Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nhìn xuống chúng bách tính bên dưới, nửa thì kinh ngạc vui sướng, nửa thì nghi hoặc phân vân, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Kim Kiền, trong một thoáng, nơi đây vắng lặng như chốn không người.

Gì vậy?

Sao đến tiếng vỗ tay cũng không có, chắng giống mấy ngày trước gì cả?

Kim Kiền thấy rất khó hiểu, chỉ đành đứng ngay đơ trên đài, đôi mắt nhỏ đối nhãn cùng chúng bách tính.

Đột nhiên, chợt nghe trong đám đông có người hô lên một tiếng: “Hay!”.

“Hay! Kể rất hay!!!”

“Hay quá đi, nghe thật là sảng khoái!!!”

“Tiểu ca giảng chuyện, kể rất hay!!!”

Rào rào rào rào, bốp bốp bốp bốp…

Tựa như tảng đá lớn ném vào lòng hồ phẳng lặng, tiếng trầm trồ tán thưởng, tiếng vỗ tay khen ngợi hệt như cơn sóng từ trong đám người lan dần ra xa, tạo thành những gợn sóng cộng hưởng với nhau.

Kim Kiền bỗng cảm thấy vinh quang, mi mày nhướng cao, cười tít mắt, đang định ôm quyền chào cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy có người lại quăng ra một câu, nhất thời kinh hồn thất sắc.

“Tuy rằng chỉ nghe một đoạn truyện thêu dệt, nhưng cũng thật là sảng khoái!”

Hả?!

“Khoan đã!!!”, Kim Kiền nhảy phắt lên trên bàn, chỉ vào người vừa mới nói quát; “Anh, anh! Đúng đúng đúng, là nói anh đó, cái vị đại ca đội nón kia kìa, anh dựa vào đâu mà nói đây là truyện tôi thêu dệt ra?!”.

Đùa cái gì vậy, chương trình “tường thuật thực tế” này là hàng thật giá thật, sao đảo mắt một cái lại thành chuyện bịa nhảm nhí được?

“Lẽ nào truyện cậu kể là sự thực?”, lại có người hô lên.

Kim Kiền nghe mà nổi nóng, hai tay chống hông, trừng mắt quát: “Tất nhiên là sự thật rồi!”.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Lòng lại thầm nghĩ: Nè nè, tôi là bé ngoan đó nha, tôi tận tâm tận lực, hao hết nước bọt, mài mòn đôi môi đến nỗi mỏng dính mới dựng nên “thương hiệu lão Bao”, sao chưa xuống đài đã bị người ta bôi đen rồi? Những vất vả của mình bị uổng phí là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm hỏng đại sự của Công Tôn Trúc Tử thì lại là chuyện lớn! Những ngày tháng sau này của mình cũng khỏi cần nghĩ nữa.

Nghĩ đến đây, tinh thần Kim Kiền lại càng chấn động, bèn chỉ tay lên trời, lại hô lên một tiếng: “Nếu có nửa câu bịa đặt, xin thiên lôi hãy giáng xuống!”.

Những lời này vừa thốt ra, quả nhiên khí thế bất phàm, khiến chúng nhân đương trường chấn động, lặng ngắt như tờ.

Lâu sau, mới nghe có người hỏi: “Tiểu ca giảng chuyện, cậu nói Bao đại nhân thật sự trảm quốc cữu đương triều ư?”.

“Đương nhiên là thật!”, Kim Kiền nói chắc như đinh đóng cột.

Tuy rằng có con cua uống thuốc độc tự vẫn… chậc, nhưng mà kết cục cũng không khác gì, chi tiết nhỏ này không cần phải để ý.

“Nhưng đó là quốc cữu đương triều, là hoàng thân quốc thích!”, có người lại kêu lên.

“Trảm tức là trảm!”, Kim Kiền nghiêm mặt nói.

“Ha, tôi nói tiểu ca này, cậu đừng nói đùa nữa!”.

Lúc này Kim Kiền nhìn rất rõ, người nói lần này là một tiểu tử da ngăm đen ngồi cách mình chưa đầy một bước chân, Kim Kiền vẫn còn ấn tượng, là Từ Tam.

“Nói đùa, tôi nói đùa khi nào?”, Kim Kiền liền nhảy xuống bàn, nhìn thẳng vào Từ Tam giận dữ nói.

“Chẳng phải nói đùa thì là gì?”, Từ Tam cũng đứng lên, bĩu môi nói, “Một vị quan sao có thể chém hoàng thân, cho dù Bao đại nhân là quan khâm sai thì cũng quá cường điệu rồi!”, nói đoạn, còn quay người xua xua tay, hô lên với đám người phía sau, “Mọi người nói xem như thế có đúng hay không?”.

“Đúng thế, đúng thế!”

“Chuyện như vậy không có khả năng!”

Mọi người đều phụ họa theo.

“Được rồi”, nương tử của Từ gia cũng đứng dậy, vỗ một cái lên vai Từ Tam nói, “Chẳng qua là một đoạn truyện kể, hà tất phải so đo? Nghe xong rồi, về nhà làm việc thôi”.

“Được, được”, Từ Tam vội tươi cười trả lời.

“Giải tán thôi, giải tán thôi.”

“Về nhà nào…”

Có người trong đám cũng nói như vậy.

Chỉ thấy chúng nhân đều đứng dậy, người thì nhấc ghế, kẻ thì ôm ấm trà, rồi tháo lều xuống, mắt thấy mọi người sắp tản đi đến nơi.

Kim Kiền nhất thời lòng buốt lạnh, trước mắt lần lượt hiện ra khuôn mặt đen sì u ám của Bao đại nhân, đôi mắt phượng dài của Công Tôn tiên sinh nheo lại cho đến đôi mắt sáng lấp lánh kia bỗng trở nên đen kịt như đầm nước âm u…

Ôi trời ơi, mẹ của con ơi!

“Mụ nội nó, toàn bộ đứng cả lại cho ta!!!”

Một tiếng quát này, uy chấn bốn phương, vang vọng tám hướng, chấn động tới mức lỗ tai của mọi người đều ong ong cả lên.

Chúng nhân kinh hãi, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy thiếu niên giảng chuyện không biết từ lúc nào đã nhảy phắt lên nóc nhà bên cạnh, đang nổi trận lôi đình quét mắt nhìn xuống đám bách tính phía dưới đường.

Lúc này Kim Kiền bị bức cho nổi giận, bụng chỉ muốn giữ đám người này lại trước, cũng chẳng nghĩ gì nhiều, bèn nhảy lên nóc nhà gầm một tiếng, nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng liền hối hận.

Chỉ thấy chúng bách tính đều dùng vẻ mặt như nhìn kẻ điên chằm chằm ngó mình.

Còn mấy tên du thủ du thực phụ trách giám thị bộ dạng như muốn rút gân nghiền xương mình vậy.

Làm thế nào bây giờ?!

Thề độc chăng? Hay là cắt cổ?

Nếu không thì dứt khoát múa thoát y giữ lại đám người này trước đã, sau… lại thuyết phục thêm?

Vấn đề là với tư sắc này của mình, cho dù có múa thoát y sợ là cũng không có ai xem…

Nếu là Tiểu Miêu thì tốt rồi.

Chẳng cần phải múa thoát y, chỉ cần đứng đó nói một câu: Lời của Triển mỗ câu nào cũng là sự thực!

Sau đó lại dùng ánh mắt nhìn khắp xung quanh…

Hừ hừ, ai mà chống cự được chứ? Kẻ nào dám không tin?!

Haizzz, Triển đại nhân ơi…

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi đau xót trong lòng, ánh mắt lại hướng lên ngọn cây đại thụ rợp bóng bên mé nóc nhà.

Mấy ngày trước, Nam hiệp Triển Chiêu vẫn ở trên cái cây này nghe mình kể chuyện…

Thật là có chút hoài niệm!

… Í?! Khoan đã!

Sự thật tự mò tới, ánh mắt Kim Kiền vừa hướng lên một cái, chẳng ngờ thật sự nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của hy vọng.

Chỉ thấy Kim Kiền hai mắt sáng lấp lánh, nhất thời ưỡn ngực thẳng lưng, tràn đầy tự tin nói:

“Truyện tôi kể rốt cuộc là thật hay giả, chỉ nửa tuần hương nữa, mọi người sẽ biết!”

Gì?

Chúng bách tính trên đường nghe xong gương mặt ai nấy đều mang vẻ mù mờ, anh nhìn tôi, tôi ngó anh, cuối cùng lại quay sang nhìn lom lom Kim Kiền.

Kim Kiền mỉm cười, nhảy xuống, chỉ tay về phía cổng thành.

Mọi người đồng loạt nhìn theo.

Chỉ thấy một viên lính thủ thành đầu đầy mồ hôi chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Mau đi mời huyện thái gia, đoàn khâm sai đại nhân còn nửa dặm nữa sẽ vào tới cửa Tây rồi!!!”.

***

Nếu nói huyện Tây Hoa mấy năm nay có chuyện lớn gì phát sinh không, thì Quách gia một tay che trời có thể tính là một chuyện, sau đó lại tới thiếu niên giảng chuyện khó hiểu kia cũng miễn cưỡng có thể coi là một chuyện, nhưng nếu thật sự nói đến đại sự thì không việc nào sánh được với việc này.Việc nào?

Còn chuyện nào nữa!

Đường đường một Khâm sai đại nhân phụng chỉ xuất tuần thế mà lại giá lâm đến cái huyện Tây Hoa nhỏ bé này, ngay cả huyện lão gia cũng phải đích thân ra khỏi thành để nghênh tiếp, anh nói xem chuyện này có lớn hay không?

Chớ nói đến bách tính huyện Tây Hoa này mà ngay đến Ngô huyện lệnh huyện Tây Hoa, cũng chưa từng gặp vị quan nào chức vị lớn đến như vậy, phải quỳ xuống đất nghênh đón, cả thở lớn cũng không dám, lại càng miễn bàn đến chuyện dân chúng căng thẳng chờ đợi ra sao.

Chỉ thấy cờ xí phấp phới, thương kích tua tủa, kỵ binh thì mạnh mẽ oai hùng, thị vệ thì uy vũ, rồi tiếng chiêng dẹp đường, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, đúng là: hùng phong tứ bề, uy chấn tám phương.

“Hạ, hạ quan, Huyện lệnh huyện Tây Hoa trấn Thảo Kiều, Ngô Lượng tham kiến Khâm sai Bao đại nhân!”

Quỳ trước kiệu lớn tám người khiêng, Ngô huyện lệnh huyện Tây Hoa ngay cả nói cũng không mạch lạc.

“Ngô huyện lệnh không cần đa lễ”. Một giọng nói uy nghiêm phát ra từ trong kiệu, rèm kiệu vén lên, Bao đại nhân bước ra ngoài.

Chúng nhân tuy sợ hãi trước quan uy của Khâm sai, nhưng lúc này rốt cuộc lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, đều len lén ngước lên nhìn trộm.

Mà vừa đưa mắt nhìn, có thể nói là được mở rộng tầm mắt.

Bao đại nhân, thân vận mãng bào màu đen, chân đi quan hài đế đỏ, khuôn mặt đen như mực phát sáng, đôi mắt lấp lánh rực rỡ ẩn chứa oai nghiêm, chòm râu đen dài đến ngực, càng thêm phần uy phong, quả thật là mục quang sắc bén phân biệt trung gian, hẳn diện thâm trầm trấn giữ quỷ thần.

Chỉ thấy Bao đại nhân nhìn bốn phía, cất tiếng: “Ngô huyện lệnh, vì sao nơi này lại có đông bách tính đến như vậy?”.

“Bẩm, bẩm đại nhân, nơi đây chính là chợ của bản huyện, cho nên mới nhiều người đến vậy”, Ngô huyện lệnh khom người đáp.

Bao đại nhân gật gật đầu, lại nhìn quanh một vòng, lát sau mới tiếp: “Không biết Ngô huyện lệnh có thể an bài hành quán cho bản phủ được chăng?”.

“Nếu đại nhân không chê, xin hãy ở tạm tại huyện nha.”

“Cũng được”, Bao đại nhân gật đầu, quay người chuẩn bị bước vào kiệu.

“Bao đại nhân! Thảo dân oan uổng quá!”

Đột nhiên có tiếng kêu lớn truyền ra từ trong đám người, Bao đại nhân và Ngô huyện lệnh cả người đều chấn động.

Chỉ là Ngô huyện lệnh rúng động vì kinh sợ, còn Bao đại nhân lại phấn chấn tinh thần.

Bao đại nhân vẻ mặt nghiêm nghị, cao giọng quát: “Kẻ nào kêu oan?”.

Chợt thấy một thiếu niên gầy nhỏ vội vã vạch đám đông đi ra, quỳ xuống trước đội ngũ kêu lên: “Là tiểu nhân kêu oan!”.

Chúng nhân định thần nhìn kỹ, hả, còn không phải là thiếu niên giảng chuyện kia sao?

Bao đại nhân ra dấu cho hộ vệ đưa thiếu niên nọ đến trước kiệu, hỏi: “Ngươi có oan khuất gì?”.

Thiếu niên giảng chuyện kia đầu cũng không dám ngẩng lên, nức nở nói: “Bao đại nhân, nỗi oan này của tiểu nhân chỉ có đại nhân mới có thể rửa sạch!”.

Bao đại nhân khẽ chau mày, ngưng một chút hỏi tiếp: “Những lời này là thế nào?”.

“Đại nhân, tiểu nhân bơ vơ từ nhỏ, cơ khổ, nhờ vào khéo ăn khéo nói, viết lách mấy bài, lấy giảng chuyện làm kế sinh nhai. Tiểu nhân tuy dốt nát kém cỏi, nhưng cũng biết lễ nghĩa luân thường, cho nên những chuyện tiểu nhân kể, đều là người thật việc thật, nửa câu bịa đặt cũng không có, mà nay lại có người vu hãm tiểu nhân, nói những chuyện tiểu nhân kể là thêu dệt nhảm nhí, khiến tiểu nhân vô cùng đau đớn, thực là oan uổng quá!”

Dứt lời, hai vai còn run rẩy vài cái cho hợp với tình cảnh.

Bao đại nhân đuôi lông mày hơi động, tiếp tục hỏi: “Kẻ nào vu hãm ngươi?”.

“Bẩm đại nhân, chính là dân chúng toàn huyện Tây Hoa.”

Bách tính xung quanh nhất thời rối loạn lo lắng không thôi.

“Ngươi kể là chuyện nào?”

“Bẩm đại nhân, chính là sự tích đại nhân phát lương ở Trần Châu.”

“Hửm? Bọn họ không tin ngươi chuyện gì?”

Kim Kiền ngẩng phắt đầu lên, mục quang mãnh liệt, nói: “Bọn họ không tin An Lạc hầu Bàng Dục làm nhiều việc ác đã chết dưới trảm đao của đại nhân. Đại nhân, xin ngài hãy rửa oan cho tiểu nhân!”.

Trên khuôn mặt đen sì của Bao đại nhân thoáng một tia sửng sốt rất khó nắm bắt, nhưng hai mắt đảo một cái, thoáng chốc liền khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cao giọng nói: “Lời của thiếu niên này, câu nào cũng là sự thực, An Lạc hầu đích xác đã chết dưới Long đầu trảm!”.

Thoáng chốc tiếng hít khí lạnh vang lên không ngớt.

Bao đại nhân ngưng một chút, lại nghiêm giọng nói: “Còn có chuyện gì không rõ, chớ ngại, có thể hỏi bản phủ cho rõ ràng”.

Xung quanh lại là một mảnh vắng lặng.

Lát sau, mới có tiếng người rụt rè cất lên từ trong đám đông: “Dám, dám hỏi đại nhân, người nào đã cáo trạng An Lạc hầu?”.

“Người nào?”, Bao đại nhân bước lên trước hai bước, “An Lạc hầu coi muôn dân như cá thịt, gây ác bốn phương, khiến bách tính Trần Châu khổ không kể xiết, bách tính Trần Châu đều bị hắn bức hại, cho nên bách tính Trần Châu chính là nguyên cáo!”.

Lại là một mảnh tĩnh lặng như chết.

Bao đại nhân thân hình thẳng như cán bút, hai mắt tựa đuốc, quét qua từng bách tính đang quỳ phía dưới, cao giọng nói: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân! Bất luận là hoàng thân quốc thích, hay hương thân quan lại đương triều, chỉ cần làm thương tổn đến luật pháp Đại Tống, bản phủ nhất định sẽ y luật trị tội, tuyệt không nhân nhượng!”.

Giọng nói trầm trầm oai nghiêm, tựa như chuông khánh ngân xa, dư âm vang vọng, rúng động hồn phách.

Đột nhiên, không biết người nào cất lên tiếng khóc nghẹn ngào, hệt như có tín hiệu, nhất thời kích khởi nên ngàn vạn tiếng kêu than nức nở.

“Bao đại nhân, Bao đại nhân, chúng thảo dân khổ quá!”

“Bao đại nhân, Bao Thanh Thiên, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng thảo dân...”

“Bao đại nhân... ngài nhất định phải trị tội Quách gia, hắn làm cho bách tính huyện Tây Hoa chúng thảo dân khổ không kể xiết... hu hu...”

Tạ trời tạ đất!

Nghe thấy những lời này của dân chúng, Kim Kiền mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy dáng vẻ kêu khóc thống khổ của bách tính xung quanh, lòng nàng không khỏi có chút buồn bã.

Bao đại nhân đứng giữa rừng người, hai mắt nhìn bách tính xung quanh, đôi mày chau lại, sắc mặt sa sầm ngưng trọng, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Án của các ngươi, bản phủ thụ lý”.

“Tạ Bao đại nhân!”

“Bao đại nhân, Bao Thanh Thiên...”

“Ối!”

Một tiếng kêu chói tai rất lớn vang lên từ phía dân chúng, Kim Kiền quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Ngô Lượng, huyện lệnh Tây Hoa, hai mắt trắng dã, ngay đơ ngã thẳng xuống đất, vẻ như đã chết ngất đi.

Lại ngước lên nhìn Bao đại nhân, trong mắt mơ hồ lộ vẻ tán thưởng, còn Tứ đại kim cương bên cạnh đại nhân cũng hướng mình khẽ gật đầu.

Hả?

Sao hình như thấy thiếu một nhân vật cấp quan trọng vậy nhỉ?

Kim Kiền đang thấy khó hiểu thì đột nhiên trước mắt lóe lên một cái bóng màu đỏ, âm thanh sang sảng vang lên trong không trung:

“Chạy đi đâu?!”

Âm thanh lanh lảnh như gõ vào ngọc đẹp, tiếng hô vang vọng bao trùm chúng nhân.

Chỉ thấy bóng màu đỏ bay vút đi, rồi đáp xuống trước mặt mấy kẻ đang định đào tẩu phía xa kia.

Trong nháy mắt, áo đỏ tung bay, Cự Khuyết lóe lên, chưa đầy mấy giây sau đã thấy những kẻ kia gào khóc thảm thiết vừa lăn vừa bò đến quỳ trước đội ngũ của quan khâm sai, dập đầu binh binh nói: “Bọn tiểu nhân biết tội, bọn tiểu nhân biết tội, xin đại nhân tha mạng!”.

Chính là mấy tên du côn xã hội đen thu phí bảo kê nọ.

“Đại nhân, mấy tên này là thuộc hạ của Quách Quảng Uy, chúng đang định trở về báo lại cho chủ nhân thì bị thuộc hạ bắt giữ, xin đại nhân xử lý.”

Vạt áo đỏ tung bay, đáp xuống đất không một tiếng động, người trước mắt một thân quan bào đỏ, kiếm tuệ màu vàng, thân hình thẳng như tùng bách, mặt đẹp tựa ngọc, tuấn tú phi phàm, đôi mày lưỡi mác dài đến tóc mai, mắt như sao sáng, quả thực là phong thái đĩnh đạc, tư thế oai hùng.

Tiếng hô yếu dần, tiếng huyên náo chợt tắt, bốn phía dần trở nên tĩnh lặng, và càng lúc càng im ắng, ngay đến Bao đại nhân cũng có chút kinh ngạc, hồi lâu mới cất lên câu nói quen thuộc:

“Triển hộ vệ vất vả rồi.”

Chẳng ngờ câu nói tập mãi thành thói quen này giờ đây lại dấy lên sóng gió.

Chợt nghe có người trong đám hét lên kinh hãi:

“Ngự Miêu Triển Chiêu, là, là Ngự Miêu Triển Chiêu!”

Ngay sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của chúng nữ tử vang lên bốn bề, rồi một tràng âm thanh hô ứng tán thán, ào ào vang lên, rất náo nhiệt.

Trong tiếng ồn ào, chợt nghe mấy câu kinh hô càng lúc càng rõ ràng:

“Này này, tiểu ca giảng chuyện kia đã nói thế nào nhỉ?”

“Cái đó... hẳn là... Một quạt này mở ra, điều khác ta không khen, chỉ ca ngợi Nam hiệp giang hồ Ngự Miêu Triển Chiêu...”

“... Cho hỏi Triển Nam hiệp, rốt cuộc ngài có điểm nào tốt? Ngài anh tuấn tiêu sái, võ nghệ siêu quần, mỹ lệ hơn hoa...”

“Ngài đứng trước mặt, một thân hiệp khí tự nhiên, ngạo cốt bất phàm, ai mà không ngợi ca?”

“Này là mũi, này là mắt, này là lưng áo, này là dáng người...”

“Ôi chao ơi, bà ngoại của con ơi, tiểu tử giảng chuyện kia quả nhiên câu nào cũng là sự thực cả!”

Những câu dạng như thế vang lên không ngớt.

Kim Kiền lúc này rất hoan hỉ, cảm giác sâu sắc rằng những cực nhọc mấy ngày qua của mình đã không uổng phí, hơn nữa thu hoạch còn rất phong phú.

Hãy nghe những bách tính Tây Hoa đáng kính đáng yêu này đi... Họ thuộc nằm lòng đoạn dạo đầu của tôi đó!

Nom khuôn mặt đỏ bừng của Tứ đại hiệu úy uy vũ cho đến đông đảo chúng hộ vệ... Nhịn cười khổ sở thật!

Đưa mắt nhìn ngón tay run run nắm rèm kiệu của Công Tôn tiên sinh... run rẩy này thực sự có tiết tấu nha!

Ngó gương mặt đen tím của Bao đại nhân... nghẹn quá khó chịu lắm đó.

Cảm giác gió lạnh thấu xương vù vù xung quanh mình, hàn khí cắt da cắt thịt... Mình thấy lạnh quá đi mất aaaaa...

Rụt cổ lại, nhìn những khuôn mặt vừa rồi còn vương nước mắt, lúc này lại tràn ngập ý cười của bách tính xung quanh, Kim Kiền không khỏi cảm khái:

Con cháu Viêm Hoàng, trai gái Trung Hoa, quả nhiên bất luận là ở thời nào nơi nào, đều mạnh mẽ dị thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK