Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Eugeo.

Eugeo…

Có chuyện gì vậy?

Con vừa gặp ác mộng à…?

Một thứ ánh sáng màu cam cháy lên bên trong ngọn đèn với một âm thanh êm dịu.

Đứng ở hành lang, Eugeo che đi một nửa khuôn mặt của mình dưới chiếc nệm bao quanh bởi hai cánh tay và lén nhìn vào căn phòng qua kẽ hở nhỏ của cánh cửa cũng như giấu đi thân thể của mình.

Có hai chiếc giường gỗ đơn sơ, chật hẹp bên trong căn phòng. Chiếc bên phải bị bỏ không cùng với cái ga giường trông như vừa được giặt sạch và gấp lại.

Bên giường trái, một bóng dáng mảnh mai nhìn vào Eugeo với phần thân trên ngồi dậy. Gương mặt của cô ta không thể được nhìn thấy rõ do ánh sáng trong cây đèn bên tay cô cầm. Dựa vào bộ đồ ngủ óng ánh, trắng tinh của cô ta, hơi giống như một bộ váy ngắn cổ hở hang, liếc thấy làn da trần của cô ta thậm chí còn nhạt màu hơn. Mái tóc dài của cô ta xõa xuống giường mượt mà như lụa.

Đôi môi bóng nhoáng kia nở một nụ cười dịu dàng hiện rõ lên làm nhạt nhòa thứ ánh sáng màu cam.

Ngoài đó không lạnh sao? Lại đây, lại đây nào, Eugeo.

Chiếc khăn trải giường nâng lên nhẹ nhàng cứ như bao trùm bởi bóng tối dày đặc, ấm áp, làm cậu ta càng ý thức được cái luồng khí lạnh, giá rét xuyên suốt hành lang. Chân cậu ta bước qua ngưỡng cửa trong vô thức, Eugeo tiến về phía chiếc giường với những bước đi không đều.

Ánh đèn mờ đi một cách khác thường khi cậu ta đến gần, che giấu khuôn mặt của người phụ nữ nằm dài ra trên chiếc giường trong bóng tối ghê rợn. Nhưng Eugeo chỉ đơn thuần nghĩ tới việc thỏa mãn cái mong muốn rúc vào nơi tối tăm ấm áp đó rồi nóng lòng di chuyển đôi chân mình. Những bước đi của cậu ta trở nên nhanh dần cũng như tầm nhìn trở nên rút ngắn lại, nhưng cậu ta lại không cảm thấy lạ.

Chiếc giường lúc cậu ta đặt chân đến cao một cách vô lý, Eugeo quẳng cái nệm mang theo mình xuống rồi trèo lên.

Trong khoảnh khắc đó, một tà áo rung rinh phủ lên cậu ta từ trên đỉnh và nhuộm nhìn tầm nhìn của cậu vào bóng tối. Như thôi thúc ham muốn của mình, Eugeo len lỏi sâu hơn vào nó.

Ngón tay của cậu duỗi ra tiếp xúc với làn da ấm áp và mềm mại.

Eugeo sửng sốt ôm lấy và vùi mặt mình vào nó. Làn da mịn màng khẽ run run, như thể bị bao quanh bởi Eugeo.

Bị dẫn dắt bởi cái cảm giác thỏa mãn và ham muốn to lớn, Eugeo níu lấy một cách tha thiết. Cảm giác thấy một cánh tay uyển chuyển ôm lấy lưng cậu ta và tay kia xoa đầu cậu, Eugeo hỏi nhỏ.

“Mẹ à? Có phải mẹ đấy không?”

Câu trả lời lập tức vọng lại.

Ừ… Mẹ của con đây, Eugeo.

“Mẹ…Mẹ ơi…”

Đắm sâu hơn bao giờ hết vào bóng tối âm ẩm và ấm áp, Eugeo lầm bầm.

Một chút do dự hiện lên trong tâm trí tê liệt của cậu như bong bóng nổ bốp từ một góc của vũng lầy.

Mẹ mình… mảnh mai và mịn màng như này ư? Tại sao hai bàn tay đáng lẽ ngày ngày làm việc trên những cánh đồng lại không có lấy một vết chai? Và …cha mình, người đáng lẽ phải ngủ bên phải trên chiếc giường lại đi đâu rồi? Và những người anh của mình, người luôn đi vào giấc ngủ bất cứ khi nào mình nũng nĩu với mẹ, đâu rồi?

“Có thật sự… là mẹ không?”

Đúng vậy, Eugeo. Người mẹ duy nhất của con đây.

“Nhưng… cha đâu rồi? Các anh của con đâu rồi?”

Hehe.

Đúng là một đứa trẻ kì lạ.

Tất cả mọi người

đã bị con giết chết cả rồi mà?

Đột nhiên các ngón tay của cậu cảm thấy gì đó sền sệt.

Eugeo vung rộng hai tay, rồi đưa lên trước mặt mình.

Dù thiếu ánh sáng, cậu ta vẫn có thể thấy rõ một dòng máu đỏ sẫm nhớp nháp nhỏ giọt ra trên mười ngón tay của mình.

“…Aaaaaaah!”

Eugeo nhảy dựng lên cùng với tiếng thét.

Cậu cứ mãi cọ hai bàn nhớp nháp vào áo mình. Chỉ sau khi lau chúng không biết bao nhiều lần trong khi la hét, cậu mới nhận ra thứ ẩm ướt trên tay mình không phải máu, mà chỉ là mồ hôi.

Đó có phải là một giấc mơ—ngay cả sau khi đi đến kết luận như vậy, cậu vẫn mất một lúc trước khi có thể nghĩ về việc kiềm chế lòng mình, thứ vừa đập nhanh như một chiếc chuông báo động và rỉ ra những giọt mồ hôi lạnh từ cậu. Ký ức về cơn mộng đáng sợ đến ngớ ngẩn nán lại và đeo bám lấy lưng cậu ta không có dấu hiệu gì lu mờ.

—Cha và mẹ… Mình thậm chí còn không nghĩ nhiều về họ kể từ khi rời làng.

Thì thầm như vậy trong lòng mình, Eugeo nhắm chặt hai mắt lại và nín thở.

Khi còn là một cậu bé ở Rulid, mẹ cậu chăn cừu trên những cánh đồng, thậm chí còn làm các công việc nhà trên đó, hầu như không âu yếm Eugeo bao giờ. Họ còn ngủ trên những chiếc giường khác nhau ngay cả trước khi cậu ta trưởng thành nhưng Eugeo không có bất kì một hồi ức nào về việc không hài lòng với điều đó.

—Vậy thì tại sao mình lại thấy giấc mơ đó sau tất cả những gì…

Eugeo lắc mạnh đầu mình và ngưng các dòng suy nghĩ. Các giấc mơ đều dựa vào sự thất thường của nữ thần mặt trăng, Lunaria. Cơn ác mộng này chắc chắn không mang một ý nghĩa nào cả.

Sau khi trấn tĩnh lại một chút, nỗi nghi ngờ về vị trí hiện tại của cậu hiện lên. Cậu ta khẽ mở mí mắt trong khi vẫn cúi xuống.

Những thứ đầu tiên đập vào mắt cậu ta là một số lượng đáng kinh ngạc các tấm thảm đỏ sẫm cùng với mẫu trang trí phức tạp được thêu vào nó. Nếu mua tại cửa hàng dệt may ở quận 5 Bắc Centoria, những tấm thảm mà cậu ta không thể ước tính được giá trị đó kéo dài không ngớt trong mắt cậu ta dù có cố tìm ra điểm kết thúc.

Chỉ sau khi nhìn thẳng về phía trước, cậu ta mới thấy được bức tường phía xa.

Kể cả nếu nó là một bức tường, nó cũng không phải được làm từ gỗ hay đá. Những cây cột màu vàng mang hình dạng một cây kiếm khổng lồ cách một khoảng tương đối với những tấm kính chèn giữa chúng. Do đó, có thể coi là một khung cửa sổ hơn là một bức tường, nhưng một căn phòng nơi những mặt kính có giá trị được sử dụng một cách tùy tiện như thế này thậm chí còn không thể tìm thấy trong lâu đài của tứ đế quốc.

Vô số đám mấy nhuộm màu xanh của ánh trăng đang trôi nổi bên ngoài bức tường bao phủ toàn bộ là kính. Thậm chí căn phòng này còn cao hơn cả những đám mây.

Cậu ta nhìn lên cao và thấy mặt trăng xanh nhạt trôi nổi một góc trên bầu trời đêm. Vô số các vì sao âm thầm leo lét xung quanh nó. Ánh sáng rọi xuống một cách chói lòa từ bầu trời tràn ngập những vì sao; mất một lúc để cậu ta nhận ra rằng đã là nửa đêm. Ước lượng độ cao của mặt trăng, có thể đã hơn 12 giờ một chút. Ngày mới rõ ràng đã trôi qua trong lúc cậu ta ngủ và bây giờ là ngày 25 tháng thứ Năm.

Rốt cuộc thì Eugeo cũng nhìn thẳng lên. Trần nhà vẽ lên một đường tròn hoàn hảo ở phía trên cao và cậu ta không thể tìm thấy bất kì một bậc thang nào để lên tầng tiếp theo. Nó có nghĩa căn phòng này là tầng cao nhất của Thánh Đường Trung Tâm.

Trần nhà rộng lớn vẽ ra một kiệt tác tráng lệ và sinh động. Các hiệp sĩ lấp lánh giữa những ánh sao, những con quái vật bị xua đuổi, và một dãy núi trải dài chia cắt thế giới… có vẻ như nó là minh họa cho câu chuyện của tạo hóa. Thậm chí mỗi chỗ đều được gắn vào những viên pha lê, lấp lánh như những ngôi sao.

Nhưng vì một lí do nào đó, sự hiện diện của thứ đáng lẽ phải là yếu tố cần thiết cho chủ đề của bức tranh, Stacia, nữ thần của sự sáng tạo, lại không ở trong bức tranh. Khu vực đó đã bị tô màu trắng tinh, trông như toàn bộ bức tranh bị bao trùm bởi một thứ gì đó trống rỗng.

Eugeo cau mày lại trong chốc lát trước khi quay đầu lại. Nhấc phần thân trên của mình lên từ tư thế bò trườn, lưng của cậu ta tiếp xúc với thứ gì đó, cậu bối rối nhìn ra sau.

“……!?”

Eugeo không nói lên lời trong khi cơ thể mình thì vẫn đang quay lại. Ngay phía sau cậu ta là mặt bên của chiếc giường to lớn đến kinh ngạc.

Chiếc giường tròn trịa như hình dạng của căn phòng, ước lượng vào khoảng 10 mel. Bốn cột trụ vàng dựng lên một cái mành trướng cùng màu, và đung đưa bên trên là những tấm màn màu tím, gấp chồng lên nhau. Một chiếc khăn trải giường trắng tinh khiết giống như lụa ở Đông Đế Quốc phủ lên chiếc giường và khẽ ánh lên những ánh sao ngoài cửa sổ.

Và—một bóng dáng nằm ở giữa giường. Cậu ta không thể thấy gì khác ngoài những đường nét mơ hồ, bị che khuất bởi những mảnh vải mỏng manh, trong suốt được mắc vào mành trướng.

Eugeo nín thở và giật mình. Cậu ta không thể tin rằng mình đã không nhận ra sự hiện diện của một người nữa, dù đã ở rất gần trong một vài phút đó. Không, trước cả lúc để ý đến điều đó, cậu ta đã dựa vào chiếc giường và ngủ say trong nhiều giờ. Chỉ là tại sao nó lại trở thành như thế này—

Nghĩ đến đó, Eugeo rốt cuộc cũng nhớ lại được khung cảnh cuối cùng sót lại trong tâm trí rối răm của mình.

—Đúng rồi… Mình đã chiến đấu với người anh hùng trong câu chuyện xưa đó… Hiệp sĩ Bercouli.

—Mình bị giam lại với Hiệp Sĩ trong băng vì «thuật giải phóng ký ức» của thanh Bích Hồng Kiếm… và sau đó một người đàn ông mặc bộ đồ chú hề lòe loẹt xuất hiện trước khi Sinh Mệnh của chúng tôi cạn kiệt… hình như được gọi là Trưởng Nguyên Lão Chudelkin, người đã nói những thứ kì lạ. Rồi ông ta giẫm chân lên những bông hoa hồng băng rồi tiến lại gần… sau đó…

Có vẻ như trí nhớ của cậu ta dừng lại ở đó. Lão hề đó có thể đã mang cậu ta tới đây, nhưng cậu lại không biết lý do. Theo bản năng cậu sờ quanh eo của mình, nhưng thanh Bích Hồng Kiếm đã biến mất.

Cảm thấy bất lực trong khoảnh khắc đó, Eugeo tập trung nhìn về phía bóng hình bên trên chiếc giường. Là kẻ địch, hay là đồng minh… không, không thể nhầm lẫn được trong Thánh Đường Trung Tâm, và hơn hết là trong tầng cao nhất này. Bất cứ ai ở một nơi như thế này khó có thể là một đồng minh.

Cậu nghĩ cách tốt nhất để thoát khỏi căn phòng trong khi rón rén bước chân của mình, nhưng cuối cùng nỗi tò mò muốn biết được danh tính của bóng người đang nằm ngủ đã thắng. Tuy nhiên, dù có với ra như thế nào, cậu ta cũng không thể thấy được khuôn mặt ẩn giấu đằng sau tấm vải mỏng manh lung lay ở giữa giường.

Nín thở lại, cậu nhẹ nhàng đặt đầu gối phải của mình lên giường.

Như tựa vào mảnh lụa trắng như tuyết, Eugeo sợ hãi với tay ra. Đôi tay đó cuối cùng cũng lấn vào trong mảnh vải mềm mượt.

Cơn ác mộng vừa nãy quay trở lại một cách sinh động như thể cậu ta cảm thấy mình bị nuốt chửng bởi chiếc giường, tấm lưng vô tình run lên trước khi cậu ta đặt chân trái lên giường. Sau khi nhấc hết cả tứ chi, cậu ta chầm chậm, chầm chậm tiến về phía giữa giường.

Thận trọng bò trên chiếc giường đồ sộ đến không ngờ, Eugeo không thể tưởng tượng nổi kẻ mang cấp bậc cao nhất to lớn nhường nào dưới tấm chăn. Phải mất khoảng nửa năm để sản xuất ra một tấm nệm đơn, mỏng sau khi từ từ thu thập những chiếc lông từ những con vịt nhà phía sau vườn của gia đình cậu ta ở làng Rulid, ngày qua ngày.

Dừng lại trước tấm màn mỏng manh đu đưa phía trên mành trướng trong một lúc, Eugeo chuyển sự chú ý của mình sang đôi tai. Dù rất mờ nhạt, cậu ta vẫn có thể nghe thấy âm thanh đều đặn của hơi thở. Có vẻ như bên đó vẫn đang ngủ.

Cậu ta rụt rè đưa tay phải ra. Đặt ngón tay của mình xuống dưới tấm vải mỏng manh, cậu từ từ nhấc nó lên.

Khoảnh khắc ánh sáng xanh nhạt rọi xuống giữa giường, Eugeo mở mắt.

Một người phụ nữ đang nằm ở đó.

Bộ đồ óng ánh mang sắc tím nhạt, cùng màu với «Cửa Sổ Stacia», và được được viền bởi các sợi bạc. Cô ta bắt chéo đôi tay nhợt nhạt, mảnh mai của mình. Cánh tay và ngón tay của cô ta mảnh khảnh như búp bê, nhưng khi thấy hai ngọn đồi trù phú dưới làn vải mỏng manh, Eugeo hốt hoảng ngoảnh mặt đi. Bộ ngực của cô ta để lộ ra từ phần cổ áo mở rộng hoàn toàn, cũng trắng vậy.

Eugeo rốt cuộc cũng nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ đang ngủ.

Một cảm giác như linh hồn của mình bị hút đi trong thời điểm đó còn mọi thứ khác rời khỏi tầm mắt của cậu ta.

Sao có thể hoàn mỹ như vậy? Cậu nghĩ nó vượt khỏi giới hạn của con người. Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice, người đã chiến đấu với cậu ta trên tầng 80, có một ngoại hình hoàn hảo, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn nằm trong phạm vi của con người. Đó là lẽ tự nhiên, suy cho cùng thì Alice cũng là một con người.

Tuy nhiên, người đang ngủ ở cách đây khoảng một mel là—

Liệu người nghệ sĩ điêu khắc giỏi nhất ở thủ đô có thể mang lại công trình nghệ thuật như vậy sau khi nỗ lực cả đời? Eugeo không thể tìm được từ phù hợp thậm chí chỉ để miêu tả một phần trong vẻ đẹp toàn vẹn đó. Kể cả nếu cậu ta có ví làn môi của cô ta với những bông hoa, một bông hoa với đường cong yêu kiều như vậy không thể tìm thấy được ở Nhân Giới.

Cả đôi lông mày viền quanh mí mắt đang đóng của cô ta lẫn mái tóc dài trải xuống ga giường đều trông như được đúc bằng bạc nguyên chất. Chúng phát ra một tia sáng lạnh lẽo, phản chiếu ánh trăng xanh trắng mờ ảo.

Trước khi nhận ra điều đó, sự quyết đoán của Eugeo đã bị lấy mất, như mật ngọt chết ruồi.

Trong cái đầu trống rỗng của cậu ta chỉ còn lại ham muốn được chạm vào đôi bàn tay này, mái tóc này, hai má này.

Khi cậu ta chậm rãi tiến đầu gối mình lại gần, một hương thơm cậu ta chưa từng ngửi thấy trước kia nhẹ nhàng thoảng trong không khí.

Các ngón tay trên bàn tay phải của cậu ta với ra… chỉ một chút thôi, sẽ chạm vào làn da mịn màng đó…

Dừng lại, Eugeo.

Chạy đi!

Cậu nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ xa.

Một đợt pháo hoa nhỏ nổ ra trong thâm tâm và cuốn trôi làn sương dày đặc bao trùm lên tâm trí của mình. Eugeo mở hai mắt ra và rút hai tay của mình lại theo bản năng.

—Giọng nói này… Mình đã nghe thấy nó ở đâu trước đây…

Cậu ta ngây người ra và tự hỏi như vậy đồng thời khả năng điềm tĩnh suy nghĩ cũng trở lại.

—Chuyện gì… đã xảy ra với mình vậy? Mình đang làm gì ở đây?

Cậu ta nhìn xuống người phụ nữ trước mắt mình để xác nhận tình huống hiện tại và sự thẩn thờ mãnh liệt lại một lần nữa len lỏi vào tâm trí cậu ta. Hốt hoảng quay mắt đi chỗ khác, cậu ta lắc mạnh đầu mình để kháng cự.

—Nghĩ. Nghĩ đi.

—Mình hẳn phải biết người này. Cái người đang ngủ trên chiếc giường xa hoa ở tầng cao nhất của Thánh Đường Trung Tâm. Nói cách khác, là kẻ nắm giữ quyền lực tối cao trong Giáo Hội Chân Lý—chưa kể tới là kẻ thống trị mọi thứ ở Nhân Giới.

Nói cách khác, kẻ đó chính là Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator.

Eugeo lặp đi lặp lại vô số lần cái tên mà cuối cùng cậu ta cũng nhớ lại trong tâm trí mình.

Kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc bắt Alice đi, đánh cắp ký ức của cô, và biến cô thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Kẻ sử dụng Thần Thuật tinh anh nhất mà ngay cả nhà hiền triết sở hữu sức mạnh vô biên, Cardinal, cũng không sánh nổi. Địch thủ lớn nhất của Kirito và Eugeo.

Và kẻ đó, Administrator, đang ngủ ngay trước mắt cậu ta.

—Liệu mình có thể giành chiến thắng… ngay bây giờ?

Cậu ta di chuyển bàn tay trái đang run lên của mình về phía eo trong vô thức, nhưng thanh Bích Hồng Kiếm đã không ở đó. Nó có thể đã bị đánh cắp bởi Trưởng Nguyên Lão, Chudelkin, hoặc có lẽ vẫn còn nằm dưới tảng băng bao bọc toàn bộ cái bồn tắm lớn đó. Ngay cả khi đối phương đang ngủ, nếu không có vũ khí, cậu ta không thể…

Không.

Cậu ta vẫn còn một thứ. Một thanh kiếm tuy nhỏ nhưng vẫn mạnh hơn những Thần Khí theo một phương diện nào đó.

Eugeo đưa bàn tay trái của từ eo lên phần ngực của mình và nhẹ nhàng ấn xuống lớp vải sơ mi. Lòng bàn tay cậu ta nhận thức được một cảm giác rõ rệt khi chạm vào dấu thập. Con át chủ bài cuối cùng ban bởi Cardinal.

Nếu con dao găm này đâm vào thể xác của Administrator, ả ta chắc hẳn sẽ bị thiêu chết ngay lập tức bởi thuật công kích mà Cardinal gửi vào, vượt qua không gian.

“……gh…”

Nhưng Eugeo lại quẫn trí thở dài khi nắm lấy con dao găm qua lớp vải.

Con dao găm này đáng lẽ phải được sử dụng với Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice. Tất nhiên, không phải để thiêu chết, mà là để đưa cô ta vào giấc ngủ qua thuật của Cardinal và khôi phục ký ức, đưa cô trở về với con người cũ của Alice. Nếu không thể thực hiện được điều đó, tiêu diệt Administrator sẽ không mang lại một ý nghĩa nào cho Eugeo cả. Có thể khả thi để đưa Alice trở về con người cũ mà không cần dùng tới con dao găm nếu loại trừ được Giáo Sĩ Tối Cao, nhưng cậu ta không đảm bảo điều đó sẽ xảy ra.

Kẹt trong những hoài nghi mà không có câu trả lời, một lần nữa Eugeo lại nghe thấy giọng nói bí ẩn trong khi đang cắn vào môi mình và nhận ra.

Eugeo…chạy đi…

Nhưng trước khi giọng nói ở quá xa đó có thể chạm đến ý thức của cậu ta—

Lông mày ánh bạc của người phụ nữ đang ngủ nhẹ nhàng lay động.

Hai mí mắt trắng từ từ, từ từ mở ra và Eugeo kinh ngạc nhìn. Ánh mắt của cậu ta bị chết đứng tại chỗ, huống chi bàn tay trái vẫn cầm con dao găm. Khả năng suy đoán của cậu ta, phục hồi được một lúc, lại bị phân tán một lần nữa rồi tan biến vào hư vô.

Người phụ nữ khép đôi mi hé mở của mình trong một lúc, rồi sau đó nhẹ nhàng chớp mắt vài lần, như để khích động Eugeo hành động. Và vào lần chớp thứ ba, đôi mi đó rốt cuộc cũng mở ra hoàn toàn.

“Ah….”

Tiếng thở dài phát ra từ miệng Eugeo trước khi cậu nhận ra điều đó.

Đôi mắt giờ đây phô ra một màu bạc tinh khiết, một màu sắc mà cậu ta chưa từng thấy ở mắt của một người nào trước kia. Hai mống mắt kia như phản chiếu lại một cách mờ nhạt các màu sắc rực rỡ của cầu vồng, rung rinh như thể ở trên mặt nước. Vẻ đẹp lộng lẫy thánh thần đó có thể khiến bất cứ loại đá quí nào trên thế giới này trở nên vô giá trị khi đem ra so sánh.

Trước khi đôi mắt của Eugeo cũng như cậu ta đông cứng như một bức tượng trong khi đầu gối vẫn còn để trên giường, nguời phụ nữ đã bị đánh thức vì bị ảnh hưởng trực tiếp bởi những cử động thưa thớt. Sau khi trỗi mình dậy như thể bị ghìm lại bởi một sức mạnh vô hình cùng với hai bàn tay của ả ta vẫn để ở dưới ngực, mái tóc dài, ánh bạc của ả cũng nhẹ bay dù không có gió rồi rũ xuống chậm rãi lên lưng cùng một lúc.

Người phụ nữ—hay cô gái, nhìn hơi trẻ hơn với đôi mi đang mở, tay phải đưa lên miệng như thể phớt lờ Eugeo và ngáp một hơi nhỏ.

Đôi chân của ả ta duỗi thẳng ra và quay về phía phải. Cơ thể mảnh mai, cân đối của ả lảo đảo và bàn tay trái bám vào chiếc khăn trải giường để đỡ mình.

Cuối cùng thì cô gái cũng quay mặt sang bên trái, nhìn thẳng vào Eugeo trong tư thế mê hồn.

Đôi mắt trắng tinh khiết của ả, bao quanh bởi hào quang của cầu vồng. Cậu ta khó có thể nghĩ chúng thuộc về một con người, bởi không có con ngươi bên trong chúng. Chúng mang một vẻ đẹp không thể cưỡng lại, nhưng lại ngăn tất cả sự tiếp cận đến trái tim của ả như thể một tấm gương phản chiếu lại tất cả ánh sáng.

Sau khi nhìn vào biểu hiện chết lặng của cậu ta qua hai chiếc gương nhỏ đó, đôi môi màu xám ngọc trai, bóng nhoáng nhẹ nhàng lay động. Giọng nói của ả ta phát ra, ngọt như mật và thuần khiết như pha lê, kèm theo một chút cám dỗ.

“Thật là một đứa trẻ đáng thương.”

Mất một lúc để cậu ta hiểu những gì vừa được nói. Tuy vậy, cậu ta không nhận thức được sự suy nhược trong suy nghĩ của mình và sửng sốt trả lời.

“Eh…? Đáng thương…?”

“Đúng vậy. Thật đáng thương.”

Quăng trái tim của bất cứ ai nghe được nó vào tình trạng xáo trộn, nó chứa đầy cả độ tinh khiết không tì vết lẫn giọng điệu chết người của mỹ nhân.

Đôi môi màu xám ngọc trai bóng nhoáng của ả ta nở nụ cười nhẹ cũng như giọng nói của ả tiếp tục.

“Con giống như một chậu hoa khô héo vậy. Dù rễ của con có cắm sâu xuống đất bao xa, dù những tán lá của con có vươn cao trong gió thế nào, con cũng không thể với được một giọt nước.”

“…Một chậu… hoa…”

Eugeo cau mày lại và cố gắng hiểu ý nghĩa đằng sau những lời nói khó hiểu đấy. Tâm trí của cậu ta vẫn còn bị bao phủ trong mây mù, nhưng đôi mắt của cô ta lại gợi lên một cơn đau buốt từ đâu đó trong lòng cậu ta.

“Con hiểu mà. Dù con có mong muốn, khao khát nhường nào.”

“….Vì thứ gì…?”

Miệng của cậu ta vô thức lay động và hỏi bằng một giọng thô khàn.

Cô ta nhìn Eugeo bằng đôi mắt phản chiếu của mình và trả lời với nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt.

“Tình yêu.”

Tình yêu…cô ta vừa nói vậy à?

Điều đó giống như… đang nói mình… không biết tình yêu là gì…

“Thật vậy. Con là một đứa trẻ tội nghiệp chưa bao giờ trải qua cảm giác được yêu thương.”

Không thể thế được.

Mẹ… yêu mình. Bất cứ khi nào mình gặp ác mộng và không thể ngủ được… mẹ luôn ôm mình và hát ru mình ngủ.

“Tình yêu thương đó có chắc là chỉ dành cho riêng con? Không, phải không? Nó thật ra chỉ là những gì còn sót lại từ những san sẻ cho những người anh của con thôi mà, phải không…?””

Bà nói dối. Mẹ…yêu tôi, chỉ mình tôi…

“Con muốn bà ta chỉ yêu mình con. Nhưng bà ta đã không làm vậy. Vì thế con mới ghét họ. Những người đã lấy đi tình yêu thương từ mẹ của con, như cha của con. Hay những người anh của con.”

Nói dối. Tôi… tôi không ghét cha và các anh của mình.

“Thật chứ…? Sau cùng thì chẳng phải con đã chém hắn ta?”

………..

Ai?

“Người đã yêu và chỉ yêu mình con trong lần đầu tiên, cô gái tóc đỏ đó… Con đã chém kẻ muốn đánh cắp cô ta bằng vũ lực và làm dơ bẩn cô. Bởi vì con căm thù hắn ta. Bởi vì hắn ta đã lấy đi những chỉ duy nhất thuộc về con.”

Không… đó không phải lý do mà tôi chĩa kiếm của mình về phía Humbert.

“Nhưng không có một loại thuốc tiên nào cho những khao khát của con. Không ai muốn thương yêu con. Con đã bị quên lãng. Con đã bị gạt sang một bên, con không còn cần thiết nữa.”

Không… không..M…Mình vẫn chưa bị gạt sang một bên hay….

Đúng rồi… bà đã sai. Tôi còn có Alice.

Khoảnh khắc cậu ta nhớ lại cái tên đó, làn sương mù dày đặc vây quanh ý thức cậu ta cảm giác như thể đã trở nên trong hơn một chút và Eugeo nhắm chặt mắt lại. Sẽ không tốt nếu bị cuốn theo dòng chảy này, lúc này cậu ta phải khẩn trương lên. Cái cảm giác nguy hiểm thì thầm trong tâm trí cậu.

Tuy nhiên, trước khi cậu ta thực sự có thể cử động, giọng nói lừa lọc một lần nữa lẻn vào tâm trí cậu ta qua hai tai.

“Ta tự hỏi liệu đó có phải sự thật…? Liệu cô bé đó có thực sự chỉ yêu mình con…?”

Giọng nói đó vang lên giấu đi nụ cười mờ nhạt đằng sau lòng từ bi của mình.

“Con đã quên mất điều đó rồi. Ta sẽ giúp con nhớ lại. Những ký ức thật sự đã bị chôn sâu trong đáy lòng của con.”

Ánh mắt của Eugeo lảo đảo trong khoảnh khắc đó.

Chiếc giường xa hoa mờ đi rồi cậu ta rơi vào một hố sâu không đáy.

Hương thơm của những ngọn cỏ xanh tươi bất chợt bay vào mũi cậu ta.

Ánh sáng xanh tươi xuyên qua những hàng cây rung rinh một góc dưới ánh mắt của cậu trong khi tiếng hót líu lo của những con chim non lấn đi tiếng bước chân trên bụi cây.

Eugeo đi sâu vào khu rừng mà không nhận thức được tình trạng của mình.

Tầm nhìn của cậu ta hết sức hạn hẹp và những bước đi thì khá ngắn. Đôi chân của cậu ta duỗi ra từ chiếc quần soóc làm từ sợi mỏng và mềm như của những đứa trẻ khi cậu ta nhìn xuống dưới. Tuy nhiên, cảm giác bối rối lập tức biến mất, cô đơn và khó chịu tràn ngập ngực cậu ta ngay tại chỗ.

Vì một lý do nào đó, Eugeo hoàn toàn không nhìn thấy Alice kể từ khi ngày mới bắt đầu.

Sau khi hoàn thành phần việc buổi sáng của mình, chăm sóc đàn bò và nhổ cỏ trong vườn rau, Eugeo chạy nhanh hết sức có thể tới địa điểm tập trung thường ngày dưới gốc cây cổ thụ bên ngoài ngôi làng. Tuy nhiên, Alice đã không đến dù cậu ta có chờ bao lâu. Ngoài ra, cả người bạn thơ ấu của cậu ta, cậu bé tóc đen đó, cũng vậy.

Sau khi chờ đợi hai người ấy cho đến khi mặt trời lên tới vị trí cao nhất của nó trên bầu trời, Eugeo chập chững chạy về nhà Alice trong khi cảm thấy một cảm xúc khó tả. Cô ấy chắc hẳn phải bị phát hiện sau khi làm những trò nghịch và bị cấm ra ngoài chơi. Đó là những gì cậu ta nghĩ, tuy nhiên, mẹ của cô ấy chào hỏi cậu ta ở đó và nghiêng đầu bối rối nói như vậy.

Lạ nhỉ, hôm nay con bé ra khỏi nhà từ rất sớm. Kiri-bou đã đến đón con bé, nên ta cứ nghĩ con bé cũng ở cùng với cháu cơ, Eu-bou.

Lí nhí cảm ơn rồi rời khỏi nhà của trưởng làng, Eugeo cảm thấy sự bối rối của mình chuyển thành sự thiếu kiên nhẫn và đi tìm xung quanh ngôi làng. Tuy nhiên, dù quảng trường trung tâm bị chiếm giữ bởi con của cảnh vệ trưởng, Jink, và những tên tay sai, cậu ta không thể tìm thấy Kirito và Alice ở bất cứ khu vui chơi hay chỗ trốn nào khác.

Chỉ có một nơi hiện lên trong tâm trí. Bãi cỏ tròn vo mà gần đây họ tìm thấy ở sâu trong khu rừng phía đông mà những đứa trẻ khác chưa lại gần. Đó là một nơi bí mật cho ba người bọn họ, được người lớn gọi là «chiếc nhẫn tiên» và nó tràn ngập nhiều loài hoa cùng với những quả mọng thơm ngọt.

Eugeo liều mình chạy đến đó, nửa vời bên rìa nước mắt. Cơ thể của cậu ta di chuyển theo sự cô độc, do dự, và một cảm xúc nữa, một cảm xúc mà cậu ta không thể tìm được một cái tên phù hợp.

Sau khi chạy qua khúc quanh của con đường mòn, và đặt chân đến khoảng đất trống, bí mật bao quanh bởi những cây cổ thụ khá to, một thứ ánh sáng màu vàng chói lọi bao trùm ở giữa các thân cây trên đường và Eugeo giật mình dừng chân lại.

Không thể nhầm lẫn được rằng thứ ánh sáng chói lọi ấy là từ mái tóc vàng thân quen của Alice. Theo bản năng cậu ta nín thở lại và vểnh tai lên nghe ngóng. Những đoạn thì thầm, lặng lẽ trao đổi, truyền đến tai cậu ta trong gió.

Tại sao… tại sao?

Không gì ngoài những từ ngữ đó lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu ta, Eugeo tiến gần khoảng đất trống với những bước đi nhẹ nhàng. Với sự u sầu não nề giày vò, cậu giấu mình đằng sau những thân cây rêu và lén nhìn vào nơi bí mật tràn ngập ánh sáng của nữ thần Solus.

Alice đang ngồi quay lưng lại với cậu ta ở giữa trung tâm của những bông hoa sặc sỡ tươi đẹp. Cậu ta không thể nhìn thấy mặt của cô, nhưng không có chuyện cậu ta có thể nhầm lẫn được mái tóc vàng, thẳng, dài xõa xuống và bộ váy màu xanh đậm, cùng với chiếc tạp dề trắng của cô.

Và bên cạnh cô ấy là một cái đầu với mái tóc lởm chởm màu đen. Người bạn thân duy nhất của cậu ta, Kirito.

Đôi tay siết chặt của cậu ta ướt đẫm mồ hôi lạnh và ẩm ướt.

Cơn gió chập chờn đưa giọng nói của Kirito đến tai của Eugeo khi cậu ta đứng yên.

“Này… quay lại thôi. Ai đó sẽ nhận ra mất.”

Và đáp lại là giọng của Alice.

“Vẫn ổn mà. Chỉ một chút nữa…một chút nữa thôi, được không?”

Không.

Mình không muốn nghe nữa.

Tuy nhiên, đôi chân của Eugeo không chịu nhúc nhích như thể bị các rễ cây quấn quanh.

Trong khung cảnh mà cậu ta không thể ngoảnh mặt đi, khuôn mặt của Alice nhẹ nhàng lại gần Kirito.

Cậu ta nắm được một phần trong những tiếng khẽ thầm của cô.

Hai người đó, rúc lại với nhau giữa muôn vàn cánh hoa nở rộ dưới ánh sáng mặt trời, nó trông như một bức tranh vậy.

Không.

Dối trá. Tất cả đều là dối trá.

Eugeo hét lên trong bóng tối. Nhưng dù cậu có cố gắng phủ nhận nó, niềm tin của cậu ta rằng khung cảnh vừa xong được kéo ra từ sâu trong ký ức như phun nước lạnh trực tiếp vào ngực cậu.

“Con thấy mà…phải không?”

Sụt sịt.

Tiếng nói thầm pha màu tiếng cười xóa nhòa cảnh rừng.

Trở lại chiếc giường khổng lồ trong phòng của Giáo Sĩ Tối Cao trên tầng cao nhất của Thánh Đường Trung Tâm, thứ hào quang màu vàng ấy in sâu vào đôi mắt của Eugeo ngay cả khi mí mắt cậu đang đóng. Cùng với tiếng thì thầm của Alice và Kirito vọng sâu trong đôi tai của mình.

Suy nghĩ của cậu, cho rằng cậu chỉ mới gặp Kirito ở khu rừng đó cách đây 2 năm, rất lâu sau khi Alice bị đưa đến Thánh Đường, lại không thể dập tắt nỗi sợ hãi chiếm lấy ngực mình. Cô gái với mái tóc bạc ngay bên cạnh Eugeo quay về phía cậu ta với vẻ mặt thương hại còn cậu ta mở mắt và thở hổn hển.

“Giờ thì con hiểu rồi, phải không…? Ngay cả khi tình yêu của đứa trẻ đó không thuộc về mình con. Không… thậm chí ngay từ đầu có chút nào dành cho con?”

Giọng nói êm ái lướt qua Eugeo, khuấy động mãnh liệt mỗi suy nghĩ của cậu ta. Khao khát vô hạn và nỗi u phiền tăng lên một cách rõ ràng trong cậu. Cảm xúc rạn nứt nhanh chóng lan ra trong lòng cậu, bong ra rồi chìm xuống.

“Nhưng ta khác, Eugeo.”

Giọng nói quyến rũ nhất của cô ta cho đến nay thấm vào đôi tai của cậu, giống như hương thơm trôi dạt từ một loại trái cây dồi dào mật hoa.

“Ta sẽ yêu thương con. Ta sẽ trao tất cả tình thương của mình cho con, chỉ mình con.”

Trong ánh mắt của Eugeo khi cậu bàng hoàng mở đôi mắt nửa vời của mình, là cô gái—Administrator, Giáo Sĩ Tối Cao của Giáo Hội Chân Lý, với mái tóc bạc sáng bóng và đôi mắt lấp lánh, đang nở một nụ cười mê hồn.

Di chuyển đôi chân ngập trong tấm mềm, cô ta duỗi thẳng phần thân trên của mình.

Từ từ đưa đôi tay của mình lên, cô ta trông như đang sửa ruy băng giữ ngực trên bộ đồ ngủ bằng lụa lấp lánh màu tím của mình.

Các ngón tay linh hoạt của cô nắm chặt đầu của ruy băng làm từ các sợi bạc rồi kéo một cách từ tốn.

Với hơn một nửa đôi vai rộng phô ra vào lúc này, làn da trắng, yêu kiều rung lên như thể chúng đang nhử cậu ta vào.

“Giờ thì, đến đây nào, Eugeo.”

Tiếng nói thầm đó có vẻ giống như giọng nói của mẹ mà cậu nghe thấy ở giữa giấc mơ đó, và cả giọng của Alice chạm đến tai của mình trong ảo tưởng.

Với sự cản trở trong ý thức của mình, Eugeo nhìn chằm chằm vào mảnh vải tím mỏng manh rung rinh như những cánh hoa xung quanh làn eo quá đỗi mảnh mai của ả.

Ả ta thực sự là một bông hoa—một bông hoa hiểm độc, to lớn đi cám dỗ và bắt giữ những loài sâu bọ cùng với những con chim non với hương thơm nồng nàn và những giọt mật nhỏ xuống của mình.

Dù một phần trong Eugeo vẫn cảm thấy như vậy, sức quyến rũ của bông hoa, rỉ ra từ trái tim trắng tinh khiết từ từ rơi rớt giữa những cánh hoa màu tím, thật sự quá mãnh liệt còn những suy nghĩ của Eugeo đã bị đập vỡ thành từng mảnh trong ảo ảnh trước đó, hoàn toàn bị lôi kéo vào thứ chất lỏng nhớt nháp ấy.

Con chưa bao giờ được yêu thương trước kia, đó là lý do con có thể thực sự hài lòng với những gì mình có.

Administrator đã nói như vậy. Và Eugeo dần dần thừa nhận khía cạnh đó là sự thực.

Bản thân Eugeo có thể thẳng thắn nói rằng cậu ta yêu cha mẹ, các anh, và những người bạn thời thơ ấu của mình. Nhìn mẹ vui với bông hoa mình vừa ngắt và xem cha và các anh của cậu say mê ăn con cá mà mình bắt làm cậu ta cảm thấy vui sướng. Cậu ta thậm chí còn có thể thu thập các loại thảo mộc trong rừng và gửi chúng tới Jink và hội của cậu ta nếu cậu nghe nói họ bị cảm lạnh.

Nhưng họ đã làm được gì cho con? Chính xác họ đã làm được gì để đáp trả lại tình yêu thương của con?

Đúng vậy… Cậu ta không thể nghĩ ra.

Trước mắt cậu ta, nụ cười của Administrator lại uốn cong một lần nữa và khung cảnh quá khứ trở lại với cậu ta.

Đó là năm cậu ta lên 10, vào mùa xuân… cái ngày mà cậu được trưởng làng ban cho «Thiên Chức» của mình cùng với một đám trẻ khác ở quảng trường. Thiên chức «Tiều phu Gigas Cedar» được tuyên bố bởi trưởng làng Gasupht khi ông ta nhìn xuống nét mặt lo lắng của cậu ta từ trên bục, trái với những mong đợi của cậu.

Nhưng vẫn có những tiếng kêu ghen tỵ ở giữa những đứa trẻ. Tiều phu là một Thiên Chức cao quý được truyền lại kể từ lúc làng Rulid khai phá và dù không phải một thanh kiếm, nhưng cậu ta vẫn được ban cho một cây rìu thứ thiệt. Kể từ đó, ngay cả bản thân Eugeo cũng chưa từng cảm thấy không hài lòng về nó.

Nắm lấy tờ giấy da bọc bởi dải băng màu đỏ, bằng chứng về nhiệm vụ của cậu, Eugeo chạy về nhà ở ngoại ô thị trấn và thông báo với gia đình của cậu về Thiên Chức của mình với đôi chút tự hào.

Sau một hồi im lặng, phản ứng đầu tiên đến từ người em út trong số các anh của cậu. Cậu tặc lưỡi cộc lốc và chêm vào, nói rằng cậu nghĩ đây sẽ là ngày cuối cùng mà cậu phải dọn dẹp phân bò. Người anh cả nói với cha mình rằng nó sẽ làm xáo trộn kế hoạch trồng trọt trong năm và cha của Eugeo cũng lầm bầm hỏi Eugeo khi nào công việc của cậu kết thúc và liệu cậu có thể giúp đỡ các công việc ngoài đồng. Như thể sợ người đàn ông đó ủ rũ, mẹ của cậu ta biến mất vào nhà bếp mà không nói một lời.

Eugeo luôn cảm thấy hổ thẹn tại nhà của cậu trong suốt 8 năm tiếp theo. Và dù trước đó, tiền công của Eugeo như một người tiều phu bị cha của mình kiểm soát và trước khi cậu nhận ra, số lượng dê đã tăng lên gấp bội và các công cụ làm nông đã được đổi với cái mới. Dù thế nào, Jink, người mang chức vụ lính gác tập sự dành tất cả tiền lương của mình cho bản thân và ăn những chiếc bánh mì trắng nhồi đầy thịt cho bữa trưa, phô trương những đôi giày đinh tán và một thanh kiếm cất trong bao bóng loáng. Dù thế nào, Eugeo phải đi trên đôi giày mòn của mình và một cái túi bằng đay không có gì ngoài một chiếc bành mì khô còn thừa cứng ngắc ở trên lưng trước khi Jink xuất hiện.

“Con thấy không? Có bao giờ những người con yêu thương làm được gì cho con, dù chỉ một lần? Ngược lại, họ thích thú với sự bất hạnh của con và thậm chí còn cười nhạo con, phải vậy không?”

Đúng… Chính xác là như vậy.

Jink từng nói điều này với Eugeo khoảng 2 năm sau mùa hè cậu lên 11, khi Alice bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất đưa đi. Không còn bất kỳ một người phụ nữ nào quan tâm đến cậu ta nữa, vì với cô con gái của trưởng làng đã đi khỏi, hắn nói.

Đôi mắt của Jink nói rằng cậu xứng đáng với điều đó. Thực tế là Eugeo đã mất đi đặc quyền là một trong những người gần gũi nhất với cô gái dễ thương nhất trong làng và thiên tài Thần Thuật, Alice, mang lại những hân hoan cho hắn ta.

Sau cùng, không một người nào ở Rulid đáp trả những cảm xúc của Eugeo. Dù cậu ta có quyền để đạt được những thứ tương xứng cho những thứ cậu đã mang lại, những thứ đã bị cướp khỏi cậu một cách vô lý.

“Vậy thì, liệu con có muốn đơn giản đáp trả cho họ nỗi thất vọng và tuyệt vọng đó? Con muốn mà, phải không? Nó sẽ rất tuyệt… hãy tưởng tượng việc trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất rồi thực hiện một sự trở về trong chiến thắng trên con rồng bạc. Tưởng tượng rằng khiến những kẻ đã lừa con trước kia bò lê trên mặt đất và nhấn đầu chúng xuống đôi giày sáng loáng của con. Với điều đó, con cuối cùng cũng có thể lấy lại mọi thứ chúng đánh cắp từ con cho đến nay. Mà đó không phải tất cả…”

Cô gái xinh đẹp, với mái tóc óng bạc, nhẹ nhàng thả hai cánh tay đỡ ngực của mình xuống, như thể mời gọi cậu ta. Hai gò ngực nảy lên như trái chín sau khi mất đi thứ chống đỡ.

Giáo Sĩ Tối Cao giang hai tay của ả ta về phía Eugeo và thì thầm với một nụ cười mê hoặc.

“Con có thể tận hưởng cảm giác lần đầu được yêu bao nhiêu tùy thích. Một cảm giác thỏa mãn thật sự, đê mê từ đầu đến cuối. Ta khác với những kẻ đã lấy đi mọi thứ từ con mà không đáp lại bất cứ điều gì. Nếu con có thể trao cho ta tình yêu của mình, con sẽ được đáp lại bấy nhiêu. Ta sẽ cho con trải nghiệm sự hoan lạc không đong nổi, nằm ngoài những gì con tưởng tượng lúc này, nếu con có thể trao cho ta tình yêu sâu đậm nhất của mình.”

Ngay cả những dòng chảy cuối cùng trong suy nghĩ của Eugeo cũng sắp bị hút vào bông hoa quỷ quyệt đó. Nhưng một mảnh lý trí còn lại từ tận đáy lòng cậu vẫn đưa ra một chút kháng cự.

—Chính xác thì… tình yêu là gì?

—Có phải nó chỉ đơn giản là một thứ gì đó được gắn giá trị… như tiền bạc…?

Không phải vậy, Eugeo-senpai.

Cậu ta quay mặt về phía giọng nói cậu vừa nghe thấy và thấy một cô bé tóc đỏ mặc bộ đồ đồng phục màu xám, cố gắng vươn tay mình ra trong bóng tối ở phía bên kia.

Nhưng trước khi Eugeo có thể với tay mình ra, bức màn dày đặc, đen như mực trùm xuống cô bé tóc đỏ một cách bất ngờ và làm cô tan biến, để lại phía sau một chút thương tiếc trong mắt của cô bé.

Và lần này, một giọng nói từ một ai khác đến từ vị trí đối diện.

Không phải vậy, Eugeo. Tình yêu chắc chắn không phải chỉ là thứ để được hoàn trả.

Quay người lại, Eugeo thấy một bãi cỏ nhỏ tách biệt khỏi bóng tối và một cô gái tóc vàng mặc chiếc váy màu xanh đứng trong đó. Đôi mắt xanh của cô gái sáng lấp lánh như thể chúng là lối thoát duy nhất cho vũng lầy không đáy này, Eugeo kéo mạnh đôi chân rã rời của mình để trườn về phía cô.

Tuy nhiên, bức màn màu đen một lần nữa phủ xuống và đồng cỏ xanh bị xóa bỏ. Eugeo hoang mang với sự thiếu thốn ánh sáng, vẫn cúi gục mình xuống. Cậu gần như không thể chịu đựng cơn thèm khát cháy da cháy thịt này được nữa. Sau khi nhớ lại những bất công áp bức, bóc lột liên miên, lấy đi những thứ đáng ra phải thuộc về cậu từ thời thơ ấu, nỗi đau đớn và tủi nhục của cậu ta biến thành những giọt nước mặn cô đặc, thiêu đốt cổ họng.

Cuối cùng, Eugeo bắt đầu thả cơ thể mình một cách đều đều với cái đầu rủ xuống. Hướng tới dòng mật tỏa lên một hương thơm ngọt ngào.

Xuyên qua làn lụa mượt màng, ngón tay của cậu duỗi về phía trước rồi tiếp xúc với làn da mát lạnh. Khi cậu ngẩng đầu lên, cô gái tóc bạc sánh tựa nữ thần nở nụ cười mơ hồ khi cô nắm lấy tay Eugeo.

Bàn tay phải kéo về phía trước, Eugeo ngã về phía trước mà không kháng cự. Cơ thể trần truồng đón nhận Eugeo rồi bao bọc cậu ta trong sự mềm mại, quyến rũ.

Một giọng nói thì thầm vào tai cậu ta với hơi thở ngọt ngào.

“Con muốn nó mà, phải không, Eugeo? Để quên đi tất cả nỗi đau của mình, để thỏa thích với mọi thứ ta ban? Nhưng không, chưa phải lúc. Ta đã nói điều này, đầu tiên, con phải trao cho ta tình yêu của con. Ngay bây giờ, lặp lại theo ta. Chỉ tin tưởng vào ta và trao hết những gì con có. Đầu tiên, hãy bắt đầu một Thần Thuật.”

Tất cả những gì Eugeo nhận thức được lúc này là những làn hương thơm êm ái, dịu dàng quấn quanh mình.

Cậu ta khẽ cử động miệng của mình, phát ra một giọng khàn.

“System… call.”

“Đúng vậy… tiếp tục nào…«remove core protection».”

Giọng nói của Giáo Sĩ Tối Cao run nhẹ, lần đầu tiên mang theo một chút cảm xúc.

Eugeo bật lên từ đầu tiên của thuật mà mình không biết một cách lí nhí.

“Remove…”

Phó mặc cơ thể của mình với câu lệnh được đưa ra cho cậu, sự tồn tại của cậu ngày càng có cảm giác yếu và mờ đi. Cơn thèm khát dày vò Eugeo trong một thời gian dài bị tan biến vào mật ngọt. Đồng thời, một cảm xúc quý báu mà cậu ta luôn giữ ở nơi thầm kín nhất trong lòng mình trở nên vỡ vụn, mất đi hình dạng của nó, rồi tan biến.

—Đây có thực sự là điều tốt nhất…?

Câu hỏi mà cậu tự hỏi trong chính lồng ngực của mình thắp lên một ngọn lửa nhỏ bé, tuy nhiên, từ tiếp theo tuôn ra từ miệng cậu trước khi cậu tìm ra câu trả lời.

“Core…”

—Mình không muốn trải qua một nỗi phiền muộn nào nữa.

Tình yêu trong thế giới này có thể không bao giờ trở nên chắc chắn. Ngay cả khi… ngay cả khi Alice lấy lại được ký ức của mình, sẽ thế nào nếu như cô ấy không quan tâm đến Eugeo? Sẽ thế nào nếu như Alice sợ hãi và ghê tởm Eugeo, người đã phạm phải Danh Mục Cấm Kỵ vì đã chém Humbert và chĩa thanh kiếm của mình chống lại nhiều hiệp sĩ để phản đối Giáo Hội Chân Lý…?

Nếu mọi thứ diễn ra như vậy, tốt hơn là chỉ cần dừng lại tại đây.

Eugeo mơ hồ hiểu được cuộc hành trình của mình trong suốt 2 năm qua sẽ hoàn toàn dừng lại vào thời điểm cậu hô lên từ thứ ba. Tuy nhiên, cậu lại có thể quên đi nỗi đau, quá khứ buồn thảm của mình bằng cách làm như vậy—cậu có thể đắm mình trong tình yêu thương của cô gái tóc bạc này. Cái lập luận đó chắc chắn góp phần vào lựa chọn của cậu.

“Phải rồi… nào, hãy đến với ta, Eugeo, hãy đến trong ta.”

Một tiếng nói thầm êm ái đến mức không gì sánh được lọt vào tai cậu ta.

“Chào mừng, đến với trạng thái vĩnh hằng của ta…”

Một giọt nước mắt tuôn rơi khi Eugeo khẽ nói lên từ cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK