Ngày tiếp theo, ngày 22 tháng thứ Mười, tiết trời se lạnh mùa thu đã đến.
Bỏ kế hoạch đi dạo ngoài trời, Alice và Kirito dành thời gian bên bếp lửa. Ban đầu, trước khi mùa đông lạnh lẽo thực sự tới, cô từng muốn chuẩn bị một lượng lớn củi đốt như Garitta - ji đã chỉ bảo, nhưng hiện tại thì có vẻ không cần nữa.
Cô mất cả ngày chỉ để viết hai mảnh giấy da toàn chữ. Sau khi viết xong, Alice do dự một hồi lâu, rồi đề tên «Schuberg» trong Thường Ngôn, và viết «Synthesis Thirty» trong Thần Ngôn.
Cô cẩn thận gấp lá thư, đặt vào hai phong bì, viết tên Selka lên một cái, rồi để cái kia trên bàn cho Garitta - ji.
Đó là những bức thư chào biệt và xin lỗi. Bởi ngôi nhà trong rừng đã bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie phát hiện, họ không thể sống ở đấy lâu hơn nữa. Lần tới, người tới có thể không phải là Eldrie nhưng là Hiệp sĩ Bercouli. Và khi ấy, Alice không thể mang bản thân hiện tại để nói với sư phụ kiếm pháp của cô những điều mình đã nói trước đây.
Nên họ chỉ có thể chạy.
Sau khi buông một tiếng thở dài, Alice ngẩng đầu lên và nhìn vào chàng thiếu niên tóc đen ngồi phía bên kia bàn.
“Nee, Kirito. Anh muốn tới đâu? Những cao nguyên ở Tây Quốc đẹp lắm, anh biết đó. Hay là những cánh rừng ở Bắc Quốc được hơn nhỉ? Đến cả em cũng chưa bao giờ tới đấy.”
Dẫu cô hỏi cậu ấy với giọng sôi nổi hơn bình thường, Kirito vẫn hoàn toàn câm lặng như mọi khi.
Đôi mắt thẫn thờ yên lặng nhìn vào mặt bàn. Phải mang cậu thiếu niên bị thương trong cuộc đời du mục của mình khiến ngực Alice nhói lên. Nhưng, chỉ là cô không thể bỏ cậu ấy lại. Cô không thể gạt đi lời cầu khẩn vô lý của Sơ Tập sự Selka, mà Alice cũng ý định của riêng mình. Bây giờ, chăm sóc cho Kirito gần như là tất cả mục đích sống của Alice.
“…… Quên đi, cứ để đích đến cho Amayori quyết. Cũng được…… Trễ rồi, ta đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta phải dậy sớm đó.”
Sau khi thay quần áo cho Kirito và đặt cậu nằm xuống, cô cũng thay đồ ngủ, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi trèo vào giường.
Cô nằm đấy trong bóng tối, mắt nhắm trong đôi phút, và khi hơi thở của Kirito đã trở nên sâu hơn và chậm hơn ở bên cạnh cô, Alice trở mình.
Cô tì đầu mình vào lồng ngực phẳng của cậu thiếu niên. Bên tai cô vang lại tiếng thùm thụp chậm rãi nhưng đều đặn.
Trái tim Kirito không còn ở đấy nữa. Nhịp đập này chỉ còn lại tiếng vọng từ quá khứ.
Nhiều tháng liền nằm cạnh cậu ấy mỗi đêm, Alice đã nghĩ thế. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy trong tiếng vọng trầm nhưng đều này, vẫn còn đấy——một điều.
Giả như Kirito bây giờ đang ở trong trạng thái bình thường nhưng không có khả năng biểu đạt bất cứ điều gì, thì cô biết giải thích những hành động hiện tại thế nào đây, Alice nghĩ khi khẽ mỉm cười và dựa vào sát hơn, từ từ bước vào thế giới mộng mơ.
Bất chợt, cơ thể bên cạnh cô rung lên yếu ớt.
Khó khăn mở hai mí mắt nặng trĩu, Alice nhìn về cửa sổ phía đông, nhưng bầu trời đằng sau khe hở tấm rèm vẫn còn tối mực. Dựa theo cảm giác, cô chỉ mới ngủ được 2 hay 3 tiếng.
Kirito lại rùng người trong hoảng sợ.
“Vẫn còn giờ đêm mà…… ngủ thêm một chút nhé……”
Alice nói lặng lẽ.
Cô nhắm mắt lần nữa, vỗ về đôi vai Kirito và chuẩn bị đi ngủ với cậu lần nữa, nhưng một âm thanh be bé cô nghe được cuối cùng cũng cho Alice biết có chuyện gì đó bất ổn với chàng trai rồi.
“Ah…… aah……”
“Kirito……?”
Kirito hiện tại không bộc lộ mong muốn của cậu. Cơn lạnh, đói hay những thứ đơn thuần như thế không thể khiến cậu thức dậy được. Nhưng chàng trai run lên dữ dội hơn, đá cả mền như thể muốn rời khỏi giường vậy.
“Chuyện gì thế……?”
Thật lạ thường; anh ấy lấy lại được ý thức rồi sao? Alice nghĩ thế khi choàng người qua cậu ấy và trực tiếp triệu tập một Nguyên tố Ánh Sáng mà thậm chí còn không bật đèn lên.
Đôi người trong mắt chàng trai vẫn lấp lóe chút chút ánh sáng trắng không khác gì lúc bình thường cả và in lên đấy là bóng tối trống rỗng như mọi khi; Alice có hơi thất vọng. Nhưng, thế là gì——
Ngay lúc này, một tiếng kêu rõ ràng từ ngoài cửa sổ vang đến tai Alice.
“Kururu, kurururu -!”
Đó là tiếng của Amayori, đáng lẽ đang ngủ ở một góc khoảng rừng trống. Tiếng kêu rõ nét nghe rất vang như thể đang cảnh báo chủ nhân của nó.
Alice nhảy lên sàn, chạy từ phòng ngủ ra đến phòng khách và mở tung cánh cửa. Làn gió đêm lạnh buốt thổi vào, nhưng ngọn gió hương rừng bình thường mang lẫn theo một chút mùi lạ. Đây là…… có mùi khét……?
Cô đi chân trần tới tiền sảnh và tròn mắt nhìn lên bầu trời. Hơi thở cô ngưng lại.
Phần trời phía tây——đang cháy.
Ánh đỏ rực ma quái đó chắc chắn là hình ảnh phản chiếu từ một ngọn lửa khổng lồ. Nheo mắt lại, cô thấy vài tòa nhà đằng trước đám khói đen kịt.
——Một trận cháy rừng ư!?
Dẫu nghĩ thế trong tích tắc, Alice lập tức xóa ngay ý kiến ấy. Qua ngọn gió khét lẹt, vọng lại tiếng kim loại va nhau loảng xoảng cùng——tiếng thét.
Kẻ thù tấn công.
Một đội quân từ Dark Territory đang tấn công Làng Rulid.
“…… Selka!!”
Alice gào lên yếu ớt và sắp sửa lập tức chạy ngược lại vào trong.
Thế rồi cô đứng sững đấy.
Cô phải cứu em gái cô bất chấp mọi thứ.
Nhưng…… còn những người dân làng khác?
Nếu cô định ra sức cứu mọi người, cô sẽ phải đụng độ trực tiếp với Quân Đoàn Bóng Tối. Nhưng liệu cô có còn sức mạnh ấy lúc này đây?
Cội nguồn sức mạnh cho «Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice» trong quá khứ là lòng trung thành cuồng tín đối với Giáo Hội. Lòng tin của cô đã vỡ vụn cùng con mắt phải; cô còn có thể vung thanh kiếm của mình và dùng Thần Thuật không?
Cứng đờ ra đó thì Alice nghe thấy——
Một tiếng gatan từ trong nhà.
Cô ngạc nhiên và đưa mắt ra nhìn. Ở đó có một chiếc ghế ngã đùng ra và một chàng trai bên cạnh nó, đang bò lết trên sàn.
“…… Kirito……”
Mắt mở to, Alice vội vã chạy ngược vào trong với đôi chân khập khiễng.
Đôi mắt Kirito vẫn trống rỗng ý chí. Nhưng ý định của cậu ấy qua những hành động chậm chạp kia thì rất rõ ràng.
Cậu với tay phải tới 3 thanh kiếm treo trên tường.
“Kirito…… anh……”
Alice cảm thấy cổ họng và ngực mình nóng rực lên. Cô nhận ra tầm nhìn mình đã nhòa đi và méo mó bởi chính nước mắt của mình.
“…… Ah…… Aah……”
Bật ra những tiếng khản đặc, Kirito liều lĩnh bò tới những thanh kiếm. Alice kiên quyết lau đi hàng nước mắt, chạy lại chỗ chàng trai, và đỡ cơ thể mỏng manh của cậu dậy.
“Em biết rồi…… đừng lo, em sẽ đi. Em sẽ cứu mọi người. Anh hãy ngồi đây và nghỉ ngơi nhé.”
Giọng giảm dần, Alice ôm lấy Kirito thật chặt.
Dokun. Dokun. Lồng ngực cậu gióng lên từng hồi mãnh liệt.
Trong sâu thẳm ngực cậu ấy không còn gì ngoài ý chí; dẫu chúng chỉ là những đốm than hồng, nhưng nhất định chúng ở đó. Bây giờ, Alice đã có thể nhận ra điều này rõ ràng.
Sau khi áp chặt bờ má mình lên má chàng trai, Alice ôm cơ thể ốm yếu đó lại chiếc ghế.
“Em sẽ cứu họ và sớm trở lại thôi.”
Rồi cô lấy giáp và bao kiếm treo trên trần mà mặc lên lớp áo ngủ. Không chần chừ, cô chạy đến tường đông và cầm thanh kiếm yêu dấu của mình.
Thanh Kim Mộc Tê Kiếm cô đã không đụng vào cả nửa năm nặng cực kỳ, nhưng Alice không chậm trễ mà tra nó vào vỏ và gài khuy lại. Cô chộp lấy tấm áo choàng và quăng lên mình, tra chân vào bốt và chạy đến tiền sảnh lần nữa.
“Amayori!”
Với một tiếng hét, một cái bóng khổng lồ vội vã tiến lại và cúi đầu.
Alice trèo lên chiếc cổ dài của nó một cách vụng về rồi dõng dạc ra lệnh.
“Đi nào!!”
Basaa! Đập đôi cánh bạc, con rồng chạy hết tốc lực rồi phóng vút vào không gian.
Sau khi lên cao một đoạn, khung cảnh đáng thương của Làng Rulid liên tục hiện ra trong mắt Alice. Những ngọn lửa bốc lên đen đúi nhìn chung bắt nguồn từ phía bắc làng. Đúng như dự đoán, bọn xâm nhập đến từ «Dãy Núi Tận Cùng».
Đêm trước, Eldrie đã khẳng định tất cả đều bình thường ở «Hang Động Phía Bắc» đã từng bị bít lại theo lệnh Bercouli, nên chúng hẳn phải chuyển một lượng lớn đá đổ trong một ngày. Nếu thế, số lính huy động từ 10 đến 20.
Rất lâu trước kia, có một vài toán trinh sát đã lách qua hang động xuyên suốt Dãy Núi Tận Cùng, âm mưu tấn công Nhân Giới. Kirito và Eugeo từng nói, trước khi họ đến Thủ Đô Trung Tâm Centoria, họ đã chiến đấu với một đám goblin ở Hang Động Phía Bắc. Nhưng cô chưa bao giờ nghe tới một quy mô lớn, nói gì đến động thái đáng kể. Nhìn qua là thấy, toàn Dark Territory đang lăm le tấn công Nhân Giới……
Trong khi Alice mãi nghĩ, Amayori bay băng qua khu rừng với tốc độ cao nhất, đến bầu trời phía trên cánh đồng lúa mì ở ngoại viên Rulid.
Không có dây cương nào, Alice dùng hai tay xoa nhẹ đằng sau cổ con rồng để ra hiệu nó dừng lại.
Alice nhoài tới và nhìn xuống bên dưới. Cô có thể thấy rõ ràng, những kẻ đang tấn công ngôi làng từ phía bắc, bóng dáng vài kẻ xâm nhập in trên những con đường lố nhố người. Cái vóc người lùn tịt của mấy tên dẫn đầu chắc là lũ goblin nhanh nhẩu. Không xa đằng sau, những con orc cao ngồng cũng tiến lên.
Nhóm tiên phong đã gặp phải hàng phòng ngự tạm thời dựng bởi đồ đạc và cây gỗ ở phía bắc Quảng Trường Trung Tâm. Những lưỡi gươm lóe lên quanh rào chắn.
Đang chống chọi lũ xâm lược là những vệ binh làng. Nhưng có là về số lượng, trang bị hay kinh nghiệm, họ không thể nào bì lại đám goblin. Nếu cứ thế này, ngay khi những tiếng gầm như đất lở tiến đến từ phía sau, mấy con orc to lớn đang dần dần tiến lại bức tường sẽ tới nơi và nghiền nát sự kháng cự trong nháy mắt.
Alice nghiến răng và gằn cơn thôi thúc muốn lập tức lao vào trận chiến, thay vào đó cô quan sát tình hình lần nữa.
Những ngọn lửa đốt trụi các con đường phía đông và tây, nhưng Quảng Trường và bờ nam trông có vẻ không sao. Dường như các dân làng không tham gia phòng vệ——dĩ nhiên, kể cả Selka——đã di tản qua cửa bắc vào rừng rồi.
Alice nhìn vào Quảng Trường Trung Tâm mà lắp bắp.
“Tại sao vậy……!?”
Ở quảng trường hình tròn ngay trước Nhà Thờ, có một biển người ngồi đen đặc đó. Cô đã không hề thấy lúc trước bởi số lượng quá áp đảo của họ. Hẳn đó là toàn bộ cư dân của Rulid.
Tại sao họ không di tản khỏi làng?
Ngay khi quân chủ lực của bọn xâm lược đến được hàng chốt phòng ngự, vệ binh sẽ lập tức tan rã ngay. Mà ngay cả giờ cũng đã quá muộn để di chuyển.
Quên đi khao khát của riêng mình, Alice cưỡi rồng đến trên quảng trường làng và hét lên.
“Amayori, chờ đây cho tới khi ta gọi ngươi!”
Trong một hơi, cô nhảy từ độ cao hàng chục mel. Tấm áo choàng bay phần phật trong gió, cô rơi thẳng đứng xuống trong bầu khí đêm băng giá.
300 dân làng đứng thành hình tròn có lẽ đang dự định vào thế phòng thủ trong lúc này; đàn ông cầm cuốc và liềm đứng quanh biên. Đứng ở biên phía bắc, bên cạnh 2 người đàn ông cường tráng đang ra lệnh, Alice đáp rầm xuống đất chói cả tai.
Đá phiến dưới chân cô nức toát ra thành các vòng. Dù xung chấn sốc đi từ đế giày đến đỉnh đầu, khiến Sinh Mệnh cô tụt một ít, Alice lại thu hút nhiều sự chú ý đến bản thân mình hơn.
2 người đàn ông——Nygr Barbossa và Trưởng Làng Rulid, Gasupht Schuberg——giật thót cả người trước bóng người bất thình lình hạ cánh.
Alice nhìn lên mặt cha cô và cảm thấy chút thất vọng, nhưng phớt lờ sự thinh lặng đột ngột và hét lên.
“Nơi này không thể bảo vệ được! Hãy đưa mọi người sơ tán qua con đường phía nam ngay!!”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, 2 người đàn ông còn lộ nét ngạc nhiên lớn hơn và đứng phỗng ra.
Nhưng vài giây sau, đáp lại là mấy lời nguyền rủa đầy sát khí của Barbossa.
“Cô đang nói cái quái gì vậy! Bảo chúng tôi rời bỏ mái nhà…… vứt bỏ lại ngôi làng và chạy ư!!”
Trước gã nông dân giàu có đang tím tái mặt mày, Alice vặn lại đay nghiến.
“Chúng ta vẫn còn có thể rời đi trước khi goblin bắt kịp ta! Tài sản hay tính mạng ông: cái nào quan trọng hơn!”
Thay thế cho Barbossa đớ miệng, Trưởng Làng Gasupht lo lắng trầm giọng nói.
“Trưởng Vệ Binh, Jink, đã ra lệnh chúng tôi lập một vành đai phòng thủ ở Quảng Trường. Trong tình thế này, ngay cả là Trưởng Làng, tôi cũng chỉ có thể theo lệnh Trưởng Vệ Binh.”
Giờ đến phiên Alice á khẩu.
Trong một cuộc công kích, người có Thiên Chức Trưởng Vệ Binh sẽ tạm thời nắm toàn lệnh với mọi người; điều này được ghi rõ trong Hiến Pháp Bắc Đế Quốc Norlangarth.
Nhưng Trưởng Vệ Binh tên Jink kia là một gã trai trẻ được thừa kế vị trí từ cha hắn. Trong tình thế này, Alice nghĩ thật vô lý nếu thừa nhận Jink có thể bình tĩnh đưa ra quyết định và mệnh lệnh. Khuôn mặt của Gasupht tỏ vẻ thất vọng nặng nề, nhưng điều này xác nhận Trưởng Làng cũng đang nghĩ điều như thế.
Bất kể cái gì, Luật Đế Quốc là tuyệt đối đối với dân làng. Để lập tức di tản, Jink, kẻ có lẽ còn đang chiến đấu dẫn đầu ở phòng tuyến phía bắc, phải bị ngưng lại và buộc y thay đổi mệnh lệnh. Nhưng Alice có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cũng không còn thời gian cho chuyện đó.
Cô nên làm gì đây. Cô có thể làm——
Chính lúc này, Alice, đang còn đứng bần thần, nghe thấy một tiếng la trẻ con nhưng quyết đoán.
“Hãy làm như Nee - sama nói đi, Otou - sama!!”
Cô ngạc nhiên quay qua. Trong đám đông, có một nữ tu sĩ trẻ thanh tú đang dùng Thần Thuật để chữa những dân làng có vẻ bị bỏng.
“…… Selka!”
Thế này thật tuyệt vời; tất cả đều ổn. Trước khi Alice có thể bước tới người em gái thân thương, Selka đã hoàn tất trị thương dân làng, đứng dậy, và bước len qua đám đông đến chỗ 3 người.
Cô bé mỉm cười với Alice và nói với Gasupht, mặt cô căng ra:
“Otou - sama, kể từ chúng con còn nhỏ, Nee - sama đã bao giờ sai chưa? Không, đến cả con cũng không biết. Cứ kiểu này, mọi người sẽ bị giết hết.”
“Nhưng…… nhưng……”
Gasupht lúng túng câu chữ với nét mặt phiền lòng. Hàng râu ông khẽ run lên và mắt ông vẫn đăm chiêu trong không trung.
Thay chỗ cho vị Trưởng Làng á khẩu, Barbossa lại nổi đóa lần nữa.
“Con nít đừng có mồm mép!! Chúng ta phải bảo vệ ngôi làng!!”
Cặp mắt đỏ ngầu của ông ta phóng về những ngôi nhà không xa Quảng Trường: nhà ông. Chính xác hơn, ông ta đang tìm lượng lớn lúa mì mới gặt được cất giấu và chỗ chứa vàng dành dụm sau bao năm.
Nhìn lại Alice và Selka, Barbassa bất chợt hét lên một cách không ngờ.
“Ra…… ra là thế, ta hiểu rồi! Người đã kéo lũ quái vật bóng tối vào làng là ngươi, Alice!! Lực Lượng Bóng Tối đã mua chuộc ngươi khi ngươi vượt qua Dãy Núi Tận Cùng, phải không!! Ma nữ…… ả này là ma nữ!!”
Vừa bị chỉ bởi một ngón tay mập cui, Alice vừa cứng cả miệng. Tiếng dân làng xì xầm với nhau, tiếng những thanh kiếm chém nhau xoèn xoẹt ở phòng tuyến, và tiếng hét của lũ quái vật đang tiến vào từ phía bắc, tất cả đều chầm chậm lắng xuống.
Trong những tháng Alice sống ở ngoài làng, cô đã giúp Barbossa đốn những cây khổng lồ vô số lần. Mỗi lần, gã đàn ông đều cảm ơn cô một cách nịnh hót. Nhưng, chỉ để bảo vệ tài sản, ông ta có thể nói một điều như thế, cái loại người gì——
Alice hướng mắt khỏi khuôn mặt nửa gian tà của gã đàn ông kia và lẩm bẩm nhẹ nhàng trong tâm.
——Có lẽ, mấy người các ông cứ làm như mấy ông thích đi.
——Tôi chẳng cần phải gồng mình thế này. Tôi chỉ cần mang Selka, Garitta - ji, cha mẹ tôi và Kirito rồi rời khỏi làng để tìm một mái nhà mới cách xa nơi đây.
Cô nghiến chặt răng mà nhắm mắt lại.
Nhưng Alice tiếp tục suy nghĩ kĩ.
——Barbossa và những người dân làng khác đều dốt nát, bởi lề luật thống trị hàng trăm năm của Giáo Hội Chân Lý.
Dưới Danh Mục Cấm Kỵ, họ dùng vô số luật và quy tắc để kìm hãm người ta, mang lại hòa bình như làn nước ấm trong khi không ngừng lấy đi những gì quan trọng.
Đấy là, khả năng suy nghĩ, khả năng chiến đấu.
Trong cái kỷ nguyên tưởng chừng vô tận ấy, sức mạnh vô hình được chứa ở đâu?
Chỉ trong 31 Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
Hít vào rồi thở ra thật sâu, Alice choàng mở mắt như một sợi dây bị đứt ngang.
Cô trông thấy một Barbossa kinh ngạc buông thõng tay phải, mặt ông ta mất hết thần sắc như sợ hãi điều gì đó.
Thật đối nghịch với Alice, toàn thân cô tràn đầy sức mạnh khủng khiếp. Một ngọn lửa nhạt nhòa êm dịu nhưng thiêu đốt. Đó là thứ mà cô nghĩ mình đã thua trong trận chiến ở tầng chóp đỉnh của Thánh Đường Trung Tâm——sức mạnh đã cho phép Kirito, Eugeo và Alice nổi dậy chống lại Giáo Sĩ Tối Cao của Nhân Giới.
Sau khi hít một hơi sâu, Alice tuyên bố.
“…… Hãy bỏ qua lệnh của Trưởng Vệ Binh Jink. Tôi ra lệnh tất cả các người, giải tán đội hình này lập tức; những ai có vũ khí, hãy dẫn đường để di tản đến rừng phía nam.”
Mặc cho tiếng nói ấy đều đều, Barbossa bật nảy cứ như bị thứ gì đó đâm phải. Ngay cả thế, ông ta cũng đáng khâm phục khi lớn gan lớn mật vặn lại với giọng run run.
“Lấy…… lấy quyền gì, mà ngươi, một con nhóc bị lưu đày, có thể nói thế……”
“Quyền Hiệp sĩ.”
“Hiệp…… Hiệp sĩ là cái quỷ gì!? Không có Thiên Chức nào như thế trong làng này! Ngươi chỉ biết cách vung kiếm, rồi ngạo mạn tự gọi mình là hiệp sĩ, nếu các Hiệp sĩ ở Thủ Đô Trung Tâm phát hiện, ngươi sẽ hối hận đấy……”
Liếc qua gã Barbossa cứ lắp ba lắp bắp, Alice nhẹ lấy tay trái nắm miếng kim loại vai phải trên giáp mình.
“Ta…… Tên ta là Alice. Ta, người trông nom toàn bộ Centoria, là Hiệp Sĩ Hợp Nhất thứ ba mươi của Giáo Hội Chân Lý, Alice Synthesis Thirty!!”
Cô hét lên dõng dạc, và quăng đi tấm áo choàng.
Khi tấm vải nặng nề bị ném ra, bộ giáp vàng và thanh Kim Mộc Tê Kiếm liên tục phản chiếu màu sắc những ngọn lửa gào thét, chúng tỏa sáng đến lóa mắt.
“Cá…… Hi - Hi - Hiệp Sĩ Hợp Nhất……!?”
Sắc giọng Barbossa thay đổi hoàn toàn và ông ta ngã bệch xuống đất. Mắt Gasupht tròn lên.
Danh hiệu của Alice không phải là dối trá. Đây là vì, trong thế giới này, không người nào có thể nhái Hiệp Sĩ Hợp Nhất——tức là, có quyền hạn của Giáo Hội Chân Lý. Chỉ vài người có thể là Kirito và Alice, nhưng ngay cả nếu cô đã trốn khỏi Thủ Đô Trung Tâm để tới đâu, không có nghĩa Alice sẽ từ bỏ thanh gươm minh chứng đẳng cấp Hiệp sĩ của mình.
Đám dân làng ồn ào lặng tức nín hẳn. Tiếng gươm giao chiến ở phòng tuyến phía bắc, và tiếng la hét của vệ binh, goblin cũng chậm rãi lặng xuống.
Thứ đầu tiên phá vỡ yên lặng là giọng nói nhỏ nhẹ của Selka.
“Nee…… sama……?”
Quay mắt nhìn sang cô em gái đang chấp hai tay trước ngực , Alice mỉm cười chân thành.
“Xin lỗi đã giấu em, Selka. Đây mới thực sự là hình phạt của chị. Đồng thời, nó cũng là——trách nhiệm thực sự của chị.”
Nước mắt dâng lên và long lanh nơi khóe mắt Selka.
“Nee - sama…… Em…… Em luôn luôn tin vậy mà. Nee - sama không bao giờ là tội nhân được. Nó…… thật sự đẹp lắm……”
Người cử động tiếp theo là Gasupht.
Khuỵu gối xuống một tiếng gan, vị Trưởng Làng kêu lên mạnh mẽ.
“Tôi tuân lệnh Ngài, Hiệp Sĩ Hợp Nhất - dono!!”
Nhanh chóng đứng dậy, ông quay lại với dân làng sau lưng và cất giọng.
“Mọi người đứng lên!! Những ai có vũ khí, hãy dẫn đường đến cổng nam!! Khi mọi người ra khỏi làng, hãy chạy đến khu rừng phía nam!!”
Trong đám đông đang ngồi, tiếng ồn bắt đầu lan truyền. Nhưng chỉ được một chốc. Không người dân nào dám bất tuân lệnh Trưởng Làng, vốn được đưa ra dựa trên lệnh của một Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
Tức thì, những người nông dân cứng đầu đang giữ vành biên đồng thời đứng dậy, và những phụ nữ, trẻ em được bảo vệ cùng người già bên trong vòng tròn xếp thành một hàng. Gasupht nhập vào nhóm dẫn đường, ông nhặt một cây cuốc thô cho mình. Alice nhìn vào mắt ông mà chậm rãi nói.
“Otou - sama , xin hãy chăm sóc cho dân làng…… Selka, và Okaa - sama.”
Ánh mắt cương quyết của Gasupht lay động chỉ trong thoáng chốc, rồi ngập ngừng đáp.
“…… Xin Ngài cũng hãy bảo trọng, Hiệp sĩ - dono.”
Người cha này giờ đây sẽ không bao giờ gọi Alice như chính con gái mình nữa. Đây là cái giá phải trả cho sức mạnh được trao ban. Khi nhớ lại ký ức đó, Alice nhè nhẹ đẩy lưng Selka, ra hiệu cho cô bé đi bên cạnh Gasupht.
“Nee - sama…… xin đừng gắng quá nhé.”
Mỉm cười và gật đầu với cô em gái đang ướt mắt, Alice quay lại và nhìn về phía bắc.
Cùng lúc đó, dân làng bắt đầu di chuyển.
“Ah…… Aah…… Nhà, nhà tôi……”
Rên rỉ với giọng điệu vô tích sự, Nygr Barbossa vẫn ngồi trên đất. Mắt ông ta phóng vào giữa những dân làng đang chạy giặc và ngôi nhà sắp chìm trong biển lửa của ông ta. Xin hãy bảo trọng, Alice nghĩ thế khi chăm chăm nhìn theo những dân làng khác.
Tuy dân làng cuối cùng đã bắt đầu di chuyển, vẫn có ít nhất 300 người. Cần phải có thời gian để mọi người rời làng, nhưng phòng tuyến đã gần sập, và tiếng bước chân của quân thù tiến đến từ phía đông và phía tây đã vọng đến đây.
Bất thình lình, tiếng thét của một người đàn ông trẻ từ phía bắc Quảng Trường.
“Không! Rút lui! Rút——!!”
Có vẻ là Trưởng Vệ Binh Jink. Nghe thấy điều này, Barbossa đột nhiên quát tháo Alice với cường độ được thay mới.
“Thấy…… thấy chưa! Chúng ta nên ở lại đây và phòng thủ! Chúng ta sắp chết rồi! Mọi người sẽ chết!!”
Alice nhún vai mà bình tĩnh bắt bẻ.
“Bình tĩnh đi, tôi có thể sử dụng khu vực mới trống này để chiến đấu. Tôi sẽ bảo vệ nơi này.”
“Bất khả thi! Làm sao có thể xoay xở được! Ngay cả…… Ngay cả nếu là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất thật, phe kia có rất nhiều quái vật; một người cô thế thì làm được trò trống gì!!”
Bóng lũ goblin và orc đang tiến công từ phía đông và tây giờ đã rõ dáng còn Barbossa vẫn còn chửi rủa. Phớt lờ lão ta lần nữa, Alice quay lại và nhìn đằng sau mình: dù ngay cả hàng người dân còn trong Quảng Trường, bây giờ đã cách xa cô đáng kể.
Alice tóm lấy cổ áo Barbossa mà ném ông ta về phía nam, rồi hướng vào bầu trời đêm, lớn tiếng gọi con rồng thân thuộc của mình.
“Amayori!”
Tức thời, một tiếng rống rõ rệt vọng xuống từ không gian. Cánh tay Alice quét từ đông sang tây, và cô hét lên.
“——Hãy đốt hết mọi thứ!”
Một cơn bão cánh đáp xuống từ trời; Barbossa và lũ nửa người nửa quỷ kỳ dị——goblin đã lao vào Quảng Trường, tất cả đều nhìn lên.
Cái bóng của đôi cánh vẽ nên một đường qua bầu trời nhuốm màu đỏ lửa; con rồng khổng lồ đang hạ xuống từ phía đông há rộng miệng nó. Từ phía sâu trong họng, một ánh sáng trắng nhạt lóe lên——
Shubaa!!
Từ con đường phía tây, sức nóng rát cả mắt lạng xuyên qua Quảng Trường Trung Tâm ngay trước mặt Alice và gã Barbossa đang ngồi bệt, cắt vào cả con đường phía đông.
Trong tích tắc.
Ngọn lửa kinh dị bùng lên và phát nổ trong trời đêm. Đám goblin bị nó nuốt chửng đều bị ném lên không trung, la hét.
Cơn lửa rồng đã xóa sổ ít nhất 20 tên xâm lăng trong chớp mắt hóa hơi cả số nước trong vòi phun ở trung tâm Quảng Trường; hơi nước trắng tràn khắp xung quanh. Alice ra dấu cho Amayori vào thế chờ lần nữa, và kiểm tra phía sau mình.
Barbossa ngồi trên phiến đá cứ như bị tê liệt; mắt ông ta tựa sắp văng khỏi tròng.
“Cái…… Cáii…… R…… R - rồ - rồ - rồng ư…….!?”
Khi Alice đang nghĩ làm sao để cô có thể khiến người đàn ông méo cả mặt kia rời đi, thì như phân tán đám hơi nước, những vệ binh Làng Rulid mặc giáp da chạy nháo nhào từ phía bắc. Sự rút lui lúc nãy đã chứng minh đó là một quyết định quan trọng, khi những vệ binh chừng 10 người đó đều bị thương, nhưng dường như không có vết thương nặng nào.
Tên trẻ tuổi cao cao ở phía tót cuối, Trưởng Vệ Binh Jink, thấy Quảng Trường trống trơn mà rú lên.
“M - mọi người trong làng đi đâu rồi!? Chẳng phải tôi đã bảo họ ở đây và phòng thủ sao!?”
“Tôi đã lệnh cho rút lui về rừng phía nam rồi.”
Alice đáp lại. Jink chớp mắt như thể chỉ vừa mới nhận thấy cô và quét mắt từ trên xuống dưới người cô vài lần.
“Cô là…… Alice……? Tại sao cô……?”
“Không có thời gian để giải thích. Mọi vệ binh có ở đây không? Có ai bị bỏ lại đằng sau không?”
“Ah…… aah, không, chắc là thế……”
“Tốt, thế thì rời đi cùng mọi người khác đi. Aah, mang theo Barbossa - san cùng anh luôn.”
“Nh - nhưng…… lũ quái vật đó ở ngay trước mặt chúng ta……”
Trước khi cậu ta thậm chí còn có thời gian để dứt lời——
“Gihii————!”
Một tiếng rít lỗ mãng ngập cả Quảng Trường.
“Chúng đâu rồiiii!! Lũ Ium trắng đi đâu rồiiii!”
Nhào vào Quảng Trường từ trong đám hơi nước là goblin, vận tấm giáp kim loại thô, cầm mấy thanh kiếm xù xì trông giống phiến kim loại, và đeo những túm lông dài trên đầu. Từ ngoại hình, chúng không ở cùng một tộc với những tên đã bị hóa thang bởi lửa của Amayori, mà chúng trông cơ bắp hơn.
Alice hít sâu vào và tay phải nắm lấy chuôi kiếm. Con rồng không thể phun hơi lửa liên tục. Cho đến khi Amayori có thể tập trung đủ Nguyên tố Nhiệt lần nữa, Alice sẽ phải đối mặt với quân chủ lực của địch bằng chính sức mình.
Một trong mấy tên goblin thoáng thấy bóng của Alice mặc giáp hoàng kim; mắt hắn rực vàng lên cơn đói khát đầy sát khí đến kinh hãi, khi hắn gào lên.
“Gihyii!! Một con Ium nữ! Giết! Giết và xực nó!!”
Alice lặng lẽ chờ đợi tới khi lưỡi kiếm vung lên của tên nửa người nửa quỷ đến gần, cô lẩm nhẩm trong tim.
——Phải có loại sức mạnh nào, để một người phải coi ngay cả chính sự hiện diện của họ là tội lỗi.
Là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất; cơ thể này đây.
“Gihya————!!”
Lưỡi kiếm nặng trịch vung xuống từ trên không cao dễ dàng bị tay trái Alice chặn đứng. Dù xung chấn mạnh truyền xuống tay cô, nhưng không có vết rách da hay gãy xương nào. Chẳng tốn tí lực, cô nắm lấy lưỡi gươm với hai ngón tay và bẻ nát nó tựa như đấy chỉ là một lớp băng mỏng dính.
Sau một tiếng rắc, những mảnh kim loại rơi xuống, nhưng trước khi chúng kịp chạm đất, Kim Mộc Tê Kiếm đã rời vỏ bao mà chém ngọt từ bên này sang bên kia người tên goblin.
Thanh kiếm tạo nên một cơn gió đến nỗi cuốn cả 3 tên goblin gần đó vào quỹ đạo và thổi tung hết làn hơi nước. Không một âm thanh, những tên lính kẻ thù mắt vàng tròn rơi ra ở trung tâm rồi rớt xuống mặt đất.
Alice lùi bước để tránh máu dấy và tự nhủ với bản thân trong tim.
——Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Quả nhiên bà đã sai.
——Bà đã tập trung nhiều sức mạnh đến thế trong cơ thể của chỉ 30 Hiệp Sĩ Hợp Nhất, phong ấn suy nghĩ của họ và nuôi họ như những con búp bê. Bà muốn dùng một phương pháp như thế để thao túng sức mạnh đáng lẽ phải được phân phát cho toàn Nhân Giới. Nhưng thứ sức mạnh quá bất công sẽ tha hóa và làm rối loạn người dùng nó cũng như những ai quanh họ. Ngay cả một người như bà cũng bị nuốt chửng bởi sức mạnh áp đảo đấy và biến thành một thứ không phải là người……
Bởi cái chết của Giáo Sĩ Tối Cao ngày hôm nay, sẽ không còn có thể sửa chữa lỗi lầm đó.
Ngay cả thế, chí ít cô cũng cần phải dùng sức mạnh này cho đến kiệt cùng vì con người.
Cô không phải là một Hiệp Sĩ Tối Cao của Giáo Hội Chân Lý nhưng một kiếm sĩ tuân theo ý chí của riêng mình và chiến đấu cho quyết định của bản thân. Như hai người kiếm sĩ dũng cảm kia đã từng.
Giữ tư thế sau khi vung kiếm hết quỹ đạo, Alice mở con mắt trái đã nhắm nãy giờ.
Cùng lúc đấy, phòng tuyến tạm thời dựng lên ở phía bắc Quảng Trường cũng hoàn toàn bị phá hủy.
Con đường thênh thang chậc ních quân chủ lực kẻ thù. Số goblin hơn 50, còn orc thì ít hơn nhưng chúng mặc giáp kim loại và lăm lăm những cây đinh ba to tướng.
Trông thấy mắt chúng lòa lên tia sáng lạnh lẽo, cơ thể khiến người ta phải khóc rống lên của chúng thì sặc mùi căm hờn và dục vọng, những vệ binh sau Jink và Nygr Barbossa rên rỉ tuyệt vọng.
Nhưng tâm Alice rất bình thản.
Đấy không phải là sức mạnh của Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Nếu bị bao vây bởi một số lượng khủng khiếp và bị giáo đâm từ mọi hướng, ngay cả một hiệp sĩ cũng không thể bước khỏi tình huống mà không dính đến một vết trầy.
Thứ mang lại sức mạnh cho Alice chỉ đơn thuần là một nhận thức mới.
——Kể từ hôm nay, mình sẽ chiến đấu cho ý nguyện của mình. Mình sẽ chiến đấu để bảo vệ em gái mình, bảo vệ cha mẹ mình, và bảo vệ thế giới này, thế giới Kirito và Eugeo đã mong muốn bảo vệ.
Alice cảm giác rõ ràng rằng sự tự ti và bất lực sâu thẳm trong tim cô chầm chậm bốc hơi trong luồng sáng trắng. Ánh sáng trắng đó lan tỏa khắp người cô, tất cả đều đổ về con mắt phải nằm dưới chiếc băng đen, tạo nên một sức nóng dữ dội.
“………………!”
Cô nghiến răng và chịu đựng cơn đau kinh khủng hành hạ hốc mắt của cô đến tận sau gáy. Nhưng đấy là một cơn đau có lẽ cô đã từng trải qua trước đây và khiến cô hơi nhức một chút. Alice nắm lấy chiếc băng quấn trên đầu mình mà xé phăng đi.
Từ tốn, cô mở con mắt đã khép lại gần nửa năm kể từ ngày ấy. Quầng sáng đỏ tràn thành từng cơn vòng tròn vào tầm nhìn tối đen rồi trở thành những ngọn lửa rực cháy. Nó tạo nên một hình ảnh đôi với con mắt trái đang nhìn vô số những ngôi nhà đã đổ sụp và chậm chạp biến mất chìm trong lửa ngùn ngụt——cuối cùng cũng hợp lại với nhau.
Alice nhìn cả hai mắt vào miếng vải đen trên tay trái mình.
Chiếc băng mắt này đã liên tục được giặt rửa và đang từ từ phai màu này là thứ Kirito làm ra bằng cách xé một mảnh dài từ quần áo cậu. Mảnh vải này đã bảo vệ con mắt phải, vốn bị thổi bay cùng phong ấn nhiều tháng trước, giờ nó đã chạm đến ngưỡng Sinh Mệnh; từ từ nó bắt đầu biến mất từ đầu này đến đầu kia hồ tựa tan vào không khí. Chăm chú nhìn cảnh tượng thanh tú mà đẹp đẽ đó, Alice nhận ra.
Nửa năm nay, cô ban đầu định bảo vệ và chăm sóc Kirito, người đã mất đi cánh tay phải và linh hồn mình. Nhưng người được bảo vệ lại là Alice.
“…… Cảm ơn anh, Kirito.”
Cô nói, nâng miếng vải sắp tan rã tới gần môi.
“…… Giờ đây em không sao nữa rồi. Em tin rằng, từ hôm nay sẽ có vô vàn hoang mang, thất vọng, cả lỗi lầm…… nhưng em sẽ tiến lên. Cho anh và cho điều em khao khát.”
Khoảnh khắc tấm vải biến mất, cô ngẩng đầu dứt khoát.
Hai mắt cô cố định thẳng phía trước nhìn thấy gần 100 tên goblin và orc, đang gào thét la lối cùng lúc và nhung nhúc tràn vào Quảng Trường. Vọng lại từ phía sau là tiếng bước chân tháo chạy của vệ binh và Nygr Barbossa.
Alice, người phải đối mặt với quân thù chỉ một mình, không hề cảm thấy một li sợ hãi nào trong tim.
Cô hít vào một hơi không khí toàn mùi cháy và hét lên.
“——Ta là Alice, Hiệp sĩ của Nhân Giới!! Chừng nào ta còn ở đây, máu và thảm sát các ngươi thèm muốn sẽ không bao giờ có thực!! Giờ hãy cút về hang động chốn các ngươi đã tới!!”
Tựa như một áp lực đè lên mọi nơi, lời tuyên bố đanh thép vang dội khiến lũ goblin tiên phong chậm bước tiến một chút. Tức thì ngay sau đấy, một tên orc cao ngồng có vẻ là tướng bọn chúng đứng ở giữa đội hình, vung rìu của hắn và văng ra một tiếng rống man dại.
“Guraaaa -!! Mi chỉ là một con oắt Ium trắng thôi, ta, «Morikka Chặt Chân» - sama sẽ đập mi ra đất!!”
Đám goblin lấy lại sĩ khí với tiếng thét đó. Đối mặt với làn sóng quân thù đen đặc, Alice đợi tới khi chúng vào tầm nhắm——
“Amayori!”
Nghe gọi tên một cái, thì một cái bóng khổng lồ nhào xuống với tốc độ đến nguy hiểm. Dù ngay cả khi chưa tạo đủ Nguyên tố Nhiệt để khạc ra, nhưng chỉ mỗi cảnh một con phi long bay qua đầu một cách uy hiếp cùng tiếng gầm sấm rền đủ để lũ bán nhân kia sợ hãi. Những toán lính, bị hù dọa bởi điều này, còn dao động hơn cả trước.
Không ngần ngừ một giây, Alice nâng cao thanh Kim Mộc Tê Kiếm, thẳng vào không trung và hét lên.
“——Enhance Armament!!”
Dù ngay cả khi nửa năm cô không hề niệm thuật này, ngay cả khi đó chỉ là một phiên bản cực đơn giản của «Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn» đã bỏ gần hết Thuật Chú, thanh gươm yêu của Alice vẫn phản ánh ý chí của cô. Với một tiếng keng kim loại trong ngần, lưỡi kiếm hoàng kim tách thành vô số những lưỡi đao nhỏ, nhảy múa trong trời đêm khi phản chiếu ánh lửa.
“Hãy nuốt chửng nơi này——hỡi muôn hoa!”
Zaaa, trận bão hoa vàng tuôn tới quân thù.
Kẻ đầu tiên bị chìm trong sương máu là tên orc tự xưng tướng. Những bông hoa đâm xuyên cả người hắn, bào sạch Sinh Mệnh hắn trong tích tắc; hắn ngã ngửa lên nền đất trong một tiếng sầm động trời. Lũ orc xung quanh la lên không ngớt và ngã nhào lên nhau.
Kim Mộc Tê Kiếm là Thần Khí luyện từ gỗ của cái cây già tuổi nhất đã nằm ở trung tâm Nhân Giới từ những ngày khởi nguyên. Với một cái tên khác – «Vĩnh Kiếp Bất Hủ», nó có thể phân chia thành hàng trăm cánh hoa thông qua Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn, mà mỗi cánh hoa đủ sức chống lại cả một thanh danh kiếm rèn bởi một thợ rèn. Dĩ nhiên, nó không thể bị chặn lại bởi một lớp giáp gang được.
Lực lượng xâm lược chủ lực mất tướng trong nháy mắt đã tụt máu hăng đáng kể. Đám tiên phong đang lên chậm bước ngay tức thì rồi đứng lại trong 10 mel ở lối vào Quảng Trường.
Khi những con goblin đứng hàng đầu còn hoang mang và không thể lựa chọn giữa thèm khát và sợ hãi, Alice vung đốc kiếm trong tay phải mình một cách mãnh liệt. Hàng trăm cánh hoa nhẹ nhàng bay vào trong không trung và tạo nên một bức tường hoa văn đẹp đẽ giữa Alice và kẻ thù.
Nhìn lũ nửa người nửa quỷ kia qua hàng rào mắt cáo vàng óng, Alice lặng lẽ tuyên bố.
“Đây là bức tường chia cắt Nhân Giới và Vùng Đất Bóng Tối. Ngay cả nếu các ngươi âm mưu phá hang động, chừng nào ta còn ở đây, các ngươi không bao giờ có thể vấy bẩn vùng đất này! Chọn đi——bước tới phía trước và đầu hàng dưới biển máu, hay quay lại và xéo về Vùng Đất Bóng Tối!!”
Trong 5 giây, nhóm goblin tiên phong toàn bộ đều bất chợt quay đầu lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK