Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với điều kiện thế này, Administrator cũng không hề dễ dàng thoát khỏi nơi đây. Mà cả Cardinal và ả đều là những ThầnThuật Sư sở hữu năng lực ngang cơ nhau. Chúng tôi có thể kết thúc cuộc chiến bằng cách chém ả trong Cardinal giải trừcác Thần Thuật nhắm vào chúng tôi——tổng kết là vậy.

Thế nhưng ngay cả sau khi Cardinal đã chỉ ra chi tiết như thế, nụ cười mỉm trên môi của Giáo Sĩ Tối Cao vẫn không hềtắt.

“4 đấu 1?…… Không, tính toán của ngươi hơi lệch đấy. Nói cho chính xác…… sẽ là 4 chọi 300. Dù không tính tavào.”

Giọng nói mật ngọt đó dừng ngay khi đống kim loạt ngã lộn ngược——con Sword Golem đáng lẽ đã gần như bị hủydiệt——vang ầm lên tiếng chói tai đằng sau Giáo Sĩ Tối Cao.

“Cái gì……”

Cardinal trầm giọng thét lên. Cô hẳn đã cho rằng nó đã bị vô hiệu hóa sau khi ăn 3 đòn tia sét toàn lực liên tiếp côbắn tới. Tôi cũng tin điều đó không chút vấn đề.

Nhưng đốm sáng trong đôi mắt con golem vài giây trước chắc chắn đã biến mất, giờ lại lập lòe rực rỡ như hai vì sao.Hướng thẳng ánh sáng đầy sát khí đó vào chúng tôi, con quái khổng lồ tự đứng dậy với 2 tay như thể đã phục hồi thươngtích trong nháy máy trước khi đâm 4 chân nó lên sàn và đứng thẳng cùng tiếng gầm như sấm rền từ bụng nó.

Nhìn kĩ càng hơn sẽ thấy những thanh kiếm đáng lẽ đã bị hóa than ở vô số chỗ bởi tia chớp của Cardinal, giờ đã táitạo lại bóng loáng rạng ngời lúc nào tôi không hay.

Quả thực vũ khí có mức ưu tiên cao được trang bị khả năng tái tạo Sinh Mệnh trong thế giới này, nhưng đó là chỉ khinó được bảo quản đúng cách và tra vào vỏ. Hơn nữa, hồi phục một nửa sức thì cũng phải mất cả ngày mà ngay từ đầu, nhữngthanh kiếm ghép nên thân thể con golem này lại là hàng trưng bày đính trên những cây trụ.

Ngay cả nếu mỗi bộ phận của nó có cấp ưu tiên ngang với Thần Khí như Administrator đã đề cập, không lý nào chúng lạicó thể hồi phục sát thương nhanh thế này.

Nhưng con quái vật kiếm khổng lồ cao ngất ngưỡng đằng sau Giáo Sĩ Tối Cao đang tỏa ra y hệt——không, còn áp đảo hơnthứ tôi cảm thấy trước khi nó trúng những tia sét đó. Nếu con golem này có thể sản xuất hàng loạt, có khi thực sự cóthể đẩy lùi thành công cuộc xâm lăng tổng lực từ Dark Territory; sức mạnh của nó thậm chí còn khiến điều đấy nghe rấthợp lý.

Tiếng nói vang vang của nhà hiền triết trẻ tuổi đập vào tai tôi khi tôi vẫn còn đứng bất thần không thốt nổi mộtlời.

“Kirito, Alice, Eugeo, ra sau tôi! Không được rời khỏi lưng tôi!”

Khi nghe được chỉ dẫn của cô, hai người kia, đang không ở sẵn sau Cardinal, lao tới. Dường như thương tích Alicechịu phải khi ngực phải của cô bị đâm xuyên cũng đã hồi phục gần hết. Cô ấy mất mảnh giáp ngực và vạt áo xanh đằng sau,trang phục hiệp sĩ của cô, cũng bị xé nát nặng nề, nhưng cử động của cô cho thấy không còn vết thương nào cả.

Đứng chắc chắn cùng thanh Kim Mộc Tê Kiếm, Alice khẽ thầm thì với tôi.

“Kirito…… chính xác đây là ai……?”

“Cô bé tên là Cardinal. Một Giáo Sĩ Tối Cao khác đã từng chiến đấu với Administrator và bị lưu đày 200 nămtrước.”

Đồng thời——đối lập với kẻ cai quản – «Administrator», cô ấy là người sẽ tái thiết lập – «Formatter». Người sẽ đưathế giới về hư không nhân từ.

Nhưng dĩ nhiên, hiện tại tôi sẽ giữ riêng cho mình. Tôi tiếp tục giải thích cho Alice vẫn còn vẻ mặt hoài nghi.

“Không sao đâu, cô ấy cùng phe chúng ta. Cô ấy là người đã giúp Eugeo và tôi, và cũng đã hướng dẫn chúng tôi lên đếnđây. Cô ấy yêu và thương xót thế giới này từ tận đáy lòng mình.”

Ít nhất, đó là sự thật rõ ràng. Alice có lẽ vẫn chưa cất hết mọi nghi vấn và do dự, nhưng cô vẫn ấn tay trái lên bênphải ngực——nơi được sức mạnh thần kì của Cardinal chữa thương——và gật đầu thật sâu.

“…… Hiểu rồi. Thần Thuật cao cấp phản ánh trái tim người dùng…… Tôi sẽ tin vào hơi ấm của sức mạnh người này, thứ đãcứu chữa vết thương của tôi.”

Hoàn toàn là thế; tôi gật đầu đáp lại, hết sức xúc động.

Ngay cả nếu là một thuật cứu thương yếu nhất chỉ có một dòng, hiệu quả của nó vẫn thay đổi rất lớn dựa trên ngườiniệm nó là kẻ chân thành hay bất cẩn.

Thuật chữa thương của Cardinal lấp đầy bởi lòng nhân hậu thật sự, đã làm tan hết những vết thương bằng hơi ấm củanó. Đó chính xác là điều tôi vẫn bám lấy mà hy vọng và tin rằng quyết định đặt toàn bộ Underworld này về hư không củacô ấy sẽ được bàn lại——nhưng, điều đó chỉ xảy ra nếu chúng tôi thắng trong trận chiến này đã.

Con Sword Golem này sở hữu thứ gì để có thể phục hồi hoàn toàn trong tích tắc sau khi mất toàn bộ sức mạnh, và làmsao để đối phó nó; đó là những bí ẩn chúng tôi phải tìm ra lời giải đáp trước hết.

Với toàn thân lóe lên màu vàng ánh chút đen, con golem bắt đầu tiến tới một cách vô hồn.

Cardinal nắm chặt lấy cây trượng, sẵn sàng đối đầu nó, nhưng cô không thể thoải mái dùng những Thần Thuật mạnh đểtấn công trước như vài phút trước đây. Administrator hẳn đang nhắm đến thời cơ để tấn công: khoảnh khắc Cardinal niệmthuật, bất kì thuật nào.

——Nghĩ đi. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm bấy giờ.

Có lẽ năng lực tự hồi của con Sword Golem được ban từ Thuật Giải phóng Ký ức. Nếu thế, «thứ» tạo nên 30 thanh kiếmghép thành cơ thể con Sword Golem cũng phải có những tính chất cho phép khả năng đó.

Điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí khi nghĩ đến tự động hồi phục Sinh Mệnh là cây đại thụ, nguồn gốc thanh hắc kiếmtrong tay phải tôi, Gigas Cedar, nhưng khả năng phục hồi kinh ngạc đó chỉ là nhờ vào nguồn tài nguyên dồi dào cung cấpbởi ánh sáng mặt trời và mặt đất.

Thế nhưng nguồn tài nguyên duy nhất trong đại sảnh này là ánh trăng tuôn tràn từ những cửa kính phía nam. Tôi rấtnghi ngờ chuyện có thể tích tụ đủ để cái khung di động khổng lồ kia hồi phục tức khắc. Nói cách khác, con Sword Golemkhông có nguồn gốc tự nhiên như Gigas Cedar.

Vì thế, khả năng còn lại là sử dụng những sinh vật sống sở hữu khả năng tự hồi không phụ thuộc vào Thần Lực KhôngGian? Nhưng Cardinal đã khẳng định như đinh đóng cột rằng những con named monster khổng lồ từng sinh sốngtrong thế giới này đã bị diệt chủng. Trong khi đó, những unit thú normal như gấu và bò lại không cómức ưu tiên ứng với tiềm lực công kích cao đến vô lý đó. Thậm chí có chuyển hóa đồng thời 10 000 con như thế thànhkiếm, kết quả chắc vẫn còn xa vời mới đạt đến Thần Khí của Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Đó là bởi Sinh Mệnh thú vật quá thấp. Mứcưu tiên và độ bền tỉ lệ thuận với nhau, nên việc tạo ra 30 vũ khí phi thường kia cần hàng ngàn hay hàng chục ngànunit thú lớn——……

Đợi đã.

Chẳng phải lúc nãy Administrator nói một điều rất lạ sao?

4 chọi 300.

Những unit dùng để tạo Sword Golem không nhất thiết phải là những moving object như động vật. Đólà những human unit, những con người sống trong thế giới này. Chưa nói đến——cần 300 người. Một con số bằng vớicả một ngôi làng nhỏ.

Tôi cho rằng tôi đã đạt đến kết luận đúng sau một hồi suy nghĩ nhanh đến nỗi tâm trí tôi như thể đang bị thiêu cháy.Nhưng điều đó chẳng mang lại chút cứu nguy. Mà thậm chí một nỗi kinh sợ áp đảo còn ùa lấy tôi. Da gà nổi lên khắpngười, từ đầu tới chí tận ngón chân.

Con người trong Underworld không chỉ là những sinh vật biết cử động. Họ có Fluctlight, tức linh hồn, như tôi, conngười từ thế giới thực. Thậm chí khi đã bị luyện thành kiếm, Fluctlight của họ vẫn không hề mất đi những hoạt động nhưkhi vẫn còn trong thân xác hữu hình.

Nói cách khác, trong từng miếng kim loại đó, họ có thể vẫn còn giữ ý thức dù đã bị biến thành những bộ phận cho congolem đó, dù đã mất đi mắt, tai hay miệng.

Có lẽ đã có được kết luận như vậy trước tôi, cơ thể nhỏ nhắn của Cardinal khẽ run lên. Bàn tay bé nhỏ của cô trắngbệch ra khi siết thật chặt lấy cây trượng giương lên.

“…… Đáng kinh tởm.”

Từng lời cô thốt ra ngập trong cơn phẫn nộ che khuất cả chất giọng dịu dàng của cô.

“Ả khốn…… ngươi…… ngươi còn độc ác tới mức nào! Ngươi là người trị vì họ cơ mà! Thứ người dùng để biến thành con rốikiếm là những người dân ngươi vốn phải bảo vệ họ sao!!”

Hai tiếng rên rĩ bật ra từ bên trái tôi ngay tức khắc.

“Người dân……? Người, ý em là, con…… người?”

Eugeo choáng váng lùi một bước khi lẩm bẩm.

“Người dân, cô nói…… thứ quái dị kia ư……?”

Alice lại đặt tay trái lên ngực khi cô cũng lầm bầm.

Một sự yên lặng căng thẳng, lạnh lẽo nuốt chửng căn phòng.

Chốc sau, Administrator đáp lại với nụ cười như thể ả rất thích thú khi nếm qua cơn sợ hãi, khiếp đảm và giận dữ củachúng tôi.

“Đúng, rồi, đấy. Cuối cùng cũng nh—ận ra rồi à. Với tốc độ diễn biến thế này, ta cứ sợ các người sẽ chết trước khita tiết lộ nó mất.”

Với một nụ cười ngây thơ, giọng nói ngọt ngào như thể vui sướng tự tận đáy lòng, kẻ cầm quyền tuyệt đối vỗ hai bàntay vào nhau và tiếp tục “Thế nhưng”.

“Ta hơi có chút thất vọng về ngươi đấy, con nhãi. Dù cứ nhìn lén ta suốt 200 năm từ cái hầm đó, ngươi vẫn chưa hiểuta phải không? Mặt nào đó thì ta cũng được coi như là mẹ của ngươi mà.”

“…… Vớ vẩn! Ta thừa biết cái bản chất suy đồi của ngươi!”

“Thế thì nói những lời vô nghĩa đấy để làm gì? Chẳng hạn, những người ta phải bảo vệ. Tại sao ta phải bận tâm nhữngvấn đề tầm thường ấy?”

Nụ cười ả vẫn như thế, nhưng bầu khí quanh Administrator dường như nhanh chóng đóng băng lại. Những lời lạnh lẽotuôn ra từ đôi môi nở nụ cười âm độ tuyệt đối của ả.

“Ta là kẻ thống trị. Ta không cần gì ngoài những kẻ dưới quyền ta tiếp tục tồn tại trong thế giới này thuận theo ýmuốn của ta. Là con người hay kiếm, điều đó chẳng cần phải bận tâm quá đâu.”

“Đồ…… quái vật……”

Giọng của Cardinal khô khốc đi rồi ngưng lại.

Tôi còn chẳng tìm được từ nào để nói.

Tâm trí ả đàn bà này, không, thực thể mang tên Administrator này đã vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Chiếu theo cáitên, ả là kẻ quản lý hệ thống và xem cư dân Nhân Giới không hơn gì những tệp tin dữ liệu có thể bị ghi đè. Một ví dụtương tự hẳn là những kẻ nghiện internet trong thế giới thực cứ liên tục download hàng đống file cốt chỉ để sưu tầm vàsắp xếp, phải vậy chăng? Không một chút bận tâm những file đó là gì.

Trong cuộc trò chuyện ở Phòng Đại Thư Viện, Cardinal đã nói rằng nguyên tắc ứng xử khắc vào linh hồn Administratorlà «duy trì thế giới». Đó hẳn là chính xác, nhưng thực tế của nó phức tạp hơn rất nhiều.

Cardinal System thế hệ đầu tiên, chương trình quản lý vô hồn, trong Cựu Aincrad có thực sự xem những người chơichúng tôi như con người…… như những sinh vật sống thông minh?

Câu trả lời là không.

Chúng tôi chẳng khác gì những data có thể được quản lý, sắp xếp và bị xóa đi.

Cô gái, Quinella, ở những năm rất xưa kia có lẽ chưa từng phạm tội sát nhân.

Tuy nhiên, con người không còn là con người đối với Administrator hiện tại.



“Ara, chuyện gì thế, á khẩu cùng nhau hết rồi sao?”

Nhìn xuống chúng tôi từ bên trên, kẻ cai trị nghiêng đầu đáng yêu.

“Các ngươi không thể bị sốc đến thế bởi chuyện chuyển hóa đơn thuần 300 unit như vậy chứ?”

“Đơn thuần…… ngươi dám nói thế sao?”

Giáo Sĩ Tối Cao đáp lại với một cái gật đầu trước câu hỏi gần như im bặt của Cardinal.

“Đơn thuần, chỉ, là vậy đấy, không hơn không kém, nhãi ranh. Ngươi nghĩ bao nhiêu Fluctlight đã sụp đổ trước khi conrối này hoàn thành? Ngay từ đầu, ngươi có biết đây chỉ là prototype không? Sản xuất hàng loạt phiên bản hoànhảo của thứ này cho đủ để đối phó với thứ thử nghiệm nạp đáng ghét kia chắc cần một nửa chúng, ta đoán vậy.”

“Một nửa…… ngươi……”

“Một nửa là một nửa. Một nửa của khoảng 80 000 human unit trong Nhân Giới…… là 40 000unit. Ta đoán chừng đó là được. Để đánh bại cuộc xâm lăng từ Dark Territory và xâm chiếm bên kia luôn, là thếđấy.”

Sau khi nói một tràng từ hãi hùng ấy với không một chút phấn khích dù nhỏ nhất, Administrator hướng đôi mắt bạc vềphía vị hiệp sĩ đứng bên trái tôi.

“Giờ, con đã thỏa lòng chưa, Alice - chan? Nhân Giới quý giá của con chắc chắn sẽ an toàn, phải vậy không?”

Alice không làm gì khác ngoài lặng lẽ lắng nghe tiếng cười khúc khích châm chọc của ả.

Tôi để ý thấy tay cô ấy khẽ run lên khi nắm lấy chuôi Kim Mộc Tê Kiếm, nhưng tôi không biết lần đấy là vì sợ hãi hayphẫn nộ.

Lát sau, một câu hỏi phát ra từ cô với sự kìm nén tập trung hết mức có thể.

“…… Giáo Sĩ Tối Cao - sama. Ngôn từ con người không thể với Người nữa rồi. Vì thế, thần xin được phép hỏi với tư cách một Thần Thuật Sư. 30 thanh kiếm tạo nên con rối đó…… chính xác ai là chủ nhân của chúng?”

Tôi đắn đo trong giây lát. Ngươi đã thực hiện Thuật Giải phóng Ký ức cho 30 thanh kiếm đó và hợp chúng thành con Golem chính là Administrator. Do đó, tôi đã luôn nghĩ Giáo Sĩ Tối Cao là chủ nhân của chúng dù điều đó có đi ngược lại quy tắc căn bản.

Nhưng những lời tiếp theo của Alice đã phủ nhận phỏng đoán của tôi.

“Giáo Sĩ Tối Cao - sama, Người không thể nào là chủ nhân của chúng. Ngay cả Người có thể đi ngược quy tắc chỉ có thể chi phối hoàn toàn một thanh kiếm, Người không thể làm trái quy tắc tiếp theo. Giải phóng Ký ức cần chủ nhân và thanh kiếm đó phải được liên kết bởi một mối dây kiên định. Ví dụ đây là Kim Mộc Tê Kiếm và thần, những hiệp sĩ khác cùng Thần Khí của họ, hoặc ngay cả Kirito, Eugeo và kiếm của họ. Chủ nhân phải yêu thương thanh kiếm và được yêu lại. Giáo Sĩ - sama, nếu nguồn gốc những thanh kiếm đã tạo nên hình thù con rối đó là những cư dân vô tội như lời Người nói——thì Người không thể nào được yêu bởi những thanh kiếm đó!!”

Lời tuyên bố hùng hồn của Alice âm vang.

Phá vỡ khoảng lặng là tiếng cười lấn át kỳ bí không hồi kết của Administrator.

“Ufufufu…… Ta không biết điều gì đã gây nên cơn rung động cho nhữg linh hồn còn trẻ và ngu ngốc này. Sentimentalism (ND – Tính đa cảm) ngọt đắng đấy thật giống những trái táo mới hái xuống nhường nào…… Các con khiến ta nôn nóng vắt kiệt nó ngay chính lúc này, để uống đến tận giọt nước ép cuối cùng của nó.”

Đôi mắt long lanh như gương của ả ánh lên sắc cầu vồng như thể phản chiếu sự phấn khích trong lòng.

“Nhưng vẫn còn quá sớm. Vẫn chưa đến lúc. Alice - chan à, ý con muốn là gì, nói rằng ta không có khả năng thể hiện đủ imagination cần cho overwrite những thanh kiếm này phải không? Con đúng rồi đấy. Trí nhớ của ta không còn cho phép ghi nhớ nhiều thanh kiếm với mức chính xác cao nữa.”

Ở cuối phía Administrator chỉ tới một cách yêu kiều là con Sword Golem ghép từ 30 cây kiếm, vẫn đang từ từ tiến lên.

Theo những gì tôi biết, Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn yêu cầu chủ nhân phải nhớ được thông tin vũ khí, như hình thái, chất liệu và sức nặng, rồi cùng kết hợp với sự hỗ trợ từ lệnh, để tạo nên một tuyệt kỹ có khả năng biến đổi vũ khí theo sức mạnh của trí tưởng tượng người đó.

Nói cách khác, điều kiện cần để kích hoạt Thuật là chủ nhận phải lưu trữ tất cả thông tin về vũ khí trong chính ký ức của mình.

Ví dụ, nếu tôi muốn sử dụng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn lên thanh hắc kiếm của tôi, tuyệt nhiên không được có sai khác nào dù nhỏ nhặt nhất giữa A, thông tin về thanh kiếm được chia sẻ chung trong bộ nhớ nằm ở trung tâm Lightcube Cluster – Main Visualizer, và B, thông tin về thanh kiếm nằm trong Fluctlight của tôi. Điều đó sẽ cho phép tôi biến đổi B với trí tưởng tượng của mình và ghi đè lên A và đồng nghĩa, sự biến đổi này cũng được chia sẻ với mọi người khác. Logic này hẳn khá tương đồng với «hiện tượng biến thân» xảy ra với cơ thể tôi ban nãy.

Mặt khác, dung lượng Lightcube của Administrator chắc đã chất đầy ký ức của cuộc đời hơn 300 năm của ả. Ghi nhớ thêm thông tin chính xác của 30 thanh kiếm khó mà khả thi với ả. Alice có lẽ đã chỉ ra nhờ vào niềm tin của bản thân, nhưng hơn nữa, đó cũng là một thước đo chính xác của hệ thống.

Theo đó——Những thanh kiếm dựng thành con golem đấy hẳn phải có những chủ nhân riêng. Ký ức mỗi thanh kiếm được lưu giữ trong Lightcube của một linh hồn nào đó sở hữu những tham vọng độc ác, hủy diệt.

Nhưng ở đâu? Không gian này đã bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài theo mọi phương diện và cách thức. Do vậy, trừ phi những chủ nhân cũng ở trong căn phòng này, nếu không lý luận trên sẽ vô lý……

“Câu trả lời nằm trước mắt các con đấy.”

Administrator bất chợt nhìn thẳng vào tôi và nói.

Rồi tiếp tục, ả chuyển mắt sang bên trái.

“Eugeo chắc hẳn đã hiểu rồi nhỉ.”

“…………!?”

Ná thở, tôi nhìn sang Eugeo đang đứng bên kia Alice.

Người đồng đội tóc màu lanh đang nhìn đăm đăm vào Giáo Sĩ Tối Cao không chút nhúc nhích, khuông mặt cậu cũng trắng bệch ra.

Đôi mắt nâu của cậu trở nên thất thần bởi kinh hãi, chúng khẽ run rẩy và nhìn ngay lên trần phòng.

Rồi tôi cũng ngước lên theo cậu ấy. Một bức tranh với chủ đề mô tả thần thoại sáng thế nằm trên màn trướng hơi võng lên, nhiều chỗ khác nhau được khảm những pha lê đang lấp lánh êm dịu.

Tôi đã cứ nghĩ cả bức họa và những pha lê trên mái vòm không hơn gì những chi tiết trang trí. Nhưng khuôn mặt của Eugeo đờ ra còn đôi mắt cậu ánh lên kỳ lạ khi nhìn chăm chú vào trần.

Chẳng lâu sau, đôi môi cậu bạn tôi nặn ra một tiếng khô khốc.

“Ra là thế…… điều đó là vậy sao?”

“Eugeo…… cậu tìm ra điều gì rồi sao!?”

Eugeo quay chầm chậm sang nhìn tôi khi tôi hỏi rồi nói thầm với ánh nhìn ẩn chứa sợ hãi sâu thẳm.

“Kirito…… Những viên pha lê trên trần. Chúng…… không đơn thuần là vật trang trí đâu. Chắc chắn…… đó là «Mảnh Vỡ Ký Ức» đánh cắp từ Hiệp Sĩ Hợp Nhất.”

“Cái……”

Cả Cardinal lẫn Alice đều thốt lên kinh ngạc trong khi tôi lại á khẩu.

Mảnh Vỡ Ký Ức của Hiệp Sĩ Hợp Nhất.

Đó ám chỉ những ký ức quý giá nhất rút ra từ những người bị biến thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất qua «Nghi Thức Synthesis». Đa số, những ký ức rõ ràng là về những người yêu thương nhất. Với Eldrie, là mẹ hắn. Với Deusolbert, là vợ ông ta.

Nếu điều đó đúng——những viên pha lê kia là chủ nhân những thanh kiếm tạo nên con Sword Golem?

Không. Những viên pha lê đó không thể hơn gì những mảnh thông tin lưu trong Fluctlight. Chúng không thể thay thế một linh hồn có khả năng độc lập suy nghĩ. Tôi rất khó mà hình dung nổi chúng có thể liên kết tới những thanh kiếm đó và kích hoạt Thuật Chi phối Hoàn toàn.

Không——Có điều gì đó nhói lên trong tâm trí tôi.

Nếu những pha lê đó là những mảnh ký ức từ tất cả các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, vẫn chắc sẽ có cả những ký ức đã bị đánh cắp qua Synthesis 6 năm trước của Hiệp sĩ Alice.

Và đây lại là tầng cao nhất Thánh Đường Trung Tâm.

2 năm trước, Eugeo đã bị trọng thương sau khi chiến đấu với một tiểu đội goblin trong hang động phía bắc Rulid. Chắc chắn rằng tôi đã nghe thấy một giọng nói bí ẩn khi đang cứu chữa vết thương đó.

Giọng nói ấy, giống như của một thiếu nữ, đã nói sẽ đợi tôi và Eugeo trên tầng cao nhất của Thánh Đường. Và như thế, Thần Lực tuôn chảy vào chúng tôi và chữa lành Eugeo.

Nếu giọng nói ấy thuộc về Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice? Nói cách khác, không phải những mảnh ký ức trộm từ các hiệp sĩ cũng sở hữu khả năng độc lập suy nghĩ sao?

Thế nhưng, quy tắc phải tiếp xúc khi sử dụng Thần Thuật vẫn còn đấy. Ngay cả Administrator cũng không thể gửi giọng của ả và sức mạnh cứu chữa từ Thánh Đường Trung Tâm này đến Rulid, cách xa 750 km.

Một phép màu như thế chỉ có thể xuất hiện bởi cùng nguyên tắc «hiện tượng ghi đè» như Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn. Vì thế, những ký ức trong Mảnh Vỡ Ký Ức của của Alice đã thật sự——thật sự……

Tiếng hét của Cardinal, căm phẫn như lửa bùng, cắt ngang những suy nghĩ cuộn lên thoáng chốc trong tôi.

“Ra là thế…… chính là vậy! Khốn kiếp, Quinella…… Ngươi còn định giễu cợt với nhân loại đến mức nào, đồ quái vật!!”

Ý thức tôi quay lại và nhận ra kẻ thống trị tóc bạc đang điềm tĩnh mỉm cười trước mặt tôi.

“Ara, quả đúng như ta mong đợi từ ngươi…… Ta nghĩ ta nên khen ngợi ngươi như thế nhỉ, nhãi ranh? Dường như ngươi đã phát hiện ra sớm hơn ta nghĩ đấy, con nhóc giả nhân giả vờ chủ trương hào hiệp kia. Giờ nào, ta hỏi lại lần nữa, câu trả lời của ngươi là gì?”

“Pattern (ND – khuôn mẫu) dùng chung cho mọi Fluctlight. Phải vậy không!”

Cardinal vung cây trượng đen trong tay phải về phía Administrator.

“Chèn piece (ND – mảnh) của ký ức trích ra qua Nghi Thức Synthesis vào một mô hình trí tuệ đã load (ND – lắp) trong một Lightcube mới, nó có thể coi là mô phỏng một unit con người. Mặc dầu, trí thông minh của nó cực kì bị hạn chế…… thực thể đó chẳng có gì hơn bản năng gốc, nên thật không thể hiểu nổi nó có thể thi hành một command cao cấp như Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn.”

Tôi căng não hết mức để có thể hiểu ý nghĩa đằng sau những lời khó hiểu của cô ấy.

Cardinal chắc đã nói điều này ở Phòng Đại Thư Viện. Trẻ sơ sinh trong thế giới này được sinh ra bằng cách ghép một Fluctlight nguyên mẫu đã được load trong một Lightcube mới, một phần ngoại hình đặc trưng của cha mẹ, pattern tư duy và những khuynh hướng cùng nhau. Hẳn chuyện đấy cơ bản sẽ giống thế. Chỉ có điều thay vì thông tin thừa hưởng từ cha mẹ sẽ là Mảnh Vỡ Ký Ức từ các hiệp sĩ.

Tức là, những viên pha lê lấp lánh trên trần kia là những đứa trẻ sinh ra từ ký ức về những người họ thương yêu nhất…… là vậy chăng? Nhưng nếu là thế, làm sao «Alice» có thể nói với tôi lúc 2 năm trước? Một đứa bé sơ sinh khó mà có thể nói theo kiểu như vậy.

Những lời tiếp theo của Cardinal đi vào tai tôi trong khi tôi còn vất vưởng trong vô vàn nghi vấn.

“…… Tuy nhiên, giới hạn đó cũng có lỗ hổng. Đó là khi piece của ký ức chèn vào Fluctlight nguyên mẫu và thông tin cấu trúc của vũ khí được link (ND – liên kết) tới có một pattern chung với sai khác không đáng kể. Chính xác hơn……”

Lời của nhà hiền triết ngưng lại ở đó trước khi cô gõ thật mạnh đế trượng xuống sàn nhà và hét lên.

“——Những gì được ghi trên những ký ức bị đánh cắp từ các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, những gì họ yêu thương nhất, đã bị dùng làm resource (ND – tài nguyên) luyện kiếm. Có phải thế không, Administrator!!”

Khoảng khắc cơn hoang mang ngắn ngủi của tôi được giải tỏa cũng là lúc một bầu khí nặng nề đến áp đảo của sự kinh hãi và ghê tởm đóng băng cả người tôi.

Chủ nhân những thanh kiếm chính là những ký ức bị đánh cắp của Hiệp Sĩ Hợp Nhất về người họ thương yêu nhất.

Rồi vật liệu thô tạo nên những thanh kiếm ấy chính là những người đó…… Mẹ của Eldrie, vợ của Deusolbert, và cũng rất có khả năng, có thể cả những người quan hệ gần gũi với họ.

Đó là ý của Cardinal.

Eugeo và Alice hẳn cũng đã hiểu ra chậm hơn sau một lúc khi tiếng than hoảng sợ đồng thời bật ra từ họ.

Dĩ nhiên, nếu điều đó là sự thật, hiện tượng giải phóng ký ức đó hoàn toàn có thể lý giải. Xét cho cùng, A và B, những thông tin trong Main Visualizer và Fluctlight, đều xuất phát từ cùng một nguồn. Nếu một Fluctlight mới sinh ra mang sẵn Mảnh Vỡ Ký Ức có một thứ cảm xúc mạnh mẽ nào đó tới thanh kiếm được link, hiện tượng đó có khả năng xảy ra rất cao.

Vấn đề là cảm xúc mạnh mẽ «nào đó» là gì. Những ham muốn hay xúc cảm nào từ những Mảnh Vỡ Ký Ức, thứ không có gì ngoài trí tuệ đứa trẻ sơ sinh, đã cung cấp nguyên liệu cho con Sword Golem khổng lồ kia……?

“Là dục vọng.”

Như thể nhìn thấu những hoài nghi của tôi, Administrator bật ra từ đó không chút chậm trễ.

“Khao khát được chạm tới. Được ôm lấy. Biến kẻ khác thành của riêng. Dục vọng xấu xí ấy điều khiển con rối kiếm này.”

Fufu. Ufufu. Đôi mắt bạc nheo lại và cô gái khẽ cười khẩy.

“Những cá thể nhân tạo được nạp fragment (ND – mảnh vỡ) ký ức của những hiệp sĩ chỉ khao khát một điều——biến kẻ mà chúng nhớ thành của riêng mình, đó là tất cả. Chúng cảm giác được sự hiện diện của kẻ kia ở ngay gần bên trong khi vẫn còn kẹt lại trên cái trần này. Nhưng chúng không thể chạm tới được. Chúng cũng không thể đoàn tụ được. Trong cơn đói khát hành hạ điên cuồng, tất cả những gì chúng thấy là kẻ thù đang đứng chắn đường chúng. Nếu chúng dọn sạch những kẻ thù đó, người chúng khao khát sẽ là của chúng. Vì thế, chúng chiến đấu. Bất kể bao nhiêu vết thương chúng chịu, bất kể bao lần chúng ngã xuống, chúng sẽ đứng lên và chiến đấu vĩnh viễn…… Thấy thế nào? Các người có thấy đó là một kế hoạch thú vị không? Tuyệt diệu…… sức mạnh của dục vọng thật sự tuyệt diệu!”

Giọng nói rít lên của Administrator vang dội khi đôi mắt con Sword Golem gần đó lập lòe kịch liệt.

Những tiếng kim loại đầy hung tàn vọng lại từ cả cơ thể nó——với tôi, nghe như tiếng gào thét của đau đớn và tuyệt vọng.

Gã khổng lồ đó không phải là một vũ khí tự động thèm muốn tàn sát.

Chỉ mong được gặp lại người nó nhung nhớ thêm một lần; những tâm tư đó đã tụ họp lại trong đứa trẻ đáng thương, lầm lạc này và điều khiển nó.

Administrator đã gọi thứ nguyên liệu của nó là dục vọng. Tuy nhiên, điều đó là——

“…… Sai!!”

Tiếng thét trùng khớp suy nghĩ của tôi thốt lên từ Cardinal.

“Muốn được gặp người kia một lần nữa, được chạm vào với chính đôi tay mình, những khao khát đó đã bị vấy bẩn bởi cái từ ngươi dùng! Đó——đó là tình yêu chân thật!! Sức mạnh vĩ đại nhất của con người và cũng là phép màu tuyệt nhất của họ…… đó không phải là thứ ngươi được phép khinh thường!!”

“Chúng như nhau cả thôi, con lùn ngu xuẩn.”

Administrator vươn hai bàn tay về phía con Sword Golem cùng đôi môi ngập tràn hân hoan.

“Tình yêu là thống trị…… tình yêu là dục vọng! Hình thức thật sự của nó không hơn gì những tín hiệu đầu ra từ một Fluctlight! Ta chỉ đơn thuần tận dụng thật tốt những tín hiệu cường độ mạnh nhất đó. Trong một phương thức smart (ND – thông mình) hơn, hơn nhiều định nghĩa ngươi dùng!!”

Tiếng nói của kẻ chuyên quyền cất cao lanh lảnh như thể tin chắc vào thắng lợi của mình.

“Những thứ ngươi làm chẳng hơn gì là lừa phỉnh 2,3 đứa con nít bất lực. Nhưng ta khác. Con rối ta tạo ra tràn ngập energy dục vọng của hơn 300 unit tính cả những fragment ký ức! Và quan trọng nhất là……”

Những từ thoát ra chỉ sau một thoáng lặng ngắn ngủi chích vào tâm trí một cú điếng người.

“…… Giờ ngươi đã nhận ra rằng, ngươi không bao giờ có thể hủy diệt con rối đó. Suy cho cùng, dù hình thái chúng đã thay đổi, những thanh kiếm bị thao túng này vẫn còn là người sống!!”

Lời tuyên bố của Administrator cứ dội lại một hồi lâu trước khi tắt dần.

Trong sững sờ, tôi nhìn thấy cây trượng của Cardinal đang giương vào con Sword Golem, chầm chậm hạ xuống.

Câu chữ tiếp theo của Cardinal thật bình tĩnh đến vô lý.

“Aah…… thật sự là vậy. Ta không thể giết người. Đó là một điều cưỡng ép ta không thể phá vỡ…… Ta đã dành suốt 200 năm để rèn giũa Thần Thuật nhằm giết ngươi và cái cơ thể đã lạc lối khỏi nhân tính của ngươi…… nhưng có vẻ vô ích rồi.”

Tôi lắng nghe từng tiếng, sửng sốt trước những lời nói thừa nhận thất bại một cách quá nhân từ của cô ấy.

Nhưng nếu những thanh kiếm của con Sword Golem thật sự là con người, Cardinal không thể tiêu diệt những sinh mạng đó được…… Không, cô ấy không thể. Ngay cả nếu có một phương pháp để lách qua giới hạn hành động của cô ấy như trường hợp cái tách trà và tách súp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK