Vào ngày cuối cùng của lễ hội, Cale ký tên vào một tờ tài liệu.
“Freesia.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
“Ta rất vui vì được tài trợ cho một điêu khắc gia triển vọng như bà.”
Freesia đĩnh đạc chắp hai tay lại với vẻ mặt vừa cảm động vừa khiêm tốn và nói.
“Thiếu gia, dù tôi mới trở thành điêu khắc gia được 3 năm nhưng chắc chắc tôi sẽ làm rạng danh tên mình trong giới điêu khắc.”
Đúng là nói lố lăng. Cale, Ron và cả Freesia đều đang mỉm cười
“Cô ta đã giết chết thủ lĩnh.”
“Tại sao?”
“Vốn dĩ luật của nhóm ám sát là chỉ nhận nhiệm vụ ám sát giữa các quý tộc. Nhưng thủ lĩnh mới của nhóm đã theo lệnh của một quý tộc và nhận nhiệm vụ bắt cóc trẻ em. Vì hắn ta định thực hiện chuyện đó nên cô ta đã cho rằng hắn điên rồi và giết hắn rồi chạy trốn.”
“Bà ta bị nhóm ám sát truy đuổi sao?”
“Không. Cô ta đã cố giết luôn cả quý tộc.”
Tìm hiểu mới thấy cái bà điêu khắc gia này cũng to gan.
“Quý tộc ấy là ai?”
“Cô ta bảo kẻ đó là người thuộc gia tộc hầu cận của quý tộc đứng đầu Tây Nam Bộ.”
Cale đã gặp được vận may lớn.
Nếu đông nam bộ tiếp giáp với Vương Quốc Whipper thì tây nam bộ lại tiếp giáp với Đế Quốc. Đây sẽ là thông tin có ích cho Cale sau này.
“Freesia, ta mong cô lại cho ra đời nhiều sản phẩm điêu khắc hơn nữa.”
“Vâng. Tôi sẽ đem tới những món đồ điêu khắc mà ngài sẽ vừa lòng.”
Điêu khắc cái khỉ gì chứ. Ron đã nói như thế này:
“Cô ta bảo rằng những đồng đội đã theo cô ta cũng đang trốn chạy.”
Và dĩ nhiên Cale trả lời rằng:
“Bảo họ tới đây.”
Nếu định tạo ra đội dân quân tự vệ thì phải làm cho ra trò chứ?
Cale để Freesia và Ron đi ra, rồi cậu nhìn vào tấm lịch treo trong phòng đọc sách. Ánh mắt của Cale đang nhìn vào 3 tuần sau.
‘Sẽ nhanh tới thôi’
***
Như Cale dự tính, 3 tuần nhanh chóng trôi qua.
“C, chị ơi. Hức hức.”
“Haaa”
Rosalyn thở dài. Tứ Hoàng Tử vừa khóc vừa bấu chặt lấy tay của Roslayn.
“Làm thế nào mà chị gái của em lại ở cái nơi tồi tàn rách nát này cơ chứ! Chị gái tuyệt đỉnh thế gian của em! Sao lại ở cái nơi chỉ có mỗi đá là đá như thế này. Hức hức, lại còn trú lại ở nhà của cái hạng Bá Tước nữa! Làm sao lại thế này! Hức hức!”
Cale vừa lắng nghe Tứ Hoàng Tử nói, vừa bỏ một miếng bánh quy vào trong miệng.
Cale đã nhìn thấy.
Một quả cầu nước đang hình thành trong tay của Rosalyn. Lần đầu tiên Cale nhìn thấy vẻ tức giận như thế này của Rosalyn.
- Cái thứ sướt mướt kia là ai thế? Nhà của bọn ta nhiều đá nên mới vững đấy. Cái đồ sướt mướt ngu si.
Giọng nói của Raon rất rùng rợn.
Ai ấy hả?
Hoàng Tử mè nheo vẫn chưa chịu lớn mà Rosalyn nhắc tới đấy. Thế nhưng cái gã Hoàng Tử ấy không thể nhìn Cale.
- Cơ mà nhân loại này, hôm nay trông ngươi mạnh bằng một ngón chân của ta đấy.
Hào Quang Thống Trị. Lâu lắm rồi Cale mới để Hào Quang Thống Trị bao bọc quanh cơ thể, cậu liếc mắt nhìn Tứ Hoàng Tử.
“Hạng con trai của Bá Tước vẫn chưa có tước hiệu hay chức vụ như ngươi mà lại cả gan phụng dưỡng chị gái ta sao?”
Đó là lời đầu tiên Cale được nghe từ Tứ Hoàng Tử khi ra tiếp đón cậu ta. Từ khoảnh khắc Tứ Hoàng Tử phun ra câu ấy ngay khi mới gặp mặt là Cale đã sử dụng Hào Quang Thống Trị để đối mặt với cậu ta.
Lạo xạo.
Tiếng nhai bánh quy phát ra. Tứ Hoàng Tử lại càng né tránh ánh mắt của Cale.
Lạo xạo, lạo xạo.
Cale đang từ tốn nhai bánh quy với vẻ mặt thân thiện.
Nói thêm, Cale rất ghét cái thể loại mè nheo một cách trẻ con.
Rõ ràng là Cale đang ngồi với tư thế lịch sự. Điệu bộ ăn bánh quy cũng rất quý tộc.
Lạo xạo. Lạo xạo.
Dù cậu đã cố hãm tiếng nhai xuống mức tối thiểu cho phải phép nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng bánh quy vỡ.
- Bánh quy ngon không, nhân loại?”
Cale nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Raon.
“Điện hạ, ngài có gì muốn nói sao?”
“K, không có gì.”
Tứ Hoàng Tử Pen nãy còn mè nheo, vội vã né tránh Cale.
Thế Tử Alberu của Vương quốc Roan đã giới thiệu rằng Cale là người ‘hữu dụng và lịch sự’.
“Tôi nghĩ rằng sau này Cale Henituse sẽ trở thành bảo vật của Vương quốc Roan.”
Vậy nhưng Pen nghĩ rằng hắn còn thiếu sót để có thể phục vụ cho chị cả của Pen, người từng là vì tinh tú của Vương quốc Breck.
Lần đầu tiên gặp thì Pen chỉ thấy Cale là quý tộc với khuôn mặt có chút khôi ngô. Hiện lâu đài lãnh chúa và tường thành đang được thi công nên lãnh địa Henituse trông ngổn ngang và không đẹp mắt chút nào.
‘Nhưng thế này là sao chứ?’
Pen nhận ra ngay rằng mối quan hệ giữa Rosalyn và Cale không giống như cậu nghĩ. Trông Rosalyn và Cale bình đẳng với nhau.
“Hức hức hức, chị ơi”
Pen đau buồn vì sự thật ấy.
“Chị ơi, sao chị phải chịu khổ thế này, hức hức.”
“Pen, em có khóc thì ở đây cũng không có người chị nào dỗ dành em hết.”
Rosalyn cười và ân cần nói thế nhưng thực ra cô ấy trông rất man rợ.
“Pen, sao lại tới đây.”
“Em nhớ chị. Chị là niềm tự hào của Vương quốc chúng ta cơ mà.”
Rosalyn xinh đẹp, thông minh và oai phong. Tại Hoàng gia Breck không có gì nổi trội thì Rosalyn luôn là nhân vật được chú ý. Anh trai của Pen hiện là Thế Tử của Breck cũng đang rất chăm chỉ nhưng anh ấy chỉ là một người thật thà mà thôi.
Pen không hài lòng với điều đó. Người phù hợp với vương miện hoàng kim chỉ có chị cả với mái tóc và đôi mắt rực đỏ. Chỉ mình chị ấy mà thôi.
“Nhưng đột nhiên chị mang theo những kẻ lạ lùng nào đấy về rồi phá hỏng hết! Chị bỏ đi như vậy thì em phải làm sao?”
Rosalyn giật mình khi nghe từ ‘phá hỏng hết’ và liếc nhìn Cale. Hôm nay Cale toát lên bầu không khí khó mà tiếp cận được, cậu ta nhìn cô với nụ cười nở trên môi.
Dù Rosalyn chưa nói với Cale, nhưng Choi Han và Rosalyn đã thổi tung một cái cung của Hoàng cung Breck.
“Hức hức, em, em lúc nào cũng nhớ chị hết. Vậy mà chị lại sống ở cái chỗ quê mùa hẻo lánh chỉ toàn đá là đá thế này!”
Bổ sung thêm, Cale và Pen bằng tuổi.
Cái gã kia mà 18 tuổi cơ đấy. Điều đó làm Cale hơi sốc. Kẻ thuộc Hoàng Tộc luôn đề cao nghĩa vụ và trách nhiệm mà lại thế kia khiến Cale ngạc nhiên.
‘Sao Thế Tử lại bảo cái gã kia nghiêm túc và rất được nhỉ?’
Cale nghi ngờ con mắt nhìn người của Alberu Crossman. Giữa lúc ấy thì Pen vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Chị ơi, nhà Đại Công Tước mà chị phá hủy em đều xử lý hết rồi. Dọn sạch gọn ghẽ rồi, em cũng cho tu sửa cả cung của chị rồi. Đừng lo về vấn đề tài chính. Em quản lý ngân sách và nguồn tài trợ cho cung của mình tốt lắm.”
Ồ. Có vẻ cũng có năng lực đấy chứ.
Dù khóc lóc hoài nhưng vẻ mặt của Pen trông rất tỉnh táo.
“Chị ơi, vẫn có rất nhiều người đang mong ngóng chị.”
Đó là sự thật. Có rất nhiều người đang chờ đợi Rosalyn, vị Công Chúa mang sự oai phong chói lóa.
“Em bảo chị một lần nữa ngồi vào vị trí thừa kế mà chị không muốn sao? Em muốn giẫm đạp lên ước mơ của anh trai mình sao?”
Vẻ mặt của Rosalyn trở nên lạnh lùng.
Đại Hoàng Tử là em trai của Đại Công chúa Rosalyn và cũng là Thế Tử hiện tại. Em trai của cô không khao khát trở thành Thế Tử, mà chỉ là một người thật thà đã nói rằng muốn cùng Rosalyn góp sức tạo nên một ‘đất nước tốt đẹp’.
Khi nghe thấy lời nói ấy thì Rosalyn nghĩ rằng Đại Hoàng Tử thích hợp để làm Vua. Bởi vậy mà phụ hoàng và mẫu hậu cũng đã tôn trọng quyết định của cô và Đại Hoàng Tử.
“.....Không phải thế. Ý em không phải thế! Nhưng mà...”
Pen lắp bắp đáp lại và không thể nói cho thành câu rõ ràng. Cale thấy vậy và nghĩ.
‘Đúng là trẻ con.’
Lời nói tiếp theo của Pen càng khẳng định điều ấy rõ hơn. Tứ Hoàng Tử, người là em út trong số 6 chị em nhìn Rosalyn và một lần nữa lớn tiếng.
“Vậy thì chị làm gì ở chốn nông thôn này? Ước mơ của chị là pháp sư cơ mà? Thế thì trở thành Đại Pháp Sư đi chứ. Người đã từng là người kế vị ngôi Vua như chị mà lại đi làm pháp sư ở cái lãnh địa nhỏ xíu này mà xem được sao? Còn chẳng phải Ma Tháp Chủ hay gì khác mà là pháp sư của lãnh địa cỏn con đã khiến chị thấy hài lòng rồi sao?”
Chị gái của Pen là người đã lên đường để tới Ma Tháp ở Whipper. Pen không thể chấp nhận việc một người như thế lại trở thành thế này.
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của chị gái mình. Mắt của Rosalyn đang trầm lặng xuống.
Khi ấy, hai chị em nghe thấy giọng nói lãnh đạm.
“Ai biết trước được rằng cô ấy có thể trở thành Ma Tháp Chủ hay không?”
Rosalyn chầm chậm quay đầu lại. Đôi mắt của Rosalyn mà Pen đang nhìn, hướng tới một chàng trai mang vẻ nhàn nhã.
Cale lãnh đạm như là đang nói về chuyện thường ngày.
“Tôi thì nghĩ rằng cô ấy đủ sức để làm được. Tôi không biết là Công Chúa thì thế nào nhưng nếu là cô Rosalyn mà tôi biết thì ắt hẳn sẽ làm được.”
Pháp sư Roslayn. Cô là người sẽ trở thành Ma Tháp Chủ tiếp theo trong tương lai. Chắc chắn là cô ấy sẽ sớm lên cấp pháp sư thượng cấp. Dù đây chỉ là suy nghĩ của riêng Cale nhưng nếu Roan và Breck liên minh lại thì cậu cho rằng người dẫn dắt các pháp sư chỉ có thể là Rosalyn.
‘Tất nhiên là phải ưu tiên an toàn của chúng ta trước.’
Ít nhất thì Cale cũng nắm rõ về năng lực của những người đồng hành cùng mình. Cậu nói tiếp.
“Nếu là cô Rosalyn thì sẽ phát triển bản thân mình dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Cale nhìn Tứ Hoàng Tử Pen. Hai người họ chạm mắt nhau. Vai của Pen khẽ run lên. Hoàng Thái Tử của Đế quốc. Khi đối mắt với hắn, Pen cũng có cảm giác như giờ.
Cảm giác bản thân bất giác trở nên nhỏ bé đi.
“Ngài không thể tin tưởng cô Rosalyn sao?”
Ánh mắt khi hỏi vậy của Cale rất đáng tin.
Trong khoảnh khắc, Pen á khẩu. Cale lặng im nhìn Hoàng Tử út hay mè nheo.
“Ngài tin chứ?”
Sau khi bình thản đưa ra câu hỏi, thì nụ cười thân thiện nở trên môi Cale.
“....đương nhiên, đương nhiên là ta tin.”
Đó là câu trả lời vốn đã được định sẵn. Pen tin tưởng chị gái mình hơn bất cứ ai.
Cale mỉm cười. Rõ ràng trông Cale rất lễ phép nhưng không hiểu sao mà Pen cảm thấy mình bị coi là kẻ dưới. Pen nheo mắt lại. Cậu vô thức siết chặt đấm lại và hét lên để thoát ra khỏi sự sợ hãi giống như là bị đàn áp này.
“Cái đồ quý tộc không có tước hiệu mà dám chất vấn ta về chị gái ta ư, Á!”
Ràoo.
Một khối nước lớn đổ xuống trên đầu Pen. Quả cầu nước vốn ở trong tay Rosalyn đã vỡ trên đầu của Pen. Rosalyn nhìn đứa em trai đang thất thần vì đột nhiên bị dội nước, rồi cô nói.
“Có vẻ lâu lắm rồi chị em ta phải tâm sự với nhau. Pen, đứng dậy đi nào.”
“Chị, em làm sai gì đㅡ, Á!”
Ràooo.
Khi Pen quay sang nhìn Rosalyn thì khối nước còn lớn hơn trước đó dội xuống người cậu ta.
Chắc có lẽ vì lỡ nuốt phải nước mà Pen ho lụ khụ. Khác với ban nãy, giờ cậu ta ướt nhẹt như là mới bị sóng biển cuốn đi.
- Không ưng nổi. Cái thứ mè nheo kia chẳng biết pháp sư Rosalyn của chúng ta tài ba như thế nào, lại còn dám chế nhạo nhà chúng ta, còn coi thường nhân loại yếu đuối nữa chứ!
Cale nghe giọng nói của Raon phát ra trong đầu mình và cậu nở nụ cười khó xử.
- Tỉnh ngộ đi nhá, ta đã xài nước cực lạnh đấy! Ta giỏi quá!
Rosalyn đánh mắt cho Cale. Cale nhún vai. Quả bom nước vừa nãy khác với quả cầu nước nhỏ của Rosalyn rất nhiều.
Pen lại tưởng là do chị mình làm nữa, cậu ho ho và nhìn Rosalyn.
“Khụ, khụ. Chị, dù thì nào đi nữa thì!”
“Pen, im miệng lại chút đi.”
Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Rosalyn, Pen ngậm miệng lại. Rosalyn hướng mắt về phía Cale. Pen cũng hướng mắt nhìn theo, nhưng rồi cậu ta cụp mắt xuống dưới vì bầu không khí lạ lùng của Cale.
“Thiếu gia Cale, tôi có thể mượn sân đấu tập không?”
Cô ta định làm gì mà Pen lại tái mét khi nghe thấy từ sân đấu luyện thế kia?
“Cũng lâu lắm rồi nên tôi muốn vừa đấu luyện vừa tâm sự với em trai.”
Cale trả lời Roslayn, người đang cười hòa nhã.
“Hai chị em nói chuyện riêng với nhau nên tôi sẽ để trống cả sân đấu tập. Mong hai vị trò chuyện vui vẻ.”
Roslayn khẽ cười. Với tính cách của Cale thì không thể nào cậu ấy mến em trai của cô được.
‘Mình cũng thế thôi.’
Rosalyn đứng dậy với vẻ mặt lạnh băng. Nhưng có một âm thanh phát ra khiến cô ngừng lại.
Cốc cốc cốc.
Giọng nói của Hans phát ra cùng với tiếng gõ cửa.
“Thiếu gia, pháp sư đảm nhiệm liên lạc hình ảnh đã tới ạ. Ông ta bảo có liên lạc từ Thế Tử điện hạ.”
Ánh mắt của Cale và Roslayn bắt gặp nhau. Rosalyn nhìn sang Pen rồi gật đầu.
“Vào đi.”
Rồi cánh cửa mở ra và pháp sư cầm cầu liên lạc bước vào. Hans cũng theo sau. Và rồi hai người họ hoảng hốt vì bộ dạng tơi tả của Pen.
“ỜㅡMm, tôi kết nối được không ạ?”
“Vâng. Hãy kết nối đi.”
Rosalyn nói thế và vung tay. Pen thoát khỏi bộ dạng ướt nhẹp nhờ ma thuật hong khô. Pháp sư của lãnh địa giật mình trước tốc độ thi triển ma thuật của Rosalyn rồi ông ta vội vã kết nối liên lạc hình ảnh.
Và rồi khuôn mặt của Alberu xuất hiện.
“Nhờ Thế Tử Alberu mà tôi có thể an toàn gặp được chị gái mình.”
- May mắn quá.
Cale cũng công nhận. Giờ trông Pen đứng đắn và rất ổn.
“Chắc là tôi sẽ ở lại đây vài ngày rồi mới đi.”
- Vậy sao.
Alberu trông thấy Cale đứng ở sau Pen trong khi đang nói chuyện. Ánh mắt nhìn Pen của Cale rất bình thường nhưng bởi Alberu là kiểu người giống Cale nên anh cảm nhận được sự khó chịu toát ra từ ánh mắt và biểu cảm của cậu ta.
Ánh mắt của Cale và Alberu bắt gặp nhau.
‘Ngài bảo Hoàng Tử này đĩnh đạc ở chỗ nào?’
Ánh mắt cậu ta đang nói như vậy. Ánh mắt đang chất vấn Alberu đem cái con ngựa láu cá này từ đâu về. Alberu làm ngơ ánh mắt ấy.
‘Có vẻ là lộn xộn rồi đây.’
Alberu nhận ra rằng Pen không phải đối tượng để bàn về chuyện liên minh. Alberu tin tưởng con mắt của Cale hơn Pen.
- Chúc ngài có chuyến du lịch vui vẻ trong Vương Quốc Roan.
Cuộc gọi kết thúc. Rosalyn lập tức nói với Pen.
“Thay trang phục luyện tập rồi tới sân tập đi.”
“Haa......”
Pen nhăn mặt lại nhưng vẫn nghe theo lời Rosalyn.
“Xin được gặp lại ngài sau, điện hạ.”
Pen giật mình trước lời lẽ ân cần mà Cale nói. Pen tự biết rằng bản thân mình rất hỗn láo. Cậu cảm thấy lạnh gáy khi thấy Cale cười và nhìn mình.
“Vì lãnh địa này chẳng có gì ngoài đá nên sàn của sân đấu cũng toàn đá thôi. Rất là vững chãi ạ, haha.”
Pen phớt lờ Cale, người đang cười vui vẻ. Thế rồi cậu thấy chị gái mình đang nở nụ cười lãnh lẽo. Pen vỡ lẽ.
‘Y chang nhau!’
Vì giống nhau nên hai người họ mới đồng hành cùng nhau. Pen nhận ra điều đó từ nụ cười của Cale và Rosalyn đang vây lấy mình. Cậu muốn thoát khỏi Cale, người còn gây áp lực ghê gớm hơn cả Hoàng Thái Tử.
Pen phớt lờ hết mọi lời nói của Cale và vội vã rời khỏi phòng tiếp khách.
Khi ấy thì Roslayn mới lại gần Cale.
“Thực ra thì vấn đề này chúng ta phải bàn với đứa em trai đầu của tôi hơn là Pen.”
Rosalyn đang đề cập tới chuyện liên minh. Trông cô ấy có vẻ đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu muốn gặp Thế Tử của Vương quốc Breck thì cô phải trực tiếp đi. Vậy nhưng cô lại chính là người đã bảo rằng không cần thân phận Hoàng Tộc và bỏ lại tất cả.
Rosalyn không thể nào không phiền muộn. Liệu mình có thể đi tới đất nước của mình không?
“Cô Rosalyn”
Cale nhận ra ngay nỗi khổ tâm của Roslayn. Cậu mong là Rosalyn sẽ đích thân hành động. Phải thế thì khả năng đảm bảo bí mật cũng như mọi sự mới suôn sẻ được.
“Liệu có cần thiết phải từ bỏ cả những điều khác mà mình quý trọng khi hiện thực hóa ước mơ không?”
Roslayn nhìn Cale. Cale vẫn điềm nhiên như thường ngày nhưng thỉnh thoảng sự điềm nhiên ấy lại làm cho Cale trở nên khó tiếp cận hơn. Bầu không khí toát ra từ Cale hôm nay cũng thật khó để có thể đối diện.
Vậy nhưng cô cảm nhận được tấm lòng rộng mở của Cale như đang hỏi cô: vào một lúc nào đó, cô sẽ lại ngần ngại tôi như bây giờ nữa sao?
“Là một pháp sư, cô có thể trở về gặp gia đình mình.”
Không phải là một Công Chúa mà là một pháp sư. Lời nói của Cale làm cho Rosalyn an tâm. Khi ấy, Raon hóa giải ma thuật tàng hình và xuất hiện.
“Đúng thế! Ngươi là một phát sư tài ba! Ai cũng sẽ nói như vậy hết á!”
Rosalyn mỉm cười.
“Tôi sẽ quay trở lại.”
“Đương nhiên rồi. Đi rồi phải về nhà chứ.”
Rosalyn khẽ cười khi nghe lời Rồng đen nói, rồi cô nhìn Cale. Cậu nói với cô một cách vô tâm.
“Khi quay lại mà mua quà lưu niệm thì tôi sẽ thích lắm.”
Mua quà lưu niệm khi quay lại. Cuối cùng thì Rosalyn cũng bật cười thành tiếng. Cô nhớ lại lời Choi Han từng nói.
“Tớ có nhà, nhưng không thể quay về đó. Nhưng giờ tớ cũng đã có một mái nhà mới cho mình. Thật khó mà giải thích cái cảm giác thoát ra được khỏi cảnh trôi dạt một mình với thời gian.”
Nhưng bây giờ thì có vẻ Rosalyn đã hiểu dược cảm xúc ấy. Ngôi nhà, nơi có những người tin tưởng vào năng lực của mình.
“Tất nhiên rồi. Tôi phải mang thật nhiều quà lưu niệm về nhà của chúng ta chứ.”
Lần đầu tiên từ ‘nhà’ thoát ra từ miệng của cô. Cale không hề biết điều này. Cậu chỉ an tâm vì có vẻ việc liên minh sẽ thuận lợi.
Một tuần sau, Rosalyn lên đường tới Vương quốc Breck cùng với Pen, người mang khuôn mặt tái mét vô hồn.
Cale chỉ thị cho nhóm của mình.
“Quay về thôi.”
Làng Harris cạnh Dạ Lâm. Họ sẽ ở đó cho tới mùa xuân năm sau.
Cale trả lời câu hỏi vặt vãnh của Raon.
“Nhân loại, ở đây mùa đông tuyết có rơi không?”
“Chắc sẽ rơi đấy?”
“Thế hoa có nở nhiều vào mùa xuân không?”
“Chắc sẽ nở đấy?”
Giống như câu trả lời của Cale, Raon đã ngắm tuyết rơi vào mùa đông và hoa nở vào đầu xuân.
***
19 tuổi. Từ lúc nào mà thời gian đã trôi bẵng đi và Cale đã lớn thêm một tuổi nữa.
“Cậu chủ, người phải dậy rồi.”
Đầy tớ Ron đánh thức Cale. Cale đang co mình trong chăn và còn chẳng để ló mặt ra. On và Hong nay đã lớn hơn nhiều, chúng cào nhẹ lên chăn.
“Nhân loại, ngủ 13 tiếng rồi đấy! Ngươi ngủ đông hả! Ngươi có phải gấu đâu! Hết xuân rồi đấy, ngưng ngủ đi!”
Rồng đen nay đã dài thêm được khoảng 10cm đang quấy nhiễu Cale. Cale lăn trên giường và nói trong khi không mở mắt.
“Ha, thời gian trôi nhanh thật”
Mới đó mà đã cuối xuân rồi.
Núi mười ngón tay. Cale cần phải tới nơi sẽ xuất hiện Năng lực cổ đại cuối cùng ấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK