Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ cực bắc của Nhân Giới, đến tận cùng của lãnh thổ phía đông.

Đối với Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice và Amayori, con rồng được sinh ra ở Tây Đế Quốc, đây là lần đầu tiên họ đặt chân đến Đông Đế Quốc Eastabarieth, vùng đất bí ẩn nhất trong Tứ Đế Quốc.

Những con sông xanh màu thiên thanh uốn khúc quanh co giữa trập trùng những tảng đá lồi lõm kỳ dị. Khác với kiến trúc bằng đá thường thấy ở phía bắc, làng mạc và đường xá thỉnh thoảng xuất hiện gần bờ sông chúng gần như hoàn toàn được xây dựng bằng gỗ.

Những người ngước lên và chỉ trỏ vào bầu trời đều có cùng một mái tóc màu đen. Lúc đấy đột nhiên Alice nhớ rằng Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Fanatio, người không thể nào hòa hợp được với mình, được sinh ra ở đây.

Đưa mắt về phía trước, trong khi giữ dây cương, Alice thấy Kirito đang dựa vào mình và nhìn thất thần lên bầu trời cũng có mái tóc đen tuyền; cô tự hỏi có thể cậu ấy được sinh ra ở phía đông này, liệu cậu ấy có lấy lại được ký ức của mình nếu họ hạ cánh xuống phố và để cậu tiếp xúc với những người ở đây; tuy nhiên cô sớm loại bỏ ý nghĩ ấy, vì dù sao họ cũng không thể trì hoãn, dẫu chỉ một giây.

Cắm trại ở khu vực xa dân cư vào buổi tối, họ đã hết sức gấp rút 3 ngày qua, sống bằng trái cây khô mang theo làm lương thực và bằng cá mà Amayori bắt——

Vào trưa ngày thứ hai tháng Thứ Mười Một, trước mặt họ là Dãy Núi Tận Cùng, chẳng khác gì so với phần phía Bắc của nó, và một con hẻm thẳng tắp với hai bên vách dựng đứng, hồ tựa công trình của thánh thần.

“……Giờ anh thấy nó rồi đó, Kirito.”

Alice thì thầm, rồi xoa nhẹ cổ của con rồng yêu quý đã bị cô bắt phải bay một quãng đường dài với hành lý nặng trịch. Mặc dù ngày nay vì những loài Ma Thú đã tuyệt chủng, phi long đã trở thành sinh vật sống có Sinh Mệnh cao nhất, song chắc chắn không dễ dàng gì để bay mà chở theo 2 người cùng 3 Thần Khí. Sức lực mà Amayori tích lũy nhờ nguồn cá không giới hạn trong nửa năm có vẻ đã hầu như cạn kiệt.

Khi nào đến trại, chí ít cô sẽ cho cô bé no căng bụng với những miếng cừu luộc khoái khẩu; Alice vừa nghĩ vừa lắc dây cương và Amayori đáp lại bằng một tiếng rít không vẻ gì mệt nhọc rồi vỗ mạnh cánh của mình.

Tuy cái khe núi trông như một khe hở hẹp, cô để ý nó không đơn giản giống vậy khi đến gần.

Rộng khoảng 100 mel. Đủ cho một đội quân orc và ogre tiến vào thành hàng.

Phía trước lối vào của cái khe xẻ nửa ngọn núi là một bãi cỏ mênh mông như thể bao quanh đấy. Tại đó, một doanh trại với vô số lều trắng dựng lên xếp hàng ngay ngắn. Cột hơi nước khi nấu nướng thức ăn nghi ngút đó đây; xung quanh là các binh lính đang luyện tập ở bên ngoài. Alice gần như có thể cảm thấy những lưỡi kiếm lóe lên và bầu tinh thần bốc tới tận trên cao.

Tuy nhuệ khí không thấp như cô lo ngại, nhưng nhìn kiểu gì đi nữa, số lượng của họ chắc chắn vẫn quá ít. Lướt sơ bộ, tổng số binh lính thấy còn chưa tới 3000. Trong khi đó, phải có ít nhất 50 000 kẻ xâm lăng từ Dark Territory. Trong Nhân Giới, Thiên Chức Binh Lính và Cảnh Vệ được ban rất ít; trái lại, tất cả những người ở bên kia rặng núi, không phân biệt tuổi tác hay giới tính, cứ chiến đấu được đều là binh sĩ.

Tình hình thế này thì thêm mỗi Alice cũng chẳng khác biệt bao nhiêu. Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli định dùng chiến thuật nào đây……?

Alice trầm ngâm trong khi bay qua doanh trại rồi hướng con rồng về khe núi chìm trong bóng tối mờ ảo.

“Xin lỗi Amayori, hãy bay chỉ một chút nữa thôi.”

Cô nói; con rồng cũng đáp lại với một tiếng kururu, trước khi ánh sáng Solus bị đỉnh núi che đi.

Ngay khi đặt chân vào hẻm núi, một cơn ớn lạnh lập tức bao trùm cơ thể họ. Hai vách đá trái và phải họ hoàn toàn thẳng đứng với bề mặt nhẵn mịn đến nỗi chỉ có thể là tác phẩm của vị thần. Không thấy một loài sinh vật, thậm chí cả thực vật, ở đây.

Sau khi từ từ lướt đi chầm chậm một vài phút——

Trước làn sương dày, mịn, một kiến trúc to lớn đến vô lý cuối cùng cũng hiện ra.

“Đây là…… «Đông Phương Đại Môn»…………?”

Một cánh cửa thẳng đứng màu xám, cao ít nhất 300 mel. Mặc dù không bằng Thánh Đường Trung Tâm cao 500 mel của Giáo Hội Chân Lý, vẻ uy nghi của cả hai cũng đủ để người ta chẳng thể phân biệt được về độ cao.

Đáng kinh ngạc nhất là cánh cửa được tạc từ phiến đá đặc, không có lấy một vết nối nào mỗi cánh trái phải. Một tạo vật tầm cỡ này đương nhiên không thể chế tác nổi bằng Thuật Thức, nói gì đến bàn tay con người. Công trình mà Thần Thuật Sư mạnh nhất thế giới, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator dựng lên trong quá khứ là «Tường Bất Diệt», thứ chia cắt Thủ Đô Trung Tâm Centoria thành 4 phần, nhưng các phiến đá lát nên bức tường cũng vẫn nhỏ hơn rất xa so với cánh cửa khổng lồ này.

Nói cách khác, Đại Môn này đã được đặt ở đây bởi các vị thần từ thuở khai sinh thế giới. Để chia cắt bầu trời Nhân Giới và Vùng Đất Bóng Tối——để châm ngòi thảm cảnh sẽ xảy ra ba trăm vài chục năm sau đó.

“Dừng lại, Amayori.”

Amayori dừng giữa không trung, Alice nhìn lên vào cánh cổng một lần nữa từ khoảng cách gần hơn.

Khoảng 200 mel trên cánh cửa, hay đúng hơn là hai phiến đá tạo nên cửa trái cửa phải, có những Thần Ngôn được khắc lên đó.

“Destruct…… at…… the, last, stage……”

Dù đã đọc được thành tiếng một dòng ở giữa vô số dòng khác, nhưng cô lại không hiểu chút ý nghĩa nào.

Ngay lúc cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Bigigi, một làn sóng ken két khủng rung chuyển không khí làm choáng cả Alice và Amayori. Gãi cổ con rồng, cô nhìn sững vào vết nứt hẹp tựa tia chớp đen đúi đánh xuống cánh cửa lớn từng rất trơn phẳng mới đây.

Vết nứt dài hàng chục mel đó rốt cuộc ngừng lại cùng một chút đá vỡ ra khỏi bề mặt của nó và mất hút dưới đáy hẻm núi xa xăm bên dưới.

Alice ngẩng đầu và quan sát lại cánh cửa đồ sộ. Bấy giờ, cô mới thấy chi chít các vết nứt toác lớn nhỏ như đường chỉ chằng chịt khác nhau.

Lắc khẽ dây cương, Alice dỗ con rồng của mình đến gần Đại Môn nhất có thể.

Cô khéo léo giương cánh tay trái, vẽ nhanh Dấu Ấn Stacia giữa không trung rồi gõ nhẹ lên bề mặt cánh cửa.

Một cửa sổ màu tím hiện lên, có tên là «Đông Phương Đại Môn», cùng chỉ số Sinh Mệnh tối đa và hiện thời.

Con số nằm bên trái, Sinh Mệnh, mang giá trị lớn nhất cô từng thấy——hơn 3 triệu. Thế nhưng số bên phải lại ít hơn cả 1/1000 của nó: 2985. Không những thế, chữ số ngoài rìa phải của nó lại tụt giảm 1 đơn vị ngay khi cô hãy còn thẫn thờ nhìn vào.

Mồ hôi rỉ ra trong lòng bàn tay, Alice đếm từng giây, đo xem mất bao lâu để con số lại giảm. Rồi cô ước chừng thời gian còn lại cho đến khi Sinh Mệnh nó hoàn toàn cạn kiệt.

“……Không thể nào……”

Không tin vào cả kết luận của chính mình, Alice lẩm bẩm.

“……5 ngày…… Chỉ còn 5 ngày thôi sao…………?”

Đại Môn ngự trị nơi tận cùng thế gian, đã oai nghiêm đội trời đạp đất chia cắt 2 thế giới hơn 300 trăm, nay chỉ còn chưa tới 5 ngày là sụp đổ——một chuyện như vậy sao có thể xảy ra?

Lần lượt vụt qua trong tâm trí Alice, là nụ cười tỏa nắng của Selka, là gương mặt hằn sâu năm tháng của già Garitta, và cả nếp nhăn nghiêm nghị trên trán cha cô, Gasupht. Mới vài ngày trước đây, cô còn vừa đẩy lui bọn Goblin âm mưu tấn công họ, và phong ấn hang động bằng băng đá. Cô cứ nghĩ chừng đó sẽ mang lại hòa bình từ nay về sau cho Rulid.

Ngay khi Đại Môn đổ nát sau 5 ngày nữa và giả như binh sĩ không thể ngăn nổi bước tiến của Quân Đoàn Bóng Tối, Nhân Giới sẽ ngập lụt những con quái vật khát máu. Cơn lũ chẳng bao lâu sau sẽ lan tới rìa bắc, và nuốt chửng Rulid.

“Mình…… Mình phải làm gì đó……”

Vừa lầm bầm một cách ngắt quãng với bản thân, Alice vừa vô thức giật dây cương. Sau khi đi khỏi Đại Môn sắp náy vụn, Amayori từ từ bay lên.

Rồi dừng lại ở độ cao 300 mel, ngay trên cánh cửa.

Đằng sau cánh cửa, khe núi vẫn đi thẳng đều như vậy, cứ như phần bên Nhân Giới. Thế nhưng, thứ nó đi tới không phải là bầu trời xanh ngát hay đồng cỏ xanh rì, mà chỉ là vùng trời đỏ huyết cùng khung cảnh hoang dã, điêu tàn và lấm tấm vết cháy trụi của Dark Territory.

Alice không muốn thấy cảnh tượng báo gở này, nhưng khi cô nheo mắt lại, nhìn xa hơn——

Trên mặt đất đen nhẻm, có chút ánh sáng nhỏ lập lòe.

Thúc Amayori bay cao hơn, cô chăm chú nhìn vào đằng xa. Không chỉ có một đốm sáng, mà là hàng đống, sắp xếp lộn xộn và trải dài ngút tầm mắt cô.

Đó là, lửa trại.

Một doanh trại. Đội tiên phong của Quân Đoàn Bóng Tối, chúng đã vào sẵn đội hình ngay trước mặt họ, chỉ đang chầu chực khoảnh khắc Đại Môn sụp đổ và con đường mở tới Nhân Giới khai thông.

“Chỉ còn…… 5 ngày……”

Alice khẽ thì thầm lần nữa.

Ngay tức khắc, cô quay đầu rồng lại và trở về lối vào hẻm núi. Nếu cứ nhìn mãi vào đám lửa hiệu kia, cô cảm giác mình sẽ bị chìm vào nỗi bất an và gục ngã trước mỗi một hàng địch thế kia.

Mà giả sử chuyện ấy thực sự diễn ra, nếu kẻ thù chỉ có goblin hay bọn bộ binh orc, cô vẫn tự tin mình có thể lấy đầu một hay hai trăm kẻ. Nhưng nếu có thêm tiểu đoàn cung thủ ogre hay đại đội Hắc Pháp Sư trong hàng địch, câu chuyện chẳng còn dễ dàng.

Dẫu cho sức mạnh của Hiệp Sĩ Hợp Nhất là ngàn người trong một, song cũng y như nó đã miêu tả: chỉ có một người. Nếu họ đối đầu với hàng loạt đòn tấn công tầm xa tập trung vào mình bắn từ chỗ kiếm kỹ lẫn Thuật Thức của họ không thể chạm tới, nhất định sẽ chịu thương tích. Ngay cả nếu vết thương nhẹ, mà chúng tích tụ qua thời gian, rốt cuộc họ sẽ chạm trần giới hạn trên của Sinh Mệnh. Đó chính là điểm yếu chí tử của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn——và hệ quả, là của phòng tuyến Nhân Giới——điều mà Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli đã lo lắng suốt bao năm qua.

Sau cái chết của kẻ thèm khát sức mạnh đến cực đoan, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, một núi vũ khí cất giấu trong Thánh Đường đã được phân phát cho đội Phòng Vệ Quân được chiêu mộ vội vàng. Nhưng thời gian còn lại của họ quá ít. Giá như họ có 10 000 binh hay một năm chuẩn bị——

Thở dài một tiếng ngắn ngủn, Alice gạt đi những suy nghĩ vô nghĩa đó và ra hiệu cho Amayori hạ cánh.


Khoảnh đất trống ở giữa doanh trại Phòng Vệ Quân được phát quang sạch sẽ. Trông thấy một cái lều lớn bên cạnh, Alice biết rằng chỗ đất này chỉ có thể là bãi đáp rồng.

Bay và đáp xuống đất thành một cung tròn, vừa đạp vuốt lên nền đất xanh, Amayori đã quay về phía lều và cất tiếng kêu kururu lanh lảnh.

Chẳng lâu sau, một tiếng kêu khác đáp lại, thấp tông hơn chút. Hẳn đó là anh trai của nó, Takiguri. Ngay khi con rồng dừng lại, Alice đỡ lấy Kirito, nhảy xuống bãi cỏ và tháo dỡ hành lý nặng nề trên chân nó. Sau khi xong xuôi, Amayori hứng khởi chạy như bay về phía cái lều, và cọ cọ đầu với anh cô bé vừa thò đầu khỏi lớp vải dày.

Dù điều đó khiến Alice vô thức mỉm cười, tuy nhiên, cô lập tức nhận ra tiếng bước chân tiến lại từ đằng sau, và vội vã nghiêm mặt. Cô chỉnh lại tà váy phẳng phiu và vuốt gọn phần tóc rối trong gió sau lưng mình.

Trước khi cô có thể quay lại, một giọng đàn ông quen thuộc đã vọng qua bãi đáp.

“Sư phụ! Sư phụ của tôi, Alice-sama!! Tôi biết là Người sẽ đến mà!!”

Chạy băng băng trên cỏ ra trước mặt cô là Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie Synthesis Thirty-one, người mà Alice đã cùng chia sẻ ly rượu từ biệt 10 ngày trước. Mặc dù đang cắm trại trường kỳ, mái tóc tím nhạt lượn sóng cùng bộ giáp trắng bạc của cậu ta vẫn không dính lấy một vết bẩn.

“……Cậu trông vẫn khỏe nhỉ.”

Không nản lòng trước câu chữ lạnh lùng của Alice, Eldrie ngập chìm trong cảm xúc khôn xiết, và khóe môi như thể có điều muốn nói bỗng ngay tức khắc cứng đơ lại.

Anh ta đã nhận thấy chàng thiếu niên tóc đen được tay trái Alice dìu đỡ.

Một bên má đờ đi, vị Hiệp sĩ trẻ đứng khựng lại rồi lầm bầm như không tin vào mắt.

“Người…… mang cậu ta theo ư. Tại sao vậy?”

Alice cũng ngẩng cao đầu hết sức và đáp lại.

“Dĩ nhiên rồi. Vì tôi đã thề sẽ bảo vệ cậu ấy.”

“Nh-nhưng…… Nếu vào chiến trận, Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng ta sẽ phải chiến đấu ở tiền tuyến cao nhất. Người định làm gì nếu chúng ta đọ kiếm với kẻ thù? Lẽ nào Người nghĩ sẽ chiến đấu trong khi cõng cậu ta trên lưng sao.”

“Nếu cần, tôi sẽ làm vậy.”

Như thể lảng tránh ánh mắt của Eldrie, Alice hơi lui chân phải khi đỡ cơ thể ốm yếu không thể tự đứng vững của Kirito. Thế nhưng, bằng cách nào đó, binh lính và các Hiệp Sĩ Hợp Nhất cấp thấp đang nghỉ ngơi khác đều đã tụ năm tụ bảy quanh bãi đáp đồng thời họ quan sát Alice cùng Kirito với đôi mắt nghi ngờ.

Eldrie phản biện sắc bén, át cả tiếng xì xầm.

“Không thể được, sư phụ tôi! Xin thứ lỗi cho sự thẳng thắn của tôi, nhưng nếu Người cõng theo đống vô dụng này khi ra trận, không chỉ sức mạnh của chúng ta bị giảm phân nửa, nhưng đến cả bản thân Người cũng sẽ gặp nguy hiểm! Trong cuộc chiến sắp tới, Alice-sama sẽ……”

Anh ta ngừng lời, rồi bất chợt chỉ vào các kiếm sĩ quanh họ với bao tay bạc chạm khắc hoa mỹ.

“……là lãnh đạo của họ! Làm sao mà Người lại có thể không tung hết sức lực được!”

Anh ta có lý. Mặc dù vậy, Alice không thể cứ thế chấp nhận được. Alice nghiến răng khi suy nghĩ cách lý giải rằng với cô, cả hai đều quan trọng ngang nhau——chiến đấu cho Nhân Giới, bảo vệ Kirito.

Cùng lúc, cô cũng ngạc nhiên bởi lời nói nhiệt tình của Eldrie.

Anh ta có một sự thay đổi rõ ràng so với lúc từng theo chân Alice học kiếm pháp ở Thánh Đường Trung Tâm. Ngày ấy, Eldrie gần như sùng bái Alice và không bao giờ phản bác điều cô nói.

Con người trong thế giới này có con mắt phải bị phong ấn bởi những «Vị Thần Bên Ngoài» bí ẩn, khiến họ tuyệt đối không thể phản kháng lại luật và người bề trên. Trong tầm hiểu biết của Alice, những người đã phá vỡ thành công phong ấn này chỉ có cô, Bích Hồng Kiếm Sĩ Eugeo đã mất. Đến cả Giáo Sĩ Tối Cao Administrator và Cardinal, được xưng tụng là quyền năng ngang Thần, cũng không thể lật đổ phong ấn đó.

Eldrie chắc hẳn là vẫn còn chịu ảnh hưởng của phong ấn. Nhưng bây giờ, anh ta đã thoát khỏi sự tuân phục mù quáng——dù không quá rõ ràng là anh có thực chống đối lời của Alice. Tuy nhiên, anh ta có thể tự thân suy nghĩ, và truyền đạt tư tưởng của mình.

Lý do sự thay đổi này chắc là Kirito. Và Eugeo.

Dẫu chỉ đụng độ trong một khoảng thời gian ngắn với 2 kẻ phản nghịch nặng tội nhất trần gian và cũng là những kiếm sĩ kiêu hãnh, linh hồn Eldrie nhất định đã bị lay động mạnh mẽ.

Giờ Alice nhớ lại, ngay cả em gái Selka của cô sống ở Rulid, thỉnh thoảng vẫn biểu lộ bất mãn đối với các luật không đổi của làng và sự cố chấp của kẻ có quyền lực. Hơn nữa, 2 nữ Học viên đã chạy ra khi Alice áp giải Kirito và Eugeo từ Học Viện Kiếm Sĩ Bắc Centoria. Đối với những thiếu nữ đó, thông thường sẽ không thể có gang yêu cầu Hiệp Sĩ Hợp Nhất dừng bước được.

Và hiển nhiên——chính bản thân Alice cũng bị tác động.

Trước khi tỉ kiếm với Kirito và rơi khỏi Thánh Đường với cậu ấy, cô cũng chưa từng mảy may nghi ngờ về trật tự thế giới, luật lệ của Giáo Hội, và thần uy của Giáo Sĩ Tối Cao.

Nhưng, khi cô miễn cưỡng theo cùng phe với cậu ấy để thoát khỏi tình thế ngặt nghèo, thì thỏa thuận đình chiến, những bước leo lên bên ngoài tường, giọng nói của Kirito, kiếm và đôi mắt đen tuyền ấy đã liêng tục khiến tâm hồn Alice xao động mạnh mẽ——cuối cùng là phá vỡ Phong Ấn Của Mắt Phải của cô……

Đúng vậy, Kirito là quả búa tạ tán thẳng vào thế giới yên bình dối trá này. Cậu đã phô bày hết sức mạnh tổng thân xác và linh hồn của mình, để lay động thế giới này, rung chuyển nó, và cuối cùng là đập tan cái đinh cổ lổ đã đóng tại trung tâm thế giới này, Giáo Hội Chân Lý. Nhưng, cái giá phải trả, thật đắt: hy sinh người bạn Eugeo, người dẫn dắt Cardinal, và cả trái tim chính mình……

Tay trái Alice ôm chặt cơ thể như cành cây khô quắt tựa trên người cô hơn. Rồi, cô nhìn lại thẳng vào hai mắt Eldrie.

Cô muốn nói. Cậu được làm con người chính cậu như hôm nay là nhờ vào đã chiến đấu với con người này đấy. Nhưng chắc chắn, anh ta sẽ không hiểu được. Trong ánh mắt của Hiệp Sĩ Hợp Nhất, Kirito luôn là tên nghịch đồ bất dung.

Hướng về Alice đang đứng lặng lẽ ở đó, gương mặt Eldrie trông tựa đang cự lại cơn đau nặng nề, và khi anh định tiếp lời.

Ngay lúc đấy. Bức tường người bao quanh họ bất chợt mở ra, như thể một bàn tay khổng lồ gạt sang hai bên.

Vang đến tai Alice từ bên kia đám đông, giọng nói ấy thật hoài niệm đến nỗi cô chực khóc nhưng cũng đau đớn chẳng kém gì.

“Maa, không cần phải nổi nóng đâu, Eldrie.”

Cất mắt khỏi chàng Hiệp sĩ trẻ vừa vội vàng ưỡn thẳng lưng, Alice chầm chậm quay đầu lại và nhìn về chủ nhân giọng nói.

Bộ quần áo màu xanh xám nhạt mang phong cách Đông Đế Quốc thùng thình, xếp lại đằng trước. Chiếc đai lưng xanh sậm để chùng. Một thanh trường kiếm thô nhét qua loa bên hông trái. Đôi dép gỗ xỏ vội dưới chân.

Đây là bộ thường phục trông đơn điệu hơn bất cứ phục trang của các Hiệp sĩ và binh lính xung quanh. Nhưng, chiến khí toát ra từ cơ thể tráng kiện đấy nặng nề và đặc sệt hơn mọi bộ giáp.

Vuốt mái tóc húi ngắn màu xanh nhợt hợp cạ với quần áo, chủ nhân giọng nói cười toe toét.

“Yo, bé con-chan. Thật an lòng khi thấy con còn sống khỏe mạnh hơn ta nghĩ. Mặt con phúng phính hơn thì phải?”

“……Oji-sama. Đã lâu con không gặp Ngài.”

Alice nén hàng nước mắt khi cúi chào kiếm sĩ cổ xưa nhất, mạnh nhất nhân gian——Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli Synthesis One.

Trong 6 năm cuộc đời Hiệp Sĩ Hợp Nhất của Alice, cô chỉ mở lòng với một người, tôn kính ông là sư phụ, và quý trọng như cha mình. Đồng thời, trong thế giới này chỉ duy nhất ông ấy——ngoài Kirito——là cô không thể đánh thắng.

Vì vậy, cô tuyệt đối không được nhỏ lệ trước ông.

Nếu Bercouli từ chối cho cô giữ Kirito ở đây, cô phải tuân mệnh. Tất nhiên, Alice bây giờ không thể bị lệnh của Bercouli thúc ép được. Nhưng, nếu cô bất tuân trước mặt mọi người khác, nó sẽ xáo trộn trật tự của Hiệp Sĩ Đoàn và Phòng Vệ Quân. Trong tình thế họ chỉ còn 5 ngày cho đến trận đại chiến, cô hoàn toàn không được làm tổn hại dù chỉ một vết xước đến quyền lãnh đạo của Bercouli.

Hồ như nhìn thấu toàn bộ sự ngần ngại bên trong Alice, Bercouli chậm rãi bước tới, miệng ông vẫn giữ nụ cười hiền hòa giản dị.

Trước tiên ông nhìn vào đôi mắt Alice, rồi gật đầu mạnh mẽ.

Đằng sau cô, Eldrie hình như đang muốn nói điều gì đó, nhưng Chỉ Huy Hiệp Sĩ đã liếc một cái khiến anh ta phải ngậm miệng trước khi quay sang nhìn Kirito trong tay Alice.

Ông mím môi. Trong cặp mắt sắc bén đó dấy lên luồn sáng như ngọn lửa trắng xanh.

Bercouli hít một hơi sâu. Lúc đấy, Alice cảm thấy không khí xung quanh cô từ từ trở nên lạnh toát.

“……Oji-sama……”

Cổ họng Alice rỉ ra từng tiếng căng thẳng.

Bercouli đang tập trung kiếm khí. «Tâm Ý Kỹ», kỹ thuật chỉ được truyền dạy cho các Hiệp Sĩ Hợp Nhất…… Ông đang chuẩn bị giải phóng «Tâm Ý Kiếm», một bí kỹ còn mạnh mẽ hơn cả «Cánh Tay Tâm Ý» – kỹ thuật có thể di chuyển vật thể bằng sức mạnh ý chí.

Biến sức mạnh ý chí cực độ thành lưỡi kiếm, và giải phóng. Thanh gươm vô hình đó đôi khi có thể đỡ được cả một cây kiếm hữu hình của đối phương. Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn của Thần Khí mà Chỉ Huy Hiệp Sĩ dùng, «Thời Xuyên Kiếm», là một kỹ thuật đầu tiên xuất hiện dựa trên sức mạnh ý chí phi thường của Bercouli.

Tóm lại——Bercouli định chém Kirito.

Giả sử ông ấy làm theo nghĩa đen và thái nát vấn đề này bằng kiếm, thì đó là một điều Alice không thể chấp nhận. Nếu sự việc xảy ra thế, Alice sẽ bảo vệ Kirito dù phải rút thanh gươm của mình ra.

Bị kiếm khí dữ dội của Chỉ Huy Hiệp Sĩ áp đảo, bất kể là binh sĩ đang đứng xung quanh, hay Eldrie, hay cả những con rồng dưới lều, mọi người đều chìm vào yên lặng. Trong bầu không khí đặc quánh đến nghẹt thở, Alice dồn hết sức ra lệnh những ngón tay phải của cô cử động.

Nhưng, ngay trước khi Alice chạm vào đốc của thanh kiếm yêu dấu của mình, khóe môi Bercouli khẽ di chuyển, và một âm thanh như nói trong suy nghĩ đến bên tai cô.

——Không sao đâu, bé con-chan.

“…………!?”

Đúng khoảnh khắc Alice nín thở.

Thân thể Bercouli vẫn hoàn toàn bất động, nhưng hai mắt ông phóng ra luồng sáng khủng khiếp.

Đồng thời, trong vòng tay của Alice, cơ thể Kirito xốc mạnh dữ dội.

KIN! Trong tiếng ồn ầm ĩ, khoảng không giữa Bercouli và Kirito rúng động cùng ánh chớp bạc.

——Vừa rồi là gì!?

Alice nghẹn ngào choáng váng, nhưng Bercouli lại mỉm cười vui tính cứ như kiếm khí vừa nãy của ông chỉ là cơn mơ ai đó mà thôi.

“O…… Oji-sama……?”

Quay sang Alice đang lặng người lẩm bẩm, Chỉ Huy Hiệp Sĩ gãi gãi cái cằm rộng của mình, hệt như lúc vừa qua một chút tập luyện.

“Bé con-chan, con có thấy cái gì vừa nãy không?”

“Vâ…… Vâng. Dù chỉ là trong chớp mắt…… Nhưng hình như đó là ánh lửa tóe ra khi đọ kiếm……?”

“Uhm. Ta đã phóng một phần nhỏ của Tâm Ý Kiếm vào cậu nhóc này. Nếu trúng đòn, chắc là một chút da mặt nó đã đi chơi rồi.”

“Nếu…… trúng? Thế tức là……”

“Phải. Nó đã chặn lại được. Tên nhóc này đã dùng Tâm Ý của chính hắn.”

Alice không khỏi liếc trộm sang gương mặt Kirito được nâng đỡ trong tay trái cô.

Nhưng, hy vọng của cô đã tan vỡ. Trong đôi ngươi đen hơi hé, chỉ có bóng tối trống rỗng. Không chút biểu hiện nào, như mọi khi.

——Tuy nhiên, ban nãy anh ấy đã rùng người mà.

Tay phải Alice vuốt tóc Kirito, trong khi quay qua nhìn Bercouli. Tuy lắc đầu, Chỉ Huy Hiệp Sĩ vẫn kết luận chắc nịch.

“Có vẻ trái tim tên nhóc này thật không nằm ở đây…… Nhưng, nó chắc chắn chưa chết. Con nghe đây, người mà nó muốn bảo vệ vừa rồi không phải là hắn, mà là con, bé con-chan. Nên, sẽ có ngày nó quay lại thôi. Ta nghĩ thế. Khi con cần nó nhất, bé con-chan.”

Alice còn phải kìm nén mạnh hơn trước để giữ lại hàng lệ chực tuôn rơi.

——Đúng rồi, nhất định, anh ấy sẽ quay về.

——Dẫu sao, Kirito, Kirito thật sự là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới này. Với đôi kiếm đó, anh ấy thậm chí đánh bại cả con người bán thần đó.

——Là cho mình ư…… Mình không thể nói vậy. Nhưng mong anh hãy trở về, vì bao con người sống trong thế gian này……

Alice không thể cưỡng lại nổi nữa; cô gục mặt, ôm chặt Kirito và vùi đầu vào vai cậu. Giọng răn bảo của Chỉ Huy Hiệp Sĩ nhẹ nhàng lướt đi trên lưng cô.

“Như ngươi thấy đấy, Eldrie. Đừng chấp nhặt như thế, chí ít chúng ta cũng có thể trông nom một tên nhóc mà.”

“Nh…… nhưng……”

Eldrie, Hiệp Sĩ Hợp Nhất mới nhất, bày tỏ ý kiến tới Bercouli bằng nhuệ khí đáng khâm phục hơn trước.

“Tôi có thể thông cảm nếu cậu ta tăng được chiến lực của chúng ta lên dẫu chỉ một ít, nhưng đằng này…… Bên cạnh đó, dù cho cậu ta có phục hồi, thanh kiếm của một học viên thì làm được gì……?”

“Oi oi.”

Câu chữ Bercouli sắc sảo như lưỡi của thanh kiếm trứ danh nào đấy ôn tồn tuôn ra khi miệng ông cười nhẹ.

“Cậu quên rồi sao? Bạn của anh chàng này đã chiến thắng ta mà. Chiến thắng Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli Synthesis One.”

Không gian xung quanh bất chợt rơi vào thinh lặng.

“Cậu nhóc tên là Eugeo đó…… Rất mạnh, mạnh không tưởng đấy. Thậm chí ta đã phải dùng Thuật Chi Phối Hoàn Toàn của Thời Xuyên Kiếm. Nhưng vẫn thua. Như cậu, Deusolbert, và Fanatio đã thua.”

Bây giờ, có lẽ đến lượt Eldrie lặng lời. Cũng hiển nhiên thôi; một kiếm sĩ thằng một-chọi-một trước Bercouli, dù là trong Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn, hay trong Dark Territory bên kia Đại Môn, không thể tồn tại được——mọi người trong Giáo Hội Chân Lý đều tin tưởng vào điều đó.

Nhưng, không phải lời tuyên bố đó quá mạo hiểm sao?

Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli đã gấp rút xây dựng Phòng Vệ Quân dưới danh nghĩa người mạnh nhất. Nhưng, nếu mọi người biết đến một kiếm sĩ Eugeo từng đánh bại ông——cũng như Kirito mạnh ngang ngửa Eugeo……

Khi Alice còn mãi suy nghĩ và nhìn lên.

Bercouli bất thình lình giật người ngước nhìn lên trời như bị thúc ép.

“O…… Oji-sama……?”

Trước câu hỏi của Alice, Chỉ Huy Hiệp Sĩ nói một điều không ngờ nổi.

“Ở nơi nào đó xa, rất xa nơi này, một kiếm khí ngút trời đã bốc lên trong chốc lát, rồi tan biến…… Ai đó ta quen biết, đã chết……”

Phần 4
10 Chư Hầu thống trị Vùng Đất Bóng Tối trong Hội Nghị Chư Hầu không kẻ nào giống kẻ nào, từ ngoại hình đến tính cách, hay tham vọng chúng giấu diếm bên trong, ấy thế, vẫn ngẫu nhiên có một điểm chúng giống nhau đến hoàn hảo.

Chúng hiểu cái luật duy nhất, «cá lớn ăn cá bé», rõ hơn bất cứ kẻ nào khác.

Chính xác hơn, có thể nói đó là quy tắc được khắc sâu vào linh hồn chúng từ lúc ấu thơ và không ngừng nỗ lực——rèn luyện bản thân, đồng thời đạp kẻ chắn đường xuống đất đen——và nhờ thế, trong một thế giới máu rửa máu này, chúng đã gần như vươn tới đẳng cấp tối thượng.

Nên vì vậy.

9 Chư Hầu kia cũng không thực sự ngạc nhiên khi Hắc Kỵ Sĩ Trưởng Shasta đang ngồi rìa phải của hàng gầm lên một tiếng mãnh liệt và vung kiếm lao tới Hoàng Đế.

Mà đúng hơn là, nhiều kẻ trong số đó còn đồng cảm: “Làm liền giờ à?” hay “Gan vậy”. Trong suốt 300 năm, loài orc và ogre nói chung đã mất đi khả năng nói và suy nghĩ, nhưng trong cặp mắt những con thú đó đều lóe hình viên đạn ngóng xem Hoàng Đế mạnh tới mức nào. Gã quán quân trẻ tuổi của Guild Quyền Thuật, cũng là một kẻ theo đuổi chân lý kiêu hãnh như Shasta, trong đầu gã cũng ủng hộ ý định đọ kiếm với Hoàng Đế.

Chỉ có hai người có thể dự đoán được diễn tiến của tình hình vài giây trước khi nó xảy ra.

Một người là, Thủ Lĩnh Guild Hắc Pháp Sư, Dee Ai El. Ả đàn bà này thù địch Shasta ra mặt, ả cũng từng mưu toan bắt cóc người yêu của Hắc Tướng Quân nên cũng biết mặt Lipia rồi.

Vì thế, biểu hiện ả lại rất rõ ràng khi thấy thủ cấp Lipia trong tảng băng. Đoán trước Shasta sẽ điên cuồng rút kiếm ra, ả nhanh chóng nghĩ, làm thế nào để đối phó.

Ả phân vân có nên bắn lén Shasta từ đằng sau để hỗ trợ cho Hoàng Đế, nhưng cuối cùng Dee chọn làm khán giả. Nếu Hoàng Đế thắng Shasta, rất tốt; còn nếu, Shasta thắng tuy có vẻ khó khăn, chắc chắn sẽ bị trọng thương, lúc đó chỉ cần thịt hắn là tiễn vong một cái gai trong mắt và ả sẽ lên trị vì Vùng Đất Bóng Tối. Cười khúc khích trong đầu, Dee liếm bờ môi mình để che đi sự phấn khởi.

Còn người thứ hai, kẻ đã thấy trước cuộc đảo chính của Hắc Tướng Quân——

Bắt đầu hành động ngay tức khắc.


***


Tâm trí chỉ có một chữ SÁT, Shasta sả thanh kiếm yêu quý xuống.

Mức độ Tâm Ý tăng lên trong thanh đại kiếm lúc này dĩ nhiên đã vượt xa lần tỉ kiếm trước đây với Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli. Cơn giận dữ và thống khổ đến khủng khiếp của ông đã tự khởi động ngay Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn, thứ bình thường cần phải niệm một Thuật Chú dài lê thê.

Thanh trường kiếm trong tay Shasta, «Lung Sương», là một object cấp Thần Khí được tạo ra theo mặc định từ khoảng 200 năm trước bởi VRMMO-package Underworld. Mang thuộc tính «Thủy» và cộng hưởng sát ý cùng cực của Shasta, lưỡi gươm không nguyên vẹn mà hóa thành một làn sương mỏng vô thực thể trong khi vẫn giữ sức mạnh chết chóc.

Trong trạng thái Chi Phối Hoàn Toàn, đặc tính của Lung Sương khiến nó lướt qua tất cả những thanh gươm có process «gây damage bằng chém hoặc đâm vật thể» khác. Khi nhát kiếm tung ra, bất cứ kẻ nào xấu số chạm vào làn sương dày đặc sẽ lãnh trọn damage loại chém, và Sinh Mệnh kẻ đó sẽ tụt không thương tiếc. Nói cách khác, trừ khi né tránh, không có cách nào phòng thủ trước nó.

Ngay khi Shasta rút kiếm, Hoàng Đế Vector tức Gabriel Miller, hiển nhiên cũng rút thanh kiếm của mình để đỡ đòn đối phương.

Nếu mọi thứ diễn ra như kế hoạch, thanh kiếm sương khói của Shasta sẽ đi xuyên qua kiếm của Gabriel rồi cắm phập vào cơ thể hắn ta, dốc toàn bộ sát ý ngùn ngụt vào hắn.

Nhưng đúng lúc ông giậm mạnh tới, nhanh như một cơn gió, để xuất một chiêu chí mạng.

Cơ thể Shasta cứng đờ lại, như ngập trong băng giá.

Từ lúc nào không ai hay, bên hông trái Hắc Tướng Quân, ngay ở chỗ khớp hở của bộ giáp, một cây kim đã đâm sâu trong đấy.

Từ đằng sau, một gã đàn ông lảo đảo, trông gã hốc hác như bóng ma, vận tấm áo choàng xám đen khắp người.

Đầu Lĩnh Guild Sát Thủ, Fu Za. Kẻ bí hiểm nhất và mập mờ nhất trong Thập Hầu, gần như yên lặng trong suốt các buổi họp, hắn lẹ làng bước tới trước để thu hút sự chú ý nhiều hơn lúc trước.

Vì là kẻ dè dặt và lo xa hơn bất cứ ai khác trong các Chư Hầu, hắn thấy trước âm mưu nổi loạn của Shasta.

Guild Sát Thủ là chốn nương náu của những tên không có sức mạnh. Sức mạnh vật lý, sức mạnh Thần Thuật, sức mạnh tiền bạc, những kẻ không được trời phú thứ nào trong số đó ngoài xác phàm, song không chấp nhận sống vĩnh viễn kiếp nô lệ tủi nhục, chúng đều gia nhập guild này, nơi mài dũa thứ kỹ thuật ngay cả Dark Territory cũng khinh miệt, «Độc Kỹ».

Trong Thử Nghiệm Nạp của Underworld, đã xuất hiện các object côn trùng, rắn và cây cỏ chứa độc. Tuy nhiên hiệu quả của chúng bị giới hạn đến mức có thể tự hồi phục nếu cư dân biết các kiến thức cần thiết. Đảo lại, Độc không phải là đối thủ xứng tầm của Kiếm Thuật và Thần Thuật.

Nhưng trái với dự đoán của nhân viên Rath, các thành viên Guild Sát Thủ đã sáng tạo nên kỹ thuật «Chiết Tinh» và dành bao năm tháng để điều chế và cường hóa kịch độc. Tại đầu não của Guild, một cơ sở bí mật dưới lòng đất nằm ở khu ổ chuột của thành phố, có đặt nhiều chiếc nồi khổng lồ đã liên tục cô đặc nhựa các quả độc; gần đó là một cái chuồng lúc nhúc rắn độc không đếm xuể, được bắt từ khắp mọi nơi, đang ăn thịt lẫn nhau.

Thế mà, công cuộc chế tạo dài hơi của «Độc Chí Tử» lại dẫn đến hàng loạt vụ ám sát ngay trong chính Guild. Khác hẳn với Kiếm và Thuật, vì độc chậm không hiệu quả lập tức, nên nhận diện thủ phạm chẳng phải là điều dễ dàng.

Tất nhiên, kẻ chỉ huy cái Guild này nếu không hèn nhát đến cùng cực thì sẽ chẳng sống sót nổi. Đến độ hắn phải đọc được cái liếc những kẻ xung quanh, không, còn hơn thế nữa, hắn phải đọc được trong cái liếc đó có chút ý đồ nhen nhóm nhỏ nhoi nào là muốn thủ tiêu hắn không.

Cùng lúc Shasta nhìn thấy thủ cấp của Lipia, Fu Za đã cảm thấy cơn thèm khát giết chóc toát ra từ ông ta, rõ rệt hơn cả mùi tanh của máu tươi.

Mà thêm vào đó, kẻ Fu Za ghét cay ghét đắng nhất là Hắc Tướng Quân Shasta.

Trong quá khứ, gã đã lập nên vô số kế hoạch ám sát nhưng cũng phải bỏ cuộc bấy nhiêu lần. Gã tự tin mình có thể diệt được kẻ thù. Tuy vậy, nếu nguyên nhân cái chết được làm rõ là liên quan tới độc dược, thì hiển nhiên, Guild Sát Thủ sẽ bị quy tội. Trong vòng một giờ sau cái chết của Shasta, Hắc Kỵ Sĩ Đoàn vô song sẽ xông vào trụ sở Guild và gây nên một cuộc thảm sát toàn diện. Rõ ràng, đối đầu trực tiếp thì Guild không có cửa thắng.

Nhưng giờ đây, khoảnh khắc này, nếu mọi việc suôn sẻ.

Gã có lý do chính xác để đâm một mũi kim tẩm độc vào cơ thể kẻ địch không đội trời chung kia. Ngay khi rút kiếm trước mặt Hoàng Đế, Shasta chẳng còn là Hắc Tướng Quân hay là thành viên trong Thập Hầu, mà chỉ đơn thuần là một tên phản loạn.

Thứ Fu Za rút ra từ túi áo choàng và phóng đi, là món ám khí thừa kế từ các đầu lĩnh Guild Sát Thủ. Một cây kim siêu mỏng nhỏ rèn từ «Thép Độc Ruberyl», loại vật liệu nguy hiểm tự bản thân đã là chất độc gây tê liệt và lõi rỗng của kim có thể chứa các mọi loại độc khác.

Tiêm vào nó cũng là kết tính tuyệt hảo nhất của Guild, «Độc Chí Tử». Phải nghiền hơn 5 vạn con đỉa hiếm có tên «Jigsarvil», rồi sau đó, thêm rất nhiều lần lọc và chưng cất chỉ để lấy được một giọt độc này. Không thể gây giống loại đỉa này được, vì thế tạo ra mỗi một giọt thôi cũng đã đòi hỏi nỗ lực phi thường.

Điều Fu Za không biết, mà cũng chẳng thể nào biết, là động vật sống trong môi trường của Underworld, vốn được tạo ra bởi hệ thống, đều tuân theo quy tắc giới hạn số lượng tối đa trên từng đơn vị diện tích; ngoại trừ unit gia súc như cừu, bò thì việc nhân giống nhân tạo chúng là không thể.

Nói cách khác, mũi kim độc mà Fu Za phóng ra, từ vật liệu đến chất độc bên trong, không ngoa khi nói nó là toàn bộ sức mạnh tập hợp của Guild Sát Thủ dồn vào một và chỉ một điểm. Đông thời, đó cũng là kết tinh nỗi căm hờn của những kẻ yếu bị chà đạp hàng trăm năm qua.


***


Bởi đã dồn hết tâm trí và sức lực vào kiếm trong tay, Shasta thậm chí còn không cảm thấy cơn đau từ mũi kim độc đâm sâu vào cơ thể mình.

Chỉ khi chuẩn bị nhảy vào ngai vàng, ông mới đột nhiên thấy cơ thể nặng trịch, cứ như cả người đã hóa chì nên không khỏi trố mắt ra.

Do hai chân mất hết sức lực, ông ngã khuỵu lên đầu gối, chỉ lúc đấy ông mới nhận ra có dị vật gì đấy ở ngực trái của mình.

——Độc ư?

Tức khắc nhận ra điều ấy, trước khi cơn tê dại như băng đá lạnh lẽo nuốt chửng tay trái, ông nhanh chóng rút cây kim ra. Một mũi kim siêu mảnh, thoạt nhìn không thể tưởng đấy là vũ khí, Shasta thấy từ nó ánh lên một màu lá non, nên biết ngay đấy là thứ «Thép Độc Ruberyl» đáng nguyền rủa và cố niệm Thuật chống độc lập tức.

Nhưng mà, giá lạnh đã lan tỏa với tốc độ khủng khiếp từ bên trái ra khắp cả thân thể, đến cả miệng ông. Thậm chí, ông chẳng còn đủ thời gian để bật ra câu đầu tiên của Thuật Chú, «System Call», đành cắn răng chịu đựng.

Rồi bàn tay trái cũng liệt đi; mũi kim độc tuột khỏi bàn tay, vang lên một tiếng keng nhỏ bé khi chạm xuống nền đá cẩm thạch đen.

Cuối cùng, thanh kiếm đã nâng lên quá đầu, chầm chậm tuột khỏi tay phải; tiếp theo, trạng thái Chi Phối Hoàn Toàn cũng bị giải trừ, mũi cây kiếm yêu đang hóa đám sương xám của ông rơi lên mặt sàn sau khi đã trở về dạng hữu thể.

Đứng bất động tại chỗ ngay trước khi kịp lao tới ám sát Hoàng Đế, Shasta gục đầu và dựa vào gối trái, lúc đấy lặng lẽ xuất hiện một tấm áo choàng đen đúa che kín tầm mắt ông.

——Fu Za.

——Không thể ngờ ta lại bị đánh lén bởi tên này.

“……Thứ nhỏ nhoi và chẳng đáng bận tâm như vầy…… Anh chắc đang nghĩ thế phải không, Viksul?”

Nghe thấy giọng trêu chọc của ai đó từ bên trên, Shasta chỉ có thể quắc mắt giận dữ, tất cả những gì ông có thể cử động bấy giờ.

——Thằng khốn như mày sao dám gọi tên ta…… (ND – ở phương tây, thân mật với nhau mới gọi bằng tên, còn không thì sẽ bị coi là suồng sã)

“Anh không bao giờ cho tôi quyền được gọi cái tên đó. Ý anh là thế phải không nhỉ? Mà này, đây đâu phải lần đầu tôi gọi anh là Viksul?”

Chậm rãi quỳ gối và cúi người, khuôn mặt gã sát thủ đã xuống ngang độ cao tầm mắt của Shasta. Ấy vậy, gã ta hoàn toàn chìm trong bóng tối đen mịt bởi cái mũ trùm kéo sụp quá đà đã chắn hết ánh sáng, chỉ duy nhất nhô ra một chiếc cằm nhọn.

Cái cằm ấy bắt đầu cử động một cách run rẩy, và tuôn ra giọng nói khan khản hơn cả ban nãy.

“Anh…… chắc là không nhớ rồi. Khuôn mặt những đứa trẻ bị anh đánh bầm dập hết lần này tới lần khác khi còn ở trường tiểu học. Trong số đó, quên cả rằng có một đứa nhỏ bị nhận vào nước rãnh làm bẽ mặt quá nhiều đến nỗi nó đã biến mất vĩnh viễn khỏi trường học.”

——Cái gì. Gã này đang nói cái gì thế? Trường tiểu học?

Được sinh ra trong một gia đình hiệp sĩ hạng xoàng, Shasta bị quăng vào trường tiểu học dự bị cho Hiệp Sĩ Đoàn, ngay khi đến tuổi cầm được thanh kiếm gỗ. Từ đấy, trong trí nhớ ông, ngày đêm chỉ có tập luyện để sinh tồn, ngoài ra không còn gì khác. Trong tất cả bài kiểm tra tuyển chọn, ông đều đứng đầu nên đượ phân vào phục vụ Kỵ Sĩ Đoàn, rồi sau này được thầy mình để mắt tới, Kỵ Sĩ Trưởng tiền nhiệm——một nửa cuộc đời ông rồi thoáng qua như chớp mắt, chẳng để chút thời gian nào để hồi tưởng.

Ông không thể nhớ gì cả. Đến cả tên đứa trẻ từng vung kiếm cùng ông hơn 30 năm trước.

“……Nhưng này, tôi lại không hề quên dù chỉ một ngày. Dù suốt bao năm tháng ròng rã tôi phải làm thân nô lệ cho cái Guild Sát Thủ vơ nhặt tôi ngoài những cống rãnh ngầm khi tôi trôi dạt trên đó…… Tuy nhiên, tôi vẫn tích lũy kiến thức, phát triển nhiều loại thuốc độc mới, và cuối cùng, tôi đã leo lên vị trí Đầu Lĩnh Guild. Tôi đã phải hy sinh vô vàn thứ…… mà tất cả chỉ để báo thù anh, Viksul.”

Cùng lúc với giọng nói nghẹn đi, Fu Za khẽ nâng cái mũ trùm, để lộ gương mặt thực của mình trước mắt Shasta.

Dẫu thế, trí nhớ ông vẫn không quay lại. Không, dù Shasta có nhớ ra được những người bạn đồng môn ngày xưa, thì cái tên họ ông vẫn không thể nhớ lại được. Lý do là, khuôn mặt của Fu Za, có lẽ bởi hậu quả chất độc mà biến dạng khủng khiếp đến nỗi dọa được cả lũ Orc xấu xí kinh dị.

Rồi gã kéo chiếc mũ trùm xuống lại, chỉ còn đôi mắt tóe lửa hận thù nhìn trừng trừng.

“Thứ độc tiêm vào người anh, được đặc chế để giết anh đấy, từng giọt từng giọt của nó đều phải tốn thời gian đến không tưởng để làm. Trong thử nghiệm, đến cả một con Đại Địa Long có Sinh Mệnh trên 30 000 cũng chết trong vòng một giờ. Còn với lượng Sinh Mệnh và thể lực của anh thì, chắc là sau 2, 3 phút nhỉ. Saa…… đến lúc phải trả đủ cho anh rồi. Tất cả nỗi căm hận và nhục nhã anh tặng tôi.”

——Hận ư.

Ánh mắt Shasta rời khỏi Fu Za mà trở lại cây kim độc nằm lăn lóc trên mặt sàn cẩm thạch đen.

——Ta đã tích tụ trong người bao phẫn nộ và hận thù khi cố giết Hoàng Đế. Còn Fu Za cũng dồn hết những cảm giác y hệt vậy vào mũi kim này để cố giết ta. Chính vì thế, lưỡi kiếm ta dừng lại. «Sát Tâm Ý» không thể thắng được «Nghĩa Tâm Ý». Khỉ thật, ta đã học được từ trận đọ kiếm với người đó…… Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli, thế mà giờ lại lãng quên kiếm quyết ấy vào phút cuối cùng……

Đến cả đầu gối cũng mất hết lực khiến Shasta không thể giữ thế quỳ thêm nữa, ông ngã ầm xuống, đập vai trái lên sàn trước.

Trong tầm mắt đã nhạt nhòa và tối dần đi, ở xa hơn chiếc kim độc——

Ông thấy, một khối băng đá, đặt trên một chiếc khay bạc.


***



Fu Za, kẻ báo thù với cái tên cũ là Ferius Zargatis, mở to hai mắt, khi cuối cùng gã cũng được nếm hương vị sung sướng của chiến thắng.

Hắc Tướng Quân Shasta một thời ưỡn ngực kiêu hãnh, giờ đây đang nằm vô vọng dưới chân gã. Tinh tế biết bao; làn da hoàn hảo bất chấp năm tháng trở nên trắng bệch, sự sinh động nhạy bén trong cặp mắt đã tắt đi, cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt, khó khăn.

Thật là một cái chết xấu xí, khốn khổ.

Nhưng cái chết của Shasta sẽ chứng minh rõ ràng rằng, Độc Kỹ ưu thế hơn Kiếm Thuật và Hắc Thuật để giết người. Loại độc hỗn hợp mới này, chế từ Thép Độc Ruberyl và Jigsarvil, chỉ cần một chích là thừa sức tặng một cái chết nhanh gọn tới kẻ thù, tới nỗi vung kiếm hay niệm thuật cũng hoàn toàn không kịp.

Hơn thế nữa, Hoàng Đế Vector đang ngự trên ngai vàng chắc chắn sẽ rất ưu ái Guild Sát Thủ sau màn trình diễn này. Một khi loại độc mới đó được sản xuất hàng loạt, sẽ chẳng còn cảnh bị các Kỵ Sĩ hay Thuật Sư khác liếc xéo. Rồi gã sẽ được phục hồi lại thanh danh cũ và có thể thậm chí trở thành Trưởng Tộc mới của nhà Zargatis, những kẻ đã bỏ rơi gã……

Trong cơn vui sướng đến run mình, Fu Za không hề để ý thấy thanh kiếm của Shasta nằm ngoài tầm mắt gã, đang hóa lại thành một làn sương.


***


——Lipia.

Lúc cận kề mép vực cái chết, Shasta hét thầm trong đầu cái tên người phụ nữ duy nhất ông yêu.

Rõ ràng Lipia đã cố ám sát Hoàng Đế vì nguyện ước của cô, để hiện thực hóa kỷ nguyên mới mà Shasta đã nói đến. Cuộc chiến tranh 300 năm cuối cùng sẽ chấm dứt, và một trật tự mới sẽ đặt lên Vùng Đất Bóng Tối, nơitrẻ mồ côi không bị bán làm nô lệ, không còn chết vì đói và mọi người sẽ sống cuộc đời hạnh phúc; cô ấy tin vào điều đó bằng tất cả con tim.

——Fu Za này.

——Ngươi đã bị bắt nạt lúc còn ở trường tiểu học sao? Ngươi thật sự đã trốn chạy vì không chịu đựng nổi sỉ nhục?

——Nhưng ít ra, tên khốn nhà ngươi, cũng đã từng may mắn. Ngươi từng được ăn cơm ngày 3 bữa, được cha mẹ dẫn tới trường, từng có một mái nhà che gió che mưa, có chăn êm nệm ấm. Thế giới này, còn biết bao trẻ em không được chút quyền lợi cỏn con nào từ khi sinh ra, bị lợi dụng rồi biến mất không còn một vết tích.

——Lipia mạo hiểm tính mạng mình để sửa chữa thế giới này. Ta sẽ không để nguyện ước của cô ấy tan thành mây khói. Mối tư hận nhỏ nhen, vụn vặt của ngươi————

“……Đừng hòng cản đường cô ấy!!”

Đáng lý đã trở nên tê liệt hoàn toàn, thế mà cùng lúc tiếng hét giận dữ bật ra từ miệng Shasta, một cơn lốc màu xám cuộn lên từ bàn tay phải của vị Hắc Kỵ Sĩ.

Đó là, Thuật Giải Phóng Ký Ức Thần Khí, ngay cả trong các Hiệp Sĩ Hợp Nhất cũng chỉ vài người sử dụng được. Tâm Ý mạnh mẽ vô địch của Shasta bắt đầu ghi đè lên những thông tin tập hợp từ khắp Underworld và lưu trữ trong Main Visualizer.

Cơn lốc xám xịt nuốt hết mọi thứ ông chạm tới, là màn thị uy của sức mạnh phá hủy thuần túy, không mang bất cứ thuộc tính nào. Không kịp tránh né, tấm áo choàng phất phơ của Fu Za bị cuốn vào lốc, nát tan như khói, cùng với mấy âm thanh phần phật khô khốc.

Để lộ ra một cơ thể ốm nhom của người đàn ông trung niên, gã nâng hai tay lên, như thể để che giấu khuôn mặt tàn tạ. Nhưng ngay khắc sau, cánh tay giơ ra của gã đã hóa vô số miếng thịt bầy hầy——rồi cả cơ thể cũng chỉ còn là đám mây máu cuốn lên trên không trung.


***


Lúc từ cơ thể hấp hối của Hắc Tướng Quân nổi lên cơn lốc xoáy càn quét điên cuồng, Hắc Thuật Sư Dee Ai El đã dự cảm xấu và nhảy lùi lại. Rồi, cả hai tay ả tạo ra Nguyên tố Gió để bay hết tốc lực về phía sau.

Linh cảm nhanh chóng thành sự thật, khi cơn bão táp mở rộng với tốc độ điên khùng liếm lấy chân phải của ả rồi xực sạch tới tận dưới đầu gối, không để lại một dấu vết.

Dee, dù là trong khi tắm, hay ngủ, đều phủ lên cơ thể đến hàng chục lớp Thuật Thức phòng ngự. Dĩ nhiên, những Thuật Thức này, tựa hồ tường đồng vách sắt, kháng lại được mọi loại đòn tấn công, từ tên, kiếm, độc và hiển nhiên, Thuật Thức.

Mà tất nhiên, nếu ai đó trong Thập Hầu có mức ưu tiên ngang ngửa công kích toàn lực, thì may ra mới xuyên qua màn bảo vệ đó và gây thương tích cho Dee được. Ấy vậy mà, không thể nào có chuyện thản nhiên đi qua và nạo ngọt da thịt ả chỉ với một lần chạm, cứ như bức tường phòng thủ đấy không hề tồn tại. Tuyệt đối không thể.

Mặc cho tâm trí ả có phủ nhận sự việc vừa xảy ra, thì ngọn vòi rồng chết chóc đã ngốn đẹp nửa chân phải ả trong nháy mắt, vẫn tiếp tục vươn ra, nhanh hơn cả tốc độ rút lui tôi đa của ả. Dù một Thuật Sư cấp độ như Dee, ngay cả mất một tay hay một chân thì vẫn có thể phục hồi, tuy nhiên ả cần phải sống đã.

“Hi-…… Aa-……!!”

Rốt cuộc, một tiếng thét thất thanh thoát khỏi miệng Dee.

Tuy nhiên, giọng của ả ngẫu nhiên đã chìm nghỉm trong tiếng gào ré từ hai Goblin Trưởng phát ra cùng lúc đấy.

Đứng hàng bên trái của Dee, Trưởng Tộc Goblin Núi – Hagashi và Trưởng Tộc Goblin Đồng Bằng – Kubiri, đang cố lê lết cặp chân ngắn cũn cỡn để thoát khỏi cơn lốc xoáy. Ấy vậy, chẳng có cách nào để trốn khỏi cơn lốc đang bành trướng nhanh đến nỗi đuổi kịp cả Dee đang bay hết vận tốc.

“KUGYA——!!”

Hagashi gào lên một tiếng chói tai khi trượt chân và ngã ập lên sàn. Tức thì, y tuyệt vọng giương tay trái ra và bám chặt lấy gót chân của Kubiri như gọng kìm.

“HIGYAAA-!! Thả tao raa——!! Thả ta-…………”

Bashari.

Ngay tức khắc, hai tên trưởng tộc Goblin hóa thành đám bụi máu.

Zoburi.

Cả chân phải của Dee cũng cuốn theo chiều gió từ tận bàn chân.

Gương mặt xinh đẹp của chủ Guild Hắc Pháp Sư đang méo mó vì đau đớn và tuyệt vọng thì ngay trước mắt ả——một cách thần kì, vòi rồng đã ngừng mở rộng.

Cơ thể gục ngã của Shasta không còn thấy đâu nữa. Chỉ còn một cơn cuồng phong hình nón ngược đứng ở trung tâm với chiều cao lẫn đường kính đến khoảng 20 mel. 6 Chư Hầu có thêm thời gian đã nhanh lẹ rút lui về bờ tường phía tây, còn các sĩ quan mỗi guild cũng chạy về phía nam của sảnh và giữ mạng an toàn trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Dẫu ý thức còn cực kì choáng váng, Dee vẫn nhận ra lý do tại sao cơn lốc thôi bành trướng.

Hắn bảo vệ những kẻ kia. Mười mấy Hắc Kỵ Sĩ cấp cao khác. Tức là, cơn lốc này là do chính ý chí của Shasta tạo nên.

Như thể để chứng minh phỏng đoán đó, nửa trên cơn lốc dần dà thay hình đổi dạng.

Từ trong màn sương nửa trong suốt, xuất hiện phần ngực của một người đàn ông.

Dù cho kích cỡ thật khổng lồ, nhưng rõ ràng đấy là bản sao của Hắc Tướng Quân Shasta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK