Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt trừng trừng từ Hoàng Đế Vector xuống D. Khiến ả hãi hùng thấu tận tâm can, trong khi ả quỳ mọp, trán dập lên sàn chiếc chiến xa rồng.

Chẳng có sự giận dữ trong đôi mắt màu xanh băng của Hoàng Đế. Dường như hắn đang xem xét giá trị của D. Mà không để lẫn một ly cảm xúc cá nhân vào. Hoàng Đế sẽ xét xử kẻ mà Ngài đánh giá là kém cỏi, vô dụng thế nào đây——ả rùng mình tới xương tủy, chỉ dám mường tượng ra cảnh ấy.

Cuối cùng, một câu hỏi ngắn ngủn cất lên với giọng điệu trôi chảy, trầm thấp.

“Hm. Nói vậy nghĩa là, kế hoạch của ngươi đã thất bại và 1 000 Hắc Thuật Sư chết vì địch đã chiếm tiên cơ để hấp thụ và sử dụng Ám Lực Không Gian... Đúng thế không?”

“Dạ... Dạ vâng!”

ngẩng mặt lên một tí và trả lời.


“Chính xác là thế, muôn tâu Bệ Hạ. Thần đã không nhận được tin tình báo nào cho biết quân địch vẫn còn giấu một Thuật Sư có thể sử dụng Thần Thuật ở cấp độ vậy, dầu không có Giáo Sĩ Tối Cao, cho nên...”

“Không có cách nào để tái bổ sung Ám Lực ư?”

Cắt ngang lời thanh minh trong tuyệt vọng của D., Hoàng Đế truy tìm một biện pháp trả đũa. Tuy nhiên, D. Cũng chỉ có thể lắc đầu một lần nữa.

“Đáng... Đáng tiếc là... Muốn bổ sung lượng Ám Lực Không Gian cần thiết đủ cho tiêu diệt Hiệp Sĩ Hợp Nhất phe kia thì cần phải có rất rất nhiều năng lượng từ mặt đất và mặt trời, song cả hai thứ đấy trên chiến trường đều thiếu. Kho bảo vật của Đế Thành Obsidia đúng là có trữ các tinh thể, ta có thể chuyển hóa chúng thành Ám Lực, thế nhưng sẽ mất vài ngày để vận chuyển tới...”

“Ta hiểu rồi.”

Hoàng Đế gật gù rồi quay tướng mạo sắc bén về phía thung lũng xa xăm.

“... Tuy vậy, từ những gì ta thấy, trên đất này cỏ cây không mọc, mặt trời đã lặn. Ngươi định lấy từ đâu ra nguồn năng lượng dùng cho nghi thức Đại Hắc Thuật ấy?”

Mặc dầu Vector, một vị thần, kẻ được coi là người sáng tạo Hắc Thuật, lại đi hỏi về lý thuyết cơ bản đằng sau thuật thức, song nỗi sợ đã chiếm quá nhiều chỗ trong tâm trí ả, khiến ả chẳng để ý tới. Vắt kiệt óc tìm kiếm không gì ngoài cách thức để giữ toàn mạng, nữ Hắc Thuật Sư tha thiết nói.

“Dạ, dù gì đây cũng là chiến trường... Máu và mạng của á nhân và lính địch ngã xuống sẽ hóa thành Ám Lực và lan tỏa trong không khí.”

“Hừm... Ừm.”

cứng đờ cả người lúc Hoàng Đế đứng dậy khỏi chiếc ngai tạm bợ.


Kotsu, kotsu, đôi bốt da đen bước lại gần hơn. Sự sợ hãi quặn thắt ruột ả.

Dừng lại ngay bên trái D. Đã hóa đá, tấm áo choàng lông của Hoàng Đế khiêu vũ trong gió đêm khi hắn lẩm bẩm nho nhỏ.

“Máu... Và mạng à?”

* * *

“Vu Nữ Ánh Sáng...?”

Cắn mấy miếng lớn từ lát bánh mì kẹp hoa quả khô thái hạt lựu, chiếc cằm gân guốc của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli nhấp nhô khi ông nhồm nhoàm lên tiếng.

Tận dụng khoảng thời gian ngưng chiến tạm thời, Phân Đội Tiếp Tế cấp tốc phân phát khẩu phần cho binh lính của Phòng Vệ Quân. Việc chữa trị vết thương cũng gần hoàn thành, và nhờ các Hiệp Sĩ Hợp Nhất – sở hữu trình độ ngang ngửa Thần Thuật Sư cao cấp, đến cả những người thập tử nhất sinh cũng ngồi dậy được và nhấm nháp đĩa súp của mình.

Song, kẻ đã chết tất nhiên sẽ không thể trở lại. Trong Phân Đội Một gồm hơn 2 000 người, gần 150 vệ binh thêm một Hiệp sĩ cấp thấp đã mất mạng.

Alice gật đầu với Chỉ Huy Hiệp Sĩ đang ngồi đằng kia chiếc bàn xếp.

“Vâng. Tuy con không nhớ ra nổi một cái tên như vầy từ bất kỳ cuốn sách chép sử nào, nhưng có vẻ chỉ huy của quân địch đang không ngừng tìm kiếm người đó.”

“Chỉ huy... Là Thần Bóng Tối Vector, à?”

Rót nước Siral vào chiếc ly để trước Bercouli đang ngao ngán, Phó Chỉ Huy Fanatio nói.

“Thật khó mà tin được... Một vị thần sống lại ư...?”

“Maa, ai biết được. Nhưng, cũng đáng tin mà. Cô cũng cảm giác được một Tâm Ý ngoại lai che phủ quân chủ lực đối phương đúng không?”

“Vâng... Quả là thế, tôi đã thấy mình cứ như bị hút vào một luồng khí lạnh lẽo nào đó...”

“Đây là lần đầu tiên Đông Phương Đại Môn sập kể từ khi thế giới hình thành. Giờ thì chuyện gì cũng xảy ra được, có khi chúng ta nên chuẩn bị bản thân cho kỹ. Cơ mà... Bé con này.”

Đôi mắt mạnh mẽ của ông dán chặt lên Alice.

“Cứ cho là Thần Bóng Tối Vector đã giáng lâm xuống Dark Territory và hắn ta đang tìm kiếm «Vu Nữ Ánh Sáng», ngẫu nhiên sao lại là bé con đi. Câu hỏi ở đây là, nó sẽ ảnh hướng tới cuộc chiến này thế nào... Hử?”

Đúng vậy.

Cô đọng vấn đề lại thì chỉ có thế. Mặc cho Vector có thỏa mãn với Vu Nữ trong tay, thì các tộc bóng tối khác sẽ không dừng tay cho tới khi chúng nuốt chửng Nhân Giới. Họ vẫn sẽ phải cố thủ con hẻm núi này tới cùng.

Ấy thế, một cụm từ cứ vất vưởng trong tâm trí Alice.

«World End Altar».

Những lời phát ra bởi «thần từ thế giới bên ngoài», những người mà Kirito đã nói chuyện qua bảng pha lê tại tầng trên cùng của Thánh Đường Trung Tâm sau trận kịch chiến đó.

——Hãy đến World End Altar.

——Thẳng phía nam sau khi cậu ra khỏi Đông Phương Đại Môn.

Nếu cô tới đó thì có lẽ sẽ hồi sinh được trái tim của Kirito. Song, dẫu cho muốn đi, cô cũng không thể từ bỏ việc phòng thủ ở Đại Môn.

Nhưng nếu chúng đuổi theo cô thì sao?

Nếu như Vector và quân đoàn của hắn vì truy đuổi Vu Nữ Ánh Sáng mà bám theo Alice, sau khi cô một mình thoát khỏi Đại Môn?

Không phải sẽ câu giờ để gia cường Vệ Quân nhờ kéo quân địch đi khỏi Nhân Giới sao?

Vừa che giấu vấn đề về «Altar» hãy còn quá đáng ngờ, Alice vừa trình bày bằng giọng rắn rỏi với Chỉ Huy tối cao của Phòng Vệ Quân.

“Oji-sama... À không, Bercouli-kakka. Tôi sẽ một mình đột phá qua doanh trại địch rồi chạy về lãnh thổ xa xôi của Dark Territory. Nếu chủ tướng địch tìm kiếm «Vu Nữ Ánh Sáng» này, hắn sẽ đuổi theo tôi với một số lượng quân kha khá. Sau khi quân địch bị chia xa một khoảng hợp lý, xin Ngài hãy phát động phản công với số lượng địch còn lại và tiêu diệt chúng.”

* * *

Hoàng Đế Vector nói với chất giọng không mảy may một tí cảm xúc.

“D. I. L. 3 000 thì có đủ không?”

“Dạ...?”

lại ngẩng mặt lên, không hiểu được ẩn ý của những lời ấy. Nhìn từ một bên, khuôn mặt Hoàng Đế cứ đờ đờ tới nỗi tưởng rằng hắn rất hiền hòa, nhưng cặp mắt xanh nhạt lại phóng xuống đội quân bằng ánh nhìn lạnh lẽo.


Cửa miệng Vector cử động lần nữa.

“Ta muốn hỏi, để thu đủ Ám Lực cho nghi thức Đại Hắc Thuật đó với mục đích hủy diệt Hiệp Sĩ Hợp Nhất đối phương——”

Những chữ tiếp theo khiến cả một D. Nhẫn tâm cũng phải tròn mắt kinh ngạc.

“Thì dùng 3 000 mạng lính Orc ta có trong quân dự phòng liệu có đủ?”

Một cơn ớn lạnh bò lên hai chân ả. Cùng nỗi khiếp đảm vô cùng.

Những thứ trên quyện hòa thành mỹ tửu ngọt ngào lúc thấm vào đầu óc của D.

“... Bẩm, sẽ đủ.”

thầm thì với cái trán vô thức quay về phía cặp bốt của Hoàng Đế.


“Vâng, chừng đó dĩ nhiên sẽ đủ, tâu Bệ Hạ. Thần sẽ nâng cao sức mạnh tập thể của quân ta và trình diễn cùng 2 000 Thuật Sư còn lại... Guild Hắc Thuật Sư của thần sẽ phô trương Hắc Thuật mạnh mẽ nhất, vĩ đại nhất trong lịch sử, mà chưa ai từng chứng kiến trước đây...”

* * *

Tên của cư dân Underworld dù là trong Nhân Giới hay Hắc Giới, đều không có nghĩa trong ngôn ngữ họ sử dụng.

Việc này phát nguồn từ cách 4 nhà nghiên cứu của Rath khi nuôi dạy các Fluctlight nhân tạo khởi đầu, đã chọn đặt tên cho con cái cháu chắt họ bằng katakana, một đặc trưng của fantasy, ([17] ý chỉ các dòng game viễn tưởng) mà không để ý nhiều mấy.

Lúc 4 người đó chết (logout), các Fluctlight đành phải sinh con đẻ cái và nuôi dạy chúng bằng chính ý chí mình. Cái gây rối rắm cho họ là sự mâu thuẫn trong hệ thống đặt tên.

Bất đắc dĩ, các bậc cha mẹ đầu tiên đành đặt tên con mình hao hao như của họ, nhóm ghép các âm tiết với nhau. Tuy nhiên, thời gian trôi rồi qua nhiều thế hệ, các quy luật đặt tên xuất hiện và chúng tiến hóa thành một dạng «quy chuẩn đặt tên» độc nhất vô nhị trong Underworld.

Nói tóm gọn——cha mẹ đặt niềm tin hy vọng về tương lai con mình vào tổ hợp các con chữ, từ a (ア) tới n (ン) và các biến thể, những chữ đã được định sẵn ý nghĩa.

Ví dụ thế này, nguyên âm thể hiện sự ngay thật. Phụ âm k là sự hăng hái. Phụ âm s là mau trí. Phụ âm t là khỏe mạnh. Phụ âm n là nhân từ. Phụ âm r là xinh đẹp... Vân vân. ([18] k, s, t, n, r chỉ chữ đầu trong kana. Chẳng hạn âm hàng k thì sẽ ứng với kana ‘ka, ki, ku, ke, ko’.) Chẳng hạn, «Eugeo» có ý nghĩa là dịu dàng, làm việc mau lẹ và chân thật. Cái tên «Tiezé» thì có ý muốn sẽ là người nhiệt huyết, hay giúp đỡ, và có năng khiếu về võ thuật. «Ronye» là hy vọng sẽ trở nên đáng yêu, nhân ái và đứng đắn.

Các á nhân ở Dark Territory hầu như cũng dùng chung quy chuẩn đặt tên trên. Ví dụ, «Sigrosig» là một cái tên chứa nhiều tham vọng: Hoạt bát, quả cảm, không sợ sệt, rồi lại hoạt bát và quả cảm. Các tộc Goblin với tốc độ sinh sản mạnh mẽ thì là một ngoại lệ, chúng hay dùng thể liên từ của động từ như «Kosogi» và «Shibori». ([19] lần lượt là “cạo vét” và “vặn vắt” ) Trong khi đó, các danh gia vọng tộc của Hắc Thuật Sư lại coi các quy chuẩn là trò dành cho bọn đẳng cấp thấp, và chúng có truyền thống sử dụng chữ cái đầu của các từ trong Ám Ngôn Cổ Đại.

Và lúc này đây——

Kẻ cuối cùng còn sống sót trong 5 tướng lãnh đạo tộc á nhân là Tộc Trưởng tộc Orc.

Tên hắn là «Rirupirin».

Theo lời Hắc Tướng Quân Shasta, Rirupirin nổi tiếng là có lòng phẫn uất sâu sắc với loài người, khiến hắn ta trở thành một chướng ngại vật khó chịu ngăn cản nền hòa bình với Nhân Giới, giống như Trưởng Guild Hắc Thuật Sư và các Tộc Trưởng tộc Goblin.

Ấy vậy, tính cách ấy hiển nhiên hắn không có lúc mới sinh.

Hắn góp mặt trên thế gian trong một gia tộc Orc quyền lực và uy thế, được khen ngợi là đứa trẻ đẹp đẽ nhất trong lịch sử chủng tộc. Cái tên đặt cho hắn chứa tới 3 âm r đại diện cho sắc đẹp, một điều hiếm thấy trong loài Orc.

Rirupirin lớn lên theo nguyện ước của cha mẹ, hắn đẹp cả trong lẫn ngoài. Hắn cũng được trời phú tài thao lược, và ai nấy đều hy vọng hắn sẽ là Tộc Trưởng đời kế tiếp; Một ngày kia, hắn theo chân cùng Tộc Trưởng đương nhiệm, lần đầu tiên hắn từ hồ và đầm lầy của tộc Orc ở phía Đông Nam, đi tới Đế Thành Obsidia.

Trang hoàng trên mình một bộ giáp tráng lệ cùng một thanh kiếm, hắn tự hào ưỡn lưng khi bước vào một thị trấn gần Đế Thành——để rồi chứng kiến loài người với thân thể mảnh mai, tóc bóng lộn và nét mặt yêu kiều.

Sự việc trên đã tác động mạnh đến Rirupirin, bẻ gãy toàn bộ nhận thức của hắn. Rằng sắc đẹp của hắn phải được đánh giá với một cái đuôi gắn vào: “Đối với một Orc”. Và rằng Orc bị coi thường là tộc xấu xí nhất trong Hắc Giới.

Bụng béo tròn; Tứ chi ngắn; Mũi to, bẹt; Mắt tròn, trũng; Tai ru rũ.

Giữa loài Orc trời cho những đặc điểm ấy, người ta nói Rirupirin đẹp vì hắn sở hữu gương mặt phần nào trông giống con người.

Linh hồn Rirupirin bị đẩy tới bờ vực sụp đổ khi nhận thấy điều đó. Hắn chỉ còn nước bám vào một cảm xúc mãnh liệt chắc chắn để giữ vững tinh thần.

Và đấy, là lòng thù địch. Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ lật đổ con người, biến hết thảy bọn chúng thành nô lệ và chà sạch nát cho tới con mắt cuối cùng của chúng để chúng khỏi quăng cái nhìn mỉa lên loài Orc; Rirupirin trở thành Tộc Trưởng tộc Orc trong khi che đậy quyết tâm khủng khiếp kia trong lòng.

Vì thế, hiển nhiên hắn không có thiên hướng tàn bạo sẵn như Kosogi. Sự thù địch đối với loài người của hắn có thể coi là một phức cảm tự ti lớn và hắn cai trị người dân hắn bằng sự rộng lượng không đổi thay.

“Thế... Thế là quá quắt lém rồi!!”

Rirupirin vô thức hét lên lúc mệnh lệnh từ Hoàng Đế tới.

Tộc Orc đã hỗ trợ 1 000 lính làm binh lực dự phòng cho Trung Đoàn Một và tất cả đều đã bỏ mạng. Cứ nghĩ tới lính mình không theo lệnh của mình mà lại theo lệnh của bọn Goblin và Khổng Lồ để ra chiến rồi chết, đã khiến ngực hắn thắt lại đủ đau rồi, huống hồ cái mệnh lệnh máu lạnh mới truyền xuống này.

Hắn phải cung cấp 3 000 tế vật làm nguồn cho thuật thức công kích của Hắc Thuật Sư.

Đây là chết mà không có danh dự một chiến binh, hay thậm chí là không có lòng tự trọng của một tạo vật có trí khôn. Chỉ là thịt——khác quái gì những con bò lông dài để ăn thịt mà Phân Đội Vận Chuyển mang tới chứ.

“Bọn ta tớ đây để chiến đéo! Không phẻ để lé mẹng trả gié cho sai lèm của chúng bê!”

Rirupirin phản đối bằng giọng lanh lảnh nghèn nghẹn.

Ấy thế, đầu lãnh của Hắc Thuật Sư, D., hai tay khoanh lại nhìn xuống Tộc Trưởng tộc Orc với đôi mắt giá lạnh và ngạo mạn tuyên bố.

“Đây là sắc lệnh của Hoàng Đế!!”

Tộc Trưởng tộc Orc thấy có gì đó mắc trong cổ họng mình.

Hắn đã chứng kiến sức mạnh của Hoàng Đế Vector nhiều hơn mức cần thiết trong cuộc nổi loạn của Hắc Tướng Quân. Một sức mạnh vượt trội, bỏ xa thật xa Thập Hầu.

Phải tuân theo kẻ mạnh. Đó là giới luật tuyệt đối của Hắc Giới.

Nhưng——nhưng.

Rirupirin đứng như trời trồng, hai tắm siết chặt lại run run.

Bấy giờ, từ phía sau, một giọng nói, du dương đối với loài Orc, cất lên.

“Thưa Tộc Trưởng. Chúng ta phải vâng lệnh Hoàng Đế.”

Hắn ngạc nhiên quay lại, và đứng ở đó là một nữ nhân cùng tộc mình, với thân hình thon thả và đôi tai dài, xinh xắn. Cô sinh ra trong một gia tộc cao quý có liên hệ với nhà Rirupirin và hai người họ hay chơi với nhau thuở ấu thơ.

Đôi môi nở một nụ cười điềm tĩnh, cô tiếp lời.

“Tôi và 3 000 lính nữa sẽ vinh dự dâng hiến mạng sống mềnh. Cho Hoàng Đế... Và cho tộc chúng te.”

“...”

Rirupirin chẳng thốt nổi lời nào, chỉ đành nghiến lấy nghiến để hàng răng nanh dài như thể muốn cắn nát chúng. Nữ nhân Orc ấy bước lên một bước và thầm thì một cách nhỏ nhẹ.

“Riru. Em tin. Thiên Giới sẽ không chể chào đón linh hồn con người mà cả linh hồn loài Orc chúng te nữa. Chúng te... Xẽ gặp lại nhau, một ngày nào đó, ở đấy.”

Em đâu cần phải hy sinh thêm cả mình làm gì, hắn muốn nói thế. Ấy vậy, hắn biết sẽ tốn cực kỳ nhiều thời gian để thuyết phục 3 000 binh lính đi chấp nhận mệnh lệnh phi lý đó nếu nữ kỵ sĩ quý tộc này, người họ tán tụng theo nhiều hơn một nghĩa, không cùng chia sẻ số phận với họ.

Rirupirin nhả nắm tay mà nắm lấy tay nữ kỵ sĩ quý tộc, rồi hắn than van.

“Anh xin lỗi, Ren... Hãy tha thứ cho anh... Anh xin lỗi...”

D. I. L vừa khó chịu nhìn hai người ấy vừa nhẫn tâm nói.

“Các người nội trong 5 phút nữa phải điều 3 000 lính xếp theo đội hình cự ly hẹp tới đứng cách hẻm núi 100 mel. Tất cả là vậy!”

Tộc Trưởng tộc Orc phóng cái nhìn thiếu điều là bốc lửa về ả Hắc Thuật Sư đang ngoảnh lưng mà bỏ đi. Tại sao chỉ có mình tộc Orc phải chịu đựng sự đối xử này? Không biết bao nhiêu lần câu hỏi đó xoáy cuộn trong ngực hắn, nhưng lần này, cũng không câu trả lời nào xuất hiện.

3 000 người hành quân trong đội hình ngay hàng thẳng lối tới chốn tử địa của mình, mặt họ còn ra vẻ đắc thắng nữa chứ. Mặt khác, những thanh âm oán hận xen lẫn nỉ non vang lên từ sâu trong 7 000 kẻ ở lại đứng tiễn đồng loại.

3 000 Orc dẫn đầu là một nữ kỹ sĩ quý tộc đang cưỡi con lợn lòi bọc giáp, họ ung dung đi qua giữa 2 doanh trại của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn và Guild Quyền Đấu Sĩ, rồi xếp thành đội hình hình vuông cách lối vào khe núi một khoảng nhỏ.

2 000 Hắc Thuật Sư, gồm những kẻ không bị nuốt trọn trong vụ nổ siêu lớn ban nãy, giờ mang theo điềm gở mà xuất hiện như thể đã đợi từ lâu rồi vây lấy đội hình này.

Không khí rung chuyển, hòa theo lời chú thuật được xướng lên một cách nghịch tai đến đáng sợ, nó cào rát màng nhĩ, có lẽ phản chiếu bản chất ghê tởm của thuật.

“Ah... Aah...”

Rirupirin buột miệng rên một tiếng khan khản. Binh sĩ Orc thình lình vặn vẹo trong đớn đau và đổ sạp lên mặt đất.

Những hạt sáng trắng nhấp nháy đang bị bòn rút không ngớt khỏi thân xác dần khô quắt. Chúng chuyển thành thứ bùn đen nhơn nhớt khi tụ lại trong tay các Hắc Thuật Sư, rồi dần dà biến thành thứ gì đó từa tựa những con rắn kỳ dị.

Những tiếng thét đinh óc từ 3 000 lính chọc vào tai Rirupirin một cách rõ ràng, chân thực. Hòa lẫn trong đó một tiếng hét đồng thanh.

Orc vạn tuế. Vinh quang cho Orc.

Tức thì, cơ thể của lính tráng lần lượt nổ tung. Máu và thịt họ tan rã, những hạt ánh sáng bốc ra từ họ càng lúc càng mạnh trước khi bị các Thuật Sư đánh cắp toàn bộ.

Lúc Rirupirin nhận ra thì hắn đã quỳ gối, tay phải đấm xuống đất. Nước mắt tuôn tràn, chảy trào hai bên chiếc mũi lớn rồi rơi tí tách trên đá sỏi đen.

Máu tươi rút khỏi nữ kỵ sĩ quý tộc vận bộ giáp hoa mỹ, máu bay nhìn như hoa đỏ thẫm giữa tầm nhìn méo mó của hắn.

“... Renju...!”

Thời khắc hắn vắt cái tên ấy từ cuống họng, cũng là lúc nữ kỵ sĩ quý tộc chầm chậm ngã xuống đất, biến mất khỏi mắt hắn.

Răng nanh Rirupirin nghiến cắt vào môi, khiến máu rỉ ra từ miệng hắn.

——Bọn con người chó má.

Bọn con người chó má!

Bọn con người chó má đó!!

Những tiếng gào rú giận dữ và căm thù dội đôm đốp vào lõi của trí óc hắn, và lạ thay, chúng gây một cơn đau dữ dội lên mắt phải hắn mỗi lần tiếng gào cất lên.

* * *

Hàng chục phút trôi qua.

Tại đại bản doanh của Nhân Giới Phòng Vệ Quân, các vệ binh đã chia thành 2 tốp, giờ đang bắt tay, ôm nhau, hứa hẹn sẽ gặp lại.

Chấp nhận lời tuyên bố của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli đã thêm một điều nữa vào thỏa thuận.

Đó là cho Alice, mồi nhử «Vu Nữ Ánh Sáng» nhằm dụ kéo quân địch đi, được hộ tống bởi một nửa quân đoàn. Tất nhiên, Alice đã kịch liệt phản đối và yêu cầu được hành động một mình, song Chỉ Huy Hiệp Sĩ chẳng thèm nghe một chữ.

——Địch vẫn còn rất nhiều. Một mình con sẽ không nhử được bao nhiêu trong chúng đi theo đâu. Chúng ta chỉ phân rẽ địch thành công nếu bên ta có đủ người chạy cùng con, bé con ạ.

Cô chẳng nói nổi được gì để bắt bẻ. Hiển nhiên, nếu quả quyết cô có thể dụ toàn bộ quân địch thì quá là ngạo mạn, vì cô chỉ dựa trên mỗi một thông tin mơ hồ do Tộc Trưởng tộc Ogre nhắc tới.

Bên cạnh đó, Alice định để Kirito đi cùng cô trên lưng Amayori. Cô không hoàn toàn tự tin mình sẽ liên tục đủ sức bảo vệ cậu ấy trong khi một mình vào vai mồi nhử. Một lực lượng đồng hành ít nhất sẽ giúp cô vững tâm hơn ở khía cạnh ấy.

Bercouli dành thêm một sự ngạc nhiên khác cho mọi người sau khi quyết định tách đôi Phòng Vệ Quân.

Ông, chỉ huy tối cao đồng thời Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất, sẽ đích thân tham gia phân đội chim mồi.

Trước việc ấy, Fanatio – người được giao quyền điều hành tốp ở lại – đã lên tiếng phản bác dữ dội cùng với Deusolbert.

“Các người đã ra tay nhiều rồi mà phải không? Hãy để ta được chiến đấu một chút với chứ.”

Nghe Bercouli nói thế với giọng quở trách thì Fanatio quắc mắt bẻ lại.

“Ngài lấy quyền đâu mà nói thế khi ngài còn không gấp được cả quần áo thay của mình nếu không có tôi bên cạnh?”

Câu nói trên đã kích động cho mấy tiếng cười chế giễu giữa các hiệp sĩ và vệ binh. Bercouli nhếch miệng cười mỉa, rồi ghé xuống tai Fanatio mà thủ thỉ đôi điều——thế là Phó Chỉ Huy liền đảo mắt xuống đất và lùi lại, thật ngạc nhiên làm sao.

Về phần Deusolbert, ông cũng miễn cưỡng từ bỏ sau khi bị chỉ ra rằng ông đã hết sạch mũi tên do trận chiến ban nãy. Phân Đội Tiếp Tế hiện đang tới ngôi làng gần nhất để bổ sung, nhưng dễ là sẽ mất hơn một hoặc hai tiếng.

Nỗi lo lắng và căng thẳng thể hiện rõ ràng trên gương mặt những người lính, bất kể họ thuộc tốp ra đi hay ở lại. Thật tình không rõ bên nào nguy hiểm hơn bên nào. Chỉ có các vị thần——không, chỉ có Vector, Thần Bóng Tối và cũng là tư lệnh tối cao của quân thù, mới biết bao nhiêu lính sẽ đuổi theo đội chim mồi và bao nhiêu lính sẽ tiếp tục tấn công hẻm núi.

Chẳng mấy chốc, đội chim mồi đã chuẩn bị xong xuôi, bao gồm: 4 hiệp sĩ cao cấp là Bercouli, Alice, Renri và Scheta cùng phi long của họ; 1 000 lính hộ tống; 200 Tu Sĩ; Và đội tiếp tế 50 người. Eldrie khăng khăng muốn dự mình vào đội nhử địch, nhưng rồi anh bất đắc dĩ thối lui sau sự phản đối mạnh mẽ của Alice. Hai Hiệp sĩ Tập sự, Linel và Fizel, cũng nổi cơn cáu kỉnh, tuy nhiên, đến cả chúng cũng đành bỏ cuộc sau khi Chỉ Huy Hiệp Sĩ bảo rằng ông sẽ “trông cậy” ở chúng.

8 xe ngựa cao tốc, mỗi chiếc 4 ngựa kéo, đã sẵn sàng để vận chuyển tư vật liệu. Kirito và chiếc xe lăn cùng với 2 nữ học viên sẽ cưỡi một trong số xe này.

Alice ngần ngừ rất nhiều về việc có nên cho Tiezé và Ronye đi theo hay không. Dầu vậy, cần phải có ai đó chăm sóc Kirito và tuy cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Renri, một hiệp sĩ cấp cao, thề rằng sẽ bảo vệ các cô gái dầu trả giá bằng cả mạng sống.

Thú thật, Alice không có mấy ký ức về Hiệp sĩ Renri. Tuy nhiên, cô không thấy có sự gian trá trong niềm tin hiển hiện trên khuôn mặt thiếu niên và luồng sáng ghê gớm phát ra từ Thần Khí «Song Dực Nhận» đeo hai bên hông cậu.

Kỵ long của Bercouli, «Hoshigami», bắt đầu chạy đà đầy vẻ cao quý và các vệ binh cố kìm nén không bật nên những tiếng hoan hô.

Alice nắm lấy dây cương của Amayori và chờ thời điểm cất cánh, mắt cô liếc về phía Eldrie ở dưới đất đang tiễn họ đi.

Cô băn khoăn trước sự yên lặng bất thường của người học trò vốn mồm miệng thao thao bất tuyệt, trong khi họ đang chuẩn bị xuất quân. Tuy vậy, trước lúc cô kịp nói lời nào với anh ta, Hoshigami đã nhẹ nhàng chạy và cô vội vã quay về phía trước mà khẽ thúc chân lên hông Amayori. Con rồng yêu dấu của cô cất cánh sau chuyến chạy đà uy lực, kế đến là kỵ long của Renri, «Kazenui», và kỵ long của Scheta, «Yoiyobi».

Bercouli, đang bay chầm chậm dẫn đầu, quay lại và kêu to.

“Được rồi, chúng ta sẽ cùng bắn vào quân chủ lực của kẻ thù bằng tia nhiệt của rồng khi ra khỏi hẻm núi! Giờ chúng chắc không còn vũ khí tấn công tầm xa nữa, nên chỉ cần cảnh giác các Kỵ sĩ Rồng bên kia!”

Mọi người hô lên một tiếng “Rõ” đanh thép đáp lại chỉ thị của Chỉ Huy Hiệp Sĩ.

Tiếng rầm rập của vệ binh chạy bộ hay cưỡi ngựa vang lên ngay sau lưng họ. 4 hiệp sĩ cao cấp phải tự lực khuấy đảo chiến trường cho đến khi các vệ binh và xe ngựa ra khỏi khe vực, rẽ về phía nam——tức rẽ phải——và cách họ một khoảng đủ xa.

Vô số đuốc lửa hiện ra trước mắt họ trong khe núi chật tối.

Thật sự có rất nhiều. Mặc cho đã bị tiêu diệt không ít, có vẻ đối phương vẫn còn gần 30 000.

Nói vậy chứ quân lực chính nhiều khả năng là Hắc Kỵ Sĩ và Quyền Đấu Sĩ. Cả hai loại quân này tập trung vào cận chiến và không sở hữu chiêu thức hữu hiệu nào để tấn công Hiệp Sĩ Hợp Nhất cưỡi phi long.

————Không.

Cái gì, thế kia?

Thanh âm ngâm nga thấp tông, loằng ngoằng, khá giống lời nguyền rủa, cất lên từ bên dưới tiếng gió viu viu.

Kết hợp niệm... Thần Thuật!?

Phi lý, khu vực này đáng lý không còn dư Thần Lực cho một thuật cỡ đại!!

Alice chối bỏ bản năng của chính mình.

Tuy nhiên, ngay khi cô làm vậy, Bercouli đang bay ngay trước cô đã làu bàu: “Lũ khốn này... Chúng đã làm gì vậy trời!?”.

* * *

Aah.

Mạnh mẽ làm sao!!

D. I. L, đầu lĩnh Guild Hắc Thuật Sư, giơ tay lên trời còn toàn thân ả lẩy bẩy vì niềm sung sướng tột đỉnh quá đỗi ngọt ngào.

Đã có Thuật Sư nào trong lịch sử từng nếm trải một không gian ngập đầy Ám Lực cô đặc vậy chưa?

Không gì trên gian trần có mức ưu tiên cao và năng lượng thuần khiết như Sinh Mệnh của tạo vật có trí khôn. Chẳng quan trọng là từ mạng sống lũ Orc ghê tởm, tầm thường. Nếu thứ chất nhớt này là mỹ tửu trăm năm, thì Ám Lực do mặt trời và mặt đất cung cấp sẽ là nước lã thôi.

Nguồn năng lượng dùng cho «Đạn Hỏa thiêu Diện rộng» ban nãy, rốt cuộc, cũng chỉ là thứ cặn dư của những mạng sống chấm dứt trên chiến trường. Song le, nguyên 3 000 mạng đã chuyển hóa một cách chính xác thành Ám Lực, ngay tại đây và ngay lúc này, cho Hắc Thuật.

Mỗi Thuật Sư, từ Dee cho tới 2 000 kẻ khác, đều dang rộng hai tay và cuộn quanh bọn họ là muôn vàn con rắn kệch cỡm có số chân nhiều không đếm nổi, mỗi con dường như hiện thân từ làn sương đen đóng vón.

Đây là «Thú Ăn Sinh Mệnh», những sinh vật nhân tạo tạo nên từ Nguyên tố Bóng tối. Không sự vật hữu thể nào có thể ngăn chặn được chúng, dù là kiếm hay giáp có mức ưu tiên cao nhất. Hiệu suất chuyển đổi Ám Lực thấp hơn so với lửa công kích, nhưng mọi thứ thay đổi với nguồn năng lượng dồi dào nhường này.

Dee đã chọn thuật này để phục thù chiêu «Quang Trụ» ([20] Cột Ánh sáng) của địch, chiêu đã đốt cháy một ngàn thuộc hạ của ả đến chết. Ngay cả tiếng gào hét của binh lính Orc héo khô khi chết, lúc này nghe thật vui tai.

“Tốt... Chuẩn bị phát động thuật «Tử Trớ Trùng» ([21] Trùng Nguyền rủa Cái chết) nào!!”

Dee cao giọng và——

Chính hai mắt ả phát hiện thấy 4 Hiệp sĩ Rồng đang lao đến từ khe núi, tựa như mất trí vậy.

Cơn sốc thoáng chốc nhanh chóng biến thành niềm hân hoan. Ả có thể dọn sạch sành sanh lực lượng mạnh nhất của địch – Hiệp Sĩ Hợp Nhất cùng phi long của họ – cùng một đợt trong tình thế lúc này.

“Đừng vội!! Cứ để chúng tới!!... Chưa... Vẫn chưa...——Ngay lúc này, bắắắắắn!!”

Zwaaaaaaaa!!

Đàn rắn nhiều vô kể phóng thẳng một mạch tới hiệp sĩ đối phương, vừa phát ra những âm thanh nghe như gieo rắc nỗi sợ và chỉ mỗi nỗi sợ.

* * *

Không chỉ tâm trí của vệ binh và ngay cả của Hiệp Sĩ Hợp Nhất cao cấp cũng không thể nghĩ nổi điều gì trong vài giây khi trông thấy thuật tấn công của địch đã trở thành một làn sóng lớn hung bạo của bóng tối đen kịt.

Đó là một Thần Thuật Nguyên tố Bóng tối có mức ưu tiên cực cao, có vẻ cao hơn cả Thần Thuật Nguyên tố Ánh sáng do Alice bắn ra trước đây. Một ma thuật tầm xa đả thương trực tiếp lên Sinh Mệnh và không có biện pháp vật lý nào để phòng chống.

Bí ẩn ấy——về cách chúng triệu hồi được thuật Nguyên tố Bóng tối, vốn có hiệu suất chuyển đổi thấp, ở quy mô lớn và đặc thế này bất chấp sự thiếu hụt Thần Lực trong khu vực——chỉ mỗi mình Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli nhìn thấu.

Nhưng ngay cả ông cũng không thể tức thì đưa ra một biện pháp đối phó.

Có rất nhiều khía cạnh trong thuật tấn công: Các Nguyên tố làm nền, độ đậm đặc, tầm với, tốc độ, phương hướng, vân vân.

Vì thế, phòng ngự yêu cầu hoặc khử hoặc khắc các thuộc tính này. Tức tốc chọn và thực thi một biện pháp phản pháo thích hợp có thể nói là một phần của Thuật Sư cấp cao.

Đủ khả năng để ngay lập tức chọn và thực hiện một biện pháp đáp trả phù hợp, chẳng hạn dập tắt Nguyên tố Nhiệt bằng Nguyên tố Hàn, tung mồi để chống thuật truy bắt, hay nhanh chóng né một thuật bay thẳng; Có thể nói đây là điều kiện cần thiết để trở thành một Thuật Sư cao cấp.

Ấy vậy, trường hợp này là ngoại lệ.

Chiêu thức của địch đã vượt xa chuẩn thường quá quá nhiều.

Chỉ có Nguyên tố Ánh sáng mới khử được Nguyên tố Bóng tối. Tuy nhiên, Nguyên tố Ánh sáng cũng có hiệu suất chuyển đổi thấp và quả thật không thể nào triệu tập đủ để giải trừ một lời nguyền ở tầm cỡ này. Đòn Giải phóng Ký ức của Fanatio gần như chắc chắn sẽ xuyên thủng thuật của đối phương mà không gặp trở ngại, có điều chùm sáng của Thiên Xuyên Kiếm lại cực kỳ nhỏ hẹp và ngay từ đầu, cô không có mặt trong phân đội mồi nhử này.

“Quay đầu!! Bay cao lên!!”

Bercouli chỉ có thể hét lên như vậy.

4 con phi long quay ngược lại theo hình xoắn ốc rồi thẳng cánh hướng lên bầu trời bên trời khe vực.

Bầy rắn cũng đổi hướng cùng tiếng vỗ cánh tởm lợm.

Nhưng.

“——Không!!”

Bercouli lại hét lên.

Đàn trùng theo đuôi họ ít hơn một nửa tổng số. Số còn lại nhắm trực diện vào các vệ binh và đội tiếp tế đang hộc tốc chạy dưới đất.

“...!!”

Thở ra một hơi ngắn gọn, Hiệp sĩ Alice thúc rồng quay đầu mà nhào xuống. Cô liều lĩnh tăng tốc mà lượn xoay tròn về phía ngọn nguồn của thứ thuật bóng tối đang bò trườn ở chỗ còn thấp hơn.

Shaa!! Cô rút thanh Kim Mộc Tê Kiếm khỏi vỏ cùng lúc với âm thanh cao vút ấy ngân lên. Ánh sáng hoàng kim chói rực tức thì quét qua lưỡi kiếm.

“Bé con!! Đừng, không có tác dụng đâu!!”

Bercouli cật lực cố níu kéo người đệ tử yêu quý của mình.

Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Kim Mộc Tê Kiếm bộc lộ sức mạnh áp đảo trong một trận đấu một-chọi-nhiều-người, nhưng nó là Nguyên tố Kim loại như kiếm thôi. Nó không thể chém đứt thứ ma thuật gần như phi thực thể.

Alice cũng biết chuyện ấy rõ là đằng khác. Ấy vậy, cô không tài nào để bản thân cứ đứng trơ ra nhìn các vệ binh bị tấn công.

Bấy giờ.

Một con phi long thứ 5 vút lên từ sâu trong hẻm núi với vận tốc sao xẹt.

«Takiguri».

Kỵ long thuộc về hiệp sĩ cao cấp Eldrie Synthesis Thirty-one.

* * *

Tay ghì dây cương rồng, Eldrie lặp đi lặp lại một từ độc nhất trong đầu.

Bảo vệ.

Sư phụ của anh. Alice. Bằng mọi giá, anh phải bảo vệ người mà anh đã dâng hiến lưỡi kiếm, đã nguyện thề trung thành.

Thế mà cùng một lúc, anh nghe được một giọng nói sang sảng mỉa mai quyết tâm ấy.

Ngươi định bảo vệ thế nào? Khi ngươi bất lực cùng cực? Khi ngươi chẳng là gì ngoài một thằng đần, một kẻ dù năng lực thua xa nhưng vẫn muốn có được sự chú ý và cảm xúc của sư phụ?

Eldrie hãy còn là một tân binh non nớt hồi mới trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất, và thứ đã nâng đỡ lưỡi gươm anh chính là Tâm Ý quyết liệt một lòng phục vụ Alice. Nhờ đó mà anh leo lên hiệp sĩ cấp cao, song chính nó cũng phóng đại những tâm tư tiêu cực mỗi khi trái tim anh dao động.

——Ta không có sức mạnh để bảo vệ Sư phụ Alice và cũng không có quyền đứng bên cạnh Người.

Suy nghĩ ấy bám vào khiến sức mạnh anh hao hụt nhanh chóng. Dầu đã nhảy lên Takiguri và đuổi theo đội chim mồi sau khi cảm thấy điềm xấu, anh vẫn không biết mình có thể làm nên trò trống gì.

Với tình trạng bây giờ, có khi anh cũng sẽ bỏ mạng trên đất này cùng với sư phụ.

Bay với tâm trí đầu hàng cái chết, Eldrie nghĩ mình đã nghe thấy chi đó và hạ mắt nhìn xuống đất.

Đoàn vệ binh hộ tống đang hỗn loạn dưới đó sau khi phát hiện hắc thuật lờ mờ xa xa. Đằng sau họ là các xe ngựa tiếp tế với hàng lối lộn xộn chẳng kém.

Từ một trong số chúng, một tia sáng xanh lặng lẽ nhấp nháy qua mái vòm xe.

Một giọng nói bí ẩn cất lên trong đầu anh.

——Vì quyết tâm của anh.

——Vì ước nguyện bảo vệ của anh.

——Anh thật ra chẳng muốn được báo đáp chi, phải vậy không?

——Tình yêu không phải là để tìm kiếm. Anh cứ đơn giản là làm: Yêu, bằng hết thảy những gì anh có, mà không dừng lại. Phải vậy không?

Àà...

Ta đã nhìn đi đâu vậy?

Ta thiếu thốn sức mạnh ư? Ta không thể dành lấy trái tim của Người ư? Vì thế mà ta không thể bảo vệ Người ư?

Thật bần hèn biết bao...

Mà Alice-sama lại còn đang đứng đó, gắng sức bảo vệ toàn cõi Nhân Giới.

Eldrie tay phải giật dây cương Takiguri, miệng hô.

“Đi!!”

Có lẽ cảm nhận được ý chí của chủ nhân, con rồng vỗ cánh mạnh mẽ và dồn hết lực tăng tốc. Eldrie nghe thấy tiếng Alice cố ngăn anh, lúc họ bay ngang qua trong khi Amayori hạ thấp độ cao. Dẫu thế, anh không tỏ ra chút gì là giảm tốc mà cứ băng băng bay lên cơn lũ rắn chết chóc.

Tay trái anh lấy sợi roi da màu trắng bạc ra khỏi eo.

Gốc gác của Thần Khí «Sương Lân Tiên» là đại mãnh xà mà người ta đồn đại là rắn thần sống ở vùng núi đồi của Đông Đế Quốc. Giải phóng Ký ức sẽ gia tăng tầm với lên nhiều lần và cho phép tự do thay đổi quỹ đạo của nó.

Nói vậy chứ đem sức mạnh ấy đấu với thứ thuật thức coi là ma thuật kia thì không mang lại kết quả.

Song, Eldrie vẫn dồn sức cầu nguyện với niềm tin không lay chuyển nổi.

——Hỡi rắn!!

Hỡi cổ thần xà!!

Nếu ngươi là chúa tể loài rắn, vậy nuốt hết bầy trùng cỏn con đằng đó thì sao!!

“Release recollection!!”

Sương Lân Tiên tỏa ra màu bạc sáng chói đồng thời ngân lên một tiếng vang dội.

Sợi roi chia tách không ngớt trong ánh hào quang rạng ngời. Biến thành hàng trăm dải sáng, chúng đâm đầu vào lũ rắn nhuộm màu bóng tối.

Không ai kịp hay biết ánh sáng ấy đã biến thành những con rắn lấp lánh. Bơi thành đàn tỏa ra theo hình tròn từ tay trái Eldrie, chúng há cặp hàm sang sáng đầy nanh nhọn mà ngoạm đầu con rắn tử thần.

Zobuu! Với âm thanh ấy, bầy rắn bị xé thành hàng ngàn mảnh nhỏ li ti, trở lại dạng Nguyên tố Bóng tối và tản mác.

Hai bầy trùng, một đang tấn công các vệ binh và một đang đuổi theo các phi long trên trời, liền quay lại như thể nhận thấy những con rắn phát sáng là mục tiêu phải ưu tiên số một.

Đàn rắn chẳng tốn mấy thời gian để quấn quanh bầy trùng đông vô số. Ma thuật chạy dọc thân thể rắn và tràn như lũ quét về phía cội nguồn.

Eldrie đã sử dụng «thuộc tính tự động truy lùng» – khía cạnh duy nhất có thể can thiệp ở đây của thuật thức bên địch – và tập trung hết năng lực của chúng lên một mình anh.

——Alice-sama.

Anh mỉm cười rồi mắt khép mí.

Trong khi bóng tối nuốt chửng toàn thân người hiệp sĩ ở giây phút kế tiếp.

Trị số Sinh Mệnh của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie Synthesis, vốn nhỉnh hơn 5 000 một chút——

Ngay lập tức kéo xuống thành âm 500 000.

Cơ thể Eldrie vỡ vụn và phân tán từng mảnh nhỏ từ phần ngực trở xuống, tựa như bị nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK