Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cướp lấy điểm nổi trội của Vương Quốc khác và biến nó trở thành thứ của Vương Quốc của mình.

Và có một con mồi thích hợp xuất hiện trước mắt Alberu.

Vương quốc Whipper, nơi 'từng' là Vương Quốc của Pháp sư.

Cale và Hoàng Thế Tử đối mắt với nhau. Alberu nói.

- "Tên khốn nhanh nhạy"

Cả hai người đều nở nụ cười giống nhau. Lần này Cale nói.

"Tôi lấy Ma Tháp. Còn Điện hạ thì---"

Cale và Hoàng Thế Tử nói cùng lúc.

"Pháp sư"

-"Pháp sư"

Sự yên lặng diễn ra trong một lúc. Thế nhưng cuối cùng thì Hoàng Thế Tử đưa tay lên che mắt và phát ra tiếng cười.

-"Haha, là thật cơ đấy. Ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ rất ghét việc có thêm một kẻ nữa giống như ta"

Sau khi cười một lúc, Alberu bỏ tay đang che mắt và nhìn Cale.

- "Ta sẽ hỗ trợ mọi thứ"

Hoàng thế tử chờ đợi câu trả lời của Cale.

"Cảm ơn điện hạ"

Không ngắn, không dài. Cale chỉ nói một câu mà thôi, nhưng câu nói ấy đi thẳng vào trong tai của Alberu. Thái độ hiên ngang của Cale cũng lọt vào trong mắt của anh. Bởi vậy nên Alberu hỏi.

- "Vậy nhưng tại sao ngươi lại muốn có Ma tháp?"

Cale nhận ra là Hoàng Thế Tử lại nhìn mình với ánh mắt dò xét. Thật khó cho Cale để có thể cư xử thoải mái với Hoàng Thế Tử. Vậy nhưng cũng không cần đối xử một cách quá khó khăn.

'Chắc hẳn là do Alberu nghĩ rằng liệu có phải mình đã nắm bắt được thông tin về phương Bắc'

Tới tập 5, trong [Sự ra đời của Anh Hùng] có một sự tồn tại được đề cập đến là yếu tố nguy hiểm đối với Vương Quốc Roan. Đó chính là đất nước của các Kỵ sĩ ở phương Bắc. Hoàng Thế Tử Alberu đã đề cao cảnh giác với nơi đó và đồng thời chuẩn bị cho cuộc xâm chiếm của bọn chúng.

Bởi vì thời kỳ hỗn loạn do chiến tranh sẽ trở thành cơ hội tốt cho kẻ đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự hỗn loạn ấy. Một trong những cơ hội ấy chính là các pháp sư bỏ trốn từ Vương Quốc Whipper.

Hoàng Thế Tử - người không có thế lực tương xứng, sẽ lợi dụng bọn họ để tạo nên thế lực của mình, và sẽ mở rộng sức ảnh hướng của bản thân trong Vương quốc.

Cale - Kim Rok Soo, thỉnh thoảng nghĩ rằng nếu như cậu đọc được nôi dụng phía sau tập 5, thì cậu sẽ biết được về 2 thế lực sẽ trở thành Anh Hùng mới. Một thế lực chắc hẳn là Kỵ sĩ phương bắc.

'Và thế lực còn lại chắc là Hoàng Thế Tử trước mắt mình đây'

Cale đặc biệt cảm nhận được điều này khi mà Rồng đen nói rằng Alberu không phải chỉ là con người bình thường. Cale cười. Chắc hẳn là Alberu muốn xem xem có phải Cale muốn mua Ma tháp vì đã đánh hơi được động tĩnh ở phương Bắc.

Cale lên tiếng.

"Tôi chỉ là muốn có Ma tháp mà thôi"

-"...lẽ ra ta không nên hỏi"

Alberu lắc đầu, anh thấy Cale nở nụ cười nham hiểm.

"Vậy Hoàng Thế Tử điện hạ cần pháp sư vì lý do gì vậy?"

Alberu nở nụ cười dịu dàng, nụ cười thường dùng khi nói lời ngon ngọt.

- "Ta chỉ là muốn che chở cho bọn họ mà thôi"

Một quang cảnh ngập đầy sự giả dối. Vậy nhưng chẳng có ai trong hai người họ vạch trần sự thật. Khung cảnh hai con người ngồi trên sô pha đang thư thải đối đáp với nhau trông như tranh vẽ.

- "Bao giờ thì ngươi sẽ đi"

"Sau một tháng nữa. Tôi đang nghĩ vào tầm đó sẽ xuất phát"

Cale dự định sẽ hướng tới Vương Quốc Whipper vào lúc ấy sau một tháng nữa, khi cậu đã chuẩn bị xong mọi thứ. Và vào lúc cậu đến được Vương Quốc Whipper thì cuộc nội chiến hẳn đã gần kết thúc. Khuôn mặt ngu đần của Toonka trong kí ức của Cale, dường như đang tỏa ánh sáng hoàng kim.

- "Di chuyển bằng gì?"

"Tôi sẽ đi bằng thuyền"

- "Hộ vệ thì?"

Hộ vệ. Cale cười trước từ ấy. Alberu nhận ra lỗi sai của mình.

- "Ta đã hỏi chuyện không đâu rồi. Thiếu gia Cale, cơ thể yếu ớt nên hãy cẩn thận và tới nơi an toàn. Rõ chưa?"

"Tôi sẽ đem tất cả những thứ tốt về"

- "Ngươi hiểu chuyện một cách không cần thiết"

Cale và Alberu. Hai người với vẻ ngoài như hai đầu cực đối lập, vậy nhưng nụ cười trên môi họ thật quá đỗi giống nhau.

Và 3 tuần sau. Cale từ từ mở mắt ra, rồi trở người trên cái giường rộng lớn và thở dài.

3 giờ chiều. Bây giờ cậu mới dậy. Cale dụi mắt loa qua, rồi ngẩn ra nhìn trần nhà.

"Ta thắng rồi. Hôm nay hắn dậy muộn 1 tiếng!"

"Bé út lại thắng nữa rồi. Chẳng hiểu sao cứ dậy muộn hoài như thế nữa"

Rồng đen và Hong nhìn Cale, rồi nhìn đồng hồ và nói chuyện với nhau. Cale đưa tay phải lên xoa bụng. Cậu tỉnh dậy vì đói bụng. Cale lẩm bẩm với khuôn mặt uể oải.

"......cuộc sống ăn không ngồi rồi với nhiều tiền"

Hạnh phúc chính là vậy.

Trong 3 tuần qua, Cale chẳng làm việc gì cả.

Cale đã đặt tên cho Rồng đen, vậy nhưng vẫn yêu cầu nó cho cậu thêm 1 tháng. Tất cả những thứ còn lại cần phải chuẩn bị thì đều sai người khác làm, còn cậu thì ngủ muộn, dậy muộn, ăn, chơi và nằm lăn trong Nhà Bá Tước. Gia đình bảo cậu tiếp tục nghỉ vì cần phải tĩnh dưỡng, khiến cho Cale nghĩ rằng tốt quá và tiếp tục ăn chơi.

Vậy nhưng niềm hạnh phúc ấy của Cale bị phá vỡ.

"Nhân loại, có vẻ Choi Han đã về rồi"

Rồng đen thì thầm vào tai của Cale và cười.

"Tốt rồi, thời gian qua ta đã rất buồn chán"

Cale ngồi dậy với khuôn mặt ngẩn ngơ.

Hôm nay là ngày mà nhóm của Choi Han sẽ tới đây. Hiện tại là 3 giờ chiều, có lẽ là họ đã tới và đang đợi cậu.

Cale vươn vai và đứng dậy. Sau 3 tuần ăn chơi thì cậu càng mong muốn được chơi thêm nữa.

'Tích tiền, sau đó sống ăn không ngồi rồi nào'

Thiết tha cháy bóng ẩn trong ánh mắt của Cale. Cậu quyết tâm là sẽ giải quyết việc tại Vương Quốc Whipper và cả việc với Nữ Vương của Đại Ngàn trong 1 lần, rồi ăn chơi. Cale đi vào trong phòng tắm. Rồng đen nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng, rồi nó tới cạnh On và Hong.

"Quả nhiên, Nhân loại yếu đuối phải đi đâu đó thì ánh mắt mới có sức sống"

"Đúng thế. Cơ mà cũng may thật. Lần này anh đã mạnh lên rồi nên sẽ không có chuyện để bị thương đâu"

Mèo lông bạc - On làm nét mặt kỳ lạ khi nghe cuộc trò chuyện của Rồng đen và Hong. Cô bé nhớ lại cảnh Cale lăn trên giường với nụ cười uể oải, và khẽ lẩm bẩm.

"Quả thực là anh ấy lấy lại sức sống rồi sao?"

"Đúng vậy. Là thế đấy"

"Đúng vậy đó chị à. Là thế đó"

"Mm, ra là thế"

Cuối cùng thì On cũng đồng tình và chải chuốt lại bộ lông. Màu lông của On và Hong giờ lại càng trở nên rõ ràng hơn. 3 đứa trẻ túm tụm lại và chờ đợi Cale bước ra. Cả ba mong chờ được đi ra khỏi nhà sau một thời gian quá dài.

Vậy nhưng, trái ngược với sự mong đợi của lũ trẻ, Cale tới phòng đọc sách với khuôn mặt vô hồn. Cậu vuốt mái tóc gần như đã khô hẳn và nhìn 3 người đang ngồi trên ghế sô pha đối diện.

Cale uống trà mà Hans đem tới, rồi lên tiếng.

"Lâu ngày thật đấy"

Cale chào Choi Han, người vẫn không hề thay đổi, và Lock, người vẫn trông có vẻ rụt rè. Rồi cậu nhìn sang Rosalyn.

"Thật lâu ngày quá, thưa Công chúa điện hạ"

Rosalyn cười và trả lời đầy sức sống.

"Giờ cậu không cần gọi tôi là Công chúa nữa. Tôi đã bị xóa khỏi danh sách thành viên Hoàng gia"

"......thật vậy sao?"

"Vâng. Đã bị xóa tên trong gia phả. Giờ trong tên tôi không còn có họ"

Cale cứ thế quay mặt đi, khi thấy Rosalyn trả lời một cách thoải mái. Và cậu nói.

"Vậy từ giờ trở đi tôi có thể gọi 'Rosalyn-ssi' như trước cũng được nhỉ?"

Hình ảnh của Cale lọt vào trong đôi mắt đỏ của Rosalyn. Thực tế thì việc bị loại khỏi Hoàng Tộc cũng như vị trí thừa kế Ngôi vị, là do cô đã tự vứt bỏ danh phận Công chúa của mình, bởi vậy mà gần đây Rosalyn cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Rosalyn trả lời với sự bình tâm.

"Vâng. Hãy đối xử với tôi giống như từ trước tới nay"

Rosalyn thấy Cale không nhìn cô và gật đầu một cách vô cảm. Cô cảm thấy thật đúng đắn khi lựa chọn đi theo Choi Han.

Cale không nhìn thấy nụ cười của Rosalyn, cậu nhìn chằm chằm Lock và Choi Han. Choi Han đang ngồi với tư thế nghiêm túc, có vẻ tâm trạng của cậu ta đang rất tốt.

'Sao trông cậu ta lại có vẻ càng chất phác hơn thế?'

Đôi mắt của Choi Han rất sáng, tỏa ra khí chất chất phác. Có vẻ cậu ta đã tiến gần tới hình ảnh 'người Anh hùng chất phác' thêm một bậc. Trước bầu không khí hiền lành không ăn nhập gì với mình, Cale đảo mắt sang nhìn Lock.

Lock khác Choi Han. Trông cậu ta có vẻ lo sợ một cách lạ kì. Nhưng bởi bản tính rụt rè nên cậu nhóc không biểu lộ rõ được điều này, mà chỉ biết mân mê ngón tay.

"Cale-nim"

"Sao?"

Cale không nhất thiết phải quay sang nhìn để biết đó là Choi Han. Vì chỉ có mình cậu ta gọi cậu là 'Cale-nim'

"Tôi có cần báo cáo về việc tại Vương quốc Breck không?"

Trong giây lát, Rosalyn nhìn Choi Han với khuôn mặt ngạc nhiên. Thế nhưng Choi Han không nhìn Rosalyn, mà nhìn Cale. Vậy mà Cale, người đang quan sát Lock thì lại lắc đầu.

"Thôi. Ta không cần biết về việc ngươi làm vì bạn mình"

Khoảnh khắc ấy, Rosalyn thấy Choi Han nở nụ cười yên tâm. Choi Han nói.

"Vâng. Dù vậy nhưng ngài cứ hỏi nếu có gì thắc mắc. Tôi sẽ trả lời ngay"

"Thôi"

Nếu nghe chuyện đó thì Cale sẽ thấy đau đầu mất. Làm cách nào mà họ có thể thảm sát Nhà Đại Công Tước và biến Vương quốc Breck thành mớ hỗn loạn trong thời gian ngắn như thế? Làm cách nào mà Rosalyn đã đá văng ngôi vị? Cale không muốn biết.

"Lock"

Thay vào đó, Cale gọi Lock.

"Vâng, vâng?"

Vì chiều cao mà trông Lock có vẻ còn lớn hơn cả Choi Han, nhưng cậu ta vẫn ngu ngơ như trước. Cale biết lý do tại sao Lock lại đứng ngồi không yên như vậy.

Cale được biết nhóm của Choi Han tới đây vào 1 tiếng trước. Trong khoảng thời gian ấy chắc hẳn Choi Han và Rosalyn bận rộn với nhiều loại thủ tục. Trái lại thì điều mà Lock suy nghĩ trong khi đứng lúng túng ở nơi lạ lẫm này, thật quá rõ ràng.

Cale nhìn khuôn mặt ngây ngô ấy và nói.

"Các em của ngươi hiện đang ở chỗ khác"

Sắc mặt của Lock thay đổi.

"Ở đâu ạ? Tất cả đều ở đó ạ?"

Cale thờ ờ trả lời câu hỏi ấy.

"Làng Harris"

Đang nhìn Cale, khuôn mặt của Choi Han đanh lại. Vậy nhưng Cale không nhìn cậu ta, và im lặng. Cậu nhấp một ngụm trà ấm.

Trong lúc ấy, có một giọng nói xen vào. Là Phó quản gia Hans.

"Hiện tại làng Harris đang được xây dựng lại. Cậu Lock có thể không biết nhưng đó là ngôi làng ở gần núi, có thiên nhiên bao quanh, dù nhỏ nhưng là ngôi làng xinh đẹp. Không lâu về trước, do một chuyện không hay mà nơi đó xảy ra hỏa hoạn lớn"

Gần núi. Làng nhỏ nhưng xinh đẹp. Bị cháy và hiện tại đang được tái xây dựng. Nhưng từ ngữ ấy đi sâu vào trong tâm trí của Lock và vẽ thành một bức tranh. Quê nhà bị vùi dập toàn bộ trong đám cháy.

"Còn nữa, những ngôi mộ cũng đang được xây lại một cách tử tế"

Choi Han nhìn Phó quản gia Hans. Hans nhìn Choi Han và đánh mắt sang Cale rồi nói tiếp.

"Đó là việc mà thiếu gia-nim đã kịch liệt yêu cầu"

Cạch. Âm thanh phát ra khi tách trà đặt xuống bàn. Cale hơi nhăn mặt và nói.

"Kịch liệt cái gì hả?"

"Dù vậy nhưng chẳng phải đây là lần đầu tiên thiếu gia-nim nhờ Bá tước-nim, à không, nhờ Lãnh chúa-nim về việc của lãnh địa sao ạ? Đây là lần đầu tôi thấy thiếu gia-nim quan tâm tới công việc của lãnh địa"

"Làm như chuyện gì lớn lắm ấy"

Cale giơ dấu tay ra hiệu cho Hans đừng có nói thêm gì nữa, và Hans lập tức im miệng. Thế nhưng trông hắn có vẻ ngứa ngáy vì có còn nhiều chuyện muốn nói. Cale phớt lờ Hans và nhìn Lock. Không biết cậu ta nghĩ gì mà ngẩn mặt ra.

"Lock"

"Vâng?"

"Đi gặp các em của ngươi đi. Xem cả vùng đất mà các em ngươi sinh sống"

Cale đưa mắt sang chỗ khác. Lock đang nhìn cậu chằm chằm, dù ngu ngơ nhưng cậu nhóc cũng biết lắng nghe nên sẽ tự hiểu thôi. Cale gọi Choi Han, người đang đanh mặt.

"Choi Han"

Choi Han lặng lẽ nhìn Cale, người vẫn vô tâm như thường lệ. Có rất nhiều chuyện xảy ra tại Vương quốc Breck. Cậu đã giải quyết những chuyện ấy nhanh nhất có thể và quay trở về nhà. Giọng nói của Cale lọt vào trong tai cậu.

"Tới đó chào đi. Em trai Lock của ngươi không biết đường, nên hãy chỉ cho nó"

'Chào'. Choi Han không cần phải hỏi là chào ai. Cậu siết bàn tay lại, rồi thả lỏng bàn tay. Choi Han cần phải làm dịu đi cảm xúc đang đang dâng trào. Làng Harris bị thiêu cháy đen giờ đang thay đổi.

Cale tiễn 3 người đang im lặng.

"Ra ngoài đi. Rosalyn-ssi, cô có thể ra ngoài được rồi"

Lâu ngày mới đối diện với 3 người họ, cảm giác mệt mỏi ập tới với Cale. Cậu cảm giác 3 tuần nghỉ ngơi ngọt ngào như mật đã bốc hơi. Lock và Rosalyn từ từ ra khỏi phòng đọc sách và đi theo sự hướng dẫn của Hans.

Choi Han ngồi yên cho tới lúc bọn họ đi ra, rồi mới đứng dậy.

"Cale-nim"

Và cúi đầu.

"Cảm ơn"

Nói ra lời cảm ơn và ngước đầu lên, Choi Han vô thức phát ra tiếng cười. Cậu nhìn thấy khuôn mặt ngơ ra và để lộ sự khó chịu của Cale.

"Không cần phải cảm ơn. Nhanh đi ra đi"

Làm theo lời Cale nói, Choi Han đi tới cửa phòng đọc sách. Cale nâng tách trà lên và quan sát cảnh ấy. Cậu nghe thấy giọng nói của Choi Han khi cậu ta sững lại trước cửa và đang nắm lấy tay cầm.

"Tôi đã nghe được từ Hans-ssi. Ngài định tới Vương quốc Whipper sao?"

"Ừ"

Cậu ta lại định nói gì nữa thế? Cale gật đầu qua loa trước câu hỏi vô bổ của Choi Han.

"Sẽ đi ngay sau khi ngươi quay lại từ làng. Gói đồ đi"

"Vâng"

Choi Han nở nụ cười vừa sảng khoái, vừa thánh thiện. Vậy nhưng nụ cười ấy biến mất trong chốc lát và cậu xoay tay cầm cửa. Cạch. Âm thanh bé vang lên cùng với giọng nói của Choi Han.

"Là Bob nhỉ?"

"Sao ngươi biết về gã đó?"

Lâu rồi Cale mới được nghe tên giả Bob của Toonka. Hans đã nói với Choi Han về Toonka sao? Cale nhìn cậu ta với gương mặt nghi ngại, nhưng cậu chỉ có thể thấy được dáng vẻ phía sau của Choi Han, người đang nắm tay cầm cửa. Cale nghe thấy giọng nói đặc trưng vừa điềm đạm, vừa chất phác của Choi Han.

"Beacrox-ssi đã nói cho tôi biết. Vì kẻ đó mà Cale-nim suýt bị thương"

Sao Beacrox lại nói chuyện đó cơ chứ? Cale nhớ lại lần đó và trả lời.

"Bị thương gì chứ. Ta không bị thương. Bị dính bụi với nước thôi"

"......tôi hiểu rồi"

Choi Han không nói gì thêm và mở cửa, rồi ra khỏi phòng đọc sách. Cale nhìn thấy Phó quản gia Hans chạy vào và lướt qua Choi Han. Khoảnh khắc đối diện với Choi Han, hắn ta sững người lại và đứng ngơ ra.

"Sao thế?"

"Vâng? Ah, không. Không có gì đâu ạ"

Hans khuẩy khuẩy tay trước câu hỏi của Cale, rồi hắn nhìn dáng vẻ phía sau đang xa dần của Choi Han, rồi bước vào trong phòng học.

"......thiếu gia-nim"

"Gì?"

Cale nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Hans.

"Ngài đã cãi nhau với Choi Han-nim ạ?"

"Ta ư? Nói cái quái gì thế hả"

"Tất nhiên là ngài không làm thế rồi nhỉ? K-hông có chuyện gì đâu ạ"

Cale nhìn Hans, người trông có vẻ không tỉnh táo, bằng vẻ mặt không tin tưởng, nhưng cậu vẫn nói chuyện cần nói. Bởi vì cậu cần phải ra lệnh cho hắn.

"Ta sẽ lên đường sau khoảng 10 ngày nữa. Biết mà lo liệu đi"

"Vâng, đã rõ. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ!"

Cale nhìn Hans hừng hực khí thế với nét mặt khó hiểu, thế nhưng Hans nhanh chóng ra khỏi phòng đọc sách. Còn lại một mình, Cale xem lịch.

Kẻ bảo vệ cuối cùng của Ma tháp. Kẻ bại trận đã vứt bỏ vị trí ấy và bỏ trốn.

"........đây sẽ là lần đầu mình gặp Dwarf"

Để có thể mua nguyên vẹn cả Ma tháp thì Cale phải gặp Dwarf cuối cùng của gia tộc đời đời bảo vệ Ma tháp. Khóe miệng của Cale nhếch lên.

Là Dwarf, nhưng không đơn thuần chỉ là Dwarf.

'Mà là con lai giữa Tộc Chuột và Dwarf'

Muller. Kẻ tiểu nhân phải nhận cái chết bi thảm và bạc bẽo nhất trong [Sự ra đời của Anh Hùng]. Hắn có chiều cao thấp bé giống như Dwarf, nhưng lại mảnh khảnh không có cơ bắp, giống với đặc điểm của Tộc Chuột. Như miêu tả, hắn là một kẻ thấp bé.

Cale ra khỏi phòng đọc sách và hướng về phòng ngủ. Cậu nghĩ cách bắt con chuột bỏ trốn và đi về phòng ngủ, nơi Rồng đen, On và Hong đang chơi đùa.

10 ngày vừa đủ để chuẩn bị, và là khoảng thời gian sẽ nhanh chóng trôi đi.



* * *



Đúng như dự tính của Cale, thời gian trôi qua rất nhanh, đã được 1 tuần. Cậu đang dựa người vào ghế sô pha trong phòng học giống như một tuần trước.

"Haaa"

Cale không hề giấu diếm tiếng thở dài. Cậu đang cau mày. Một tuần trước, Choi Han và Lock để Rosalyn ở lại và đi tới làng Harris. Nay họ đã quay trở về. Vậy nhưng không phải chỉ có mình họ quay về.

"Thiếu gia-nim"

Phó đoàn trưởng Hilsman cũng về cùng. Vậy nhưng bộ dạng của hắn ta trông rất kì quặc. Nhân vật ăn mặc phù hợp với danh phẩm của vị trí Phó đoàn trưởng, giờ đang mặc áo giáp da thoải mái và mặt mũi đầy vết thương.

'Rõ ràng là mình đã bảo hắn chú tâm vào việc xây dựng làng cơ mà'

Không hiểu sao có vẻ Phó đoàn trưởng đã làm thêm chuyện khác ngoài mệnh lệnh của Cale.

"Tôi đã trở về rồi"

Cale phớt lờ Phó đoàn trưởng, người đang nói với vẻ mặt xúc động không rõ lý do là gì. Vậy nhưng gã này không phải là người xấu.

"Thiếu gia-nim! Tụi em nhớ ngài lắm ạ!"

"Thiếu gia Cale! Bọn em cũng về rồi ạ!"

"Xin chào? Ngài vẫn khỏe chứ ạ?"

Giọng nói của 10 đứa trẻ đồng thời giáng vào tai của Cale. Những đứa trẻ Tộc Sói, cũng như Maes, nhìn Cale và cười tươi hồn nhiên.

Vậy nhưng bầu không khí quanh chúng thì trái ngược với nét mặt. Tụi nhỏ dính băng y tế và quấn băng gạc khắp người. Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài phạm vi mà Cale nghĩ.

"Ngài không bảo bao giờ quay về, thế nên tụi em đã về theo anh Lock"

Maes đại diện cho lũ trẻ và chững chạc nói. Cale kiềm chế không thở dài.

'Không bảo lúc nào quay về tức là không nhất thiết phải quay về cơ mà'

Cale không có cớ để bảo những người đã quay về lại ra đi, cậu nhận lời chào của chúng rồi quay đầu. Lock và Choi Han đang đứng đó. Cale chỉ thị cho bọn họ.

"Gói đồ đi. Ngày mốt sẽ lên đường"

Vậy nhưng câu trả lời lại phát ra từ nơi khác.

"Vâng"

Tổng 11 người, Phó đoàn trưởng và lũ trẻ Tộc Sói trả lời mạnh mẽ. Trông họ đồng đều như những Kị sĩ đã trải qua thời gian huấn luyện lâu dài. Choi Han và Lock nhìn họ với vẻ hài lòng. Đặc biệt là Choi Han, cậu ta nhìn lũ trẻ với ánh mắt của thầy giáo.

Nét mặt của Cale trở nên kỳ quặc.

Đâu phải thế này.

Sự kỳ quặc ấy tiếp tục đeo bám Cale tới cả bữa tối. Cale chỉ nói có một câu.

"Con sẽ tới Vương quốc Whipper một thời gian"

Clenggg. Cái thìa trong tay đứa em út Lily 7 tuổi, rơi xuống sàn. Nghe thấy âm thanh ấy, Cale nhìn Lily. Gương mặt của Lily trắng bệch, bờ môi run rẩy.

"Thầy của em đã nói như vậy"

Lily không nghĩ tới việc nhặt thìa lên và lẩm bẩm.

"Hiện giờ tình hình ở Vương quốc Whipper rất đáng sợ, con người bị giết mỗi ngày, quý tộc cũng phải lẩn trốn, rất khó để có thể ăn được đồ ăn ngon! Còn không thể ngủ thoải mái! Thầy của em đã nói như thế mà!"

Không hiểu sao nhưng cảm xúc của cô bé càng trở nên kích động và giọng nói càng trở nên lớn hơn. Rồi cô bé nhìn Cale chằm chằm và nhăn mặt.

"Không được"

Lúc ấy, Bá tước Deruth ngắt lời Lily và quả quyết nói. Cale nhìn ông với vẻ nghi ngại. Chuyến đi tới Vương quốc Whipper. Hoàng thế tử đã hứa hỗ trợ để Cale có thể tới nơi một cách an toàn trong bí mật.

"Bảo với gia đình ngươi là thực hiện mệnh lệnh bí mật của ta. Đâu cần phải nhắc tới Ma tháp và Pháp sư?"

"Đúng vậy. Là bí mật mà. Với lại tôi cũng chỉ muốn nói cho gia đình và Lãnh chúa Ubarr biết về điểm đến của mình"

"Tất nhiên rồi. Ta sẽ chuẩn bị"

Hoàng thế tử ngay lập tức nói với Bá tước Deruth đó là mệnh lệnh bí mật không thể tiết lộ nội dung và bảo rằng đã giao nhiệm vụ ấy cho Cale.

"Thư cha, đó là mệnh lệnh của Hoàng thế tử điện hạ"

"Không sao hết"

Bá Tước Deruth với diện mạo bình thường dễ mến, nhăn mặt lại hết mức có thể. Cale nhìn thứ nam Basen bị đông cứng như thời gian đã ngừng trôi, rồi nhìn sang người duy nhất mang khuôn mặt điềm tĩnh, Violan.

Khi chạm mắt, bà ấy điềm nhiên hỏi.

"Đó là ý của con sao?"

"Vâng. Con muốn đi"

"Cale"

"Vâng"

Violan đặt thìa xuống và lên tiếng.

"Con biết đó là nơi nguy hiểm chứ?"

"Vâng"

Cale thừa nhận một cách dễ dàng. Chỉ cần có Choi Han, Rồng đen, Rosalyn, Lock thôi đã đủ rồi, vậy mà còn có cả Hilsman cùng 10 đứa trẻ tộc Sói quyết tâm đi theo, khiến Cale cảm thấy chẳng có gì nguy hiểm.

"Cale, hãy nhớ một điều. Ta luôn lo lắng cho con, con trai của ta. Tất cả chúng ta đều lo lắng cho con. Thế nhưng"

Ánh mắt của Violan trở nên dữ dằn.

"Ta không lo cho cái Vương quốc này"

"K-hpm. Phu nhân, không phải Vương quốc phải an toàn thì gia đình chúng ta mới an toàn được sao?"

Nét mặt của Bá tước Deruth dịu lại, ông hắng giọng. Thế nhưng Violan giả bộ không biết và tiếp tục nói với Cale.

"Là ý của con sao?"

Violan hỏi cùng một câu thêm lần nữa. Cale lập tức trả lời.

"Con là Rùa vàng"

Bá tước Deruth nhớ lại lời mình đã nói với con trai.

"Chúng ta dùng tấm mai vững chãi để bảo vệ thứ gì đó. Nhưng thứ quan trọng nhất cần bảo vệ chính là bản thân mình. Đó là lý do chúng ta là rùa."

Ông nhìn con trai. Con trai ông vừa điềm đạm, vừa bình thản.

"Sử dụng tấm mai vững chắc, coi an toàn là điều quan trọng nhất"

Cale Henituse nói.

"Con là người của nhà Henituse"

Dù sao đi nữa, Cale cũng đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu. Chỉ xông xáo khi nắm chắc được chiến thắng trong tình huống không thể tránh khỏi giao chiến, hoặc khi có kẻ mạnh đứng về phía mình.

"Xin đừng lo lắng"

Giọng nói của cậu tràn đầy sự chắc chắn. Và ánh mắt thì chứa đựng sự kiên quyết. Bá tước phu nhân Violan nở nụ cười.

"Được, ta hiểu rồi. Vậy nhưng ta vẫn lo lắng, vì là bậc cha mẹ mà."

Không nhất thiết phải lo lắng mà. Cale gật đầu trước lời nói của Violan. Bá tước Deruth im lặng và tiếp tục dùng bữa. Thấy Deruth không cản mình nữa, nên Cale nghĩ rằng có vẻ ông ấy đã hiểu chuyện.

"Nghĩ rằng chúng ta sẽ làm mọi thứ bị sai khiến chỉ vì im lặng trong suốt thời gian qua sao"

Chỉ là thỉnh thoảng ông ấy lại lẩm bẩm một mình và nhai thịt một cách thô bạo. Không thấy ai phản bác gì thêm nữa, Cale thoải mái tập trung vào bữa ăn.

Vì nhìn xuống đĩa thức ăn nên Cale đã không thể thấy Bá Tước và Bá tước phu nhân trao đổi ánh mắt không bình thường. Và cả chuyện ngày hôm đó, Bá tước Deruth đã sai quản gia bí mật thu thập thông tin liên quan tới Hoàng thế tử và Vương quốc Whipper bất kể tốn bao nhiêu tiền. Đó là những việc mà Cale không biết.

Hôm nay Cale cũng kết thúc bữa ăn một cách thỏa mãn và rời khỏi phòng ăn. Cậu nghe thấy bước chân vội vã đuổi theo phía sau. Bước chân vội vã khó nhìn thấy ở một quý tộc.

"Basen?"

Người đuổi theo Cale là Basen và Lily.

"......Huynh trưởng, nhất định phải đi sao?"

"Đại loại là thế"

Cũng không phải là việc 'nhất định' phải đi. Chỉ là so với việc sống thoải mái trong 1 năm thì thoải mái trong 10 năm sẽ tốt hơn. Cale nói với cặp anh em đang im lặng.

"Hai đứa học hành và tập luyện chăm chỉ. Có hai đứa ở nhà nên ta mới có thể yên lòng lên đường"

Dù sao thì Cale vẫn luôn cảm thấy yên lòng khi nghĩ tới việc Basen sẽ trở thành Lãnh chúa, còn Lily sẽ đảm đương quân binh. Ít nhất thì sẽ không có chuyện phim drama buổi sáng được tái hiện trong cuộc cạnh tranh thừa kế giữa thứ nam tài giỏi và trưởng nam đâu nhỉ?

Cale vô cảm quay lưng lại với hai đứa em đang im lặng nhìn cậu. Từ giờ có rất nhiều việc Cale cần phải chuẩn bị. Cậu bước đi và nói với 2 đứa em.

"Ta sẽ mua quà từ Vương quốc Whipper"

Vì đã quay người lại nên Cale không biết rằng, hai đứa em nhìn cậu tròng trọc, rồi quay sang trao đổi ánh mắt và gật đầu với nhau một cách quả quyết. Cale nằm mơ cũng không biết được rằng hai đứa em của cậu đã tự mình quyết định về nghề nghiệp tương lai.

Mấy ngày sau, tâm trạng của Cale rất tốt vì có thể rời khỏi nhà Bá Tước và lên thuyền đúng vào thời gian mà cậu đã lên kế hoạch.

"Thiếu gia Cale"

Cale bước chân lên thuyền và nhìn tiểu thư Amiru khi nghe thấy giọng nói của cô.

"Tiểu thư"

Dù rất lâu mới gặp lại, nhưng Amiru lặng lẽ nhìn Cale khi nghe thấy giọng nói thư thả của cậu. Lãnh chúa Ubarr đã ngồi chung một con thuyền với Hoàng Thế Tử, vậy nên khi nhận được mật lệnh của Hoàng Thế tử, Amiru đã lập tức cho chuẩn bị con thuyền lớn và vững chắc nhất.

"Thiếu gia, lên đường bình an. Tôi mong lần này cậu sẽ trở về mà không bị thương"

"Tất nhiên rồi"

Cale hoàn toàn không có ý định để bị thương. Cậu thấy Amiru cau mày với vẻ không hiểu nổi.

"Tôi không hiểu vì sao Điện hạ lại giao việc cho người chỉ mới tĩnh dưỡng xong như thiếu gia Cale. Thế nhưng, chắc vì đó là thiếu gia Cale nên Hoàng thế tử mới có thể tin tưởng được"

Tin tưởng gì chứ, Hoàng thế tử là người chẳng tin tưởng ai cả. Cale thành thật nói ra điều này. Cậu nở nụ cười hơi khó chịu.

"Để xem nào, có vẻ là ngài ấy không tin tưởng tôi đâu"

Amiru nhìn thấy nụ cười cay đắng của Cale, cô cao giọng.

"Có lý nào lại vậy! Thiếu gia, ít nhất thì vẫn có tôi tin tưởng cậu"

"Ah, Vâng. Cảm ơn, tiểu thư"

Thấy Amiru nói lời chào một cách mạnh mẽ khác với vẻ điềm đạm của cô, Cale nhanh chóng trả lời để cho qua. Và cậu tiếp tục bước đi. Cale phải nhanh chóng rời đi đúng giờ, vì còn có người cậu cần gặp.

"Thiếu gia---"

"Tôi đi đây, tiểu thư"

Amiru còn có điều muốn nói nhưng cô im lặng. Khung cảnh Cale vuốt mái tóc đỏ bay trong gió biển và bước lên thuyền khiến Amiru cảm thấy thoải mái và xao xuyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK