——Nhanh lên.
——Nhanh lên, mau hạ xuống tới bên Kirito-kun.
Yuuki Asuna đăng nhập vào Underworld bằng super account 01 «Nữ thần Sáng Thế Stacia»; Phó mặc thân mình cho cơ chế hạ-cánh-rơi-từ-từ chỉ khả dụng trong lần đăng nhập đầu tiên, lòng cô thầm gọi tên người yêu.
Từ khi trung tâm nghiên cứu hải dương học độc lập – con tàu siêu trọng «Ocean Turtle» – bị một nhóm vũ trang lai lịch không rõ ràng chiếm cứ, đã gần 1 tiếng trôi qua ở thế giới hiện thực.
Asuna đã tuyên bố “Em sẽ đi” với Kikuoka Seijirou và mọi người, và cô full-dive bằng cỗ máy Soul Translator số 5. Tọa độ điểm rơi là do Higa Takeru chỉ định, theo lý thì sẽ ở ngay trên đầu chỗ đứng hiện tại của Kirito. Khi đáp đất, người cô yêu chắc chắn đang đợi cô ở đấy.
Cùng với nỗi nhớ nhung như điên như dại, đầu Asuna tựa bị muôn vàn cây kim đâm thấu. Cô không khỏi nhăn mặt, chịu đựng sự đau đớn.
Trước đó, cô đã được cảnh báo về tác dụng phụ của việc sử dụng khả năng «Thao tác Địa hình Không hạn chế» – quyền quản trị dành cho account Stacia. Lượng Mnemonic Data ([6] Dữ liệu Trí nhớ) của khu vực sẽ rất khổng lồ; Vì quá trình trao đổi lặp đi lặp lại trong tích tắc từ STL Asuna sử dụng đến Main Visualizer – nơi lưu trữ toàn bộ data Underworld, Fluctlight cô sẽ chịu gánh nặng nghiêm trọng.
Higa, kỹ sư trưởng của Rath, nhấn mạnh rằng không nên liều lĩnh thay đổi mặt đất quá nhiều——nếu cảm thấy đau đầu thì phải lập tức ngưng sử dụng.
Nhưng tại tọa độ hạ cánh của Asuna, có 1 000 «người Nhân Giới», và hai đám đông kinh dị «người Hắc Giới» đang áp sát họ từ phía bắc lẫn phía nam; Nhận thấy vậy, cô không do dự gì niệm command đổi địa hình.
Đối với đạo quân lớn lại gần từ hướng bắc, cô đặt một thung lũng rộng dài trước mặt để dừng họ lại. Nhưng với khoảng 30 người đang lăm le tiến về chỗ có lẽ có Kirito, cô không còn lựa chọn nào ngoài xóa bỏ nền đất họ đang đứng.
Hết thảy bọn họ đều là con người sở hữu linh hồn thật sự. Là những AI đích thực dạng bottom-up mà Kirito đã chiến đấu gian khổ trong thế giới này hơn hai năm rưỡi trời để bảo vệ.
Có lẽ, sự hoảng sợ và oán giận tột đỉnh trước khi tan biến của họ đã chảy tràn vào STL, dẫn tới cơn đau gay gắt này.
Dầu vậy, Asuna nhắm chặt mắt, xong rồi mở to và giải phóng bản thân khỏi ngập ngừng.
Thứ tự ưu tiên trong lòng cô đã sớm khẳng định từ nhiều năm rồi.
Vì Kirito——Kirigaya Kazuto, tội lỗi nào cô cũng sẽ làm. Hình phạt nào cô cũng sẽ chấp nhận.
Sau mấy chục giây tưởng chừng vô tận, cuối cùng, mũi giày trắng ngọc của cô chạm tới mặt đất đen.
Nơi đây là khu rừng rậm với những lùm cây thấp nhỏ sinh trưởng lẫn lộn. Trời đêm không có ánh trăng, chỉ có ánh sáng sao màu đỏ mang điềm chẳng lành chiếu sáng.
Lắc đầu đẩy lui cơn đau còn sót trong tâm trí, Asuna ưỡn thẳng lưng. Cô nhìn xuống cái miệng vực đen kịt, nơi mình đã chôn đám người mặc áo giáp toàn thân như kỵ sĩ của Hắc Giới. Mặc dù cứ để lại như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng trong một khoảng thời gian tới, cô sẽ khó mà tiến hành thao tác địa hình lần nữa.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng ngựa hí vang; Nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện mấy cái xe ngựa to đứng sau bụi trong rừng cây, như thể muốn nấp.
——Ở đâu...? Anh đang ở đâu, Kirito-kun?
Đúng lúc cô tuyệt vọng tới nỗi suýt gọi lớn tên người mình yêu, sau lưng cô vang lên một giọng nói run rẩy.
“Stacia... Sama...?”
Asuna quay đầu nhìn lại, thì thấy có hai cô gái đứng tựa nhau, mặc jumper skirt ([7] váy ngắn liền thân) màu xám giống như đồng phục học sinh.
Diện mạo là lạ. Không phải người Nhật, cũng không thể nói là người phương Tây. Da láng mịn, màu kem; Cô gái bên phải tóc đỏ như lá cây thích, cô bên trái thì tóc màu nâu đậm như cà phê.
Giắt bên hông hai người là trường kiếm đã dùng nhiều lần——
Cô gái tóc đỏ hơi hé miệng, ri rỉ giọng be bé lần nữa.
“Người là... Thần... Ạ?”
Tiếng Nhật lưu loát. Nhưng ngữ điệu có mang tí phong cách nước ngoài. Tới đây, Asuna cảm nhận được một cách rõ ràng lịch sử 300 năm độc lập của Underworld.
——Kikuoka-san, Higa-san, các người đã tạo ra cái gì vậy.
——Mặc dù đối với Rath, đấy chẳng qua là một thí nghiệm mô phỏng. Nhưng, rõ ràng thế giới này, những người dân sống trong này, đang sống sờ sờ ra đây.
“... Không... Xin lỗi. Chị không phải thần thánh gì cả.”
Asuna nhẹ nhàng lắc đầu trả lời.
Cô gái tóc màu trà đen nắm chặt hai tay trước ngực, thầm thì “Nhưng, nhưng”.
“Bằng phép màu, Người đã cứu con. Người đã cứu mọi người khỏi tay những binh sĩ đáng sợ của Đế Quốc Bóng Tối. Các vệ binh, các tu sĩ... Và Kirito-senpai nữa.”
Vừa nghe thấy cái tên ấy, một cơn đau mãnh liệt nhói lên trong lồng ngực Asuna, hơi thở cô bị ai đó cướp mất.
Cô bước tập tễnh mấy bước, cố đứng vững tấm thân suýt muốn đổ ngã, môi cô run run hồi lâu mới bật ra âm thanh nhỏ nhẹ.
“Chị... Chị đến chỉ để gặp anh ấy. Để gặp Kirito-kun... Xin em hãy nói... Anh ấy ở đâu? Hãy cho chị gặp ảnh... Hãy dẫn chị đến chỗ Kirito-kun.”
Vừa gắng hết sức kìm dòng lệ sắp trào, Asuna vừa khẩn cầu. Hai cô gái mở to đôi mắt ngạc nhiên, cuối cùng nhìn nhau, rồi đồng thời gật đầu.
“... Vâng. Bên này ạ.”
Các kiếm sĩ xung quanh mặc giáp đồng phục đứng thành vòng tròn đưa mắt nhìn cảnh giác cô từ xa; Asuna theo hướng dẫn của hai cô gái mà băng qua tâm đường tròn ấy.
Cô được dẫn tới đuôi một chiếc xe ngựa. Lớp vải bạt dày buông thõng từ trên nóc, trông như rèm, làm cô không nhìn thấy được bên trong.
“Kirito-senpai, ở trong...”
Không đợi cô gái tóc đỏ nói xong, Asuna hai tay đẩy màn treo ra rồi nhảy vào khoang hàng của xe ngựa. Cô lảo đảo bước vào trong.
Trong buồng xe chất đầy thùng và lu gỗ các loại, chỉ có một ngọn đèn nhỏ treo trên trần rọi chút ánh sáng. Len lỏi qua kẽ hở tí ti, cô đi càng lúc càng vào sâu.
Thình lình, cô bắt gặp một mùi hương hoài niệm. Ấm áp như mặt trời. Nhẹ nhàng như con gió thoảng qua rừng rậm và thảo nguyên.
Đôi mắt Asuna thích ứng với bóng tối, lấp loáng trong mắt cô vài tia ánh sáng màu bạc.
Nguồn sáng tới từ chiếc xe đẩy tạo thành từ khung kim loại và gỗ.
Trên ghế, một bóng người mặc đồ đen, ngồi bần thần, thân xác rũ rượi như cái bóng.
“...”
Tình cảm dồn nén trong lòng dấy lên như bão, khiến Asuna hóa ngây dại. Bao nhiêu tâm tư suy nghĩ cô mường tượng cho cảnh hội ngộ, chúng cứ mắc lại nơi cuống họng.
Này đây linh hồn của thân thể hiện đặt trong cỗ máy STL số 4 của Ocean Turtle, của người cô yêu nhất trần đời.
Cho dù bị thương, bị hao gầy, những tuyệt nhiên vẫn còn sống.
Chắc chắn rằng, Kirito khi phát hiện ra Asuna dẫu đã thoát khỏi Trò chơi Tử thần SAO nhưng vẫn không tỉnh dậy trên giường bệnh viện Tokizawa, cậu cũng cảm thấy nỗi đau như cô lúc này, và cậu cũng đã quyết tâm như vậy.
——Lần này tới lượt em. Bất luận phải trả cái giá tới mức nào, em nhất định sẽ cứu anh.
Thở nhẹ hơi thở đã tắc nãy giờ trong cổ, Asuna khe khẽ gọi.
“... Kirito-kun.”
Trên cơ thể hốc hác đến mức đau lòng, toàn bộ cánh tay phải của cậu đều mất. Tay trái cậu ôm hai thanh kiếm trắng và đen; Khoảnh khắc Asuna cất tiếng, cánh tay ấy liền run bắn lên.
Dầu cho khuôn mặt vẫn gục xuống, còn cả đôi mắt đen trống rỗng, nhưng đều rung động từng cơn nhỏ.
“A...”
Khóe môi khô nứt bật nên tiếng khàn khàn, đứt đoạn.
“A... A-... Aa...”
Taka taka, chiếc xe đẩy rùng cọt kẹt. Tay trái gồng chặt dữ dội, từ bả vai tới hông căng lên.
Hai hàng nước mắt rơi xuống từ gương mặt cúi gằm, đọng lại trên vỏ kiếm ôm trước ngực.
“Kirito-kun... Đủ rồi, đã đủ rồi!!”
Asuna la lên, khụy chân xuống, dịu dàng ôm chặt lấy cơ thể của người dấu yêu. Cô cảm thấy từ chính đôi mắt mình mình không ngừng tuôn ra dòng nước âm ấm.
Giây phút hội ngộ sẽ chữa lành linh hồn của Kirito, mang ý thức của Kirito trở lại——
Nếu cô nói là chưa từng hi vọng vào kì tích đó thì là nói dối.
Thế nhưng, Asuna hiểu chấn thương mà Fluctlight của Kirito gặp phải không hề nhỏ. Self-Image, tức «chủ thể» bên trong Fluctlight Kirito, đã bị hủy hoại. Nếu không sử dụng phương pháp gì để tiến hành tái cấu trúc nó, thì cho dù tác động bên ngoài có mạnh mẽ cỡ nào, cậu cũng không thể đưa ra một phản hồi tử tế.
Tâm trí cô vọng lại lời của Higa.
——Tôi đoán chừng Kirito có một số tòng phạm, đương nhiên là Fluctlight nhân tạo... Ý tôi là đồng đội. Trong cuộc chiến với Giáo Hội, các đồng đội đó hầu như đều chết, và kết quả là cậu ấy đổ lỗi bản thân một cách nặng nề khi nối liên lạc thành công với chúng tôi. Có thể nói là cậu ta tự tấn công Fluctlight của bản thân.
Sự mất mát, hối hận và tuyệt vọng quá lớn đã đào một cái hố không đáy trong tim Kirito.
——Mặc cái hố kia là hư không vô cùng vô tận, em cũng sẽ lấp đầy cho anh. Nếu một mình em không đủ, thì em sẽ nhờ sự hỗ trợ của tất cả những người có liên kết tới trái tim của anh nữa. Không có mất mát nào mà tình yêu không bù đắp được.
Asuna cảm thấy lòng lại tràn đầy quyết tâm. Cô tuyệt đối sẽ không để Kirito phải đau khổ một lần nữa.
——Thế giới mà Kirito-kun yêu thương và từng sinh sống này, em bảo vệ nó. Khỏi tay đám người tập kích bí ẩn ngoài kia... Và khỏi cả Rath.
Asuna ôm chặt Kirito thêm lần cuối, rồi đứng thẳng dậy.
Quay lại cùng dòng nước mắt chảy trên má, cô mỉm cười với hai cô gái đang quan sát
“Cảm ơn. Chắc là các em đã bảo vệ Kirito-kun bấy lâu nay nhỉ.”
Gật gật khiêm nhường, cô gái tóc màu trà run rẩy hỏi.
“Ano... Chị tên gì ạ...? Nếu không phải là Stacia-sama thì chị là ai...?”
“Tên chị là Asuna. Cũng là con người như hai em thôi. Và giống với Kirito, chị tới từ «thế giới bên ngoài»... Với cùng một mục đích.”
Phần 4
“Chỉ có thể nói là... Khiến người ta quá đỗi giật mình.”
Trên mũi tầng hai của chiếc chiến xa kéo bằng Đại Long, Gabriel đang nhìn bao quát khe đất nứt đột nhiên xuất hiện trước mặt, thì từ bên cạnh một âm thanh cảm giác khá thong thả truyền tới.
Hắn hhìn về phía nguồn âm thì từ hàng đống cửa sập thiết kế ở khắp sàn boong, nhô lên khuôn mặt một người đàn ông trung niên lực lưỡng. Gabriel nhớ tên hắn là Lengyel, đầu lĩnh Guild Thương Công. Chấp hai ống tay áo rộng ra phía trước, gã cúi thật sâu hành lễ.
Mặc dù là một trong vài unit tướng quân còn lại hiện thời, tuy nhiên bản thân người đàn ông này hình như không có sức chiến đấu lắm. Có chuyện gì, Gabriel nhướng mày tỏ ý. Lengyel giữ người hướng về phía Gabriel, vừa liếc đầu nhìn xung quanh. Gã để ý thấy Vassago không còn trên boong, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ hành lễ cái nữa.
“Bẩm bệ hạ. Mặt trăng sắp lên rồi... Nếu Ngài không còn mệnh lệnh nào cần thi hành, thần khẩn cầu Ngài cho phép các binh lính về nghỉ ngơi và dùng bữa.”
“Ừm.”
Gabriel lại nhìn về cái khe vực mở to miệng đen kìn kịt.
Lính trinh sát đã được cử đi xác nhận khe nứt kia kéo dài bao nhiêu theo hai hướng đông tây, song vẫn chưa có báo cáo. Nói cách khác, độ dài không chỉ là một hai dặm. Độ sâu này nhìn là biết không thể dùng sức người bình thường để lấp kín được.
Dự đoán được hành động tiến về hướng nam chiến trường của quân địch, Vassago và thủ hạ ẩn nấp sẵn ở phía nam; Chúng không làm nổi trò gì thì hiện tại rất có khả năng đám ấy đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Mà Vassago dẫu có chết ở đây, cũng sẽ tỉnh lại trong thế giới thực.
Vậy còn cách dùng unit bay, có điều chỉ có 10 phi long trong Hắc Kỵ Sĩ Đoàn. Chuyên chở 20 000 bộ binh, hắn thực không biết phải đi tới đi lui bao nhiêu lần.
Ma pháp hắn từng nghĩ biết đâu nên cơm cháo đấy, nhưng sau khi hỏi số ít Hắc Thuật Sư còn sống sót, thì muốn tạo một cây cầu đủ cứng cáp cho đại quân đi qua suôn sẻ là điều không thể. Giả như tất cả họ đều mạnh ngang đầu lĩnh D. I. L, rồi lại dùng thêm nhiều Orc để tế thì có lẽ sẽ được; Tuy nhiên, theo báo cáo, ả ta đã chết mất xác trong lượt phản kích của hiệp sĩ phe địch rồi.
——Dã tâm ngươi lớn nhường ấy, sao có thể rút lui sớm vậy.
Trong giây lát, Gabriel suy nghĩ với chút nhoi nhói; Nhưng chung quy, AI chỉ là một quân cờ, sự tồn tại của D. Lập tức biến mất khỏi tâm trí hắn.
Nói cách khác——
Đại vực kia đã phá bỏ «game balance» ([8] cân bằng game) của thế giới này. Không AI nào của Dark Territory hay Human Empire ([9] Nhân Giới) có đủ khả năng sửa chữa.
Nếu vậy, có vẻ là sự can thiệp từ thế giới hiện thực. Nhất định là nhân viên nào đó của Rath còn ở Trục Trên, đã đăng nhập bằng super account giống Gabriel.
Thậm chí mục đích có lẽ cũng giống nhau. Thu hồi «Alice», rồi dùng bảng điều khiển hệ thống để tháo rút khỏi Underworld này.
Tuy tình hình bắt đầu trở nên phiền phức, đã đến nước này, hắn đành phải đưa ra đối sách phù hợp thôi.
Hoặc cũng có thể, tình hình bắt đầu trở nên thú vị hơn.
Khóe môi Gabriel hơi nhếch lên cười, rồi vụt tắt. Rồi hắn quay sang Lengyel, nói.
“Được rồi. Hôm nay cắm trại ở đây. Cứ để lính tráng đánh chén no nê, mai sẽ rất bận đấy.”
“Vâng. Lòng nhân đức của bệ hạ thật hơn người.”
Khom lưng chào lần nữa, đầu lãnh Guild Công Thương hào hứng rời đi.
* * *
“Cùng, thế giới... Với Kirito-senpai sao?”
Tròn xoe đôi ngươi màu lam và đỏ, hai cô gái đồng thanh thầm thì.
“Đó, đó là... Thiên Giới sao? Vương quốc trên trời... Nơi ba Nữ Thần Sáng Thế, các vị thần điều khiển Nguyên tố cùng các thiên sứ cư ngụ ạ...?”
“Không phải đâu.”
Asuna vội lắc đầu.
“Đúng là có một thế giới bên ngoài quốc gia này, nhưng dứt khoát không phải là vương quốc các vị thần. Bởi vì... Nhìn Kirito này xem, các em cảm thấy ảnh giống thần hay thiên sứ gì không?”
Hai cô gái liền hướng mắt sang xe đẩy, trao đổi ánh mắt với nhau xong thì cười khúc khích khe khẽ. Sau đó họ lập tức chỉnh sửa biểu cảm cho phải phép và gật đầu.
“Đúng, đúng vậy... Em không tưởng nổi... Có vị thần nào mà đêm đêm trốn ra khỏi học viện mua đồ ăn vặt...?”
Nghe thấy lời của cô gái tóc đỏ, đến lượt Asuna há hốc miệng. Thật là, tới thế giới này rồi mà vẫn còn có thể giữ cái tính cách đó, vừa không biết nói sao vừa vui vẻ, cô cảm thấy nước mắt lăn trên má lần nữa.
Cô cười tủm tỉm “Thế mới là anh ấy chứ ha?” ; Bấy giờ, cô gái tóc màu trà đen lắp bắp mở miệng.
“Vậy... Cái, cái gọi là thế giới bên ngoài đó, là một nơi thế nào ạ...?”
Asuna suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Cái đó... Khó mà nói ngắn gọn được. Chị muốn giải thích rõ ràng với chỉ huy của mọi người ở đây, nên em có thể dắt chị tới gặp được không?”
“Được, được ạ, em hiểu rồi. Mời chị đi hướng này ạ.”
Hai cô gái gật đầu nghiêm túc, rồi quay ra đi về cửa ra vào xe ngựa. Asuna đang định theo chân họ thì dừng lại một chốc nhìn Kirito.
Trên khuôn mặt cúi thấp, vẫn còn mờ nhạt vệt nước mắt.
——Không sao, không sao nữa rồi, Kirito-kun. Những việc còn lại cứ giao cho em nhé...
Thầm nói trong lòng, Asuna nắm chắc lấy tay trái Kirito, rồi mới xoay người đi. Cô lách qua thùng gỗ, nhảy khỏi thanh chắn xe.
Đúng lúc mũi giày trắng chạm mặt đất.
Ánh sáng vàng chói bay tới cô từ chính diện.
Ánh gươm.
Trước khi kịp nhận thức, thân thể Asuna đã hành động theo phản xạ. Tay phải phóng như chớp tới thanh liễu kiếm bên sườn trái.
Kyariin! Tiếng kiếm va chạm ngân vang, vọng cả vào rừng sâu buổi tối.
Asuna tuy đẩy được đòn đánh của kẻ lạ mặt đó, nhưng lực tấn công quá mạnh khiến toàn bộ tay phải cô tê rần. Một thanh kiếm cực nặng.
Trong tầm nhìn trắng xóa vì tia lửa bắn tứ tóe, cô lờ mờ thấy quỹ đạo của chiêu thần tốc tiếp theo.
Chỉ đỡ thì sẽ bị chèn ép.
Quyết định trong chớp mắt, cô đâm liên tiếp cây liễu kiếm vào lưỡi kiếm đang tới.
Phát thứ ba cô chặn được lưỡi kiếm ấy. Chuyển sang thế kiếm chèn kiếm, Asuna cuối cùng cũng xác minh diện mạo kẻ tấn công.
Đúng lúc đấy, cô giật mình nuốt ực một cái.
Trừng mắt nhìn cô là một nữ kiếm sĩ trạc tuổi, xinh đẹp tuyệt trần, và làn da trắng muốt như tuyết thì đang đỏ ửng. Đôi mắt xanh ngọc bích tỏa ra sự phẫn nộ như tia lửa điện bập bùng.
Mái tóc xõa dài, lung linh ánh kim như vàng nóng chảy, bay theo áp lực gió của kiếm. Bộ giáp dày nặng nề cùng với thanh trường kiếm tuyệt mĩ ở tay phải, lấp lánh màu vàng sáng trong veo.
Ở một chỗ cách đó không xa, mấy cô gái trợn mắt giật mình, mãi mới cất tiếng kêu yếu ớt.
“Hiệp... Hiệp sĩ-sama, xin dừng tay.”
“Chị này không phải là kẻ thù đâu ạ, Alice-sama!!”
———— «Alice».
Nghe thấy cái tên này, Asuna không khỏi ngạc nhiên lần nữa.
Như vậy, vị kiếm sĩ múa cây kiếm nặng như tảng đá, có dung mạo xinh đẹp mĩ miều mà dữ dằn trước mặt này, chính là AI bottom-up thực sự đầu tiên của thế giới, Trí tuệ Nhân tạo Có Tính Thích ứng Cao «A. L. I. C. E» đó sao?... Cô ấy chính là mục đích của Project Alicization, cũng là thứ mà Rath lẫn đám xâm nhập đều thèm muốn, là trung tâm của mọi sự.
Nhưng tại sao Alice ấy lại phải tấn công cô với sự thù địch mãnh liệt thế?
Đang lúc Asuna gắng hết sức ngăn cản lưỡi kiếm hoàng kim, suy nghĩ điều nên nói, thì đôi môi anh đào của Alice bật ra âm thanh lanh lảnh như âm nhạc của một nghệ sĩ violin danh tiếng.
“Ngươi là ai!! Sao lại tiếp cận Kirito!!”
Vừa nghe thấy câu này.
Asuna gạt bỏ hết tất cả mọi việc, trong cô giờ chỉ còn một ý nghĩ lên tiếng.
Nói cho chính xác, đấy là cơn giận dữ sôi máu.
Câu trả lời theo phản xạ của cô, chẳng những không phải nước để dập mà còn là dầu châm vào ngọn lửa thù địch của đối phương.
“Vì sao á... Vì anh ấy là của tôi chứ sao!!”
“Ngươi nói gì, đồ phá đám!!”
Hàm răng màu xám ngọc trai của Alice nghiến kèn kẹt.
Sau đó, tia lửa văng khắp nơi, hai thanh kiếm tách ra.
Kiếm sĩ vàng khéo léo bật lùi lại, chân vừa chạm đất đã đột ngột lao lên chém một nhát nguy hiểm từ trên xuống. Tuy nhiên, lần này Asuna không nhân nhượng, tay phải cô thi triển một combo đã ngấm vào trong máu thịt mình.
Trong khu rừng về đêm, ánh trăng lưỡi liềm va chạm với vô số sao băng, bắn ra ánh sáng lòa mắt.
Dư chấn lan mạnh từ khuỷu tay tới bả vai khiến Asuna thêm một lần kinh ngạc. Nói thật, cô không thể không thừa nhận thực lực của mình có phần kém hơn đối phương. Sở dĩ cô có thể cầm cự là nhờ thanh liễu kiếm «Radiant Light» ([10] Ánh Sáng Chiếu Ngời) ——một «trang bị GM» ([11] Game Master) của account Stacia——có mức ưu tiên cao hơn thanh hoàng kim trường kiếm của Alice.
Hai người lại chuyển sang đọ kiếm, cử động ngưng lại.
Một giọng đàn ông trầm đặc phá vỡ không gian tĩnh lặng này.
“Ưưm, đúng là cảnh tượng tuyệt vời. Hai đóa hoa tươi nở rộ so tài, ây dà, quá đẹp quá đẹp.”
Cùng lúc ấy, trong khoảng không gian vốn không có một bóng người, đột nhiên hai cánh tay tráng kiện giơ ra. Mấy đầu ngón tay liền nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm của Alice và Asuna.
“——!?”
Hệt như bị cái kìm kẹp chặt, cây liễu kiếm không động đậy nổi. Cánh tay dễ dàng nhấc kiếm Asuna và Alice hãy còn thẫn thờ lên, sau đó tách hai người ra xa.
Cô nhìn sang thì thấy đứng gần đó một người đàn ông thân hình cao lớn, hơn 40 tuổi.
Bên trên bộ trang phục nhìn giống kimono, ([12] một loại y phục truyền thống của Nhật) ông mặc thêm giáp có cấp độ thấp nhất. Dù là thanh trường kiếm màu xanh thép treo bên hông, hay cánh tay vươn ra từ ống tay áo, tất cả đều chằng chịt muôn vàn vết sẹo cũ; Khiến người ta nghĩ ngoài từ “hào kiệt”, không còn từ nào hợp hơn để miêu tả ông.
Người đàn ông kia vừa xuất hiện, Alice bỗng dưng có vẻ trẻ đi vài tuổi, phồng má phản đối.
“Vì sao lại ngăn cản con, Oji-sama! Người này rất có thể là gián điệp của quân địch...”
“Ta không nghĩ vậy đâu. Ojou-san này đã cứu ta khỏi lưỡi hái tử thần trên chiến trường đó. Ta tin các cháu cũng được thế đúng không?”
Câu cuối hướng về hai thiếu nữ hãy còn tròn mắt.
Hai người họ sợ hãi gục gục gật gật, cùng nhau lí nhí trả lời.
“Đúng... Đúng vậy, Chỉ Huy Hiệp Sĩ-kakka. Chính chị ấy đã cứu chúng tôi.”
“Chỉ cần vung tay một cái, là chị ấy đã tiễn toàn bộ địch xuống âm phủ... Giống như, phép màu của thần thánh vậy ạ.”
Người đàn ông được gọi là Chỉ Huy Hiệp Sĩ liếc mắt nhìn về kẽ đất nứt mà Asuna đã tạo ra khi nãy, rồi ông đặt tay phải lên vai của Alice giải thích tỉ mỉ.
“Ta cũng nhìn thấy rồi. Ánh sáng cầu vồng từ trên trời đổ xuống, mặt đất liền rạch cái vực rộng hơn trăm mel. Ngay cả đám Quyền Đấu Sĩ cũng bối rối không dám nhảy qua. Lúc nhìn thấy quân ta sắp bị diệt, cô gái này đã cứu chúng ta, đây là sự thật không phải bàn cãi.”
“...”
Tay phải vẫn cầm hoàng kim kiếm, Alice tiếp tục nghi ngờ nhìn Asuna chăm chú.
“... Nếu vậy, ý của Oji-sama là, người này không phải gián điệp kẻ thù, cũng không phải một kẻ đáng nghi đi đóng giả thần, nhưng là Nữ thần Stacia thực sự sao?”
Asuna lặng lẽ cắn nhẹ môi. Nếu bị vị Chỉ Huy Hiệp Sĩ dường như có đứng đầu quân Nhân Giới đây nhận định mình là Thần, thì chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Nhưng may mắn cho cô, khóe miệng người đàn ông hơi giãn ra thành nụ cười; “Không”, ông phủ định.
“Ta nghĩ là không. Nếu cô gái này là thánh thần thực, thì hẳn là sẽ vô tâm, tàn nhẫn hơn Giáo Sĩ Tối Cao chứ? Ví dụ, không thương xót mà đẩy lũ người tàn bạo khi khôn xông tới giết chóc ấy xuống lòng đất chẳng hạn.”
Trước lời giải thích đấy, xem ra cả Alice cũng không thể phản đối. Sự đối địch không hề đổi, đôi mắt cổ bắn cái nhìn tóe lửa vào Asuna một cái, xong nhét thanh trường kiếm vào vỏ kiếm, shakin!
Trên thực tế, Asuna cũng có nhiều điều muốn hỏi. Tóm lại là sao chứ? Cô là cái gì của Kirito-kun? Nhưng cuối cùng cô lại thở sâu một hơi, nén cơ giận xuống.
Nhiệm vụ của Asuna: Mang Alice tới «Tế Đàn của Điểm Kết – World End Altar» nằm ở cực nam Underworld, rồi tháo rút Lightcube chứa Fluctlight của cô ấy khỏi Lightcube Cluster.
Nói cách khác, cô phải thuyết phục được cô gái không ưa gì cô mấy này rời quân đội Nhân Giới. Rõ ràng hiện tại không phải lúc cãi nhau.
Cũng cất xong thanh liễu kiếm đi, Asuna quay sang Chỉ Huy Hiệp Sĩ, mở miệng nói.
“Đúng... Bác đoán không sai. Cháu không phải thần. Mà chỉ là con người đơn thuần như mọi người. Có điều, cháu biết một số thứ về tình hình của các bác. Bởi vì cháu tới từ bên ngoài thế giới này.”
“Bên ngoài... Sao.”
Chỉ Huy Hiệp Sĩ vuốt cái cằm lún phún râu, rồi cười lớn.
Trái lại, Alice hít một hơi dài rồi kêu.
“Thế giới bên ngoài...? Cô cũng tới từ cùng chỗ với Kirito-kun?”
Tới phiên Asuna giật mình. Xem ra, Kirito đã giải thích một phần với Alice về cấu tạo của Underworld.
Xét tới FLA, Kirito đã ở thế giới này gần 3 năm. Asuna không kìm được mà nghĩ, rốt cuộc, cậu ta đã ở cùng với kiếm sĩ tóc vàng này bao lâu.
Alice hình như có cùng suy nghĩ, nhưng trước khi cô kịp hỏi lần nữa, Chỉ Huy Hiệp Sĩ đưa tay ngăn lại.
“Chuyện tiếp theo tốt nhất nên để những Hiệp sĩ khác và các Đội trưởng Vệ Binh nghe cùng. Chúng ta sẽ vừa uống trà vừa nói chuyện. Đêm nay hẳn quân địch chưa thể hành động được.”
“... Cũng đúng.”
Alice nhăn mày, song cũng gật đầu đồng ý.
“Được, cứ quyết định vậy đi... Các cháu bé bên đó có thể chuẩn bị chút trà nóng được không, với đưa ta một bình rượu nóng được không. Tiện thể tới nghe cùng luôn.”
Vừa nghe Chỉ Huy Hiệp Sĩ nói vậy, các cô gái mặc đồng phục đáp “Rõ” và cung kính cúi chào.
Asuna muốn gặp Kirito một lần nữa trước khi rời khỏi xe ngựa, cơ mà trước khi cô định hành động, Alice đã cất những lời chối tai.
“Nhắc trước luôn, sau này không có sự cho phép của tôi, không ai được tiến vào trong xe ngựa kia. Bảo vệ an toàn của Kirito là trách nhiệm của mỗi mình tôi thôi.”
Tức chết mất, Asuna cố gắng kìm nén cảm xúc sôi sục.
“... Cô mới phải thế, cô không được gọi trực tiếp tên Kirito-kun của tôi...”
“Cô nói gì!?”
“... Không, không có chi.”
Hứm, Asuna và Alice đồng thời ngoảnh mặt đi, và theo sau lưng Chỉ Huy Hiệp Sĩ.
Hai cô gái bị bỏ lại chỗ ấy——Ronye và Tieze thở dài cùng một lúc.
“Xem ra... Từ giờ không được yên ổn rồi.”
Tieze lẩm nhẩm, đấm hai tay vào nhau để xốc lại tinh thần rồi lên tiếng sôi nổi như mọi ngày.
“Nào, chúng ta phải mau chóng đi đun nước đó! Bình rượu nóng để ở cái xe ngựa đằng đó phải không nhỉ... Đi thôi, Ronye!”
Trước khi đuổi theo người bạn thân đã khởi hành, Ronye thì thầm một lời không ai khác nghe thấy nổi.
“... Ảnh cũng là senpai của mình nữa mà...”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK