Đông Kinh Biện Lương là kinh sư của Đại Tống, thái bình thịnh trị, người vật phong phú, dân cư hơn trăm vạn. Mặc dù địa thế bằng phẳng rộng rãi nhưng quân phòng vô cùng nghiêm ngặt, thành quách bốn phía, sông lượn uốn quanh, bên ngoài tường thành, lầu gác đối nhau. Mà bên trong thành lại là cảnh tượng liễu rủ rợp bóng, cỏ hoa chen lối, phong tình vô hạn.
Thành có bốn con sông chảy qua, đường thủy thông suốt, thuyền bè tấp nập, cầu cầu nối nhịp, quả là: “Cầu vồng đai ngọc vắt ngang, thuyền hoa ánh nước, cảnh này đẹp thay”.
Trên bờ, hàng quán san sát, ngựa xe như nước, phố thị phồn thịnh, những kỳ trân dị bảo từ khắp nơi đều quy tụ về đây.
Trong đó, phía đông thành, phố phường sầm uất: Phàm là ẩm thực, từ hoa quả từng mùa, tôm, cá, ba ba, cua, thịt khô chim thỏ, cho đến vàng ngọc, đồ trang sức quý hiếm, rồi cả y phục, không gì là không có. Mùa nào thức nấy, rau củ tươi ngon được đưa đến chợ, những vật phẩm hiếm có trở nên quý giá, được mọi người tranh nhau trả giá.
Giờ đang là tháng Năm, đầu hạ, trái cây đúng độ chín rộ, khắp phố nơi nơi ngập tràn hương thơm quyến rũ của các loại hoa thơm quả lạ, khách qua đường không ai là không dừng chân hít hà. Nhưng cho dù là hương thơm mê hoặc, cảnh sắc say lòng người như thế cũng chẳng thể làm vướng bận được bóng dáng tuyền một màu lam kia, chẳng thể lọt vào đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia.
Người thanh niên áo lam này, dáng vẻ vội vã, bước đi nhanh đến nỗi chân không chạm đất, tuy một thân phong trần nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, chưa từng nhuốm vẻ mệt mỏi, nhanh chóng đi qua đám người huyên náo, tựa như đang đi giữa chốn không người.
Đột nhiên, chàng thanh niên áo lam dừng bước, hai hàng lông mày nhíu lại, lặng lẽ nhìn về phía đám đông không biết vì lý do gì lại tụ tập ở phía trước, lòng thầm thắc mắc.
Con đường này, bình thường tuy người qua lại như mắc cửi, nhưng chưa từng có chuyện mọi người gây rối tụ tập đông người, mình đi mới có mười mấy ngày mà trong thành đã có chuyện phát sinh rồi ư?
Nghĩ vậy, người thanh niên áo lam bất giác bước nhanh về phía trước, len vào đám người, muốn đi đến giữa đám đông để tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng vừa len qua được một nửa, bên tai đã vang lên tiếng hô lớn.
“Tôi nói này đại ca, tục ngữ dạy rất đúng, giao tình thứ nhất, mua bán thứ hai, nay tôi đã nói hết nước hết cái, anh vẫn không thể giảm giá được ư?”
Người thanh niên áo lam không khỏi sửng sốt, âm thanh mười phần mạnh mẽ này, dường như đã được nghe ở đâu đó rồi, có chút quen tai, không kìm được lại chen lên trước vài bước. Vượt qua đám đông, người thanh niên áo lam thoáng thấy một bóng người, đang đứng chính giữa vòng vây.
Người này, mặc trang phục sai dịch xen lẫn hai màu đỏ đen, thân hình mảnh khảnh nhưng tư thái lại chẳng mảy may có chút yếu ớt. Ống tay áo xắn lên tận khuỷu, hai tay chống nạnh, một chân còn đạp lên sọt tre đựng đầy lê xanh trước mặt.
Người bán hàng cũng chẳng phải hạng gà mờ, anh ta khoanh tay trước ngực, nhíu mày, mặt lạnh tanh, tuổi chỉ khoảng ba mươi nhưng râu ria đã xồm xoàm.
“Tiểu tử! Đừng tưởng mình là quan sai thì lão tử sợ cậu nhé?! Hiện giờ quan lại, ai mà chẳng cho thương lái đem những rau quả tốt nhất chuyển thẳng vào trong phủ chứ? Đâu có ai lại phái thủ hạ ra chợ mua đồ? Tôi xem cậu chắc chắn là thèm lê quá không chịu được, lại không muốn bỏ nhiều tiền ra mua, thế nên mới nói xằng xiên, lấy đại nhân nhà mình ra làm cái cớ để ép giá chứ gì!”
Tiểu sai dịch nọ nghe vậy thì tức khí, nhất thời cao giọng đáp lại: “Tôi bảo này, cái người râu ria xồm xoàm kia, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy. Những đại nhân của phủ khác thế nào, tôi không cần biết, nhưng đại nhân của phủ nhà tôi, từ lúc nhậm chức đến nay chưa từng nhận nửa phần đồ người khác biếu! Anh đừng tưởng mặt anh đầy râu thì nói gì không ai biết, có thể nói bậy nói bạ, coi chừng tôi kiện anh tội phỉ báng đấy!”.
Người xem xung quanh nghe vậy bỗng sửng sốt, nghĩ bụng: Tội phỉ báng là tội gì vậy, sao chưa từng nghe thấy nhỉ?
Người bán hàng râu ria xồm xoàm kia lại chẳng hề để tâm, chỉ khoanh tay, cười nói: “Ha, Lý Đại tôi từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng nghe thấy lời nói nào nực cười đến vậy. Tiểu tử, cậu nói đại nhân nhà cậu thanh liêm như vậy, tôi thật muốn nghe xem, vị đại nhân của phủ nào mà lại đáng khen đến độ cậu dám ba hoa không ngượng miệng như thế?”.
Sai dịch nọ nghe xong tỏ ra đắc ý, hất cằm lên, cao giọng nói: “Cái đồ râu ria xồm xoàm nhà anh nghe cho rõ nhé, đại nhân nhà tôi chính là Khai Phong phủ doãn, Bao Thanh Thiên, Bao đại nhân!”.
Lý Đại, người râu ria xồm xoàm nọ, vừa nghe xong liền kinh ngạc, một lát sau mới hỏi: “Cậu nói Bao đại nhân chính là vị đại nhân vừa chém phò mã đấy phỏng?”.
“Đúng thế!”, sai dịch giơ ngón tay cái lên.
Lý Đại gật đầu, nói: “Nếu là Bao đại nhân, tôi tin. Bao đại nhân xác thực là vị quan thanh liêm”. Ngừng lại một chút, Lý Đại nói tiếp: “Nhưng quan tốt là quan tốt, còn lê này một đồng cũng không giảm!”.
“Hả?”, sai dịch nghe xong không khỏi bàng hoàng, đôi mắt dài nhỏ bỗng mở lớn trợn trừng.
Có người trong đám đông cười nói: “Ha ha, tiểu sai dịch của Khai Phong phủ, hôm nay cậu gặp phải đối thủ rồi, Lý Đại nổi danh chắc giá cả khu chợ này đấy!”.
Mọi người cười vang một trận.
Lại nghe có người nói: “Tiểu sai dịch, cậu đến khu chợ này chưa đầy nửa tháng đã ép được giá của gần hết tiểu thương khu này, cũng coi như bản lĩnh không tồi, hôm nay cậu cứ nhận thua đi thôi!”.
Mọi người lại cười vang trận nữa.
Người thanh niên áo lam đứng trông đám đông tuy nghe rất rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng khó hiểu, quay sang vị lão bá bên cạnh hỏi: “Vị lão nhân gia này, xin hỏi tiểu sai dịch kia là…”, nghĩ một lúc lâu, người áo lam cũng không biết nên hỏi thế nào, không khỏi ấp úng.
Vị lão bá nọ vừa nhìn đã thấy người thanh niên áo lam này, tướng mạo đường đường, tư thế oai hùng, đĩnh đạc, nhưng khẩu khí lại ôn hòa, lễ độ, không khỏi khiến người ta nảy sinh hảo cảm, vội vàng trả lời:
“Vị tiểu ca này, cậu không biết rồi, cậu tiểu sai dịch mới này của Khai Phong phủ là người rất chặt chẽ. Khu chợ của chúng tôi, quan sai đến mua hàng vốn không nhiều, hầu hết chính là quan gia của Khai Phong phủ. Nhưng trước giờ quan gia cũng chỉ hỏi giá, mua đồ xong rồi đi. Còn tiểu sai dịch này lại không như vậy, từ khi cậu ta đến đây liền cò kè mặc cả ép giá từng chút một, xuất khẩu thành chương, mà lần nào cũng không giống nhau, mỗi lần đều đôi mới”.
Người thanh niên áo lam nghe xong lại nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Vậy há chẳng phải hắn mượn danh quan phủ, ức hiếp tiểu thương sao?”.
Lão bá sửng sốt, lặng đi lại một lát rồi cười nói: “Vị tiểu ca này nói sai rồi. Giá cả hàng hóa trong chợ vốn không cố định, chuyện mặc cả ép giá lẫn nhau rất đỗi bình thường. Không ai nói lại được cậu tiểu sai dịch này, cậu ta nói khiến cho người khác tâm phục, không thể không giảm giá, hơn nữa từ khi Bao đại nhân nhậm chức đến nay đã làm nhiều chuyện tốt cho bách tính chúng tôi, giá cả cũng nên giảm vài phần”.
Người thanh niên áo lam nghe xong những lời này, hai hàng lông mày mới giãn ra, khe khẽ gật đầu.
Lão bá kia lại nói tiếp: “Có điều nếu không phải cậu sai dịch kia mỗi lần trả giá đều nói rất thú vụ thì e rằng cũng không thể thuyết phục được toàn bộ các tiểu thương của khu chợ này”.
Người thanh niên áo lam kinh ngạc, không kìm được hỏi: “Việc trả giá thú vị như thế sao?”.
Lão bá cười nói: “Vị tiểu ca này, cậu không biết đấy thôi, cậu tiểu sai dịch kia mỗi lần trả giá đều đem lời nói, cử chỉ, hành vi xử sự của mọi người trong Khai Phong phủ ra làm lợi thế, kể còn thú vụ hơn mấy người kể chuyện ở Ngõa Tứ[2], mọi người nghe xong đều rất vui vẻ vì thế tất nhiên là phục rồi. Còn có… A, họ lại tiếp tục rồi”.
[2] Ngõa Tứ: là nơi diễn ra các hoạt động giải trí, nghệ thuật thời Bắc Tống.
Người thanh niên áo lam nghe thế liền nhìn về trung tâm vòng người.
Chỉ thấy tiểu sai dịch kia khoanh tay, chậm rãi đi đi lại lại giữa đám đông, thi thoảng còn hắng giọng. Còn những người xung quanh đều mang dáng vẻ háo hức mong chờ. Lúc này người thanh niên áo lam không kìm được có chút hiếu kỳ, lặng lẽ tiến lên vài bước, bất tri bất giác đã đứng ở hàng đầu tiên.
Tiểu sai dịch trầm ngâm nói: “Lão ca râu ria xồm xoàm, anh có biết vì sao tôi, đường đường một quan sai của Khai Phong phủ, lại đi cò kè với anh mấy đồng tiền mua lê không?”.
Lý Đại vẫn khoanh tay trước ngực, thần sắc chẳng có vẻ gì là hòa hoãn, lắc lắc đầu.
Tiểu sai dịch lại hỏi: “Anh có biết Bao đại nhân của Khai Phong phủ chúng tôi là vị quan thanh liêm, trong như nước, sáng tựa như gương không?”.
Lý Đại gật đầu.
Tiểu sai dịch hỏi tiếp: “Vậy anh có biết vì sao mặt Bao đại nhân lại đen như vậy không?”.
Hả?
Không chỉ Lý Đại, mà ngay cả những người nghe cũng đều kinh ngạc. Trên khuôn mặt của người thanh niên áo lam cũng đầy vẻ ngạc nhiên.“Nguyên nhân chủ yếu chính là… Bao đại nhân quá bận! Không nói đến những điều khác, chỉ riêng những công văn trên bàn của Bao đại nhân mỗi ngày đều cao đến hơn ba thước, Bao đại nhân tối tối đều xem đến tận canh ba nửa đêm, chính vì thế mà ngủ không đủ giấc, da mặt cũng trở nên sạm đi. Hơn nữa, hằng ngày còn phải dậy từ rất sớm, bận đến nỗi ngay cả thời gian rửa mặt Bao đại nhân cũng không có, ngày nối ngày liên tiếp, qua một thời gian dài, da mặt Bao đại nhân mới trở nên đen thui như thế!”
Những lời này nói ra, mọi người đều im lặng, sau đó tiếng cười bắt đầu lan ra trong đám người. Người thanh niên áo lam đầu đầy mây đen, thầm nghĩ: Đại nhân mỗi ngày đều xem công văn đến rất khuya, điều này là thật, nhưng cái chuyện không rửa mặt kia, hình như mình chưa từng nghe thấy.
Tiểu sai dịch ngừng một lát, lại tiếp tục: “Vậy mọi người có biết vì sao mặt Công Tôn tiên sinh lại trắng như vậy không?”.
Tiếng cười ngừng bặt.
“Đó là bởi Bao đại nhân lấy giản dị làm tôn chỉ, cho dù mỗi ngày đều xem công văn đến khuya cũng không muốn lãng phí dầu thắp, thế nên mới để cho Công Tôn tiên sinh dùng bột mì đắp lên mặt, phản chiếu ánh trăng, thay cho ánh đèn. Dần dà, mặt Công Tôn tiên sinh cũng trở nên trắng bóc.”
Lần này một trận cười bùng nổ trong đám người, chỉ nghe một trong số họ chêm vào: “Thế há chẳng phải sẽ tốn rất nhiều tiền mua bột mì sao?”.
Tiểu sai dịch xua xua tay đáp: “So với dầu thắp, bột mì rẻ hơn nhiều”.
Tiếng cười lại rộ lên bốn phía.
Người thanh niên áo lam bỗng dưng hối hận vạn phần, không hiểu vì sao mình lại đến chỗ này. Đúng lúc người thanh niên áo lam đang định quay người rời đi, lại nghe thấy tiểu sai dịch nói ra một câu, không khỏi cứng đờ.
Tiểu sai dịch nói: “Vậy mọi người có biết vì sao danh xưng của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu của Khai Phong phủ lại là ‘Ngự Miêu’ không?”.
Một người kêu lên: “Đương nhiên là vì khinh công của Triển đại nhân rất cao siêu!”.
Tiểu sai dịch gật đầu, đáp: “Vị nhân huynh này nói không sai, chỉ là dám hỏi huynh đài có biết vì sao khinh công của Triển đại nhân lại cao siêu đến thế không?”.
“Vì sao?”
Tiểu sai dịch lập tức trưng ra dáng vẻ vô cùng xót xa, nói: “Đó là vì Triển đại nhân quá bận, bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, gầy gò đến độ chỉ còn da bọc xương, như thế thử hỏi vì sao khinh công không tốt cho được?”.
Nghe xong những lời này tất cả lại không cười, không khí nhất thời im lặng đến dị thường.
Còn vị tiểu sai dịch kia lại chầm chậm đi đến trước mặt một người thanh niên áo lam đang đứng trong đám người, chắp tay khẽ cười nói: “Triển đại nhân, đã lâu không gặp, đại nhân vất vả rồi”.
Mọi người nghe vậy vừa mừng lại vừa sợ.
Nói đến Triển đại nhân của Khai Phong phủ, tiếng tăm của “Ngự Miêu” đã sớm truyền khắp trong dân gian, nhưng vị Tứ phẩm hộ vệ này chẳng mấy người biết, cơ hội được nhìn thấy ngài, mọi người sao có thể bỏ qua được! Thế nên tất cả rầm rập hối hả bước lên vây xung quanh Triển Chiêu, kín mít chẳng còn khe hở, mỗi người người đều mở thật to mắt cố gắng quan sát cho kỹ.
Chỉ thấy người thanh niên này mặc áo dài màu lam, thắt lưng bằng vải đen quấn quanh eo, chân đi một đôi giày đã bạc màu, tay cầm bảo kiếm, lưng thẳng như thân tùng, khuôn mặt văn nhã tuấn lãng, khí chất ôn hòa tựa gió thoảng, khiến người ta không khỏi thấy ấm áp trong lòng, tâm tình phơi phới.
Mọi người không kìm được cứ tấm tắc mãi không thôi: Triển đại nhân quả là danh bất hư truyền, thật là bậc anh hùng tài giỏi tuấn tú thế gian hiếm thấy.
Tiểu sai dịch kia túm lấy cánh tay Triển đại nhân, đẩy ra khỏi vòng vây của dân chúng, đi vài bước đến sọt lê của Lý Đại, nói: “Này anh râu ria xồm xoàm, đây chính là Tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển đại nhân của Khai Phong phủ chúng tôi. Anh nhìn xem…”, nói rồi, đột nhiên tiểu sai dịch đưa tay lên phủi phủi áo Triển Chiêu hai cái, nhất thời bụi bay tứ tung.
Tiểu sai dịch lại hỏi: “Nhìn thấy không? Triển đại nhân khinh công cái thế, trên người toàn là bụi đường mỏi mệt, có thể thấy đại nhân xuất môn tra án cực khổ cỡ nào. Anh lại nhìn này, y phục trên người Triển đại nhân… Ôi chao, Triển đại nhân là quan tứ phẩm, bổng lộc tất nhiên không ít, nhưng lại giản dị đến nhường ấy, lẽ nào không khiến cho những tiểu nha dịch như chúng tôi kính phục ư? Thế nên chúng tôi, vì phong phạm giản dị của Khai Phong phủ, mà phải đi mặc cả. Anh râu ria xồm xoàm này, tôi nói đến thế rồi, lê của anh có bán rẻ hay không?”.
Nhưng Lý Đại râu ria xồm xoàm lại không trả lời, giống y hệt mọi người xung quanh, im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triển Chiêu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK