Tháng thứ Mười năm 380 lịch Nhân Giới
Phần 1
Đặt chiếc đĩa vừa rửa xong lên kệ cho ráo nước, Alice Synthesis Thirty lau tay vào vạt của chiếc tạp dề rồi ngước mặt lên.
Những ngọn cây trông thấy ngoài chiếc cửa sổ kính nhỏ đã rụng khá nhiều lá, nhuộm sang màu đỏ và vàng, bởi cái lạnh của những ngày gần đây. Mùa đông thật sự đã đến nơi đây sớm hơn so với Thủ Đô Trung Tâm Centoria.
Tuy nhiên, những tia sáng của Solus chiếu rọi xuống từ bầu trời trong xanh dường như thật ấm áp lần đầu tiên sau một thời gian dài. Một cặp Thỏ Leo Cây âu yếm với nhau trên một nhánh cây lớn rậm rạp chĩa thẳng phía trước, có vẻ chúng cũng đang tận hưởng tắm nắng.
Alice mỉm cười khi nhìn chăm chú vào chúng một lúc trước khi quay lại và nói.
“Nee, thời tiết hôm nay trông đẹp lắm, vậy chúng ta dùng bữa trưa ở ngọn đồi phía đông nhé?”
Không có tiếng trả lời.
Căn nhà gỗ nhỏ chỉ có hai phòng, và căn phòng này được dùng như phòng khách, phòng ăn và nhà bếp với một chiếc bàn gỗ giản dị được đặt ở chính giữa phòng.
Ngồi trên ghế, cũng mộc mạc, là một thanh niên với mái tóc màu đen. Cậu thậm chí không ngẩng đầu lên khi Alice gọi, đôi mắt vô hồn của cậu cứ nhìn chằm chằm vào một điểm trên chiếc bàn.
Cậu chưa bao giờ dư da dư thịt cả, ấy vậy, bây giờ cậu còn gầy nhom hơn cả Alice. Đến cả bộ xương cậu cũng lồ lộ dưới lớp quần áo rộng thùng thình cậu mặc. Ống tay áo phải rỗng không uể oải rũ xuống từ đỉnh vai chỉ càng làm cậu trông thật thảm thương hơn.
Ánh sáng đã biến mất khỏi đôi mắt cậu, giờ cũng đen tuyền như màu tóc. Đôi mắt đó không nói lên gì nhiều ngoài trái tim đã khóa chặt của cậu.
Dằn nỗi đau trong ngực chưa bao giờ có thể quen được, Alice tiếp tục bằng một giọng vui vẻ.
“Có vẻ sẽ có một chút gió, vậy tốt nhất là nên mặc dày một tí. Chờ chút nhé, em sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Sau khi cởi chiếc tạp dề và treo nó vào chiếc móc bên cạnh bồn rửa, cô quay về phía phòng ngủ ở bên cạnh.
Bó mái tóc dài vàng óng ra sau, cô quàng một chiếc khăn cotton quanh cổ. Cùng với một dải băng đen đã bạc màu trên mắt phải đến giờ vẫn còn trống rỗng. Đầu tiên cô mặc một trong mấy chiếc áo khoác len treo trên tường, rồi trở lại phòng khách với một chiếc khác trên tay.
Chàng thanh niên tóc đen không nhúc nhích chút nào. Sau khi cô đặt tay lên tấm lưng trơ xương báo hiệu, thì cậu cuối cùng cũng đứng khỏi ghế trong động tác lúng túng.
Tuy nhiên, đấy là tất cả những gì chàng trai có thể làm; cậu thậm chí còn không đi được 1 mel. Khoác chiếc áo lên cho cậu từ phía sau, cô đi vòng ra phía trước và buộc chiếc dây da gần cổ cậu lại.
“Anh có thể làm được mà, hãy cố gắng thêm chút nữa đi.”
Dứt lời, cô chạy tới một góc phòng.
Một chiếc ghế thô sơ được làm từ một loại gỗ có màu nâu nhạt bóng được để ở đó. Thay vì 4 chân ghế, thì nó lại là 2 cặp bánh xe bằng sắt, một lớn và một nhỏ. Nó được làm bởi một ông già có tên là Garitta, ông sống một thân một mình trong rừng sâu.
Nắm lấy tay cầm gắn phía sau chiếc xe lăn, cô đẩy nó ra sau chàng thanh niên. Đặt cơ thể run rẩy bần bật của cậu ngồi lên chiếc ghế da, sau đó cô lèn chặt một tấm chăn dày phủ lên đôi chân của cậu tới tận đùi.
“Xong! Chúng ta đi được rồi chứ?”
Cô vỗ nhẹ vào vai chàng trai, nắm chặt lấy tay cầm, rồi chuẩn bị đẩy chiếc xe lăn về cánh cửa ở phía nam của căn phòng.
Chàng thanh niên đột ngột quay mặt và đưa cánh tay trái run rẩy của mình về bức tường phía đông.
“Aah…… Aah.”
Tiếng rên trầm khản đấy khó mà hiểu được. Tuy nhiên, Alice ngay lập tức đoán ra được cậu ta muốn gì.
“Ah, xin lỗi. Em sẽ lấy chúng ngay.”
3 thanh kiếm được đặt trên giá treo kim loại cứng ở trên tường hướng mà chàng thanh niên giơ tay tới.
Bên phải là thanh «Kim Mộc Tê Kiếm» của Alice.
Thanh trường kiếm đen nhánh bên trái là thanh mà chàng thanh niên từng đeo bên eo mình, «Dạ Không Kiếm».
Và ở giữa là một thanh trường kiếm với màu trắng thuần khiết đã mất đi chủ nhân, «Bích Hồng Kiếm».
Alice trước tiên gỡ thanh Dạ Không Kiếm ra, gần như là nặng bằng với Kim Mộc Tê Kiếm, từ bức tường và giữ dưới cánh tay trái của mình.
Tiếp đến, cô cũng nhấc thanh Bích Hồng Kiếm. Trọng lượng của nó chỉ bằng một nửa hay chừng đấy so với thanh kiếm đen. Dù gì, thanh kiếm nằm trong bao của nó cũng đã mất đi hơn một nửa lưỡi kiếm.
Và chủ nhân của thanh kiếm này, chàng trai với mái tóc màu lanh và đồng thời là bạn thân nhất của chàng thanh niên này, đã không còn ở đây nữa……
Cô khép mắt lại một lúc rồi nắm lấy 2 thanh kiếm mà trở lại xe lăn. Sau khi cô nhẹ nhàng đặt chúng vào lòng cậu ấy, chàng trai đặt bàn tay trái lên chúng trước khi cúi mặt xuống lần nữa. Cậu chỉ có thể bày tỏ ý định của mình thông qua giọng nói hay cử động chỉ khi tìm kiếm 2 thanh kiếm đen và trắng.
“Hãy chắc chắn là đã giữ chắc chúng nhé không thì chúng sẽ rơi đấy.”
Alice nhắc nhở cậu ta trong khi đè nén nỗi đau trong lồng ngực mình mặc dù đã nhiều tháng trôi qua. Đẩy chiếc xe lăn mà bây giờ đã nặng hơn, họ đi ra khỏi cửa.
Một tấm ván dày đặt từ hiên nhà xuống mặt đất ở lối ra vào. Khi đặt chân vào khu vườn từ nơi ấy, một làn gió nhẹ man mát và ánh nắng nhẹ nhàng đổ tràn lên hai người.
Căn nhà gỗ nhỏ được dựng sâu trong rừng, trên một đồng cỏ rộng lớn. Alice chính là người cắt, bào vỏ, và dựng những cây gỗ được chọn. Không có gì nhiều để ngắm nghía, nhưng xét về cấu trúc thì nó vô cùng chắc chắn bởi cô chỉ dùng những cây có độ ưu tiên cao. Tuy nhiên, cô đã phải chịu đựng cơ man là bình luận của Garitta - ji, người đã dạy cho cô mọi việc từ vạch xuất phát, về chuyện trước giờ ông chưa từng thấy cô gái nào khỏe đến vậy.
Cánh đồng cỏ này dường như từng là chỗ chơi bí mật của Alice và Eugeo khi còn là những đứa trẻ. Thật không may, cô không nhớ chút gì về khoảng thời gian đó. Tất cả ký ức trước khi cô trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã bị «Nghi Thức Synthesis» cướp mất.
Cô đã nói với Garitta - ji và người dân trong làng rằng cô đã mất tất cả ký ức quá khứ của mình, nhưng không hề đưa ra lí do. Nhưng sự thật, cái tôi hiện tại của cô——Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty——là một nhân cách tạm thời trú ngụ trong cơ thể của một người sinh ra và lớn lên tại nơi này, Alice Schuberg. Cô cảm thấy rằng bắt buộc phải trả lại cơ thể này nếu có thể, nhưng ký ức của Alice ban đầu đã rời khỏi thế giời này cùng với Eugeo.
“…… Giờ thì, chúng ta đi nào.”
Alice cất tiếng nói nhằm thoát khỏi khoảnh khắc trầm tư đó và đẩy chiếc xe lăn, tiến ra khỏi phía trước căn nhà.
Hầu như cả đồng cỏ này, đường kính 30 mel, được những bụi cây thấp thân mềm che phủ, nhưng một đống cỏ héo chất chồng ở phần phía đông. Trông có vẻ là tổ của một sinh vật khổng lồ——hoặc đúng hơn, thật sự là vậy——nhưng chủ nhân cái tổ đã đi vắng. Trong khi đi khỏi con đường nhỏ thẳng hướng tây bắc từ cánh đồng vào khu rừng, cô liếc nhìn qua và ngẫm nghĩ nó có thể đi chơi ở đâu hôm nay nhỉ.
Con đường tách thành hai ngả đông tây ở 50 mel phía trước. Một ngôi làng tên Rulid nằm ở phía tây, nhưng cô không có mong muốn viếng thăm nó mà không có lý do. Bước vào con đường phía đông, cô khởi hành trong khi chân đi qua những tia sáng mặt trời xuyên qua lấp lánh trên đất.
Cô chậm rãi tiếp tục đi xuyên qua khu rừng đang chuyển tiếp từ mùa lá vàng sang mùa lá rụng khi tháng thứ Mười sắp kết thúc.
“Anh lạnh à?”
Cô hỏi cậu thanh niên ấy nhưng không có tiếng trả lời. Cậu không thể nói gì dù cho có rơi vào một trận bão tuyết dữ dội lạnh cóng. Cô nhìn qua vai cậu ấy và kiểm tra chắc chắn rằng cổ áo khoác đã được gài chặt.
Tất nhiên, để giữ ấm thì cô có thể dễ dàng tạo ra 1 hay 2 Nguyên tố Nhiệt. Tuy nhiên, có vài người dân trong làng ngờ vực họ, vì vậy cô tránh làm cho những tin đồn về việc cô lạm dụng Thần Thuật lan ra.
Sau khi bước bộ khoảng 15 phút trên đường mòn trong khi để lại những vệt hằn trên đó lần nữa, con đường phía trước sáng lên. Một ngọn đồi hơi cao xuất hiện phía trước sau khi rời khỏi lùm cây. Con đường dần dần trở nên dốc, nhưng, Alice vẫn đẩy chiếc xe lăn mà không hề gặp chút khó khăn nào.
Cảnh quan ngay lập tức bừng mở ra khi lên đến đỉnh đồi.
Hướng thẳng về phía đông là mặt nước trong xanh của Hồ Ruhr. Và những đầm lầy rộng lớn nằm sâu bên trong. Còn cánh rừng kéo dài bạt ngàn tới phía nam.
Nhìn về phía bắc là «Dãy Núi Tận Cùng», được bao phủ trong tuyết trắng xóa, cao chót vót như thể muốn xuyên qua bầu trời. Những ngày tháng mà cô bay qua những đỉnh núi một cách dễ dàng với phi long của mình giờ đây dường như là một giấc mơ xa xăm.
Cô khao khát muốn nhìn ngắm cảnh vật tuyệt đẹp xung quanh bằng cả hai mắt của mình. Nguồn năng lượng dồi dào từ mặt đất và mặt trời ở đây có thể chữa lành con mắt phải mà cô mất khi đang ở bên ngoài những bức tường của Thánh Đường Trung Tâm. Tuy nhiên, cô lại không muốn chữa trị vết thương duy nhất của mình bằng Thần Thuật.
Dẫu thế nào, đôi mắt trống rỗng của chàng thanh niên chỉ có thể tiếp tục nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định ngay cả khi cảnh sắc mùa thu muộn không ngừng lan tỏa trước mắt cậu ta.
Ngồi xuống cạnh chiếc xe lăn, Alice tựa người vào bánh xe lớn.
“Thật đẹp làm sao. Hơn bất kì những tác phẩm nghệ thuật nào treo trên tường của Thánh Đường.”
Cô gọi tên cậu thanh niên với một nụ cười.
“…… Đây là thế giới mà anh đã bảo vệ đấy, Kirito.”
Một cánh chim thủy sinh lông trắng gợn sóng mặt hồ khi lướt đi rồi bay vút mất.
Cô đã ngồi đây bao lâu rồi?
Khi cô rốt cuộc cũng chú ý thì Solus đã lên khá cao. Đã đến lúc trở về nhà và chuẩn bị bữa trưa rồi. Với tình trạng hiện tại, lần nào Kirito cũng hầu như không ăn bất cứ thứ gì, vì vậy ngay cả chỉ bỏ lỡ một bữa ăn duy nhất cũng sẽ dẫn đến sự sụt giảm Sinh Mệnh tối đa của cậu ấy.
“Cũng trễ rồi, chúng ta nên quay về thôi.”
Trong khi nói thế, cô đứng lên nắm lấy tay cầm của chiếc xe lăn thì ngay lúc này,
Nhận thấy tiếng bước chân nhẹ giẫm lên cỏ và leo lên đồi, Alice quay người lại.
Người tiếp cận cô là một cô bé mặc bộ đồ tu sĩ màu đen. Gương mặt đáng yêu của cô bé vẫn còn chút trẻ con với nụ cười tỏa nắng trên môi khi hăng hái vẫy tay phải của mình.
“Nee - samaa!”
Làn gió nhẹ mang giọng nói sôi nổi của cô bé đến và Alice cũng mỉm cười trong khi vẫy tay lại.
Gần như nhảy vượt lên 10 mel cuối cùng, cô bé phải mất vài giây để điều hòa hơi thở sau khi dừng chân, và cất giọng tươi tắn lần nữa.
“Chào buổi sáng, Alice - nee - sama!”
Nhảy sang bên, một cách sinh lực cô bé cũng chào Kirito, người đang ngồi trên xe lăn.
“Chào buổi sáng cả anh nữa, Kirito!”
Nụ cười tươi rói của cô bé cho thấy không có vẻ gì lo lắng về việc cậu không đáp lại, lúc này nhuốm một nỗi buồn mac mác lúc cô quay sang hai thanh kiếm trên vạc áo của Kirito.
“…… Chào buổi sáng, Eugeo.”
Vươn tay phải của mình, cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay lên vỏ của Bích Hồng Kiếm. Nếu là một người không quen biết làm vậy, Kirito sẽ phản ứng có phần phòng thủ, nhưng bây giờ cậu để cho cô bé làm như cô bé muốn.
Khi đã chào hỏi hai người bạn của mình, cô đứng lên và quay lại phía Alice một lần nữa.
Alice trả lời trong khi nhận thấy một sự căng thẳng bí ẩn sâu trong lòng ngực mình.
“Chào buổi sáng, Selka. Làm thế nào em biết là bọn chị đang ở đây vậy?”
Phải mất hơn một tháng để cô ngưng không gọi cô bé là Selka - san.
Cô đã thành khẩn mong muốn gặp em gái cô kể từ lúc cô biết được cô bé theo lời kể của Kirito ở Thánh Đường Trung Tâm nửa năm trước. Thế nhưng, giờ đây khi ước nguyện đã thành sự thật, cô càng quý trọng Selka bao nhiêu, câu hỏi ấy lại càng nặng lên trong cô: cô——một cựu Hiệp Sĩ Hợp Nhất với tên gọi Alice Synthesis Thirty, chứ không phải Alice Schuberg——có quyền được làm chị cô bé không.
Selka có thể, hoặc không, nhận ra giằng co bất tận của Alice, nhưng dù sao, cô bé cũng nói với nụ cười không lo tới vấn đề đó.
“Em không tìm bằng Thần Thuật hay cái gì đại loại thế đâu. Chị không có khi em tới thăm, nên em nghĩ chị có thể tới đây bởi thời tiết hôm nay rất tốt. Em để sữa tươi cũng như bánh táo và phô - mai nướng ngay sáng hôm nay trên bàn, nên chị nhớ dùng chúng trong bữa trưa nhé.”
“Cảm ơn em, em giúp chị nhiều lắm. Chị đang không biết phải làm gì đây.”
“Jaa, có khi rốt cuộc ngày nào đó Kirito cũng chạy mất biệt vì thức ăn chị làm đấy, Nee - sama!”
Selka cười còn Alice cũng mỉm cười đáp lại.
“Giờ em cũng nói ra rồi à! Em biết không, chí ít bây giờ chị có thể nấu bánh kếp mà không cháy tí nào!”
“Em không biết có thật không đây, mấy lần trước chị đã biến chúng thanh than khi cố nấu với Nguyên tố Nhiệt.”
Alice cố mắng bằng cách lấy ngón tay chọt trán cô bé, nhưng Selka đã thoăn thoắt né được và nhảy vào ngực Alice. Cô dịu dàng ôm tấm lưng cô em gái bé nhỏ của mình lại gần hơn khi dụi nhẹ mặt cô bé vào ngực mình.
Chỉ những khi thế này cô mới ước mong mãnh liệt rằng có thể trốn khỏi áp lực nặng nề đè lên tim cô.
Nhẹ nhõm biết bao nếu cô có thể quên lỗi lầm đã quay lưng khỏi trách nhiệm một Hiệp Sĩ Hợp Nhất mà trải qua những ngày một cách lặng lẽ ở sâu khu rừng hẻo lánh này. Tuy nhiên, đồng thời Alice biết rằng mình nên không bao giờ quên nó. Cái kết đang tiến lại từ bên kia Dãy Núi Tận Cùng, từng giây từng khắc một, ngay cả khi cô ôm em gái mình.
Ngay lúc gần kết thúc cuộc quyết chiến bão lửa ở Thánh Đường Trung Tâm Giáo Hội Chân Lý——
Sau khi nhận quá đủ vết thương để rút cạn Sinh Mệnh mình, Alice nằm trên sàn đá hoa cương, bất động, mơ hồ nhận thấy dòng chảy trận chiến.
Cuộc chiến một mất một còn giữa Giáo Sĩ Tối Cao Administrator và Kirito, người dùng 2 kiếm.
Sự hủy diệt của Giáo Sĩ Tối Cao, chìm trong những ngọn lửa bùng cháy bởi hoang tưởng say đắm của Trưởng Nguyên Lão Chudelkin.
Cái chết bạn thân nhất của Kirito, Eugeo, thân thể cậu bị cắt rời cùng với thanh kiếm yêu dấu của cậu ta.
Sau khi chăm sóc Eugeo, Kirito hét lên kịch liệt với một tấm bảng pha lê bí ẩn xuất hiện ở bờ bắc đại sảnh. Vào cuối đoạn hội thoại mà Alice hầu như không hiểu, toàn thân Kirito bất thình lình cứng đờ và ngay khi cô thấy vậy, cậu ấy đã ngã ập lên sàn——rồi, thế giới chìm vào im lặng.
Vừa khi Alice hồi phục chỉ một chút tí xíu Sinh Mệnh và có thể di chuyển được, ánh bình minh của Solus đã rạng sáng ở cửa sổ phía đông. Nhờ nguồn sáng ấy làm Thần Lực, trước hết Alice chữa lành vết thương cho Kirito đã bất tỉnh. Ấy thế, ý thức cậu ấy vẫn chưa trở lại và cô đành miễn cưỡng đặt cậu nằm xuống, rồi chăm sóc bản thân với Thuật chữa thương trước khi kiểm tra kỹ bảng pha lê cậu ấy đã nói chuyện với.
Tuy vậy, bề mặt từng sáng màu tím nhạt đã mất đi gần hết ánh sáng, không có hồi âm nào bất kể bao lần cô chạm hay nói với nó.
Lúng túng, Alice ngồi thụp xuống.
Cô quả đã tin vào lời của Kirito và chiến đấu chống lại kẻ thống trị tuyệt đối, Administrator, để bảo vệ người dân Nhân Giới cũng như em gái cô đang sống ở một vùng ngoại vi nào đó, nhưng thực lòng mà nói, cô không tin mình có thể sống sót.
Khi tên lính quái đản từ kiếm mà Giáo Sĩ Tối Cao gọi là «Sword Golem» đâm xuyên sâu vào người cô.
Khi cô dùng chính thân mình như tấm khiên chống lại cơn mưa sét giáng xuống tấn công dữ dội.
Và khi cô để mặc mọi sự cẩn trọng theo gió cuốn và lao vào giữa, ngay lúc mạng sống Kirito sắp bị chẻ đôi bởi lưỡi kiếm vung xuống đó——
Alice đã liều tới chết vô vàn lần. Tuy nhiên, sự hy sinh của nhà hiền triết Cardinal, con nhện bí ẩn Charlotte, và Eugeo, cùng với trận chiến tráng lệ của Kirito, đã giữ lại mạng cô.
——Anh đã cứu tôi, thì hãy chịu trách nhiệm đi chứ!
Cô hét không biết bao nhiêu lần với Kirito nằm ở kế bên. Nhưng mí mắt chàng trai tóc đen vẫn khép lại. Hãy nghĩ về con đường cô sẽ chọn kể từ bây giờ và hãy chọn cho bản thân cô…… với Alice thì cứ như là cậu ấy đang nói thế vậy.
Sau khi ôm gối hàng chục phút, cuối cùng Alice đứng lên.
Có lẽ do chủ nhân vùng không gian đó đã bị tiêu diệt, chiếc đĩa nâng dừng hoạt động y như tấm bảng pha lê kia, nên cô phá nó bằng kiếm mình rồi nhảy xuống tầng 99 với Kirito trên lưng.
Đi xuống cầu thang từ đấy, cô bước qua những Nguyên Lão vẫn miệt mài niệm thuật, rồi đến đại cầu thang nơi cô hướng thẳng đến sư phụ kiếm pháp của mình mà cô đã để lại ở Phòng Tắm Lớn——chỗ Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli Synthesis One đang nằm.
Lượng nước nóng khổng lồ bị Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Eugeo đóng băng giờ đã tan chảy gần hết và cơ thể nằm ườn của Bercouli, đang nổi lênh đênh trên hồ, may mắn đã thoát khỏi thuật hóa đá của Chudelkin.
Sau khi kéo thân hình vạm vỡ của ông lên lối đi giữa và vỗ lên ngực ông trong khi lớn tiếng gọi “Oji - sama”, người đàn ông cao lớn hắt xì một cái rõ to trước khi mở mắt.
Bằng cách nào đó, Alice xoay xở giải thích tình hình cho sư phụ cô, người đã tỉnh dậy và thốt ra câu “Oh, đã sáng rồi sao?” không chút căng thẳng trên mặt. Khá dễ đoán, lời của cô biến nét mặt của Bercouli trở nên nghiêm túc rồi ông chỉ nói một câu với giọng áp đảo sau khi nghe hết tất cả.
Làm tốt lắm, bé con - chan.
Những hành động tiếp theo của Chỉ Huy Hiệp Sĩ không chậm trễ một giây. Họ tập trung các Hiệp Sĩ Hợp Nhất đến «Thần Quang Đại Hành Lang» ở tầng 50, bắt đầu với Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Fanatio đã có phần hồi phục hoàn toàn và đang thiếp đi ở giữa vườn hồng mặc cho đã thua Kirito và Eugeo, rồi tiếp đến là những người có vẻ cũng bị trói trong thuật hóa đá tương tự, như Deusolbert và Eldrie, sau đó phổ biến những sự thật có thể.
Rằng sau cuộc chiến với 2 Kiếm sĩ Tập sự từ Học Viện Kiếm Thuật Bắc Centoria, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator đã bị đánh bại và xóa sổ.
Rằng Giáo Sĩ Tối Cao đang tiến hành một kế hoạch kinh hoàng nhằm chuyển hóa một nửa dân số thành những vũ khí quái vật có xương làm từ kiếm.
Rằng Nguyên Lão Viện, cấp trên của Hiệp Sĩ Đoàn, thật ra chỉ có mỗi Trưởng Nguyên Lão Chudelkin và lão ta, cũng đã chết cùng Giáo Sĩ Tối Cao.
Tất cả những gì bọn họ giấu là nguồn gốc Hiệp Sĩ Hợp Nhất——không, «chế pháp» tạo ra họ. Từ ban đầu, Bercouli chịu đựng cơn chấn động của sự thật, chịu đựng bao nghi vấn những lời của Giáo Sĩ Tối Cao đã dùng về chuyện họ được triệu hồi từ Thiên Giới, nhưng rồi ông quyết định dần dà sau này nó sẽ được truyền đạt cho các hiệp sĩ khác.
Dẫu sao, Eldrie, Fanatio và những người khác đều rúng động thấy rõ. Đấy cũng là hiển nhiên. Giáo Sĩ Tối Cao với sức mạnh sánh ngang thần, kẻ cai trị tuyệt đối từng trị vì hàng trăm năm, đã chết; hẳn không dễ dàng gì để chấp nhận sự thật ấy.
Vào cuộc thảo luận đầy sự hỗn loạn cực độ, các hiệp sĩ đã chọn sẽ theo lệnh của Chỉ Huy Hiệp Sĩ từ nay về sau, nhờ vào danh tiếng và khả năng của Bercouli, cũng như có lẽ nhờ vào tác động chưa bị phá vỡ của «Module Kính Thần». Không kể bất cứ thay đổi nào, họ vẫn là những hiệp sĩ phục vụ Giáo Hội Chân Lý mà giờ đây Administrator cùng Chudelkin đã rời khỏi Nhân Giới, không thể chối cãi được Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli là người đứng đầu Giáo Hội.
Khoảnh khắc được tín nhiệm quyền ra lệnh, Bercouli tập trung mọi nỗ lực của họ để thi hành trọng trách nguyên thủy, «bảo vệ Nhân Giới». Chắc hẳn ông đã cảm thấy lạc lối và xung đột với bản thân. Dù sao, ông cũng tìm ra rằng những ký ức về những người ông yêu thương, đã bị đánh cắp trong mình, đều nằm trong tầm với.
Ấy vậy, ông quyết định phong ấn một cách bí mật 30 thanh kiếm tạo nên con Sword Golem và tất cả hơn 300 viên lăng trụ pha lê trên tầng 100 của Thánh Đường, và tạm thời giữ kín cái chết của Giáo Sĩ Tối Cao trước mọi người trừ Hiệp Sĩ Đoàn. Để ưu tiên cuộc xâm lăng quy mô lớn từ Dark Territory sắp xảy đến hơn là phục hồi ký ức của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, kể cả chính ông.
Bằng cách nào đó Bercouli củng cố lại Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn đã bị phá hủy một phần, rồi đặt ra nhiệm vụ chính là tái tổ chức và rèn luyện Tứ Đế Quốc Cận Vệ Quân của Nhân Giới, vốn chỉ là quân đội hữu danh vô thực; tất nhiên, Alice cũng trợ giúp. Với chiếc băng mắt ứng biến tại chỗ của Kirito quấn quanh mắt phải mình, cô bay khắp từ bắc chí nam của Centoria.
Tuy nhiên, thời gian của cô ở Thánh Đường lại bị hạn chế. Tên phản nghịch đã chĩa kiếm vào Giáo Hội Chân Lý——nói khác, anh chàng Kirito đã bất tỉnh——nên bị xử tử; quan điểm đó được kha khá Hiệp Sĩ Hợp Nhất đưa ra và ngay cả một số tu sĩ còn không biết đến cái chết của Giáo Sĩ Tối Cao.
Một bình minh nọ, khi công việc cần thiết đã được dàn xếp đủ để nghỉ giải lao một chút, Alice đặt Kirito cưỡi lên một con phi long. Lúc đấy đã 2 tuần từ sau những cuộc chiến kịch liệt, đẫm máu đó.
Nhưng tình thế khó khăn vẫn theo đuôi họ kể cả thế. Mắt Kirito vẫn nhắm nghiền suốt thậm chí nhiều đêm ngoài trời đến nỗi cô không thể quen được và cô cảm thấy cậu ta cần phải có mái nhà đàng hoàng cùng giường ấm, nhưng họ lại không đủ tiền để ở lại một nhà trọ trong thành phố, mà cô hoàn toàn cự tuyệt việc lạm quyền Hiệp Sĩ Hợp Nhất để giải quyết.
Điều hiện ra trong tâm trí cô lúc đấy là Rulid, tên ngôi làng Kirito đã kể cho cô lúc ở ngoài tường Thánh Đường.
Nắm lấy tia hy vọng rằng cư dân ở đấy có thể sẽ chào đón họ dù cô mất đi ký ức vì Eugeo và cô từng sinh ra nơi đây, Alice quay dây cương phi long về phía bắc. Cô bay trong khi chăm nom cơ thể Kirito, nên chuyến đi từ Đế Đô Norlangarth tới ngôi làng nhỏ ở ngay dưới chân Dãy Núi Tận Cùng mất đến 3 ngày.
Cô hạ cánh ở khu rừng cách ngôi làng một khoảng ngắn để tránh kinh động dân làng và ra lệnh phi long bảo vệ hành lý họ ở đó, trước khi đi bộ thẳng đến ngôi làng cùng với Kirito trên lưng.
Lúc đến được con đường sau khi băng qua khu rừng và một cánh đồng lúa mì, cô tình cờ gặp vài người dân làng. Thế nhưng, tất cả họ đều nhìn lên hai người với ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ, không có lấy một người gọi họ.
Đúng lúc họ đến Làng Rulid, được xây trên một nền đất cao, và cố vượt qua cánh cổng gỗ thì một thanh niên cao lớn nhảy ra từ nhà canh dựng bên cạnh. Máu đổ dồn lên mặt vẫn còn vết tàn nhang của anh ta và cậu chặn đường Alice.
——Dừng lại, người ngoài không được vào làng mà không có phép!
Người vệ binh trẻ tuổi la lên như thế với tay đặt lên kiếm ở hông trông như thể khoe của, trước khi mặt trở nên bán tin bán nghi lúc thấy khuôn mặt của Kirito đang được cõng sau lưng Alice. Cậu lẩm bẩm, “Huh, không phải là cậu ta sao”, sau đó nhìn lại mặt Alice lần nữa, mắt và miệng cậu dần dần trố rộng ra.
——Cô…… Cô, lẽ nào.
Alice cảm thấy chút nhẹ nhõm trước lời đó. Cô nói với cậu vệ binh dường như nhớ được cô dầu đã 8 năm trôi qua, chú ý từng chữ cô nói.
——Tôi là Alice. Xin vui lòng gọi Trưởng Làng, Gasupht Schuberg.
Có khi tốt nhất là nên tự gọi cô là Alice Schuberg, nhưng cô không thể để bản thân làm vậy. May mắn thay, hình như mỗi cái tên đã đủ khiến mặt cậu vệ binh chuyển từ đỏ sang xanh trong lúc miệng cứ ấp a ấp úng liên tù tì trước khi cậu chạy ào vào làng. Cậu ta không hề nhắc đến việc đứng chờ, nên Alice đi qua cổng và theo chân người vệ binh.
Ngôi làng sớm trở nên huyên náo, như ong vỡ tổ, vào đầu chiều đó. Hàng chục dân làng đứng kín hai bên con đường chẳng - mấy - rộng, la lên vì sốc khi nhận thấy Alice lúc cô đi ngang qua.
Ấy vậy, gần như không có khuôn mặt nào biểu lộ nét vui mừng. Đúng hơn, thậm chí có thể nói là nghi ngờ, cảnh giác, và e dè Alice, đang vận bộ giáp sắc phi nữ tính, cùng Kirito, vẫn còn li bì trên lưng cô.
Con đường dốc thoai thoải cuối cùng cũng dẫn đến Quảng Trường hình tròn.
Một cái bệ nước và giếng được đặt ở giữa với phía bắc là một Nhà Thờ nhỏ, một cây thập giá chèn lên vòng tròn ở trên mái. Lúc Alice dừng bước ở lối vào Quảng Trường, dân làng bắt đầu xì xầm với những ánh nhìn băn khoăn ở đằng xa.
Vài phút sau, chỉ độc một người đàn ông bước lại một cách kiên định, cắt ngang qua đám đông từ phía đông. Lập tức Alice nhận ra người đàn ông đang ở thời kì đẹp nhất cuộc đời với một hàng râu mép xám gọn ghẽ đó là Gasupht Schuberg, Trưởng Làng Rulid và từng là cha của Alice.
Gasupht ngưng lại một khoảng xa, rồi chăm chú nhìn Alice và Kirito lần lượt mà sắc mặt không mảy may thay đổi.
Áng chừng 10 giây sau, ông cất giọng trầm nhưng vang dội.
——Cô là Alice?
Alice trả lời chỉ với mỗi từ “Vâng”. Nhưng vị Trưởng Làng chẳng bước tới gần hơn hay vươn tay ra, mà lại hỏi thêm với giọng còn cứng rắn hơn ban nãy.
——Tại sao cô lại ở đây? Tội cô đã được tha sao?
Lần này cô không có câu trả lời tức khắc. Bản thân cô không biết cô đã phạm tội gì lẫn nó đã được tha hay chưa.
Kirito đã từng nhắc đến lý do chi tiết tại sao Hiệp Sĩ Hợp Nhất Deusolbert mang cô bé Alice Schuberg tới Thủ Đô là vì «Xâm phạm vào Dark Territory». Dĩ nhiên đấy là một sự phá vỡ Danh Mục Cấm Kỵ. Tuy nhiên, là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, Alice không còn bị trói buộc bởi mấy điều Cấm Kỵ nữa. Mệnh lệnh của Giáo Sĩ Tối Cao là luật duy nhất đối với một Hiệp sĩ. Nhưng Giáo Sĩ Tối Cao đó đã không còn tồn tại. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài tự quyết gì là tội lỗi và làm sao để giải thoát khỏi chúng, gì là xấu và gì là tốt dựa trên chính mình……
Alice nhìn thẳng thừng lại vào mắt Trưởng Làng khi đáp lại với những suy nghĩ trong đầu đó.
——Tôi đã mất hết mọi ký ức lúc còn sống ở làng này như là hình phạt cho tội lỗi tôi. Tôi không biết mình đã được tha thứ nhờ đó chưa. Tuy nhiên, bây giờ tôi không thể đi đâu ngoài ngôi làng này.
Đấy là những cảm giác thực, không dối trá của Alice.
Mí mắt Gasupht khép lại khi những vết nhăn sâu kéo lại ở miệng và chân mày ông. Thế nhưng, chẳng lâu sau vị Trưởng Làng ngẩng mặt lên và lời ông tuyên bố với ánh mắt sắc sảo thật nhẫn tâm.
——Hãy rời đi. Làng này không chứa chấp kẻ phạm phải điều cấm kỵ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK