“Cái…”
Eldrie thốt lên một tiếng kinh ngạc như dự kiến và điều xảy ra tiếp đó là tư thế của hắn bị phá vỡ.
Người thình lình nhảy ra từ hồ nước đằng sau hắn với nước văng tung tóe tất nhiên là Eugeo. Đã đứng dậy được sau cơn đau vì cú đánh mạnh vào ngực, cậu ấy chờ cơ hội phục kích bên dưới dòng suối nhỏ đổ xuống hồ. Thay đổi trong âm thanh của dòng nước là do nước xối lên lưng cậu ấy.
“Ryaaa!!”
Eugeo vung xích trong tay phải về phía cái đầu không che chắn của Eldrie khi nước nhỏ khắp người cậu. <
Chỉ nửa giây trước khi vần thơ ngắn… không, là câu lệnh, thoát khỏi miệng gã hiệp sĩ.
“Release recollection. «Giải phóng ký ức»”
Tôi thực sự không thể hiểu nó, lần này. Nhưng những gì xảy ra dường như là không thể nào căn cứ trên độ ngắn của câu lệnh, một hiện tượng hoàn toàn vượt ngoài giới hạn của thần thuật.
Ngọn roi bạc tay trái tôi đang giữ chặt vốn không thể bị Eldrie kéo hay đẩy đột nhiên sáng bừng lên rực rỡ. Thân nó rung lên dữ dội ở trạng thái này như thể nó có sự sống – nó duỗi ra với một sức mạnh khủng khiếp.
“Sương Lân Tiên” nay đã trở thành một con rắn lộng lẫy vẽ nên một vòng cung tuyệt mỹ khi nó bay trên đầu tôi và Eldrie, nhào xuống sợi xích Eugeo đang nắm. Không, gọi nó là rắn không phải là một phép ẩn dụ nữa. Tôi thấy rõ mồn một cặp mắt đó, đỏ như hồng ngọc, và cái hàm đó mở rộng ra ở đầu ngọn roi.
Cắn vào đầu sợi xích, con rắn kéo Eugeo lên không trung với nó, thả cậu rơi xuống mặt đá ngay bên cạnh tôi. Ngã đập lưng xuống, Eugeo rên một tiếng ngắn. Dù tổn thương gây cho cậu chắc chắn cao hơn cho tôi, cùng với vết thương ở ngực cậu chịu trước đó, bạn đồng hành của tôi vẫn cố gượng dậy, đầy quả quyết.
Tuy nhiên, một mũi kiếm sắc sượt qua mái tóc nâu vàng ướt đẫm của cậu một khắc trước khi cậu có thể ngồi dậy. Hồi phục khỏi cơn kinh ngạc, Eldrie ném sợi xích đứt qua một bên và rút thanh kiếm ở hông trái bằng bàn tay trái đã tự do của minh, chĩa nó vào Eugeo. Thanh kiếm mảnh nhưng bóng lên trong ánh sáng tôn quý đặc trưng của kiếm sắc và bất chấp sẽ đau đến điên lên vì cầm kiếm bằng bàn tay gãy đó, gã hiệp sĩ chỉ khẽ nhíu mày.
Con rắn bạc bảo vệ chủ nhân theo chính ý chí của nó – tôi không thể thấy khả năng nào khác – thu lại như nó trườn đi và trở lại thành chiếc roi im lìm lần nữa trong tay trái tôi. Có vẻ như phép màu mang lại bởi câu lệnh “release recollection” thần kỳ đó chỉ có thời hạn hiệu quả khá ngắn. <
Và vậy là lại thành bí nước đi lần nữa. Eldrie niêm tay trái tôi bằng ngọn roi, và tôi còn một nửa sợi xích đứt. Và Eugeo bị niêm phong cử động vì thanh kiếm chĩa trước mũi cậu. Thế chủ động có vẻ nằm ở Eldrie, lúc này đã rút kiếm ra thành công, nhưng tôi dám nói rằng hắn không thể chém mạnh với cái tay đó. <
Một khoảng yên lặng thoáng trùm xuống khu vườn hồng lạnh buốt ngay trước khi bình minh lên.
Lần này người đầu tiên lên tiếng lại là Eldrie. “… Alice-sama đã hợp lý khi yêu cầu phải thận trọng. Những đòn tấn công không trường phái kia hay bất cứ thứ gì kiểu như thế… và đó là cách các ngươi vượt khỏi những đoán định của ta. Ta chắc chắn không nghĩ rằng ta thậm chí phải viện đến đòn bí mật ‘mở khóa ký ức’.” <
“Ký ức…?”
Sau khi lặp lại từ đó vằng một giọng khẽ, tôi cuối cùng cũng nhận ra những từ đó là nghĩa của câu lệnh thần kỳ ban nãy.
Release là mở khóa và recollection là từ chỉ những ký ức. Nói cách khác là một nghi thức để mở những ký ức của một vũ khí chăng… Tôi đoán thế?
Ký ức của một vũ khí. Tôi cảm giác nhưng mình gần đây đã nghe cụm từ này ở đâu đó và muốn tìm lại trong ký ức của mình. Tuy nhiên, Eugeo đã phát biểu vài từ không ngờ tới với một giọng nói và khuôn mặt đầy ngưỡng mộ vì vài lý do nào đó trước khi tôi kịp làm.
"Ngài cũng thế… hệt như tôi dự đoán, ngài hiệp sĩ hợp nhất ạ.”
“Đ-Đây không phải lúc hay nơi để nghẹn ngào vậy đâu nhé... Mà cậu nói như dự đoán tức là sao cơ?”
Tôi vô tình đáp lại bằng một câu hỏi dù ý của tôi là vặn lại những từ nghe như thể cậu ấy biết hiệp sĩ này từ trước vậy.
“Tớ đã nghĩ tớ đã nghe cái tên này ở đâu đó từ lúc đầu. Cuối cùng tớ cũng nhận ra hồi nãy. Cậu thấy đấy, Kirito, người này là—kiếm sĩ đại diện số một của Đế Chế Phương Bắc Norlangarth năm nay đấy. Và là nhà vô địch của Đại Hội Thống Nhất Tứ Quốc, Eldrie Woolsburg!”
“Cậu……”
Cậu nói cái gì; tôi nhìn mặt gã hiệp sĩ hợp nhất đứng trước mặt tôi một mét rưỡi lần nữa. Người đại diện số một của Đế Quốc Phương Bắc. Vậy là, nói cách khác, hắn là nhà vô địch Đại Hội Kiếm Sĩ Đế Quốc tổ chức vào ngày thứ ba cuối cùng của tháng thứ ba năm nay. Người đại diện của Hội Hiệp Sĩ Hoàng Gia, người đã đánh bại Sortiliena-senpai, đại diện của Học Viện Kiếm Thuật, trong trận đầu tiên và đánh bại Uolo Levanteinn trong trận thứ hai. Hắn là người đã thắng qua Đại Hội Thống Nhất Tứ Quốc được tổ chức vào ngày thứ ba đầu tiên của tháng thứ tư với một sức mạnh kiếm thuật áp đảo, nhận được vinh dự là kiếm sĩ mạnh nhất trong Nhân Giới năm nay được mời đến Thánh Đường Trung Tâm – hay đó là những gì tôi nghe thấy.
Nghĩ đến chuyện đó, tôi thậm chí còn không biết tên của anh hùng đó. Không có ti vi hay đài điện gì tồn tại ở thế giới này và mạng toàn cầu thì thôi miễn nhắc tới luôn, chỉ có một thứ được dán nhãn phương tiện truyền thông là tờ báo tường hàng tuần từ thưởu sơ khai, nên tôi tình cờ thấy rằng đến bảng thông báo ở toà nhà chính của học viện thật là phiền phức, nhưng có vẻ Eugeo đã đến xem nó mỗi tuần.
“Siêng nhỉ, không phải cậu…”
Tôi dừng suy nghĩ, thấy bối rối, sau khi vô tình nói lớn lên những suy nghĩ như thế. Nếu như những gì Eugeo nói, thì gã hiệp sĩ hợp nhất trước mắt tôi đây, Eldrie Synthesis Ba Mươi Mốt, là nhà vô địch Đại Hội Thống Nhất, Eldrie Woolsburg, không phải điều này càng làm bật thêm những khác thường trong cách cư xử của hắn sao?
Tôi chắc chắn Eldrie đã nói điều này chỉ vài phút trước. Rằng hắn “được triệu hồi vào Nhân Giới làm hiệp sĩ hợp nhất chỉ một tháng trước đây”. Tôi hiểu nếu hắn nói hắn được chỉ định làm hiệp sĩ hợp nhất, nhưng… cách hắn nói cứ như thể…
“… Ngươi, nói cái gì?”
Nghe giọng nói đội ngột, khan lại đó, tôi chuyển mắt khỏi anh bạn đồng hành ở bên phải mình sang gã hiệp sĩ phía trước.
Eldrie—mặt đã nhợt nhạt nay càng không có chút sắc nào, đồng tử hắn xám lại và mở thật rộng, như thể hắn bị một cơn chấn động lạ thường mà chúng tôi không chú ý. Huyết sắc trên đôi môi run rẩy của hắn rút đi và câu chữ bị ép ra khỏi chúng.
“Ta là… kiếm sĩ đại diện, Đế Chế Phương Bắc… à? Là Eldrie Woolsburd… à?
Eugeo cũng kinh ngạc há hốc miệng vì phản ứng đó, nhưng lập tức gật đầu và nói tiếp.
“Vâ… Vâng, đúng thế. Tôi chắc chắc việc đó được viết trên báo tháng trước. Một người đẹp trai với mái tóc tím… thắng mọi trận đánh chỉ trong một lượt với một trường pháp kiếm thuật tao nhã phi thường…”
“Không… Ta là… Ta là, hiệp sĩ hợp nhất, Eldrie Synthesis Ba Mươi Mốt! Ta… không biết ai tên là Woolsburg…!
“Nh-Nhưng…”
Quên bẵng rằng chúng tôi còn đang ở giữa cuộc chiến, tôi tấn công mặt này.
“Nhưng anh không phải là hiệp sĩ hợp nhất ngay từ khi sinh ra. Đó không phải là tên anh trước khi được chỉ định làm hiệp sĩ sao…?
“Ta không biết! Ta… Ta không biết!!”
Vò rối tung mái tóc khi hắn la lên, mặt Eldrie ngày càng trắng bệt ra, một tia kỳ quái hiện rõ trong mắt hắn.
“Ta… Ta… nhận được lời mời từ giáo sĩ tối cao, ngài Administrator… được triệu hồi đến vùng đất này từ Tinh Giới làm hiệp sĩ hợp nhất và…”
Những lời của hắn dừng lại—
Hiện tượng làm tôi và Eugeo ngơ ngác hơn xảy ra.
Một tia sáng tím đột ngột tuôn ra từ ngay chính giữa trán Eldrie.
“Gư… ư…”
Sức mạnh rời tay phải của Eldrie khi hắn rên rỉ và tôi nhìn chằm chằm vào trán gã hiệp sĩ, thậm chí quên bẵng giật cái roi ra. Vật thể phát sáng là một dấu tam giác ngược nhỏ. Không, nó không đơn giản là một biểu tượng. Nó dần nổi lên từ trán gã hiệp sĩ. Cái trụ tam giác trong suốt như pha lê tỏa ánh chói lòa khi nó nhô lên từng centimet.
Năm đường sáng chạy tự do bên trong trụ tam giác. Khi mũi nhọn bên ngoài nhô ra được năm centimet, chiếc roi và thanh kiếm trượt khỏi hai tay Eldrie rơi trên mặt đá.
Gã hiệp sĩ bước lùi lại hai bước với đôi mắt rỗng không, không có lấy một nỗ lực nhìn đến chúng tôi, và rồi quỳ xuống như một con rối bị cắt dây. Độ chói sáng của trụ tam giác từ trán hắn nâng lên cao hơn và tôi có thể nghe một tiêng kêu vang bí ẩn.
Đã đến lúc hành động. —Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi không thể quyết định ngay mình chính xác nên làm cái gì.
Tấn công thì dễ đấy. Nếu tôi nhặt thanh kiếm của gã hiệp sĩ từ dưới đất lên và chém cái cổ không giáp trụ kia, tôi không chỉ có thể khiến hắn bất lực mà còn có thể lấy mạng hắn.
Cũng có thể cao chạy xa bay nhanh hết mức có thế. Trong kịch bản tệ nhất, nếu nó giống như một sự thúc đẩy để ý thức gã hiệp sĩ quay trở lại, tôi đoán hắn sẽ tấn công thực sự lần này. Tấn công bất ngờ sẽ không hiệu nghiệm nữa trong tình huống này và chúng tôi sẽ là những kẻ mất hết Sinh Mệnh.
Cuối cùng, cũng có lựa chọn ngồi xem kết quả như chúng tôi đang làm đây, tuy đó là lựa chọn liều lĩnh nhất.
Hiện tượng này xảy ra trước mắt chúng tôi liên quan đến cốt lõi bí mật của những hiệp sĩ hợp nhất là không thể lầm được… và vì thế, liên quan đến Giáo Hội Chân Lý. Tại sao Alice lại mất trí nhớ và có một nhân cách khác? Ý nghĩa đằng sau cái từ ấy, từ “triệu hồi”, mà Eldrie dùng là gì? Nếu tận mắt quan sát hiện tượng này đến cuối, chúng tôi có thể tìm ra lời giải thích đằng sau những bí ẩn ấy.
Kiểu gì thì Eugeo cũng sẽ không chịu chém Eldrie khi hắn không thể chống lại đâu. Và nếu chúng tôi chạy được thì thoát khỏi mê cung vườn hồng này cũng không phải chuyện đơn giản.
Trong trường hợp ấy, hãy cứ tiếp tục theo dõi khi vẫn duy trì cảnh giác. Kết luận như thế, tôi rón rén tới gần gã hiệp sĩ đang quỳ trước khi xảy ra chuyện đó.
Khi tôi vừa mới nghĩ ánh sáng từ trụ tam giác phát sáng trồi ra cả năm cemtimet từ trán hắn sẽ phai đi thì nó rung rinh, nó quay ngược và bắt đầu chìm lại vào trán hắn.
“Ư…”
Tôi theo bản năng cắn môi lại. Rốt cuộc thì tôi đang đoán chắc chắn sẽ có chuyện khi cái trụ tam giác rút vào hết cho xem.
“Eldrie! Eldrie Woolsburg!”
Khi tôi la lớn, trụ pha lê dừng lại một chút, nhưng lập tức tiếp tục chuyển dộng lần nữa. Tên trước đây của hắn không đủ để đưa hiện tượng này đến hồi chấm dứt. Cần một “ký ức” sâu đậm hơn.
Tôi quay sang cậu bạn đồng hành đang trợn tròn mắt cạnh mình và nói khẽ với linh cảm đó trong đầu.
“Eugeo, cậu có biết gì khác về Eldrie không!? Cái gì cũng được, làm cho gã này nhớ nhiều hơn nữa về ký ức của hắn ấy!”
“Ơ-Ờm…”
Eugeo nhíu chặt mày trong một chốc, nhưng cậu ấy lập tức gật đầu.
“Eldrie! Anh là con trai của vị chỉ huy Hội Hiệp Sĩ Hoàng Gia, Eschdol Woolsburg! Mẹ của anh tên là… xem nào… Almera, bà ấy tên là Almera!”
“……”
Đôi môi của gã hiệp sĩ mang khuôn mặt trống rỗng run nhẹ khoảnh khắc đó.
“Al… me… ra……”
Một giọng yếu ớt thoát ra từ hắn khi ánh sáng từ cái trụ tam giác sáng lên mạnh mẽ. Tuy nhiên, điều làm tôi chấn động hơn là những giọt nước mắt lớn, lặng lẽ tràn ra từ đôi mắt mở to của gã hiệp sĩ. Và giọng nói yếu ớt cực kỳ ấy lại cất lên.
“……Mẹ… Mẹ…… ơi……”
“Đúng rồi… Hãy nhớ lại đi, tất cả ấy!”
Tôi cố gắng thêm một bước những gần hơn khi hét lên.
Tuy nhiên, tôi không thể. Đùng! Một cú va mạnh khiến mặt đất rung chuyển và tôi quăng mình về phía trước.
Tôi chỉ ý thức được đau đớn, đủ mạnh để làm hoa mắt tôi, sau khi tôi nhìn xuống và thấy một mũi tên cắm sâu vào bàn chân phải mình.
“Ga!”
Nắm giữ mũi tên màu đồng bằng cả hai tay khi thở hổn hển và kéo nó với tất cả sức lực, tôi hầu như mất ý thức khi đã bị đau đớn tấn công vài lần trước đó, nhưng nhịn xuống với hàm răng cắn chặt.
“Kirito! Câ-Cậu…”
Tôi nắm lấy sợi xích treo ở tay phải của Eugeo mà không nghe hết câu và rồi dùng hết sức kéo nó.
Roạt, đùng! Những tiếng ồn đó vang lên và hai mũi tên xuyên qua chỗ Eugeo vừa đứng một khắc trước. Tôi nhìn lên trời khi nhảy thêm sang một bên với sợi xích vẫn cầm trong tay.
Tôi thấy độc một con rồng bay chậm rãi lượn vòng dưới nền trời sao, với những dấu hiệu bình minh đang đến mà chúng tôi không chú ý. Tôi không hiểu sao có thể thấy rõ một hình người ngồi trên yên thắng lưng nó nếu tập trung. Không nhầm được, đó là một hiệp sĩ hợp nhất – và bắn cực kỳ chính xác, phải thấy rằng đối phương nhắm chúng tôi bằng cung khi đang cưỡi rồng, mà còn chưa nói đến khoảng cách nhé.
Thậm chí không cho tôi thời gian để cân nhắc chuyện đấy, tên hiệp sĩ trên yên kéo chiếc cung khổng lồ. Tôi điên cuồng bật khỏi mặt đất với bàn chân phải bị thương. Hai mũi tên xuyên vào mặt đá trước mắt tôi mà không một chút trì hoãn.
“T-Tệ quá đấy.”
Tôi lắp bắp khi nắm lấy sợi xích của Eugeo. Đó là lần đầu tiên tôi bị tấn công bằng cung tên trong thế giới này. Thậm chí Sổ Tay Chiến Thuật Di Động, Sortiliena-senpai, cũng chỉ mở rộng ra dùng xạ kích dao như một vũ khí phóng ra, nên tôi nghĩ tấn công tầm xa thế này không hợp tính chất của kiếm sĩ ở Underwworld, nhưng có vẻ hiệp sĩ hợp nhất dùng được mọi thứ.
Tôi không thể rời hẳn mắt khỏi con rồng bay, nên tôi phác họa cảnh xung quanh trong đầu, nhưng không có một nơi nào có thể trốn vừa hai người. Dù cho chúng tôi có lủi vào đám hoa hồng cuốn dày trên hàng rào đồng đi nữa, chúng tôi hẳn cũng không thế giấu mình hoàn toàn. Bên cạnh đó, chỉ có—
“Không có lựa chọn nào khác ngoài chạy! Chạy đi nếu cậu có thể né được mũi tên tiếp theo!”
Thì thầm như thế sau khi quay sang Eugeo, cả người tôi căng ra chuẩn bị cho mũi tên.
Tuy nhiên, hiệp sĩ hợp nhất mới đến đã dừng bắn và con rồng bắt đầu lượng vòng khi nó hạ xuống. Một tiếng bùm chạy khắp hồ nước ở quảng trường vài giây sau đó.
“Bọn tội phạm, tránh xa khỏi Hiệp Sĩ Hợp Nhất Ba Mươi Mốt!”
Khi tôi nhìn thoáng qua Eldrie theo bản năng, cái trụ tam giác đã hầu như rơi khỏi đầu hắn sau tất cả những rắc rối của chúng tôi đã quay lại vào trán.
“Ta không thể tha thứ cho các ngươi được nữa, vì nỗ lực xấu xa muốn dẫn dắt một hiệp sĩ hợp nhất tôn quý đi vào con đường trụy lạc của các ngươi! Ta sẽ bắn xuyên tứ chi các ngươi và đưa các ngươi quay lại vào ngục!”
Lúc đó một tia bình minh mờ nhạt sáng lên từ phương đông, chiếu sáng lên con rồng bay trên bầu trời. Hiệp sĩ hợp nhất cưỡi rồng này hoàn toàn được bọc giáp bạc nặng nề, rất giống giáp của Eldrie, và mang một chiếc cung dài khổng lồ làm từ thép đỏ trên tay trái. Đó chắc cũng là một thần khí như “Sương Lân Tiên”. Chúng tôi sẽ biết những cú bắn chính xác ghê gớm đó là nhờ “thuật chi phối vũ trang hoàn toàn” hay là thể hiện khả năng thực sự của hiệp sĩ này từ bây giờ.
Tên hiệp sĩ to lớn không nói nữa và cài bốn mũi tên vào cây cung đỏ cùng một lúc.
“Cha… Chạy!”
Không thể nào còn tránh nổi những cú bắn đó sau khi đã mục kích chúng chỉ từ khoảng cách này nữa rồi. Tôi lao hết tốc lực trong khi vẫn nắm chặt sợi xích của Eugeo. Tôi có thể cảm thấy cơn đau nhói từ mấy vết thương trên ngực và trên chân phải theo mỗi bước chân, nhưng tôi không thể nào dừng lại đó. Eugeo theo sau tôi với thanh âm nghe thấy rõ, tiếng thở điên cuồng.
Tôi đã nghĩ về việc chuồn lại ngục ngầm mà chúng tôi ở trong đấy từ đầu, nhưng dù chúng tôi có thể tránh được những cú bắn bằng cách đó đi nữa, cũng không có giải pháp nào cho vấn đề trước mắt cả. Tôi chạy thẳng về phía cổng nam của quảng trường, biết rằng nó sẽ là dấu chấm hết nếu chúng tôi đụng chạm ngõ cụt của mê cung.
Trước khi chúng tôi có thể chạy thêm vài bước, nhiều tiếng thịch lớn lặp lại đuổi theo phía sau.
"Uowaah!”
Không chắc mình gào lên tiếng hét hay tiếng kêu khóc, tôi đặt tất cả tập trung vào việc chạy. Mặc dù hàng rào đứng ở hai bên lối đi che giấu chúng tôi dựa trên góc độ, nhưng chúng tôi không thể tránh lộ ra ở các ngã tư đường và cứ thế vài mũi tên sẽ ngay lập tức ùa đến quanh chúng tôi.
“Tên hiệp sĩ đó có bao nhiêu chiếc tên thế hả!”
Tôi gào lên gắt gỏng >.< và hỗn loạn, Eugeo chạy sau trả lời đầy tin tưởng.
“Còn hơn ba mươi sau mũi vừa rồi, tuyệt vời quá nhỉ!”
“Cái trò này chẳng phải là MMO bình thường nữa rồi… xin lỗi, lờ nó đi!”
Có vẻ tôi đã mất cảm giác phương hướng. Nhưng vì lý do nào đó, mà tóc mái của tôi như bị kéo lệch về một phía, nên tôi theo đó mà rẽ phải hoặc trái trong khi vẫn chạy hết tốc lực. Trông như giờ chúng tôi đã xoay sở duy trì được một khoảng cách nhất định với con rồng bay, nhưng chúng tôi cũng chẳng làm được gì hơn nếu chạy trúng ngõ cụt một lần—
Không liên quan gì đến những suy nghĩ tiêu cực linh tinh chạy qua đầu tôi, nhưng khi tôi rẽ lần thứ N, hiệu lực của sự bảo vệ thần thánh huyền bí kia cũng mất đi. Con đường kết thúc một cách nhẫn tâm và vô tình ở một ngõ cụt trước đó mười mét.
Giờ tình hình đã thế này rồi, không có cách nào khác ngoài việc xông qua hàng rào kim loại với sợi xích trên tay tôi, vốn đã mất nửa chiều dài sau khi đứt. Tuy rằng cấp độ ưu tiên của nó cũng gần ngang với lúc tôi kiểm tra trước đó nhưng cơ hội cho việc phá hàng rào bằng một đòn duy nhất là cực kỳ thấp.
Tuy nhiên đã không còn lựa chọn nào khác. Hạ quyết tâm, tôi định giao hết cho số phận và vung tay phải thì có chuyện xảy ra.
“Này, lỉnh vào đây!”
Nghe tiếng nói chả biết từ đây đến, tôi khụy xuống khi dòng suy nghĩ dừng lại ngay lúc đó. Rốt cuộc, trái ngược với kiểu nói theo cách của người già dùng “lỉnh vào đây”, giọng nói rõ ràng là của một cô gái trẻ.
Khi vừa đảo mắt xung quanh vừa chạy chậm lại, tôi thấy một cánh cửa khuất nẻo ở bên phải hàng rào phía trước. Người ra hiệu bằng tay từ chỗ đó trong khi lộ mặt ra là một người không thể mô tả bằng lời nào khác ngoài một cô bé tầm mười tuổi như dự đoán, đội một chiếc mũ đen lớn.
Cặp mắt kính tròn nhỏ trên mũi em sáng lên trong nắng và cô bé biến mất qua phía bên kia cánh cửa. Tôi chốc lát không rõ đây có phải là một cái bẫy hay không. Nhưng cùng lúc nguyên một đám tóc tôi bị kéo rất mạnh về hướng đó. Như thể nó đang mắng tôi vậy, “Cậu đang làm gì thế hả, nhanh vào đi chứ!”.
Eugeo và tôi lao vào bóng tối bên kia cánh cửa trong sự sửng sốt đến bồn chồn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK