Bên ngoài cửa lớn Khai Phong phủ nha, vây đóng hơn ba mươi dân chúng, nam nữ già trẻ đều có đủ, thần sắc ai nấy đều nặng trĩu, xát tay giậm chân, khe khẽ thì thầm.
"Theo ta thấy, chuyện này chỉ có thể nhờ cậy Kim giáo úy!"
"Đúng vậy rồi! Nếu không chúng ta cũng chả còn cách nào khác, mà ---- Haizzz, ngươi nói coi, sự thật có phải như mọi người nói hay không?"
"Cái gì chứ?"
"Là cái câu ấy ----"
"Này này này, câu này không được nói bậy bạ, nếu để cho quan phủ nghe được, chắc chắn là rớt đầu!"
"Haizz! Bây giờ hết thảy đều trông cậy vào Kim giáo úy thôi!"
Bốn nha dịch gác cửa quan sát dân chúng xung quanh, đều có vẻ mặt không hiểu.
Không bao lâu sau, chợt nghe bên trong cửa truyền ra tiếng bước chân khe khẽ, cửa lớn kẹt một tiếng hé ra một khe hở, một cái đầu thò ra dò xét.
"Ai muốn tìm ta vậy?"
Mày rậm mắt nhỏ, mặt gầy thiếu thịt, đúng là Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền mà mọi người chờ đợi đã lâu.
"Kim giáo úy, là Kim giáo úy!"
"Kim giáo úy, ngài cuối cùng cũng ra rồi!"
"Chúng ta đều chờ đến dài cả cổ!"
Trong lúc nhất thời, hơn ba mươi dân chúng lập tức ùa lên bao vây Kim Kiền đến không còn chỗ thở, miệng mồm tía lia cao quãng tám. Âm thanh suýt nữa đục thủng luôn cả màng nhĩ của Kim Kiền.
Kim Kiền quá sợ hãi, vội rút lui một bước, xua tay hô to.
"Chờ chút ----"
"Kim giáo úy nhất định có cách! Mau mau giúp chúng ta đi!"
"Khoan đã, ta -----"
"Kim giáo úy, hương thân phụ lão chúng ta đều trông cậy cả vào ngài thôi!"
"Tất cả chờ ta một chút!" Kim Kiền kéo căng cổ họng rống lên một câu, lập tức gây nên hiệu quả âm thanh rung trời, vạn vật tức thì yên tĩnh.
Toàn bộ dân chúng nhất thời không ai lên tiếng nữa.
Kim Kiền lấy hai tay chống nạnh, trừng trừng mắt nhỏ, ánh mắt sáng ngời đảo qua mọi nơi, cất giọng nói: "Ta hiểu tâm tư của mọi người, nhưng mà, hiện tại ta đang gặp chút khó khăn nhỏ, cho nên ----" hít sâu một hơi: "Kiếm tuệ, hương bao, khăn tay, đai lưng, giầy đệm và các sản phẩm khác của Triển đại nhân, vẫn đang trong tình trạng khan hiếm hàng, nhưng mọi người cũng không cần nóng lòng, chỉ cần chờ thêm mấy ngày, ta nhất định có thể..."
"Kim giáo úy, ngài nói đi đâu rồi?" Một đại thẩm đứng sát Kim Kiền nhất nghi hoặc hỏi.
"Ôi chao?" Kim Kiền kinh ngạc, nhìn lướt qua bốn phía: "Không phải các ngươi đến mua kiếm tuệ hương bao của Triển đại nhân sao?"
Tất cả dân chúng đều đồng loạt lắc đầu.
"Vậy các ngươi đến đây làm gì?"
"Chúng ta tới là để mời Kim giáo úy giúp đỡ!" Một ông lão trả lời.
"Giúp đỡ? Việc gì?" Kim Kiền không hiểu.
Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhòm nhòm ngươi, lại cùng lúc nhìn về phía Kim Kiền, ai ai cũng đều có vẻ mặt nặng nề, trăm miệng một lời nói:
"Chúng ta tới là để mời Kim giáo úy tróc quỷ!"
"Cái gì?" Mắt nhỏ của Kim Kiền tức thì biến thành hai trái nho xanh, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên: "Tróc, tróc tróc tróc quỷ?"
Mọi người đồng loạt gật đầu, lại bảy mồm tám lưỡi bắt đầu ồn ào.
"Trong thành có ma quỷ lộng hành!"
"Nghe nói còn là ác quỷ!"
"Con quỷ này rất lợi hại! Chúng ta đã thỉnh mấy vị pháp sư đạo sĩ cũng không hàng phục được!"
"Cho nên chỉ còn cách đến thỉnh Kim giáo úy xuất sơn!"
"Kim giáo úy thiên phú dị bẩm, trên thông Diêm La, dưới tường địa phủ, nhất định có thể giúp bách tính chúng ta dẹp được họa này!"
Kim Kiền bị mấy tia nước bọt phun lấm tấm thiếu chút nữa không phân rõ Bắc Nam, gắng sức lấy lại bình tĩnh, mới tìm lại được phương hướng, lập tức gân cuống họng la lên: "Khoan đã! Ta sẽ không tróc quỷ đâu!"
Toàn bộ dân chúng đồng thời im bặt, hàng loạt ánh mắt lấp lánh thứ chất lỏng đáng thương nhìn về phía Kim Kiền.
Kim Kiền chợt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt rượt sau lưng: "Ta, ta thật sự không tróc được quỷ, đều là lời đồn ngoài chợ..."
Đồng bào nữ bắt đầu lau nước mắt, đồng bào nam bắt đầu thở than.
"Ôi ôi ôi..."
"Tiểu nhi nhà ta chỉ mới một tuổi, bây giờ đi ngủ cũng không dám..."
"Mẹ già ta ngày nào cũng y như bị trúng tà..."
"Kim giáo úy ơi..."
"Kim giáo úy..."
"Ta, ta..." Kim Kiền cảm thấy mình càng co càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ sắp co vào trong kẽ đất, hơn nữa trong kẽ đất còn ngập đầy chất lỏng không rõ thành phần, vào cái giây trước khi bản thân bị nước mắt của cả thảy dân chúng dìm cho chết đuối, rốt cuộc Kim Kiền cũng vực dậy dũng khí, run rẩy nhả ra một cái bong bóng khí: "Thật sự không được thì, ta, ta đi tìm Công Tôn tiên sinh giúp đỡ..."
"Tróc quỷ sao, nghe ra cũng khá thú vị!"
Một giọng nói quen thuộc làm người ta tức lộn ruột bỗng phát ra từ phía sau Kim Kiền, phủ chụp lên lời phát biểu nhỏ nhít của Kim Kiền.
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trong cửa lớn Khai Phong phủ nha, một vệt tuyết ảnh chầm chậm đi tới, trầm bổng phiêu dật, rõ ràng chỉ như dạo chơi trong sân vắng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người, một đôi mắt hoa đào lưu chuyển vầng quang, phản chiếu vẻ mặt ngưỡng mộ tột cùng của bách tính chung quanh.
"Bạch Ngũ gia!!" Dân chúng cứ như phát hiện ra tân đại lục, cùng kêu lên kích động.
Bạch Ngọc Đường nhếch mày cười, như tuyết liên nở nhụy, diễm lệ không lời.
Mọi người chợt thấy mặt mũi phát sốt, trước mắt choáng váng.
"Tiểu Kim Tử, mọi người đã có thành ý như thế, chi bằng ngươi giúp bọn họ đi!" Bạch Ngọc Đường nhẹ lay nan quạt ngọc, nhìn Kim Kiền, ý cười thâm sâu nói.
Mí mắt Kim Kiền ngầm co rút: "Ngũ gia ngài nói đùa rồi, ta chỉ là người phàm, sao lại có bản lĩnh tróc quỷ hàng yêu chứ?"
"Ấy-----" Giọng nói vang vang trong không trung vẽ ra một chuỗi gợn sóng, Bạch Ngọc Đường hí đôi mắt hoa đào thành hai vầng trăng khuyết: "Tiểu Kim Tử thiên phú dị bẩm, trên thông Diêm La, dưới tường địa phủ, có thể dẹp họa cho bách tính, cần gì phải khiêm tốn như thế chứ!"
Khóe mắt Kim Kiền run rẩy điên cuồng, một đợt dự cảm không tốt vô cùng đen đúa kéo tới bao phủ đỉnh đầu, Kim Kiền lủi lên trước gấp giọng kêu to: "Bạch Ngũ gia ngươi chớ có loạn -----"
"Ngũ gia ta đồng ý thay cho Kim Kiền, các ngươi cứ yên tâm!" Bach Ngọc Đường gập xoạch quạt xếp lại, lấy khí phách sấm vang chớp giật cùng khí thế chỉ bảo giang sơn dồn Kim Kiền vào một xó.
"Đa tạ Kim giáo úy, đa tạ Bạch Ngũ gia!"
Mọi người vừa mới đó còn khóc rống đòi chết đòi sống, bây giờ lại lập tức tỉnh táo tinh thần như uống phải máu gà, người người nét mặt tỏa sáng, thần thái sáng láng.
"Bạch Ngũ gia là ân nhân cứu mạng!"
"Kim giáo úy là Bồ Tát sống!"
"Kim giáo úy đã xuất mã, ác quỷ gì đó cũng chỉ là chuyện vặt!"
"Kim giáo úy thần thông cái thế..."
Bô bô bô bô ------
"Ê ê, ta chưa đồng ý gì hết mà -----" Kim Kiền giơ chân, có ý đồ lật ngược tình thế.
Đáng tiếc, cái giọng nhỏ tí này vừa phát ra ngay lập tức đã bị nhấn chìm trong phong trào ca ngợi của quần chúng nhân dân.
"Bạch, Ngũ, gia!" Kim Kiền kháng án vô vọng, hung tợn trừng mắt về hướng người khởi xướng.
Bạch Ngọc Đường cười đến mặt đầy ý xuân phong tao vô hạn, cụp đôi mắt hoa đào xuống, áp sát vào Kim Kiền, thổi hơi nói: "Tiểu Kim Tử tối nay hãy cùng với Ngũ gia đạp trăng thưởng cúc, tìm quỷ thăm tiên, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần bị tên Thối Miêu kia dạy bảo sao?"
Ta tình nguyện đi ngồi hoa mai cọc a a a!!
Hai hàng nước mắt từ trên mặt Kim Kiền theo gió trôi đi, thê lương vô hạn.
*
Gió mát sông lạnh mang gió sương, trăng tàn chiếu rọi bóng cây tĩnh.
Trên con phố xa xôi không bóng người, trăng lạnh trải sương, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chó sủa vọng lại từ đầu phố, trong đêm đen yên tĩnh lại càng thêm vang dội.
Từ cuối con phố loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, thoắt lớn thoắt nhỏ, thoắt ngừng thoắt nối.
Theo tiếng động từ xa đến gần, hai bóng người chập choạng xuất hiện trên đường, một cao một thấp, một trắng một xám.
Người cao nọ, áo trắng thuần sắc, dung mạo đẹp đẽ mị hoặc, nét mặt như cười như không; người thấp nọ, vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt giống như quần áo trên người, xám tro không chút sáng bóng. Bước đi lại hệt như hắc bạch vô thường.
Có điều người ăn mặc như "Hắc vô thường" này tương đối có chút trào lưu đổi mới ----- đầu đội mũ đạo sĩ, cổ xách xâu tỏi dài, tay trái nắm mảnh gỗ hình chữ thập dài hơn nửa thước, tay phải cầm một chuỗi tràng hạt, phía sau còn vác một cây kiếm gỗ đào dài ba thước ----- thật sự là có hơi linh tinh lộn xộn, dở dở ương ương.
Chẳng qua thứ càng làm cho cảnh tượng thêm phần linh tinh lộn xộn chính là mấy lời lảm nhảm trong miệng người áo xám này:
"Nam mô a di đà Phật, trát tây đức lặc (*) thượng đế phù hộ, Jesus vạn năng, ba la ba la mật, phong hỏa lôi điện phách, Quan Thế Âm Bồ Tát, không tức thị sắc, lâm, binh, đấu, giả, giai, trần, liệt, tại, tiền (*)..."
(*) Một cách chào hỏi của người Tây Tạng, là lời chúc phúc cát tường.
(*) Là cửu tự chân ngôn (Chín chữ trì chú) của Mật Tông, gồm chín thế ấn thủ để phong ấn tà ma.
Người áo trắng ghé mắt, liếc nhìn bóng người nhỏ gầy bên cạnh đang nghiêm túc lải nhải, có phần bất đắc dĩ:
"Tiểu Kim Tử, cả đêm ngươi huyên thuyên lảm nhảm cái gì mà loạn hết cả lên vậy?"
Kim Kiền trừng mắt nhỏ: "Bạch Ngũ gia, cái này ngài không biết đâu! Mấy câu thần chú này của ta là tổng hợp cổ kim nội ngoại, tinh hoa gần mấy ngàn năm, chỉ cần có mấy câu thần chú này kề bên, yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa gì đó đều không đến gần ta được!"
Mí mắt Bạch Ngọc Đường khẽ giật, quan sát Kim Kiền từ trên xuống dưới một lượt, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ ngươi cải trang thành cái kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ này cũng là vì vậy?"
"Tất nhiên rồi!" Kim Kiền vỗ ngực một cái, tự tin tràn đầy nói: "Hôm nay ta ăn mặc như vậy, chính là bò cạp thải phân độc nhất, võ phục tróc quỷ thiên hạ vô địch!"
"Khụ..." Bạch Ngọc Đường lặng lẽ dịch ra xa Kim Kiền hai thước.
"Chính là..." Kim Kiền đỡ đỡ cây kiếm gỗ đào phía sau, chỉnh chỉnh xâu tỏi trên cổ, trộm thở dài một hơi, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ có bằng này thứ, vẫn chưa đủ an toàn đâu ------ nếu Tiểu Miêu cũng đi chung, vậy tuyệt đối là không có sai sót..."
"Tiểu Kim Tử ngươi nói cái gì?" Tiểu Bạch Thử bên cạnh đối với từ nào đó vô cùng mẫn cảm, vút cái đã dựng thẳng lỗ tai chuột lên, không vui quát: "Tiểu Miêu gì?"
"Hở ------" Kim Kiền chớp mắt mấy cái: "Ta nói là ------ nếu Triển đại nhân có thể cùng đến giúp đỡ thì..."
"Tiểu Kim Tử!" Bạch Ngọc Đường xoay mạnh người, dí sát vào mặt Kim Kiền, hung tợn nói: "Ý của ngươi là, Ngũ gia ta còn không bằng tên Thối Miêu kia?"
"Ngũ gia anh minh thần võ phong lưu tiêu sái, ta không phải có ý đó!" Kim Kiền lập tức vuốt mông ngựa vừa trơn vừa xuôi.
Mắt hoa đào dần dần nheo lại, hai tia căm tức lóe lên trong đó, Bạch Ngọc Đường đột nhiên thẳng người, ngẩng đầu cao giọng nói: "Tiểu Kim Tử, ngươi còn chưa thấy qua bản lĩnh của Ngũ gia ta, hôm nay Ngũ gia ta sẽ khiến cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem xem Ngũ gia ta đấu với bọn ma quái, bắt quỷ tróc yêu như thế nào!"
Nói đến đây, thân hình Bạch Ngọc Đường xoay tròn, đột ngột phóng lên khỏi mặt đất, bạch ảnh mờ ảo phảng phất như tiên nhân, nháy mắt bay về phía nóc nhà, chớp lên rồi biến mất.
"Tiểu Kim Tử, ngươi tạm chờ ở đó một chút, Ngũ gia ta bây giờ đi tóm vài tên tiểu quỷ về cho ngươi đùa giỡn!"
Một chữ cuối cùng phiêu đãng dội lại từ con phố tối đen trống hoác.
Kim Kiền ngờ nghệch đứng ngay đơ trên con phố âm u không một bóng người, trợn mắt há mồm, da thịt co rút, trong lòng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của con chuột bạch nào đó.
Chậc chậc, không phải chứ, tên Tiểu Bạch Thử này lại có thể để, để để ta một mình ở chỗ quỷ quái này?
Trên con phố vắng vẻ, từng chập từng chập âm phong thổi vút qua làm người phát run, từng tiếng từng tiếng chim đêm kêu lên kỳ dị càng hợp với không khí.
"Ực" Kim Kiền gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng, mắt nhỏ lia từ phía đông sang phía tây, tầm mắt hoảng từ phía nam đến sườn bắc -----
Một chữ: lạnh!
Hai chữ: âm u!
Ba chữ: nặng quỷ khí!
Bốn chữ: sởn hết gai ốc!
Năm chữ: chỗ này quỷ lộng hành!
Tám chữ: lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Kim Kiền nắm chặt thập tự giá trong tay, chầm chậm xoay người, hít sâu một hơi, đột nhiên co chân, chạy như điên.
Có bị đánh chết ta cũng không muốn đợi ở chỗ quỷ quái này đâu, ta phải về Khai Phong phủ nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại của ta đánh một giấc tới sáng, mấy chuyện tróc quỷ bắt ma cái rắm gì đó ta đều không biết a a a a a!!!
Không thể không nói, trải qua hơn một tháng huấn luyện cường độ cao, khinh công của Kim Kiền có thể nói là tiến triển vượt bậc nhanh như điện chớp, không đến một lát, đã chạy qua hai nhánh phố, mắt thấy chỉ cần rẽ tắt thêm năm ngõ nhỏ là có thể nhìn thấy cửa lớn Khai Phong phủ, nhưng ngay tại lúc thành công trong tầm mắt, Kim Kiền chợt nghe thấy một âm thanh quỷ dị phía sau mình.
"Hư ------"
Bắp đùi Kim Kiền tức thì cứng ngắc, ngốc ra ngay tại trận.
"Hư, hư ------"
Âm thanh kia lại gần thêm mấy phần, tựa như chỉ cách mình trong vòng năm bước.
Lông tóc cả người Kim Kiền xoạt một cái dựng thẳng tắp, da gà da vịt run run che kín toàn thân.
"Hàaa --- ---" Dường như ngay sát bên chân Kim Kiền sâu kín truyền tới một tiếng hà hơi dài thượt, luồng hơi quái quỷ thổi thẳng vào mắt cá chân Kim Kiền.
Mắt nhỏ bỗng chốc nứt toác, nắm tay hung hăng siết chặt, Kim Kiền phải dùng hết khí lực toàn thân mới kiềm chế được ham muốn cúi đầu xuống.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Theo quy luật của tiểu thuyết ma quỷ, radio thần bí, phim kinh dị, bây giờ nếu nhìn bậy nhìn bạ nhìn trúng cái gì không sạch sẽ, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn! Cho nên lúc này! Giờ phút này! Biện pháp sáng suốt thông minh hữu hiệu nhất chính là -----
Nhắm mắt chạy trối chết a a a!!
Nghĩ vậy, Kim Kiền đảo mắt nhỏ qua, nhắm chuẩn một hướng, hung hăng cắn răng một cái, túm phắt lấy xâu tỏi trên cổ, ném vèo vèo ra phía sau, cũng bất chấp có hiệu quả hay không, hai mắt nhắm tịt, đề khí gục đầu chạy như điên.
Còn chưa chạy được mấy bước, liền "Rầm" một tiếng đâm đầu vào một vật ấm ấm.
"!!"
Lần này, Kim Kiền sợ tới mức hồn phi phách tán, cực lực cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét chói tai buột miệng mà ra.
Quỷ, quỷ quỷ xây tường á á á á!!
Hai mắt Kim Kiền nhắm tịt, lật cổ tay rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng ra, vung mạnh cánh tay chém tới vật cản đường phía trước, không ngờ cánh tay vừa giơ lên đã bị một bàn tay khác cầm lấy cổ tay.
"Kim Kiền, là Triển mỗ."
Tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai, mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt vờn quanh cơ thể.
Cả người Kim Kiền run lên, chậm rãi bật ra một mí mắt.
Ánh mắt trong suốt, con ngươi đen láy, mũi tú thẳng tắp, môi mỏng trơn ướt, khuôn mặt tuấn tú của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó hiện ra rõ rệt từng chút một trước mắt Kim Kiền.
"Triển, Triển đại nhân?" Kim Kiền cảm giác như bóng cao su đột ngột xì hơi, thở ra một cái liền rút hết sức lực, mềm nhũn suýt nữa đổ sụp xuống đất, may mắn Triển Chiêu tay mắt mau lẹ, một tay bắt lấy bả vai Kim Kiền, một tay đỡ lấy eo nhỏ Kim Kiền, vững vàng nâng lên.
"Chuyện gì mà sợ như thế?" Triển Chiêu nhẹ chau mày kiếm, cúi đầu hỏi.
"Có, có có có...Á!" Kim Kiền vừa nói được nửa câu, nửa câu sau vừa nhấc đầu chớp mắt đã bị kẹt cứng ở cổ họng, làm cách nào cũng không moi ra được.
Không vì cái gì khác, đơn giản chỉ vì mình và Triển Chiêu lúc này đang ở trong một tư thế quỷ dị.
Hai tay Triển Chiêu đỡ lấy eo nhỏ Kim Kiền, cổ hơi khom xuống, hai tay Kim Kiền túm lấy vạt áo trước của Triển Chiêu, ngẩng đầu muốn nói lại thôi, khoảng cách hai người lúc đó cùng lắm chỉ hơn một tấc.
Trán Triển Chiêu gần như áp lên trán Kim Kiền, tóc mai lưa thưa quét lên chóp mũi Kim Kiền, ngứa ran khe khẽ, chọc thẳng đến đầu tim.
Trong nháy mắt yên tĩnh đến quỷ dị.
Mi rậm khẽ run, con ngươi đen ngưng nước, nhẹ lay gợn sóng.
Mắt nhỏ hỗn loạn, hai hàng lông mày bay vút lên cao, trợn tròn triệt để.
Đây, đây là tạo hình gì vậy hả????
Kim Kiền chỉ thấy cả người mình lúc này cứng ngắc như thiết, mắt trợn to như chuông đồng, lỗ tai dựng thẳng như ăngten --- --- không đúng không đúng, đúng, đúng đúng ------ a a a a a! Sao khoảng cách càng ngày càng gần vậy hả????
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng, trơ mắt nhìn đôi con ngươi trong suốt không thấy đáy của Triển Chiêu dần dần phủ kín một tầng hơi nước, sau đó ------ sau đó...hơi thở kéo dài mềm mại cùng hương cỏ xanh càng lúc càng kề sát mình -----
"Tiểu Kim Tử -----"
Thình lình, giọng của Bạch Ngọc Đường từ xa truyền đến, trong màn đêm yên tĩnh lại như thể sấm sét, tức khắc dọa Kim Kiền giật mình một cái, cánh tay đỡ lấy Kim Kiền cũng không chịu được run lên.
Triển Chiêu thốt nhiên quay đầu, kéo Kim Kiền đến bên cạnh mình, dựng mày híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không tốt nhìn trừng trừng vệt tuyết ảnh bay xuống từ mái hiên cao ngất.
Bạch Ngọc Đường từ trên trời giáng xuống tất nhiên cũng nhìn thấy rành rành người bên cạnh Kim Kiền, chân còn chưa chạm đất, đã bắt đầu ồn ào:
"Thối Miêu, ngươi tới đây làm chi?"
"Triển mỗ cũng muốn hỏi Bạch huynh, không có sự đồng ý của Triển mỗ, đêm hôm khuya khoắt tự tiện đưa cấp dưới của Triển mỗ đến đây làm gì?" Triển Chiêu lớn tiếng hỏi ngược lại.
"Làm gì?" Bạch Ngọc Đường ôm vòng hai tay, liếc mắt ngắm Kim Kiền một cái, đột nhiên đuôi lông mày nhếch lên, thổi ra ánh mắt mị hoặc, cười đến phong tình ngàn vạn: "Tất nhiên là đến ngắm trăng thưởng hoa thừa dịp đêm hôm thanh vắng nói lời..."
Vù vù vù --- ---
Một trận gió lạnh thấu xương trỗi dậy không hề báo trước, làm tuyết sam của Bạch Ngọc Đường phần phật thổi bay.
Kim Kiền vô tội bị lan đến, lông tơ cả người dựng thẳng tắp, vội vàng buột miệng giải thích:
"Triển đại nhân, thuộc hạ với Bạch Ngũ gia tới đây là để tróc quỷ!"
Gió lạnh yếu dần, giọng nói nghi hoặc của Triển Chiêu bay đến: "Tróc quỷ?"
"Phải phải phải, buổi chiều có rất nhiều dân chúng đến phủ nha, nói rằng con phố này tối đến liền có ma quỷ lộng hành, cho nên muốn mời thuộc hạ đến đây..." Kim Kiền rút rút da mặt, càng nói càng thấy ấm ức vạn phần: "Thuộc hạ làm gì có bản lĩnh đó, nếu không phải là Bạch Ngũ gia lên tiếng đáp ứng, rồi còn kéo thuộc hạ tới đây, đời nào thuộc hạ lại ăn no không có chuyện gì làm nửa đêm chạy đến chỗ quỷ quái này uống gió Tây Bắc..."
"Tiểu Kim Tử nói vậy là muốn oán trách ta sao?" Bạch Ngọc Đường nhếch đuôi lông mày nói.
"Ngũ gia ngài nghĩ đi đâu rồi ------ ha ha, ha ha..." Kim Kiền gượng cười.
"Kim giáo úy! Bạch huynh!" Triển Chiêu đột nhiên cắt ngang lời hai người, mày cau chặt, thần sắc nghiêm trọng hỏi: "Việc tróc quỷ tối nay có phát hiện gì không?"
"Sao?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
"Ôi chao?" Kim Kiền đực mặt ra.
Hai người nhất tề nhìn về phía Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đang có vẻ mặt trịnh trọng, đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Triển đại nhân ngày thường..." Kim Kiền trợn mắt: "Không phải xem thường thuyết quỷ thần này nhất sao? Cớ nào mà hôm nay -----"
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt hoa đào, nhướng mày cười: "Lẽ nào đường đường Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đại nhân mà lại tin trên đời thật sự có yêu ma quỷ quái ư?"
Triển Chiêu lắc đầu: "Không phải Triển mỗ tin thuyết quỷ thần kia, chỉ vì hôm nay Thánh Thượng tuyên Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Triển mỗ vào cung, mệnh cho Khai Phong phủ điều tra một vụ án." Nói đến đây, Triển Chiêu nâng mắt, nhìn về phía hai người nét mặt nghiêm túc.
"Là án gì?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày nghĩ ngợi một lát, bỗng giật mình cả kinh: "Đừng nói là?"
"Không, không sẽ không phải là tróc, tróc quỷ đâu?" Kim Kiền kêu thảm.
Triển Chiêu nhíu mày gật đầu: "Mấy ngày gần đây trong thành Biện Kinh lan truyền chuyện ma quỷ hoành hành, nhiễu loạn lòng người, đảo lộn xã tắc, Thánh Thượng đã hạ thánh chỉ, mệnh cho Khai Phong phủ trong vòng mười ngày phải tra rõ án này, không được chậm trễ!"
"Á á á á a -----" Kim Kiền ôm đầu.
Có lầm hay không đây? Mấy chuyện loại này thì phải đi thỉnh đạo sĩ hòa thượng ni cô gì đó, chứ tìm Khai Phong phủ làm cái rắm gì!
"Cho nên, Kim giáo úy, Bạch huynh, tối nay hai người các ngươi đến đây có phát hiện được gì không?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi.
"Phát hiện cái rắm!" Bạch Ngọc Đường liếc bằng nửa con mắt: "Ngũ gia ta vòng vo ba bốn vòng khắp trong ngoài phụ cận, ngay cả cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy."
Triển Chiêu lại dời tầm mắt về phía Kim Kiền: "Kim giáo úy, lúc nãy ngươi nhìn thấy gì mà lại hoảng loạn như vậy?"
"Thuộc hạ không thấy gì hết!" Kim Kiền lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Chỉ, chỉ nghe thấy -----" Mắt nhỏ chuyển về hướng mình vừa chạy tới, vâng dạ nói: "Chỗ góc đường đó...Có, có tiếng động lạ..."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, cùng quay đầu nói với Kim Kiền:
"Kim giáo úy (Tiểu Kim Tử), ngươi chờ ở đây một chút, Triển mỗ (Ngũ gia) đi xem thử."
"Triển đại nhân! Bạch Ngũ gia!" Kim Kiền nhào người lên trước, một tay níu lấy tay áo lam, một tay chộp lấy áo trắng, vẻ mặt trịnh trọng: "Thuộc hạ cùng hai vị đồng tiến thoái, tuyệt không lùi bước!"
Đáng tiếc, dưới ánh trăng chói lọi, một đôi chân nhỏ run cầm cập lại tiết lộ tâm tình chân thật của giáo úy nào đó.
Bạch Ngọc Đường quay mặt đi, khóe miệng co giật.
Ánh mắt Triển Chiêu dời về phía bàn tay gầy đang níu chặt ống tay áo mình, ngón tay thoáng run rẩy, gật đầu: "Cũng được."
Vì thế, trên con phố đêm khuya, hai bóng người một lam một bạch dắt theo sau một cái đuôi màu xám, đi về hướng Kim Kiền vừa chỉ.
Vừa mới rẽ ngoặt qua hai nhánh phố, đã nghe thấy từ góc đường truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt, trong đêm đen tĩnh mịch càng toát lên vẻ âm u rờn rợn.
Ba người rảo nhanh bước chân đến góc đường, lúc này mới phát hiện hóa ra âm thanh kia phát ra từ một ụ rơm bên đường. Bên cạnh ụ rơm còn rải rác không ít tỏi, rõ ràng chính là đạn tỏi mà Kim Kiền vừa mới thi triển thần uy.
Ba người thoáng trao đổi ánh mắt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng bước lên, vung kiếm phá tan đống rơm rạ.
Dưới đống rơm, không quỷ không ma, mà là một người đang nằm.
Người này quần áo tả tơi, tay chân trần trụi, đầu tóc rối bời che lấp cả khuôn mặt, mặt úp xuống co quắp trong đống rơm hỗn độn, rên rỉ không ngừng, cả người run rẩy.
Xem cách ăn mặc, hình như là ăn mày.
Ba người không khỏi thở ra một hơi.
"Hóa ra là tên hành khất ----" Bạch Ngọc Đường quan sát kỹ càng một lát, nhíu mày nói.
Triển Chiêu ngồi xuống đưa ngón tay sờ lên trán người này, mày chau lại.
Kim Kiền sờ qua mạch cổ tay, mày thô khẽ nhíu: "Bệnh tình không xong, nếu không chạy chữa, sợ là chỉ sống quá đêm nay." Nói đến đây, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu: "Triển đại nhân, làm sao bây giờ?"
Triển Chiêu nhíu mày, nâng mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: "Làm phiền Bạch huynh đỡ người này về Khai Phong phủ cùng Triển mỗ."
"Ta?!" Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường nhăn thành một đống, liếc mắt nhìn áo quần bẩn không chịu nổi của tên ăn mày kia, lại liếc qua vẻ mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, cuối cùng không tình không nguyện gật đầu: "Được, được rồi!"
Hai người hợp lực lật tên ăn mày nâng lên, lúc này đám tóc che phủ trên mặt trượt xuống, lộ ra nửa bên mặt.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, ngũ quan nửa bên mặt kia được chiếu rọi hết sức rõ nét.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đồng loạt cứng đờ, bốn mắt trừng lớn.
Kim Kiền lại trực tiếp nhảy ra xa cả trượng, chỉ vào tên ăn mày kia, sắc mặt xanh trắng, mồm miệng run lên, nhưng tí ti âm thanh cũng không phát ra được.
Mày liễu môi anh đào, sáng đẹp tựa như tranh, nửa khuôn mặt kia, rõ ràng chính là Băng Cơ!!!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK