Ngoại truyện này xảy ra trong một tết Trung thu nào đó trước vụ án Thanh Long châu.
Cho nên không có huynh đệ Nhan gia cùng khách mời Nhất Chi Mai.
Đương nhiên Tiểu Miêu cũng chưa phát hiện ra mình “ấy ấy” với Tiểu Kim… He he he (cười gian).
Về phần là tết Trung thu nào thì… Xin hãy bỏ qua giùm… Mặc Tâm đã bất lực trong việc phân biệt thời gian rồi…
***
Mùng Một tháng Tám.
Tết Trung thu sắp tới, các khách điếm đều bán rượu mới, những nhà quyền quý thì trang trí bày biện đình đài, lầu các với mong muốn lên lầu tụ hội thưởng trăng, đương nhiên cũng có người nhân cơ hội này để làm mới và củng cố các mối quan hệ, đặt nền móng vững chắc cho sinh kế năm sau.
Buổi đêm, trong “Tụ Bảo Trai” cửa hàng vàng bạc khí cụ châu báu lớn nhất tại thành Biện Kinh, Lăng lão chưởng quầy tuổi đã quá ngũ tuần đang nhìn một dãy danh sách dài dằng dặc trên bàn, chân mày nhíu chặt, thở dài liên tục.
“Lão gia, thiếu gia tới rồi”, một tên sai vặt đẩy cửa tiến vào, theo sau là chàng thanh niên mày rậm mắt to.
“Cha, cha gọi con có chuyện gì?”, chàng thanh niên thi lễ hỏi.
“Anh Lương à, đến xem giúp cha danh sách khách mời tiệc thưởng trăng tết Trung thu ngày Mười lăm tháng Tám này xem xem còn quên người nào không”, Lăng lão chưởng quầy đưa danh sách cho chàng thanh niên.
Chàng thanh niên tên gọi Lăng Anh Lương sửng sốt: “Cha, nhi tử quanh năm quản lý việc làm ăn ở Giang Nam, không quen thuộc với người trong thành Biện Kinh, cha vẫn nên quyết định thì hơn.”
“Lần này gọi con trở về chính là muốn con tiếp quản công việc làm ăn ở thành Biện Kinh, tiệc thưởng trăng tết Trung thu này cha đều mời những thanh niên tài giỏi anh tuấn có tiếng tăm trong thành đến, cũng là để tạo mối quan hệ tốt cho con và bọn họ, sau này có thể đứng vững trong thành Biện Kinh, danh sách đây con cứ xem đi”, Lăng lão chưởng quầy rất kiên trì.
Lăng Anh Lương vâng lời, nhận lấy bản danh sách chăm chú đọc.
Vừa đọc một cái, Lăng Anh Lương cảm thấy rất nghi hoặc.
Người đầu tiên trong danh sách là “Triển Chiêu”.
Nhưng cái tên này lại bị gạch ngang một đường bỏ đi.
Lại nhìn xuống dưới, vẫn là cái tên “Triển Chiêu” này, bên cạnh còn thêm một khuyên tròn.
Hiển nhiên là lúc viết danh sách, người viết rất do dự không biết có nên mời người này hay không.
“Cha, cái người tên ‘Triển Chiêu’ này có phải là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu của Khai Phong phủ không?”, Lăng Anh Lương hỏi.
Lăng lão chưởng quầy gật đầu.
“Vậy vì sao cha viết tên người này lên đầu, rồi gạch đi, sau đó lại viết vào, còn thêm khuyên tròn nữa?”, Anh Lương vô cùng nghi hoặc, “Lẽ nào người này không nên mời?”
Lăng lão chưởng quầy thở dài một tiếng: “Chẳng phải là không nên mời, mà là rất rất nên mời, nhưng chỉ sợ, chỉ sợ… haizz…”
Lăng Anh Lương lại càng thấy khó hiểu hơn, không khỏi nhìn sang tên sai vặt bên cạnh.
Chỉ thấy sai vặt che miệng cười phì một tiếng, nói: “Là lão gia sợ không mời được Triển đại nhân đến!”
“Vì sao?”, Lăng Anh Lương trợn tròn hai mắt, “Tụ Bảo Trai là ‘Đệ nhất bảo khí hàng[1]’ do chính tiên hoàng ngự phong, cho dù là đại quan tam phẩm đương triều cũng phải nể mặt vài phần, Triển Chiêu kia chẳng qua chỉ là quan tứ phẩm, không lẽ quan cách của hắn lại lớn đến vậy, ngay cả lời mời đi dự tiệc cũng chẳng thèm nể mặt?”
[1] Đệ nhất bảo khí hàng: Có nghĩa là cửa hàng khí cụ, vàng bạc, châu báu hàng đầu.
Lăng lão chưởng quầy nhất thời đỡ trán, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Tên sai vặt cười ha hả không ngừng: “Thiếu gia nói đùa rồi, nếu nói trong các quan viên Đại Tống người không kiểu cách, kiêu ngạo nhất chính là Triển đại nhân, chỉ là…”, nói đến đây, lại cười rộ lên.
“Tiểu La, mau nói đi, đừng có cười nữa!”, Lăng Anh Lương có chút tức giận, nói.
“Vâng vâng vâng!”, sai vặt Tiểu La vội chắp tay thi lễ nói, “Thiếu gia của tôi ơi, người ở Giang Nam ba năm nên không biết đấy thôi, hiện tại trong thành Biện Kinh người nổi bật nhất, có tiếng tăm nhất chính là Triển đại nhân của Khai Phong phủ. Cứ hễ đến dịp lễ tết, là Triển đại nhân lại được mời tham dự tiệc, nhiều vô số kể cứ gọi là ùn ùn không dứt, ngoài ra không thể không kể đến, các quan viên từ bậc tam phẩm trở lên trong thành Biện Kinh người nào người nấy đều đỏ mắt mong chờ hy vọng có thể mời được Triển đại nhân, nhưng chẳng ai có thể mời được!”
“Đây là vì sao?”, Lăng Anh Lương kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì cứ các dịp lễ tết, năm phần là Triển đại nhân được đương kim hoàng thượng điều đi trực ban trong cung, ba phần còn lại là Triển đại nhân đi tuần phố chấp hành công vụ, nếu không thì là đi tra án, không ở Biện Kinh…”
“Vậy hai phần còn lại thì sao?”
Tiểu La thả tay xuống: “Nhất định là Bát vương gia mời Bao đại nhân đến phủ vương gia, Triển đại nhân đi theo bảo vệ.”
Lăng Anh Lương cúi đầu ngơ ngẩn nhìn bản danh sách trong tay: “Triển Chiêu ấy thế mà lại bị… tranh nhau như vậy?”
“Đâu chỉ là tranh nhau? Mà là tranh cướp đến vỡ đầu ấy chứ!”, Tiểu La nháy mắt nói.
“Tranh cướp đến vỡ đầu?”, Lăng Anh Lương có chút dở khóc dở cười, “Ở Giang Nam các danh kỹ hoa khôi cũng chẳng có tiếng tăm như thế này, sao một viên quan tứ phẩm, lại còn là một nam nhân…”
“Ối chao ơi, thiếu gia, nhất định là người chưa nhìn thấy Triển đại nhân rồi!”, Tiểu La khoe khoang nói.
Lăng Anh Lương sửng sổt: “Ta về Biện Kinh còn chưa được ba ngày, đương nhiên là chưa nhìn thấy người này rồi.”
“Chính thế đó, thiếu gia, nếu người mà gặp Triển đại nhân một lần, thì chắc chắn sẽ hiểu! Tóm lại Triển đại nhân là, là cái đó… Ai da, tiểu nhân vụng miệng, không biết nói thế nào”, Tiểu La vỗ trán, ảo não nói, “Nếu tiểu nhân mà có được một nửa công phu miệng lưỡi của Kim hiệu úy thì có phải tốt không…”
“Kim hiệu úy?”, Lăng Anh Lương cúi đầu lướt qua bản danh sách một lần, liền thấy phía dưới Triển Chiêu quả nhiên có viết một cái tên: Kim Kiền.
“Có phải là cái người tên Kim Kiền này không?”
“Đúng thế đúng thế!”, Tiểu La đáp.
“Hắn là người phương nào? Nghe danh hiệu là một hiệu úy, chẳng lẽ cũng giống như mấy vị Vương Triều, Mã Hán là hiệu úy lục phẩm?”
“Là Tòng hiệu úy lục phẩm”, Lăng lão chưởng quầy rút bàn tính từ trong ngăn kéo ra, thuận tay gẩy gẩy mấy viên tính, nói.
“Tòng hiệu úy…”, Lăng Anh Lương nhìn động tác của phụ thân nhà mình, khẽ nhíu mày.
Người ngoài đều biết Lăng lão chưởng quầy của Tụ Bảo Trai trầm ổn, khí độ, tinh anh tài giỏi, rất có uy vọng trong giới thương nhân, đã nhiều năm không có đối thủ. Nhưng Lăng Anh Lương lại biết phụ thân nhà mình có một tật nhỏ không thể sửa được… phàm là gặp vấn đề gì nan giải ông đều thuận tay gẩy gẩy bàn tính.
Có điều công việc làm ăn của Tụ Bảo Trai càng ngày càng lớn, rồi sau khi được tiên hoàng ngự ban phong hào, cơ hồ Lăng Anh Lương không còn nhìn thấy cha gẩy bàn tính nữa, hôm nay vừa nhắc đến cái tên “Kim Kiền” này liền…
Chẳng lẽ… cái tay Kim Kiền này là một nhân vật vô cùng phiền phức?
“Tiểu La, Kim hiệu úy này là người như thế nào?”, Lăng Anh Lương nghiêm mặt hỏi.
“Kim hiệu úy á!”, Tiểu La nhất thời lên tinh thần, giọng nói cũng cao lên không ít, “Đây là người không thể chọc vào! Người này gặp Phật giết Phật, gặp thần giết thần, trong thành Biện Kinh trên thì có Tụ Bảo Trai của chúng ta cùng các cửa hàng khí cụ vàng bạc châu báu cao cấp, dưới thì có các tiểu thương, dân lao động, bán hàng rong, chỉ cần nhìn thấy người này thì chỉ có một việc có thể làm!”
“Là việc gì?”, chân mày Lăng Anh Lương nhíu chặt.
Sao nghe chẳng thấy giống hiệu úy của Khai Phong phủ tí nào, ngược lại giống đạo tặc giang hồ thì đúng hơn.
Tiểu La chắp hai tay thành hình chữ thập, dáng vẻ rất chi là thành kính, ngoan đạo: “Cầu Bồ Tát phù hộ hôm nay Kim hiệu úy tâm tình tốt, có thể ép ít ít giá một chút!”
“… Ép… giá?!”, Lăng Anh Lương có chút không chắc chắn hỏi, “Chính là ép giá sao?”
“Không sai!”, Tiểu La gật mạnh đầu.
Âm thanh gẩy bàn tính của Lăng lão chưởng quầy bên này dường như lớn hơn.
Lăng Anh Lương vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười: “Mua bán hàng hóa mặc cả ép giá là chuyện rất bình thường, hà tất phải làm quá lên như vậy chứ?”
“Anh Lương à, con chưa lĩnh giáo sự lợi hại của người này đâu!”, Lăng lão chưởng quầy ủ rũ nói, “Con còn nhớ Lý chưởng quầy của Nhất Thưởng Hiên ở phía đông thành không?”
“Chính là lão hà tiện vắt cổ chày ra nước chuyên bán đồ cổ giả sao? Đương nhiên là con nhớ, vậy chuyện là như thế nào hả cha?”
“Trong tiệm của hắn có một chiếc bình hoa thời thịnh Đường là bảo vật trấn tiệm…”
“Ước chừng giá năm ngàn lượng bạc…”
“Bị Kim hiệu úy dùng hai mươi lượng bạc để mua…”
“Cái, cái gì?!”, Lăng Anh Lương cả kinh không dám xem thường nữa, giọng nói cũng cao vút lên mấy phần hệt như Tiểu La, “Hai, hai mươi lượng? Sao có thể?! Lý chưởng quầy keo kiệt kia bình thường không đi lừa gạt người ta đã là tốt lắm rồi, sao lại…”
“Lý chưởng quầy coi đây là nỗi nhục cả đời, không dám hé răng một lời, từ đó về sau, tuyệt không bán dù chỉ là nửa phần đồ giả nữa. Vi phụ đã thăm dò bằng nhiều cách mới biết được dường như một ngày trước đó Lý chưởng quầy đã bán cho Kim hiệu úy một món đồ giả, ngày hôm sau cái bình thời Đường kia bị Kim hiệu úy dùng hai mươi lượng để mua mất.”
“Đúng đó, đúng đó!”, Tiểu La cũng hoa tay múa chân tiếp lời, “Còn có, còn có tiệm bán rượu giả ở phía bắc thành, Từ hàng giả ở phía đông thành, mấy tiệm ở ngoài thành… Tóm lại chỉ chưa đầy nửa năm, trong thành Biện Kinh những thương gia chuyên mua bán đồ giả đều bị Kim hiệu úy thăm viếng một lượt. Từ đó về sau, nếu muốn tìm một cửa hàng chuyên buôn bán đồ giả ở trong thành, thực còn khó hơn lên trời!”
Lăng Anh Lương trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Cho dù như vậy, Tụ Bảo Trai chúng ta chưa từng buôn bán đồ giả, cũng không đến mức bị người này…”
“Anh Lương à, con chưa hiểu được chỗ lợi hại hung mãnh của người này đâu!”, Lăng lão chưởng quầy lại thở dài, viên tính trong tay cứ kêu lách cách không ngừng, “Chỗ đáng sợ nhất của người này chính là rõ ràng ép giá giết con đau thấu tim gan, nhưng lại khiến con vui vẻ phục tùng, sau đó hồi tưởng lại, vẫn thấy hào hứng không thôi, lần sau người này lại tới, giá cả lại thấp hơn vài phần, cứ như thế tuần hoàn lặp đi lặp lại, tựa như vực sâu không đáy!”
“Thiên hạ còn có kỳ nhân như vậy sao?!”, Lăng Anh Lương kinh hãi.
“Đây còn chưa phải điểm đáng sợ nhất đâu!”, Tiểu La ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, “Điểm đáng sợ nhất là Kim hiệu úy và Triển đại nhân cùng nhau xuất môn đi mua đồ, cái đó quả thực là… tiên sinh giảng chuyện ở Ngõa Tứ nói cái gì ấy nhỉ… Đúng rồi, là song kiếm hợp bích, uy lực vô song, chỉ trong tích tắc nói cười mà bạc trắng chắp cánh bay mất, tan thành tro bụi!”
“Triển đại nhân?”, Lăng Anh Lương giật mình, “Kim hiệu úy và Triển đại nhân?”
Tiểu La gật gật đầu: “May mà Triển đại nhân không thường xuất môn đi mua đồ, bằng không vật phẩm đồ dùng trong Khai Phong phủ đều có thể mua không rồi.”
“Không chỉ có như vậy…”, Lăng lão chưởng quầy ngừng gẩy bàn tính trong tay, sau đó bỗng nhiên dùng lực, một viên tính nứt ra, “Kim hiệu úy còn dựa vào mối giao hảo với Triển đại nhân, lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa mà buôn bán!”
“Buôn bán?”, Lăng Anh Lương đã không còn biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào nữa rồi, “Hắn chỉ là một hiệu úy của Khai Phong phủ, có hàng hóa gì mà buôn bán chứ?”
“Thứ có thể bán rất nhiều đó!”, Tiểu La đếm ngón tay nói, “Tết Đoan ngọ bán Bách tác chế từ kiếm tuệ của Triển đại nhân, rồi thì ngày thường còn bán thắt lưng, dây buộc tóc, khăn mặt, khăn tay… của Triển đại nhân, đúng rồi, còn có dùng kiếm tuệ của Triển đại nhân may thành túi hương trừ tà nữa!”
“Thật sự có người mua sao?!”, Lăng Anh Lương trợn tròn mắt há hốc mồm.
“Tranh nhau đến vỡ đầu ấy chứ!”, Tiểu La mặt mày nghiêm túc đáp.
“Tóm lại, Anh Lương, người này con nhất định phải lưu ý nhiều hơn!”, Lăng lão chưởng quầy bóp nát một viên tính, oán hận nói.
“Con biết rồi!”, Lăng Anh Lương ôm quyền, khóe mắt liếc phụ kiện đeo bên hông của Lăng lão chưởng quầy một cái.
Lăng lão chưởng quầy gật gật đầu, đặt bàn tính qua một bên, tiếp tục nói: “Còn có mấy người nữa phải đặc biệt lưu ý. Người thứ nhất chính là Lê Kỳ Minh công tử của Lễ bộ thị lang Lê Phương, Lê đại nhân. Người này càn quấy hống hách, tham rượu háo sắc, nếu muốn lấy lòng người này, trên bàn tiệc mỹ nữ, rượu ngon không thể thiếu.”
Lăng Anh Lương chân mày hơi nhíu lại, “Không phải cha đã nói lần này mời những thanh niên tài giỏi anh tuấn của Biện Kinh ư, người này nhân phẩm như vậy, vì sao còn mời hắn?”
Lăng lão chưởng quầy thở dài: “Tụ Bảo Trai mặc dù được tiên hoàng ngự ban danh hào, nhưng nếu không có Lê bộ thị lang Lê đại nhân chiếu cố, chuyện buôn bán những vật phẩm ngự dụng, tế tự sợ rằng cũng không đến lượt nhà chúng ta.”
“Hài nhi hiểu rồi!”, Lăng Anh Lương cúi đầu.
“Về phần những người khác, đều là những công tử có tiếng tăm trong các ngành nghề ở Biện Kinh, con phải làm quen với họ, sau này đi lại dễ dàng hơn.”
“Vâng.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, danh sách này con cầm về nghiên cứu cho tường tận, nếu không có vấn đề gì sáng mai hãy viết thiếp mời đi.”
“Hài nhi đã biết. Vậy… thiếp mời Triển Chiêu có viết hay không?”
“Haizz… viết đi…”
“Dạ, hài nhi xin cáo lui.”
Lăng Anh Lương cất bản danh sách trong ngực, dẫn Tiểu La ra ngoài, chỉ là lúc ra đến cửa còn hỏi một câu: “Cha, túi hương đeo ở bên hông cha, kiểu dáng rất đặc biệt, không biết là cha mua ở đâu?”
Lăng lão chưởng quầy da mặt giật giật, không đáp lời. Lăng Anh Lương cung kính rời đi, đồng thời khép cửa lại.
Tiểu La bên cạnh cười khanh khách nói: “Thiếu gia, người thật có mắt nhìn, túi hương lão gia đeo bên hông, chính là túi hương trừ tà do kiếm tuệ của Triển đại nhân tạo thành.”
“Tốn không ít ngân lượng chứ nhỉ?”
“Không nhiều đâu ạ, cái của lão gia là số lượng có hạn, nên mới có giá năm mươi lượng bạc”, Tiểu La vẻ mặt tự hào, “Đây là tiểu nhân phải nhờ người anh em bán trứng luộc lá trà cho Khai Phong phủ, đưa tặng Kim hiệu úy hai giỏ trứng luộc lá trà, lại còn nói khó mãi nên mới mua được với giá hữu nghị đó đấy ạ, ngoài thị trường có giá năm mươi lăm lượng bạc lận!”
Chân mày Lăng Anh Lương bắt đầu giật giật một cách thiếu tự nhiên.
Triển Chiêu, Kim Kiền… ta thật mong được gặp để xem xem hai người này rốt cuộc là những nhân vật bậc nào!
***
Mùng Mười tháng Tám, trong khách sảnh của Khai Phong phủ, trên mặt ba chiếc bàn thiếp mời chất thành đống, la liệt kín mít, che mờ cả ánh mặt trời, khiến cho khách sảnh bình thường tràn ngập ánh sáng bỗng âm u dị thường.
Ngồi sau bàn ở chính giữa, thân thể đồ sộ của Bao đại nhân cơ hồ bị đống thiếp mời che lấp, lúc này đang múa bút viết thiếp hồi đáp, Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ đứng bên mài mực theo hầu.
Ngồi sau chiếc bàn bên phải, Công Tôn tiên sinh bị vùi giữa năm chồng thiếp mời cao hơn một thước, chỉ có thể lộ ra vầng trán trắng bóc lấm tấm mồ hôi, cây bút trong tay như rồng bay phượng múa, quả không hổ tay nghề “thư kí” điêu luyện. Đứng hầu bên cạnh là Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền.
Ngồi sau chiếc bàn bên phải, Vương Triều nhìn ba núi thiếp mời ước chừng nửa thước, trên gương mặt chữ điền mây đen bay đầy đầu: “Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ là một kẻ thô kệch quê mùa, chuyện viết thiếp hồi âm này vẫn nên là người khác trợ giúp thì hơn.”
“Người khác? Tìm ai?”, Công Tôn tiên sinh ló đầu ra khỏi đống thiếp mời vĩ đại, vẻ mặt bất thiện nói, “Chữ của Mã Hán như giun, chữ của Triệu Hổ thì như dế, chữ của Trương Long lại như cái que, chữ của ngươi còn có thể đọc được… Haizz, nếu không phải hôm trước Bạch thiếu hiệp bị Lư đảo chủ túm về Hãm Không đảo, thì đã có thể trợ giúp một tay rồi…”
“Vương đại ca, cái gọi là người có khả năng thì phải vất vả hơn, huynh đương nhiên là phải gánh vác nhiều rồi”, Kim Kiền đang ra sức mài mực cho Công Tôn tiên sinh cười hì hì nói.
Vương Triều nhất thời hai mắt sáng lên: “Công Tôn tiên sinh sao không cho Kim hiệu úy cùng viết thiếp hồi đáp?”
“Haizz, tôi cũng muốn viết chứ, nhưng đáng tiếc chữ của tôi vuông không ra vuông, tròn không ra tròn, lại còn toàn thiếu nét[2], thực sự là rất khó coi!”, Kim Kiền nắm tay tiếc hận nói.
[2] Ở cổ đại người ta viết chữ “phồn thể” còn hiện đại sử dụng chữ “giản thể” (nghĩa là những chữ phức tạp quá nhiều nét, người ta giản lược đi để dễ nhớ dễ học hơn), Kim Kiền lại là người hiện đại bởi vậy khi viết hay dùng chữ giản thể cho nên mới bị thiếu nét.
Bao đại nhân dừng bút, thở dài một tiếng: “Tết Trung thu năm nay thiếp mời bản phủ qua phủ dự tiệc còn nhiều hơn năm ngoái, viết thư khéo léo từ chối hết chỗ này phải mất mấy ngày, thực sự là… Haizz…”
“Đại nhân…”, Vương Triều mặt nhăn mày nhó nhìn Bao đại nhân nói, “Tuy rằng nói như vậy có chút bất kính, nhưng thuộc hạ là người thật thà, không biết nói dối. Đám thiếp mời này nào phải là mời đại nhân đi dự tiệc đâu? Mỗi một cái đều đặc biệt nhấn mạnh muốn Triển đại nhân đi theo, rõ ràng mời đại nhân dự tiệc là giả, mời Triển đại nhân qua phủ mới là thật!”
Những lời này vừa thốt ra, trong phòng nhất thời tĩnh lặng.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Kim Kiền đều đồng thời nhìn Vương Triều, trên mặt cùng chung biểu cảm: Vương Triều ơi là Vương Triều, ngươi cũng thật thà quá đó, nói toạc hết cả ra.
Triển Chiêu da mặt hơi đỏ lên, ôm quyền nói: “Thuộc hạ làm tăng thêm phiền phức cho đại nhân, chi bằng những thiếp hồi đáp này hãy để một mình thuộc hạ viết…”
“Vạn lần không thể!!”, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Kim Kiền đồng thời hét lên, khiến cho Vương Triều giật mình kinh hãi, Triển Chiêu choáng váng cả người.
“Nếu Triển hộ vệ đích thân viết thiếp hồi đáp, lần sau số lượng thiếp mời nhất định sẽ tăng lên gấp bội! Triển hộ vệ hãy bỏ ngay suy nghĩ này đi!”, Bao đại nhân vẻ mặt uy nghiêm.
“Lời đại nhân nói không sai! Nếu để bút tích của Triển hộ vệ lưu truyền ra ngoài với số lượng lớn, sau này chẳng may có kẻ mô phỏng theo nét chữ của Triển hộ vệ đem đi buôn bán, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi”, Công Tôn tiên sinh nghiêm túc nói.
“Không sai, không sai! Kiếm tuệ của Triển đại nhân còn có thể bán được… Khụ khụ, ý của thuộc hạ là, ngày sau khi xuất môn ra ngoài, Triển đại nhân chớ tùy tiện để lại bút tích, tránh cho có kẻ trộn củi với trầm, giả mạo, theo ý thuộc hạ, sau này phàm là thư tín thông thường do Triển đại nhân viết, nhất định phải đóng thêm một con dấu đặc chế để phòng trừ có kẻ làm giả!”, Kim Kiền đề xuất ý kiến một cách hợp lý.
“Cách này của Kim hiệu úy rất hay!”, Bao đại nhân gật đầu.
“Kim hiệu úy quả là cao kiến”, đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh lóe lên tinh quang kỳ lạ.
Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu đen sì, nhìn ba người kẻ xướng người họa, đôi mày lưỡi mác hơi giật giật.
Vương Triều thở dài đánh thượt, vô cùng cam chịu nhấc bút bắt đầu sự nghiệp viết thiếp hồi đáp.
“Lại có thiếp mời đưa tới nữa!”, Trương Long, Triệu Hổ khiêng một tấm phản trên đó thư mời chất đống tiến vào khách sảnh.
Chúng nhân trong phòng đồng thời đen mặt.
“Tốc chiến tốc thắng nào!”, Bao đại nhân vung bút khí thế ngập tràn ra lệnh.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Trương Long, Triệu Hổ phân nhau mỗi người rút một tấm thiếp, giở ra bắt đầu đọc.
“Hình bộ Thượng thư Trương đại nhân mời Bao đại nhân, Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu của Khai Phong phủ đêm Trung thu ngày Mười lăm tháng Tám đến thưởng đèn ngắm trăng…”, bộp một cái Trương Long gấp thiếp lại, vung tay ném qua, “Là thiếp mời của quan viên đương triều, Triển đại nhân xin hãy nhận lấy!”
Thiếp mời bay vèo một cái hướng về phía bàn của Bao đại nhân. Triển Chiêu bắt lấy, đặt ngay ngắn trên chồng thiếp của Bao đại nhân.
“Thưởng Trân cư Triệu Hướng mời Khai Phong phủ Triển đại nhân…”, Triệu Hổ gấp thiếp lại, thuận tay vứt qua, “Thiếp của thần hào phú hộ dân gian, Kim hiệu úy nhận lấy này.”
“Được!”, Kim Kiền bắt lấy thiệp mời, đặt lên trên bàn của Công Tôn tiên sinh.
“Quần Phương viện thành tâm mời Khai Phong phủ Triển… Haizz, thiếp mời linh tinh này, Vương Triều đại ca nhận lấy!”, Trương Long vung tấm thiệp trong tay cho Vương Triều.
Vương Triều đen mặt bắt lấy.
“Hình bộ Thị lang… Triển đại nhân!”
“Thương hội Giang Nam… Kim hiệu úy!”
“Thi hội Thanh Tuyền… Vương đại ca!”
Nhất thời, trong khách sảnh thiệp mời bay vèo vèo loạn hết lên, khiến người ta hoa cả mắt, có thể sánh với thị trường giao dịch chứng khoán thời hiện đại.
“Thiếp mời của Bát Vương gia tới rồi!”, một tiếng reo cao vút vang lên bên ngoài cửa, Mã Hán cầm một tấm thiếp mạ vàng xông vào.
“Mau đưa tới cho bản phủ!”, Bao đại nhân đứng phắt dậy nhận lấy tấm thiệp, giở ra đọc, vuốt râu gật đầu, lập tức viết thiếp hồi âm, giao cho Mã Hán nói, “Mau phúc đáp lại Bát vương gia, nói đêm Trung thu ngày Mười lăm tháng Tám Bao Chửng nhất định sẽ dẫn mọi người ở Khai Phong phủ đến dự tiệc!”
Chúng nhân trong phòng đồng thời thở phào một hơi.
“Tết Trung thu rốt cuộc cũng có nơi để đi rồi!”, Vương Triều vuốt mồ hôi trên trán.
“Nhận lời mời của phủ Bát vương gia, những thiệp mời phải khéo léo cự tuyệt còn lại cũng xem như danh chính ngôn thuận”, Công Tôn tiên sinh vuốt râu cười nói.
Kim Kiền bên cạnh lau mồ hôi, thầm nghĩ: Chỉ vì Tiểu Miêu, mà Tết Trung thu cũng phải nơm nớp lo sợ!
Về phần Mã Hán, nhận thiếp rồi vẫn chưa chịu đi, ngược lại còn đưa tới một tấm thiệp khác: “Đây là thiếp mời của Tụ Bảo Trai…”
“Tụ Bảo Trai?”, Công Tôn tiên sinh sửng sốt, “Chẳng phải hôm qua đã hồi âm rồi sao? Rằng Triển hộ vệ công vụ bận rộn, không có thời gian rảnh để tham gia tiệc thưởng trăng.”
“Đây không phải là thiếp mời của Triển đại nhân, mà là của Kim hiệu úy”, Mã Hán nhướng mày, giọng điệu còn đặc biệt nhấn mạnh hơn mấy phần.
“Hả?”, chúng nhân cả kinh.
“Là mời tôi?”, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền sáng lên, thân hình lóe lên một cái đã tới bên cạnh Mã Hán, đang định nhận thiếp, thì bị hộ vệ áo đỏ bên cạnh đoạt trước.
“Thưa Khai Phong phủ Tòng hiệu úy lục phẩm Kim Kiền đại nhân, đại công tử của Tụ Bảo Trai Lăng Anh Lương thành tâm mời Kim đại nhân đêm Trung thu ngày Mười lăm tháng Tám đến Cẩm Phượng lâu tham dự tiệc thưởng trăng, mong Kim đại nhân nhận lời”, Triển Chiêu đọc từng chữ từng chữ.
“Thật sự là mời tôi!”, Kim Kiền nhất thời vui sướng hoa tay múa chân, “Tụ Bảo Trai, chính là Đệ nhất bảo khí hàng do đích thân tiên hoàng ngự ban đó!! Không biết đi dự có được quà tặng không nữa! Cẩm Phượng lâu a a, tùy tiện gọi một đĩa rau trong đó cũng có giá mười lượng bạc đó!”
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn nhau một cái, khe khẽ lắc đầu.
“Kim hiệu úy muốn đi sao?”, Bao đại nhân cười hỏi.
Kim Kiền đang cầm thiệp mời, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh nhìn Bao đại nhân rồi gật mạnh đầu, thiếu mỗi nước vẫy đuôi thôi.
“Kim hiệu úy tuổi còn nhỏ, tới phủ Bát vương gia dự tiệc ắt hẳn gò bó tay chân không thoải mái, đi ra ngoài gặp mặt kết giao cũng tốt”, Công Tôn tiên sinh gật đầu nói.
“Đa tạ đại nhân! Đa tạ Công Tôn tiên sinh!”, Kim Kiền ôm quyền hào hứng hô.
“Khá lắm, Kim Kiền, bốn huynh đệ chúng ta theo đại nhân đã nhiều năm, còn chưa được Trân bảo hàng gì gì đó mời dự tiệc, ngươi mới tới không bao lâu, mà có thể ăn cơm của Tụ Bảo Trai rồi!”, Trương Long vỗ vai Kim Kiền cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy, có bí quyết gì không?”, Vương Triều, Mã Hán, Triệu Hổ cũng xáp tới.
“Mấy vị đại nhân xin hãy yên tâm, tiểu đệ sẽ mang thêm mấy phần lễ vật của Tụ Bảo Trai về!”, Kim Kiền vuốt ve mấy chữ mạ vàng trên thiệp mời, trong mắt lấp lóe ánh sáng xanh, sắt son nói.
“Được! Kim Kiền, có câu này của ngươi là được rồi!”
“Đừng quên huynh đệ chúng ta đó!”
Trong khách sảnh một mảnh thuận hòa vui vẻ, ấy vậy mà vị Tứ phẩm hộ vệ nào đó sắc mặt âm trầm lại tán phát ra hàn khí như có như không.
***
Giờ Thân, ngày Mười lăm tháng Tám.
Trước cửa lớn của Khai Phong phủ, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đã chuẩn bị xong xuôi kiệu quan, đợi Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh chuẩn bị xong xuôi cùng đi tới phủ Bát vương gia.
Kim Kiền vốn định đi nịnh nọt đưa tiễn lão Bao thuận tiện xuất môn dự tiệc, lại bị vị hộ vệ nào đó tóm lấy bắt chờ ở cửa lớn từ sớm.
“Kim hiệu úy, lần này tới Cẩm Phượng lâu dự tiệc, tất thảy phải nhớ cẩn trọng trong lời nói và việc làm!”, Triển Chiêu vận y phục đỏ đeo đai ngọc, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị lạnh lùng ra lệnh.
“Thuộc hạ nhất định sẽ tuân theo lệnh của Triển đại nhân, đi như gió, đứng như tùng, ngồi tựa chuông, nằm tựa cung… Khụ, cái đó ý của thuộc hạ là, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm mất mặt Khai Phong phủ!”, Kim Kiền ôm quyền, vẻ mặt hùng hồn quyết hy sinh vì nghĩa, nói.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, ngưng một chút, lại nói: “Tửu lượng ngươi kém, trong yến tiệc chớ có ham mê rượu quá đà…”
Kim Kiền nhấc túi thuốc trong ngực ra nói: “Thuộc hạ đã chuẩn bị ‘Hỏa tửu đan’ rồi, mười cân rượu mạnh cũng chỉ là chuyện vặt!”
Triển Chiêu vẻ mặt hơi giãn ra: “Chớ có vì đồ ăn của Cẩm Phượng lâu giá cả đắt đỏ mà ham ăn không ngừng…”
“Thuộc hạ sau khi ăn no tuyệt đối sẽ không ăn thêm nửa miếng!”
“… Chớ có mê rượu…”
“… Khụ khụ, Triển đại nhân, điều này ngài đã nói rồi…”
Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu sa sầm lại, hàn khí vèo vèo phát ra: “Chớ có nhiều lời nhảm nhí với người khác, đi sớm về sớm!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Kim Kiền rụt cổ, vội ôm quyền biểu thị quyết tâm nói.
Tứ đại hiệu úy bên cạnh bị tác động bởi hàn khí của Triển Chiêu, tám tay thu vào trong ống tay áo, nhìn hai người trước cửa lớn, thì thầm thảo luận.
Vương Triều: “Đệ chưa từng biết Triển đại nhân lại dông dài đến như vậy.”
Mã Hán: “Có điều tên tiểu tử Kim Kiền này nếu không dặn dò mấy câu, ai biết đi ra ngoài lại chuốc phải những rắc rối gì chứ?”
Trương Long: “Triển đại nhân nếu thật sự không an tâm, chi bằng thỉnh đại nhân lệnh cho Kim Kiền cũng đi tới phủ Bát vương gia, thì chẳng phải là được sao? Hà tất phải phiền phức như vậy.”
Triệu Hổ: “Chắc là Triển đại nhân thấy bộ dạng vui vẻ hào hứng muốn đi dự tiệc của Kim Kiền, nên không đành lòng đó.”
Bốn người lại đồng thời khẽ lắc đầu.
Đợi đến khi kiệu quan của Bao đại nhân khuất dần, hàn khí vờn quanh thân Kim Kiền mới từ từ tan đi, Kim Kiền mới rồi còn trong bộ dạng phục tùng nghe lời chớp mắt một cái đã quăng một loạt lời dặn dò của vị hộ vệ nào đó ra sau đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay chống hông, dáng vẻ nóng lòng nói:
“Hừ hừ, Tụ Bảo Trai chủ chi, mời tiệc ở Cẩm Phượng lâu, mình nhất định phải ăn cho đủ, uống cho cố mới được! Đúng rồi, nghe nói những nhân vật tham dự đều là các thanh niên anh tuấn tài giỏi gì đó, ừm ừm, vừa đúng lúc để mình thâm nhập lôi kéo làm quen với những mối khách sộp này, thăm dò sở thích của những thanh niên tài giỏi anh tuấn đó, mở một cuộc điều tra nghiên cứu thị trường, nếu có thể cùng với những người này trò chuyện suốt đêm là tốt nhất!”
Mà vị hộ vệ nào đó ở cách mấy con đường tựa như có dự cảm, đăm chiêu nhìn về phía Khai Phong phủ, chân mày nhíu chặt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK