Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm muộn. Hans đang phải đứng trước mặt Bá Tước Deruth. Hắn bắt đầu báo cáo, Deruth im lặng lắng nghe đến hết.

"Và hiện tại, thiếu gia đang ngủ"

Ngay khi tất cả báo cáo đã hết, Deruth mở lời.

"Đến quán trà của con riêng của Thương đoàn Flynn theo như báo cáo của tay đánh xe. Và hôm nay đem theo một thiếu niên không rõ danh tính về nhà. Khác với thường lệ, vẫn giữ được tỉnh táo sau khi uống rượu "

Báo cáo của Hans khá ngắn, Deruth nghiền ngẫm nội dung ngắn ngủi ấy.

"Có cần cho người theo dõi không ạ?"

Ông khuẩy tay phản đối câu hỏi của Hans. Ông không muốn cho người theo dõi xem con trai mình làm gì ở ngoài kia đến tận lúc về.

"Không cần. Dẫu sao chỉ cần ở trong lãnh địa này, dù nó có làm gì thì cũng nằm trong tầm kiểm soát của ta."

Trong các Phó quản gia trẻ, Deruth quý trọng Hans nhất. Luôn hoàn thành tốt việc được giao và là người có nhân phẩm tốt.

"Ngươi chỉ cần trông coi Cale và báo cáo lại như bây giờ là được"

"Tôi hiểu rồi"

Hans không hỏi thêm gì và cúi đầu.

Deruth. Ông không có năng lực đặc biệt nào, cũng không có mối quan hệ với bè phái quyền lực nào. Như những đời Gia chủ trước, ông cai trị lãnh địa Henituse, thu về nguồn lợi từ đá cẩm thạch và rượu vang. Ông là kiểu người chỉ giỏi trông coi lãnh thổ của mình.

'Cale đã thay đổi rồi'

Cale trở nên khác với thường ngày. Không phải là đột nhiên mạnh lên hay trở nên thông minh. Chỉ là cách hành xử khác với trước.

"À, Hans. Còn chuyện này nữa"

"Vâng thưa Bá Tước"

"Đem cho ta thông tin về con riêng của Thương đoàn Flynn"

Chủ quán trà, Billos. Deruth biết cậu ta là con riêng của Thương đoàn Flynn. Bởi phần lớn rượu vang sản xuất tại lãnh địa đều được tiêu thụ bởi Thương Đoàn này.

"Tôi xin phép được rời đi ạ"

"Được rồi"

Nhìn Hans biến mất sau cánh sửa phòng làm việc, còn lại một mình, Deruth chìm vào trong suy nghĩ. Ngoài Cale ra, còn rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ.

Bầu không khí ở Đại Lục không bình thường.

Cảm giác như trước khi núi lửa phun trào vậy. Nằm ở vùng đất biên giới của Vương Quốc, Deruth cảm nhận rõ được điều này. Bởi những chỉ thị liên tục. Lá thư từ Hoàng cung, ông nhận được hôm nay càng khiến ông chắn chắn hơn về bầu không khí ấy.

Gia đình Bá Tước Henituse đã luôn bảo đảm về nguồn lợi và từ từ phát triển mạnh hơn từ đời này qua đời khác. Lời dạy gia truyền qua các đời Gia chủ trước.

'Không cần được ghi vào sử sách. Thay vào đó chỉ cần sống vì hạnh phúc và hòa bình'

"Phải tu sửa tường thành mới được"

Không biết chiến đấu để tranh giành và không giỏi dùng đầu óc vào những phương pháp bảo vệ, nhưng Deruth vẫn suy nghĩ không ngừng nghỉ về điều này.

* * *

Có những lúc, cơ thể chiến thắng tinh thần.

"Cậu chủ cứ ngủ mê mệt mà không chịu dậy"

Cale đã ngủ nướng. Tệ hơn là do Ron mang đến nước chanh thay vì nước mát làm bụng cậu cồn cào. Nhưng cậu chẳng dám nói gì.

Bởi Ron đang quấn băng ở cổ.

"Bị thương à"

"...người lo lắng cho tôi sao?"

"Không, gì chứ. Ngứa mắt thôi"

"Không có gì đâu. Chỉ là bị mèo cào thôi ạ"

Con 'mèo' ấy là ám chỉ con người vô tội nào vậy? Cale chắn chắn là hôm qua, vận mệnh của ai đó đã bị thay đổi. Cậu lảng tránh nụ cười ghê tởm và ánh mắt của Ron , và hướng thẳng về phía cửa phòng ngủ. Vì dậy muộn mà cậu phải nhanh chóng hành động.

"Người ra ngoài luôn sao?"

"Ờ. Ta sẽ tự lo chuyện ở ngoài"

"Vâng. Còn điều này thưa cậu chủ"

Trước lời Ron, Cale buông tay cầm cửa mà cậu đang nắm rồi quay lại nhìn lão ta. Ron đang nở nụ cười ranh mãnh.

"Nước chanh vị thế nào ạ?"

"Ngon. Ngon lắm"

Giọng Ron hạ thấp xuống.

"...Thật vậy sao?"

"Ờ"

Câu hỏi kiểu gì vậy?

Bởi ông ta là kẻ mà cậu không phớt lờ được, nên cậu trả lời qua loa rồi xoay tay cầm cửa. Cửa được mở toang ra.

Quoàng. Rồi bị đóng ngay lại.

"...Ron"

Trước lời gọi của Cale, Ron đứng cạnh nở nụ cười phúc hậu và thì thầm với cậu.

"Cậu chủ, người ngạc nhiên sao? Vị khách tới hôm qua đã đứng đợi người ngoài cửa"

Giật hết cả mình. Ngay khi mở cửa, vì hai đồng tử nhìn cậu chằm chằm của Choi Han mà tim cậu đập loạn lên rồi lỡ đóng sầm cửa. Cậu đưa tay sờ túi áo. 10 triệu gallon nằm trong đấy khiến cậu trấn tĩnh lại.

Ron nhìn Cale chằm chằm và nói.

"Vì người mở cửa ngay tức khắc mà tôi đã không kịp báo trước. Dù đã bảo cậu ấy thoải mái đợi ở trong phòng. Nhưng cậu ấy bảo nhất định phải gặp được người nên đã đợi trước cửa"

"Có việc gì nhỉ?"

Cale đối diện với Choi Han như chưa từng đóng sầm cửa trước đó. Cậu thản nhiên hỏi và lướt nhìn dáng vẻ của Choi Han. Sau khi tắm rửa, chỉnh lại đầu tóc, mặc đồ mới thì trông cậu ta sáng sủa và sạch sẽ hẳn ra. Nhưng khó mà nghĩ vậy khi nhìn mắt cậu ta.

Hiện tại, Choi Han đang trong tình trạng điên loạn. Bởi thế nhìn mắt Choi Han lúc này khiến Cale cảm thấy ớn lạnh.

Choi Han cũng nhìn cậu chằm chằm và mở miệng.

"Tiền cơm"

"Huh?"

"Tôi sẽ trả lại tiền cơm"

Khác với hôm qua, Choi Han dùng kính ngữ. Nhưng so với chuyện đó thì từ 'tiền cơm' khiến Cale cau mày.

Trả tiền cơm ấy hả. Ai lại đi làm cái việc khiến trụy tim ấy chứ. Có điên mà đi dùng sức lao động của Choi Han. Cậu chỉ muốn nhanh chóng khiến cho Choi Han rời khỏi lãnh địa này.

Tất nhiên là Choi Han sẽ đồng ý nếu như Cale bảo đó là để trả tiền cơm. Cậu ta là người như thế. Nhưng từ đầu Cale chẳng có việc gì như thế cho cậu ta cả.

"Thôi đi. Ta không cần. Ngoài chuyện đó ra không có việc gì sao?"

Cậu nhanh chóng từ chối đề nghị trả tiền cơm và hỏi về chuyện khác. Choi Han nhìn Cale như xuyên thủng cậu. Ánh mắt đấy khiến Cale tưởng tượng đến khung cảnh mình bị đánh, tay cậu từ từ nổi da gà. Lúc đó, Choi Han mở miệng.

"Tôi có chuyện muốn nhờ"

Cale nhắm mắt lại trước từ 'nhờ'. Không được phép tiếp xúc nhiều với cậu ta. Điều Choi Han muốn nhờ, không gì khác là việc về làng Harris.

Trong truyện, Cale đã chỉ trỏ rằng dân làng Harris là những thứ bỏ đi. Nhớ lại việc bị đánh vì chuyện đó, Cale mở lời.

"Việc ngươi muốn nhờ hãy nói với Hans. Hắn ta sẽ tự lo liệu mà giải quyết hết"

Cale mở mắt và đối mắt với Choi Han đang im lặng và đứng như một tảng đá.

"Hắn là Phó quản gia rất được việc. Ngươi có nhờ chuyện gì thì cũng giải quyết được nên cứ nói với hắn"

Cale đặt tay lên vai Ron đang đứng cạnh. Cảm nhận được Ron vừa giật mình nhưng trước mắt cậu quyết định khiến hai kẻ này biến mất trước mắt mình đã.

"Ron đây cũng là người có năng lực. Sẽ giúp đỡ cho việc ngươi muốn nhờ. Ron. Là khách của ta nên hãy hoàn thành ý nguyện của cậu ấy"

Sau khi chỉ thị cho Ron, cậu bỏ tay khỏi vai lão.

"Chẳng phải ngài không hề quen biết tôi sao?"

Cale quay đầu lại. Cậu thấy ánh mắt Choi Han vẫn đang nhìn mình. Chắc bởi đã quen, Cale không thấy rùng mình nữa, cậu cảm nhận được sự thuần khiến không thể che giấu của Choi Han dù đang trong trạng thái điên loạn.

"Sao ta lại phải biết ngươi? Ta cần lý do gì khi giúp một kẻ khốn khó hơn mình sao?"

Mắt Choi Han giật nhẹ lên trước lời Cale. Khung cảnh ấy lọt vào tầm mắt Cale vì cậu vẫn đang chắm chú nhìn Choi Han. Cậu ta thấy khó chịu vì bị cho là kẻ khốn khó hơn mình sao? Cale nhanh chóng tiếp lời.

"Nhìn mặt ngươi thì có vẻ không phải yêu cầu gì khó. Dù sao, nếu là chuyện quá khó thì Hans sẽ tự biết giới hạn"

Cậu đẩy Ron về phía Choi Han, rồi quay lưng lại với hai người đó.

"Vậy nhé, ta đang bận"

Cale hướng tới phòng làm việc của cha mình, Deruth. Bởi hôm nay cậu cần khá khá tiền tiêu vặt. Cậu nghe thấy tiếng Ron vọng từ phía sau.

"Thưa cậu chủ, tôi sẽ cố hết sức hoàn thành công việc như ý người"

Vậy cũng được mà không vậy cũng chẳng sao. Rán hay chiên không phải việc của Cale mà là việc của Nhân vật chính cùng đồng đội tự biết mà làm. Nhờ cậu mà họ gặp nhau sớm 4 ngày so với dự tính nên chẳng phải sẽ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn sao?

Ron nhìn Cale đang xa dần, rồi nhìn xuống cốc nước rỗng đang cầm trên tay.

"Thật thú vị"

Cún con không biết sợ kia rất ghét đồ chua. Bây giờ vẫn ghét. Nhưng giờ lại uống.

Ron mân mê cổ mình. So với vết thương lâu lắm mới có này, một thứ thú vị hơn khiến ông để tâm.

Cún con không biết sợ lại bắt đầu sợ ông.

Đã biết gì đó chăng?

"Dẫn đường đi"

Ron quay mắt hướng về giọng nói bên cạnh. Ông thấy ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm đang nhìn mình của Choi Han. Tên khốn này đã nhận ra ông là một kẻ giết người trong giao chiến ngắn tối qua.

"Chắc rồi"

Thể loại nồng nặc mùi máu người như tên nhóc này lại đang giả vờ lương thiện. Dù có điên nhưng kẻ quá sức điên dại này khiến Ron thấy buồn cười.

Tối qua, khi chạm mặt, từ tên nhóc kia, Ron đánh hơi thấy mùi hôi thối đáng sợ và tàn nhẫn của 'Dạ Lâm'. Đó là mùi mà Ron biết.

Tất nhiên là không phải mùi hôi của ông mà là mùi hôi thối bốc ra từ kẻ khác. Hiện tại, sau khi đã tắm rửa, Ron không ngửi thấy được mùi này từ Choi Han nữa.

'Cũng phải, bọn chúng đâu thể đến được đây'

Ông nhớ tới việc tối qua rồi nói với tên nhóc trông có vẻ như đã gặp nhiều bất hạnh.

"Theo ta"

Ron bước đi để hoàn thành mệnh lệnh của cậu chủ Cún con. Choi Han theo sau. Choi Han hướng mắt về phía Cale đã biến mất, rồi quay lại nhìn về phía trước.

***

Cale vác một túi bánh to gấp hai lần hôm qua đến đỉnh đồi ở khu ổ chuột. Cậu đụng mặt hai chị em hôm qua.

Mấy đứa bé ngậm chặt miệng và liếc nhìn Cale. Cậu bật cười, lấy ra hai túi nhỏ rồi chìa ra trước mặt hai đứa trẻ và lắc lắc.

"Cầm đi"

Trước hành động ấy, bé gái từ từ tiến tới. Cale nhăn mặt trước bộ dạng của bé gái với mái tóc xám nhạt đang tiến tới. Cô bé vừa ôm hông vừa khập khiễng bước tới.

"Này"

Cậu đưa 2 cái túi sang phía bé trai.

"Nhóc đến đây lấy đi"

Thằng bé nhào tới và ôm lấy lấy 2 cái túi rồi nhanh chóng tránh xa cậu. Cale dõi theo thằng bé với mái đỏ sẫm, khác với màu tóc đỏ rực của mình.

Cale quay đầu không chút lưu luyến, rồi tiến gần đến cây ăn thịt người

"Woa"

"Không phải bánh mì. Là thịt và bánh ngọt!"

Nghe thấy tiếng của hai chị em nhưng Cale chẳng để tâm. Cậu đã đến khu vực của cây ăn thịt người.

Ùuuu-n-g---

"...hơi đáng sợ đấy"

Cái cây đen sì không một chiếc lá ấy không hiểu sao lại hành động như đang chào mừng cậu. Trước cảm giác đáng sợ ấy, Cale đổ túi bánh vào cái lỗ ở gốc cây với một biểu cảm khó chịu.

Bánh mì biến mất không sót cái nào.

Ngay lúc ấy.

[Thêm nữa, cho ta thêm nữa]

'...điên mất thôi'

Cái cây phản ứng như những gì trong truyện mà cậu đã đọc. Giọng nói của một cô gái yếu ớt. Đúng vậy, kẻ chết đói kia từng là Thần Nữ phục vụ Thần Linh. Khác với Thánh Nữ của Thần Điện hay Giáo Đoàn ngày nay, cô ta là Thuật sư Cổ Đại. Thuật sư của thời Cổ Đại có thể hiểu đại khái là những kẻ có Siêu năng lực hoặc những kẻ nhận được sự ưu ái của thiên nhiên.

'Cale. Tối nay hãy đến phòng đọc sách của ta'

Đó là lời Deruth nói với Cale khi cậu đến xin tiền tiêu vặt. Thế nên dù muộn đến mấy thì cậu cũng phải rời khỏi đây trước bữa tối.

'Một nửa'

Hôm nay cậu định hoàn thành một nửa. Cậu đi xuống từ đỉnh đồi để tiếp tục lấy thêm bánh. Cậu nhìn thấy hai đứa bé miệng dính vụn bánh ngọt đang ngẩn ngơ nhìn mình.

"Tks"

Cậu đanh mặt rồi tặc lưỡi lướt qua cặp chị em.

Cale đi vào khu tập trung nhiều quán bánh trong chợ. Hôm nay cậu đã lấy bánh ở cửa hàng hôm qua nên để không phải đợi họ chuẩn bị, cậu phải tìm một quán khác. Ngay lúc ấy

"Th-thiếu gia-nim"

Nghe thấy giọng nói lạ của một người phụ nữ, Cale ngoảnh mặt lại. Một phụ nữ trung niên đang nở nụ cười ngượng nghịu và giơ hai tay chỉ về cửa hàng của bà. Ngón tay run lẩy bẩy, đầy sợ hãi nhưng người phụ nữ vẫn rất thẳng thắn.

"Ở đây có rất nhiều bánh"

Cale nở nụ cười. Người phụ nữ này quả là kẻ biết kinh doanh. Những người trong chợ lén lút liếc nhìn khung cảnh ấy.

Cale ném một đồng vàng và người phụ nữ nhanh chóng bắt lấy.

"Lấy hết tất cả cho ta. Gói nhanh lên"

Ngay lập tức, nụ cười xuất hiện trên khóe miệng người phụ nữ trung niên. Bà ta nhanh chóng đi vào trong cửa hàng và lấy ra một túi bánh khổng lồ. Bánh đã được gói sẵn

"Của ngài đây ạ"

Woa. Bà ta quả là một người được việc. Một người biết cách kiếm tiền.

"Chúng tôi vó thể chuẩn bị thêm nhiều hơn nữa"

Bà ta càng khiến cậu thấy vừa lòng hơn. Ngay lúc đấy

"Thiếu gia! Chúng tôi cũng có thể làm nhiều hơn"

Một lão già cùng khu ở phía đối diện đột nhiên giơ tay và tiến tới. Lão ta mặc đồng phục của một tiệm bánh. Trước điệu bộ hớt hải ấy, Cale ném cho lão ta một đồng vàng rồi bảo.

"Lần tới sẽ đến cửa hàng của ngươi. Chuẩn bị trước đi"

"Cảm tạ ngài"

Cale cảm thấy thán phục. Mới nào còn tránh né Kẻ vô lại này mà khi cần kiếm chác lại không ngần ngại tới gần. Có vẻ bởi họ biết rằng Cale không đánh ai trừ những kẻ giở trò cướp giật ra. Nhưng phần nào, cậu cũng đã hiểu được tại sao lãnh địa Henituse lại phồn thịnh đến vậy.

'Ngày mai, cứ đến lấy bánh ở ba cửa hàng kia là được'

Bởi đã cho mỗi nơi một đồng vàng nên ngày mai cậu cứ lần lượt mang theo một túi bánh là được. Cale cảm thấy hài lòng khi công việc trở nên suôn sẻ hơn.

Tuy nhiên có một kẻ đang theo dõi cậu.

"Hm"

Là bếp trưởng Beacrox. Giống như cha mình, hắn đang phải quấn băng ở cổ và dõi theo Cale. Hắn nhìn chòng chọc vào cảnh cậu mua bánh mì và một ít dược liệu rồi hướng về phía khu ổ chuột.

"...điên rồi sao?"

Từ hôm qua tới giờ, nhìn thế nào cũng thấy Cale có vẻ bị điên rồi.

Hắn không mấy để tâm khi cha mình bảo đó là một kẻ thú vị. Nhưng càng quan sát hắn càng thấy cậu ta quả là thú vị. Cảm giác thú vị tương tự khi quan sát tên nhóc tóc đen. Ánh mắt Beacrox tóe lửa.

Chủ nhân của quán trà có tầm nhìn cao nhất thành Western, Billos vừa uống trà trong khi nghe báo cáo của thuộc hạ.

"Thiếu gia Cale lui tới khu ổ chuột?"

"Vâng ạ. Billos-nim"

"Vậy à"

"Với lại, có liên lạc từ thủ đô rồi ạ"

"Vậy hả?"

Dù bị lấp trong mớ thịt nhưng đồng tử tròn xoe của Billos tóe lửa. Tên thuộc hạ điếng người trong giây lát rồi tiếp tục báo cáo.

"Vâng. Được biết Hoàng Cung sẽ sớm tập trung nhân lực. Bởi vậy Billos-nim được lệnh nhanh chóng trở về để nhận nhiệm vụ mới"

Cạch. Đặt tách trà xuống rồi hắn hất cằm ra lệnh cho thuộc hạ.

"Ngươi có thể lui đi"

Tên thuộc hạ ẩn vào trong bóng, không một tiếng động, biến mất khỏi căn phòng. Billos nhìn chằm chằm vào nơi tên thuộc hạ đã biến mất, hắn nhếch mép.

"Lại tưởng ta là con chó giữ nhà nữa chắc?"

Hắn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt xa xăm như hướng thẳng về phía thủ đô.

***

"Cái, cái này đâu phải bánh mì. Đâu phải"

"Thì sao?"

Cale khịt mũi trước bé gái đang vừa nhận dược liệu trong tay vừa lắp bắp 'đâu phải' ấy rồi hướng về phía cây ăn thịt người. Nhưng bé trai kia lại cản bước cậu.

"Không được chết đâu"

Lần này lại là cậu em trai. Lần này cậu chẳng cau mày mà cứ thế vượt qua cậu bé.

Cale, không, Kim Soo Rok.

Đứa trẻ mồ côi không có gì nổi trội. Bởi thế mà có rất nhiều người đồng cảm với sự đáng thương của cậu.

Cần phải có lý do để đồng cảm với những kẻ đáng thương sao?

Đó là câu nói cậu được nghe khi còn bé. Đứa trẻ ăn xin. Đứa trẻ mồ côi tội nghiệp. Chẳng cần lý do gì cho sự đồng cảm. Cậu cũng từng hiểu sai về câu nói ấy, nhưng dần lớn lên, cậu cũng hiểu rõ được ý nghĩa của nó.

Những việc xuất phát từ tấm lòng thì không cần, không cần sự can thiệt của lý trí.

"Bực thật đấy"

Cale ghét phải thấy cảnh những đứa trẻ phải chịu đau. Nhưng dù vậy cậu cũng không có ý định an ủi hay bảo hộ cho cô bé. Cậu nhăn mặt rồi nói với bé gái đang e ngại khậng khiễng tiến lại và cả đứa bé trai theo cạnh.

"Không chết đâu"

Trước lời cậu, cặp chị em không theo sau nữa. Cale chẳng thấy vui chút nào khi vừa làm chuyện mà bản thân mình ghét nhất. Cale ghét nhất là xía vào chuyện của kẻ khác nhưng hôm nay cậu đã mua dược liệu trị thương cho bé gái.

Ùuung----

[Cho ta thêm, thêm nữa.]

"Phải rồi. Ăn hết đi"

Cale đổ bánh vào lỗ dưới gốc cây một cách thô lỗ. Cậu cũng chẳng thấy sợ nữa. Ngay tức khắc toàn bộ bánh biến mất sau bóng tối. Giờ đây khá khó để gọi nó là 'bống tối'. Cậu nhìn thấy khoảng không ngập ánh sáng xám. Chỉ mỗi ánh sáng màu xám mà thôi.

'Quả là đáng tiền'

Sau khi đổ bánh một lần nữa, Cale hướng về nhà Bá Tước. Vào lần thứ ba, không nhìn thấy cặp chị em nữa khiến cậu thấy nhẹ lòng.

Nhưng trên đường quay về nhà Bá Tước, cậu sững người khi bắt gặp 2 con mèo đang rên rỉ.

'Hai con mèo hôm qua đây mà. Không lẽ tụi nó nhớ mặt mình sao?'

Lông bạc với mắt vàng kim, Lông đỏ với mắt vàng kim. Hai con mèo không kêu lên mà nhìn chằm chằm Cale. Cậu không muốn dây thêm chuyện, nên giả vờ không biết rồi nhanh chóng hướng về nhà Bà Tước.

Và rồi để phải nghe những lời gây kinh ngạc từ cha cậu, Deruth.

"...mong cha nói lại một lần nữa"

"Được rồi. Cale"

Đứng cạnh Cale là Basen. Nội dung không hề được viết trong truyện đang diễn ra trước mặt cậu.

"Con hãy đại diện cho gia môn và đến Hoàng Cung"

Đầu óc cậu quay cuồng trong phút chốc.

"Vốn dĩ đã định để Basen đi, nhưng con là trưởng nam của gia đình mà"

Thấy nụ cười dịu dàng của Deruth, Cale mấp máy miệng liên tục.

Tới Hoàng Cung vào lúc này sao. Cale nhanh chóng lật lại nội dung của 'Sự ra đời của Anh Hùng'. Trong lúc ấy, Deruth lại tiếp lời.

"Có một buổi Lễ lớn ở Hoàng Cung. Một ngày trong đó dành riêng để gặp mặt các Quý tộc đại diện cho mỗi lãnh địa. Dù Hoàng Cung là lần đầu nhưng năm trước Basen cũng từng tham dự kiểu sự kiện như vậy. Nhưng lần này ta giao cho con"

Đại lễ tại Hoàng Cung. Từ ấy khiến Cale nhớ tới một sự kiện.

Vụ khủng bố ở Quảng Trường.

Nơi tập trung nhiều người dân thủ đô. Tại đó xảy ra vụ khủng bố do 'Tổ chức Bí ẩn' cầm đầu. Lúc ấy, người đã cản một nửa vụ nổ là anh hùng Choi Han của chúng ta. Đây là lần thứ 4 Choi Han đụng độ 'Tổ chức Bí ẩn".

Và kết quả là Choi Han đã cứu sống hầu hết người dân ở quảng trường. Tiếp xúc với Hoàng Cung, gặp và trở thành bằng hữu với Hoàng Thế Tử.

Toàn thân cậu ớn lạnh.

Bởi là sự kiện xoay quay Choi Han, nên trong truyện không đề cập nhiều tới các quý tộc tham dự. Chỉ được biết sau sự kiện này, Choi Han có thêm nhiều đồng đội và cả thế lực uy quyền chống lưng.

Phải đến hiện trường vụ khủng bố ấy ư. Tất nhiên là cậu không rõ các quý tộc có đến tham dự tại quảng trường ấy hay không. Cale nhớ lại nội dung xuất hiện trong 'Sự ra đời của Anh Hùng'.

[Quảng trường tụ tập rất đông người. Nhưng chỗ trên cùng vẫn được để trống. Nhất định đó là chỗ dành cho Hoàng tộc. Ngoài ra Choi Han cũng thấy những kẻ khác ở hàng ghế cao. Nhưng quan trọng hơn với Choi Han là những thường dân đầy đủ già, trẻ, gái, trai đang tập trung lại tại quảng trường này. Tim cậu loạn nhịp bởi sự căng thẳng.]

[Cậu không muốn phải thấy nhìn người vô tội bị thảm sát hàng loạt một lần nào nữa]

'Những kẻ ở hàng ghế cao kia là ám chỉ các quý tộc chăng?'

Trong khi cha cậu đang nói nhưng Cale vẫn quay sang nhìn Basen. Basen không đoái hoài đến cái nhìn của cậu mà chăm chú nhìn cha mình.

'Thằng nhóc này vốn được chỉ định tham dự những sự kiện như vậy, mình có nên thử bảo nó đi không nhỉ?'

Cale liên tục đóng mở miệng. Cậu không muốn đến những nơi nguy hiểm. Nhưng cậu lại không hề mở lời nhắc đến Basen.

Mối quan hệ không tốt cũng không xấu. Người dưng. Đó là quan hệ giữa Cale và Basen. Basen khá e ngại Cale nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Đầu óc cậu trở nên bối rối. Vốn dĩ trong truyện, Cale đã đi sao? Có lẽ nào lại gửi kẻ vô lại lên thủ đô. Tóm lại là tại sao lại gửi cậu đi? Cậu đã làm gì sai để bị như vậy?

"Con có thể lên đường sau 5 ngày nữa."

Sau 5 ngày. Từ đó thoát ra khỏi miệng Deruth báo cho Cale biết được là bằng cách nào đó câu chuyện nguyên tác đã bị thay đổi, vốn dĩ Cale không thể nào lên thủ đô được.

Bởi chính xác 4 ngày sau, Cale sẽ được chuyển về nhà Bá Tước sau khi bị Choi Han đánh thừa sống thiếu chết.

"Cale. Trước khi mà Basen có thể thì con đã tham dự những sự kiện kiểu như vậy mà. Vậy nên đến lúc ấy cứ thoải mái mà lên đường"

"Thưa cha"

Deruth nhìn Cale khi cậu gọi. Basen cũng liếc nhẹ về phía anh trai.

"Con cảm thấy hơi hoảng loạng trước chuyện đột ngột như vậy. Từ năm trước trở đi, con đã không còn tham gia những sự kiện như vậy nữa. Con không rõ lý do tại sao mình phải đi. Trước hết con sẽ suy nghĩ thật kĩ."

Deruth nói rằng ông đã hiểu, rồi bảo hai đứa con mình có thể ra ngoài. Cặp anh em rời khỏi phòng đọc sách.

Trong đầu Cale ngập tràn trong những suy nghĩ. Có lẽ nếu Cale làm loạn lên không chịu đi thì cha sẽ gửi Basen đi chăng? Nhưng cậu thấy thật khó chịu.

Ngay lúc đấy.

"Huynh trưởng"

Cale nghe thấy giọng nói của Basen. Cậu quay đầu. Vẫn không hề nhìn cậu, ánh mắt của Basen hướng thẳng về phía trước. Cậu thiếu niên 15 tuổi, tránh ánh mắt Cale, nhìn thẳng phía trước mà nói.

"Không có lý nào mà huynh trưởng không thể tham dự cả"

Hah. Cale thở dài.

Basen không để mắt đến hành động ấy của Cale, rời khỏi phòng đọc sách, cậu ta hướng thẳng về phòng mình. Cale nhìn cậu ta một lúc lâu.

"...cứ thế này thì không được rồi"

Kẻ đánh mất vị trí thừa kế gia môn, Cale. Kể từ năm trước, dù Basen hành xử lịch thiệp như người thừa kế của gia môn nhưng Cale vẫn không ngừng những trò phá hoại của mình. Cậu là sự sỉ nhục của gia môn.

Với một người như vậy thì có rất nhiều lý do để không thể đại diện cho gia tộc đến Hoàng cung. Nhưng Basen lại bảo là không có.

Cho rằng Cale có đủ tư cách để đại diện cho gia tộc.

'Cứ như này thì nguy thật'

Cale nhăn mặt. Cậu không nắm bắt được tình huống này.

Nhưng có một vấn đề.

'Cũng đáng thử đấy'

Sự kiện xảy ra trước mắt rất đáng để thử.

Bởi khả năng Cale không chết, mà bình an trở về là rất cao.

'Với lại nếu Basen chết và không thể trở thành gia chủ thì mình nguy mất'

Để Cale có được cuộc sống an nhàn, thì nhất định không được để Basen chết. Hơn nữa đây là cơ hội để cậu đạt 'Năng Lực Cổ Đại' ở những vùng đất khác sau khi có được 'Năng Lực Cổ Đại' tại lãnh địa này.

Cậu thấy nhẹ lòng hẳn.

Rồi cậu nhìn chằm chằm vào Phó quản gia Hans đang tiến tới. Gương mặt Hans có chút nghiêm trọng nhưng không hề tăm tối. Biểu cảm trong có vẻ khá cay đắng như ánh mắt lại rất thẳng thắn.

"Thiếu gia, Hôm nay về việc mà khách của ngài nh-"

"Hans"

Cale ngắt lời hắn rồi nói.

"Gọi vị khách ấy đến đây"

"Vâng?"

Dù là vậy, nhưng Cale xin được khước từ tổn hại. Nếu đã làm, thì cậu phải làm một cách thoải mái nhất. Với lại nhất định phải là làm điều đem lại lợi ích cho bản thân.

"À, giả như không muốn đến thì hãy nói như này"

Khi nhìn nét mặt Hans, Cale biết việc của Choi Han đã được giải quyết phần nào. Và trong truyện, dù Choi Han đã đánh Cale, nhưng Bá Tước Deruth vẫn lo hậu sự cho dân làng và lo liệu các vấn đề phát sinh tại làng Harris. Điều này, hiện tại vẫn vậy.

"Tiền cơm"

"Vâng?"

"Bảo hắn đến, ta có việc cho hắn rồi"

Phó Quản gia ngay lập tức sai một đầy tớ đi gọi Choi Han.

"Bây giờ hắn ta đang ở đâu?"

"Ah, tôi được biết cậu ta là đang ở cùng hầu cận Ron tại phòng bếp của bếp trưởng Beacrox"

Tim Cale đập mạnh khi cậu đang định bước vào trong phòng học. Quả nhiên ba người họ đã trở nên thân thiết.

"Lúc tôi vào thì bếp trưởng Bearcox đang chỉ cậu ta làm vài món ăn đơn giản"

"Nấu ăn?"

"Vâng"

Khóe miệng Cale nhếch lên. Nấu ăn gì chứ. Bảo là nấu ăn nhưng chắn hẳn là đang học về kĩ thuật tra tấn hoặc là Ron và Beacrox đang cảm thán tài nghệ kiếm kĩ của Choi Han. Không đến xem cũng biết.

"Việc hắn muốn nhờ là gì?"

"Ah"

Hans giật mình và thốt lên, rồi lập tức bắt đầu báo cáo bằng gương mặt nghiêm nghị. Tất nhiên nội dung báo cáo Cale đều đã biết trước.

Nhắc đến bi kịch tại làng Harris, Hans không thể kiềm chế được nỗi đau và sự thương tiếc trên gương mặt mình. Hắn bảo rằng Choi Han đã gặp và đưa lại 'Huy hiệu Trưởng làng' cho lãnh chúa.

"Ngươi bảo hắn đã gặp cha ta?"

"Vâng. Bá Tước đã ngay lập tức chỉ thị cho người tiến hành tang lễ, gửi điều tra viên, lính và cả Kị sĩ đến để điều ra chân tướng sự việc"

Mm. Hắn ta ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp.

"Nhưng vị khách kia bảo rằng sẽ không đi cùng"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK