Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn bão hoa rung động trên không trung nghe theo sự chỉ dẫn của cô ấy và bao trùm 10 cột băng, phát lên những tiếng động răng rắc cứ như có cái gì đó bị gọt đi vậy. Tựa như ném đá viên vào một cái máy xay cao tốc, những mũi giáo băng mà Chudelkin bắn ra nhanh chóng trở thành nước đá vô hại và tan đi, tài nguyên của chúng phân tán vào không trung một cách vô ích.

“…… Nu - …… Gu nu nu nu nuuuuu - ……”

Vì Thần Thuật mà lão bắn ra một cách hãnh diện lại dễ dàng bị vô hiệu hóa, Chudelkin vừa cắn chặt và nghiền hai hàm trên dưới với nhau vừa rống lên với giọng giận dữ.

“…… Đừng tưởng có cái nạo xát thô thiển đó là ngươi đã thắng! Chiêu này thì saoo! Hooooohh!!”

Lão vung mạnh hai chân đã hạ xuống theo chiều ngang với 10 nguyên tố lên từ hai bên.

Các Nguyên tố Hàn bay lên cao, vẽ ra những vệt màu xanh song song, đến gần trần nhà thì hợp lại làm một và tạo thành một tảng băng góc cạnh.

Tảng băng tiếp tục nở to trong khi những tiếng động nặng nề, trầm đục vang vọng, nó biến thành một khối hộp với mỗi cạnh dài ít nhất 2 m. Nó vẫn chưa ngừng biến đổi ở đó, vô vàn mũi nhọn sắc khủng khiếp đẩy ra dày đặc khắp tảng băng.



Nếu các quy tắc vật lý của Underworld cũng giống với thế giới thực thì con xúc xắc băng trên không trung kia sẽ có khối lượng tổng cộng lên tới trên 7 tấn. Nhanh chóng kết luận rằng đỡ một thứ như thế bằng kiếm là không thể, tôi bất giác lùi một bước.

“Hohihii…… thế nào hảả, thuật vĩ đại nhất và mỹ miều nhất của ta mùi vị thế nàoo!! Giờ, đã đến lúc dập bẹp các ngươơiii——!!”

Trong tư thế trồng cây chuối, Chudelkin đá hai cái chân duỗi thẳng xuống. Con xúc xắc gai góc bắt đầu gầm lên lao xuống.

Eugeo và tôi mất hết hồn vía và nhảy sang hai bên. Nhưng một lần nữa Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice không hề lùi một bước. Cô đứng thẳng, mắt dán chặt vào vật thể khổng lồ đang lù lù tiến lại gần để nghiền nát cô——

“Ha…… aaaaah————!!”

Hét lên một tiếng dữ dội hơn bao giờ hết so với trong những trận chiến từ trước đến giờ, cô giương cao chuôi thanh kiếm yêu dấu nằm trong bàn tay phải.

Những lưỡi dao vàng kim nhỏ xíu đang lơ lửng bỗng tụ lại với một âm thanh kim loại khô giòn và tạo thành một hình nón dài khoảng 3 m. Mũi khoan với vô số ngạnh sắc trên bề mặt gầm gừ và vừa xoay vừa giao đầu khối băng đang rơi xuống.

Hai vật thể tiếp xúc với nhau tạo ra một âm thanh lớn khủng khiếp và tia chớp lóa cả mắt, khiến căn phòng chấn động dữ dội.

“Kuhnnuhooooohh…… đ - đè - đè bẹp…… nó choo taaa!”

“………… Đập tan nó…… Hỡi, trăm hoa……!!”

Nét mặt của Trưởng Nguyên Lão và nữ Hiệp Sĩ Hợp Nhất một thì cực kỳ xấu xí một thì vô cùng đẹp đẽ, họ hô lên một cách dữ dội.

Khi những kĩ năng ở cấp độ đó gặp nhau thì tất nhiên các giá trị ưu tiên bằng số sẽ có ảnh hưởng lớn, nhưng nhân tố quan trọng nhất quyết định thắng bại lại là ý chí và sức tưởng tượng.

Khối băng xanh và mũi khoan vàng vần vũ một vài giây, ở giữa chúng là một điểm màu trắng rực sáng, nhưng chẳng bao lâu chúng đã bắt đầu dần dần đâm vào nhau. Ánh sáng chói mắt và âm thanh xé tai của cú va chạm khiến tôi không thể biết được khối hộp đang đè bẹp mũi khoan bằng trọng lượng của mình hay mũi khoan đang xoáy xuyên thủng khối hộp.

Chỉ khi hai vật thể đã gần như hợp làm một thì kết quả trận đấu mới trở nên rõ ràng.

Pikii, âm thanh một thứ gì đó vỡ vụn vang lên rồi những vết nứt chạy khắp khối băng.

Ngay sau đó, khối băng có thể để vừa một túp lều nhỏ vỡ tan thành hằng hà sa số mảnh vụn rải ra khắp nơi. Không khí xung quanh lập tức nhuộm trắng còn tôi thì che chắn luồng gió lạnh thổi đến bằng tay trái.

“Hyaaa!?”

Tiếng la hốt hoảng phát ra từ Chudelkin.

Vẫn trồng cây chuối bằng đầu, hai tay hai chân gầy như cái que của lão run lên bần bật.

“Không…… không thể nào, thật quá vô lý…… L - làm sao thuật trác tuyệt và ngầu đến phi thường mà Đức Thánh Mẫu ban cho ta lại có thể……”

Nụ cười chế giễu cuối cùng cũng biến mất khỏi đôi môi đỏ đến mức trông như có độc, nhưng Alice cũng chẳng hề bình an vô sự mặc dù cô đã đập tan được khối băng khổng lồ một cách cừ khôi. Cô vung tay một cái, những lưỡi dao nhỏ tạo thành vật hình nón đó quay trở lại làm thanh trường kiếm ban đầu và nữ hiệp sĩ trụ vững hai chân một cách hùng dũng, mặc dù tư thế của cô đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn. Hẳn cô ấy đã bị trúng một vài mảnh vụn của khối băng vỡ tan ngay trước mặt mình.

“Alice……!”

Thấy tôi chạy đến, Alice ra dấu ngăn tôi lại bằng tay trái và chỉ mũi thanh kiếm yêu vào Chudelkin ở xa.

“Chudelkin, những kỹ thuật vô đạo của ngươi chỉ là một trái bóng giấy thổi phồng lên mà thôi! Cũng giống hệt như thân thể ngươi vậy!!”

“Ng…… ng - ngươi nói cái……”

Những tiếng nguyền rủa và chửi thề của Chudelkin ngừng lại khi nghe thấy lời chửi mắng bén nhọn như những nhát chém của Alice. Cái đầu tròn trịa của lão méo mó đến tột cùng và run bần bật, mồ hôi lão chảy ngược cứ như một ngọn thác.

Bỗng lúc đó——

Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, kẻ nãy giờ quan sát trận đấu từ phía bên kia phòng cuối cùng cũng cất lời như diễn tả sự chán chường của mình.

“Thật là, Chudelkin, đã bao năm trôi qua mà ngươi vẫn cứ đần độn như vậy nhỉ?”

Tứ chi của Trưởng Nguyên Lão lập tức thụt vào.

Trái ngược với Chudelkin, kẻ đã co ro lại thành nhỏ bằng một đứa trẻ, Giáo Sĩ Tối Cao nghiêng người một cách yêu kiều và nằm xuống giữa không trung, trên một thứ giống hệt như một chiếc sô pha vô hình. Ả nhẹ nhàng bay lơ lửng lên trên ở tư thế đó, rồi bắt chéo hai chân và tiếp tục.

“Kim Mộc Tê Kiếm của Alice có mức ưu tiên vật lý có thể xem là đứng hàng đầu trong các divine object (ND – vật thể thần thánh) hiện thời. Và cô bé cũng tin chắc vào điều đó. Ngươi nghĩ gì mà dùng một thuật công kích dạng vật lý lên một đối thủ như thế hả, ngươi quên kiến thức căn bản về Thần Thuật rồi ư?”

“Hah…… hohohohii……”

Bỗng nước mắt rơi xuống từ cặp mắt của Chudelkin trong khi cái giọng the thé của lão rỉ ra. Lão đang trồng cây chuối nên những giọt nước mắt lớn nối nhau chảy xuống trán, khi đến đỉnh đầu thì thấm đẫm lên tấm thảm.

“Ohoohh…… thật phí phạm, thật vinh hạnh, thật cảm động!! Đức Thánh Mẫu đích thân chỉ dạy tên tiểu nhân không xứng đáng này……?! Kỳ vọng của Người sẽ không vô nghĩa, Chudelkin này sẽ đảm bảo rằng lòng bao dung của Người sẽ được đáppp lạạạạiii!!”

Có vẻ với Chudelkin thì giọng nói của Administrator có tác động lớn hơn cả thuật chữa trị. Nỗi sợ vừa rồi của Trưởng Nguyên Lão lập tức biến mất và lão trừng mắt với Alice một cái kỳ dị và chứa đầy thứ hẳn là loại quyết tâm của riêng gã.

“Số ba mươii!! Ngươi vừa nói thế đúng không, rằng ta là một trái bóng giấy rỗng tuếchh!!”

“…… Ngươi nghĩ ngươi có thể phản biện được à?”

“Đương nhiênn————!! Đương nhiên, đương nhiên, đương nhiênnn!!”

Lửa đỏ bùng lên thành tiếng trong hai mắt Chudelkin——dường như là vậy.

“Ngay cả ta cũng có điều mà ta tin tưởng!! Và đó chính là tình yêuu!! Tình yêu không hề giả dối của ta đối với Đức Thánh Mẫu, Giáo Sĩ Tối Cao thiêng liêng và đẹp tuyệt trầầầầầnn——!!”

Những lời mùi mẫn như vậy không thể bắt nguồn từ một nơi nào khác ngoài những bộ phim truyền hình rẻ tiền, thường thì tôi sẽ nghĩ như thế, nhưng với thời gian và tình hình hiện tại thì chúng lại vang lên khắp phòng một cách mạnh mẽ và có chút thảm thiết. Cho dù người nói là một tên hề bán khỏa thân, trồng cây chuối bằng cái đầu đồ sộ của mình.

Chudelkin trừng trừng mình Alice bằng đôi mắt rực lửa và vừa xõa rộng tay chân vừa rít lên những lời chói tai hướng về Administrator ở phía sau.

“Th - th - thưa, Giáo Sĩ Tối Caoo!!”

“Chuyện gì? Chudelkin.”

“Thưa Đức Thánh Mẫu, tiểu thần, Trưởng Nguyên Lão Chudelkin van xin Người chấp nhận thỉnh cầu vô lễ của mình, thỉnh cầu đầu tiên trong nhiều năm trời phục vụ Người!! Nô thần giờ sẽ đặt cược tính mạng mình để tiêu diệt lũ phản nghịch kia! Giả như nô thần thành công, liệu Đức Thánh Mẫu! L - liệu Đức Thánh Mẫuuu có cho phép đôi tay và môi tội lỗi này chạm vào thân thể vàng ngọc cao quý của Người, và c - cùng nhau có một đêm mặn nồng không, nô thần van xin Người, van xin Người, van xin Người, van xin Ngưưườờờii!!”

——Với một lời thỉnh cầu đến người cai trị tối cao của Nhân Giới thì như thế là hơi bị dứt khoát đấy.

Nhưng tôi chắc chắn rằng những tiếng la đó là cảm giác thực sự của gã, cảm xúc thổ lộ từ đáy lòng của người đàn ông có tên Chudelkin này.

Nghe thấy đoạn độc thoại hơn cả thảm thiết và thậm chí có thể coi là anh dũng đó, Eugeo, Alice và tôi ngây ra tại chỗ và chết lặng.

Mặt khác, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator thì vừa lắng nghe ao ước của Chudelkin vừa lơ lửng ở xa phía bên kia phòng và——

Đôi môi màu xám ngọc ngà của ả cong vút lên cứ như ả thấy rằng lão tức cười đến mức không nén nổi.

Sự khinh bỉ và giễu cợt dao động trong đôi mắt phản chiếu mọi ánh sáng hệt như một tấm gương của ả. Bàn tay phải của Administrator che miệng và ả nói với giọng đầy trìu mến trái ngược với nét mặt.

“…… Được thôi, Chudelkin.”

Ả khẽ nói như vậy.

“Ta xin thề trước Stacia, Nữ Thần Sáng Tạo. Vào lúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ ban cho ngươi một đêm với từng li từng chút của cơ thể này.”

Là một người đến từ thế giới thực, nơi cũng ngập tràn những dối trá và lừa gạt, tôi biết rằng lời ả không hề thật lòng.

Con người ở thế giới này không thể bất tuân những bộ luật và quy tắc đứng trên họ, hẳn là do cấu trúc của các Fluctlight Nhân Tạo. Những bộ luật đó bao gồm các luật địa phương ở các làng và thị trấn, Hiến Pháp Đế Quốc, Danh Mục Cấm Kỵ và mọi lời thề của riêng mình với các nữ thần.

Cứ lên một bậc trong bộ máy thống trị thì số lượng luật lệ trói buộc mỗi cá nhân lại ít đi, nhưng luật đó vẫn áp dụng với các Giám Sát Viên có vị trí cao nhất, Cardinal và Administrator. Bộ mã hành vi mà cha mẹ của họ truyền lại vẫn tồn tại, vì thế Cardinal không thể đặt một tách trà xuống bàn và Administrator không thể giết người.

Nhưng vừa rồi tôi đã tận mắt chứng kiến Administrator không bị trói buộc bởi lời thề với các nữ thần của mình. Nói cách khác, ả không hề có một chút đức tin nào với ba nữ thần: Nữ Thần Sáng Tạo Stacia, Nữ Thần Mặt Trời Solus, và Nữ Thần Mặt Đất Terraria, những vị thần đã ban quyền lực cho Giáo Hội Chân Lý.

Nhưng tất nhiên, Chudelkin không nhận ra lời nói dối của chủ mình.

Nghe thấy những lời mà Administrator vừa nói vừa kềm lại tiếng khúc khích của mình, những giọt nước mắt lớn lại trào ra từ hai mắt Chudelkin.

“Ohh…… ohhh………… kẻ hèn mọn này giờ đây…… đắm chìm trong hạnh phúc hơn bao giờ hếếtt………… ý…… ý chí chiến đấu của thần đã tăng lên gấp trăm lần và tinh thần thì dạt dào, nếu diễn tả thành lời thì thần giờ đã thực sự là vô địịịchhh!!”

Nước mắt của lão bốc hơi thành tiếng——

Một quầng sáng bỗng bao phủ Chudelkin như ngọn lửa.

“Syss! Temm! Caaaaall!! Generateee thermaaal elemeee————ntttt!!”

Tay chân lão vung vào không trung và những chấm sáng đỏ rực hiện lên tại các đầu ngón tay ngón chân của tứ chi đang duỗi thẳng của gã. Ngay cả tôi đang đứng sau lưng Alice cũng cảm thấy rõ rằng đây là đòn tấn công cuối cùng và mạnh nhất của Chudelkin.

Giống như các Nguyên tố Hàn vừa nãy, tổng số Nguyên tố Hàn tỏa sáng lấp lánh như ruby là 20.

Hai chân Chudelkin đã được giải phóng khỏi vai trò chống đỡ cơ thể, lão chỉ đứng bằng đầu. Nhưng dù vậy, cũng phải tập luyện dữ lắm lão mới có thể tưởng tượng riêng biệt mỗi một ngón trong số 10 ngón chân như thế được.

Tôi chỉ toàn chú ý đến vẻ ngoài và tính cách quái dị của lão, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm thì Chudelkin là một đối thủ đáng gờm không thể xem nhẹ giống như các Hiệp Sĩ Hợp Nhất lão thành——có khi với nhiều năm kinh nghiệm thì lão còn mạnh hơn họ ấy chứ.

Có lẽ cảm thấy cơn rùng mình của tôi, mắt Chudelkin nheo lại ra vẻ thắng lợi rồi tiếp đó thì căng ra hết sức có thể. Hai con ngươi nhỏ xíu của lão tỏa ra một ánh sáng đỏ thẫm và nỗi sợ của tôi trở thành sửng sốt. Lẽ nào ý chí của lão đã hóa thành ngọn lửa và dồn vào mắt lão giống như một tay nhân vật chính nóng nảy nào đó vậy, nhưng rồi tôi nhận ra sự thực không phải thế.

Ánh sáng bùng cháy ngay phía trước cặp mắt của Chudelkin là Nguyên tố Nhiệt cỡ lớn. Lão ta đã dùng ngay cả hai mắt mình để làm đầu cuối và tạo nguyên tố thứ hai mươi mốt và hai mươi hai.

Trước khi được bắn đi, các nguyên tố sẽ tỏa ra loại tài nguyên có cùng đặc điểm với thuộc tính của chúng, tuy chỉ là hơi hơi. Khi các Nguyên tố Nhiệt hiện ra cách ngón tay vài centimet thì ta sẽ cảm thấy âm ấm, nhưng nếu lão giữ hai nguyên tố to đến vậy ở ngay trước nhãn cầu thì không đời nào lão bình an vô sự được. Phần da xung quanh mắt lão bắt đầu cháy xì xèo.

Nhưng Trưởng Nguyên Lão có vẻ không hề để tâm đến cả cái nóng lẫn cơn đau. Vì hốc mắt lão đã trở nên tối đen, cả khuôn mặt lão từ kì lạ hóa thành tà ác, Chudelkin cười tự mãn rồi thét lên với giọng cao hơn hẳn lúc trước.

“Xeemmm đâââyyyy, Thần Thuật vĩ đại nhất và mạnh nhất của taaaaa……! Hãy hiện thân, hỡi ma nhânn!! Đốt lũ phản nghịch ấy ra troo!!”

Tứ chi thụt vào của lão bỗng vung ra nhanh đến mức mắt không thể theo kịp được. Thay vì biến hình ngay lập tức, 20 nguyên tố được phóng ra xếp thành 5 hàng ngang trên không và bay qua lại giữa chúng tôi và Chudelkin với tốc độ dữ dội.

Quỹ đạo của chúng tỏa sáng và tạo thành một hình người khổng lồ trong khi tôi ngẩn ngơ quan sát.

Chân ngắn cũn. Một cái bụng mập mạp phồng ra. Tay dài đến lạ. Và một cái đầu đội vương miện có nhiều sừng chĩa lên. Giống hệt như Chudelkin trước khi phả ra khói từ bộ đồ của mình, phóng lớn lên vài lần, một tên hề khổng lồ.

Các nguyên tố tạo thành tên hề rực lửa cao 5 m vẽ ra những vạch dọc màu đỏ thẫm nhuộm lấy bộ trang phục hề rồi biến mất.

Tuy vốn dựa trên khuôn mặt Chudelkin nhưng khuôn mặt ở cao tới mức tôi phải ngước lên nhìn của tên hề trông xấu xa gấp bội. Một cái lưỡi lửa đưa ra thụt vào trong khe hở giữa cặp môi dày của nó và một cái lạnh buốt giá tỏa ra từ những kẻ hỡ tạo thành đôi mắt hẹp, dài và xéo mặc dù nó là một tên khổng lồ lửa.

Chudelkin vừa vung vẩy tay chân vừa dựng lên tên hề bằng các Nguyên tố Nhiệt, và để kết thúc, lão nhắm cặp mắt mà ở đó hai nguyên tố cuối cùng đủ mạnh để phát ra thành tiếng. Tiếp đó, hai Nguyên tố Nhiệt di chuyển về phía hai hốc mắt tối đen của tên hề và nằm gọn trong đó như một cặp mắt đỏ bùng cháy.

Như thể nó mang linh hồn của Chudelkin, tên hề khổng lồ nhìn xuống chúng tôi đầy sát khí. Nó đưa bàn chân phải mang một chiếc giày nhọn lên và đạp mạnh xuống nền nhà ở phía trước một chút. Chấn động mạnh kèm theo một ngọn lửa bùng lên từ chân tên khổng lồ và hơi nóng phả ra xung quanh.

Eugeo và tôi vô thức đứng yên và chết lặng, nhưng khi nghe thấy tiếng thì thầm Alice đứng trước mặt thì chúng tôi vội nắm chặt thanh kiếm.

“…… Tôi cũng không biết lão có khả năng sử dụng một thuật ở cấp độ này.”

Trong tình cảnh như vậy mà lời Alice vẫn rất điềm tĩnh, nhưng ở cuối lại hơi khàn khàn, điều đó dường như phản ánh nỗi bất ổn trong lòng cô ấy.

“Có vẻ tôi đã đánh giá thấp Chudelkin. Đáng tiếc rằng những bông hoa của tôi không thể tiêu diệt được tên khổng lồ lửa vô hình vô dạng đó. Cho dù tôi có tập trung phòng thủ đi nữa thì cũng không cầm cự được lâu.”

“…… Tức là chúng ta phải tấn công trực tiếp vào Chudelkin trong khoảng thời gian đó, huh……”

Alice đưa ra một vài chỉ thị trong khi tôi lẩm bẩm với giọng khan khản.

“Đúng vậy. Tôi sẽ cố hết sức để cầm cự 10 giây. Kirito, Eugeo, hãy đánh bại Chudelkin trong khoảng thời gian đó. Nhưng nhớ là không được tới gần hắn để đánh kiếm. Giáo Sĩ Tối Cao - sama đang mong đợi điều đó đấy.”

“Mười……”

“…… Giây.”

Eugeo và tôi đồng thời lẩm bẩm và nhìn nhau.

Cậu ấy đã áp đảo tôi bằng sự điềm tĩnh như băng lúc chúng tôi tỉ kiếm ở tầng dưới, nhưng có vẻ Eugeo đã lấy lại được xúc cảm khi giải trừ tước hiệp sĩ. Tuy tình thế hiện tại là vậy nhưng tôi vẫn mừng rơn khi thấy nỗi sợ và hốt hoảng hiện lên mặt cộng sự của mình, và đồng thời tôi cũng vắt óc nghĩ.

Nếu Alice muốn tôi lao vào trong lúc cô ấy phòng ngự tên hề lửa, tôi sẽ hài lòng làm theo. Đó là vai trò của tôi hồi công boss ở Cựu Aincrad và bên cạnh đó, hẳn Chudelkin sẽ hoàn toàn sơ hở trong khi điều khiển tên hề.

Nhưng cô ấy nói đúng, chắc gì Administrator đã đứng yên nhìn chúng tôi tiến lên. Do đó chúng tôi phải tấn công Chudelkin mà không đến gần gã, nhưng vì tôi và Eugeo là kiếm sĩ nên chỉ có hai cách tấn công tầm xa.

Một là dùng Thần Thuật giống như lão. Nhưng với cấp độ Thần Thuật mà tôi và Eugeo có thể sử dụng thì tôi không tin rằng chúng tôi không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của một Thần Thuật Sư cấp cao như Chudelkin và tước đi Sinh Mệnh của gã.

Hai là dùng Bí Kỹ mà tôi đã để dành nãy giờ——nói cách khác là Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn, nhưng cách này cũng có vấn đề riêng. Để kích hoạt nó thì cần phải niệm cái thuật dài dằng dặc mà Cardinal soạn ra. Chắc chắn không thể làm điều đó trong 10 giây được. Eugeo có thể sử dụng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn mà không cần niệm khi bị biến thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất, nhưng như bây giờ thì chắc hẳn cậu ấy không thể làm lại điều đó. Tất nhiên là tôi cũng không làm được.

“………………”

Như để giễu cợt khi thấy tôi cắn môi, tên hề rực lửa vừa lắc cơ thể đồ sộ của mình vừa chậm chạp tiến lên. Tuy cử động của nó chẳng hề nhanh nhẹn nhưng bù lại rất to lớn. Mỗi bước chân là nó lại đến gần thêm một mét.

Ngay sau khi tên hề rực lửa đến đủ gần để chúng tôi cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ nó, Alice mới hành động.

Cô giương thanh Kim Mộc Tê Kiếm trong tay phải lên cao. Tay trái duỗi thẳng ra phía sau lưng và hai chân mở ra phía trước và sau của cô căng như dây cung vậy.

Một cơn gió mạnh như lốc xoáy bỗng bốc lên từ chân Alice, khiến chiếc váy trắng dài và mái tóc dài vàng óng bay phần phật. Lưỡi của thanh Kim Mộc Tê Kiếm tách ra thành trăm cánh hoa phủ ánh sáng màu vàng và bắt đầu vút thành hàng trên không trung.

“————Xoáy lên, hỡi trăm hoa!!”

Từ cơ thể mảnh mai của cô phát ra một tiếng hô lớn không tưởng làm rung động không trung.

Đồng thời, những cánh hoa màu vàng kim xoay tít lên nhanh đến mức chúng trông như đã hợp thành một khối, và đột ngột lớn lên thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.

Lúc trước chúng tụ lại dày đặc và tạo thành một hình nón để phá vỡ khối băng, nhưng lần này thì chúng làm ngược lại. Chúng trải ra thành một cái phễu chỉ chéo lên trời từ tay Alice, đầu hẹp của nó có đường kính gần 5 m.

Cơn bão hoàng kim hút lấy không khí xung quanh rồi trở thành một cơn gió mạnh không có hình dạng và cấu trúc, làm rung chuyển tôi và Eugeo.

Đến đủ gần để chỉ đưa tay ra cũng dư với tới chúng tôi, tên hề rực lửa nhảy lên cao với nụ cười nhạo báng mãi không biến mất, cao đến mức gần chạm thấu trần nhà, rồi không chút sợ sệt mà lao xuống cơn lốc xoáy của Alice.

Dobaaa! Tiếng gầm giống như một lò luyện kim rực lửa xóa tan mọi âm thanh khác.

Cơn bão màu vàng chĩa lên gần như thẳng đứng và nuốt lấy hai bàn chân của tên hề lửa. Ngọn lửa bị xé vụn bởi những lưỡi dao xoáy cao tốc và phân tán như một đợt pháo hoa kì vĩ đốt nóng không khí.

Thế nhưng tên hề vẫn còn nguyên thân thể khổng lồ và vừa nở một nụ cười nhạo lớn lên khắp khuôn mặt vừa chậm rãi, chậm rãi dậm xuống cơn lốc xoáy. Chống đỡ cơn lốc từ bên dưới, chân Alice hơi run lên và nét mặt nhìn từ một bên của cô ấy hiện vẻ nguy nan.

Dường như không chịu nổi sức nóng của tên hề, những cánh hoa tạo thành cơn lốc đỏ lên trông thấy. Ắt hẳn lúc này Alice và thanh Kim Mộc Tê Kiếm trên tay đang sụt giảm Sinh Mệnh một cách nhanh chóng.

Còn——tám giây nữa.

Không thể nào đánh bại Chudelkin bằng Thần Thuật được. Cũng không có đủ thời gian mà dùng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn. Phương sách duy nhất còn lại của tôi là thanh hắc kiếm trong tay phải và những kỹ thuật mà tôi đã nằm lòng.

Trong 2 năm tôi ở Underworld, tôi đã luyện tập nhiều kiếm kỹ mà trước đây tôi từng biết để dạy cho Eugeo, «Phái Aincrad». Qua đó, tôi nhận ra rằng kiếm kỹ ở thế giới này thỉnh thoảng phát huy uy lực vượt xa nguyên bản ở thế giới SAO.

Suy cho cùng, đó là vì các hành động dẫn đến kết quả đa phần không được quyết định bởi sự điều khiển của hệ thống mà bởi ý chí của người sử dụng, tức sức tưởng tượng của họ. Cô nhện nhỏ đã dõi theo tôi một thời gian dài, Charlotte, và Hiệp sĩ Alice gọi sức mạnh đó là «Tâm Ý».

Vì thế. Sức mạnh và cự ly của kiếm kỹ vốn bị hệ thống của Cựu Aincrad giới hạn có thể được khuếch đại bằng sức mạnh Tâm Ý——hẳn là vậy.

Nhưng mặt khác, sự sợ hãi, hoảng loạn, do dự và các ý nghĩ tiêu cực tương tự cũng có thể làm kiếm kỹ yếu đi.

Trong tôi có một ao ước rất lớn, đó là thoát khỏi và quên đi cái tôi hồi ở SAO——cái avatar Kirito có hai biệt danh «Hắc Kiếm Sĩ» và «Song Kiếm».

Ngay cả tôi cũng không thể phân tích chính xác được cảm giác đó là đến từ đâu. Có thể là vì nỗi ác cảm bị xem là người hùng, hay cảm giác tội lỗi với những người tôi không cứu được và những người đã chết, nhưng cũng có thể các nguyên do đó hoàn toàn sai lầm.

Thế nhưng tôi có thể dám chắc điều này. Mặc dù tôi vô cùng chán ghét anh ta, «Hắc Kiếm Sĩ» chắc chắn vẫn là một phần của tôi và vẫn luôn ban cho tôi sức mạnh, cả đến bây giờ.

Phải, «anh ta», người đã chiến đấu ở thế giới ấy, giờ đang ở nơi đây——không, phải nói là «tôi» mới đúng.

7 giây nữa.

Má cảm thấy hơi nóng vì tên khổng lồ dậm xuống cơn lốc của Alice, tôi duỗi người về phía bên phải và hạ thấp eo.

Đưa thanh hắc kiếm trên tay phải lên ngang vai, tôi cầm ngang và kéo nó ra xa phía sau.

Tôi đặt tay trái lên mũi kiếm như một bộ phóng máy bay.

Cho đến bây giờ tôi chưa từng thử sử dụng kiếm kỹ này, dù là để dạy cho Eugeo hay chỉ đơn thuần tái hiện lại. Tôi biết vì sao. Đây là kiếm kỹ mà «Hắc Kiếm Sĩ» thông hiểu nhất, và cũng là kiếm kỹ mà anh ta sử dụng nhiều nhất. Thậm chí có thể nói nó tượng trưng cho anh ta.

Tôi có thể thấy Trưởng Nguyên Lão Chudelkin đang trồng cây chuối bằng đầu ở cách 15 m thẳng với mũi của lưỡi kiếm đen hơi trong mờ. Cặp mắt có viền tối đen của lão nhắm lại, nhưng tôi dám chắc rằng lão đã kết nối thị giác của mình với tên hề lửa bằng một loại kỹ thuật nào đó. Nói cách khác, hẳn lão đã nhận ra hành động của tôi.

Tôi chỉ có một cơ hội tấn công và tôi quyết không để nó bị đỡ hoặc né được. Suy nghĩ như vậy thì khoảng cách 15 m này thấy sao mà xa quá. Chắc đang chống đỡ cơ thể bằng đầu như vậy thì Chudelkin không thể di chuyển nhanh được, nhưng tôi đã chứng kiến sự gan lì của lão vào những thời điểm vô cùng quan trọng. Chỉ cần nửa của nửa giây cũng đủ rồi, tôi phải khiến Chudelkin dời sự chú ý khỏi mình.

Còn 6 giây. Tôi thì thầm vắn tắt nhất có thể với cộng sự của mình.

“Mắt gã.”

“Hiểu rồi.”

Nghe cậu ấy đáp lại gần như ngay lập tức, tôi liếc qua và thấy một mũi tên băng tỏa ánh sáng xanh nằm trong tay phải Eugeo, tuy tôi không biết cậu ấy làm nó từ lúc nào. Nó không lớn lắm, nhưng ánh sáng chói lọi cho thấy rằng nó có độ ưu tiên rất cao. Ngay cả tôi đứng bên cạnh mà còn không nhận ra, hẳn cậu ấy đã chuyển đổi tài nguyên khí lạnh tỏa ra từ cuộc giao chiến lúc nãy giữa Alice và Chudelkin thành nguyên tố.

Còn 5 giây nữa. Tay Eugeo cử động như vẽ ra một cây cung lớn vô hình và mũi tên có khấc tỏa lóe ra một màu xanh lam.

“Discharge!!”

Mũi tên bắn ra với lệnh gãy gọn đó, nhưng lại không bay thẳng đến Chudelkin.

Đầu tiên tay trái Eugeo điều khiển nó bay vòng sang bên phải tên hề lửa, rồi vừa tạo một vòng cung lớn về bên trái nó vừa bay vút lên cao. Trong căn phòng bị lửa nhuộm đỏ, vệt màu xanh mà mũi tên băng vẽ ra tỏa sáng rực rỡ vì sự tương phản dữ dội của chúng. Cặp mắt bùng cháy của tên hề cũng vừa xoay tròn vừa đuổi theo mũi tên.

Còn 4 giây nữa. Ngay trước khi mũi tên chạm thấu trần phòng, Eugeo nắm chặt tay trái. Lấy đó làm tín hiệu, mũi tên lao xuống theo một đường thẳng với tốc độ gấp mấy lần ban đầu. Đầu mũi tên sắc nhọn nhắm vào——

Không phải Trưởng Nguyên Lão Chudelkin.

Mà là người đang điềm nhiên nằm ườn ra giữa không trung ở cách xa phía sau lưng gã, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator.

Còn 3 giây nữa.

Mặc dù đang theo dõi mũi tên băng mà Eugeo tung hết sức để khiến nó lao vút xuống, cô gái tóc bạc vẫn không hề biểu hiện một chút hốt hoảng nào. Ả liếc nó một cách khó chịu rồi bĩu đôi môi màu xám ngọc và nhẹ thở dài một hơi.

Chừng đó là đủ đập vỡ mũi tên băng vẫn còn cách Giáo Sĩ Tối Cao hơn một mét.

Thế nhưng mục tiêu thực sự của Eugeo không phải là chính bản thân Administrator——mà là lòng trung thành dị thường của Chudelkin dành cho ả.

Vào lúc mũi tên bay ra phía sau gã, hai mắt thật của Chudelkin mở ra và lão vừa quay đầu lại cùng với cả cơ thể vừa la lên.

“Đức Thánh Mẫu, coi chừnggggg!”

Còn 2 giây nữa.

Cơ thể tôi bắt đầu cử động trước khi tiếng la của Chudelkin lọt vào tai tôi.

Tôi kéo tay phải ra sau hết mức có thể khi đang cầm kiếm ngang vai. Nhận thấy tư thế chuẩn bị, lưỡi kiếm khoác lên một ánh sáng đỏ như máu.

Hỗ trợ hệ thống bắt đầu di chuyển cơ thể tôi. Đồng thời, tôi dậm mạnh lên sàn bằng hai bàn chân dang rộng về phía trước và phía sau. Biến gia tốc thành lực xoay, tôi đưa nó từ lưng vào vai phải. Biến lực xoay đó trở lại làm lực tuyến tính, tôi đâm thẳng tới thanh hắc kiếm đã hợp làm một với tay phải tôi.

Âm thanh kim loại của động cơ phản lực vang lên cùng với một tia chớp màu đỏ thẫm chói lọi hơn cả lửa, thanh kiếm lao thẳng về phía trước.

Đơn thủ trực kiếm, kiếm kỹ đơn kích, «Vorpal Strike».

Hồi ở SAO tôi thường sử dụng kiếm kỹ này là vì sức mạnh có thể quyết định trận đấu trong một đòn và tầm tấn công lớn hiếm thấy ở kiếm thẳng một tay của nó. Ánh sáng màu đỏ thẫm có thể xuyên thủng không gian bằng hai lần độ dài lưỡi kiếm. Khi tay phải ta duỗi hết ra thì tầm tấn công của nó đôi khi còn vượt cả trường thương.

Thế nhưng mục tiêu của tôi, Trưởng Nguyên Lão Chudelkin, đang ở cách 15 m. Chiêu Vorpal Strike thông thường sẽ không bao giờ tới.

Tôi mở rộng tầm đánh của kiếm kỹ mà tôi lần đầu tiên tung ra ở Underworld này lên trên 5 lần bằng sức mạnh của tưởng tượng…… của Tâm Ý.

Không dễ chút nào.

Nhưng không phải là bất khả thi. Tôi biết.

Vì tin tưởng ở tôi Hiệp Sĩ Alice mới có thể ném thanh kiếm thân thương và bản thân mình vào quầng lửa ấy. Bạn thân tôi Eugeo đã dốc hết ý chí và trí tuệ của mình để bắn ra Thần Thuật đó, tạo sơ hở cho tôi tấn công.

Tôi không có quyền tự gọi mình là một kiếm sĩ nếu tôi không thể xứng quyết tâm của họ.

Phải, trên hết, tôi là kiếm sĩ Kirito.

“U…… oooohh————!!”

Tôi gồng hết sức thét lên một tiếng hô xung trận từ sâu trong mình.

Một chiếc găng tay không ngón màu đen hiện ra từ giữa không trung và bọc lấy tay phải tôi.

Tiếp đó, vải da đen hiện lên ống tay áo tả tơi của tôi và tiếp tục bọc lấy vai tôi từ cánh tay đó, rồi cuối cùng thì đến thân mình tôi. Nó nhanh chóng biến đổi thành một chiếc áo choàng dài và gấu áo có đính khuy phiêu động dữ dội.

Hiệu ứng ánh sáng dày đặc bao phủ thanh kiếm trở nên mãnh liệt hơn như thể đã bùng nổ. Một ánh hào quang đỏ thẫm mở rộng ra đủ để triệt tiêu ánh đỏ tươi do tên hề lửa phân tán và tập trung vào mũi kiếm.

“Ooohh!!”

Tôi giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình bằng một tiếng hô dữ dội.

Còn, 1 giây nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK