Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kuku. Kukukuku.

Đôi môi Administrator cong vút lên như chưa từng rồi xé tan bầu khí căng thẳng với một tiếng ùng ục, tựa hồ ả đang kìm nén tràng cười khản đặc.

“Ngu xuẩn làm sao…… Nực cười làm sao……”

Ku - ku - ku - ku.

“Ngươi hẳn đã biết quá rõ rồi mà. Hình dạng thật của thế giới này. Thứ cấu thành những sinh mạng không là gì khác ngoài hỗn hợp các data có thể bị ghi chồng lên. Thế mà ngươi vẫn thừa nhận đống data đấy là con người và tiếp tục bị trói buộc bởi cái luật cấm sát nhân…… Có ngu ngốc thì cũng phải có giới hạn chứ……”

“Không, họ là con người, Quinella.”

Cardinal phản bác với giọng như nhắc nhở.

“Mỗi một cư dân trong Underworld sở hữu những cảm xúc thật sự, những thứ chúng ta đã mất. Một trái tim biết cười, biết đau buồn, biết hoan hỉ và biết yêu. Còn cần gì khác để là một con người nữa? Mạch linh hồn họ có là Lightcube hay bộ não hữu cơ cũng không có vấn đề gì. Ta tin thế. Vì vậy——ta sẽ thừa nhận trong danh dự, thất bại của ta.”

Những chữ cuối cùng cô ấy thấp giọng khắc thật sâu vào đáy lòng tôi. Nhưng điều giáng một cơn đau nhói thật sự, lại là những chữ nối tiếp.

“Tuy nhiên, với một điều kiện. Ngươi có thể lấy mạng ta…… và đổi lại, tha cho những cô cậu này.”

“…………!!”

Hơi thở tôi ngừng lại, tôi cố bước tới một bước. Eugeo và Alice cũng trở nên căng thẳng.

Nhưng bầu khí quyết tâm không thay đổi toát ra từ tấm lưng bé nhỏ của Cardinal khiến chúng tôi phải đứng lại.

Như con mèo giương móng xách cổ con mồi, đôi mắt Administrator nhíu lại và ả khẽ nghiêng đầu.

“Ara…… Có merit (ND – xứng đáng) không khi chấp nhận điều kiện đó trong tình hình này?”

“Ta đã nói ban nãy rồi, không phải sao, ta đã hiến dâng bản thân để mài giũa Thần Thuật của ta. Nếu ngươi muốn chiến, ta vẫn có thể cắt ngọt một nửa Sinh Mệnh của ngươi trong khi phải khống chế con rối đáng thương kia. Thế thì cục nợ vượt mức bình thường kia sẽ ném cái dung lượng bộ nhớ đã vốn không còn đáng tin của ngươi, vào một mối họa còn lớn hơn sao?”

“N - nn……”

Nở một nụ cười mỉm không ngưng, Administrator đặt ngón trỏ phải lên cằm như thể đang suy ngẫm về điều ấy.

“Ta không biết một trận chiến đã nắm chắc phần thắng có đe dọa đến thế không, nhưng hẳn vẫn phiền toái đến Fluctlight của ta…… Gửi chúng đến đâu đó trên thế giới từ cái hộp đóng kín này là đủ để «tha cho chúng» phải không? Ta sẽ từ chối nếu có thêm điều kiện không được đụng đến chúng lần nữa.”

“Không cần, tha cho chúng một lần này là đủ rồi. Chúng nhất định sẽ……”

Những tiếng còn lại, Cardinal không nói tiếp. Thay vì thế, tà áo cô lại bay bay khi cô quay lại và nhìn chúng tôi với đôi mắt ánh lên dịu dàng.

Tôi muốn thét lên bảo cô ấy đừng đùa nữa. Mạng sống tạm thời của tôi không thể so sánh được với mạng sống thực sự của Cardinal. Tôi đã nghiêm túc cân nhắc có nên chém Administrator ngay lúc này không để câu giờ cho Cardinal chạy thoát.

Nhưng tôi đã không thể. Chuyện đó sẽ thành ra đặt cược tính mạng của Alice và Eugeo vào canh bạc quá nguy hiểm này.

Bàn tay phải tôi siết thật chặt lấy chuôi kiếm đến nỗi rát cả lên còn chân phải tôi ấn thật mạnh lên sàn đến độ có tiếng răng rắc đâu đó. Trong cơn tranh chấp hỗn loạn giữa sự bốc đồng và lý trí trong tôi, giọng nói của Administrator vọng vào tai tôi.

“Mah, được lắm.”

Nhe răng cười ra vẻ hiền hậu, cô gái hớn hở đó gật đầu một cách cao thượng.

“Các ngươi biết là ta sẵn lòng dời chút vui thú đó lại chứ?…… Thế ta sẽ thề với Nữ thần Stacia. Ta sẽ……”

“Không, đừng thề với Nữ thần, nhưng với thứ đáng giá với ngươi nhất…… Fluctlight của chính ngươi.”

Cardinal cộc lốc cắt ngang, Administrator đành lần nữa thừa nhận, với nụ cười ả tô thêm chút giễu cợt.

“Được - được rồi, ta sẽ thề trên Fluctlight của ta cùng những data quý giá tích trữ trong nó. Sau khi giết ngươi, con nhãi, ta sẽ thả 3 đứa sau lưng ngươi đi lành lặn. Ta sẽ không thể phá vỡ lời thề đó…… ít nhất là trong lúc này.”

“Rất tốt.”

Đã đồng ý, Cardinal quay ánh nhìn về Eugeo và Alice vẫn còn đứng sững sờ đấy, mỗi người vài giây rồi cuối cùng nhìn sang tôi lần nữa. Một nụ cười dịu dàng vẫn đọng trên khuôn mặt trẻ thơ của cô và trong đôi mắt nâu đen không có gì ngoài sự âu yếm; cảm xúc dâng tràn như vỡ đê trong tim tôi và hóa lỏng đổ xuống, làm nhòa tầm nhìn của tôi, không cách gì để ngăn lại được.

Đôi môi Cardinal cử động và thì thầm không nên tiếng.

“Xin lỗi.”

Ở tít đằng kia, Administrator thông cáo một cách rõ ràng và sắc sảo.

“Vĩnh biệt, nhãi ranh.”

Với một cái phẩy tay phải của Giáo Sĩ Tối Cao, con Sword Golem đã đến giữa phòng khựng lại gần như ngay tức khắc.

Vẫn giữ cánh tay phải trên cao, ả nắm bàn tay lại như thể cầm thứ gì đó rồi từng hạt ánh sáng thực sự rỉ ra từ lớp không khí loãng xung quanh, rung rung và tập hợp lại thành dạng dài và mảnh.

Vật thể vừa xuất hiện là một thanh liễu kiếm bạc. Màu sắc của nó hệt như tấm gương: lưỡi kiếm mảnh như kim châm, đốc kiếm thanh nhã và mọi thứ khác. Hình dạng nó mỏng nhanh tựa đồ trang trí, nhưng bầu khí toát ra từ mức ưu tiên áp đảo của nó cũng làm khí quản tôi nghẹn lại dù đứng xa xa dưới này.

Thần Khí riêng của Administrator, đứng ngang vai với cây hắc trượng của Cardinal——chắc chắn phải dùng rất nhiều resource cho Thần Thuật của ả.

Thanh liễu kiếm bạc rung lên tiếng lanh lảnh như chuông khi nó chuyển động và chĩa thẳng vào Cardinal.

Vẫn nhìn thẳng, nhà hiền triết bắt đầu bước những bước chắc chắn, không chút sợ hãi trước thanh Thần Kiếm.

Alice và Eugeo ngả người về trước như thể định đuổi theo cô ấy. Nhưng tôi đã giơ tay trái lên giữ họ lại.

Tôi thật tình muốn vung kiếm lên và giết phăng Administrator. Nhưng bồng bột lao đầu lên chỉ phí hoài quyết tâm và hy sinh của Cardinal. Vì thế, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài kìm dòng nước mắt, nghiến chặt răng và đứng tại chỗ.

Đôi mắt Administrator cuồn cuộn lên sắc cầu vồng của niềm hoan hỉ ngất ngây khi nhìn xuống cái tôi kia của ả.

Ngay khắc sau, từ mũi kiếm sắc lẻm, phóng ra một tia chớp khổng lồ nhuộm cả căn phòng trong màu trắng toát và đâm xuyên cơ thể nhỏ nhắn của Cardinal.

Chính giữa tầm nhìn bị lóa đi bởi quầng sáng ấy, một bóng dáng be bé cong oặt ra sau một cách đau đớn như thể bị phủi đi.

Năng lượng từ đòn sét vĩ đại đó đốt xém cả không khí dù đã tan đi, tôi cố cự lại áp lực, gồng hết mình mở to đôi mắt ngay cả khi lùi một bước.

Nhà hiền triết trẻ vẫn đứng đấy. Dù phải dựa vào cây trượng dài, hai bàn chân cô vẫn bám chặt lên mặt sàn và khuôn mặt cô vẫn cương quyết nhìn lên kẻ thù oan nghiệt của mình.

Nhưng dấu vết thương tích thật quá đau đớn khó mà nhìn thẳng vào được. Cái mũ đen nhánh và bộ váy đầm bị cháy lỗ chỗ với khói bốc lên không ngớt, và một phần mái tóc nâu quăn từng bóng mượt giờ đã hóa than đen.

Chỉ trước chúng tôi 5 m, vẫn đứng tại chỗ yên lặng, Cardinal chầm chậm nhấc tay trái lên, run run vuốt mái tóc cháy. Dù đã khản đi nhưng sự mạnh mẽ vẫn không biến mất trong giọng nói của cô.

“Fu……n, đó là tất cả…… Thần Thuật ngươi có thể làm sao? Dù ngươi…… có bắn, bao nhiêu lần đi nữa……”

Gagaaan!!

Trời đất như rung chuyển lần nữa trong tiếng ầm ầm.

Một đòn phóng sét còn mạnh hơn lần trước bắn ra từ thanh liễu kiếm của Administrator và tàn nhẫn găm vào cơ thể Cardinal.

Chiếc mũ tam giác văng ra và bị xé tan thành từng mảnh vụn. Cơ thể nhỏ con của cô ấy run lên bần bật một cách đáng thương rồi đổ về bên phải, nhưng cô đã kịp chống đầu gối lên sàn ngay khi sắp ngã gục.

“Dĩ nhiên là ta đang nương tay rồi, ranh con.”

Lời thì thầm của Administrator rung động trong bầu không khí khô khốc như thể bằng cách nào đó ả đã nén được nỗi sung sướng hoang dại dâng trào.

“Sẽ chán cực kì nếu dứt hết mọi thứ trong nháy mắt. Ý ta là, ta đã phải chờ suốt 200 năm cho khoảnh khắc này…… đấy!!”

Gagaa!!

Tia sét thứ ba.

Nó vẽ nên một đường cung rồi giáng xuống Cardinal như ngọn roi, ném cô xuống sàn một cách tàn bạo. Hình bóng đó nảy cao lên và đâm sầm xuống sàn lần nữa với một tiếng thích cụt lủn, cuối cùng nằm ngả một bên, không còn sức lực.

Phần lớn chiếc váy đầm nhung của cô đã bị cháy sạch với những lỗ cháy lồ lộ, đằng sau đấy là chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần chẽn gối cô mặc. Những vết bỏng trườn khắp làn da trắng tựa tuyết và bàn chân cô, như những con rắn đen kịt.

Chống bàn tay xuống sàn, cô khẽ khàng nâng cơ thể mình dậy.

Như thể chế nhạo nỗ lực cùng cực phải gượng hết mình của cô, một tia chớp nữa quất qua từ phía bên. Cái cơ thể thiếu niên ấy bị thổi bay trong vô vọng rồi ngã nhào qua sàn thêm vài mét.

“Fu…… ufufu. Fufufufu.”

Đằng xa trên không trung, Administrator dường như không có thể nhịn cười lâu hơn nữa.

“Fufu, aha. Ahaha.”

Đường giới hạn giữa con ngươi và lòng trắng trong đôi mắt bóng ngời đó nhòa đi như thể vầng hào quang lóa mắt của khối lăng kính cuộn lên trong chúng.

“Ahahaha! Hahahahahaha!!”

Trong tràng cười chói tai ấy, từ mũi thanh liễu kiếm ả cầm——

Bắn ra vô số ánh chớp nhanh liên tục, kiên quyết cắm thẳng vào Cardinal đã bất động. Mỗi lần cơ thể nhỏ bé của cô nảy lên như trái bóng, mọi thứ cũng cháy rụi đi: quần áo, làn da, mái tóc, từng li từng tí sự tồn tại của cô ấy.

“Hahahahaha!! Ahahahahahahaha!!”

Tiếng cười bật ra từ Adminstrator trần trụi tràn vào đôi tai tôi; người ả vặn vẹo trong sự vui sướng độc địa và mái tóc bạc của ả trở nên rối bời.

Những giọt nước mắt không thể chứa nổi nữa chảy xuống từ khóe mắt tôi và đang làm méo mó tầm nhìn đã nhòa sẵn, chắc chắn không phải vì những ánh chớp liên miên thiêu mắt tôi. Chỉ là những cảm xúc trong ngực tôi không còn cách nào để thoát ra.

Lời than khóc vì sinh mạng Cardinal đang từ từ biến mất trước mắt tôi; sự điên cuồng của Administrator khi tận hưởng cuộc hành hình tàn nhẫn; và quan trọng nhất, sự căm hận bản thân bất lực chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, không làm nổi điều chi.

Tôi chẳng thể vung kiếm lên hay tiến được bước nào. Dẫu cho sẽ phải gánh chịu hậu quả tồi tệ nhất——sự hy sinh của Cardinal trở thành công cốc——một tiếng nói cứ không ngừng bảo tôi chém Administrator với thanh kiếm trong tay phải, nhưng cơ thể tôi cứ bất động như thể đã bị dọa chết điếng.

Mà đến cả tôi cũng biết lý do tại sao.

Nếu sức mạnh Tâm Ý là thứ cho phép tôi vượt qua giới hạn cự ly của Vorpal Strike đã xuyên thủng Trưởng Nguyên Lão Chudelkin, thì chính nó, cũng là thứ khiến tôi thành con rối gỗ bây giờ.

Nhiều phút trước, tôi trúng một vết thương nghiêm trọng mà còn không thể đánh trúng một đòn lên con Sword Golem bằng thanh kiếm khi tôi cố gắng. Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi kiếm xé sâu vào thân mình tôi đã để lại một hình ảnh chiến bại trên tôi. Sợ hãi quấn chặt lấy tay chân tôi, ngăn tôi nhớ lại hình ảnh «Hắc Kiếm Sĩ» ở nơi đây.

Với sức tôi bây giờ, không có mảy may một cơ hội chiến thắng cho tôi trước bất kì Hiệp Sĩ Hợp Nhất nào, không, ngay cả Học viên từ Học Viện Kiếm Thuật. Nói gì đến chém xuyên Giáo Sĩ Tối Cao; không có cách nào để tôi đạt được cả.

“…… Kuh…… Ugh…………”

Một tiếng rên thảm hại thoát khỏi cổ họng đang run rẩy của tôi, lọt vào chính tai tôi.

Cardinal hiểu rằng cô ấy đã thua và chấp nhận nó, nhưng vẫn gan dạ đứng vững; còn tôi, sự chán ghét bản thân đến cùng cực dâng ngập tôi vì chấp nhận cái chết của sinh mạng cô ấy bằng sự cam chịu, không chút nỗ lực cứu cô ấy mặc cho nó đang diễn ra ngay trước mắt tôi.

Khi tôi lướt qua kiểm tra, Alice bên trái tôi thì cắn chặt răng cô còn người Eugeo thì khẽ run khi nước mắt lặng lẽ trào xuống. Tôi không rõ họ cảm thấy gì trong tim, nhưng ít nhất, tôi chắc chắn họ cũng đang chịu đựng sự yếu kém sức mạnh bản thân.

Ngay cả nếu chúng tôi có thể thoát khỏi đây, thì chúng tôi sẽ đạt được gì đây với vết thương này đã khắc vào trái tim chúng tôi——?

Administrator nâng cao mũi thanh liễu kiếm đang cuồn cuộn tia chớp cuối cùng và có vẻ là mạnh nhất, khi chúng tôi nhìn lên, tê dại.

“Giờ…… Ta nghĩ đã đến lúc kết thúc rồi. Trò chơi trốn tìm trong 200 năm của chúng ta. Vĩnh biệt, Lyceris. Vĩnh biệt, con gái ta…… và cái tôi kia của ta.”

Với những lời đa cảm thốt ra từ đôi môi cong lên với sự hạnh phúc tột độ, Giáo Sĩ Tối Cao vung thanh liễu kiếm xuống.

Đòn cuối cùng, bắn ra như hàng ngàn tia chớp, nhắm vào cơ thể đang nằm trên sàn của Cardinal, thiêu cháy và hủy diệt nó.

Nhà hiền triết văng lên trên không trung rồi rơi xuống chân tôi, tất cả người cô ấy trừ chân phải đã đen sì, bắt đầu từ đầu gối, biến thành vô số mảnh vỡ. Một tiếng động khô đặc vang lên không chút dư âm. Những mụi than rải rác khắp cả thân xác cô và tan biến vào không khí.

“Ufufu…… ahaha…… ahahahahaha! Aah - hahahahahaha!!”

Tiếng cười lớn một lần nữa tuôn ra từ Administrator trong khi ả xoay xoay thanh kiếm trong tay phải và uốn éo người như thể đang nhảy múa.

“Ta thấy rồi…… Ta thấy rồi, ta thấy Sinh Mệnh ngươi đang cạn dần, từng chút từng chút!! Aah, đẹp quá…… mỗi một giọt đấy rơi xuống tựa như viên đá quý tuyệt nhất…… Giờ, chúng ta cùng chứng kiến cảnh tượng cuối nhé. Ta sẽ cho các ngươi chút thời gian nói lời biệt ly đấy.”

Đầu gối tôi sụp xuống và tôi với đôi tay tới cơ thể Cardianal như thể ngoan ngoãn tuân theo những lời đó.

Khuôn mặt cô bé đã cháy đen ở bên phải và mí mắt trái đã khép lại. Tuy nhiên, một chút hơi ấm của tính mạng đang trên bờ vực biến mất, vẫn đọng vào ngón tay tôi khi chúng chạm vào má cô.

Hai tay tôi vô thức nhấc Cardinal lên và ôm cô vào ngực mình. Những giọt nước mắt không thể ngưng cứ nhỏ lên những vết bỏng khủng khiếp, giọt này nối tiếp giọt kia.

Đôi mi thoát cảnh bị đốt khẽ lay động và mở ra. Dù đã trên rìa cái chết, lòng trắc ẩn vô bờ vẫn đong đầy đôi ngươi nâu tối của Cardinal.

『Đừng khóc, Kirito. 』

Những từ ấy vọng lại trong tâm thức tôi qua suy nghĩ hơn là âm thanh.

『Đây không phải là một kết thúc quá tồi đâu. Tôi chưa bao giờ tin rằng…… tôi có thể chết như thế này…… trong vòng tay của ai đó mà trái tim tôi có thể kết nối tới……』

“Tôi xin lỗi…… Tôi rất xin lỗi……”

Những tiếng ấy tràn ra từ đôi môi tôi khó mà làm gì hơn việc khuấy động không khí. Nghe thấy điều đó, một nụ cười mỉm yếu ớt nở ra trên đôi môi lành lặn một cách thần kỳ của Cardinal.

『Anh…… cần gì…… phải xin lỗi. Anh vẫn còn …… một nhiệm vụ…… phải không. Anh, với Eugeo, và…… Alice nữa…… 3 người…… vì thế giới, xinh đẹp, này…… làm ơn……』

Giọng nói Cardinal nhanh chóng nhạt dần khi cơ thể cô càng lúc nhẹ đi lần nữa.

Quỳ bên cạnh tôi, Alice đột nhiên vươn cả hai tay tới nắm lấy tay phải của Cardinal.

“Chúng tôi sẽ làm…… chúng tôi sẽ làm.”

Tiếng nói của cô lẫn đôi má hoàn toàn ướt đẫm nước mắt đang rơi.

“Mạng sống cô đã ban cho tôi…… xin hãy yên tâm, nó chắc chắn sẽ phục vụ ý nguyện của cô.”

Lần này, đôi tay của Eugeo vươn tới từ phía bên kia.

“…… Tôi cũng vậy.”

Lời của Eugeo chất đầy quyết tâm kiên vững, đúng là một người bạn kín đáo và dịu dàng tôi biết mọi khi.

“Tôi, cuối cùng cũng đã hiểu tôi cần gì để hoàn thành.”

Nhưng——

Cả Alice hay tôi đều không ngờ những lời tiếp theo; Cardinal hẳn cũng vậy.

“Và, giờ cũng đã đến lúc. Tôi sẽ không bỏ chạy. Tôi…… có một bổn phận phải làm tròn bằng mọi giá.”

Phần 4

——Bất lực.

——Tại sao mình lại quá yếu vậy?

Eugeo một mình chìm trong những suy nghĩ đó trong khi Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, thiêu đốt nhà hiền triết, Cardinal, trong cơn mưa tia chớp ghê rợn.

Con Sword Golem cậu từng nghĩ là loại đại yêu quái nào đó từ Vùng Đất Bóng Tối, lại vốn từng là con người như Eugeo…… Hiển nhiên, cậu không thể không thất kinh và rùng mình khi nghe những thứ khiếp sợ mà Giáo Sĩ Tối Cao đang nghĩ tới và thực hiện. Tuy vậy, điều làm cậu sợ nhất chính là nỗi tuyệt vọng từ sự bất tài hoàn toàn của cậu.

Có một lý do để họ, Kirito, Hiệp sĩ Alice, cô nhện đen Charlotte, nhà hiền triết Cardinal và bản thân cậu đã gây nên một cuộc chiến chống lại Giáo Sĩ Tối Cao trên tầng cao nhất Thánh Đường này. Đó là mong ước được giải cứu người bạn thơ ấu, Alice Schuberg, khỏi Giáo Hội Chân Lý. Eugeo chính là người đã kéo tất cả vào vòng nguy hiểm. Vì thế, cậu phải là người chiến đấu ở hàng cao nhất, phải là người trúng thương nhiều nhất.

——Ấy vậy, mình.

Không chống nổi sự cám dỗ của Administrator để rồi chĩa kiếm vào Kirito với tư cách là Hiệp Sĩ Hợp Nhất cùng ký ức bị phong ấn. Quay lại tầng cao nhất sau khi giam Kirito và Alice trong ngục băng với dự định hạ gục Giáo Sĩ Tối Cao không cần sự giúp đỡ người khác để rồi kế hoạch tan thành mây khói. Đánh lạc hướng Trưởng Nguyên Lão Chudelkin trong cuộc chiến để rồi chẳng thể làm gì hơn ngoài trơ mắt nhìn con Sword Golem giết Charlotte, Kirito và Alice.

——Mình bất lực vậy sao?

——Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice chỉ nằm 10 mel trên kia…… đâu đó trong bức tiểu họa khảm trên mái vòm. Liệu mình sẽ được cứu bởi sự tự hiến của Cardinal và bị đuổi khỏi Thánh Đường mà không thể lấy lại nó? Đó sẽ là đoạn kết cuộc hành trình của mình sao?

Giáo Sĩ Tối Cao nhất định sẽ trục xuất Eugeo, Kirito và Alice tới một nơi thật xa xôi. Có khi họ còn bị ném ra ngoài Bắc Đế Quốc Norlangarth. Trường hợp tệ nhất, cậu sẽ không thể gặp Kirito hay trở lại Rulid lần nào nữa. Có thể cậu sẽ trở nên cô độc ở một vùng đất ngoại quốc lạ lẫm, trong nỗi sợ bị truy sát bởi Giáo Hội Chân Lý…… và hối tiếc sự ngu xuẩn, vô dụng của chính mình……

Chí ít, cậu cũng nên mở mắt ra; suy nghĩ ấy thoạt đầu xẹt qua trí óc cậu khi cậu đau đớn nhìn trận sét lòa mắt đang nện xuống Cardinal.

Cuối cùng Eugeo cũng nhận ra. Rằng đầu hàng số phận bị lưu ải tới ngoại quốc…… là lựa chọn hổ thẹn nhất cậu có thể chọn.

Giáo Sĩ Tối Cao đã từng nói rồi. Rằng cô ta sẽ chuyển hóa 40 000 người, một nửa dân số Nhân Giới, thành những thanh kiếm. Rằng ả ta sẽ tạo những con quái vật kinh khủng nhưng đáng thương kia với số lượng lớn và đánh với lực lượng từ Vùng Đất Bóng Tối.

Điều đó có nghĩa mọi gia đình và những người thân thương sẽ bị chia lìa. Như Eldrie và mẹ anh ta. Như Deusolbert và vợ ông ta. Như Alice và gia đình Schuberg.

Và tất cả họ sẽ bị biến thành thứ vũ khí ghê tởm, kinh hoàng.

Sự bất công thế không thể được tha thứ, hoàn toàn không thể được tha thứ.

——Chặn đứng thảm cảnh đó là nhiệm vụ cuối cùng mình được giao phó. Mình đang ở đây, bây giờ, vì lý do đó. Mình không có kiếm thuật tinh thông như Kirito và Alice, cũng không phải Thần Thuật Sư đại tài như Cardinal…… tuy nhiên, chắc chắn phải có điều gì đó mình có thể làm. Nếu mình có thời gian than khóc cho sự bất tài này, tốt hơn mình nên tìm kiếm chiến thuật.

Eugeo dồn hết sức suy nghĩ khi vẫn đứng bất động.

Dù Bích Hồng Kiếm có thể phá được rào chắn kháng mọi kim loại vì một nửa nó là băng, nhưng liều lĩnh lao vào chém Giáo Sĩ Tối Cao chỉ mang lại kết quả bị thiêu đến chết bởi sấm sét hoặc bị cắt vụn bởi con Sword Golem. Thuật Giải phóng Ký ức nhiều lắm chỉ khống chế Giáo Sĩ Tối Cao được một khắc.

Thậm chí có cố tiêu diệt con Sword Golem trước, những chiêu thức không thể với tới điểm yếu duy nhất của nó, Module Kính Thần trong ngực nó. Mà dù nếu họ có thể, cần phải có một đòn thật chuẩn xác xuyên qua khe hỡ một cen giữa 3 thanh cự kiếm ghép nên lưng nó. Chưa kể đến phải vượt qua được những đòn từ lưỡi kiếm của lồng ngực nó. Thế phải cần đến khả năng bay lượn trên không như Giáo Sĩ Tối Cao và bộ giáp có thể đẩy lùi những lười gươm sắc bén.

Có khi tốt hơn là nên hóa thành khối băng và hòa vào thanh kiếm như lần nhìn thoáng qua ấy, ở Phòng Đại Thư Viện, vào ký ức của bông hồng xanh và tảng băng vĩnh cữu.

Ngay lúc đó.

Hai mắt Eugeo mở tròn ra.

Có một cách để hoàn thành mong ước đó. Hẳn là vậy.

Tuy nhiên, ngay cả nếu nó được thực hiện, vẫn cần một thứ khác. Giống thứ sức mạnh đã tiếp sức cho con Sword Golem. Thứ sức mạnh kỳ diệu có thể thực hiện Thuật Giải phóng Ký ức.

Rồi đột nhiên, Eugeo nghe thấy tên mình cất lên——hay là cậu nghĩ vậy.

Như thể có điều gì đó thu hút mình, cậu ngước lên trần sảnh.

Bức họa miêu tả thần thoại lập thế được vẽ trên toàn mái vòm trừ một phần ở chính giữa.

Những Nữ thần đã dựng nên các tầng trời và vùng đất của Nhân Giới. Những người nguyên thủy được ban tặng cơ hội sống ở đấy. Cuối cùng, các Nữ thần chọn một kẻ trung gian để dẫn dắt loài người. Và thế là Giáo Hội Chân Lý được khai sinh, với một ngọn tháp đá hoa cương trắng xây dựng ở giữa Thủ đô Trung tâm, Centoria.

Y như những mô tả của thần thoại sáng tạo mà Eugeo đã say sưa đọc ở một góc Phòng Đại Thư Viện. Tuy nhiên, tất cả chúng chỉ là dựng lên. Một câu chuyện vẽ nên bởi Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, để điều khiển nhân dân.

Ở một góc mái vòm được khảm những lời dối trá ấy, có một họa tiết của chú chim nhỏ. Nó đang bay một cách sốt sắng với một bông lúa mỳ trong mỏ. Bức họa về chú chim nhỏ xanh dương chết đi khi nó mang về những vùng ngoại ô từ Thủ đô, những hạt lúa mỳ vốn bị kiểm soát nghiêm ngặt bởi những quý tộc tầng lớp trên. Đó là câu chuyện duy nhất cậu còn tin nó có thể là sự thật.

Viên pha lê đặt trong đôi mắt chú chim nhỏ lấp lánh ánh xanh lam.

Một ánh hào quang luôn bên cạnh Eugeo từ rất lâu. Một thứ ánh sáng luôn long lanh đầy sức sống trong đôi mắt người con gái bằng tuổi với mái tóc vàng óng——

Do vậy, cuối cùng Eugeo cũng hiểu ra nhiệm vụ được giao phó cho cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK