(*) Rồng có chín đứa con (Long Sinh Cửu Tử), đó là chín loài thần thú nhưng không phải rồng. Thao Thiết là con thứ năm của Rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kì lạ, có tính ham ăn. Ở đây ý nói con Thao Thiết đang ngậm một cái đầu.
Đêm vắng văng vẳng tiếng quạ kêu, ánh trăng chiếu rọi mái Tây.
Một con thiêu thân bay trong ánh trăng, nó bay vào hành lang của Thái Hoa Lâu, dưới đất có một vật phát sáng lấp lánh thu hút nó, con thiêu thân nhanh chóng lao xuống. Vật phản chiếu ánh trăng trong hành lang là một cây trâm vàng, trên thân có hình hoa văn phức tạp, mặc dù chỉ dài hơn một tấc nhưng lại khắc hình Thao Thiết, trong miệng Thao Thiết còn ngậm một viên minh châu cực nhỏ.
Con thiêu thân đậu trên cây trâm vàng, vỗ cánh định bay đi nhưng không bay lên được. Nó vỗ cánh liên hồi, cuối cùng dần dần mất sức, yên tĩnh một lúc, thỉnh thoảng cặp râu đong đưa, sau rất lâu lại khe khẽ động.
Nó bị dính trên mặt đất.
Thứ dính lấy nó là một vũng máu đã đông lại phân nửa bên dưới cây trâm vàng.
Bên cạnh cây trâm có một cỗ thi thể.
***
- Ta thực sự nghĩ mãi không thông, vì sao bản công tử và người khác ra ngoài dùng bữa, lúc nào cũng gặp được mĩ nhân, còn đi ăn với ngươi sao lại toàn gặp người chết thế này? – Dưới bầu trời xanh trong điểm làn mây trắng đục, trong Thái Hoa Lâu, một vị công tử áo trắng gầy như que củi, trang phục xa hoa đang trừng mắt nhìn một thư sinh áo xám trang phục giản dị, góc tay áo có miếng vá. – Trên người ngươi có Ôn Thần(*) đúng không? Hay là lúc vái Quan Âm trong lòng ngươi nghĩ đến Như Lai, lúc vái Như Lai lòng lại nghĩ đến Quan Công, khi vái Quan Công lòng lại nghĩ đến Thổ Địa…
(*) Vị thần hung ác, gieo rắc tai họa cho con người.
Vị thư sinh áo xám kia thở dài, lẩm bẩm:
- Chẳng qua lúc vái Bồ Tát thì ta nghĩ đến ngươi ấy mà…
Công tử áo trắng nghẹn lời, lại nghe thấy người kia chậm rãi nói tiếp:
- Huống chi chúng ta đâu có “ra ngoài” dùng bữa, đây rõ ràng là sản nghiệp của nhà ngươi mà. – Thư sinh áo xám lườm công tử áo trắng một cái. – Ngươi nghĩ ta không biết chuyện lần nào mời khách ăn cơm, ngươi cũng dẫn người ta đến cửa hàng nhà mình sao?
Công tử áo trắng gầy như que củi tất nhiên chính là đại thiếu gia của Phương thị, Công Tử Đa Sầu Phương Đa Bệnh; còn vị thư sinh áo xám tất nhiên là thần y danh tiếng lừng lẫy trong giang hồ, lâu chủ của lầu Liên Hoa vân cát tường, nổi tiếng có thể khiến người chết cải tử hoàn sinh, Lý Liên Hoa.
Đêm qua Phương Đa Bệnh hẹn Lý Liên Hoa thi uống rượu, ai thua thì trong trăm dặm, phải tìm một mĩ nhân về hầu rượu. Kết quả, rượu còn chưa uống xong, chưa ai kịp say thì Thái Hoa Lâu bỗng nhiên xuất hiện một người chết.
- Đại thiếu gia, người này thực sự không phải thuộc hạ của bản lâu. Ngài xem Thái Hoa Lâu ta trên dưới hơn trăm người, trong tay chưởng quầy có bản phác họa của mọi người. Ngài xem mọi người đều ở đây cả, tuyệt đối không thiếu người nào, vậy nên cái kẻ ở trong hành lang kia chắc chắn không phải là người trong lâu. Nhất định là có kẻ nào đó đã mang từ ngoài vào rồi ném trong lâu chúng ta, nhất định là muốn hủy hoại danh tiếng của Thái Hoa Lâu! – Chưởng quầy Hồ Hữu Hòe của Thái Hoa Lâu khổ sở mặt mày, cúi đầu khom lưng nói với Phương Đa Bệnh. – Đây chắc chắn không phải lỗi trong lâu, đây là việc ngoài ý muốn, kính xin đại thiếu gia nói vài lời trước mặt lão gia…
- Làm sao ta biết được không phải người trong lâu mê tài, làm hại vị khách nào đó rồi giết người trong hành lang Thái Hoa Lâu hay không chứ? – Phương Đa Bệnh hậm hực trừng mắt nhìn gã. – Tốt nhất là không phải, nếu không bản công tử sẽ nói với cha rằng ngươi không biết cách quản lý, đảm bảo ngươi chịu không nổi đâu.
Trong lòng Hồ Hữu Hòe kêu khổ không ngớt, nhưng vẫn làm vẻ mặt cười cười, liên tục vâng dạ.
- Ra ngoài đi, chuyện này… đã có ta. – Phương Đa Bệnh phất phất tay áo.
Hồ Hữu Hòe như được đại xá, vội vàng rời đi. Phương đại thiếu nghĩ bụng, Ngay đến cái tên vô tích sự như thế này mà mười mấy năm trước cũng mò được cái danh “Cuồng Lôi Thủ” trên giang hồ, đúng là quá kỳ lạ…
Lý Liên Hoa nhìn thi thể thê thảm đến lạ dưới chân, ngẩn ngơ thẫn thờ. Phương Đa Bệnh mất kiên nhẫn nói:
- Xem xem xem, nhìn cả nửa ngày rồi, có nhìn ra được cái gì không hả?
- Đây là một nữ nhân… - Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Có điều ta thực sự chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào chết thảm đến vậy…
Phương Đa Bệnh thở dài thườn thượt.
- Nữ nhân này nhất định đã bị tra tấn rất lâu, hai mắt đui mù, hai tay bị chặt, mặc dù ta không muốn thừa nhận nhưng nơi ban đầu nàng ta bị giấu rất có thể chính là ở trong Thái Hoa Lâu… Chịu sự tra tấn như vậy thì đâu chạy xa được chứ.
Nữ tử nằm dưới đất mặc một chiếc váy, ngoài việc bị nhuốm máu thì chiếc váy rất sạch sẽ, thân trên lại không mặc áo, nhìn qua có thể thấy vóc dáng cao ráo. Thi thể mất hai tay và mắt, phần ngực bị cắt, sau gáy có vết thương, trên cánh tay có vô số thương tích, không biết đã phải chịu bao nhiêu đau đớn. Nhưng thương tích ở hai tay, ngực và mắt đã khép miệng, có thể thấy cô gái này chịu đựng tra tấn không phải chỉ một hai ngày, mà e là đã đến cả năm trời.
Lý Liên Hoa bẻ một cành cây, thò vào miệng cô gái đó cạy nhẹ, chỉ thấy đầu lưỡi nàng ta cũng bị cắt, hàm răng lại trắng bóc. Nếu không phải hai mắt bị khoét thì dung mạo nữ tử này khá thanh tú, nhưng rốt cuộc là ai đã tra tấn một cô nương đang tuổi thanh xuân thành ra như thế này? Kẻ hạ thủ bụng dạ hiểm độc, thực sự khiến người ta phẫn nộ!
- Nhất định là có người đã xử lý ổn thỏa vết thương của nàng ra. – Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Nhưng nếu như người trị thương cho nàng ta là một người tốt, vậy sao nàng ta còn muốn trốn ra? Có thể thấy…
- Có thể thấy, nói không chừng kẻ trị thương cho nàng ta không phải là Bồ Tát mà là Diêm La đòi mạng. – Phương Đa Bệnh nói. – Cho dù kẻ đã hạ thủ là ai thì hắn thực sự cũng vô cùng độc ác tàn nhẫn! Tên Liên Hoa chết tiệt kia, ngươi nhất định phải lôi cái tên ma đầu đó ra, sau đó chuyển hết những thứ ghê rợn kia sang người hắn, để hắn nếm thử tư vị, thế nào hả?
Lý Liên Hoa nói:
- Hồ Hữu Hòe đã kiểm tra một lượt trong ngoài Thái Hoa Lâu rồi, nếu ông ta không phải là đồng lõa với tên ác ma kia, vậy tức là nơi giấu xác của nữ nhân này cực kỳ bí mật, người bên ngoài khó có thể phát hiện ra… Ta thấy Hồ Hữu Hòe kia tướng mạo đường hoàng, tuổi độ năm mươi, tiền đồ xán lạn, không giống mấy kẻ ác nhân…
Phương Đa Bệnh lườm hắn một cái.
- Cái này thì có ai biết chứ? Người thân thiết với hắn lắm hả?
Lý Liên Hoa lắc đầu lia lịa.
- Không thân, không thân, ta chỉ dựa vào xem tướng mà nói thôi...
Phương Đa Bệnh khịt mũi khinh thường.
- Nếu đã là tướng mạo mà ngươi xem thì chắc chắn sai không lối thoát rồi.
Hai người vừa tán gẫu, vừa chăm chú quan sát thi thể. Lý Liên Hoa dùng khăn tay nhẹ nhàng nhặt con thiêu thân trong vũng máu ra, Phương Đa Bệnh lại cầm cây trâm nho nhỏ kia lên.
- Đây là thứ gì vậy? Thao Thiết à?
Lý Liên Hoa khẽ bỏ con thiêu thân vào trong bụi cỏ, hắn quay người lại, chăm chú nhìn cây trâm vàng kia.
- Đây là một con... Thao Thiết, đúng là một hoa văn hiếm thấy, chỉ có đồ đúc bằng đồng thau mới hay dùng mẫu hoa văn ác thú kiểu này thôi, dùng trên trâm vàng thì ý nghĩa chắc chắn vô cùng kì lạ... Còn cả viên trân châu này nữa, ngươi đã thấy Thao Thiết ngậm trân châu trong miệng bao giờ chưa?
Phương Đa Bệnh liếc nhìn Lý Liên Hoa một cái, nói mau:
- Không may cho ngươi rồi, dù hồi còn nhỏ bản công tử đọc không nhiều sách, nhưng cũng biết thứ Thao Thiết ngậm trong miệng là đầu người... – Nói được một nửa, đột nhiên y giật mình. – Viên châu này thay thế cho một đầu người sao?
- Ta nghĩ... đại khái... – Lý Liên Hoa nhíu mày nhìn cây trâm trong tay Phương Đa Bệnh. – Vật này thực sự rất kì quái, ta thấy ngươi vẫn nên tìm một chỗ cất nó đi, nhỡ ra trong đó có con ác quỷ nào đó, cứ đến đêm lại bò ra ngoài thì chẳng phải cực kỳ đáng sợ sao?
Phương Đa Bệnh giơ cao cây trâm vàng lên.
- Thứ này dù kỳ lạ quái dị, nhưng giá trị lại rất xa xỉ, tuyệt đối không phải là đồ của Thái Hoa Lâu. Ta thấy nó hoặc là hung thủ, hoặc là của người chết. – Y cười rất vui vẻ, giống như chẳng hề e sợ ma quỷ. – Ta nghĩ cái thứ kỳ quái này sẽ rất nổi tiếng trong ngành kim khí(*), mà nếu đã có giai thoại thì kiểu gì chẳng tìm ra.
(*) Chỉ những đồ làm bằng vàng
Lý Liên Hoa nhìn y đầy khâm phục, hắn khen ngợi:
- Ngươi đúng là cực kỳ thông minh, chuyện này... Ta không rành về kim khí cho lắm...
Phương Đa Bệnh lại cười ngạo mạn hơn:
- Ha ha ha, chuyện này cứ để ta lo. Phương đại thiếu không rành cái gì chứ kim khí thì ta rành nhất đấy, ha ha ha...
Lý Liên Hoa thở dài, lẩm bẩm:
- Nhưng khi ngươi phải mời khách thì chưa chắc ngươi đã muốn nói mình rành về nó đâu.
Sau đó Thái Hoa Lâu đóng cửa ngừng kinh doanh, Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa được sắp xếp nghỉ ngơi tại gian phòng tốt nhất trong lâu. Không lâu trước đó, Phương Đa Bệnh đã hẹn gặp các ông chủ, chưởng quầy của những tiệm kim khí trong thành ở Thúy Anh Cư vào trưa mai.
Tối đến, trăng treo trên cao, ánh sáng trong trẻo đến lạ thường.
Phương Đa Bệnh vừa dùng bữa tối với một con tôm lớn mà y hài lòng nhất trong đời. Con tôm đó toàn thân trong suốt, to gấp năm lần những con tôm thường thấy, sau khi đầu bếp của Thái Hoa Lâu lột vỏ tôm, vứt ruột, ướp lạnh thì dùng kèm với hành lá, tỏi, bột ớt, múi cam cùng một ít tương và đồ nhắm không rõ tên, ăn sống. Mùi vị đó đúng là khiến cho người ta cực kỳ thích thú. Nếu không phải Thái Hoa Lâu khi không xảy ra một vụ án mạng thì ấn tượng của y với nơi này nhất định sẽ rất tốt.
Lý Liên Hoa đang tắm, tiếng nước vang lên không ngừng, thỉnh thoảng Phương Đa Bệnh vẫn không thể hiểu được, vì sao cũng là nam nhân mà Lý Liên Hoa lại tắm lâu đến thế? Nhớ mấy năm trước y còn xông vào phòng tắm của hắn một lần, định nhìn kĩ xem Lý Liên Hoa có phải nữ giả nam trang không. Đáng tiếc Lý Liên Hoa hàng thật giá thật, hắn thực sự là một nam nhân. Không chỉ là một nam nhân, hắn còn là một nam nhân rất nam tính với vô số vết sẹo ở khắp người nữa kìa.
- Gió xuân nhẹ lướt liễu vườn đào, hồng trang(*) nhà ai giữa nhành hoa...
(*) Chỉ đồ trang sức màu đỏ.
Phương Đa Bệnh ngâm một điệu hát không biết nghe được từ đâu, y nằm trên giường bắt chéo hai chân. Gian phòng của Lý Liên Hoa vốn được sắp xếp ngay bên cạnh, đáng tiếc tên Liên Hoa chết tiệt đó lại sợ ma quỷ thành thói rồi, nhất định đòi ở chung phòng với y. Cũng may sương phòng của Thái Hoa Lâu vừa rộng rãi vừa xa hoa, kê thêm một cái giường nhỏ không thành vấn đề, nếu không thì... Hừm hừm!
Một tiếng “tách” khẽ vang lên, Phương Đa Bệnh ngồi bật dậy, y nhìn sang bên trái... Âm thanh đó truyền đến từ bên trái.
Bên trái y không có gì ngoài một bàn trang điểm, trên tường treo một chiếc gương đồng, dưới bàn trang điểm có một chậu rửa mặt bằng đồng thau, một cái ghế, chẳng có thứ gì có thể phát ra tiếng “tách” kia. Phương Đa Bệnh kinh ngạc nhìn bàn trang điểm kia, trên bàn trống huơ trống hoác, chẳng có gì cả. Đêm nay người ở đây không phải nữ khách, chưởng quầy đã thu dọn hết đồ dùng trang điểm của con gái nên càng có gì đáng để xem. Y nhìn cả nửa ngày mà không sao hiểu được, sau đó y nằm xuống tiếp tục ngâm nga điệu hát:
- Đôi môi đỏ kìa bàn tay mảnh mai…
Tiếng “tách” kia lại khẽ vang lên, Phương Đa Bệnh nhảy bật dậy. Đây không phải là tiếng gió thổi cỏ lay, cũng không phải tiếng cơ quan ám khí chuyển động, nơi âm thanh này hai lần phát ra không hề thay đổi, nhưng độ mạnh yếu khác nhau, giống như một người… giống như một người dùng tay khẽ khàng chạm vào thứ gì đó trên bàn trang điểm vậy.
Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn cái bàn trang điểm kia… Vẫn không có gì cả, ngay cả bóng ma cũng chẳng có! Đúng lúc y định xông vào phòng lôi Lý Liên Hoa ra cùng kiểm tra, ánh mắt y bất chợt đưa lên, thoáng chốc chết lặng người. Sắc mặt y tái mét, hơi thở nghẹn ở cổ họng, suýt nữa thì ngất.
- Quỷ kìa…
Phía trong mặt gương đồng được treo trên bàn trang điểm có một bàn tay đang nhẹ nhàng mò mẫm. Động tác của bàn tay ấy giống như chủ nhân không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên đời, nhưng lại như đang cố gắng xuyên qua mặt gương đổng mỏng manh đến với nhân gian.
Thế giới trong gương, chẳng phải đều câm lặng sao?
Phương Đa Bệnh thét lên thảm thiết, trong phòng tắm vang lên một tiếng giống như rơi vỡ thứ gì đó. Lý Liên Hoa mở hé cửa phòng tắm, ló nửa đầu ra ngơ ngác nói:
- Cái đó… quỷ ở đâu vậy… a… - Hắn bỗng nhìn thấy bàn tay trong gương, đứng đó nhìn trân trân, thẫn thờ một lúc lâu – Kia thật sự không phải là tay ngươi đang động đậy đó hả?
Phương Đa Bệnh đứng trước gương cứng đờ người, mồ hôi lạnh toàn thân túa ra như tắm, nhưng y vẫn nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi.
- Ngươi thấy tay ta có khi nào nhỏ như vậy không? Đây là tay của nữ nhân đấy.
Y giơ tay lên huơ huơ trước gương, trong gương cũng có hình ảnh lay động nhưng thứ nhìn thấy rõ nhất vẫn là bàn tay ma quỷ trắng toát, thon đẹp mềm mại. Nó vẫn đang không ngừng mò mẫm, chuyển động.
Ước chừng qua một nén hương thì bàn tay kia dần dần mờ đi.
Gương đồng phản chiếu rõ ràng mọi thứ trong phòng, một màn kỳ dị vô cùng đó giống như chưa từng xảy ra, nhẹ nhàng tiêu tan tựa như làn khói.
Ngày thứ hai.
- Trâm vàng Thao Thiết Hàm Thủ… một trong những món châu báu tiếng xấu lẫy lừng. – Ông chủ Hà của Tiếu Vân Trang cầm cây trâm lên. – Mời các vị xem, đây là hàng thật, hai cái sừng của Thao Thiết có một cái bị khuyết một góc, viên trân châu trong mệnh lại là dạ minh châu trong suốt sáng bóng, có điều vì thời gian đã lâu nên viên trân châu này đã ngả vàng.
Ông chủ Tất của Vọng Hải Lâu nói:
- Nghe nói mỗi lần cây trâm vàng này xuất hiện thì đều xuất hiện thảm án li kì đáng sợ, lần nào cũng đều là việc liên quan đến mạng người. Lần nhiều nhất nghe nói có ba mươi ba người cùng mất mạng, vậy nên người trong nghề châu bảo rất ít có ai dám thu gom vật này.
Ông chủ Phí và ông chủ Hoa của Ngoạn Nguyệt Đài và Số Tinh Đường gật đầu liên tục. Phương Đa Bệnh cười gượng.
- Không biết lúc cây trâm vàng Thao Thiết này xuất hiện, người chết có phải đều là nữ nhân không mặc y phục không?
Ông chủ Hà lấy làm lạ:
- Nữ nhân không mặc y phục? Đương nhiên là không rồi. Nghe nói người đầu tiên chết vì cây trâm đó là thợ kim hoàn đã chế tác ra nó, nghe kể cây trâm đó vốn có hình chín con của rồng, mang nghĩa “long sinh cửu tử”. Kết quả khi cây trâm được làm thành, người thợ kim hoàn lại đột ngột chết vì lao lực quá độ, cây trâm rơi vào lò luyện, bị chảy mất tám con rồng, chỉ còn lại một con Thao Thiết này.
- Chết vì lao lực quá độ, cũng đâu phải là thảm án gì. – Phương Đa Bệnh nói. – Cái chết đột ngột cũng là cách chết hay nhấtđời này. Có điều các vị hiểu biết sâu rộng, bác học đa tài, không biết đã từng nghe nói trong những người bị chết vì cây trâm đó, có nữ nhân trẻ tuổi nào không mặc y phục, bị khoét mắt cắt lưỡi không?
Mọi người sợ hãi đưa mắt nhìn nhau. Mặt mày ông chủ Hà tái nhợt, ông ta lên tiếng đầu tiên:
- Thì…thì ra lần này trâm vàng xuất hiện, lại muốn khoét mắt, cắt lưỡi người ta sao… Phương công tử, tại hạ xin được cáo biệt, tại hạ chưa từng nhìn thấy cây trâm vàng đó, chuyện của nó xin Phương công tử hãy mời cao nhân khác…
Ngay sau đó mấy ông chủ khác cũng lần lượt cáo từ, bọn họ rời đi nhanh như thỏ trốn nanh cáo, như chuột tránh vuốt mèo, thậm chí còn từa tựa mũi tiễn đã rời cung. Phương Đa Bệnh dùng đũa gắp cây trâm vàng ở phía xa, chán nản bỏ nó vào trong hộp gỗ bát quái trấn tà. Sau giây lát, y giương mắt nhìn cây trâm đó, thở dài thườn thượt.
Khi quay về Thái Hoa Lâu, y không thấy Lý Liên Hoa đâu cả. Phương Đa Bệnh tìm khắp một lượt, còn sai Hồ Hữu Hòe phái người tìm thêm ba lượt nữa nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý Liên Hoa đâu. Phương Đa Bệnh thấy rất lạ, bây giờ ban ngày ban mặt, hơn nữa cây trâm vàng quái đản kia lại đang ở trên người y, nếu nói hắn bị quỷ bắt đi thì vì sao ma quỷ không tìm đến y chứ? Nếu không phải ma quỷ bắt đi, vậy tên Liên Hoa chết tiệt đó đi đâu rồi?
Đợi đến tận lúc ăn cơm, Phương Đa Bệnh dặn nhà bếp Thái Hoa Lâu làm một bàn đầy sơn hào hải vị, lại mở một vò rượu ngon, đốt lò hâm rượu ở bên cạnh, còn y cầm quạt phe phẩy phe phẩy. Quả nhiên chưa đến một nén hương, y đã thấy Lý Liên Hoa măc áo xám tro, chậm rãi xuất hiện cạnh hàng lang, mặt mày vui vẻ ngồi xuống bên bàn rượu.
- Tên kia kỳ quái thật đấy. – Phương Đa Bệnh thở dài. – Ta nhớ lúc ta nấu một bát mì chay ở Túy Tinh Lâu, cái mũi chó của ngươi cũng ngửi thấy rồi mò đến; ta dùng đại tiệc bách xà ở Văn Thiên Các, gửi thiệp mời ngươi thì ngươi lại không đến. Sau đó đợi đến khi ta thiết đãi khách khứa xong xuôi, rắn cũng bị ăn sạch, người thì ngà ngà say, ngươi lại nằng nặc đòi ta mời trà. Có một lần ta ăn đậu phụ thối ở trấn Ngưu Đầu…
Lý Liên Hoa vội vàng nói:
- Lúc ăn cơm thì nên ăn cơm, đừng nói mấy chuyện dung tục nữa.
Phương Đa Bệnh trợn trừng mắt.
- Ta có nói là mời khách không hả? Ngươi đi đâu vậy? Nửa ngày không thấy bóng dáng đâu.
Lý Liên Hoa cầm đũa nho nhã gắp một cái cổ gà.
- Ta đi… loanh quanh xem xét, trong Thái Hoa Lâu có rất nhiều hoa lá cỏ cây, đúng là vô cùng hữu tình.
Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
- Ta đi gặp mấy ông chủ tiệm vàng, nghe nói trên cây trâm đó có rất nhiều ác quỷ đeo bám, nói ít thì cũng mấy chục người rồi.
Lý Liên Hoa nhảy dựng lên.
- Nhiều như vậy sao…
Phương Đa Bệnh hầm hừ nói:
- Đúng là nhiều thế đấy. Sao nào? Ngươi ở trong lầu xem xét cái xác đó, vậy có nhìn ra được “thành tựu” gì không?
- Thành tựu… thành tựu chính là không có ai trong Thái Hoa Lâu nhận ra nàng ta, nàng lại chết bên ngoài nhà bếp. – Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Khoét mắt, cắt lưỡi, rõ ràng đều là cách thức để giam hãm nàng ta. Nếu trên đời này thực sự có ma quỷ, vậy vì sao lại chỉ muốn giam cầm một mình nàng?
Phương Đa Bệnh túm lấy một cái đùi gà, ngoạm một miếng.
- Rõ ràng là nàng ta chết ở hành lang, gì mà chết ngay ngoài nhà bếp chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Hành lang đó là từ nhà bếp đi ra, thông đến vườn hoa. Ta đoán nàng ta chạy ra từ nhà bếp, men theo hành lang ra ngoài, không biết làm sao lại làm gáy bị thương, vì thế nên mới chết.
Phương Đa Bệnh nói:
- Kẻ giết nàng ta phân nửa là không biết võ công, cú đánh sau gáy đó tệ kinh khủng. Nếu không phải vì nàng ta ngã xuống đất, bị mất máu, nửa đêm canh ba lại không có ai đến cứu thì tám chín phần sẽ không chết.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Ừm, nhưng sao ngươi biết chứ? Không phải nàng ta không nhìn thấy sao, ngã một cái thì chết luôn rồi còn gì?
Phương Đa Bệnh nghẹn lại vì câu này, y ngẩn ra.
- Nói vậy cũng đúng, có điều trong nhà bếp sao bỗng dưng lại có thêm một người nhỉ?
- Vừa rồi ta đã xem qua nhà bếp. – Lý Liên Hoa nghiêm nghị nói. – Trong nhà bếp chỉ có hai cái bếp lò mà thôi, giá thì không ít, tủ chén bát thì quá bé, vại nước quá ẩm, túi gạo quá bẩn, giỏ rau quá thấp…
Phương Đa Bệnh không nhịn được hỏi:
- Cái gì mà vại nước ẩm quá với giỏ rau thấp quá chứ…
Lý Liên Hoa híp mắt lại.
- Xác chết kia của ngươi vừa cao vừa trắng, váy lại sạch sẽ khô ráo thế kia, giấu thế nào được vào mấy thứ tủ bát, vại nước, túi gạo rồi giỏ rau kia? – Bỗng hắn sững người, thuận miệng lẩm bẩm. – Xác chết kia của ngươi…
- Xác chết của ta á? – Phương Đa Bệnh đùng đùng nổi giận. – Ngoài khi đi ăn với ngươi thì xưa nay bản công tử chưa từng gặp phải người chết nào nhé! Rõ ràng là số ngươi xấu, bị Ôn Thần đeo bám, đó là xác chết của ngươi thì đúng hơn!
Lý Liên Hoa lại ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Phương Đa Bệnh một lúc lâu, đột nhiên hắn lại thận trọng nói:
- Đợi một chút, ta đột nhiên nghĩ đến một thứ… cái này… một thứ rất quan trọng… Đêm qua xác chết kia của ngươi… À không, thi thể vị cô nương lạnh lẽo đáng thương kia, ngươi sai Hồ Hữu Hòe giấu nàng ta ở đâu rồi?
Phương Đa Bệnh bị thái độ của hắn làm cho khó hiểu, nghĩ chẳng lẽ hắn lại có hứng thú với cái xác kia. Lý Liên Hoa liếc nhìn y, nghiêm mặt nói:
- Ta muốn nhanh chóng tìm thấy… thi thể của cô nương kia, để xác nhận một chuyện.
Phương Đa Bệnh nói chắc nịch rằng cái xác nữ kia sớm đã bị Hồ Hữu Hòe đưa vào quan tài rồi, bây giờ chuyện đã xong xuôi, quan tài chôn xuống đất, bia mộ cũng đã dựng lên, mong Lý Liên Hoa đừng nên mơ hão nữa.
Lý Liên Hoa chẳng biết làm sao, đành phải bỏ qua rồi sửa lời:
- Ầy… Vừa rồi ta đã xem qua nhà bếp, tuyệt đối không thể giấu được cái xác đó đâu, cái xác đó lại… ờ thì… không mặc y phục, xung quanh lại không thấy quần áo đâu, vậy nên khả năng duy nhất, chính là từ con đường nhỏ phía Đông nhà bếp, đi qua nhà bếp, sau khi chạy vào hành lang thì bị ngã, chảy máu rồi chết. – Hắn chỉ về phía Đông nhà bếp, khẽ nói. – Chỗ kia kìa.
Phương Đa Bệnh nhìn theo hướng đó, đột nhiên y dựng tóc gáy… hướng Lý Liên Hoa chỉ, đúng là phòng khách tốt nhất của Thái Hoa Lâu. Gian chữ Thiên(*) từ phòng số một đến phòng số chín, mà y và Lý Liên Hoa tối qua lại nghỉ đúng gian số năm, nằm ở chính giữa.
(*) Chỉ gian phòng hạng sang.
Đêm… đêm qua, bàn tay của nữ nhân trong tấm gương… chẳng lẽ chính là oan hồn của nữ thi kia, đang tìm người đến minh oan cho mình?
Trấn tĩnh lại, Phương Đa Bệnh nhìn rượu ngon và cao lương mĩ vị đầy bàn mà chẳng muốn ăn tẹo nào, trong đầu y đang suy nghĩ xem đêm nay phải đến chỗ nào ngủ thì mới an toàn? Lý Liên Hoa nói xong thì hình như tâm trạng rất vui vẻ, hắn đưa đũa bắt đầu thoải mái ăn uống, ăn được hai miếng gà lại tự rót cho mình một ly rượu nóng. Đầu tiên hắn tấm tắc khen ngợi món gà ngon mềm kia, từ hai ba cái lông ngắn ở đầu gà đến từng cái vảy đẹp đẽ trên chân gà, lại không tiếc lời khen rượu ngon, từ vò rượu đến cái nắp bùn đậy bên trên đều đẹp không sao tả xiết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK