Trong đình viện, mặc dù mọi người không còn hào hứng uống rượu nhưng vẫn xôn xao bàn luận mục đích của Địch Phi Thanh khi tới đây. Quan Hà Mộng thì lo lắng còn Phương Đa Bệnh cũng thầm lấy làm lạ. Địch Phi Thanh đến gây rối như vậy mà Tô Tiểu Dung vẫn không quay lại? Chẳng lẽ thực sự nàng đã xảy ra chuyện rồi sao? Nhưng ở tiểu trúc Dã Hà này thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Tiệc mừng tan rất nhanh, khách mời lần lượt rời đi, Tiêu Tử Khâm cũng bận bịu tiễn khách. Không bao lâu sau, trong việc chỉ còn lại chừng mười người bạn thâm giao với gia chủ. Phương Đa Bệnh đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, lén thoát khỏi tầm mắt của Phương Nhi Ưu, cùng Quan Hà Mộng đi tìm Tô Tiểu Dung. Lúc này, Phương Nhi Ưu bèn gọi Lý Liên Hoa lại. Lý Liên Hoa đang ngồi ngây người ở bàn thứ bảy mông lung suy nghĩ, đột nhiên nghe Phương Nhi Ưu gọi, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Phương Nhi Ưu hỏi:
- Ngươi tên họ là gì? Sinh ngày tháng năm nào?
Lý Liên Hoa bật thốt lên một tiếng “a” rồi nói:
- Vãn bối họ Lý, tên Liên Hoa… à… sinh giờ Tý, ngày mùng bảy tháng Bảy, năm Mậu Tý.
Phương Nhi Ưu “ừ” một tiếng rồi tới ngồi bên cạnh hắn.
- Cha mẹ ngươi là ai? Trong nhà còn có ai không?
Lý Liên Hoa tỏ ra hơi áy náy đáp:
- Phụ mẫu đều đã mất, vãn bối có một người em đã thất lạc nhiều năm, tên là Lý Liên Bồng. Còn có một người vợ cả...- Phương Nhi Ưu mới nhướng mày thì nghe Lý Liên Hoa nói tiếp. – Và một tiểu thiếp, nhưng bởi vì quê nhà nghèo khó, bệnh dịch làn tràn, nên hai người họ đã qua đời nhiều năm…
Phương Nhi Ưu hỏi:
- Ngươi là thần y mà sao vợ cả và tỳ thiếp lại chết vì bệnh dịch?
Lý Liên Hoa nghiêm trang đáp:
- Chính vì thê tử chết vì dịch bệnh nên vãn bối mới quyết chí phấn đấu, mất hơn mười năm khổ luyện y thuật.
Vẻ mặt hắn bình thản tự nhiên, không hề có biểu hiện gì khác thường. Phương Nhi Ưu nhìn Lý Liên Hoa từ đầu xuống chân, một lát sau lại hỏi:
- Nhà ngươi ở đâu? Quê quán có đặc sản gì?
Lý Liên Hoa trả lời lưu loát:
- Nhà vãn bối ở núi Tư Mao vùng Miêu Cương, đặc sản là một loại cây sắn rất độc, ăn sống thì chết người, nhưng sau khi ngâm nước sạch rồi nướng chín mới ăn thì lại có mùi vị rất ngon.
Phương Nhi Ưu nghe thấy vậy thì ngớ người.
- Thì ra thuật cải tử hoàn sinh của ngươi có nguồn gốc từ Miêu Cương?
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
- Trên núi Tư Mao có một loại cỏ lạ. Loại cỏ đó có màu xanh pha vàng, thân cây chỉ có vẻn vẹn hai lá sinh ra quả đầy lông mịn. Mỗi quả có khoảng một trăm ba mươi lăm hạt nhỏ, trên hạt có lớp lông mềm dài chừng nữa thốn(*), bẻ ra có chất lỏng màu đỏ tươi như máu…
(*) Một thốn bằng 3,3 cm, nữa thốn tương đương 1,7 cm.
Phương Nhi Ưu trầm ngâm một lát. Vốn ông đã đoán Lý Liên Hoa nói linh tinh, nhưng càng nghe lại càng khó kết luận hắn có nói nhảm hay không. Nếu như đúng Lý Liên Hoa xuất thân từ vùng Miêu Cương hoang dã, lại từng có vợ và tiểu thiếp, thì cho dù Hà Hiểu Phượng có thích hắn tới đâu, Phương gia cũng không thể kết thân với hắn. Đúng lúc đó, đột nhiên Phương Đa Bệnh lao ra từ một căn phòng, hét lớn:
- Liên Hoa chết tiệt! Mau tới xem, Tô cô nương bị trọng thương…
Hắn còn chưa dứt tiếng, Tiêu Tử Khâm đã ôm một ai đó từ phòng tân hôn bước ra thật nhanh. Sắc mặt Tiêu đại hiệp tái xanh, giọng nói cũng run run:
- Uyển Vãn… nàng bị Giác Lệ Tiếu hạ kịch độc…
Câu nói của Phương Đa Bệnh như bị mắc lại ở cổ họng, y mở to mắt nhìn Kiều Uyển Vãn đang hôn mê bất tỉnh mà khiếp đảm. Mọi người nghe nói Tô Tiểu Dung bị thương đã giật mình, tới khi thấy Tiêu Tử Khâm ôm Kiều Uyển Vãn ra ngoài lại càng thất kinh! Có người nghiến răng ken két.
- Cuối cùng ta đã hiểu vì sao tên ác tặc Địch Phi Thanh đột nhiên xuất hiện rồi lại bỏ đi. Hóa ra là y giương Đông kích Tây, để cho yêu nữ Giác Lệ Tiếu ra tay với hai vị cô nương này ở phía sau! Thật quá gian xảo!
Một số người lại cảm thấy kỳ lạ. Giác Lệ Tiếu hạ độc Kiều Uyển Vãn thì còn có thể hiểu được, nhưng vì sao ả ta chỉ làm Tô Tiểu Dung bị thương? Với võ công và tính độc ác của Giác Lệ Tiếu, có giết một trăm Tô Tiểu Dung cũng dễ như trở bàn tay. Lý Liên Hoa cũng bàng hoàng. Trong lúc hắn còn đang mải suy nghĩ thì Tiêu Tử Khâm đã ôm Kiều Uyển Vãn đi nhanh tới. Với khuôn mặt tái nhợt, y chụp lấy tay hắn, trầm giọng nói:
- Đi theo ta!
Thân pháp của Tiêu Tử Khâm rất nhanh nhẹn, dù là Địch Phi Thanh cũng chưa chắc tránh được. Lý Liên Hoa vừa kịp thốt lên một tiếng “Này…” thì đã bị y túm lấy cổ áo. Tiêu Tử Khâm cao lớn hơn hắn, vừa nhấc hắn lên liền bước thẳng về phía một gian phòng gần nhất. Mọi người thấy Tiêu đại hiệp ra tay “đoạt” thần y, đều trợn mắt sững sờ. Cửa gian phòng đóng lại, phát ra một tiếng “rầm”, nhốt Lý Liên Hoa, Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn đang hôn mê bất tỉnh ở trong.
Phương Đa Bệnh đang chạy như bay tới trước cửa căn phòng kia, đột nhiên bị va vào một “bức tường thịt”. Y lùi lại mấy bước, khi nhìn thấy Bạch Giang Thuần chặn trước của phòng thì sắc mặt y hơi thay đổi. Bạch Giang Thuần có thân hình mập mạp, vóc dáng to lớn, vậy mà khinh công lại rất cao, lướt đi êm ru không tiếng động nên Phương Đa Bệnh mới không kịp nhận ra. Bạch Giang Thuần lên tiếng:
- Đợi một chút!
Phương Đa Bệnh xoa xoa cái mũi đau.
- Nhưng mà… Tô cô nương bị thương đang ở bên kia…
Kỷ Hán Phật lạnh lùng cắt ngang:
- Ở đó đã có Quan Hà Mộng.
Thạch Thủy nhìn sương phòng đóng chặt của với ánh mắt rất lạ, miệng như cười mà không phải cười, không biết hắn biến sắc hay là có phần hả hê.
Trong phòng, Tiêu Tử Khâm kéo Lý Liên Hoa đi rất nhanh. Y dùng tay trái nhẹ nhàng đặt Kiều Uyển Vãn lên giường, tay phải vẫn túm chặt cổ áo Lý Liên Hoa. Trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt y như lóe lên tia sáng. Y nhìn thẳng vào mặt hắn mà gằn giọng nói từng tiếng một:
- Ta mặc kệ vì sao ngươi ở đây, ngươi phải cứu nàng! Nhất định phải cứu sống nàng! Coi như ta… van xin ngươi!
Lý Liên Hoa sững người. Như bị bóp chặt cổ họng, giọng Tiểu Tử Khâm trở nên khàn khàn:
- Ngươi… Tương Di… van ngươi… hãy cứu nàng…
Lý Liên Hoa đáp:
- Ta không phải…
Ánh mắt Tiêu Tử Khâm tột cùng đau khổ, bàn tay túm cổ Lý Liên Hoa cũng tăng thêm sức mạnh.
- Ngươi không cần thanh minh. Cho dù ngươi biến thành cái gì ta cũng nhận ra ngươi. Hãy cứu nàng! Trên đời này, ngoài Dương Châu Mạn ra, không có thứ gì cứu được nàng…
Lý Liên Hoa bị y siết chặt cổ áo, mặt tái đi. Hắn thở dài, ánh mắt trở nên hết sức bất đắc dĩ.
- Ta không nói không cứu nàng, Tử Khâm! Ngươi phải thả ta ra đã!
Tiêu Tử Khâm ngớ người một lúc, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm cổ áo Lý Liên Hoa, chợt y run run nói:
- Ta không bao giờ thôi oán trách tại sao ngươi không chết…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ta hiểu. – Hắn vỗ vỗ vai Tiêu Tử Khâm. – Hôm nay hai người thành thân, ta rất vui mừng, thật sự rất vui mừng.
Ánh mắt Tiêu Tử Khâm đầy phức tạo và đau khổ. Y gầm gừ trong cổ họng tựa như tiếng tru của dã thú khi bị thương:
- Ngươi… cứu nàng trước đã…
Lý Liên Hoa ngồi xuống bên cạnh Kiều Uyển Vãn, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của nàng. Tiêu Tử Khâm lấy một tờ giấy viết thư đã bị vò nhàu, mở ra đặt lên bênối Kiều Uyển Vãn. Đó là một tờ thiếp báo hỉ do Giác Lệ Tiếu phóng vào, trên đó viết mấy chữ: “Băng Trung Thiền, tuyết sương hàn, giải kỳ độc, Dương Châu Mạn”(*) Băng Trung Thiền, sương trong tuyết, (muốn) giải độc cho nàng, (phải dùng) Dương Châu Mạn.
Chất độc Băng Trung Thiền đứng hàng thứ hai mươi tám trong các chất độc nổi tiếng trong thiên hạ. Bởi vì độc này có tính hàn, dễ dàng phát hiện khi xâm nhập vào người, cho nên cũng không phải là chất độc quá lợi hại và cũng rất ít người trúng phải. Băng Trung Thiền vào cơ thể qua miệng, nếu trong miệng không có vết thương và kịp thời phun ra thì cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng nếu trong miệng có vết thương, chất độc sẽ thấm vào máu, chạy thẳng xuống dạ dày, chỉ trong vòng nửa canh giờ, phủ tạng sẽ bị đóng băng, khiến người trúng độc chết cóng. Đa phần phương pháp cứu chữa là xua lạnh giữ ấm. Nhưng thông thường, thuốc có tính trừ lạnh còn chưa kịp phát huy hiệu lưc, cơ thể chưa ấm lên thì người bệnh đã chết cóng, cho nên phải chữa trị thật nhanh. Phương pháp trị liệu khả thi duy nhất là tìm một cao thủ có nội lực tinh thuần, sau đó dùng nội lực bảo vệ nội tạng, chống đỡ chất độc, chờ dược tính của Băng Trung Thiền phát tác hết, chẳng những bệnh nhân sẽ bình an vô sự mà cả đời còn không sợ rét lạnh, có thể nói là trong rủi có may. Nhưng thứ nội lực chống lạnh đó, nếu chỉ cần hơi quá tay sẽ làm tổn thương phủ tạng vốn đã cực kỳ yếu ớt do bị đóng bang, khiến người bệnh chết rất nhanh. Mà nói về tâm pháp nội công tinh thuần và hòa hoãn trong thiên hạ, thì đứng đầu chính là Dương Châu Mạn.
Sắc mặt Kiều Uyển Vãn vẫn rất hồng hào. Dấu vết của tân nương còn nguyên đó, lộ vẻ đoan trang tao nhã, giống như nàng chỉ vừa chợp mắt. Nhưng nếu chạm vào người nàng sẽ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong da thịt tuôn ra ngoài. Càng tiếp xúc lâu, luồng khí lạnh kia lại càng làm người ta khó chịu… Lý Liên Hoa liếc nhìn mười hai chữ nhỏ rất đẹp trên tấm thiệp báo hỉ màu đỏ kia, tuy được viết vội, nhưng vẫn toát lên một phong thái bay bướm, rất đẹp… Hắn khẽ thở dài:
- Giác bang chủ nhọc lòng rồi…
Hắn bỏ lửng câu nói, Tiêu Tử Khâm đột nhiên tỉnh ngộ: Có lẽ Giác Lệ Tiếu hạ độc Kiều Uyển Vãn là vì muốn thử xem Lý Tương Di còn sống hay đã chết. Chỉ cần Kiểu Uyển Vãn được cứu, đủ biết Lý Tương Di còn sống. Tuy nhiên, cho dù hắn còn sống, sau khi trị thương cho Kiều Uyển Vãn cũng hao tốn nguyên khí nặng nề, còn lâu mới hồi phục được, như vậy chắc chắn sẽ không thể là đối thủ của Địch Phi Thanh. Lý Liên Hoa thấy vẻ mặt biến sắc của Tiêu Tử Khâm, đột nhiên mỉm cười.
- Bởi vì cách đây mười năm, ta tìm được một quyển y đạo kỳ thư, qua đó biết được nhiều phương pháp trị liệu các loại bệnh. Muốn giải độc Băng Trung Thiền chỉ cần dùng ba trái trứng gà Hồng tâm, sáu mươi đóa hoa mai giữa trời đông giá rét, ba thăng tuyết rơi trong vòng mười ngày, một thăng mật ong, một con gà trống ngũ sắc, năm thăng rượu mạnh. Sau đó nổi lửa to, sắc lại chỉ còn một chén rồi cho uống là được, không cần phải dùng nội lực để cứu chữa.
Tiêu Tử Khâm trầm giọng nói:
- Mấy thứ này đều dễ kiếm, để ta đi tìm.
Lý Liên Hoa nhìn y đẩy cửa phòng rồi biến mất trong nháy mắt, rõ ràng khinh công nhanh hơn nhiều so với lúc đối địch thì không khỏi thở dài, cảm thấy hơi hối tiếc. Nếu biết võ công của y tiến bộ như thế, lẽ ra hắn phải nói một nửa cân trứng gà Hồng tâm hai lòng đỏ, sau trăm sáu mươi sáu đóa mai vàng giữa trời đông giá rét, một thăng mật ong Thiên Sơn Tuyết Liên, một con gà trống bốn chân, một vò rượu ngon trong hoàng cung thì mới được. Vừa ngẫm nghĩ, hắn vừa đỡ Kiều Uyển Vãn lên, nhắm mắt lại, đưa nội lực Dương Châu Mạn tinh khiết vào từ sau lưng nàng, trong nháy mắt kình khí tỏa khắp kinh mạch toàn thân, giúp nàng chống lại hàn khí.
Hắn đúng là Lý Tương Di của Tứ Cố Môn rơi xuống biển mất tích năm xưa. Chỉ có điều mười năm qua đã để lại dấu ấn sâu sắc trên người hắn hơn bất kỳ ai khác. Năm đó, hắn chỉ là một chàng trai trẻ bị Thôi Thần Chưởng của Địch Phi Thanh đả thương nên mất trí nhớ trong vòng hai năm, võ công bị mất bảy tám phần, biến thành người điên… Nếu dùng chân lực, thời điểm bị điên sẽ càng tới sớm. Giờ đây, người con gái năm xưa trở thành thê tử của huynh đệ hắn, hỏi hắn có đau thương không? Bi ai không?
Lý Liên Hoa mỉm cười, hắn đã không còn non nớt như ngày xưa. Có thể hắn cảm thấy đau lòng, cũng có thế cảm thấy vui mừng, thật ra có một số việc chưa hẳn là không ổn như khi mới chứng kiến. So với việc làm thê tử của Lý Tương Di, lấy Tiêu Tử Khâm có lẽ may mắn hơn nhiều. Công lực của hắn đã bị mất bảy tám phần, nếu để Tiêu Tử Khâm ở bên cạnh, tất nhiên sẽ phát hiện ra. Giác Lệ Tiếu không muốn làm cho công lực hắn yếu đi, mà ả muốn hắn phát điên… Những chuyện không hay như thế, thật sự không nên để những người hôm nay tổ chức đại hôn biết làm gì..
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lý Liên Hoa từ từ vận khí, hàn khí trong cơ thể Kiều Uyển Vãn giảm xuống từng chút, từng chút một.
Trong một gian phòng khác, Quan Hà Mộng vẫn còn khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Dung đang hôn mê bất tỉnh. Tô Tiểu Dung nằm trong gian phòng bên cạnh phòng của Kiều Uyển Vãn, bốn vách tường đều có vết máu, chứng tỏ nàng giao chiến với kẻ địch khá lâu rồi mới bị thương, nhưng bên ngoài tiếng nhạc rộn rã, ai nấy đều chú ý vào hôn lễ của Tiểu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không để ý tới tiếng động trong căn phòng này. Vết thương trên người Tô Tiểu Dung cũng rất kỳ lạ, có vết như bị vật sắc nhọn đâm vào, có vết như do lưỡi đao gây ra, có mấy vết thương sâu gần tới nội tạng. Nếu không nhờ Phương Đa Bệnh kịp thời tìm ra nàng mà đợi đến lúc tiệc mừng kết thúc thì nàng đã chết từ lâu rồi.
Quan Hà Mộng nhíu mày nhìn Tô Tiểu Dung đang hấp hối, hai tay gã khẽ run, tập trung tinh thần nghĩ cách cứu trị như thế nào. Sau lưng gã, đám Bạch Giang Thuần kinh ngạc quan sát vết máu trên tường.
Trong gian phòng vuông vức vừa hai trượng, trên tường đầy vết máu ngang dọc, trên mặt đất có một vũng máu đã thẫm màu, hẳn là của Tô Tiểu Dung, ngoài ra không có đốm máu nhỏ nào. Bàn trong phòng bị lật nghiêng, ngay cả gối trên giường cũng rớt xuống đất, chăn đệm xộc xệch, cho thấy trận đấu diễn ra vô cùng kịch liệt. Quan Hà Mộng xem xét vết thương của Tô Tiểu Dung, càng xem càng kinh hãi. Miệng vết thương do lưỡi dao gây ra tuy nhỏ nhưng đều rất sâu. Nếu không phải hai thứ hung khí này dường như hơi ngắn, còn một chút nữa mới chạm tới tim phổi thì e nàng đã chết rồi.
Đáng sợ nhất là vết thương ở ngực và mặt; hai nhát làm đứt xương sườn, may mắn là đoạn xương gãy không đâm vào tim phổi; một nhát làm thủng quai hàm, gây ra vết thương vô cùng nghiêm trọng. Người ra tay hết sứa tàn nhẫn, ác độc, rõ ràng cố ý giết người bằng được. Trong hôn lễ của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không hiểu kẻ nào lại muốn giết hại một cô nương trẻ tuổi như thế. Tô Tiểu Dung còn trẻ, chưa có tiếng tăm gì trên giang hồ, lại có nghĩa huynh là Quan Hà Mộng làm chỗ dựa. Kẻ nào muốn giết chết một tiểu cô nương hồn nhiên như vậy?
Tuy Bạch Giang Thuần có vóc dáng thô kệch nhưng suy nghĩ lại rất tinh tế. Tình hình vết thương của Tô Tiểu Dung khiến y có cảm giác không bình thường, chỉ có điều y không phát hiện được không bình thường ở điểm nào, càng nghĩ càng không ra. Quan Hà Mộng thấy y im lặng lại cho rằng y không quan tâm đến chuyện của Tô Tiểu Dung nên rất giận dữ, thầm nghĩ bụng loại người “ở trên cao” này đương nhiên không coi sự sống chết của người thường vào đâu. Khó khăn lắm Quan Hà Mộng mới cầm được máu toàn bộ vết thương trên người Tô Tiểu Dung, gã ôm nàng lên, sải bước ra ngoài. Bạch Giang Thuần vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có điều gì không hợp lý trong căn phòng này, chợt thấy Quan Hà Mộng ôm Tô Tiểu Dung ra khỏi phòng thì hơi giật mình. Thạch Thủy đứng bên cạnh y, nghiêng người nhường lối để Quan Hà Mộng đi ra ngoài rồi nói, giọng buồn rười rượi:
- Lần đầu tiên giết người.
Bạch Giang Thuần cười cười.
- Tô cô nương cũng bị giết lần đầu tiên.
Thạch Thủy ảm đạm nói:
- Tên này ra tay giết người lần đầu tiên, cho nên không biết chỗ nào là trí mạng để ra một đòn quyết định, bởi vậy mới làm chảy máu rất nhiều chỗ.
Bạch Giang Thuần cười ha hả.
- Tên này chẳng những là lần đầu tiên giất người, mà võ công cũng quá tệ, thật sự nên để lão Tứ luyện thêm cho hắn mới được!
Quan Hà Mộng ôm Tô Tiểu Dung ra ngoài mới biết Kiều Uyển Vãn cũng bị trúng kịch độc, đang hôn mê bất tỉnh. Cơ bản khách mời đã tản đi, số còn ở lại chỉ quan tâm tới tình trạng của Kiểu Uyển Vãn. Trong lòng Quan hà Mộng rất căm phẫn. Gã nghĩ kẻ ra tay muốn giết Tô Tiểu Dung nhất định ở trong số quan khách lúc nãy, chỉbiết chính xác là ai mà thôi. Có điều chắc chắn giờ phút này, kẻ đó đã rời đi. Thấy không có người nào quan tâm đến sự sống chết của Tô Tiểu Dung, Quan Hà Mộng vận khí sử dụng khinh công, ôm nàng chạy trở lại khách điếm Võ Lâm. Phương Đa Bệnh thấy gã đi ra, vốn định bước tới hỏi thăm, nhưng thấy mặt gã tối sầm ôm Tô Tiểu Dung sải bước ra cửa thì khó hiểu, thầm nhủ vị giang hồ thiếu hiệp này chạy quá nhanh.
Trong lúc đó, sau khi Tiêu Tử Khâm ra cửa chỉ còn Lý Liên Hoa và Kiều Uyển Vãn trong phòng. Tất cả mọi người đều trông ngóng xem vị “thần y” Lý Liên Hoa này có thể cứu sống Kiều Uyển Vãn hay không. Trong lúc hơn mười cặp mắt đều chăm chăm nhìn vào cửa phòng… thì “két”, cánh cửa phòng đã được mở, Lý Liên Hoa bước ra ngoài, cài cửa lại. Phương Đa Bệnh lập tức lên tiếng hỏi đầu tiên:
- Thế nào?
Lý Liên Hoa “ừ” một tiếng.
- Nàng trúng Băng Trung Thiền…
Mọi người chờ đợi hắn nói tiếp, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì, ngược lại hắn nhìn mọi người với vẻ kỳ lạ.
- Nghe nói Tô cô nương bị thương?
Mọi người gật đầu. Lý Liên Hoa lại hỏi:
- Thế nàng đâu?
Mọi người lắc đầu. Phương Đa Bệnh kêu lên:
- Liên Hoa chết tiệt! Nàng bị thương, máu me đầy người, ở gần loan phòng của Kiều cô nương. Kiều cô nương đâu? Nàng thế nào rồi?
Lý Liên Hoa đáp:
- Nàng trúng độc Băng Trung Thiền…
Phương Đa Bệnh sốt ruột.
- Ta biết nàng trúng độc Băng Trung Thiền rồi, nhưng sau đó thì sao? Sau đó thế nào?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nàng trúng độc Băng Trung Thiền…
Phương Đa Bệnh lại nghe câu này, muốn nổi điên, may là Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Ngoại trừ những người như Lý Tương Di, Địch Phi Thanh, Phương trượng Thiếu Lâm, Chưởng môn Võ Đang… có thể vận khí kháng độc cho nàng ra thì chỉ có những người rất thân thiết gần gũi với nàng, cùng nàng động phòng hoa chúc mới giải được độc này.
Tất cả đều ngẩn người, thầm nghĩ cách này không có gì khó, cho dù Kiều Uyển Vãn không trúng kịch động thì tối nay nàng cũng phải động phòng hoa chúc, chỉ có điều chú rể lại đi đâu mất rồi? Lý Liên Hoa nói xong “diệu pháp giải độc”, làm như không nhìn thấy vẻ mặt không tin của Phương Đa Bệnh, nghiêm trang hỏi:
- Tô cô nương đâu rồi?
Phương Đa Bệnh chỉ tay xuống chân núi.
- Ta thấy Quan đại hiệp ôm nàng xuống chân núi.
Lý Liên Hoa khẽ mỉm cười.
- Ta xuống núi xem sao.
Nói xong, hắn thản nhiên chắp tay vái chào mọi người, rồi xoay lưng đi thẳng xuống núi. Phương Đa Bệnh đuổi theo không kịp, đoán già đoán non, Chẳng lẽ hắn làm Kiểu Uyển Vãn chết rồi, nên ra vẻ thần bí để chạy trốn? Trước giờ Lý Liên Hoa luôn chậm như rùa, hôm nay cứu người nhanh như vậy, rõ ràng có điều gì đó mờ ám!
Mọi người đang bàn luận sôi nổi thì Tiêu Tử Khâm trở về, ngoài ra còn có mấy người đi theo y. Trong đó, người thì ôm một nhánh mai, người thì xách một con gà trống to, người lại bưng hai cái bình lớn. Trước giờ Tiêu Tử Khâm vẫn luôn ít nói, làm việc chững chạc, thận trọng, vì vậy khi thấy y đột nhiên sai người vận chuyển mấy thứ đồ kỳ lạ này, mũi còn ngửi thấy mùi rượu, mọi người đều nghĩ, Chắc là hắn phẫn uất quá nên hóa điên rồi…
Họ đâu biết lúc còn trẻ tính tình Tiêu Tử Khâm rất nông nổi, thích xa hoa, cố chấp tự phụ, vốn không phải người điềm tĩnh. Lúc này lòng y đang nóng như lửa đốt, nên khi nghe Lý Liên Hoa nói hươu nói vượn như vậy, liền tin ngay.
“Két”, Tiêu Tử Khâm đẩy cửa phòng ra, chợt ngẩn người. Trong phòng không còn thấy bóng dáng Lý Liên Hoa đâu, chỉ có Kiều Uyển Vãn đắp chăn ngay ngắn nằm trên giường, hơi thở đều đặn, không còn lạnh cóng như lúc trước. Tiêu Tử Khâm đưa tay ngăn người phía sau đang mang con gà trống vào phòng. Y nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên giường, sờ trán xem nhiệt độ của nàng. Kiều Uyển Vãn bị điểm huyệt, không thể tỉnh ngay được, nhưng da thịt ấm áp cho thấy Băng Trung Thiền đã được giải. Lúc này y đã hiểu, cái phương pháp giải độc kỳ diệu kia chỉ là để dụ y tạm lánh đi, nhưng tại sao… lúc Lý Liên Hoa giải độc cho nàng lại không muốn y ở bên cạnh?
- Chẳng lẽ hắn… chẳng lẽ hắn đã… làm gì đó… với nàng? – Tiêu Tử Khâm thừ người đứng ở đầu giường, siết chặt tay lại, mất một lúc thật lâu, ánh mắt y lóe lên một tia oán hận. – Giá như ngươi chết thật thì tốt biết bao nhiêu!
Lý Liên Hoa đang đi trên sườn núi chợt hắt hơn một cái.
- Hắt xì! Ai đang rủa ta vậy?
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn tiểu trúc Dã Hà thấp thoáng trên đỉnh núi rồi lại thở dài. Chợt có tiếng người vang lên lạnh lùng:
- Không làm việc trái với lương tâm thì sao phải lo lắng có người chửi mắng mình?
Lý Liên Hoa kinh ngạc quay đầu lại, thấy có một nam một nữ trong bụi cỏ cách đó không xa. Nữ nhân nằm trên cỏ, còn nam nhân đang tìm kiếm cái gì đó. Người nọ đứng thẳng lên, quay đầu lại, hóa ra là Quan Hà Mộng. Lý Liên Hoa áy náy nói:
- Không biết hai vị ở đây, nên không tiếp đón từ xa…
Quan Hà Mộng đanh mặt lại.
- Nghĩa muội của tại hạ mất máu quá nhiều, chỉ sợ chưa tới chân núi thì đã không chịu nổi, ngươi có nước không, cho nàng uống một chút?
Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng.
- Cho ta xem vết thương của Tô cô nương một chút.
Nói xong, hắn xoay người bước tới, chui vào bụi cỏ, xem xét vết thương của Tô Tiểu Dung. Nhìn những vết thương kỳ lạ trên người Tô Tiểu Dung, hắn khẽ giật mình, thương tích như thế này thật sự khiến người ta khó hiểu. Hắn lấy ra một cái túi nước bằng da dê.
- Trong này còn một ít nước. Thật kỳ lạ, vật gì mà gây nên vết thương như thế này chứ?
Quan Hà Mộng nhận túi nước, nâng Tô Tiểu Dung dậy, vừa kề túi nước cho nàng uống, vừa nghiêm nghị nói:
- Hình như là đao và thiết chùy.
Lý Liên Hoa duỗi ngón tay điểm những huyệt đạo chung quanh ngực Tô Tiểu Dung.
- Rất có thể là Nga Mi Thứ (*)
(*) Còn gọi là Ngọc Nữ Trâm, một trong những binh khí nổi tiếng của phái Nga Mi, được cải tiến từ trâm cài tóc. Nga Mi Thứ dài chừng 30cm, ở giữa thô, hai đầu thon dần lại như cái dùi, dầu hơi dẹp, nhọn, ở giữa thân có một vòng tròn.
Sắc mặt Quan Hà Mộng càng u ám.
Cũng có thể là Uyên Ương Thiết Hài(*) Quan Đông, giày buộc lưỡi dao, đầu mâu Tây Bắc nhọn hai đầu…
(*) Một loại giày bằng sắt có mũi sắc bén. Từ “uyên ương” ở đây chỉ giày luôn có đôi và là mỹ từ thêm vào cho đẹp.
Lý Liên Hoa cười gượng.
- Nếu là Uyên Ương Thiết Hài hoặc là đầu mâu Tây Bắc, e rằng Tô cô nương đã… ha…
Quan Hà Mộng ngẩn người. Quả vậy, nếu hung khí là hai thứ đó, hẳn là Tô Tiểu Dung đã mất mạng lâu rồi, chắc chắn không thể sống tới giờ này. Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Hung thủ làm Tô cô nương bị như thế này, có thể là do võ công của hắn không bằng Tô cô nương; một khả năng khác là hung thủ có tính cách khác thường, muốn người khác phải đau đớn, sống không được, chết không xong.
Quan Hà Mộng nghe thấy vậy thì rùng mình. Lý Liên Hoa lại nói:
- Một hung thủ có lòng tự tin sẽ không để nạn nhân của mình chảy máu đầm đìa khắp người mà lại không chết.
Quan Hà Mộng bình tĩnh lại.
- Trong đại hôn tối nay, người có võ công kém nghĩa muội của ta cũng không nhiều.
Lý Liên Hoa khẽ mỉm cười.
- Rốt cuộc tối nay có những ai đến dự, cứ hỏi Tiêu đại hiệp là biết ngay.
Lúc này Tô Tiểu Dung đã uống khá nhiều nước, sắc mặt có phần tốt hơn. Lý Liên Hoa và Quan Hà Mộng đưa nàng rời khỏi ngọn Tiểu Thanh, đến khách điếm Võ Lâm trị thương. Thương tích của Tô Tiểu Dung tuy trầm trọng nhưng may mắn hung khí có lưỡi ngắn, chưa chạm tới nội tạng, nàng chỉ bị ngoại thương rất nặng. Nhờ có Quan Hà Mộng cấp cứu và đắp kim sang nên nàng đã giữ được tính mạng, giờ chỉ cần đợi nàng tỉnh lại là có thể biết được ai đã gây thương tích nặng nề như vậy cho nàng. Tuy vẫn lo lắng nhưng Quan Hà Mộng đã bình tĩnh hơn trước.
Hơn nửa buổi tối, Lý Liên Hoa luôn tay quạt lửa sắc thuốc, thu dọn vải băng bó, lau bàn quét sân còn Quan Hà Mộng chỉ ngây người nhìn Tô Tiểu Dung đang hôn mê với vẻ mặt tiều tụy, thể hiện rõ tình cảm của gã đối với nghĩa muội.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, đám Khương Huệ Hà, Lương Tống, Long Phú Tiệp, Dương Thùy Hồng từ tiểu trúc Dã Hà xuống đến chân núi, luôn miệng bàn tán việc hôm qua Kiều Uyển Vãn trúng độc, rồi lại liên hệ với việc Tô Tiểu Dung bị trọng thương, rất có thể là do một hung thủ gây ra. Nhưng muốn biết rốt cuộc là ai dám gây chuyện cho Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn thì phải chờ Tô Tiểu Dung tỉnh lại, cho biết người quyết chiến với nàng là ai mới có thể rõ ràng mọi chuyện. Nhưng Tô Tiểu Dung vẫnốt cao, mê man bất tỉnh. Mỗi ngày Quan Hà Mộng đều sắc thuốc vào giờ Dậu, cho nàng uống thuốc vào giờ Tuất, đều đặn như thế trong mấy ngày.
HOÀNG HÔN ĐẮNG, U HOÀI KHÔNG NÓI.
Sau khi Lý Liên Hoa đi được một lúc, Phương Đa Bệnh cũng lấy cớ chạy ra ngoài. Trong khi Lý Liên Hoa còn ở sườn núi đưa túi nước cho Quan Hà Mộng, Phương Đa Bệnh đã quay lại khách điếm Võ Lâm. Y tìm kiếm khắp nơi không thấy Quan Hà Mộng, Tô Tiểu Dung và Lý Liên Hoa, bèn làm ầm lên với chưởng quỹ. May là ba người Quan Hà Mộng trở lại đúng lúc, lão chưởng quỹ mới không bị Phương Đa Bệnh chụp cho cái mũ là đồng đảng của bọn giả làm người khiêng kiệu.
Hôm đó là ngày thứ tư sau tiệc cưới của Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm. Nghe nói Tô Tiểu Dung bị trọng thương, Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm cũng tới thăm. Chẳng biết tại sao sắc mặt đôi phu thê mới cưới hơi tái, không có vẻ gì là hoan hỉ mà rất căng thẳng, sau khi mang đến nhiều thứ thuốc quý lập tức đi ngay, dường như tâm trạng rất nặng nề.
Phương Đa Bệnh cảm thấy có gì đó rất lạ. Phòng bên trái thì Quan Hà Mộng đang tiều tụy vì vừa lo lắng cho thương thế của nghĩa muội, vừa phẫn uất trong lòng; phòng bên phải thì Lý Liên Hoa nói cảm thấy khó ở, cả ngày trốn trong phòng ngủ suốt mấy hôm. Y nhàn rỗi đến buồn chán, đành phải sang phòng Dương Thùy Hồng chơi. Vốn Phương Đa Bệnh muốn tìm người chơi bài, Dương Thùy Hồng lại nói muốn làm thơ liên cú(*), Phương Đa Bệnh im lặng một lúc lâu, mới miễn cưỡng đáp:
- Được!
Lúc này y ngáp lên ngáp xuống, cùng hai vị đại hiệp văn võ toàn tài làm thơ liên cú, hết “Nhất đóa hoa khai, khai hoàn hựu yếu khai” (), tới “Noãn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tiêu hồn ám giải khinh la sam” (), rồi “Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tòng tử Tiêu lang thị lộ nhân” (*). Những lời thơ tuyệt diệu xuất hiên tầng tầng lớp lớp cho đến lúc y choáng váng mặt mày, thầm kêu “cứu mạng”, hai người kia vẫn tràn đầy thi hứng, câu hay này nối câu hay khác như thể cả đời chưa từng làm thơ. Cứ thế đến ngày thứ ba, cố gắng chịu đựng đến giờ Dậu, Phương Đa Bệnh chắp tay.
- Ta đói bụng rồi.
(*) Một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghét thành bài thơ.
(**) Một đóa mai nở, nở rồi lại nở.
(*) Ôm nàng vào lòng, thơm tho, mềm mại không muốn rời; tay lần cởi làn áo mỏng, ôi thật mê hồn.
(**) Người con gái đẹp còn chưa luống tuổi, mà ái ân đã đứt đoạn, từ ấy Tiêu lang thành kẻ qua đường. Câu “Hồng nhan vi lão ân tiên đoạn” trích trong bài “Hậu cung từ” của Bạch Cư Dị, câu “tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân” trích trong bài “Tặng tỳ” của Thôi Dao
Nói xong, y đi thẳng ra cửa, mặc kệ mấy người kia chèo kéo thế nào cũng nhất định không quay lại.
Sau đại hôn của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không ít người vẫn còn ở lại Biển Châu, như Dương Thùy Hồng, Lương Tống. Thứ nhất là vì còn có một số người có tiếng tăm chưa đi, thứ hai là vì Địch Phi Thanh và Giác Lệ Tiếu đều xuất hiện ở đây, cứ ở lại không chừng còn được xem thêm vài cảnh náo nhiệt. Riêng Phương Đa Bệnh, do lão gia Phương Nhi Ưu đã đi trước, nên y nám lại thêm vài ngày. Sau buổi thi thơ chán ngắt, y liền chạy tới tửu điếm Tiểu Kiều uống một trận say, khi mặt trời lên cao mới trở về, vậy mà Lý Liên Hoa còn chưa ló mặt ra.
- Liên Hoa chết tiệt, Lý Tiểu Hoa, dậy ăn cơm… - Y gõ cửa phòng Lý Liên Hoa. – Cái tên này ngủ suốt một ngày rồi, định để cho mốc lên phải không?
“Két”, cánh cửa phòng vừa gõ đã mở, Phương Đa Bệnh bước một chân vào phòng, chợt giật mình.
- Lý Liên Hoa? Này? Lý Liên Hoa?
Lý Liên Hoa đắp chăn ngồi trên giường, đôi mắt đen vô hồn đờ đẫn nhìn ra cửa. Không phải Phương Đa Bệnh chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế của Lý Liên Hoa, nhưng… lần này thì khác.
Ánh mắt hắn vô hồn, như mắt người chết.
Phương Đa Bệnh vừa chạm phải ánh mắt kia, lập tức thấy lạnh người. Rõ ràng… đó là một người y rất quen thuộc, nhưng sao lại có ánh mắt như vậy? Cứ như trong thân thể Lý Liên Hoa có một con ác quỷ ăn thịt người, thông qua thân xác hắn, con ác quỷ hung tợn đang nhìn y chằm chằm.
- Này, Lý Liên Hoa!
Y ngừng lại một chút, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Lý Liên Hoa vẫn không phản ứng, mắt không hề chớp, chỉ u ám nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào. Cuối cùng Phương Đa Bệnh không nhịn được nữa, sải bước đi tới túm lấy người hắn, lắc lắc.
- Lý Liên Hoa?
- A… - Lý Liên Hoa giật mình, rốt cuộc đã chịu nhìn y. – Ngươi… ngươi…
Lý Liên Hoa chớp chớp mắt mấy cái, rồi mỉm cười.
- Là ngươi à?
Phương Đa Bệnh nổi gai ốc, y cảm thấy như vừa rồi Lý Liên Hoa không nhận ra mình.
- Ngươi làm sao vậy?
Lý Liên Hoa đáp:
- Không có gì.
Phương Đa Bệnh bán tín bán nghi.
- Thật sự là không có gì chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Ừ, không có gì đâu. Tô cô nương ra sao rồi?
Phương Đa Bệnh nói:
- Cũng không sao, có lẽ đêm nay sẽ tỉnh.
Lý Liên Hoa hỏi:
- Quan đại hiệp đâu?
- Không biết, nếu như ngươi quan tâm thì tự đi mà xem. Ngủ gì liên tiếp ba ngày không chán vậy?
Lý Liên Hoa áy náy nói:
- Cũng đúng. – Nói rồi hắn rúc vào chăn, thay quần áo, rồi chậm rãi chui ra. – Chúng ta đến thăm Tô cô nương đi.
Phòng của Tô Tiểu Dung ở sát vách phòng Quan Hà Mộng. Khi hai người đi ngang qua cửa phòng Quan Hà Mộng, Lý Liên Hoa bị trượt, bèn đưa chân lên nhìn. Thấy đế giày dính một vết bẩn màu đỏ thẫm, hắn ngơ ngác lẩm bẩm:
- Đây là cái gì…?
Phương Đa Bệnh càng nhìn lại càng thấy quen thuộc.
- Hình như là… máu heo… á máu?
Lý Liên Hoa giật nảy mình, hai người nhìn nhau, rồi cùng đưa tay đẩy cửa phòng Quan Hà Mộng. Cả hai thấy trên sàn nhà có một thanh chủy thủ, vết máu kia chảy từ mũi dao nhọn về phía cửa, thấm ra ngoài khe cửa. Lúc này, vết máu đã khô từ lâu. Hai người nhìn quanh thì thấy trên giường là một đống bừa bộn, chăn đệm ngổn ngang, thoáng có một hình người đắp chăn. Có điều, cái chăn bị đâm thủng mười mấy lỗ, cánh tay của người bên trong buông thõng xuống cạnh giường, máu từ cánh tay và ngón tay chảy xuống đất. Đáng sợ nhất là trên giường còn cắm một mũi tên dài, xuyên qua chăn đệm giường chiếu, thò ra dưới đáy ván giường, chạm tới tận mặt đất nhưng không dính nhiều máu.
Thanh chủy thủ nằm dưới đất vừa ngắn vừa nhỏ, lóe lên tia sáng màu đỏ nhạt, rõ ràng chính là Tiểu Đào Hồng! Mà lông đuôi của mũi tên dài xuyên qua chăn đệm lại ngắn hơn mũi tên bình thường, là Phong Trần Tiễn! Trống ngực Phương Đa Bệnh đập thình thịch, y ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng đi tới vạch tấm đệm che mặt người nằm trên giường ra. Không ngoài dự đoán, đó chính là Tô Tiểu Dung chứ không phải Quan Hà Mộng. Lý Liên Hoa đứng ở cửa ra vào, trên khuôn mặt ôn hòa văn nhã lập tức không giấu được phẫn nộ. Phương Đa Bệnh tức giậm giậm chân, nói nhỏ:
- Chuyện này… chuyện này là thế nào đây? Kẻ nào muốn nàng chết? Nàng chỉ là một tiểu cô nương hồn nhiên…
Lý Liên Hoa day day trán, tựa vào khung cửa, hít vào một hơi thật dài rồi từ từ thở ra.
- Là lỗi của ta, đêm qua ta không phát hiện có tiếng động.
Phương Đa Bệnh nhướng mày, chợt nhớ lại sắc mặt khác thường của Lý Liên Hoa lúc nãy.
- Mấy ngày nay… thật sự là ngươi bị bệnh?
Lý Liên Hoa im lặng một lúc lâu, khẽ gật đầu. Phương Đa Bệnh thở phào một hơi.
- Ta hiểu rồi, với tình trạng như lúc nãy, dù có khua chiêng gõ trống sát bên tai thì ngươi cũng không nghe thấy… không trách ngươi được.
Lý Liên Hoa cười khổ, mặt tái nhợt. Phương Đa Bệnh nói:
- Điều quan trọng là… ai muốn Tô Tiểu Dung phải chết? Ai lại thù hận đến mức nhẫn tâm đâm chết một cô nương mới mười bảy mười tám tuổi? Hung thủ là kẻ vô cũng độc ác, vô nhân tính!
Lý Liên Hoa lắc đầu, giọng hơi khàn đi:
- Quan trọng là… Quan Hà Mộng.
Phương Đa Bệnh khẽ giật mình.
- Quan Hà Mộng?
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Đây là phòng Quan Hà Mộng, vì sao Tô Tiểu Dung lại nằm trên giường hắn? Tô Tiểu Dung bị giết chết, còn Quan Hà Mộng ở đâu?
Phương Đa Bệnh nghe thấy vậy cũng hoảng sợ.
- Đúng vậy! Đây là phòng của Quan Hà Mộng, nhưng hắn đi đâu rồi?
Tô Tiểu Dung mặc quần áo chỉnh tề nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn. Vết thương trên má trái khiến cả gương mặt nàng biến dạng nên trông hết sức đáng sợ. Lý Liên Hoa cố rút mũi Phong Trần Tiễn trên người Tô Tiểu Dung ra, nhưng không sao nhổ ra nổi. Hắn đành thở dài bỏ cuộc. Phương Đa Bệnh không kìm chế được, nói:
- Đây là mũi tên của Lương Tống… chẳng lẽ hắn…
Lý Liên Hoa cười khổ.
- Nếu là hắn, sao còn để lại vũ khí thành danh của mình làm gì? Chẳng lẽ muốn rêu rao cho thiên hạ biết Tô Tiểu Dung là do hắn giết sao? Huống chi, Lương Tống nổi danh nghĩa hiệp, ta nghĩ hắn sẽ không làm chuyện này, chưa kể…
Phương Đa Bệnh hỏi:
- Lại chưa kể cái gì nữa?
Lý Liên Hoa nói:
- Chưa kể nếu Lương Tống muốn giết Tô Tiểu Dung, chỉ cần tung một chưởng là đủ, cần gì phải nhọc công như vậy?
Phương Đa Bệnh cười gượng.
- Cũng có lý… nhưng… không đúng, ở đây có cả Tiểu Đào Hồng! – Phương Đa Bệnh chợt nhớ ra một việc. – Không phải thanh chủy thủ này đã được tặng cho Tiêu Tử Khâm làm quà cưới? Sao nó lại ở chỗ này?
Lý Liên Hoa thở dài.
- E rằng hung khí đâm nàng trọng thương trên ngọn Tiểu Thanh chính là thanh Tiểu Đào Hồng này!
Phương Đa Bệnh sởn cả gai ốc.
- Vậy… chẳng lẽ hung thủ là Dương Thùy Hồng?
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Nếu Dương Thùy Hồng muốn giết Tô Tiểu Dung, chẳng phải chỉ cần một đòn là đạt được mục đích hay sao? Mà hắn giết Tô Tiểu Dung vì lý do gì? Tiểu cô nương này là người vô sự, không có bí mật gì cả.
Phương Đa Bệnh trợn mắt nói:
- Ngươi chớ quên nàng là nghĩa muội của Quan Hà Mộng. Mặc dù, năng là người vô sự, nhưng chưa chắc đã không có kẻ thù. Quan Hà Mộng hành hiệp giang hồ ba năm, đắc tội với không ít người. Hắn lại yêu nghĩa muội của mình như vậy, có gì lạ khi có người muốn giết Tô Tiểu Dung chứ?
Lý Liên Hoa hờ hững đáp:
- Nói thế cũng có lý…
Hắn ngẩng lên nhìn quanh khắp nơi. Toàn bộ đồ đạc còn lại trong phòng vẫn được xếp đặt có trật tự, không thấy dấu vết có người động vào.
- Nếu người đâm trọng thương Tô Tiểu Dung trên ngọn Tiểu Thanh cũng là người giết chết nàng, có nghĩa hắn đã xuống núi, đang ở gần chỗ chúng ta. Nếu hắn có thể sử dụng Phong Trần Tiễn và Tiểu Đào Hồng để giết người, không chừng hắn cũng ngụ trong tửu điếm này…
Phương Đa Bệnh cau mày.
- Ngươi nói hung thủ võ công không cao, nhưng hắn lại có thể lấy được Phong Trần Tiễn và Tiểu Đào Hồng. Ngươi nói hung thủ võ công rất cao cường, nhưng hắn giết Tô Tiểu Dung tới hai lần mới thành công, tốn bao nhiêu công sức, lại khiến cả người nàng đầy máu như vậy, thật sự là hết sức kỳ lạ!
Lý Liên Hoa thở ra.
- Có thật là ngươi nghĩ mãi mà không ra?
Phương Đa Bệnh lắc đầu, chợt trợn mắt.
- Chẳng lẽ ngươi hiểu rồi?
Lý Liên Hoa đáp:
- Muốn lấy Phong Trần Tiễn, không nhất định là võ công phải rất cao, chỉ cần tiếp xúc với Lương Tống, có thể mượn hoặc trộm đều được. Về phần Tiểu Đào Hồng, tiệc cưới hôm đó người ra vào tấp nập, muốn lấy vật gì ở trên bàn quà tặng cũng không khó khăn lắm. Cái khó là phải biết được trong số quà tặng có vũ khí giết người.
Phương Đa Bệnh rùng mình.
- Nói vậy… ý ngươi… hung thủ là người bên cạnh Tô Tiểu Dung, như Lương Tống, Dương Thùy Hồng?
Lý Liên Hoa lại thở dài.
- Lương Tống và Dương Thùy Hồng cũng rất khả nghi…
Phương Đa Bệnh không nhịn được, lại phản bác:
- Không phải ngươi vừa nói, bọn họ không bao giờ để lại vũ khí của mình ở tại hiện trường vụ án sao? Huống chi, bọn họ muốn giết Tô Tiểu Dung cũng đâu cần phiền phức như vậy?
Lý Liên Hoa trợn mắt.
- Làm sao ngươi có thể khẳng định là bọn họ không đoán được chúng ta nghĩ như vậy, nên mới cố ý để lại vũ khí, cố ý làm Tô cô nương chảy đầy máu?
Phương Đa Bệnh sững người, hầm hầm tức giận.
- Vậy lời ngươi nói hồi nãy tới giờ khác gì lấy rổ múc nước!
Lý Liên Hoa ho khẽ một tiếng rồi nói:
- Ít ra ta rõ được một chuyện.
Vốn Phương Đa Bệnh định không thèm để ý tới tay “thần y” nửa vời, ăn nói bậy bạ này nữa, nhưng kìm lòng không đậu, lại hỏi:
- Chuyện gì?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Nếu quả thật như lời ngươi nói, Tô Tiểu Dung là vì nhằm vào Quan Hà Mộng, như vậy ít nhất hung thủ phải biết Quan Hà Mộng thích Tô Tiểu Dung. Điều đó chứng tỏ hung thủ là người rất quen biết với Quan Hà Mộng. Kẻ này dễ dàng lấy được Phong Trần Tiễn và Tiểu Đào Hồng, cũng chứng tỏ hắn là bằng hữu thân quen của Quan Hà Mộng, hoặc là hắn cũng ngụ ở tửu điếm này, có đúng không?
Phương Đa Bệnh chợt tỉnh ngộ.
- Ngươi cho rằng hung thủ là người tham gia tiệc cưới, rất hiểu Quan Hà Mộng, có lẽ võ công không cao nhưng biết trong số quà tặng có Tiểu Đào Hồng và rất có thể cũng đang trong tửu điếm này. Hơn nữa, từ hôm Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn kết hôn, cũng chưa rời khởi Biển Châu? Có nghĩa là…
Lý Liên Hoa tiếp lời:
- Có nghĩa hung thủ là một trong số mấy người Lương Tống, Dương Thùy Hồng, ngươi, ta, Quan Hà Mộng, Khang Huệ Hà, Long Phú Tiệp. Ngày hôm đó chỉ có mấy người chúng ta nhìn thấy Tiểu Đào Hồng.
Hắn nói tới đây thì ánh sáng trong phòng hơi tối lại, có hai người đi tới trước cửa. Chợt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong phòng, một người hét lên một tiếng, cả người run rẩy. Người còn lại thì tiến được về phía trước một bước rồi gần như ngất đi. Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh vội chạy ra cửa đỡ lấy gã. Người gần như ngã quỵ là Quan Hà Mộng. Lúc này, hai mắt gã mở to, hơi thở dồn dập, mặt trắng bệch, rõ ràng là vô cùng đau khổ và kinh sợ. Phương Đa Bệnh điểm liên tiếp mấy huyệt đạo trên người gã, lòng hết sức đồng cảm. Người còn lại Khang Huệ Hà. Cảnh tượng trong phòng khiến nàng sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, luôn miệng lắp bắp:
- Tiểu Dung… Tiểu Dung… trời ơi…
Lý Liên Hoa cũng đành phải điểm huyệt nàng, rồi nói một cách áy náy:
- Xin lỗi…
Phương Đa Bệnh điểm huyệt Quan Hà Mộng xong, lại túm người gã lắc lắc.
- Ngươi đi đâu vậy? Tối hôm qua ngươi ở chỗ nào? Tại sao Tô Tiểu Dung ở trong phòng ngươi?
“Bịch” Một bọc đồ rơi xuống từ trong lòng Quan Hà Mộng. Phương Đa Bệnh nhặt lên nhìn thì thấy đó là một bọc kim sang dược. Quan Hà Mộng gần như phát điên, nhưng lúc này vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, cất giọng khàn đặc:
- Ta đến tiệm mua thuốc. Vốn định trở về ngay, nhưng do còn thiếu một vị thuốc chủ yếu nên mới chạy đến thị trấn đối diện mua. Mới vắng mặt có một đêm… vì sao… vì sao lại trở nên như thế? Tiểu Dung… nàng… sao nàng lại ở chỗ này? Ta… ta… nàng…
Gã là đại phu, chỉ liếc mắt nhìn là biết Tô Tiểu Dung đã chết thật rồi. Trong lúc buồn bã đau thương, đột nhiên gã đờ ra nhìn Lý Liên Hoa, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi. Lý Liên Hoa được xưng tụng là thần y, có thể cứu người chết sống lại. Nếu lời đồn là thật, trên đời này chỉ mình hắn có thể cứu mạng Tô Tiểu Dung! Lý Liên Hoa biết gã mong chờ điều gì. Nhưng dù hắn thật sự không biết cái gọi là “thuật cải tử hoàn sinh”, vào lúc này cũng chẳng nói nên lời… Hắn im lặng một lúc, rồi thở dài. Phương Đa Bệnh nói:
- Ngươi yên tâm, vị này là Lý Liên Hoa, là thần y số một trong thiên hạ, y thuật vô cùng thần kỳ, ngươi không thể so với hắn. Không tới mười ngày, hắn nhất định sẽ cứu Tô cô nương sống lại, trả lại cho ngươi một mỹ nhân đầy sức sống.
Quan Hà Mộng biết tất cả những lời nói đó đều vô căn cứ, nhưng lại vẫn muốn tin chúng là thật. Lúc này gã không còn chút sức lực nào, nước mắt chảy quanh, đành phải nhắm mắt lại. Khang Huệ Hà thấy vậy đột nhiên rơi lệ, che mặt mà khóc. Lý Liên Hoa nói:
- Xin hai vị về trước, ở đây đã có ta và Phương công tử. Hẳn là Quan đại hiệp đã mệt lắm rồi, xin nhờ Khang cô nương chiếu cố giúp cho.
Khang Huệ Hà gật đầu, nhưng Quan Hà Mộng không chịu rời đi, chỉ muốn ở lại xem xét kỹ càng vết thương trên người Tô Tiểu Dung. Vì gã đã bị Phương Đa Bệnh điểm huyệt, cho nên khi Khang Huệ Hà dìu đi, gã không sao cưỡng lại được.
- Nếu như đêm qua Quan Hà Mộng không có mặt, vậy thì ai là người đem Tô Tiểu Dung đến phòng của Quan Hà Mộng? Kẻ đó làm như vậy có mục đích gì? – Phương Đa Bệnh thắc mắc. – Phòng trọ của Tô Tiểu Dung giống hệt với phòng của Quan Hà Mộng, của ta và của ngươi. Vậy kẻ nào cố tình đưa nàng đến phòng này?
Lý Liên Hoa chỉ thốt lên một tiếng:
- Ồ?
Phương Đa Bệnh lại nói:
- Ta mà nói ngươi có thể làm cho nàng sống lại, nhất định hung thủ sẽ ra tay với ngươi, giết người diệt khẩu. Tơi lúc đó Phương đại công tử ta ra tay, có thể bắt được hung thủ, báo thù cho Tô cô nương.
Lý Liên Hoa chỉ nói:
- Ừm…
Phương Đa Bệnh rất đắc ý.
- Ngươi yên tâm, Phương đại công tử ta ra tay chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ tóm được hung thủ.
Lý Liên Hoa nói:
- Nếu như võ công của hung thủ không bằng Tô Tiểu Dung, lại biết rõ có ngươi ở bên cạnh thì làm sao mà dám tới giết ta chứ? Hơn nữa, mặc dù võ công của Lý Liên Hoa ta không cao cường lắm, nhưng ít nhất cũng cao hơn Tô Tiểu Dung một chút…
Khuôn mặt đang tươi cười của Phương Đa Bệnh đột nhiên cứng đờ, thấy Lý Liên Hoa nhìn mình với ánh mắt rất thất vọng, liên thì thào:
- Quả nhiên ngươi rất thông minh… - Rồi y trợn mắt nhìn Lý Liên Hoa chằm chằm. – Cho dù thế nào thì ta cũng đưa ra được diệu kế, còn hơn cái thứ thông minh như ngươi chẳng đưa ra được một cách lý giải nào!
Lý Liên Hoa đảo mắt nhìn khắp phòng, không để ý tới lời nói của Phương Đa Bệnh. Tô Tiểu Dung vẫn nằm trên giường. Phương pháp giết người của hung thủ ngông cuồng mà đơn giản, nhưng dường như không để lại dấu vết. Kẻ đó phủ chăn bông lên người Tô Tiểu Dung, rồi dùng Tiểu Đào Hồng đâm xuyên qua chăn. Hung thủ vứt Tiểu Đào Hồng lại trên mặt đất không thèm phi tang. Cách thức giết người vô cùng rõ ràng, nhưng lại không biết cuối cùng ai là hung thủ. Cho dù là ai, cũng sẽ không hành sự một cách điên cuồng như vậy.
- Nhất định phải hỏi rõ từng người xem đêm qua họ đã làm gì. – Hắn thì thào tự nói với bản thân.
Ngọn Tiểu Thanh.
Tiểu trúc Dã Hà.
Kiều Uyển Vãn ngồi đối diện Tiêu Tử Khâm. Hai người đã thành hôn được bốn ngày nhưng chưa hề thấy một chút cảm giác vui vẻ hạnh phúc. Kiều Uyển Vãn có vẻ bồn chồn, còn giữa hai hàng mày của Tiêu Tử Khâm như có một lớp sát khí. Hai người lặng lẽ ngồi đó, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của mình. Rất lâu, Kiều Uyển Vãn đột nhiên lên tiếng:
- Thiếp vẫn không tin. Trúng phải chất độc Băng Trung Thiền thì chỉ có Dương Châu Mạn mới có thể trị được, nếu như không phải… huynh ấy vẫn còn sống… thì tại sao thiếp lại có thể sống đến hôm nay? Cái chuyện động phòng hoa chúc có thể giải độc chỉ là lời nói vô căn cứ trong giang hồ, thiếp… thiếp làm sao có thể tin chứ? Có phải là chàng đã lừa thiếp không? – Nàng lặp lại thật nhỏ. – Có phải chàng đã lừa thiếp?
Tiêu Tử Khâm chậm rãi nói:
- Bình sinh ta khinh thường việc lừa gạt người khác, làm sao lại có thể lừa nàng được? Tương Di đã chết mười năm nay, cỏ xanh trên mộ mỗi năm đều do nàng tự tay nhổ, sao nàng lại không tin?
Kiều Uyển Vãn bỗng đứng lên.
- Cái… cái phần mộ kia không có thi thể của huynh ấy! Huynh ấy ngã xuống biển, chúng ta cũng chưa tìm thấy thi thể…
Tiêu Tử Khâm nhíu mày lại.
- Đúng thế! Hắn ngã xuống biển, chúng ta không tìm thấy gì cả, hài cốt của hắn cũng không có, đã chết rồi, người chết… người đã chết sẽ không thể sống lại được!
Kiều Uyển Vãn run run nói:
- Nhưng mà… nhưng mà…
Tiêu Tử Khâm ôm Kiều Uyển Vãn, hôn lên má nàng, nói với giọng khàn khàn:
- Thực sự, hắn đã chết lâu rồi. Uyển Vãn! Nàng có thể không tin bất kỳ ai, nhưng mà ta… ta không hề lừa nàng. Hãy quên hắn đi! Năm đó hắn đối xử không tốt với nàng, sao nàng lại như vậy chứ? Ta sẽ làm mọi cách để nửa đời sau của nàng được sống trong vui vẻ không ưu lo, quyết không làm nàng phải đau lòng. Lẽ nào nàng không nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo của chúng ta sao?
Kiều Uyển Vãn ngây ra, nhắm mắt lại, để cho những giọt nước mắt chầm chậm lăn trên gò má.
- Tử Khâm, đó là vì kiếp trước thiếp nợ huynh ấy… nợ huynh ấy…
Tiêu Tử Khâm hôn lên những giọt nước mắt của nàng, tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn:
- Ta thì nợ nàng kiếp này.
Y hôn lên bờ môi đỏ mọng của Kiều Uyển Vãn, mất một lúc, y mới nói khẽ:
- Uyển Vãn! Ta không hề lừa nàng, thực sự hắn đã chết rồi, chắc chắn hắn…
Kiều Uyển Vãn nhăm mắt lại gật đầu, những câu tiếp theo nàng gần như không nghe thấy gì cả.
- Uyển Vãn! Từ trước tới giờ ta không hề lừa nàng, thật sự hắn đã chết rồi, chắc chắn hắn… phải chết.
Khách điếm Võ Lâm.
Phương Đa Bệnh cũng Lý Liên Hoa bàn bạc một hồi, rồi chia nhau hỏi mấy người còn lại trong khách điếm. Lúc đó, trong khách điếm có Lương Tống, Dương Thùy Hồng, Long Phú Tiệp, Khang Huệ Hà, Quan Hà Mộng cùng Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh. Nghe nói Tô Tiểu Dung bị giết, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Đêm qua trong khách điếm hết sức yên tĩnh, không ai nghe thấy âm thanh nào lạ. Người trong võ lâm vốn luôn sống trong cảnh đao nhuốm máu, bị người ta giết chết cũng không có gì lạ. Có điều lạ thì đó là bị loạn đao giết chết mà không biết. Cảnh tượng bi thảm của Tô Tiểu Dung không khỏi khiến người ta nhận thấy dấu vết của một sự điên cuồng.
- Từ tối qua đến sáng nay, Lương huynh làm gì? – Phương Đa Bệnh ngồi đối diện Lương Tống hỏi thẳng. – Tại sao Phong Trần Tiễn của Lương huynh lại cắm trên người Tô cô nương? Không biết Lương huynh giải thích chuyện này như thế nào?
Khi Lương Tống nhìn thấy trên người Tô Tiểu Dung có cắm mũi tên của mình, sắc mặt gã ngập tràn kinh hãi. Lúc này bị Phương Đa Bệnh hỏi đến, gã lại càng thêm căng thẳng.
- Đêm qua ta ngủ từ sớm.
Phương Đa Bệnh cảm thấy kỳ lạ, nghĩ một lúc rồi nói:
- Đêm qua rõ ràng huynh cùng ta làm thơ liên cú đến tận nữa đêm, có ngủ trên giường đâu? Huynh bị váng đầu rồi sao?
Lương Tống ngẩn ngơ.
- Đúng vậy, đúng vậy… đêm qua ta cùng Dương huynh và Phương công tử liên cú…
Từ sau khi nhìn thấy Phong Trần Tiễn thì tinh thần của gã hoàn toàn không ổn định. Phương Đa Bệnh nhíu mày hỏi:
- Lẽ nào là huynh giết Tô Tiểu Dung?
Lương Tống giật mình.
- Không phải, không phải ta, đương nhiên không phải ta…
Phương Đa Bệnh tức giận nói:
- Lúc thì huynh nói là ngủ, lúc thì nói liên cú, lẽ nào sau khi liên cú kết thúc, huynh lén đi giết Tô Tiểu Dung?
Lương Tống liên tục lắc đầu.
- Không! Không! Không! Phương công tử! Ngươi phải làm chứng cho ta. Tối qua ta cũng hai vị liên cú đến khuya. Lúc ta với công tử đi ra cũng đã là canh ba rồi, lấy đâu thời gian đi giết người mà không ai biết được? Hơn nữa cho dù có là kẻ thù, ta cũng nhất định tuân theo quy tắc trong võ lâm…
Phương Đa Bệnh cười hì hì.
- Không cần phải nói nữa, đêm qua khi ta cũng huynh đi ra là canh ba, còn một canh giờ nữa trời mới sáng, muốn giết người thì thừa thời gian. Nhất định là huynh đã lấy trộm Tiểu Đào Hồng trong tiệc cưới, sau đó lén vào phòng Tô Tiểu Dung đâm chết nàng, rồi vờ đem Phong Trần Tiễn cắm lên, nhằm đánh lạc hướng là có người vu oán giá họa cho huynh…
Lương Tống tỏ ra hơi ngại ngùng.
- Phương công tử!
Phương Đa Bệnh nói:
- Ta nói không đúng sao?
Lương Tống cười khổ, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
- Thực sự, Tô cô nương không phải là do ta giết, chỉ là… chỉ là…
Phương Đa Bệnh hỏi:
- Chỉ là sao?
- Sau canh ba đêm qua, thực sự ta có thấy một số thứ… - Lương Tống nói. – Ta nhìn thấy hung thủ.
Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi:
- Huynh nhìn thấy gì?
Lương Tống lại trầm ngâm:
- Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng Dương huynh không lâu, thì có kẻ phóng qua phòng ta. Thân thủ của kẻ đó khá tốt, võ công không yếu, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm. Ta cảm thấy kẻ đó có ý không tốt, liên lấy cung bắn một mũi tên.
Phương Đa Bệnh khẽ giật mình.
- Ý huynh là mũi tên đó do huynh bắn đi? Tại sao lại cắm trên người Tô Tiểu Dung?
Lương Tống lắc đầu rồi nói:
- Ta cũng thấy việc này hết sức kỳ lạ. Sau khi ta bắn mũi tên đó thì kẻ kia nhanh chóng biến mất. Ta vẫn chưa yên tâm nên đi vài vòng quanh khách điếm, tuy nhiên không phát hiện được tung tích của kẻ đó mà ngược lại trông thấy… trông thấy…
Phương Đa Bệnh hỏi:
- Trông thấy cái gì?
Lương Tống thấp giọng nói:
- Ta thấy Long cô nương đi ra từ phòng Quan Hà Mộng.
Phương Đa Bệnh kinh ngạc hỏi:
- Long cô nương? Long Phú Tiệp?
Lương Tống gật đầu, sắc mặt có chút xấu hổ.
- Đêm qua ta chỉ nghĩ là chuyện nam nữ, không tiện nhìn lâu, liền đi về phòng nằm ngủ. Nào ngờ… nào ngờ Tô cô nương lại chết ở trong căn phòng đó.
Phương Đa Bệnh nghe vậy thì lẩm bẩm như nói với mình:
- Long Phú Tiệp đi ra từ phòng của Quan Hà Mộng sao? Lẽ nào Tô Tiểu Dung là do nàng ta giết? Thật sự là quá kỳ quái… Sao lại có thể như vậy chứ…?
Trong phòng Dương Thùy Hồng, Lý Liên Hoa ân cần rót hai chén trà nóng rồi mời y ngồi xuống.
- Giờ Dần đêm qua, Dương huynh đã làm gì?
Dương Thùy Hồng thản nhiên hỏi lại:
- Ta làm gì sao phải nói với huynh? Mà cũng không biết đêm qua Lý huynh đã làm gì?
Lý Liên Hoa nói với vẻ áy náy:
- Gần đây ra bị cảm mạo nên ngủ mấy ngày liên tiếp, chuyện xảy ra tối qua hoàn toàn không biết gì cả…
Dương Thùy Hồng tỏ ra khinh thường lời hắn nói, hiển nhiên không hề tin. Lại nghe Lý Liên Hoa tiếp tục lảm nhảm:
- Nói không chừng ta mộng du rồi đi giết Tô cô nương cũng nên.
Dương Thùy Hồng khẽ giật mình, Lý Liên Hoa lại nói rất thành khẩn:
- Đêm qua, Tô cô nương bị giết, ai trong chúng ta cũng bị tình nghi chứ không chỉ có mình Dương huynh.
Dương Thùy Hồng nghe thấy vậy thì nghĩ Lý Liên Hoa cũng có chút chân thành.
- Đêm qua… - Y trầm ngâm một lát rồi nói. – Ta cũng Phương công tử, Lương huynh ở trong phòng uống rượu, làm thơ. Sau khi bọn họ rời khỏi thì ta liền đi ngủ, không làm gì cả.
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Huynh không nghe thấy âm thanh lạ nào sao?
Dương Thùy Hồng lập tức lắc đầu.
- Không có! Tối qua uống nhiều, cho dù có âm thanh lạ đi nữa, ta e là cũng không nghe thấy.
Lý Liên Hoa “ừ” hai tiếng rồi nói:
- Đa tạ Dương huynh.
Phương Đa Bệnh hỏi Lương Tống xong, bước chân ra khỏi phòng liền tiến thẳng đến phòng của Long Phú Tiệp. Lúc này, Lý Liên Hoa cũng vừa từ phòng Dương Thùy Hồng ra, thấy y như vừa gặp quỷ thì ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Phương Đa Bệnh nói khẽ:
- Lương đại hiệp nói đêm qua nhìn thấy Long Phú Ti
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK