Chiều tà gió lặng, trơ trọi một trà quán khép nép bên vệ đường, hiên rợp tán cây, bàn thô ghế mộc, lá cờ màu xanh đìu hiu rủ xuống, như thể bị nắng thu vô tình đốt rụi hết tinh thần.
Chỉ có điều, bên trong trà quán không một chút bắt mắt kia, vọng ra một đoạn bình thư phổ biến của Đông Kinh Biện Lương:
"Chuyện kể rằng... Có vị Ngự tiền Tứ phẩm Đới đao hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu và Hãm Không Đảo Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quyết chiến một trận tại thành Biện Kinh. Nhớ lại thì... Đó là một trận đánh vô tiền khoắng hậu, có một không hai. Nhị vị này giao đấu ba ngày ba đêm, quyết dùng hết tuyệt học cả đời đại chiến 500 hiệp, khiến cho tất thảy phong vân biến sắc, kinh thiên động địa, hồ gầm rồng ngâm, thế trận như nước sông cuộn cuộn không dứt..."
Một thanh niên tuổi trạc đôi mươi vừa vỗ đùi vừa thuật lại chuyện với bộ dáng hào hứng... Tuy rằng kẻ bình thư nói cả buổi rất tốn nước bọt, nhưng vị thính giả duy nhất ngồi đối diện lại coi như ruồi bay muỗi đậu.
"Tiểu thúc thúc! Thúc đừng nghĩ ta tuổi nhỏ dễ bề qua mặt. Đại chiến 500 hiệp gì chứ? Lại còn 3 ngày 3 đêm? Thế chẳng thà nhịn đói nhịn khát chết đi cho rồi!"
Vị thính giả này, ước chừng 7,8 tuổi, thân vận váy hoa may từ vải thô, đầu quấn hai búi tóc tròn tròn, hai tay chống nạnh, trừng đôi mắt đen láy nhìn thẳng người đối diện. Vẻ mặt thập phần không thể hiện tí tin tưởng.
"Khụ! Nha Nha! Tiểu thúc thúc của cháu là ai chứ!? Nói không quá chứ Tiếu Đan Qua này đã từng ngao du qua đại giang Nam Bắc hang cùng ngõ hẻm. Đoạn bình thư này là nửa năm trước ở ngoã tứ (*) thúc đây đã chính tai nghe được ở Biện Kinh, tuyệt đối là thật"
------
(*) nơi biểu diễn tạp kĩ
------
Thanh niên tên gọi Tiếu Đan Qua bày ra vẻ mặt nghiêm túc để tăng sức thuyết phục cho lời giải thích.
Nha Nha trợn mắt toàn tròng trắng, "Tiểu thúc thúc! Nếu rảnh chi bằng thúc hay lo thật tốt cho trà quán này. Đừng phí thời gian nghe ba thứ bình thư hoang đường ấy nữa! Cả trưa đến giờ, chỉ thấy một vị khách, gọi độc một bình trà, điểm thêm đĩa mằn thầu... Hơn nữa..."
Nói đến đây, Nha Nha chu cái miệng nhỏ, nghiêng đầu nhìn nghiêng nhìn ngả một lúc rồi mới quay lại nói với Tiếu Đan Qua: "... Lại còn là một quái nhân!"
Tiểu Đan Qua dò theo ánh mắt của Nha Nha phóng mắt ra nhìn.
Ở một góc khuất của quán, một vị đang ngồi, tay áo đen ngắn, vương đầy bụi bặm, vùi đầu vào ăn. Tướng mạo người này... U ám như một bóng ma, không thể nhìn rõ.
Cái kì quái ở đây, là vị khách này vừa rồi rõ ràng đối mặt với mình, nhưng lại chẳng dư lại chút ấn tượng nào về mặt mũi tướng tá."Nha Nha à! Lần này có lẽ chúng ta sắp xong rồi! Vị này không chừng còn là một cao thủ giang hồ!", Tiếu Đan Qua với gương mặt ra điều thần bí nói.
"Xí! Đến con dao thái rau cũng chẳng có mắc gì gọi là người giang hồ!", Nha Nha trừng mắt, nhón chân lôi bình nước từ trên bếp xuống rồi thuần thục chế thêm nước nóng cho mấy bát trà, trên mặt phủ đầy chán ghét: "Trong mắt tiểu thúc thúc, thì Trương lão tiều phu là võ lâm cao thủ, Lý thẩm mua tào phớ cũng là tay anh chị giang hồ, không chừng người tiếp theo đến quán chúng ta sẽ được phán ngay là quan sai phủ Khai Phong cũng nên..."
"A! Tiểu Liễu ca! Tiểu nha đầu này còn nhận ra chúng ta!"
Tiếng Nha Nha còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng kinh ngạc vọng ra từ ngoài trà quán.
Nha Nha ngước mắt, Tiểu Đan Qua ngoái đầu thì chỉ nhìn thấy hai thiếu niên tuổi trạc mười tám đang đứng mé cửa quán.
Người bên trái thân hình cao lớn, mắt báo mở to, tròng mắt sáng trong, hiện rõ thần thái. Người bên phải sắc mặt trắng hơn, thân hình mập mạp, nhìn thoáng qua chẳng khác gì cái bánh trôi trắng béo múp.
Hai người vận hắc y, hông dắt đao rộng bản, thoạt nhìn giống người võ lâm.
Mà cái người vừa bô bô trong hai người kia thì chính là bánh trôi béo múp.
"Khụ! Tiểu Lỗ à! Tiểu cô nương đó chỉ là tuỳ tiện nói vu vơ vậy thôi!", thiếu niên mắt báo tiến lên ôm quyền với Nha Nha, "Tiểu cô nương này, có thể cho chúng ta bình trà và đĩa mằn thầu hay không?"
Nha Nha gật đầu, vừa định quay vào lấy điểm tâm cho khách, thì từ sau lưng đã vọt ra một Tiếu Đan Qua, mặt lộ phấn khích, một niềm hai nở, ra sức mời chào: "Nhị vị đại hiệp! Thỉnh vào trong! Thỉnh vào trong!"
Nói chưa dứt thì tay đã nhanh chóng chộp được cái giẻ xun xoe lau bàn, bộ dạng rất nhiều chuyện, nói liên hồi không thôi.
"Nhị vị không giống người ở đây! Nghe giọng phải chăng là người Biện Kinh?!"
"Nhìn cách ăn mặc của hai vị chắc hẳn là dân giang hồ?"
"Tại hạ tên Tiếu Đan Qua, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?"
Tiếc là, sau một hồi lâu, thiếu niên mắt báo cũng chỉ cười chứ không đáp, bánh trôi béo múp cũng chỉ ngồi yên nghiêm chỉnh không thả ra một lời.
Đáng thương cho Tiếu Đan Qua hao tâm tổn sức tốn nước bọt mà mãi vẫn không khai thác được gì, chỉ đành về lại phía Nha Nha.
"Ài! Quả nhiên giang hồ cao thủ thường rất kiệm lời!", Tiếu Đan Qua một mặt tiếc hận nói.
"Cháu không tin có đại giang hồ gì đó...", Nha Nha bĩu môi bê ghế tới bên bếp, lấy từ trong lồng ra một cái mằn thầu, "mà kể cả có đi chăng nữa cũng đã chẳng thèm lai vãng tới những chỗ tồi tàn thế này!"
...
"Tiểu Nha Đầu! Ngươi đã từng gặp kẻ này chưa?"
Nha Nha hoa hết cả mắt khi đột ngột hiện trước mắt là bức hoạ vẽ mặt người.
"A", Nha Nha theo phản xạ giật mình hét lớn trượt chân ngã bịch xuống đất.
"Nha Nha! Không sao chứ?", Tiếu Đan Qua đỡ Nha Nha lên, từ từ lùi lại, mặt nhìn người mới tới một cách phòng bị.Đứng ở nơi hiên che nắng bên ngoài là tám kẻ, cao to vạm vỡ, mặt râu quai nón, thân vận áo chẽn, hông gắn cương đao, mặt mày dữ tợn, hung ác bặm trợn.
"Thế rốt cuộc đã từng thấy qua kẻ này hay chưa?" Tên đại hán cầm bức hoạ quát lớn.
Nha Nha cùng Tiếu Đan Qua dời ánh mắt nhìn lại phía bức hoạ. Trên đó vẽ một người đàn ông bạch diện râu dài, thân vận cẩm bào loè loẹt màu sắc, cực ra dáng một ông chú thích làm đỏm.
"Chưa gặp qua!", Nha Nha và Tiếu Đan Qua ra sức lắc đầu.
Tám đại hán đứng ngoài cửa sắc mặt trầm xuống rõ.
"Đại ca! Làm sao đây! Phạm vi mười dặm ngoại ô thành Tương Dương chúng ta cũng đều đã lùng sục... Nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Bách Hoa công tử!"
"E là hắn đã cao chạy xa bay rồi!"
"Đệ thấy tại sao Mộc sứ đại nhân nhất định đi tìm cái tay phản đồ này làm gì?"
"Nghe nói người này là sư huynh của Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu Nhất Chi Mai... Chẳng lẽ hắn đã trộm đi bảo vật gì?"
Tám kẻ vừa bàn tán vừa đi vào quán trà ngồi xuống.
Tay đại hán mới lúc nãy còn cầm bức hoạ giờ vỗ bàn hô: "Chủ quán! Dâng trà!"
Tiếu Đan Qua cả người phát run, bỏ Nha Nha xuống, lập cập bưng ấm chén tới, châm trà xong liền lập tức lỉnh đi.
"Nha Nha à! Lần này thì nhất định là dân giang hồ rồi!", Tiếu Đan Qua nuốt nuốt nước bọt, hạ thấp giọng nói với đứa cháu.
"Đều do cái mồm toàn quạ đen của thúc!", Nha Nha với vẻ mặt như sắp khóc, nấc lên nói.
Bên này hai chú cháu xì xào, thì bên kia mấy gã đại hán cũng lầm rầm hạ giọng:
"Đại ca! Nếu lần này không tìm ra Bách Hoa công tử, không chừng chúng ta sẽ bị Mộc sứ đại nhân trách phạt!"
"Không... Không phải chứ!?"
"Nghe nói Mộc sứ đại nhân am hiểu nhất cái việc đem người sống ra làm Thập tuyệt quân...!"
"Thập tuyệt quân?! Không bằng chết đi còn sướng hơn!"
"Đại.. Đại ca! Làm sao giờ?!"
Đại hán cầm đầu nghĩ ngợi một lát, ánh mắt dời về phía Nha Nha đang núp bên cạnh, ngoạc miệng cười: "Nghe nói Mộc sứ đại nhân độ này không đủ dược nhân để làm thập tuyệt đan... Chi bằng đem tiểu nha đầu này... "
"Được! Đại ca! Ý này hay!"
Một tên trong đó vỗ bàn đứng dậy, đi về phía Nha Nha, mỗi bước sấn đến nụ cười càng tăng độ hiểm độc. "Khà khà! Tiểu nha đầu! Ca ca này đưa ngươi đến một nơi rất hay! Chịu không?"
"Aaaaa!", Nha Nha hét lớn, nép sát vào Tiếu Đan Qua, co đầu rụt cổ. Tiếu Đan Qua ôm chặt Nha Nha, lùi từng bước, mặt trắng bệch như sáp, run rẩy nói: "Các ngươi đừng hòng!"
Đại hán cười lạnh một tiếng. Cánh tay cuồn cuộn u bắp vươn ra hòng bắt lấy Nha Nha.
"Ban ngày ban mặt! Thanh thiên bạch nhật mà dám cường thưởng dân nữ! Tội ác tày trời!"Một tiếng hét lớn từ trong quán trà vọng ra. Hai thanh niên mới ngồi uống trà ở kia đã đứng lên trợn mắt, tay cầm cương đao, trừng trừng gườm gườm tám tên đại hán, ánh tia phẫn nộ.
"Tội ác tày trời?!", bảy tên ngồi trên bàn vừa vỗ bàn vừa cười như điên dại.
"Ha ha! Chuẩn không phải chỉnh! Chúng ta là Dương Châu Bát Hổ, giết người vô số! Tự nhiên là tội ác tày đình rồi!".
"Lão bát! Thộp cổ con nha đầu đó lại đây để cho hai tên đó biết thế nào là tội ác tày đình!"
Lời chưa dứt đã thấy tên đại hán trước mặt một tay giằng lấy Nha Nha, xách cổ về chỗ, vứt xuống nhét vào gầm bàn.
Tiếu Đan Qua nhìn cánh tay trống rỗng, vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi định thần lại được mới quay người lấy cái muôi sắt xông tới: "Thả Nha Nha ra!"
Có điều chưa tới gần được đám Dương Châu Bát Hổ thì đã bị một gã trong đó một cước vào ngực đá văng Tiếu Đan Qua ra. Một thân không võ công bay lên xô vào mấy cái bàn chỏng gọng, tiếp đất ngay chân hai thanh niên mới nãy, bụi bay mù trời.
Trong đám bụi khói, rành rành hai tiếng "Cứu người!", hai thiếu niên vọt ra từ làn khói bụi, cương đao vung lên, ánh đao sắc lạnh bổ về phía bè lũ Bát Hổ.
Ngay sau đó, tiếng đao cọ xát, vừa choang một tiếng đã thấy hai đạo nhân ảnh đồng loạt văng ra, ngã bịch xuống đất.
Tiếu Đan Qua lồm cồm bò dậy, nhận ra hai vị thiếu niên mới hét cứu người ban nãy giờ đã chổng vó dưới đất, mặt mày sưng vêu.
"Tiểu.. Tiểu Liễu ca! Đám người này có vẻ rất lợi hại á!", thiếu niên mặt trắng bộ dạng như cục bột mì to đùng, run rẩy đứng lên.
"Thế thì sao? Có đánh không lại cũng phải đánh! Không thể để bọn hắn cướp người ngay trước mắt chúng ta được!", thiếu niên mắt báo liếc mắt một cái, cắn răng đứng dậy.
"Ha ha! Thôi đi! Với cái sức này của các ngươi cũng không đủ cho ông đây dắt răng!"
"Đúng vậy! Với cái thứ công phu mèo ba chân ấy chi bằng--- két", tiếng của tên đại hán cầm đầu thốt nhiên im bặt.
Tiếu Đan Qua, hai thiếu niên cùng Nha Nha đang lúi húi dưới gầm bàn đồng thời banh lớn hai mắt. Mà Dương Châu Bát Hổ thì càng kinh ngạc, mắt banh mở lớn, trân trối nhìn lão đại nhà mình.
Tên đại hán đầu lĩnh nọ vẫn tiếp tục duy trì tư thế như đang cười to, hống hách, nhưng trong miệng không biết tự lúc nào lại có thêm cái bánh mằn thầu.
Mằn... Mằn thầu.
Hôm nay chỉ có duy nhất một người gọi món này.
Tiếu Đan Qua nuốt nuốt, ánh mắt dời về phía vị khách ngồi một mình trong góc tối.
Chỉ thấy người nọ vẫn vô thanh vô thức như không tồn tại. Cái bánh cuối cùng trên đĩa đã biến mất tự bao giờ.
"Phì!" Đại hán đầu lĩnh thổ cái mằn thầu tròn miệng ra, cười lạnh từng đợt: "ha ha! May mắn thay hôm nay có kẻ dám đụng đến huynh đệ bọn ta! Anh em! Lên!"Tiếng lệnh vừa dứt, tám kẻ lăm lăm cương đao, nhất tề xông tới vị khách nhân kia.
"A! Cẩn thận...", Tiếu Đan Qua hét lên, lời nói mới buông nửa chừng đã chợt im bặt. Cảnh tượng trước mắt, có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Sau một cái gõ nhẹ tênh trên mặt bàn của khách nhân nọ, vô số tinh quang bắn ra từ trong tách trà, biến thành những tia như điện xẹt, lao nhanh tựa mưa sao băng, bắn thẳng về phía Dương Châu Bát Hổ.
"Ai da!"
Dương Châu Bát Hổ đồng loạt kêu thảm, ngã bịch xuống đất. Càng nhìn, chúng nhân càng kinh ngạc. Ám khí găm vào cắt da cắt thịt lũ đại hán kia...
"Đầu đũa?", Thanh niên bánh trôi béo múp trừng to mắt.
"Vụn mằn thầu?", Tiếu Đan Qua há hốc mồm
"Bã trà?", thiếu niên mắt báo dụi dụi mắt.
"Ngươi... Là kẻ nào?", đám Bát Hổ vừa lăn lộn trên đất trong đau đớn vừa gằn hỏi.
Vị khách kia chẳng buồn đáp lời, lững thững đi đến bên bàn lôi được Nha Nha đang không ngậm được mồm vì ngạc nhiên, đoạn trả về cho Tiếu Đan Qua vẫn còn đang ngơ ngác.
Tiếu Đan Qua và Nha Nha nhìn lại người này...
Ngũ quan bình thường, không có gì đặc sắc, duy chỉ có đôi mắt sắc lạnh, giống như nước hồ đêm trăng.
"Đa.. Đa tạ ân cứu mạng của đại hiệp!", Tiếu Đan Qua sững người lắp bắp.
Người này sắc mặt khẽ động, đột nhiên chau mày, mắt hướng về hai thiếu niên cầm bản đao, lạnh lùng nói: "Đem họ đi!"
"Cái gì?", hai thiếu niên sửng sốt.
Chẳng đợi ai kịp định thần, chỉ thấy sắc trời tối sầm lại. Trong không trung, truyền đến tiếng y phục phần phật trong gió, hơn mười hắc y thiết diện phi thân từ xà nhà lao xuống, bao vây kín cả trà quán.
"Đặng Xa! Ngươi có trốn đằng trời!"
Một kẻ trong đám bước ra, dõng dạc nói. Nắng thu chiếu hiu hắt, chiếu vào mặt nạ sắt trên mặt tên này làm ánh lên một vệt sáng lạnh lẽo, nổi bật giữa sát ý trùng trùng của đám thiết diện hắc y đứng sau.
"Đặng Xa? Tiểu tử này là Thần thủ Đại Thánh Đặng Xa?"
"Không phải hắn tạo phản rồi sao?"
"Chết tiệt! Không ngờ đụng phải phản đồ của Hoả sứ đại nhân! Xui xẻo quá đi!"
Đang tru tréo trên sàn đất lạnh, nhưng tụi Bát Hổ cũng lập cập đứng lên, thu đội hình đứng tại góc trà quán, run rẩy lạnh người.
Lại nhìn khách nhân nọ, hay chính là Đặng Xa, từ từ quay đầu, bĩnh tĩnh liếc qua một lượt đám hắc y nhân, không thèm phản ứng.
"Tuỳ các ngươi định đoạt! Nhưng chớ để ảnh hướng tới người vô tội!"
"Đại hiệp!", mấy người sau lưng mắt hoe hoe đỏ.
"Đừng gọi ta là đại hiệp!", Đặng Xa dừng bước, nhẹ nói một câu, rồi mới đi tiếp về hướng đám hắc y.
Gã mặt sắt cười lạnh lẽo, "Phản đồ! Xử tử tại chỗ!"Mệnh lệnh vừa ra, đám thiết diện hắc y phất nhẹ tay áo đồng loạt, sau vài tiếng vù vù cứa vào không khí, vô số dây thép như ánh sáng trăng toả ra tứ bề, chớp mắt đã quấn chặt cổ tay cổ chân Đặng Xa.
Chỉ sau mấy tiếng dây siết, thân hình Đặng Xa bay lên. Tứ chi bị dây thép kéo dang ra hai bên, mặt ngửa hướng trời, nom hệt như vật tế sống.
"Phanh thây!"
Thủ lĩnh của đám hắc y hét lớn một tiếng, những dây thép đương trói lấy Đặng Xa chợt kéo căng, rít ra những tiếng kêu sin sít chói tai, chấn động tâm thần.
Cổ tay Đặng Xa bị cứa vào, thịt da bong tróc, rỏ xuống máu tươi.
"Aaaaa!", Nha Nha kêu lên. Tiếu Đan Mâu vội lấy hai tay che mắt cháu gái.
....
"Vút vút!" Một đạo âm thanh tiếng kêu rất khẽ lao tới, thoắt cái sau mấy tiếng vèo vèo, bốn sợi dây đang trói Đặng Xa bỗng nhiên đứt lìa.
Đặng Xa chới với rơi thẳng xuống đất. May thay khinh công của hắn không tệ. Hắn nhanh chóng lộn người trên không, hữu kinh vô hiểm mà tiếp đất. Duy chỉ có máu nơi chân tay vẫn không ngừng chảy nên khi vừa chạm đất hắn đã do mất máu choáng váng mà quỳ bụp xuống.
"Xí! Sao lần nào cũng là Ngũ gia cứu cái tên tiểu tử thúi này không vậy?"
Một thanh âm lanh lảnh truyền tới. Người thì chưa thấy đâu nhưng giọng nói cứ như truyền trực tiếp vào tai.
"Kẻ nào?", thủ lĩnh thiết diện hắc y vẫn dùng giọng nói lạnh lùng đồng thời liếc nhìn chung quanh.
"Cà lục cà lục cà lục..."
Tiếng vó ngựa vọng tới, một lúc lâu sau mới thấy hai con ngựa một trắng một nâu, cùng với cỗ xe bốn bánh mộc mạc.
Chúng nhân banh lớn mắt.
Thân vận bạch y cưỡi bạch mã, không tỳ không vết bụi trần, tóc đen như gấm vờn tuấn diện, thiên hạ phong lưu độc chiếm phần.
Song song bàng trắc tông chi mã (ngựa nâu), ngự trên một mảnh đẫm tố lam, đai ngọc quấn quanh toả minh nguyệt, lẫm lẫm oai hùng giữa thế gian.
"Triển... Triển đại nhân!!!!! Bạch ngũ gia!" Thiếu niên mắt báo lắp bắp muốn khóc, hét lớn.
"Triển... Triển... Triển đại nhân!"
Bánh trôi béo trắng càng sững ra. Còn có Tiếu Đan Qua và Nha Nha cũng sửng sốt không kém.
"Không... Không lẽ là Ngự miêu Triển Chiêu! Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường! Thật không thể tin nổi... Đời này kiếp này ta còn có cơ hội nhìn thấy người bằng xương bằng thịt..." Tiếu Đan Qua há hốc mồm, nước miếng cứ thế nhễu xuống tong tỏng.
Mà Nha Nha nhìn sang Bạch Ngọc Đường... Mắt loé sáng, "Tiên nữ!"
"Triển Chiêu! Bạch Ngọc Đường! Thiên diện hắc y nhân lạnh lùng nhìn hai ngựa một xe cười nhạt: "Cũng quá trùng hợp đi!"
Hắn đột nhiên vung tay, sau lưng mười mấy tên thiết diện hắc y đột nhiên bay lên, tay bắn ra vô số dây thép, như ánh nguyệt chồng chéo, tầng tầng lớp lớp hướng về một lam một bạch.Ngay sau đó chỉ thấy tuyết y bay lên, cánh tay khẽ động, một đạo kim quang như Kim Long trườn tới, xé mây rạch trời, lập tức cuốn phăng một nửa số hắc y sát thủ.
Phía bên kia, hộ vệ áo lam khẽ thúc yên ngựa, nhẹ nhàng đạp không, Cự Khuyết tuốt khỏi vỏ, kiếm quang chói loà, tựa như sao chổi quét qua không gian, hất nốt đám hắc y còn lại.
"Triển đại nhân! Bạch thiếu gia!", thiếu niên mắt báo hò hét trợ uy.
"Uwow! Thật lợi hại!", bánh trôi mặt trắng vẻ mặt sùng bái.
Trong khi đó, Tiếu Đan Qua và Nha Nha hoàn toàn choáng váng, mắt lấp lánh dõi theo trận đánh.
Duy chỉ Đặng Xa, mặt không biến sắc. Thấy Triển Bạch đang đà thắng thế chỉ khẽ thở một hơi, liếc mắt một cái, đột nhiên thất kinh.
Lũ Dương Châu Bát Hổ không biết đã biến đi đằng nào. Đặng Xa vội vàng đứng dậy, định nhãn nhìn tới, nhất thời sợ hãi.
Hoá ra mấy tên này đã thừa cơ phục kích xe ngựa, mắt lộ hung quang, trở mình phi đao, nhất tề hướng xe, xông tới tàn sát.
"Uỳnh!"
Một đám khói đen phả ra từ trong xe ngựa, bốc lên dựng đứng.
Mãi đến khi khói tan đi, trên nóc xe ngựa mọc ra thêm một người.
Áo xám gầy guộc, hai tay chống nạnh, mắt nhỏ híp lại, vẻ mặt căm giận: "Đánh lén sau lưng cũng quá là hèn hạ đi!"
"Là Kim Kiền! Đúng là Kim Kiền!"
Thiếu niên mắt báo giậm chân hô to.
"Là Kim giáo uý! Uy phong quá!"
Bánh trôi mặt trắng thể hiện lòng kính ngưỡng qua giọng nói.
Trên đỉnh nóc xe ngựa, Kim Kiền nhìn xuống mặt đất, hai mắt sáng ngời: "Ôi chao! Đây chẳng phải là Dương Châu Bát Hổ ba mươi bảy lượng rưỡi một con, tám con 300 lượng saooo?"
"Đáng chết! Lên cho ta!" thủ lĩnh Dương Châu Bát Hổ la lớn. Tám người mười sáu con mắt đỏ ngầu nhất tề xông lên phía Kim Kiền.
"Ái chà chà! Phải bắt sống đó! 300 lượng tiền thưởng đâu!?"
Kim Kiền mặt hớn mày hở, giơ lên ngón cái, đưa đến bên miệng, cắn ra được một giọt máu, nhỏ xuống đất. Sau đó...
"Phì phì phì!", ngừng lại phun nước miếng phèo phèo trên nền đất.
Dương Châu Bát Hổ dừng hình đột ngột. Sau đó mặt mày tên nào cũng tím tái giận dữ.
"Tiểu tử thối! Dám nhổ nước miếng sỉ nhục bọn ông!"
"Giết hắn!"
Tám chuôi cương đao tuốt ra bổ về hướng Kim Kiền.
Kim Kiền cũng không vừa, phi thân khỏi thân xe, né đi tám đao tiến đến, vội vàng xua tay.
"Ôi chao! Hiểu lầm! Ta chỉ là..."
"Á!", một tên trong Bát Hổ kinh hô một tiếng.
"Sao lại thế này!" nhị hổ khựng lại thân hình."Loảng xoảng!" Con hổ thứ ba ném cương đao đi.
"Sột sột sột" "ngứa quá!"
"A a a a"
"Ngứa chết ta!", Bát Hổ ngã xuống lăn lê bò toài, vừa khóc vừa cười.
"Aaaaa khó chịu quá!"
Tiếng cười khoái chí quỷ dị vang lên, vang tận trời xanh, thổi mây trôi dạt.
"Khai phong bổ khoái Trịnh Tiểu Liễu khấu kiến Nhan đại nhân, khấu kiến Triển đại nhân, Kim giáo uý, khấu kiến Bạch ngũ gia!"
Thiếu niên mắt báo Trịnh Tiểu Liễu sắc mặt vui mừng có lễ với mấy người ngồi trên bàn.
"Tân... Tân Khai Phong Phủ tân nhậm bổ khoái khấu kiến Nhan đại nhân, khấu kiến Triển đại nhân, Kim giáo uý, khấu kiến Bạch ngũ gia!". Bánh trôi mặt trắng căng thẳng bắt chước người trước thi lễ.
"Không cần đa lễ!", Nhan đại nhân nhẹ nhàng cười.
"Đa tạ đại nhân!" Hai người cùng ôm quyền.
"Tiểu Liễu ca! Sao huynh lại ở đây?", Kim Kiền đè thấp giọng nói với Trịnh Tiểu Liễu.
"Là Công Tôn tiên sinh phái hai người bọn ta đến thăm dò địa hình!", Trịnh Tiểu Liễu nói nhỏ.
"Hử!?", Kim Kiền không hiểu gì.
"Chuyện Công Tôn tiên sinh phân phó, chờ đến khi gặp Bao đại nhân các vị sẽ rõ!", Lỗ Hiểu Ninh đứng bên cạnh nghiêm trang nói.
"Ô...", Kim Kiền liếc nhìn Lỗ Hiểu Ninh, vỗ vỗ vao Trịnh Tiểu Liễu, vui vẻ nói: "Tiểu Liễu! Không tệ nha! Huynh thật biết cách dạy dỗ đó!"
"Vì bây giờ ta đã là lão bổ khoái trong Khai Phong phủ rồi!", Trịnh Tiểu Liễu nói với vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Mọi người cười vang.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK