Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kim huynh cũng không dễ dàng gì”, Nhất Chi Mai cảm khái nói.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, dần dần đè sát khí xuống, keng một tiếng thu bảo kiếm lại, hướng về Y tiên, Độc thánh, ôm quyền nói: “Vãn bối vừa rồi mạo phạm, mong hai vị tiền bối bỏ qua”.

“Hừ”, Độc thánh quay đầu đi, sắc mặt không vui.

“Không dám, không dám”, Y tiên hớn hở giảng hòa, “Lần trước chúng ta cũng có chỗ không suy nghĩ chu toàn, đều là hiểu lầm cả”.

“Nếu nhị vị tiền bối đã xuất sơn, ắt hẳn chữa trị bệnh lạ cho thôn dân thôn Du Lâm như thế nào, hai vị tiền bối đã có dự tính trước”, Triển Chiêu lại nói.

“Đó là đương nhiên”, Độc thánh trầm giọng nói, “Độc của hai huynh đệ này đều là do chúng ta giải”.

“Độc?”, Kim Kiền kinh ngạc, “Ý của tiền bối là, thôn dân của thôn này không phải mắc bệnh lạ mà là...”

“Trúng độc”, Y tiên tiếp lời, “Hơn nữa thủ pháp hạ độc này...rất cao minh”, nói đến đây, Y tiên liếc Kim Kiền một cái đầy ẩn ý.

Kim Kiền nhất thời bừng tỉnh, thầm nghĩ: Ý của Đại sư phụ là, kẻ hạ độc có lẽ nào lại là cái đám mô phỏng theo thủ pháp hạ độc của Nhị sư phụ mà người đã từng nhắc tới trước đây...Đám áo đen, xác sống linh tinh gì đó...Ôi trời, nói như thế, chúng ta há chẳng phải đang lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm, rất rất không ổn sao.

“Trúng độc?!”, Triển Chiêu biến sắc, gấp giọng hỏi, “Là loại độc nào?”.

“Độc tính kỳ lạ, mạch tượng quỷ dị, toàn thân vô lực, sắc mặt xanh xao, thời hạn chỉ trong nửa tháng, độc tính sẽ dần xâm nhập vào xương tủy, tới ngày thứ mười lăm, độc phát công tâm, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng khó mà cứu chữa”, Y tiên cau mày đáp.

Những, những từ hình dung này, sao nghe quen vậy? Kim Kiền không khỏi đưa mắt nhìn Triển Chiêu, vừa đúng lúc Triển Chiêu cũng đang nhìn nàng, bốn mắt giao nhau, xoẹt xoẹt cùng bắn ra hai chữ ‘Thái hậu’ vàng chói lọi rất lớn.

Triệu chứng trúng độc của thôn dân thôn Du Lâm này so với bệnh trạng khi Thái hậu trúng độc mà Công Tôn tiên sinh hình dung có tới tám phần giống nhau.

Chợt nghe Y tiên tiếp tục: “Nếu không phải vừa đúng lúc hai chúng ta đi ngang qua đây, người trong thôn này sợ rằng đều đã sớm rời khỏi thế gian này rồi”.

“Theo ý của hai vị tiền bối, trên thế gian này ngoại trừ hai vị tiền bối, không còn ai có thể giải được độc này?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cái đó thì không phải”, Độc thánh đột nhiên mở miệng, “Trên thế gian này người có thể giải được độc ngoại trừ hai chúng ta ra, ít nhất còn có ba người nữa”.

“Là ba người nào?”, Nhất Chi Mai hỏi.

“Một là kẻ đã hạ độc, nhất định hắn sẽ có giải dược; người thứ hai là tên đồ đệ bất tài hiện không rõ tung tích của ta!”, nói đến đây, Độc thánh liếc Kim Kiền một cái, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘bất tài’.

Kim Kiền cười khan hai tiếng: “Thì ra hai vị đã thu nhận cao đồ rồi, chúc mừng, chúc mừng!”.

Độc thánh hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Còn một người nữa, chính là kẻ đang giữ Thanh Long châu”.

“Thanh Long châu!!”, Nhất Chi Mai kinh hãi kêu lên, “Thứ tiền bối nói có phải chính là bảo vật vô giá Thanh Long châu trong truyền thuyết đã thất truyền từ lâu không?”.

Ba người Triển, Bạch, Kim không khỏi quay sang nhìn Nhất Chi Mai một cái, chỉ thấy Nhất Chi Mai hai mắt mở tròn, từ trong nhãn cầu ánh sáng bắn chíu chíu ra ngoài, dùng một câu tục ngữ để hình dung, đó chính là: “Thấy tiền sáng mắt, thấy tiền sáng mắt”, tinh thần ăn trộm đã ngấm vào tận xương tủy lúc này bộc phát lồ lộ, nhưng cũng loại bỏ được những nghi ngờ của mọi người, tâm tư thể hiện rõ thế kia thì việc Thanh Long châu bị mất tám phần không có liên quan gì đến Nhất Chi Mai.

“Tên nhóc lông trắng này cũng coi như có chút kiến thức”, Y tiên cười nói.

Nhất Chi Mai bị một câu ‘tên nhóc lông trắng’ chặn họng không thốt ra nổi nửa câu sau, đưa tay bụm lấy một dải tóc trắng trên đầu lùi ra sau một bước, ba người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền lại càng trầm tư, im lặng suy nghĩ, không nói một lời.

Thình lình, Triển Chiêu khom người quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Tại hạ Triển Chiêu, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ của Khai Phong phủ, đặc biệt thỉnh cầu hai vị tiền bối Y tiên, Độc thánh theo Triển Chiêu tới Khai Phong Biện Lương cứu chữa cho một người!”.

Những lời này vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ.

Bạch Ngọc Đường hồi phục tinh thần trước nhất, kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Miêu?!”.

Nhan Tra Tán kinh hãi ngay tại chỗ, Nhan Tra Dật như không thể tin được, lẩm bẩm: “Cái người đầy râu này lại chính là Triển đại nhân của Khai Phong phủ”.

Kim Kiền cũng quỳ một gối theo, chân thành khẩn cầu: “Xin hai vị tiền bối theo chúng tôi tới Khai Phong Biện Lương cứu người”.

“Cứu người?”, Y tiên nghi hoặc.

“Trong thành Đông Kinh Biện Lương cũng có người trúng loại độc này”, Triển Chiêu trầm giọng nói.

“Là ai?”, Y tiên hỏi.

“Triển mỗ không thể nói”, Triển Chiêu cúi đầu, “Hai vị tiền bối theo Triển Chiêu về kinh thành thì sẽ biết”.

“Không đi!”, Độc thánh quăng ra một câu.

“Tiền bối?!”, Triển Chiêu nhất thời kinh hoàng thất sắc, “Vì sao tiền bối không muốn đi? Nếu vừa rồi Triển Chiêu có chỗ nào đắc tội, Triển Chiêu xin nhận tội...”.

Y tiên thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn Độc thánh một cái, “Độc lão đầu ngươi, lần nào cũng thế, chỉ nói có một nửa. Tên nhóc xinh đẹp, không phải chúng ta không muốn đi, mà là chúng ta không đi được”.

“Hả?”, những lời này vừa thốt ra, chúng nhân lại kinh ngạc: “Vì sao không đi được?”.

Y tiên, Độc thánh nhìn nhau một cái, Độc thánh quay đầu đi, Y tiên thở dài, nói: “Việc luyện chế giải dược này vô cùng...”.

“Lẽ nào tiền bối đang lo lắng về chuyện dược liệu?”, Nhất Chi Mai cất tiếng, “Nếu chỉ là chuyện này, tiền bối hà tất phải lo nghĩ, chỉ cần tại hạ xuất mã...”.

“Không phải là dược liệu”, Y tiên lên tiếng cắt lời Nhất Chi Mai, “Dược liệu giải độc tuy rất quý, nhưng không phải không có nơi tìm được, cái khó ở đây chính là quá trình luyện chế giải dược rất tốn thời gian, chí ít cũng mất bốn ngày”.

“Bốn ngày?!”, Bạch Ngọc Đường chau mày, nhỏ tiếng hỏi Kim Kiền, “Thời hạn bảy ngày Hoàng thượng quy định còn mấy ngày?”.

“Cái này...”, Kim Kiền đếm ngón tay, “Tính cả ngày hôm nay, còn năm ngày tròn”.

Bạch Ngọc Đường nghiến răng.

“Hơn nữa trong bốn ngày này, cần lấy máu để nuôi thuốc”, Y tiên lại thêm một câu.

“Lấy máu nuôi thuốc?”, chúng nhân sửng sốt, “Cách nuôi như thế nào?”.

“Mỗi ngày phải nhỏ hai giọt máu tươi vào trong nước thuốc đang luyện chế.”

“Hai giọt máu tươi?”, chúng nhân nhìn nhau, cảm thấy quỷ dị vô cùng.

“Một giọt máu của người đã dùng qua hàng trăm loại dược, giọt kia là của người đã thử qua hàng trăm loại độc.”

“Máu, máu người?”, Nhan Tra Tán cơ hồ ngất xỉu, “Lẽ nào giải dược trước đó Nhan mỗ và Tiểu Dật uống cũng là...”.

“Thứ thuốc giải độc hiếm thấy như vậy trên thế gian này hai chúng ta cũng mới luyện thành hai viên ít ngày trước, hiệu dụng còn chưa rõ, vừa vặn trên đường đi gặp hai huynh đệ các ngươi trúng độc lạ, cho nên liền thử trên người các ngươi một chút, khéo sao lại thích hợp, vận khí của hai huynh đệ các ngươi cũng không tệ”, Y tiên vẻ mặt hiền từ giải thích.

“Vận khí không tệ...là ý gì?”, Tiểu Dật nghiến răng nghiến lợi thốt ra vài từ.

“Ý tứ chính là, loại thuốc giải độc viên hoàn này vừa mới luyện chế chưa được mấy ngày, hai vị tiền bối cũng không hiểu nhiều lắm về công dụng của thuốc, vừa vặn đụng phải hai huynh đệ các người tự dâng mình tới cửa để thử nghiệm thành phẩm, chết thì cũng sắp chết rồi cứ thử xem sao, liền cho các người uống hai viên thuốc đó, kết quả vận khí quá tốt, đánh bậy đánh bạ mà trúng, cứu được cái mạng của hai người”, Kim Kiền mặt không đổi sắc lấy kinh nghiệm bị thử nghiệm, bị giày vò, bị hành hạ, bị đày đọa rất phong phú của quan môn đệ tử Y tiên, Độc thánh làm cơ sở, hệ thống lại rồi tổng kết thành lời giải thích cho ý của Y tiên.

Chậc, mình biết mà, hai lão già này đào đâu ra lòng tốt đi cứu người như vậy, mục đích chính là thử nghiệm lâm sàng mà thôi.

Thân hình huynh đệ Nhan thị đồng thời chấn động, sắc mặt cũng trở nên tái mét.

“Dùng qua hàng trăm loại dược, thử qua hàng trăm loại độc...”, Triển Chiêu trầm giọng lẩm bẩm, mục quang hướng về phía Y tiên, Độc thánh.

Y tiên vuốt râu cười nói: “Không sai, hai chúng ta một người dùng qua hàng trăm loại dược, một người thử qua hàng trăm loại độc, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, cùng đồng thời luyện thuốc, mỗi ngày trích một giọt máu tươi để nuôi thuốc, tất nhiên không thể rời khỏi nơi này”.

“Hừ, nếu có Thanh Long châu, cần gì phải phiền phức như vậy, đem viên ngọc kia thả vào nước sôi đun trên sáu canh giờ, nấu thành thuốc nước của ngọc là có thể giải độc, đâu cần phải lấy máu của hai chúng ta!”, Độc thánh rất không tình nguyện, giọng âm u nói, “Nếu để ta biết ai giữ viên ngọc đó, nhất định ta sẽ đi đoạt về!”.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều không mở miệng nói ra chuyện Thanh Long châu hiện giờ đã bị đánh cắp, chẳng rõ tung tích.

“Thôn dân thôn Du Lâm còn năm ngày nữa thì độc phát, việc cần kíp trước mắt vẫn là nhanh chóng luyện chế giải dược”, Y tiên thở dài một tiếng, “Tiểu đệ Nhan gia, linh chi bảy mươi năm và nhân sâm năm mươi năm đã trộm về chưa?”.

“Chưa, chưa trộm...”, Tiểu Dật biến sắc, cúi đầu nói.

“Chưa trộm được?! Hừ, nếu trước giờ Ngọ trưa nay còn không kiếm đủ dược liệu, thì năm ngày sau các ngươi đợi nhặt xác cả thôn Du Lâm này đi!”, Độc thánh phất tay áo, quay đầu bước đi.

“Haizzz! Chuyện này phiền phức rồi đây”, Y tiên liên tiếp lắc đầu thở dài, cũng quay gót ra ngoài.

“Trộm?!”, Nhan Tra Tán trừng mắt nhìn Tiểu Dật, sắc giọng nói: “Tiểu Dật, lẽ nào những dược liệu trong hậu viện toàn bộ đều là do đệ trộm về?! Đệ, đệ đệ đệ không phải đã đồng ý với ca ca, sẽ không trộm đồ nữa sao!”

“Đại ca, cái đó, cũng bởi vì cái đám y quán gian thương của trấn Thanh Tập kia, chỉ nhận tiền, không quan tâm xem người ta sống chết thế nào, Tiểu Dật cũng vì cứu mọi người nên mới...”, Tiểu Dật vội vàng cao giọng giải thích.

“Đệ đệ đệ đệ!”, Nhan Tra Tán thở dài một tiếng, đi rất nhanh lướt qua mặt Tiểu Dật, “Đệ làm thế ta phải ăn nói ra sao với cha mẹ ở dưới cửu tuyền đây!”.

“Ca ca, ca ca, huynh đừng giận, lần sau Tiểu Dật không dám nữa!”, Tiểu Dật vội vàng đuổi theo Nhan Tra Tán.

Trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn Triển Chiêu, vẻ mặt rất cảm thán.

“Thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không ngờ tên tiểu quỷ khó chơi này lại sợ nhất lão ca thư sinh của mình”, Bạch Ngọc Đường than.

“Luyện chế giải dược cần bốn ngày, thời hạn bảy ngày còn năm ngày...”, Triển Chiêu trầm ngâm giây lát, đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra ngoài, “Phải đem việc này báo cho đại nhân biết!”.

Nhất Chi Mai xoa xoa bả vai: “Chẳng qua chỉ là mấy cây linh chi, nhân sâm, tại hạ ra tay, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay, Kim huynh, có nguyện đồng hành không? Kim huynh? Kim huynh?”.

Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai cùng quay đầu, phát hiện Kim Kiền vốn đứng cạnh hai người đã không thấy bóng dáng tự bao giờ.

*************

“Hai vị tiền bối xin dừng bước”, hậu viện của Nhan gia, Kim Kiền vốn vội vã đi theo Triển Chiêu lại len lén chuyển hướng khác, bắt kịp bước chân hai người Y tiên và Độc thánh, lớn tiếng gọi.

“Là Kim tiểu huynh đệ à!”, Y tiên mỉm cười chào hỏi. Độc thánh thì hừ lạnh một tiếng.

Kim Kiền vội bước lên hai bước, tiến đến phía trước hai người họ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi xin thỉnh an Đại sư phụ, Nhị sư phụ, vừa rồi đồ nhi có chỗ nào không phải, mong nhị vị sư phụ rộng lòng tha thứ”.

Y tiên cũng thấp giọng nói: “Đồ nhi chỉ làm theo lệnh của vi sư, không sao cả, không sao cả”.

Kim Kiền lại đưa ánh mắt hướng về phía Độc thánh, vẻ đáng thương nhỏ giọng gọi: “Nhị sư phụ...”.

“Được rồi!”, Độc thánh phất ống tay áo.

“Kim tiểu huynh đệ, lại có chuyện muốn hỏi hai chúng ta?”, Y tiên đột nhiên cao giọng nói, ánh mắt vượt qua vai Kim Kiền, hướng ra phía sau.

Kim Kiền thoáng sửng sốt, lại nghe Độc thánh giọng âm trầm nói: “Khinh công không tệ, rất giống mèo, hừ, chúng ta lại không ăn thịt hắn, hà tất phải lén lén lút lút theo dõi phía sau?”.

Mèo?

Kim Kiền quay phắt lại, chỉ thấy Triển Chiêu khuôn mặt đầy râu lặng lẽ bước ra khỏi bóng tối trong góc sân, ôm quyền nói: “Làm phiền hai vị tiền bối rồi, Triển mỗ không có ý đó, chỉ là Triển mỗ cũng có chuyện muốn hỏi hai vị tiền bối”.

“Ồ? Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”, Y tiên nói.

“Thời điểm hai vị tiền bối luyện chế giải dược có thể luyện chế thêm một phần, để Triển mỗ kịp thời đưa về Khai Phong phủ cứu người không?”

“Đương nhiên là được”, Y tiên gật đầu.

“Hừ, hiện tại ngay cả dược liệu để luyện chế giải dược còn chưa kiếm đủ thì luyện thế nào?”, Độc thánh sầm mặt nói.

“Nếu vì chuyện dược liệu, hai vị tiền bối không cần phải lo lắng, Triển mỗ sẽ đi chuẩn bị”, Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, lại nói với Kim Kiền: “Kim Kiền, theo Triển mỗ về phòng”.

“Hả?”, Kim Kiền sửng sốt.

Hai mắt Triển Chiêu long lên: “Còn không mau qua đây?!”.

“Vâng!”, Kim Kiền theo phản xạ có điều kiện lật đật chạy qua.

Nhưng Kim Kiền vừa chạy được hai bước, đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương khác thường, trong lòng cả kinh, đưa mắt nhìn Triển Chiêu, thân hình cứng đờ, hai mắt lạc thần, tựa hồ đã mất thần trí.

“Nhị sư phụ?!”, Kim Kiền quay người kinh ngạc kêu lên, “Người này là?!”.

“Hừ, thầy trò chúng ta nói chuyện, đâu đến phiên người ngoài xen mồm?!”, Độc thánh chầm chậm thu về ống tay áo đang tung bay trong gió, không vui nói.

Kim Kiền chỉ muốn rơi lệ: Nhị sư phụ, cái người được gọi ‘người ngoài’ này lại chính là cấp trên trực tiếp lãnh đạo con đó, là cha mẹ cơm áo gạo tiền của con đó!

“Được rồi, thuốc này dược lực không quá nửa tuần hương, nói ngắn gọn thôi, đồ nhi, trong thành Biện Kinh là ai bị trúng độc?”, Y tiên nghiêm sắc mặt hỏi.

“Là Thái hậu”, Kim Kiền sắc mặt u ám, vội đáp.

“Thái hậu?!”, Y tiên, Độc thánh cùng kinh ngạc.

“Trúng độc khi nào?”

“Ba ngày trước, vốn có thể dùng Thanh Long châu cất giữ trong Tinh Chẩn lâu ở đại nội để giải độc, nhưng không ngờ Thanh Long châu bị đánh cắp, Hoàng thượng hạn trong bảy ngày, Khai Phong phủ phải tìm Thanh Long châu về, để giải độc cho Thái hậu.”

Y tiên, Độc thánh đưa mắt nhìn nhau, chân mày nhíu chặt.

“Thôn dân toàn thôn Du Lâm trúng độc mười ngày trước, Thái hậu trúng độc ba ngày trước, hơn nữa còn là cùng một loại độc...”, Y tiên chau mày.

“Nếu không phải ngày đó Dược lão đầu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc, muốn luyện chế một loại giải dược có thể trừ bỏ được sự thao túng tâm trí của đám áo đen bị khống chế, cũng chẳng biết đánh bậy đánh bạ thế nào lại luyện ra giải dược cho loại kỳ độc này”, Độc thánh nói, “E là ngay cả kẻ hạ độc cũng không ngờ tới, trên thế gian này ngoại trừ Thanh Long châu, còn có giải dược có thể giải được độc này”.

“Cho nên, độc này vốn chỉ có Thanh Long châu mới có thể giải được?!”, Kim Kiền cả kinh nói, “Giải dược của Nhị sư phụ chỉ là vừa khéo luyện chế ra được?”.

Y tiên, Độc thánh gật đầu.

“Vì sao lại như vậy?”, Kim Kiền ôm đầu, chân mày chau thành một đống, “Hạ độc Thái hậu, đánh cắp Thanh Long châu, còn có khả năng uy hiếp đòi vàng bạc châu báu từ triều đình, nhưng lại phí sức đi hạ độc thôn dân của một sơn thôn nghèo rớt, để làm gì? Lẽ nào là để có thể chiếm đoạt được nhiều hơn ‘hai miếng ruộng tốt’?”.

“Mặc kệ là vì cái gì, tâm tư của kẻ đứng sau bức màn này tuyệt đối không đơn giản, đồ nhi, lần này con phải cẩn trọng trong mọi việc”, Y tiên trầm giọng nói.

“Đồ nhi biết rồi”, Kim Kiền gật đầu, nghĩ một chút lại cất tiếng: “Nhị vị sư phụ cũng phải cẩn thận, nếu để kẻ đứng sau bức màn này biết được nhị vị sư phụ có biện pháp giải độc, sợ là sẽ gây bất lợi cho hai người”.

“Ha ha, loại thế trận cỏn con này, Đại sư phụ ta còn không để vào mắt”, Y tiên cười vang nói.

“Chúng còn chưa có bản lĩnh này!”, Độc thánh hai mắt long lên, con ngươi phát ra ánh sáng xanh.

“Đồ nhi ngoan, đạn khói, dược đạn của con những ngày này đừng sử dụng nữa, tránh làm lộ thân phận của con, dẫn đến họa sát thân”, nói đến đây, Y tiên ngừng một chút, lại híp mắt cười, “Vi sư thấy mấy bằng hữu kia của con công phu cũng khá lắm, đặc biệt là tên nhóc xinh đẹp này, hãy cố gắng ở chung một chỗ với bọn chúng, đề phòng bất trắc”.

“Đồ nhi biết rồi!”, Kim Kiền gật đầu liên tục, lòng thầm nghĩ: Cho dù người không nói, con cũng dự tính như thế, mục tiêu có tính chiến thuật trong giai đoạn hiện nay của con chính là: Phải ở cùng mấy vị đại thần hộ mệnh này như hình với bóng.

“Dược lực sắp qua rồi”, Độc thánh nhìn Triển Chiêu một cái, thình lình cất tiếng.

Y tiên sửng sốt, liếc Triển Chiêu một cái, lại hướng Kim Kiền gật gật đầu, rồi cũng Độc thánh rời đi.

Kim Kiền ôm quyền tiễn hai vị sư phụ, sau đó quay người, nhìn đôi mắt lạc thần tản mác của Triển Chiêu dần trở nên có thần, sau đó từ từ trở nên trong trẻo, lúc này mới cất tiếng: “Triển đại nhân”.

Triển Chiêu chớp chớp mắt, trong con ngươi đen sáng lấp lánh lướt qua vẻ nghi hoặc: “Kim Kiền?”, lai quay đầu nhìn bốn phía, “Hai vị tiền bối đâu?”.

“Đã đi rồi. Triển đại nhân, chúng ta nên mau mau trở về cùng Bạch đại hiệp và Nhất Chi Mai thương lượng chuyện làm sao thu thập đủ dược liệu”, Kim Kiền ôm quyền nói.

Triển Chiêu nhíu mày, sững lại một chút, rồi mới gật đầu, cùng Kim Kiền đi về phía gian chính. Sau khi Triển, Kim đi khuất, có hai bóng người lại thong thả bước ra.

“Độc lão đầu, xem ra bản lĩnh hạ mê dược của ngươi thật sự đã thụt lùi rồi đó, rõ ràng nói mê dược này có tác dụng trong vòng nửa tuần hương, nhưng còn chưa được nửa tuần trà, tên nhóc xinh đẹp kia đã tỉnh rồi”, Y tiên vuốt râu chế giễu nói.

“Kỳ lạ, tại sao mỗi lần dùng dược trên cơ thể hắn đều không được?”, trên gương mặt sa sầm của Độc thánh lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Có thể thể chất người này khác với người thường?”, Y tiên suy đoán.

Độc thánh lắc đầu: “Phải là ý chí người này mạnh hơn người bình thường, trúng mê hương, trong thời gian mê mang tiềm thức đã cưỡng ép bản thân phải nhanh chóng tỉnh táo trở lại”, ngưng một chút, lại tiếp: “Kẻ này tên gì?”.

Y tiên thở dài: “Triển Chiêu, hắn tên Triển Chiêu. Ta nói Độc lão đầu ngươi này, tuy trí nhớ ngươi không tốt, nhưng ít nhiều cũng phải nhớ tên thượng cấp của đồ nhi ngoan của ngươi chứ”.

“Triển Chiêu...”, trên khuôn mặt Độc thánh hiện lên ý cười quỷ dị.

*****

Hai người Triển, Kim trở lại gian chính, đúng lúc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, rất có dáng vẻ như con chuột chũi vừa mới chui ra khỏi hang.

“Bạch huynh, Mai huynh, hai người đây là?”, Triển Chiêu hỏi.

“Tiểu Miêu, vừa rồi ngươi có ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ không?”, Bạch Ngọc Đường nhảy lên trước hỏi.

“Vừa ngửi thấy mùi hương kỳ lạ kia, tại hạ hệt như bị mất hồn, chớp mắt một cái, lại không ngửi thấy gì nữa”, Nhất Chi Mai cũng nói.

“Triển mỗ cũng ngửi thấy...”, Triển Chiêu nhíu mày nhớ lại nói.

Kim Kiền đầu đầy mây đen: Nhị sư phụ ơi là Nhị sư phụ, rốt cuộc người tán phát ra bao nhiêu mê dược mà ngay cả chuột bạch và Đen Đủ Đường ở trong phòng cũng ‘dính đạn’, quá khoa trương rồi đó.

“Đúng đúng, tôi cũng ngửi thấy, tám phần là hương hoa, hương hoa đó!”, Kim Kiền vội tiến lên trước nói xen vào.

“Hương hoa? Ngửi thấy không giống lắm...”, Bạch Ngọc Đường xoa mũi, lẩm bẩm nói.

“Triển đại nhân, giờ không phải lúc thảo luận chuyện gió hoa tuyết trăng, việc cấp bách nhất hiện nay chính là làm cách nào để thu thập đủ dược liệu mà hai vị tiền bối cần”, Kim Kiền gấp giọng lên tiếng.

“Theo lời hai vị tiền bối vừa rồi, thì phải là linh chi bảy mươi năm và nhân sâm năm mươi năm, bây giờ Triển mỗ sẽ xuất phát tới y quán trong trấn Thanh Tập để mua”, Triển Chiêu nói.

“Mua? Nói dễ dàng quá!”, một giọng trẻ con lạnh lùng truyền ra từ trong phòng, Tiểu Dật vén rèm cửa bước vào gian chính, “Nếu có thể mua được, tôi cần gì phải đi ăn trộm chứ?”.

“Tiểu quỷ, ngươi không mua được, không có nghĩa là chúng ta cũng không mua được”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày đầy tự tin nói.

“Thật à?”, Tiểu Dật bĩu môi cười khẩy, “Hai loại dược liệu này trên trấn Thanh Tập chỉ có một y quán bán, một cây linh chi bảy mươi năm giá hai nghìn lượng, một cây nhân sâm năm mươi năm giá một nghìn lượng, hai lão nhân quái dị kia cần mỗi loại năm cây, huynh mua nổi không?”.

“Cái, cái gì?!”, Kim Kiền hét lên một tiếng, hai mắt banh lớn như muốn bạo phát, miệng thì thao thao tính toán: “Linh chi bảy mươi năm mỗi cây hai nghìn lượng, nhân sâm năm mươi năm mỗi cây một nghìn lượng, mỗi loại cần năm cây, ba năm mười lăm vị chi là một vạn năm nghìn lượng?! Y quán nào mà quá đáng quá vậy? Chi bằng đi cướp tiền trang đi cho rồi!”.

“Y quán nào ư, còn không phải Lã thị y quán!”, Tiểu Dật căm hận nói, “Bọn chúng không chẩn ra nguyên nhân bệnh lại còn kê loạn phương thuốc, rao giá cao ngất trời, khiến cho giá thuốc trong trấn Thanh Tập tăng gấp mấy lần, người trong thôn phải khuynh gia bại sản mới mua được đơn thuốc, có được thuốc nhưng bệnh càng trị càng trầm trọng. Nếu không phải tôi và ca ca gặp được hai vị ân công, e là bây giờ cũng hệt như những bà con khác, bị người ta lừa cho mất sạch gia sản, nằm nhà mà chờ chết”.

“Thực quá đáng quá rồi, lũ vô sỉ nhân lúc cháy nhà hôi của!”, Bạch Ngọc Đường giận dữ quát lên một tiếng, trong đôi mắt hoa đào lửa giận rừng rực cháy.

“Bạch huynh không cần phẫn nộ”, Nhất Chi Mai nheo nheo đôi mắt phượng, một tia hàn quang lóe lên, “Tại hạ nhất định sẽ khiến cho y quán kia phải đóng cửa, khuynh gia bại sản!”.

“Mai huynh hãy khoan!”, Triển Chiêu trầm giọng nói, “Lần này Mai huynh ra tay không phải là thượng sách”.

“Xú miêu!”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, giọng đanh lại, “Ngươi chớ đem cái khuôn sáo của Khai Phong phủ các ngươi ra giáo huấn người khác, cái gì mà đúng lý với chả không đúng lý, cái gì mà coi trọng với chả coi thường quốc pháp, đối phó với loại người này, cần gì phải nói phép tắc với chúng?!”.

“Triển mỗ hoàn toàn không có ý đó”, Triển Chiêu thở dài nói, “Triển mỗ chỉ muốn hỏi Mai huynh một câu, trộm đồ trong bảo khố, ra tay khi nào là thuận lợi nhất?”.

“Đương nhiên là lúc nửa đêm rồi.”

“Hai vị tiền bối nói muộn nhất là khi nào phải thu thập đủ dược liệu?”

“Trước giờ Ngọ hôm nay...”

“Đêm qua Lã thị y quán đào tường khoét vách đại náo một trận, theo Mai huynh thì hôm nay trong Lã thị y quán sẽ canh gác thế nào?”

“...Đương nhiên là nghiêm mật vô cùng...Khụ, Triển đại nhân, cũng quá xem thường bản lĩnh của ‘Giang hồ đệ nhất thần trộm’ đó! Với thân thủ của tại hạ, tất sẽ có một vạn cách giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao người, có thể trộm dược liệu đi ra mà thần không biết quỷ chẳng hay.”

“Thân thủ của Mai huynh, Triển mỗ tất nhiên hiểu rõ”, Triển Chiêu rũ mắt, thình lình, ngước lên, đôi mắt sáng quắc bắn thẳng vào Nhất Chi Mai, “Chỉ là Triển mỗ muốn nhắc nhở Mai huynh, hiện nay Nhất Chi Mai chính là khâm phạm đánh cắp bảo vật trong đại nội, đã dán cáo thị phát lệnh truy nã khắp nơi!”.

Những lời này vừa nói ra, chúng nhân đều cả kinh, mới chợt nhớ tới Nhất Chi Mai còn có thân phận phiền phức như vậy.

“Chết tiệt, đúng là lợi cho cái tên họ Lã kia!”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng, giận dữ nói.

“Đáng tiếc, đáng tiếc!”, Nhất Chi Mai vô cùng tiếc nuối.

Kim Kiền nhìn người này một cái, lại nhìn người kia một cái, vẻ mặt khó hiểu, thầm nghĩ: Nếu muốn lấy được dược liệu với hiệu suất cao, chi phí lại bằng không, Nhất Chi Mai đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, vì sao lại không thể? Lời của Tiểu Miêu lẽ nào còn có thâm ý gì khác?

Nghĩ đến đây, Kim Kiền bèn ngẫm lại những lời Triển Chiêu vừa nói một lượt, thầm suy luận: Giữa thanh thiên bạch nhật dưới con mắt bao nhiêu người có thể trộm dược liệu đi ra mà thần không biết quỷ chẳng hay, trên giang hồ e rằng cũng chỉ có Nhất Chi Mai, giang hồ đệ nhất thần trộm, tội phạm quan trọng cần bắt giữ, là có bản lĩnh này. Hiện tại Nhất Chi Mai chính là tội phạm bị phát lệnh truy nã, đương nhiên sẽ không cùng đẳng cấp với Tiểu Dật, một tên trộm nhí hạng ba chỉ có thể chui qua lỗ chó, nếu quan phủ biết được đây chính là do trọng phạm gây án, tất sẽ lục soát từ trên xuống dưới, gắt gao tìm kiếm, không tiếc quật ba thước đất lên để tra ra manh mối về tung tích của Nhất Chi Mai.

Thôn Du Lâm cách trấn Thanh Tập chưa đến mười dặm, khó tránh khỏi bị lục soát thẩm tra, khi ấy nếu tra được những dược liệu bất minh của huynh đệ Nhan thị, dược liệu tất nhiên sẽ bị sung công, mà như thế chẳng khác nào không cách gì luyện chế giải dược, tính mạng của Thái hậu và thôn dân thôn Du Lâm khó mà giữ được...Ôi chao ơi, quả nhiên! Nếu để Nhất Chi Mai ra tay, hậu quả không thể lường!

Nghĩ đến đây, đối với Triển Chiêu, Kim Kiền vừa kính vừa sợ, không khỏi hướng Triển Chiêu biểu lộ ánh mắt sùng kính.

Chậc chậc, nguyên nhân hậu quả cứ vòng vòng vo vo như vậy, mà Miêu đại nhân ngài lại có thể dự đoán ra được, xem ra mấy năm nay ngài đi theo Công Tôn Trúc Tử cũng không uổng công!

Chẳng ngờ, Kim Kiền vừa mới liếc mắt nhìn qua, lại gặp phải ánh mắt Triển Chiêu đang nhìn mình.

“Kim Kiền, ngươi có cách hay sao?”, Triển Chiêu dùng một loại giọng điệu khiến toàn thân Kim Kiền run rẩy hỏi, trong một thoáng Kim Kiền như nhìn thấy hình tượng rực rỡ chói lòa của Công Tôn tiên sinh đằng sau lưng Triển Chiêu.

“Tiểu Kim có cách ư? Nói nghe thử xem nào”, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hưng phấn.

“Tại hạ xin lắng nghe cho tỏ tường”, Nhất Chi Mai trong mắt tràn ngập kỳ vọng.

“Cái, cái này...”, Kim Kiền bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm khiến cho nàng phải liên tục lùi lại, cười khổ nói: “Nếu đã không thể trộm...”.

Nhất Chi Mai gật đầu.

“Vậy thì cướp...”

Triển Chiêu nhíu mày.

“Đương nhiên cũng không thể cướp!”

Ba người cùng gật đầu.

“Vậy thì...chỉ có thể lừa...”

“Khụ!”, Triển Chiêu trừng mắt.

“Lừa gạt tất nhiên cũng không ổn!”

Ba người gật đầu.

“Vậy, vậy chỉ có thể đi mua!”

“Hả?”, ba người đều kinh ngạc.

“Với một vạn năm ngàn lượng?”, Nhất Chi Mai ngạc nhiên nói, “Kim huynh có ngần ấy bạc sao?”.

Kim Kiền lắc đầu nói: “Tôi tất nhiên không có, nhưng...”, ánh mắt hướng về phía Nhất Chi Mai.

“Kim huynh đã bao giờ thấy trộm mang theo ngân lượng bên người chưa?”, Nhất Chi Mai cười khổ.

Đôi mắt nhỏ dài lại đưa về phía Bạch Ngọc Đường, “Bạch Ngũ gia, ngài là Ngũ đảo chủ của Hãm Không đảo, chắc sẽ không tiếc mấy vạn lượng chứ!”.

“Cái này...”, Bạch Ngọc Đường cười khan, trên gương mặt dần hiện lên vẻ ngượng ngùng, “Nếu là bình thường, Ngũ gia ta đương nhiên không tiếc, chỉ là lần này Ngũ gia gạt bốn vị huynh trưởng xuất môn, nhất thời vội vã...Hiện tại trên người Bạch mỗ chỉ có vẻn vẹn hơn một trăm lượng...”.

Da mặt Kim Kiền giật giật: Đồ chuột bạch ngu ngốc nhà anh đã rời nhà đi ra ngoài, lại còn không mang đủ lộ phí, đúng là quá không có kiến thức thông thường rồi đó!

“Nếu ngân lượng không đủ...”, Triển Chiêu thở dài, nhìn Kim Kiền một cái, thình lình nâng thanh bảo kiếm Cự Khuyết trong tay lên, nói: “Vậy hãy đem kiếm của Triển mỗ đi cầm, hoặc là...”

“Triển đại nhân!”, Kim Kiền bị dọa cho nhảy dựng lên, hét váng: “Ngàn lần không thể!”, rồi thở hổn hển mấy lượt, vỗ về trái tim đang bị kinh hãi quá độ, sau đó mới chầm chậm cất tiếng: “Chuyện còn chưa tới nông nỗi đó, Triển đại nhân, xin hãy để thuộc hạ nghĩ một lát”.

Đùa, đùa cái gì vậy? Khai Phong phủ đã đủ nghèo túng lắm rồi, trên dưới toàn phủ ngoại trừ Thượng Phương bảo kiếm, ba thanh trảm đao ngự ban, chỉ còn lại thanh kiếm của Tiểu Miêu là có thể giữ được thể diện, nếu mang đi cầm, lão Công Tôn Trúc Tử còn không tìm mình liều mạng sao?! Bình tĩnh, bình tĩnh, nghĩ lại xem nào, nghĩ xem nào.

Ba người Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ nhìn Kim Kiền đi vòng vòng loạn xà ngầu hệt như kiến bò trên chảo nóng, miệng thì lẩm bẩm nói: “Dứt khoát hạ độc trong Lã thị y quán, sau đó dùng giải dược để đổi...”, Kim Kiền dừng cước bộ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, tiếp tục di chuyển vòng quanh tại chỗ, “Chậc, hiện tại độc hoàn của mình không thể dùng...”.

“Triển huynh, Kim huynh không sao chứ?!”, Nhất Chi Mai xáp lại bên cạnh Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi.

“Không sao đâu”, Triển Chiêu thong thả thu lại bảo kiếm Cự Khuyết, khoanh hai tay trước ngực nhìn Kim Kiền nói: “Mỗi lần trước khi Kim hiệu úy nghĩ ra diệu kế, đều có dáng vẻ như vậy”.

“Tiểu Kim thật sự có biện pháp sao?”, Bạch Ngọc Đường cũng xáp lại, nhỏ giọng hỏi.

“Bạch huynh không cần lo lắng, Kim hiệu úy tất sẽ có cách hay”, Triển Chiêu nghiêm sắc mặt nói.

Trong lúc ba người hỏi đáp nhau mấy câu, Kim Kiền đã đi vòng quanh phòng mấy lượt, những lời lẩm bẩm trong miệng cũng biến thành: “Một vạn năm ngàn lượng, quá đắt, quá đắt...Một trăm lượng, quá ít, quá ít...”.

Đột nhiên, Kim Kiền dừng bước, ánh mắt chầm chậm hướng về phía ba người Triển, Bạch, Mai, đôi mắt nhỏ dài thình lình sáng lên. Triển Chiêu thả hai tay ra, hướng hai người Bạch, Mai, khe khẽ gật đầu.

Quả nhiên, liền thấy Kim Kiền vỗ trán một cái, toét miệng cười nói: “Ôi chao, cách đơn giản như vậy, sao mình không nghĩ ra sớm chứ!”.

Tinh thần hai người Bạch, Mai nhất thời chấn động, vừa định mở miệng hỏi, lại thấy Kim Kiền đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Dật, cất tiếng: “Tên Lã đại thiếu kia bình thời có sở thích gì?”.

Tiểu Dật sửng sốt, nhíu mày đáp: “Có thể có sở thích gì chứ? Hoa hoa công tử, ngoại trừ ăn uống, chơi gái, đánh bạc...”.

“Tốt! Rất tốt!”, Kim Kiền đề tiếng quát lên, “Tôi cần chính là loại người như thế!”.

“Hả?”, Tiểu Dật vô cùng ngạc nhiên, ba người Triển, Bạch, Mai cũng có chút không hiểu.

Chỉ thấy Kim Kiền xoay người hướng ba người, nói chắc nịch: “Hôm nay tôi sẽ dùng một trăm lượng để mua dược liệu có giá một ngàn năm trăm lượng!”.

“Cái gì?!”, lần đầu tiên Tiểu Dật nhảy dựng lên, kinh hãi kêu: “Anh chắc không điên chứ?”.

“Kim huynh, huynh vẫn khỏe chứ?!”, Nhất Chi Mai trợn mắt.

“Tiểu Miêu, có phải Tiểu Kim bị hỏng đầu rồi không?”, Bạch Ngọc Đường huých huých Triển Chiêu.

Còn Triển Chiêu thì vẫn bình tĩnh nhìn Kim Kiền, không nói một lời. Nắng sớm chiếu lên gương mặt nghiêm túc của Kim Kiền, trong đôi mắt nhỏ dài ánh sáng lấp lánh linh động, tinh quang rực rỡ.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy tim mình đập đánh thịch một cái, chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên rùng mình, buột thốt hỏi: “Kim Kiền, ngươi có diệu kế sao?”.

“Bẩm Triển đại nhân, đúng thế!”

“Kế này của ngươi có tên là gì?”

“Tên?”, Kim Kiền xoa cằm nghĩ ngợi, “Gọi là Liên hoàn mỹ nhân kế!”.

“Liên hoàn...”, da mặt Nhất Chi Mai giật giật.

“Mỹ nhân kế?!”, Bạch Ngọc Đường trợn trừng đôi mắt hoa đào.

Hai người quay phắt sang, đồng loạt nhìn Triển Chiêu. Chỉ thấy Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Kim Kiền, râu ria đầy mặt khe khẽ run run, hiển nhiên là do da mặt không kìm được co giật rồi.

“Được rồi, việc không thể chậm trễ, mau mau khởi hành thôi”, Kim Kiền vung tay lên, khí phách nói.

Hừ hừ, hôm nay tôi sẽ cho các người được mở mang kiến thức biết thế nào là bản lĩnh của đệ nhất cao thủ ép giá thành Biện Lương tôi đây!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK