“Vì Đại Nghĩa!”
“Hou……?”
“Nếu giờ tiến hành chiến tranh, thế giới sẽ trở lại một trăm, không, hai trăm năm! Thời đại kẻ yếu bị chà đạp không bao giờ được trở lại!!”
Một lần nữa, Gabriel cảm thấy chút sốc.
Con ả này đã thực sự tới mức đó trước cả giai đoạn cuối sao? Nếu vậy, có phải chủ của đã nói những lời đó?
Gabriel đưa đầu lại gần, nhìn thẳng vào đôi mắt xám.
Kiên định. Trung thành. Và cảm xúc ẩn sâu bên trong……
Ah, ra là như vậy.
Vậy hắn không cần đến cô ta nữa. Nói cho chính xác, không cần đến Fluctlight của người phụ nữ này nữa.
Gabriel tuân theo quyết định riêng của mình, và hờ hững dồn sức vào tay trái đang bóp lấy cổ họng cô gái, để cô ta không còn bật ra bất cừ từ vô nghĩa nào nữa.
Hắn có thể nghe và cảm nhận được xương họng cô ta đang bị gãy nát. Đôi mắt cô trợn to, và miệng thốt ra tiếng hét không thành lời.
Kiềm chế chân tay đang cố gắng dãy dụa của cô ta, không chút thương tiếc khi siết chặt cổ của cô, Gabriel trải qua vô vàn cung bậc ngạc nhiên.
Có thật đây là thế giới ảo không? Cảm giác bắp thịt và xương sụn vỡ vụn truyền tới bàn tay trái của hắn, cùng với nỗi khiếp đảm, cơn đau đớn toát ra từ làn da trần của cô gái, tất cả chúng đều kích thích cả năm giác quan của Gabriel thực tế hơn so với thế giới thực.
Trong khi cơ thể hắn run lên một cách vô thức, hắn theo phản xạ siết chặt bàn tay trái lại.
Gokiri. Các đốt sống cổ của cô gái vô danh bị tan vụn trong âm thanh đục ngầu.
Và Gabriel đã nhìn thấy nó.
Từ trán của cô gái với đôi mắt nhắm chặt và nghiến răng khi chống chịu cơn đau——vọt lên rực rỡ một luồng sáng cầu vồng.
Đây, không thể nào nhầm được, là nó, chính là đám mây linh hồn hắn đã thấy thuở ấy——khoảnh khắc cô bé Alicia từ giã cõi trần.
Gabriel há miệng rộng trong tích tắc, và hút mọi vết tích của linh hồn cô gái.
Cay đắng, từ sợ hãi đến đau khổ.
Vị chua của thất vọng và u sầu.
Nối tiếp hai hương vị đấy là vị ngọt tuyệt trần mà không ngôn từ nào diễn tả nổi quyện lấy tới tận chót lưỡi Gabriel.
Đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của hắn, một khung cảnh mờ nhạt hiện ra.
Những đứa trẻ chơi đùa trên sân trước của một ngôi nhà hai tầng cũ nát. Có cả loài người, goblin, và ogre. Chúng nhìn sang đây rồi chạy lại với hai tay dang rộng cùng những nụ cười tươi tắn nở trên mặt.
Khi khung cảnh ấy biến mất, hắn thấy thân trên một người đàn ông. Khuôn ngực rộng, khỏe khoắn đó đang ôm chầm lấy, thật ấm áp.
『Em…… yêu Ngài…… Hỡi Ngài……』
Một giọng li nhí cất lên, vang vọng rồi nhòe đi.
Sau khi mọi thứ đã hoàn toàn tan biến, Gabriel vẫn buông lơi cái xác vô hồn của cô gái ấy.
Đẹp. Một trải nghiệm đẹp tuyệt vời.
Tâm thức Gabriel phần lớn rúng động trong khoái lạc, nhưng hắn phỏng đoán logic đằng sau hiện tượng vừa bước khỏi.
Lightcube giữ Fluctlight của người con gái này liên kết với Fluclight của Gabriel kết nối thông qua STL. Vì thế sau khi Sinh Mệnh cô ta, tức HP, trở về không, những mảnh dữ liệu lượng tử bị phá dỡ của cô ta có thể đã chảy ngược dòng trong mạch.
Nhưng những thứ giả thuyết ấy bây giờ chẳng quan trọng với hắn. Hắn đã tái tạo được cái hiện tượng mà hắn bỏ cả đời theo đuổi. Hắn đã nếm sạch những cảm xúc cuối cùng bên vực thẳm cái chết của cô gái——tình yêu. Đó cứ như là giọt rượu tiên rắc trên sa mạc cằn cỗi.
Thêm.
Thêm nữa.
Phải giết nhiều thêm nữa.
Thân người Gabriel oặt ngửa ra, và hắn cười, cái cười khản đặc phá tan sự yên tĩnh.
***
Nhìn 10 viên tướng cùng các thuộc hạ xếp hàng ngay ngắn, Gabriel quan sát họ bằng con mắt hài lòng khi họ kính cẩn cúi đầu chào hắn.
Theo lệnh đã truyền, họ chuẩn bị đầy đủ cho cuộc tiến công trong vòng 2 ngày. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy các unit tướng quân ngày tốt hơn hẳn đám đồng nghiệp ngồi trên tầng giám đốc tại trụ sở GlowGen DS.
Hắn thấy những thứ này đã đủ gắn mác hoàn thiện. Kỹ năng thực thi mệnh lệnh hoàn hảo, thêm lòng trung thành. Đối với AI điều khiển robot trong chiến tranh, ta còn cần gì hơn nữa?
Nói thế nhưng hắn luôn khắc trong lòng rằng cái lòng trung thành của các tướng quân ấy chính là vấn đề về Fluctlight Nhân Tạo mà Rath rất chú tâm. Chỉ đơn giản là vì cái luân lý tạc vào linh hồn chúng, sức mạnh là thống trị, đã buộc 10 tay tướng ấy quy phục trước Hoàng Đế Gabriel, không, Vector. Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa chỉ cần sức mạnh của Gabriel bị nghi ngờ, bất kì kẻ nào cũng có thể nổi loạn.
Sự nghi ngại ấy đã thành hiện thực.
2 đêm trước, một nữ sát thủ lẻn đã vào phòng ngủ của hắn.
Người đàn bà ấy muốn giết Hoàng Đế, kẻ mạnh nhất trong các kẻ mạnh. Chắc chắn trong tim cô ta có một chủ nhân với vị trí cao hơn cả Gabriel. Kẻ mà cô gọi là «Ngài» trong giây phút cuối cùng. Và kẻ đó, gần như hiển nhiên là một trong 10 viên tướng đứng trước mắt hắn đây.
Đối với cô ta, thì tên tướng ấy áp đảo được Hoàng Đế Vector. Do đó, khả năng “Ngài” kia không thực sự thề trung thành tuyệt đối với Gabriel là rất cao. Nếu đem một unit như thế vào trận thì có khi sẽ đi chầu ông bà thậm chí lúc đang ngủ, dẫu nguy cơ ấy rất mong manh.
Vậy thì điều cuối cùng phải làm trước khi ra tiền tuyến là truy ra đuôi “Ngài” và hành quyết hắn trong 10 kẻ đứng trước mắt hắn.
Cùng lúc đó, hắn có thể phô diễn sức mạnh của Hoàng Đế với cả 9 tên còn lại, vĩnh viễn khảm tên của kẻ mạnh nhất vào trong Fluclight của chúng.
Thời điểm này, Gabriel Miller chẳng mảy may nghĩ đến khả năng một trong 10 tên ấy khiến hắn đại bại——nói cách khác, hạ gục hắn khi một-chọi-một. Underworld chẳng hơn gì một trò chơi VR, một thành tựu thừa kế từ game, và tất cả những unit trong đó đều là NPC; niềm tin ấy vẫn còn đào hào lắp thành quanh tâm trí hắn.
***
Hắc Tướng Quân Viksul Ul Shasta giữ nguyên tư thế quỳ, trong đầu nhớ lại lời của thầy mình. 20 năm về trước, tại thao trường của Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn.
『——Sư phụ của sư phụ ta chết vì bị chặt đầu. Sư phụ ta bị đâm thủng ngực và chết trên đường trở về lâu đài. Còn ta, dù mất một tay vẫn còn sống như ngươi thấy đây. Dù sao đó cũng chẳng phải điều gì để khoác lác.』
Thầy của ông đã nói thế khi ngồi xếp bằng trên sàn nhà dưới ánh đèn đen đen, khi chìa cẳng tay bị chém lìa đến cùi trỏ cho ông. Vết thương được băng bó và cầm máu bằng thuốc, chỉ nhìn vào thôi cũng đã thấy rõ cơn đau rát.
Kẻ đã gây nên vết thương ấy, vào khoảng 3 hôm trước, chính là kẻ thù truyền kiếp của Hắc Kỵ Sĩ đồng thời là kiếm sĩ mạnh mẽ nhất trên thế giới, hoặc có lẽ cũng là con quái vật kinh khủng nhất——Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli Synthesis One.
『Người có biết việc này có nghĩa là gì không, Viksul?』
Shasta, ngày còn 20 tuổi, chỉ biết lắc đầu bối rối. Thầy ông rút cánh tay đã bị chém đứt vào trong ngực áo, nhắm mắt lại và nói nhẹ nhàng.
『Sao biết bao lâu, chúng ta đã bắt kịp tên đó.』
『Bắt kịp——tên đó, ý sư phụ là vậy?』
Shasta trẻ tuổi không khỏi lộ chút không tin trong giọng nói. Kiếm thuật của Bercouli hùng mạnh thế nào. Dù đã 3 ngày, cảm giác ớn lạnh như băng cắm thẳng vào xương sống ông khi nhìn thấy cánh tay phải của thầy mình văng lên bầu trời cùng một đường máu tươi vẫn chưa phai nhạt.
『Năm nay ta 50 tuổi. Mặc dù vậy ta vẫn không thấy mình đang cầm kiếm đúng cách, nói chi đến vung một nhát. Rất có thể, đến lúc ta chết thì sự thực ấy vẫn tiếp diễn dù cho có là 5 hay 10 năm đi chăng nữa.』
Người thầy nói khẽ.
『……Mạng sống ngắn ngủn của chúng ta sẽ chẳng bao giờ đạt tới cảnh giới đã sống hơn 200 năm của hắn. Đáng hổ thẹn khi phải thừa nhận, nhưng thâm tâm ta đã từng bỏ cuộc cho đến lúc ta tỉ kiếm với hắn. Tuy nhiên, giờ khi đã thua nhục mặt và trốn chạy, ta nhận ra điều đấy không sai. Không phải nó không có mục đích…… Suốt thời gian qua, cả sư phụ ta và các bậc thầy khác không ngừng thách thức người đàn ông đó không phải không có mục đích.——Viksul, đỉnh cao của kiếm kỹ là gì?』
Viksul bất giác trả lời ngay câu hỏi đột ngột.
『«Vô Tâm Kiếm».』
『Rất tốt. Hợp nhất với kiếm nhờ nhiều năm gian khổ rèn luyện, và chém, tuốt kiếm, thậm chí là điều khiển mà tâm thức còn không nghĩ đến một nhát kiếm; đấy là đệ nhất kiếm kỹ. Sư phụ ta đã dạy vậy, và ta cũng đã dạy ngươi như thế. Nhưng mà…… Viksul, không phải như thế. Còn một thứ khác mạnh hơn. Ta đã ngộ ra ngay khi bị tên quái vật ấy sả.』
Một thoáng hưng phấn vút qua trên gương mặt đứng tuổi của lão sư. Shasta cũng vô thức chồm người tới trong khi vẫn ngồi thẳng.
『Thứ mạnh hơn…… đó là gì?』
『Đối cực của vô tâm. Tự tin kiên định. Đó chính là sức mạnh của ý chí, Viksul.』
Bất thình lình, sư phụ ông đứng thẳng dậy, vung vẫy cẳng tay phải bị cụt.
『Ngươi thấy đấy. Lúc đó ta đã chém thẳng xuống từ bên phải. Đó chắc chắn là Vô Tâm Trảm nhanh nhất của ta từ xưa đến nay. Từ khoảnh khắc rút kiếm, đáng lẽ ta đã có lợi thế hơn Bercouli rồi.』
『Vâng…… con cũng nghĩ vậy.』
『Nhưng, nhưng mà. Theo lẽ thường, hắn sẽ rơi vào thế bị động và kiếm hắn bị ta đè xuống, vậy mà đằng này, hắn đẩy bật lui kiếm ta và chặt mất cánh tay này…… Ngươi tin nổi không, Viksul? Khi ấy, kiếm hắn còn chẳng chạm kiếm ta!』
Shasta lặng người, lắc đầu lúng túng.
『Làm…… Làm thế nào mà……』
『Đó là sự thật. Giống như là quỹ đạo kiếm của ta bị ngăn lại bởi một lực vô hình. Chẳng phải Thuật Thức. Cũng chẳng phải Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn. Ta không thể tìm lời giải thích nào khác hơn cho hiện tượng đó. Vô Tâm Trảm của ta bị đánh bại bởi ý chí của hắn, thứ ý chí được tôi luyện hơn 200 năm. Hắn vẽ nên đường kiếm của mình rõ mồn một tới mức hóa thành sự thật không thể lay chuyển!』
Shasta chẳng thể tin ngay được những lời ấy.
Sức mạnh của ý chí, một thứ trừu tượng như thế lại có thể thắng lưỡi kiếm cứng và nặng, thứ hiện diện thật sự, quả là điều vượt xa lý trí.
Có vẻ như thầy của Shasta đã đoán trước phản ứng ấy. Đột nhiên ngồi ngay ngắn và trịnh trọng trên sàn gỗ bóng loáng, ông ta điền đạm ra lệnh.
『Được rồi, Viksul. Ta sẽ truyền ngươi Bí Kỹ cuối cùng của ta.——Chém ta đi.』
『Cái gì…… Sư phụ nói gì vậy?! Sao Người có thể……』
Toàn mạng sống sót; Shasta chỉ có thể nuốt những lời đó. Đột nhiên, mắt của thầy hắn lóe lên một ánh sáng mạnh mẽ.
『Vì cuộc đời chúng ta đã kết nối với nhau, ta phải bị ngươi hạ gục. Vì ta đã thua tên đó chỉ trong một đòn, ta không còn là kẻ mạnh nhất trong tim ngươi. Chừng nào ta còn sống, ngươi không thể chiến đấu với hắn một cách công bằng được. Hãy chém, không, giết ta, và hãy vươn tới tầm cao như hắn…… như Bercouli đã làm!!”
Dứt lời, người thầy của ông đứng lên và vào thế, trông giống như cầm kiếm với cánh tay phải đã mất.
『Nào, đứng dậy ngay! Rút kiếm đi, Viksul!!』
Viksul chém người thầy của mình để kết thúc cuộc đời người đàn ông đó.
Ngay sau đấy, hắn đã ngộ ra những lời của sư phụ bằng chính cơ thể này.
Thanh kiếm vô hình mà cánh tay cụt ấy cầm chắc——thanh kiếm mang tên Tâm Ý——tóe ra hàng trăm tia lửa khi chạm vào lưỡi kiếm của Viksul, và thực sự để lại vết sẹo vĩnh viễn không lành trên má ông.
Dẫu đẫm máu và nước mắt, Shasta trẻ tuổi đã đặt bước đầu tiên vào bí kỹ vượt trên «Vô Tâm Kiếm»——«Tâm Ý Kiếm».
Thời gian trôi——Đến 5 năm trước.
Shasta cuối cùng đã thách đấu với kẻ thù không đội trời chung của các Hắc Hiệp Sĩ, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli. Chỉ mới 37 tuổi, nhưng hắn cảm thấy rằng kiếm kỹ của mình đã đạt đến giới hạn cao nhất.
Thầy ông đã trả giá một cánh tay để quay về, nhưng Shasta không định trở về khi bị đánh bại. Dù sao ông cũng không chọn ai làm truyền nhân. Ông chẳng muốn đôi vai học trò ấy phải mang tội giết sư phụ, đồng thời đối mặt với định mệnh ngày nào đó sẽ bị chém chết môn đồ mình. Ông quyết định trả mạng để cắt đứt cái vòng lẩn quẩn nhuốm đầy máu tươi ấy.
Thanh gươm bện từ quyết tâm và giác ngộ, «Sức mạnh Tâm Ý», đập chan chát với đòn mở đầu của Bercouli mà không hề bị phản ngược. Nhưng giây phút ấy, Shasta đã đoán trước thất bại của mình. Hắn chẳng tin bản thân có thể tung một chiêu giống như vậy lần nào nữa.
Song khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, Bercouli cười sảng khoái và nói nhỏ.
『Kiếm thuật không tệ. Thanh kiếm kết đông từ sát ý thì chẳng thể nào cản được kiếm của ta. Trở về và nghiền ngẫm từ lời ta nói, 5 năm sau hãy trở lại, nhóc con.』
Sau đó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất nới rộng khoảng cách giữa hai người trước khi đủng đỉnh quay gót ra đi. Nhưng Shasta chẳng hiểu tại sao ông không thể chém người ấy một nhát sau lưng mặc cho đầy sơ hở.
Để hiểu cho thấu đáo những lời của Bercouli phải cần nhiều thời gian. Nhưng sau 5 năm, ông nghĩ ông đã nắm rõ. Nếu kiếm Shasta nặng trĩu chỉ vì cơn khát máu và căm thù thì ông sẽ bị đánh bại ngay lập tức. Dù chỉ vọn vẹn có một hiệp, ông đã có thể đấu ngang ngửa nhờ sự kiên quyết ẩn sâu trong tim, thứ đã vượt lên ham muốn giết chóc.
Đó là——lòng biết ơn các bậc tiền bối đã hy sinh để truyền thụ kiếm kỹ, và lời nguyện cầu cho người sẽ nối nghiệp ông.
Do đó, sau khi biết tin về cái chết của Giáo Sĩ Tối Cao, Shasta lập tức quyết định sẽ đàm phán hòa bình. Ông tin chắc rằng Bercouli phe bên kia sẽ đồng ý thỏa thuận như vậy.
Cũng bởi lý do đó——
Tay Hoàng Đế Vector này, kẻ bỗng giáng trần xuống Đế Cung Obsidia với dã tâm tuyên chiến không một lời giải thích, phải bị hạ sát bởi chính Shasta.
Thậm chí là khi quỳ gối cúi đầu, Shasta đang tập trung ý chí vào nhát kiếm chí tử đoạt mạng kẻ bạo chúa của mình.
Tên Hoàng Đế vốn biến mất hàng trăm năm, bỗng dưng tái sinh thành một gã trẻ trung da trắng tóc vàng, giống như một cư dân của Nhân Giới. Ngoại hình và diện mạo không ẩn chứa chút sức mạnh nào.
Duy chỉ đôi mắt xanh lam lạ thường ấy chứng tỏ cho hắn chẳng phải con người phàm tục. Hư Vô, nó không có gì sau đó cả. Là vực thẳm nuốt hết mọi thứ ánh sáng. Người đàn ông này mang trái tim thèm khát kinh tởm.
Nếu Hư Vô của Hoàng Đế hấp thụ hết sức mạnh tinh túy của Tâm Ý Kiếm, chiêu thức của ông sẽ không kết liễu được hắn ta.
Bấy giờ Hắc Tướng Quân Shasta sẽ mất mạng. Nhưng, ý định của ông có thể sẽ được một ai đó khác kế thừa.
Điều hối tiếc duy nhất day dứt mãi đó là ông không thể nói lại quyết định của mình cho Lipia vì cô không đến phòng ông tối qua. Có lẽ nàng đang bận bịu với việc chuẩn bị cho cuộc khởi quân, hay đang trang trí cho «ngôi nhà» quý báu của nàng?
Nếu ông kể cho cô về ý định ám sát Hoàng Đế, chắc chắn cô sẽ năn nỉ được tham gia cùng. Thế thì cứ như vầy có lẽ vẫn tốt hơn.
Shasta từ từ hít một hơi vào và giữ lại.
Hạ thấp hông, ông khẽ khàng chạm đầu ngón tay trái vào thanh kiếm yêu quý nằm trên sàn nhà.
Khoảng cách 15 mel tới ngai vàng. 2 bước là sẽ tới.
Không được để ai thấy cử động ban đầu. Phải vô thức rút kiếm ra.
Ông trút Sức mạnh Tâm Ý đã nâng lên mức cực đại vào thanh kiếm của mình qua ngón tay. Sau đó, ông hòa mình vào không khí.
Tay trái ông nắm chặt lấy bao kiếm——
Nhưng trước khi kịp hành động.
Với giọng nói đanh và trong như thủy tinh, Hoàng Đế bất chợt lên tiếng.
“Nhân tiện, đêm hôm qua, có kẻ đã đột nhập vào phòng ngủ của ta. Với một con dao giấu trong tóc.”
Zawa, sự kinh ngạc không tiếng khuấy đảo bầu khí trong đại sảnh.
Trong hàng ngũ chín Chư Hầu đứng bên tay trái Shasta, có ai đó nhẹ nhàng nín thở, có người bật ra một tiếng rên khe khẽ từ sâu trong cổ họng của mình, hoặc có tên tự giấu kín mình trong chiếc áo choàng dày. Một số thuộc hạ đứng ở phía sau cũng rên vì kinh ngạc.
Shasta cũng không tránh được sự ngạc nhiên tột độ. Giữ nguyên tư thế của mình trước khi vung kiếm, ông lưỡng lự trong chốc lát.
Ngoài hắn ra, có người khác cũng có quyết định loại bỏ Hoàng Đế. Không may thay, Hoàng Đế vẫn còn đang sống đây đồng nghĩa với việc họ đã thất bại——nhưng kẻ nào trong chín người kia đã thực hiện vụ ám sát đó?
Không thể là 5 Chư Hầu của Á Nhân Tộc. Chưa tính tới người Khổng Lồ, orge và orc, thì đến cả con Goblin lùn nhất cũng không thể lọt qua được tai mắt tinh tường của lính gác để thâm nhập được vào tầng trên cùng.
Nếu nói đến 4 Chư Hầu của Nhân Tộc, đầu tiên hắn sẽ loại thằng nhóc Iskahn, Quyền Đấu Sĩ Trưởng, và Lengyel, Đầu Lĩnh Guild Thương Công. Iskahn chỉ là một tên oắt bốc đồng, đơn giản chỉ có độc nhất một mục đích là bá chủ kĩ năng tay không đánh giặc, còn Lengyel là kẻ chỉ biết thu lợi từ chiến tranh mà thôi.
Kể đến việc hung thủ đã thâm nhập vào phòng ngủ của Hoàng Đế thì Đầu Lĩnh Guild Sát Thủ, Fu Za, có vẻ là kẻ khả nghi nhất; nói thật thì Shasta không hiểu người đàn ông đó nghĩ gì, nhưng hắn sẽ không bao giờ dùng dao.
Sâu bên trong những hang động tối tăm, Guild Assassin đặc biệt nghiêm túc nghiên cứu thứ sức mạnh thứ ba ngoài Thuật Thức và Kiếm Kỹ: Độc. Bộ tộc của Fu Za là một băng nhóm quây quần bởi những kẻ không có năng khiếu về vũ khí và Thuật. Đi theo phương pháp chuẩn mực với vũ khí chỉ giới hạn trong nhóm kim tẩm độc được giấu hoặc bắn từ ống thổi. Dao nhỏ không nằm trong danh sách này.
Cùng một lý do như vậy, Thủ Lĩnh Hắc Thuật Sư đang quỳ bên cạnh Shasta, Dee Ai El, cũng không phải là kẻ khả nghi. Mụ đàn bà này khao khát có được địa vị cao, nên có thể sẽ cân nhắc việc đoạt thủ cấp của Hoàng Đế và trở thành kẻ thống trị Ám Hắc Giới, nhưng sát thủ dưới trướng Dee sẽ dùng thần chú thay vì dao.
Xem ra, người ra lệnh ám sát Hoàng Đế không nằm trong 9 Chư Hầu ấy.
Chỉ còn một người sót lại, đó là chính hắn, Hắc Kỵ Sĩ Trưởng Shasta.
Nhưng tất nhiên, ông không có một chút ký ức nào về việc đó cả. Ông đã quyết định rằng sẽ vung thanh kiếm với chính mạng sống của mình trong đường kiếm ấy để diệt trừ Hoàng Đế. Khoan nhắc tới việc ra lệnh thuộc hạ đi ám sát, thậm chí quyết định của ông vẫn còn là một bí mật chưa một lần được nói ra——
Không.
Không……
Không thể nào.
Sau khi Hoàng Đế nói về vụ thích khách xong, Shasta suy nghĩ chỉ trong chớp mắt, và phát hiện ra những ngón tay trái đang nắm chặt lấy thanh kiếm của hắn đang đông cứng lại.
Ngọn lửa quyết tâm hừng hực của Sức mạnh Tâm Ý ban nãy chợt dập tắt và biến đổi ngay tức khắc. Sợ hãi. Lo lắng. Khiếp đảm. Và dự cảm chắc chắn về một điềm xấu.
Gần như ngay lúc ấy, Hoàng Đế Vector lên tiếng một lần nữa.
“Ta không muốn truy cứu tên của kẻ ra lệnh ám sát. Ta hoan nghênh tinh thần sử dụng chính năng lực của mình để vươn cao. Nếu các ngươi muốn lấy thủ cấp của ta, cứ việc.”
Hoàng Đế ném cái nhìn ngạo mạn vào sự nhốn nháo của chính điện, lần đầu tiên, thoáng qua gương mặt trắng bệch của hắn——
“Hiển nhiên, tất cả các ngươi nên hiểu rằng canh bạc nào cũng mang cái giá phải trả một cách công bằng. Ví dụ…… như thế này.”
Từ bên trong áo choàng đen tuyền của mình, hắn hờ hững duỗi thẳng tay và ra dấu.
Tức thì, ngay bên cạnh ngai vàng, cánh cửa nhỏ ở trên bức tường ở phía đông của Shasta mở ra một cách lặng lẽ, và một nữ hầu bước vào. Hay tay cô cẩn thận bưng một cái khay lớn bằng bạc, bên trên là một vật thể hình hộp được che lại bằng tấm vải đen, vì thế không ai có thể nhìn rõ chi tiết của nó cả.
Nô tì đó đặt chiếc khay bạc ngay trước ngai vàng, cúi đầu một cách tôn kính trước Hoàng đế rồi biến mất sau cánh cửa.
Hoàng Đế Vector nhếch khóe môi nở một nụ cười nhạt trong sự im lặng miễn cưỡng, giơ mũi bốt ra và hất tấm vải che phủ cái khay bạc như thể khinh thường.
Đông cứng cả cơ thể, hai mắt Shasta nhìn thấy——
Là một khối lập phương bằng băng nhờ nhờ ánh xanh dương.
Bên trong nó là khuôn mặt đã yên giấc ngàn thu của người phụ nữ ông yêu.
“Li…… pi……”
-a. Đôi môi Shasta câm lặng bật lên tên cô ấy.
Sự lạnh lẽo lan khắp cơ thể ông đã tan biến, và thay thế vào đó là một sự trống rỗng tăm tối và vô tận sâu bên trong trái tim ông.
Shasta biết Hắc Kỵ Sĩ Lipia Zankale bí mật quản lý một trại trẻ mồ côi. Không phân biệt bất cứ chủng tộc nào, cô chăm sóc và nuôi dưỡng những đứa trẻ mất đi người thân của mình hay đang chờ chết nơi hoang vu. Shasta đã thấy một hy vọng về tương lai tươi sáng và đẹp đẽ trong từng hành động của Lipia.
Chính vì thế Shasta chỉ nói cho Lipia biết lý tưởng của ông. Một ước mơ vĩnh cửu rằng cuộc chiến tranh kéo dài đằng đẵng với Nhân Giới sẽ kết thúc, và một thế giới hòa bình tương trợ lẫn nhau thay tàn sát được sinh ra.
Thế nhưng, chính lý tưởng ấy của ông đã khiến Lipia tới quyết định ám sát Hoàng Đế để giờ cô phải tự chuốc lấy một kết cục thật đau buồn. Mặc dù Hoàng Đế mới là kẻ đã giết cô, nhưng——đồng thời Shasta cũng là người nhúng tay. Chắc chắn là thế.
Trong tích tắc, cơn cuồng phong của cảm giác tội lỗi và nỗi hối hận khôn nguôi, một cách giận dữ và mãnh liệt, quét qua lồng ngực trống rỗng của Shasta.
Chẳng tới nửa giây, nó trở thành một cảm xúc đen ngòm.
Sát ý.
Giết. Bằng bất cứ giá nào, ông phải giết cái gã đang ngồi bắt chéo chân cùng điệu cười khẩy trên ngai vàng kia.
Dẫu cho phải bỏ cả mạng sống của mình và tương lai sau này của Dark Territory.
Nào, “Ngài” vấn đề đâu rồi?
Gabriel dõi mắt vào 10 unit thủ lãnh đang quy phục dưới chân mình với chút thích thú.
Nữ thích khách đó yêu chủ nhân từ tận đáy lòng. Gabriel đã uống hết những cảm xúc có vị tuyệt vời như rượu tiên thoát ra sau cái chết của cô ta, thì không chỉ là tâm tư của cô, hắn hoàn toàn cảm nhận được tình yêu của vị “Ngài” kia dành cho cô gái——mặc dù chúng chỉ là những pattern data (ND – dữ liệu có tổ chức).
Do đó, hắn tin rằng khi đưa đầu của người phụ nữ ấy ra, kẻ được cô ta gọi là “Ngài” sẽ lộ diện. Hắn sẽ không khoan dung khi hành hình unit nổi loạn dám chĩa kiếm vào hắn và đồng thời nâng cao sự trung thành của những unit còn lại bằng nỗi sợ hãi. Không khác gì những game giả lập hắn đã chơi để giết thời gian trong thế giới thực.
Đúng là một lũ vừa đáng thương, vừa thú vị.
Dù mang trong mình linh hồn thực nhưng trí thông minh bị giới hạn, lại có thể được tái tạo bao nhiêu lần cũng được bất chấp bị giết vô số lần. Ngày mà Underworld, cả mainframe (ND – máy tính trung ương) và Lightcube, nhất định là ngày cơn đói khát đã dày vò hắn từ thuở ấu thơ sẽ được thỏa mãn no say.
Dựa một bên má lên cánh tay đang chống trên tay vịn của ngai vàng, Gabriel chờ đợi và thư giãn.
Hắn cách các unit những 15 mét. Hắn có thể dễ dàng đối phó được với đòn tấn công từ bất kì loại vũ khí nào bằng thanh kiếm đeo trên thắt lưng bên trái của mình.
Tất nhiên, thế sẽ không đủ để chống các command của System Call. Nhưng nỗi lo lắng của Gabriel đã bay biến hết sạch trước khi hắn login.
Super account «Ám Thần Vector» được tạo ra để nhân viên của Rath can thiệp bắt buộc vào Dark Territory. Bởi thế, thanh HP mang tên Sinh Mệnh rất lớn, thanh kiếm được trang bị là loại mạnh nhất; và trên hết, mọi command từ kẻ khác sẽ không thể chọn hắn làm đối tượng – một đặc điểm phá luật.
Là kẻ được bảo vệ bởi các điều kiện đó, Gabriel không hiểu dù khi gã kỵ sĩ mặc bộ áo giáp màu đen kịt đứng ở phía ngoài cùng bên tay trái trong số 10 unit, đang oằn lưng.
Hắn không hiểu, dù khi cơ thể đó bốc lên lớp aura giống cái bóng mờ.
Dù khi bàn tay trái của kỵ sĩ nhặt lấy bao kiếm trên sàn nhanh như chớp, tức khắc hất đầu lên, cùng đôi mắt phản chiếu rõ một màu đỏ thẫm tàn bạo không thể nào thuộc về loài người ngay chính giữa khuôn mặt nam tính——
Gabriel vẫn không hiểu được chút nào chuyện gì đang xảy ra.
Hắn không hiểu rằng thế giới này, chẳng phải chỉ là một chương trình được chạy trên server vật lý, mà còn là «Giấc mơ có thực» được tạo ra bằng các hạt photon giống Fluctlight của con người.
Hắn không hiểu rằng cũng bởi vì thế, sát ý thuần khiết mà cuồng bạo toát ra từ Hắc Kỵ Sĩ có thể truyền từ Lightcube của kẻ đó tới STL mà Gabriel đang sử dụng, qua Main Visualizer, thông qua mạch vận chuyển photon.
***
Chính giữa tầm nhìn thẫm máu, Shasta chỉ nhìn thấy hình ảnh của Hoàng Đế.
Bàn tay phải ông rút thanh kiếm ra, nhanh hơn mọi lần trong quá khứ.
Thứ tuốt ra khỏi bao kiếm không còn là lưỡi kiếm màu xám quen thuộc của Thần Khí mà ông đã kế thừa từ thầy mình, trường kiếm «Lung Sương» (ND – Sương Mờ). Đúng với cái tên gọi của nó, một lớp khói mỏng như sương đêm cuốn quanh thanh kiếm cực dài ấy, tạo thành một cơn lốc xoáy.
Dẫu không để ý đến logic đằng sau hiện tượng này giống với kĩ năng tối thượng của Hiệp Sĩ Hợp Nhất mà chưa ai thấu rõ được sau nhiều năm nghiên cứu, Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn, nhưng tất cả chẳng còn nghĩa lý gì với ông nữa.
“SÁT-!!”
Với một tiếng hét đanh, Shasta vung thanh kiếm yêu dấu mang theo tất cả sự giận dữ, căm thù và đau thương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK