Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau – ngày 22 tháng thứ năm, là ngày thời tiết xấu đầu tiên trong mùa xuân đó.

Cưỡi trên những ngọn gió cứ chốc chốc lại giật, những hạt mưa lớn dội tới tấp vào cửa sổ. Eugeo dừng tay mài kiếm và nhìn lên bầu trời giông đã không còn ánh Solus, tuy rằng giờ học kết thúc chưa được bao lâu.

Những đám mây đen trải thành từng lớp bay cuồn cuộn như những sinh vật sống và những tia chớp tím vọt qua kẽ hở giữa tầng mây. Dân làng Rulid ai cũng ghét cay ghét đắng cơn bão xuân luôn cuốn trôi những hạt lúa mì vừa gieo xuống, và cứ mỗi khi Alice thực hiện thành công thần thuật dự báo thời tiết tuy chỉ là một đứa trẻ là làng lại rộn ràng như lễ hội. Nhưng dù vậy, họ cũng chỉ được ban phước lành đó có hai năm mà thôi.

Giờ đây khi đã tập luyện thần thuật trong học viện, Eugeo mới thực sự nhận ra tài năng trời phú của Alice. Những thần thuật gây tác động lên các nguyên lý tự nhiên như thời tiết và địa hình chính là những đại diện cho thần thuật cao cấp, chúng có thuật thức dài đến hơn một trăm dòng, và với khả năng hiện tại thì ngày mai trời nắng hay mưa Eugeo cũng không dự báo được. Với người có thể dự báo một cơn bão một tuần trước khi nó đổ bộ như Alice thì có lẽ lúc này cô đã học được thuật điều khiển thời tiết rồi. Nếu là như thế thì có lẽ bầu trời hiện tại đã trở thành khuôn mặt cáu kỉnh của Alice vì Eugeo vẫn chưa đến cứu cô—

“Haah.”

Giải phóng những suy nghĩ miên man theo hơi thở của mình, cậu bỗng bắt đầu mài lưỡi kiếm xanh bạc bằng da tẩm dầu một cách kĩ lưỡng và cẩn thận. Chưa tuần nào cậu quên bảo dưỡng thanh «Bích Hồng Kiếm», nhưng kể từ lúc cậu được nhận vào học viện thì đó là lúc duy nhất cậu rút nó ra khỏi vỏ. Cậu dùng kiếm gỗ trong các buổi luyện tập hàng ngày và các trận đấu chính thức, có quy định phải dùng kiếm có khả năng ngang bằng nhau để đảm bảo công bằng. So với thanh kiếm được xếp vào loại thần khí như Bích Hồng Kiếm thì kiếm do học viện phát ra khá là nhẹ, và cậu cứ sợ là nếu vung hết sức thì lưỡi kiếm sẽ trượt ra mất, nhưng cậu không thể vung vẩy thanh kiếm đủ sức chém gãy một thanh kiếm sắt rẻ tiền chỉ với một nhát được.

Đối thủ mà cậu có thể ra đòn mạnh tùy thích bằng thanh kiếm này chắc chỉ có thanh kia; nghĩ vậy trong đầu, Eugeo ngẩng mặt lên và nhìn thanh hắc kiếm dài mà cộng sự của cậu đang bảo dưỡng ở đi-văng đối diện.

«Quỷ mộc» đâm vượt lên khu rừng phía nam Rulid hơn ba trăm năm, Gigas Cedar. Thanh kiếm là thứ họ có được một năm sau khi chặt gãy một cành nặng bằng cả một khối sắt khỏi ngọn của cái cây, đem nó đến thủ đô với nhiều phiền toái—Kirito đã vô số lần than thở “Thôi cứ vứt nó ở kia cho rồi”, và nói chuyện với thợ vàng Sadore để ông chế tác nó.

Sadore-shi, một hình mẫu của sự lập dị, vừa quắc mắt một cách cáu kỉnh nhất có thể vừa lầm bầm “Nó làm gãy tận ba tảng đá mài đen mà đáng ra phải dùng được mười năm của ta đấy” nhưng ông không lấy một đồng nào cả và bảo rằng đó là công việc cả đời chỉ có một lần.

Thanh hắc kiếm đã hoàn thành phủ một ánh bóng loáng khiến cho người ta khó mà tin được nó vốn chỉ là một khúc cây. Hai tháng rưỡi trước Kirito đã dùng thanh kiếm đó để đấu với Uolo Levanteinn và đạt kết quả hòa đáng khen ngợi, nhưng hẳn từ đấy đến giờ cậu ấy chẳng hề động đến nó, để yên nó trong bao kiếm làm bằng da thuộc đen trừ những lúc bảo dưỡng.

Cũng có khi tụi mình không còn cơ hội sử dụng hai thanh kiếm này nữa, ít nhất là lúc còn đi học; suy nghĩ đó bỗng nảy ra trong đầu Eugeo. Chúng bị cấm sử dụng trong các trận đấu chính thức của học viện và cậu khó mà hình dung được cảnh cậu giao đấu với học viên khác «sử dụng kiếm thật của riêng từng người».

Nói cách khác, nếu cậu muốn chiến đấu với thanh Bích Hồng Kiếm cầm trên tay, cậu phải được chọn làm kiếm sĩ đại diện cho học viện năm nay và tham dự Giải Đấu Kiếm Thuật Đế Quốc. Đương nhiên đó chính là mục tiêu của Eugeo, nhưng cậu cứ dè dặt việc bỗng dưng lại vung tự do thanh kiếm nặng trịch này trên một sàn đấu lớn, chưa kể là trong một trận đấu trúng đòn trước.

Đối thủ của cậu hẳn sẽ không phải là một học viên, mà là các cao thủ đến từ Đế Quốc Hiệp Sĩ Đoàn hay những gia tộc chính thuộc vô số kiếm phái, tức là đối phương cũng phải sở hữu một thanh bảo kiếm sắc bén do thợ giỏi làm ra. Cho dù là đấu với luật thua sau khi trúng một đòn duy nhất đi nữa thì hiển nhiên cậu vẫn có khả năng bị thương nặng đến mức cần một đến hai tháng để hồi phục nếu trúng đòn chí mạng ở những chỗ hiểm, đấy là giả sử cậu còn sống sót.

Trên thực tế, cả hai đại diện của học viện là Uolo Levanteinn và Sortiliena-senpai đều đấu với đại diện của Hiệp Sĩ Đoàn và thua trận, nhưng tuy Liena-senpai chỉ bị chém đứt roi và đánh bay kiếm, xương vai trái của Uolo lại bị nghiền nát bấy. Điều trị bằng thần thuật thông thường chỉ có thể khép miệng vết thương và làm Sinh Mệnh ngừng giảm, nhưng không thể nối xương lại được nên hẳn bây giờ Uolo vẫn đang trong quá trình dưỡng thương.

Theo như tờ báo dán hàng tuần trên bảng tin ở tòa nhà chính của học viện, có vẻ vị kiếm sĩ đại diện cho Hiệp Sĩ Đoàn đến từ gia tộc Woolsburg, một dòng họ quý tộc bậc nhất được xem là nổi tiếng nhất trong các dòng họ quý tộc nổi tiếng ở đế quốc. Có một bài viết nói rằng vị kiếm sĩ đó đã tham dự «Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc» vào tháng thứ tư sau Giải Đấu Kiếm Thuật, giành chiến thắng ngoạn mục và được vinh dự mời đến khu vườn thiêng liêng của Giáo Hội Chân Lý.

Có thể nói việc Liena-senpai và Uolo Levanteinn thua cuộc trước một đối thủ như vậy là không tránh khỏi—nhưng Eugeo cần phải chiến thắng, bất kể đối thủ của cậu là hào kiệt nào đi nữa. Cậu phải tiếp tục tham dự Đại Hội Thống Nhất vào năm tới với tư cách đại diện của Norlangarth, giành chức vô địch và bước qua những cánh cổng của Thánh Đường Trung Tâm. Nhất định phải vậy.

—Ta xin nhờ ngươi vậy, hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi.

Cậu vừa hoàn tất việc mài thanh kiếm yêu quý kĩ đến cả phần mũi kiếm vừa nói với nó trong lòng cậu và khi cậu ngẩng mặt lên, Kirito cũng vừa mới rút thanh kiếm của mình ra khỏi hai mặt của tấm da gập đôi được tẩm dầu kêu một tiếng xoẹt. Hai mắt cậu bị lưỡi kiếm đen tuyền lóe sáng dưới ánh đèn hút lấy một lúc rồi cậu mới gọi cộng sự của mình.

“Này, Kirito.”

“Nn?”

“Cậu đã nghĩ ra được một cái tên đàng hoàng cho thanh kiếm chưa đấy?”

Đây là lần thứ tư Eugeo hỏi việc này tính từ lúc thanh kiếm được hoàn thành, nhưng Kirito vẫn trả lời cùng một câu.

“Um, hmm… vẫn chưa…”

“Quyết định nhanh đi. Tội thanh kiếm lắm, toàn bị gọi là «thanh đen» không.”

“Hmm… ở chỗ của tớ, từ lúc đầu kiếm đã có tên cả rồi… tớ nghĩ vậy.”

Kirito lẩm bẩm một cái cới mơ hồ, lúc cậu định khuyên nhủ thêm thì cộng sự của cậu bỗng với tay về phía mắt Eugeo khiến cậu phải chớp mắt.

“Gì-Gì vậy?”

“Chờ chút, vừa rồi là tiếng chuông bốn giờ ba mươi phải không?”

“Ế…”

Giỏng tai lên, đúng là cậu có thể nghe tiếng chuông nhỏ dần lẫn vào tiếng gió hú.

“Cậu nói đúng, đã muộn thế rồi. Tụi mình lỡ mất tiếng chuông bốn giờ nhỉ.”

Eugeo lẩm bẩm và lúc cậu nhìn ra ngoài cánh cửa thiếu vắng ánh mặt trời, Kirto thì thầm với nét mặt nghiêm nghị.

“Họ đến muộn nhỉ, Ronye và Tiezé ấy.”

Eugeo lấy làm sửng sốt và thở vào một hơi. Nhắc mới thấy, Tiezé và Ronye chưa bao giờ đến dọn phòng muộn hơn tiếng chuông bốn giờ dù chỉ một lần kể từ lúc họ trở thành hầu cận của hai người. Nén xuống nỗi lo lắng bứt rứt đang dâng dần lên từ cổ họng cậu, cậu nhẹ nhún vai.

“Ừm, có bão mà. Chắc họ đang chờ mưa tạnh? Nội quy học viện đâu có cố định thời gian bắt đầu dọn dẹp đâu…”

“Không biết có phải vì mưa mà hai người họ muộn đến thế này không…”

Có vẻ như Kirito đang đăm chiêu về điều gì đó, cậu ấy đưa mắt trở lại tay mình và lập tức nói tiếp.

“Tớ có linh cảm xấu về chuyện này. Tớ sang kí túc xá của học viên mới một lát đây. Có khi bọn tớ sẽ không gặp phải nhau, nên Eugeo, cậu ngồi chờ hai người đó ở đây nhé.”

Nhanh chóng tra thanh hắc kiếm đã bảo dưỡng xong vào bao, Kirito đặt nó lên bàn và đứng dậy. Khoác lên một chiếc áo choàng mỏng để che mưa, cậu ấy vừa dùng tay trái siết chặt quai áo vừa mở cửa sổ bằng tay phải.

“Này, Kirito, cậu phải đi bằng cửa trước chứ…”

Eugeo vừa cố nói vừa nheo mắt trước luồng gió mạnh thổi vào dữ dội cùng với nước mưa, nhưng lúc đó cộng sự của cậu đã nhanh nhẹn nhảy lên một cành cây gần cửa sổ, chỉ để lại một tiếng sột soạt mà biến mất. Trời ạ, cậu ấy nóng vội quá, Eugeo vừa nghĩ vừa thở dài và đóng cánh cửa sổ đang để mở.

Khi âm thanh ầm ầm của cơn bão nhỏ hẳn đi, tiếng ngọn đèn tường cháy dần lại trở nên lớn khủng khiếp.

Vừa trở lại đi-văng vừa mang một cảm giác lo lắng không cách nào giải thích được, cậu cầm thanh Bích Hồng Kiếm lên khỏi bàn và nhẹ nhàng tra nó vào bao.

Có một cách có thể tìm ra vị trí hiện tại của một số người nhất định bằng thần thuật cấp cao, nhưng nó yêu cầu một lượng lớn thần năng, do đó cần phải có vật trung gian mới có thể thi triển nó. Hơn nữa, việc sử dụng thần thuật với đối tượng là người khác trong khuôn viên học viện bị cấm cho dù thuật đó có vô hại đi nữa. Với tình hình hiện tại, Eugeo chỉ có thể ngồi xuống đi-văng và chờ đợi một điều gì đó xảy ra.

Một vài phút dài lê thê trôi qua—bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa nhẹ vang vọng trong phòng.

Vừa nghe thấy âm thanh này, Eugeo liền thở ra một hơi sâu. Nhìn mà xem, cậu không gặp được họ là vì đi đường cửa sổ đấy; cậu đứng dậy khỏi đi-văng với suy nghĩ đó trong đầu, nhanh chóng đi qua phía kia căn phòng và mở cửa.

“Cảm ơn trời, tôi đã rất lo là…”

Nói đến đó, Eugeo ngắt lại lời mình trong nỗi ngạc nhiên câm lặng. Mái tóc lọt vào tầm mắt cậu không phải màu đỏ hay nâu đen quen thuộc mà có màu nâu sáng rối tung vì gió.

Đó không phải Ronye hay Tiezé, một cô gái lạ đang đứng ngoài hành lang. Mái tóc ngắn và bộ đồng phục xám của học viên mới ướt đẫm nước mưa, và dường như trên đôi má có dính những giọt nước không có một chút máu nào chảy cả. Đôi mắt lớn khiến người ta liên tưởng đến một con hươu con mở to và tràn đầy lo lắng, đôi môi nhợt nhạt của cô run rẩy một cách ngập ngừng.

Nhìn lên Eugeo đang đứng trơ như phỗng, cô gái cố cất lên giọng nói yếu ớt của mình.

“Ừm… ngài là Kiếm sĩ tập sự tinh anh Eugeo-dono phải không ạ…?”

“À… v-vâng. Còn em là…?”

“Em… em là Học viên sơ cấp Frenica Szeski. Em xin lỗi vì đến đây mà không báo trước. …Nhưng, em không biết phải làm gì cả…”

“Vậy ra em là… Frenica hả.”

Eugeo lại quan sát cô học viên sơ cấp nhỏ nhắn một lần nữa. Nhìn thân hình mảnh mai khác hẳn một nữ kiếm sĩ và đôi tay nhỏ trông chỉ hợp kết những vòng hoa, cậu lại cảm thấy nỗi tức giận với Humbert vì làm nhục một cô gái như thế theo ý mình dâng lên lần nữa.

Nhưng trước khi Eugeo kịp nói được gì, Frenica đang nắm chặt hai tay trước ngực bỗng cất tiếng nói đầy hốt hoảng.

“Ừm… Từ đáy lòng mình, em chân thành biết ơn sự giúp đỡ của ngài trong chuyện giữa Humbert Zizek-dono và em, thưa ngài Kiếm sĩ tập sự Eugeo-dono. Và… em chắc rằng ngài đã biết những việc đã xảy ra nên em sẽ bỏ qua chúng … Zizek-dono đã ra lệnh cho em, ừm… phục vụ một việc hơi khó để giải thích ở nơi này…”

“Em nói sao cơ.”

Eugeo thì thầm với giọng khản đặc. Những đầu ngón tay đang cầm bao kiếm bằng da thuộc trắng của cậu bỗng trở nên ớn lạnh.

“Nhưng em chờ mãi mà hai người họ vẫn chưa trở lại, nên em-em không biết phải làm gì…”

“Hai người họ đi từ lúc nào…?”

“Ờm, em tin chắc là sau khi tiếng chuông ba giờ ba mươi vang lên.”

Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua. Eugeo vừa hít vào vừa nhìn chằm chằm cánh cửa ở phía bên kia hành lang. Thế tức là nãy giờ Tiezé và Ronye vẫn luôn ở trên tầng ba của chính kí túc xá của kiếm sĩ tập sự này? Nếu họ chỉ đến đó để phản đối và thỉnh cầu thì như vậy là quá lâu.

Cậu nhanh chóng quay người lại và nhìn những cánh cửa sổ vẫn đang bị gió và mưa đập, nhưng Kirito chưa có dấu hiệu trở lại. Chỉ đến kí túc xá của học viện sơ cấp và trở lại trong cơn bão này chí ít cũng phải mất mười lăm phút. Thấy rằng ắt không còn thời gian chờ đợi nữa, cậu nói nhanh với Frenica.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ đi xem sao, em chờ ở phòng này nhé. …Ngoài ra, nếu Kirito trở lại, nhờ em bảo cậu ta sang phòng Humbert và Raios.”

Để lại phía sau Frenica đang gật đầu đầy lo lắng, Eugeo rời khỏi phòng. Đi được vài bước trên hành lang lót gỗ thì cậu nhận ra cậu đã mang theo thanh Bích Hồng Kiếm vừa được bảo dưỡng, nhưng thời gian quý giá không cho phép cậu quay lại và để nó về chỗ cũ. Thả lỏng tay trái, cậu phóng vội về phía đông theo hành lang lượn vòng.

Cứ mỗi bước chân, cậu lại cảm thấy mối lo âu lớn dần lên sâu trong lòng cậu.

Nguyên nhân Tiezé và Ronye nghĩ ra kế hoạch trực tiếp đến thỉnh cầu là rất rõ ràng. Bởi vì Eugeo và Kirito đã không đạt được gì khi đến phản đối, và còn một nguyên nhân khác. Những lời hôm trước Tiezé nói trong phòng Eugeo—cô sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và nói ra những điều đứng đắn ấy. Hẳn cô đang cố biến quyết tâm ấy thành hiện thực.

Nhưng rất có thể…

“Liệu có phải ngay từ đầu đó đã là kế hoạch của chúng? Không phải nhắm vào mình, mà là Tiezé và Ronye…?”

Eugeo vừa chạy vừa nói như thể đang rên rỉ.

Giữa các học viên hay các kiếm sĩ tập sự, đa phần các lời nói đều không gây rắc rối gì lớn. Thế nhưng học viên sơ cấp phản đối kiếm sĩ tập sự tinh anh thì lại là chuyện khác. Trừ phi lựa lời mà nói, việc đó sẽ bị xem là một hành động vô lễ mà nội quy học viện quy định. Và trong trường hợp đó, kiếm sĩ tập sự có thể sử dụng «Quyền Trừng Phạt» thay cho một giáo viên. Giống như lúc trước Kirito làm đồng phục của Uolo Levanteinn vấy đất vậy.

Eugeo cố hết sức lật những trang nội quy học viện trong đầu cậu.

—Trong trường hợp kiếm sĩ tập sự tinh anh sử dụng quyền trừng phạt, người đó được phép ra một trong ba lệnh ghi dưới đây. Một, dọn dẹp cơ ngơi học viện (khu vực cụ thể được ghi ở đoạn văn khác). Hai, luyện tập bằng kiếm gỗ (chi tiết cụ thể được ghi ở đoạn văn khác). Ba, tỉ thí với kiếm sĩ tập sự đó (quy định cụ thể của trận đấu được ghi ở đoạn văn khác). Ngoài ra, những bộ luật cao cấp hơn được quyền ưu tiên đối với mọi hình phạt.

Trong trường hợp này, những bộ luật cao cấp hơn là ý nói Hiến Pháp Đế Quốc và đương nhiên là Danh Mục Cấm Kỵ. Nói cách khác, điều cấm làm giảm Sinh Mệnh của người khác mà không có lý do chính đáng sẽ được ưu tiên hơn quyền trừng phạt. Cho dù Humbert ra lệnh cho Tiezé và Ronye đấu với hắn và yêu cầu dùng luật trúng đòn đầu tiên thay vì dừng lại trước khi va chạm, hắn vẫn không thể gây sát thương vật lý nếu họ từ chối. Do đó, không cần phải lo lắng gì nhiều cho dù Humbert sử dụng quyền trừng phạt.

Nhưng mối lo như đang găm vào tim cậu vẫn chẳng chịu biến mất.

Dừng lại trước cánh cửa đóng kín ở ngoài cùng mặt tây của hành lang chạy thành một cung tròn của tầng ba, không chờ hơi thở của cậu kịp ổn định lại, Eugeo gõ mạnh lên nó bằng nắm tay phải.

Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng lầm bầm của Humbert phát ra từ bên trong.

“Chao ôi, ngài đến muộn muốn quá, Kiếm sĩ tập sự Eugeo-dono. Nào nào, hãy vào đi!”

Với cách nói như muốn thể hiện rằng nãy giờ hắn đang mong ngóng cậu, Eugeo mở cửa liền một hơi, trong lòng cảm thấy có phần sốt ruột.

Vì ánh sáng bổ sung từ ngọn đèn cao cấp đã tắt, căn phòng khách chung tối hơn nhiều so với hôm trước. Chưa kể có một mùi hôi nặng nề của vùng phía đông tạo nên một màn sương mờ đục trong căn phòng. Nhăn mặt trước cái mùi nồng nặc đó, cậu nhanh chóng quét quanh căn phòng bằng mắt cậu. Hình dáng Raios và Humbert với cùng bộ áo quần mỏng dài như hôm trước đang ở trên đi-văng giữa phòng. Lưng quay về phía Eugeo, Raios vắt hai chân lên bàn không ngoài dự đoán, tay trái cầm một chiếc cốc mỏng. Chất lỏng nông màu đỏ tối được rót trong nó có vẻ là rượu nho. Kiếm sĩ tập sự tinh anh được phép uống rượu có chừng mực trong ký túc xá, nhưng uống nó ngoài ngày nghỉ thì chẳng phải là một điều đáng lấy gì làm tự hào.

Humbert ngồi đối diện có vẻ cũng tham gia uống rượu. Một nụ cười uể oải hiện lên khuôn mặt hơi đỏ của hắn và hắn vừa nói vừa nhìn lên Eugeo.

“Không cần phải đứng ở đó, cứ ngồi xuống đi, Eugeo-dono. Vừa hay chúng tôi mới mở một chai năm mươi tuổi từ tây đế quốc. Đây không phải thứ mà thường dân có thể dễ dàng động tay vào đâu ngài biết không?”

Càng cảm thấy bất an hơn vì Humbert không chỉ bảo cậu ngồi mà còn mời rượu, Eugeo lặng lẽ quan sát chi tiết căn phòng. Tuy trong phòng rất tối, cậu có thể thấy rằng không có ai khác ngoài ba người họ.

Ronye và Tiezé không đến đây sao, hay họ đã đi rồi? Nếu là vậy thì tại sao họ lại không tới phòng Kirito và Eugeo ở cùng tầng này— Một vài câu hỏi hiện lên trong đầu cậu, nhưng trước tiên Eugeo thả lỏng vai và lắc nhẹ đầu.

“Không, tôi không uống rượu. Quan trọng hơn là, Kiếm sĩ tập sự tinh anh Zizek-dono…”

Bước tới một bước, cậu lựa lời một cách thận trọng và hỏi.

“Xin mạo muội hỏi hai học viên sơ cấp là hầu cận của tôi, Tiezé Shtolienen, và hầu cận của Kirito, Ronye Arabel, ngày hôm nay có đến phòng này không?”

Người đáp lại tiếng nói khàn khàn của Eugeo không phải Humbert mà là Raios Antinous, hắn vẫn quay lưng về phía cậu. Tay trái cầm cốc rượu, hắn nheo mắt nhìn sang vai về phía Eugeo.

“…Kiếm sĩ tập sự tinh anh Eugeo-dono, sắc mặt ngài có vẻ hơi xấu. Uống một ly nhé?”

“Ngài không cần thiết phải để ý. Ngài có thể trả lời câu hỏi của tôi được không?”

“Fufu, thật đáng tiếc. Đó là mức quan tâm tối thiểu tôi có thể dành cho một người bạn đấy.”

Eugeo nhận ra giọt mồ hôi nhỏ xuống bàn tay trái đang nắm chặt bao kiếm. Raios nhìn về phía Eugeo như muốn lấy tình trạng của cậu làm món khai vị nhắm với rượu và liếm chiếc cốc rồi để nó xuống bàn.

“Fmm. … thế ra hai người đó là hầu cận của Eugeo-dono và Kirito-dono sao?”

Nói với giọng sền sệt, hắn liếm những giọt rượu đọng trên môi bằng đầu lưỡi.

“Họ thật đúng là những học viên sơ cấp gan dạ, dám yêu cầu gặp kiếm sĩ tập sự tinh anh trưởng và đứng thứ hai, những cá nhân đứng trên mọi học viên. Quả không hổ là hầu cận của hai vị. Sự quyết đoán đó đôi lúc lại thành ra vô lễ và thiếu tôn trọng người khác. Ngài không nghĩ vậy sao, Kiếm sĩ tập sự tinh anh Eugeo-dono? …Không, có lẽ tôi đã nói lung tung rồi. Yêu cầu Eugeo-dono thực hiện nghĩa vụ của một quý tộc chắc hẳn là quá nhiều rồi nhỉ, fufu, fufufu…”

Quả nhiên Tiezé và Ronye đã đến đây.

Eugeo rất muốn nắm lấy cổ áo của bộ đồ dài mà Raios đang mặc nhưng đành cố nhịn, cậu hỏi với giọng căng thẳng.

“Xin vui lòng để ý kiến của ngài lại hôm khác hẵng nói. Hãy cho tôi biết Tiezé và Ronye giờ đang ở đâu.”

Lần này đến lượt Humbert rót rượu nho và nói ra chiều khó chịu.

“…Eugeo-dono, trách nhiệm này chẳng phải quá nặng nề đối với ngài ư? Một tên tiều phu ở vùng ngoại vi như ngài mà đòi chỉ dạy con gái nhà quý tộc, cho dù cô ta có ở cấp thấp nhất đi nữa? Kukuku, đúng vậy… chính vì sự thiếu dạy dỗ của ngài mà hai ả đó đối xử với tôi, con trai trưởng của một gia đình quý tộc cấp bốn, một cách vô cùng thiếu lễ độ, Eugeo-dono ạ. Do đó, tôi phải thực hiện trách nhiệm cao cả của mình cho dù hoàn toàn không muốn làm như vậy. Nghĩa vụ của quý tộc cấp cao là buộc quý tộc cấp thấp phải tuân theo quy củ mà.”

“Humbert-dono… Rốt cuộc ngài…”

—đã làm gì; Eugeo muốn phản đối, nhưng Humbert đưa tay trái ngăn cậu lại, hắn uống một hơi cạn thứ trong cốc và đứng dậy. Theo đó, Raios cũng đứng dậy, rồi cả hai bước một vài bước về mặt đông của căn phòng.

Hai con trai nhà quý tộc cấp cao đứng thành một hàng và trao đổi ánh mắt, miệng xoắn lại thành cùng một nụ cười hiểm ác, sự tương đồng khiến chúng trông như hai anh em ruột vậy.

“…Giờ thì, chúng ta sẽ để Eugeo-dono hưởng thụ màn hay nhất trong ngày chứ, Raios-dono?”

“Đúng vậy, Humbert. Khán giả vẫn còn thiếu một người nhưng tôi không chờ được nữa rồi. Không hề gì, cậu ta sẽ sớm chạy đến đây thôi.”

“…Màn… không chờ được nữa…?”

Thấy Eugeo lại một lần nữa bày tỏ sự ngạc nhiên, Humbert gật mạnh cái cằm dài và hẹp của mình. Hai kẻ đó vẫy gấu áo dài và bước về căn phòng ngủ ở phía tây. Eugeo miễn cưỡng đuổi theo chúng với những bước chân thiếu dứt khoát.

Bên kia cánh cửa mà Humbert mở ra là bóng tối dày đặc chứa một lượng khói thơm nhiều đến nghẹt thở. Raios bước vào trước và Humbert theo sau, biến mất vào bóng tối.

Thấy làn khói màu tím sáng tràn ra ngoài như thể nó đã nấp quanh chiếc giường, Eugeo dừng bước. Cậu cảm thấy rằng làn khói đó không thể nào tồn tại ở Học Viện Tu Kiếm được—không, thậm chí là khắp Nhân Giới rộng lớn này; nó là làn khói tượng trưng cho cái ác thuần túy. Còn hơn cả làn khói từ cụm lửa trại dựng nên bởi những cư dân đáng ghê tởm của bóng tối—đội goblin mà cậu đã đụng độ ở dưới lòng đất tại dãy núi tận cùng hai năm trước.

Cậu sắp vô lức quay đầu lại. Nhưng lúc đó, cậu ngửi thấy một mùi nhẹ, thanh mát và thuần khiết trôi nổi xung quanh. Một mùi hương quen thuộc rất giống với lá solbe.

Đó là mùi phát ra từ đồng phục của Tiezé.

“……Tiezé… Ronye…”

Ngọn đèn tường bật lên đúng lúc cậu gọi tên hai học viên hầu cận và chạy vào phòng ngủ.

Đập vào mắt Eugeo là—hai cô gái nằm thành một hàng trên một chiếc giường có mái che lớn. Không, phải nói họ bị lăn lên đó mới đúng. Cả hai đều bị trói bằng nhiều lớp dây đỏ nhạt trên bộ đồng phục màu xám của học viên sơ cấp. Có lẽ vì cái mùi hương đặc sệt trong không khí mà hai đôi mắt đỏ và nâu ấy đứng yên và nhìn ngơ ngác vào khoảng không, như thể phân nửa ý thức của họ đã rơi vào hỗn loạn.

“Cái… tại-tại sao lại…”

Đang lẩm bẩm trong ngạc nhiên, Eugeo bỗng nhận ra rằng cậu nên cởi trói cho hai người họ trước khi làm gì khác và chạy đến chỗ chiếc giường. Thế nhưng—

“Xin hãy đứng yên đi!”

Đột ngột hô lên, Raios duỗi tay ra trước mặt Eugeo. Miễn cưỡng đưa mắt về phía hắn, Eugeo cố nặn ra giọng nói khản đặc của mình.

“Thế… Thế này là sao, Raios-dono! Tại sao hầu cận của chúng tôi lại bị như vậy…”

“Cách đối xử này là không thể tránh khỏi, Eugeo-dono ạ.”

“Không thể… tránh khỏi…?”

“Đúng như vậy. Học viên sơ cấp Shtolienen và Arabel đêm nay đã đến đây mà không thèm hẹn trước và hơn nữa đã phạm một hành vi vô cùng thiếu lễ độ đối với chúng tôi.”

“Thiếu… lễ độ ư…”

Thấy Eugeo lại ngạc nhiên một lần nữa, Humbert bước về phía trước từ bức tường và trả lời với một nụ cười lớn.

“Và đó chính là lời nói chẳng biết đến trời cao đất dày. Giá mà ngài nghe được chúng… hai ả quý tộc cấp thấp đó dám bảo rằng tôi, một quý tộc cấp bốn, lại vô cớ áp bức hầu cận của mình để thỏa mãn dục vọng của bản thân và vân vân. Tôi là người kiếm sĩ tập sự tinh anh hạng hai luôn cố dẫn dắt Frenica trên con đường đứng đắn cơ mà? —Dù lòng khoan dung của tôi có lớn đến đâu đi nữa thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ một hành động vô lễ đến vậy được.”

“Không chỉ có vậy đâu, Eugeo-dono. Hai người đó còn dám bảo tôi phải có trách nhiệm vì ở chung phòng với Humbert, và nói những điều khác hoàn toàn trái với sự thực. Khi tôi trả lời tôi không biết họ đang nói về chuyện gì, ngạc nhiên làm sao… thật không ngờ con gái nhà quý tộc cấp sáu lại dám hỏi con trai trưởng của một gia đình quý tộc cấp ba như tôi rằng, ‘Ngài không có danh dự của quý tộc sao?’! Giời ơi, lúc đó tôi thật chẳng biết phải làm gì.”

Đến đây Raios và Humbert lại trao đổi ánh mắt, những tiếng cười nghèn nghẹt phát ra từ chúng, kukuku, hay fufufu. Chúng biết rằng hầu cận Frenica rất thân thiết với Tiezé và Ronye, chúng liên tục ngược đãi và làm nhục cô là vì thế. Cho đến khi Tiezé và Ronye tới thẳng phòng này để trực tiếp phản đối.

Tất nhiên chắc hẳn ban đầu họ đã lựa lời nói một cách thận trọng. Thế nhưng nhất định vì cách nói lảng tránh của Raios và Humbert mà họ bị kích động và cuối cùng cũng nói ra đôi lời có thể xem là hành vi thiếu lễ độ.

—Song.

“…Nhưng mà Raios-dono. Cho dù chuyện đó thực sự xảy ra đi nữa… tôi tin rằng việc dùng dây trói và nhốt họ trong phòng ngủ của ngài là vượt quá xa quyền trừng phạt của kiếm sĩ tập sự…!”

Lần này Eugeo vẫn cố ngăn cảm xúc của mình bộc phát, cậu chỉ ra điều đó.

Dường như Tiezé và Ronye chỉ bị trói trên đồng phục, cơ thể của họ không bị vết thương nào cả. Nhưng quy định của học viện chỉ công nhận ba hình phạt đối với học viên có hành vi bất lễ: lau dọn, tập luyện và tỉ thí. Rõ ràng trói bằng dây không thuộc hình phạt nào trong đó cả. Tức là hành động của Raios và Humbert đã vi phạm quy định của học viện—

“Quyền trừng phạt của kiếm sĩ tập sự ư?”

Bỗng thì thầm như vậy, Raios gập cơ thể cao lớn của mình về sát mặt Eugeo.

“Tôi bảo tôi dùng cái quyền để gạt trẻ con như quyền trừng phạt bao giờ?”

“Ý… Ý ngài là sao? Nội dung chi tiết của những hình phạt cho các hành động vô lễ của học viên được ghi chép chặt chẽ trong quy định học viện…”

“Ngài hiểu nhầm rồi. Ngài quên ghi chú này trong quy định học viện rồi sao? —Ngoài ra, những bộ luật cao cấp hơn được quyền ưu tiên đối với mọi hình phạt.”

Lúc đó Raios đột nhiên thay đổi nét mặt. Nhếch lên một cách thái quá từ hai đầu môi đỏ của hắn, một nụ cười tàn bạo chưa từng thấy xuất hiện.

Những bộ luật cao cấp hơn đó là Danh Mục Cấm Kỵ và Hiến Pháp Đế Quốc. Vì thế, tôi không thể đơn phương làm giảm sinh mệnh của hai cô gái đó. Sợi dây mà chúng tôi dùng là một vật thượng hạng làm từ lụa dễ co dãn của vùng phía đông… nó là một tuyệt vời không gây thương tích cho dù tôi có buộc chặt đến đâu đi nữa.”

“N-Nhưng! Cho sợi dây có thượng hạng đến đâu thì hình phạt trói học viên lại bằng nó vẫn quá…”

“Ngài vẫn chưa hiểu sao, Kiếm sĩ tập sự Eugeo-dono? Những bộ luật cao cấp hơn được ưu tiên, nói cách khác… thứ tôi, con trai cả của một gia đình quý tộc cấp ba, có thể dùng lên đám con gái nhà quý tộc cấp sáu đó không phải là quyền trừng phạt của kiếm sĩ tập sự, mà là quyền phán xét của quý tộc!”

Quyền phát xét, của quý tộc.

Vừa nghe thấy cụm từ đó, Eugeo liền nhớ lại lời Tiezé hôm nọ lúc họ đi chơi trong rừng.

Quyền phán xét của quý tộc được ban cho quý tộc cấp bốn trở lên, mặt khác quý tộc cấp năm trở xuống lại trở thành mục tiêu cho những lời phán xét đó…

Như thể đang thưởng thức vẻ mặt ngẩn ngơ của Eugeo, Raios giữ im lặng một hồi nhưng rồi nhanh chóng vung tay ra hai bên và quát một tiếng lớn hơn trước, động tác của hắn giống như diễn kịch vậy.

“Và quyền phán xét chính là đặc quyền lớn nhất của quý tộc cấp cao! Có thể nó chỉ dùng được lên quý tộc cấp năm và sáu và gia đình của chúng, cũng như đám thường dân sống trong lãnh địa của ta, nhưng nội dung hình phạt là do ta tùy ý quyết định! Đương nhiên hình phạt đó không được phép vi phạm Danh Mục Cấm Kỵ, nhưng mặt khác chỉ cần không phải là điều cấm thì muốn làm gì cũng đều được cả!”

Nghe đến đó, Eugeo cuối cùng cũng hồi phục khỏi cú sốc và mở miệng nói.

“Nhưng… nhưng dù vậy! Đúng là có thể làm gì cũng được, nhưng trói hai cô gái mười lăm và mười sáu tuổi thì vẫn quá tàn nhẫn…”

“Haha… hahaha, hahahahaha!!”

Đột nhiên, Humbert cất tiếng cười the thé. Vung vẩy gấu của chiếc áo dài màu vàng của mình, hắn tiếp tục cười nhạo đến rung cả người.

“Hahaha, quả-quả là kiệt tác, Raios-dono! Hình như Kiếm sĩ tập sự Eugeo-dono vẫn cho rằng hình phạt của chúng ta chỉ nghịch ngợm sợi dây đó mà thôi!”

“Ku-kuh, cũng chẳng trách, Humbert ạ. Cho dù cậu ta tới vùng trung tâm xa xôi này từ cái làng hẻo lánh trên núi của mình, cậu ta vẫn chỉ là thường dân dưới mác kiếm sĩ tập sự mà thôi! Được rồi, hẳn hôm nay sẽ là ngày mà Eugeo-dono hiểu được rằng… quý tộc cấp cao chúng ta là những sinh linh cao quý đến nhường nào!”

Tuyên bố như vậy, Raios quay người lại—

Bước đến chiếc giường mà Tiezé và Ronye đang nằm, hắn không chần chừ tựa đầu gối lên ga trải giường. Khung giường kêu kẽo kẹt và Tiezé, vẫn chìm trong trạng thái mông lung, chớp mắt liên hồi.

Đôi mắt đỏ thắm đó chầm chậm mở ra, và trông thấy Raios đang chuẩn bị nằm lên người cô. Ngay lúc đó, một tiếng la yếu ớt làm chấn động căn phòng ngủ.

“Không… Không…!”

Cô co quắp người cố thoát ra nhưng không được vì cả tay lẫn chân đều đã bị trói. Bàn tay trần, ẩm và trắng của Raios đưa ra và mơn trớn má Tiezé.

Bên cạnh hắn, Humbert cũng theo lên giường, và vuốt tay dọc chân Ronye. Tuy tỉnh lại sau, Ronye vẫn hiểu được tình hình và một tiếng thét câm phát ra từ miệng cô.

Cuối cùng Eugeo cũng hiểu được nội dung của «hình phạt» đang diễn ra có vẻn vẹn ba mel trước mặt cậu.

Raios và Humbert đang làm nhục thân thể Tiezé và Ronye bằng cơ thể của chính mình. Chúng đang cưỡng chế thực hiện một việc chỉ được phép xảy ra giữa một đôi nam nữ đã kết hôn dưới sự ban phúc của Stacia—ít nhất thì Eugeo tin là vậy—bằng quyền phán xét của quý tộc.

Ngay khi hiểu ra, Eugeo lập tức hô lớn.

“Dừng lại…!!”

Lúc cậu bước một bước về phía giường, Raios liền ngẩng mặt lên và hô to với ánh mắt rực lửa.

“Không được cử động, thường dân!!”

Tay phải vẫn đùa giỡn khuôn mặt Tiezé, hắn đưa tay trái chỉ vào mặt Eugeo.

“Đây là hình phạt đích đáng và nghiêm minh của một quý tộc tuân theo Hiến Pháp Đế Quốc cũng như Danh Mục Cấm Kỵ! Ngoài ra, cản trở quyền phát xét là một tội rất nghiêm trọng! Bước thêm một bước nữa khỏi chỗ đó là ngươi sẽ bị xem là tên tội phạm làm trái luật pháp!”

“Ai…”

thèm quan tâm chuyện đó!

Biến khỏi Tiezé và Ronye!

Eugeo cố hét lên như vậy. Cậu vừa cố vừa lao về phía Raios. Thế nhưng.

Chân cậu bỗng tự động dừng lại như thể chúng đã bị đóng đinh xuống sàn nhà. Đà khiến cậu ngã khuỵu gối. Cậu vội vã cố đứng dậy, nhưng chân cậu lại chẳng chịu nghe theo.

Lời của Raios, “tên tội phạm làm trái luật pháp” không ngừng vang vọng trong đầu cậu. Luật pháp cái gì chứ, dù có thành tội phạm thì mình vẫn phải cứu Tiezé và Ronye. Eugeo thực sự nghĩ vậy, nhưng từ đâu đó cậu nghe thấy một giọng nói không thuộc về cậu.

Giáo Hội Chân Lý là tuyệt đối. Danh Mục Cấm Kỵ là tuyệt đối. Không được phép vi phạm. Dù là ai cũng không được phép vi phạm.

“Gu…h…!!”

Cậu nghiến răng và đưa chân phải lên để thách thức giọng nói đó. Đôi giày da quen thuộc—ngay cả hai bàn chân trong đó bỗng nặng nề như thể chúng đã biến thành hai khối chì. Liếc qua Eugeo trong trạng thái đó, Raios thầm chế nhạo.

“Phải đấy, cứ ở đó mà ngoan ngoãn nhìn đi.”

“U… ugh…”

Cậu xoay sở dẫm bàn chân phải lên được sàn sau khi cố hết sức mình, nhưng cậu không thể nhấc người lên cao hơn được nữa. Trong lúc cậu cố gắng, bàn tay bẩn thỉu của Raios và Humbert vẫn duỗi về phía Tiezé và Ronye.

“——Senpai.”

Nghe thấy tiếng nói yếu ớt đó, Eugeo đưa mắt sang.

Lúc ấy, Tiezé đang bị Raios đè xuống chỉ quay được đầu sang một bên và nhìn thẳng vào Eugeo. Đôi má vẫn luôn đỏ mọng như trái táo ấy giờ có màu xanh đậm, có lẽ vì nỗi sợ tràn ngập nhưng ánh quyết tâm đầy mạnh mẽ đã trở lại đôi mắt cô.

“Senpai, đừng cử động. Không cần phải lo về em… đây là, hình phạt mà em, phải chịu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK