Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 7 Tháng thứ 11 Năm 380 Lịch Nhân giới

8 giờ chiều

Phần 1


Quân Đoàn Bóng Tối bắt đầu rục rịch, khiến bụi đất bay mịt mù, nhuộm xám bầu trời đêm vốn đã điểm những vì sao đỏ rực nhấp nháy của Dark Territory.

Nhòm qua ống kính viễn vọng đơn giản làm từ Nguyên tố Thủy tinh, Chỉ Huy Hiệp sĩ Bercouli ngẩng đầu lẩm bẩm.

“Cái gì thế này... Dường như gã Thần Bóng Tối Vector gì gì đó mê muội bé con mất rồi. Dẫn toàn bộ binh lực đuổi theo chúng ta kìa.”

“Chúng ta... Nên mừng mới phải nhỉ. Ít ra vẫn tốt hơn nhiều so với bị bỏ lơ.”

Alice thì thầm, nuốt một ngụm nước Siral âm ấm cùng với nỗi lo lắng trong lòng.

Trên hoang mạc của Dark Territory chưa khám phá——nhưng tất nhiên là chỉ đối với cư dân Nhân Giới——tại một quả đồi con cách khe núi 5 kilol về phía nam, phân đội mồi nhử của Vệ Quân tạm dừng bước lần đầu, nghỉ ngơi lấy sức một lát.

Sĩ khí của quân lính vệ binh đang lên cao ngùn ngụt.

Vì mới nãy, một Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã hy sinh thân mình để vô hiệu hóa Đại Thuật Thức hùng mạnh đến nỗi nhận chìm tất cả mọi người vào vực thẳm tuyệt vọng do phe địch thi triển, nên ai nấy đều lấy lại quyết tâm, tin rằng mình nên trân trọng cơ hội trao ban ấy.

Tuy nhiên, tới tận giờ, Alice vẫn chưa thể nào chấp nhận cái chết của Eldrie.

Thời gian quen biết nhau kể từ lần đầu gặp hồi còn ở Thánh Đường Trung Tâm tuy không bao nhiêu, song đã rất nhiều chuyện xảy ra: Lâu lâu anh ta giới thiệu rượu ngon bánh kẹo mình tìm được cho cô, kể mấy mẩu chuyện cuời dở tệ; Chẳng ngày nào là yên ả cả.

Cô hay thắc mắc rằng, Rốt cuộc cậu thanh niên này tới đây học kiếm pháp và thuật thức, hay chỉ là đi làm phiền vậy?. Nhưng giờ đây, cô mới hiểu. Eldrie đã làm cho trái tim cô với đi gánh nặng mà nhẹ lòng.

... Lúc còn ở bên cạnh thì thấy quá bình thường tới nỗi mình luôn nghĩ sự tồn tại của cậu ta là chuyện hiển nhiên, tại sao đến khi không còn nữa mình mới thấy quý giá nhường nào?

Lặng nhìn Dãy Núi Tận Cùng trải dài ở bầu trời phía tây bắc, cô nhẹ nhàng chạm chiếc roi da giắt đằng sau thắt lưng. Giờ cô đã thấu hiểu lý do tại sao Kirito không muốn buông kiếm của Eugeo.

Như thể đợi chờ đôi mắt đang nhắm của Alice mở ra lại, Chỉ Huy Hiệp Sĩ lên tiếng.

“Về chiến thuật hiện giờ... Cơ bản, cho đến khi người cuối cùng của 4 Hiệp Sĩ Hợp Nhất trong đội chim mồi này thất thủ, chúng ta sẽ liên tục dụ kẻ thù ra xa và bào mòn quân lực chúng, không thành vấn đề chứ?”

Nhìn Chỉ Huy Hiệp Sĩ đứng tựa vào tảng đá cao nhất trên đỉnh đổi, Alice gật đầu mạnh.

“Con cũng nghĩ vậy. 50 000 quân xâm lược đã bị chúng ta tiêu diệt hơn phân nửa, cộng thêm đám Hắc Thuật Sư phiền toái nhất cũng hầu như bị xóa sổ. Việc còn lại là đánh cho quân chủ lực phe kia, tức Hắc Kỵ Sĩ Đoàn và Guild Quyền Đấu Sĩ, kiệt quệ tới mức nào đó, và nếu hạ gục được Thần Bóng Tối Vector nữa, thì nhiều khả năng đám tàn quân phải chấp nhận hiệp ước hòa bình, Ngài thấy có phải không?”

“Ừm... Vấn đề cuối là, ai sẽ lên chức thủ lĩnh tụi kia... Giá mà thằng nhóc Shasta vẫn còn sống...”

“Vậy Hắc Tướng Quân thực sự đã... Ngài có chắc chắn không Oji-sama...!?”

“Hồi nãy, ta liếc qua mà không thấy hắn đâu. Không chỉ không có Shasta, thậm chí cả nữ kỵ sĩ đệ tử của hắn, cái đứa mà bé con từng đấu cùng ấy, cũng không thấy...”

Ông cộc cằn thở dài. Alice biết Bercouli vẫn trông mong rất nhiều vào Hắc Tướng Quân cùng người đệ tử.

Khẽ lắc đầu, vị hiệp sĩ cổ xưa nhất thấp giọng lầm bầm.

“Giờ chỉ mong thằng Hắc Kỵ Sĩ kế vị Shasta cũng vui vẻ mà thừa hưởng ý nguyện của hắn. Có điều không khả thi lắm...”

“Không khả thi ạ?”

“Ừm. Những kẻ sống ở Dark Territory không có văn bản pháp luật nào như Danh Mục Cấm Kỵ cả. Chỉ độc một luật bất thành văn cho chúng: Tuân phục kẻ mạnh. Và... Tiếc thay, Tâm Ý của Thần Bóng Tối Vector mạnh vô cùng... Một lính mới hiển nhiên làm sao đủ mạnh để chống đối...”

Quả thực, vừa nãy khi cô xưng tên trước quân địch, thì một luồng khí tức đen tối không đáy, lạnh lẽo dã man liền tỏa ra từ giữa đội hình phe kia, và cô cảm nhận nó cứ bám dính mình rất rõ. Cảm giác đó, kể từ khi thức tỉnh thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất, cô mới gặp lần đầu tiên. Nếu như ví Tâm Ý của Giáo Sĩ Tối Cao Administrator là sấm sét cuồng bạo, thì cái kia lại là hư vô đen ngòm.

Chỉ cần nhớ tới thôi đã sởn tóc gáy, Alice bình tĩnh lại rồi gật đầu.

“Đúng vậy... Dầu sao chẳng mấy ai dám bất tuân thần thánh.”

Alice vừa nói xong, Chỉ Huy Hiệp Sĩ liền cười khì và vỗ lưng cô.

“Con nói vậy chứ ở Nhân Giới chúng ta, thì có con, Kirito với Eugeo này. Mong là bên vùng đất này cũng có vài người mang lòng can đảm ấy.”

Lúc này, trên bầu trời chợt có tiếng vỗ cánh khiến hai người ngẩng đầu lên.

Kazenui, phi long của Hiệp sĩ Renri, đang hạ cánh. Vuốt rồng còn chưa chạm đất, chàng hiệp sĩ trẻ tuổi đã khéo léo nhảy xuống; Cậu rảo bước tới chỗ Bercouli rồi vội vàng hổn hển nói.

“Báo cáo, Chỉ Huy Hiệp Sĩ-kakka! Xuôi 1 kilol về hướng nam, có một khu vực bụi cây rậm rạp, có thể dùng để phục kích địch!”

“Tốt lắm, trinh sát cực khổ rồi. Để ta chuẩn bị di chuyển toàn quân... Rồng của ngươi chắc khá mệt rồi, cho nó ăn uống thỏa thê đi nhé.”

“Rõ!”

Bercouli dõi theo bóng dáng nhỏ con mau chóng hành lễ kiểu hiệp sĩ rồi rời đi của Renri, Alice chợt phát hiện một nụ cười trên gương mặt Chỉ Huy Hiệp Sĩ.

“Oji-sama?”

Nghe cô hỏi, Bercouli gãi cằm một chốc, như thể có chút ngượng ngùng, xong nhún vai.

“À thì... «Nghi Thức Synthesis» tạo ra Hiệp Sĩ Hợp Nhất bằng cách đánh cắp ký ức và đóng băng Sinh Mệnh, tuyệt nhiên không thể tha thứ được; Nhưng, đồng thời, ta thấy có chút buồn vì sẽ không còn những Hiệp sĩ mới giống thằng nhóc ấy gia nhập vào Hiệp Sĩ Đoàn.”

Alice suy nghĩ trong giây lát, rồi vừa nói vừa cười tủm tỉm.

“Nếu không thay đổi ký ức và đóng băng Sinh Mệnh thì không trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất ư, con không tin như vậy đâu, Oji-sama.”

Tay phải cô lại lần nữa vuốt ve Sương Lân Tiên.

“Con tin rằng, dẫu cho chúng ta ngã xuống, thì linh hồn... Ý chí của chúng ta vẫn sẽ có người kế thừa.”

* * *

“Thơơơm, rốt cuộc cũng đến lượt bố mày!!”

Bashii... Tay phải đấm vào lòng tay trái, đầu lĩnh trẻ tuổi của Guild Quyền Đấu Sĩ, Iskahn, hưng phấn hô to.

Trận chiến gần trước mặt đã nóng lên rồi mà cứ phải mài đít ngồi chờ lâu bỏ bà.

Dù Cột Ánh sáng khủng khiếp đã thiêu chết phân đội tộc Á nhân, dù bọn Hắc Thuật Sư đã tạo ra bầy rắn ghê rợn, dù Hoàng Đế Vector cứ cố chấp yêu cầu Vu Nữ Ánh Sáng đến nỗi ban bố cả một mệnh lệnh bí ẩn, tất cả đều không ảnh hưởng tí nào đến ý chí chiến đấu của Iskahn.

Cơ thể mình và tất cả mọi thứ bên ngoài. Chia thế giới thành hai phần như vậy, Iskahn chẳng hứng thú với thứ gì khác ngoài rèn luyện cải thiện bản thân. Trong tâm trí hắn, dẫu trở thành mục tiêu của một đại thuật thức giống như cái mới chứng kiến, hắn vẫn tin chắc chỉ cần dùng nắm đấm và tiếng hét là đánh bay sạch bách.

Người Đấu sĩ – ngực cởi trần, mặc độc một chiếc quần đùi và chân đi giầy sandal, cột dây đai lên tấm thân cơ bắp màu đỏ đồng – quay người nhìn 5 000 thuộc hạ nam nữ cường tráng cùng quân Hắc Kỵ Sĩ Đoàn ở phía sau. Mới di hành non 5 phút, khoảng cách giữa các Quyền Đấu Sĩ và Kỵ Sĩ đã gần 1 000 mel rồi.

“Bọn Kỵ Sĩ rõ là cưỡi ngựa mà chạy chậm vãi, lúc nào cũng thế!”

Một người đàn ông to lớn, cao hơn Iskahn một cái đầu, đứng kế bên nghe thấy lời cằn nhằn của hắn liền nở nụ cười nhăn nhở trên gương mặt rắn rỏi.

“Không thể trách được, thưa Champion!” ([1] Quán Quân)

Gọi Iskahn bằng cái tên mang nghĩa là “kẻ mạnh nhất hiện nay trong các Quyền Đấu Sĩ” theo Ám Ngôn, gã to con kia tiếp tục.

“Vì họ và ngựa đều phải mang giáp bảo vệ nặng ngang với trọng lượng thân thể.”

“Nhưng có ích khỉ gì đâu!”

Nói xong, Iskahn lại quay mặt về phía trước, 5 ngón tay phải khum thành hình ống nhòm rồi hắn nhanh chóng đặt lên mắt phải.

Ở chính giữa mống mắt màu lửa rực, đồng tử hắn to ra.

“Ồ, lũ người Nhân Giới cũng bắt đầu khởi hành rồi. Có vẻ... Không về phía này. Vẫn tiếp tục trốn chạy sao!?”

Iskahn tặc lưỡi.

Dầu trông phe kia mờ mờ ảo ảo như ánh sao trên trời do ở nơi cách xa 5 000 mel, nhưng Iskahn vẫn nhìn được chuẩn xác những động tĩnh; Hắn suy tư trong chốc lát rồi nói.

“Này, Danpa. Lệnh của Hoàng Đế là đuổi theo và bắt cô ta lại thôi phải không?”

“Có lẽ là vậy.”

“Ngon...”

Lấy ngón trỏ phải chà mũi, Iskahn cười toe toét.

“Tăng tốc lên chút xíu nhể.——Đội Thỏ, lên trước!!”

Tiếng hò hưởng ứng “Ouu...” Cao vút và dũng mãnh lập tức vang lên đáp lời gọi.

Từ trong phân đội, 100 Đấu sĩ nhảy phốc ra theo đội hình ngay ngắn, thân hình họ thon gọn——nhưng bắp thịt chắc như roi và khối lượng phân bố hoàn hảo. Trán bọn họ đều quấn một sợi dây đồng phục trang trí màu trắng.

“Cùng đi gửi lời chào nhỏ mọn tới đám người ta gọi là Hiệp Sĩ Hợp Nhất đó nào! Nhớ phải nhiệt tình đấy!!”

“Ouu.”

“Múa Võ, Bước thứ 17, bắt đầu!!”

Iskahn hô, tay phải đấm mạnh lên trời, hai chân dậm kịch liệt xuống đất.

Phó tướng Danpa và 100 tên trong Đội Thỏ cũng thực hiện y hệt, đồng điệu một cách tuyệt đối.

Zun, za-, zunza-.

U-, ra-, u-ra-.

Trong khi tiếng hò đồng thanh và bước chân nhịp nhàng còn tiếp diễn, những hạt mồ hôi bắt đầu lóng lánh trên mái tóc quăn màu đồng đỏ, và làn da cháy nắng của hắn đỏ ửng lên. Điều này cũng xảy ra với toàn bộ đám thuộc hạ.

Vũ điệu kết thúc sau một phút đồng hồ dài đằng đẵng, 100 và hai Đấu sĩ ngừng động tác lại, khắp người bốc khói.

Không, không chỉ vậy. Da của họ trong màn đêm dường như tỏa ánh đỏ nhè nhẹ.

Quyền Đấu Sĩ.

Là một bộ tộc suốt mấy trăm năm qua đã khám phá ra bản chất thực sự của xác thịt.

Kiếm Sĩ và Thuật Sư coi đỉnh cao mọi kỹ thuật là «can thiệp vào mục tiêu bằng Tâm Ý». Nói cách khác, là ghi đè lên sự kiện bên ngoài bằng imagination.

Tuy nhiên, Quyền Đấu Sĩ nghĩ ngược lại——cường hóa cơ thể bằng Tâm Ý. Vượt qua giới hạn nguyên thủy, họ gia tăng sức mạnh cho tấm thân không giáp, cho da thịt bằng lực phòng ngự cứng hơn sắt thép, và tung nắm đấm mang sức công kích đủ đập nát đá tảng.

Và, dĩ nhiên, hai bàn chân trần họ luyện chạy còn nhanh hơn cả ngựa.

“Uuuu-, raaaaa-!!”

Gầm lên uy dũng, Iskahn đạp đất bắt đầu chạy vọt lên trước. Danpa cùng 100 Đấu sĩ theo sát hắn.

Để lại sau lưng là không khí rách toạt, mặt đất chuyển rung.

* * *

“————!?”

Alice theo chân các vệ binh – mới bắt đầu di chuyển về khu vực cây rậm nhằm lập ổ chuẩn bị phục kích; Nhưng mới đi được vài bước, cô liền quay lại vì cảm nhận được có điều bất thường.

Có cái gì... Sắp đến!

Lại còn rất nhanh nữa!!

Nhìn kỹ lại, cô thấy được từ trong bầy địch đương tiến đến một cách chậm chạp, nhô ra một nhóm ước chừng trăm người, họ rút ngắn khoảng cách với cô bằng tốc độ kinh hoàng. Còn nhanh hơn cả đội kỵ mã chạy hết tốc lực. Kỵ sĩ rồng ư? Alice nghĩ thế trong một giây, song cô chóng nhận ra số lượng quá lớn, hơn nữa lại là di chuyển trên mặt đất.

“... Hình như là bọn Quyền Đấu Sĩ.”

Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli ở bên nói thầm.

“Đó là...”

Alice từng nghe tới danh xưng này, nhưng đây là lần đầu tiên cô được thấy tận mắt. Ấy là bởi thành phần xuất hiện chủ yếu ở Dãy Núi Tận Cùng chỉ có Goblin, Orc, và đôi khi là Hắc Kỵ Sĩ; Còn Quyền Đấu Sĩ thì thậm chí chẳng muốn xâm chiếm Nhân Giới.

Dẫu vậy, là Hiệp sĩ lâu đời nhất, có vẻ Bercouli từng có kinh nghiệm đánh với Quyền Đấu Sĩ, ông tiếp lời với ít nhiều lo âu.

“Đối thủ khá phiền toái. Thông thường kiếm sẽ gây thương tích cho tay không, có điều chúng sẽ luôn luôn phản kháng được.”

“Hả...? Phản kháng...?”

Làm gì có ai bị chém vào người mà phản kháng được chứ, Alice nghĩ vậy, thế nhưng Bercouli nhún vai nói.

“Đấu thử là hiểu ngay. Ta và bé con, hai người cùng đánh thì sẽ tốt hơn.”

“...”

Alice nuốt nước miếng. Bercouli mới nói rằng ông không thể tự mình xử lý; Vậy thì chúng ắt phải là đối thủ vô cùng hùng mạnh.

Tuy nhiên, sự tập trung khó lắm mới lên nhiều vậy trong lòng cô đã bị câu tiếp theo của Bercouli phá tan.

“À-, nhân tiện ta hỏi chút... Bé con này, con không cởi quần áo được đúng không!?”

“Hảả!?”

Theo bản năng, cô ôm hai tay trước ngực, gắt lên.

“Ng-ngài nói cái gì vậy! Tất nhiên là không rồi!!”

“Không, ý ta không phải thế... Cơ mà, ý ta đúng là thế... Ta chỉ muốn nói cho con hay rằng giáp và quần áo đều vô dụng trước nắm đấm bọn chúng, và có khi sẽ gây vướng víu nữa...”

Sau khi vừa xoa xoa cái cằm của mình, vừa nói những lời vô chủ đích, Chỉ Huy Hiệp Sĩ lắc đầu như muốn tỏ ý “Maa, tùy con thôi!”.

“Tóm lại, nếu muốn chiến đấu như vậy, con lo chuẩn bị Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn cho tốt đi nhé.”

“Vâng... Vâng ạ.”

Mối lo âu lại dần dần bò trên sống lưng cô. Trong tầm mắt, kẻ thù đang tới có trên dưới 100 người. Nếu cần phải sử dụng toàn lực của Kim Mộc Tê Kiếm để đối đầu với một đội nhỏ như vậy, chứng tỏ chúng không phải là địch thủ dễ dàng.

Thế nhưng, có một vấn đề.

Cái lúc bắn thuật «Khuếch đại Ánh sáng Phản xạ» và dọn sạch bọn Hắc Thuật Sư, cô đã phát động Thuật Chi phối Vũ Trang Hoàn toàn tới 2 lần, tiêu hao khá nhiều Sinh Mệnh của Kim Mộc Tê Kiếm. Dùng cho mấy đòn chém thông thường thì không vấn đề gì, nhưng cô e ngại dạng tấn công chia tách của nó sẽ không còn kéo dài thêm được bao lâu.

Thời Xuyên Kiếm của Chỉ Huy Hiệp Sĩ cũng chẳng khác là bao. Từ khoảng cách tương đối gần, Alice đã chứng kiến ông tung chiêu tấn công diện rộng khủng khiếp, tiêu diệt hàng trăm con Minion trong chớp mắt. Có thể nói cả hai thanh gươm báu của họ cần phải nghỉ ngơi trong vỏ cho đến khi trời mờ sáng.

Thế mà, trong mấy chục giây nói chuyện này, đội Quyền Đấu Sĩ phe địch đã tiếp cận gần đến mức có thể nhìn thấy rõ thân hình săn chắc của chúng. Đội vệ binh vẫn còn bận chuẩn bị mai phục, cô không thể để chúng tới gần hơn.

Alice cắn môi gật đầu với Bercouli, và chuẩn bị trượt xuống men theo con dốc đá phía bắc.

Song ngay trước đấy, từ sau lưng hai người vang lên một giọng nữ điềm tĩnh.

“Hãy để tôi đi.”

Alice giật mình ngoảnh lại. Bercouli bên cạnh cũng tròn mắt nhìn.

Đứng đó từ lúc nào không ai hay, là một trong trong 4 Hiệp Sĩ Hợp Nhất tham gia phân đội chim mồi——ngoài Bercouli, Alice và Renri.

Dáng người cao gầy, mặc một bộ áo giáp nâu xám. Mái tóc cũng màu xám rẽ thẳng thớm sang hai bên tới độ tưởng chừng có người dán lên đầu cô, đuôi tóc cột lại một túm ở sau lưng. Gương mặt sáng sủa thanh khiết, có điều không một chút cảm xúc. Tuổi chắc áng chừng 20, giống như Alice.

Cô ấy tên là Scheta Synthesis Twelve.

Thần Khí đeo bên hông cô là «Hắc Bách Hợp Kiếm».

Thế nhưng, Scheta rất ít khi được gọi bằng cái tên này. Các Hiệp sĩ khi nói chuyện vô tình nhắc tới cô đều gọi bằng một biệt danh.

«Vô Âm».

Alice không sốc vì Scheta tình nguyện đi ngăn cản Quyền Đấu Sĩ.

Cô sốc bởi vì đây thực sự là lần đầu tiên cô nghe thấy nó. Giọng nói của Scheta Vô Âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK