Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhân loại, bị cảm đấy! Nhanh đi nghỉ đi!

Cale bỏ ngoài tai lời gắt gỏng của Raon trong khi được các thuộc hạ của Litana tháp tùng. Nơi mà họ đưa Cale tới là một căn lều yên tĩnh và sạch sẽ mà họ đã vội vã chuẩn bị cho cậu.

"Hãy cho chúng tôi biết nếu như ngài cần bất cứ thứ gì."

"Tôi không cần gì cả. Chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thôi. Nếu được thì tôi muốn rời đi vào ngày mai."

Những thuộc hạ của Litana đã cùng Cale vượt qua rừng mưa, tỏ nét mặt không thể tin được, những vẫn đáp lại bằng câu trả lời ở dạng khẳng định.

"Vâng, bất kể là gì thì chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể."

Khi đám thuộc hạ của Litana rời đi, Cale nhìn xung quanh lều. Choi Han và những người còn lại được dẫn đến những căn lều khác. Vậy nhưng, có một người đi theo Cale.

"Raon."

Được Cale gọi, Raon đang tàng hình lộ diện.

Tsk. Cale tặc lưỡi. Cậu cầm một chiếc khăn và lau khô cơ thể ướt sũng của con rồng. Rồng quên mất cả việc dựng lá chắn cho bản thân nó vì mải ngắm nhìn làn sóng.

"Tự lau khô cho ngươi ấy, Nhân loại! Bị cảm lạnh đấy!"

Ối chà! Cale cười mỉa trước phản ứng của đứa trẻ 4 tuổi, rồi lau mặt cho nó một cách thô bạo. Raon phụng phịu nhưng vẫn để yên cho Cale lau.

Cale ném cái khăn đi, rồi lấy cái khăn khắc để lau sơ qua tóc mình. Cậu lấy ra một quả cầu mà mình đã nhận được từ Billos.

"Kết nối."

"Biết rồi, Nhân loại."

Chẳng biết Raon thấy vui vì chuyện gì mà nó cười, rồi kết nối thiết bị liên lạc mà không nói gì thêm. Cale ngồi xuống ghế gỗ. Khi thiết bị liên lạc ma thuật bay tới phía trước Cale thì kết nối đã được hoàn tất.

Một người xuất hiện trên màn hình của thiết bị liên lạc.

-"Gì thế? Bộ dạng ngươi sao lại thế kia?"

Là Hoàng Thế Tử Alberu.

-"Ướt như chuột lột ấy nhỉ"

Thấy khóe miệng nhếch xéo một bên như đang mỉa mai của Alberu, Cale nở nụ cười mà mình thường dùng với Litana.

- "Đừng có cười kiểu đó chứ?"

Quả nhiên là nụ cười ấy chẳng có hiệu quả với Alberu. Cale ngay lập tức ở nụ cười như thường ngày và dựa lưng vào ghế. Alberu đã quen với dáng vẻ lười biếng và nhàn rỗi ấy của Cale.

"Thưa điện hạ, vì tinh tú của Vương Quốc Roan. Nhà Hầu Tước Stan thế nào rồi ạ?"

3 tuần là quãng thời gian tiêu tốn để di chuyển tới được làng Hoik. Trong thời gian ấy cậu đã tiến hành nhiều việc. Và một trong số đó,

-"Thế nào ấy hả? Đang đổi chủ. Mà sao ngươi lại tò mò chuyện này?"

Lúc ấy Cale nghe thấy giọng nói của Raon phát ra trong đầu.

- Cuối cùng cũng tới lúc báo thù rồi sao!

Hầu Tước Stan, Venion, và những điều mà chúng đã làm với Raon.

Để Raon hoàn toàn có thể vượt qua được quá khứ bị bạo hành, thì việc báo thù những kẻ liên quan là cần thiết. Mỗi khi chỉ còn lại Cale và Raon thì Cale phải lắng nghe kế hoạch trả thù của Raon như là nghe hát ru.

Loài Rồng tuyệt đối không quên những gì mà chúng phải chịu. Rồng phải nhận được sự bù đắp cho lòng tự tôn đã bị chà đạp và quãng thời gian đã bị hủy hoại.

Đó là bản năng tự nhiên của Rồng, sinh vật được gọi là kẻ thống trị đầy hung bạo,.

Alberu quan sát Cale với một ánh mắt thăm dò.

- "Ta nói cho ngươi biết vì đã được nhận thứ khác từ ngươi. Ta thật sự không hiểu nổi ngươi."

"Tôi chỉ là làm việc mà điện hạ sẽ thấy hài lòng thôi ạ."

Thấy Cale nói dối mà không ngượng mồm khiến cho Alberu cười mỉa.

Thế nhưng điều Cale nói là thật

"Điều tôi nói là thật lòng."

Việc đó cũng là chuyện tốt đối với Alberu. Alberu cảm thấy không thoải mái với vẻ mặt của Cale, nhưng trước hết thì anh cũng có chuyện cần gặp cậu ta. Vậy nên, Alberu nói.

- "Hãy nhanh chóng tới Hoàng Cung"

"Vâng."

Cale ngoan ngoãn đáp lại bởi vì cậu cũng có ý định tới Hoàng Cung. Tất nhiên là Cale dự định sẽ làm hết việc của mình và giải toả hết mệt mỏi rồi mới định tới đó.

Cale nói thêm vài điều với Hoàng Thế Tử trước khi cuộc trò chuyện kết thúc. Sau khi ăn xong thì cậu chìm vào giấc ngủ sâu. Tất nhiên là cậu vẫn phải nghe bài hát ru là kế hoạch báo thù của Raon.

Và ngày hôm sau.

"Lina-ssi, tôi muốn đi."

Cale nói với Litana rằng cậu muốn ra bờ biển. Không lý do gì để cậu ở lại thêm nữa.

Hiện tại, Cale đang ở bên trong lều của Litana. Cale đã lững thững tới lều của Litana sau giấc ngủ nướng mà rất lâu rồi cậu mới có. Litana nhìn Cale chằm chằm, rồi lên tiếng.

“Bin!”

Nghe thấy Litana gọi, một thuộc hạ của cô bước tới và đứng phía trước Cale. Anh ta là người mà Cale đã gặp trong hang động. Cale biết về Bin, người giỏi võ hơn văn, thuộc hạ trung thành nhất của Litana trong truyện.

“Cậu chỉ cần đi cùng Bin. Anh ấy sẽ hướng dẫn cho cậu”

Litana đưa cho Cale một văn bản. Cale phải cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt khi nhận lấy văn bản ấy.

“Lina-ssi, nội dung như thế này thì thật khó xử cho tôi quá. Như vậy là quá nhiều”

Cô nhìn thấy sắc mặt u ám khác với lúc nói rằng muốn rời đi của Cale và nghĩ rằng thật hết cách với cái người này, rồi nở nụ cười.

“Không đâu. Không nhiều một chút nào cả.”

Tài liệu mà Cale nhận được có đề tên của Litana và con dấu của cô ở trên. Bản hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay khi Cale ký xác nhận.

Ngoài vị trí cho chữ ký của Cale thì còn một chỗ khác đang bỏ trống.

Vị trí và kích thước của mảnh đất vẫn chưa được điền vào.

Litana mở lời.

“Sẽ khá gay go nếu một cá nhân sở hữu đất trong Khu Vực, nhưng những nơi còn lại thì tôi sẽ chịu trách nhiệm nên hãy lấy ngần nào cậu muốn”

Đối với Cale, những từ ngữ mà Litana nói nghe thật tuyệt đẹp như tiếng ca. Quả nhiên, âm thanh tiền rót vào bao giờ cũng tuyệt đẹp hết.

Litana quả là một con người hào phóng.

“Nếu tôi mà lấy toàn bộ bờ biển thì cô định làm thế nào mà lại đề ra bản hợp đồng như thế này?”

“Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Nhưng không thành vấn đề. Hãy làm theo ý muốn của cậu.”

Quả nhiên, cô ấy đúng là kiểu người trả ơn gấp một nghìn lần. Cale biết vì sao Litana không phái tham mưu hoặc quan tài vụ theo cậu mà lại để Bin, một người rất đơn giản, dẫn đường cho mình.

‘Có vẻ cô ta thật sự định để mình lấy bất cứ thứ gì mình muốn.’

Cale làm nét mặt khó xử.

“Tôi nghĩ rằng sở hữu nhiều đất đai chỉ mang lại rắc rối. Tôi chỉ cần một miếng đất nhỏ để nghỉ ngơi mỗi khi muốn tới thăm quan khu rừng thôi.”

Litana đột nhiên nghĩ rằng cô phải làm sao để trả ơn cho con người ngay thẳng này. Chắc hẳn là Cale đã ra lệnh cho các thuộc hạ, bởi vậy nên từ sáng sớm bọn họ đã tới để giúp đỡ phục hồi lại Khu Vực 1.

Dĩ nhiên là Cale dậy rất muộn và không hề biết về việc những thành viên trong nhóm đang làm.

“Cale-ssi, tôi có thể biết tên họ của cậu được chứ.”

Cale đột nhiên thấy lạnh gáy. Cậu bỗng có cảm giác như là nếu quyết định sai thì sẽ bị xỏ mũi. Đó là lí do cậu đưa ra câu trả lời dựa theo phản xạ.

“Tôi chỉ muốn rời đi trong lặng lẽ. Vậy nên xin hãy quên những gì đã xảy ra hôm qua và chỉ nhìn về tương lai.”

“....cậu thật sự không để cho tôi được trả ơn gì cả”

Trả ơn cái gì chứ. Chẳng có sự trả ơn nào đáng giá hơn đá ma thuật hết.

Không phải là đá ma thuật cấp thấp hay cấp trung, mà là một lượng lớn đá ma thuật thượng cấp bị chôn vùi. Thậm chí, tất cả đều đã được gia công.

Cale không biết ai đã chôn chúng tại Đại Ngàn, tuy nhiên trong truyện nói rằng chúng đã nằm đó qua hàng trăm năm. Có thể coi như vậy nghĩa là những viên đá ấy không có chủ nhân.

Litana đưa mắt nhìn ra ngoài căn lều và gọi.

“Ten!”

Ten? Con báo đen ư?

“Grrr.”

“Xin hãy đưa nó đi cùng. Ten sẽ đưa cậu tới nơi nhanh nhất có thể.”

Cale cảm thấy lạnh sống lưng, cậu quay người đi. Cậu không biết liệu có phải con báo đang cười nhếch mép hay không, nhưng nó nhe ra một chiếc răng có kích thước bằng bắp tay của cậu.

“Ten trông có vẻ rất vui vì được dẫn đường cho thiếu gia Cale. Cậu chỉ cần cưỡi nó. Xin hãy coi đó là chút lòng thành của tôi mà chấp thuận điều này.”

“....Vâng”

Grr!

Báo đen tiến đến gần Cale với vẻ vui mừng. Cale lảnh tránh nó.

Vậy nhưng, một lúc sau cậu lại đang cưỡi trên lưng Ten. Litana trầm trồ.

“Đây là lần đầu tiên Ten cúi xuống cho người khác ngoại trừ tôi. Ten quả thật rất có mắt nhìn người đấy!”

“Vậy sao”

Cale hoàn toàn không thấy vui mừng gì khi nghe tiếng gầm gừ của báo đen. Khi cưỡi Ten cùng với Litana thì không sao vì có chủ nhân của nó ở đấy. Còn cái chuyện một mình cưỡi nó thì cho cậu cảm giác như đang bước vào hang cọp.

“Thiếu gia, chúng tôi sẽ theo cậu sau.”

Cale gật đầu khi nghe Rosalyn nói.

“ Xin nhờ cô.”

Những người đi cùng Cale gồm có Lock, Bin, và cả Rồng đen trong trạng thái tàng hình.

“Không có gì đâu. Chúng tôi sẽ hỗ trợ việc phục hồi đến khi Hans-ssi và On tới, rồi sẽ cùng họ tới đó sau”

Cale đã bảo Choi Han và Rosalyn đưa Hans và lũ trẻ đến bờ biển khi họ đến đây sau khi đã mang di vật của những người đã mất tới ngôi làng.

‘Bởi vì nếu đi cùng Rosalyn thì sẽ nguy mất’

Rosalyn là pháp sư tài năng. Cale sẽ gặp khó khăn nếu như Rosalyn phát hiện ra đá ma thuật ở bờ biển.

“Vậy thì đi nào.”

Trước lời nói của Cale, những người đi cùng cậu kéo dây cương. Tất cả bọn họ đều chất rất nhiều thứ trên lưng ngựa.

“Đi bình an nhé. Cảm ơn vì những điều cậu đã làm.”

“Không có gì.”

Cale nhẹ nhàng đáp lại lời tạm biệt của Litana. Cậu không thể lơ là cho đến phút cuối được.

“Hẹn gặp lại vào lần tới.”

Thật là một chào khinh khủng. Nếu Cale phải gặp Litana lần tới, thì khả năng cao là trên chiến trường. Vậy nên, Cale không muốn gặp lại Litana lần nữa. Cậu chỉ đáp lại bằng nụ cười thay cho câu trả lời.

“Ten, chúng ta đi chứ?”

Cale hỏi một Báo đen cách trịnh trọng, và Báo đen bắt đầu di chuyển. Những con ngựa bám theo hai bên. Litana quan sát cảnh đấy.

“Có ổn không thưa bệ hạ?”

“Không sao”

Cô điềm nhiên trả lời câu hỏi của thuộc hạ. Báo đen Ten là sinh mạng đầu tiên mà cô đã cứu. Kể từ đó, họ đã luôn ở bên nhau. Dù chỉ là trong một lúc, nhưng đây là lần đầu tiên Litana để Ten đi với người khác.

Cale không biết gì về điều này, cậu cưỡi trên lưng Ten và hướng tới Khu Vực 1. Những người dân Đại Ngàn tạm ngừng công việc phục hồi và chào Cale khi cậu đi qua. Mỗi người trong số họ đều cúi người chào Cale theo cách riêng của mình. Litana chắc hẳn đã nói điều gì với bọn họ nên mới không có những lời tung hô phô trương hay cử chỉ quá nồng nhiệt.

‘Quả nhiên, nhanh chóng rời đi là lựa chọn chính xác’

Nhanh chóng làm xong việc và rời đi. Cale nhận ra đó là cách tốt nhất để tránh những thứ phiền phức và nhanh chóng di chuyển qua Khu Vực 1 nay chỉ còn lại tro đen.

** *

Cale xuống khỏi lưng của Báo đen. Cậu có thể nghe thấy tiếng Raon vang lên trong đầu mình.

- Wow! Thật sự không có gì ở đây cả!

Không còn gì sót lại tại bờ biển bị cháy rụi của Khu Vực 1.

- Biển cũng đen sì!

Vùng biển ven bờ bị nhuộm đen bởi đám tro. Cale lặng yên ngắm nhìn bãi biển và cảnh vật quanh đó. Một làn gió mát lạnh mang vị mặn của biển thổi qua người cậu.

Thuộc hạ của Nữ Vương, Bin, người đi cùng Cale quan sát hành động của cậu. Nữ Vương đã bảo anh hãy báo cáo lại toàn bộ những điều Cale làm.

“Tôi cá rằng nơi đây từng là một nơi rất đẹp.”

Bin giật mình trước lời Cale nói khi cậu ta nhìn anh. Cậu ta nói đúng. Đây từng là một nơi rất đẹp.

“Mặt trời cũng sắp lặn rồi, tôi có thể ngắm nhìn xung quanh một chút chứ? Tôi sẽ nói cho anh biết khi chọn được đất.”

“...Tôi hiểu rồi.”

Chỉ một chút nữa thôi là mặt trời sẽ lặn. Cale vỗ đầu Lock và thì thầm.

“Chơi với Ten một lúc. Đừng đi theo ta.”

“Vâng”

Giờ là lúc cần phải giả vờ. Cale đến chỗ Beacrox, người đang đứng đó với khuôn mặt lầm lì. Hắn ta cau mày nhìn đống tro đen. Beacrox không hề cởi găng tay trắng ra trong mấy ngày nay, hắn lập tức mở lời khi thấy Cale tiến tới.

“Tôi sẽ để mắt đến Bin hoặc Bee gì đó.”

“Quả nhiên, ngươi rất hiểu chuyện”

Cale hỏi Beacrox.

“Beacrox, ngươi tới vùng Tây bắc bộ của Roan bao giờ chưa?”

“Chưa từng.”

“Thế hả? Muốn thử tới đó không?”

“Tôi còn phải trông coi phòng bếp của Nhà Bá Tước”

Beacrox nhìn Cale với gương mặt bối rối. Cale cười vói hắn.

Sắp tới Cale sẽ cần một chuyên gia tra tấn.

Cậu cần người hiểu biết về tra tấn xác thịt hoặc tra tấn tinh thần.

Về tra tấn xác thịt thì Beacrox là lựa chọn tốt nhất.

‘Tra tấn tinh thần thì có thể để linh mục điên, người đang ở cùng trưởng nam của nhà Hầu tước Stan’

Cale vỗ vai Beacrox người mang vẻ khó chịu, rồi hướng tới ngọn đồi cao nhất ở ven biển. Báo đen và Bin dõi theo cậu, nhưng họ lại phải tiếp Lock và Beacrox.

Đó là tại sao bước chân của Cale nhẹ bẫng. À không, bước chân của cậu nhẽ bẫng vì nghĩ tới đá ma thuật.

Cậu cũng cảm thấy y vậy khi tìm thấy căn phòng của Ma Tháp Chủ. Mỗi khi tiến gần thêm một bước tới cuộc sống ăn không ngồi rồi, Cale lại càng cảm thấy bồi hồi.

- Nhân loại yếu đuối, trông ngươi có vẻ rất vui!

Raon nói đúng. Cale thật sự rất phấn khích. Cậu xác nhận vị trí của những người khác, trước khi hướng tới nơi cao nhất của bờ biển. Cậu leo lên đỉnh đồi có độ dốc vừa phải.

Tại nơi bị cháy rụi chỉ còn lại tro.

- Huh?

Phản ứng của Raon khiến khóe miệng của Cale nhếch lên. Trong [Sự ra đời của Anh Hùng], những viên đá ma thuật được tìm ra một cách ngẫu nhiên. Trước đây, nơi này được bao phủ bởi những cái cây cao rậm rạp nên khó lòng mà biết có gì ở bên dưới lòng đất. Vậy nhưng khi bị cháy thì nơi này chỉ còn lại tro đen. Nơi lộ ra khi cơn mưa cuốn đi tro đen và xói mòn đất.

“Chắc là ở khoảng này?”

- Nhân loại! Cách chỗ này năm bước chân về phía bên trái có thứ gì đó!

Cale bước năm bước về phía bên trái theo chỉ dẫn của hệ thống định vị tuyệt vời của cậu. Rồng đen đúng là vạn năng. Rồng là loài có khả năng cảm nhận mana tốt nhất trên thế giới.

Cale di chuyển đến vị trí mà Raon đề cập và cúi xuống. Cale lấy ra cái xẻng mà cậu dùng đã khi lấy [Âm thanh của gió]

*Xới, xới*

Cái xẻng xúc lớp tro đen và đất. Sau cơn mưa, mặt đất trở nên nhão nhoét và có lẫn cả tro đen. Cale cẩn thận xới đất như thể không có gì trên đời quý giá hơn đống đá.

Và cuối cùng.

“Wo--.”

Cale thốt lên một lời cảm thán.

Cậu tìm thấy một hộp kim loại trông bình thường, nhưng lại rất lớn. Tuy nhiên, cái hộp rỉ sét đó trông thật sặc sỡ. Cale chăm chỉ đào bới xung quanh cái hộp.

- Nhân loại, sao chăm chỉ thế? Lần đầu thấy ngươi như này đấy!

Cale làm ngơ lời nói của Raon và tiếp tục đào đến khi phần đầu của chiếc hộp hiện ra. Vì nó có kích thước rất lớn nên Cale phải làm thật nhanh trước khi mặt trời lặn. Cậu cảm thấy háo hức.

- Bảo ta dọn cho là được cơ mà.

Cale khựng lại.

- Dọn đây.

Psssss. Một tiếng động bé phát ra khi một luồng mana màu đen xuất hiện trong không trung và dọn sạch đất lẫn tro. Cale nhận ra cậu đã quá phấn khích. Cale hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào ổ khóa.

“Phá nó đi”

- Biết rồi, nhân loại

Cái khóa bị phá hủy một cách dễ dàng.

Cale vẫn tiếp tục hít thở sâu, rồi từ từ nắm lấy nắp hộp. Đá ma thuật thượng cấp. Tiền là một chuyện, nhưng đây mới là nguyên liệu quý giá cho ngôi nhà ấm áp và phương tiện di chuyển vững chãi. Đây là những nguyên liệu mà Cale sẽ dùng cả đời.

Cậu từ từ mở nắp hộp.

Kéttt, cạch.

“Mm.”

Cale kiềm chế không phát ra tiếng kêu. Cậu phản ứng như vậy vì cảm thấy quá phấn kích.

Tất cả các loại màu sắc rực rỡ xuất hiện trước mắt cậu. Sau hàng trăm năm nhưng những viên đá vẫn không hề thay đổi. Ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ những viên đá ma thuật cấp cao thật đẹp làm sao.

Khóe miệng của Cale lúc nhúc và xéo lên.

“Ồ! Đồ tốt đấy! Nhân loại, lại là bảo vật đấy!”

Raon hóa giải ma thuật tàng hình và đáp xuống bên cạnh Cale. Nó nhón chân và dí đầu vào trong cái hộp. Trước hành động của Raon, Cale nhìn xung quanh để chắc rằng không có ai xung quanh rồi cầm lên một viên đá ma thuật.

Một đống tiền kếch sù.

Đá ma thuật được sử dụng trong các thiết bị ma thuật từ vương quốc Whipper thường là đá ma thuật hạ cấp, tốt lắm thì là trung cấp. Nhìn vào đó thì có thể suy ra được giá trị của đá ma thuật thượng cấp.

Phải cỡ Hoàng Tộc thì mới có khả năng sử dụng đá ma thuật cao cấp.

Chắc hẳn giá trị của đá ma thuật sẽ càng tăng cao khi chiến loạn càng trở nên nghiêm trọng. Cale có thể bán những viên đá này cho rất nhiều nơi. Đặc biệt là Hoàng Thế Tử, anh ta chắc hẳn sẽ trở thành khách hàng tiềm năng.

“Nhân loại.”

Raon ngẩng đầu lên nhìn Cale. Nó đang vỗ vỗ cánh.

“Ta cũng muốn có!”

Cale giật mình nhưng rồi cậu quyết định sẽ hào phóng một chút. Cậu xoa đầu Raon và chỉ vào bên trong cái hộp chứa hàng trăm viên đá ma thuật thượng cấp.

“Ta sẽ cho ngươi một viên ngươi thích nhất trong số này.” (Trans: keo quá đi!)

“Thật hả? Cảm ơn nhân loại! Ngươi đúng là tốt bụng mà!”

Cale hài lòng nhìn đứa trẻ 4 tuổi trở nên phấn khởi dù cậu chỉ cho nó một viên.

“Vậy nên hãy giấu cho kỹ vào trong không gian đa chiều của ngươi. Biết chưa?”

“Biết rồi! Hạt giống và một viên đá ma thuật sẽ là của ta!”

“Phải, phải”

Có vẻ là Raon đã dần quen, càng ngày càng ra dáng Rồng hơn, nó xử lý những thứ còn lại một cách gọn gàng. Cale kiểm tra lại điều này rồi ngắm nhìn hoàng hôn một lúc trước khi quay lại bờ biển.

Ánh mặt trời đỏ rực phía sau lưng Cale hòa làm một với cậu, tạo ra một bức tranh đẹp đẽ. Cậu nở nụ cười dịu càng với Bin và chỉ vào ngọn đồi.

“Trên đỉnh đồi kia rất hợp để ngắm cảnh. Tôi có thể lấy một miếng đất nhỏ ở trên đó không?

“Đương nhiên rồi”

Bin cảm thấy thán phục về kích thước của miếng đất mà Cale điền vào. Một diện tích nhỏ vừa đủ để dựng một điền trang bé.

Cale giữ bản hợp đồng của mình và nói.

“Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi những người còn lại tới.”

Bin, Beacrox và Lock nhanh chóng dỡ hành lý xuống và dựng lều. Kế hoạch của Cale là sẽ đợi những người còn lại ở đây.

Một tuần sau, tất cả đều đã tập trung lại. Cale, người đang nằm dài trên ghế dưới bóng râm của lều, mở mắt khi những người khác nhìn cậu.

“Chúng ta trở về chứ nhỉ?”

Dù nghĩ rằng cái cách ăn nói bình thản ấy quả đúng là phong cách của Cale nhưng Hans vẫn phải bước lên phía trước. Lời nói trở về của Cale chỉ có thể là ám chỉ Lãnh địa Henituse.

“Chúng ta sẽ trở lại vương quốc Whipper sao?

“Nếu thế thì tại sao ta bảo ngươi tới đây?”

“Thế chúng ta sẽ quay về nơi nào ạ?”

Không chỉ có Hans, mọi người đều tỏ ra nghi hoặc trước dáng vẻ vượt qua cả sự nhàn rỗi và trở nên lười biếng của Cale. Vậy nhưng chỉ có Bin, người duy nhất còn nán lại để tiễn Cale là tỏ ra điềm nhiên,

Cale ngồi dậy trên ghế và chỉ về một nơi. Cả nhóm nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ và thấy biển.

“Ah! Có lẽ nào?”

Rosalyn thốt lên rồi nhìn Cale với nét mặt viết hai chữ ‘Lẽ nào?’. Cale nhận được ánh mắt tương tự Rosalyn của những người khác, cậu lên tiếng.

“Nơi này là bờ biển.”

Ngay lúc đó.

Puuuuuu------

Tiếng tù và phát ra từ phía biển xa. Một chiếc thuyền đơn độc đang tiến về phía nhóm của Cale. Con thuyền quen thuộc, đó là con thuyền đã đưa họ tới Vương quốc Whipper.

“Ngài sẽ đi bây giờ sao?”

“Đúng vậy. Cảm ơn anh trong suốt thời gian qua.”

Cale và Bin đối đáp với nhau một cách thản nhiên. Cale đi lướt qua những người đang nhìn con thuyền, và tiến về phía biển.

“Thiếu gia-nim!”

Đứng trên con thuyền đang tới gần, Billos đang vẫy tay chào Cale với khuôn mặt giống như gian thần. Thấy Billos vui mừng thái quá, Cale cười và giơ túi ma thuật lên, rồi lúc lắc nó.

Thuyền dừng lại gần bờ biển, Billos dùng một con xuồng nhỏ để tới bờ biển.

“Đây.”

“Haha! Cảm ơn ngài!”

Billos hớn hở nhận túi thiết bị ma thuật thứ hai. Cale quay lại nhìn và nói với những người đang nhìn mình.

“Đi thôi.”

Vào lúc đó, cậu nghe thấy một giọng nói man rợ.

- Nhân loại, tới lúc ta trả thù rồi hả?

Là giọng nói của Raon. Cale gật đầu. Cậu trèo lên thuyền và nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió biển mát mẻ khác với ánh nắng nóng nực của mùa hè, rồi mở mắt ra.

Những cơn gió biển thật tuyệt.

Cale đang trở lại lãnh địa Henituse, quê nhà của cậu.



“Mừng con trở về.”

Bá Tước Deruth đón mừng Cale trở về một cách ấm áp. Cale lặng lẽ trở về mà không nói lời nào, cậu lập tức tới phòng làm việc của Lãnh chúa và gặp Bá Tước Deruth.

“Nhờ cha đã lo lắng mà con đã có một chuyến đi bình an.”

“Được rồi. Thật tốt khi thấy con không bị thương.”

Deruth vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm thấy biết ơn con trai mình vì nó đã tới gặp ông đầu tiên. Vậy nhưng, nét mặt của ông lập tức trở nên kỳ quặc. Ánh mắt của ông hướng về phía dưới bên trái của Cale.

“Mm, và ai thế này?”

“Giới thiệu đi.”

Cale nói thẳng thừng, và một giọng nói lớn vang lên trong phòng làm việc.

“Xin chào!”

Có vẻ Mueller đã ăn uống rất đầy đủ trong thời gian qua, trông hắn ta mập lên hẳn. Mueller hô vang như là đang trong một trận đấu.

“Tên tôi là Mueller Hon, người thừa kế của gia tộc Hon với truyền thống chuyên về kiến trúc và chế tác hơn 200 năm! Bất kể được giao việc gì tôi cũng sẽ làm việc một cách ngay thẳng”

“Lãnh chúa-nim”

Cale không gọi Deruth là cha, cũng không gọi là Bá tước. Hành động này khiến cho Deruth trở nên nghiêm túc hơn. Cale đang nói chuyện với Deruth khi nhìn nhận ông là Lãnh chúa của vùng đất này.

“Được biết lãnh chúa-nim đang gia cố lại tường thành. Chắc hẳn có lý do cho việc đó?”

Deruth bắt đầu tu sửa lại tường thành khi Cale xuất phát tới thủ đô. Lí do của việc đó phát ra từ miệng con trai ông.

“Thời kì của chiến tranh sắp sửa diễn ra. Chắc hẳn Lãnh chúa-nim cũng đã dự đoán được điều đó?”

Cale có thể thấy đôi mắt của cha mình trở lên trầm lặng. Cale đẩy Mueller về phía trước.

“Người bạn này là hậu duệ của gia tộc thiết kế Ma Tháp”

Cale có thể thấy Deruth giật mình. Tu sửa trường thành, Ma tháp. Cale biết rằng qua những từ ngữ ấy thì Deruth sẽ lập tức hiểu ngay ý của cậu.

“Thưa cha”

Cale nói với cha mình, Deruth.

“Chúng ta hãy thử một lần”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK