Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cale nghĩ rằng dẫu thế nào thì sẽ tốt hơn nếu đi cùng một Elf có thiện cảm với mình khi gặp Kim Long. Thực ra nếu có thể thì Cale muốn mang theo cả một đoàn người. Dĩ nhiên là cậu sẽ đi sau cùng. Cale đang tính là sẽ trốn đằng sau Choi Han.

“Hiện giờ đi một mình tới Whipper rất nguy hiểm. Chúng tôi cũng có việc cần tới đó nên sẽ an toàn hơn nếu đi cùng nhau.”

Hiện tại vương quốc Whipper là một mớ hỗn độn.

Vương quốc Whipper đã leo lên chuyến tàu một chiều xuống địa ngục để trở thành vong quốc kể từ khi Toonka trở thành Đại tướng quân vào mùa thu năm ngoái. Tất nhiên, đa số người dân của Whipper đang cảm thấy hào hứng hơn bất cứ lúc nào.

Cale nhìn Pendrick, người đang làm vẻ mặt áy náy.

“Tôi không thể làm phiền cậu nhiều như vㅡ”

“Phiền gì đâu. Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Đi cùng thì sẽ tốt cho anh đấy, còn có thể biết về nơi giao tù nhân nữa. Hãy nghĩ đi.”

“…Cảm ơn thiếu gia.”

“Không cần cảm ơn đâu. Không phải chúng ta nên giúp đỡ nhau mà sống hay sao?”

Pendrick mỉm cười. Nụ cười nở trên khuôn mặt ốm yếu nên trông nó càng thuần khiết và sáng sủa hơn. Tất nhiên, Cale chú ý nhiều hơn đến Beacrox, người đang nhìn mình với vẻ mặt rất khó chịu, cậu còn thấy rõ được ánh mắt cạn lời của Beacrox.

“Đúng vậy. Thiếu gia nói phải.”

“Ừ, tôi luôn luôn nói đúng mà.”

Cale hùa theo Pendrick bằng một giọng điệu đùa cợt và rời nhà tù dưới lòng đất. Cậu nghe giọng nói của Pendrick từ phía sau.

“Tôi sẽ bàn bạc với trưởng làng và báo cho cậu nhanh nhất có thể.”

Thế thì tốt.

Cale bắt đầu bước đi nhanh hơn. Cale cũng cần phải thảo luận về vấn đề này với một người.

‘Nói chính xác là bàn xong rồi đùn đẩy hết luôn.’

***

Sau khi trở về nhà của trưởng làng theo sự hướng dẫn của Pendrick, Cale lập tức sai Raon kiểm tra xung quanh. Có vẻ vì biết Cale đi cùng với Rồng nên ở đây không có ma thuật ghi âm hay nghe lén.

Cale để nhóm của mình canh trước cửa, rồi bước vào phòng ngủ dành cho khách mà trưởng làng đã chuẩn bị.

“Raon.”

“Được rồi, nhân loại.”

Raon xuất hiện.

Cale đặt thiết bị liên lạc lên bàn và ngồi xuống sô pha đối diện. Raon bắt đầu kết nối thiết bị liên lạc hình ảnh theo tín hiệu của Cale.

Sau một lúc chờ đợi thì một khuôn mặt xuất hiện bên thiết bị liên lạc.

- Lâu ngày không gặp

Thế Tử Alberu. Đôi mắt anh ta thoáng lóe lên một chút vui mừng.

“Điện hạ vẫn luôn là vì tinh tú trong trái tim của người dân vương quốc chúng ta.”

Vậy nhưng Alberu lập tức nhăn mặt lại khi nghe lời chào của Cale.

- Định nhờ vả cái gì hả?

“Bây giờ ngài đã thấu hiểu tôi như vậy rồi sao. Thật cảm động qㅡ”

- Ngưng ngay

Cale ngậm miệng lại và mỉm cười. Alberu cau mày như thể anh ta thấy nụ cười của Cale ghê tởm lắm.

Hai người họ đã không gặp nhau khoảng 3 tháng. Họ không có gì để thảo luận với nhau kể từ cuộc nói chuyện về Vương quốc Whipper vào 3 tháng trước.

- Ngươi gọi vì chuyến đi tới Whipper hả?

Ánh mắt của Alberu đầy sự tò mò không như hàng lông mày đang nhăn nhó. Bởi vì anh đã nghe nói là Cale định bán thứ gì ở Vương quốc Whipper, cũng như cách mà cậu ta sẽ bán chúng.

“Không. Tiếc là không phải vì chuyện đó.”

- Thế vì cái gì?

“Tôi đã bắt được một thành viên của tổ chức đã gây ra vụ khủng bố ở thủ đô. Tay kiếm sĩ này là thành viên trung cấp hoặc hạ cấp, hiện giờ thì tôi có thể đảm bảo hắn là đối tượng có liên can.”

Alberu chớp mắt vài lần sau khi nghe lời lẽ chậm rãi nhưng không ngừng nghỉ của Cale, anh không hiểu ngay được lời nói của cậu. Nhưng rồi sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt của anh.

“Bằng cách nào thế? Mà không. Cách thức không quan trọng.”

“Cách thức quan trọng đấy ạ. Chúng tôi bắt được hắn ở Vương quốc Roan.”

Vẻ mặt của Thế Tử nhanh chóng đanh lại. Cale nhìn vẻ mặt ấy đó và nghĩ.

‘Cắn câu rồi.’

Alberu đã cắn câu bởi thông tin này.

Cale hy vọng cậu sẽ không phải dây dưa với tổ chức bí ẩn và đồng thời không muốn làm người phải xử lý chúng. Làm sao con trai của Bá tước có thể đối đầu với một tổ chức lấy cả lục địa ra đùa giỡn cơ chứ?

Kể cả có Rồng thì vẫn quá khó.

Vậy nên Cale đã nghĩ tới một người.

Người mà cả tổ chức bí ẩn lẫn Elf đều khó mà động tới, người mà có vẻ sẽ xử trí gọn ghẽ hơn Cale. Người có ác cảm với tổ chức ấy và muốn xóa sổ chúng. Và còn là người mà Cale đã nắm được điểm yếu.

Không ai khác ngoài Thế Tử của chúng ta.

“Tôi có thể nói cho ngài chi tiết của vụ việc này sau khi bàn bạc xong. Tuy nhiên, chúng tôi đã bắt được thành viên của tổ chức ấy ở gần núi Mười Ngón Tay của Vương quốc Roan.”

- Sao ngươi lại nói cho ta biết thông tin này nhỉ?

Cale mỉm cười thay cho câu trả lời, Alberu tặc lưỡi và tiếp tục nói.

- Chuyển hắn cho ta.

“Vâng thưa điện hạ.”

Có vẻ cái điệu bộ trả lời của Cale quá đáng ghét nên Alberu không thể ngừng cau có được.

- Ngươi đùn hết mấy thứ phiền phức cho ta nhỉ.

“Ngài không thích sao?”

- Không, tuyệt lắm. Tất nhiên là ta thích rồi.

Trái với vẻ mặt nhăn nhó, đôi mắt của Alberu tươi sáng hẳn. Vương quốc Roan cũng như Đế Quốc đều không thể tìm ra danh tính của tổ chức ấy. Sau một năm ròng mà không thể điều tra ra một thông tin nào là sự nhục nhã đối với Vương Quốc.

Đó là lý do tại sao Cale biết rằng Alberu sẽ làm mọi cách để thu thập thông tin từ Balbud và cũng biết rõ rằng Alberu cũng sẽ lợi dụng hắn.

“Thưa điện hạ.”

- Gì?

“Đáng để thử đúng không ạ?”

Alberu bắt đầu cười. Anh vừa cười vừa hỏi.

- Vào việc gì cơ?

Biết hết rồi mà vẫn hỏi cơ đấy.

“Đương nhiên là với Đế quốc rồi.”

- Ha,haha. Đúng vậy. Phải thử đọc vị Đế Quốc chứ.

Đế Quốc vẫn chưa bắt được cặp song sinh Thánh Nữ, Thánh Tử và tổ chức đã giết Giáo hoàng. Điều này khiến Cale thấy vướng mắc.

Đế quốc tuyên bố rằng họ cố gắng điều tra, nhưng vì phải đàn áp Vương quốc Whipper nên khó có thể dốc hết sức vào việc đó. Thoạt nhìn thì có vẻ Đế Quốc đang kéo dài thời gian vì mong muốn thế lực của Giáo Đoàn Thần Mặt Trời sẽ suy yếu. Tuy nhiên đây là sự cố đã cướp đi tính mạng của rất nhiều người dân Đế Quốc.

‘Hoàng Thái Tử là người rất quan tâm đến thể diện cơ mà.’

Không thể nào có chuyện Đế Quốc không tìm ra được bất cứ manh mối gì về sự cố ấy. Vương quốc Roan đã nhiều lần đề nghị hợp tác điều tra nhưng phía Đế Quốc một mực từ chối.

Bởi vậy mà Thế Tử Alberu tò mò rằng Đế Quốc đang có ý đồ gì. Cale cũng vậy, nhưng suy nghĩ của Cale hơi khác Alberu một chút.

‘Hoàng Thái Tử là kẻ muốn nắm quyền kiểm soát đến mức đã phóng hỏa đốt rừng. Chưa kể hắn đã biết trước Phương Bắc sẽ xâm lấn xuống phía nam, và hắn đang chờ đợi tới lúc Roan, Breck, Phương Bắc suy yếu vì đấu đá lẫn nhau.’

Kẻ như vậy lại để mặc tổ chức bí ẩn ư?

Vô lý.

Chỉ có thể là một trong hai khả năng.

‘Đế Quốc định một mình xử lý tổ chức ấy trên danh nghĩa Đế Quốc vĩ đại.’

Nếu không phải thế thì tức là Đế Quốc có mối liên hệ với tổ chức bí ẩn.

Trong lúc đang nằm chơi ở làng Harris thì cũng có chuyện mà Cale phải để tâm.

Tất nhiên, việc của cậu chỉ là đưa chỉ thị.

Dẫu sao thì việc mà cậu làm là tạo ra một nhóm tình báo gồm những sát thủ giả danh điêu khắc gia như Freesie do Ron dẫn dắt.

‘Toonka sẽ sớm tiến đánh Đế quốc.’

Cale dự cảm được rằng không còn bao lâu cho tới khi nội dung của tập 5 kết thúc. Dĩ nhiên là do cậu mà mạch truyện có đôi chỗ đi sai hướng.

Toonka, kẻ đáng ra đã phải gây chiến rồi thì trì trệ, trong khi Đại Ngàn đang nhanh chóng đoàn kết lại dưới sự cai trị của Nữ Vương Litana.

‘Dù thế nhưng mình vẫn phải làm những gì cần làm’

Dù vậy nhưng Cale vẫn sẽ theo kế hoạch, quay lại vương quốc Whipper để kiếm chác. Cậu cần làm khá nhiều chuyện tại đó.

- Chuyển giao tên tù nhân đó cho ta thông qua dì Tasha. Cả báo cáo mọi việc đã xảy ra nữa.

Cale gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên trước khi đáp lại một cách vui vẻ.

“Vâng. Với lại, tôi cũng đang bán Tử mana nữa.”

- Cái gì?

“Tôi có một lượng rất lớn nên tôi nghĩ chắc phải bán nó cho thành phố của Dark Elf.”

- ….

“Không có giảm giá đâu ạ. Tôi bán với giá thị trường. Chỉ nhận giao dịch bằng tiền mặt sau khi thỏa thuận trực tiếp.”

Alberu ban nãy còn nhìn Cale với vẻ mặt á khẩu, giờ thì anh mở lời với vẻ mặt nghiêm túc.

- Giá cả ra sao?

“Tôi sẽ bán cho ngài với giá phải chăng, thưa điện hạ.”

Cale đàm phán thành công về giao dịch tử mana cũng như vấn đề của Balblud với Alberu, người mang vẻ mặt á khẩu. Dù phải thảo luận cặn kẽ trong thời gian khá lâu nhưng Cale rất hài lòng với kết quả.

Và có lẽ là nhờ vậy mà Cale đã nhận chuyển giao Balblud sau cuộc thảo luận dài với trưởng làng Canaria vào tối hôm đó.

Ngày tiếp theo, Cale đứng trước Balbud vẫn đang bất tỉnh. Cale ngồi xuống ghế và bắt chéo chân trong khi nhìn Balbud. Beacrox lại gần Balbud và hỏi.

“Tôi có nên đánh thức hắn ta dậy không?”

“Ừm.”

Beacrox túm tóc Balbud và hắt một xô nước vào mặt hắn ta. Pendrick và Chiến binh bảo hộ đứng sau lưng Cale và chứng kiến cảnh ấy, Pendrick cẩn trọng hỏi Cale.

“Cậu sẽ nói cho hắn biết những gì sắp xảy ra với hắn sao? Cứ thế đem hắn đi ngay không phải tốt hơn sao?”

“Để xem nào. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói cho hắn biết.”

Pendrick định nói tiếp khi nghe câu trả lời thong thả của Cale, nhưng rồi anh lại thôi. Sau khi bị dội nước lạnh, Balbud rên rỉ và tỉnh lại. Pendrick lùi lại sau một bước và lặng im quan sát cảnh ấy.

Anh nhớ lại cuộc nói chuyện của Cale với trưởng làng Canaria tối qua.

“Thiếu gia, nếu Thế Tử can dự vào thì chẳng phải Vương Quốc sẽ biết về ngôi làng của chúng tôi sao?”

“Điều kiện để bàn giao tù nhân cho Thế Tử điện hạ là ngài ấy phải giữ bí mật về ngôi làng này. Với lại, chỉ có mộtmình bà thì chẳng phải rất khó khăn sao? Những làng Elf khác cũng sẽ chẳng giúp đỡ. Nếu nghe được tin thì họ sẽ chỉ tập trung bảo vệ nhánh cây từ Cây Thế Giới của làng họ.”

Pendrick ở bên cạnh và rất ngạc nhiên bởi những lời Cale nói. Cale biết rõ rằng Elf là chủng tộc ích kỷ và không hề có sự đoàn kết giữa đồng loại với nhau. Pendrick im bặt khi nhận thấy Balbud mở mắt và nhìn về phía Cale.

“Ugh, cái quái gì thế nㅡ.”

Chất giọng Balbud đang bị trúng độc nghe như một mớ tạp âm. Cale mỉm cười với Balbud, kẻ vừa mới tỉnh lại và đang xem xét chuyện gì đang xảy ra.

Khi nhìn nụ cười ấy thì hắn mới nhớ ra là Cale đã khiến hắn bất tỉnh trước khi hắn kịp tự sát. Balbud cắn môi và lườm Cale.

“Ánh mắt như vậy là không được đâu.”

Cale thì thản nhiên như thể chẳng hề coi trọng ánh mắt của Balbud. Sự thản nhiên ấy khiến cho Balbud càng căng thẳng hơn và mở lời.

“M-Mày đã làm gì tao?”

“Đã làm gì đâu. Từ giờ trở đi mới làm.”

Cụm từ ‘từ giờ trở đi’ khiến vai của Balbud run nhẹ. Tuy nhiên người đang nhìn xuống hắn ta, Cale, tiếp tục nói bằng tông giọng bình thường của cậu.

“Ngươi sẽ rời làng Elf cùng với ta. Mạng của ngươi giờ đã nằm trong tay ta rồi.”

Pendrick đang đứng sau lưng Cale chạm mắt với Chiến binh bảo hộ. Anh không ngờ là Cale lại nói tất cả với tù nhân một cách chi tiết như vậy. Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Cale khiến anh ta phải đột ngột quay sang nhìn cậu.

“Thế nên ta sẽ nói cho ngươi biết về lịch trình.”

Cale bỏ cái chân đang bắt chéo xuống, và hơi cúi thấp người để đối mắt với Balbud.

“Chủng tộc nào mạnh xếp sau loài rồng? Hửm? Thử đoán đi.”

Chủng tộc mạnh xếp sau Rồng.

Cale không bỏ lỡ cảnh đồng tử của Balbud vừa dao động. Cậu có thể thấy khuôn mặt tươi cười của mình trong đôi mắt của Balbud.

Ôi, mình chỉ cười thôi mà cũng ngầu nữa.

Nhìn vẻ hỗn loạn và bất an của Balbud, Cale tiếp tục nói.

“Ta dự định sẽ gặp tộc Cá voi.”

Tộc Cá voi, những kẻ rất căm ghét và muốn bắt tổ chức bí ẩn.

“Huyết thống của Vua Cá Voi chứ nhỉ.”

Khi khuôn mặt Balbud trở nên xanh xao thì Cale nghe thấy báo cáo của Raon.

- Nhân loại, trên người tên kiếm sĩ này không có ma thuật giám sát nào cả. Trừ cái thiết bị ma thuật lần trước đã lấy thì không còn cái nào cả.

Có nghĩa là không lo rằng những gì Cale nói sẽ đến tai tổ chức bí ẩn.

“Sau đó, ta sẽ đi gặp một con Rồng. Ngươi biết về Rồng chứ?”

Mặt Balbud lại càng tối sầm lại. Hắn nhớ rõ rằng Cale vừa bảo họ sẽ đi chung. Cale ngưng cười và nói tiếp.

“Rồng nổi tiếng lắm nhỉ. Ích kỉ và ác độc.”

Giọng nói kích động của Raon vang lên trong đầu Cale.

- K-không phải! Hoang đường!

“… Dĩ nhiên cũng có cả con Rồng khác không như thế.”

- Đúng thế! Ta là Rồng siêu tốt bụng, thích cứu giúp mọi người!

Cale cố nhịn không thở dài vì phản ứng của Raon, rồi cậu chạm mắt với Balbud đang nhìn như xuyên thủng mình.

“Con Rồng ấy là Cổ Long mà cả Cây Thế Giới lẫn loài Elf đều yêu quý.”

Cale đứng dậy khỏi ghế. Balbud, kẻ đang tái nhợt đi vì nhiều lí do, có thể thấy Cale nhìn hắn ta với vẻ mặt dịu hiền. Cale chỉnh lại quần áo trước khi nói lời cuối cùng với hắn.

“Mong chờ đi.”

Và lời tiếp của Cale là nói với Beacrox.

“Che mắt, rồi đánh bất tỉnh.”

“Tôi có nên làm hắn tê liệt luôn không?”

“Ờ.”

Một tấm vải đen từ từ phủ xuống mắt của Balbud. Balbud đã nghĩ có nên vùng vẫy hay la hét, nhưng rồi hắn im bặt khi thấy ánh mắt vô cảm của Cale.Từ giờ hắn có muốn chết cũng không thể chết dễ dàng được. Trong khi bị bịt mắt, hắn nghe thấy Cale và kẻ tra tấn nói chuyện.

“Bịt miệng hắn luôn chứ?”

“Ừm.”

“Rõ.”

“Tự xử lý đi. Có điều, không được để hắn chết, mà cũng đừng để hắn tự do. Vừa phải thôi, hiểu rồi chứ?”

“Rõ”

Beacrox bịt miệng Balbud. Cale lén liếc nhìn trong khi quay người lại.

“Đi thôi chứ?”

Pendrick và Chiến binh hộ mệnh gật đầu với Cale. Cả 2 Elf nhìn Cale với ánh mắt ‘trên đời có cả kiểu người như thế này sao?’, nhưng cậu chỉ nhún vai.

Tất cả những gì Cale làm chỉ là hù họa Balbud một chút để cậu có một chuyến hành trình yên ả cho tới khi gặp được Dark Elf Tasha, dì của Alberu.

Dù thế nhưng Cale có nói dối đâu?

Cale hỏi Pendrick, người vẫn đứng ngẩn ra, khi họ chạm mắt thì Pendrick mới nhanh chóng mở cửa của nhà giam.

“Đóng hành lý rồi chứ?”

“Vâng”

“Vậy chúng ta có thể đi được rồi.”

Thành viên mới thực sự của nhóm Cale là Pendrick chứ không phải Balbud.

Tuy nhiên có những người cản bước nhóm của cậu. Những Elf khác trong làng mà Cale đã tránh né được trong suốt thời gian qua.

“N, ngài thực sự được Dragon bảo hộ ạ?”

Ầmmmmㅡ

Các Tinh Linh hóa thực thể bán trong suốt đang bay tứ tung trước mặt Cale và làm loạn lên. Cale nhìn người vừa hỏi mình.

Đằng sau Elf ấy có rất nhiều Elf khác với vẻ mặt đầy kỳ vọng và ánh mắt cuồng nhiệt.

‘Nhức óc thật.’

Cale cảm thấy đau đầu.

Rất hiếm khi Elf tiếp cận con người. Họ chẳng có lí do gì để phải từ bỏ bản tính tự tôn của mình mà làm như thế.

Tuy nhiên, Elf của làng Elf trên núi Mười Ngón Tay có lí do để làm điều đó, họ tiến lại gần con người một cách rất tích cực.

Và con người ấy là Cale.

“Khó để trả lời được ạ?”

Cale lảng tránh cái nhìn của Elf đang đứng ngay trước mặt mình. Cớ sao mà hai Elf đứng trước mặt cậu lại là một bà già và một đứa nhóc vậy? Cale liếc mắt về phía trưởng làng Canaria.

‘Tôi đã nói muốn lặng lẽ rời đi cơ mà.’

Canaria nở nụ cười dịu dàng với Cale. Cale thấy nụ cười đó thật đáng ghét, nhưng chuyện lần này không phải là do lỗi của Canaria.

“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ nói với mỗi gia đình mình mà thôi.”

Cale quay đầu lại khi nghe thấy lời xin lỗi. Pendrick đang tỏ ra áy náy. Do anh ta mà thời gian và nơi xuất phát bị rò rỉ. Nhưng cũng không thể trách móc Pendrick một cách thậm tệ chỉ vì anh ta nói với gia đình về chuyện mình sắp khởi hành.

‘Maa, nếu đã thế này,’

Cale cho rằng ít nhất thì cậu đã tránh được tình huống tồi tệ nhất, tình huống Raon xuất hiện và được tung hô. Vậy nên, Cale chọn cách tốt thứ 2 vì đã để lỡ mất cách tốt nhất. Nếu để lại được ấn tượng tốt với Elf, thì chẳng phải bọn họ sẽ thực hiện dù Cale yêu cầu việc gì đi nữa hay sao?

“Không đâu. Chuyện này chẳng có gì đáng phải xin lỗi cả.”

Một nụ cười thân thiện nở trên mặt Cale. Nụ cười đó làm cho Pendrick thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại thì thành viên trong nhóm của Cale lại âm thầm tránh né nụ cười ấy.

Cale chạm mắt với đứa trẻ Elf đang nắm tay bà mình ngay trước mặt.

“Không hề khó để trả lời.”

Cale rất lịch thiệp với đứa trẻ. Cậu nhớ lại câu hỏi của nó.

“N, ngài thực sự được Dragon bảo hộ ạ?”

Cale nhìn thấy cả Elf và Tinh Linh đều đang mong đợi câu trả lời của mình. Phần lớn Elf nhìn Cale một cách công khai hoặc là lùi lại sau và lén lút nhìn cậu. Dĩ nhiên, các Tinh Linh đang phát sáng và thì thầm gì đó nhưng Cale không thể nghe thấy.

Tuy nhiên Elf lại nghe được giọng nói đó.

- Người này được bảo vệ bởi khí tức rất mạnh mẽ.

- Hình như là khí tức của Dragon đấy. Đây là lần đầu tớ cảm nhận được khí tức của Dragon! Tớ phải khắc ghi điều này cả đời mới được!

- Trời đất ơi, con người này có rất nhiều mùi của thiên nhiên. Hỏa, Thủy, Phong, Mộc, tất cả đều mang hình thù khác nhau.

- Cậu ta còn có cả 1 năng lực tự nhiên không thuộc tính nữa chứ!

Các Tinh linh náo loạn hết cả lên. Đứa nào cũng hét nhặng xị.

- Lần đâu tớ thấy con người như thế này đấy. Cậu ta còn không phải Tinh Linh Thuật Sư hay Elf.

- Đúng là con người đáng được nhận sự yêu thích của Dragon! Có vẻ cậu ta là người được Năng lực cổ đại và thiên nhiên yêu quý.

- Đúng là một con người quý hiếm.

Ánh mắt của các Elf càng trở nên trầm ngâm hơn khi nghe được những lời nói của Tinh Linh. Trưởng làng Canaria và Chiến binh bảo hộ cũng vậy. Chỉ Pendrick là không biết vì anh không thể nghe thấy Tinh Linh nói.

Cale cũng giống như Pendrick, cậu mở lời trong khi không hiểu gì về cái cảnh huyên náo ấy.

“Dragon đang bảo vệ cho kẻ yếu đuối là tôi”

Ah.

Những tiếng thốt lên phát ra từ nơi nơi.

Khi ấy, sinh vật đang tàng hình và bám chặt lấy lưng của Cale như thường ngày, Raon nói vọng vào trong đầu cậu.

- Ta mừng là ngươi biết đấy, nhân loại yếu đuối.

Cale phớt lờ lời bình luận của Raon, và cong mắt cười với đứa trẻ Elf. Dù vậy, nụ cười đó hơi bị méo mó vì lời nói ngay sau đó của đứa bé.

“Ôi, thật ghen tị quá! Ngài là đỉnh nhất đấy! Ngầu quá đi!”

Màn khen ngợi của đứa trẻ kéo dài bởi 3 câu liên tiếp. Và rồi những lời nói tiếp theo của nó dội thẳng vào tai Cale.

“Trong 3 ngày mà ngài ở trong vườn của Cây Thế Giới, trên thảm hoa ấy! Em đã muốn tới gặp ngài nhưng mà thuộc hạ của ngài nghiêm khắc quá nên em không tới đó được. Lần đầu tiên em được gặp những người đáng s-, à, mm, ý em là mạnh như thế! Chắc là kỵ sĩ đoàn hoàng gia của con người cũng không được như thế đâu!”

Đứa trẻ vừa nói vừa lén liếc nhìn thành viên trong nhóm Cale ở phía sau cậu. Thế rồi nó run bắn lên như thể thấy rất sợ hãi. Elf mà lại thể hiện hành động như thế với con người cơ đấy.

Rốt cuộc thì cái lũ này đã bảo vệ mình như thế nào trong 3 ngày ấy vậy?

Không hiểu sao mà Cale bỗng nghĩ rằng việc cậu không đụng mặt Elf trong thời gian qua không phải vì cậu đã cố né tránh họ mà là do chính họ đã tự động né tránh Cale vì những gì nhóm của Cale đã làm trong suốt 3 ngày mà cậu bất tỉnh.

Và hôm nay thì họ đường hoàng tập trung tại đây với lý do tiễn Pendrick.

Tiếp sau câu hỏi của đứa bé thì Cale cũng nhận được những câu hỏi khác từ các Elf còn lại. Đa số là câu hỏi của mấy đứa trẻ.

“Dragon như thế nào ạ?”

Raon gõ chân trước lên lưng Cale, người đang treo nụ cười lịch thiệp trên mặt.

Chân trước của Raon tiếp tục chạm vào lưng Cale.

- Vĩ đại.

“Vĩ đại lắm”

Cale trả lời đúng như những gì Raon yêu cầu.

Cale đáp theo chỉ dẫn của Raon. Chuyện đã thế này rồi thì tốt hơn là trở thành một con người cực kỳ may mắn, nhận được sự bảo hộ của Rồng vĩ đại.

Không hiểu sao mà Cale lại nghe thấy âm thanh thông báo độ hảo cảm của các Elf đã tăng lên như trong mấy trò chơi điện tử.

“Woa! Rất oai phong phải không ạ?”

Dĩ nhiên Raon là người trả lời câu hỏi ấy trước.

- Cực kỳ phong độ và đẹp đẽ.

“Rất oai phong và đẹp tuyệt.”

Woa!

Lũ trẻ thì trầm trồ còn người lớn thì điềm nhiên vì lời Cale nói là điều hiển nhiên. Cale thật sự thấy á khẩu. Với khí thế như này thì chắc hẳn là Elf sẽ vỗ tay tưng bừng đến mức ngã ngửa ra sau nếu như Rồng thật sự xuất hiện.

“Dragon mạnh lắm phải không ạ?”

- Không có sinh vật nào mạnh được như ta.

“Đương nhiên rồi. Dragon có sức mạnh vĩ đại cơ mà.”

Cale trả lời một cách thân thiện từ đầu tới cuối như là một con búp bê được lên cót. Giọng nói của Raon bên trong đầu cậu lại dần một lớn hơn.

- Ta quả đúng là Raon Miru vĩ đại! Ta lớn thêm một tuổi rồi đấy!

Cale cảm thấy đau đầu vì những tiếng ồn từ tứ phía. Cậu ra hiệu qua ánh mắt cho Ron, thế rồi Ron cùng với Choi Han đi lên trước để mở đường cho cậu.

Cale đi theo sau hai người họ tới cổng vào của làng Elf. Một cụ Elf già đi cùng với những đứa trẻ theo sau Cale, lên tiếng.

“Liệu chúng tôi có thể được gặp Dragon không?”

- Ngay bây giờ luôn cũng được!

Được cái khỉ.

Cale chẳng hề có ý định để cho Elf gặp Rồng. Giả sử sau này có gặp thì cũng phải là gặp trong hoàn cảnh có thể mang lại lợi ích cho Cale. Còn hiện giờ thì hình tượng con người gần gũi nhất với Rồng là đủ rồi.

Cale dừng bước và dang hai tay.

Giọng nói điềm đạm của Cale vẳng tới tai của những Elf đang quan sát cậu từ đằng xa và cả những Elf đã dừng lại.

“Các bạn không cảm nhận được sức mạnh vĩ đại của Dragon hay sao? Nếu là loài Elf gần gũi với tự nhiên hơn bất cứ ai thì ắt hẳn sẽ cảm nhận được sức mạnh vĩ đại này.”

Dĩ nhiên là những Elf và Tinh Linh có kinh nghiệm nhất định đều cảm nhận được luồng sức mạnh lớn nhưng khá nhạt nhòa ở quanh Cale. Cứ như thể có một Dragon đã gỡ bỏ trạng thái chiến đấu và đang bay lượn xung quay Cale mà không phô sức mạnh của mình ra. Nhưng Dragon có điên mà lại đi bám theo con người, lại còn ẩn mình nữa chứ.

Chắc hẳn sự bảo hộ của Dragon dành cho con người kia là thứ gì đó tầm cỡ lá chắn phòng ngự.

Cale tiếp tục nói với các Elf đang gật đầu.

“Tôi sẽ thử thưa chuyện với Dragon để nếu lần sau có cơ hội thì sẽ tạo thời gian cho Elf các bạn cùng trò chuyện với ngài.”

Các Elf lập tức ngẩng đầu lên. Họ thấy vẻ mặt u ám của Cale.

“Nhưng bây giờ, mọi người cũng biết đấy, hiện giờ ngôi làng đang trong tình trạng khó khăn và đang có rất nhiều chuyện đáng sợ xảy ra khắp nơi nơi. Chúng tôi cần phải nhanh chóng lên đường.”

Vài Elf gật đầu. Họ là những người không lại gần mà nhìn Cale từ đằng xa.

Ngôi làng hiện đã bị biến thành một mớ hỗn độn. Elf đã chật vật thoát được khỏi cuộc tấn công đột ngột nhắm tới nhánh cây của Cây Thế giới. Trong tình hình như vậy thì họ không ưa nổi thái độ của những Elf khác đang tung hô con người mà còn chẳng phải là Dragon.

Tất nhiên, vì cậu ta là người nhận được sự bảo hộ của Dragon nên công nhận cậu ta là điều đúng đắn, nhưng họ không thích nổi cái bầu không khí phơi phới này.

Khi mà họ đang nghĩ như vậy thì lời nói của Cale vọng tới tai họ. Lúc ấy thì họ nhận thức rõ ràng được rằng người đã cứu họ khỏi cơn nguy chính là con người ngay trước mắt họ.

Cale vẫn không thể rũ bỏ bầu không khí nặng nề quanh mình. Nhìn nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt Cale, các Elf cảm nhận được tránh nhiệm nặng nề mà cậu đang đảm đương. Trách nhiệm ấy được thốt ra thành ngôn từ.

“Tôi còn có rất nhiều việc cần làm. Những việc đã được giao phó cho tôi.”

Nghe lời nói ấy, những Elf trưởng thành nghiêm mặt lại.

Dường như họ có thể đoán ra những chuyện mà Cale định làm dù cậu không nói cho họ biết.

Chắc hẳn việc cậu ta sẽ lại làm cũng tương tự như những việc cậu ta đã từng làm mà họ nghe được từ trưởng làng, đặc biệt là việc cứu làng của họ. Những công việc phải hy sinh nhưng không lấy được một chút lợi lộc nào.

Cale suy nghĩ trong khi cảm nhận được nhiệt huyết của Elf đã hạ xuống nhưng một loại hảo cảm khác dành cho cậu lại đang lấp đầy không khí.

Cale quan sát đám đông đã bình tĩnh hơn và đang tập trung vào mình, rồi bắt đầu suy nghĩ.

‘Mình có nhiều việc cần làm lắm’

Cậu cần lừa Toonka để kiếm một món hời, và còn phải gặp khá nhiều người. Dù cậu không biết thứ tự của những việc ấy sẽ như thế nào, nhưng đó đều là những việc mà cậu sẽ phải làm.

“Tôi rất vui vì được gặp Elf, những người bạn của thiên nhiên, nhưng tôi nghĩ mình phải đi bây giờ.”

Những đứa trẻ vẫn còn tò mò phản ứng lại với lời nói của Cale, nhưng những người lớn ngăn chúng lại và mở đường cho cậu.

Cale hướng mắt về phía những thành viên trong nhóm đã dừng lại để đợi mình. Hình như trị liệu sư Pendrick đang ngập trong sự ngưỡng mộ.

Vậy nhưng, Beacrox, Ron và lũ mèo đang cố duy trì vẻ mặt không cảm xúc để giấu đi vẻ mặt á khẩu của họ. Choi Han và Lock thì gật đầu tỏ ra đồng tình với lời nói của Cale vì thấy lời Cale nói là điều hiển nhiên.

- Nhân loại, vì thế này nên ta không thể để ngươi một mình được! Ngươi yếu đến vô dụng nhưng cũng có mặt rất hữu dụng!

Giờ thì việc Cale phớt lờ những lời nói vớ vẩn của Raon đã trở thành chuyện cơm bữa. Cale lại định cất bước nhưng cậu ngừng lại.

‘Hửm?’

Những Tinh Linh bán trong suốt nãy còn nháo nhào cả lên giờ đã xếp thành một hàng thẳng tới tận cổng làng và mở đường cho Cale. Dù làm vậy nhưng chúng vẫn nói gì đó với nhau nhưng Cale thì cứ thế đi về phía cổng làng vì cậu chẳng hiểu chúng nói gì.

- Cậu ta là người tử tế đấy. Không phải Tinh Linh Thuật Sư đúng là hơi tiếc thật. Tôi muốn giới thiệu cậu ta với bạn mình quá.

- Cậu ta làm tớ nhớ tới mấy anh hùng thời xưa mà mẹ tớ kể. Họ cũng như thế đấy.

- Có vẻ cậu ta thực sự là người tốt. Tớ có hơi phân vân nhưng mà khí chất của cậu ta có vẻ rất ngay thẳng.

Nếu nghe được lời của Tinh Linh thì ắt hẳn Cale sẽ phải á khẩu nhưng chẳng có một Elf nào giễu cợt lời lẽ của Tinh Linh. Trưởng làng đứng đợi Cale ở cổng với vẻ mặt kì lạ.

“Trưởng làng, giờ tôi phải đi đây.”

Thay vì nói lời tạm biệt, Canaria hỏi một câu.

“Cậu nói gia đình mình ở vùng Đông Bắc đúng không nhỉ?”

“…..đúng vậy”

Bà có thể thấy sự cảnh giác trong ánh mắt cậu. Thấy vẻ ấy thì Canaria mới bật cười. Bà cảm thấy dễ ứng xử với Cale như thế này hơn là Cale của lúc nãy.

“Thiếu gia Cale, tôi tin là cậu biết hiện giờ mình không sở hữu sức mạnh của đất. Roan là vương quốc của đá. Thứ sức mạnh mạnh nhất của đất. Đá chính là hình thái mạnh nhất của đất.”

Cale không hề giấu suy nghĩ của mình khi nhìn Canaria.

‘Thế thì?’

Cale thấy không cần thiết phải lấy thêm năng lực cổ đại nào nữa. Giả sử Cale mà lấy thêm được cả sức mạnh của đất thì sẽ tập hợp đủ cả 5 loại thuộc tính của tự nhiên. Điều đó khiến cậu dự cảm tới một tương lai không mấy thoải mái.

Canaria nhận thấy khuôn mặt Cale đang dần đanh lại, bà cẩn thận lấy ra một cuốn sách đã được gói lại.

Cale không nhận nó mà chỉ nhìn bà với ý hỏi cái gì thế. Canaria bắt đầu giải thích.

“Đây là sách nói về một truyền thuyết cổ đại liên quan đến đất. Nó là quyển sách đã rất lâu đời. Chúng tôi không hiểu được truyền thuyết này là thế nào, nhưng có lẽ thiếu gia sẽ cần tới nó.”

Cale nhìn vào cuốn sách mà Canaria đang chìa cho mình.

Một truyền thuyết cổ đại? Cale càng không muốn lấy sách. Vì cậu chẳng hề cần nó.

Tuy nhiên những lời tiếp theo của bà khiến Cale mở to mắt.

“Truyền thuyết này thực sự hài hước. Một anh hùng nọ có sức mạnh hủy diệt rất mạnh lại cực kì hám tiền. Nó nói về cuộc đời của anh hùng khác đã tìm lại tài sản của vị anh hùng kia và bảo quản nó khi anh ta chết.”

Canaria cười mỉa mai.

“Anh hùng mà lại hám tiền được sao? Vị anh hùng đã cứu thế giới băng giá, không hề ham muốn quyền lực hay danh tiếng mà lại có sở thích là lượm tiền sao? Cậu nghĩ xem thế mà tin được sao?”

Canaria nhìn Cale và chờ đợi sự đồng tình từ cậu. Cale cũng cười khẩy và gật đầu.

“Dĩ nhiên rồi. Làm sao mà có thể loại anh hùng như vậy được? Với lại, truyền thuyết về thời cổ đại vốn dĩ luôn thật giả lẫn lộn mà.”

“Đúng vậy thật. Dù sao thì cuốn sách này nói về truyền thuyết của một anh hùng khác vừa là bạn vừa là đối thủ của anh hùng cuồng tiền kia. Có vẻ anh hùng này chính là người sử dụng năng lực của đất.”

Cararia đặt sách lên lòng bàn tay của Cale, người vừa chìa tay ra với vẻ mặt phiền não.

“Thực ra thì tôi không nghĩ sẽ tìm được năng lực cổ đại trong quyển sách này. Nhưng nó là thứ chúng tôi không cần tới, tôi nghĩ nếu nó có thể giúp gì được cho người đã cứu làng của chúng tôi thì thật tốt.”

“Chẳng phải sách này rất quý sao?”

“Thực ra thì không hề.”

Canaria đã đắn đo có nên cường điệu hóa hay không nhưng cuối cùng thì bà nói đúng theo sự thật.

“Thực ra Elf chúng tôi có một nhà kho để cất những vật không cần tới. Đây là cuốn sách ở trong đó. Chợt nhớ ra nó nên tôi đã mang tới đây.”

Tuy nhiên, bà vẫn nghĩ rằng cuốn sách này sẽ không giúp ích nhiều cho Cale. Bởi vì bà đã đi đến địa điểm được tả trong cuốn sách, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì.

‘Nhưng mà cậu ta có vận may.’

Cần có vận may nhất định để lấy được năng lực cổ đại, tới mức mà người ta nói rằng chủ nhân của năng lực cổ đại vốn đã được ông trời định sẵn. Vậy nên, Canaria mới mang quyển sách này ra.

Cale tỏ vẻ khó xử và nhận cuốn sách.

“Mm, làng Elf không cần thì tạm thời tôi sẽ nhận nó vậy. Khó mà từ chối lòng tốt mãi được. Với lại năng lực cổ đại cũng không phải thứ cứ tìm là sở hữu được.”

“Đúng vậy. Phải có thiên vận thì mới sở hữu được. Dù vậy nhưng nó là một truyền thuyết hoang đường rất hài hước, tôi nghĩ cậu sẽ thấy thú vị khi đọc thử đấy.”

“Vâng, tôi sẽ làm thế.”

Cale bỏ cuốn sách vào trong người và bắt tay với Canaria

“Nếu có duyên thì lần sau sẽ gặp lại bà, trưởng làng.”

“Đúng vậy. Tôi mong là có thể gặp cả Dragon nữa.”

- Ta ở ngay đây này!Trưởng làng!

Cale lờ đi tiếng hét của Raon và tạm biệt Canaria. Cậu nghĩ trong khi cảm nhận cuốn sách đang ở trong người.

‘Lửa Hủy Diệt xuất hiện gần làng Elf này là có nguyên do cả.’

Cale nghĩ rằng có lẽ vì quyển sách này nằm tại làng Elf nên Lửa Hủy Diệt mới xuất hiện ở gần đây. Trên thế gian có rất nhiều chuyện cứ thế đột nhiên xảy đến nhưng cũng có rất nhiều chuyện có tồn tại quan hệ nhân quả ở mức độ nào đó.

Cậu nhớ lại những lời của trưởng làng.

“Anh hùng mà lại hám tiền được sao? Vị anh hùng đã cứu thế giới băng giá, không hề ham muốn quyền lực hay danh tiếng mà lại có sở thích là lượm tiền sao? Cậu nghĩ xem thế mà tin được sao?”

Đương nhiên là tin được rồi. Sao lại không thể chứ?

Cách đây không lâu chính Cale là người đã đi vung tiền cho tên anh hùng ấy cơ mà.

Cale chắc mẩm trong lòng, anh hùng cuồng tiền trong sách này là chủ nhân của Lửa Hủy Diệt. Và cậu có cảm giác ‘Đá Tảng Đáng Sợ’ chính là người vừa là bạn vừa là thù của anh hùng kia.

Nói chính xác thì đá là thuộc tính phụ của đất. Vậy nhưng nó vẫn được coi là một phần của thuộc tính Thổ.

‘Thế tức là Đá Tảng đã giữ tiền của chủ nhân Lửa Hủy Diệt chứ gì?’

Tim Cale đang đập liên hồi, không phải vì năng lực cổ đại mà là vì số tiền ấy.

Năng lực thì có thể lấy nếu muốn, mà không muốn thì thôi. Chẳng phải quan trọng hơn là lấy được đống tiền ấy hay sao?

Cale cố kìm hãm khóe miệng đang giật giật muốn cong lên của mình, và nói lời từ biệt.

“Vậy tôi đi đây.”

“Chúc cậu thượng lộ bình an.”

Và rồi Cale đi vào trong cổng làng hay còn là túp lều bán trong suốt bởi ma thuật ảo giác. Những người khác trong nhóm theo sau cậu.

Cuối cùng thì Cale cũng ra khỏi làng Elf sau mấy ngày ở trong làng. Cậu dừng bước ngay khi ra khỏi ranh giới, nơi từng có tường bao.

“Haaaa.”

Cậu thở dài. Nghe thấy tiếng thở dài của Cale, những người trong nhóm lên hướng mắt về phía ngọn núi đằng xa.Choi Han và Lock ho giả vài tiếng rồi cúi đầu xuống, trong khi Ron và Beacrox vẫn điềm nhiên.

On và Hong trong vòng tay Choi Han kêu vài tiếng rồi cũng nhìn về ngọn núi đằng xa.

- Nhân loại! Thấy chiến tích vĩ đại của bọn ta chưa? Phá hết tất rồi đó!

Raon hãnh diện hò hét.

Phải, họ thực sự đã phá hủy tất cả. Cale từng tự hỏi sao đích thân Trưởng làng Elf phải góp sức vào việc tu sửa, nhưng nhìn vào cảnh tượng trước mặt thì cậu đã hiểu.

Tất cả cây cối bị phá hoại, đất bị lật tung lên ở khắp nơi. Những tảng đá thì phân thành nhiều mảnh nhỏ như bị chém bởi kiếm hay aura.

Nhưng Cale chẳng nói được gì.

- Nhân loại, sét lửa của ngươi để lại dấu tích lớn nhất đấy! Thấy không? Sức mạnh đấy cũng khá hữu dụng nhưng đừng có dùng nó nữa đấy!

Bởi vì Cale chính là người gây ra thiệt hại lớn nhất. Một miếng đất đen tròn khổng lồ chình ình giữa thung lũng như là bị hói. Chẳng có gì trên miếng đất hoang tàn ấy cả.

Cale nhìn về ngọn núi xa xăm và nói với những người còn lại.

“Đi thôi.”

Trước khi sử dụng Âm Thanh Của Gió để ra khỏi thung lung thì Cale hỏi Beacrox.

“Không nặng chứ?”

“Vâng.”

Cale thấy Beacrox mang Balbud bị bịt kín tai mắt miệng trên vai một cách dễ dàng như thể hắn ta chẳng hề có trọng lượng. Hiện tại Balbud không nghe, không thấy được gì đang trong tình trạng bất tỉnh.

Sau khi xác nhận rằng mọi người đã sẵn sàng thì Cale rời thung lũng và tiến đến làng Bloky. Mặc dù họ tới nơi rất nhanh, nhưng chỉ dừng lại ở dưới chân núi chứ không vào trong làng vì còn có cả Balbud.

“Cậu chủ!”

Phó quản gia Hans cúi người chào Cale. Những chú mèo con nhảy từ vòng tay Choi Han sang vòng tay Hans. Cale lướt qua Hans và chìa tay ra đón mừng một người khác.

“Đã 3 tháng rồi đấy nhỉ?”

“Đúng vậy đấy thiếu gia Cale.”

Người đã trở về từ Vương quốc Breck, Rosalyn cười tươi. Cô lấy một tờ giấy ra từ trong người để trả lời ánh mắt đang hỏi về kết quả của Cale.

Khi chiến tranh bùng nổ thì Rosalyn sẽ chính thức trở thành chỉ huy của đội quân pháp sư gồm pháp sư từ cả hai nước.

Cale cười và chào đón Rosalyn.

“Mừng trở lại, cô Rosalyn.”

“Đó là điều tôi muốn nghe.”

Cale buông tay Rosalyn, người cũng đang cười theo mình rồi ra lệnh cho Hans. Cậu cần gặp Dark Elf Tasha.

“Hans, trước tiên hãy tới thủ đô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK