Nhất Chi Mai vò vò đầu, thở dài: “Thôi được rồi, gặp phải Kim huynh, tại hạ cũng coi như biết rồi”, ngưng một chút, lại hỏi, “Không biết Kim huynh giơ một ngón tay lên như vậy là muốn một trăm lượng hay là một ngàn lượng?”
“Cái này…”, Kim Kiền đang định đáp, thì bị một tiếng hét phẫn nộ cắt ngang.
“Họ Kim kia, anh đừng có mà quá đáng!”
Chỉ thấy Tiểu Dật bộp bộp bò từ gầm giường ra, rồi xông đến trước mặt hai người như một cơn gió, hung hăng lườm Kim Kiền một trận, lại quay đầu quan sát Nhất Chi Mai từ trên xuống dưới mấy bận:
“Thì ra anh là cái gã đầy râu say rượu làm càn dạy người ta công phu một năm trước! Hừ, uổng cho Nhan Tra Dật tôi tâm tâm niệm niệm muốn bái anh làm thầy, không ngờ anh ngay cả dáng vẻ tôi thế nào cũng không nhớ! Vậy tôi còn cần loại sư phụ này làm gì nữa?!”
Nói đoạn, Tiểu Dật quay đầu, thở phì phò xông ra cửa.
Nhất Chi Mai đờ người ngay tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
“Haizz, thật đáng tiếc, một trăm lượng của mình tan thành bọt nước rồi…” Kim Kiền cúi đầu ủ rũ than thở.
“Ý, ý của Kim huynh là, tên tiểu quỷ thối Tiểu Dật kia là…”, Nhất Chi Mai lắp bắp hỏi.
“Chúc mừng Mai môn tìm được đại đệ tử, Mai huynh sau này có người kế tục, Mai môn ngày sau rạng rỡ có hy vọng rồi…”, Kim Kiền ôm quyền, chúc mừng với vẻ ỉu xìu.
Đôi mắt phượng của Nhất Chi Mai lập tức phát sáng, véo một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Kim Kiền nhìn cửa chính mở toang bốn bề thông thoáng hồi lâu, mới quay lại nói với người đang chầm chậm bước những bước nặng nề đi đến: “Nhan huynh, xin hãy nén đau thương, số trời đã định rồi.”
Nhan Tra Tán thở dài một tiếng: “Không ngờ một năm trước Nhất Chi Mai là… Haizz, hai người họ quả nhiên có duyên phận thầy trò… Chỉ là Nhan gia tôi mấy đời thanh bạch, nay lại…”
“Nhan huynh!”, Kim Kiền vỗ vai Nhan Tra Tán, “Những lời vừa rồi của Tiểu Dật huynh cũng nghe rồi đấy, tôi cảm thấy Tiểu Dật nói một câu rất đúng. Chỉ cần ra sức vì bách tính, thì cho dù thân phận nào cũng không quan trọng, quan trọng là thật lòng, không thẹn với lương tâm! Với chính mình là được!”
Nhan Tra Tán chầm chậm ngẩng lên, đôi mắt trong suốt nhìn Kim Kiền.
Kim Kiền thở dài nói với vẻ già dặn: “Đến tên tiểu quỷ thối chưa ráo máu đầu như Tiểu Dật còn hiểu rõ, lẽ nào người đọc sách thánh hiền như Nhan huynh mà vẫn còn u mê cố chấp không chịu mở rộng tầm mắt sao?”
Nhan Tra Tán nhìn chằm chằm Kim Kiền hồi lâu, trong đôi con ngươi trong suốt lấp lánh ánh sáng, rồi mỉm cười vẻ nhẹ nhõm, nói: “Là Nhan mỗ nông cạn rồi!”, lại ôm quyền, “Đa tạ Kim huynh!”
“Nhan huynh nặng lời rồi”, Kim Kiền đáp lễ.
“Đêm đã khuya, Nhan mỗ xin cáo biệt.”
“Mời.”
Nhan Tra Tán đi ra đến cửa, lại quay lại, nghiêm trang nói: “Được quen biết với Kim huynh, quả là Nhan mỗ may mắn cả đời!”
Dưới ánh trăng vằng vặc, đôi mắt của chàng thư sinh thanh tân tuấn tú trở nên trong suốt như nước, khiến Kim Kiền ngẩn ngơ một hồi, đến khi hoàn hồn lại, thì Nhan Tra Tán đã rời đi tự lúc nào.
Tống tiễn được bốn vị đại thần này, Kim Kiền cũng xem như nhẹ gánh, đưa tay vỗ vỗ má, hít sâu một hơi lên tinh thần, để đi tiễn nốt Tiểu Miêu, vị đại thần khó chơi nhất này.
Nhưng vừa quay lại, Kim Kiền giật mình thiếu chút nữa thì kinh hãi hét lên một tiếng.
Trong sắc đêm đặc quánh, Triển Chiêu đứng thẳng tắp giữa phòng, vạt áo màu lam tung bay theo gió, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lại là một màu trắng bệch, chân mày nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, mắt như hồ sâu không đáy, bất dộng nhìn chằm chằm Kim Kiền.
Kim Kiền bị nhìn tới nỗi dựng hết cả tóc gáy, chỉ cảm thấy dường như có cái gì đó rất không thích hợp.
“Triển… Triển đại nhân, ngài không sao chứ?”, Kim Kiền đánh giá kỹ lưỡng Triển Chiêu một lượt, cuối cùng có chút lo lắng, tiến lên một bước.
Triển Chiêu khẽ động, ánh mắt thoáng lướt đi, đột nhiên lùi lại một bước.
Trước giờ đều là Tiểu Miêu từng bước từng bước áp sát gây sự với mình, sao hôm nay lại căng thẳng sợ hãi vậy? Lẽ nào Tiểu Miêu đã làm chuyện gì xấu xa có lỗi với mình?
Kim Kiền âm thầm phỏng đoán, lại bước tới trước một bước: “Triển đại nhân, có thật là ngài không sao chứ?!”
“Đừng tới đây!”, Triển Chiêu thình lình hét lên một tiếng, dọa cho Kim Kiền giật bắn mình lảo đảo lùi lại mấy bước, gót chân đụng vào bậc cửa, nhất thời mất thăng bằng, ngã ra phía sau.
Trên mặt Triển Chiêu thoáng hiện vẻ hoảng hốt, thân hình vọt tới trước định đưa tay đỡ Kim Kiền, nhưng khi ngón tay chàng còn cách cánh tay Kim Kiền chưa đầy một tấc, lại dừng lại.
Kim Kiền nhất thời ngã chổng vó, rên lên mấy tiếng ui da đau đớn.
“Xin, xin lỗi!”, Triển đại nhân bình thời trầm ổn chừng mực, lúc này lại chẳng biết phải làm sao đứng tần ngần bên cạnh Kim Kiền, “Triển, Triển mỗ không cố ý…”
“Không sao, không sao, thuộc hạ da dày thịt thô, bị ngã một hai cái cũng chẳng vấn đề gì”, Kim Kiền xoa xoa mông loạng choạng đứng lên, tuy miệng nói không sao, nhưng bị ngã rầm một cú đau điếng như vậy lại khiến đôi mắt nhỏ của Kim Kiền đỏ lên.
Chẳng ngờ Triển Chiêu vừa thấy ánh lệ trong đôi mắt của Kim Kiền, mặt thoáng biến sắc, đưa tay túm chặt vạt áo trước ngực, lùi lại mấy bước: “Triển, Triển mỗ cáo từ trước!”
Nói đoạn, chàng tung người, mũi chân điểm lên mái nhà, lao đi như tên bắn.
“Ớ?”, Kim Kiền ôm mông, chẳng hiểu ra làm sao, “Triển đại nhân, ngài định đi đâu vậy? Phòng ngủ của ngài không phải bên cạnh phòng thuộc hạ sao…”
Dưới ánh trăng trong vắt, bóng áo lam trên không trung khựng lại, nhưng rồi vẫn kiên định phi về nơi xa.
Kim Kiền ngửa cổ nhìn đến nửa tuần trà, mới lắc lắc đầu, quay về phòng đóng cửa lại, thu dọn qua các thứ trong phòng một chút, rồi chui vào ổ chăn.
Trong phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Hồi lâu, cái người tên Kim Kiền đang cuốn chăn quanh mình như con nhộng trên giường kia đột nhiên “phá kén” chui ra, thở hổn hển kêu lên:
“Đều tại con chuột thối kia, ăn no rửng mỡ mời ai uống rượu thì không mời, lại mời ngay Tiểu Miêu vốn tửu lượng chẳng nhiều nhặn gì cho cam. Cũng không biết Tiểu Miêu bị ngộ độc rượu hay dị ứng với cồn, mà đêm nay lại làm mấy chuyện không bình thường vậy!”
Thở phì phò mấy cái liền, Kim Kiền lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa hết, cái con chuột đó còn chạy đến phòng mình ba hoa một hồi, nói cái gì mà ‘không gặp được thì cứ nghĩ đến, tới khi gặp rồi lại bị người ta làm cho tức chết, không thể chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu về người đó, thấy người đó bị oan uổng, ấm ức trong lòng liền khó chịu’ vớ va vớ vẩn, cho dù chuột bạch anh có muốn tìm tôi làm mối, cũng phải chọn lúc ban ngày ban mặt trời trong nắng ấm để đưa bạc chứ! Đằng này nửa đêm nửa hôm lại đến nói linh ta linh tinh, báo hại tôi bị hậu di chứng đây này! Bây giờ đầu óc đều là… Hừ!”
Tiếng chửi mắng đột nhiên dừng lại, nếu có gương ở đây, nhất định Kim Kiền sẽ có một phát hiện vô cùng “vui vẻ lẫn kinh ngạc”, vẻ mặt lúc này của nàng và biểu cảm vừa nãy của Triển Chiêu y chang nhau.
“Mà, mà nói như vậy, mình hình như cũng không gặp được người đó thì cứ thấy nhơ nhớ, gặp rồi đa phần là bị làm cho tức chết, không chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu người đó, thấy người ta bị oan uổng, ấm ức trái tim cứ thắt lại, còn chẳng màng sống chết, liều mình xả thân vì nghĩa, mà bộc lộ thân phận để cứu người…”
“Aaaaaaa! Không phải chứ?! Mình, mình sao có thể đối với con mèo đó… Không không không, bình tĩnh, phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể nào! Tuy triệu chứng giống nhau, nhưng nguyên nhân bệnh của mình và chuột bạch về bản chất là khác nhau.”
“Ừm… Để mình nghĩ xem nào, không gặp được Tiểu Miêu cứ thấy nhơ nhớ… Đây là vì… đúng là vì Tiểu Miêu tướng mạo quá tốt, cái đó gọi là lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, cho nên muốn gặp Tiểu Miêu cũng là chuyện bình thường!”
“Không chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu về Tiểu Miêu… Đây, đây đương nhiên là bởi Tiểu Miêu là người đại diện phát ngôn của Khai Phong phủ, bôi nhọ gièm pha Tiểu Miêu chính là bôi nhọ gièm pha Khai Phong phủ, cũng tức là cắt đứt con đường tiền tài của mình, mình tất nhiên phải không thích rồi!”
“Về phần đến khi gặp Tiểu Miêu thì phần lớn đều bị Tiểu Miêu làm cho tức chết… Chính là, chính là, đây chắc chắn không phải oan gia vui vẻ gì gì đó đâu, huống hồ cũng chẳng phải bị làm cho tức chết, mà là bị Tiểu Miêu tính khí xấu xa chỉnh cho dở sống dở chết, cái này có thể bỏ qua, bỏ qua!”
“Cuối cùng, nhìn thấy Tiểu Miêu bị oan uổng ấm ức, trái tim cứ thít lại… Ưm, đây, đây là… là vì… vì… đúng rồi, là vì Tiểu Miêu là bảo vật chấn phủ của Khai Phong phủ, là đầu mối của tất cả phúc lợi, cho nên nếu Tiểu Miêu bị oan uổng, ấm ức, sẽ khiến cho tâm tình sa sút, mà tâm tình sa sút thì dẫn đến phúc lợi bị giảm xuống, cho, cho nên… Vì phúc lợi và tiền thưởng của mình, mình mới mạo hiểm bộc lộ thân phận để cứu người! Không sai! Chính là như thế!”
Phân tích xong bệnh trạng của bản thân, Kim Kiền vô cùng hài lòng, nhất thời vui vẻ sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm thư thái, ngả đầu xuống ngủ, chưa đầy mấy giây, nàng liền tiến vào mộng đẹp.
Vì thế, vấn đề vô cùng quan trọng này đã bị cái người hiện đại nào đó với tinh thần AQ tự kỉ ám thị mình, tự thôi miên mình một cách thành công, ném ra sau đầu rất xa, rất xa.
Mà trên nóc một tòa tửu lâu ở phía tây thành Biện Kinh, vị đại hiệp giang hồ tự xưng “phong lưu thiên hạ chỉ mình ta” nào đó cũng đang làm cái việc y chang Kim Kiền trong gió lạnh vù vù.
“Nói bậy nói bạ! Toàn là lời bậy bạ!”, Bạch Ngọc Đường ôm đầu, lẩm bẩm, “Nghĩ đến con mèo thối kia là vì mèo thối còn chưa phân thắng bại với Bạch Ngũ gia ta, hết lần này tới lần khác đến tìm Tiểu Miêu không phải đang phá án thì đi bắt người, tỉ thí không thành Ngũ gia ta đương nhiên bị chọc cho tức chết rồi.”
“Về phần không chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu xú miêu, đây, đây đương nhiên là, xú miêu tuy không bằng, nhưng danh tiếng trên giang hồ cũng xem như ngang ngửa với Ngũ gia ta. Nói xấu hắn khác nào nói xấu Ngũ gia ta, tất nhiên là không chịu được rồi!”
“Còn, còn có trái tim… Cái, cái này là vì Ngũ gia bị mất đi bằng hữu thân thiết cho nên… cho nên… A! Thì ra Ngũ gia ta đã coi xú miêu là bằng hữu rồi, cho nên mới như thế! Thì ra là như vậy! Ta đã nói mà, Ngũ gia ta phong lưu tiêu sái một đời, có biết bao nhiêu thục nữ danh môn để ý mà ta còn chướng mắt, sao có thể với một tên nam nhân thối được… Hừ!”
“Huống hồ nghĩ lại, thì hình như đối với Tiểu Kim cũng như vậy… Khoan đã… Tiểu Kim cũng là một tên nam nhân thối! Không đúng, không đúng, đối với Tiểu Kim như vậy nhất định là do coi Tiểu Kim như đệ đệ ruột của mình, nhất định là như thế, nhất định là như thế!”
Thế là cái con chuột say nào đó cũng đang ngoan cường bền bỉ tự giải vây trị liệu cho chính mình, vết thương tâm lý dưới sự chăm sóc vỗ về đó đã hồi phục lại khỏe mạnh kiện khang.
Mà trên một gốc cây trăm năm tuổi xa xa phía đông thành Biện Kinh, cái vị Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ cương chính, công bằng, chính trực, thành khẩn, tận tụy nào đó hiển nhiên không có tố chất tự thôi miên tự kỷ ám thị mình như hai cái người xuất sắc kia.
Lúc này, bóng dáng màu lam thẳng như cán bút đang đứng trên ngọn cây cổ thụ, nhìn vầng trăng trong vắt vằng vặc tỏa ánh bạc trên bầu trời, mặc cho vạt áo rồi ống tay áo múa lượn trong gió, mặc cho những sợi tóc đen mượt phất qua gương mặt tuấn tú.
“Tình nồng thắm thiết…”, đôi mày lưỡi mác khẽ nhíu.
“Tương tư thấu xương…”, khóe miệng dâng lên nét cười khổ.
“Rễ tình cuốn chặt…”, ngón tay thon dài xoa xoa trên ngực.
Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài run run: “Quả nhiên… hết thuốc chữa rồi…”
Kim Kiền cảm thấy rất không thoải mái đã nhiều ngày nay rồi, cũng không thể nói rõ chỗ nào không ổn, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cả người bứt rứt, làm cái gì cũng không có tinh thần.
Vì thế còn đặc biệt đi đến ngân hiệu thăm viếng xem xét tình hình tám mươi lượng vàng đang trong giai đoạn gửi “chết” của mình, rồi nhất nhất kiểm tra từng chỗ giấu tiền riêng ở trong hốc tường, dưới nền gạch, sau tủ quần áo, nhưng tình huống lại vẫn chẳng có chuyển biến gì tốt đẹp.
“Chẳng lẽ là cảm mạo rồi? Hay bị phong hàn?”, Kim Kiền ngồi bên bậc cửa, sờ lên mạch của chính mình, mặt mày buồn bực, “Nhưng mạch tượng này không giống mà…”
“Kim huynh, huynh đây là?”, Nhan Tra Tán ôm một chồng giấy tờ trên đường đi ngang qua thì dừng lại, lo lắng hỏi, “Sắc mặt kém hơn bình thường, có phải bị bệnh rồi không?”
“Hình như không phải…”, Kim Kiền vò vò đầu, “Nhan huynh, lại tới khách sảnh đưa công văn giúp Công Tôn tiên sinh sao?”
Nhan Tra Tán gật gật đầu.
“Tiểu Dật để lại thư rồi trốn đi, huynh là ca ca, một chút cũng không lo lắng sao?”, Kim Kiền có chút khó hiểu nói.
Không sai, hai ngày sau cái “đêm hỗn loạn” kia, Tiểu Dật để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi, nói là muốn tìm một vị sư phụ mạnh hơn Nhất Chi Mai gấp trăm lần trên giang hồ để giúp nhóc hoàn thành giấc mộng nghĩa tặc đệ nhất thiên hạ.
“Có gì phải lo lắng chứ?”, Nhan Tra Tán cười đáp, “Không phải Mai huynh gấp gáp đuổi theo hệt như lửa cháy sau mông đó sao? Với bản lĩnh của Mai huynh, tại hạ tin chỉ chưa đầy nửa ngày Mai huynh nhất định sẽ tìm được Tiểu Dật.”
“Nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, một chút tin tức cũng không có…”
“Chắc hẳn là ai đó không chịu nhận Mai huynh làm sư phụ, Mai huynh đang đau đầu không rảnh để truyền tin tức về”, Nhan Tra Tán suy đoán.
Kim Kiền nhìn khuôn mặt thản nhiên của Nhan Tra Tán, híp mắt cười gian: “Nhan huynh nghĩ thông rồi sao? Không phải Nhan huynh nói Nhan gia mấy đời thanh bạch, nếu nảy ra một tên trộm…”
“Chỉ cần Tiểu Dật một lòng hướng thiện, cho dù là nghĩa tặc nổi danh thiên hạ thì có gì là không được?”, Nhan Tra Tán mỉm cười, “Ngay cả Nhan mỗ hủ nho này còn có thể hiểu rõ, Kim huynh đường đường là hiệu úy đại nhân của Khai Phong phủ lẽ nào lại u mê cố chấp không chịu mở rộng tầm mắt sao?”
“Hả?”, Kim Kiền lần đầu tiên ở chính địa bàn của mình bị chẹn họng cho không biết nói gì, sửng sốt hồi lâu rồi mới hoàn hồn lại, nheo mắt vẻ hung tợn nói, “Nhan huynh thực giỏi ăn giỏi nói! Có cơ hội không bằng cùng ra chợ với tôi để rèn giũa luận bàn chứ nhỉ?”
“Kim huynh nói đùa rồi”, Nhan Tra Tán cười ha ha vội vàng bỏ chạy, ôm chồng giấy tờ lao vụt đi nhanh như chớp, “Bản lĩnh của Kim huynh tại hạ rất rõ, chuyện rèn giũa luận bàn này vẫn là bỏ qua thôi.”
“Xem như tên tiểu tử nhà anh trốn nhanh!”, Kim Kiền dáng vẻ hăng máu không đánh mà thắng, bỗng cảm thấy sự khó chịu buồn bực trong lòng ngực mình tựa như tiêu tán đi không ít.
Nhưng bên ngoài cửa viện truyền đến một âm thanh lại khiến cho cái sự buồn bực khó chịu kia xông thẳng lên não Kim Kiền.
“Ớ? Tiểu Miêu, ngươi làm gì mà đứng ngẩn ra đây thế? Không lẽ đang nằm mơ giữa ban ngày?”
Kim Kiền quay lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường ôm kiếm nhảy từ trên tường xuống, liếc nhìn cái người áo lam đứng ở cửa viện cứ hệt như cọc gỗ kia đùa giỡn nói.
Đến khi ánh mắt lướt đến bóng áo lam thẳng tắp kia, Kim Kiền cảm thấy tim mình đập đánh thịch một cái.
Bóng dáng ấy vẫn thẳng như thân tùng thân bách, y phục màu lam vẫn như xưa, mi mày tựa lưỡi mác, con ngươi vẫn sáng như sao, nhưng…
“Xú miêu! Sao mới mấy ngày không gặp ngươi đã gầy rộc đi như thế này rồi?”, chuột bạch kêu lên.
Đâu chỉ gầy rộc đi?!
Kim Kiền âm thầm đau đớn: Nhìn kích thước vòng eo kia đi, tối thiểu cũng phải hụt đi một tấc hai phân, lại nom hai quầng mắt thâm sì kia nữa, chí ít cũng phải bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, còn có mức độ xám xỉn của làn da, số lượng tơ máu trong đôi mắt đỏ quạch… Đây, đây đây đây, sao đang yên đang lành thần tượng số một của Khai Phong phủ lại biến thành dáng vẻ mèo bệnh, hơn nữa còn rất nguy kịch thế này?
Lẽ nào là bệnh nan y gì đó hay trúng độc khó giải? Không đúng, không đúng, nếu nói là bị bệnh hay trúng độc, thì chẳng bằng nói là… Cái từ đó là gì ấy nhỉ… Đúng rồi, suy nhược thần kinh!
Lẽ nào Tiểu Miêu bị đả kích gì đó dẫn đến chấn thương tâm lý quá nặng?!
“Bạch huynh, Kim hiệu úy, Triển mỗ có lễ”, vị hộ vệ đại nhân nào đó bị nghi ngờ là đang chịu chấn thương tâm lý quá nặng lại hướng hai người ôm quyền nho nhã lễ độ chào hỏi.
Hai người Kim, Bạch đồng thời ngẩn ra.
“Triển Chiêu ngươi không sao chứ?!”, Bạch Ngọc Đường kinh hãi kêu lên.
“Triển đại nhân ngài vẫn khỏe chứ?!”, Kim Kiền kinh hoàng thất sắc, chỉ cảm thấy sự khó chịu bứt rứt trong ngực kia lại càng tăng thêm, đè ép tới nỗi trái tim cơ thể từng khúc từng khúc ngâm ngẩm đau nhức.
Con mèo này không phải là uống nhầm thuốc đấy chứ? Trước đây mỗi lần thấy mặt mình, thì không phải lôi mình đi tuần phố, bắt đứng trung bình tấn, giọng điệu tuy rằng không phải là hung thần ác sát gì, nhưng tuyệt đối rất dứt khoát đầy sức mạnh, không giống như bây giờ… Giống như… tựa như gặp một bà thím quét rác bên đường nào đó nhàn nhạt chào một tiếng… Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề!
“Bạch huynh, Kim hiệu úy, Triển mỗ còn có công vụ phải làm, xin cáo từ trước”, Triển Chiêu hờ hững gật đầu, xoay người định đi.
“Triển Chiêu! Có bản lĩnh thì ngươi đi đi cho ta xem!”, Bạch Ngọc Đường lửa giận bốc cao ba trượng, keng một tiếng rút bảo kiếm Họa Ảnh ra, chặn ngang đường Triển Chiêu, “Mấy ngày nay ngươi đi sớm về muộn, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy đâu thì cũng bỏ qua đi, nhưng vừa mới gặp mà đã quái quái gở gở như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, có lời nào mà không thể đối mặt nói rõ?! Sao phải giấu giấu giếm giếm như đàn bà vậy hả!”
“Mấy ngày nay Triển mỗ công vụ bận rộn, không rảnh vui đùa ầm ĩ cùng Bạch huynh!”
“Được, được lắm! Cứ cho là ngươi không có thời gian rảnh để cùng Bạch mỗ ‘người ngoài’ này nói chuyện phiếm, nhưng Tiểu Kim là thuộc hạ của ngươi, vì sao vừa thấy hắn, ngươi đã làm ra vẻ ngượng ngượng ngùng ngùng như vậy?”
“Triển mỗ ngượng ngượng ngùng ngùng khi nào?!”, Triển Chiêu thình lình gắt lên một tiếng, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Hừ! Còn nói không ngượng ngượng ngùng ngùng?!”, Bạch Ngọc Đường gay gắt, dáng vẻ như bắt thóp được người khác, “Từ khi ngươi bước vào viện đến giờ, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn Tiểu Kim một cái… Chẳng lẽ ngươi đã làm chuyện gì khuất tất có lỗi với Tiểu Kim?”
Bạch Ngọc Đường nhắc tới, lúc này Kim Kiền mới giật mình nhận ra, cái cảm giác bức bối kỳ lạ mấy ngày nay từ đâu mà có.
Rõ ràng bây giờ mình và Triển Chiêu là hàng xóm của nhau, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên chuyển đến Tiểu Miêu say tự tìm đến ra, thì mấy hôm nay xác suất gặp Triển Chiêu cơ hồ bằng không.
Mà đại nghiệp đứng trung bình tấn trường kỳ kiên trì không ngừng nghỉ cũng đột nhiên dừng lại một cách khó hiểu.
Thường ngày lúc Triển Chiêu ra lệnh cho mình, tuyệt đối là nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sáng quắc chẳng chút né tránh, nhưng hôm nay, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn mình lấy một cái.
“Triển đại nhân, chẳng lẽ thuộc hạ đã làm sai điều gì rồi…”, Kim Kiền vội bước lên một bước, gấp giọng kêu lên, “Triển đại nhân xin ngài cứ trách phạt thuộc hạ, thuộc hạ dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không chớp mắt!”
“Kim hiệu úy nghĩ nhiều rồi”, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt đều đều, “Triển mỗ đích thực có công vụ phải làm, xin cáo từ trước.”
Nói đoạn, bóng áo lam nhanh chóng rời đi chẳng chút lưu luyến.
“Xú miêu, ngươi đứng lại cho Ngũ gia ta!”, Bạch Ngọc Đường đuổi theo.
Nhìn bóng lưng của một mèo, một chuột. Kim Kiền cảm thấy hư thoát, chân mềm nhũn, ôm đầu ngồi xổm tại chỗ, cảm giác bản thân cũng sắp bị suy nhược thần kinh rồi.
“Tiêu rồi, tiêu rồi… Chẳng lẽ chuyện mình trộm kiếm tuệ, đai lưng của Tiểu Miêu đem bán bị phát hiện rồi… Không đúng, lần trước không phải đã trách phạt xong rồi ư? Nếu không thì là ga trải giường Tiểu Miêu vừa mới lĩnh về bị mình cắt ra làm khăn tay bán cho khu đèn đỏ… Cũng không đúng, hạng mục này của mình vẫn còn trong giai đoạn điều tra thăm dò thị trường, vẫn chưa tiến hành mà! Vậy, vậy rốt cuộc là vụ mua bán nào bị phát hiện chọc giận Tiểu Miêu thành bộ dạng kỳ quái này chứ aaaa?! Không được, mình phải đi đến phòng Tiểu Miêu xóa dấu vết, xem xem có dấu vết nào mà mình sơ hở bỏ quên không!”
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hạ quyết tâm, xoay người chạy tới phòng của Tứ phẩm hộ vệ.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, thì thấy một mỹ thiếu niên hệt như bước từ trong tranh ra gấp gáp chạy vào trong viện, túm lấy cánh tay Kim Kiền kéo ra ngoài: “Tiểu Kim, gay rồi, gay rồi! Nhanh, nhanh đi giúp ta một chuyến!”
“Phạm tiểu vương gia?”, Kim Kiền kinh ngạc, “Ngài đây là?”
Phạm tiểu Vương gia đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng: “Một vị bằng hữu ta quen thời gian trước khi xuất môn ra ngoài du lịch, đã gửi bồ câu đưa thư nói rằng trong nhà hắn có người trúng độc, không ai giải được! Tiểu Kim, đệ nhất định phải giúp ta chuyện này!”
Đôi con ngươi ánh nước trước mặt Kim Kiền lóng lánh sáng lên, nhất thời hai mắt Kim Kiền như hoa đi, ngơ ngẩn gật đầu: “Có thể, có thể, nhưng thuộc hạ phải xin nghỉ phép với Công Tôn tiên sinh trước…”
“Ta vừa mới nói với Công Tôn tiên sinh rồi, Công Tôn tiên sinh đã đồng ý!”
“Nhưng… thuộc hạ còn phải…”
Nhưng còn phản ứng kỳ quái của Tiểu Miêu thì phải làm sao bây giờ? Mình còn phải đi kiểm tra một chút…
“Lần này xuất môn chi phí tiêu dùng ta bao toàn bộ! Bằng hữu của ta còn nói nếu trị khỏi cho người nhà hắn, hắn sẽ xin hậu tạ! Tiểu Kim, không phải là ta khoa trương, nhưng vị bằng hữu đó của ta vung tiền như tát nước!”
Hai lỗ tai của Kim Kiền phóc một cái dựng thẳng lên, trong đôi mắt nhỏ dài bắn ra những tia lửa điện lấp lánh lóa mắt.
“Cứu người như cứu hỏa, Vương gia, chúng ta còn chờ gì nữa?! Còn không mau mau khởi hành?”, Kim Kiền kéo Phạm tiểu vương gia lao đi như gió bụi cuốn mù mịt, chớp mắt đã đem Tiểu Miêu với những hành vi bất bình thường quăng xa ba dặm ra sau đầu rồi.
Nhưng Kim Kiền đang bị bạc che mờ mắt đã quên mất một điều, cấp trên của nàng ngoại trừ Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, còn có một vị Tứ phẩm hộ vệ đại nhân.
Mà Kim Kiền lại chẳng nhớ gì đến việc bản thân phải lần lượt xin nghỉ phép với những người này, tất cả đều quên sạch sành sanh, thậm chí ngay cả việc trên đường đi mình có thể bị kẻ thù của hai vị sư phụ tìm tới trả thù cũng quên triệt để…
Thế là, sau khi Kim Kiền “không từ mà biệt”…
Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đại nhân liền bắt đầu kiếp sống ác mộng, mất ngủ triền miên;
Còn Bạch Ngọc Đường thì nghênh đón chuỗi ngày “tươi đẹp” không ngơi không nghỉ nửa đêm canh ba bị cái vị hộ vệ nào đó đạp ra khỏi ổ chăn ép buộc luận bàn võ nghệ;
Mà trên dưới Khai Phong phủ mở màn ngày tháng như địa ngục “ban đêm bị miêu thử đại chiến giật mình thức giấc rồi chẳng cách nào ngủ tiếp, ban ngày thì chịu đựng áp suất vô hình chẳng biết từ đâu tới của cái vị hộ vệ mặt đen nào đó”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK