Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dô… ta… nààooo!”

Dốc hết sức mà hô, tôi kéo người lên lần thứ bao nhiêu không đếm xuể, rồi móc chân phải vào gờ đá hoa và trèo lên đó rồi nằm bẹp xuống sàn nhà trơn nhẵn.

Khớp và cơ bị chèn ép quá giới hạn của tôi quặn đau cứ như đang cháy xì xèo vậy. Những giọt mồ hôi lớn không ngừng trút xuống trán và cổ tôi, tôi chỉ biết thở hổn hển chứ chẳng còn sức mà đưa ngón tay vuốt chúng đi. Cái cảm giác mệt mỏi vô cùng này thực tế đến mức khiến tôi gần như không thể tin rằng thế giới này là là một thế giới ảo do STL tạo ra.

Cuối cùng thì tôi đã đến được tầng 95 của Thánh Đường Trung Tâm sau khoảng 2 giờ khổ sở khi đã đợi trăng lên và leo tường trở lại, nhưng giờ tôi chẳng còn sức mà nhìn quanh nữa. Vung tay chân ra, tôi nhắm mắt lại đợi Sinh Mệnh của mình hồi phục ít nhiều.

Đích đến, tức tầng 95 chỉ cách mái bằng có bố trí lũ «minion» có 7 tầng, nhưng tôi lại mất nhiều thời gian và công sức đến vậy để leo quãng đường đó là do cái cô nàng hiệp sĩ hoàng kim giáp được buộc chặt vào lưng tôi bằng sợi xích mỏng này.

Vài tiếng trước, Hiệp Sĩ Alice Synthesis Thirty đã dùng ý chí của bản thân để vượt qua được thứ chắc hẳn bị đặt lên tất cả cư dân của Underworld, «phong ấn của mắt phải»—cảnh báo hệ thống bí ẩn đó, nhưng cái giá mà cô ấy phải trả quả nhiên là rất lớn.

Con mắt phải tựa ngọc thạch anh của cô ấy bắn ra ngoài không còn một vết tích và cú sốc từ cơn đau khiến cho Alice bất tỉnh.

Không rõ có phải vì linh hồn của họ được đặt trong loại vật chứa nhân tạo, Lightcube, hay không mà cư dân Underworld tương đối yếu đối với các chấn động tâm lý. Khi đau khổ, sợ hãi, hay giận dữ cùng cực và vân vân—tuy rằng những cảm xúc đó khá hiếm thấy vì hành vi phạm tội hầu như không tồn tại ở thế giới này—họ sẽ mất ý thức một thời gian, hẳn là để bảo vệ Fluctlight khỏi gặp lỗi nghiêm trọng. Giống như những gì đã xảy ra với Selka, em gái Alice vậy, khi cô bé bị một đội goblin bắt giữ ở hang động trong dãy núi phía bắc 2 năm trước.

Tôi đoán rằng Alice cũng chỉ mất ý thức để làm giảm thiểu cú sốc từ việc phá vỡ phong ấn đó mà thôi và cô ấy rồi sẽ tỉnh lại. Nếu Fluctlight của cô ấy gặp lỗi nghiêm trọng thì cô ấy đã chết ngay tại chỗ giống như Trưởng Kiếm sĩ Tập sự Raios Antinous rồi.

Nghĩ mới thấy, thật đáng kinh ngạc là 2 ngày trước trong phòng Raios, Eugeo cũng gặp phải hiện tượng tương tự như Alice nhưng vẫn có thể rút kiếm mà không bị mất ý thức. Khi chúng tôi bị giam vào phòng kỷ luật thì trạng thái tinh thần của cậu ấy không được tốt, nhưng khi tôi bắt chuyện thì cậu ấy vẫn trả lời trôi chảy.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ được nguyên nhân của sự yếu đuối về mặt tinh thần và sự phục tùng luật lệ một cách tuyệt đối của họ, nhưng chí ít thì cư dân của Underworld không phải không thể vượt qua được những điều đó. Eugeo và Alice chính là bằng chứng rõ ràng. Cư dân của Underworld là những trí thông minh do con người tạo ra—AI, nhưng sức mạnh linh hồn của họ không thua kém gì so với con người ở thế giới thực cả…

Lúc ở trên cái mái bằng có những con minion, tôi vừa trầm ngâm về những điều đó vừa đợi Alice hồi phục, nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua mà nữ hiệp sĩ vẫn không tỉnh lại. Tôi đã cầm máu mắt phải của cô ấy bằng Thần Thuật, nhưng Thần Lực Không Gian thì hiếm hoi, tôi lại còn chẳng phải một thuật sư giỏi giang gì mà chữa trị hoàn toàn được vết thương đó. Trong lúc tôi ngồi đợi thì trăng dần lên cao và tài nguyên không gian bắt đầu được bổ sung trở lại, nhưng tôi phải để dành chỗ đó để tạo piton mà leo tường. Tôi xé gấu áo ra làm một dải băng cấp thời và quấn nhẹ lên mặt Alice, rồi quyết định leo lên tòa tháp với nàng Hiệp Sĩ Hợp Nhất bất tỉnh trên lưng.

Khi thu sợi xích nối giữa cơ thể chúng tôi và cõng thân thể mảnh mai mà nặng trịch của Alice, tôi đã nghĩ đến việc bỏ lại bộ giáp vàng và thanh Kim Mộc Tê Kiếm vốn chiếm đa phần trong lượng. Nhưng Alice đã quyết tâm chiến đấu cùng tôi thì có ngốc mới vứt bỏ chỗ trang bị đó.

Lại một lần nữa chịu thua số phận, tôi buộc chặt nàng hiệp sĩ đang cõng và bắt đầu leo bức tường dựng đứng về phía mục tiêu của tôi, phần trên của tòa Thánh Đường chìm vào bầu trời đêm. Khi nhìn thấy một mái bằng mới sau 2 giờ cực kì khổ sở, tôi thả lỏng người đầy nhẹ nhõm đến nỗi đánh rơi một chiếc piton. Lạy trời là không có ai đứng ở dưới đó.

Dù sao thì tôi cũng đã leo bức tường dựng đứng, thẳng băng này 90 m để đến mục tiêu là tầng 95 này rồi, nếu tôi nằm xuống chợp mắt một lát thì chắc cũng được tha thứ thôi. Mà dù không được thì tôi vẫn quyết nằm lì thêm 3 phút nữa đấy.

Tôi thu hết quyết tâm và nới lỏng cơ thể mình, đắm chìm vào thỏa mãn, nhưng một chướng ngại hiện lên phía sau tôi, một giọng nói dịu dàng.

“U…uhm…”

Hơi thở của nàng hiệp sĩ cù vào gáy tôi khi cô tỉnh dậy.

“…Tôi… đang ở đâu… làm thế nào mà…”

Những tiếng lẩm bẩm ấy phát ra từ Alice trước khi cô cố ngồi dậy, tuy nhiên chuỗi xích lập tức căng ra và sức nặng lập tức kéo lưng tôi lại.

“Những chuỗi xích này… Kirito… đừng nói với tôi rằng anh đã mang tôi… lên tới tận đây…?”

Đúng đó, tỏ ra một chút biết ơn về điều đó đi. Tôi lẩm bẩm với chính mình trong một quãng ngắn.

“Tránh xa tôi ra, đồ ướt đẫm mồ hôi! Nó thấm vào bộ đồ của tôi rồi! Nhanh lên, tránh ra!”

Và sau khi thúc một phát vào gáy tôi với tiếng thét đó, trán của tôi đập xuống sàn đá cẩm thạch với toàn bộ sức mạnh của cô gái gửi vào nó.



“Cô quá đáng thật đấy…Đau bỏ xừ…”

Sau khi vội vã tháo gỡ chuỗi xích và hạ cái “hành lý” trên lưng mình xuống, tôi dựa vào cây cột trụ tròn rồi thở dài.

Tuy nhiên, đối với nàng hiệp sĩ kính mến, cô ấy không nhận ra những nỗ lực vất vả của tôi và phủi vạt áo trắng của mình với vẻ mặt cau có. Đúng như tôi nghĩ, các nếp nhăn xuất hiện trên chán cô khi cô thắt chặt cái khăn mà liên tục chạm vào cổ tôi khi tôi bế cô ấy. Sau khi chứng kiến những hành động đó, ít nhất tôi không thể không có một chút quở trách nhẹ.

“Nếu nó khiến cô khó chịu đến vậy, sao cô không đi tắm hay làm cái gì đó tương tự, nữ hiệp sĩ vĩ đại?”

Nó như một cú thúc vào cái tính câu nệ của Alice, nhưng khi người nhận nó bắt đầu nghiêng đầu mình để xem xét sự việc, tôi phải tiếp tục nói trong bối rối.

“Không, chỉ là nói đùa thôi! Không đùa cợt về việc trở lại các tầng ở giữa nữa nha.”

“Không, không cần phải đi xa vậy đâu, khoảng 5 tầng phía dưới… ở tầng thứ 90, có một nhà tắm lớn cho các Hiệp Sĩ Hợp Nhất.”

“Cái….”

Lần này tôi là người run lên. Sẽ là nói dối nếu tôi nói mình không muốn làm sạch cơ thể và quần áo của mình, thứ dính đầy bụi và mồ hôi do những trận chiến khốc liệt liên tiếp sau khi thoát khỏi nhà tù dưới lòng đất, cùng với việc phải leo tường nữa.

Không cần phải là một nhà tắm, dù là một chậu nước ở gần đây thì—tôi nghĩ về nó trong khi liếc qua xung quanh một lần nữa.

Tầng 95 của Thánh Đường, «Hiển Tinh Vọng Lâu», được xây dựng như một boong quan sát khổng lồ hệt như ý nghĩa trong cái tên của nó. Đó là lý do chúng tôi chọn nơi này làm đích đến, không có một bức tường nào bao quanh cái tầng vuông vắn, và các cột trụ đỡ trần nhà cách nhau khoảng chừng 3 mét. Sau khi chứng kiến công trình này hoàn hảo nhường nào, tôi không thể không gật đầu đồng tình với quyết định của Administrator vì đã đặt những bức tượng minion phía dưới bức tường một chút để ngăn chút cơ hội còn lại cho những kẻ xâm nhập.

Phần chu vi ngoài cùng, nơi Alice và tôi vừa từ đó lên, là một cái mái bằng bao quanh tầng với các lối đi vào ngắn hướng vào phía trong từ các vị trí khác nhau. Những bộ bàn ghế được thiết kế tinh xảo, nhiều tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch và những bụi cây xanh tươi được đặt ở cao hơn một chút. Ngồi xuống những chiếc ghế vào tầm chiều chiều, thay vì nửa đêm như lúc này, rất có thể sẽ đem lại một viễn cảnh không trung tuyệt đẹp của Underworld, kéo dài một cách vô tận.

Các sảnh lớn dẫn lên xuống có vẻ như được xây dựng về phía bắc. Nhưng cũng đã muộn mà vẫn không có dấu hiệu của bất kì ai khác ngoài chúng tôi vào lúc này.

Eugeo đã vượt qua tầng 95 này chưa nhỉ?

Hơn 7 tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc chúng tôi bị tách ra ở tầng 80. Xem xét một cách hợp lý thì Eugeo đã phải đến nơi này nhanh hơn chúng tôi, những người phải hết sức đấu tranh để leo trên những bức tường ngoài.

Nhưng vấn đề là sẽ có một kẻ địch hùng mạnh trên đường đi của Eugeo, mạnh hơn những minion mà chúng tôi đã chiến đấu—chính là Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli. Người anh hùng trong truyền thuyết, được cho là mạnh hơn cả Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio, người đã chiến đấu quyết liệt với tôi và dẫn đến một trận suýt hòa, và cả Alice, người có thể đối phó với tôi mà không gặp bất cứ khó khăn gì.

Tất nhiên, Eugeo không yếu. Thậm chí cậu ta còn có thể vượt qua tôi về kiếm pháp. Nhưng, chỉ với kỹ năng không thì sẽ không thể đánh bại những Hiệp Sĩ Hợp Nhất cấp bậc cao, kẻ phi phàm đến không ngờ. Làm đối thủ mất cảnh giác và tận dụng tình cảnh, một chiến lược gọi là «tùy cơ ứng biến». Liệu một Eugeo siêng năng thực sự đủ khả năng để làm điều đó…?

Sau khi ngó qua xung quanh, Alice kêu lên khi tôi đang lo nghĩ.

“Dĩ nhiên, nhà tắm chả liên quan gì ở đây cả, tuy nhiên… đồng đội của anh, cái người tên là Eugeo, chắc chưa lên cao từng này nhỉ?”

“Eh? Tại sao?”

“Dù sao tầng 95 cũng là nơi duy nhất chúng ta có thể trở vào Thánh Đường sau khi bị ném ra ngoài. Điều đó rõ ràng là như vậy… nói cách khác, nếu anh ta lên đây trước chúng ta thì anh ta đã đợi anh ở đây rồi.”

“…Ừ nhỉ…”

Tôi vừa gật đầu vừa khoanh tay lại. Giờ cô ấy nói tôi mới nhận ra, nếu Eugeo đã vượt qua tầng này trước chúng tôi, cậu ta chắc hẳn đã bị bắt lại—hoặc đã trở thành một thi hài. Mặc dù nó trái với giả thuyết trước đây của tôi, tôi vẫn muốn tin rằng Eugeo không bị bắt hay bị giết dễ đến thế.

“Ngoài ra, nếu Eugeo…”

Với vẻ trầm ngâm, Alice lẩm bẩm tên cậu ta một cách tự nhiên, dù cái người đang được nhắc đến có thể không nhận ra điều đó.

“… đã leo lên cầu thang lớn trên Vân Thượng Đình Viên, anh ta có thể đã chạm trán kẻ địch mạnh mẽ nhất trước khi lên đến Hiển Tinh Vọng Lâu đây. Cậu ta có thể đã gặp oji-sama… Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli.”

Gạt qua cách cô ấy gọi ông ta là oji-sama, tôi quyết định tìm hiểu về thứ vừa gây sự chú ý của tôi.

“Ông ta thực sự mạnh vậy à? Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli ấy.”

Khuôn mặt của Alice tức thì nở nụ cười và gật đầu với chiếc băng vẫn quấn xung quanh.

“Tôi cũng chưa bao giờ thắng ông ta một trận nào cả. Do đó, anh, người đã thua tôi, và Eugeo, người có cùng kỹ năng như anh, không thể hy vọng sẽ đánh bại ông ta được.”

“…Chắc chắn rồi, điều đó có lý. Nhưng dù tôi có thua hay không, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu…”

Lờ đi sự kích động mãnh liệt của tôi, nàng hiệp sĩ giáp vàng kêu lên.

“Sự tinh thông kiếm thuật của oji-sama nhất định là vượt xa các trường phái hàng đầu, nhưng thuật chi phối vũ trang hoàn toàn thậm chí được đồn gần như đạt đẳng cấp của các vị thần. Thần Khí mà oji-sama nắn giữ, «Thời Xuyên Kiếm», sở hữu sức mạnh chém xuyên thời gian hệt như tên gọi của nó. Cụ thể là, sức mạnh đằng sau vết chém của oji-sama vẫn còn nán lại trong không khí một lúc… anh có hiểu như thế nghĩa là gì không? Kể cả nếu ai đó có né được các đường chém liên tiếp thì cũng sẽ chỉ mất một lúc để họ bị tóm trong một rào vô ảnh kiếm. Chân tay của họ sẽ đứt lìa, thậm chí có thể là cổ nếu xui xẻo, và nó có nghĩa là ngay cả khi đứng im, họ vẫn sẽ bị kết liễu. Rốt cuộc thì tất cả những ai đã chiến đấu với oji-sama đều bị kết thúc bằng một đòn chí tử, như khúc gỗ vậy.”

“…Các đường kiếm nán lại…”

Khó có thể hình dung được sự thực chỉ với những lời nói đó, nhưng tôi cho là về cơ bản nó có nghĩa những đường kiếm đó có thời lượng kéo dài trong tương lai. Nếu đúng như thế, thực sự là một khả năng đáng sợ. Nó dễ dàng vô hiệu bản chất của các kĩ năng Liên Hoàn Kiếm trong những kiếm kĩ của phái Aincrad, thứ bỏ qua sức mạnh sau mỗi đòn để kéo dài các đợt công kích về khoảng cách và thời gian và là thứ Eugeo, tôi vượt trội.

Chính xác thì làm cách nào Eugeo có thể xoay xở được với một đối thủ như thế? Dù tôi tin chắc rằng cậu ta chưa chết, cơn rùng mình và những linh cảm không lành lướt qua lưng tôi.

Tôi nghĩ tốt nhất nên đi xuống các tầng dưới để tìm đồng đội của mình. Nhưng sẽ ra sao nếu tình huống xấu nhất đã xảy ra và cậu ta bị bắt rồi đưa lên tầng trên… tầng trên cùng của Thánh Đường, nơi Administrator cư ngụ? Sẽ ra sao nếu Giáo Sĩ Tối Cao, kẻ thông thạo mọi câu lệnh, đang tiến hành một loại thuật nguy hiểm nào đó với cậu ta vào lúc này…?

Đặt sức lực vào đôi chân vừa duỗi bỏ ít nhiều mệt mỏi, tôi loạng choạng đứng dậy. Vừa nhìn chằm chằm về phía cầu thang lớn ở phía bắc của tầng, tôi vừa cắn môi mình.

Nghĩ rằng đây là thời điểm hoàn hảo để sử dụng Thần Thuật để tìm vị trí hiện tại của Eugeo so với tôi, nhưng theo quy tắc chung, Thần Thuật không thể nhằm mục tiêu vào «con người không trong khu vực này». Nếu điều đó khả thi thì trận chiến sống còn của Administrator và Cardinal đã kết thúc từ lâu rồi. Chọn mục tiêu vào một vật thay vì một con người sẽ vẫn khả thi, tuy nhiên…

Rốt cuộc tôi cũng nhận ra sự hiện hữu của một giải pháp đơn giản khi nghĩ đến điều đó rồi lẩm bẩm.

“Đúng rồi… ra là vậy.”

Sau khi ngẫu hứng gật đầu với Alice, người đang nhìn tôi một cách ngờ vực, tôi giơ tay phải lên và hô lên không quá to.

“System call!!”

Nguồn tài nguyên không gian tiêu thụ trong lúc leo tường dường như đã hồi phục khi những ngón tay duỗi ra của tôi hơi tỏa ra ánh tím. Duy trì thứ ánh sáng ấy rồi vội vàng, tôi hô tiếp câu lệnh.

“Generate umbra element. Adhere possession. Object ID, WLSS703. Discharge.”

Đó là những gì tôi nhớ. Dù rằng nó không hơn gì một sự phỏng đoán, chuỗi «WLSS» ở nửa đầu của ID có thể là viết tắt của «Double-edged, Long Sword, Single-hand»[3] trong khi các con số ở nửa cuối có thể là một dãy seri cho một thanh kiếm trong phạm trù đó. ID của thanh hắc kiếm của tôi là «WLSS102382», do đó có thể có nghĩa là chỉ tồn tại vài trăm thanh trường kiếm trước khi thanh Bích Hồng Kiếm đã được tạo ra và con số này đã tăng lên trên một trăm nghìn cho đến 2 năm trước đây…

Kể cả khi tôi nghiềm ngẫm về những thứ như vậy, một hạt Nguyên Tố Bóng Tối tách ra khỏi đầu ngón tay của tôi và trôi thoảng xuống phía dưới rồi nổ thành từng mảnh, biến mất với một tiếng ồn lóe lên vào khoảnh khắc nó chạm xuống sàn nhà ở xa kia một chút.

“…Tầng dưới, huh.”

“Chắc vậy.”

Tôi nói cộc lốc với Alice, người vừa hiểu được cái gì đó.

Nắm chặt rồi lại mở bàn tay phải của mình nhiều lần; có vẻ như Sinh Mệnh của tôi, thứ giảm xuống bởi mệt mỏi, đã phục hồi phần nào, tuy nhiên, những vết thương Alice phải chịu đựng vượt xa tôi. Nhìn lần nữa vào cô hiệp sĩ, tôi hỏi nhanh.

“Mắt phải của cô thế nào rồi, nó có thể lành lại chứ?”

Alice khẽ ấn vào mắt phải, bao phủ bởi chiếc băng mà thực chất lấy từ áo sơ mi của tôi, với đầu ngón tay của cô rồi trả lời bằng một câu hỏi.

“Anh là người… đắp thứ này?”

“Ừ…Bằng cách nào đó tôi đã làm cầm được máu, đó là giới hạn của Thần Thuật của tôi. Tuy nhiên, cô có thể…”

“Ừ thì, tất nhiên là khả năng sử dụng Thần Thuật của anh không thể bằng tôi, nhưng…”

Nói nhưng lời chua chát mà không do dự như thường lệ, cô hướng con mắt trái duy nhất của mình về phía bầu trời và nhìn vào mặt trăng tròn xanh nhợt.

“Lượng Thần Lực hiện tại trong không gian hoàn toàn không đủ để tạo ra lượng Nguyên Tố Ánh Sáng để tái tạo con mắt đã mất của tôi. Có lẽ sẽ không thể làm được cho đến lúc nữ thần Solus lên cao.”

“Vậy, nếu cô chuyển một số loại ob-,không, trang bị có độ ưu tiên cao thành Thần Lực, …như bộ giáp kia chẳng hạn…”

“Thuật làm trang bị trở về Thần Lực cũng cần một lượng không nhỏ Thần Lực. Anh không học điều đó ở Học Viện à?”

Khuôn mặt của Alice hơi bực tức trước khi cô tỏ ra cứng nhắc và nói.

“Dù vẫn còn đau và tầm nhìn bên phải của tôi bị lấy mất, nhưng nó cũng không gây trở ngại nhiều trong chiến đấu. Tôi không ngại ở trong tình trạng này trong thời gian tới đâu.”

“N-Nhưng…”

“—Và tôi muốn giữ cảm giác này lâu hơn chút nữa. Cơn đau này, là bằng chứng cho sự quyết tâm chiến đấu với cái Giáo Hội Chân Lý mà tôi đã tin tưởng trong nhiều năm qua…”

Tôi không thể làm gì ngoài gật đầu với những lời của cô ấy. Hiệp Sĩ Alice sẽ phải đi trên con đường ấy để tự mình lựa chọn được số phận trong cuộc chiến sắp tới.

“…Hiểu rồi. Tôi sẽ hỗ trợ bên phải cô nếu chúng ta phải chiến đấu.”

Tôi trả lời vậy rồi quay mắt nhìn về phía cầu thang lớn.

“Xin lỗi vì đã giục, nhưng chúng ta phải đi thôi. Có vẻ Eugeo đang ở dưới chúng ta vài tầng nếu xét theo Nguyên Tố Bóng Tối vừa nãy.”

Chính xác thì, tôi đã tìm vị trí hiện tại của thanh Bích Hồng Kiếm thay vì Eugeo, mà cậu ta sẽ không để thanh kiếm yêu quý rời khỏi vòng tay của mình cho đến khi điều gì đó nghiêm trọng xảy đến. Sau khi nghe những lời nói của tôi, Alice cũng nhìn về phía cầu thang và gật đầu.

“Hãy để tôi dẫn đường, tôi đã quá quen với nó…dù biết rằng chúng ta sẽ chỉ xuống cầu thang.”

Cô ấy bắt đầu bước đi với đôi giày kêu lách cách mà không cho tôi nói một lời sau tuyên bố đó. Tôi vội vã theo sau.

Không gì ngoài một cơn gió lạnh thổi từ sảnh lớn xuống ở cuối phía bắc của tầng, hoàn toàn không có một bóng người nào ngoài bóng tối. Dấu hiệu sự sống của con người trong Thánh Đường Trung Tâm đã rất mờ nhạt kể từ những tầng phía dưới, nhưng nơi này là nơi gần với đỉnh nhất, lại trông như một tàn tích tuyệt đẹp bởi không khí ảm đạm bao trùm lấy nó. Khó có thể tin rằng đây là cơ quan then chốt thống trị toàn bộ Nhân Giới.

Nếu tôi nhớ đúng, trên đỉnh của Giáo Hội Chân Lý có một nhóm người gọi là Nguyên Lão, bên cạnh Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn, tuy nhiên, tôi tự hỏi tại sao chúng tôi vẫn chưa bắt gặp bất kỳ ai trong số họ sau khi lên cao nhường này.

Dừng lại ở bên phải của Alice sau khi cô tiên phong đi xuống cầu thang, tôi nhẹ nhàng lên tiếng bày tỏ sự nghi ngờ của mình. Cô hiệp sĩ nhanh chóng cau mày khi tôi làm thế và trả lời bằng một tiếng nói thầm.

“Thực lòng mà nói… ngay cả chúng tôi, những Hiệp Sĩ Hợp Nhất, còn không được tóm tắt sơ qua về hình dạng của những nguyên lão. Chúng tôi nghe nói có một bộ phận gọi là Nguyên Lão Viện ở các tầng trên, từ tầng 96 trở đi, tuy nhiên các hiệp sĩ bị cấm vào và…”

“Hừ… —Ngay từ đầu những Nguyên Lão liên quan gì cơ chứ?”

“……Danh Mục Cấm Kỵ.”

Giọng nói của Alice ngày càng trở nên nghiêm trọng.

“Xác nhận và kiểm tra những người dân của Nhân Giới chiếu theo Danh Mục Cấm Kỵ … là nhiệm vụ của những Nguyên Lão. Các Hiệp Sĩ Hợp Nhất được cử đi để đối phó với tình hình bất kỳ khi nào có người vi phạm một điều cấm kỵ. Mệnh lệnh được giao cho tôi đến Học Viện Kiếm Thuật Bắc Centoria để bắt Eugeo và anh cũng là từ những Nguyên Lão.”

“…Ra vậy… Nói cách khác, Nguyên Lão Viện làm nhiệm vụ của Giáo Sĩ Tối Cao thay vị trí của bà ta, phải không? Tuy nhiên, khá là ngạc nhiên khi Administrator, một kẻ luôn thận trọng lại ban cho họ thẩm quyền cao đến vậy. Hoặc có lẽ ký ức của những Nguyên Lão cũng bị lấp liếm như các Hiệp Sĩ Hợp Nhất…”

Alice cau mày trong khi lắc đầu trước những lời nói của tôi.

“Xin đừng đề cập bất cứ thứ gì liên quan đến ký ức nữa. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu lần này mắt trái của tôi trở nên đau đớn.”

“X-Xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ giờ nó không sao đâu… Chẳng có gì thực sự xảy đến với Eugeo sau khi cậu ấy cũng từng một lần phá vỡ phong ấn…”

“…Tôi cũng hy vọng vậy.”

Tôi nhìn Alice khẽ vuốt ve tấm bịt mắt bên trên con mắt phải của cô trong khi nhớ lại những gì xảy ra bên ngoài mái bằng.

Dù cô ấy không ngừng run lên trước khi đạt đến quyết định nổi dậy chống lại Giáo Hội và chiến đấu với Giáo Sĩ Tối Cao, «Module Kính Thần» đặt bên trong Fluctlight của cô ta suốt quá trình đó không hề trở nên bất ổn dù chỉ một chút. Tôi đoán là «Mảnh Vỡ Ký Ức» bị Administrator lấy cắp khỏi Alice là về Selka, hay người bạn thơ ấu của cô, Eugeo, nhưng không như Eldrie, tinh thể lăng trụ màu tím không có dấu hiệu gì rời khỏi trán cô, cả khi cô gặp Eugeo ở Học Viện Kiếm Thuật và khi nghe đến tên của Selka.

Trong trường hợp đó, chính xác thì ký ức bị đánh cắp của Alice chứa những gì và Administrator có đang giữ nó không cơ chứ?

Không có điểm nào đáng bận tâm với điều đó vào lúc này. Sau cùng, nếu chúng tôi nhờ Cardinal tiến hành cái gọi là «Phản Synthesis», Alice sẽ lấy lại những ký ức cũ của mình và tính cách của Hiệp Sĩ Hợp Nhất đang đi cạnh tôi ngay lúc này sẽ tan biến…

Chân tôi tự động di chuyển khi tôi trở nên nhận thức được tiếng đập nhẹ nhàng trong lồng ngực mình. Những bước chân của chúng tôi như vang dội khắp sảnh lớn, nơi im lặng như một nghĩa trang vào nửa đêm.

Sau khi đi qua một đầu cầu thang bao phủ trong tấm thảm đỏ lần thứ năm, phần cầu thang xuống dưới bị gián đoạn và một cánh cửa to lớn xuất hiện. Chúng tôi đã lướt qua các tầng từ 94 đến 91, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của cuộc chiến để lại trên sàn và trên tường cho đến nay.

Tôi nhìn và hỏi Alice, người vừa dừng lại : “Ở đây à?”

“Ừ…Nhà tắm lớn của tầng 90 ở ngay phía trước. Oji-sama chắc chắn sẽ không chọn một nơi như vậy để chặn anh ta lại… hoặc tôi nghĩ vậy, nhưng người đàn ông đó có khi…”

Nuốt những lời còn lại của cô, Alice giơ tay phải lên rồi đặt nó vào cánh cửa đôi. Phiến đá cẩm thạch dày quay mà không gây bất kỳ tiếng động nào.

Làn sương trắng phả ra cùng một lúc từ phía trong vào khoảnh khắc đó và theo bản năng, tôi né mặt mình.

“Woah… nhiều hơi nước quá. Nhà tắm này to nhường nào vậy, tôi không thể thấy thứ gì trước mặt cả.”

Tất nhiên là nó không hoàn toàn đúng lúc, nhưng sẽ thật tuyệt để cởi bộ đồ ướt đẫm mồ hôi của mình rồi nhảy vào nước ấm… với những suy nghĩ như thế, tôi bước vào. Tại đó, cuối cùng tôi nhận ra rằng làn sương trắng bao quanh toàn bộ cơ thể mình không phải hơi bốc lên từ nước nóng, mà là một làn sóng lạnh gây nên bởi nhiệt độ cực thấp.

Có vẻ điều này nằm ngoài dự đoán của Alice qua tiếng hắt hơi nhỏ của cô—trong khi tôi thì hắt một cái lớn. Tôi khá nghi ngờ việc làn sương được đẩy qua một bên bởi hơi thở của tôi, dù sao thì bức màn trắng cũng nhẹ nhàng tản sang trái và phải. Lộ ra vào lúc này là toàn cảnh nhà tắm lớn, thứ khiến tôi chết lặng.

Nó phải chiếm hết toàn bộ tầng này của Thánh Đường, với những bức tường trắng ở đầu bên kia lờ mờ và xa vút. Căn nhà tắm chiếm gần như toàn bộ diện tích của tầng này, được chia đều bởi một con đường thẳng kéo dài đến chỗ Alice và tôi đứng, tuy nhiên mỗi bên trong số chúng là một bể bơi với kích thước 50 mét, hay đó là cách mà tôi thấy.

Tuy nhiên, thứ thực sự đáng sợ là ở phía bên trái, nơi đáng lẽ phải tràn ngập nước nóng, lại bị đóng băng một cách trắng tinh vào lúc này.

Ngay cả dòng nước phun ra từ trước vòi hình đầu thú lắp ở góc của nhà tắm cũng trở thành một nhũ băng uốn cong lại, một dấu hiệu cho thấy sự đóng băng trong tức khắc. Đây tất nhiên không phải một hiện tượng tự nhiên mà chắc chắn là hậu quả từ một Thần Thuật có quy mô lớn.

Tuy nhiên, đóng băng một lượng nước nóng như thế này trong tức khắc không phải việc đơn giản. Nếu những thuật đóng băng thông thường thông qua Nguyên Tố Hàn được sử dụng, sẽ cần ít nhất 10 Thần Thuật Gia cấp độ cao, phải không nhỉ?

Tôi tiến về phía bên trái và đi xuống những bậc thang làm thành cạnh của bồn tắm, sau đó đặt chân của mình lên mặt băng dày và trắng. Lớp băng còn không lay động với toàn bộ trọng lượng của tôi trong khi thanh hắc kiếm vẫn còn bên mình. Bề sâu chắc hẳn phải bị đóng băng tới tận đáy.

“…Ai… và tại sao chứ…”

Tôi vừa điếng người lẩm bẩm vừa kéo mình xuyên qua làn sương mù không ngớt, chân tôi tiến vài bước về phía trước trước khi giẫm phải thứ gì đó cưng cứng. Một tiếng kêu ngắn vang lên bên dưới trước khi vang lên inh ỏi vào khoảnh khắc đó. Cau mày nhìn xuống, tôi thấy rằng dường như có nhiều cục tròn nằm rải rác trên mặt băng. Vươn tay mình ra, tôi phá vỡ một cục rồi đưa lên trước mặt mình.

Nó—có một vài cánh hoa màu xanh nhạt đang nở, một bông hồng băng.

“……!!”

Tôi đã bắt gặp điều này vài lần trước đây. Khi tôi chiến đấu với Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio Synthesis Two trên tầng 50 của Thánh Đường, «Linh Quang Đại Hành Lang»—hay khi tôi chiến đấu với Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty trên tầng 80, «Vân Thượng Đình Viên». Thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của Eugeo dùng là để ngưng các chuyển động, và sinh ra những bông hoa băng như thế này.

Nói cách khác, thứ làm đóng băng toàn bộ căn nhà tắm khổng lồ này không phải một Thần Thuật, mà là…

“……Eugeo…”

Tiếng kêu vang lên khi Alice đi xuống bên cạnh tôi trong lúc tôi lẩm bẩm. Mắt cô ấy mở to ra vì sốc, cô thì thầm với một giọng khàn.

“Lạy trời… Eugeo là người làm điều này à…?”

“Ừ, không thể nhầm lẫn được. Đó là thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của thanh Bích Hồng Kiếm.. …Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ nó có thể mạnh mẽ nhường này…”

Eugeo từng nói rằng thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của cậu ta là để hạn chế các chuyển động, nhưng thế này thật vô lý. Một người sẽ bị rút hết Sinh Mệnh ngay lập tức chỉ bởi việc bị hút vào trong cái địa ngục băng giá này.

Cậu ta thực sự có thể đánh bại hiệp sĩ trong truyền thuyết, Bercouli… Tôi suy nghĩ trong khi ráo riết liếc xung quanh. Nguyên Tố Bóng Tối tìm kiếm thanh Bích Hồng Kiếm chắc chắn chỉ ở đâu đó quanh đây, do đó Eugeo chắc cũng phải đang ở gần.

Một điều xảy ra sau đó. Alice khẽ kêu lên một tiếng “Ah” bên cạnh tôi.

“……!”

Tôi hít một hơi khá mạnh trong giây tiếp theo. Theo hướng nhìn của cô hiệp sĩ, cách đây khoảng 20 m là một bóng dáng to lớn có thể trông thấy rõ.

Không thể nhầm lẫn được đó là đường nét của vai và đầu của một con người. Một ai đó đã bị chôn vùi bên trong lớp băng.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Alice, chúng tôi đồng thời lấy đà và chạy xuyên qua lớp hoa hồng băng. Nhưng tôi liền nhận ra bóng dáng bị chôn vùi dưới lớp băng rõ ràng không phải Eugeo. Cả bề ngang của đôi vai lẫn độ dày của cổ của ông ta đều vạm vỡ hơn Eugeo nhiều.

Tôi giảm tốc độ của mình lại bởi sự thất vọng và cảnh giác, nhưng mặt khác, Alice kêu rít lên và thậm chí còn chạy nhanh hơn nữa.

“Oji-sama…!”

Cô vội vàng chạy lại phía dáng người bị đông lạnh mà không nao núng.

—Kia là Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli à? Vậy Eugeo đã đi đâu cơ chứ…!?

Tôi lại tăng tốc lần nữa dù thấy khá lo ngại. Khi tôi đến đó vài giây sau, Alice đã quỳ xuống trước con người vạm vỡ bị chôn vùi một nửa trong lớp băng, hai tay của cô siết chặt vào nhau cũng như cô thốt lên như tiếng thét trong tuyệt vọng.

“Oji-sama…! Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ! Điều gì đã khiến ngài…!?”

Chẳng phải Alice đã biết đến khả năng của thanh Bích Hồng Kiếm sau khi trực tiếp nếm mùi của thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của Eugeo trên tầng 80 sao? Những nghi ngờ của tôi bị xóa bỏ ngay lập tức.

Người đàn ông to lớn với bộ ngực chìm sâu bên trong lớp băng dày không chỉ đơn thuần là bị đóng băng. Đôi vai phồng lên cơ bắp, cái cổ dày như một khúc gỗ, và khuôn mặt nam tính với những vết sẹo gây ra từ đao kiếm trong những cuộc chiến của ông ta đều nhuộm một màu xám nhợt.

“…Đây…không phải thuật chi phối vũ trang hoàn toàn của Eugeo…”

Trong khi vẫn quỳ gối, Alice khẽ gật đầu khi tôi ngây người ra lẩm bẩm.

“…Tôi cũng tin là vậy. Tôi đã nghe điều này từ oji-sama khá lâu về trước. Rằng Trưởng Nguyên Lão được cấp cho quyền biến bất cứ con người nào thành đá… và thậm chí còn bao gồm cả những Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Nếu không lầm, tôi nghĩ thuật đó có tên là… «Deep Freeze».”

“Deep…Freeze. Nhưng tại sao… Chẳng phải ông ta là nguồn lực chiến đấu quan trọng để ngăn chặn chúng tôi, những kẻ xâm nhập vào lúc này sao?”

“…Có vẻ như Oji-sama hơi nghi ngờ các chỉ thị được truyền lại bởi Nguyên Lão Viện… Tuy nhiên, ông ta tin rằng hòa bình là không thể nếu không có những điều luật của Giáo Hội Chân Lý cũng như tôi đã và đang tiếp tục chiến đấu qua những tháng ngày vô tận. Bất chấp quyền lực mà Trưởng Nguyên Lão có thể sở hữu, điều này… hành động này chắc chắn là không chính đáng, dù có thể là hoàn cảnh nào đi chăng nữa!!”

Nước mắt tràn ra từ con mắt trái của cô xuống đầu gối khi cô kêu lên với đầu cúi xuống. Thậm chí còn không cần lau má của mình, Alice đưa tay ra và níu lấy Bercouli hóa đá. Những giọt nước mắt rơi từ giữa không trung xuống hai má của chỉ huy hiệp sĩ và vỡ ra như các hạt ánh sáng. Rồi nó xảy đến.

Bishii! Tiếng ồn giáng vào tai tôi.

Alice đứng dậy và cố định mắt mình vào cổ của Bercouli. Như thể hơi nhiệt ít ỏi từ những giọt nước mắt của Alice tan vào khối hóa đá, hình thành các vết rạn nứt trên người ông ta. Các vết nứt lập tức tăng lên và những mảnh nhỏ tí hon bắt đầu vỡ ra.

Khối đá chạm trổ màu xám tro dần nứt ra ở phần thân và phần cổ, hơi bật ra trước sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Alice và tôi.

Không lâu sau, với phần đầu cuối cùng cũng quay lên trên, hình dáng trong khối đá bắt đầu lan rộng các vết nứt gần phần miệng vào lần này. Những mảnh vỡ hẳn phải là thực thể sống vài giờ trước không ngừng rớt xuống.

Xét từ cái tên deep freeze, có vẻ như câu lệnh đầy đủ của nó không chỉ làm đóng băng cơ quan vật lý của những cư dân trong Underworld, mà còn cả tâm trí của họ nữa. Khác với việc bị tô vữa trong thế giới thực. Chúng sẽ phủ nhận tất cả các cử động có thể theo chỉ định của vị thần tuyệt đối của họ, Hệ Thống. Và người đàn ông này đang phá vỡ nó với sức mạnh ý chí.

“Oji-sama…dừng, dừng lại đi! Cơ thể của ngài sẽ bị tan vỡ mất, oji-sama!!”

Alice hét lên với một giọng đẫm lệ. Tuy nhiên, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli đã không ngừng đấu tranh với vị thần và cuối cùng mí mắt của ông cũng mở ra cũng như những tiếng phá vỡ ầm ỹ vang lên. Đôi mắt của ông ta cũng nhuốm màu xám như làn da của mình, tuy nhiên đồng tử của ông lại lấp lánh như mặt nước và hơi lấy lại được nét xám xanh nhợt nhạt. Tôi có thể cảm thấy rõ sức mạnh ý chí trong hai mắt của ông.

Ông nở một nụ cười cởi mở khi những mảnh vỡ bị tróc khỏi mình và một giọng hết sức khàn—song vẫn tuôn ra những lời chắc nịch.

“…Này, bé con. Con chả cần phải khóc nức nở vậy đâu… sẽ làm hỏng vẻ đẹp của con mất.”

“Oji-sama…!!”

“Không cần phải lo lắng đâu… Ta sẽ không chết chỉ vì một thuật như này đâu, phải không nào? Thay vào đó…”

Bercouli ngừng lại trong chốc lát và chăm chú nhìn vào khuôn mặt mít ướt của Alice ở phía trước, cùng với miếng băng kì lạ che ở bên phải, trước khi khẽ nở một nụ cười có vẻ chất chứa cái gì đó giống như tình yêu thương của người cha.

“Vậy là… bé con, cuối cùng con đã… vượt qua bức tường đó, huh… Phong ấn mà ta… đã trải qua 300 năm mà không thể phá vỡ nó… trong con mắt phải…”

“O-Ojisama…… Con… con…”

“Đừng… làm khuôn mặt đó… Lúc này… Ta thấy… rất vui… Ta không còn gì… để dạy con nữa, bé con…”

“Không… không đúng!! Vẫn còn nhiều, rất nhiều thứ con muốn Ngài dạy mà, Oji-sama…!!”

Không cố níu lại những giọt nước mắt trẻ con của mình, Alice ôm choàng lấy cổ của Chỉ Huy Hiệp Sĩ lần nữa. Với nụ cười hòa nhã vẫn ở trên khuôn mặt của mình, Bercouli thì thầm vào tai Alice.

“Con chắc chắn có thể làm được điều đó, bé con… sai lầm của Giáo Hội Chân Lý… hãy sửa lại chúng và đưa thế giới… sai trái này về… đúng cái cách mà nó phải là……”

Tôi nhận thấy giọng nói đó nhanh chóng tan biến. Ý chí đáng kinh ngạc được sinh ra bởi Fluctlight của Chỉ Huy Hiệp Sĩ nay đã gần tới hồi kết.

Đôi mắt của Bercouli, thứ đang mất dần ánh sáng và trở về màu xám sỏi, đột nhiên nhìn thẳng về phía tôi. Từ đôi môi bất động của mình, một giọng khàn, từ tốn phát ra.

“Này, nhóc…Ta sẽ để lại Alice… cho… nhóc.”

“… Được.”

Tôi gật đầu với điều đó và vị anh hùng của thời xưa gật đầu đáp lại cũng như một vết nứt mới khắc vào cổ ông. Một thứ gì đó giống như lời trăn trối của ông chạm đến tai tôi trong bầu không khí lạnh lẽo màu trắng.

“Đồng đội của nhóc… đã bị đưa đi… bởi Trưởng Nguyên Lão Chudelkin… Có lẽ là… tới căn phòng của Giáo Sĩ Tối Cao… Nhanh lên… trước khi đứa trẻ đó lạc lối… trước sự xáo trộn ký ức của mình…”

Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli biến thành bức tượng đá một lần nữa ngay khi ông dứt giọng mình.

Với làn sương trắng dày đặc bao phủ lên bộ ngực của ông ta, vô số các vết nứt được khắc từ cổ đến đôi mắt của ông ta như để tiếp tục nhấn mạnh sự can tường của ông, tô điểm cho vị anh hùng của thời xưa.

“………Oji-sama…”

Tiếng kêu thương tâm mà Alice thét lên trong khi níu lấy đôi vai của Chỉ Huy Hiệp Sĩ chạm đến tai tôi khi tôi chú tâm vào ý nghĩa đằng sau những lời nói mà ông ta để lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK