Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Liên Hoa tiến về phía trước mười sáu bước, rồi lại bước vào gian phòng thứ tư, Lục Kiếm Trì lẳng lặng đi sau hắn. Thứ gọi là chuyện quỷ thần thì ra đều có đạo lý giải thích, chuyện trong giang hồ thì ra không hề đơn giản, cũng không hề thần bí như y vẫn tưởng tượng. Nếu như không gặp được Lý Liên Hoa, trải qua chuyện của thôn Thạch Thọ thì có lẽ trong lòng y vĩnh viễn hằn in dấu vết "trên đời này có ma quỷ", rồi từ đó sẽ trở thành một kẻ tầm thường nhát gan như thỏ. Thư sinh mặc áo bào xám phía trước không có trình độ võ công khiến người ta phải ngưỡng mộ, cũng không có y thuật kinh diễm thiên hạ như trong lời đồn, lại càng không có tài ăn nói siêu phàm thoát tục và phong độ xuất trần xuất thế, nhưng đơn giản, lời nói và việc làm của hắn đã thể hiện được trí thông minh và lòng dũng cảm khiến người ta khuất phục.

Trong gian phòng thứ tư, khắp nơi vẫn đầy vết máu. Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trần nhà bằng gỗ, hắn bước vài bước trong phòng, chỉ tay vào tấm gỗ trên đỉnh đầu.

- Vị nào phóng ám khí chuẩn một chút thì cạy nó ra đi.

Lục Kiếm Trì lắc đầu, y là đệ tử Võ Đang danh môn, chưa bao giờ học về ám khí, Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng.

- Bản công tử đây quang minh chính đại, không rành về ám khí cho lắm.

Miệng thì nói vậy nhưng y lại phất tay áo, ném một vụn bạc lên không trung, trúng đúng vào tấm gỗ. Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên, một đống đen thùi lùi ầm ầm rơi xuống, bụi bay mù mịt, ba người vội vàng bịt mũi, chạy ra cửa tránh.

Sau một lúc lâu, Lý Liên Hoa thận trọng ló đầu vào từ góc cửa, Phương Đa Bệnh cũng ngó theo, Lục Kiếm Trì không nhịn được cũng thò cổ vào nhìn. Chỉ thấy dưới đất toàn vụn đất sét, trong đó có một cục đen thui, nhất thời nhìn không ra đó là thứ gì. Qua một lúc, Phương Đa Bệnh kêu lên "ái chà".

- Đầu lâu!

Vật đen đen đó là một đống thảo dược đã hoàn toàn mục nát, phía trên thảo dược còn có lông tóc của chim muông thú vật. Hai thứ đó bọc lấy một cái đầu người trơn nhẵn màu nâu khô quắt, bên trên cái thứ kỳ lạ cổ quái đó còn cắm một thanh cốt đao, có vẻ vốn được cất trong bình đất sét, nhưng bình đất sét hiện đã vỡ nát.

- Đây... đây là yêu pháp tà đạo gì vậy? – Phương Đa Bệnh sợ hãi. – Đây chính là thứ có thể khiến người ta biến thành yêu quái có đốm sao?

Lý Liên Hoa ho khẽ.

- Đại khái là thế.

Lục Kiếm Trì ngẩng đầu nhìn khe hở trên trần nhà.

- Phía trên chính là mật thất giấu xác khô, cái đầu này chẳng lẽ chính là đầu của cái xác khô đó?

- Ừm... - Lý Liên Hoa chăm chú nhìn vào trần nhà. – Tấm gỗ bên cạnh còn có một vết rò nước tối màu, cái đầu lâu thảo dược kỳ lạ đó được chứa trong bình đất sét, đặt trên trần nhà, nước rò ra từ đó nhỏ xuống dưới...

Phương Đa Bệnh lấy từ trong người ra ba cái khăn bịt mũi và tai lại, hầm hừ nói:

- Yêu pháp tà thuật quả nhiên là yêu pháp tà thuật...

- Không phải yêu pháp tà thuật. – Lý Liên Hoa chỉ tay vào cái đầu người. – Đây cũng là một con "yêu quái có đốm".

Lục Kiếm Trì chăm chú nhìn rồi hỏi:

- Lẽ nào căn bệnh đó là do cái đầu này truyền qua sao?

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

- Vì vậy nên trên đỉnh núi, ở bên cạnh hồ nước có một tảng đá khổng lồ bằng đất sét đã bọc những cái đầu lâu lại, ta đoán... chỉ cần bọc đầu lâu vào trong đất sét rồi đem đốt bỏ là không còn nguy hại gì nữa.

Phương Đa Bệnh lấy làm lạ, y nói:

- Vậy những thứ còn lại đâu? Vì sao không nhét cả người vào đất sét rồi đốt bỏ hết, còn để lại nguyên xác làm gì?

Lý Liên Hoa chậm rãi liếc nhìn y, sau hồi lâu mới nói:

- Trí nhớ của ngươi chán thật đấy...

Phương Đa Bệnh nổi giận:

- Cái gì...?

Lục Kiếm Trì vội vàng nói:

- Ý của Lý huynh là, ngươi đã quên thôn dân của thôn Thạch Thọ sẽ ăn thịt người rồi sao...

Phương Đa Bệnh ngẩn ra, hậm hực nói:

- Nói không chừng, có loại bệnh kỳ lạ này là do bọn họ ăn thịt người đời này qua đời khác.

Lý Liên Hoa nói:

- Có lẽ... không ít bàn ghế giường tủ của người Trung Nguyên trong nhà trọ hiện đang có tại nhà thôn dân Thạch Thọ, còn việc rất nhiều thi thể biến mất, hiển nhiên... là do bọn họ đã chuyển những thi thể ấy đi rồi xem đó là thức ăn. Để đề phòng nguy hiểm từ căn bệnh quái lạ kia, bọn họ đều bọc đầu lâu vào trong đất sét rồi thiêu cháy. Vì năm đó vị cao thủ võ lâm nhiễm căn bệnh lạ kia đã giết quá nhiều người, bọn họ không có thời gian để bọc từng cá đầu rồi thiêu hủy, nên có rất nhiều đầu lâu bị ném vào hố rồi thiêu chung. Kết quả đốt thành một tảng đất sét khô khổng lồ đặt bên hồ.

- Ta hiểu rồi, sau khi chuyện diệt môn qua đi, mặc dù bọn họ niêm phong đầu người trong đất sét mang đi thiêu, rồi ăn thịt người nhưng vẫn có người bị bệnh. Bọn họ cho rằng cái xác khô đó không hài lòng việc thân thể bị chia lìa, cho nên vội vàng tìm lại thân thể của hắn, đặt ở nơi gần đầu hắn nhất. – Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra. – Nhưng bọn họ lại sợ hắn tiếp tục biến thành quỷ bò ra dọa người, nên đã viết đầy bùa chú kì lạ dùng để trấn quỷ ở trong phòng.

Lý Liên Hoa cuối cùng cũng mỉm cười.

- Nhưng cách này lại chẳng có tác dụng gì, người bước vào nhà trọ vẫn chịu sự đe dọa của căn bệnh quái lạ kia. Còn đây là bí ẩn trong thôn Thạch Thọ, để che giấu chân tướng về căn bệnh đốm kỳ lạ vẫn đang lưu truyền, Thạch lão đã không ngần ngại giết sạch tất cả những người bước vào nhà trọ, bất kể họ nhiễm hay không nhiễm bệnh, lão đều muốn giết người diệt khẩu.

- Nhưng ta không hiểu Kim Hữu Đạo đã bị nhiễm bệnh như thế nào? Vì sao chúng ta ra vào nhà trọ mà lại không sao? – Lục Kiếm Trì không sao giải thích được.

- Đó chính là vận may. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Còn nhớ những vết máu lấm tấm trong hành lang không?

Lục Kiếm Trì gật đầu, y từng nhìn thấy những vết máu đó rất lâu.

- Rồi sao?

Lý Liên Hoa nói:

- Trên bức tường đó dính một mảnh vụn nhỏ màu nâu, đó là một mảnh xương, tức là có người đã bị đánh mạnh vào đầu khi đi trên hành lang. Ta không biết người đó rốt cuộc là tự đập vào đầu mình hay là bị người ta dùng vật cứng đánh vào. Nếu hắn chính là yêu quái có đốm, mà đầu người có thể truyền nhiễm bệnh lạ, vậy người dọn xác chắc chắn đã chạm vào não có lẽ sẽ mắc bệnh. Mà lúc chúng ta đến thì dấu vết này đã khô từ lâu.

- Vậy Kim Hữu Đạo thì sao? – Lục Kiếm Trì càng nghe càng bình tĩnh, một khi đã bình tĩnh thì trí óc cũng dần linh hoạt hơn. – Vì sao hắn lại mắc bệnh?

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

- Hắn hả? Hắn và một người khác ở trong gian phòng thứ ba ở gác hai, ta đoán hắn chắc chắn cũng nhìn thấy sự ly kì quái lạ của nhà trọ này nên nổi máu hào hiệp nhất định phải ở trong nhà trọ này, sau đó...

- Sau đó thì sao? – Phương Đa Bệnh gặng hỏi.

Lý Liên Hoa quay người nhìn hành lang ở cạnh đình viện.

- Sau đó hắn phát hiện ra cái gì thì phải mời Thạch lão nói cho chúng ta biết.

Lục Kiếm Trì quay người lại, nơi ánh mắt chạm đến chính là hành lang của đình viện. Phương Đa Bệnh tung một chưởng đến, nắm sáo ngọc trong tay, lạnh lùng nhìn về phía hành lang.

- Lão già, ra đây đi, lén lén lút lút trốn trong hành lang sẽ bị nhiễm bệnh đấy!

Một đám người bỗng đổ xô ra từ trong hành lang, tuy ba người đã sớm biết sau lưng có người bám theo nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy cũng có hơi bất ngờ. Chỉ thấy một đám thôn dân da dẻ đen thui, thân hình gầy gò đang cầm trong tay những cây cung nho nhỏ dài hơn một thước chĩa thẳng vào ba người. Cây cung nho nhỏ cong cong gấp khúc đó không biết được chế tạo từ thứ gì, mũi tên đen bóng, chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp.

Thạch lão đầy nếp nhăn trên mặt được đám thôn dân vây quanh, chống gậy chậm rãi đi lên trước, trong tay lão cầm bình đất sét nho nhỏ. Trong mắt thôn dân, bình đất sét này đáng sợ vô cùng, ngay cả người đứng bên cạnh lão cũng lùi lại vài bước, ánh mắt đầy vẻ kính sợ, lặng lẽ tránh xa khỏi nó. Thạch lão giơ cao cái bình đó lên, đám thôn dân cùng quỳ xuống lạy, giống như bái tế thần linh.

- Thạch lão, lão vẫn khỏe chứ? – Lý Liên Hoa bước lên trước, mỉm cười với Thạch lão.

Tướng mạo hắn nho nhã, nụ cười kín đáo, mặc dù hắn không phải đang mặc áo trắng, tay áo cũng không tung bay nhưng phong độ lại hơn người. Phương Đa Bệnh cũng thầm khen một tiếng, Tên Liên Hoa chết tiệt này đúng là biết làm bộ làm tịch.

Thạch lão chuyển tầm mắt, liếc nhìn cái đầu lâu rơi xuống ở trong căn phòng thứ tư, cây quải trượng nặng nề nện xuống.

- Các ngươi dám kinh động đến "Nhân Đầu Thần", Nhân Đầu Thần chắc chắn sẽ khiến các ngươi chết không được yên! A mi tha la si to ya o ya li... - Lão nện quải trượng xuống từng cái một, lớn tiếng niệm chú.

Đám thôn dân xung quanh cùng nhảy lên, vòng quanh lão rồi cùng niệm chú.

- ... A mi tha la si to ya o ya li... y yo su la a ya, o ya li...

Lúc niệm chú, cơ thể thôn dân dần chuyển động, nhưng kẻ nào tay cầm cung tên thì cho dù chuyển động đến đâu cũng không quên chĩa mũi tên về phía ba người. Phương Đa Bệnh vừa thấy sợ hãi vừa buồn cười.

- Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Lý Liên Hoa đưa tay chỉ vào tai, lắc lắc rồi khẽ nói:

- Nghe đi.

Lục Kiếm Trì chăm chú lắng nghe, chỉ thấy ngoài tiếng niệm chú còn có tiếng chim chóc vỗ cánh bay trên không truyền đến. Ba người ngẩng đầu lên, chợt thấy có không ít diều hâu nghe tiếng bay đến chao liệng đầy trời. Tiếng niệm chú này lại có thể gọi được diều hâu sao?

Nơi đấy mặc dù hoang sơ nhưng đúng là có không ít chuột, không có con mồi nhưng lại có không ít diều hâu, thôn dân sống cùng diều hâu nhiều năm, họ có cách gọi được chúng cũng không có gì là lạ. Lý Liên Hoa chăm chú nhìn chúng một hồi lâu.

- Chỉ e là thứ lão muốn gọi không chỉ có những con diều hâu này, mà là...

Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên trên nóc nhà rầm rầm một tiếng. Có thứ gì đó đã lật nóc nhà lên, ánh mắt sáng rực nhìn đám người, đây đúng là Kim Hữu Đạo. Phương Đa Bệnh cười khổ, Kim Hữu Đạo bị thu hút bởi tiếng động từ những con diều hâu, theo gót tìm đến. Người này lúc bình thường đã không dễ chọc, bây giờ sức lực mạnh mẽ hơn, thần trí lại hỗn loạn, càng thêm khó xử lý.

Thấy Kim Hữu Đạo đến, Thạch lão đổi âm niệm chú, khoa chân múa tay ồ la ồ la không ngừng, đám thôn dân cũng đổi cách thức nhảy múa, vung vẩy cung tiễn, đồng thanh kêu gào. Kim Hữu Đạo ngó lơ, đôi mắt nhỏ tí cứ dán chặt vào Lục Kiếm Trì. Phương Đa Bệnh thầm kêu khổ không thôi, Đã đến mức này rồi mà tên ấy vẫn nhớ mãi không quên lời hẹn tỉ võ với Lục Kiếm Trì. Cho dù đám thôn dân bên cạnh không ở đó gào ma kêu quỷ thì tên này vẫn sẽ tìm đến thôi, không biết tên tiểu tử ngu ngốc Lục Kiếm Trì có bản lĩnh động thủ với Kim Hữu Đạo không nhỉ? Nếu y không đấu được thì phải chạy trốn đường nào cho nhanh đây?

Lục Kiếm Trì cầm chuôi kiếm, im lặng không nói, Kim Hữu Đạo phủ phục tứ chi trên mái nhà, giống như đang tìm cơ hội tấn công. Phương Đa Bệnh nhìn Đông ngó Tây, tìm kiếm lối tắt để bỏ chạy, Lý Liên Hoa khẽ nói bên tai y:

- Ngươi đi phá nát bình đất sét trong tay lão già kia đi.

Phương Đa Bệnh kêu lên "ui cha", tức giận nói:

- Trong cái bình đó rõ ràng có thứ gì kỳ quái, nói không chừng là giấu não của yêu quái có đốm, còn lâu ta mới đi chịu chết nhé!

Lý Liên Hoa khẽ nói:

- Nếu bên trong cái bình đó thực sự có nguy hiểm thì sao lão dám cầm trong tay mà khoa tay múa chân, vừa hát vừa nhảy chứ? Ta cá với ngươi là lão lại đang lừa ngươi đấy.

Phương Đa Bệnh giật mình.

- Ngươi nói lão dựa vào cái bình con con đó khiến đám thôn dân của mình sợ hãi, còn thứ bên trong bình lại là đồ giả sao?

Lý Liên Hoa càng lúc càng nhỏ tiếng:

- Chưa chắc thực sự đã là giả, nhưng bây giờ thứ lão cầm đến tám chín phần là giả. Thứ đó đáng sợ nhường nào chứ, lão không cẩn thận một cái chẳng phải đến chính mình cũng phải trả giá sao? Ngươi đập vỡ bình đất sét của lão đi, mọi người nhìn rồi biết thứ đó là giả, tất nhiên sẽ không nghe theo lời lão nữa. Nhỡ ra thứ đó là thật, ngươi đập vỡ bình của lão, lão già đó tội ác tày trời, tự làm tự chịu thôi.

Phương Đa Bệnh thò tay vào trong ngực, cầm một thỏi vàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tên Liên Hoa chết tiệt kia, ngươi làm cho bản công tử đây hao tài quá đấy, mang lầu Liên Hoa của ngươi ra đền đi!

Lý Liên Hoa áy náy đáp:

- Căn lầu đó mưa thì bị dột, mùa đông thì bị gió lùa, ván gỗ kêu cọt kẹt, cửa sổ thì thủng mất hai cái, mấy ngày nữa ta lại phải đại tu, nếu ngươi thích nó thì còn gì bằng.

Phương Đa Bệnh nghẹn lời.

- Bốc phét!

Lúc này Kim Hữu Đạo phát ra một tiếng gào rú, y từ mái nhà lao xuống.

Lục Kiếm Trì rút kiếm khỏi vỏ, chỉ thấy bóng người nhanh chóng xoay chuyển, một tiếng va chạm lớn vang lên, Lục Kiếm Trì bị Kim Hữu Đạo nhào đến đẩy lui ba bước. Cùng lúc một tiếng "tang" giòn giã vang lên, Phương Đa Bệnh nhân cơ hội này ném thỏi vàng ra. Bình đất sét trong tay Thạch lão vỡ vụn, ánh mắt của mọi người đang dồn trên người Kim Hữu Đạo đồng loạt quay lại, chỉ thấy bình đất sét rơi xuống, bắn ra một ít chất lỏng không màu giống như nước sạch. Thôn dân Thạch Thọ ầm ĩ thét lên,tất cả đều lùi lại, có vài người còn tông cửa chạy mất, Thạch lão sợ hãi kinh ngạc, đứng ngây tại chỗ. Qua một lúc, thôn dân Thạch Thọ dần dần bình tĩnh, ánh mắt bọn họ nhìn Thạch lão đều tỏ vẻ khó hiểu. Rồi qua thêm chốc lát, mấy người vừa chạy đi lại ló đầu vào từ hành lang, họ nhìn Thạch lão, trong mắt đầy vẻ sửng sốt và nghi ngờ.

Lục Kiếm Trì vung trường kiếm, khó khăn lắm mới có thể áp đảo lại thế tấn công của Kim Hữu Đạo, tranh thủ liếc nhìn tình hình bên cạnh. Đột nhiên, thôn dân Thạch Thọ gào lên một tiếng, rất nhiều người bủa vây lại, không ngừng chỉ chỏ vào Thạch lão. Trong lòng y thấy lạ, hơi lơ đễnh một chút, cánh tay Kim Hữu Đạo bỗng dài ra, tóm lấy đầu vai y, trường kiếm của Lục Kiếm Trì ở ngoài nên không thể kịp thời chống đỡ, nhất thời chưa quyết định được có nên bỏ kiếm hay không. Ngay lúc y ngây người ra thì cảm thấy một cơn đau nhói, năm ngón tay của Kim Hữu Đạo đã cắm nửa tấc vào đầu vai y, máu tươi tuôn ra xối xả.

Kim Hữu Đạo ra tay nhanh như gió, khép tay phải lại, định ra một đòn ác hiểm. Phương Đa Bệnh kêu khổ, vung sáo ngọc ra, đỡ lấy đòn kẹp tay của Kim Hữu Đạo. Lục Kiếm Trì nhân cơ hội này thu kiếm, bức Kim Hữu Đạo lùi lại ba bước, y chợt thấy vai phải đau nhói, chỉ sợ đã không còn khả năng vung kiếm, nhưng y không thể để Phương Đa Bệnh một mình cản địch nên đành cắn răng chịu đau, máu me đầm đìa lao vào trận chiến.

Tên tiểu tử Võ Đang ngu ngốc này đúng là đần không chịu được, Phương Đa Bệnh mắng thầm. Tên đần này lúc lâm trận mà còn do dự, bị thương chẳng đáng chút nào, giờ này lại còn lề mề muốn làm chướng ngại vật của y nữa chứ. Qua thêm ba chiêu, trường kiếm của Lục Kiếm Trì tuột khỏi tay, vai trái lại bị thương, mặt mày y nhợt nhạt, nhưng vẫn không biết có nên lui xuống không.

- Lục Kiếm Trì. – Phương Đa Bệnh nghiến răng nghiến lợi. – Ngươi có nhìn thấy vị cao nhân phía sau ngươi đang làm cái gì không hả?

Trong lúc vội vã, Lục Kiếm Trì quay lại liếc nhìn, chỉ thấy Lý Liên Hoa đã nhân lúc rối loạn chạy trốn ra xa xa, một chân đã bước lên bậc cửa bên kia đình viện, y nhất thời không hiểu gì.

- Hắn...

Phương Đa Bệnh giận dữ nói:

- Hành tẩu giang hồ lâu như vậy mà tên tiểu tử ngươi vẫn không hiểu đạo lý không đánh được thì phải chạy trốn sao? Một con mèo bệnh ở đây chỉ làm vướng chân vướng tay lão tử thôi, ngươi muốn tìm chỗ chết hả, lão tử vẫn chưa rảnh để đốt pháo cho ngươi đâu! Còn không mau đi đi! – Miệng thì nói chuyện bận rộn, sáo ngọc trong tay y cũng khua khoắng liên tục, cố gắng chống cản móng vuốt của Kim Hữu Đạo.

Lục Kiếm Trì lớn tiếng nói:

- Sao ta có thể để một mình Phương thiếu ở lại chứ! Muốn chết thì mọi người cùng...

Phương Đa Bệnh tức đến độ sắp thổ huyết, chửi ầm lên:

- Ai muốn chết chung với ngươi chứ! Còn không mau chạy đi!

Lục Kiếm Trì thấy Lý Liên Hoa đã chạy mất hút, lòng đầy nghi ngờ. Võ công Lý Liên Hoa như thế nào y không rõ nhưng hắn từng đỡ được một chưởng của Kim Hữu Đạo thì không thể là kẻ tay trói gà không chặt được, vì sao hắn lại quay người chạy đi, bỏ rơi bằng hữu chứ... Nhưng Phương Đa Bệnh đã bảo y đi đi... việc này hoàn toàn khác với những gì sư phụ dạy... Mơ hồ một lúc, y rảo bước tiến về phía Lý Liên Hoa bỏ chạy, xông ra khỏi đình viện, phía trước đã không thấy bóng dáng Lý Liên Hoa đâu, trong lòng càng lúc càng thấy lạ.

- Lý huynh? Lý huynh?

Trong thời gian ngắn ngủi đó hắn có thể trốn đi đâu được chứ?

Sau khi Phương Đa Bệnh đuổi được Lục Kiếm Trì đi, y càng lúc càng cảm thấy đòn tấn công của Kim Hữu Đạo nặng nề hơn. Bản thân y vốn luyện công không nghiêm túc, giờ khắc này mồ hôi túa ra, y đã lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm, trong lòng liên tục kêu khổ. Động tác của Kim Hữu Đạo nhanh như thế này, cho dù có muốn bỏ trốn thì e là chạy còn chẳng nhanh bằng gã, làm thế nào mới ổn đây? Lẽ nào vì cái tên Lục "đại đần" kia mà Phương đại công tử phải dâng tặng cái mạng nhỏ vô cùng quý giá ở chỗ này sao? Thế sao được chứ? Khóe mắt liếc thấy đám thôn dân Thạch Thọ vây quanh Thạch Lão, không biết đang làm trò quỷ gì, y cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm xem chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ biết niệm A di đà Phật, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ, Văn Thù Phổ Hiền, Thái Thượng Lão Quân, Tề Thiên Đại Thánh, Thiên Bồng Nguyên Soái, ai cũng được, trời cao hiển linh, để y thoát khỏi kiếp nạn này đi được không? Sau này y nhất định sẽ dốc lòng hướng Phật, tuyệt đối sẽ không cùng tên ma quỷ Lý Liên Hoa kia ăn trộm thỏ trong chùa miếu nữa...

Bóng trắng phấp phới, trong không khí khó chịu lại thoảng qua một làn gió mát dịu nhẹ.

Phương Đa Bệnh đột nhiên quay lại, chỉ thấy phía sau đã có một người đứng đó, áo trắng tựa tuyết, lụa mỏng che mặt, trang phục đó như băng như ngọc, đôi giày thêu hoa văn trang nhã, chẳng những con người xuất sắc, ngay cả y phục mặc lên cũng nổi bật xuất thần. Phương Đa Bệnh nhất thời ngẩn người, một lúc lâu sau lại nghĩ, Thì ra ban ngày thực sự cũng có thể nhìn thấy quỷ...

Kim Hữu Đạo thét lên một tiếng, quay người lao về phía bạch y nhân. Tay áo bạch y nhân khẽ phất lên, một thanh trường kiếm lộ ra từ bên trong, thân kiếm hiện ra được phân nửa, chỉ một cái nâng tay phất tay, mũi kiếm lao đến đã bức Kim Hữu Đạo không thể không hướng sang phía khác.

Phương Đa Bệnh nhân cơ hội này lùi ra khỏi chiến cục, y đứng bên cạnh thở dốc liên tục, trong lòng nghĩ, Thì ra trên đời này thực sự có kiểu đại hiệp áo trắng tung bay khiến người ta chán ghét! Rõ ràng là hắn đứng bên cạnh nhìn lén nãy giờ, nhưng lại cứ chờ đến khi lão tử sắp chết mới chịu ra tay cứu người. Muốn làm lão tử cảm động á, còn lâu ấy!

Nhìn trong chốc lát, bỗng Phương Đa Bệnh nhớ ra, đây hình như không phải lần đầu tiên y nhìn thấy vị đại hiệp áo trắng này. Ngoài việc nhìn thấy một góc áo của hắn vào đêm qua, mùa đông năm ngoái, y và Lý Liên Hoa bị Cố Tân Phong tập kích trong khu rừng ở ngoài Hi Lăng, Lý Liên Hoa chạy trốn vào trong rừng, cũng vào lúc sắp chết, trong rừng xuất hiện một kẻ mặc áo trắng tung bay làm người ta cực kỳ chán ghét, hắn đã cứu mạng hai người. Lẽ nào cái tên mặc áo trắng bay phần phật khiến người ta ngứa mắt này chính là tên đó?

Nghĩ đến đây, Phương Đa Bệnh giật mình sợ hãi... Năm đó, kẻ ấy đạp bước Bà Sa Bộ, đó là khinh công thành danh của Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di. Nếu người trước mắt thực sự là bạch y nhân năm đó, hắn và Lý Tương Di Lý đại hiệp danh chấn thiên hạ, người nghe đồn đã rơi xuống biển chết mười năm trước, có quan hệ gì? Nghĩ đến đây, Phương Đa Bệnh không thể không xốc lại tinh thần, dồn toàn bộ sự chú ý vào cuộc chiến của bạch y nhân và Kim Hữu Đạo.

Kim Hữu Đạo vô cùng thận trọng, không rõ sau khi mất đi thần trí, hắn có thêm trực giác của loài dã thú hay sự nhạy cảm của một cao thủ võ lâm vẫn còn. Hắn đối phó với bạch y nhân rất thận trọng, ánh mắt sáng quắc chăm chăm nhìn hồi lâu mới khẽ khàng dịch chuyển vị trí.

Bạch y nhân đứng bất động, tay cầm kiếm vô cùng chắc chắn, thanh trường kiếm lấp lánh tựa nước hồ thu, lành lạnh chiếu lên mắt trái của Phương Đa Bệnh. Nó lại có thể chiếu thẳng đến mắt trái của y! Trong thời gian lâu như vậy, đao kiếm bất di bất dịch, không suy suyển chút nào, công lực này là cỡ nào chứ!

Phương Đa Bệnh líu lưỡi. Nếu nói đây là đệ tử của Lý Tương Di, cho dù Lý Tương Di sống đến bây giờ cũng chỉ tầm hai mươi tám tuổi, sợ là không dạy dỗ ra được một đệ tử như vậy. Dĩ nhiên, nói không chừng lúc mười tám tuổi khi người ta tung hoành giang hồ đã thu nhận một đồ đệ mười mấy tuổi, tính đến giờ chắc cũng lớn thế này rồi. Nhưng nếu thực sự có thu nhận đồ đệ thì với danh tiếng nổi trội của Lý Tương Di, sao lại không có ai biết đến chứ? Nếu nói người này chính là Lý Tương Di, Lý Tương Di sớm đã rơi xuống biển chết từ mười năm trước rồi, việc này hoàn toàn chính xác, có rất nhiều người làm chứng nên tuyệt đối không thể giả được. Huống hồ, nếu người này chính là Lý Tương Di thì một kiếm đã có thể giết chết Kim Hữu Đạo rồi, căn bản không cần giằng co lâu đến vậy. Nếu nói người này là sư huynh sư đệ với Lý Tương Di, về mặt tuổi tác thì xem chừng cũng có khả năng... Nhưng nghe nói Tương Di Thái Kiếm là do Lý Tương Di tự nghĩ ra, như vậy thì hình như cũng không đúng. Trừ khi... đây là hồn ma của Lý Tương Di?

Trong lòng y suy nghĩ miên man. Đột nhiên, Kim Hữu Đạo phủ phục thân mình, lao như mũi tiễn rồi dây cung đến hai chân của bạch y nhân. Nửa thanh kiếm lộ ra ngoài tay áo của bạch y nhân khẽ rung lên, Phương Đa Bệnh chỉ thấy trước mắt lập lòe, một luồng sáng chói lóa lúc sáng lúc tối nhưng lại khiến người ta không kìm được, muốn nhìn thêm lần nữa. Đây là chiêu kiếm gì vậy? Là ánh kiếm, hay là một loại ảo giác? Y mơ màng một thoáng, trái tim trong giây lát như bị treo lơ lửng trên không trung, chỉ nhìn thấy thanh trường kiếm trước mắt lấp lánh như hồ thu, không biết làm thế nào đã cong một đường, chặt xuống đầu Kim Hữu Đạo!

Một tiếng "bang" khẽ vang lên, y chớp chớp mắt, như thể chắc chắn sẽ phải thấy cảnh máu chảy đầu rơi. Nhưng rồi chỉ thấy thanh kiếm đó chém xuống, đầu Kim Hữu Đạo có vệt máu chảy, đột nhiên hắn ngã gục xuống đất. Phương Đa Bệnh lại chớp chớp mắt, lúc này y mới biết người này có thể dùng thanh kiếm sắc bén như vậy mà chỉ đánh cho Kim Hữu Đạo ngất xỉu!

Đây...đây lại là công phu thần kỳ đến mức nào đây?

Ngay khi Phương Đa Bệnh đứng đó nhìn trân trân, bạch y nhân kia như quay lại liếc nhìn y một cái rồi cầm kiếm nhẹ nhàng rời đi. Phương Đa Bệnh lại ngẩn ra hồi lâu, ánh mắt vừa rồi lại chuyển lên người Kim Hữu Đạo. Đỉnh đầu Kim Hữu Đạo có vết thương bị kiếm chém một đường vừa thẳng vừa dài, nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da, đầu y bị chân lực làm rung động nên mới ngất đi. Nhưng nội lực của bạch y nhân đó quả thực không biết tuyệt vời đến mức nào, nếu là cao thủ nội lực thâm hậu, muốn dùng kiếm đánh vào đầu người khác thì chắc sẽ không có vết thương do kiếm và máu chảy ra. Nếu nói như vậy, người này không phải Lý Tương Di, cũng không phải hồn ma của Lý Tương Di, vậy rốt cuộc hắn là ai? Y quay đầu, lại thấy hai cái đầu đang ngó vào thăm dò ở cửa sau, đó là Lý Liên Hoa và Lục Kiếm Trì.

- Ngươi đánh ngất Kim Hữu Đạo sao? – Phía xa xa, Lý Liên Hoa khe khẽ hỏi.

Phương Đa Bệnh gật đầu theo bản năng, nhưng ngay sau đó đột nhiên lắc đầu.

- Không không không, người vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Cái tên mặc áo trắng dùng kiếm ấy.

Lý Liên Hoa lắc đầu.

- Ta trốn trong đống cỏ khô ngoài sân, đột nhiên thấy ở đây yên tĩnh nên quay lại xem sao.

Lục Kiếm Trì lại gật đầu, giọng nói vẫn hơi run run:

- Kiếm pháp thật giỏi, ta nhìn thấy rồi, kiếm pháp tuyệt quá! Đúng là đường kiếm khiến người ta kinh ngạc!

Giọng nói của Phương Đa Bệnh cũng run run:

- Khốn kiếp, tên này mặc dù luyện nội công không được tốt lắm nhưng chỉ dựa vào một tay kiếm cũng có thể tung hoành giang hồ rồi, rốt cuộc hắn là ai được chứ?

Lục Kiếm Trì lắc đầu.

- Ta chưa bao giờ nhìn thấy chiêu kiếm này, cũng không phải kiếm thuật thường thấy của các đại môn phái võ lâm, đây đa phần là tự nghĩ ra.

Giọng nói của Phương Đa Bệnh nhỏ dần:

- Ta nghi ngờ... người này có liên quan đến Lý Tương Di, có điều không nghĩ ra được rốt cuộc là quan hệ gì.

Lục Kiếm Trì kinh ngạc.

- Tương Di Thần Kiếm? Nếu là Tương Di Thần Kiếm, tất nhiên sẽ có bản lĩnh một kiếm đẩy lui địch, có điều...

Phương Đa Bệnh than thở:

- Việc này cũng đành đợi ngươi quay về núi Võ Đang tìm sư phụ thương lượng, xem xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào. Đám hậu sinh vãn bối chúng ta muốn đưa ra ý kiến cũng không làm được.

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, hoan hỉ nói:

- Bây giờ Tân Tứ Cố Môn nổi trội như mặt trời giữa trưa, nếu Lý Tương Di chết đi sống lại thì tất nhiên sẽ là chuyện cực kỳ tốt đẹp, khắp chốn nhất định sẽ mừng vui, nhật nguyệt rạng rỡ, nhân gian hạnh phúc, bốn biển thái bình.

Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng.

- Chết đi sống lại, quỷ quái khó phân biệt, có cái gì tốt chứ? Gì mà khắp chốn vui mừng...

Ba người ngoài miệng thì nói chuyện, nhưng mắt lại đều nhìn về phía Thạch lão, người đang bị thôn dân Thạch Thọ bủa vây. Bọn họ chẳng thèm quan tâm đến kiếm khách áo trắng nào đó đột nhiên đến rồi đột nhiên đi, chả mấy chốc đã thấy vòng vây khép chặt lại. Giọng Phương Đa Bệnh càng lúc càng nhỏ, sắc mặt càng lúc càng sợ sệt. Bỗng đám người đều từ từ lùi ra, Thạch lão bên trong vòng tròn thâm tím mình mẩy, đã biến thành một tử thi không đầu.

Lục Kiếm Trì chết lặng, Phương Đa Bệnh đứng nhìn trân trân, Lý Liên Hoa ngỡ ngàng. Ba người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết vì sao sự tình lại diễn biến như vậy. Vào lúc ba người đang ngỡ ngàng thì trong đám thôn dân Thạch Thọ có một người lao như điên về phía Kim Hữu Đạo đang chết ngất dưới đất, y rút từ hông ra một thanh loan đao, dùng sức chém xuống cổ Kim Hữu Đạo.

Phương Đa Bệnh quá bất ngờ, y vung sáo ra đỡ.

- Làm gì vậy?

- U cu y a lu ya... - Người đó ê a nói.

Ba người lại đưa mắt nhìn nhau, người này nói chuyện không được lưu loát, không xưng hô nho nhã như Thạch lão, thôn dân Thạch Thọ lại không rành ngôn ngữ Trung Nguyên. Một ông già tóc bạc khác thở dài một tiếng, chậm rãi bước lên.

- Để ta giải thích cho... đây là quy định của thôn Thạch Thọ...

Ba người Lý Liên Hoa yên lặng lắng nghe ông ta giải thích. Thì ra thôn dân Thạch Thọ từ lâu đã sống trên núi cao, tự nhiên thành một bộ tộc, rất ít qua lại với người bên ngoài, người học tiếng Trung Nguyên trong tộc không nhiều. Còn tộc trưởng là người quản lý toàn bộ đại sự như sống chết bái tế, nhận được đãi ngộ tốt nhất trong toàn tộc, nắm giữ quyền lực lớn. Cách duy nhất để chọn ra được tộc trưởng chính là ai dám bảo quản não của Nhân Đầu Thần, người đó sẽ là tộc trưởng. Thực ra Thạch lão chết ngắc dưới đất kia không phải là người trong bản tộc, chỉ là dám giữ não của Nhân Đầu Thần nên thôn dân mới quy phục lão thôi.

Não của Nhân Đầu Thần có ác linh kề cận, vô cùng đáng sợ, một khi ám lên người thì người sống sẽ biến thành ác quỷ. Tương truyền đó là linh hồn bảo vệ bản tộc, cũng là lời nguyền mà những người trong tộc phải chịu từ đời này qua đời khác.

Mười mấy năm trước, Nhân Đầu Thần đã giúp bọn họ đánh bại người Trung Nguyên xâm lấn thôn Thạch Thọ, nhưng lời nguyền của Nhân Đầu Thần lại không quay về trong hộp đất sét mà Thạch lão cất giữ. Mấy năm lại đây có không ít người biến thành Nhân Đầu Thần, tộc nhân sớm đã nghi ngờ không biết có phải Thạch lão đã khinh nhờn thần linh, không bái tế theo quy củ nên lão bị ép đến nơi Nhân Đầu Thần thường lui tới để treo quỷ bài và bùa chú lên, để thi thể của Nhân Đầu Thần ở nơi gần với đầu y nhất. Hôm nay may có Phương Đa Bệnh đã một chưởng đập vỡ bình sứ kia, để cho tộc nhân phát hiện ra bộ não kia sớm đã bị thất lạc, trong bình đất sét kia chỉ đựng nước.

- Nếu như nói Thạch lão cất giữ thi thể và bộ não của Nhân Đầu Thần, lão là người đứng đầu một tộc, vậy muốn đặt đầu lâu trong nhà trọ tất nhiên sẽ vô cùng dễ dàng. Nhưng sau đó, những bộ não mà lão cất giữ đi đâu cả rồi? Vì sao trong nhà trọ kia lại không ngừng xuất hiện Nhân Đầu Thần? – Phương Đa Bệnh trầm ngầm. – Lão già chết tiệt đó rốt cuộc muốn che giấu gì vậy?

- Bộ não bị mất, tộc trưởng phải chịu hình phạt chặt đầu của tộc nhân. Chắc chắn lão đã giấu chuyện não bị mất tích. – Ông lão tóc bạc đó nói. – Tộc nhân đều đang nghi ngờ tộc trưởng đã làm thất lạc não của Nhân Đầu Thần trong nhà trọ, nhưng lại không ai tìm thấy nó, hơn nữa rất nhiều người bước vào nhà trọ đều vô duyên vô cớ biến thành Nhân Đầu Thần. Lời nguyền của ác linh thực sự vô cùng đáng sợ.

- Cái đó... - Lý Liên Hoa chen lời vào. - Ở đây này.

Ba người cùng ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía Lý Liên Hoa, sau một lúc lại nhìn sang hướng hắn chỉ. Nghi hoặc, khó tin, kinh ngạc, bí hiểm, đủ mọi cảm giác tràn ngập trong lòng. Nơi Lý Liên Hoa chỉ đến, là một miệng giếng trong đình viện.

- Trong... trong giếng sao? – Phương Đa Bệnh há hốc miệng. – Sao ngươi biết là ở trong giếng chứ?

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Ta vẫn luôn nghĩ... cho dù rất nhiều năm về trước, Thạch lão đã đặt đầu lâu trong nhà trọ, khiến cho có người bị lây bệnh, hoặc có người đã đập vỡ sọ yêu quái có đốm trong nhà trọ, lại khiến cho rất nhiều người nữa bị lây bệnh. Nhưng đó đều là chuyện của mười mấy năm trước, vì sao Kim Hữu Đạo cũng bị bệnh chứ? – Hắn chỉ vào gian phòng thứ ba ở trên gác hai. – Hắn và người bạn chung phòng trọ trong căn phòng thứ ba, kết quả hắn bị nhiễm bệnh lạ rồi giết chết người bạn của mình, còn thi thể của hắn lại bị thôn dân Thạch Thọ ăn mất... Nếu đã ăn rồi, vậy nói rõ một chuyện, người bạn đồng hành với hắn không bị mắc bệnh, nếu không sẽ không có người ăn thịt hắn... Vậy nên liệu có phải việc mắc bệnh rồi biến thành yêu quái có đốm không liên quan đến gian phòng này không? Nếu đã xảy ra trong nhà trọ, mà căn nguyên lại không liên quan đến căn phòng, vậy chỉ có thể liên quan đến nguồn nước... Người ra vào nhà trọ, có vài người dùng nước trong nhà trọ, có người lại không.

Ông lão tóc trắng đó vô cùng kích động, hai tay run rẩy.

- Trời ơi... chuyện này rất có lý, nó ở trong giếng nước!

Đột nhiên ông ta quay lại nói một hồi với người vừa muốn chặt đầu Kim Hữu Đạo, người đó chạy về đám thôn dân, khua tay múa chân, ô ô la la nói không ngừng, chắc là đang truyền đạt lại lời vừa rồi của Lý Liên Hoa.

Bốn người cùng đi đến miệng giếng, ánh mặt trời vừa vặn chiếu thẳng xuống đáy giếng. Trong làn nước trong veo, có thể thấy rõ một bình đất sét vỡ vụn. Lẫn trong lớp bùn đất và cành khô dưới đáy giếng, thấp thoáng còn thấy hai mẩu xương trắng. Ngòa ra, dưới đáy bình đất sét còn có một mảnh đen đen gồ lên, không biết là thứ gì.

Lục Kiếm Trì đột nhiên nói:

- Trên bàn tay Thạch lão thiếu mất hai ngón...

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

- Không sai... Có điều bên dưới còn một thứ nữa... Đó chắc là một chuôi kiếm. – Hắn chỉ vào thứ màu đen gồ lên dưới đáy giếng. – Có người vung kiếm giật lấy bình đất sét của Thạch lão, ném xuống giếng. Thạch lão đã chết nên chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết người đó là ai... Có lẽ chính là vị bảo tiêu Trung Nguyên năm đó bị nhiễm bệnh, cũng có lẽ không phải.

- Bình đất bị vỡ dưới giếng, vì sao bao nhiêu năm rồi mà vẫn có thể làm người ta mắc bệnh nhỉ? – Phương Đa Bệnh chăm chú nhìn đáy giếng. – Nước này xem chừng rất trong.

Lý Liên Hoa thò tay xuống miệng giếng.

- Nước này rất lạnh, còn lạnh hơn cả hồ nước trên đỉnh núi kìa. Ta nghĩ, cho dù có thứ gì chìm xuống bên dưới thì chắc chắn sẽ rất khó hỏng...

Phương Đa Bệnh hiểu ra:

- Đây là một giếng nước lạnh, thậm chí còn là giếng băng tuyền(*).

(*) Suối băng.

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Đây không phải chính là thứ nổi tiếng nhất của thôn Thạch Thọ sao?

Đến đây, Lục Kiếm Trì lại thở dài thườn thượt. Câu đố về yêu quái có đốm của thôn Thạch Thọ đã được giải quyết, nhưng cảm giác nặng nề đang đè nặng lòng y lại vẫn chưa biến mất. Nơi núi hoang bao la, hoa cúc dại nỡ rực rỡ, thôn trang yên tĩnh với cảnh sắc dễ chịu, thôn dân chất phác đơn thuần, nhưng thứ được che giấu lại là một bí mật khủng khiếp ghê rợn đến vậy. Cho dù bí ẩn đã được giải quyết nhưng lại không khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái chút nào. Phương Đa Bệnh vỗ mạnh lên vai y.

- Lục đại hiệp của núi Võ Đang này, mặc dù kiếm pháp của ngươi rất giỏi, nhưng đối với chuyện giang hồ mà nói thì ngươi vẫn còn kém lắm.

Bên cạnh, thôn dân Thạch Thọ đã túm tụm lại, sau một hồi thảo luận, đột nhiên họ nâng tảng đá bên cạnh ném xuống giếng. Ông già tóc bạc giải thích rằng, bọn họ muốn lấp miệng giếng lại, Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, nhưng hắn không thể để cho đám thôn dân xử lý Kim Hữu Đạo được. Đang không biết làm thế nào mới tốt thì Lục Kiếm Trì lên tiếng nói muốn đưa Kim Hữu Đạo lên núi Võ Đang để Bạch Mộc đạo trưởng chữa trị Lý Liên Hoa vui mừng đồng ý.

Lúc Phương Đa Bệnh gật đầu, y lại thầm lo lắng, Nếu Lục Kiếm Trì trông chừng không tốt thì chẳng phải cả ngọn núi Võ Đang đều sẽ biến thành yêu quái có đốm, mọi người chết không nhắm mắt, ai ai cũng muốn ra ngoài giang hồ để trừ gian diệt ác, vậy chẳng phải trăm họ lầm than, đất trời u ám sao? Không ổn, sau này đi qua núi Võ Đang nhất định phải đi đường vòng, thấy đệ tử Võ Đang thì tránh xa, chạy là thượng sách.

Đang tính toán, đột nhiên thấy Lý Liên Hoa nhíu mày trầm tư, Phương Đa Bệnh chớp mắt. Lý Liên Hoa bỗng gật đầu lia lịa, trong lòng Phương Đa Bệnh cười lớn, y ôm quyền nói với Lục Kiếm Trì:

- Chuyện ở đây đã ổn, tại hạ và Lý lâu chủ còn có việc quan trọng, xin được cáo từ.

Lục Kiếm Trì lấy làm lạ:

- Chuyện gì mà gấp vậy?

Lý Liên Hoa đã lùi ra xa xa tầm ba bốn trượng.

- Ầy... ta có hẹn với ông chủ Nhị Tiền của Nhất Văn sơn trang, ba ngày sau sẽ tỉ võ ở Tứ Lĩnh...

Lục Kiếm Trì giơ tay từ biệt, trong lòng không hiểu. Ông chủ Nhị Tiền của Nhất Văn sơn trang? Vì sao chưa từng nghe thấy tên nhân vật này trên giang hồ nhỉ?

Phương Đa Bệnh chuồn đi cũng nhanh như Lý Liên Hoa, hai người chạy về lầu Liên Hoa nhanh như chớp, y trừng mắt nói:

- Không ổn không ổn, sau này đám đạo sĩ Võ Đang sẽ dây dưa lằng nhằng với yêu quái có đốm, không trêu vào được rồi... Chạy nhanh thôi! Chạy nhanh thôi!

Lý Liên Hoa thở dài:

- Con sơn dương mà ta viết thư bảo ngươi mang đến đâu rồi?

Phương Đa Bệnh giận dữ nói:

+




- Là tự ngươi vô cớ lạc đường nên mới chuyển căn lầu rách đến nơi quái quỷ này, bản thân lại không nỡ để mấy con bò kia cực khổ lên núi, là ngươi thả chúng nó chạy đi mà, giờ hỏi về lũ sơn dương làm gì?

Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

- Không có sơn dương thì ngươi đến đây làm gì?

Phương Đa Bệnh nổi giận đùng đùng.

- Bản công tử đã cứu mạng ngươi đấy, lẽ nào còn không bằng được vài ba con sơn dương sao?

Lý Liên Hoa thở dài.

- Ngươi cũng có giúp ta lôi căn nhà ra khỏi nơi quái quỷ này được đâu...

Phương Đa Bệnh điên lên:

- Ai bảo ta không thể nào?

Lý Liên Hoa mừng rỡ nói:

- Ngươi làm được hả, thế thì còn gì bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK