Tiết thu se lạnh, mặt trời lên cao. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, một thân thanh sam của Hắc Yêu Hồ Trí Hoá đứng đơn độc, ẩn hiện giữa bóng hoa lấp lánh lay động theo gió. Đôi mắt sáng dài, nhếch lên theo khoé môi đang dần hé ra nụ cười tà ý ma mị. Thật lòng thì, tại lúc này, y cũng ra dáng một con người.
Nhưng trong mắt mọi người phía Đông thái đài, người này từ lâu đã là nhân vật phản diện tiêu biểu, sẵn sàng gây ác, bất chấp thủ đoạn. Bây giờ, trông tư thế giả vờ giả vịt kia, ai nấy không hẹn mà lòng cùng sôi trào căm phẫn, thi nhau châm biếm:
"Ha ha ha, Kỳ Lân Môn quả nhiên toàn lũ vô dụng, giờ lại phải cậy nhờ đích thân môn chủ đơn thương độc mã mà xuất trận!", Hàn Chương lớn tiếng cười nhạo.
"Cũng không hẳn là vậy!", vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Trí Hoá nói: "Thân thủ tại hạ trong Kỳ Lân Môn bất quá chỉ là hạng tam lưu, nếu hôm nay không thượng đài tỉ thí thì e rằng ngày hôm sau không còn cơ hội cho các vị chê cười!"
Trí hoá vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền biến đổi.
"Tên này đích thực ăn nói hàm hồ, nói hươu nói vượn!", Hàn Chương quay đầu lại, một mặt khẳng định.
"Đúng vậy! Tuy rằng con hồ ly này thối mồm độc miệng, nhưng võ công chắc chắn không tệ! Với đẳng cấp của hắn mà còn không là gì ở Kỳ Lân Môn thì... Chuyện quá vô lý rồi!", Đinh Triệu Huệ mặt khác đồng tình.
"Mặc kệ hắn nói thật hay không! Trận này chúng ta quyết đánh tới cùng, trước phân định thắng thua, sau triệt hạ uy phong hắn!", Bùi Thiên Lan vỗ bàn, kích động hô lên.
Tưởng Bình vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất, cất tiếng hỏi: "Người nào nguyện ra ứng chiến?!".
"Ta đi, ta muốn giết con hồ ly này lâu lắm rồi!", Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ đồng thời đứng bật dậy, không hẹn mà cùng nói:
Tưởng Bình xem như không nghe thấy, quay đầu lại những người còn lại nói: "Còn có ai khác nguyện đi không?".
"Tứ ca!!", Bạch Ngọc Đường trừng mắt.
"Tưởng tứ ca!", Đinh Triệu Huệ ấm ức.
Tưởng Bình khẽ thở dài một hơi, nhìn phía hai người này một chút, khẳng định: "Nếu để hai ngươi thượng đài, trận này tất bại!"
"Sao lại thế được", Bạch, Đinh càng là một giọng oán hận.
Tưởng Bình lắc đầu: "Đinh nhị đệ! Đệ cùng Trí Hoá giao tình không ít...."
"Ai thèm qua lại với cái con hồ ly thối ấy???", Đinh Triệu Huệ giậm chân.
"Còn Ngũ đệ bản tính nóng nảy...!"
"Ta nóng nảy khi nào?!", mắt hoa đào nào đó trợn lên.
Lần này, không chỉ Kim Kiền mà tất cả mọi người nhất tề thở dài.
"Hắc Yêu Hồ Trí Hoá tà ý thâm sâu, khó đoán biết nhất lại không nằm ở võ công, mà chính nằm ở khả năng hoạt ngôn xảo biện. Loại người như hắn có thể đem ba tấc lưỡi mà bẻ cong đại cục. Lúc thì hắn dùng chiêu khích tướng, khi lại châm biếm, hoặc đe doạ nhiễu loạn lòng người, khiến tâm trí dần không mẫn tiệp, đánh mất tự chủ, thực lực dần bị chế ngự không thể phát huy.", Chân Trường Đình đem ý kiến quyền uy, góp bình luận, "Lúc này, dù là cao thủ nhất lưu cũng e rằng cũng không thể chiếm lợi thế!" (*)
"Hai người các ngươi còn chưa lên đến võ đài đã bị hắn công kích cho tâm trí rối loạn, hỏi làm sao có cơ mà thắng?", Tưởng Bình cao giọng hùng hồn hỏi một câu, đem cái miệng còn muốn cãi tiếp của hai người Bạch, Đinh chặn đứng lại.
Không đến nỗi chứ! Đây chẳng phải vừa động thủ vừa động khẩu, vừa đánh nhau vừa võ mồm sao? Kim Kiền chấm mồ hôi, tự hình dung ra thế trận Độc Khẩu Ma Pháp Đại Công Phá (*) mà bất giác rùng mình.
--------
(*) nghe tên kêu vầy chứ nó vẫn chỉ cuộc chiến võ mồm thôi =)))
--------
"Để thắng được kẻ này, phải là người ý chí kiên định, tâm tịnh như gương. Người này nhất thiết không thể vì mấy lời xàm ngôn của Trí Hoá mà lay động, may ra mới có cơ hội thắng!". Chân Trường Đình làm một câu tổng kết.
Lời vừa nói ra, xung quanh im lặng, nhất thời nhất động, nhìn về một người: không ai khác ngoài cái vị nãy giờ sắc mặt vẫn trầm ổn, ngồi vững như chuông- nam hiệp Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào, "Tiểu Miêu! Vậy thì ngươi cứ thẳng tay giáo huấn...",
"Để ta đi!",
Giọng thiếu niên đột nhiên lên tiếng, chính là Ngải Hổ, một thân đứng thẳng, tay cầm Đoạn Đao, thần sắc kiên định. Đôi mắt to tràn đầy vẻ dứt khoát.
Chỉ là, trái với vẻ dứt khoát kia lại là vẻ mặt sửng sốt của mọi người.
"Ngải Hổ!", Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hết kinh ngạc, "kẻ kia... Kẻ kia là sư phụ ngươi đó!".
"Chính vì là sư phụ của tại hạ, nên tại hạ càng phải đi!", vẫn thái độ kiên quyết, Ngải Hổ nói, lời lời ẩn hàm khí phách, "Ta muốn hỏi cho ra nhẽ, vì lẽ nào hắn lại vẽ đường cho kẻ xấu? Tại sao lại gia nhập Kỳ Lân Môn. Cớ gì hắn lại phò tá Tương Dương Vương làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo!".
"Nhưng Ngải Hổ, công phu của ngươi đều là do Trí Hoá một tay dạy bảo.. Chỉ e... ", Hàn Chương nói thẳng thừng, những mong Ngải Hổ nhìn vào thực tế.
"Chính bởi như vậy! Hiểu rõ nhất võ công sư phụ là ta! Hơn nữa, từ nhỏ ta đã thường xuyên bị sư phụ mắng thành quen, nên sư phụ có công kích gì cũng không thể làm ta rối trí.", Ngải Hổ vừa vỗ ngực vừa nói, "Vì lẽ đó, để ta đi là thích hợp nhất!".
Chậc! Nói cũng phải. Với người khác, lời nói của Trí Hoá ngang nanh ác mãnh thú, nọc độc mãng xà nhưng gặp phải Ngải Hổ thì coi như đã có miễn dịch rồi.
Kim Kiền xoa cằm suy đoán: nếu nghĩ theo hướng này, Ngải Hổ đương nhiên cũng là một lựa chọn tốt. Có điều... Ngải Hổ với Tiểu Miêu, ai thượng đài thì khả năng thắng sẽ cao hơn đây?
Mọi người cũng do dự chưa quyết định. Nhìn bên này, Ngải Hổ một mặt mắt lấp láy chờ mong, thực sự khiến người ta khó từ chối. Lại liếc phía kia, Triển Chiêu thần sắc nghiêm nghị, trầm ngâm hồi lâu rồi mới ôm quyền hướng mọi người, chậm rãi đề đạt: "Triển mỗ cho rằng, so với Triển mỗ, Ngải tiểu huynh đệ lại thích hợp hơn!".
Dừng lại một chút, mày kiếm hơi nhíu, Triển Chiêu mới nói tiếp: "Huống gì Triển mỗ cũng không phải là bậc thánh nhân, không phải lúc nào cũng giữ được tâm nhược chỉ thuỷ (*)".
--------
(*) tâm tĩnh như nước lặng.
--------
Không hiểu vì lí do gì mà nghe Triển Chiêu nói xong, mọi người chợt thấy trong lòng vô cớ run lên. Cảm xúc hỗn loạn nhất phải kể đến Kim Kiền, bỗng dưng thấy trái tim mình như co thắt lại.
Tiểu Miêu vừa nhìn ta? Đúng là vừa nhìn một chút. Nhưng sao lại nhìn như vậy?
Aaaaaa, Tiểu Miêu đại nhân của ta ơi! Ngài đừng hơi một tí là lại hành động khó hiểu như vậy!!! Tự nhiên làm ra ánh mắt thế kia, rốt cuộc là ý tứ gì??? (*)
Khoan! Chờ chút!
Mắt nhỏ của nàng vừa vặn liếc đến Bùi Thiên Lan, lúc này cũng đang có ý định đề xuất Ngải Hổ lôi đài. Đột nhiên, trí tuệ khai thông, nàng như hiểu ra, liền vội vàng chụp lấy cánh tay Ngải Hổ gần đó.
Ngải Hổ thoáng sững sờ, quay đầu lại nhìn, những thấy Kim Kiền, hai mắt lập loè đốm sáng, thả vào lòng bàn tay mình một vật gì đó. Định thần nhìn lại, Ngải Hổ nhận ra viên thuốc vô cùng quen thuộc.
"Đây là viên Vạn Sự Đại Cát do Công Tôn tiên sinh đích thân bào chế, phiên bản nâng cấp mới nhất", Kim Kiền lời ít ý nhiều, khuyến mại thêm cái nháy mắt thâm thuý, thay trăm điều muốn nói.
Trong bụng nàng lại nghĩ: Xem mấy trận trước, con hồ ly kia chẳng phải đã sử dụng mấy trò âm chiêu, đâm lén. Chỉ sợ tên đồ đệ này thượng đài, hắn cũng chẳng vị nể gì mà hại cho thằng nhỏ đến mảnh xác cũng chẳng còn. Có câu: Tâm hại người không có nhưng tâm phòng người lại không thể thiếu! Vẫn nên cẩn thận trước một bước, phòng bệnh hơn chữa bệnh mới là thượng sách.
Tiểu Miêu đại nhân! Ánh mắt sắc bén sâu xa đầy thâm ý kia là nhất định chính là ý này chứ gì?!
Kim Kiền lại hướng về phía Triển Chiêu với ánh mắt thăm dò ý kiến.
--------
(*) [Kimmie: Hơi vô duyên vì phải chen vào giữa... Nhưng sao chị í không nghĩ ra là khi anh nhìn chị như thế có nghĩa là, vì một mình chị mà con người luôn điềm đạm như anh cũng không thể giữ được bình tĩnh lúc thấy có chuyện xảy ra với chị nhỉ =)))))))))))) Chớt điiiii!!!! ]
--------
Triển Chiêu hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói: "Ngải Hổ có bí dược hộ thân, lần này thượng đài, liền có thể buông tay một kích (*)!
--------
(*) đánh một trận hết sức
--------
Xem ra khả năng đoán biết tâm tư lãnh đạo của Kim Kiền vẫn chưa có dấu hiệu thụt lùi kể từ ngày rời Công Tôn gậy trúc, không khỏi khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Vô cùng đa tạ!", Ngải Hổ một mặt cảm kích vội nuốt viên thuốc, rồi nhấc Đoạn Đao lên, tung người phi thần từ phía Đông thái đài.
A! Cứ như vậy mà nuốt xuống sao? Dù là đồ đệ Trí Hoá như Ngải Hổ cũng không một câu từ chối xã giao? Nhân phẩm của con hồ ly này quá thứ đẳng cặn bã rồi!
Kim Kiền trừng mắt không ngờ tới.
Bạch Ngọc Đường không quên bỏ vào một câu: "Xem ra Ngải Hổ hơn ai hết hiểu rõ sâu sắc sư phụ hắn!".
Rốt cuộc mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, lại càng là mong ngóng trận chiến sắp tới.
Theo bóng lưng Ngải Hổ lúc này đã tiến vào sân, có thể thấy thiếu niên trẻ tuổi mới vừa ôm quyền cung kính nói với sư phụ mình: "Sư phụ, con xin thụ giáo!"
Trí Hoá ngẩn người một lúc, khép hờ đôi mắt dài, lên tiếng: "Bùi gia trang chẳng lẽ không còn ai khác mà phải để cho đứa nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi lên lôi đài?".
"Sư phụ định so tài thế nào?", Ngải Hổ trực tiếp ngắt lời Trí Hoá.
Khoé miệng Trí Hoá giật giật, một chút đả kích lướt qua trên nét mặt, "Vi sư đang nói chuyện, đâu đến phiên ngươi nói xen vào?".
"Sư phụ giáo huấn phải lắm!", Ngải Hổ cung kính ôm quyền một cái. Thế mà ngay câu sau, đã lại kiên trì hỏi như cũ: "Sư phụ muốn so tài thế nào?".
Đến bây giờ, ai cũng có thể thấy rõ khoé miệng co rúm của Trí Hoá so với khi nãy tăng thêm ba phần.
"Thật không ngờ may hơn khôn, chọn đại mà lại đúng người, xem ra tên Trí Hoá kia lại phải vía thằng bé Ngải Hổ!", Hàn Chương vỗ đùi đắc ý.
"Hắc Yêu Hồ trên đời sợ nhất sự thẳng thắn! Không hiểu sao lại thu trúng một đồ đệ như vậy!", Đinh Triệu Huệ một bộ dạng xem kịch vui, hoan hỉ nói vào.
Trong khi đó, dưới lôi đài, Trí Hoá đã bắt đầu thi triển kĩ năng độc khẩu công kích, "Đồ nhi muốn cùng sư phụ so tài cao thấp chính là một trời một vực, khác nào cống rãnh đòi sóng sánh với biển khơi. Thắng bại chưa cần đấu đã rõ, cần gì rầy rà thêm?"
"Ừm! Sư phụ dạy phải lắm!", Ngải Hổ gãi gãi đầu, tiếp tục ôm quyền, điệp khúc lặp lại: "Vậy thì, sư phụ, người muốn so tài thế nào?".
Lần này đuôi lông mày Trí Hoá kia đã nhảy loạn, giật giật mấy cái. Hắn dừng lại dưỡng thần một chút. Bộ mặt liền đổi thành vẻ bi ai, lấy tay che mặt, rấm rứt nói: "Ô hô ai tai! Vi sư ngậm đắng nuốt cay, chẳng quản gian khổ, rút hết ruột gan, dạy dỗ ngươi nên người. Nghiệt đồ ngươi, đã không có lòng báo đáp, giờ lại còn khăng khăng lấy oán trả ân. Ngươi ngẫm mà xem! Làm ra chuyện đại nghịch bất đạo cỡ này, thì kẻ làm thầy như ta sẽ phải ôm hận nghìn thu. Tới lúc đến cái gọi là thiên trường địa cửu cũng tận diệt, chỉ e nỗi oán hận này vẫn ngàn năm khó gột. Thật là thảm kịch nhân gian, bi thảm quáa!!"
Trố mắt ngoác miệng. Mồm các chúng anh hào bên phía Đông thái đài một mực rơi xuống lộp độp nhưng không ai kịp nhặt.
Kim Kiền lại càng banh lớn mắt nhỏ như hai viên anh đào, càng muốn ngay tại lúc này đúc nên bức tượng vàng Oscar đặng mà đáp vào mặt diễn viên quốc dân của năm: Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
Vẻ mặt bi thương cùng trời cuối đất, lời kịch thổn thức chấn động lòng người, rung chuyển tạo hoá khiến cho tháng Sáu tuyết rơi. Xem cái điệu bộ của hắn mới thành thục bài bản, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Kĩ năng diễn xuất ba trong một này đúng là của một diễn viên thực lực chuyên diễn các tình tiết khổ nhục kế thống khổ thê thảm. Hắc Yêu Hồ này không đầu thai về thời hiện đại, đặng mà đóng những phim truyền hình tình tiết cẩu huyết dài 800 tập chiếu lúc 8 giờ thì thực sự là một tổn thất quá nặng nề cho nhân gian.
Ngải Hổ thật thà, có vẻ như đã bị một chuỗi diễn xuất của Trí Hoá làm lay động. Vẻ mặt kiên nghị ban đầu biến thành vẻ mặt bi thương. Mắt to loé sáng, đôi gò má ửng hồng.
Một tiếng leng keng vang lên, Đoạn Đao bị ném xuống trên nền võ đài. Ngải Hổ vội quỳ xuống đất.
"Ngải Hổ không phải vì thế mà nhận thua đấy chứ?!".
Mọi người hiển nhiên kinh hãi.
"Thụp! Thụp! Thụp!", sau ba tiếng dập đầu, đột nhiên Ngải Hổ ngẩng đầu lên nói: "Đồ nhi bất hiếu, đã không thể báo đáp đại ân của sư phụ mà lại một mực đòi sư đồ tận chiến trên võ đài. Là đồ nhi có tội! Đồ nhi nhận sai!"
Trí Hoá nhấc mắt, nụ cười tà ý dần hiện rõ, "Biết sai có thể sửa, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện...".
"Thế nhưng hôm nay đồ nhi tất chiến!", một lần nữa, Ngải Hổ lại cắt ngang lời Trí Hoá. Đoạn đao cũng được nhặt lên. Ngải Hổ dứt khoát đứng dậy. Đôi mắt to trong sáng long lanh ánh nước như mới tắm qua mưa, "Thân là đồ nhi, con càng không thể trơ mắt nhìn sư phụ dấn thân vào Tà đạo mà làm lơ không hỏi. Sư phụ! Hôm nay con và sư phụ hãy cược một ván. Nếu con thắng, sư phụ hãy rời khỏi Kỳ Lân Môn!".
Mặt trời soi tỏ tường thiên địa, chiếu bóng thiếu niên, làm thân ảnh Ngải Hổ như rực lên chói chang hơn, tôn thêm ý chí quyết thắng đang càng lúc càng nóng hừng hực.
"Nói hay lắm!"
"Tên tiểu tử này cũng thật là quyết đoán!".
Mọi người dồn dập vỗ tay hưởng ứng.
Nụ cười khẩy của Trí Hoá dần nhạt đi. Con ngươi trong mắt chấn động, tựa sao rơi. Trong chốc lát, một khuôn mặt từ ái thoáng lướt qua trên gương mặt hồ ly. Tuy nhiên, chỉ một khắc sau, toàn bộ những biểu cảm này đã lại một lần nữa nhường cho nụ cười châm chọc đáng ghét mọi khi.
"Còn nếu ngươi thua?"
"Đồ đệ thua sư phụ thì đó chính là lẽ trời bất di bất dịch, thiên kinh địa nghĩa. Con không có gì oán trách!". Ngải Hổ trịnh trọng nói.
Ngải Hổ này thật cũng biết nói lý cãi chày cãi cối cơ đấy! Quả nhiên Rồng sinh Rồng, Phượng sinh Phượng. Thầy nào trò nấy.
Kim Kiền tấm tắc lấy làm kỳ lạ lắm.
"Xem ra đồ nhi ngoan của ta bây giờ có đánh chết cũng không chịu nhận sai!", Trí Hoá cười gằn từng trận, "Thôi được, nếu ngươi đã có ý như vậy, vi sư cũng đành thuận theo, tiếp ngươi tới cùng!".
Nói xong, xoẹt một cái, một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông Trí Hoá đã rút ra, sẵn sàng nghênh chiến.
"Chỉ cần thắng thanh kiếm trong tay sư phụ, ngươi liền có thể thắng!".
Nắng nhạt toả hồng, phủ lên trường kiếm trong tay Trí Hoá, ánh kiếm sắc lạnh, phảng mùi chết chóc, hệt một con mãnh hổ khát máu, đang khẽ kêu lên.
"Tử Điện Kiếm?!", Chân Trường Đình kinh ngạc, "Tương truyền đây là thanh kiếm thuộc về giang hồ đại đạo Thanh Sam Khách, tước kim đoạn ngọc, sắc bén vô cùng! Sau đó, người này bị Ngải Hổ bắt vào đại lao, Tử Điện Kiếm cũng không cánh mà bay! Hoá ra là Ngải Hổ trao lại cho sư phụ mình!"
Chậc! Nghe ra cũng có mùi vị thảm kịch nhân gian sư đồ tương tàn quá đi!
"Ngải huynh sẽ không sao chứ?", Kim Kiền lo lắng hỏi.
"Không cần quá đa nghĩ!", Chiển Triêu đáp lại một giọng chắc chắn.
"Xem ra tiểu tử kia, hai mắt sáng trong, thần thái thẳng thắn, ắt là đã có dự liệu trước!", Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói.
Kim Kiền gật gù, nhìn tới bên trên lôi tràng, thấy hai thầy trò đứng đối diện, mắt gặp mắt, toé lửa nhìn nhau, chiến ý bùng nổ. Trời cao soi xuống, in lên hai vệt bóng dài trải trên mặt đất, cát cuốn vù vù.
Đột nhiên Ngải Hổ, tung mình phi thân lao tới, Đoạn Đao trong tay loé lên chém xuống một cái, hàn quang sáng loáng, khí thế dũng mãnh tựa như trời đất sụp đổ. Cũng vẫn thanh đao ấy nhưng lần này nhấc lên, cuốn theo một trận cuồng phong dữ dội, nhiễu bụi loạn cát, xoáy lốc ầm ầm nổi lên nuốt chửng lấy hai đấu thủ bên trong nó.
Với trận thế như vậy, bây giờ rất khó để nhận ra bóng người. Chỉ có thể cảm nhận trận đấu thông qua những tiếng đao kiếm xé gió, rít lên từng trận.
Trong cảnh tượng bụi cát hỗn loạn, nháng ra một thân ảnh màu xanh di chuyển nhanh như điện xẹt. Giữa trận thế hô phong hoán vũ, cái bóng Hồ Ly Tinh vẫn nhàn nhã như đang chơi đùa với cuồng phong chớp giật, nhưng thân ảnh lại hư ảo đến độ không ai có thể nắm bắt. Sau một khắc, Ngải Hổ phi thân lao ra từ màn khói bụi. Thế đao giáng xuống tựa sét đánh ùng oàng, xé mưa bụi lao đến thân ảnh màu xanh nhạt nhoà phía trước.
"Đao pháp nặng quá!", Bạch Ngọc Đường cả kinh.
"Thân pháp thật nhanh nhạy!", Triển Chiêu chau mày.
"Gì vậy, gì vậy?!" Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ, khẩn trương nhìn theo diễn biến trận đấu, nhưng có xem thế nào cũng không hiểu.
Nhìn xung quanh cũng thấy mọi người đều bị cuốn theo trận đấu, nét mặt căng thẳng, nín thở dừng nói, làm Kim Kiền lại càng sốt ruột.
"Không ổn rồi!", đột nhiên mọi người đứng dậy, kinh ngạc thốt lên.Chỉ thấy thân hình Trí Hoá linh hoạt di chuyển, chớp mắt đã tới sau lưng học trò mình. Tử Điện Kiếm vung lên đem theo ánh chớp, chém vào ngay cột sống Ngải Hổ.
"Phụt"... Một tia máu tươi phun ra. Ngải Hổ đột nhiên dừng mọi hoạt động, đứng yên như tượng.
Phía trên thái đài, mọi người nín thở.
Không phải vì thế mà thua chứ?. Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Kim Kiền nhỏ xuống.
Trí Hoá đứng ngược sáng, khuất bóng phía sau Ngải Hổ. Gương mặt hắn được bao phủ bởi một mảng tối, không thể nhìn rõ. Duy chỉ có đôi mắt dài ánh lên tia nhìn lạnh lùng âm hiểm... " Chưa chịu thua sao?"
"Hãy còn sớm!, Ngải Hổ hét lớn, lách gió tung người, lưỡi đao chém ngược lại thành một tia sáng quắc, chốc lát đã tới trước mặt Trí Hoá. Trong mắt Hồ Ly Tinh liền phản chiếu ánh sáng của Đoạn Đao, xanh biếc một mảnh.
Mắt Trí Hoá loé lên, dưới chân khẽ động, biến mất trong nháy mắt. Một đòn sấm sét của Ngải Hổ cũng chỉ sượt qua trước mặt Yêu Hồ chứ không mảy may làm rụng cọng lông mày nào trên mặt y.
Sắc mặt Ngải Hổ chợt biến, tay nắm chặt chuôi đao, ngón tay siết mạnh, thúc giục nội lực xuyên vào lưỡi đao. Đao liền rạch gió, rít ra tiếng hú đinh tai nhức óc, tràn ngập lôi tràng. Lúc này, thanh niên trẻ tuổi liền giống như thiên binh nhập thể. Tay phất đến đâu, đao khí liền theo đó mà xoay vòng uốn lượn. Một đường chém mà Đoạn Đao hoạ ra, đuổi sát Trí Hoá. Hai lưỡi đao quấn lấy cắn xé lẫn nhau, hàn quang văng ngập lối, tạo nên làn sóng dữ dội cuồn cuộn, như muốn đem Trí Hoá nhấn chìm trong đó.
"Ngải Hổ đánh hay lắm!"
"Thừa thắng xông lên, bắt gọn trận nàyyy!"
Mọi người hừng hực khí thế, sổi nổi gào thét trợ uy.
Chịu áp lực một biển công kích từ mọi phía, Trí Hoá dường như cũng không còn thong dong tự tại như lúc khai trận, bước chân có vẻ chệch nhịp luống cuống, tư thế bất ổn. Đột nhiên, thân hình kia chợt biến hoá quỷ dị, lập tức lấy lại cân bằng. Ngải Hổ cũng không vừa, cướp cơ hội xông lên trước, vung lưỡi đao hệt như rồng ngậm sét, chém ngang. 1 tiếng "keng" nghe rất vang. Tử Điện Đao của Trí Hoá văng khỏi tay, bay lên trời rồi rơi xuống đất.
Ngải Hổ vẫn giữ nguyên tư thế, mặt hồn hậu, xán lạn ý cười: "Đa tạ sư phụ! Đa tạ!"
Trí Hoá sững sờ nhìn trên tay mình một chút. Có vẻ như hắn đang rất ngạc nhiên.
Nhìn từ xa, loạt đòn tấn công của Ngải Hổ cứ ngỡ là tấn công vào hư không. Nhưng kỳ thực, trên mặt đất xuất hiện lồi lõm, chẳng qua tạm bị cát bụi che lấp. Giờ gió bụi tan đi, những hố rãnh hiện ra, nông sâu không giống nhau.
"Sư phụ! Người đã từng dạy Thời Tiết không bằng Địa Lợi! Địa Lợi không thắng được Nhân Tình. Đồ nhi hôm nay chính là lợi dụng Địa Lợi", Ngải Hổ nghiêm mặt nói.
Trí Hoá sững sờ nãy giờ mới hoàn hồn. Một bạo gân xanh hiện ra trên trán: "Là Thiên Thời không bằng Địa Lợi. Địa Lợi không thắng được Nhân Hoà!!"
Ngài Hổ cười hì hì: "Thì có khác biệt nhau mấy đâu! Dù sao thì con vẫn thắng!".
Trí Hoá nâng trán thở dài một hơi, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, nhíu mày khẽ nói: "Cái đấy thì cũng chưa chắc!".
Rồi ung dung đi lên, nhấc tay dúi vào trán Ngải Hổ một cái.
Thiếu niên vừa mấy đây còn dũng mãnh phi thường, lại bị một cái búng tay quật ngã, hơn nữa là lại còn ngã ngửa mặt lên trời, tay chân cứng ngắc. Thân hình chắc nịch đổ xuống, bụi mù tung lên.
"Là vi sư thắng!". Trí Hoá bày ra bộ mặt tươi cười, nói.
Lần này, phía Đông thái đài bùng nổ, loạn lên một trận, nháo nhác hỏi nhau:
undefined
"Chuyện gì đang xảy ra?", Hàn Chương kinh hô.
"Là thuốc tê?", Kim Kiền bật nảy người, hoảng sợ kêu lên.
Dứt tiếng này, mọi người đều tức sùi bọt mép, đồng loạt giơ quyền, gầm lên giận dữ.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Hạ lưu!"
Tuy nhiên người khơi mào ra trận chửi rủa này, là Kim Kiền lại không thốt ra thêm tiếng nào. Toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Không thể như thế! Rõ ràng Ngải Hổ vừa nuốt vào viên Vạn Sự Đại Cát, làm sao lại bị ảnh hưởng bới độc dược khác? Không nhẽ thuốc này đã quá thời hạn?.
Mà không! Không thể như thế được. Thuốc này do chính nàng- Kim Kiền đã kiểm tra kĩ lưỡng. Hoàn toàn không có vấn đề! Vậy là sao?!
Đầu Kim Kiền như muốn nở tung ra với một mớ những ký ức hỗn độn lướt nhanh qua tâm trí.
Thời gian Biện Lương, lúc thi hành công tác Tróc Quỷ Án, rõ ràng là đã uống viên Vạn Sự Đại Cát, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn trúng phải mê hương. (*)
--------
(*)
--------
Rồi tại phủ đệ của Thương Trực, có cả một quân đoàn cương thi Thập Tuyệt Quân tuyệt nhiên không hề hấn ảnh hưởng bởi thuốc. (*)
--------
(*) án Phiến Trung Phiến
--------
Rồi ngay cả trận đấu với Quỷ Lùn đầu to Phòng Thư An vừa rồi, phiến đá tách ra rất giống với việc dùng Hoá Thạch Phấn...
Rồi còn cả Thập Tuyệt Quân, Thập Tuyệt Đan...
Một luồng run rẩy dợm tới trong lòng Kim Kiền.
Nếu viên Vạn Sự Đại Cát thực đã mất tác dụng... Vậy đến tám phần dược đạn khác của ta cũng sẽ vô hiệu lực sao?
Thế thì chẳng phải Tương Dương Vương đã thu nạp được cao thủ dụng độc cao minh hơn ta vài phần sao?
Nói cách khác, ta võ công mèo ba chân, khinh công qua loa, ám khí cũng không thông hiểu, tóm lại là vô dụng. Ngay đến cả chút bản lĩnh về y thuật bây giờ cũng không còn đất dụng võ.
Không nhẽ mai này, ta trở thành kẻ vô công rồi nghề ở phủ Khai Phong, đối với xã hội không được ghi nhận cống hiến, đành nằm đợi Công Tôn gậy trúc đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, hít gió Tây Bắc mà sống cho qua ngày đoạn tháng hay sao?
Không! Không thể được! Đường đường là quan môn đại đệ tử của Y tiên Độc Thánh! Ta không thể thua! Không bao giờ thua! Tuyệt đối không thua!
....
Miên man trong suy nghĩ hồi lâu, chợt đôi bả vai gầy của Kim Kiền dần được truyền hơi ấm từ hai bàn tay ai đó. Chính hơi ấm này đã lôi nàng từ chuỗi tưởng tượng vẩn vơ về lại thực tại.
Kim Kiền sững sờ ngẩng đầu.
Hai bên nàng, một người áo lam như uý, một người tuyết y thắng vân, thần sắc trầm xuống nhìn vào chiến cục trên lôi đài, dù không nhìn Kim Kiền lấy một cái, thậm chí cũng chẳng nói lời nào với nàng, nhưng sự ấm áp trên vai này đích thực giống như ánh bình minh đem những lo lắng trong lòng xua đi hết.
Kỳ thực... Sao nàng không tính đến mức này nhỉ. Cứ coi như không còn bản lĩnh y thuật độc dược, thì ta vẫn có ích trong việc khai thác sản phẩm thương hiệu Ngự Miêu, giúp Khai Phong Phủ có thêm chút phúc lợi đặng xoá đói nghèo, vươn lên làm giàu cơ mà. Mà nếu không, bất quá lại đến Hãm Không Đảo ăn chùa bữa cơm, xem ra cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hướng mắt về võ đài.
Vẫn là nụ cười khẩy kinh điển theo bước Trí Hoá, chậm rãi tới bên Ngải Hổ. Lúc này hắn mới móc ra cái bình nhỏ, kê trên chóp mũi Ngài Hổ một chút rồi cất vội.
Ngải Hổ bật dậy như cá chép mắc cạn, cả giận nói: "Sư phụ! Người chơi xấu!".
"Hở?", Trí Hoá nhíu mày, "Vi sư nào chơi xấu?".
"Rõ ràng người nói là luận võ phân thắng bại! Thế mà bây giờ sư phun lại dùng thuốc tê!", đôi gò má đỏ gay, phồng lên thành đôi má sóc, đầy mặt oan ức.
"Ta nói luận võ khi nào?!", vẫn vẻ mặt vô sỉ và ý cười thâm hiểm, Trí Hoá nói.
"Người nói là chỉ cần con thắng thanh kiếm trong tay người là có thể thắng!", Ngải Hổ mạnh miệng cãi.
"Thì đúng mà! Thắng thanh kiếm này...", Trí Hoá đủng đỉnh đi tới góc sân, nhặt lên thanh Tử Điện kiếm, vuốt nhẹ lớp bụi phủ trên ấy để lộ ra ánh kiếm màu tím dưới ánh mặt trời, sắc mặt trầm xuống, "Tiểu Hổ ngươi chính là thua lưỡi kiếm tẩm thuốc tê này..., vì lẽ đó, ngươi chính là bại dưới thanh kiếm này!".
"Sư phụ! Người giở trò bịp bợm trí trá! Không tính!", Ngải Hổ giậm chân, "con không phục!".
"Bất phục? Ngươi đã hành tẩu giang hồ ngần ấy năm, há vẫn còn ngây thơ đến vậy, tưởng thiên hạ ai cũng thật thà chân chất? Ngươi cũng đã giao đấu không ít, chẳng lẽ lý lẽ như vậy mà không nhận ra?", Trí Hoá ngẩng đầu, ánh mắt phủ sương u ám, khí thế bức người, "Hôm nay người làm thầy vì còn chút tình nghĩa sư đồ với ngươi nên dùng thuốc tê, nếu sau này đối phương cừu địch dùng độc dược, cái mạng này ngươi có to gan nói là giữ được nữa hay không?".
Dừng một lát hắn nói tiếp, "Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường! Chỉ có mấy tấc võ nghệ đã dương dương tự đắc tiếu ngạo giang hồ, thông suốt thiên hạ, thật quá nực cười đi!", Trí Hoá nhấc mắt, ngước nhìn về phía Đông thái đài, đảo mắt nhìn từng người một, ý châm biếm hiện lên càng lúc càng rõ rệt. Cộng thêm với ánh trừng sắc bén, như muốn xuyên thủng tim gan người ta, không thể không làm mọi người thoáng lạnh gáy, y gằn từng tiếng "Chẳng coi ai ra gì, tự cao tự đại, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể than trời oán đất!".
Vừa vặn ánh mắt dừng lâu tại Kim Kiền, khoé môi hoạ ra một ý cười lạnh: "Ếch ngồi đáy giếng!".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK