“Hỡi Đấng Giáo Sĩ Tối Cao. Ngày hôm nay đánh dấu sự kết thúc của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn. Chúng thần đã thất bại trước lưỡi gươm của hai kẻ phản nghịch đang đứng cạnh thần đây. …Cùng với sự ám ảnh và gian trá vô đáy mà ngài đã dựng nên cùng với tòa tháp này!!”
Phần 1
—Ooh, nói khá lắm.
Vừa lắng nghe, tôi vừa lẩm bẩm trong bụng ý kiến có phần vô tư về lời diễn văn uy nghiêm của Alice.
Nếu không làm vậy thì tôi đã không chống cự nổi sức ép khiến tôi như đông cứng và phải lùi bước.
Tầng 100 của Thánh Đường Trung Tâm, nơi tôi cuối cùng đã tới được, là một căn phòng rộng lớn hình tròn, đường kính khoảng 40 m. Một chiếc giường đồ sộ, cũng hình tròn, đặt ở chính giữa phòng và có vẻ đó là thứ nội thất duy nhất.
Và đứng yên trên giường là một cô gái khỏa thân đẹp như mộng.
Chắc chắn ả ta chính là kẻ thống trị tối cao của Giáo Hội Chân Lý—cũng tức là cả Nhân Giới—Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Chỉ đứng đó thôi mà sự hiện diện áp đảo của ả đã đủ để lập tức thổi bay quan niệm của tôi rằng thế giới này, Underworld, là một thế giới ảo và cư dân của nó bao gồm cả ả đều là AI, hay «Fluctlight Nhân Tạo», được chứa trong bộ nhớ do con người làm ra.
Không. Ngay từ trước lúc tôi nhìn thấy mái tóc bạc mỹ lệ và đôi mắt bạc lóng lánh như gương, khi còn đang đứng trên đĩa nâng ở tầng 99 để lên đến đây, hai tay tôi đã đẫm mồ hôi lạnh, nỗi sợ u ám khiến lưng tôi nổi da gà.
Đó là vì «tử khí» phảng phất từ cái lỗ tối lờ mờ ở ngay phía trên đĩa nâng nặng nề hơn bất kì phòng boss nào tôi từng gặp ở Tòa Thành Bay Aincrad.
Cơ thể vật lý của tôi, Kirigaya Kazuto ở thế giới thực chứ không phải Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh Kirito, sẽ không chết bên trong Soul TransLator cho dù tôi có mất hết Sinh Mệnh tại Underworld này đi nữa. Thế nhưng cô gái tự xưng là Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, lại sở hữu thừa sức mạnh có thể tra tấn tôi đau đớn hơn cả một cái chết thực sự.
Phải rồi, nhà hiền triết Cardinal có nói mà? Administrator không bị trói buộc bởi Danh Mục Cấm Kỵ do bản thân ả tạo ra nhưng ả vẫn không thể giết người vì những nhận thức về cấm kỵ mà ả được dạy khi còn nhỏ.
Thế nhưng chính vì sự trói buộc đó mà có thể Giáo Sĩ Tối Cao sẽ khiến tôi phải chịu một số phận khủng khiếp hơn——giả dụ biến tôi thành giống như các Nguyên Lão “máy móc”, dính chặt trong những cái ống đó, vĩnh viễn từ giờ về sau.
Dù vậy——
Nỗi sợ bắt nguồn từ hiểu biết rộng của tôi, nó không thể nào so sánh được với nỗi sợ của Alice và Eugeo.
Có vẻ «Module Kính Thần» của Eugeo đã bị Administrator tháo ra, nhưng module của Alice vẫn còn gắn trong Fluctlight của cô ấy. Tôi thậm chí không hình dung nổi nỗi khiếp sợ mà cô ấy phải chịu khi đối mặt với kẻ thống trị tối cao như thế này.
Nhưng nữ hiệp sĩ hoàng kim vẫn ưỡn ngực đầy kiên quyết và nói tiếp cho đến hết với giọng rành mạch.
“Nhiệm vụ tối thượng của chúng tôi không phải là bảo vệ Giáo Hội Chân Lý! Mà là che chở cuộc sống an ổn và giấc ngủ yên bình của hàng vạn người dân không có sức mạnh! Trái lại, Giáo Sĩ Tối Cao - sama, hành vi của Người chỉ gây phương hại đến hòa bình chung của nhiều người sinh sống tại Nhân Giới!!”
Bước một bước về phía trước, mái tóc vàng óng của Alice tỏa sáng dữ dội hơn như thể phát ra hào quang phán quyết. Giọng nói mạnh mẽ và rõ ràng của cô ấy đi xuyên qua và xua tan luồng khí lạnh tràn ngập căn phòng rộng.
Thế nhưng, kẻ thống trị đứng yên ở cách xa đó không hề lộ một chút giận dữ nào trước sự khiển trách thẳng thắn của Alice, thậm chí khóe môi ả còn hơi cong lên như thể lộ ra niềm vui thú.
Kẻ rống lên với giọng the thé chói tai thay cho ả là Trưởng Nguyên Lão Chudelkin, đang nấp dưới giường chẳng hiểu vì lý do gì.
“C - câ - câm mồồồồồồồồm!!”
Bật ra ngoài mãnh liệt từ dưới tấm màn treo, lão lăn về phía trước rồi đứng dậy. Dường như việc đó làm lão chóng mặt, đứng giữa Giáo Sĩ Tối Cao và chúng tôi, lão lảo đảo một chút rồi mới đứng vững được và ngẩng cổ lên, cố làm mình trông càng ấn tượng càng tốt với cái vóc người nhỏ thó.
Bộ trang phục hề xanh đỏ của lão đã rách tả tơi và khí độc bổ sung lại của lão đã túa ra lần nữa bởi lão đã bị nuốt chửng bởi Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Kim Mộc Tê Kiếm mà Alice thi triển ở tầng dưới.
Ban đầu Alice sử dụng kĩ thuật đáng kinh ngạc đấy – tách lưỡi kiếm ra thành hàng trăm lưỡi dao nhỏ, tạo ra một cơn bão hoa vàng để thoát khỏi món quà chia tay mà Eugeo để lại, nhà ngục băng đó, nhưng khi thấy Chudelkin nhảy xuống giữa phòng từ phía trên với điệu cười kì dị của mình, cô ấy tấn công lão luôn không chút thương tiếc.
Tuy quần áo tả tơi, lão trốn thoát được mà không trúng một vết thương nghiêm trọng nào nhờ trình diễn sở trường duy nhất của mình, đào tẩu, nhưng ở đây trên tầng cao nhất thì không còn một chỗ trốn nào cả.
Nhưng có lẽ dựa hơi Administrator đứng phía sau mình, Chudelkin đưa hai tay lên, rồi lập tức chỉ hai ngón trỏ vào Alice.
“Một con rối hiệp sĩ hỏng hóc như ngươi áááááá!? Nhiệm vụ!? Bảo vệ!? Ngươi chọc cười ta đấy, hoo——hoh hoh hoh hoh————!!”
Lão vừa xoay tròn vừa cười the thé, bộ trang phục hề rách nát của lão bay phành phạch để lộ cái quần đùi sọc xanh đỏ. Đặt hai tay lên hông, lần này lão chỉ ngón chân trái vào Alice và tiếp tục chửi.
“Đám hiệp sĩ chúng bây!! Các ngươi chỉ là lũ rối gỗ sống để nhất nhất tuân lệnh ta mà thôii!! Ta bảo liếm cái chân này thì các ngươi phải liếm, ta bảo các ngươi làm ngựa cưỡi thì các ngươi phải làààm!! Đám hiệp sĩ các ngươi phải biết thân biết phậậậậận đi, hoooooh!!”
Nói đến đó thì lão mất thăng bằng, người lão suýt nữa ngã về phía sau và cái đầu lớn thì chúc xuống dưới, nhưng lão sít sao lấy lại thăng bằng nhờ vẫy hai tay sang bên lia lịa.
“Mà hơn nữaa! Hiệp Sĩ Đoàn sao có thể bị hủy diệt được, thật là buồồồn——cườii! Còn chưa tới 10 tên bị hỏng chứ nhiêu đâu, tính cả tên số một và số hai rác rưởii! Thế nên ta vẫn còn hơn 20 con tốtt! Sự thống trị của Giáo Hội sẽ không mảy may lay chuyển vì con nha đầu đơn độc, cỏn con, lòe loẹt, vàng vọt nhà ngươi đâu!!”
Tuy có ý nhạo báng cay độc nhưng dường như lời chửi rủa cỏn con của tên hề lại khiến Alice bớt căng thẳng phần nào. Lấy lại sự điềm tĩnh và cộc cằn đặc trưng, nữ hiệp sĩ lắc nhẹ đầu và trả lời với giọng lạnh lùng.
“Chính ngươi mới là kẻ ngu xuẩn ấy, tên bù nhìn. Chẳng nhẽ trong cái đầu tròn vo của ông không có não mà chỉ có rơm giẻ?”
“Cái…… cái gìììì!!”
Máu tiếp tục dồn lên cái đầu đỏ chót của gã, tuy nhiên lão chưa kịp la hét gì được thì Alice đã nói tiếp bằng giọng trơn tru như băng với Chudelkin đang tím mặt.
“10 trong số 20 hiệp sĩ còn lại đang bất động vì thứ «reset» mà Giáo Sĩ Tối Cao - sama nói đến…… tức sự sửa đổi ký ức của họ bằng Thần Thuật. Và nửa kia hiện tại đang cưỡi phi long tác chiến ở Dãy Núi Tận Cùng. Ông không thể triệu họ về được. Nếu ông làm vậy thì sự thống trị của Giáo Hội Chân Lý sẽ sụp đổ vì đội quân bóng tối tiến vào Nhân Giới qua những hang động phía bắc, tây và nam, và cả «Đông Phương Đại Môn» nữa.”
“Guh…… muguguh……”
Alice nói lời cuối cùng để kết liễu Chudelkin mặt tím mét và chuyển thành màu đen kịt khi rên rỉ.
“Không——nó vốn đã sụp đổ rồi. 10 hiệp sĩ và 10 con phi long đó không thể chiến đấu vĩnh viễn được. Vậy nhưng lại chẳng có ai khác ở Thánh Đường này có thể thay thế họ. Hay ông định đích thân đến Dark Territory và đọ sức với những hiệp sĩ bóng tối nổi danh gan dạ ấy, hả Chudelkin?”
Vẫn đứng yên sau lưng Alice, tôi không khỏi cúi mặt xuống khi cô ấy chỉ ra điều đó. Chính Eugeo và tôi đã đả thương các hiệp sĩ dự bị, gồm Eldrie, Deusolbert và «Tứ Toàn Kiếm».
Thế nhưng tôi chưa kịp nhìn xuống, áp lực trong đầu Chudelkin đã vượt giới hạn.
“Muh hoooooh!! Th - th - thật xấc láááoo!! Đừng tưởng ngươi đã thắng keo này, con nha đầu kiaaaaa!!”
Lỗ mũi thở ra không khí dày như hơi nước, tên hề vừa run bần bật vừa giậm mạnh lên sàn nhà.
“Ngươi bị phạt vì cái tội hỗn láo với taa!! Sau khi bị reset ngươi sẽ phải ở Dãy Núi Tận Cùng 3 năămmm!! Không, trước đó ta phải biến ngươi thành đồ chơi và bắt làm chuyện này chuyện nọ đãããã!!”
Tiếp đó, Trưởng Nguyên Lão, kẻ đang kêu gào những chuyện nọ chuyện kia mà lão muốn làm với Alice bằng cái giọng the thé bỗng nhiên nín lại vì một tiếng nói ngắn ngủn phát ra từ Administrator đứng phía sau.
“…… Fuu - n.”
Hoàn toàn phớt lờ Chudelkin với vẻ mặt bỗng nhiên chuyển sang màu trắng bệch và đứng nghiêm chú ý trong yên lặng, Giáo Sĩ Tối Cao quay sang Alice và hơi nghiêng đầu.
“Xét cho cùng, mạch logic của ngươi đâu có vẻ có error nào nhỉ. Module Kính Thần thì vẫn hoạt động bình thường…… Thế tức là «Code 871» mà người đó thiết lập đã tự hủy bỏ ư……? Chứ không phải do một cảm xúc ngoài dự đoán……?”
——Ả đang nói gì vậy? Người đó……? Code, tám, bảy, mốt……?
Tôi cau mày vì không hiểu được lời nói của Administrator.
Cô gái tóc bạc không tiết lộ thêm một thông tin nào rồi vừa hất mái tóc xõa về trước vai ra phía sau lưng bằng tay phải vừa đổi giọng.
“Mà, phải phân tích kĩ hơn thì ta mới hiểu thêm được…… Vậy thì, Chudelkin. Ta sẽ khoan dung ban cho ngươi cơ hội được đoái công chuộc tội sau khi trốn chạy như vậy. Hãy cố mà đóng băng 3 kẻ kia bằng Thần Thuật của ngươi. Sinh Mệnh của chúng thì, à, còn trên 20% là được.”
Nói xong, ả thản nhiên vẫy ngón trỏ tay phải.
Tiếp đó chiếc giường đồ sộ dưới chân Giáo Sĩ Tối Cao lập tức bắt đầu xoay với một tiếng động nặng nề, thấy vậy hai mắt tôi mở to.
Chiếc giường với đường kính khoảng 10 m và có gắn một mái che chìm xuống sàn nhà như một cái đinh ốc khổng lồ. Trưởng Nguyên Lão Chudelkin đang ra vẻ kiêu ngạo ở ngay cạnh nó nhảy sang một bên với tiếng hoh hii.
Cả chiếc giường giờ đã nằm gọn dưới sàn nhà, mái của nó cũng xoay vòng và lắp khít xuống sàn, chỉ để lại một đường vạch tròn trên thảm. Sau khi dừng lại một chốc lát, Giáo Sĩ Tối Cao đáp xuống sàn không một tiếng động.
Tôi chợt nhớ ra và nhìn xuống chân mình, và thấy một vòng tương tự trên sàn đánh dấu vị trí của đĩa nâng đã đưa tôi và Alice lên đây. Dường như căn phòng này có những đồ vật nổi lên và chìm xuống từ sàn, tôi nhìn quanh nhưng chỉ phát hiện thấy một vòng nhỏ khác trên bức tường ở phía xa xa. Tôi không đoán nổi thứ gì sẽ nhô ra từ đó.
Tầng cao nhất trở nên rộng thênh thang khi chiếc giường biến mất.
Toàn bộ bức tường cong nối với tường kính không một vết bẩn còn những cột trụ vàng thì chống đỡ mái vòm. Mái vòm được trang trí bằng một bức họa có vẻ là dựa trên truyền thuyết của sự sáng tạo, những viên pha lê đính khắp bức họa sáng lấp lánh như những ngôi sao.
Đáng ngạc nhiên là tất cả các cây cột đều được trang trí bởi những thanh kiếm giả làm bằng vàng. Thanh nhỏ nhất cũng dài 1 m, còn thanh lớn nhất thì dài đến hơn 3 m, vì vậy kéo chúng xuống và dùng làm vũ khí có vẻ bất khả thi với chuôi kiếm nhỏ tí xíu của chúng. Lưỡi của chúng trông cũng chẳng sắc bén gì cả.
Dù sao thì, tầng 100 của Thánh Đường cũng không hề có một chỗ trốn nào, một địa điểm rất bất lợi khi chiến đấu với một Thần Thuật Sư. Xét thấy điều đó, tôi cho rằng tốt nhất nên lao đến trước khi Chudelkin kịp có cơ hội niệm thuật, nên tôi chuyển trọng tâm sang chân phải.
Nhưng trước khi thực sự kịp di chuyển, tôi trông thấy Alice nhẹ lắc đầu.
“Lao vào mà không chuẩn bị thì rất nguy hiểm. Giáo Sĩ Tối Cao - sama hẳn có những thuật có thể bắt sống chúng ta chỉ với một lần chạm. Nhất định Ngài ấy đang nhắm vào sơ hở đó bằng cách cho Chudelkin ra đánh chúng ta trước.”
“Nói mới nhớ……”
Eugeo đang đứng ở cách khá xa lẩm bẩm với giọng căng thẳng.
“Tớ có cảm giác mặc dù Giáo Sĩ Tối Cao có cơ hội nhưng lại không giết tớ. Thêm nữa là Trưởng Nguyên Lão cố ý nhảy lên…… à không, chạm vào Bercouli lúc lão ta hóa đá ông ấy.”
“Ra vậy, «quy tắc tiếp xúc trực tiếp» à.”
Tôi vừa gật đầu đồng tình vừa lẩm bẩm. Ngoại trừ các Thần Thuật công kích tầm xa như lửa hay lưỡi dao băng, cần phải chạm tay——tuy dùng chân cũng không vấn đề——vào mục tiêu thì thuật mới có thể phát huy tác dụng. Đây là quy tắc cơ bản của Thần Thuật mà cả Học viên Sơ cấp ở Học Viện cũng biết.
Nói cách khác, chừng nào chúng tôi không tiếp xúc trực tiếp với Chudelkin và Administrator thì không cần phải sợ cái thuật hóa đá khủng khiếp ấy. Nhưng đồng thời kiếm của chúng tôi cũng sẽ nằm ngoài tầm tấn công.
Do đó, chúng tôi vẫn ở thế bất lợi. Khả năng dùng thuật của Alice vượt xa tôi và Eugeo và nếu đây trở thành một trận đấu thuật tầm xa, hẳn Chudelkin có thể đánh bại cả ba chúng tôi với sức mạnh của Trưởng Nguyên Lão.
Eugeo tiếp tục nói gì đó trong khi tôi cắn môi và tiếp tục suy nghĩ.
“Ngoài ra thì…… toàn bộ cơ thể của Giáo Sĩ Tối Cao……”
Nhưng cậu ấy chưa kịp nói hết thì Chudelkin, kẻ vừa mới ngã bệt bỗng bật dậy như lò xo.
“Hohohohh!”
Nhìn chúng tôi đang vội vàng chuẩn bị tư thế, lão nở một nụ cười bệnh hoạn khác hẳn lúc trước và quay sang nịnh hót nhà chuyên quyền đứng ở phía sau lưng.
“…… Đức Thánh Mẫu thật đại lượng, rõ ràng Người có thể nghiền nát ba con bọ đáng chết kia bằng một ngón út, thế mà Người lại ban cho thần vinh hạnh đó! Nô thần sung sướng đến rơi nước mắt! Thực sự rơi nước mắtt!! Hoguh, hoguhguhguh……”
Chúng tôi chỉ biết chết lặng trước những giọt nước mắt sền sệt chảy xuống khóe mắt lão đúng như lão nói.
Chắc Administrator cũng mệt với lão rồi, ả lùi 5 m và nói một câu cụt lủn.
“…… Được, làm đi.”
“V - vângg! Nô thần sẽ chiến đấu toàn lực để đáp lại kỳ vọng của Ngưườờời!!”
Chudelkin ấn hai ngón cái vào thái dương và nước mắt lão bỗng lập tức ngừng chảy cứ như ở đó có một cái công tắc vậy. Lão hề nhỏ thó rộng miệng cười và trừng mắt nhìn chúng tôi.
“Nào, nào, nào…… các ngươi có xin lỗi ta cũng không tha cho đâu. Ta sẽ tước đi tám phần mười Sinh Mệnh của các ngươi, từng chút một cho đến khi các ngươi quỳ xuống đất mà khóc nức nở, nên sao không lo chuẩn bị tinh thần đii?”
“…… Ta nghe đủ mấy lời đần độn của ngươi rồi. Như ta đã nói ở tầng dưới, ta sẽ cắt lìa cái lưỡi bẩn thỉu của ngươi nên đừng có ăng ẳng nữa, tới đi.”
Không muốn nhượng bộ ngay cả trong cuộc khẩu chiến, Alice đáp lời rồi dùng tay phải nắm lấy chuôi thanh kiếm yêu dấu và cố định trọng tâm.
Đứng cách đây khoảng 5 m, Chudelkin lại một lần nữa khoanh hai tay trước ngực ở một tư thế quái dị.
“Nnnnnn, không thể tha thứ đượợcc!! Ngươi đã muốn được cái lưỡi tuyệt mỹ của ta liếm đến vậy thì ta sẽ liếm theo ý ngươơii! Sau khi ngươi đã bị đông cứứứng!!…… Hoaaah——!!”
Chudelkin vừa gào rú như thế vừa nhảy lên cao ngược ra phía sau, xoay người một vòng và lộn nửa vòng rồi đáp xuống đất nghe cái bịch. Lão không đáp xuống bằng chân hay tay mà bằng đỉnh đầu.
“……………”
Không chỉ tôi và Eugeo á khẩu mà ngay cả Alice cũng vậy. Đúng là Trưởng Nguyên Lão có thể sẽ vững hơn khi trồng cây chuối vì cái đầu tròn vo to quá lố nằm trên thân mình gầy như cái que đó, nhưng lão nghĩ cái quái gì vậy, tự bó chân bó tay à?
Nhưng kẻ bí ẩn đó, Chudelkin lại tỏ một bộ mặt cực kỳ nghiêm túc——do lão trồng cây chuối nên khó mà nhận thấy được——tứ chi của lão tung thẳng ra, rồi lão thét lên đoạn đầu một Thần Thuật với cái giọng xé tai.
“System…… caaaaall——!!”
Phản ứng lại, Alice rút kiếm ra với một tiếng kêu lanh lảnh. Tuy đang không biết phản ứng thế nào, tôi và Eugeo cũng đưa kiếm ra chuẩn bị.
“Generate cryogenic elementt!!”
Chudelkin hô lên thuật tạo nguyên tố lạnh nhanh đến khủng khiếp.
Từ số lượng nguyên tố được tạo thành lúc đầu, có thể đoán được đa phần sức mạnh và cự ly của các Thần Thuật tấn công tầm xa. Tôi nheo mắt để không bỏ sót những chấm sáng xuất hiện trên hai bàn tay của Trưởng Nguyên Lão.
Paan!! Ở tư thế trồng cây chuối, Chudelkin vỗ hai tay vào nhau rồi dang rộng chúng. Những đốm sáng màu xanh hiện lên trên các ngón tay của cả hai bàn tay, chúng dập dờn và phát ra tiếng động nhẹ——có tất cả 10 đốm.
“Chết tiệt, mức tối đa luôn sao, huh.”
Tôi chửi thề mà chẳng nghĩ gì mấy, nhưng điều đó cũng không phải là nằm ngoài dự đoán của tôi. Ngay cả một tay mơ chỉ biết kiến thức căn bản như tôi cũng có thể tạo ra 5 nguyên tố trên tay nếu tập trung. Nếu không tính Administrator thì Chudelkin là Thần Thuật Sư mạnh nhất của Giáo Hội Chân Lý, nên lão tạo được 10 nguyên tố trên hai tay là chuyện đương nhiên.
Alice vẫn đứng yên, nhưng tôi thì lại bước một bước về bên phải và đưa tay trái ra tạo Nguyên tố Nhiệt, tức loại nguyên tố đối lập. Eugeo cũng vào tư thế y hệt. Nếu tụi tôi tạo được mỗi người 5 nguyên tố, chúng tôi có thể sẽ kháng lại được các Nguyên tố Hàn của Chudelkin——
Thế nhưng lúc tôi chuẩn bị hô lên thì điều đó xảy ra.
Paan!! Một tiếng vỗ khác vang lên.
Đó là tiếng Chudelkin đang đứng lộn đầu khéo léo vỗ hai bàn chân trần vào nhau. Tiếp đó hai chân lão tách ra duỗi thành một đường thẳng giống như hai tay gã. Tức thì 10 đầu ngón chân lão cũng tạo ra các Nguyên tố Hàn kèm theo một âm thanh như sương giá rơi xuống.
Đứng bên trái tôi, Eugeo khản giọng lẩm bẩm một câu mà tôi hoàn toàn đồng ý.
“…… Không thể nào……”
Vừa duy trì tổng cộng 20 nguyên tố màu xanh lam trên tay và chân, Chudelkin nở một nụ cười lớn bằng cái miệng lộn ngược của mình.
“Ôhoh, ohohohohoh…… run như cầy sấy, tè ra quần rồi hả? Đừng có gộp ta với đám Thần Thuật Sư rác rưởi kia chứ?”
Ở Underworld, người ta điều khiển Thần Thuật, hay nói thẳng ra là ma thuật, thông qua khẩu lệnh và trí tưởng tượng của mình. Ví dụ như thuật chữa trị, nếu ta có thù oán trong lòng với mục tiêu thì tác dụng của thuật sẽ giảm mạnh còn nếu hết mình cầu nguyện cho ai đó hồi phục thì có thể chữa trị vượt trên mức quyền của mình.
Điều đó cũng đúng với những thuật công kích điều khiển các nguyên tố.
Tạo hình các nguyên tố được triệu hồi và bắn chúng đi yêu cầu nhiều hơn là khẩu lệnh, tức Thuật Chú. Tuyệt đối phải có một vật dẫn cho sự tưởng tượng của Thần Thuật Sư, kết nối với ý thức của người đó.
Nói ngắn gọn thì đó là ngón tay của Thuật Sư. Ta phải liên tục tưởng tượng nguyên tố kết nối với ngón tay mình trong suốt quá trình niệm thuật.
Nói cách khác, một Thần Thuật Sư dù cao cấp đến đâu thì bình thường cũng chỉ điều khiển 10 nguyên tố bằng cả hai tay. Nếu muốn vượt qua giới hạn đó mà dùng ngón chân làm mạch tưởng tượng, ta phải không ngừng lơ lửng trên trời——hoặc trồng cây chuối chỉ bằng đầu. Giống như Trưởng Nguyên Lão Chudelkin.
“Ohh, hohohoo……!”
Tiếp tục rú lên the thé, Chudelkin niệm lệnh tạo hình cho các nguyên tố với tốc độ cực nhanh và lần lượt vung gần như liên tiếp tay trái và phải về phía chúng tôi, những kẻ đang đứng sững người.
“Dischaaaar——geee!!”
Shugo -!!
Xé qua không khí, 5 cột băng tỏa ra một luồng gió lạnh và bắn về phía trước. Thêm 5 cột nữa đuổi theo sau.
Cho dù chúng tôi có muốn né thì hai lớp mũi giáo băng bắn ra tỏa thành hình quạt ở cả trên cao lẫn dưới thấp đều không hề có một điểm mù nào cả. Thấy rằng chỉ có thể đánh hạ những cột có khả năng bắn trúng tôi, tôi nắm chặt chuôi thanh kiếu yêu dấu bằng tay phải và nhìn về——
Một tia lửa vàng chắn lấy tầm nhìn của tôi.
Với một cú vung ngang, Kim Mộc Tê Kiếm của Alice chia thành vô vàn lưỡi dao nhỏ bắt đầu từ mũi kiếm, và dập dờn phân tán thành một cơn lốc xoáy.
Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Alice, nhưng cả tôi và Eugeo đều nín thở trước vẻ đẹp kinh người của nó.
Sàn tầng cao nhất của Thánh Đường chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng trắng xanh rọi vào từ cửa sổ kính nhìn về phía nam. Nhưng những cánh hoa vàng vẫn vẻ nên những đường vàng kim rực rỡ như thể chúng tự mình tỏa sáng, bay vút lên như một cơn mưa sao băng dày đặc.
“Hahh!”
Alice hô lên một tiếng lanh lảnh và vung chuôi kiếm trong tay trái xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK