Cái cây phát ra tiếng gầm thay cho lời chào. Cale bước ra khỏi hàng rào. Cậu đi xuống khu ổ chuột và bắt gặp hai chị em đang ăn bánh mì ngay lối vào.
Mới nãy còn gào thét không được đến gần cây ăn thịt người, mà giờ đang ăn bánh mì một cách ngon lành. Không biết vị ngon như nào, mà cả bé gái lẫn bé trai đều đang làm một khuôn mặt hạnh phúc.
“Trời ạ...”
Cale khịt mũi trước dáng vẻ của cặp chị em và lờ đi cái nhìn chằm chằm của chúng. Cái nhìn ấy không hướng về Cale, mà hướng về cái túi từng đầy ắp bánh mì mà nay đã trống trơn. Chúng có vẻ tò mò.
Nhưng mà chúng có thể làm gì? Không gì cả.
Dù sao thì cũng chỉ là mấy đứa bé sợ không dám tới gần cây ăn thịt người. Nhưng đề phòng một chút vẫn hơn. Lỡ như bọn chúng tò mò mà đến gần, ngó đầu vào xem trong lỗ rồi bị ăn thịt thì nguy mất.
[Những đứa trẻ ở khu ổ chuột không biết sợ là gì. Với chúng một hạt thóc còn quý giá hơn một thanh kiếm nhiều. Và bởi chúng luôn sống cận kề với cái chết nên chúng không biết sợ chết là gì. Chúng chỉ e ngại cái đói mà thôi]
Một đoạn trong ‘Sự ra đời của Anh Hùng’
Bởi thế mà Cale nói với chúng.
“Nếu muốn ngày mai cũng có bánh ăn thì ngậm miệng lại”
Cặp chị em không đáp lại gì. Bởi chúng vốn đã biết giữ miệng rồi. Bé gái mà lúc trước đã nhùng nhằng với cậu, bịt miệng cậu em trai và giả vờ không nhìn thấy Cale. Cậu cười thầm trước sự lanh lợi của cô bé rồi bắt đầu rời khỏi khu ổ chuột.
Những người trong khu ổ chuột, biết rằng Cale vừa trở lại từ đỉnh đồi đều nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói 'hắn ta lại làm trò điên rồ nữa vậy'. Nhưng Cale lại thấy hài lòng với những ánh mắt như thế.
Những người dân ở ngoài khu ổ chuột cũng nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, nhưng cậu chẳng để tâm.
“Mừng ngài đã quay trở lại”
Khi Cale quay trở lại quán trà, Billos ngay lập tức hoan hỉ đón cậu.
“Ừ. Mang cho ta một tách trà mới. Lần này là cái nào mát lạnh ấy”
Cale trở lại chỗ ngồi ở tầng 3. Mặc dù là thời điểm đông đúc người, nhưng ở tầng 3 vắng tanh. Tất cả đều muốn tránh Kẻ vô lại. Cale thì khá hài lòng với sự thoải mái này.
“Tôi mang trà đến rồi đây. Cùng với một ít đồ ngọt nữa”
“À, được đấy. Cảm ơn”
Cale nhấc tách trà lên trong khi chú tâm vào cổng thành bên ngoài cửa sổ. Trước lời cảm ơn của Cale, Billos nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu, rồi lặng lẽ rời khỏi tầng 3.
Sau mấy lần Cale gọi thêm trà và đồ ngọt, sắc trời phía ngoài cửa sổ đần chuyển cam. Ngay khi màn đêm buông xuống, cậu rời khỏi chỗ.
Bởi đã đến lúc gặp kẻ đáng sợ, lẻn vào đây qua tường thành.
Người ta sẽ thấy tức giận hơn trong trường hợp nào?
Lúc bị đánh thẳng một cú mạnh hay là lúc bị quấy nhiễu 5 lần bởi cú huých nhẹ.
Tất nhiên là vế sau.
Cale đã gây sự 5 lần trước khi bị đánh. Có nghĩa là nếu chỉ 1 lần thì không sao.
“Ngài đi ạ?”
“Ờ”
Tầm này, quán trà hầu như không còn ai.
Hơn 9h tối, lúc này quán rượu sẽ đông hơn là quán trà. Đặc biệt giờ là thời điểm mà những kẻ làm việc ở mỏ đá, đến đây để uống rượu. Quán rượu sẽ rất nhộn nhịp.
“Rất mong được gặp lại ngài vào lần tới”
Cale gật đầu trước lời chào của Billos.
“Trà cũng ngon đấy”
Cậu cảm thán với Billos đang nhìn mình.
“Dù chỉ xem được một nửa nhưng tiểu thuyết cũng rất thú vị. Ta rất vừa lòng với Nhân vật chính đã nỗ lực để được công nhận tài năng và trưởng thành”
Giây lát, Billos hết nhăn mày lại rồi nhếch mày lên. Hắn giãn to đồng tử và quan sát Cale.
Tuy nhiên, bởi quá lo lắng vì Choi Han mà phải đến tận giờ thì Cale mới cảm thụ nội dung truyện đang đọc dở, nên cậu không để ý thấy phản ứng của Billos.
Trong lúc căng thẳng, mà đọc truyện quả thật thú vị.
Có vẻ việc chiếm hữu cơ thể, khiến Cale có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây. Cậu tận hưởng nội dung cuốn sách mà không gặp trở ngại nào. Cale nở một nụ cười rồi ra lệnh cho Billos đang đứng ngẩn ra.
“Cuốn sách kia, đừng để ai khác động vào. Ta sẽ đọc tiếp vào lần tới”
Quả là đứa con trai không biết điều của nhà Bá Tước, độc chiếm cả đồ của người khác. Đứa con hoang của thương đoàn giàu có, Billos chắc hẳn cũng không vừa lòng nhưng biết làm sao được. Con trai của Bá Tước cơ mà.
“Vâng! Quyến sách này sẽ được giữ lại cho mình ngài, Thiếu gia Cale”
Nhưng phải ứng của Billos lại trái ngược với dự tính của Cale. Hắn ta cười hoan hỉ, rồi lần nữa, tỏ ra mong đợi Cale ghé thăm lần tới.
“Mong ngài nhất định, nhất định hãy ghé thăm lần nữa ạ! Chúng tôi luôn mong chờ ngài”
“Được thôi”
Cale ngẩn người ra, nhưng trước mắt cậu phải rời quán trà để đi gặp Choi Han. Lengg kenggg. Tiếng chuông lại vang lên, không hiểu sao nhưng có vẻ bên trong quán trà trở nên khá ồn ào.
Nhưng so với bên trong quán trà, thì ở ngoài còn ồn ào hơn. Mặc dù là vùng đất cách xa thủ đô, nhưng với sự góp mặt của nhiều nghệ nhân và các đặc phẩm thì đây cũng không phải là một vùng hẻo lánh, tụt hậu.
Và những kẻ trải qua một ngày vất vả tại mỏ đá, đều đi làm vài chén sau giờ tan ca.
Cale đi bộ một mình trên đường
‘Suy cho cùng, Cale quả là một kẻ thú vị’
Thông thường trong các tiểu thuyết fantasy hay kiếm hiệp, những kẻ vô lại thường giao du với bọn côn đồ. Thích rượu và đàn bà. Rồi chúng cùng tụ tập ở đường phố hay cửa hàng để bày trò phá phách.
Nhưng nực cười thay là tên khốn Cale này lại khinh bỉ cả lũ côn đồ lẫn trộm cướp.
‘Bởi hắn nghĩ chúng chỉ là thứ sâu bọ’
Những thứ sâu bọ tệ hại nhất. Trái lại thì những thứ sâu bọ không có tương lai như những dân thường chăm chỉ lại có ích hơn nhiều.
Bởi thế mà những lúc say, dù không đánh người nhưng hễ có tên côn đồ nào lọt vào tầm mắt là hắn điên tiết lên rồi ném đồ. Mặc dù tỉ lệ trúng khá là í ẹ.
Chắc cũng bởi vậy.
“Ôi trời, thiếu gia đến rồi ạ?”
Chủ quán rượu rất sợ Cale. Hiển nhiên rồi. Bởi tất cả đồ đạc quanh chỗ Cale ngồi uống rượu đều bị đập phá toanh bành. Vị trí đầu bảng trong sổ đen của tất cả các quán rượu nội thành Western hẳn là của cậu.
Cậu chẳng thèm đáp lại lời chào của chủ quán mà ném cho hắn một đồng vàng.
“Lấy cho ta loại rượu ta thường uống. À, cả ức gà nướng, không muối”
“Vâng? Ngà, ngài không muốn chọn chỗ trước ạ”
Cale cau mày. Ngay lập tức chủ quán vẫy tay rồi cúi sụp đầu.
“Tôi sẽ mang rượu tới ngay lập tức”
Chủ quán ngay lập tức biến mất nhưng trông hắn có vẻ khá vui. Bởi có vẻ Cale không định ngồi lại uống. Cale bước vào và lướt quanh bên trong quán rượu bỗng trở nên im ắng.
Tất cả đều cúi đầu tránh mặt Cale. Họ đều thầm nghĩ sao trong một đống các quán rượu mà hắn cứ phải chọn chỗ này cơ chứ. Đặc biệt là những kẻ côn đồ trong quán còn cúi đầu thấp hơn.
“Chậc”
Chỉ có tiếng tặc lưỡi của Cale vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Thưa thiếu gia, rượu của ngài đây ạ”
“Tốt”
Cale nhận lấy rượu và túi thịt. Loại rượu mà cậu hay uống cũng là loại đắt tiền nhất ở quán rượu này. Cậu chẳng luyến tiếc gì cứ thế ra khỏi quán rượu sau khi nhận đồ.
Ngay khi ra tới đường, cậu mở rượu, tu một ngụm hết gần nửa chai.
“Ồ”
Vị rượu rất ngon. Và tửu lượng của Cale còn hơn tưởng tượng của cậu, tu nửa chai trong một lần nhưng chẳng hề hà gì. Chỉ là gương mặt gượng đỏ khiến người ta nghĩ tửu lượng của cậu khá kém.
Cale vừa cầm bình rượu, vừa đi về phía mình đã đến.
Ngang qua quán trà mà cậu ở cả ngày trong đấy, tiến đến gần cổng thành, cậu thấy đám lính canh ngẩn người nhìn mình. Nhìn mấy gương mặt ấy khiến cậu muốn ra khỏi thành, nhưng thật tiếc đó không phải nơi cậu hướng tới.
“A, nóng người lên rồi”
Rượu vừa ngấm khiến Cale thấy ấm người. Tường thành nối liền với cổng lọt vào mắt cậu. Tường thành cao được gắn những ngọn đuốc ở trên để phòng có kẻ đột nhập.
‘Cái này còn tùy thuộc vào cách sử dụng của từng người.’
Cale nhớ lại nội dung của truyện.
‘Cách cổng thành khoảng một trăm bước chân’
Nơi mà Choi Han nhảy xuống. Cale siết chặt chai rượu rồi tiến lại gần tường thành. Bởi là khu nhà ở nên trên đường không có mấy bóng người.
Cale hít một hơi thật sâu khi đến được vị trí mà mình đã tính toán.
Nơi cách cổng thành khoảng 100 bước. Vì bao quanh khu nhà ở, nên chỉ có nguồn sáng là ánh đèn lờ mờ qua khung cửa và ngọn đuốc được lính canh đặt trên tường thành.
Nhỉ với ngần ấy ánh sáng là đủ. Cale chầm chậm tiến gần đích đến khi mắt cậu đã quen với bóng tối.
“Đúng như dự đoán”
Cậu thấy một sự hiện diện đang nép mình dưới tường thành. Không phải một mà nhiều hơn.
Một bộ dạng run rẩy đáng thương. Cale không ngần ngại tiến đến gần chỗ đó.
Và tiếng kêu của những thứ đang nép mình ấy lọt vào tai cậu.
Nyaa nyan---
Hai con mèo vừa kêu nhéo lên vừa thu mình nép vào tường. Cale nhếch mép.
‘Chính ở đây’
Cậu đã tìm đến đúng chỗ. Khi Choi Han vượt tường thành, nơi cậu ta tiếp đất có một con mèo đang lăn lộn dưới đất vì bị thương do bị đánh bởi mèo thủ lĩnh của khu ấy. Bởi vậy mà Choi Han ngay lập tức trở người. Thế giới này được vận hành bởi thứ gọi là duyên phận.
‘Đúng là một kẻ hiền lành’
Choi Han trở người để không làm mèo con bị thương và vô tình khiến cậu bị trật cổ chân. Là Choi Han mà lần đầu tiên giết hàng chục người, mai táng nhiều thi thể rồi chạy như điên đến đây. Khiến cậu đạt đến giới hạn của mình và mắc lỗi làm trật cổ chân.
Nyaa, Nyann---
Cale nhìn chằm chằm vào con mèo đang run rẩy kia và cả con mèo khác trông có vẻ là anh em đang liếm nó, rồi hướng ánh mắt đến nơi khác.
Con hẻm nằm ngược với hướng mà Cale đến. Ngay tức khắc, cậu nhìn thấy.
‘Tìm thấy rồi’
Y như một kẻ lang thang có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trong thành, Chàng trai đang nép mình với bộ dạng nhem nhuốc như một kẻ ăn mày. Mái tóc đen rối bù và bộ đồ cũ bị cháy khắp nơi.
Vốn dĩ trong truyện, phải đến ngày mai Cale và Choi Han mới gặp nhau. Hôm nay đáng lẽ là ngày mà Cale uống rượu rồi tự gây ra vết thẹo trên hông. Nội dung truyện đã bị thay đổi rồi, tất nhiên là chỉ một chút xíu.
Sau khi cúi người nhìn đám mèo một lúc, cậu đứng rướn thẳng lưng. Như nhận ra ánh nhìn của Cale, Choi Han ngẩng đầu, đồng tử đen lấp ló sau mái tóc bù xù hướng về phía Cale.
‘A, run quá’
Lồng ngực Cale đập mạnh.
Dù không thể nhìn rõ trong bóng tối nhưng lộ ra đằng sau mái tóc, ánh mắt sắc lạnh của Choi Han khiến Cale phát sợ.
Cậu tự nghĩ thật tốt vì đã uống rượu.
Cậu vừa tự khen ngợi phán đoán của mình vừa nhanh chóng thả lỏng cơ thể. Tiếp cận. Cậu phải tiếp cận Choi Han và để lại ấn tượng tốt.
“Trông ngươi có vẻ đang đói”
Chậc chậc. Cale tặc lưỡi rồi lấy miếng thịt ức gà ra. Bằng một cử chỉ lịch thiệp nhất, cậu đưa miếng thịt cho 2 con mèo con, mà không phải là Choi Han.
“Mấy thứ đáng thương, ăn đi này”
Không rõ là mấy con mèo lại bé đến như vậy nên cậu cũng chẳng biết tụi nó có ăn được thịt ức gà hay không. Cậu tặc lưỡi, rồi bắt đầu xé nhỏ ức gà cho 2 con mèo con dễ nhai. Cale thầm tự hỏi mình đang ngồi làm trò quái gì vậy.
Thực ra thì cậu chẳng hề thích mèo. Nhưng Choi Han lại là người rất yêu quý những động vật bé nhỏ.
Grrrừ...Gggrrrừ...
Con mèo bị thương gầm gừ như thể biết được suy nghĩ ấy của Cale. Cậu vuốt ve con mèo với bộ lông bạc và đôi mắt vàng ấy và nói một cách đầy thân thiện. Nhưng chẳng hiểu sao con mèo tỏ vẻ ghét cậu, nó lập tức quay ngoắt đi.
“Ăn cái này rồi mau chóng khỏi đi mấy đứa nhóc tội nghiệp”
Cale không nhìn Choi Han mà hỏi. Bởi cậu nghĩ Choi Han đang nhìn mình.
“Ngươi có chỗ để đi không?”
Cậu không nghe thấy câu trả lời. Nhưng cậu tiếp tục hỏi. Bởi cậu cần hành động trước khi Choi Han khập khiễng bỏ chạy để tránh lính canh tuần tra.
“Có chỗ ngủ không?”
Cale vừa vuốt ve con mèo lông bạc đang gầm gừ, vừa đẩy con mèo lông đỏ đang quấn lấy cậu ra và hỏi. Con mèo màu đỏ cứ quấn lấy cậu một cách bất thường. Đôi mắt vàng kia giống với con mèo còn lại rực sáng trong bóng đêm.
Tuy nhiên, Cale cần tập trung vào Choi Han.
“Thế có đói bụng không?"
Vẫn không có câu trả lời. Cậu cũng đoán trước như vậy.
Choi Han đang thăm dò cậu. Nhưng chắc hẳn là đang rất muốn nghỉ ngơi.
Cả cơ thể lẫn tinh thần đều đến giới hạn. Rồi cú sốc lớn ngay trong một ngày. Thêm nữa ngoài ngôi làng bé kia, thì với kẻ luôn một mình sống mấy hàng chục năm mà không giao du với ai như Choi Han thì thành phố Western là một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Dù sống hàng chục năm, nhưng cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ.
“Không định trả lời sao?”
“...Đ, đói bụng”
Có vẻ cuối cùng, Choi Han nhận định rằng Cale là kẻ yếu.
Một người yếu đến mức mà cậu có thể dễ dàng giết chết với cơ thể dù đã đến giới hạn. Bởi thế Choi Han nghĩ cậu có thể đón nhận ý tốt của một người như vậy, mặc dù cậu không rõ lý do vì sao Cale đối tốt với mình.
Cale đứng dậy rồi tiến lại gần Choi Han. Sắp đến lúc lính canh đi tuần dến khu vực này.
“Này”
Tiến đến gần, Cale thấy rõ hơn tình trạng của Choi Han. Cậu ta trông thật nhem nhuốc. Tuy nhiên, hẳn do là Nhân vật chính nên cậu ta có một đôi mắt trong veo. Cale cảm thấy khá vui mừng trước đôi mắt đen và mái tóc đen đặc trưng của người Hàn Quốc. Vì thế Cale mỉm cười rồi nói với cậu ta.
“Ta sẽ cho ngươi đồ ăn. Theo ta”
Ấn tượng đầu tốt nhất thuộc về kẻ cho đồ ăn ngon.
Đang ngồi dựa người vào tường, Choi Han từ từ đứng dậy
Cậu hơi nghiêng người bởi cổ chân phải bị trật, nhưng cũng không hề mở lời nhờ Cale dìu. Cậu không muốn đòi hỏi thêm ân huệ nào khác.
Cale bảo Choi Han đi theo mình rồi hướng về phía nhà Bá Tước. Nhưng có một thứ cản bước cậu.
Nyannnn~
Con mèo với bộ lông đỏ nhảy lên phía trước Cale rồi cà cà vào mũi giày cậu. Cale cau mày. Dù ghét mèo nhưng cậu thấy nó quá dễ thương. Nhưng, đột nhiên, cảm giác ớn lạnh sượt qua người khiến cậu quay đầu lại. Choi Han đang nhìn cậu chằm chằm.
'Chết tiệt'
Cale ngượng ngạo vuốt ve nó.
"Ngươi có vẻ thích ta nhỉ? Nhưng ta phải đi rồi. Lần sau lại gặp"
Cale chẳng hiểu nổi sao người ta lại đi nói chuyện với động vật. Nhưng khi tự trở thành cái loại người mà mình không thể hiểu nổi ấy, cậu đứng dậy rồi tránh ra khỏi con mèo.
Grrrruuừ
Con mèo lông bạc gừ lên như muốn bảo con mèo lông đỏ quay lại và Cale hãy rời đi. Con mèo lông đỏ tỏ ra rất lưu luyến, nó vừa đi về phía mèo lông bạc, vừa nhiều lần ngoảnh lại nhìn Cale. Nhưng cậu cố tránh đi.
Nya,nyan~~~
Tiếng kêu của 2 con mèo trở nên xa dần. Cale nghoảnh mặt lại. Choi Han đang bước khập khiễng đi theo cậu.
Khoảnh khắc, 2 người chạm mắt nhau. Cale nhanh chóng quay mặt đi vì sợ hãi. Rồi cậu đi chậm lại để Choi Han có thể bắt kịp mình.
Họ đi qua khu nhà dân. Cale lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
Xuyên qua dãy quán rượu, chợ, quảng trường, rồi vượt qua cả khu thượng lưu. Cuối cùng bước chân Cale hướng về dinh thự lãnh chúa nằm ở phía cuối thành.
"Làm gì thế?"
Cale nhìn Choi Han, cậu ta vừa ngừng bước. Bởi Choi Han đã nhìn thấy cách đám lính canh cúi chào Cale cũng như việc những người dân trong lãnh địa tránh đường cho cậu.
Một lần nữa Choi Han suy nghĩ về việc liệu Cale có phải kiểu người dễ dàng bị giết.
Cale hỏi lại.
"Không đi à?"
Như dự đoán của mình, Choi Han tiếp tục theo sau cậu. Có vẻ lần này, cậu ta bám theo là bởi tang lễ cho dân làng Harris và cả để tìm hiểu thông tin.
"Th-hiếu gia-nim?"
Đến trước cổng chính, đám lính canh và các Kị sĩ lắp bắp khi chào cậu
'Hah, ước gì bọn chúng ngừng ngay kiểu nói "Th-thiếu gia" như thế'
Mỗi lần nghe mấy giọng nói lắp ba lắp bắp như vậy khiến cậu thấy khó xử. Từ lúc rơi vào cơ thể của tên vô lại này, cậu không có ý định thay đổi bản tính của nhân cách cũ. Bởi so với một thiếu gia tử tế thì cuộc sống của một kẻ vô lại thoải mái hơn nhiều.
Cậu đã định di chuyển lặng lẽ cơ mà. Cale cau mày tỏ vẻ không hài lòng và tên Kị sĩ vừa lắp mở cửa một cách khẩn cấp.
"Xin mời vào"
Cale quay lại nhìn Choi Han. Những kẻ khác cũng đang nhìn cậu ta. Họ đều tò mò cái kẻ trông như ăn mày được cậu chủ mang về là ai. Các Kị sĩ thăm dò cậu ta bằng ánh mắt đề phòng.
"Theo ta"
Lúc này, Choi Han cũng đã nhận ra được thân phận của Cale. Cậu khập khiễng tiến tới gần Cale. Cale nhìn Choi Han đang đứng sau mình, không biểu hiện gì mà quay đầu và hướng thẳng vào trong.
Tuy nhiên, tim cậu đập loạn lên.
'Rõ ràng là định bắt ta làm con tin nếu có biến, nên mới đứng ngay sau chứ gì.'
Dù biết Choi Han không có ý định giết cậu, nhưng nghĩ tới nỗi sợ tinh thần khi bị bắt làm con tin khiến Cale nhăn mặt rồi đánh mắt về phía 2 Kị sĩ đang theo sau.
'Đừng đi theo ta'
Mệnh lệnh rõ ràng trong ánh mắt sắc lẹm của cậu khiến các Kị sĩ e ngại. Họ lần lượt nhìn Cale và Choi Han, rồi một trong hai Kị sĩ với khuôn mặt cứng đờ tiến đến gần Choi Han và Cale.
'Cũng phải, thế này mới đúng với phong cách Kị sĩ chứ'
Kị sĩ là kiểu đặt nguyên tắc lên hàng đầu. Quả là những Kị sĩ mà Deruth trân trọng.
Phản ứng của các Kị sĩ trước người ngoài có dáng vẻ y như ăn mày khiến Cale khá hài lòng, cậu để mặc cho Kị sĩ kia một mình đi theo. Cale dẫn Choi Han đến tòa nhà chính của gia đình Bá Tước.
"Người đã về rồi ạ?"
"...Ừ, Ron"
Lão già đáng sợ. Lão ta đang đứng đợi Cale trước cửa lớn của tòa nhà chính. Cậu không hề nghĩ là lão ta thực sự sẽ đợi mình như vậy. Mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng Cale thấy mọi thứ đang tiến triển rất tốt.
Ron hướng mắt về phía Choi Han, nụ cười hiền hậu của lão ta trở nên cứng nhắc.
'Với cấp độ của Ron, hẳn lão có thể ước chừng được sức mạnh của Choi Han'
Choi Han cũng nhìn Ron chằm chằm. Cale không quan tâm đến việc họ đang công kích nhau qua ánh mắt hay làm gì, bởi cậu chỉ hoàn thành vai trò của mình. Nhưng việc cần làm vẫn chưa kết thúc.
"Theo ta"
Cale lại gọi Choi Han và bước tiếp. Hầu cận Ron cũng nhanh chóng bước theo sau.
"Thưa thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ? Tôi sẽ chăm sóc cho vị khách này nếu người cần?"
"Không cần"
Thêm một người khác lại tiến đến gần Cale.
"Thiếu gia, hôm nay người về nhà sau khi uống rượu ạ ?"
Là phó quản gia Hans.
'À, hắn ta là người phụ trách mình'
Cale tặc lưỡi, phớt lờ lời Hans. Thay vào đó, cậu hướng bình rượu đang cầm về phía Hans. Ngay lúc đó.
"Khh-ự"
Hans đưa hai cánh tay lên che mặt và co rúm người lại. Xung quanh trở nên yên lặng.
"Tks"
Cale tặc lưỡi. Hans ngước đầu lên ngỡ ngàng nhìn Cale với khuôn mặt ửng đỏ.
"Vứt đi"
"Vâng"
Hans ngớ người, nhận lấy bình rượu từ Cale.
"Ta sẽ ném ngươi vào lần tới"
Trước lời ấy của Cale, mặt Hans chuyển trắng bệch. Cale chẳng để tâm đến điều này, cứ thế bước tiếp. Tính cả Hans, có 4 người đang bước theo cậu.
Cậu liếc nhìn xem bọn họ có bắt kịp hay không, rồi cuối cùng cũng tới nơi.
Phòng bếp số 2. Ngay lúc Cale nhìn thấy tấm bảng tên ấy, cậu mở toang cánh cửa.
"Thiếu gia-nim?"
Cậu nghe thấy giọng nói đầy nghi ngại của Hans từ phía sau. Cale mỉm cười. Cái kết đã nằm ngay trước mắt.
Đã đến lúc Choi Han và Beacrox gặp nhau. Lồng ngực cậu đập thình thình. Cửa dễ dàng bị mở ra. Nhưng khung cảnh phía sau cửa khiến Cale đông cứng.
Clang, clang---
Nhị bếp trưởng. Beacrox lẳng lặng vừa cười vừa mài dao. Với dáng vẻ tươm tất, hắn có vẻ đang tận hưởng việc mài dao một mình trong phòng bếp thứ 2. Nụ cười ấy tắt hẳn ngay khi hắn nhìn thấy Cale.
Bởi thế mà Cale rất sợ. Điều đáng sợ nhất là đụng phải mấy kẻ điên. Bởi chẳng thể đoán được kẻ điên sẽ phát điên lên lúc nào.
Cale hành động ngay trước khi Beacrox kịp phản ứng. Cậu đặt tay lên vai Choi Han, rồi hướng vào cậu ta.
"Làm ít đồ ăn cho cậu ta"
"Vâng?"
Beacrox hỏi lại với khuôn mặt ngẩn ra. Con dao trong tay hắn lóe sáng. Cale tự trấn áp cảm giác run sợ, rồi nói lại.
"Mang đồ ăn lên. Cậu ta đói"
Hô. Kị sĩ phía sau thốt lên, nhưng Cale không có thời gian để tâm đến chuyện đó. Cậu lo sợ chờ đợi câu trả lời của Beacrox. Cuối cùng, Beacrox cũng đáp lại với gương mặt cứng đờ.
"Tôi hiểu rồi, thưa Thiếu gia"
Được rồi!
Beacrox và Choi Han. Và ngoài dự tính cả Ron nữa. Cả 3 người đã tiếp xúc với nhau.
Cale nở nụ cười rạng rỡ. Đến lúc này cậu mới thấy bớt căng thẳng, cậu tiếp tục ra lệnh cho Beacrox với một tông giọng cao hơn.
"Chuẩn bị cả phần của ta nữa. Ta cũng đói rồi"
Choi Han liếc nhìn Cale. Nhưng cậu không biết gì về ánh mắt ấy, mà nói thêm với Beacrox.
"Tất nhiên phải là làm bằng đồ cao cấp nhất"
Cale nhớ đến món bít tết đã ăn tối qua.
"Món bít tết mà ngươi làm hôm qua có hương vị rất hảo hạng. Quả là một đầu bếp tài năng"
Đầu lưỡi dao của Beacrox rung nhẹ.
"Thứ gì tương tự món bít tết đấy sẽ trở thành bữa ăn tuyệt hảo đấy. Hãy chuẩn bị nhanh lên"
Cale không đợi nghe câu trả lời của Beacrox mà quay người đi. Rồi rời khỏi phòng bếp và hướng về phòng ngủ. Kị sĩ và Hans bám theo cạnh cậu, Hans hỏi.
"Vị kia là thế nào vậy ạ?"
"Trước mắt hãy coi là khách của ta. Biết thế mà lo liệu"
Sau khi đã kết nối được ba kẻ kia với nhau. Hôm nay cậu không muốn có thêm chuyện gì nữa.
Beacrox và Ron có thể nhận biết được phần nào thực lực của Choi Han. Bởi trong truyện Beacrox đã thề trung thành trước năng lực của Choi Han, nên chỉ cần biết được năng lực ấy thì hắn sẽ đi theo Choi Han thôi. Tất nhiên cậu cũng chuẩn bị đối sách khác nếu như hắn không thể khám phá ra được năng lực của Choi Han. Cậu cần Choi Han đánh bại một thứ gì hay kẻ nào đó trừ mình ra. Và chỉ cần để Beacrox thấy chuyện này là xong.
Dù khá sơ sài nhưng Cale cũng đã suy nghĩ nhiều đối sách cho từng trường hợp khác nhau.
"Hans. Đừng làm phiền ta, đem đồ ăn vào sau khi chuẩn bị xong"
Quả nhiên Ron không bám theo cậu. Cale để Kị sĩ và Hans ở ngoài và đóng cửa phòng, rồi ngả lưng lên giường trong sự hài lòng. Và rồi trước khi đồ ăn được đem đến, sự mệt mỏi cùng men rượu đưa cậu vào giấc ngủ trong vô thức.
Đó là lý do mà cậu không biết được là kế hoạch đã thất bại. Thực cảnh mà lưỡi dao của Beacrox hướng về phía cổ Choi Han, còn thanh dao găm của Ron thì hướng thẳng vào tim cậu ta.
Ngoài ba đương sự ra, đây là sự kiện nhỏ mà không ai biết đến
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK