Một người dưới tình huống kinh hoàng cực độ sẽ làm ra cái phản ứng gì?
Làm một bài thống kê sơ bộ, bình thường có ba loại trường hợp sau đây:
Thứ nhất: Thét chói tai bệnh tâm thần;
Thứ hai: Hai mắt trắng dã té xỉu;
Thứ ba: Thét chói tai bệnh tâm thần sau đó hai mắt trắng dã té xỉu;
Nhưng đối với Kim Kiền mà nói, ba loại trường hợp này hiển nhiên đều không thích hợp.
Thét chói tai?
Chiếu theo phản xạ hình cung có thể so với kinh đô Đại Vận Hà (*) của tòng lục phẩm giáo úy nào đó, thì đợi đến khi nhớ ra phải thét rống lên, cổ họng đã kêu không ra tiếng.
(*). Đại Vận Hà; sông đào lớn; kênh lớn (công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794 Km, là kênh đào dài nhất thế giới)
Té xỉu?
Làm ơn đi, mui xe có nhiều chỗ vậy sao? Huống hồ còn có một Bạch Ngọc Đường thân dài chân cao nằm choáng hết ở đây, chỗ còn lại rõ ràng không đủ để nằm thêm một Kim Kiền, nếu muốn té xỉu, nhất định là phải đầu to hướng đất té rớt xuống xe ngựa, nếu ngã không có kỹ thuật, ngã một phát làm chấn thương sọ não bán thân bất toại gì đó thì...
Cho nên, sau khi ở trong cái phản xạ hình cung ngoằn nghèo hoàn tất xong công tác xem xét kỹ lưỡng điều kiện khách quan của bản thân, Kim Kiền liền tự chế ra một công cụ tự vệ đặc sắc, khai phá phương thức lấy tình cảm hoảng sợ từ tận đáy lòng trút hết ra:
"Ngươi ngươi ngươi muốn thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn thiếu ta phí khuân vác, phí chẩn bệnh, phí chăm sóc, phí cư trú, phí cực khổ, tổng cộng là năm trăm lượng tuyết hoa bạc trắng! Ta, ta lớn nhỏ cũng coi như chủ nợ của ngươi, ngươi ngươi đừng hòng làm bậy a a a!!"
Tiếng kêu bừng bừng khí thế, không hợp thời, chẳng ra sao lập tức vang vọng bầu trời đêm, chấn động màng nhĩ đến phát điếc.
"Quạ quạ -----"
Một con quạ đen bị dọa sợ giãy dụa bay đi, kêu thẳng hướng trời đêm.
Thiếu niên hành khất đứng trước mặt Kim Kiền, nét mặt không chút biến đổi trừng mắt nhìn Kim Kiền, con ngươi tối đen không chút ánh sáng như thể hồ sâu không đáy, nếu không phải còn có hô hấp, Kim Kiền suýt nữa nghĩ rằng hắn là một pho tượng đất.
Đột nhiên, thiếu niên hành khất chớp chớp mí mắt, chậm rãi nâng một bàn tay lên.
Toàn thân Kim Kiền nhất thời căng cứng, cơ chế phòng bị khẩn cấp khởi động, lập tức níu chặt lấy túi dược to bên hông, hai mắt trừng thẳng vào cánh tay phải đang nâng lên chậm rãi của thiếu niên hành khất, chậm rãi thò vào trong lòng, chậm rãi sờ soạng lên xuống, lại chậm rãi với tới trước mắt Kim Kiền.
"Muốn làm, làm gì?" Hai mắt Kim Kiền hệt như chuông đồng, trợn mắt nhìn bàn tay trống không dính đầy bụi bẩn trước mắt, la lên.
"Không có, bạc."
Giọng nói cứng nhắc vang lên ở đỉnh đầu Kim Kiền.
"Ôi chao?!"
Kim Kiền ngẩn ra, ngơ ngác nhìn thiếu niên hắc y toàn thân xơ xác chậm rãi ngồi xổm xuống, lại chìa một bản tay khác mở ra trước mặt Kim Kiền, hơi nghiêng đầu, con ngươi u tối không ánh sáng nhìn về phía mình:
"Không có, bạc."
"..."
Da mặt Kim Kiền giật giật.
Là ta nhìn lầm, nhìn lầm, ảo giác ảo giác là ảo giác ----- tại sao ta lại cảm thấy tên này giống như đang làm nũng muốn vòi tiền tiêu vặt vậy hả?
Thiếu niên hành khất nhìn Kim Kiền một lúc lâu, thấy Kim Kiền không phản ứng gì, buông mắt nhìn thoáng qua hai tay mình, thu bàn tay về chà mấy cái lên cái áo rách không sạch sẽ lắm của mình, lại duỗi tới trước mắt Kim Kiền.
"Không, bạc, thiếu."
Chậc chậc, hóa ra là muốn ghi nợ...
Nè nè, tình huống này rốt cuộc là sao đây?
Giữa lúc Kim Kiền đang đầu đầy mờ mịt chẳng hiểu đâu ra đâu, bất thình lình, không trung đột nhiên truyền đến hai tràng cười âm u quỷ quái:
"Hì hì...hì hì..."
"Ha ha a...Ha ha a..."
Còn chưa chờ Kim Kiền phản ứng lại, thiếu nhiên đang thành thành thật thật ngồi xổm trước mặt lại đột ngột đứng dậy, sát khí toàn thân thốt nhiên tăng vọt, nét mặt không chút thay đổi trừng về hướng không trung.
Ngay sau đó, tiếng cười âm u trầm bổng kéo tới dồn dập như sóng cuộn.
Quỷ, quỷ quỷ? Lại, lại tới nữa?
Tóc gáy cả người Kim Kiền dựng thẳng, mồ hôi lạnh giàn giụa sau lưng, mắt nhỏ trợn trừng, nhìn lung tung khắp nơi.
"Hì hì..." Đột nhiên, một tiếng cười vang lên sau tai, Kim Kiền gần như có thể cảm giác được luồng gió lạnh đang thổi tới tai mình.
Tim tức thì bãi công, hai mắt Kim Kiền nứt toác, hốt một vốc đạn dược định ném ra.
"Kít ------"
Một âm thanh kỳ quái vang lên mang theo một tia sáng chói mắt sượt qua ngay bên đầu Kim Kiền, sau lưng chợt phát ra một tiếng hét "Á ----" thảm thiết của nữ tử, tiếng hét cấp tốc bị đẩy ra xa, như thể bị cái gì đó quẳng đi.
Tiếng cười âm u che trời lấp đất bất ngờ lặng xuống.
Cả con phố bao trùm tĩnh mịch.
Kim Kiền ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy phía trước xe ngựa không đến ba thước, xuất hiện một chuỗi vết máu.
Sao, sao vậy? Chuyện vừa rồi là sao?
"Kim Kiền!! Xảy ra chuyện gì?!!"
Trong xe ngựa truyền đến tiếng hét khàn giọng của Triển Chiêu.
"Á...Ôi chao? Á?" Kim Kiền rõ ràng đã khủng hoảng quá độ, chợt phản xạ có điều kiện kêu lên mấy tiếng không rõ nghĩa.
"Kim Kiền!!" Xe ngựa đảo lên một cái kịch liệt theo tiếng hét nôn nóng của Triển Chiêu, tựa như người nào đó bên trong xe ngựa muốn vùng vẫy đứng lên lại ngã nhào.
"Triển, Triển đại nhân, ngài không có việc gì chứ?" Kim Kiền thò đầu hỏi.
Trong xe ngựa trầm mặc không tiếng động.
"Triển đại nhân?" Trong lòng Kim Kiền thắt lại, một cỗ điềm xấu nảy lên trong lòng.
Á, đừng nói là Tiểu Miêu này té xỉu rồi chứ?
Kim Kiền kêu to không ổn trong lòng, thò người muốn nhảy khỏi mui xe, không ngờ cơ thể vừa động đậy, bả vai đột nhiên bị ai đó ấn xuống.
Sống lưng Kim Kiền run lên, ngoái đầu lại chầm chậm dời mắt lên theo cánh tay trên vai mình, nhất thời kinh hoàng tại trận.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, thiếu niên đứng quay lưng về phía trăng, hắc y vút bay, mặt như sương lạnh, không biết tự bao giờ quanh thân đã vờn quanh mấy tia sáng tơ chói mắt, lay trượt mơ hồ, rực rỡ lung linh, như thể ngưng tụ bởi ánh trăng, gương mặt thiếu niên nửa tuyệt mĩ nửa tuyệt xấu ánh lên một loại sắc đẹp dị thường.
Nhưng đợi đến khi Kim Kiền bình tĩnh nhìn kỹ lại tia sáng tơ kia, không khỏi rịn ra một người mồ hôi lạnh ---- đó, đó đó đó chính là mấy sợi dây thép xoay chuyển thành.
Hồi ức để lại bóng ma tâm lý cho Kim Kiền mấy tháng trước chợt xô vào trong óc:
Đoàn quân xác sống!
Sát thủ hắc y!
Giọng nói cứng nhắc đặc thù, hung khí giết người bằng dây thép!!
Đôi mắt nhỏ trừng thẳng thiếu niên hắc y âm ỷ tứa ra tơ máu.
Người này chính là tên thiếu niên mặt nạ chỉ huy bọn sát thủ hắc y trước đây?!
Thiếu niên hắc y cúi đầu liếc nhìn xe ngựa dưới chân, đầu ngón tay khẽ động, từng sợi dây thép bắn ra hào quang bốn phía, tốc độ dịch chuyển tăng lên đột ngột, bán kính vòng sáng dần dần mở rộng, đem Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường tính cả xe ngựa, tất cả bao phủ bên trong hào quang chói mắt, lưu quang tràn sắc, tựa như một chiếc kén được dệt bằng ánh trăng.
Đây, đây đây là...Chẳng lẽ tên này muốn bảo vệ chúng ta?
Kim Kiền kinh hoàng đến mức gần như đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
"...Diệt Nguyệt Huyền?"
"Là...Diệt Nguyệt Huyền?"
Giọng nói âm u trống rỗng của nữ tử trầm bổng bay đến, trùng điệp nối tiếp, ẩn chứa kinh ngạc, khua dậy từng đợt hồi âm trên con phố vắng vẻ.
Cuốn theo giọng nói kia là tiếng tay áo tung bay phần phật, trong tích tắc, trên nóc nhà hai bên con phố xuất hiện mấy vệt bóng trắng mờ ảo, cả gương mặt đều bị che khuất dưới mái tóc dài tán loạn, lấp ló bên trong kẽ tóc là ánh mắt đỏ thẫm âm u, soi rọi dưới ánh trăng tái nhợt càng thêm tối tăm đáng sợ.
"Dùng Diệt Nguyệt Huyền ...Là thuộc hạ của hỏa sứ?"
"Vì sao? Nhiệm vụ lần này đâu có hỏa sứ tham gia ----"
Trong miệng mấy con quỷ kia phát ra lời nghi vấn.
Gì? Là tình huống gì?
Hình như ta vừa nghe được chuyện gì đó rất khủng khiếp!
Kim Kiền trừng mắt nhỏ, trong lòng kinh ngạc vạn phần.
"...Khuôn mặt kia? Là Băng Cơ đại nhân?"
"Không đúng, Băng Cơ đại nhân đã...Đó là ----"
"Phản đồ! Tên phản đồ cấp dưới của hỏa sứ!"
Mấy tên quỷ ảnh bỗng phát ra tiếng rít chói tai, chiếc bóng mờ ảo chợt phóng thẳng lên trời, vẽ ra mấy đường gấp khúc ở giữa không trung, đánh úp về hướng xe ngựa.
Mí mắt Kim Kiền giật nảy điên cuồng, trợn to mắt nhìn đám quỷ ảnh kia dắt theo sát khí cuồn cuộn lao ập tới, âm khí lạnh thấu xương cắt vào da mặt phát đau, cổ họng như bị cái gì chẹn ngang, không thể phát ra được một chút âm thanh.
Đột nhiên, một tia sáng chói mắt bắn vòng ra, gió bén cắt không vù vù khuấy động, dây thép tựa như vật sống, nháy mắt đã quấn quanh cổ một tên quỷ ảnh, hung hăng ném tung quỷ ảnh trắng toát kia lên không, lập tức trên không rắc xuống một chuỗi giọt máu.
Mấy tên quỷ ảnh còn lại lạnh lùng thét rống, thân hình bất ngờ hoán đổi, bóng quỷ âm u đan xen chồng chất, lượn bay hỗn loạn, âm khí bốn phía, rồi thình lình hóa thành mấy trăm chúng quỷ, chi chít che lấp thinh không, đổ ập về hướng xe ngựa.
Dây thép trong tay thiếu niên hắc y vù vù nổ vang, lượn vòng ác liệt, ánh sáng rực rỡ làm người ta không thể nhìn thẳng, tia sáng chia thành mấy luồng xoáy vòng đánh tới đám quỷ ảnh. Nhưng lần này, dây thép vừa chạm đến cách quỷ ảnh một thước liền khựng lại bất động, như bị thứ gì đó kiềm giữ.
Kim Kiền định thần nhìn rõ, suýt nữa đã thét ra tiếng.
Đoạn dây thép mới đây còn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bấy giờ lại bị "Tay quỷ" bắt lấy ---- không, nói chính xác hơn, phải là "Vuốt quỷ" bắt lấy.
Trên đầu ngón tay của bọn quỷ kia đều có móng sắc dài chừng ba tấc, đỏ như nhuộm máu, lưỡi móng bén ngót như dao, toát lên thứ ánh sáng u ám ở dưới ánh trăng.
"Hừ! Diệt Nguyệt Huyền mất nội lực, còn không bằng cả chỉ thêu!"
"Kẻ phản bội chủ nhân, chết!!"
Đám quỷ ảnh đồng thanh rít lên cao vút, đồng loạt dựng thẳng móng sắc, hung hãn quét về hướng dây thép trong tay.
Dưới vết cắt dữ tợn của lưỡi rét sắc đỏ, chỉ nghe "Kít kít kít" mấy tiếng, dây thép mà thiếu niên hắc y vung ra đều bị chặt đứt, mềm rũ rơi xuống mặt đất, không còn động tĩnh.
Thân hình của thiếu niên hắc y run lên dữ dội, tức thì quỳ phịch xuống một gối, tay nắm ngực thở dốc từng đợt liên hồi, giọt mồ hôi to tướng chảy xuống ào ạt .
"Nè nè, ngươi không sao chứ?" Kim Kiền bước lên trước run cổ họng hỏi.
Thiếu niên hắc y nhấc vụt mắt, trong con ngươi tối đen tĩnh mịch lóe lên một tia u ám, bất ngờ vung ra một chưởng đập vào vai Kim Kiền.
Kim Kiền chợt thấy mắt mình hoa lên, lại kinh hãi nhận ra cả người đã bay vèo lên không, đúng là đã bị thiếu niên hắc y kia đẩy bay ra xa. Còn thiếu niên hắc y kia cũng đón lấy lực đẩy này lướt nhanh qua hướng khác, trong tay còn lôi theo Bạch Ngọc Đường đang hôn mê bất tỉnh.
Kim Kiền bị ném ra xa mấy trượng mới rơi tự do xuống, tiếp đất bằng mông. Còn không chờ Kim Kiền kêu to hai tiếng thương tiếc cho cái mông có thể vỡ thành tám múi của mình, thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát ngốc.
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh tựa như bầy dời, bao bọc kín mít xung quanh xe ngựa, vuốt quỷ bén nhọn dựng thẳng lên, xé không đánh xuống, mắt thấy sắp sửa chém nát tan xe ngựa.
Tim Kim Kiền thốt nhiên xoắn chặt, máu nóng phun ầm lên đỉnh đầu, chỉ còn kịp gào lên một chữ "Triển", đã thấy chiếc xe ngựa kia hệt như một kho thuốc nổ, bất thình lình nổ tung thành ngàn mảnh nhỏ, vụn gỗ nham nhở cuốn bay hỗn độn, bắn tung ra khắp chốn như hàng vạn hàng nghìn ám khí sắc bén, bọn quỷ ảnh điên cuồng gào thét, tháo bay khắp nơi, con ngựa già kéo xe hí lên thảm thiết, máu thịt bị cuồng phong xé nứt, dịch thể đỏ đặc bắn phụt ra, con ngựa già phịch một tiếng ngã xuống đất tắt thở.
Kim Kiền chết sững ngay tại chỗ, trong đầu trống rỗng, ngay cả hai má và cánh tay mình bị mảnh vỡ bay vụt đến cắt bị thương cũng không hề phát giác, chỉ ngoắc mắt nhìn trừng trừng về nơi vốn dĩ là của chiếc xe ngựa, bây giờ lại đang bị bụi mù dầy đặc che phủ.
Bụi mù cuồn cuộn che trời lấp trăng, mùi máu tanh nồng bốc lên đặc quánh, làm người ta buồn nôn.
Cơn đau như bị lưỡi dao sắc bén khoét đi tim thịt rất lâu trước đây lại lần nữa trỗi dậy, mà lần này, lại rõ rệt như mạng nhện thành hình, sợi sợi rút thắt, rậm rạp ghì giữ lấy trái tim Kim Kiền.
Tiểu Miêu!!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK