Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Triều không dám chậm trễ, vội bước lên hai bước, dâng lên Bao đại nhân.

Bao đại nhân chầm chậm mở cuộn giấy ra, trong đôi mắt sắc bén dần ánh lên vẻ khó hiểu.

“Bao đại nhân, có thể nhìn thấy ở góc trên của tờ giấy có ghi chữ ‘nhật’, ở góc dưới lại ghi chữ ‘lập’, hai chữ này ghép lại chính là chữ ‘Dục’ trong Bàng Dục”, nữ tử nọ đều đều giải thích.

“Cái này…”.

“Ngươi!!!”.

Bao đại nhân và Bàng Dục đồng thời lên tiếng, chỉ là giọng nói của Bao đại nhân hàm chứa vẻ kinh ngạc, còn của Bàng Dục lại mang vẻ kinh hoàng.

Xuân Oanh từ từ thẳng người lên, chầm chậm quay đầu sang nhìn Bàng Dục một cái, đột nhiên thân hình rung động, ngửa đầu cười to: “Ha ha ha, Hầu gia ơi Hầu gia, ngài trời sinh tính đa nghi, đơn thuốc này vì không muốn rơi vào tay kẻ khác, nên lúc đưa ra ngài đã đích thân ghi ký hiệu vào, sợ người khác giả mạo, chính điểm ấy đã trở thành tử huyệt duy nhất của Hầu gia. Hầu gia thông minh, tất cũng biết điểm này, cho nên đã tăng cường giám sát với người chế thuốc, chỉ là ai có thể ngờ được Trương Tụng Đức lại lấy trộm đơn thuốc này mang ra ngoài. Nhưng Hầu gia lại không biết, đơn thuốc mà Hầu gia hao tổn tâm sức, thậm chí không màng giết người giá họa nhằm đoạt lại ấy lại là đơn thuốc giả do Xuân Oanh chép lại, đơn thuốc thật đã sớm bị Xuân Oanh giấu đi rồi, Xuân Oanh đã chờ đợi thời khắc này, chờ đợi thời khắc này…”.

“Ngươi! Ngươi, ngươi…”.

Bàng Dục sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng vào nữ tử đang cười như điên như dại mà thê lương trước mặt, khó thốt thành lời.

Xuân Oanh cười rộ một tràng, ánh mắt đảo một cái, hai mắt tràn ngập hận thù, căm hận nói: “Hầu gia phải chăng thấy rất kỳ lạ, vì sao bình thường Xuân Oanh đối với mệnh lệnh của Hầu gia đều răm rắp nghe theo?… Nếu không phải Xuân Oanh bình thường nghe lời như vậy, sao có thể được Hầu gia tán thưởng cho phụ trách quản lý Nhuyễn Hồng đường? Sao có thể có cơ hội thu thập tội chứng của Hầu gia, sao có thể được phái ở lại trông chừng những nữ tử bị giam trong phủ khi Hầu gia đưa các nữ tử ở Nhuyễn Hồng đường ra ngoài Trần Châu, sao có thể có cơ hội đem đơn thuốc này dâng lên Bao đại nhân?!”.

Ánh mắt lại đảo, Xuân Oanh nhếch môi cười, “Hầu gia có biết vì sao Xuân Oanh đến lúc này mới trình đơn thuốc lên không? Xuân Oanh chỉ muốn biết, vào lúc Hầu gia tưởng rằng thắng lợi đã cầm chắc trong tay, lại đột nhiên bị người khác đâm cho một nhát thì sẽ có dáng vẻ như thế nào!!!”.

Nói rồi, Xuân Oanh lại cười vang một trận, tiếng cười thê lương chói tai, cười đến cuối cùng lại biến thành tiếng khóc thê thiết.

Những lời này vừa dứt, mọi người trên công đường đều chấn động không nói lên lời.Kim Kiền đứng ở cửa, hồi tưởng lại những lời vừa nghe, lòng không khỏi giá buốt, thầm nghĩ: Cổ nhân đã nói rồi, thà đắc tội với tiểu nhân, chứ đừng đắc tội với đàn bà. Nhìn Xuân Oanh bình thường dáng vẻ yếu đuối nhu nhược là thế, ai mà ngờ một khi đã ngoan độc thì lại chẳng ai bằng.

Bao đại nhân nhìn Xuân Oanh không ngừng run rẩy quỳ dưới công đường, không khỏi thở dài một tiếng, đôi mày nhíu lại, vỗ mạnh kinh đường mộc, quát: “Bàng Dục, nay nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, ngươi còn gì để nói?!”.

Bàng Dục quỳ dưới công đường, cau mày nhắm nghiền mắt, đôi môi mím chặt, không nói một lời.

Bao đại nhân hai mắt long lên, tiếp tục quát: “Lẽ nào còn muốn bản phủ giám định bút tích của ngươi nữa hay sao?!”.

“Hi hi hi… Ha ha ha…”, một tràng cười lạnh phát ra từ Bàng Dục, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục từ từ đứng dậy, rũ rũ áo, mái tóc rối bay bay như múa, đôi mắt phượng đột nhiên mở bừng, ánh mắt sắc như dao bắn thẳng vào Bao đại nhân, nói: “Bản hầu không còn lời nào để nói, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý ấy là như vậy. Chỉ là kế hoạch vĩ đại, chí hướng lớn lao của bản hầu lại bị hủy bởi một ả tỳ nữ, bản hầu không cam tâm, không cam tâm!”.

Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi làm nhiều chuyện ác, thiên lý bất dung, đây chính là báo ứng của lẽ trời”, ngưng một chút, Bao đại nhân trầm giọng nói: “Bản phủ hỏi ngươi, thuốc làm theo đơn này ngươi dùng vào việc gì? Những xuân dược đã luyện xong để ở nơi nào? Những nữ tử bị ngươi giam cầm đã ưa đi đâu rồi? Còn không mau mau khai ra!”.

Bàng Dục nghe xong, lại nhướng đôi mày dài, mắt phượng chiếu lên người Bàng thái sư bên hông công đường, khóe môi mang nụ cười hỏi: “Cha, xin cha sau này hãy bảo trọng”.

Bàng thái sư từ khi nghe được lời Xuân Oanh nói, thần sắc liền hốt hoảng, ánh mắt tán loạn, lúc này nghe Bàng Dục gọi, mới hoàn hồn lại, từ từ đứng lên, đi từng bước đến bên Bàng Dục, môi miệng tím tái run run nói: “Dục Nhi, Dục Nhi, đừng sợ, có cha ở đây, ai cũng đừng mong thương tổn Dục Nhi…”.

Bàng Dục bước lên hai bước đỡ lấy Bàng thái sư, nhướng mày cười, nói: “Cha hãy an tâm, không ai thương tổn được con hết…”, nói rồi, ánh mắt đảo một cái, bắn thẳng vào Bao đại nhân, “Từ nhỏ đến lớn, chuyện bản hầu không muốn làm, ai cũng không cưỡng ép được, chuyện bản hầu muốn làm, ai cũng không ngăn được. Bao Hắc Tử, mấy thanh trảm đao này của ngươi, đừng mong chạm vào được bản hầu… Kha kha…”.

Nói rồi lại cười lạnh một trận.

Tiếng cười từ to rồi nhỏ dần, thứ dịch thể đỏ tươi từ mắt, tai, miệng, mũi của An Lạc hầu chậm rãi chảy xuống, tiếng cười dần tắt hẳn, cuối cùng thân hình Bàng Dục đổ nhào vào lòng phụ thân hắn.

“Dục Nhi? Dục Nhi!”.

Bàng thái sư hai mắt đỏ thẫm như muốn trào máu ra ngoài, ôm chặt lấy thi thể trong lòng hét lên hai tiếng rồi ngưng bặt, đã hôn mê bất tỉnh.

Nô bộc Bàng gia phía sau vội vàng tiến lên, chân tay luống cuống chăm sóc chủ tử nhà mình, dân chúng nghe thẩm án thấy An Lạc hầu uống thuốc độc tự sát thì bùng lên một trận hoan hô.

Trong một lúc, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Mà Bao đại nhân ngồi trên công đường lại nhíu chặt mày, lát sau mới nói: “Người đâu, hộ tống Thái sư hồi phủ nghỉ ngơi… Bãi đường!”.

Chát!

Kinh đường mộc vỗ xuống, khép lại vụ án này.

Vụ án của An Lạc hầu đã kết thúc được mấy ngày.

Chỉ trong mấy ngày này, thành Trần Châu đã thay da đổi thịt.

Phát lương, chuyển bạc cứu tế đúng hạn đến tay bách tính toàn thành, nạn hạn hán ở Trần Châu bị đẩy lùi, nay trong Trần Châu, dân chúng ai nấy đều mang vẻ mặt hân hoan, tinh thần phơi phới.

Tài sản của An Lạc hầu bị tịch biên sung công, ước tính sơ, những tửu lâu, khách điếm dưới danh nghĩa An Lạc hầu cũng phải hơn hai mươi cái. Kim Kiền lúc kê biên tài sản mới giật mình, những chỗ mang tên “Dục Lạc” mà trước đây họ đến Trần Châu ăn cơm, nghỉ trọ, đều là tài sản của An Lạc hầu… Đương nhiên còn phải kể đến toàn bộ thanh lâu, kỹ viện trong thành Trần Châu nữa.

Chậc chậc, mình mà biết từ sớm thì đã ăn chùa, ở chùa, chơi kỹ viện chùa rồi.

Trong lúc kê biên tài sản ở Hầu phủ, Bao đại nhân lại phái Triển đại nhân xuống mật thất tìm kiếm, nhưng đáng tiếc là không có thu hoạch gì. Bí mật của phương thuốc ghi trên trang giấy kia, cùng số xuân dược được luyện thành và những nữ tử bị chuyển đi, đều trở thành câu đố không lời giải theo cái chết của con cua con xuống mồ.

Bàng thái sư nghe nói vì bi thương quá độ mà lâm bệnh không dậy nổi, sau cùng phải vội vã hồi kinh. Nhưng theo suy đoán của Kim Kiền, chỉ e lão cua già đã tính toán trở về sớm một bước để đi cáo trạng với con rể mình.

Bàng Đại, tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình bị phán mười năm lưu đày, đợi sau khi phát lương cứu tế xong sẽ áp giải ra biên ải. Bao đại nhân hào hiệp giúp đỡtặng Xuân Oanh cùng mười mấy nữ tử ngân lượng còn phải người hộ tống họ về nhà.

Mà nghe nói vị Tứ phẩm thị vệ vẫn tự trách mình về thương thế của người nào đó thì vẫn y như cũ, ngồi vững như đỉnh đồng, đi nhanh như gió, không hề có chỗ nào bất ổn cả… Hiển nhiên, cho dù Công Tôn tiên sinh trí tuệ được xưng tụng có thể sánh với Gia Cát Lượng cũng có lúc nhầm lẫn.

Tóm lại, trong thành Trần Châu, có hàng trăm việc cần làm, mọi người đều vô cùng bận rộn… chỉ trừ một người.

“Oa… oáp”.

Kim Kiền lười nhác vươn vai, giơ cánh tay đã lành được bảy tám phần lên gõ gõ vào cánh cửa sương phòng trước mặt.

“Mời vào!”, giọng nam trẻ tuổi vang lên.

“Trương huynh, Hoàng đại tẩu, nghe nói ngày mai hai người sẽ trở về nhà?”.

Kim Kiền đẩy cửa đi vào, cười nói với hai người trong phòng.

Trương Tụng Đức đang ngồi bên giường bưng bát lên bón thuốc cho Hoàng thị, Thu Nương, vừa thấy Kim Kiền liền vội đứng dậy chào hỏi: “Kim bổ khoái, mời ngồi”.

Kim Kiền ngồi xuống, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Sao không thấy Trương lão bá?”.

“Phúc Tùng về nhà trước, dọn dẹp một chút”.

“À”, Kim Kiền gật đầu, nhìn Trương Tụng Đức lại ngồi xuống cạnh giường, bón thuốc cho Hoàng thị, Thu Nương, thỉnh thoảng nước thuốc lại dây ra, Trương Tụng Đức cũng không ngại liền dùng chéo áo tỉ mẩn lau sạch đi.

Kim Kiền bất giác nhướng mày, thầm nghĩ: Xem ra con cua con cũng tinh mắt đấy, Trương Tụng Đức đích thực có tình ý với Thu Nương.

Lại nhìn Thu Nương, ánh mắt vẫn mơ màng ngây dại như cũ, dáng vẻ ngốc nghếch.

Kim Kiền không khỏi thở dài một tiếng trong lòng: “Trương huynh, bệnh của Hoàng đại tẩu thế nào rồi?”.

Trương Tụng Đức nghe xong lại buông bát thuốc xuống, khuôn mặt tràn ngập vẻ lo lắng, nói: “Không chút khởi sắc, Công Tôn tiên sinh đã khám qua vài lần, cũng đành bó tay, xem ra cả đời này sẽ cứ ngây ngây ngô ngô như vậy. Trước mắt cũng chỉ có thể uống một số loại thuốc giúp thanh lọc, bổ não… haizz! Cũng không biết là ai, lại có thể phối ra loại dược phẩm hại người như thế này, khiến tâm trí người ta mất hết, quả là táng tận lương tâm!”.

“Khụ khụ…”, Kim Kiền ho khan hai tiếng, bộ dạng không tự nhiên gãi gãi đầu, lấy từ trong người ra hai đơn thuốc đưa tới nói: “Tiểu đệ vừa gặp Công Tôn tiên sinh ở sảnh trước, tiên sinh dặn tiểu đệ đưa hai đơn thuốc này cho Trương huynh”.

Trương Tụng Đức nhận lấy đơn thuốc, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng nói: “Đây là…”.

“Tờ trên cùng là phương thuốc chữa trị cho Hoàng đại tẩu, tờ phía dưới là phương thuốc điều dưỡng thân thể cho Trương huynh. Công Tôn tiên sinh còn nói, loại thuốc giả chết gia truyền của Trương huynh đã thương tổn tới phủ tạng của huynh, sau này nếu lại dùng nữa e là mệnh khó dài lâu, chớ nên sử dụng tiếp thì tốt hơn!”.

Trương Tụng Đức vội gật đầu, mở đơn thuốc ra xem xét tỉ mỉ, khuôn mặt không khỏi mang theo vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới ngước lên hỏi: “Đơn thuốc này là do Công Tôn tiên sinh viết?”.

Kim Kiền gật đầu.

“Y thuật của Công Tôn tiên sinh quả nhiên xuất thần nhập hóa…”.

Kim Kiền đắc ý.

“Tại hạ biết Công Tôn tiên sinh túc trí đa mưu, tài hoa hơn người, không ngờ rằng, không ngờ rằng…”.

Hai hàng lông mày của Kim Kiền như muốn bay lên, cơ hồ cười to thành tiếng.

“Không ngờ rằng Công Tôn tiên sinh hạ bút viết chữ lại xấu như thế…”.

Phựt!

Một sợi gân xanh trên trán Kim Kiền đứt tung.

“Trương huynh, tiểu đệ còn có việc quan trọng cần làm, xin cáo lui trước”.

Nói rồi, cũng không quan tâm đến vẻ mặt quá đỗi ngạc nhiên của Trương Tụng Đức phía sau, Kim Kiền xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa cái rầm, lòng phẫn nộ gào lên:

Hừ hừ! Tôi, đường đường đệ tử đích truyền của “Y Tiên”, “Độc Thánh”, hao tâm tổn sức viết ra đơn thuốc cho anh, không thu của anh nửa văn tiền đã là ân huệ rợp trời rồi, thế mà còn dám chê chữ tôi xấu?! Có nhầm hay không đấy!!!

“Kim Kiền?!”.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi, Kim Kiền quay đầu lại nhìn, bất giác buột miệng nói:

“Triệu Hổ, ngài không ở trong phòng dưỡng thương, chạy ra đây làm gì? Ngài không sợ Công Tôn tiên sinh lại cho ngài nằm mê man trên ba ngày nữa à?”.

Triệu Hổ nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn quanh, thấy bốn phía không có ai mới yên tâm, khẽ nói: “Nói nhỏ một chút, ta lén trốn ra đây, bị người khác phát hiện thì không hay đâu”, ngưng một chút, lại nói, “Ngươi không biết hả, hôm nay Băng Cơ cô nương từ biệt Bao đại nhân rời đi, nếu bỏ lỡ chỉ sợ sau này không có cơ hội gặp lại Băng Cơ cô nương”.

“À… Băng Cơ cô nương…”, Kim Kiền nheo nheo mắt, nói vẻ biết tỏng.

Khuôn mặt Triệu Hổ nhất thời đỏ bừng, lắp bắp nói: “Kim Kiền, ngươi đừng có nghĩ lung tung, ta chỉ là, chỉ là cảm thấy Băng Cơ cô nương can đảm hơn người, có thể nói là nữ trung hào kiệt, cho nên, cho nên…”.

Nói một hồi, ngẩng đầu lên, lúc này Triệu Hổ mới phát hiện người trước mắt không biết từ lúc nào đã cách xa mình mấy bước rồi.

“Một đại nam nhân, sao lại như đàn bà vậy?! Muốn gặp mỹ nhân mà cứ rề rà, chậm chạp là vị trí tốt đều bị cướp sạch đó!”, Kim Kiền đi phía trước hô lên.

Nói rồi, lắc mình một cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

Triệu Hổ trước là sửng sốt, sau lập tức hoàn hồn lại, vội vàng chạy theo, miệng còn hô lên: “Kim Kiền, nhất định phải giúp ta chiếm một chỗ tốt đấy!”.

Hai người một trước một sau, vội vội vàng vàng chạy đến khách sảnh, có điều đã chậm mất nửa bước. Trước cửa phòng khách, đã bị một đoàn nha dịch hai mắt phát sáng vây kín rồi. Kim Kiền và Triệu Hổ đành phải đứng ở cuối hàng bên ngoài cùng.

Chỉ thấy trong khách sảnh, Bao đại nhân ngồi chính giữa, Công Tôn tiên sinh đứng một bên, Triển Chiêu cùng ba đại Hiệu úy đứng bên kia. Mà giữa sảnh là một nữ tử, thân hình yểu điệu, mái tóc đen mượt đổ dài như thác, đó chính là Băng Cơ.

“Băng Cơ cô nương, cô vừa nói không muốn bản phủ chuộc thân cho cô? Đó là vì sao?”, Bao đại nhân trầm giọng hỏi.

Kim Kiền nghe xong cũng không khỏi có chút khó hiểu, lại nhìn chúng nha dịch xung quanh, đều là bộ dạng đau đớn vô cùng.

Chợt nghe Băng Cơ dịu dàng đáp: “Băng Cơ không dám phiền đại nhân, Băng Cơ chỉ muốn quay trở lại Thiên Hương lầu”.

“Việc này…”, Bao đại nhân hiển nhiên là không ngờ tới Băng Cơ lại trả lời như vậy, không khỏi có chút nghẹn lời.

Công Tôn tiên sinh ở bên cũng hỏi: “Băng Cơ cô nương, Bao đại nhân đã nguyện ý muốn giúp cô nương thoát khỏi bể khổ, vì sao cô nương lại không chịu nhận ý tốt của đại nhân?”.

Băng Cơ nghe vậy lại cúi đầu, dung nhan lạnh băng nói: “Đại nhân, Băng Cơ vào thanh lâu là có nỗi khổ trong lòng, không thể rời khỏi thanh lâu cũng là bất đắc dĩ, về phần duyên cớ trong đó, mong đại nhân không truy hỏi”.

Trong sảnh ngoài sảnh đều là những tiếng xuýt xoa thương tiếc.

Kim Kiền đứng một bên nghe mà kinh ngạc, thầm nghĩ: Lạ thay, lạ thay! Không ngờ được thời đại này lại còn có người có cảm tình đặc biệt với loại nghiệp vụ “gái gọi”! Đúng thật là “trong rừng lớn thì chim gì cũng đủ cả”!

Bao đại nhân thở dài một tiếng nói, “Mỗi người một chí hướng, nếu đã như vậy thì bản phủ cũng không miễn cưỡng nữa, bản phủ sẽ phái người hộ tống cô về Thiên Hương lâu…”, nói đến đây, Bao đại nhân bất giác đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong ngoài sảnh chúng nha dịch ai nấy đều mang vẻ mặt chờ đợi, ngay cả Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, ba vị Hiệu úy cũng không giấu nổi ánh mắt mong chờ.

Bao đại nhân không khỏi có chút đau đầu, bất giác đưa mắt nhìn sang vị thị vệ áo đỏ thần sắc không hề thay đổi đang đứng bên cạnh, thong thả nói: “Vẫn phải phiền Triển hộ vệ rồi”.

“Thuộc hạ tuân lệnh”, Triển Chiêu ôm kiếm bước lên, nghiêm túc nói.

Trong một thoáng, có vô số những ánh mắt hâm mộ bắn về phía bóng dáng thẳng như cán bút kia, như muốn đắm chìm trong đó.

Triển Chiêu thần sắc vẫn như bình thường, đi đến bên Băng Cơ nói: “Băng Cơ cô nương, xin mời”.

“Làm phiền Triển đại nhân”, Băng Cơ yểu điệu cúi đầu đáp.

Hai người sau khi thi lễ với Bao đại nhân liền cùng bước ra cửa.

Triển Chiêu mi mục sáng lấp lánh như sao, thần thái anh tuấn rạng ngời, Băng Cơ thanh tao thoát tục, gót sen yểu điệu.

Mọi người nhất thời cảm thấy trước mắt cảnh xuân phơi phới, diễm sắc trùng trùng, xốn xang tâm thần tới mức ngay cả mắt cũng không mở nổi.

Kim Kiền đứng một bên nhìn mà tặc lưỡi, lòng không khỏi mặc niệm: Có nàng mỹ nhân, nhìn một cái đã khuynh thành, nay hai mỹ nhân cùng sánh bước, ắt là khuynh quốc. Chậc chậc, quả song kiếm hợp bích này lực sát thương thực không thể xem thường!

“Kim bổ khoái…”.

Kim Kiền đang đứng một xó bận khai quật khả năng văn thơ của mình thì bỗng nghe thấy một giọng nữ mỏng manh yếu đuối vang lên bên tai, bất giác ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thẳng vào một đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu.

“Băng… Băng Cơ cô nương?!”.

Cho dù là cùng giới tính, nhưng lúc này Kim Kiền tim cũng đập loạn nhịp.

Băng Cơ duyên dáng cúi đầu nói: “Kim bổ khoái có bằng lòng tiễn Băng Cơ một đoạn không?”.

Trong một thoáng, có vô số những ánh mắt đố kỵ rực lửa bắn thẳng vào Kim Kiền, cơ hồ muốn đem Kim Kiền thiêu sống luôn.

Kim Kiền không khỏi thầm kêu khổ trong lòng: Hừ hừ, vì sao bắn vào Tiểu Miêu là ánh sáng ngưỡng mộ, còn bắn vào mình lại là lửa ghen đố kỵ?

“Kim bổ khoái không bằng lòng?”, Băng Cơ ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn thẳng vào Kim Kiền, giọng nói vẫn lạnh băng như trước.

“Bằng lòng, đương nhiên là bằng lòng, ha ha, Băng Cơ cô nương xin mời!”.

Cảm thấy những ngọn lửa đố kỵ kia đã biến thành tia X, Kim Kiền vội nặn ra một vẻ mặt tươi cười, cung kính đưa hai người trước mặt rời đi, tránh khỏi tầm mắt mọi người, bộ dạng hệt như đang tiễn Phật.

Từ khách sảnh đến nội viện, từ nội viện đến ngoại viện, trên đường đi, ba người đều trầm mặc không nói, không khí rất quỷ dị.

Cho tới khi đến cửa lớn của phủ nha, giọng nói lạnh lẽo như ngọc của Băng Cơ mới vang lên phá tan bầu không khí trầm mặc.

“Thiên Hương lâu đã phái người đến đón Băng Cơ, hai vị đại nhân xin hãy dừng bước ở đây”.

Kim Kiền nghe xong bất giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên ngoài cửa phủ nha có một chiếc xe ngựa mui màu xám, cơ hồ như đã đợi từ lâu rồi.

“Nếu đã như vậy, Triển mỗ không tiễn nữa”, Triển Chiêu ôm quyền sang sảng nói.

“Đa tạ Triển đại nhân…”.

Băng Cơ duyên dáng cúi mình thi lễ, lúc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vẻ băng giá đã tan, đôi mắt đẹp nhìn Triển Chiêu lấp lánh ánh nước, sóng thu dào dạt, muốn nói rồi lại thôi, muốn kháng cự rồi lại buông xuôi, muôn tình ngàn ý, tất cả tấm lòng tựa như đều hiện lên trong ánh mắt trong veo ấy.

Triển Chiêu thần sắc hơi đổi, lại ôm quyền nhẹ giọng nói: “Mong Băng Cơ cô nương hãy bảo trọng”.

Kim Kiền không khỏi cảm khái, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tình chàng ý thiếp như vầy, lại lòi ra cái đứa làm vật trang trí như mình, thực đúng là phá hoại cảnh sắc quá đi.

Băng Cơ nghe được lời của Triển Chiêu, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng rực rỡ, cho đến khi lại nhìn sang Kim Kiền tia sáng ấy vẫn ngập tràn trong mắt.

“Kim bổ khoái cũng bảo trọng”.

“Đương nhiên, đương nhiên, Băng Cơ cô nương cũng phải bảo trọng”, Kim Kiền ôm quyền đáp.

Băng Cơ gật gật đầu, lại khôi phục dung nhan lạnh băng như trước, cúi người thi lễ lần nữa rồi quay người lên xe, ngựa hí, roi vung, bụi cuốn rời đi.

Nhìn theo chiếc xe ngựa đã đi xa, Kim Kiền thực có chút khó hiểu:

Băng Cơ này làm cái quỷ gì vậy, khó khăn lắm mới được ở riêng với Tiểu Miêu một lát, vì sao lại phải lôi mình theo làm cái bóng đèn sáng rực chứ, lẽ nào… hoa khôi thanh lâu cũng có lúc ngượng ngùng? Không thể nào…

“Kim bổ khoái, Triển mỗ có một chuyện không rõ…”.

Chậc chậc, xem đi! Tiểu Miêu nghĩ không thông, bắt đầu oán hận cái bóng đèn 1000W là mình đây.

“Ngày đó trên công đường, Kim bổ khoái rốt cuộc nói gì với Bàng Đại, mà có thể khiến Bàng Đại chỉ trong một khắc liền thay đổi lời khai?”.

Hả?!

Kim Kiền da mặt không khỏi giật giật, ngước lên.

Chỉ thấy cặp mắt đen láy sáng quắc của Triển Chiêu đang nhìn thẳng vào mình, đôi mày lưỡi mác hơi nhíu, vẻ mặt lạnh lùng.

Mồ hôi lạnh chầm chậm chảy xuống từ thái dương, khóe mắt Kim Kiền giật giật hai cái, đột nhiên nàng hô lên: “Ui da, cánh tay bị thương của thuộc hạ lại đau rồi. Triển đại nhân, thuộc hạ phải trở về thay thuốc, xin cáo lui trước, xin cáo lui trước…”.

Lời còn chưa dứt, chân đã như bôi dầu, chạy biến đi nhanh như chớp.

Chỉ là Kim Kiền chạy quá nhanh, không phát hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú phía sau thoáng hiện lên nét cười ôn hòa, nhàn nhạt như nước, trơn bóng tựa ngọc, nhưng không biết vì sao, hai sai dịch canh cửa toàn thân lại lạnh run…

“Kim bổ khoái, Triển mỗ nhớ kỹ rồi…”.

Mà trong đại lao Trần Châu, một phạm nhân toàn thân béo ú đầy thịt đang ôm mấy cục u to tướng xanh tím trên đầu, khóc lóc nói:

“Ta chẳng qua chỉ đem lại những lời tiểu sai dịch nói hôm đó thuật lại nguyên văn một lần, sao lại vô duyên vô cớ hành hung ta, cái ã tên gọi cái gì ‘Ngự Miêu’ kia, cũng thật quá khó hiểu…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK