Rốt cuộc thì, trưởng tộc Goblin Đồng bằng lẫn trưởng tộc Khổng Lồ đã đánh giá thấp thực thể mang tên Hiệp sĩ Hợp nhất.
Song, Tộc trưởng tộc Goblin Núi, Kosogi, kẻ dẫn quân xâm lược tiên phong ở cánh phải lại khác. Hắn đã phải trả một cái giá đắt để nhận thức được thực lực quân sự khủng khiếp của những Hiệp sĩ Hợp nhất cách đây không lâu.
Trong vụ khai quật cái hang bị lấp ở tận cuối phía bắc Dãy Núi Tận Cùng và vụ xâm chiếm Làng Rulid, Kosogi là kẻ đã sắp xếp một lượng lớn Goblin và Orc để thi hành. Mặc dù chỉ yên vị tại Đế Thành Obsidia, hắn đã ban quyền dụng binh cho 3 người anh em ruột: Dẫn đầu quân Orc và tiến hành chiến lược xâm lăng.
Tuy nhiên, kết cục là tấn thảm kịch. Số binh lính ít ỏi may mắn thoát thân đồng lòng cùng thuật lại những câu chuyện khó tin trước mặt Kosogi, kẻ đã tỏ ra kinh ngạc trước tin tức toàn bộ đội quân bị quét sạch và anh em mình bỏ mạng.
Theo tường thuật của chúng, đội quân xâm chiếm gồm hơn 200 Goblin và Orc bị đánh cho chạy tan tác chỉ bởi một hiệp sĩ loài người và một con phi long.
Dẫu cho có khó tin nhường nào, Kosogi không ngu mà phớt lờ một bài học đánh đổi bằng hàng đống sinh mạng. Hắn nhất định sẽ không bao giờ mắc lại cái ngu đi thách đấu các Hiệp sĩ Hợp nhất của Nhân Giới khi tấn công trực diện.
Ấy vậy, ngay trận đại xâm lăng này, Hoàng Đế Vector lại lệnh cho đội Goblin Núi làm đúng vai trò đó.
Trưởng Guild Hắc Thuật, D. I. L chắc hẳn đã biết rõ độ nguy hiểm của những Hiệp sĩ Hợp nhất. Chính xác vì thế mà ả đề xuất chiến lược này lên Hoàng Đế. Để tận dụng Goblin, Orc, và Khổng Lồ nhằm tạo ra một thế trận tay đôi hỗn loạn trong thung lũng trước khi đưa chúng về cát bụi cùng với lũ Hiệp sĩ Hợp nhất.
Chúng chỉ có thể tuân theo khi vị Hoàng Đế đã chấp thuận kế hoạch của Dee. Kosogi vắt óc suốt 3 ngày 3 đêm. Làm sao mà hắn có thể tiến hành vừa tấn công thiếu khôn khéo vừa thoát khỏi lưỡi hái thần chết lập lên bởi bọn Hiệp sĩ Hợp nhất đằng trước và Hắc Thuật Sư đằng sau.
Kế hoạch thông thái hắn đã cuối cùng nghĩ ra mang hình dạng những quả cầu xám nhỏ được phân phát cho tất cả thuộc hạ của hắn.
Sau khi xông về phía thung lũng theo mệnh lệnh của Hoàng Đế, Kosogi phát hiện một tên Hiệp sĩ Hợp nhất cao dỏng vận bộ giáp lóng lánh ở xa xa đằng trước.
Mặc dầu đấy không phải Alice Synthesis Thirty – kẻ đã tiêu diệt toàn bộ quân xâm lược Làng Rulid, mà là đệ tử cô, Eldrie Synthesis Thirty-one, song Kosogi không thể phân biệt nổi. Đằng nào đi nữa, chúng là ác quỷ gieo rắc cái chết không khoan nhượng cho loài Goblin.
“Được rồi... Ném!!”
Kosogi phát một lệnh mới ngay lúc chúng tới cách các hiệp sĩ 50 mel.
Đồng thời, hắn bóp nát quả cầu nhỏ trong tay trái mình.
Ánh lửa hồng be bé rỉ ra khỏi quả cầu cùng tiếng tanh tách. Tất nhiên, nó chẳng thuộc loại thuốc súng nào cả. Underworld hiện giờ chưa có vật thể nào đạt được đến sự tiên tiến đó.
Hơn nữa, nó cũng chẳng phải Nguyên tố Nhiệt sinh từ Thần Thuật nào cả. Nhét bên trong quả cầu là những con ong nhỏ có tên là «Ong Tạo Lửa», loài này chỉ sống duy nhất tại núi lửa ở cực bắc Vùng đất Bóng tối, tức vùng đất thiêng liêng đối với tộc Goblin Núi. Chúng sẽ rải ra những ngọn lửa nóng rực và đốt cháy tay nếu vô tình bị đập nát.
Quả cầu xám chứa Ong Tạo Lửa cũng đến từ phía bắc, nó được sả xuất bằng cách phơi khô một loại rêu dưới ánh nắng mặt trời, nhào với với bột tự làm, và sau đó phơi lần nữa. Khi bị châm đốt thì sẽ tỏa ra một lượng khói lớn, nên ban đầu nó được dùng để làm tín hiệu. Tuy nhiên, qua kĩ thuật cô đặc như của Guild Sát Thủ, Kosogi đã phóng đại tác dụng của nó gấp hàng chục lần.
Kết quả là—
Những quả cầu rêu được Kosogi và tay chân của hắn ném đi có thể coi là bom khói đặc biệt. Bị châm bằng Ong Tạo Lửa, các quả cầu tạo nên màn khói dày đặc đến nỗi nhìn trước mặt cũng không thấy gì; Khói phủ khắp nửa bắc của cái thung lũng kéo dài từ đông sang tây này.
Ngay cả lũ Goblin với thị lực cực tốt trong bóng tối cũng không thể chiến đấu hẳn hoi trong làn khói ấy.
Tuy vậy, kế hoạch của Kosogi không phải đánh bại quân địch bằng cách lẻn vào khói. Ngay trước khi lặn vào màn khói đặc sệt, hắn hét lên hiệu lệnh thứ ba.
“Tất cả bọn bây, chạạạạạạy!!”
Tức khắc cất con dao núi về phía sau, hắn đặt hai tay xuống đất. Với vóc dáng nhỏ con của mình, Goblin chỉ cao ngang đầu gối của con người khi chúng bò bằng tứ chi. Càng gần đất thì khói càng ít mờ, vị trí của quân địch sẽ vừa đủ nhìn thấy.
5 000 lính Goblin Núi cùng Kosogi, lãnh đạo của chúng, hoàn toàn phớt lờ Eldrie và Vệ Quân mà lướt qua, tiến sâu hơn vào trong thung lũng.
Mệnh lệnh của Hoàng Đế đơn giản là xông vào quân địch. Nó không định rõ là phải tấn công mục tiêu nào. Kosogi lập kế hoạch băng qua lực lượng chính của địch, đặc biệt là các Hiệp sĩ Hợp nhất, không khiêu khích họ để rồi tấn công đơn vị tiếp viện ở đằng sau.
Nhờ lẻn ra sau hàng tiên phong, chúng sẽ tránh được đòn tấn công tổng hợp nhất định một lúc nào đó sẽ trút xuống như mưa từ phía sau bởi tay bọn Hắc Thuật Sư và cung thủ Orc. Chúng sẽ trở lại kết liễu các Hiệp sĩ Hợp nhất và vệ binh sau khi đối phương nhận một đòn tận diệt từ cung tên và lửa, hoặc nếu không chúng chỉ cần lẩn vào trong Nhân Giới bạt ngàn.
Vì vậy, giữa 3 tuyến tiến công của địch trong khoảng thung lũng rộng cả trăm mel, chỉ có đội phía bắc là chưa phải đổ máu khi xung phong.
Cùng lúc đấy, Phân Đội Hai của Nhân Giới Phòng Vệ dàn quân phía sau Eldrie cuối cùng cũng nhận ra sự biến mất của vị Hiệp sĩ Hợp nhất cấp cao chỉ huy họ, Renri Synthesis Twenty-seven.
* * *
Thương vong đầu tiên từ phía Vệ Quân là một người lính cao niên, ông chiến đấu ngay bên phải Deusolbert tại vị trí Phân Đội Một đang cố thủ một phần tiền tuyến.
Ông không kịp lấy khiên chặn mấy chiếc rìu bay tới từ tay bọn Goblin.
Ông từng là một quý tộc tầng lớp dưới, chỉ huy một trung đội cấm vệ quân của Tây Đế Quốc Wesdarath. Tuy hiển nhiên biết dùng kiếm, ông cũng không thể lảng tránh con dốc đi xuống của Sinh Mệnh, và chiếc rìu cắm sâu chiếc cổ nhăn nheo của ông đã gây ra vết thương chí mạng. Ngay cả thuật chữa trị của đội Tu Sĩ đứng sắp sẵn phía sau cũng không thể bù đắp đủ lượng sát thương trên.
Deusolbert ngay lập tức ngừng bắn loạn xạ mà thực thi thuật phục hồi cấp cao cho người lính già đã ngã xuống. Ấy thế, người lính vừa lắc đầu vừa hét lên trong khi nôn ra máu một cách dữ dội.
“Ngài không được!! Đây, mới đúng, là Thiên Chức và Sinh Mệnh của lão già này... Hiệp sĩ-dono, quê nhà chúng ta... Lão xin đặt niềm tin nơi ngài...”
Một lát sau, lão lính già trút nốt hơi thở cuối cùng của mình, đồng thời những gì còn sót của mạng sống lão liền hóa thành tài nguyên không gian.
Deusolbert cắn chặt môi và bắn con Goblin đã ném chiếc rìu kia bằng ngọn lửa từ Sí Diễm Cung cường hóa bởi Sinh Mệnh của người lính già.
Binh sĩ của Vệ Quân tiếp tục ngã xuống sau đấy, tuy lác đác nhưng không ngớt. Bọn bán-nhân cũng bỏ mạng với số lượng gấp mười lần trong khi tuân lệnh tiến công không lùi đến chết.
Từ khắp chiến trường, muôn dòng chảy tài nguyên Sinh Mệnh bốc lên thành những hạt sáng lốm đốm——
Bay vào nơi xa kia, vào các tầng trời bên trên hẻm núi.
Bay tới nơi một phi long đang bay bồng bềnh trong màn đêm đen.
Bay xoáy cuộn và hội tụ về tay một vị Hiệp sĩ Hợp nhất bận giáp vàng óng, đứng trên lưng con rồng.
* * *
Cậu còn không có thời gian hay khoảng trống nào để ẩn mình.
Renri khom lưng lại trong bóng tối tại một góc lều tiếp tế và đợi chờ cái bóng đen đang tiến đến, hai tay cậu ôm lấy đầu gối.
Cái lỗ tròn đủ lấy nắng chiếu mờ mờ lên những thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi. Một cô với mái tóc đỏ tươi và người còn lại mang mái tóc màu nâu sẫm. Họ mặc giáp mỏng bên trên một lớp áo tunic ([9] Áo dài ngang thắt lưng) và chiếc váy trông như đồng phục học viện nào đó. Trên eo trái là thanh kiếm mảnh thẳng. Cậu không có ký ức về những khuôn mặt này, nhưng phán đoán từ cấp bậc trang bị, họ có lẽ là dân thường làm vệ binh chứ không phải hiệp sĩ.
Thứ nhìn có vẻ lạc loài là chiếc ghế bằng kim loại cô gái tóc nâu sẫm đang đẩy. Một chàng thanh niên tóc đen ngồi gục đầu trên cái ghế trang bị 4 bánh xe thay vì chân ghế. Renri hướng mắt về khuôn mặt của anh ta.
Khoảng 20 chăng? Không những có thân hình gày như mõ, anh ta còn mất đi cánh tay phải kéo dài đến tận vai. Câu chỉ có thể coi rằng anh ta yếu hơn những thiếu nữ chỉ qua một cái liếc. Tuy nhiên, Renri lập tức hiểu rằng hai thanh trường kiếm anh ôm chặt trong tay trái——mang theo khí chất kinh khủng dù vẫn còn trong bao——là Thần Khí, khả năng là cao cấp hơn Song Dực Nhận.
Sao có thể thế được? Bất chấp việc anh ta được ban tặng thế nào, Thần Khí vẫn yêu cầu thể lực ở đẳng cấp Hiệp sĩ Hợp nhất để có thể đặt chúng vào lòng như vầy. Tuy nhiên, anh thanh niên có cái nhìn lơ đãng vào không gian ấy, làm sao sở hữu sức mạnh nhiều đến thế được.
Cậu đã nghĩ được nhiêu đó trước khi các cô gái hình như nhận ra Renri đang khúm núm mình trong bóng tối, run cầm cập sau những hơi thở hổn hển.
Chỉ mất một khoảng thời ngắn đến ngạc nhiên trước khi cô gái tóc đỏ chạm tay phải vào chuôi kiếm.
Renri cất lời khan khản trước khi cô kịp rút kiếm.
“Tôi không phải kẻ địch... Xin lỗi đã làm mọi người sợ. Tôi đứng nhé? Tôi sẽ giơ hai tay.”
“... Làm đi.”
Đợi đến lúc cô gái trả lời một cách kiên quyết, Renri từ từ đứng dậy. Đi được một, hai bước lên trước với hai tay giơ lên, ánh hồng ban chiếu từ lỗ hổng trên trần rọi sáng bộ giáp thượng cấp cùng Thần Khí ở hai bên eo cậu. Cô gái nuốt nước miếng cụt lủn rồi vội vã đứng nghiêm. Hai người họ bỏ tay khỏi chuôi kiếm và chiếc ghế, rồi thực hiện động tác kính chào trên ngực trái.
“Hiệp... Hiệp sĩ-dono!! Chúng tôi vô cùng xin lỗi!”
Renri lắc đầu và ngắt lời cô bé tóc đỏ, người đang ríu rít xin lỗi với khuôn mặt trắng bệch.
“Không... Là lỗi của tôi đã làm hai người giật mình. Với cả, tôi... Không còn là Hiệp sĩ Hợp nhất...”
Tuy nửa sau phát ra nhỏ xíu như tiếng thì thầm, hai cô bé vẫn chớp mắt với vẻ băn khoăn. Chẳng trách, họ không bối rối sao đặng. Áo choàng trắng trên lưng và lấp lánh giữa mảnh giáp ngực một dấu thánh giá giao với vòng tròn – dấu ấn của Giáo Hội Chân Lý, tất cả là minh chứng rõ rệt nhất của địa vị Hiệp sĩ Hợp nhất.
Renri đặt vài ngón tay phải lên chỗ dấu ấn, tựa hồ muốn che đậy trong giãi bày sự thật với chiếc miệng méo mó đầy tự ti.
“Vừa nãy tôi đã bỏ vị trí của mình và chạy đến đây. Trận chiến đã bắt đầu ở tiền tuyến rồi. Đơn vị mà tôi điều hành nhất định giờ hỗn loạn lắm. Và chắc chắn cũng có thương vong nữa. Nhưng dẫu vậy, tôi không thể rời chỗ này; Thế thì sao có thể coi tôi là một hiệp sĩ được cơ chứ?”
Cậu vừa cắn chặt môi vừa ngước mắt lên.
Cậu thấy mình trong đôi mắt to rộng, mang màu sắc của tiết thu, của cô gái tóc đỏ.
Những sợi tóc bạc hơi xõa xuống từ trên trán. Đôi má tròn đó. Và cặp mắt nữ tính cùng đôi lông mi dài, chúng thiếu sự cương nghị hiệp sĩ——Một gã hiệp sĩ thất bại, một kẻ bị giam nhốt vĩnh viễn ở tuổi 15.
Đúng lúc cậu mau mau đảo mắt khỏi những đường nét cậu khinh bỉ đó.
Thiếu nữ tóc đỏ lấy một tay che miệng lại như thể bị một bất ngờ mới đè ập tới.
“...?”
Renri chau mày nghi ngờ trước khi đến phiên cô bé đảo mắt đi và hơi lắc đầu.
“T-Tôi xin lỗi. Không-không có gì đâu ạ...”
Thay lời cô gái tóc đỏ đang tiếp tục cúi gằm mặt, cô gái mái tóc màu nâu sẫm vốn giữ im lặng nãy giờ liền bước lên phía trước, xưng tên với một giọng vừa e thẹn nhưng cũng vừa rắn rỏi.
“Chúng tôi xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân sớm hơn. Chúng tôi thuộc Phân Đội Quân Nhu, tôi là Học viên Sơ cấp Ronye Arabel và đây là Học viên Sơ cấp Tiezé Shtolienen. Còn đây là... Kiếm sĩ Tập sự Tinh Anh Kirito.”
«Kirito».
Renri khẽ thốt lên trong cơn sốc tột cùng khi nghe thấy cái tên đó.
Cậu biết anh ta. Chẳng phải anh ta chỉ là một trong hai kẻ phản nghịch đã hạ bệ Thánh Đường Trung Tâm nửa năm trước sao? Anh ta là người mà Renri được rã băng để đi ngăn chặn, và cũng là người cậu đã bỏ lỡ cơ hội chạm trán vì sự thức tỉnh muộn màng của mình.
Thế có nghĩa là anh chàng kiếm sĩ gầy gộc này là người đã đánh bại Giáo Sĩ Tối Cao Administrator? Phải chăng cánh tay phải đã mất kia là vết tích từ trận chiến?
Renri lùi chân phải lại, cậu cảm thấy một nỗi áp lực không thể chống trả toát ra từ người thanh niên đang ngồi im lặng với nét mặt trống rỗng. Ra vẻ không để ý cử động đó, cô gái nhỏ nhắn mang tên Ronye tiếp tục chất giọng đượm vẻ kiên định.
“Ano... Tôi không có ý kiến gì về hoàn cảnh của ngài, Hiệp sĩ-sama. Mặc dù chúng tôi thuộc Phòng Vệ Quân, chúng tôi, cũng như ngài, phải trụ lại đằng sau không tham gia vào hàng tiền tuyến... Nói vậy, nhưng hiện giờ nó là trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi được Hiệp Sĩ Alice giao trọng trách bảo vệ người này bằng mọi giá...”
Alice. ——Alice Synthesis Thirty.
Vị hiệp sĩ phi thường, hoàn toàn trái ngược với Renri ở mọi mặt. Lúc này, cô ấy có lẽ đang chuẩn bị kế hoạch bí mật của Vệ Quân: Một mình thực thi một Đại Thần Thuật nhằm chặn chân hàng tiên phong của địch.
Như thể dồn Renri vào góc thêm nữa khi cậu đã sẵn bị giày vò bởi một xúc cảm tự ti khiến bản thân thấy bé nhỏ hơn, Học viên Sơ cấp Arabel bồi thêm vài lời với một cái nhìn khẩn khoản.
“Hiệp sĩ-sama, tôi thực lòng xin lỗi nếu mình đang đi quá giới hạn... Nhưng liệu ngài có thể giúp chúng tôi một tay? Thật lòng mà nói, dù chỉ một tên Goblin thì cả hai chúng tôi khó có thể đánh bại. Chúng tôi nhất định... Nhất định phải giữ Kirito-senpai an toàn!”
Renri nheo mắt trước đôi mắt sáng rực của Ronye.
Cậu nghĩ thứ ánh sáng đó chỉ thuộc về những ai đã khắc ghi nhiệm vụ của mình vào trái tim, những ai đã quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ dẫu cho có mất đi sinh mạng.
——Mình để nó ở đâu cơ chứ, khi ngay cả một cô bé học viên tập sự, còn chưa tốt nghiệp khỏi học viện, cũng có nó? Hay có khi mình không có ngay từ lần đầu tỉnh dậy trong thân phận Hiệp sĩ Hợp nhất ở Nhân Giới này...?
Renri nghe thấy một giọng nói khô khan lẻn ra từ miệng mình.
“Các cô ở đây là ổn rồi... Tôi nghĩ vậy. Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli-kakka là người đang chỉ huy Phân Đội Phòng Vệ Quân Thứ Hai và lỡ có thứ gì vượt qua được hàng phòng vệ của ngài ấy, thì cũng đồng nghĩa với hồi kết của Nhân Giới. Sẽ giống nhau cả thôi dù hai cô có chạy đi đâu chăng nữa. Tôi định ngồi đây đến khi trận chiến kết thúc. Và cũng sẽ không ngáng đường nếu hai cô định trú lại quanh đây...”
Với những lời nói phai nhạt dần thành hơi thở tĩnh lặng, Renri quay lại, trở vô trong sâu hơn, rồi ngồi xuống cái thịch.
Vào khoảng thời gian đó——
Đống đạn khói mà Kosogi, Tộc Trưởng Goblin Núi, và đám tay sai ném ra làm mù mịt cánh trái của hàng trên cùng, nơi Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie đang đứng đợi. Lợi dụng làn khói bốc lên mù mịt, lũ lũ lượt lượt Goblin bắt đầu lọt qua phòng tuyến như nước thấm qua vải thô.
Cả Renri lẫn hai thiếu nữ học viên tập sự đời nào biết được rằng mục tiêu của chúng chính là diệt trừ đơn vị tiếp tế nằm sau rốt của Nhân Giới Phòng Vệ Quân.
* * *
Tiến trình tự hủy của tập hợp các hạt quang lượng tử tạo nên linh hồn, tức Fluctlight của Sigrosig, Tộc Trưởng tộc Khổng Lồ, tăng tốc độ một cách đáng kể.
Tuy nhiên, sự sụp đổ chỉ gây thương tổn cho một số bộ phận nhất định thay vì toàn thể, nên còn dư một quãng thời gian trước khi Fluctlight của hắn ngừng hoạt động. Mặt khác, hiện tượng đó đã sinh ra một «tác dụng phụ» đặc biệt.
Tất cả thù ghét và sát ý của Sigrosig đối với loài người trong mấy thập kỉ qua đều đồng thời giải phóng, chúng trào khỏi Fluctlight của hắn và chạm tới cả Lightcube chứa đựng linh hồn của Phó Chỉ Huy Hiệp sĩ Fanatio thông qua «Main Visualizer», thứ điều hành Light Cube Cluster.
Kiểm soát trực tiếp hiện tượng bằng tưởng tượng. Thứ năng lực được các Hiệp sĩ Hợp nhất đăht tên «Tâm Ý» đã cướp đi khả năng tự do cử động của cơ thể Fanatio mặc cho cô có lão luyện thế nào.
Lao lên với thân hình bồ tượng cao gần 4 mel cùng cơn thịnh nộ khủng khiếp, tên đầu lĩnh tộc Khổng Lồ vung chiếc búa to tướng trong tay phải lên cao.
——Sao chúng không chịu di chuyển!?
Fanatio định đập vào đôi chân đang không chịu nghe lời của mình, nhưng cô còn không thể chụm tay thành nắm đấm để làm vậy nữa.
Đối thủ của cô dù có là Tộc Trưởng tộc Khổng Lồ đi nữa, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn sẽ không bao giờ run sợ bởi chỉ một ánh mắt.
Cô tự bảo mình vậy, nhưng có vẻ cơ thể mình như cứng đờ lại trong tư thế ngắm bắn với gối phải quỳ trên đất.
Khi đọ kiếm với Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, cô không thể tung một đòn nào dầu kiếm đã vào thế——cô từng trải qua chuyện như vậy. Uy áp toát ra từ của Chỉ Huy Hiệp Sĩ vừa nặng nhưng cũng vừa có chút gì đó nhẹ nhàng phủ trùm lấy cô; Tuy nhiên, thứ áp lực hiện giờ khác hẳn. Nó đau, như những chiếc roi da gắn đầy gai sắt quấn lên người cô, hết lớp này tới lớp khác, tra tấn toàn bộ cơ thể.
Tộc Trưởng tộc Khổng Lồ Sigrosig vừa rống lên một tiếng kì dị vừa đá bay bọn Goblin và Orc, những kẻ đáng ra là đồng minh của hắn, và hắn tiến gần hơn. Rút ngắn khoảng cách xuống dưới 15 mel.
Một chọi một thì hắn chẳng là cái gì đâu; Đúng lý là vậy.
Trong Thập Hầu của Hắc Giới, Fanatio chỉ biết tới mỗi sức mạnh của Shasta, Trưởng Hắc Kỵ Sĩ Đoàn. Trong một trận đấu trước đây, giáp mũ của cô không may nứt ra lúc cuối trận chiến kịch liệt đã kéo dài xuyên suốt hơn 30 phút, thế rồi cô đã nếm mùi nhục nhã khi Shasta thấy bộ mặt trần của Fanatio xong liền thu kiếm lại.
Song le, thậm chí vào thời điểm đó cô chưa từng xem đấy là bại trận. Bởi cô đang theo yêu cầu kiềm chế ngặt của Bercouli trong việc dùng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn lúc chiến đấu với các Hắc Kỵ Sĩ. Cho nên, theo lẽ mà nói, cô không thua một ai cả. Cứng đờ trước một cái liếc mắt thì thật quá phi lý.
Nói vậy, cái hiện tượng vượt quá tầm hiểu biết của Fanatio đang tiến gần hơn trước mắt cô, từng giây từng giây một.
Còn chưa tới 10 giây trước khi cái búa sắt khổng lồ đập xuống cô. Cô phải đứng dậy và chỉnh lại thế kiếm ngay. Chỉ cần có thể chặn đứng nó bằng một chém thì Thiên Xuyên Kiếm, một Thần Khí chính hiệu, sẽ không bao giờ thua cái búa sắt thô thiển của Sigrosig.
Dẫu vậy, cô không tài nào đứng được nổi. Sợi xiềng vô hình cứ buộc Fanatio và tên Tộc Trưởng tộc Khổng Lồ cứ ập tới trước mắt cô, sôi sục trong mắt hắn một ánh đỏ ngầu——
“Tiêu diệt loài ngườiờiờiời——————”
Gào lên những tiếng thét không còn hiểu được cùng lúc chiếc búa sắt lao vùn vụt xuống.
——Ngài hỡi.
Fanatio thì thầm nhỏ nhẹ với chiếc miệng đã bất động.
Dakira Synthesis Twenty-two, một hiệp sĩ cấp thấp, đã cống hiến mọi thứ trong khả năng của bản thân ngay từ lúc thức tỉnh thành hiệp sĩ.
Không phải cho kẻ thống trị, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Cũng không phải cho Chỉ Huy Hiệp Sĩ Đoàn Bercouli.
Mà là Phó Chỉ Huy Fanatio, không ai khác ngoài cô ấy. Dakira bị lôi cuốn mạnh mẽ bởi tính cách gan lì cũng như nỗi thống khổ cô giấu đậy.
Thứ xúc cảm đó không thể là gì khác ngoài tình yêu, nếu nói theo chuẩn mực của Nhân Giới.
Tuy nhiên, Dakira phong ấn tất cả cảm xúc của mình lại vì vô vàn lý do và phục vụ như một thành viên vô diện vô danh trong đơn vị trực thuộc Fanatio: «Tứ Toàn Kiếm». Chỉ cần được ở bên cạnh Fanatio là Dakira đã cảm thấy may mắn hơn cả hy vọng.
Tứ Toàn Kiếm không phải là phân đội tinh anh trong các hiệp sĩ cấp thấp, dù theo phương diện nào đi nữa. Fanatio đã tập hợp những kẻ không đủ mạnh, những kẻ bị coi là sẽ gặp nguy nếu phân một mình lên chiến tuyến, rồi cô cho họ tập những kĩ thuật phối hợp để tăng tỷ lệ sống sót, tạo nên thứ gọi là «phân đội những kẻ thừa».
Vì thế, họ bị Giáo Sĩ Tối Cao và Trưởng Nguyên Lão đánh giá thấp, và thực tế, họ, Tứ Toàn Kiếm, chịu thương tổn nặng nề một cách cực kỳ ngu ngốc khi chạm trán 2 kiếm sĩ thực tập xuất thân thường dân trong cuộc nổi loạn nửa năm về trước. Song điều khiến Dakira đau đớn hơn nhiều là họ đã không thể bảo vệ được Fanatio. Thời gian phục hồi trên giường trong khu chữa trị tràn ngập liên miên những ý nghĩ rằng thà lúc đó chết quách đi còn hơn.
Ấy vậy, Fanatio đã vui vẻ nói chuyện thay vì khiển trách Dakira khi vết thương đã phục hồi.
Cởi bỏ lớp mặt nạ bạc chưa từng cởi trước mặt mọi người, vị Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ nở một nụ cười xinh tươi và vừa lần lượt vỗ chiếc vai 4 người họ vừa nói.
——Tôi cũng vậy, những tên phản động đó đã cứu tôi ngay trước ngưỡng cửa của cái chết. Mọi người, không có gì phải xấu hổ cả. Với lại, đó là một trận đấu tuyệt vời đấy chứ. Tôi chưa từng thấy sự phối hợp tốt đến vậy của chiêu «Hoàn Nhận Toàn Vũ».
Tâm trí Dakira bấy giờ quyết định, cùng những rọt lệ rơi xuống bên dưới lớp mũ sắt.
Rằng lần tới cô sẽ không để bất cứ thương hại nào xảy đến với Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ tôn kính.
Và đây chính là cái «lần tới» đó.
Bất chấp mệnh lệnh ở nguyên vị trí đến khi được lệnh mới, Darika nhảy ra khỏi hàng ngũ khoảnh khắc cô cảm nhận thấy trạng thái bất thường của Fanatio.
Cô còn hơn 20 mel mới tới chỗ tên đầu lĩnh tộc Khổng Lồ sắp vung chiếc búa sắt tổ bố xuống đầu Fanatio, người đang quỵ gối.
Bắt kịp khoảng cách đó là không thể đối với thể lực của một hiệp sĩ cấp thấp. Thế mà, Darika đã phóng tới như một tia sáng mờ và nhảy ra trước Fanatio, cô chặn đứng cây búa sắt đang dội xuống bằng thanh đại kiếm hai tay.
Tiếng ồn hệ quả dội vang làm rung chuyển mặt đất, đi kèm nó là một tia sáng nhuốm chút đỏ.
Dẫu cho cây đại kiếm của Dakira sắc bén hơn vũ khí của binh lính rất nhiều, nó vẫn không thể sánh được với Thần Khí của hiệp sĩ cấp cao nếu so về cấp ưu tiên. Mặt khác, chiếc búa sắt của Sigrosig đã được đẩy cấp ưu tiên lên mức độ ghê gớm thông qua «Sát Tâm Ý» ([10] Sức mạnh Tâm ý từ sát ý) đang truyền vào.
Cuộc chạm trán kết thúc sau vỏn vẹn nửa giây và vô số vết nứt chạy dọc lưỡi đại kiếm. Mất thêm một khắc trước khi cây kiếm vỡ tan thành chùm sáng le lói. Dakira ngay lập tức vứt chuôi kiếm đi và chặn cây búa sắt khổng lồ lao xuống bằng đôi tay trần.
Hàng ngàn âm thanh ong ong vọng khắp cơ thể.
Cả hai tay bị gãy ở nhiều chỗ từ cổ tay đến phần cánh tay trên.
Tầm nhìn trắng xóa do cơn đau. Máu tươi bắn ra từ các mấu giáp, vấy lên bề mặt mũ trụ.
“Ku... Hh... Oooh!!”
Nghiến chặt răng lại, Dakira nặn tiếng gào vùng vẫy để thoát ra thành sức mạnh và bằng chiếc giáp mũ từ bên dưới, cô đón lấy cây búa sắt đã vượt quá khả năng chống đỡ của đôi tay.
Lớp sắt sọc sọc che mặt lập tức vụn tan không kháng cự; Nhiều thanh âm khó chịu phát ra từ cổ, lưng và hai đầu gối của Dakira. Đau đớn ngập tràn như ngọn lửa rực, nó nhận chìm mọi thứ trong tầm mắt vào một sắc đỏ sẫm.
Dẫu vậy, người hiệp sĩ cấp thấp Dakira Synthesis Twenty-two vẫn không gục ngã.
Fanatio đang ở ngay phía sau. Món vũ khí đáng nguyền rủa này không được phép vung xuống.
——Mình sẽ bảo vệ ngài ấy. Lần này, chắc chắn.
“I... Iaaaaaahh!!”
Một tiếng hét điếc tai cất lên từ cuống họng Dakira, vượt ra khỏi hệ thống biến đổi giọng của lớp mặt nạ chữ thập.
Máu đầm đìa từ vết thương mọi chỗ, chúng ôm trọn Dakira trong ngọn lửa trắng nhợt.
Những ngọn lửa tập trung lại đôi tay đã gãy, rồi phát nổ chói lóa. Làm cây búa sắt bị bắn bay lui hơn 10 mel cùng thân hình to lớn của Sigrosig.
Dakira từ từ gục xuống trong khi nghe tiếng đất rùng nặng nề từ cú ngã của tên Khổng Lồ.
“... Dakira!!”
Một tiếng kêu, gần như hét thất thanh vọng ra từ khoảng mù.
——Aah, Fanatio-sama gọi tên mình.
——Bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Dakira mỉm cười, vừa gục vào đôi tay vươn ra của Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ, vừa thả bím tóc đuôi heo ngắn màu vàng ươm cùng đôi má điểm tàn nhang khi lớp giáp mũ đã mất.
Dakira sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ giáp biển ở Nam Đế Quốc Southacroith. Cha mẹ cô nghèo khổ, không có họ và kiếm sống bằng nghề đánh cá, song cô lại được trời phú sức lực của một người đàn ông, vừa lớn lên một cách khỏe mạnh vừa phụ giúp công việc của cha mẹ.
Cô gái ấy vi phạm điều cấm kị khi bước vào tuổi 16. Cô phải lòng người bạn thân cùng giới lớn hơn một tuổi.
Tất nhiên, cô chưa bao giờ có đủ dũng khí để thổ lộ. Không thể chịu thấu nỗi đau của mình, Dakira đi sám hối với Nữ Thần Stacia ở bàn thờ trong một nhà thờ vắng người lúc tối muộn. Tuy nhiên, cái ban thờ đấy lại kết nối với hệ thống nguyên lão tự động ở Thánh Đường Trung Tâm, Dakira bị phát giác đã vi phạm điều cấm kỵ và bị đem tới Giáo Hội Chân Lý, rồi cô trở thành một Hiệp sĩ Hợp nhất sau khi bị cắp mất mọi ký ức.
Mặc cho cô không thể nhớ được tên của người ấy nữa, người tiền bối mà Dakira đã phải lòng có đôi chút hao hao Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio.
Dakira thanh thản nhìn lên với thị giác mờ mịt, khuôn mặt xinh đẹp của Fanatio nhăn lại cùng những giọt nước mắt ngân ngấ trên hàng mi dài.
——Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ-sama đáng kính đang khóc cho mình.
Cô không thể tìm được điều gì hạnh phúc hơn. Cô đã hoàn thành thứ cô đã định vào điểm kết của chuỗi ngày đau khổ dài đằng đẵng, và tất cả những gì còn sót lại giờ khi cái chết cận kề chính là sự mãn nguyện.
“Dakira... Đừng chết!! Tôi sẽ chữa thương cho cô ngay đây!!”
Một chất giọng não lòng vang vọng trong tai cô một lần nữa.
Dakira đưa cánh tay trái đã gãy lên bằng chút sức lực cuối cùng và với những đầu ngón tay run rẩy, cô dịu dàng gạt đi giọt lệ lăn trên má Fanatio.
Nhe răng cười, Dakira chuyển bao suy nghĩ mà cô đã luôn giấu kín sâu trong lòng thành một lời thủ thỉ.
“Fanatio... Sama... Tôi... Sẽ luôn... Kính yêu... Ngài...”
Đúng khoảnh khắc ấy, Sinh Mệnh của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Dakira Synthesis Twenty-two đạt đến điểm mút cuối.
Thương vong đầu tiên đầu tiên của Hiệp Sĩ Đoàn khép đôi mi của cô lại mãi mãi.
Mình——mình đã và đang làm cái gì vậy hả?!!
Fanatio gào lên trong lòng và ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn đầy vết thương.
Trong tầm nhìn đẫm lệ của cô, đầu lãnh tộc Khổng Lồ, Sigrosig, đang cố đứng dậy, và 3 thành viên còn lại của «Tứ Toàn Kiếm» đang xông lên mãnh liệt để đáp trả.
Dakira. Jeis. Hobren. Giro. Cô đã đặt họ ngay dưới trướng mình để huấn luyện và bảo vệ. Mặc dù luôn thốt ra lời lẽ nghiêm ngặt, cô coi họ như những người em ruột quý mến của mình. Dẫu vậy, cô lại là người được bảo vệ, thậm chí còn hy sinh một người họ nữa chứ——
“... Không thể dung tha!!”
Những từ đó dành cho Sigrosig cũng như chính bản thân cô.
Cô sẽ không để xảy ra một thương vong nào nữa. Cô sẽ bảo vệ 3 người bọn họ đến cùng, vì Dakira nữa.
Ý chí quyết tâm ấy biến thành «Ái Tâm Ý», ([11] Sức mạnh Tâm ý đến từ tình yêu) nó tỏa ngời từ linh hồn của Fanatio với cường độ vượt qua cả sát ý dị thường sôi sục bốc ra từ Sigrosig.
Những chiếc gai lạnh giá đang trói lấy toàn bộ cơ thể cô tan biến trong tích tắc.
Đặt thi hài Dakira xuống, Fanatio đứng thẳng dậy, cây Thiên Xuyên Kiếm lặng lẽ bay từ dưới đất lên tay phải cô.
Trước mặt cô là cảnh Jeis, Hobren và Giro bị đánh văng chỉ với một cái quật tay trái của Sigrosig sau khi họ xông lên giương cao thanh đại kiếm.
Ánh đỏ thẫm ngụ trong cặp mắt của gã Khổng Lồ trông như lửa thiêu của thế giới ma quỷ sâu thẳm dưới lòng đất. Đến cả đàn Goblin và lính Orc xung quanh cũng không dám lại gần, mặt ra vẻ sợ hãi.
“Gié... Giét... Giéééééét!!”
Tiếng rú kỳ dị phát ra từ gã Khổng Lồ đang lững khững đứng dậy. Tuy nhiên, trong tim Fanatio giờ chẳng còn một li kinh ngạc hay sợ hãi nào nữa.
Giương thẳng cây kiếm lên trời với tay phải một tiếng vút, thanh Thiên Xuyên Kiếm——
Khoác lên mình thứ ánh sáng trắng khiết với lùng bùng đùng đục. Thứ hào quang sáng mờ mắt đó kéo dài hơn 5 mel từ mũi kiếm và giữ nguyên vầy.
“Gietconngườiiiii————!!”
Quẩy cây búa sắt bằng cả hai tay, Sigrosig nhảy đến chỗ Fanatio.
“... Biến về với cát bụi đi.”
Fanatio lẩm bẩm và vô tư vung kiếm xuống. Sau khi dài hơn ban đầu nhiều lần, lưỡi kiếm ánh sáng vẽ nên một vệt trắng trong không trung trước khi va chạm với bề mặt cùn của cây búa sắt.
Một thanh âm giòn tan dội lại khi món vũ khí to khủng bố bị chẻ làm hai. Mặt cắt nóng đỏ, còn mớ sắt tan chảy bắn tung tóe mọi nơi.
Thanh kiếm ánh sáng to dài cứ thế mà tiếp xúc với đầu của Sigrosig——xả thẳng xuống đất không mất tí động lượng.
Những tên Khổng Lồ phía sau cũng như binh six của Nhân Giới chết lặng trước khung cảnh đó; Chiến binh huyền thoại, vô ngực kiêu hãnh với thân hình lớn nhất thế giới của mình, đã bị cắt thành hai mảnh khi vẫn còn ở trên không.
Fanatio giương thanh gươm ánh sáng lên trên đầu với âm thanh vùn vùn êm tai trước hai cục thịt rơi xuống đất bèm bẹp, rồi cô dõng dạc kêu to.
“Phân Đội Một, tuyến giữa, tiến lên!! Đẩy lùi quân địch!!”
* * *
Goblin Đồng bằng tiến công như dòng chảy không ngớt, thành hàng hàng lớp lớp đợt sóng, khiến Deusolbert mất kiên nhẫn.
Không đời nào ông lại bị đánh bại hay thậm chí gặp phải chướng ngại nào gây ra bởi mấy tên lính tốt Goblin khi đấu một chọi một, bất kể bao nhiêu lần. Quả núi đắp từ xác bị thiêu do lửa từ mũi tên ông bắn nãy giờ là minh chứng thực tế cho điều đó.
Tuy nhiên, ông không thể một mình chống nổi toàn bộ địch nếu chúng cứ xông lên theo từng hàng ngang dài rộng như thế. Ông chỉ có thể để đa phần những tên ở hai phía bên cho binh sĩ Vệ Quân.
Về mặt trình độ cá nhân, các vệ binh vượt trội hơn toán địch một khoảng đáng kể. Kiếm kĩ họ mài giũa suốt nửa năm dưới luyện tập hà khắc chắc chắn sẽ nhanh hơn, sắc sảo hơn lũ Goblin, những kẻ ỷ vào sức mạnh để vung vẩy dao rựa. Nhưng sự khác biệt sức mạnh đó không thể bì được khoảng cách một trời một vực giữa Hiệp sĩ Hợp nhất và lính Goblin. Có điều chỉ với mỗi năng lực thì sẽ khó mà vượt qua được số lượng của bọn chúng – gấp rất nhiều lần bên ta.
Deusolbert tha thiết muốn chia sẻ với tất cả các vệ binh thứ sức mạnh to lớn phú trong cơ thể ông. Song tất nhiên là không có thuật nào có thể thực hiện được điều đó.
Vệ binh dưới trướng ông lần lượt hy sinh, người thì bị dẫm đè lên bởi một đống tên Goblin, người thì gục ngã vì kiệt sức. Deusolbert cảm thấy như chính Sinh Mệnh của ông bị bào mòn mỗi lần nghe thấy tiếng thét của họ dội vang qua chiến trường.
Vậy ra đây là «chiến tranh»?
Nó khác hẳn với những trận đánh trước kia: Quét sạch kẻ xâm nhập trên đất trong khi đứng trên lưng rồng, hay một chọi một với Hắc Kỵ Sĩ. Đây là một trận chiến tiêu hao đáng sợ bởi cứ mỗi lúc trôi qua con số thương vong lại nhảy lên thêm.
Lòng kiêu hãnh của Hiệp sĩ Hợp nhất không có nghĩa lý gì trên chiến trường này.
Vẫn chưa sao? Vẫn chưa đến lúc phát lệnh rút lui các đơn vị sao?
Ngay cả ông cũng còn nhận thức được bao nhiêu thời gian đã bao lâu trôi qua kể từ lúc bắt đầu trận chiến. Deusolbert chém xuyên qua hàng lính địch đang xông lên bằng thanh trường kiếm trong tay phải rồi bắn Sí Diễm Cung loạn xạ bất cứ khi nào có thể. Vô thức mất đi sự bình tĩnh, ông đã không nhận ra những chuyển động kỳ lạ của một phần quân địch.
Không như Tộc Trưởng của Goblin Núi Kosogi, Tộc Trưởng tộc Goblin Đồng bằng Shibori là kẻ đần nhất trong kẻ đần; Bản chất tàn bạo của hắn cũng vậy.
Shibori nhìn nhận những Hiệp sĩ Hợp nhất đang chỉ huy phe kia không khác gì những con đại ma thú. Hắn coi thường họ, nghĩ rằng dù họ có mạnh đến đâu, từng người họ cũng chỉ là một Ium Trắng, nếu bị bao vây thi chỉ có nước chết.
Thế nhưng, sau khi trận chiến bắt đầu, hắn nhận ra rằng các Hiệp sĩ Hợp nhất khó nhằn hơn ma thú nhiều, họ luôn thoát khỏi vòng vây của quân hắn dù có bao nhiêu lính lao lên. Vụ nổ từ một mũi tên lửa thôi cũng đủ thổi bay chục thằng; Ngay cả những mũi tên thường cũng bay chuẩn xác tới mức đáng sợ, đâm thẳng vào đầu và tim của chúng.
Làm gì giờ?
Kết luận mà Shibori rút ra sau một hồi nghĩ ngợi chẳng thể nào đơn giản hay tàn ác hơn được nữa.
Hắn sẽ cứ để cho lính mình xông lên cho đến khi tên hiệp sĩ bên địch bắn hết tên.
Do đó, những tên lính bị gửi lên phía trước một cách vô tội vạ không đơn thuần “tuân theo”, tất nhiên là vậy rồi. Có kha khá tên thông minh hơn Shibori và mặc dù theo lệnh hắn, chúng xoay tính mọi mưu chước khả thi.
Chúng bắt đầu nhấc xác đồng đội đã ngã xuống lên rồi trốn sau những cái xác đó hoặc giữ khoảng cách tương đối với tên hiệp sĩ trong khi gã ta oanh toạc hết trái tới phải.
Đáng lẽ Deusolbert phải nhìn thấu ngay một kế hoạch vụng về đến vậy nếu ông còn giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên, tiếng hét thất thanh của những vệ sĩ khi sức lực từ bỏ họ, đã ăn mòn sự bình tĩnh của ông lúc nào không hay. Bọn Goblin cũng được lợi nhờ việc trận chiến bắt đầu chiều tà.
Quân địch cứ dai dẳng mãi không dứt.
Tới lúc Deusolbert nhận ra việc trên thì cũng đã gần cạn kiệt chỗ tên sắt từng được cho là nhiều-hơn-cần-thiết.
“Tốốốt, tốt lắm, có vẻ cuối cùng hắn cũng hết tên.”
Shibori cười khẩy, lấy sống lưng hai cây dao tựa trên vai mà cọ cọ gáy mình.
Xác đồng loại trong cảnh tượng bi kịch trước mắt nhiều đếm không xuể, nhưng cũng không làm tâm trí hắn lay động mấy. Hắn thừa hưởng cái tính gan lì ấy từ tổ tiên của mình, những kẻ đã trải qua «Thời đại Máu và Sắt» xa xưa, vốn không thể kinh khủng hơn được nữa.
Có vẻ một phần ba số đồng đội của hắn đã bỏ mạng, nhưng vẫn còn đến hơn 3 000 lính. Nếu có được nguồn thịt và đất đai dồi dào sau khi xâm lăng vùng đất của Ium Trắng, chúng có thể tái bổ sung chủng tộc bao nhiêu tùy thích.
Song, chúng phải thu được kết quả đáng kể mới có thể nới rộng địa bàn của mình. Trước hết, chúng sẽ phải xử lý tên hiệp sĩ mang giáp đỏ kia đã.
“Được rồi, tất cả tụi bây, lên. Bao vây thằng bắn cung đó và cho hắn đo đất nào. Đích thân ta sẽ lấy đầu hắn.”
Shibori ra lệnh các tay sai thân cận, vừa vạm vỡ vừa cục mịch, đang tạo một hàng chắn xung quanh hắn, rồi hắn từ từ bước lên phía trước.
“... Bất cẩn quá...”
Deusolbert thấp giọng rên.
Ông cuối cùng cũng nhận ra quân địch đang di chuyển thất thường qua lại giữa bóng tối và những cái xác ứng biến làm bù nhìn.
Sau khi xử lý xong mấy tên lợi dụng bù nhìn bằng cách bắn vào chân thay vì tim, ông đưa tay phải vào ống tên đằng sau và, nhận lấy là một sự trống rỗng không mang lại thành công.
Không có tên, Sí Diễm Cung, một Thần Khí, cũng không khác gì cung tên thường. Mặc dù có thể dùng Thần Thuật tạo ra mũi tên từ Nguyên tố Kim loại, nhưng cách đó chỉ dùng được lúc đấu một chọi một, khi ông có cơ hội để niệm thuật. Ngay từ đầu, gần như tất cả chỗ Thần lực Không gian đều bị hấp thụ về tay vị Hiệp sĩ Hợp nhất đương đứng trên trời, để lại không khí khô cạn.
Nghiến răng móc dây treo cây Sí Diễm Cung lên vai trái, Deusolbert rút thanh trường kiếm từ eo ra lần nữa. Và đúng lúc đó ông nhận ra một toán quân, với thân hình hơi to so với Goblin, đang nhanh chóng tiến gần lại trong bóng tối. Bộ đồ của chúng khác với lũ tôm tép ông chạm trán cho đến giờ. Từ ngực tới hông bọc trong giáp sắt và trên cánh tay rắn chắc là dây đai phủ đầy đinh. Tay phải cầm rìu lớn, trông có vẻ phanh thây được cả một con bò.
Deusolbert xác định thấy từ đằng sau bảy tên kia có thêm một tên Goblin khác đang tới gần——thân hình hình vượt qua cả tộc Orc nếu so chiều cao.
Xem bộ giáp gang đen óng, hai chiếc rìu lớn trên tay, và túm lông vũ sặc sỡ trang hoàng, phất phơ trên đầu hắn, là ông biết ngay, không sai vào đâu được nữa, đó là tướng địch.
Phía dưới đôi lông mày phồng lên, cặp mắt của tên đại tướng Goblin lóe đỏ chạm đôi mắt của Deusolbert, làm không khí xung quanh đứng sựng lại trong khoảnh khắc đó. Kiếm và dao đang choảng nhau không hồi kết ở hàng liền dầu dà nhỏ tiếng rồi dừng hẳn. Cả vệ binh lẫn quân Goblin đều giữ khoảng cách với nhau mà không nói thêm lời nào, và nín thở chứng kiến hai tướng hai bên chuẩn bị đối đầu.
Deusolbert giơ tay trái cản hàng vệ binh đông đảo đang lại chỗ ông. Vừa khua cây kiếm trên tay phải mà không mất cảnh giác, ông vừa hỏi với một giọng trầm và chín chắn nhưng cũng dõng dạc.
“Ngươi là một trong Thập Hầu của Hắc Giới... Tộc Trưởng tộc Goblin phải không?”
“Chính là ta.”
Tên Goblin lớn xác nhe hàm răng vàng trả lời.
“Tộc Trưởng tộc Goblin Đồng bằng, Shibori-sama là ta đây.”
Deusolbert ổn định hơi thở đã trở nên gấp gáp do trận chiến dai dẳng, kịch liệt này, trong khi nhìn thẳng vào tướng đối phương.
——Nếu mình đánh bại tên tướng này và những kẻ cận kề hắn, đội quân Goblin sẽ mất ý chí chiến đấu, dù chỉ một lúc. Nếu nhân cơ hội này mà đẩy lùi chúng, chúng ta sẽ hoàn thành vai trò tiên phong của mình.
Kể cả nếu ông không thể dùng Sí Diễm Cung nữa.
Kể cả nếu đó là một chọi tám, ông giờ chỉ có thể nhắm tới một chiến thắng nhất định. Ông sẽ chứng tỏ sức mạnh của Hiệp sĩ Hợp nhất, được truyền tụng là ngang với cả ngàn người, ngay tại đây và ngay lúc này.
“Ta là Hiệp sĩ Hợp nhất, Deusolbert Synthesis...”
Tiếng kêu thô bỉ của Shibori vang lên cắt ngang giọng trầm hùng của ông khi đang xưng tên.
“Ấy khoan, quan tâm đéo gì tên của Ium chứ!? Ngươi là một cục thịt, một cục thịt dính trên cái đầu mà ta sắp sửa lấy!! Xông lên... Tất cả chúng bây, bắt lấy hắn!!”
Uu————raaaaaahh!!
Deusolbert tự lực đối đầu với cả 7 tên Goblin tinh nhuệ nhảy lên phía trước với tiếng xung trận hung bạo.
Chúng lẽ ra cứ nên tiếp tục cái trận chiến quê mùa này nếu đã không có niềm kiêu hãnh của một kiếm sĩ. Vậy mà lại đề xuất trận đấu đáng hổ thẹn này thì thật là——
“Nực cười!!”
Trước khi cầm roi, giáo, hay cung, mỗi Hiệp sĩ Hợp nhất đều là một tay kiếm sĩ lão luyện.
Không một kẻ nào trong số địch nhìn kịp hành động tay phải giương kiếm lên trên đầu rồi vung xuống của Deusolbert.
Nhát chém tốc độ thần sầu vẽ lên một vệt sáng trắng mờ ảo. Một tiếng động nhỏ nhoi ngân lên khi cây rìu lớn tên Goblin dẫn đầu giơ ra bị cắt làm hai.
Tích tắc sau, con Goblin đó bị cắt làm hai từ đỉnh đầu đến bụng, máu tươi phọt lung tung xung quanh. Tuy nhiên, vị hiệp sĩ đã đi khỏi trước khi chỗ máu ấy kịp bắn vào người.
Deusolbert đến chỗ gã thứ hai trước cả khi gã thứ nhất kịp nhận ra cái chết của mình, rồi ông tung ra đòn kế tiếp.
Chúng không phải Liên Hoàn Kiếm như của Hiệp Sĩ Fanatio hay những kẻ nổi loạn ông từng chạm trán. Chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại chiêu chém đơn kích theo kiếm phái cũ, và thi triển từ tư thế truyền thống. Tuy nhiên, kĩ năng của Deusolbert được rèn giũa qua gần như vô hạn năm tháng, tới mức thành đẳng cấp thần thánh thực sự. Chỉ những Hắc Kỵ Sĩ cấp cao và Quyền Đấu Sĩ mới có thể phản kháng trước chiêu nhất kích đó.
Thực tế, bị chém từ bên trái gần như cùng lúc với tên thứ nhất, tên thứ hai bỏ mạng cùng lớp giáp sắt bị cắt ngọt ngay cạnh tim mình trước lúc hắn bắt đầu vung chiếc rìu bự.
Sức mạnh áp đảo ấy thể hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Tuy nhiên, bọn Goblin tinh nhuệ không hề thấy do dự. Tộc Trưởng Shibori cũng là một kẻ siêu phàm, đã gieo rắc nỗi khiếp sợ lên chúng, khiến chúng còn không nghĩ đến việc chống lại lệnh của hắn.
Hai tên vây quanh hai bên của Deusolbert, sau khi tắm trong máu bắn ra từ đồng đội mình, nhất tề tấn công ông từ cả trái và phải.
Vị hiệp sĩ lão luyện không tỏ chút hoang mang dù cỏn con: Ông chém tên Goblin ở bên trái từ bên dưới, rồi đưa đường kiếm theo hình vòng cung, cắm từ trên xuống con Goblin bên phải. Chuyển động nhanh như cắt, dứt điểm cả hai tên địch ở hai bên kia quả thực thuộc mức độ thần thánh.
Còn 3; Không, 4 nếu tính cả con tướng.
Liệu chúng sẽ đồng loạt xông lên hay từng tên một?
Nhảy lui một bước để tránh chỗ máu đỏ ngầu bắn ra, Deusolbert chuẩn bị xuất chiêu tiếp theo.
Tên thứ năm ngây thơ tung nhát chém từ bên trái tầm nhìn của ông. Mọi hướng còn lại ông không thấy có ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm.
“Nuhn!”
Ông xả kiếm một đường ngang sang bên trái cùng tiếng kêu cụt lủn đó. Mũi kiếm đi theo một đường cung óng bạc rồi ăn sâu vào mạn phải của địch.
Cả hai mắt của Deusolbert mở to vào khoảnh khắc ấy.
Một cây rìu lớn đâm xuyên qua ngực tên Goblin từ phía sau, cùng lúc ông tung nhát chém, và nó bay thẳng đến ông.
Lưỡi rìu vừa vung vãi những giọt máu tươi của tên đồng đội vẫn đang còn thở, vừa lao tới cổ họng Deusolbert.
Ông không thể né hay dùng kiếm đỡ nó.
Phán đoán vậy trong tức khắc, ông giơ lên cẳng tay trái đón lấy mũi chiếc rìu lớn đấy, một tia mờ phát ra.
Đau tê tái, dữ dội. Dù ông đã chịu lực phần nào bằng chiếc găng đồng đỏ của mình, xung chấn lan tỏa từ thịt tới thấu xương.
“Ku... Oohh!!”
Đánh tan sự bất ngờ với một tiếng hét, Deusolbert đánh lưỡi rìu của địch trệch sang trái. Tiếng rạn nứt chạy dọc cơ thể ông, báo hiệu cánh tay trái đã gãy xương.
Cũng chỉ là một cánh tay!!
Cứ như thế, ông chặn đứng đòn đánh bằng cách nâng cao tinh thần, Deusolbert xông thẳng lên. Đâm xuyên qua bụng tên thứ năm – kẻ bị đem làm vật hy sinh, kiếm của ông chạm đến cơ thể của tên thứ sáu bị đè lên đằng sau.
Tuy nhiên, ông cảm giác nhát đâm hơi nông.
Ông phải nhanh chóng rút kiếm lại, tạo tí khoảng cách, và rồi biến nó thành đòn tiếp theo.
Deusolbert rút kiếm ngay, không nhận ra rằng mồ hôi đang toát trên trán mình.
Tên thứ năm bỏ mạng ngã xuống, và phía sau đó, ông thấy——
Tên thứ sáu và thứ bảy vứt cây rìu lớn của chúng đi mà lao đến chỗ ông với hai tay dang rộng ở độ cao bằng với khi bò trên mặt đất.
Và trường phái của Deusolbert lại không có thế kiếm nào hợp để tấn công địch ở tư thế đó.
Rơi vào trạng thái bất động tạm thời, hai chân của vị hiệp sĩ bị túm lấy cùng lúc bởi hai tên Goblin. Không địch lại được thể lực khủng khiếp của chúng, Deusolbert ngã ngửa.
Hai con mắt mở to của ông trông thấy Shibori, tướng của quân địch, nhảy tới với thân hình đồ sộ cùng hai cây rìu chiến vung vẩy, trong khi tỏ ra vui thích một cách thú tính.
——Lẽ nào, ngay tại đây, trong tay bọn Goblin ư?
——Ta, Deusolbert, một Hiệp sĩ Hợp nhất, không thể nào bị đánh bại ở đây được.
«Không thể nào».
Những ai càng cứng đầu thì suy nghĩ đó có thể trở thành một chất kịch độc cho trạng thái tâm lý. Dẫu ông không rơi vào trạng thái điên dại như Sigrosig, cử động của Deusolbert ngừng hoàn toàn bên trong ý thức tê dại của mình.
Ngài hiệp sĩ chỉ có thể tiếp tục nhìn lưỡi rìu chết chóc đổ bóng càng lúc càng gần hơn trước khi ông nghe thấy——
Một tiếng hét, khàn đi bởi kiệt sức nhưng cũng kiên cường.
“Hiệp sĩ-dono————!!”
Một vệ binh đơn độc lao đến chỗ tên đầu lĩnh địch đương nở nét mặt quỷ quyệt. Là cậu vệ binh trưởng trẻ tuổi. Cậu thanh niên có cái tên ông còn chưa từng nghe tới, song cậu vẫn hai tay giương cao thanh đại kiếm và bổ một nhát chém từ trên cao bằng tất cả sức bình sinh.
Để đáp trả, tướng địch quẩy chiếc rìu chiến trong tay trái như thể thấy phiền phức.
Gagiin!! Một tiếng kim loại đục, thé tai vang lên.
Tuy thua kém tướng địch, cậu chỉ huy vệ binh cũng có một thân hình lực lưỡng và vận trọng giáp, ấy vậy cậu vẫn bị đánh văng như búp bê giấy, rồi cậu lăn hai, ba vòng trên mặt đất. Cái thể lực đó đã đạp đổ khoảng cách kĩ thuật, tốc độ, và trang bị giữa hai người một cách quá dễ dàng.
Hai con mắt của gã á nhân lóe đỏ và nheo lại. Tỏa ra sát khí của một con thú dữ, hắn nhảy phốc tới và giơ cây rìu trong tay phải lên như thể định đặt dấu chấm hết cho cậu vệ binh trưởng, người chưa đứng dậy nổi.
——Không được.
——Là một hiệp sĩ, là chỉ huy của họ, ta không thể để ai phải bỏ mạng thêm nữa!
Ý nghĩ trong phút chốc ấy ghim thẳng vào tâm trí cứng đờ của Deusolbert như một tia chớp vậy.
Ông không đủ thời gian để vùng chân khỏi hai con Goblin tinh nhuệ đang ôm khư khư, đứng dậy, và phóng ra trước cậu chỉ huy vệ binh. Ném cây kiếm trong tay phải đi cũng chỉ trì hoãn hậu quả thêm giây lát.
Trước khi nghĩ được phải làm gì, hai tay ông gần như tự động vung lên——thi triển một điều mà ông chưa từng nghĩ đến.
Đặt thanh trường kiếm trong tay phải làm vật thay thế cho mũi tên vào dây cung của Sí Diễm Cung giương ngang, ông kéo mạnh hết sức.
Lực ma sát lớn tới nỗi tựa như ông đang kéo một sợi dây buộc vào mặt đất vĩ đại. Cơn đau dữ dội đã gần như khiến tâm trí ông trống rỗng từ tận gốc rễ.
Tuy vậy, một tiếng kêu lọt giữa đôi hàm nghiến chặt của Deusolbert và rồi ông kéo được đến tận cùng giới hạn. Vào thế khai hỏa, ông hét lên.
“Bừng lửa lên đi!!”
Thần Khí đáp lại ý chí của chủ nhân nó mà thậm chí chẳng cần đến niệm thuật.
Ngọn lửa bừng lên khắp cây cung tỏa ra nguồn năng lượng vượt qua tất cả những lần dùng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn trước đây.
Mặc cho thanh trường kiếm đặt lên cung không thể bì với Thần Khí, nó vẫn là một món đồ nổi danh được đích thân Giáo Sĩ Tối Cao tạo ra. Nó sở hữu cấp ưu tiên cao ngút so với những mũi tên thép sản xuất hàng loạt. Thần Lực chứa đựng trong lưỡi kiếm hóa thành ngọn lửa hoang dại.
Bộ giáp toàn thân của Deusolbert, mặc dù theo lý là kháng nhiệt, lại lập tức tỏa nóng đỏ.
Hai con Goblin bu chân ông kêu rít lên khi lửa bắt đầu xối ra từ mắt và miệng chúng, thiêu rụi chúng trước cả khi kịp phản ứng đàng hoàng.
Tướng địch quay đầu lại khi nhận ra điều bất ổn, mắt trố ra vì kinh ngạc và tức giận, hắn liền cố ném cây rìu trong tay phải.
Song le, quá chậm——
“——Cháy thành tro bụi đi!!”
Deusolbert quát vậy rồi nhả dây cung. Thanh trường kiếm bắn ra cùng tiếng gầm, vỗ đôi cánh rực lửa đỏ sẫm mà bay thẳng vút. Nó hiện thân hệt như hình dạng nguyên thủy của Sí Diễm Cung——con phượng hoàng sống trong ngọn núi lửa lâu đời nhất của Nam Đế Quốc.
“Graahh!!”
Gã đầu lĩnh địch kêu rên, bắt chéo hai cây rìu to chảng trước cơ thể mình. Con phượng hoàng phủ khoác áo lửa đâm thẳng vào chính giữa chữ thập ấy trong nháy mắt.
Shuu, hai cây rìu gang cỡ đại bốc hơi nhanh chóng mặt.
Và chủ nhân của chúng, Shibori Tộc Trưởng tộc Goblin Đồng bằng, bỏ qua quá trình bốc cháy thông thường mà tức thì biến thành một cục than đen thui——Hắn vỡ nát thành từng mảnh ngay sau đó rồi biến mất không để lại một vết tích.
Sau khi chứng kiến cái chết kinh hoàng của đầu lĩnh chúng, lũ lính Goblin đồng loạt quay lui ngay và bắt đầu bỏ chạy. Tuy nhiên, hơn ba trăm tên không thể thoát khỏi hỏa ngục của phượng hoàng và biến thành than xỉ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK