩn bên trong nhà ăn với tốc độ nhanh dần.
“Chú ơi, rốt cuộc là tại sao vậy?”
“Không có gì, ta đi thôi.”
Pendrick bức xúc kìm nén hơi thở dài lại. Anh cúi người về phía Elf trung niên và khẽ thì thầm.
“Thưa chiến binh bảo hộ, ngài không sao chứ?”
Chiến binh bảo hộ, Elf trung niên gật đầu với vẻ mặt nghiêm trang. Ông thấy tiếc nhưng đành chịu vậy.
“Ừ, không sao. Ta đi thôi. Phải về làng để bổ sung sức mạnh chứ.”
“Vâng.”
Pendrick đanh mặt lại nhìn về cái bàn có những người đi cùng. Những người đi cùng anh đứng dậy. Dù họ đã đến thế giới của con người nhưng vẫn không thu thập được gì. Họ phải lập tức quay về để bổ sung sức mạnh bảo vệ làng.
“Vì ta mà việc đã bị trì trệ rồi, xin lỗi nhé. Đi nhanh thôi nào.”
Theo lời của Chiến binh bảo hộ, các Elf rời khỏi nhà ăn và nhanh chóng hướng tới núi 10 ngón tay. 10 đỉnh núi với độ cao khác nhau. Ngôi làng nằm ở gần một trong số đó của họ đang gặp nguy hiểm.
***
Vài ngày sau, vào rạng sáng. Cale chỉ đem theo mỗi Raon và leo lên đỉnh núi thứ 3 của núi 10 ngón tay.
“Nhân loại! Leo núi thích thật!”
Leo núi cái khỉ. Cale lau mồ hôi trán, rồi cậu sử dụng Âm Thanh Của Gió để leo lên đỉnh núi một cách nhanh chóng.
Tại sao tên của 10 đỉnh núi lại là 10 ngón tay. Bởi vì hình dạng của 10 đỉnh núi giống như 10 ngón tay vậy.
Thế nên đỉnh thứ 3 và đỉnh thứ 8 rất cao giống như ngón tay giữa của con người thì dài nhất. Nghe nói tuyết ở trên đỉnh núi cao chọc trời ấy không bao giờ tan cho tới mùa hè.
‘Nhưng hiện giờ đỉnh núi ấy đang tan chảy.’
Năng lực cổ đại cuối cùng, Lửa Hủy Diệt.
Chắc hẳn vẫn chưa ai biết. Sau hai tuần nữa thì năng lực cổ đại ấy sẽ làm chảy hết một nửa đỉnh núi thứ 3.
“Nhân loại! Nóng quá! Ở đây có gì đó!”
“Úi chà.”
Cale đặt chân lên đỉnh núi và đồng thời phát ra tiếng cảm thán.
“Thứ này là dung nham hả? Ta thấy trong sách rồi! Nóng hơn cả thứ lửa sai lệch ở Đại Ngàn! Sức mạnh hiếm có đấy!”
Khối dung nham xuất hiện trước mặt Cale và Raon. Dù kích thước không quá khổng lồ nhưng cái hố dung nham khá lớn.
Dĩ nhiên đỉnh núi này không phải núi lửa. Vậy nhưng dung nham này đã kiến cho đỉnh núi tan chảy. Sức nóng kinh khủng đang bốc lên.
Có điều người sở hữu Sinh Lực Trái Tim và vòng cổ chứa Nước Thống Trị như Cale thì ít bị ảnh hưởng hơn. Cậu nhìn vào trung tâm của cái lỗ bị dung nham bào mòn.
“Ha!”
Cale cạn lời. Tượng điêu khắc con lợn vàng kim đang xoay vòng vòng.
“Raon”
Cale gọi Raon. Raon nhìn khung cảnh hiếm có ấy rồi nhìn Cale. Raon thấy túi ma thuật mở ra trước mặt mình.
“Sao thế, Nhân loại?”
“Đưa tiền đây”
Raon thẫn thờ chớp mắt rồi đưa tiền cho Cale.
Khóe miệng của Cale nhích dần lên trên. Lâu lắm rồi cậu mới làm một việc sảng khoái mà không gây hại cho ai.
Vung tiền là cách thích hợp để giải tỏa stress.
“Ha, hahaha!”
Cale cười lớn.
“......nhân loại, sao ngươi lại thế?”
Raon lùi lại sau. Không phải vì điệu cười của Cale. Nó thấy Cale như vậy thật kỳ lạ nhưng cũng thấy thích. Nhưng có cảnh khác dị thường hơn.
Ràoo, ràoooㅡ
Cale túm lấy một nắm xu bạc từ trong túi ma thuật kêu leng keng, rồi cậu giơ tay lên.
Và ném về phía trước.
“Nhân loại! Từng đấy tiền mua được! Bao nhiêu xiên gà! Bao nhiêu kẹo khoai lang ngọt! Nhân loại, sao lại làm thế! Có gì bất mãn thì nói ta nghe, Nhân loại!”
“Hahahahaha!”
Cale không nghe thấy lời Raon nói. Trong khoảnh khắc ấy một khung cảnh kỳ bí mở ra.
Ầmmmmmmㅡ
Cùng với tiếng động phát ra từ khối dung nham, những xu bạc bám vào trên bề mặt của nó chứ không bị tan chảy.
Năng lực cổ đại có chủ nhân vừa là chiến binh vừa là đại gia tham lam.
Sức mạnh mà ông ta để lại là thứ thèm khát tiền.
Quả nhiên xài tiền như nước thật là tuyệt.
“Hahahahaha!”
Cale cười sảng khoái như một đại anh hùng và ném tiền một cách dồn dập.
Một con đường bằng bạc mở ra trước mắt.
[Thật sự có kẻ như này xuất hiện cơ đấy!]
Cale nghe thấy giọng nói của chủ nhân Lửa Hủy Diệt. Giọng ông ta như là nhìn thấy người điên.
Ràooooㅡ
Trong tầm mắt của Cale, những xu bạc đổ xuống như tuyết.
Ah, hạnh phúc thật.
Vung tiền của kẻ khác thế này nên càng thấy hạnh phúc hơn. Sống trên đời thì có mấy khi mới được trải nghiệm thế này cơ chứ?
“Đúng thế, vung hết tiền nào!”
Cale nắm một vốc xu bạc và ném về nơi có tượng lợn vàng.
“K, không thể nào! Nhân loại, ta không biết nữa! Như này là không được! Nhìn khoái quá!”
Raon 5 tuổi rơi vào trong hỗn loạn. Những xu bạc dính trên bề mặt của dung nham như là kẹo gôm mà không hề bị tan chảy, chúng tạo thành một con đường bạc.
Lửa Hủy Diệt.
Thực ra thì khó mà gọi nó là dung nham hay lửa, nếu nói cho chính xác thì nó gần như là ‘lửa dạng lỏng’. Lửa được duy trì ở dạng giống như chất lỏng.
[Lửa Hủy Diệt xuất hiện trên đỉnh núi thứ 3 của núi 10 ngón tay sẽ không tắt cho tới khi nuốt chủng một đỉnh núi. Trước khi mà Elf điều khiển Tinh Linh lửa lấy được năng lực ấy thì không một con người hay Elf nào có thể cản lại nó.]
[Vậy nhưng không ai nghĩ được tới chuyện ném tiền. Ngọn lửa này không thể nào đốt được tiền.]
Tại sao ư?
[Bao lâu rồi ta mới được cảm nhận sự mát lạnh tuyệt vời của tiền vậy! Ôi, cái mùi tiền này!]
Bởi vì chủ nhân của năng lực là một gã cuồng tiền.
[Vung tiền đi! Ngoài cái gã đồng đội điên của ta ra thì ta chưa thấy ai vung bạc như thế này! Muahahahaha!]
“Hahaha!”
Cả Cale lẫn chủ nhân của năng lực đều cười. Cùng với tiếng cười ấy, những xu bạc đổ xuống dung nham. Raon lấy hộp tiền tiết kiệm từ trong không gian đa chiều ra và ôm lấy nó. Raon lần lượt nhìn Cale và hộp tiền của mình bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
“Sao nhìn ta như thế?”
Dáng vẻ của Cale sau khi ngưng cười thật kỳ dị. Bên trên mặt dung nham sôi sùng sục là con đường bạc đang lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng bạc ấy thật hợp với mái tóc đỏ của Cale.
“Nhân loại yếu đuối”
“Sao?”
“Nếu thiếu gì cứ nói! Ta có thể cho ngươi cái này luôn!”
Cale cười khẩy. Cậu tuyệt đối không moi tiền của trẻ con. Số tiền ít ỏi của lũ nhóc không phải thứ cậu thích.
[Tiền! Để ta ngửi mùi tiền thêm nữa]
Với lại Cale có 20 vạn xu bạc lận. Xu bạc mà Thế Tử cho cậu.
“Của ông đây”
Cale trở thành người cho không biết tiếc.
[Quan trọng hơn, Elf ấy không thể lấy được Lửa Hủy Diệt với hình thái hoàn thiện, anh ta cho rằng sức mạnh này vô dụng và không dùng nó. Thế nhưng nếu vung tiền thì càng vung bao nhiêu Lửa Hủy Diệt càng hoàn thiện bấy nhiêu. Nếu như anh ta biết được sức mạnh ấy lớn thế nào thì ắt hẳn sẽ rất nuối tiếc]
Chiến binh từng là chủ nhân của Lửa Hủy Diệt. Ông ta chẳng cần quyền lực, danh dự mà chỉ tham tiền. Đó là nỗi hận bắt nguồn từ tuổi thơ nghèo túng của ông ta.
[Ta cũng muốn xài tiền giống như rác thế này! Cái lũ đen tối ấy đã cướp hết mất! Cả tiền của các đồng đội của ta nữa! Cái lũ chó ấy! Các lũ ác độc bắt người khác làm việc không công cả đời!]
Ông ta phun ra những lời chửi bới thậm tệ. Cale bỏ ngoài tai cái giọng nói đầy oán giận ấy và tiến thẳng về con lợn vàng.
“Ha. Phiền phức.”
Giờ thì Cale lấy hẳn từng túi tiền từ trong túi ma thuật và đổ hết xu bạc trong túi ra, rồi bước bề phía trước.
[N, ngươi đúng là người tốt!]
Giọng nói của chủ nhân năng lực đang run rẩy.
Ầmmmmmㅡ Ầmmmㅡ
Khóe miệng của Cale nhếch lên. Tượng lợn vàng lại càng phát sáng.
Xèoooooㅡ
Một lượng hơi nước màu đỏ bốc lên từ dung nham. Raon bay lên cao để né tránh luồng hơi nước ấy. Đó là luồng hơi nước chứa lửa.
Pattttttㅡ
Khiên Bất Hoại và đôi cánh của nó bao bọc lấy cơ thể của Cale.
‘Cái này cũng tốn công nữa.’
Cale bắt đầu thấy phiền phức và mệt mỏi. Chỉ vung tiền một hai lần thì còn thấy thú vị.
Cale tặc lưỡi rồi nhanh chóng đổ tiền. Cậu nhanh chóng rải tiền đến chỗ có tượng lợn vàng vì cái hố không lớn lắm.
“Mm”
Mới đó mà Cale đã tới được trước tượng lợn vàng.
[Ta ghi nhận! Ngươi có đủ hoài bão để có được sức mạnh này! Nếu là ngươi, nếu là người có thể vứt tiền thế này như ngươi thì có thể vượt qua bất cứ chuyện gì!]
Chủ nhân của năng lực cổ đại đã công nhận. Ông ta nói một cách nghiêm nghị với ý bảo Cale hãy mau mau lấy tượng lợn vàng. Nhưng ông ta lập tức thốt lên một âm thanh ngớ ngẩn.
[Hửm?]
Ràooo. Ràoooo.
Cale lại lấy xu bạc ra nữa.
“Nhiều thật đấy.”
Vẫn còn chưa đổ hết 20 vạn xu.
[T, thật là! Ta gặp được một gã y xì thiên thần rồi!]
Chủ nhân của năng lực không thể nào kiềm hãm sự thán phục. Ông ta càng kinh ngạc, tiếng hô hào mừng rỡ càng phát ra thì tượng lợn vàng càng rung lên.
Ầmmmmㅡ
Đỉnh núi rung động.
Xèoooㅡ Xèoooㅡ
Luồng khí đỏ bốc lên ngùn ngụt và hướng về phía tượng heo vàng. Mặc kệ thế, Cale vẫn vô tâm đổ cho hết 2 vạn xu bạc.
[.......]
Chủ nhân năng lực không nói gì nữa.
Rồi khi Cale vung tiền xong xuôi thì cậu ưỡn người ra. Cale vã mồ hôi.
“Việc này cũng tốn sức thật.”
Cale nói vậy và nhìn tượng lợn vàng lấp lánh trên những xu bạc. Luồng khí đỏ tỏa ánh sáng lấp lánh và bao bọc lấy lợn vàng.
[Ta ghi nhận. Ta đã hơi lưỡng lự vì cảm nhận được sức mạnh của bạn thân ta từ ngươi.]
Sức mạnh của bạn thân? Ông ta thực ra là bạn thân của Kẻ Trộm, chủ nhân Âm Thanh Của Gió sao?
Cale cảm thấy mình vừa lỡ biết được một thông tin không cần thiết. Thế nhưng Cale cau mày vì lời nói tiếp theo.
[Quả nhiên trong số những đứa có năng lực cổ đại thì chả có đứa nào bình thường. Của ngươi đấy! Lấy đi! Sức mạnh thiêu rụi tất thảy đấy! Tất nhiên trừ tiền ra.]
“Ồ”
Sức mạnh cổ đại chủ động tới gần Cale trước. Con lợn hoàng kim được bao phủ bởi hơi khí đỏ bay tới tận trước mặt Cale.
‘Ông ta không bạo gan như mình nghĩ’
Cale không ngờ được rằng mới 2 tỷ mà ông ta đã thế này. Cale từ tốn với tay tới tượng lợn vàng. Lấy được sức mạnh này nữa thì Cale đã có trong tay tất cả, từ sức mạnh phòng thủ, hồi phục, lẩn trốn và cả tấn công.
Khi ấy, cậu nghe thấy giọng nói của chủ nhân năng lực.
[Sống ở đất nước của đá mà lại không có sức mạnh của đá sao]
Đá?
Cale sững lại.
[Thực ra ngoài tiền ra còn có thứ đá mà ta không thể xóa sổ được. Ngươi đã giải hận cho ta nên ta sẽ đặc biệt nói cho ngươi biết.]
Lại là một manh mối về năng lực cổ đại khác.
......mình có cần đâu?
Chỉ với ngần này thôi là đủ với Cale. Cậu còn có cả nước áp chế lửa lẫn Hào quang thống trị.
Chắc không có con người nào sở hữu nhiều năng lực cổ đại như cậu.
[Tại đất nước của đá có ‘Đá Tảng Đáng Sợ’, vua của đá]
Đất nước của đá, vương quốc Roan. Vẻ mặt của Cale không được tốt.
Sao lại là đá tảng vậy? Cảm giác mà Cale cảm nhận được thông qua từ ngữ không tốt tý nào. Cale không phản ứng thêm gì khi chủ nhân năng lực không nói gì thêm, cậu với tay tới lợn vàng.
Xèoooo. Tay của cậu chạm vào hơi nước nhưng lại không bị thương.
Ầmmmmmㅡ
Đầu ngón tay của cậu chạm vào tượng lợn vàng. Ánh hoàng kim và ánh đỏ hòa vào nhau và đổ về phía Cale.
[Hãy làm tan chảy tất cả mọi thứ cản đường ngươi. Và hãy cầm cự]
Giọng nói của chủ nhân năng lực tắt dần. Cale lật áo lên. Một hình tia sét đỏ xoẹt ngang qua hình tấm khiên ánh bạc ở trên ngực cậu.
Cale an tâm.
‘Không phải lợn’
Tượng con lợn lúc nãy cũng dễ thương đấy, nhưng Cale không muốn có cái hình như vậy trên người. Cậu vươn tay ra.
“Ô ô!”
Raon trầm trồ.
Xèoooㅡ cùng với âm thanh chói tai, những xu bạc biết mất thành những luồng hơi nước ánh bạc. Và đồng thời để lộ ra dung nham đỏ.
Rào rào. Dung nham ấy bay tới lòng bàn tay của Cale và trở thành một quả cầu. Cale nắm chặt quả cầu ấy.
Patttt. Cùng với âm thanh bé, cầu dung nham biến mất. Chỉ để lại một cái hố lớn trên đỉnh núi thứ 3.
“Nhân loại, cái sức mạnh vừa nãy giờ là của ngươi rồi hả?”
“Đúng thế.”
“Mạnh bằng nửa móng chân út của ta rồi! Ngươi thực sự đã đỡ yếu đi một tý tèo teo rồi!”
Cale nhận được sự thừa nhận của Raon. Khóe miệng của cậu nhếch cao lên. Luồng gió mát rượi thoảng qua người cậu. Sau khi khí nóng biến mất thì luồng khí lạnh đúng với độ cao mới phủ lấy đỉnh núi.
Khi ấy Raon đang ôm hộp tiết kiệm tới cạnh cậu.
“Cơ mà nhân loại này”
“Sao”
“Hồi nãy có vẻ nghiêm trọng nên ta không nói được mà phải chờ ngươi.”
*Nhoẻn cười*. Raon cười rạng rỡ tới mức lộ cả răng ra. Cale bỗng đột nhiên thấy lạnh xương sống. Sao nó lại thế?
Raon thản nhiên nói.
“Gã thương sĩ đã tới gần đây.”
Hửm?
Ai cơ? Trong phút chốc Cale không nhớ được là ai.
“Hắn mới tới vừa nãy thôi. Ta đã dò ra rồi.”
Ah.
Cale nhớ ra rồi. Thương sĩ ma thuật thuộc tổ chức bí ẩn mà họ đã đụng độ tại đảo Hais 12. Hắn đã đồng hành cùng với Swordmaster tóc vàng, và là kẻ bị Raon đánh dấu bằng mũi tên mana vào bụng.
‘Sao đột nhiên Raon lại dò được hắn ta?’
Raon đã lớn thêm một tuổi nên đã mạnh hơn nhưng cái chân trước của Raon vẫn mập mạp và ngắn tũn, nó chỉ chân về giữa đỉnh núi thứ 7 và 8 ở đằng xa.
“Ta cảm nhận được hắn ở đằng kia!”
Cale lấy hai tay che mặt.
Giữa đỉnh núi thứ 7 và 8 có một ngôi làng được giấu đi bởi ma thuật ảo ảnh mà con người không thể thấy.
Đương nhiên đó là làng của Elf. Tiểu thuyết nói rằng đó là ngôi làng có một cái hồ nhỏ và những cái cây mấy trăm năm cao ngùn ngụt như trong truyện cổ tích.
‘Lại là chuyện gì nữa đây?’
Và tất nhiên cho tới tập 5 Sự Ra Đời Của Anh Hùng thì chuyện này không xuất hiện.
Cale vô thức nhận ra ai là kẻ khiến cho làng Elf gặp nguy hiểm tới mức mà 5 Elf đi ra ngoài làng. Gã thương sĩ ấy tới đây mà không có mục đích gì được sao? Cale đã đoán được ra Elf sẽ phải chiến đấu với ai.
Khi ấy Raon nói thêm.
“Với cả cái gã chúng ta gặp lần trước sắp tới đây đấy!”
Lần trước? Cale hạ bàn tay đang che mặt xuống. Có một đống kẻ đã gặp lần trước kia mà, Cale chẳng tài nào biết được Raon đang chỉ ai.
- Hắn tới với tốc độ cực nhanh! Mới đó đã tới gần đỉnh núi rồi! Ta trốn đây!
Chuyện thế này không thể nói sớm sớm một chút được sao? Cale cảm thấy cáu. Raon giữ im lặng vì không thể làm phiền Cale lấy sức mạnh quan trọng nhưng Cale thì đề cao việc hiện giờ hơn.
Có vẻ cậu đã biết được ‘cái gã gặp lần trước’ ấy là ai.
Rồi chắc chắn cậu sẽ phải dính dáng tới hắn như thế này đây.
Lạo xạo. Cale nghe thấy tiếng bước chân.
“Haaa”
Cậu thở dài. Cale từ từ quay người lại. Cale đứng tại trung tâm của cái hố đen sì và nhìn kẻ vừa tìm đến đây.
“Rõ ràng ở đây cㅡ!”
Vị khách hoảng hốt nhìn quanh. Rõ ràng anh ta đã phát hiện ra dung nham ở đây vào vài ngày trước. Giữa lúc đang phải đối mặt với vấn đề đau đầu mà lại xảy ra chuyện như thế, nên anh vừa thấy tuyệt vọng nhưng cũng đã đặt chút hi vọng vào sức mạnh này.
Anh nhìn quanh và chạm mắt với Cale. Đập ngay vào mắt anh là chàng trai với mái tóc đỏ như thể dung nham biến mất hết và thế vào đó là chàng trai ấy.
“........c, cậu làㅡ”
Trị liệu sư Pendrick. Anh nhớ ra chàng trai tóc đỏ trước mắt mình là ai. Đó là người mà Chiến Binh Bảo Hộ đã giữ chân lại tại nhà trọ vào mấy hôm trước.
“Nhưng chàng trai ấy là ai mà ngài lại giữ chân cậu ta lại?”
“....Ta cũng không biết rõ. Đó là người mà tốt hơn là chúng ta không biết.”
Lần đầu anh thấy Chiến Binh Bảo Hộ nói như vậy về con người. Pendrick định mở lời với chàng trai đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cảm nhưng rồi lại thôi. Ngược lại, chàng trai đang đứng tại nơi dung nham biến mất lên tiếng.
Giọng nói lạnh lùng và không hề có sơ hở.
“Ai vậy nhỉ? Biết tôi sao?”
Cale đang giả ngu giả ngơ một cách thận trọng hơn bất cứ khi nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK