Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng thứ Mười Một năm 380 Lịch Nhân Giới

Phần 1
Khi con rồng còn đang lơ lửng trên không, Hắc Hiệp Sĩ Lipia Zankale đã từ trên lưng rồng nhảy xuống mặt đất, hết tốc lực băng qua chiếc cầu cao nối liền tới Đế Cung.

Chốc lát sau cô cảm thấy hít thở không thoải mái, nên liền lấy tay phải gỡ cái mũ giáp khỏi mặt.

Mái tóc dài màu xanh nhạt xổ tung ra, phấp phới theo gió. Lipia lấy tay trái sửa sang, hất chúng về phía sau rồi vội vã cất bước đi. Dẫu cô thật sự muốn cởi bỏ bộ chiến giáp cùng áo choàng vướng víu khỏi người, nhưng cô lại không hề muốn lũ phán quan nhung nhúc trong Đế Cung nhìn thấy một li da thịt trên cơ thể mình.

Đến đoạn hành lang gấp khúc, Lipia chạy như bay. Bên tay phải cô là những cột trụ tròn, phảng phất đằng xa sau các khe hở là hình ảnh tòa thành cao sừng sững chọc thẳng vào tầng trời đỏ rực.

Đế Cung Obsidia được xây nên bằng cách khoét thẳng vào quả núi đá cao nhất——tất nhiên là không kể «Dãy Núi Tận Cùng» choáng ngợp——trong Vùng Đất Bóng Tối vô biên giới suốt cả trăm năm.

Nghe đồn rằng, từ chỗ ngai vàng trên tầng thượng của Đế Cung, có thể quan sát thấy Dãy Núi Tận Cùng cùng cánh cửa khổng lồ tạc vào bờ đá góc cạnh của nó ở xa tít phía Tây, dù chỉ lờ mờ.

Nhưng, cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chưa ai dám khẳng định chính xác.

Từ lúc vị Hoàng Đế đầu tiên, mệnh danh Thần Bóng Tối Vector, khởi hành đến bóng tối sâu thẳm dưới lòng đất thuở ngàn xưa, thì đến nay ngôi báu của Vùng Đất Bóng Tối vẫn luôn bỏ ngỏ. Cánh cửa đồ sộ trên tầng thượng đã bị phong ấn bằng sợi xích có Sinh Mệnh vô hạn, vĩnh viễn không bao giờ mở ra.

Lipia thôi nhìn lên đỉnh của lâu đài đen kịt mà hướng thẳng về đám ogre, đang gác cổng điện mờ ảo, trước mắt và nói.

“Hắc Kỵ Sĩ thứ mười một Zankale! Hãy mở cổng!”

Những con quỷ đầu sói mình người tuy cơ bắp rắn chắc, nhưng trông lại khá đần đụt và chỉ ngay trước khi Lipia đến chỗ cánh cổng bằng gang thì chúng mới bắt đầu xoay tay cầm để mở cửa.

Go, gon, những tiếng nặng nề, trầm đục vang lên đều đều lúc cánh cổng hơi hé ra, cô liền lách qua khe hở hẹp chẳng đợi nó kéo lên đủ cao.

Đã 3 tháng Lipia chưa quay về Đế Cung, tuy vậy nghênh đón cô vẫn là luồng khí lạnh lẽo quen thuộc.

Lũ Kobold khờ dại và thật thà cứ kiên trì hàng ngày quét dọn, nên các ngóc ngách hàng lang đều sạch bóng, chẳng dính lấy hạt bụi nào. Đôi bốt giáp đạp từng bước lên sàn đá vỏ chai, kêu những tiếng loảng xoảng ầm ĩ khi Lipia chạy, và cô thấy hai người phụ nữ ăn mặc thướt tha, làn da trắng nõn mịn màng lúc ẩn lúc hiện dưới lớp váy lặng lẽ lướt qua trước mặt cô.

Trên mái tóc óng mượt gợn sóng của họ, là chiếc mũ nhọn thật to biểu trưng cho thiên chức Hắc Ám Thuật Sư. Lipia định băng qua họ và tránh chạm mắt, nhưng một thanh âm chói tai của một trong hai người phụ nữ cố ý cất lên.

“Aara, om sòm dễ sợ! Có con orc hay thứ gì đang chạy đâu đó thì phải!?”

Tức thì, giọng của ả còn lại, cũng khinh bạc, cười cợt hô hố, họa theo.

“Thế sao đủ đôô, ồn kiểu này là phải Khổng Lồ mới đúng.”

——Nếu trong cung không cấm rút kiếm thì ta đã chặt phăng cái lưỡi chúng bây rồi.

Lipia thầm nghĩ, rồi khịt mũi và tiếp tục đi.

Phần lớn con người giống cái sinh ra ở Vùng Đất Bóng Tối, sau khi tốt nghiệp từ trường dự bị đều gia nhập vào Guild Hắc Ám Thuật Sư. Nghe đâu cái tổ chức trác táng đến khét tiếng đó thay vì dạy dỗ phép tắc, thì suốt ngày chỉ biết dẫn dắt các thành viên đủ mọi cách ăn chơi trụy lạc. Rồi kết quả là, tuồn ra những đứa thích chăm chút, tô điểm bản thân, như hai con gà mống đỏ vừa rồi chẳng hạn.

Dù vậy, tụi này luôn cành hanh tóe lửa khi gặp những cô gái chọn con đường kỵ sĩ. Khi ở trường dự bị, Lipia cũng bị dồn đến đường cùng lúc còn nhỏ và một cô nàng Thuật Sư có quan hệ gay gắt với cô đã hạ lời nguyền độc vào cô. Nhưng ả ta cuối cùng cũng trở nên khá ngoan ngoãn sau khi mái tóc kết bím đáng tự hào của ả bị cô xén văng.

Nói gì thì nói, chứ trong Đế Quốc này thấy đâu cũng toàn lũ đần độn, không có hoài bão.

Vùng Đất Bóng Tối sẽ không có tương lai, nếu cứ cái tổ chức kiểu này và dân chúng cứ tiếp tục coi nhau là kẻ thù, chẳng biết giải quyết mâu thuẫn bằng cách nào khác ngoài bạo lực.

Mặc dù đã có «Hội Nghị Thập Hầu» là chìa khóa giữ tình trạng cân bằng mỏng manh hiện tại, nhưng cũng không thể mãi được. Giả sử, nếu trong cuộc đại chiến với Nhân Giới——org và goblin quen gọi là «Quốc Gia Ium», có ai đó trong Thập Hầu tử trận, cán cân sẽ bị phá vỡ, rồi thời kì hỗn loạn vạn vật nhuốm trong gió tanh mưa máu sẽ trở lại.

Người đã nói với Lipia về viễn cảnh đó, chính là một trong Thập Hầu, cấp trên trực tiếp của cô, Chỉ Huy của Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn, và cũng là người yêu của cô.

Và lúc này, Lipia đang nắm trong tay tin tức tình báo bí mật quan trọng mà Đoàn Trưởng đang nóng lòng chờ đợi.

Bởi vậy, cô mới không muốn phí thời giờ với đám Thuật Sư nhố nhăng kia.

Vượt qua đại sảnh trống vắng, Lipia chạy lên cầu thang lớn, mỗi bước của cô đều là 2 bậc. Cho dù đã trải qua vô số lần rèn luyện thể chất, vậy mà cô vẫn mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc khi tới tầng cô muốn.

«Hội Nghị Thập Hầu» cai trị toàn Vùng Đất Bóng Tối qua các cuộc họp, gồm 5 ghế cho nhân tộc, 2 cho Goblin, 3 ghế còn lại phân cho thủ lĩnh các loài Orge, Orc và Khổng Lồ. Trải qua trăm năm nội chiến, họ rốt cuộc cũng đã đồng ý một văn kiện, gần như là hiệp ước, quy định rằng 5 chủng tộc đứng ngang hàng, không phân cao thấp.

Vì thế, trên tầng 18, nơi gần với tầng thượng của Đế Cung Obisida, mỗi vị trong Thập Chư Hầu đều có một phòng riêng. Bằng cách nào đó Lipia đã làm lặng tiếng bước chân khi chạy cắt qua sảnh, rồi cô gõ cánh cửa của căn phòng ở đằng xa 3 lần với bàn tay phải còn mang giáp.

“Vào đi.”

Một giọng nói mạnh mẽ lập tức trả lời.

Lipia liếc xung quanh hàng lang; xác nhận không có ai, mới nhanh chóng mở cửa, đi nhanh vào trong.

Mang theo cảm giác hoài niệm bởi một mùi hương nam tính trong căn phòng được bài trí nhằm làm hài lòng nhiều người nhất có thể, cô đặt một gối lên sàn và cúi đầu.

“Kỵ Sĩ Lipia Zankale, tôi đã trở về, sẵn lòng phục vụ Ngài.”

“Tốt lắm. Maah, ngồi đi.”

Cố nén sự hồi hộp trong ngực, Lipia ngẩng mặt nhìn chủ nhân giọng nói.

Một người đàn ông đang thả mình trên một trong những chiếc ghế sofa quanh bàn, hai chân ông gác lên cao, ông là Hắc Ám Kỵ Sĩ Trưởng——biệt hiệu «Hắc Tướng Quân», Viksul Ul Shasta.

Mặc cho là một con người, ông vẫn có vóc người cao ráo. Dù dĩ nhiên bờ ngực không thể ngang bằng, nhưng về chiều cao ông lại không thua chút nào so với lũ ogre. Mái tóc đen sậm hớt ngắn, và ria mép được tỉa gọn gàng.

Dưới chiếc áo sơ-mi vải lanh màu trơn là những múi cơ vạm vỡ cuồn cuộn chực chờ xé tung cúc áo, nhưng phía eo tuyệt nhiên không hề có mỡ thừa. Ít người biết rằng cái cơ thể hoàn hảo khó mà tin là của một kẻ đã ngoài 40, được giữ gìn nhờ chế độ tập luyện hằng ngày khắc nghiệt liên tục không ngơi, cho dù đã leo lên đỉnh quyền lực trong thiên chức Kỵ Sĩ.

Cố gắng dằn lại ham muốn sà vào vòng tay người mình yêu sau 3 tháng xa cách, Lipia ngồi vào chiếc sofa đối diện Shasta.

Shasta nhổm dậy, trao một trong hai ly thủy tinh đã chuẩn bị trên bàn cho Lipia, rồi mở nút bình rượu có lẽ được ủ khá lâu năm.

“Ta thực sự muốn làm một ly với nàng, cho nên hôm qua đã tới kho bảo vật, thó một bình đấy.”

Shasta nháy mắt, rót thứ chất lỏng thơm lựng, đỏ thẫm vào ly. Cái cách thể hiện nét mặt tinh quái vẫn y như những ngày thuở ấy.

“T……tạ ơn Ngài rất nhiều, thưa Ngài.”

“Khi chỉ có hai người chúng ta ở riêng với nhau thì đừng làm thế, ta đã nói với nàng bao lần rồi?”

“Nhưng…… em vẫn đang thực hiện nhiệm vụ.”

Khi Shasta nhún vai một cách cường điệu, hai người họ lịch thiệp cụng ly. Lipia nốc hết thứ rượu thanh nhẹ trong ly, thì cảm thấy Sinh Mệnh hao tổn sau chuyến đi dài đang từ từ khôi phục.

“……Bây giờ, vào việc.”

Uống hết ly rượu, Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm mặt lại, hỏi bằng một giọng có chút nhẹ nhàng hơn.

“Việc hệ trọng mà nàng nhờ thuộc hạ báo, chính xác là gì?”

“Vâng……”

Lipia nhìn trái liếc phải, rồi nhoài người tới. Shasta bề ngoài rất vô tư hào phóng, nhưng thực chất rất cẩn thận. Căn phòng này đã được bố trí nhiều lớp Phòng Thủ Thuật nghiêm ngặt, đến cả Chủ guild Hắc Ám Thuật Sư, con «Ma Nữ» đó, cũng không cách nào nghe lén. Nhưng tuy biết điều đó, cô vẫn không khỏi phải bé giọng thì thầm bởi theo cô, thông tin cô giữ rất quan trọng.

Lipia nhìn thẳng vào con ngươi đen thẳm của Shasta, trình bày ngắn gọn.

“Giáo Sĩ Tối Cao, của Giáo Hội Chân Lý ở Nhân Giới…… đã chết.”

Ngay cả vị Hắc Tướng Quân cũng lập tức tròn mắt.

Một tiếng thở dài và sâu phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

“Nghi ngờ điều ấy có đáng tin…… thì sẽ xúc phạm nàng mất. Ta không hồ nghi về thông tin, nhưng…… tuy thế…… khó mà tin nổi kẻ bất tử ấy……”

“Vâng…… Em hiểu ý Ngài. Ngay đến bản thân em cũng còn không tin nổi sự đột ngột này, nhưng sau một tuần xác thực, thì không có sai sót gì hết. Em đã cài «Nhĩ Trùng» (ND – Bọ Nghe Ngóng) vào Thánh Đường Trung Tâm và đã tìm thấy bằng chứng.”

“Gì thế này, sao nàng liều vậy. Nếu chúng truy theo Thuật của nàng, thì nàng đã bị chúng phanh thây trước khi kịp thoát khỏi Thủ Đô rồi.”

“Uhm. Nhưng, đến cả một Thuật Thức như vậy của em mà chưa bị phát hiện ra, lại càng chứng tỏ thông tin này là đúng.”

“……Umm……”

Nhấp ly rượu thứ hai để giải khát cho lưỡi mình, gương mặt khắc khổ của Shasta hơi cúi xuống.

“Chuyện xảy ra khi nào? Và nguyên nhân là gì?”

“Khoảng nửa năm trước và……”

“Nửa năm. Ta nhớ đúng là lúc đó phòng thủ ở Dãy Núi Tận Cùng cũng lơi bớt một quãng thời gian.”

“Vâng. Về câu hỏi tại sao Giáo Sĩ Tối Cao chết…… dẫu rất, rất khó tin, nhưng nghe nói ả chết dưới một thanh kiếm……”

“Dưới một thanh kiếm.——Ý nàng là có người chém được kẻ bất tử đó?”

“Không có khả năng đó được.”

Shasta miệng há hốc, Lipia liền lắc đầu phủ định.

“Dù ta có gọi ả thế nào, thì dẫu là thực thể bất tử, cũng sẽ đến lúc hao tổn hết Sinh Mệnh. Có lẽ là để bảo vệ hình ảnh thần thánh cho Giáo Sĩ Tối Cao, bọn chúng mới viện đến tin nhảm nhí đó……”

“Umm…… mah, cứ để chuyện như thế. Nhưng…… Giáo Sĩ Tối Cao Administrator…… đã chết rồi à……”

Shasta nhắm mắt, hai tay đan vào nhau, và tựa lưng vào ghế.

Trầm tư một lúc, rốt cuộc ông mở bật mắt, thì thầm gọn ghẽ.

“Cơ hội tới rồi.”

Lipia liền nín thở trong chốc lát trước khi nặn ra từng tiếng.

“Chính xác là cơ hội gì vậy?”

Cô lập tức nhận được đáp án.

“Còn gì nữa…… dĩ nhiên là cơ hội hòa bình.”

Một cụm từ quá nguy hiểm để thoát ra khỏi môi ai đó ở một thế này, nó nhanh chóng hòa vào không khí của căn phòng rồi tan biến.

“Ngài tin rằng…… nó có thể thành công ư, thưa Ngài?”

Trước câu hỏi nhỏ nhẹ như lời thầm thì từ Lipia, Shasta dừng mắt trên chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ thẫm, gật đầu, tuy chậm nhưng thật sâu với cô.

“Mặc kệ có thể hay không, dù thế nào đi nữa vẫn phải đạt thực hiện được.”

Một hơi uống cạn ly rượu, ông nói tiếp.

“Từ thời kỳ khởi nguyên, «Đại Môn» đã chia tách Nhân Giới và Vùng Đất Bóng Tối, và giờ thì Sinh Mệnh của nó đang sắp cạn kiệt. Đối với quân đội của 5 ám chủng tộc vốn ấp ủ âm mưu xâm lược mảnh đất ấm áp ánh mắt trời cùng đất đai màu mỡ của Nhân Giới kia, phải nói là nỏ đã lên đà. Hội Nghị Thập Hầu lần trước, cũng bởi vì phân chia đất, kho báu và nô lệ của Nhân giới mà dẫn đến mâu thuẫn. Trời ạ…… đúng là một lũ tham lam bất trị.”

Lipia hơi rụt đầu trước câu trả lời thẳng thắn, cộc lốc của Shasta.

Nếu Nhân giới có một quyển sách luật dày cộp để duy trì trật tự và pháp luật – «Danh Mục Cấm Kỵ», thì ở Dark Territory chỉ tồn tại một luật duy nhất. Nói ngắn gọn——nắm đấm ai to thì người đấy thắng.

Nhìn về phương diện nào đấy, so sánh với chín Chư Hầu mang trong bản thân cơn thèm khát quyền lực không đáy ngay cả khi đã đạt tới địa vị tối cao, cái ý tưởng hòa bình cùng Nhân Giới của Shasta thật lạc loài.

Nhưng, Lipia lại bị mê hoặc bởi ý tưởng độc nhất vô nhị của người đàn ông này. Hơn nữa, không giống với những nữ hầu bị ép phục vụ các Chư Hầu khác, Lipia tự nguyện hiến dâng bất chấp người khác xầm xì. Shasta ngày đó đã quỳ gối trước mặt cô, dâng lên bó hoa tươi thắm nhất, cùng lời bày tỏ chân thành.

Không chú ý tới người yêu của mình đang mơ màng, Shasta trịnh trọng nói tiếp.

“……Tuy nhiên, các Chư Hầu lại quá coi thường loài người. Nhất là Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn đã bảo vệ Nhân Giới trong suốt 300 năm qua.”

Nghe tới cái tên đó, Lipia dần dần lạnh cả người, cô gật đầu.

“Đúng vậy…… Năng lực của họ thật khủng khiếp!”

“Họ khỏe bằng một ngàn người cộng lại, đúng theo nghĩa đen. Suốt lịch sử dài đằng đẵng, Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn chúng ta đã bị họ đả thương chí mạng không đếm xuể, nhưng ta không động đến nổi một sợi tóc của họ. Kiếm kỹ quá xuất sắc, hơn nữa còn đống Thần Khí vô song mà họ sở hữu…… Trước đây, biết bao nhiêu cơ hội ta dồn được họ vào chân tường, vậy mà cũng không lấy nổi một mạng của họ. Trái lại, hiển nhiên số lần ta phải bỏ chạy thục mạng còn nhiều hơn nữa.”

“Đó là vì…… họ thi triển được cái Thuật Thức kỳ bí, dùng kiếm để phóng lửa hay bắn ra ánh sáng……”

“Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn ấy à. Tuy bộ phận nghiên cứu thuật thức của Kỵ Sĩ Đoàn chúng ta đã nghiên cứu rất lâu, nhưng vẫn chưa thể thấu hiểu. Một chiêu của nó phóng ra, là cả đội quân 100 Goblin cũng xuống âm phủ.”

“Nói thế nhưng…… quân đoàn chúng ta ước chừng hơn 50 000. Ngược lại, Hiệp sĩ Hợp nhất chỉ khoảng 30. Chúng ta không thể lấy thịt đè người sao……?”

Shasta nhếch hàng ria mép, châm chọc lời nói ngây thơ của Lipia.

“Chẳng phải ta vừa bảo nàng mỗi người họ ngang sức ngàn người sao? Tính toán một chút, sẽ thấy bên ta sẽ thiệt hại 30 000 lính.”

“Không thể nào…… Không đến mức vậy đâu.”

“Maah, nhưng mà vậy đấy. Dẫu ta không thích lắm, song với chiến thuật Kỵ sĩ chúng ta đánh tiên phong, orge và Khổng Lồ hỗ trợ, còn những Hắc Thuật Sư ở phía sau bắn phép thuật tầm xa xối xả, thì Hiệp sĩ Hợp nhất rốt cuộc phải kiệt sức thôi. Tuy nhiên cho đến khi Hiệp Sĩ cuối cùng của bên kia ngã xuống, thật khó để hình dung tổn thất bên ta. Chưa chắc là 30 000, nhưng non nửa là hoàn toàn có thể.”

Ly thủy tinh được đặt xuống bàn, mang theo thanh âm kịch chắc nịch.

Shasta duỗi tay, ra hiệu cho Lipia không phải rót rượu thêm cho ông, rồi lại tựa lưng vào ghế.

“……Và khi cuộc chiến ngã ngũ, sự bất cân bằng giữa 5 chủng tộc sẽ tự nhiên mà dâng trào bởi chênh lệch sức mạnh. Hội Nghị Thập Hầu sẽ mất đi mục đích ban đầu, và thỏa hiệp bình đẳng chỉ còn trên danh nghĩa. Đến nước đó, chúng ta sẽ lại quay về «Thời đại máu và sắt» trăm năm trước. Không, còn tệ hơn nữa. Bởi dẫu sao lần này hũ rượu tiên không đáy bát ngát mang tên Nhân Giới đã mở nắp. Cuộc chiến phân định quyền cai trị từng vùng đất chẳng thể nào kết thúc dù có 100 năm trôi qua……”

Đấy là tương lai xấu nhất, hơn thảy những vấn đề hệ trọng khác, mà Shasta thực sự sợ hãi và nhắc đi nhắc lại với Lipia không biết bao nhiêu lần. Mà càng nguy cấp chính là, ngoài Shasta, 9 Chư Hầu kia không nghĩ bức tranh đó là thứ tệ hại nhất——ngược lại, họ có khi còn mong chờ.

Lipia cúi thấp đầu, chăm chú nhìn ánh đen tuyền toát ra từ bộ chiến giáp đã bị mài mòn khắp chỗ nhưng vẫn được chùi mài kỹ lưỡng, nó đã bầu bạn với cô suốt từ hồi gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn.

Nếu như ở «Thời đại máu và sắt», Lipia có lẽ không thể nào trở thành kỵ sĩ bởi vóc dáng bé con của lúc thơ ấu. Hẳn cô sẽ bị bán làm nô lệ hay bị bỏ mặc ở nơi hoang vu ngoài thành thị, rồi sinh mạng ngắn ngủn của cô sẽ chấm dứt.

Tuy nhiên, nhờ bản hiệp ước hòa bình, dẫu nó không hoàn hảo, cô không rơi vào chợ nô lệ mà được học trường dự bị, sau đấy phát hiện thiên khiếu muộn về kiếm thuật, và đạt tới địa vị mà gần như không một phụ nữ nhân loại nào với nổi.

Từ khi trở thành Kỵ Sĩ, Lipia quản lý một cơ sở gần giống trại trẻ em chuyên chăm sóc những đứa trẻ vị thành niên bị cha mẹ bỏ rơi ở những chốn nạn buôn người còn hoành hành. Lương bổng hàng tháng của cô phần lớn bỏ ra để nuôi dưỡng chúng.

Chuyện này, Lipia giữ bí mật với đồng nghiệp, ngay cả Shasta cũng không biết. Đến bản thân cô còn chưa trả lời được câu hỏi tại sao cô lại làm thế.

Ấy vậy——

Sâu trong nội tâm, Lipia luôn cảm giác lạ lẫm về việc để sức mạnh đồng nghĩa thống trị ở nơi này. Cô không đủ thông minh như Shasta để có thể bày tỏ bằng lời rõ ràng những băn khoăn trong cô, tuy thế, cô vẫn cảm thấy có một «hình thức lý tưởng, đúng đắn» phù hợp với vùng đất này hơn——không, toàn thể Underworld kể cả Nhân Giới.

Đến cả Lipia cũng mơ hồ hiểu rằng thế giới đó chỉ đến sau khi hòa bình mà Shasta ủng hộ được thiết lập. Trên con đường thực hiện lý tưởng, cô khao khát trở thành một cánh tay sức mạnh đắc lực cho người đàn ông cô yêu, với tư cách là một phụ nữ.

Nhưng.

“……Thưa Ngài, Ngài sẽ làm gì để thuyết phục các Chư Hầu còn lại? Huống chi…… ngay từ đầu, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn liệu có đồng ý đàm phán hòa bình không?”

Lipia nhỏ giọng.

“……Umm……”

Shasta nhắm mắt, tay phải nghịch nghịch hàng ria nhẵn. Chẳng lâu sau, ông thầm thì, nghe thoáng chút đắng lòng.

“Về phía Hiệp Sĩ Hợp Nhất, hẳn là vẫn có cơ hội. Nếu Giáo Sĩ Tối Cao đã chết, thì giờ tổng chỉ huy chắc chắn là lão già Bercouli rồi. Tuy lão ấy ranh ma, nhưng lại rất hiểu lẽ phải. Vấn đề…… quả nhiên vẫn nằm ở Hội Nghị Thập Hầu kia. Lũ đó…… nghe có vẻ vô lý nhưng……”

Dưới mí mắt hơi hé ra, ánh mắt ông chợt sắc bén, nhìn lên không trung.

“——Chắc ta phải đi mần thịt vài kẻ rồi. Bết nhất là bốn.”

Hít gấp một hơi, Lipia hỏi trong lo lắng.

“Ngài nói là, bốn…… Nếu em đoán không nhầm, chỉ có thể là hai thủ lĩnh của goblin, thủ linh của orc, và……”

“Trưởng Guild Hắc Thuật Sư. Con mụ đó vẫn chứa trong đầu cái tham vọng chiếm lấy bí quyết bất tử của Administrator và cuối cùng là lên ngôi báu. Mụ ta chắc chắn sẽ phải đối ý kiến hòa bình.”

“Nh-nhưng!”

Lipia vắt cổ họng ra phản bác.

“Quá mạo hiểm, thưa ngài! Tộc trưởng goblin hay orc thì không có cửa với Ngài…… nhưng ai mà biết được mụ Hắc Thuật Sư sẽ giở trò quỷ gì?!”

Dù Lipia đã nói xong, Shasta vẫn chìm vào im lặng.

Nhưng lời mà ông nói tiếp lại hoàn toàn bất ngờ.

“Này, Lipia. Nàng đã theo ta bao năm rồi nhỉ?”

“Hah? Vâng…… E-eeto…… Từ khi em 21 tuổi…… nên chắc là 4 năm?”

“Mồ, đã lâu như vậy rồi à…… Thật xin lỗi vì ta đã để em chờ đợi quá lâu. Thế này thì sao…… chắc là đến lúc rồi, chúng ta, à.”

Mắt đảo quanh, tay gãi gãi đầu, rồi Chỉ Huy Hắc Kỵ Sĩ nói với giọng có chút cộc cằn.

“……Nàng, sẽ chính thức, làm vợ của ta chứ? Dẫu ta phải xin lỗi vì là một tên già cú đế này.”

“Ng…… Ngài……”

Lipia á khẩu, mở to mắt——

Cô cảm thấy trong tim cô có cái gì ấm áp chầm chậm tràn ra, và chuẩn bị nhảy qua bàn mà sà vào vòng tay của người mà cô yêu.

Thì phía bên kia cánh cửa dày, một giọng nói rít lên hồng hộc dội vào phòng.

“Khẩn cấp!! Khẩn cấp lắm rồi!! Aah, thế qué nào lại xảy ra chứ!! Đi nhanh, các Chư Hầu, đi nhanh, nhanh lên!!”

Cái giọng hơi quen đó là một trong Thập Hầu, Chủ Guild Thương Công (ND – Thương Mại và Công Nghiệp).

Lipia nhớ hắn là một nhân vật cao to rắn chắc, trái ngược hẳn với tiếng hét bi ai vẫn đang không ngừng vang lên.

“Khẩn cấp thật đấy!!——Ph-Phòng của Hoàng Đế! Sợi xích phong ấn! Nó đang rung chuyểểểểểnn!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK