Đúng rồi.
Cứ như vậy, đi tới chỗ này đi.
Vassago vừa suy nghĩ, vừa thưởng thức niềm vui thú của ambush (núp lùm phục kích), như nhấm nháp viên kẹo trên đầu lưỡi vậy.
Hiding (ẩn thân) của ta là hoàn hảo. Tuy giáp sắt gây chút vướng víu, hắn vẫn đủ sức hòa mình vào bóng cây rậm.
Thiếu nữ tóc đen dầu rất cảnh giác kiểm tra xung quanh nhưng tầm mắt của cô vẫn chưa nhìn thấu được bụi cây mà Vassago đang trốn. Còn 7 mét... 5 mét...
——Phê. Cái cảm giác phê bỏ mẹ. Lâu lắm rồi chưa gặp lại.
Tới gần được 3 mét, thiếu nữ ấy đột nhiên đổi hướng rẽ phải, đi về chỗ Vassago giấu xác chết.
Hắn đã có thể chờ cho cô gái tới gần thêm tí, mà thôi, chẳng khác biệt chi lắm.
Vassago lướt đi không tiếng động trong bóng tối, tay trái vươn về lưng thiếu nữ hòng đánh úp cô. Bịt miệng và một đường cắt ngọt cái họng đang nơm nớp lo âu kia bằng con dao sắc bén——
Cái dự cảm này vô cùng thật, đến nỗi Vassago không kịp phản ứng với lưỡi kiếm lóe sáng ngay trước mắt mình.
“... Uoo!”
Hắn vội vàng lùi lại, mũi kiếm reo nên một tiếng ngay dưới má hắn, nơi da trần hắn lộ ra.
Cô gái này – vốn dường như không hề nhận thấy hắn – bất chợt tuốt kiếm từ hông trái và chém về phía hắn mà chẳng cần quay lưng lại một cái. Thật sự là một đòn đánh mãn nhãn. Lỡ hắn tiến lên thêm chút nữa, yết hầu hắn đã bị rạch đôi rồi.
Trở người, thiếu nữ mắt lam đổi thành hai tay cầm kiếm, trong mắt dù có sợ hãi và sự thù địch nhưng không hề kinh ngạc; Vassago không thể không thừa nhận hiding của hắn đã bị phát hiện rất nhanh.
Xoay xoay con dao trong tay phải, hắn mở miệng.
“Hey, baby.” ([4] Này cưng ơi.)
Đột nhiên hắn nhớ ra dùng tiếng Anh là không tốt ở thế giới này, nên hắn chuyển qua thứ tiếng Nhật chẳng thua kém gì người bản địa của hắn.
“Ojou-chan. Làm sao em biết hay vậy?”
Thiếu nữ vẫn cảnh giác nắm chặt cây kiếm, cứng rắn đáp.
“... Vì senpai đã dạy tôi: Không dựa vào mỗi mắt mà phải cảm nhận bằng toàn thân.”
“Se-senpai hảả...?”
Vassago chớp mắt bối rối, lòng cảm thấy có ký ức xa xưa nào đó nhói lên. Cái câu này nghe qua ở đâu rồi thì phải...
Thế nhưng, trước khi hắn suy nghĩ tới nơi tới chốn, cô gái liền hít một hơi thật sâu và lớn tiếng thét.
“Có địch!! Địch tấn công——!!”
Vassago chép miệng, nhét con dao ngắn về bên phải thắt lưng.
Hết cách rồi, trò chơi dừng ở đây vậy.
Vassago giơ cao tay trái lên một cách khoa trương và cũng la lên.
“Tụi bây đâu... Hành sự nào!!”
Lần này, đến phiên thiếu nữ tròn mắt kinh ngạc.
Từ trong rừng cây cách đó mấy chục mét sau lưng Vassago, zazaza... Vang lên âm thanh loạt soạt lột sột; Ấy là do một đám người thi nhau đứng lên, gồm 30 lính trinh sát mặc giáp nhẹ được chọn lựa từ Hắc Kỵ Sĩ Đoàn.
Nhận được lời báo động của cô gái kia, một cô gái khác nhảy ra từ xe ngựa, và khoảng hơn 10 vệ binh chạy như bay từ phía bắc, cả thảy sững sờ như nhau.
* * *
“Cái gì... Quân địch ở đằng sau!? Mấy chục người luôn á!?”
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri thốt lên, không tin nổi tin cấp báo của đội tiếp tế.
Nguy——nguy to!
Nếu như các xe ngựa bị tấn công, và hàng quân nhu bị đốt hay hủy hoại, toàn quân sẽ không thể hành động. Không những vậy, phía sau đó còn có 3 người. Hai nữ Kiếm sĩ Tập sự mà cậu đã thề bằng mạng sống sẽ bảo vệ họ, lại còn có một chàng trai nữa.
Phải phái 100, không 200 lính qua cứu viện. Nhưng, nếu như chia nhỏ đội hình ra nữa, chúng ta sẽ thua kẻ địch đang tiến đến từ phía bắc. Tới lúc đó, chúng ta sẽ tiêu ngay trước quân số áp đảo của địch.
Khoan, có khi kế hoạch tập kích bất ngờ đã bại lộ rồi? Nếu vậy, mình có nên để toàn quân lùi xa hơn về phía nam rồi chờ cơ hội khác?
Không thể đưa ra quyết định tối ưu, Renri đứng bất động tại chỗ; Bấy giờ, một giọng trầm lọt vào tai cậu.
“Ta chưa bao giờ tưởng nổi chúng đã dự đoán chuyến nam tiến của bên ta rồi đặt một cái bẫy phục kích ở đây trước...”
Trở về từ ngọn đồi cách 1 kilol về phía bắc là Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli và Alice. Theo Renri, hai người này đều sở hữu thực lực cao chọc trời, nhưng trên mặt bọn họ không có chút bình tĩnh nào. Đặc biệt là Alice, trông cô như thể muốn phi thân tới đội tiếp tế ngay tức khắc.
Nhìn ra phía bắc qua vai Bercouli, đằng sau vùng đồi núi, cậu thấy gần rõ một binh đoàn lớn dần áp sát, khói bụi dậy lên mù mịt.
Chỉ Huy Hiệp Sĩ nhắm mắt một chút, rồi choàng mở đôi ngươi màu xám lam, cất tiếng to rõ.
“Renri, dắt toàn quân rút lui. Bé con, đến cứu viện cho đội tiếp tế ngay. Ta sẽ cầm chân quân địch tới từ hướng bắc.”
“Ngài nói là cầm chân nhưng... Oji-sama, Guild Quyền Đấu Sĩ bên địch có hơn 5 000 lính đó! Với lại, không phải Ngài đã nói kiếm vô dụng đối với Quyền Đấu Sĩ sao...”
“Không sao, ta sẽ nghĩ cách. Mau đi đi!! Người quyết định đánh địch cho đến người lính phe ta cuối cùng ngã xuống, là bé con... Quên, là Alice ngươi đó!!”
Bercouli nói xong, liền trở về phía bắc.
Bàn tay phải thô ráp chậm rãi rút Thời Xuyên Kiếm bên eo trái ra.
Nhìn vầng hào quang nhạt nhòa tỏa ra từ lưỡi kiếm già đời, ai cũng hiểu rõ rằng Sinh Mệnh nó giờ chỉ còn sót lại tí ti.
* * *
Tia lửa tóe lên 3 lần trong bóng đêm.
Cô gái tóc màu trà đen lần đầu thấy chiêu của Vassago nhưng đã đỡ được hết.
Có điều, Vassago sử dụng combo liên hoàn kiếm. Vì vậy, tới chém thứ 3, thanh kiếm trên tay cô bị hất tung cắm phập vào thân cây gần đấy, gã sát thủ bất giác huýt sáo một tiếng tán dương.
Dầu vậy, cô gái tóc đen vẫn nắm tay thủ thế một cách kiên cường, nhưng Vassago gạt chân một phát khiến cô té ra đất. Bị ngã nặng, lưng đập lên đất, thiếu nữ ấy thở hắt ra đau đớn.
“Ronye————!!”
Từ trong xe ngựa, một cô gái tóc đỏ xuất hiện; Cô kêu thất thanh, hoảng hốt lao tới.
Vassago dí mũi thanh kiếm bên tay phải lên cổ họng cô gái hình như tên là Ronye, hòng kìm chân cô tóc đỏ kia. Tựa hồ bị sự sợ hãi chiếm hữu, đôi chân nhỏ thon của cô đứng sựng lại.
“Ku... Ku-ku.”
Tiếng cười khúc khích khả ố nghèn nghẹn rỉ ra dưới chiếc mặt nạ.
——Đây rồi, cái cảm giác này.
Đây là niềm vui của chơi đùa với sinh mạng, mối liên hệ của người khác bằng lưỡi kiếm. Bởi vậy ta tài nào dừng nổi Player Kill.
“... Ta không giết đâu, miễn là các ngươi cứ đó nhìn thôi.”
Vừa thầm thì với cô gái tóc đỏ, Vassago vừa áp người vào cô gái tên Ronye.
Phía sau, 30 tên lính khát máu đang tiến tới gần, từng bước từng bước một.
Đôi mắt to của Ronye ngân ngấn giọt lệ của sợ hãi và nhục nhã. Nét mặt cương nghị chìm vào hố thẳm tuyệt vọng, bấy giờ——
...?
Bất chợt, đôi mắt của Ronya thôi tập trung vào mặt Vassago mà hướng lên trời.
Trong đồng tử ngấn nước, có thứ gì đó phản chiếu lên.
——Ánh sáng.
Những hạt sáng trắng sữa rơi rơi. Chầm chậm, nhẹ nhàng, êm ái như tuyết.
Vassago cảm nhận sống lưng run run đến kỳ lạ, liền từ từ ngẩng mặt.
Bầu trời đen kịt. Những vì sao lập lòe màu máu.
Trên phông nền ấy, lửng lơ một hình bóng nhỏ——ấy vậy sự hiện diện mang theo sức áp đảo hùng cường.
——Con người. Là phụ nữ.
Mảnh giáp ngực tỏa ánh ngời như trân châu. Găng tay và giầy cũng cùng một màu.
Bộ váy đầm may từ vô số mảnh vải, dập dìu như cánh chim, lay động giữa làn gió đêm. Mái tóc dài mang sắc nâu nhạt tươi, phấp phới trong gió——
“Stacia... Sama.”
Trên mặt đất, Ronye khẽ kêu.
Tiếng nói ấy chẳng thể tới tai Vassago. Khoảnh khắc thoáng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái hạ xuống từ trời, gã sát thủ đứng bật dậy như bị ai kéo lên.
Thoát khỏi vòng kẹp của Vassago, Ronye tức tốc trở lại chỗ thiếu nữ tóc đỏ, song hắn không buồn nhìn sang.
Bóng người bay trên trời giơ tay phải ra.
5 ngón tay duyên dáng nhẹ nhàng vẩy ngang.
Ra————————
Giống như hàng ngàn thiên sứ đồng thời hợp xướng một khúc hòa ca uy lực làm lay động cả thế giới.
Từ đầu ngón tay, ánh sáng như cực quang đa sắc đổ xuống phía sau lưng Vassago.
Mặt đất rúng mình. Tiếng kêu la thốt lên.
Vassago nhìn xung quanh, phát hiện trên mặt đất có một khe nứt sâu không thấy đáy đang từ từ há mồm, nuốt trọn 30 thủ hạ của hắn.
Hắn sững sờ mở to mắt nhìn lên lại trời cao.
Một lần nữa, cô gái quay mặt nhấc tay phải lên, lần này là về bầu trời phương bắc.
Tiếng ca của thiên sứ cất lên lần thứ hai.
Ánh hào quang – quy mô lớn hơn vừa rồi mấy chục lần – giáng xuống không ngơi nghỉ; Mảnh đất dưới đó, ai mà tưởng nổi hiện tượng nào sẽ xảy ra.
Cuối cùng, cô gái bồng bềnh trên không trung cúi xuống nhìn Vassago ngay bên dưới.
Cô đưa ngón trỏ phải ra, búng một cái trong không khí.
Ra————————
Quầng sáng bảy sắc cầu vồng bao lấy Vassago.
Mặt đất dưới chân hắn biến mất.
Đương lúc rơi như lông hồng vào bóng tối hạn, Vassago thọc hai tay lên trời, như muốn bắt lấy cái bóng người bé xíu kia.
“Thiệt à... Oi, thiệt đó hả!?”
Miệng gã bật ra mấy thanh âm run rẩy.
Gương mặt đó.
Mái tóc đó.
Khí tức đó.
“Chẳng phải là... «Tia Chớp» của KoB ([5] Knight of Blood – Huyết Kỵ Sĩ) sao?”
* * *
Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli tay phải vẫn giữ kiếm, đứng nguyên chỗ.
Trước mắt, một vạt nứt khổng lồ, rộng phải tới hơn 100 Mel. Ông nhìn trái phải, thật xa về phía đường chân trời cơ mà chẳng thấy điểm dừng. Độ sâu thì khó mà đo đoán được: Đây đó chút đá vụn rơi xuống vực thẳm, song dù nghiêng tai lắng nghe cỡ nào, cũng không nghe thấy âm thanh chạm đáy vọng trở lại.
Hàng chục giây trước không hề có khe nứt này.
Cùng với bản đại hòa thanh tráng lệ, ánh sáng bảy màu trút từ trên rơi xuống, và khoảnh khắc chúng chạm tới nơi, mặt đất liền nứt ra.
Cho dù kêu gọi 1 000, không, 10 000 Thần Thuật Sư——cho dù Giáo sĩ Tối Cao Administrator, cũng không thể thực hiện một thuật long trời lở đất thế này được.
Đây là thần uy. Là kỳ tích của thần linh.
Tiếp bước Thần Bóng Tối Vector, lại có thêm một vị thần giáng thế.
Bercouli kinh sợ nghĩ vậy, nhưng lập tức lại phủ định.
Bên bờ đối diện của đại vực, 5 000 Quyền Đấu Sĩ đang đứng chết trân, toàn bộ đều bất động.
Nếu một vị Thần – sở hữu uy quyền định đoạt Sinh Mệnh cho vạn vật – muốn giúp đỡ Nhân Giới Phòng Vệ Quân, chắc chắn Ngài đã cho đất nứt ngay dưới chân bọn Quyền Đấu Sĩ kia, nhận chìm chúng một cách không thương tiếc xuống đất đen thăm thẳm. Ấy thế, khe nứt này lại cố ý chừa ra một khoảng dừng an toàn, đủ cho bọn chúng thắng lại kịp lúc.
Từ đây, Chỉ Huy Hiệp Sĩ nhận thấy có sự chần chừ trước việc tước đoạt vô số sinh mạng.
Nói cách khác, việc này xuất phát từ ý chí con người.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK