Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng liễu biếc thinh lặng dưới nắng, trời xanh mây trắng gió không qua.

Một chiều đầu hạ, ánh mặt trời chói chang đổ xuống nhân gian, tạo nên những bóng cây loang lổ, thi thoảng mới có một vài cơn gió mát, xua tan đi cái nóng ngày hè.

Sau cửa Tây thành chính là chợ Tây Hoa, chỗ náo nhiệt tấp nập nhất trong thành. Đây vốn là nơi tập trung buôn bán, cửa hàng cửa hiệu phồn thịnh sầm uất, nhưng mấy năm trước từ khi cái vị Quách gia đặt chân đến huyện Tây Hoa, việc buôn bán nơi phố chợ ngày một tiêu điều, trên gương mặt những thương lái, tiểu thương chẳng khi nào hiện lên nét cười.

Nguyên do trong đó đương nhiên mọi người rất rõ ràng, nhưng ai nầy đều như “thằng câm ngậm thuốc đắng... có nỗi khổ cũng chẳng thốt được ra lời”.

Nhưng mấy ngày nay lại không giống thế, cứ quá ngọ mỗi ngày, khu chợ này lại đông nghẹt người, cơ hồ toàn thành Tây Hoa đều tập trung nơi đây, có thể nói là người người chen vai thích cánh, chật như nêm cối.

Là đại sự gì mà lại có thể khiến dân chúng toàn thành chú ý như vậy?

Nói thật thì, ở đây cũng chẳng có chuyện đại sự gì xảy ra, chẳng qua chính là năm ngày trước đột nhiên có một vị tiên sinh giảng chuyện đến đây, cứ quá ngọ hằng ngày liền tới chợ dựng bàn kể chuyện.

Chỉ là, vị tiên sinh giảng chuyện này lại có chút kỳ lạ.

Những người giảng chuyện bình thường, tuổi đời ít nhất cũng “tam thập nhi lập[1]”, mà vị “tiên sinh” này, tuổi còn chưa quá nhược quán[2], nhiều lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.

[1] Trích từ câu nói của Khổng Tử trong Luận ngữ, nguyên văn: “Ngô, thập hữu ngũ, nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng thâm sở dục bất du củ”, nghĩa là: “Ta mười lăm tuổi để chí vào việc học, ba mươi tuổi mới tạo dựng sự nghiệp, bốn mươi tuổi thì thấu hết sự lý chẳng còn nghi ngờ gì, năm mươi tuổi biết được mệnh trời, sáu mươi tuổi những chuyện nghe thấy đều thấu triệt, bảy mươi tuổi thì làm theo ý muốn của mình mà chẳng trái lễ”. Ở đây ý chỉ những người giảng chuyện chí ít cũng phải tuổi ba mươi.

[2] Nhược quán: Thời cổ nam nhân khoảng hai mươi tuổi thì được gọi là nhược quán.

Mà càng lạ kỳ hơn là, nghe thiếu niên này kể chuyện lại chẳng tốn nửa văn tiền.

Nhưng với hai điều kỳ lạ trên, cũng không chấn động tới mức thu hút toàn bộ dân chúng thành Tây Hoa như thế, điều khiến người ta quá sức kinh ngạc ấy chính là những câu chuyện trong lời kể của thiếu niên này chẳng phải các điển cố thời xưa, cũng không phải những lời đồn đãi trong giang hồ, mà chính là những thứ, bình thường chúng bách tính có muốn nghe cũng chẳng nghe thấy được ở bất cứ nơi nào, lại càng không dám tự ý lan truyền ra bên ngoài...

Những câu chuyện trong lời kể của thiếu niên nọ chính là về Bao đại nhân, khâm sai phụng chỉ, nửa tháng trước đến Trần Châu phát lương cứu trợ.

Như thế thử hỏi làm sao không khiến cho bách tính huyện Tây Hoa này ào ào đổ ra đường, nghe tiếng mà đến cho được.

Hôm nay, còn chưa tới trưa, bàn kể chuyện đã bị chúng bách tính vây quanh đông như kiến cỏ. Một số tiểu thương buôn bán trong chợ thấy mấy ngày nay nắng gắt, liền dựng lều che nắng; còn có người mang cả ghế nhỏ sớm đã bày sẵn xung quanh để giữ vị trí tốt cho thân thích họ hàng nhà mình; rồi vô khối người thậm chí mang cả ấm trà, hạt dưa đến nữa.

Chỉ là lúc này thời gian chưa tới, thiếu niên kể chuyện cũng chưa thấy đâu, mấy bách tính tới trước nhàn tản vô sự, mỗi người anh một câu, tôi một câu bàn tán về mấy câu chuyện đã nghe những ngày trước.

Có hai người ngồi gần bàn kể chuyện nhất, một người trẻ tuổi da ngăm đen, tuổi chưa quá hai mươi, gương mặt thông minh lanh lợi; người còn lại là một đại hán cao lớn, tuổi khoảng ba mươi, vận áo vải thô vạt ngắn, đôi chân trần dính đầy bùn đất, nom dáng vẻ như là vừa mới ở ruộng tới.

Chỉ thấy tiểu tử da ngăm đen nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Vương đại ca, huynh nói xem trong ‘Nhuyễn hồng đường’ của An Lạc hầu rốt cuộc có bao nhiêu nữ tử?”.

Đại hán liếc cậu ta một cái đáp: “Này, tiểu tử, sao hết lần này đến lần khác chỉ quan tâm tới chuyện này vậy?”.

“Hì hì, tôi hiếu kỳ thôi mà! Tôi không tin Vương đại ca không hiếu kỳ chút nào”, tiểu tử da ngăm đen gãi gãi đầu nói.

“Có gì mà hiếu kỳ chứ? Theo ta thấy, toàn bộ nữ tử trong ‘Nhuyễn hồng đường’ so ra đều thua kém nàng Băng Cơ cả.”

Tiểu tử da ngăm đen nghe thế liền vui vẻ tiếp: “Ha ha, đệ nói Vương đại ca này, câu này của huynh ngàn vạn lần đừng để tẩu tử nghe thấy đấy, tẩu ấy mà ghen lên thì kinh khủng, đến hàng xóm xung quanh như bọn đệ còn sợ bị vạ lây nữa là”.

Đại hán thấy vậy, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội cao giọng nói: “Ta mà sợ bà ấy hả?! Ta, nói thế nào cũng là người làm chủ, đứng đầu trong nhà!”.

Tiểu tử da ngăm đen càng cười rộ lên: “Được rồi, được rồi, đệ nói Vương đại ca này, con hổ già nhà huynh bà con quanh đây ai mà không biết, nếu huynh không sợ tẩu tử, làm sao lần nào cũng vứt cả công việc đồng áng, cuống quýt vội vàng chạy đến đây chiếm chỗ cho tẩu ấy?”.

Đại hán thở gấp hai lần, liếc mắt nhìn tiểu tử đối diện, bĩu môi nói: “Đệ còn nói ta, chẳng phải đệ cũng chạy đến lệch cả mông tới đây đây để giữ chỗ cho nương tử đó sao?”.

“Haizzz, đại ca, huynh đừng nhắc đến nữa!”, tiểu tử da ngăm đen đột nhiên sắc mặt trầm xuống, “Nương tử đệ từ sau khi nghe kể ‘Ngự Miêu’ dạo chơi Thiên Hương lâu, ngày nào hồn vía cũng để tận đâu đâu, ngay cả vô tình nhìn thấy mèo hoang trên đường cũng có thể ngẩn ngơ hồi lâu, hằng ngày sống chết thế nào đều bắt đệ đi chiếm chỗ, chẳng qua là đệ không còn cách nào khác...”.

Đại hán nghe vậy, khuôn mặt cũng trở nên u ám, lẩm bẩm nói: “Tẩu tử của cậu cũng thế...”.

“Haizzz, đệ nói Vương đại ca này, huynh cứ nghĩ mà xem”, tiểu tử da ngăm đen vỗ vỗ lưng đại hán, an ủi, “Bằng vào tướng mạo, khí phái của Nam hiệp, thì chu vi trăm dặm vuông quanh đây cũng chẳng đào đâu ra một ai như vậy, cho dù đệ có nhìn thấy, tám phần cũng kinh ngạc hoảng hốt, huống hồ là những đại cô nương, tiểu cô nương, tâm hồn bé nhỏ còn không sớm bị ‘câu’ mất phân nửa rồi?!”.

“Cũng may là chỉ nghe kể thôi, nếu thật sự nhìn thấy người thực thì không biết sẽ loạn đến mức nào...”, đại hán tiếp tục lẩm bẩm.

Tiểu tử da ngăm đen nghe vậy, cười phì một tiếng vui vẻ tiếp: “Loạn đến mức nào?! Không lẽ Vương đại ca huynh còn lo tẩu tử hồng hạnh vượt tường[3] sao?! Yên tâm đi, tẩu tử đối với đại ca là toàn tâm toàn ý đó!”.

[3] Từ lóng trong tiếng Trung ý chỉ ngoại tình.

“Đệ nói bậy cái gì đó?!”, đại hán nhất thời quẫn bách, đỏ mặt tía tai nói, “Là ta nói, nếu Bao đại nhân thật sự đến huyện Tây Hoa của chúng ta, sợ rằng sẽ loạn lên”.

“Loạn lên?! Có thể làm loạn cái gì nào?!”, tiểu tử da ngăm đen nghiêm mặt nói, “Nếu Bao đại nhân thực sự đến, thì nên quản chuyện của cái tên Quách trời đánh ấy...”.

“Từ lão đệ!”, đại hán vội vàng cất tiếng cắt ngang, nhìn ngó xung quanh một lát, mới hạ giọng nói, “Đệ nhỏ tiếng thôi. Quách gia kia là nhân vật có hậu thuẫn, là người trong cung đấy! Kẻ chống lưng thế lực lớn thế, ai dám động vào hắn?”.

“Bao đại nhân dám động!”, tiểu tử da ngăm đen vẻ mặt không phục nói, “Tiểu ca giảng chuyện không phải đã kể rồi sao? Bao đại nhân ngay đến cả Thái sư đương triều cũng không sợ, thì có thể sợ một tên thái giám trong cung ư?”.

Đại hán thở dài tiếp: “Lão đệ, những thứ trong lời người giảng chuyện sao có thể tin đây? Chẳng qua chỉ là mua vui, xả giận thôi. Hơn nữa, cứ cho là tiểu ca giảng chuyện nói sự thật, thì ai dám tố cáo Quách gia nào? Lẽ nào không sợ rước họa vào thân ư? E là khi ấy còn chưa cáo trạng được thì đã đem cái mạng của mình ném đi rồi!”.

“Chuyện này...”, tiểu tử da ngăm đen thoáng cái liền ủ rũ, hồi lâu cũng không nói gì nữa.

“Xem lá gan của hai người kìa!”, một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên trên đỉnh đầu, dọa cho hai người kia giật nảy mình.

Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một vị đại thẩm đứng sau lưng họ, búi tóc lệch, vận y phục bằng vải thô, chân đi giày chỉ, eo lưng còn thô hơn cả hai cái thùng nước cộng lại, miễn cưỡng lắm mới thắt được một cái tạp dề vá víu, đang đứng chống nạnh, nổi giận đùng đùng nhìn hai đại nam nhân đương ngồi dưới đất.

“Vương đại tẩu...”, tiểu tử da ngăm đen trợn tròn mắt.

“Nương, nương tử...”, đại hán vội vàng đứng dậy, tiến lên nói, “Nương tử nàng đến rồi, ta, hôm nay ta chiếm được vị trí tốt đấy”.

“Hai đại nam nhân các người, một chút cốt khí cũng không có!”, Vương đại tẩu hừ mũi, cất tiếng, “Chẳng qua là đi cáo trạng một cái, có gì khó khăn chứ? Hai người cũng không nghĩ lại mà xem, từ khi Quách gia đến huyện này, chúng ta đã được yên ổn một ngày nào chưa?! Nếu Bao đại nhân thực sự có thể trừ đi cái lũ rắn rết đó, chúng ta chẳng phải sẽ trải qua những tháng ngày tốt đẹp ư? Muội tử, muội nói xem như thế có đúng không?”.

“Đại tỷ nói đúng lắm”, sau lưng Vương đại tẩu bước ra một nữ tử, vận y phục vải thô, búi tóc cài trâm gỗ, dáng vẻ hiền thục.

“Nương tử, nàng cũng đến rồi!”, tiểu tử da ngăm đen cũng vội đứng lên, chạy qua đỡ nương tử nhà mình, ân cần nói.

Nữ tử kia trừng mắt nhìn trượng phu một cái, quay đầu tiếp tục nói: “Có điều Vương đại ca nói cũng có lý, trong chốn quan trường, quan lại bao che cho nhau là chuyện thường tình, hơn nữa người chống lưng cho Quách gia lại là nhân vật trong cung, những bách tính bình thường làm sao có thể cáo trạng hắn?”, nói đến đây, ngưng một chút, lại cất tiếng, “Có điều nếu vị Bao đại nhân kia thực sự chém đầu đương triều quốc cữu thì những chuyện khác không cần bàn tới nữa”.

“Muội tử, những lời này là có ý gì?”, đại thẩm hỏi.

Nữ tử khẽ cười nói: “Nếu Bao đại nhân ngay cả quốc cữu đương triều cũng dám chém, thì há lại sợ một thái giám trong cung sao? Nếu Bao đại nhân đến cả kẻ chống lưng cho Quách gia cũng không sợ, thì cáo trạng Quách gia có gì khó chứ?”.

“Vẫn là Từ nương tử nói có lý, quả không hổ là khuê nữ nhà phu tử”, không biết là ai bên cạnh cất tiếng.

Ba người còn lại quay nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết tự lúc nào quanh mình đã đầy chật người, tám phần là khi Vương đại tẩu phát uy “hổ cái” mà thu hút tới.

Tiểu tử da ngăm đen liền vỗ ngực, tự hào nói: “Nương tử của Từ Tam tôi tất nhiên là lợi hại rồi”.Trong đám người rộ lên một trận cười vang.

Đại hán họ Vương kia lại không cười, ngược lại còn nhăn mặt hỏi: “Rốt cuộc Bao đại nhân có chém An Lạc hầu không?”.

Tiếng cười liền ngừng bặt.

Từ nương tử mỉm cười nói: “Còn không phải chúng ta tới nghe kể chuyện sao, có lẽ hôm nay sẽ biết được kết cục cũng chưa biết chừng”.

Mọi người liền hiểu rõ, dáng vẻ mong chờ.

“Chậc chậc, vị đại tỷ này, liệu sự như thần! Tỷ nói không sai, chuyện tôi kể đến hôm nay là hết!”.

Một giọng nói đột ngột phát ra từ phía trước đám người, dọa cho họ giật nảy mình.

Chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu không biết tự khi nào đã xuất hiện, ngồi trên bàn kể chuyện vốn trống không, tay trái cầm ấm nước, tay phải cầm quạt, quạt phành phạch không ngừng.

Trong đám người nhất thời rộ lên một tràng hoan hô.

“Tiểu ca giảng chuyện, cuối cùng cậu đã tới rồi!”

“Mau mau, chúng tôi đều đợi nghe cậu kể nốt đoạn sau!”

Thiếu niên cười ha ha một tiếng, liền nhảy xuống bàn gỗ, đặt ấm nước lên bàn, giơ quạt giấy lên điềm nhiên quạt mấy cái, rồi đột ngột gập mạnh quạt vào, bộp một tiếng đặt lên bàn.

Thoáng cái, mấy trăm con người im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lá cây rì rào trong gió.

Thiếu niên giảng chuyện... cũng chính là Kim Kiền, người phải nhận nhiệm vụ “giải quyết” khó khăn cấp bách trước mắt, nhìn thấy cảnh này, trong lòng chẳng cần ai ca ngợi cũng “tự sướng” rất nhiều.

Coi đi coi đi, coi khí phái của tôi này, xem khí thế của tôi nè, nhìn đại minh tinh tôi đây, chậc chậc, buổi biểu diễn vòng quanh thế giới của siêu sao nổi tiếng thời hiện đại cũng không được như thế này.

Hừ hừ, cái lão Công Tôn Trúc Tử này quả nhiên lợi hại, lại có thể nghĩ ra chiêu kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu như thế này.

Thông qua kể chuyện, loại phương pháp “thâm nhập thực tế, gần gũi với dân chúng, đi sâu đi sát thăm dò khai thác”, mà “tập trung oanh tạc tuyên truyền” dựng lên hình tượng lão Bao một đời ‘thanh thiên’”, từ đó đạt được mục tiêu “khống chế và dẫn dắt dư luận”, khiến cho bách tính tin tưởng lão Bao, cuối cùng đi đến kết quả hoàn mỹ ấy là thúc giục bách tính kêu oan cáo trạng.

Thượng thượng sách! Ngay cả người hiện đại như mình cũng không theo kịp.

Có điều, Công Tôn Trúc Tử ngài có nằm mơ sợ rằng cũng không ngờ tới, mưu kế ngài hao tâm tổn trí mới nghĩ ra, lại giúp tôi đạt được địa vị “Đại sư giảng chuyện”!

Hê hê, “tiền” đồ nửa đời sau của mình xán lạn từ đây rồi!

“Này, tên kể chuyện, nộp phí thường lệ của hôm nay đi!”

Đang lúc Kim Kiền đắc ý, sướng rơn, thì bỗng nghe một câu phá hỏng không khí vang lên bên tai.

Ngước lên nhìn, thì ra là mấy tên vô lại làm khó mình và Phạm Dung Hoa lúc trước.

“Ôi, mấy vị, hôm nay tới sớm thế”, Kim Kiền vội khom lưng tươi cười nói.

“Bớt nhảm nhí đi, vẫn quy củ cũ, trước tiên nộp phí thường lệ hôm nay ra đã”, gã cầm đầu nói.

“Vâng vâng vâng”, Kim Kiền móc năm lượng bạc từ trong lòng ra giao vào tay gã, tiếp tục cười nói, “Mấy vị hôm nay cũng tới đây nghe kể chuyện sao?”.

“Đương nhiên, Quách gia đặc biệt giao phó, chúng ta phải để mắt tới ngươi!”, một tên vô lại trong đám nói, “Nếu ngươi chỉ kể những điểm tốt của khâm sai đại nhân thì cho qua, còn nếu như ngươi dám có nửa điểm bất kính với khâm sai đại nhân thì, hừ hừ, coi chừng cái cổ để nuốt cơm của ngươi đấy”.

“Vâng vâng vâng!”, Kim Kiền vội vàng gật đầu liên tục.

Phí lời, ta sao có thể đập bể hình tượng đại nhân nhà mình chứ.

Gã cầm đầu gật đầu nói: “Ngươi biết thì tốt rồi! Mấy ngày nữa khâm sai đại nhân sẽ tới huyện Tây Hoa, nếu ngươi kể hay, khâm sai đại nhân nghe được sẽ rất cao hứng, Quách gia chúng ta cũng vẻ vang, tất sẽ không thiếu lợi ích của ngươi đâu!”.

“Vâng vâng, đương nhiên đương nhiên”, Kim Kiền tiếp tục gật mạnh đầu, lòng lại thầm cười khẩy:

Chậc chậc, không ngờ rằng Quách Quảng Uy còn rất thức thời nữa, đáng tiếc lần này ngươi vuốt mông ngựa lại bị ngựa đã rồi[4]!

[4] Vuốt mông ngựa, từ lóng trong tiếng Trung ý chỉ nịnh bợ.

Mấy tên lưu manh thấy dáng vẻ nghe lời của Kim Kiền thì vô cùng thỏa mãn, quay người ngồi một bên, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt căm giận của chúng bách tính, điềm nhiên rót trà uống.

“Khụ khụ…”, Kim Kiền hắng giọng, đôi mắt nhỏ chậm rãi đảo qua chúng bách tính ngồi dưới.

Mọi người đều cảm thấy tinh thần chấn động, ai nấy vểnh tai lên, mỗi người tập trung một trăm hai mươi phần trăm tinh thần chú ý lắng nghe.

Chỉ thấy Kim Kiền cầm quạt lên vỗ bàn một cái, đôi mắt nhỏ mở lớn, cao giọng nói:“Ôi chao, ôi chao, một quạt này mở ra, điều khác ta không khen, chỉ ca ngợi Nam hiệp giang hồ, Ngự Miêu Triển Chiêu, cho hỏi Triển Nam hiệp, rốt cuộc ngài có điểm gì tốt? Ngài anh tuấn, tiêu sái, võ nghệ siêu quần, mỹ lệ hơn hoa. Ngài đứng trước mặt, một thân hiệp khí tự nhiên, ngạo cốt bất phàm, ai mà không ngợi ca? Này là mũi, này là mắt, này là lưng áo, này là dáng người…”

“Khụ khụ, tiểu ca, đoạn này kể rồi!”, có người trong đám đông cao giọng kêu lên.

“Này này, tôi nói này tiểu ca, sao mỗi lần bắt đầu kể cậu đều dùng mấy câu đó thế?”

Trong đám một trận cười vang lên.

Lại nghe có người cười nói: “Tôi nói tiểu ca này, cậu đừng kể mấy câu đó nữa, mỗi lần nói được một nửa, không phải cành cây bay tới thì trên trời bỗng có ngói rơi. Hôm qua lại càng kỳ quái hơn, trong không trung lại có hòn đá to bằng cái bát lao đến, tôi thấy, mấy lời dạo đầu này của cậu rõ ràng là không may mắn rồi!”.

Lại một trận cười nữa vang lên.

Kim Kiền đứng trên đài, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong bụng rất rất không cam lòng:

Hừ hừ, ta phải khêu đèn thức đêm, tập hợp những áng văn hay của trăm nhà mới nghĩ ra được đoạn dạo đầu “kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu” này, thế mà lại chẳng có người nào thưởng thức.

Mà cái con mèo không biết xem hàng kia, lần nào cũng gây rối cắt ngang nửa chừng thì thôi đi, vất vả lắm mới đợi đến ngày Tiểu Miêu hộ tống Bao đại nhân xuất thành hội họp cùng với đoàn khâm sai, vốn định nhân cơ hội hiếm có này thể hiện bản lĩnh, ai ngờ được đám người này lại chẳng có tí khả năng thưởng thức gì cả, haizzz…

Dẫu cho có năng lực của thiên lý mã, nhưng lại vô duyên với Bá Nhạc[5], than ôi buồn thay!

[5] Bá Nhạc: Sống ở đời Chu, vốn nổi tiếng với tài xem tướng ngựa, ông biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của từng con ngựa, rất giỏi trong việc giám định và phát hiện con nào là thiên lý mã, nhờ có Bá Nhạc mà người ta mới biết đến thiên lý mã, mới phân biệt được đâu là ngựa thường và đâu là thần mã có thể ngày chạy ngàn dặm.

“Này, tên kể chuyện, ngươi rốt cuộc có kể không đấy?!”, mấy tên vô lại bên cạnh cũng không vui, ồn ào đứng lên nói.

Lúc này Kim Kiền mới lấy lại tinh thần, hít hít mũi, hắng giọng, không cam lòng cất cao giọng, kể:

“Trở lại chuyện chính, lần trước kể đến đoạn Bao đại nhân đương đêm thẩm vấn Trương Tụng Đức thu được vật chứng mới, sáng sớm hôm sau, liền gióng trống thăng đường, lần thứ ba xử An Lạc hầu Bàng Dục…”

Cả chợ lớn như vậy mà chỉ nghe thấy tiếng Kim Kiền vang lên xao động trong không trung, khi thì cao, khi thì thấp, khi thì chậm rãi, khi thì gấp gáp, lại thấy Kim Kiền chẳng qua chỉ mấy phen mở to đôi mắt nhỏ, nhướng mày, đấm ngực, giậm chân, lại có cảm xúc của “một tiếng hét vang núi cao đổ sụp, một tiếng rống dài phong vân đối sắc[6]”; lời lẽ trong miệng thoắt thì ào ào tựa thác chảy, ầm ầm như trống trận sấm sét vang trời, thoắt lại như nước ấm trời xuân hiền hòa lặng lẽ, rồi trở nên tràn trề sung mãn, cuồn cuộn ầm ào vọt tới như dời non lấp bể.

[6] Trích từ bài “Thảo Võ chiếu hịch” của Lạc Tân Vương, ông sinh vào khoảng cuối đời Trinh Quán, Đường Thái Tông. Thơ ông đẹp, sinh động, miêu tả cảnh xa hoa, giàu sang của quý tộc phong kiến đương thời rất tài tình.

Chỉ thấy những người ngồi dưới, tâm trạng lên xuống theo lời kể của Kim Kiền, khi thì kinh hãi, khi thì vui mừng, lúc lại phẫn nộ, lúc thì bi thương, nghe mà cứ kinh ngạc tán thán không ngớt, cảm phục mãi không thôi.

“Cũng bởi An Lạc hầu đền tội, nên thành Trần Châu lại một lần nữa được tái sinh!”, chiếc quạt giấy vỗ một tiếng liền gập lại, Kim Kiền chắp tay ôm quyền nói: “Đến đây, câu chuyện đã kết thúc!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK