Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các Hiệp Sĩ Hợp Nhất cấp cao thật sự mạnh như vậy sao?”

Gabriel hỏi trong khi đang ngồi lắc lư trên đại chiến xa——đơn giản là một cái xe bốn bánh hình chữ nhật không có tháp pháo hay dây xích——được kéo bằng một con quái vật hai đầu hao hao khủng long.

Dầu chiếc ghế dài được trải đệm không thể hoàn toàn làm mất đi chấn động, nhưng so với sự không thoải mái đến độ muốn chết khi làm lính ngồi trên chiếc bộ binh chiến đấu xa Bradley giết người năm xưa. Những cơn rung động này tệ lắm là gây ra tâm thanh sóng sánh chapi chapi của ly rượu trên cạnh bàn thôi.

Mặc cho đã 3 ngày kể từ khi xuất phát ở Đế Cung Obsidia và thời gian di hành lâu hơn bất kì lần nào hắn từng trải nghiệm ở thế giới thực, hắn lại không hề thấy mỏi mệt. Không phải là nhờ ơn chiếc ghê êm ái của chiến xa; song có lẽ do nơi đây là thế giới ảo.

Bên chân Gabriel, một mỹ nữ trẻ tuổi đang nằm ườn lười nhát trên tấm thảm dày, xoa xoa cái chân phải được băng bó cẩn thận khi gật đầu.

“Đúng là như thế. Để xem…… trong chiến sử 300 năm, Hắc Ám Kỵ Sĩ và Hắc Thuật Sư của chúng ta chưa lần nào giết chết được một Hiệp Sĩ Hợp Nhất——nói như vậy Ngài có thể hiểu không? Đương nhiên, chiều ngược lại thì nhiều như sao trên trời.”

“Hmm……”

Thay thế Gabriel im lặng không nói, Vassago ôm bình rượu chân bắt chéo cạnh tường cabin, bán tín bán nghi lên tiếng hỏi.

“Nhưng mà này, Dee-nee-san. Nếu đám Hiệp Sĩ Hợp Nhất này mạnh như vậy, thì tại sao lại không xâm lăng chúng ta chứ?”

Đầu Lĩnh Hắc Ám Thuật Sư Dee Ai El nhìn sang phía Vassago, ả mở miệng cười còn bẽn lẽn hơn trước và giơ ngón trỏ lên.

“Ngài hỏi hay lắm, Vassago-sama. Tuy bọn họ đích xác là chiến binh hùng mạnh một người cân ngàn người, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một người mà thôi. Nếu bị một vạn quân bao vây trong một không gian rộng, chúng ta có thể tích tụ các thương nhỏ gây lên hắn, từng chút từng chút, đến lúc rút sạch Sinh Mệnh, chẳng phải sao? Cho nên, chúng chẳng bao giờ dám bay qua Dãy Núi Tận Cùng, vì bên đấy chúng không phải lo bị bao lâu, bất chấp có quá hèn nhát.”

“Hee, tôi hiểu rồi. Dầu mob cứng chó chết thế nào, chỉ cần dùng DoT từ chỗ an toàn thì sớm muộn gì cũng giải quyết được……”

“Ha……? Mo-bu……?”

Liếc mắt trừng Vassago một cái, tên này dám đưa ra một ví dụ mà Dee, một Fluctlight Nhân Tạo, không đời nào có thể hiểu, Gabriel hắng nhẹ rồi nói.

“Bỏ chuyện đó sang một bên. Nói tóm lại, chỉ cần dụ lũ Hiệp Sĩ Hợp Nhất ra một chiến trường đủ lớn, sau đó ta có thể bao vây tiêu diệt chúng có đúng không?”

“Trên lý thuyết là như thế. Nhưng dễ có hơn một vạn Goblin và Orc hy sinh.”

Dee khúc khích, rồi đưa tay bốc một quả trái cây trông độc hại xét từ màu sắt của nó từ chiếc cốc bạc đặt trên sàn và bỏ nó vào giữa làn môi đậm sắc đỏ thẫm như thể đang nhâm nhi nó vậy.

Không cần phải nói, hao tổn bộ binh unit đối với Gabriel cơ bản chẳng thành vấn đề gì. Đúng hơn, hắn không lo ngại gì việc đổi cả toàn bộ quân lực của Dark Territory, tính luôn Dee trước mắt hắn, nếu có thể đè bẹp quân địch. Về mặt nào đó, cuộc chiến này không khác gì mấy so với giả lập chiến thuật mà phòng nghiên cứu chiến dịch ở Glowgen Defense System tiến hành hằng ngày.

Quân đội hai bên sau khi chiến một mất một còn xong, hắn sẽ bước qua núi xác mà lên trị vì Nhân Giới, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên và cũng là mệnh lệnh cuối cùng. Tìm cô gái có tên là Alice và mang cô ta đến đây. Bấy giờ, nhiệm vụ ở thế giới kỳ quái này sẽ hoàn thành.

Nghĩ như thế, hắn cảm thấy có khi hắn sẽ nhớ thứ rượu với hương vị có phần kỳ cục này.

Nâng ly rượu, Gabriel một hơi uống cạn chất lỏng màu tím sậm.


Lúc này, trong đầu thợ săn linh hồn, Gabriel Miller, hắn vô thức đồng nhất diện mạo của Alice và nạn nhân đầu tiên của hắn, người cũng có cái tên tương tự, Alicia Klingerman: đồng trinh, trẻ tuổi và mảnh khảnh. Hắn tin rằng cô ta sẽ sống trong một thành phố giống mái nhà xưa của hắn ở Pacific Palisades; một cô gái trẻ đẹp và dịu dàng——đồng thời yếu đuối.

Cho nên, Gabriel không nghĩ tới khả năng này.

Nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn: rằng «Alice» mà hắn truy tìm, thực ra là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất và dẫn đầu quân địch.

Phía sau chiến xa mang cờ Hoàng Đế phất phới, một quân đoàn thật dài đang chậm mà đều đặn hành quân về biên giới phía Tây. Xa xa, rặng núi nhấp nhô như những chiếc răng cưa, từ từ thấp thoáng dưới bầu trời nhuộm màu máu.


Ngày thứ Bảy tháng thứ Mười Một, chớp mắt đã tới ngày thứ tư từ lúc khởi hành.

Quân đội chủ lực của Dark Territory rốt cuộc đã đổ bộ đến dưới chân dãy núi đang đỡ cho Đại Môn sắp sụp đổ. Trên khắp bình nguyên rộng lớn, xuất hiện vô số lều trại màu đen được đội tiên phong chuẩn bị.

Dodorun.

Dodorun.

Mặt đất bỗng như bị rung lên bởi tiếng trống trận của tộc Khổng Lồ.

Trên đỉnh xe chỉ huy ở cuối đội hình, Gabriel lặng lẽ quan sát một hàng quân chủ lực đang mở rộng giống như vô số tế bào máu bị quả tim đập điên cuồng tống ra.

Trung đoàn thứ nhất của quân tiên phong gồm một tiểu đoàn bộ binh Goblin mang chiến giáp nhẹ và một tiểu đoàn bộ binh Orc vận giáp hạng nặng, tất cả chừng 15 000. Chúng xếp thành một đội hình dọc nhét vừa đủ vào con hẻm xẻ qua Dãy Núi Tận Cùng. Những thân hình đồ sộ của tộc Khổng Lồ được sắp đặt vào nhiều nơi giữa các hàng, tựa như tòa tháp bị bao vây, và tuy ít hơn 500, nhiều khả năng chúng sẽ làm tốt vai trò tank hỗ trợ bộ binh.

Phía sau quân đoàn tộc Á Nhân là trung đoàn thứ hai: 5000 tên từ Guild Quyền Thuật, và tương tự, 5000 tên từ Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn. Gã Kỵ sĩ trẻ tuổi mới đảm nhiệm vị trí Hắc Ám Tướng Quân đã dâng lên thỉnh cầu đánh trận đầu để rửa sự bất trung của kẻ tiền nhiềm, nhưng bị Gabriel phủ quyết. Đoán rằng sĩ khí các unit Kỵ sĩ đã giảm xuống, hắn quyết định phải loại trừ yếu tố không chắc chắn này.

Trung đoàn thứ ba là 7000 Ogre trang bị cung nỏ, cùng Guild Ám Hắc Thuật Sư gồm 3000 nữ nhân. Trọng trách của chúng là tiến vào khe núi sau bộ binh và tiêu diệt quân địch bằng các đòn tấn công tầm xa. Theo lời của Đầu Lĩnh Hắc Ám Thuật Sư, chúng có thể tiêu diệt chủ lực của đối phương, Hiệp Sĩ Hợp Nhất, bằng cách tập trung hỏa lực một chỗ miễn là đằng kia vẫn trong tầm mắt.

Xổ thật toàn bộ nỗi lòng thì Gabriel rất muốn đích thân chiến đấu với đám Hiệp sĩ được xưng tụng vô địch kia và ngấu nghiến linh hồn của bọn chúng. Nhưng, nếu tình thế bất ngờ chuyển biến, hắn sẽ mất tất cả lẫn tài khoản cao cấp này; hơn nữa những kẻ trong Underworld, các Fluctlight Nhân Tạo, sau này hắn có thể tạo ra bao nhiêu tùy ý cũng được. Hiện giờ ưu tiên quan trọng nhất là bắt lấy «Alice», sau đó thoát khỏi Ocean Turtle.

Từ lúc đăng nhập đến bây giờ, thời gian đã qua 8 ngày rồi, nhưng ở thế giới ngoài kia khoảng chừng 15 phút. Thống trị toàn Nhân Giới rồi hạ lệnh truy tìm Alice sẽ mất khoảng 10 ngày. Như vậy, tốt nhất là để cuộc chiến tranh này diễn ra nhanh chóng——lâu lắm là trong một ngày phải dứt điểm.

“Aah, vậy là tôi không được ra trận ư?”

Ôm chai rượu Whisky khác, Vassago càu nhàu bên cạnh. Gabriel liếc mắt một cái rồi bắt bẻ bằng giọng sắc lẹm.

“Ta thấy rồi đấy. Ngươi, lúc gã hiệp sĩ tên Shasta hóa thành lốc, ngươi bỏ ta một bên mà chạy trốn, phải không?”

“He-he, nhìn thấy hết trơn, không hổ danh là Đội Trưởng.”

Vassago ngông nghênh cười nói.

“Hora, tôi luôn là chuyên gia PvP. Loại quái vật không có thực thể đó tôi không quen đối phó.”

Gabriel không biết tên thuộc cấp của mình nghiêm túc đến đâu với cái cớ đó, hắn nhìn trừng gã một chốc trước khi hỏi gọn lỏn.

“Vassago, vì sao anh đồng ý tham gia chiến dịch này?”

“Chiến dịch, ý anh là dive vào Underworld sao? Thế thì đương nhiên là vì thú vị rồi……”

“Trước cả điều đó nữa. Vụ tập kích Ocean Turtle. Đúng là anh làm việc cho Glowgen, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chuyên gia ở cyber operation mà thôi đúng không. Động cơ anh là gì khi tham một chiến dịch có thể cắm đạn lỗ chỗ lên người mình? Xét từ tuổi của anh, anh không phải là con chó săn trở về từ Trung Đông như Hans hay Brig.”

Trong khi đấy khá giống một bài diễn văn dài hơi đối với Gabriel, đương nhiên hắn không có chút hứng thú gì với con người có tên là Vassago Casals cả. Chỉ là hắn nhất thời tò mò trước điều ẩn giấu dưới thái độ vô tư của người đàn ông trẻ này.

Vassago nhún vai đáp “Như nhau cả thôi”.

“Câu trả lời cho điều đó chắc cũng là thấy nó thú vị thôi.”

“Hou……?”

“Nếu còn hỏi tiếp nữa, thì anh mới là người tức cười đấy, bước ra chiến trận dù là một trong những sinh viên tiêu biểu tốt nghiệp đại học. Tính cả kinh nghiệm tòng quân của anh thì chẳng khác gì.”

“Tôi thích tự nhúng tay vào làm hơn.”

Gabriel trả lời, trong lòng nhủ thầm.

Vassago, ý ngươi khi nói thú vị là gì? Bắn súng? Hay…… giết người và tương tự?

Đúng lúc Gabriel đang do dự nên tiếp tục hỏi hay ngừng cuộc nói chuyện, thì phía sau xe chỉ huy truyền đến những tiếng giày cao gót đi lộp cộp và Đầu Lĩnh Guild Hắc Ám Thuật Sĩ Dee Ai El xuất hiện.

Sau khi cung kính hành lễ, ả liền khẽ liếm môi một cái trước khi báo cáo.

“Bệ hạ, toàn quân đã vào vị trí.”

“Um.”

Gabriel thôi bắt chéo chân, đứng dậy khỏi cái ngai tạm bợ và nhìn quanh.

Ngoại trừ quân chủ lực gồm 35 000 quân triển khai phía trước, còn có binh lực dự bị với 10 000 quân chủ yếu là Goblin và Orc, thêm cả 5000 unit vận chuyển quân nhu do Guild Thương Công đang chờ lệnh ở hai bên xe chỉ huy.

Quân đội tổng số 50 000 quân này, chính là tất cả binh lực Gabriel có. Cho nên, nếu không phá được phòng tuyến của quân địch ngay cả sau khi dốc sạch mọi unit, thì hắn buộc phải xem xét lại kế hoạch. Đồng thời cơ hội bắt cóc Alice sẽ giảm thê thảm.

Tuy nhiên, theo như trinh sát của Kỵ sĩ Rồng, quân địch nhiều nhất cũng chỉ có 3000. Hay nói cách khác, miễn là loại trừ được các Hiệp Sĩ Hợp Nhất theo đúng kế hoạch, thì không thể bại trận được.

“Tốt. Đại Môn còn bao lâu nữa thì sụp?”

Cúi mặt, Dee đáp lại câu hỏi của Gabriel.

“Chúng thần tin chắc là còn khoảng 8 tiếng.”

“Như vậy, một tiếng trước khi nó sập, ra lệnh sư đoàn thứ nhất tiến vào hẻm núi. Triển khai quân đội trước Đại Môn càng gần càng tốt và tấn công khi cửa nát vụn ngay lập tức. Nếu có thể phá được tiền tuyến của chúng, lệnh cho sư đoàn thứ hai và sư đoàn thứ ba tiến vào, một nước tiêu diệt hết quân địch.”

“Vâng. Không cần đến hết ngày, chúng thần sẽ đem đầu của tướng địch về. Tuy có khả năng lúc đấy đã biến thành than đen rồi.”

Dee khoái trá cười khúc khích rồi nhanh chóng truyền lệnh cho Thuật Sư liên lạc đang đợi phía sau, sau đấy cúi đầu một cái thật sâu hành lễ trước khi đi xuống cầu thang.

Gabriel từ trên trần xe chỉ huy nhìn về cánh cửa bằng đá khổng lồ cao chót vót ở xa kia.

Còn cách chừng 2 dặm nữa, nhưng trọng lượng của nó khủng khiếp đến nỗi hắn như thể cảm thấy sức ép vô hình từ bên trên. Cảnh cánh cửa đó sập đổ toàn bộ chắc sẽ là một tuyệt tác.

Nhưng khi ấy buổi tiệc thật sự mới vừa bắt đầu. Hàng ngàn linh hồn xuất hiện rồi biến mất, tuyệt nhiên sẽ là một màn trình diễn ánh sáng kiều diễm phi thường. Đám nghiên cứu viên của Rath rúc ở Trục Trên của Ocean Turtle nhất định hối hận vì không thể thưởng thức trọn vẹn vở đại kịch ở quy mô hoành tráng từ bên trong mà chúng đã lên kế hoạch.

Dodorun. Dodorun.

Don, do–. Don, do–.

Tiếng trống trận càng lúc càng dồn dập, tựa như khơi dậy sự điên cuồng đói khát bốc lên nghi ngút từ hàng vạn quân.

Phần 8
“Vậy…… Phiền các em chăm sóc cho Kirito.”

Alice vừa nói vừa lần lượt nhìn các cô gái.

Kiếm sĩ Tập sự, không, gần như là một Kiếm Sĩ thực thụ kể từ khi tòng quân, Tiezé Shtolinen và Ronye Arabel đứng thẳng lưng và gật đầu lia lịa.

“Vâng ạ, xin hãy để anh ấy cho chúng em, Alice-sama.”

“Nhất định, chúng em sẽ bảo vệ Kirito-senpai.”

Vừa đáp lại, tay trái Tiezé, tay phải Ronye cùng nắm chặt tay cầm chiếc xe lăn được làm mới.

Alice sử dụng nguyên liệu từ các bộ giáp toàn thân còn thừa ở lều tiếp tế, rồi dùng Thần Thuật chuyển hóa, biến chúng thành chiếc xe lăn thon gọn, bóng loáng màu xám bạc. Nó nhẹ hơn chiếc bằng gỗ dùng ở Rulid, nhưng bền chắc hơn.

Tuy vậy, cùng với 2 thanh kiếm kẹp giữa lòng Kirito, trọng lượng đặt lên trên đó vẫn đáng kể, chẳng thể thay đổi khác được. Trong thâm tâm, Alice lo lắng các cô gái không thể di chuyển nổi; nhưng 2 người họ vẫn đẩy được chiếc xe tới trước mắt cô, chuyển động hoàn toàn đều đặn tuyệt vời.

Nếu, chỉ là nếu họ được lệnh rút khẩn cấp, thì họ sẽ không bị níu chân. Dầu sao đi nữa, họ sẽ được điều lệnh rút chạy khỏi hẻm núi chỉ khi toàn bộ Phòng Vệ Quân chắc chắn sẽ bị bao vây và tiêu diệt.

Nói thật lòng, cô muốn mang Kirito trốn tới phía Tây nếu thấy tình hình chiến sự bắt đầu có chiều hướng xấu. Song, nó chỉ làm định mệnh chậm bước lại vài tháng——không, vài tuần thôi.

Nếu Phòng Vệ Quân thất thủ, 4 Hiệp Sĩ canh giữ Dãy Núi Tận Cùng cũng sẽ rút lui, trong khi di tản dân chúng từ khắp thị trấn và làng mạc về sau thành lũy Thủ Đô Trung Tâm Centoria để lập lại phòng tuyến cuối cùng. Nhưng, dù gì thì đó cũng chỉ là sự kháng cự vô ích. Chẳng sớm thì muộn, quân thù sẽ giẫm nát nó, bấy giờ có là Thủ Đô xinh đẹp hay Thánh Đường Trung Tâm xây từ đá hoa cương cũng sẽ bị thiêu rụi. Ở bên trong tường lũy vây kín của Dãy Núi Tận Cùng, không có cách nào thoát thân cả……

Alice hạ gối xuống ngang tầm Kirito và nhìn thẳng vào mắt cậu.

Đã 5 ngày trôi qua từ khi cô đến doanh trại, cô đã cố thử tìm cách nói chuyện với Kirito, cầm tay hay ôm cậu. Nhưng có làm thế nào đi nữa, đến này vẫn không thể tìm ra một biểu hiện gọi là phản ứng.

“Kirito…… Có thể đây là lời tạm biệt cuối cùng của chúng ta.”

Alice thì thầm với cậu trai tóc đen, trong khi bằng cách nào đó vẫn gắng mỉm cười.

“Oji-sama nói, anh chính là người có thể định đoạt kết quả cuộc chiến này. Em cũng nghĩ thế. Bởi vì, Phòng Vệ Quân này có mặt tại đây là nhờ anh.”

Quả thực, nếu không có Kirito và Eugeo, lúc này, có lẽ, đứng trước Đông Phương Đại Môn sẽ là Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn và một đội quân toàn lũ Sword Golem gớm ghiếc kia.

2 hay 3 ngàn con Sword Golem, sở hữu lực chiến dữ dội, sẽ giao tranh với 5 vạn quân từ Dark Territory. Nhưng điều đó không thay đổi sự sụp đổ của Nhân Giới. Vì hàng chục ngàn cư dân Nhân Giới sẽ phải làm nguyên vật liệu cho các con Golem đó. Kirito và bạn cậu đã ngăn tấn thảm kịch này, bằng cái giá một trái tim và một sinh mạng.

Song, nếu Phòng Vệ Quân Nhân Giới, dẫn dắt bởi Bercouli, bị đánh bại thì tất cả mọi người vẫn sẽ phải chịu cảnh diệt vong, chỉ là dưới hình thức khác.

“……Em cũng sẽ cố gắng hết mình. Em sẵn sàng hiến dâng tất cả Sinh Mệnh mà anh đã cho em, đến giọt máu cuối cùng. Vì thế…… nếu em sắp ngã xuống, em sẽ dồn hết chút sức tàn để gọi tên anh, nhất định khi đấy, anh phải đứng dậy và rút kiếm ra đấy. Miễn là anh thức tỉnh, mặc cho quân thù đông tới hàng ngàn, hàng vạn đi nữa cũng không là vấn đề. Anh sẽ một lần nữa…… tạo ra phép màu, bảo vệ mọi người trong Nhân Giới. Bởi, chính anh là……”

——kiếm sĩ mạnh nhất đã lật đổ Giáo Sĩ Tối Cao.

Kiềm lại lời nói và hình ảnh ngày ấy trong ngực, Alice vươn tay ôm lấy thân hình gầy gò của Kirito.

Chẳng biết bao nhiêu phút sau, Alice từ từ buông cậu ra và đứng lên, khi đó cô mới để ý thấy đôi mắt lam biếc của Ronye đang nhìn cô chăm chú, lộ vẻ bối rối. Chuyện gì vậy nhỉ, cô chớp mắt, rồi ngay tức khắc cô hiểu nguyên nhân.

“Ronye-san. Em…… yêu Kirito phải không?”

Ngay khi cô cất lời cùng nụ cười trên môi, cô gái nhỏ nhắn đã lấy tay bụm miệng, còn má và tai đỏ lên như gấc. Sau đó mí mắt cô bé hạ xuống, rồi đáp với giọng lí nhí.

“Kh-không ạ, chuyện đó…… không thể nào được…… Em chỉ là Kiếm sĩ Tập sự Sơ cấp, hầu cậu của anh ấy thôi nên……”

“Dĩ nhiên là em có thể, thật đấy. Chẳng phải, Ronye-san là người thừa kế của gia đình quý tộc sao? Còn chị sinh ra ở một ngôi làng hẻo lánh tận rìa thế giới, và nơi sinh của Kirito, chị còn không biết gì cả……”

Ngạc nhiên thay, trước lời của Alice, Ronye lắc đầu kịch liệt ngắt ngang.

“Không phải vậy đâu! Em…… em……”

Ronye nghẹn lời, mắt rưng rưng giọt lệ lớn; Tiezé nhẹ nhàng vỗ về cô bé bằng tay phải. Đôi mắt màu lá thu của cô cũng ngân ngấn, rồi cô run run nói.

“Alice-sama…… chị có biết điều cấm kỵ mà Kirito-senpai và Eugeo-senpai đã phạm không?”

“Ừ…… uuh. Trong vụ bất đồng ở Học Viện…… dẫn đến giết một học sinh khác, chị nghe là thế.”

6 tháng trước, Alice – một hiệp sĩ của Giáo Hội Chân Lý, nhận lệnh đi bắt giữ phạm nhân từ Nguyên Lão Viện trong khi cô không hề hay biết gì cả; giờ cô vẫn còn nhớ rõ cú sốc kinh hoàng lúc đấy thế nào. Một Học viên Học Viện Thủ Đô dám giết hại bạn đồng môn khác, đấy là vi phạm cấm kỵ nghiêm trọng không tưởng, trong suốt lịch sử Giáo Hội chưa có ghi chép nào về hành vi như vậy.

Alice gật đầu, Tiezé tiếp tục hỏi.

“Vậy…… chị có biết lý do các senpai phá vỡ điều cấm là gì không……?”

“Không…… Chị không biết……”

Cô lắc đầu, tức thì lúc ấy, bất chợt một tiếng kêu vọng lại tai cô từ quá khứ.

Lời nói Kirito hét vào mặt cô sau khi cả hai bị ném ra khỏi Thánh Đường và cô ương ngạnh không chịu nhận sự cứu giúp của một tên tù tội……

『——Danh Mục Cấm Kỵ không cấm đoán nên bọn quý tộc thượng lưu có thể giở bất kì trò gì chúng muốn lên những cô gái chưa từng phạm một tội cỏn con nào, như Ronye và Tiezé…… Điều như thế, cô thật sự có thể bỏ qua sao?!』

Đúng rồi. Lúc đó mình đã nghe tên hai kẻ đó.

Hình như, Học viên bị Kirito giết, là “bọn quý tộc cấp trên”. Và, “giở bất cứ thứ gì chúng muốn” là——

Đứng trước Alice đang tròn mắt ngạc nhiên, giọng nói hãy còn run rẩy của Tiezé bắt đầu kể tiếp.

“……Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh Raios Antinous và Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh Humbert Zizek đã liên tục yêu cầu bạn chúng em, Kiếm sĩ Tập sự Sơ cấp Frenica Szeski, làm những điều nhục nhã. Hai chúng em đã đến Ký túc xá Kiếm sĩ Tinh anh để phản đối, nhưng vì không kìm được phẫn nộ mà đã nặng lời. Bởi thế, điều đó tạo cơ hội cho họ áp dụng Quyền Phán xét Quý tộc dựa trên Hiến Pháp Đế Quốc……”

Hai cô bé có vẻ cảm thấy kinh khủng khi nhớ lại chuyện xảy ra sau đấy. Giọng Tiezé nghẹn trong cổ, còn Ronye ôm đầu và bắt đầu nức nở.

Thôi, chúng ta không nên nói tiếp nữa, Alice định mở miệng nói vậy, nhưng cô gái tóc đỏ đã tiếp tục câu chuyện với giọng cứng rắn.

“……Để cứu chúng em khỏi hình phạt quá đáng đó, Kirito-senpai và Eugeo-senpai đã rút kiếm. Giá như chúng em khôn ngoan hơn một chút, toàn bộ cớ sự đã chẳng thế này. Các senpai đã chẳng phải đối đầu với Giáo Hội để chỉnh lại lề luật, và chẳng có ai phải chết. Tụi em…… đã phạm phải lỗi lầm không thể nào chuộc tội. Vì vậy…… dẫu có băm nát cái miệng này, chúng em cũng không có quyền nói yêu senpai……”

Giãi bày hết nỗi lòng chất chứa lâu nay, cuối cùng Tiezé cũng bật khóc. Hai thiếu nữ đó ôm chầm nhau, thổn thức từng tiếng đượm nỗi thống hối nặng nề quá lớn đối với lứa tuổi của mình.

Cắn chặt răng, Alice ngước lên ô cửa sổ nhỏ chiếu sáng trên mái lều.

Cô đã biết sự hủ bại không giới hạn của tầng lớp quý tộc cấp trên khắp Tứ Đế Quốc. Tham thực, hám tài, và tà dâm.

Ấy vậy, thuở đó, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice nghĩ rằng nếu biết quá nhiều hành vi lũ quý tộc suy đồi ấy thì cô cũng sẽ vấy bẩn mất nên rốt cuộc cô đã ngoảnh mắt làm ngơ. Chúng làm bất cứ điều gì, miễn là không động đến điều Cấm Kỵ thì không nên can thiệp——suy cho cùng, cô là người bảo hộ luật pháp được triệu hồi từ Thiên Giới. Cô đã luôn luôn tin tưởng như vậy.

Nhưng, cô không biết chính sự giả điếc đó cũng là tội lỗi. Kirito căm ghét nó, dẫu không phạm Danh Mục Cấm Kỵ, nhưng tự thân nó khác gì trọng tội đáng tởm. So với bản thân mình đã không làm gì, 2 con người trước mắt cô đã phải dũng cảm biết bao nhiêu.

Alice lấy một hơi sâu, rồi dồn lực vào giọng nói.

“Không, các em sai rồi. Các em không có tội gì hết.”

Vừa lúc đó, người ngẩng mặt lên là Ronye. Cô gái có ấn tượng là luôn nép sau bóng Tiezé đó, giờ lên tiếng với đôi mắt sáng ngời.

“Alice-sama…… Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice-sama đáng kính, chị không hiểu được đâu! Những gã trai đó đã chơi đùa với cơ thể chúng em, danh dự chúng em đã vấy tội rồi!”

“Thân xác, chẳng là gì ngoài chỗ trú của linh hồn.”

Trong khi đáp thế, cô nắm chặt bàn tay phải đập nhẹ mà chắc lên ngay giữa ngực.

“Trái tim…… linh hồn mới là thứ thật sự tồn tại. Và linh hồn các em thế nào, đều do em và chỉ do em.”

Khép mắt lại, Alice tập trung ý thức vào trong người.

Khoảng 2 tuần trước, khi Làng Rulid bị tấn công, Alice đã hồi phục lại con mắt phải vốn đã mất của mình bằng trái tim——tức là, bằng Tâm Ý. Cô đã tự thân trải nghiệm rằng ý chí đủ lớn, đủ mạnh, có thể thay đổi cả bản thân mình, mà thậm chí không nhờ đến Thần Thuật như thế nào.

Nhưng, chỉ chừng đấy thì bây giờ là không đủ. Bằng Sức mạnh Tâm Ý, cô phải thay đổi không chỉ da thịt mà còn cả y phục trên cơ thể.

Điều này có lẽ khả thi. Chẳng phải cô đã từng thấy Kirito thực hiện một lần trước đây sao? Đó là khi cậu dùng song kiếm đối đầu với Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, quần áo cậu thay đổi khác hẳn ban đầu, câu mặc một tấm áo khoác da dài màu đen từ đất nước nào đó.

Quay lại. Về lại trước ngày Alice thức tỉnh trong một tòa tháp trắng phếch dị thường, về lại trước ngày cô khóa chặt con tim mình dưới lớp băng dày thịch để chịu đựng mối lo âu và sự đơn độc cứ gặm nhấm trong mình bởi không hề có ký ức của bất kì điều gì.

——Chị cũng giống các em thôi, Ronye, Tiezé. Chị cũng sinh ra là một con người, cũng phạm phải nhiều lỗi lầm, rồi phải chịu trọng tội, và giờ chị ở đây. Các em có thể oán trách bản thân rằng bởi vì mình mà Kirito và Eugeo đã giết người... nhưng giá như ngay từ đầu, chị đã không phớt lờ điều Cấm Kỵ và không xâm phạm vào Dark Territory, Eugeo và Kirito đã không phải lên đường đến Thủ Đô.

Phải, chính là lỗi của chị. Dù chị không còn nhớ, Alice Schuberg không phải là ai xa lạ, nhưng chắc chắn chị từng là cô ấy. Những ngày ở Rulid đã dạy chị điều đó.

Ngay cả khép mắt lại, cô vẫn cảm thấy một luồng sáng trắng ấm áp bao phủ người mình.

Rồi Alice chầm chậm mở mắt.

Cúi đầu, thứ đầu tiên cô thấy là chiếc váy mình đang mặc. Nhưng đấy không phải là chiếc váy trắng tinh tươm – màu của Giáo Hội Chân Lý, mà nhuộm màu xanh lam sáng tươi, tựa bầu trời quang đãng một ngày thu.

Trên thân váy, là chiếc tạp dề mộc mạc. Giáp vàng và găng tay đã tan biến. Cô chạm tay lên đầu thì ngón tay cô cảm thấy một chiếc ruy băng. Mái tóc cũng có vẻ ngắn đi một chút.

Ngẩng mặt lên, cô bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Ronye và Tiezé.

“……Hora, ne? Cơ thể và ngoại hình đều phụ thuộc vào linh hồn cả.”

Tất nhiên, hóa thân thế này chỉ là tạm thời. Khi tinh thần tập trung bị gián đoạn, cô sẽ trở lại diện mạo nguyên gốc của một Hiệp sĩ. Tuy vậy, hẳn là nó đã truyền tải được đến các cô gái. Suy nghĩ của Alice, Kirito và Eugeo.

“Linh hồncác em không thể bị ai vấy bẩn được. Chị được sinh ra ở một ngôi làng xa xôi, theo lẽ thường thì chị sẽ ở đó và lớn lên như thế này. Nhưng khi 11 tuổi, chị đã bị bắt đến Thủ Đô vì là kẻ phạm tội, ký ức chị bị xóa sạch bằng Thần Thuật, sau đó chị trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Số phận này, chị đã từng nguyền rủa nó……”

Alice đã kể một bí mật sâu thẳm không ai biết ngoài cô và Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli. Nhưng cô tin nếu là 2 người này, họ sẽ hiểu thôi, rồi cô tiếp lời.

“Nhưng…… chị có những chuyện có thể làm, những chuyện chị nên làm; Kirito đã bảo với chị vậy. Vì thế chị sẽ không chần chừ thêm nữa. Chị đã quyết định sẽ chấp nhận con người này và tiến về phía trước.”

Alice vươn tay ra, đồng thời nắm chắc lấy bàn tay Ronye và Tiezé.

“Các em cũng hãy vậy nhé. Con đường của các em còn rộng lớn, thênh thang tít tắp chỉ thuộc về các em.”

Potari, potari, nước mắt rơi xuống lã chã trên đôi bàn tay đang cầm lấy.

Những giọt lệ lăn dài trên má các cô gái, nhưng khác hoàn toàn ban nãy, giờ đây nó đượm sắc cầu vồng, lung linh huyền ảo.


Ôm Kirito đang ngồi trên chiếc xe lăn thêm một lần cuối, sau cùng Alice trông nhờ Ronye và Tiezé chăm sóc cậu, rồi cô rời khỏi lều.

Bấy giờ, như thể đợi từ lâu lắm rồi, Eldrie nhảy ra, tung những lời có cánh.

“Ooh, xinh đẹp rạng ngời…… dung nhan Người như kết tinh hào quang tráng lệ của Nữ thần Solus…… đây quả thực là Sư phụ đáng kính của tôi, Alice-sama……”

“Một giờ sau khi bắt đầu cuộc chiến thì đằng nào cũng bám đầy bụi đất và bùn thôi.”

Cô lạnh lùng đáp, trong khiếc liếc nhìn lại thân mình.

Hiện tượng biến thân đã hết tác dụng một lúc lâu, thay thế lại bởi miếng giáp ngực hoàng kim và tấm váy trắng tinh khôi phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ. Trong khi nhìn về bầu trời phía tây, đâu đó trong đầu cô nghĩ nếu sống sót trở về, cô sẽ thử may một bộ váy màu thiên thanh.

Solus đã bắt đầu lặn dần về đường chân trời. Sẽ mất khoảng 3 giờ nữa cho đến khi nắng tắt hẳn. Và đồng thời khi đó, Sinh Mệnh của Đông Phương Đại Môn sẽ hoàn toàn cạn kiệt. Cuối cùng, phong ấn kéo dài suốt 300 năm sẽ sụp đổ.

Cô sẽ làm mọi điều có thể.

5 ngày nay, Alice đã tham gia huấn luyện Phòng Vệ Quân và đã ngạc nhiên khi thấy kỹ năng quân lính thuần thục đến độ khó mà tin họ đạt được chỉ trong 6 tháng. Điều kinh ngạc nhất là tất cả họ đều luyện được Liên Hoàn Kiếm Kỹ, thứ không tồn tại trong các trường phái truyền thống.

Nghe nói, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio đã rộng lượng truyền dạy những kỹ thuật cô ta đã mài giũa qua rất nhiều năm. Dù nhiều nhất chỉ đạt tới Tam Liên Kích, nhưng thế cũng khủng khiếp để chống lại lũ Goblin và Orc vốn chỉ biết vung dao vung rựa theo bản năng.

Dĩ nhiên, nếu đụng phải Hắc Kỵ Sĩ, những kẻ sở hữu Liên Hoàn Kiếm Kỹ độc đáo của riêng bản thân, sẽ là quá sức họ. Chưa kể đến những gã Quyền Đấu Sĩ có Liên Kích còn nhanh dữ dội hơn, lúc đấy thì các Hiệp Sĩ Hợp Nhất phải ra ứng chiến.

Quan trọng nhất, ngay sau cuộc chiến khơi mào, phải chặn ngay sư đoàn bọn nửa người nửa quỷ sẽ tràn vào như lũ. Sau đó, chịu đựng các đòn công kích từ cung thủ ogre và Thuật Chú tấn công tầm xa của Hắc Pháp Sư với ít thương vong nhất có thể.

Chiến lược thành công hay thất bại, đều nằm hết trên một mình vai Alice——

Cô nhìn xuống trở lại đằng sau lều tiếp tế, một làn khói mỏng từ đó vương vất trên bầu trời, chắc hẳn họ đang chuẩn bị cho bữa cuối trước trận chiến. Nếu tới thì chẳng mấy chốc có lẽ cô sẽ gặp Ronye, Tiezé và Kirito đang ở cùng họ.

Cô phải bảo vệ họ. Bất cứ giá nào.

“Alice-sama, đã đến giờ……”

Giọng Eldire vang tới nên Alice lui một chân để quay lại.

Nhưng chân cô chững lại, ngay khi nhìn thấy đôi mắt người đệ tử duy nhất của mình.

“……X-xin hỏi Người có chuyện gì?”

Nhìn vào khuôn mặt chớp mắt hoang mang của người hiệp sĩ thanh niên một lúc, rồi Alice thả lỏng đôi môi căng thẳng đi một ít.

“……Lâu nay cậu đã giúp tôi rất nhiều, Eldrie.”

“Vâng…… Gì-gì cơ!?”

Tay phải Alice nhẹ nhàng chạm vào tay trái của chàng hiệp sĩ đang đứng ngẩn ngơ như trời trồng và tiếp tục.

“Thật nhẹ nhõm khi có cậu bên tôi. Cậu tìm sự chỉ dẫn từ tôi, kẻ không có thành tích gì, chứ không phải nam Hiệp sĩ lão làng như Deusolbert-dono…… Tất cả là vì cậu quan tâm tới trái tim tôi phải, phải không?”

“Tôi…… tôi không dám suy nghĩ một điều bất kính như thế! Chỉ là, vì tận đáy lòng tôi thật tình ngưỡng mộ kiếm pháp quyến rũ của Alice-sama……”

Nhìn Eldrie lắc đầu kịch liệt phủ nhận, Alice siết mạnh tay anh ta thoáng chốc, rồi thả ra, và nở một nụ cười lần nữa.

“Nhờ sự giúp đỡ của cậu, tôi đã có thể bước tiếp trên cuộc hành trình trống trải tới ngày hôm nay. Cảm ơn cậu, Eldrie.”

Trong đôi mắt người hiệp sĩ đang không biết dùng từ nào để cất lời, bất chợt ngấn lệ.

“…………Alice-sama…… Tại sao…… Người chỉ nói về quá khứ……”

Giọng anh ta khản đặc khi hỏi.

“Tại sao, Alice-sama, tại sao Người lại nói vậy, như thể con đường của Người sẽ chấm dứt tại đây thế? Tôi…… Tôi chưa học hỏi Người tới nơi tới chốn. Kiếm Thuật, Thần Thuật, tôi vẫn chưa với được tới gót chân Người. Người còn phải tiếp tục chỉ giáo, rèn luyện tôi từ nay về sau mà……!”

Anh ta run run vươn bàn tay phải, hồ như muốn chạm vào Alice, nhưng——

Alice chợt đổi giọng hoàn toàn khác, nghiêm khắc quát lớn.

“Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie Synthesis Thirty-one!”

“Vâ-…… Vâng-”

Rụt tay phải lại, anh chàng hiệp sĩ vào ngay thế nghiêm bất động.

“Với tư cách là sư phụ, tôi giao cho cậu mệnh lệnh cuối cùng. Hãy sống sót. Sống sót, chứng kiến hòa bình đến bằng đôi mắt cậu; và hãy mang nó trở về. Cuộc sống thật sự của cậu, và người cậu thật sự yêu thương.”

Trên tầng đỉnh Thánh Đường, đến bây giờ vẫn còn phong ấn các «Mảnh Vỡ Ký Ức» của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, trừ Alice, cùng với những «người họ yêu thương» đã bị biến thành thanh kiếm. Nhất định phải có phương pháp để cứu họ trở lại hình dạng ban đầu.

Gật đầu trước tư thế đứng thẳng lưng và lặng lẽ khóc của Eldrie, Alice quay bước đi một cách nhanh chóng. Mái tóc vàng óng và tà váy trắng ngời, tung bay trong tiết trời se lạnh mùa thu.

Thẳng trước mắt cô là khe núi rộng lớn ngập bóng xế tà cùng Đông Phương Đại Môn.

Bây giờ, Alice phải niệm một Thần Thuật Chú có quy mô siêu lớn, mà cô chưa từng thử nghiệm bao giờ. Cô đặc Thần Lực tích tụ trong khe núi để giáng một đòn chí mạng lên lực lượng quân thù.

Nếu chỉ cần một từ của Thần Thuật bị đọc sai——không, dù chỉ nếu tâm trí lơ đễnh một chút, thì Thần Lực thu vào từ lúc đầu đến đấy sẽ tự động nổ tung và có thể Alice sẽ biến mất không còn dấu tích.

Tuy vậy, cô lại không thấy sợ. 5 ngày nay, cô đã rất bận rộn cùng Bercouli, Fanatio, Eldrie và các Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác; hơn nữa, còn có 6 tháng sống cùng em gái Selka của cô, với danh nghĩa Alice của Rulid.

Và trên hết thảy mọi điều, cô đã gặp Eugeo và Kirito, tỉ kiếm với họ, chạm vào tâm hồn họ, rồi từ đó trong cô nảy nở những cảm xúc của con người——đau buồn, giận dữ, và cả yêu.

Ngoài ra, cô còn cần điều gì khác nữa đâu.

Alice bước từng bước kiên quyết thẳng về phía trung tâm doanh trại Phòng Vệ Quân, chờ đợi giây phút khai cuộc trận chiến; mỗi bước đi, bộ giáp vàng lại ngân lên hồ như tiếng chuông thanh thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK