Liếc qua họa tiết trang trí xung quanh chiếc lều của mình, Alice khẽ thở dài.
Giường được sắp xếp ngăn nắp, thanh lịch còn trên mặt nền trải lông cừu mới tinh, không khí chỉ mỗi mùi nắng. Dù cô hoàn toàn hài lòng, rõ ràng chiếc lều này không phải là thứ đột ngột chuẩn bị khẩn cấp cho Alice. Nói cách khác, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli đã chuẩn bị cho sự tham chiến của Alice, và cố tình ra lệnh sắp thêm sẵn một cái lều cho hiệp sĩ.
Nhận tấm lòng thành này thì chắc không sao, nhưng cô đã biết tính Chỉ Huy Hiệp Sĩ rồi, nên Alice nghi đấy không phải là tin tưởng mà thực sự ngài ấy đã biết trước sẽ như vậy.
Không——có lẽ không hoàn toàn vậy. Vì, ngay cả Chỉ Huy Hiệp Sĩ cũng có lẽ cũng không thể đoán được Alice sẽ mang theo Kirito. Do đó, chỉ có mỗi một chiếc giường đơn.
Đỡ lưng Kirito, Alice đưa cậu tới giường và đặt ngồi xuống. Bất chợt, chàng thiếu niên rên nhẹ và vươn tay trái cố nắm thứ gì đấy.
“Rồi rồi, anh chờ chút nhé.”
Chạy đến hành lý đặt ở cửa ra vào, Alice lấy 2 thanh hắc bạch kiếm. Rồi cô trở lại giường và đặt chúng vào lòng cậu. Thế là Kirito vòng bàn trái ôm lấy kiếm và trở nên bình tĩnh.
Ngồi cạnh đấy, Alice bắt đầu tháo giầy, trong đầu cô nghĩ mông lung.
Tuy cô đã nói với Eldrie rằng, nếu cần thì sẽ cõng theo Kirito trong khi chiến đấu, nhưng thực tế sẽ khá khó khăn. Chỉ mỗi Kirito ốm yếu thì không sao, nhưng thêm trọng lượng 2 thanh Dạ Không Kiếm và Bích Hồng Kiếm thì cử động của cô sẽ bị hạn chế.
Cô cũng nghĩ tới để cậu lại trên lưng Amayori, nhưng rất có khả năng sẽ có không chiến vì phe địch cũng có rồng, và người cưỡi là Hắc Kỵ Sĩ. Vì thế hành lý phải càng nhẹ càng tốt.
Thật đáng tiếc, trong trận chiến, phương án tối ưu nhất là nhờ ai đó trong quân hậu cần. Nhưng vấn đề là, biết tìm ai có thể tin tưởng trong tình hình này.
Các Hiệp Sĩ Hợp Nhất là bạn bè cô, tất nhiên phải chiến đấu ở tiền tuyến, mà trong quân đội quần chúng nói chung, cô không biết một ai cả. Nói thế, cô lại không muốn nhờ Eldrie giới thiệu người thích hợp.
“Kirito……”
Alice nhìn khuôn mặt cậu thiếu niên, hai bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên má cậu.
Hiển nhiên, cô không bao giờ coi Kirito là gánh nặng cả. Suy cho cùng, nếu cậu ấy lấy lại được linh hồn, Nhân Giới sẽ không tìm đâu ra một vệ sĩ đáng tin cậy và mạnh mẽ hơn như cậu. Bởi thế, cô nghĩ nếu mang Kirito đến chiến trường, biết đâu sẽ có cơ hội hồi phục ý thức cậu lại.
Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercoili đã nói rằng Kirito đẩy lùi «Tâm Ý Kiếm» của Ngài ấy. Và cậu làm thế để bảo vệ Alice.
Mình có thể tin được không?
Lần gặp đầu tiên là ở Học Viện Kiếm Thuật trong vai trò kẻ bắt giữ và tội nhân. Cuộc gặp thứ hai, ở tầng 80 Thánh Đường, kẻ hành pháp và tên phản nghịch. Ở tầng đỉnh, khi họ nói chuyện lần cuối, quan hệ hai người nhiều nhất là đình chiến tạm thời.
——Sau trận chiến ấy anh đã mất đi linh hồn mình, vậy mà anh vẫn phản lại kiếm khí của Oji-sama bằng «Tâm Ý Kiếm» để bảo vệ em sao?
——Với anh…… em là gì?
Không một câu trả lời nào cho Alice từ đôi mắt trống rỗng của Kirito.
Bản thân cô, cô cũng không biết chính xác mình nghĩ gì về chàng trai trẻ này.
Nếu chỉ dùng một từ để tả Kirito lúc ở Thánh Đường, thì thích hợp nhất là “đáng ghét”. Dù là trước đây hay bây giờ, chưa có ai dám nói thẳng vào mặt Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty rằng 「đồ ngốc」 như anh chàng này, mà lại còn nói nhiều lần nữa chứ.
Ấy vậy, vào cuối trận kịch chiến chống lại Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, lúc Alice nhìn Kirito từ đằng sau——
Dõi theo vạt áo dài của tấm áo khoác đen cứ bay phấp phới, trái tim Alice rung lên khi nhìn tấm lưng cậu kiếm sĩ hai tay trái phải đều cầm kiếm. Một hình bóng mạnh mẽ, nhưng đồng thời, cũng thật bi thương, chỉ nhìn thôi cô cũng nhói lòng.
Cảm xúc đọng lại đến giờ vẫn còn âm ỉ trong ngực cô.
Song, Alice lại sợ biết được lý do của đốm lửa hồng râm ran ấy, nên cô cứ đóng mãi tâm trí mình.
——Bởi vì, em chỉ là một thực thể được tạo ra. Em chỉ là một con rối tạo ra vì trận mạc, và chiếm hữu cơ thể của Alice Schuberg. Em, ngoài chiến đấu ra, em không được phép có những điều xa xỉ như cảm xúc.
Nhưng. Cũng có thể.
Vì em luôn đè nén tâm hồn bản thân, nên tiếng nói của em không tới được nơi anh?
Nếu bây giờ, em giãi bày hết tất cả «Tâm Ý», liệu anh có thể đáp lại chăng?
Alice lấy một hơi sâu rồi giữ lại.
Gò má của Kirito nhạt lạnh trong hai tay. Không, là chút hơi ấm từ lòng bàn tay cô.
Cô dịu dàng kéo đôi má cậu lại gần hơn. Rồi nhìn thẳng trực tiếp vào tròng mắt cậu ấy. Đen, hệt như đêm tối. Dù vậy, ở một nơi xa xôi nào đó, dường như cô trông thấy ánh sáng le lói lặng lẽ của một vì sao nhỏ.
Vừa nhìn vì sao ấy, cô chầm chậm, chầm chậm kéo mặt cậu lại sát hơn——
Bất thình lình, chirin, một tiếng chuông vang lên, khiến Alice suýt chút nhảy dựng tại chỗ.
Cô vội vã nhìn quanh trong lều, nhưng hiển nhiên là chẳng có ai rồi. Rốt cuộc cô nhận ra đó là tiếng chuông reng trên sợi dây treo ở lối vào.
Là khách. Thế rồi không chần chừ, Alice hắng tiếng, chỉnh tóc và rảo bước băng ngang lều.
Chắc chắn là Eldrie đến phàn nàn. Mặc cho anh ta có nói gì, cô sẽ không đuổi Kirito khỏi nơi này, lần này cô phải cho rõ mới được.
Bức trướng ở cửa ra vào lều gồm 2 lớp; ló đầu qua lớp vải mỏng ở trong, Alice đẩy tấm vải da dày chưa thuộc ở bên ngoài một mạch bằng tay trái.
Và đôi môi sắp mở lời của cô nhanh chóng cứng lại.
Đứng trước cô bấy giờ không phải là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất nào, càng không phải là một người lính bình thường. Cô bất giác nhìn chăm chú vào người đó.
“A…… Ano.”
Giọng be bé lẫn sợ sệt, vị khách nhỏ nhắn đang hai tay bưng một cái nồi đậy kín.
“Bữa…… bữa tối của Ngài đây ạ, thưa Hiệp sĩ-sama.”
“……Vậy à.”
Alice liếc qua bầu trời. Quả thật, cô không hề nhận thấy đường chân trời phía tây đang nhuốm dần màu đỏ thẫm của hoàng hôn.
“Cảm ơn em…… phiền em quá.”
Vừa nhận lấy chiếc nồi, Alice vừa quan sát lần nữa đối phương từ đầu tới chân.
Một cô gái còn rất trẻ, chỉ áng chừng 15, 16 tuổi.
Mái tóc buông dài hơi quá vai, mang màu đỏ tuyệt đẹp. Đôi mắt to tròn hồ tựa lá thu, cùng làn da trắng, sống mũi dọc dừa minh chứng dòng máu Bắc Đế Quốc.
Dựa theo bộ giáp nhẹ cô bé mặc, có thể thấy cô thuộc Phòng Vệ Quân, nhưng bên dưới là áo khoác xám và chiếc váy, gợi đến đồng phục trường nào đó.
Đem cả một đứa trẻ nhỏ như thế đến chiến trường…… Alice cắn môi, chau mày thì.
Khuôn mặt cô gái đó trông có nét quen thuộc như đã thấy ở đâu. Nhưng ngày trước, khi còn sống ở Thánh Đường Trung Tâm, hiếm khi Alice nói chuyện với dân thường.
Đúng lúc đó, từ phía sau cô gái tóc đỏ, cô gái thứ hai rụt rè bước ra.
“A…… Ano, thưa, bánh, và thức uống đây ạ.”
Cô gái với mái tóc nâu, gần như đen óng và đôi mắt xanh lam đậm cất tiếng như không thể nghe nổi; Alice bất giác nở nụ cười, trong khi nhận lấy chiếc giỏ chìa ra.
“Đừng e sợ, chẳng ai bắt cóc ăn thịt em đâu.”
Khoảnh khắc cô nói thế, trí nhớ Alice cũng quay lại.
Giọng nói hớt hải hôm ấy nghe rất giống. 2 cô bé này, chính là khi đó——
“Nè…… Các em, có phải là…… Học viên Học Viện Kiếm Thuật Bắc Centoria……?”
Ngay khi cô hỏi câu hỏi đó, khuôn mặt căng thẳng của 2 cô bé dịu đi, như thể trút được gánh nặng. Nhưng rồi chúng ưỡn thẳng lưng, dậm gót giầy và tự giới thiệu.
“Vâ-vâng! E-…… Em là Tiezé Shtolinen, Kiếm sĩ Tập sự Sơ cấp, thuộc Đội Quân Nhu của Nhân Giới Phòng Vệ Quân!”
“Ro-Ronyel Arabel, Kiếm sĩ Tập sự Sơ cấp, cùng chức vụ!”
Vừa vô thức chào đáp lại, Alice nghĩ thầm trong đầu, đúng y vậy.
Khi cô áp giải Kirito và Eugeo từ Học Viện, chính những cô gái này đã cầu xin được nói lời tạm biệt với họ.
Cho dù Phòng Vệ Quân có thiếu nhân lực đi nữa, thật quá quắt khi tuyển cả học sinh. Dù nói thế, 2 người đó đã tự nguyện rời bỏ tổ ấm thân yêu ở Thủ Đô để dấn thân vào chiến trường nguy hiểm. Nhưng các cô gái này vẫn còn quá trẻ, tại sao họ lại đi xa đến thế……
Tay phải cầm chiếc nồi, tay trái là chiếc giỏ, Alice nhìn chăm chú 2 người này; cô gái mái tóc nâu tối tự giới thiệu là Ronye lại núp ra sau lưng cô tóc đỏ tự xưng là Tiezé. Tiezé cũng khẽ run cơ thể nhỏ bé của mình, nhưng chốc lát sau, đã cất tiếng nói với gương mặt như thể sẵn sàng quyết tử vậy.
“A-…… Ano…… H-hiệp sĩ-sama…… m-mong ngài hiểu cho, xin niệm tình tha thứ sự khiếm nhã của chúng em, chuyện đó,……”
Kiểu nói chuyện dông dài, lòe loẹt này khiến Alice không khỏi cười trừ, nhưng với nỗ lực không ít, cô chuyển thành một nụ cười bình thường, trìu mến trong khi ngắt lời.
“Ano ne, không cần quá khách sáo ở trong doanh trại này đâu. Chị cũng chỉ là một kiếm sĩ tề tựu về đây dưới danh nghĩa bảo vệ Nhân Giới. Chỉ cần gọi chị là Alice, nhé Tiezé-san và…… Ronye-san.”
Thế là, Tiezé và cả Ronye, một lần nữa ló đầu ra từ sau cô, đều sững người nhìn lên Alice.
“……Ch-chuyện gì thế?”
“Kh-không ạ…… Chỉ là…… lần đầu tiên chúng em vinh dự gặp chị ở Học Viện Kiếm Thuật, chị có hơi khác……”
“Thật…… vậy à?”
Alice nghiêng đầu thắc mắc. Bản thân cô không chắc chắn, liệu có phải 6 tháng sống ở Rulid thật sự đã thay đổi cô? Chỉ Huy đã nói rằng mặt cô trông tròn trịa hơn, dẫu nó hoàn toàn vô căn cứ.
Nếu nhớ kỹ lại, Selka nấu khá là ngon, và không thể không thừa nhận Alice ăn có hơi nhiều hơn chút, nhưng chẳng lẽ…… nhiều đến mức lộ ra cả ngoài diện mạo sao.
Alice thả lõng cơ mặt đang muốn căng lên, rồi mỉm cười và nói.
“Vậy…… các em tìm chị có việc gì?”
“Ah…… V-vâng.”
Nghiêm người một chút, Tiezé cắn nhẹ môi giây lát rồi lên tiếng.
“Ano, Hiệp sĩ-sa…… Alice-sama, chúng em nghe nói lf khi chị cưỡi phi long đến,…… có chở theo một chàng trai trẻ, tóc đen, em nghĩ, có thể đó là người quen của chúng em……”
“A-aah…… thế à, đúng là vậy.”
Cuối cùng, Alice cũng hiểu được lý do viếng thăm của các cô gái và gật đầu.
“Ở Học Viện, các em thân với Kirito lắm nhỉ……”
Vừa lúc Alice nói những lời đó, khuôn mặt 2 cô gái sáng bừng lên như búp hoa mới nở. Còn Ronye, từ đôi mắt xanh chảy xuống những giọt lệ be bé.
“Tớ nói rồi mà…… là Kirito-senpai.”
Nắm lấy tay Ronye đang nghèn nghẹn thì thầm, Tiezé cũng kêu lên đầy hy vọng.
“Thế…… Eugeo-senpai cũng……!”
Ngay khi nghe cái tên đấy, Alice như ngừng thở.
2 người họ không hề biết. Không hề biết trận quyết chiến nổ ra ở Thánh Đường 6 tháng trước và kết cục của nó. Mà cũng không thể nào biết được. Bởi mọi việc liên quan đến cái chết Giáo Sĩ Tối Cao chỉ được thông báo cho các Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
Ngước lên Alice đang á khẩu không biết nói gì, gương mặt 2 cô bé trở nên hoang mang. Sau khi nhìn vào mắt Ronye rồi tới Tiezé, Alice chậm rãi khép mắt lại.
Bây giờ, không cách nào để giấu giếm được nữa.
Thêm vào đó, 2 người bọn họ có quyền biết tất cả. Có lẽ, họ tham gia vào Phòng Vệ Quân chỉ để hy vọng gặp lại Kirito, và Eugeo, đồng thời mạo hiểm tới đây chỉ vì điều ấy……
Thu hết quyết tâm, Alice lên tiếng.
“Đối với các em…… có thể việc này sẽ quá đau lòng. Nhưng chị tin. Kirito và Eugeo là đàn anh của các em, thì nhất định các em sẽ vượt qua.”
Lùi lại một bước, cô nâng tấm rèm da lên và mời 2 người vào trong lều.
Trái với dự đoán thầm trong Alice, khi nhìn thấy Tiezé và Ronye, Kirito không tỏ ra bất cứ phản ứng nào.
Vừa đè nỗi thất vọng xuống, Alice vừa đứng dựa vào tường lều vừa quan sát cảnh bi thương.
Quỳ gối xuống trước Kirito đang ngồi trên giường, Ronye hai tay nắm lấy lòng bàn tay trái của cậu, và nước mắt cô lăn dài trên má.
Nhưng còn đau lòng hơn nhiều khi dõi theo Tiezé, cô bé khuỵu thụp xuống tấm thảm lông và đôi mắt cô cứ nhìn đăm đăm «Bích Hồng Kiếm». Khuôn mặt lập tức nhợt đi, không còn chút cảm xúc nào, khi cô kể cho cô bé rằng Eugeo đã mất. Cô gái đó chỉ thẫn thờ lưỡi kiếm đã gãy một nửa.
Thực sự, Alice hầu như không có cơ hội nói chuyện trực tiếp với chàng thiếu niên tên Eugeo.
Họ chỉ gặp nhau khi trên đường áp giải tới Thánh Đường, cho tới khi cô tống kẻ phạm tội vào ngục; tầng 80, khi cô nghênh chiến với họ; và lần cuối cùng, chiến đấu cùng nhau trong trận chiến với Administrator.
Dẫu từ sâu thẳm trong tim, Alice kính trọng ý chí của Eugeo, sức manh Tâm Ý của cậu, vì cậu không chỉ chiến thắng Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, mà còn hóa thân mình thành kiếm, tiêu diệt con Sword Golem và đã chặt bay một cánh tay của Giáo Sĩ Tối Cao; tuy vậy hơn phần lớn hiểu biết của cô về Eugeo đều từ những câu chuyện hồi tưởng mà Selka kể.
Selka nói, Eugeo là một anh chàng thận trọng và lành như đất, luôn bị người bạn ấu thơ Alice Schuberg lôi kéo và có vẻ họ đã cùng trải qua nhiều cuộc phiêu lưu. Người như thế, cô thấy chắc chắn đó là bạn đồng hành tuyệt vời của Kirito.
Hiển nhiên, Kirito và Eugeo ở Học Viện Kiếm Sĩ đã gây rắc rối không nhỏ. Thế mà Tiezé và Ronye vẫn quyến luyến 2 người họ, lại còn rất sâu đậm. Hệt như bản thân Alice vậy.
——Vì vậy, xin các em, hãy chịu đựng nỗi buồn này. Kirito và Eugeo đã chiến đấu, đã chịu trọng thương, đến nỗi một người hy sinh, một người mất đi linh hồn, tất cả để bảo vệ những gì quan trọng với họ.
Alice vừa khuyên nhủ trong đầu, vừa tiếp tục nhìn theo 2 cô bé.
Cư dân trong Nhân Giới, khi lâm vào một cú sốc mạnh từ nỗi sợ hay đau thương, sẽ có thể đổ tâm bệnh và trí óc không chống chọi nổi. Sau cuộc tấn công Rulid của Lực Lượng Bóng Tối gần đây, vài người dân làng đã chẳng thể cử động được, dù không bị vết thương nào.
Tiezé, dứt khoát là cô bé yêu Eugeo.
Còn trẻ vậy mà đã phải chịu cú sốc quá lớn từ cái chết người mình yêu, đấy chẳng là việc dễ dàng.
Alice thấy bàn tay phải run rẩy của Tiezé đang quỳ trên đất, từng chút từng chút một vươn tới Bích Hồng Kiếm.
Cô quan sát sự thể trong khi căng thẳng. Bích Hồng Kiếm dù đã gãy đôi, cũng vẫn còn là một Thần Khí hàng đầu. Cô không nghĩ Tiezé có thể đủ sức nhấc nổi, nhưng thỉnh thoảng tuyệt vọng và bi ai sâu sắc lại có thể mang tới sức mạnh bất ngờ. Không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra.
Ngón tay lóng ngóng duỗi ra của Tiezé, sau cùng cũng chạm vào lưỡi kiếm xanh nhạt. Cô nhẹ nhàng vuốt dọc phần mặt đánh bóng chứ không phải bên lưỡi.
Và rồi, khoảnh khắc đó——
Xua đi ánh hoàng hôn đỏ rực tràn vào lều qua cửa sổ, thanh kiếm gãy đã ánh lên một màu xanh lam, tuy nhàn nhạt nhưng rõ ràng.
Đồng thời, Tiezé cũng run cả người lên.
Có vẻ cảm thấy điều gì đó, Ronye quay qua và nhìn người bạn mình. Trong bầu không khí nặng nề, nơi hàng mi Tiezé ngấn những giọt to tròn, lặng lẽ rơi xuống.
“……Vừa rồi…………”
Từ đôi môi tái nhợt, một lời nói thầm chầm chậm tuôn ra.
“……Tớ đã nghe thấy…… Tiếng của Eugeo-senpai…… Rằng, em đừng khóc nữa…… Rằng, anh, sẽ luôn luôn, ở đây…… Anh ấy……”
Rồi nước mắt cứ chảy không thôi, rốt cuộc Tiezé gục mặt lên thanh gươm và ống tay áo, khóc từng tiếng xé lòng như một đứa trẻ. Ronye cũng úp mặt lên gối Kirito và khóc cùng.
Khung cảnh thương đau, nhưng chân thật, đồng thời, cháy bỏng trong góc mắt Alice——
Một phần tâm trí cô thắc mắc một chuyện như vậy có thể xảy ra sao.
Cô không nghe thấy tiếng của Eugeo, nhưng thật sự thanh kiếm đã lóe lên trong giây lát. Nên cũng không thể khẳng định điều Tiezé vừa nghe là huyễn hoặc được.
Có lẽ nào…… trong Bích Hồng Kiếm vẫn còn vương một phần linh hồn của Eugeo?
Alice biết, khi kích hoạt Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn, cô cũng cảm thấy ý chí, thân thể của mình và Kim Mộc Tê Kiếm hòa quyện thành một. Hơn nữa, trường hợp của Eugeo, cậu ấy không chỉ dung hợp với Bích Hồng Kiếm, mà còn trúng vết thương chí tử lúc giữa trận.
Nên có vẻ phần còn lại của thanh kiếm đã chứa những mảnh vụn của ý thức từ chủ nhân nó, chắc là thế.
Tuy nhiên, lúc nãy Tiezé đã nói đấy chính Eugeo gọi mình. Nếu vậy, thứ còn lại trong thanh kiếm không phải là tiếng vọng vô hồn, nhưng là linh hồn thật sự——hay có khi là Tâm Ý?
Phải chăng là ảo tưởng từ niềm khao khát của cô gái? Hay là……?
Bực bội thật. Nếu có Kirito ở đây thì hẳn cậu ta có thể giải quyết bí mật của hiện tượng này rồi. Bởi cậu rơi xuống từ chỗ nào đó bên ngoài, nơi các vị thần bí ẩn của thế giới này sống.
Trong vô vàn suy nghĩ đang lăn tăn trên mặt nước ý thức, bất chợt một quả bong bóng từ sâu thẳm nổi lên và nổ bộp, để lại một cụm từ khiến cô choàng tỉnh.
World End Altar.
Cái tên lạ lẫm đó chỉ tới nơi đặt cánh cửa dẫn ra bên ngoài thế giới này.
Nếu cô tới được đấy, liệu mọi bí mật sẽ hé lộ trong nháy mắt? Và cô thắc mắc liệu có thể tìm linh hồn đã đánh mất của Kirito?
Tuy vậy, Altar (ND – Bàn thờ, tế đàn) này, lại nằm tít tận phía nam sau khi ra khỏi Đông Phương Đại Môn. Nói cách khác, ở rìa biên giới của Dark Territory, vùng đất các chủng tộc bóng tối thống trị.
Để tới được nơi đấy, trước tiên phải giải quyết một lượng lớn quân thù ở bên kia Đại Môn, phải đột phá chứ không chỉ mỗi phòng thủ. Không, dù nếu có mở được đường máu qua giới tuyến kẻ địch, cô cũng không thể cứ đơn giản bỏ trách nhiệm bảo vệ Đại Môn mà thẳng tiến về phía nam được. Cũng như các Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác, là kẻ được trao ban sức mạnh vượt xa loài người, Alice phải bảo vệ Nhân Giới.
Tốt hơn, nếu có thể thì cô sẽ dùng bản thân để thu hút lực lượng địch, vừa có thể nhắm tới Altar vừa kéo chúng khỏi Đại Môn. Nhưng, dân cư Dark Territory đã sống hàng thế kỷ với thèm muốn xâm lăng Nhân Giới. Không gì có thể kéo chúng ra khỏi giấc mơ đó……
Tóm lại, nếu muốn đến Tế Đàn nơi tận cùng thế giới đó, trên hết cần phải tiêu diệt hoàn toàn Quân Đoàn Bóng Tối.
Rút ra kết luận này, Alice vô thức nhắm mắt lại.
Tiêu diệt, dù nghĩ đến một việc to tát như vậy, nhưng hiện tại đẩy lùi quân tiên phong của địch cũng đã khó khăn với tình hình hiện tại. Song, tuyệt đối phải hoàn thành. Vì Tiezé và Ronye, và cũng để bảo vệ Kirito.
Nhẹ nhàng thở ra, Alice cắt ngang sự trầm ngâm kéo dài vài giây nãy giờ của mình rồi bước tới 2 cô gái còn thổn thức.
Phần 6
Ánh tà dương của Solus ở đằng tây đã sớm tàn lụi, nhưng bầu trời Dark Territory phần nào lồ lộ đằng sau Đại Môn vẫn ngoan lì nhuốm màu đỏ rực của máu.
Giống như để phủ nhận khung cảnh đó, một chiếc lều trắng tinh tươm được căng lên trên doanh trại Nhân Giới Phòng Vệ Quân——bãi cỏ ban ngày được dùng làm bãi đáp cho chiến long hạ cánh. Dưới lá cờ tung bay phấp phới trên cao của Giáo Hội Chân Lý, vẻ mặt của ba mươi người bao gồm Hiệp Sĩ Hợp Nhất và đội trưởng Phòng Vệ Quân đều rất nghiêm túc.
Alice có chút ngạc nhiên khi dừng bước lúc nhận thấy các Hiệp sĩ không xa cách các binh lính.
Hiệp Sĩ Hợp Nhất, mặc áo giáp bạc lóng lánh, và các đội trưởng, vận giáp sắt tuy không đẹp bằng song cũng có cấp độ đủ cao, sôi nổi thảo luận với nhau trong khi tay cầm một ly nước Siral. Khi cô vểnh tai nghe, có vẻ các nghi thức rườm ra hoàn toàn bị loại bỏ trong trao đổi.
“Tuy là đội ngũ triệu tập vội vàng, lộn xộng nhưng cũng không tồi nhỉ, bé con-chan.”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm trầm thấp, Alice cuống quýt xoay người.
Tay đút vào ngực chiếc áo phong cách phương Đông, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli ra dấu ngăn cái cúi chào của Alice và tiếp tục nói.
“Chúng ta đừng câu nệ mấy cái lễ nghi phiền phức trong Phòng Vệ Quân này. Maay mà trong Danh Mục Cấm Kỵ không có khoản 『Thường dân phải cung kính với Hiệp sĩ』.”
“Vâ-vâng…… Dù gì con nghĩ điều đấy thật sự rất tuyệt, mà bỏ chuyện đó qua một bên……”
Alice lại nhìn về phía hội nghị quân sự.
“——Những Hiệp sĩ khác ở đâu? Theo con thấy thì ở đây cũng chỉ có chừng 10 người mà thôi.”
“Thật đáng tiếc, đây đã là toàn bộ rồi.”
“E…… eeh!?”
Không khỏi dùng tay che miệng để nén tiếng la suýt phát ra, Alice nhìn lên vẻ mặt có phần nhăn nhó của Chỉ Huy Hiệp Sĩ.
“Điều này…… làm sao có thể. Tính cả con, Hiệp Sĩ Đoàn hẳn phải có 31 người mới đúng chứ?”
Đó chính là ý nghĩa của cái tên Thirty-one trong Thần Ngôn được trao cho Eldrie, Hiệp Sĩ Hợp Nhất mới nhất.
Đúng là thế; Bercouli đáp lại lẫn tiếng thở dài, rồi hạ giọng còn trầm hơn.
“Nhưng bé con-chan, con cũng biết mà phải không? Trưởng Nguyên Lão Chudelkin đã áp dụng «tái điều chỉnh» lên các Hiệp sĩ có các vấn đề tiềm ẩn về ký ức. Khi lão ta chết đi, 7 Hiệp sĩ chịu quá trình Tái Điều Chỉnh trong Nguyên Lão Viện đến bây giờ vẫn còn chưa thức tỉnh.”
“…………!”
Alice không khỏi mở to hai mắt. Lảng mắt khỏi Alice, Bercouli lại tiếp lời với giọng còn khó chịu hơn.
“Kẻ biết các chú thuật Tái Điều Chỉnh cũng chỉ có Chudelkin và Giáo Sĩ Tối Cao. Hiện tại hai người bọn họ đều đã chết, chúng ta đành phải chịu khó nghiên cứu thuật thức tỉnh 7 Hiệp sĩ kia tỉnh lại, song bây giờ thì ta không có đủ thời gian. Có một Hiệp sĩ không bị tái điều chỉnh, chỉ đang trong trạng thái ngủ đông, và chúng ta có thể đánh thức người đó, nhưng……”
Alice cảm thấy Chỉ Huy Hiệp Sĩ bắt đầu nói mơ hồ nên liền hỏi.
“Vậy người đó là ai?”
“«Vô Âm» Scheta.”
“…………!”
Mặc dù chưa từng gặp mặt mà chỉ nghe loáng thoáng từ một số giai thoại, nhưng Alice vẫn ngừng thở khi nghe cái tên đó. Lý do là vì các câu chuyện đó rất kinh khủng.
Tuy nhiên Bercouli lại ho khan ám chỉ việc này sẽ nói sau, sau đó tiếp tục giải thích về tiềm lực chiến đấu của họ.
“……Nói tóm lại, hiện tại chúng ta có 24 Hiệp sĩ còn thức tỉnh. Trong đó, 4 người ở lại bảo hộ Thánh Đường và Thủ Đô, 4 người canh giữ Dãy Núi Tận Cùng. Trừ họ ra, ta còn 16 người…… đó là số lượng tối đa có thể dốc vào phòng tuyến tuyệt đối này. Đương nhiên, ta và bé con-chan cũng nằm trong đó.”
“Ngài nói…… 16……?”
Alice muốn nói nốt hai chữ thôi sao, nhưng lại cắn môi, nuốt vào trong.
Không cần phải nói đến, sau khi xác nhận lại trong 14 người đó, hơn phân nửa là Hiệp sĩ hạng thấp không có Thần Khí——tức, không có Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn. Dù trong cận chiến sức họ có thể giết được một hay hai trăm goblin, nhưng không thể hy vọng họ có sức mạnh bộc phát cần thiết để thay đổi tình thế.
Nhìn với Alice đang im lặng, Bercouli đổi giọng.
“Nhân tiện, về vấn đề chăm lo cho thằng nhóc đó…… Nếu cần, ta sẽ yêu cầu quân hậu vệ……”
“Ah…… không, không sao đâu.”
Nhìn thấy sự băn khoăn của Bercouli, Alice mỉm cười trả lời.
“Có một số tình nguyện quân vốn là hầu cận của cậu ấy đến từ Học Viện Kiếm Thuật, nên…… con đã giao cho bọn họ trông nom sau khi khai chiến.”
“Hou, vậy là tốt rồi…… Thế, sao rồi? Tên nhóc tóc đen kia có phản ứng gì sau khi gặp người quen không?”
Nụ cười tắt đi, Alice không nói gì, chỉ lắc đầu.
Bercouli thở ra một hơi ngắn trước khi lẩm bẩm vậy à.
“……Hãy giữ bí mật những lời này ta nói ở đây. Thật tình, không thể nói là ta chưa từng nghĩ thằng nhóc sẽ trở thành người định đoạt dòng chảy trận chiến……”
Kinh ngạc, Alice ngẩng phắt đầu nhìn khuôn mặt của Chỉ Huy Hiệp Sĩ.
“Đúng là có bé con-can và đồng đội, nhưng dùng kiếm giết chết Trưởng Nguyên Lão và Giáo Sĩ Tối Cao thật sự rất khó tin. Nếu so sánh mỗi Sức mạnh Tâm Ý, thì có khi ta cũng không đọ nổi với hắn.”
“……Điều đó không thể nào……”
Tuy Alice không có chút hoài nghi về sức mạnh của Kirito sau chừng ấy chuyện, nhưng Sức mạnh Tâm Ý của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli là kết quả mài luyện hơn 200 năm. Ngược lại, Kirito vẫn còn là một học sinh mới vào đời. Hơn nữa, bỏ qua Kiếm Kỹ và Thể Thuật, thường thì chí ít phải nói là Sức mạnh Tâm Ý của cậu ấy yếu hơn của Chỉ Huy Hiệp Sĩ chứ.
Tuy nhiên, thái độ chắc chắn của Bercouli đã phủ định lời nói của Alice.
“Lúc nãy, khi dùng Tâm Ý để chiến đấu, ta đã biết điều đó. Tên nhóc này tích lũy được kinh nghiệm thực chiến ngang bằng hoặc hơn ta.”
“Thực chiến……? Ý Ngài là sao……?”
“Đúng theo nghĩa đen. Lấy mạng đổi mạng.”
Cô chỉ có thể phủ nhật khả năng đó.
Con người sống trong Nhân Giới được bảo vệ, hay đúng hơn là giới hạn bởi Danh Mục Cấm Kỵ và Hiến Pháp Đế Quốc. Dù cho có đấu bằng kiếm gỗ, theo lẽ thường thì thì họ cũng sẽ sống hết cả đời mà chưa một lần thực chiến bằng kiếm thật, bằng cách chém giết Sinh Mệnh đối phương.
Ngoại lệ duy nhất chính là các Hiệp Sĩ Hợp Nhất chống lại đám Goblin hoặc Hắc Kỵ Sĩ xâm lấn Dãy Núi Tận Cùng. Nhưng trong nhiệm kỳ dài lê thê của mình, chỉ đụng trận được một hoặc hai lần, thậm chí có người còn không gặp; chưa kể, Hiệp Sĩ Hợp Nhất có khả năng chiến đấu áp đảo nên khó mà gọi là chiến đấu sống còn.
Chính vì suy nghĩ như vậy, người giàu kinh nghiệm thực chiến nhất Nhân Giới chính là Bercouli vì Ngài ấy đã đánh với Lực Lượng Bóng Tối từ rất lâu trước khi Hiệp Sĩ Đoàn lớn như bây giờ. Trên thực tế, khi Ngài ấy mới trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất——tuy khó mà tin cho được——Ngài đã vô vàn lần bị Hắc Kỵ Sĩ đánh trọng thương lúc đó và suýt sao trốn thoát được.
Nội kinh nghiệm thực chiến của Kirito đã nhiều hơn Bercouli ư?
Giả như quả thật như thế, những kinh nghiệm đó không thể nào nhận được trong thế giới này.
Mà là «Thế giới bên ngoài», nơi cậu ấy đến từ. Hơn nữa, đó hẳn là vùng đất của các vị thần đã tự tay tạo nên Underworld. Dù thế, vẫn có thực chiến ư? Chính xác là cậu ấy phải đấu tranh một mất một còn với ai……?
Không thể tìm được câu trả lời thỏa đáng, Alice hạ quyết tâm sau giây lát chần chừ.
Nếu cần, cô sẽ kể cho Bercouli mọi việc. Về sự tồn tại của thế giới bên ngoài——cũng như World End Altar, chỗ đặt cánh cổng hướng tới nơi đó.
“……Oji-sama…… thật ra, trong trận chiến với Giáo Sĩ Tối Cao, con……”
Đúng lúc cô chuẩn bị thốt ra với ngôn từ cẩn thận.
Một giọng nói sắc sảo bất chợt vang lên từ đằng sau Chỉ Huy Hiệp Sĩ.
“Thưa Ngài, đã đến giờ.”
Alice quay đầu nhìn về phía người nói.
Một hiệp sĩ đứng đấy, toàn thân mặc áo giáp màu tím nhạt rực rỡ đẹp mắt dù đã chạng vạng, trên hông trái đeo thanh liễu kiếm bạc.
Vừa nhìn thấy chiếc mũ giáp che toàn mặt trang trí cánh kiểu loài chim săn mồi, ngực Alice liền dâng lên cảm xúc mạnh mẽ——nói thẳng ra, là khó ưa.
Đối với Alice, đây có lẽ là người có quan hệ tồi nhất với Alice trong thế giới này. Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ đồng thời là Hiệp Sĩ Hợp Nhất thứ hai, Fanatio Synthesis Two.
Phải cố gắng đáng kể để không lộ nội tâm ra ngoài, Alice vô thức đặt nắm tay phải trên ngực trái, tay trái trên đốc kiếm và chào theo nghi thức Hiệp sĩ.
Đối diện cô, Fanatio cũng làm ra động tác tương tự khi bộ giáp kêu lên. Tuy vậy, không giống Alice đứng hai chân hơi mở, trọng tâm cơ thể Fanatio dồn ở chân phải và vai trái cô ấy uyển chuyển hạ xuống.
Tại sao lúc nào cũng gặp người này…… Alice buông tay khi than thở trong lòng.
Có lẽ Fanatio muốn dùng chiến giáp và ngữ điệu nghiêm khắc để che giấu trước một người cùng giới, nhưng nhiêu đó không xóa hết nổi vẻ nữ tính toát ra hành vi của Fanatio, thứ đặc trưng như những bông hoa lớn. Và đây chính là «kỹ năng». Alice không bao giờ có thể lĩnh ngộ vì được đưa đến Thánh Đường từ lúc còn nhỏ.
Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio đã đánh nhau với Kirito và Eugeo ở tầng 50 Thánh Đường, bị trúng trực tiếp một đòn Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn của Kirito đến nỗi bước tới ngay mép tử vong. Nhưng, Kirito đã dùng Thần Thuật chữa trị cho cô ta – người cậu đã vất vả lắm mới đánh bại – và thậm chí còn dịch chuyển cô ta bằng Thần Thuật bí ẩn nào đó; đó là những gì Alice được các Hiệp sĩ cấp thấp có mặt tại đó kể lại.
Tuy cô biết thế rất giống phong cách của Kirito, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận.
Ngay từ đầu, tuy một lòng trung thành với Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, Fanatio cũng nhận 4 Hiệp sĩ sùng bái mình làm thuộc hạ. Cô ta không thấy tiếc thương cho những khao khát vô vọng của họ sao? Ít nhất cô ta cũng có thể để lộ khuôn mặt của mình cho người khác xem một chút thay vì che kín bằng nón giáp cả ngày.
Khi Alice còn đang thầm nghĩ với chút ghen tị, Fanatio thình lình đưa hai tay lên nắm hai bên mũ giáp khiến cô ngạc nhiên.
Pachi, pachi, cô ta mở khóa mũ rồi vô tư tháo chiếc nón giáp tím nhạt. Mái tóc đen dài mượt như lụa tuông xuống trong, óng ánh trong ánh đèn dầu.
Alice chỉ nhìn được dung nhan của Fanatio nếu ngẫu nhiên gặp ở Phòng Tắm Lớn trong Thánh Đường. Theo trí nhớ của cô, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ cởi bỏ nón giáp nơi công cộng như vầy là lần đầu tiên.
Nhìn dung mạo xinh đẹp nhu hòa hơn của Fanatio so với trước kia, cô liền hiểu được lý do. Trên đôi môi mềm mại có dấu son tuy hơi nhạt. Người trước kia vẫn luôn dấu kín nét nữ tính của mình, hiện tại lại biết trang điểm——?
Fanatio cười nhẹ nhàng nói với Alice đang đứng ngây.
“Đã lâu không gặp nhỉ, Alice. Thật vui khi nhìn thấy cô vẫn khỏe như ngày nào.”
“…………”
『Nhỉ』? 『Thật』?
Alice không khỏi đứng hình 3 giây trước khi chào hỏi lại.
“Đã…… đã lâu không gặp, Phó Chỉ Huy.”
“Cứ gọi ta là Fanatio. Với lại, Alice, ta vô tình nghe nói lúc nãy nhưng…… có lẽ cô mang theo cậu nhóc tóc đen với cô phải không?”
Gạt sự ngạc nhiên trước những lời thoải mái đó, Alice thay bằng sự cảnh giác nhen nhóm.
Tuy Kirito và Cardinal nhà hiền giả là người đã chữa thương cho Fanatio nhưng có lẽ cô ta không biết. Chẳng lạ gì nếu cô ta nuôi lòng oán giận và căm ghét đối với Kirito, người đã đánh bại mình.
“Vâ…… Vâng.”
Nghe câu trả lời cụt lủn của Alice, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ vẫn giữ nụ cười dịu ngọt và gật đầu.
“Thế à. Thế thì, sau khi xong cuộc họp chiến sự, có thể cho ta đến thăm cậu ta một lát được không?”
“……Tại sao vậy, Fanatio-dono?”
“Không cần khó chịu như vậy đâu. Đến bây giờ, ta không còn bất cứ ý định muốn xử anh chàng đó đâu.”
Fanatio nhún vai, dập tắt chút đắng lòng lẻn vào nụ cười của cô.
“Ta chỉ muốn nói câu cảm ơn mà thôi. Vì đã chăm sóc ta sau khi ta lãnh hàng tá vết thương chí tử.”
“….. Vậy là Ngài biết ư? Nhưng tôi nghĩ Ngài không cần phải cảm ơn Kirito. Tôi nghe nói thực ra người chữa khỏi cho Ngài, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ, chính là Cựu Giáo Sĩ Tối Cao Cardinal. Và rất tiếc là…… Ngài ấy đã qua đời trong cuộc chiến nửa năm trước.”
Sau khi Alice đáp lại với một ít sức mạnh tuột khỏi vai mình, đôi mắt Fanatio từ từ ngước lên bầu trời và gật đầu.
“Ừừ…… Ta mơ hồ nhớ được. Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được một Thuật trị thương mạnh mẽ và ấm áp như thế. Nhưng, người mang ta đến chỗ hiền giả ấy lại là Kirito và bên cạnh đó…… Ta còn có chuyện khác cần cảm ơn hắn.”
“Chuyện khác……?”
“Phải.——Vì đã chiến đấu và đánh bại ta đấy.”
……Quả nhiên, cô ta vẫn còn muốn giết Kirito.
Nhìn thấy Alice lui về sau nửa bước, Fanatio lắc đầu thành thật.
“Đây là ta thật lòng đấy. Bởi vì tên nhóc đó là người đàn ông duy nhất đánh nghiêm túc với ta ngay cả khi đã biết ta là nữ trong bao nhiêu năm ta làm Hiệp Sĩ Hợp Nhất.”
“Hả……? Ý Ngài là…… gì?”
“Trước kia, ta không mang cái mũ này khi chiến đấu giống như cô. Nhưng rồi ta nhận thấy. Rằng họ sẽ có phần nao núng khi đấu kiếm với ta; không chỉ các nam Hiệp sĩ ta đối mặt trong trận giả, đến cả Hắc Kỵ Sĩ khi đặt mạng ra cược. Nương tay chỉ vì giới tính của ta là sự sỉ nhục còn tồi tệ hơn cả bị đánh bại và phải quỳ phục trên đất.”
Nhưng, chuyện đó chẳng phải không thể tránh sao? Khó có đàn ông nào phớt lờ sắc nước hương trời như Fanatio khi dung nhan cô ta lộ ra.
Chỉ sau khi sống ở vùng ngoại ô Rulid này, cô mới hiểu được rằng đại bộ phận Nhân Giới đều ít khi để phụ nữ có Thiên Chức liên quan tới cầm kiếm. Ngoại lệ chỉ bao gồm con cái của quý tộc và lãnh chúa, nói cách khác, phụ nữ thường dân chẳng có lựa chọn nào ngoài việc lập gia đình, làm nội trợ, sinh con đẻ cái.
Mỉa mai thay nếu cái truyền thống lâu đời đó trói buộc trái tim đàn ông y hệt như Danh Mục Cấm Kỵ. Định kiến đàn ông luôn phải bảo vệ cho phụ nữ chắc đã khiến cho các loại kiếm pháp đều trở nên vô dụng trước vẻ đẹp của Fanatio. Ngay cả Hắc Hiệp Sĩ hẳn cũng không ngoại lệ chừng nào phụ nữ bên đó cũng chỉ biết cưới và sinh con. Tuy các loài nửa người như Orc và Goblin có vẻ ngoài hoàn toàn khác thì cách chúng nhìn nhận cũng khác.
Mặc cho cũng là nữ hiệp sĩ, Alice lại không thèm quan tâm đến băn khoăn của những nam Hiệp sĩ. Bởi vì cô tin rằng, cô mạnh hơn đối thủ dù họ nương tay hay tung hết sức mình trước cô.
——Chẳng phải rõ ràng là cơn giận ấy cũng là vì tự cô lo lắng về phận nữ của mình sao?
Ngay khi Alice nghĩ vậy, Fanatio lẩm điều y hệt.
“——Ta đã dùng mũ giáp che dấu khuôn mặt và giọng nói của mình, học Liên Hoàn Kiếm Kỹ khiến cho kẻ địch không thể đến gần. Nhưng điều này cũng chứng tỏ ta rất câu nệ giới tính của mình, phải không? Vậy mà tên nhóc đó không chỉ lập tức nhìn thấu, lại còn dốc toàn lực giao chiến với ta. Khi đánh với hắn, ta đem hết vốn liếng Kiếm Kỹ và Thuật Thức ra, nhưng cuối cùng vẫn bị thua. Khi Cardinal-sama cứu mạng ta và ý thức ta khôi phục lại, mọi ám ảnh vô vị đó trong lòng ta đều biến mất…… Tóm lại, chỉ cần ta đủ mạnh; đủ mạnh để buộc đối thủ không nhẹ tay là được. Ta muốn nói lời cảm ơn tới chàng trai đã giúp ta nhận ra sự thật giản đơn ấy và để ta sống, cũng chẳng có gì quá lạ lẫm phải không?”
Sau khi nghiêm túc nói ra những lời này, Fanatio đột nhiên mỉm cười châm chọc.
“Ngoài ra…… ta thấy có chút xúc phạm. Tên nhóc kia không cảm giác chút gì về một người phụ nữ như ta khi mũ ta rơi ra. Nên, ta đang nghĩ có nên thử nhiều cách để coi có lay hắn tỉnh hay không.”
“Ngài……”
Ngài đang đùa gì thế?
Nếu Kirito thật sự tỉnh lại nhờ thế, cố gắng của cô đến giờ chẳng phải không còn chút ý nghĩa nào sao? Và cô không thể nói chắc chắn rằng khả năng đó bằng 0 đối với Kirito.
Chẳng thèm bận tâm khoảng cách giữa hàng chân mày cô còn lại bao nhiêu, Alice đanh giọng đáp lại.
“Tôi chân thành cảm ơn Ngài, nhưng cậu ấy hiện đang nghỉ ngơi trong lều. Cá nhân tôi xin ghi nhận tâm tình Ngài đã truyền đến cậu ấy, Fanatio-dono.”
“Ara.”
Vùng quanh mắt của Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ nheo lại.
“Đến cả gặp tên nhóc kia còn cần cô cho phép ta à? Lúc còn ở Thánh Đường, khi cô yêu cầu cần gặp Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ, khi Ngài ấy đang làm việc, ta có bao giờ vì tư tình mà không chấp nhận đâu?”
“Về vấn đề đó, tôi đi gặp Oji-sama cũng không cần Ngài cho phép, Fanatio-dono. Hơn nữa, giờ tôi mới nhớ tới, chẳng phải Ngài ấy rằng xứng nếu Ngài có mong ước bị một nam Hiệp sĩ đánh bầm dập sao?”
“Ara, hãy để Ngài ấy ngoài chuyện này! Ngài ấy là kiếm sĩ mạnh nhất cõi đời này, tất nhiên gặp ai Ngài ấy cũng sẽ nhẹ tay thôi. Cho dù đối thủ là Hắc Tướng Quân mà Ngài ấy cũng rộng lượng tha thứ mà.”
“Hee, thật không? Vậy mà trong lúc luyện tập với tôi, Ngài ấy nghiêm túc đến nỗi đầm đìa mồ hôi cơ mà?”
“……Thưa Ngài đáng kính! Cô ta có nói thật không thế!?”
“Ngay từ đầu, đều là Oji-sama nuông chiều cái người này đấy……!”
Alice và Fanatio đều đồng thời quay qua.
Nhưng Chỉ Huy Hiệp Sĩ đã không còn ở đó.
Nơi Bercouli đứng vài phút trước chỉ còn lại đám cỏ khô lung lay trong gió.
6h chiều, hội nghị chiến sự được tổ chức trong bầu không khí căng thẳng vì kiếm khí toát ra từ Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio, chủ trì cuộc họp, và Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty, người mới tham chiến gần đây.
Alice tự giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn, sau đó thả mình xuống chiếc ghế đã chuẩn bị ở hàng đầu cho cô.
“……Alice-sama.”
Ngồi kế bên, Eldrie nhẹ nhàng đưa tới một ly nước Siral; Alice đón lấy, uống một hơi cạn sạch thứ nước vừa ngọt vừa mát có phần chua. Hít một hơi thật sảng khoái, cô phần nào lấy lại được tâm trạng để tiếp tục.
——Ấy vậy.
Thật sự có rất ít Hiệp Sĩ Hợp Nhất cao cấp sỡ hữu Thần Khí. Biết mặt và tên cũng chỉ có Chỉ Huy Hiệp Sĩ, «Thời Xuyên Kiếm» Bercouli, «Thiên Xuyên Kiếm» Fanatio, «Sương Lân Tiên» Eldrie và «Sí Diễm Cung» Deusolbert mà thôi.
Bên cạnh họ, còn có Scheta Synthesis Twelve, với biệt danh «Vô Âm», và Renri Synthesis Twenty-seven, một nam Hiệp sĩ cực kì trẻ, cả hai đều có Thần Khí, song thật tình đây đều là lần đầu tiên cô gặp mặt họ, ngay cả kiếm kỹ bọn họ dùng như thế nào cô cũng không biết. Sao đi nữa thì họ cũng ở trong nhóm 7 Hiệp sĩ cấp cao tính cả «Kim Mộc Tê Kiếm» Alice.
9 người còn lại là Hiệp sĩ cấp thấp không có Thần Khí, gồm «Tứ Toàn Kiếm» dưới trướng Fanatio. Hơn nữa, trong đó có hai cô bé Hiệp sĩ Tập sự đã gây nhiều trò nghịch ngợm đáng sợ đến nỗi Bercouli cũng đau đầu để xử lý chúng, Linel Synthesis Twenty-eight và Fizel Synthesis Twenty-nine. Tuy hiện tại chúng vẫn đang ngoan ngoãn ngồi một góc, nhưng thực sự chúng có thể được ra trận mạc sao?
Bất luận như thế nào, chỉ vỏn vẹn 16 người trên trên là tất cả lực lượng mà Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn có thể đặt phòng tuyến tuyệt đối này.
Mặt khác, có khoảng 30 Đội Trưởng trong Nhân Giới Phòng Vệ Quân tham gia. Dẫu sĩ khí không thấp, nhưng liếc qua là thấy kiếm lực của bọn họ còn thua kém rõ xa đối với nhóm Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Những Hiệp sĩ cấp cao như Alice không cần phải nói, nhưng đến cả các Hiệp sĩ cấp thấp cũng dư sức chiến lần lượt hết với 30 người bọn họ mà vẫn giành được chiến thắng.
“——Trong 4 tháng ở đây, chúng ta đã xem xét rất nhiều chiến thuật……”
Khôngo biết từ lúc nào, giọng nói của Fanatio cất lên, kéo Alice đang mông lung trở về thực tại.
“Tóm lược lại, với chiến lực hiện tại muốn chống đỡ cuộc tấn công toàn lực của kẻ thù thì muôn vàn khó khăn; và không những thế, khi bị bao vây, chúng ta sẽ không có cửa thắng.”
Lấy vỏ kiếm thon và dài của Thiên Xuyên Kiếm thay que chỉ, Fanatio gõ vào một điểm trên tấm bản đồ được treo đằng xa trong hội nghị chiến sự.
“Như mọi người đã nhìn thấy, phía bên này Dãy Núi Tận Cùng này, đi ra 10 kilol thì bốn bề là thảo nguyên và đất đá. Nếu như bị ép đến đây, chắc chắn chúng ta sẽ bị 5 vạn quân địch bao vây mà tiêu diệt. Cho nên, ta bắt buộc phải quyết chiến trong hẻm núi dẫn tới Đông Phương Đại Môn này, nó rộng 100 mel và dài 1000 mel. Chúng ta sẽ chia quân thành các tuyến, tập trung toàn bộ vào việc chặn đứng và bào mòn số lượng của chúng. Đây sẽ là mục đích chính của chiến lược chúng ta. Tới đây có ai có ý kiến không?”
Eldrie nhanh chóng giơ tay lên. Chàng trai trẻ đứng thẳng dậy trong khi mái tóc tím nhạt bay bay, anh ta đặt câu hỏi với những từ hoa mỹ thường ngày bị lược bỏ.
“Nếu quân địch chỉ là do gồmh Goblin hoặc Orc, thì dù là 5 vạn, 10 vạn cũng có thể chém sạch. Nhưng, điểm này kẻ địch rất rõ ràng. Trong quân địch có các nhóm quân Ogre mạnh được trang bị đại cung cũng như Hắc Thuật Sư Đoàn còn nguy hiểm gấp bội. Chúng tấn công tầm xa từ đằng sau bộ binh thì ta phải đối ứng thế nào đây?”
“Đây có thể là một canh bạc mạo hiểm……”
Đôi môi Fanatio dừng lại một chút rồi đưa mắt nhìn sang Alice. Cô bất giác thẳng lưng trong khi lắng nghe những lời tiếp tục phát ra.
“……Dưới hẻm núi, cho dù là ban ngày thì cũng không có ánh nắng mặt trời và mặt đất cũng không có một ngọn cỏ. Nói cách khác, Thần Lực Không Gian thật sự rất loãng. Nếu chúng ta rút triệt để nó trước khi cuộc chiến bắt đầu, quân địch sẽ không thể dùng bất cứ Thần Thuật mạnh nào.”
Đối với ý kiến táo bạo của Fanatio, các Hiệp sĩ và Đội trưởng đều xôn xao thảo luận.
“Đương nhiên, chúng ta cũng không ngoại lệ. Song, từ đầu thì Thần Thuật Sư bên chúng ta cũng chỉ có khoảng 100 người. Trong giao chiến bằng Thuật Thức, thì lượng tiêu phí Thần Lực của quân địch sẽ nhiều hơn hẳn chúng ta.”
Có lẽ là như vậy. Nhưng——chiến thuật của Fanatio, có hai vấn đề.
Thay thế cho Eldrie á khẩu là Deusolbert, cung thủ, sau khi xin phép được nói. Vị Hiệp sĩ thâm niên điềm tĩnh hỏi trong bộ giáp đồng đỏ au che toàn thân.
“Đúng là thế, lời Ngài nói khá chính xác, Phó Chỉ Huy-dono. Nhưng Thần Thuật không phải chỉ dùng để công kích. Thần Lực mà khô kiệt, chẳng phải sẽ không có cách nào phục hồi được Sinh Mệnh cho người bị thương sao?”
“Thế nên, tôi mới nói đó là đánh cuộc. Chúng ta đã mang tất cả chất xúc tác cao cấp và trị liệu dược trong kho tàng của Thánh Đường tới doanh trại này. Nếu giới hạn xuống chỉ dùng Thuật chữa trị hỗ trợ bằng dược liệu, chất xúc tác nữa thì có lẽ sẽ trụ được 2 ngày…… à không, 3 ngày.”
Lần này, những tiếng lầm rầm ngạc nhiên lại càng lớn hơn. Nói đến kho tàng của Thánh Đường Trung Tâm, ai cũng biết an ninh nơi đó nghiêm ngặt như thế nào đến nỗi nó là chủ đề của nhiều giai thoại. Báu vật có thể được mang vào, nhưng không ngoa khi nói đây là lần đầu tiên trong lịch sử có thứ được mang ra.
Mặc dù là Hiệp sĩ lão thành, nhưng trên khuôn mặt nghiêm khắc của ông cũng lộ ra nét kinh ngạc, không nói được câu nào. Đợi cho Deusolbert ngồi xuống cùng một tiếng lầm bầm khe khẽ, Alice mới đứng lên.
“Còn một vấn đề nữa, Fanatio-dono.”
Tạm thời vứt bỏ mấy tranh luận ban nãy ra khỏi đầu, cô nói ra ngay vấn đề thứ hai.
“Tuy nói nó ít được ân huệ của Solus và Terraria, nhưng nó cũng không hoàn toàn thiếu ánh sáng, càng không phải tách hẳn khỏi mặt đất. Tôi cho rằng nơi đó sau vô vàn năm tháng đã tích tụ một lượng Thần Lực khổng lồ. Chính xác cái gì có thể dùng hết được lượng đó trong thời gian ngắn ngủi trước khi khai chiến?”
Lúc này, Fanatio cũng không trả lời ngay lập tức được.
Con vực cắt qua rặng núi này đích xác là hẹp hơn so với thảo nguyên phía sau rất nhiều, nhưng dù như vậy độ rộng của nó cũng đạt 100 mel, chiều dài cũng đến 1000 mel. Muốn khiến cho Thần Lực trong không gian rộng như vậy khô kiệt, thì buộc phải có hàng trăm Thuật Sư đồng thời sử dụng Thần Thuật cao cấp; nhưng như Fanatio vừa nói, trong Phòng Vệ Quân không có nhiều Thần Thuật Sư.
Một khả năng khác để bòn rút sạch sẽ Thần Lực là sử dụng một Thần Thuật quy mô cực lớn ngang cỡ thảm họa tự nhiên, nhưng có lẽ chỉ có 2 người đủ sức mạnh để thực hiện điều ấy là Giáo Sĩ Tối Cao Administrator và Hiền Giả Cardinal, song họ đã chết.
Tuy nhiên, đôi mắt nâu vàng của Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ vẫn chăm chú vào Alice khi lắc lắc đầu.
“Không hẳn, ta có đấy. Chúng ta có một người có thể làm được.”
“…………Một người……?”
Nhẹ giọng, Alice đảo mắt nhìn các gương mặt của Phòng Vệ Quân xung quanh.
Nhưng, lời ngay tiếp theo từ miệng Fanatio nói ra, là một cái tên cô không bao giờ ngờ tới.
“Là cô đó, Alice Synthesis Thirty.”
“Eh……!?”
“Có lẽ đến bản thân cô chưa phát hiện, nhưng sức manh hiện tại của cô đã vượt qua Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Với con người bây giờ, hẳn là cô có thể sử dụng được…… sức mạnh thực sự của các vị thần, có thể xẻ trời cắt đất.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK