Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi trời, nhìn trang trí ban công trong phỏng của gái làng chơi này… woa, xem bức màn chắn gió của người ta này… chậc chậc ngó cái tay vịn hàng lan can này kìa…”

Chỉ thấy người này miệng nói huyên thuyên không dứt, nhưng nghe kỹ lại thấy quá nửa là tối nghĩa khó hiểu, hơn nữa giọng nói liên tu, ngữ điệu bất tận, bằng trắc trật tự, nghe một hồi mà thấy như hòa thượng trong chùa đang tụng kinh niệm Phật vậy, cuối cùng khiến cho nam tử lặng im đứng cạnh nãy giờ phải đánh mắt liếc sang:

“Kim Kiền…”

Một từ như ma âm xuyên tai khiến cho tiếng tụng kinh kia nhất thời ngưng bặt, chỉ thấy Kim Kiền vẻ mặt tươi cười, ngẩng đầu nói: “Công tử có gì giao phó?”

Triển Chiêu, một đôi con ngươi trong veo quét qua Kim Kiền một vòng, rồi mới nói: “Chỉ là tại hạ hiếu ký, vì sao một con hạc giấy không chút thu hút nào lại được Băng Cơ xem trọng.”

“Việc này…”

Kim Kiền nhất thời cười khan, thầm nghĩ: Ngàn cánh hạc bỏ đi kia làm sao có được bản sự đó, nếu không dựa vào sắc đẹp vô song của Tiểu Miêu, hơn nữa khi trên đài cao Tiểu Miêu còn phô diễn công phu “bóp nát cái chén” kinh người, thì chúng ta làm sao mà có được cuộc diễm ngộ này.

Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ như vậy, nhưng miệng lại chẳng thể nói ra thành lời.

Nếu con mèo này mà biết mình dùng “Mỹ miêu kế” để thừa nước đục thả câu, nói không chừng sẽ làm cho mình đến ăn cũng chả được ấy chứ!

Nghĩ đến đây, đôi nhãn cầu của Kim Kiền đảo qua đảo lại hai vòng, cười bồi: “Công tử, ngài đánh giá những lễ vật của người khác dâng tặng hôm nay thế nào?”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, rồi mới đáp: “Là những vật vô giá, đương thời khó cầu.”

“Nhưng Băng Cơ có từng đưa mắt nhìn không?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, rồi chầm chậm lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi.” Kim Kiền làm bộ chắp tay sau lưng, thong thả bước đi nói: “Băng Cơ đối với những vật vô giá, báu vật khó cầu đó lại không thèm liếc mắt dù chỉ một cái, đủ để thấy Băng Cơ chính là nữ tử thanh cao, mặc dù thân đang ở nơi thanh lâu ô trọc, nhưng tâm lại như đóa sen thanh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Thế nên những cánh hạc giấy này đã thỏa được ý nguyện của Băng Cơ.”

“Đóa sen thanh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn… Băng Cơ này có đức có tài gì mà nhận được lời tán thưởng như thế…”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước vang lên từ phía sau.

Kim, Triển hai người quay đầu lại nhìn, thì thấy Băng Cơ chậm rãi bước từ trong phòng tới, một thân mẫu đơn sa y trước đó đã đổi thành váy lục mỏng manh xanh biếc.

Vạt váy quét đất, đai lưng màu trắng quấn quanh eo, lộ rõ thân mỹ miều, nửa ngực ẩn hiện, bờ vai tròn lẳn thoáng hiện, quả thực quyến rũ mê hoặc lòng người. Đúng là: Giai nhân thướt tha, yểu điệu đứng đó, nào ai sánh bằng.

“Băng Cơ cô nương.”

Triển Chiêu hai tay ôm quyền, khẽ chắp tay nói.

Kim Kiền thấy thế cũng vội vàng học theo làm y hệt.

Băng Cơ thấy hai người phản ứng như vậy thì không khỏi có chút ngạc nhiên.

Phàm là những kẻ đến Thiên Hương lâu này, ai nấy đều cùng một mục đích, thế nên lời nói cùng thần sắc lúc đó không kẻ nào là không mang theo khí vị tanh hôi. Mà hai người này, so với những khách tầm hoan trước đây, có thể nói là khác xa một trời một vực: Vị nam tử tuấn tú nho nhã phía bên trái, mắt nhìn thẳng không liếc ngang liếc dọc, đôi con ngươi trong veo chính trực, không những chẳng mảy may mang theo màu dục vọng, mà ngược lại lại ẩn tàng chính khí trên thân; còn tiểu sai vặt phía bên phải, mặc dù hai mắt sáng quắc như thần sắc vẫn thản nhiên, không hề nhuốm vẻ hèn kém, bi lậu.

“Băng Cơ khiến hai vị đợi lâu, giờ đây xin được tạ tội.”

Rốt cuộc Băng Cơ vẫn là Băng Cơ, vẻ kinh ngạc chỉ hiện lên thoáng qua trong giây lát, rồi lập tức khôi phục như bình thường, đi đến trước mặt hai người thi lễ.“Băng Cơ cô nương khách khí rồi”, Triển Chiêu gật đầu đáp.

“Khách khí, khách khí quá”, Kim Kiền cũng trông bầu vẽ gáo mà bắt chước trả lời theo.

Băng Cơ nghe xong mới chầm chậm ngước mắt lên nhìn, đôi con ngươi long lanh lấp lánh, lúng liếng mà trong veo, như ẩn chứa cả sắc xuân trong đó, Kim Kiền nhìn mà tim không khỏi đập loạn nhịp, thầm nghĩ: Ai ya, cô nàng Băng Cơ quả nhiên là hồ ly tinh tu luyện nhiều năm, mắt chỉ mới phóng điện một cái thôi mà ngay đến mình, sinh vật cùng giới, cũng còn có chút không trụ nổi nữa là con mèo kia, chỉ sợ… Không hay rồi, ngay cả Tiểu Miêu cũng bại trận thì ai có thể thuyết phục Băng Cơ trợ giúp lão Bao một tay chứ?

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội giương mắt lên quan sát, lòng thầm suy tính nếu không may Triển Chiêu bị sắc đẹp mê hoặc, mình còn sớm mà tìm cách.

Nhưng vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy Triển Chiêu tuy cũng lộ vẻ ngạc nhiên sửng sốt nhưng thần sắc vẫn không đổi, đôi con ngươi trong vắt như nước, hiệp khí lồng lộng như ngạnh khí công bao phủ toàn thân.

Kim Kiền bên cạnh thấy vậy mà thầm tặc lưỡi: Quả nhiên là ma cao một thước, đạo cao một trượng, xem ra Tiểu Miêu đã thành lão tăng nhập định, đạt tới cảnh giới sắc tức là không, không tức là sắc rồi.

Băng Cơ lại càng ngạc nhiên hơn, vội vàng cụp mắt xuống, ngưng một lát, mới nói: “Hai vị công tử, xin mời ngồi, để Băng Cơ rót rượu cho công tử.”

Triển Chiêu khẽ gật đầu, đi theo Băng Cơ đến trước bàn, rồi nghiêm trang ngồi xuống, Băng Cơ ngồi bên phải, Kim Kiền do dự một chút rồi chọn phía bên trái Triển Chiêu mà ngồi xuống, khi ấy mới cảm thấy an tâm.

“Nhị vị công tử lúc trước đều nói ‘Ngàn cánh hạc’ là báu vật vô giá, Băng Cơ bất tài, xin nguyện ý lắng nghe cho tỏ tường.”

Băng Cơ, bàn tay mềm mại nhấc bình rượu lên, vừa rót cho Triển, Kim hai người vừa nói.

Triển Chiêu cầm chén rượu lên, chỉ uống mà không nói, mi mắt cụp xuống, đôi con ngươi đen láy lại chầm chầm liếc sang Kim Kiền.

Kim Kiền bị nhìn đến mức giật mình đánh thót, nào có tâm tình thảnh thơi thưởng thức rượu ngon nữa, buột thốt lên theo phản xạ: “Không sai, đúng là báu vật vô giá!”

“Băng Cơ mong công tử cởi bỏ nghi hoặc.”

“Cái này…”, Kim Kiền không khỏi len lén lau mồ hôi, thầm nghĩ: Tôi ngất, cái gì mà báu vật vô giá chứ, chẳng qua là trò mèo để Tiểu Miêu lên đài thôi, nếu cái đám chim giấy kia mà là bảo vật thì tôi còn trà trộn vào Khai Phong phủ làm cái quái gì chứ, chẳng phải sớm đã phát tài rồi sao?!

Ngước mắt lên lần nữa, chỉ thấy bốn con mắt sáng rực của Băng Cơ và Triển Chiêu đều nhìn chằm chằm vào mình, mà khóe miệng của cái vị đường đường là Tứ phẩm ngự tiền đới đao hộ vệ kia dường như còn có xu hướng nhếch lên vài phần.

Nhất thời da mặt Kim Kiền hơi giật giật, tâm tư xoay chuyển rất nhanh, kiên trì nói: “Băng Cơ cô nương xin hãy nghe tại hạ kể một câu chuyện, tới khi nghe xong thì sẽ hiểu được.”

Nói rồi, nàng cũng không quan tâm tới hai người đối diện phản ứng thế nào, hít sâu một hơi, cứ thế kể: “Một trăm năm về trước, Hoàng Hà vỡ đê, lũ lụt ngàn dặm, nạn dân vô số, triều đình vì tu sửa đê điều mà trưng tuyển công phu trên toàn quốc. Chuyện kể rằng có một đôi vợ chồng mới cưới, thành hôn chưa được ba ngày, người chồng liền bị gọi đi tu sửa xây dựng đê điều. Trước khi đi người chồng đã nói với vợ của mình rằng: Vi phu đi lần này, đến ngày lá phong rực đỏ, chim nhạn bay về nam, vi phu sẽ về. Người vợ nghe xong rất mực tin tưởng không chút nghi ngờ, ngày đêm ngóng trông, chỉ mong đến ngày lá phong rực đỏ, nhạn bay về nam.”

“Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt một cái đã tới mùa đông, lá phong đỏ rực đã rụng hết, nhạn cũng bay về nam mất dạng. Mọi người đều nói, người chồng e rằng đã chết trong nạn hồng thủy, nhưng người vợ không tin, vẫn một lòng mong ngóng tướng công trở về, sự chờ đợi này kéo dài ba năm đằng đẵng. Đến mùa đông năm thứ ba, rốt cuộc đê điều đã được tu sửa xây dựng xong, ngày người chồng trở về, chàng không khỏi ngẩn người kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt: Phía trước căn nhà lạnh giá treo hàng ngàn cánh hạc giấy đỏ rực, nhìn từ xa mà cứ ngỡ lá phong thắm đỏ, mỗi khi gió lạnh thổi qua là những con hạc giấy ấy lại xao động tựa như những cánh nhạn bay về phương nam…”

Kể đến đây, Kim Kiền ngừng lại, lén liếc trộm sắc mặt hai người đối diện.

Chỉ thấy Băng Cơ đôi mắt lấp lánh, dung mạo tuyệt lệ không còn vẻ lạnh băng nữa mà mang theo cảm xúc nồng nàn; lại nhìn sang Triển Chiêu, cánh tay đang cầm chén rượu nâng lên lại quên mất phải đưa lên môi.

Kim Kiền thầm thở phào một cái, trấn định lại, tiếp tục kể:

“Quãng thời gian ba năm ấy, qua một ngày là người vợ lại gấp một con hạc giấy đỏ rực treo trước nhà, hôm ấy vừa đúng một ngàn ngày người chồng rời đi, trước nhà treo đúng một ngàn cánh hạc giấy đỏ rực, thế nên loại hạc giấy này mới có tên là ‘Ngàn cánh hạc’.”

Ngừng một lát, ra vẻ trầm mặt một chút, Kim Kiền ngước mắt lên nghiêm sắc mặt nói với Băng Cơ: “Ngàn cánh hạc này chính là báu vật vô giá, nó vô giá không bởi chất liệu sang quý mà là ở tấm tình phu thê sâu nặng, tình cảm ấy còn kiên trinh hơn vàng bạc, có thể sánh với hai chữ vô giá. Băng Cơ cô nương nghĩ như thế nào?”

Băng Cơ hai mắt mở tròn, thoáng giật mình một cái rồi thu liễm lại, khẽ thở dài: “Tình kiên trinh hơn vàng bạc, thế gian khó cầu, hoàn toàn xứng đáng là báu vật vô giá.”

Lúc này Kim Kiền mới an tâm, âm thầm gạt mồ hôi một phen, nghĩ bụng: May là ngày trước mình đọc vô số tiểu thuyết tình cảm, xem một đám phim truyền hình hạng ba, nếu không thì với một kịch bản kinh điển cảm động lòng người dung hợp cổ kim, hội tụ đủ các yếu tố trong và ngoài nước như thế này, sao có thể kể ra dễ dàng như nắm trong lòng bàn tay được chứ, may thế, may thế…

Lại nhìn qua Băng Cơ vẫn là bộ dạng cụp mi không nói, Kim Kiền không khỏi liếc sang Triển Chiêu, chỉ thấy trong đôi con ngươi đen láy thấu triệt kia ẩn chứa nỗi niềm xúc động, thấy Kim Kiền đang nhìn mình, đôi môi mỏng bất giác nhướng lên, thoáng hiện ý cười dào dạt.

Kim Kiền bỗng cảm thấy trước mắt hoa đào bay rợp trời, liền vội vàng thu ánh nhìn lại, ổn định tâm thần.

Chợt nghe Triển Chiêu cất cao giọng: “Tấm tình sâu nặng như vậy tất là báu vật vô giá. Nhưng người chồng kia ba năm không trở về nhà là vì xây dựng đê điều, tấm lòng vì dân đó cũng là báu vật vô giá vậy. Băng Cơ cô nương nghĩ thế nào?”

Kim Kiền nghe xong, không khỏi sửng sốt, vội vàng dùng khóe mắt liếc Triển Chiêu, lại thấy Triển Chiêu chầm chậm hạ chén rượu xuống, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ như đã tính toán mọi việc từ trước.

Chẹp… Biểu hiện này của Tiểu Miêu nhìn thế nào mà cứ thấy gian xảo quá cỡ.

Băng Cơ nghe xong câu hỏi của Triển Chiêu, không khỏi ngẩng đầu đáp: “Xả thân vì dân, tất cũng vô giá.”

“Cô nương có cái nhìn như thế nào đối với người chồng kia?”

“Vô cùng khâm phục, Băng Cơ ngưỡng vọng khó có thể sánh bằng.”

“Nếu có cơ hội, cô nương có bằng lòng noi gương người chồng kia, xả thân vì dân không?”

Băng Cơ nghe được những lời này, cho dù dung nhan lãnh đạm cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, buột thốt: “Công tử, những lời này có ý gì?”

Triển Chiêu khẽ thu ánh mắt lại, bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm rồi trầm giọng hỏi: “Cô nương có biết tình hình hiện nay của Trần Châu như thế nào không?”

Băng Cơ sắc mặt thoáng ngưng đọng lại, khẽ cúi đầu, lạnh lùng đáp: “Băng Cơ có nghe qua.”

Đặt chén rượu xuống, Triển Chiêu thong thả đứng dậy bước đến ban công phía trước, gió đêm hây hây thổi bay tà áo gấm màu trăng, giọng nói trong trẻo theo gió đưa tới:

“Trần Châu đại hạn, nạn dân vô số, nhưng An Lạc hầu lại chẳng màng đến những nổi khổ của bách tính, nhìn tình hình hạn hán mà như không thấy, chẳng quan tâm hỏi han, thậm chí còn giấu không báo tình hình hạn hán, lừa dối triều đình, may mà trời xanh có mắt, tình hình hạn hán đã được báo lên trên, có quan khâm sai phụng chỉ đích thân tới Trần Châu phát lương cứu hạn, nhưng hiềm vì An Lạc hầu vốn có căn cơ vững chắc ở Trần Châu, lại nắm binh quyền, gây nhiều trở ngại cho việc phát lương cứu tế, hiện giờ, sợ rằng việc phát lương cứu trợ đã bị An Lạc hầu khống chế, không cách nào phát tới tay bách tính được.”

Băng Cơ nghe xong sắc mặt không khỏi thay đổi, im lặng một lát mới hỏi: “Vì sao công tử lại nói cho Băng Cơ những chuyện này?”

Thân hình cao lớn thoáng động, Triển Chiêu quay người lại, đôi con ngươi đen láy sáng rực nhìn chằm chằm vào Băng Cơ, trong một thoáng mà như thu cả biển cả thâm sâu khôn cùng rồi trải ra trước mắt vậy:

“Nếu dựa vào sức của cô nương mà có thể giải cứu cho hàng vạn nạn dân Trần Châu, cô nương có nguyện xả thân vì dân không?”

Băng Cơ thân hình run lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Triển Chiêu, nét mặt vừa kinh vừa dị, chầm chậm đứng dậy, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc công tử là ai?!”

“Tại hạ là Triển Chiêu của Khai Phong phủ, đặc ý tới đây mời Băng Cơ cô nương trợ giúp Bao đại nhân một tay.”

Trăng sáng vằng vặc, ánh trăng trong vắt trải ngàn dặm, sương đêm theo gió phần phật thổi bay tà áo, Triển Chiêu một thân y phục sắc trăng múa lượng trong gió, lật phật như nước, đôi mắt trầm tĩnh sáng như ánh sao, chất chứa chính khí lồng lộng.

Đừng nói là Băng Cơ mà ngay đến Kim Kiền vốn đã quen nhìn dung nhan của Tiểu Miêu cũng phải mất đến nửa khắc ngẩn ngơ.

“Băng Cơ… nguyện ý.”

Chứng kiến sắc mặt Băng Cơ biến hóa từ kinh ngạc đến ngẩn ngơ, từ ngẩn ngơ đến bừng tỉnh, từ bừng tỉnh tới xấu hổ, từ xấu hổ cho đến kính phục, Kim Kiền cuối cùng cũng rút ra một kết luận như thế này:

Chậc chậc, quả nhiên là Tiểu Miêu ra tay, còn ai sánh được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK