Lần này, tôi giậm mạnh chân phải lên sàn và lấy lại hướng lao tới trong khi nâng thanh kiếm trong tay phải——
Nhưng.
Hào quang trên thanh kiếm của Administrator không nhạt đi.
“…………!?”
Tôi há hốc trong ngạc nhiên khi thanh kiếm đã gần như vung xuống tận dưới chân tôi bật nảy lên với tốc độ bỏ qua cả quán tính. Không còn thời gian để né nữa. Kéo thanh kiếm tôi đang vung lên xuống, tôi vừa vặn cắt vào quỹ đạo chém của nó.
Gaiiiin! Một tiếng chói kim loại thô kệch phát ra cùng những tia lửa. Mặc dù đã phòng thủ thành công, tôi vẫn phải nhảy lùi về sau để tránh bị phá thế rồi và ngã ngửa đằng sau bởi áp lực nặng nề dư sức đè nát xương bàn tay phải tôi. Tránh được nhát chém lên của kẻ thù chỉ trong một bước, tôi lập tức phản công——
Nhưng kỹ năng kiếm thuật của Administrator đã vượt xa khả năng dự đoán của tôi lần nữa.
Trở lại từ phía trên đầu sau khi vẽ nên một đường chữ V, thanh kiếm rít lên một tiếng khi lao xuống. Trọng tâm thăng bằng của tôi vẫn còn ở phía trước, tôi không thể tránh được kiếm thứ ba, thế là nó rạch một nhát nông ở bên trái ngực tôi. Dù chỉ là xây sát nhẹ, nhưng vẫn có sự sợ hãi và sốc chạy rần rần trong người tôi thay vì cơn đau.
Nếu Kiếm Kỹ Administrator sử dụng là cái tôi đã biết.
Nó sẽ chém xuyên người tôi nếu tôi cố né hoặc miễn cưỡng chặn lại.
“O…… oohh!!”
Đuổi nỗi sợ đi với một tiếng hét, tôi kích hoạt Kiếm Kỹ từ một tư thế khá vô lý. Kiếm Kỹ Đơn Kích, «Slant».
Thanh kiếm của Administrator đã trở lại quá đầu nhanh đến nỗi như dịch chuyển tức thời trước khi xuất ra đòn thứ tư với tất cả sức lực. Cuối cùng lần này chiêu của tôi cũng trúng đích.
Tôi đón lưỡi kiếm trắng bạc đang giáng thẳng từ trên xuống với thanh hắc kiếm. Những hiệu ứng ánh sáng nổ độc nhất khi những Kiếm Kỹ va vào nhau xuất hiện và rọi sáng cả mặt của tôi và Giáo Sĩ Tối Cao.
Đòn thứ tư của skill Tứ Kích hiển nhiên không thể bị hấp thụ hoàn toàn chỉ bởi một skill Đơn Kích cơ bản. Nhưng thật may mắn khi hiện tại Administrator đã mất cánh tay phải. Điều đó làm rối loạn thăng bằng của ả và khiến nhát chém chéo xuống bị lệch sang trái.
Gyariin! Hai thanh kiếm tách ra sau một tiếng vang kim loại và lần này tôi nhảy lùi ra xa thật sự, khỏi tầm kiếm của ả.
Một chút đỏ nhạt bám lên ngón tay tôi sau khi tôi lấy tay trái chạm vào vết thương. Không cần phải chữa vết thương ở mức này bằng thuật, nhưng không phải vì vết thương trên da thịt, mà vết cắt ngọt trên chiếc áo khoác da có mức ưu tiên cao hơn nhiều so với bề ngoài——dù chỉ hiện thực hóa từ tưởng tượng của tôi——đã khiến tôi rùng mình.
Tôi không thể cất nên lời; thay phần tôi, Administrator thong thả đứng thẳng người dậy trong khi nói.
“——Đơn thủ trực kiếm, Tứ Liên Kích Kiếm Kỹ, «Vertical Square», …… phải không nhỉ?”
Có một khoảng trễ nhỏ trước khi lời nói đi vào tai tôi đó biến thành những từ có nghĩa.
Tên skill thì giống như tôi dự đoán. Nhưng——
Kiếm Kỹ.
Administrator vừa nói vậy sao?
Hiển nhiên, Underworld có những nhóm Kiếm Kỹ giống như Cựu Aincrad. Nhưng chúng được gọi là «Bí Kỹ» và được coi là sức mạnh phản ảnh trong thanh kiếm sau một thời gian dài tập luyện thay vì system assist.
Chưa kể đến những Bí Kỹ được sử dụng trong Nhân Giới chỉ giới hạn ở skill Đơn Kích như «Lôi Thiểm Trảm» – Vertical, «Luân Oa» – Cyclone, và «Thiên Sơn Liệt Ba» – Avalanche. Đó là lý do chính mà tôi có thể chiến thắng trong nhiều trận đấu, cả tập luyện lẫn thực chiến, với «Liên Hoàn Kiếm Kỹ Phái Aincrad» và tôi đã nghĩ đó cũng là cơ hội duy nhất của tôi trong trận chiến cuối cùng này.
Nhưng nếu Administrator có thể sử dụng Kiếm Kỹ, và những skill hùng mạnh trên cả Tứ Liên Kích để tấn công, lợi thế đó sẽ không còn nước sống.
Thân thể Eugeo, đã ngã xuống bởi vết thương chí mạng, lọt vào tầm mắt đang dần dần nhìn ra xa của tôi trong khi bối rối và băn khoăn tấn công tôi. Máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết cắt. Còn bao nhiêu phút nữa đây cho đến khi Sinh Mệnh cậu ấy cạn kiệt?
Khi cơn lo âu gặm mòn sâu hơn, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Eugeo đã bị phong ấn ký ức và đã đánh với tôi trong vai trò Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Có nghĩa là những ký ức của cậu ấy đã bị quét trong Nghi Thức Synthesis. Cũng có nghĩa có khả năng cao là Giáo Sĩ Tối Cao đã thu vốc ra cái tên và kỹ thuật của Vertical Square từ ký ức của Eugeo.
Nếu suy đoán này chính xác, Administrator hẳn không thể sử dụng nhiều hơn những skill trung cấp của đơn thủ trực kiếm. Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ trình diễn cho người đồng đội của tôi thấy những skill cao cấp.
Vì thế, tôi có thể có cơ hội thắng nếu sử dụng một skill trên bốn đòn.
Hiển nhiên, Kiếm Kỹ mạnh nhất dòng đơn thủ trực kiếm còn lên đến 10 đòn. Bây giờ không còn thời gian để giữ sức nữa.
Administrator bật tiếng khúc khích khi nhìn thấy tôi đang nhanh chóng xoạt chân và nắm chắc chuôi thanh hắc kiếm.
“Ara…… đôi mắt ngươi vẫn còn ngang ngạnh nhỉ? Giỏi lắm, mua vui cho ta nhiều hơn đi, cậu nhóc.”
Mặc dầu một đoạn dài Sinh Mệnh hẳn đã mất đi cùng cánh tay phải, Giáo Sĩ Tối Cao vẫn nói thế trong điềm nhiên. Tôi không đáp lại gì nữa, lấy một hơi thật sâu và giữ lại.
Tôi nhớ lại một cách rõ ràng hình ảnh Kiếm Kỹ đã thấm vào cơ thể và ký ức tôi. Một hiệu ứng ánh sáng trắng xanh bắt đầu trùm lấy thanh kiếm trong tay phải tôi.
Thanh kiếm của tôi vẽ nên một vòng cung khi tôi vung nó từ bên phải lên thẳng quá đầu——
“——Haahh!!”
Thét lên một tiếng xung trận trong khi kích hoạt Kiếm Kỹ cao cấp nhất dòng đơn thủ trực kiếm, «Nova Ascension».
Một lực vô hình thúc đẩy từ sau lưng, cơ thể tôi phóng vào không khí với tốc độ siêu việt. Kiếm đầu tiên là một nhát chém đi xuống nhanh gọn, nhanh hơn hầu như mọi Kiếm Kỹ khác. Trong các Kiếm Kỹ của đơn thủ trực kiếm, không có skill nào vượt qua tốc độ này.
Chỉ còn nửa giây nữa là nhát chém sẽ ăn vào vai trái của Administrator.
Các giác quan tôi gia tốc lên và lúc đó, mọi thứ dường như nặng nề đi như chìm vào trong thạch——
Thanh trường kiếm bạc chĩa mũi thẳng vào tôi.
Một ánh sáng lóe lên màu thép bạc vạch ra một hình chữ thập rực rỡ.
Dokakakakakaa!! 6 phát đâm với tốc độ thần thánh găm vào theo chiều dọc, rồi chiều ngang lên người tôi.
“Gah……”
Máu tươi phụt ra từ miệng tôi.
Skill Thập Liên Kích của tôi, bị chặn ngang từ ngay kiếm đầu tiên, dừng lại với ánh sáng màu xanh băng mất đi vô ích.
Tôi thậm chí còn không thể nhận ra cái gì đã lùa vào tâm trí tôi, nói gì đến đưa ra phán đoán nguyên do. Bị áp đảo bởi cơn đau và sợ hãi, đang lảo đảo ra xa, tôi nhìn đăm đăm vào thanh kiếm vừa rút khỏi bụng tôi của Administrator.
6 nhát liên tiếp chỉ toàn đâm.
Không tồn tại một Kiếm Kỹ như thế đối với đơn thủ trực kiếm.
Máu tươi cứ tự do tứa ra từ những vết thương nhỏ khoan vào hai vai, ngực, họng và bụng. Đầu gối như mất đi sức lực, tôi đổ xuống nhưng kịp đâm cây kiếm vào sàn khi gồng mình để không bất tỉnh.
Sau khi giữ một khoảng xa như thể tránh dấy máu, Administrator che miệng đằng sau thanh kiếm với lưỡi kiếm dường như đã mỏng hơn lúc trước.
“Ufufufu…… Thật đáng tiếc, cậu nhóc.”
Khẽ lộ ra phía sau lưỡi kiếm bén ngọn là hai khóe môi cong vút, kẻ thống trị cực kì xinh đẹp thông báo với điệu cười khẩy.
“Liễu kiếm, Lục Liên Kích, «Crucifixion».”
————Không thể nào.
Tôi chưa bao giờ cho Eugeo thấy skill đó. Mà ngay từ đầu, tôi còn không thể sử dụng nó. Tôi chỉ từng nhìn nó hết lần này đến lần khác, từ rất lâu rồi, ở Aincrad.
Thế giới như chao đảo. Không, tôi mới là kẻ đang lắc lư. Tôi điên cuồng tìm kiếm một câu trả lời cho một tiến triển không thể lý giải nổi vừa ập tới mình.
——Có khi nào ả nhìn lén vào ký ức của mình?
——Ả lấy cắp skill đó từ Fluctlight của mình……? Mà có là thế, làm sao Giáo Sĩ Tối Cao có thể sử dụng hoàn hảo một skill mà mình gần như đã quên……?
“Không thể nào……”
Một tiếng lẩm bẩm rỉ ra từ miệng tôi, từng chữ căn thẳng đến nổi tôi khó mà tin đó là giọng của chính mình.
“Không thể nào…… không thể là như vậy được……”
Hàm răng đã nghiến này còn chặt hơn. Có lẽ muốn át đi sự giận dữ không thể lý giải và nỗi sợ không chịu rời bỏ lưng mình, tôi thô bạo rút thanh kiếm khỏi sàn, đứng vững lại trên đôi chân run rẩy lên sàn và không thèm che giấu tư thế của mình nữa.
Tay trái ra và tay phải thu lại. Tư thế khởi đầu cho skill Nhất Kích Đoạt Mạng đã tiêu diệt Chudelkin, Vorpal Strike.
Khoảng cách xấp xỉ 5 m. Quá hoàn hảo.
“U…… aaaah!!”
Tôi thét lên từ tận ruột gan, vắt kiệt sức mạnh tưởng tượng đang hao mòn. Thanh kiếm đã khắc hình chữ V trên đỉnh vai tôi lóe ra ánh đỏ thẫm hung tàn. Đó là màu của máu——hay một dự định sát nhân không giấu giếm?
Administrator, để đáp lại——
Bước chân trước chân sau và hạ thấp eo như tôi, trước khi uyển chuyển kéo thanh liễu kiếm trong tay trái về bên eo phải rồi dừng ở đó.
Như chứng minh cảm giác vài giây trước của tôi không phải là ảo giác, lưỡi kiếm đã một lần biến liễu kiếm mỏng sát lại biến đổi hình dạng lần nữa.
Thành một lưỡi kiếm dày hơn, to bản hơn và có một đường cong nhẹ. Kiếm cong mảnh, một lưỡi. Trông nó là vậy.
Không, giờ còn thời gian để suy nghĩ. Cơn thịnh nộ là tất cả những gì tôi cần.
“————Uoaaahh!!”
Thanh kiếm phóng về phía trước trong tiếng thét tàn bạo của tôi.
“——Shii!!”
Một tiếng thét khẽ nhưng đanh thép, cũng bật ra từ đôi môi của Administrator.
Thanh kiếm ở bên phải eo ả lóe lên ánh bạc chói mắt.
Vẽ nên một quỹ đạo cong nhanh và đẹp hơn đường thẳng của Vorpal Strike của tôi đang đâm tới.
Trong ánh sáng lóa lên đó, một nhát kiếm chém phập vào ngực tôi.
Chấn động của nó thổi tôi bay lui một chút như trúng phải một đấm của lão khổng lồ. Không ít phần của lượng Sinh Mệnh còn sót lại trong tôi tung tóe ra thành dòng đỏ thẫm vào không khi khi tôi bay lên.
Những chữ bật ra từ Administrator với cánh tay trái vung sang ngang mơ hồ lọt vào tai tôi.
“Katana, Đơn Kích Kỹ, «Zekkuu» (Tuyệt Không).”
Một Kiếm Kỹ nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Như thể thế giới đang vỡ vụn quanh tôi, còn nghiệt ngã hơn cả nỗi sợ đơn thuần, tôi ngã lên sàn. Tiếng ướt nhẹp dội lại bởi máu tóe ra quanh tôi.
Nhưng đống máu đó không trào ra từ tôi. Tôi vừa ngã vào một hồ máu rộng khủng khiếp đổ ra từ cơ thể bị chém rời của Eugeo.
Tôi bất động toàn thân; chỉ còn đôi mắt có thể cử động. Tôi thành khẩn hướng vào Eugeo…… phần cơ thể trên của cậu ấy nằm ngay bên cạnh tôi.
Khuôn mặt xanh xao của người đồng đội trong hai năm trời quay sang tôi với hai mí mắt đã khép lại. Máu vẫn chảy, chầm chậm, từ vết thương chí mạng và tôi không thể biết được Sinh Mệnh cậu ấy đã cạn hết hay vẫn còn lại một ít, nhưng tôi không dám tin chắc ý thức cậu ấy có thể trở lại.
Chỉ có một điều tôi chắc chắn.
Tôi đã lãng phí mạng sống mà cậu ấy đã cứu.
Tôi không thể chiến thắng Administrator.
Một trận chiến Thần Thuật thì kết quả đã định trước, nhưng đến cả đấu kiếm mà Giáo Sĩ Tối Cao vẫn vượt trội hơn tôi.
Tôi không còn bất cứ ý tưởng tìm ra chính xác làm thế nào ả đã học được vô vàn Kiếm Kỹ. Ít nhất, chắc chắn đó không phải từ ký ức của Eugeo hay của tôi.
Kiếm Kỹ không được kết hợp vào gói chương trình phổ thông, «The Seed», được sử dụng để thiết kế Underworld. Chỉ có duy nhất ALfheim Online, thứ thừa kế từ server Cựu Aincrad, là có cài đặt Kiếm Kỹ. Nhưng những kỹ sư của Rath đã xây dựng Underworld hẳn không thể ăn cắp hệ thống Kiếm Kỹ từ server ALO, nói gì đến Administrator.
Thật vô ích khi trầm ngâm mà không thể làm gì thêm. Ngay cả nếu tôi có khám phá ra sự thật, việc tôi không còn gì cả vẫn không thể thay đổi.
Sự hiến thân của Charlotte, quyết định của Eugeo, quyết tâm của Alice…… và ý chí của Cardinal; tôi đã——
“——Thật là một gương mặt đáng yêu.”
Khi tôi vẫn còn nằm ngã đó, một giọng nói vuốt ve gáy tôi như một lưỡi đao bằng băng.
Hai bàn chân trần của Administrator bước từng bước qua mặt sàn đá hoa cương khi tôi nhận thấy ả đang tiến lại gần hơn một cách thanh nhã.
“Suy cho cùng, ta tự hỏi, đó là nhờ vào những cảm xúc hiện ra khác nhau của con người ở phía bên kia? Ước gì ta có thể giữ lại khuôn mặt than khóc của ngươi làm vật trang trí vĩnh viễn.”
Kusukusu, tiếng cười ngột ngạt mà êm tai.
“Còn nữa, ta đã luôn nghĩ đấu kiếm chỉ là thứ nhàm chán không gì khác, nhưng thế này cũng có chút hấp dẫn đấy. Cảm giác thật đê mê khi thấy đối phương bị trực tiếp trúng thương. Ta khó lòng mà bắt gặp lại được một cơ hội như vầy, cậu nhóc, nên ta có thể nhờ ngươi cầm cự thêm một lát không? Hãy để ta tận hưởng việc xắt tay chân ngươi từ ngoài vào nhé.”
“…… Cứ làm như ý bà muốn đi.”
Tôi trả lời với giọng không thể nghe thấy.
“Tra tấn tôi bao nhiêu bà muốn, rồi giết tôi đi……”
Ít nhất, trước khi biến mất khỏi thế giới này, tôi phải chịu hàng chục lần những gì Eugeo và Cardinal đã chịu đựng.
Sức lực để nói cũng không còn, bàn tay phải, cũng buông lơi nhưng mắc lại trên cán thanh hắc kiếm——
Thì ngay lúc đó.
Ai đấy thì thầm vào tay tôi.
“Bỏ…… cuộc. Không giống cậu…… chút nào.”
Đứt quãng, và sắp biến mất.
Nhưng vẫn đủ rõ ràng để nhận ra chủ nhân của nó không thể nghi ngờ.
Tôi chẳng thể nghĩ gì cả, ngước mắt lên lần nữa.
Đôi mắt xanh lục hoài niệm suýt nữa khiến tôi ứa nước mắt ấy nhìn vào tôi từ dưới mí mắt khó khăn lắm mới nhấc lên.
“Eu…… geo.”
Quay sang tôi khi tôi khàn khàn gọi tên cậu ấy, người đồng đội nở một nụ cười dịu dàng.
Sự bất động đã chiếm lấy cơ thể tôi bởi cơn đau và nỗi sợ mà đòn tấng con Sword Golem đã chém qua bụng tôi. Nhưng chừng đó không thể so được với vết thương Eugeo đã chịu. Xương, nội tạng đã bị cắt đứt rời hoàn toàn. Nỗi đau đó hẳn dư sức phá hủy Fluctlight của cậu ấy——
“Kirito.”
Eugeo nói lại lần nữa trong giọng đã phần nào mạnh hơn.
“Ngày trước, tớ…… đã không thể làm gì khi Alice bị bắt đi…… Mặc dù cậu…… cậu lúc còn nhỏ…… đã rất dũng cảm, đứng lên chống lại, Hiệp Sĩ Hợp Nhất……”
“…… Eugeo……”
Tôi lập tức hiểu ngay cậu ấy đang nhắc tới những ký ức về Alice bị giải khỏi Rulid 8 năm trước.
Nhưng tôi đã không ở đó. Trong giây lát, tôi không biết cậu ấy có lẫn với cảnh tượng nào khác không, nhưng ánh sáng rõ ràng trong đôi mắt xanh lá đã thuyết phục tôi, không một li hoài nghi nào, rằng cậu ấy đang nói sự thật.
“…… Nên…… đến lượt tớ…… thúc cậu đi tới. Giờ, Kirito…… cậu còn có thể, đứng dậy. Không cần biết, bao lâu, cậu vẫn…… có thể đứng dậy……”
Tay phải của Eugeo thình lình giật mạnh.
Nhìn qua hàng nước mắt, tôi thấy những ngón tay ấy nhặt lên một thứ giống kim loại, ánh màu bạc xanh, từ hồ máu——chuôi thanh Bích Hồng Kiếm.
Trong khi nắm lấy thanh kiếm yêu dấu đã mất đi một nửa lưỡi kiếm trong vũng máu chảy ra từ chính mình, Eugeo khép mắt lại.
Một luồng sáng đỏ tươi âm ấm đột ngột bao lấy chúng tôi. Cả biển đỏ cũng đập lên từng hồi trong ánh sáng dưới chân.
“Cái gì……!?”
Administrator thét lên với giọng đầy giận dữ. Nhưng kẻ thống trị toàn năng lại lấy tay trái che mặt, như thể khiếp sợ ánh sáng đỏ tươi ấy mà lùi lại.
Vầng hào quang rực rỡ của biển máu cứ sáng mạnh hơn không ngớt rồi cuối cùng, biến thành vô số điểm sáng mà đồng loạt nổi lên.
Sau khi bay nhẹ nhàng trong không khí giây lát, những hạt sáng xoáy tít lên khi lại hạ xuống, hút vào Bích Hồng Kiếm mà Eugeo đang cầm.
Một lưỡi kiếm mới mọc ra từ chỗ đã gãy.
Thuật chuyển hóa.
Hơi thở tôi đứng lại khi phép màu, đáng lẽ chỉ có hai Giám Sát Viên trên thế giới này mới có thể thực hiện, lại diễn ra ngay trước mắt tôi. Những cảm xúc không cưỡng lại cuộn lên từ ngực tôi rồi nhỏ ra thành từng giọt nước mắt trong veo.
Khi đã lấy lại độ dài ban đầu sau một tích tắc, bông hồng khảm nạm tinh tế, nguồn gốc cái tên Bích Hồng Kiếm, chuyển sang màu đỏ thẫm. Lưỡi kiếm, đốc kiếm, chuôi kiếm đều nhuộm trong một màu đỏ sặc sỡ.
Tay Eugeo run run trao tôi một vũ khí tuyệt đẹp, giờ hẳn phải đổi tên thành «Xích Hồng Kiếm».
Mặc cho đã mất hết mọi cảm giác một lúc trước, tay trái tôi cử động và nắm cán kiếm cùng với tay Eugeo như thể bị hút tới.
Ngay tức thì, năng lượng tuôn tràn vào nơi sâu nhất, xa nhất cơ thể tôi.
Đây không phải là Thần Thuật nào cả.
Đây rõ ràng là sức mạnh ý chí của Eugeo. Một sức mạnh Tâm Ý sinh ra chỉ từ tâm trí của Eugeo.
Tôi cảm thấy chắc chắn có một sự cộng hưởng giữa linh hồn chúng tôi, vượt qua những thế giới, từ Fluctlight của Eugeo đến của tôi.
Sức lực rời khỏi tay Eugeo và nó rơi xuống, yếu ớt, sau khi giao phó thanh kiếm cho tôi. Những lời ngắn ngủi đi từ đôi môi với một nụ cười mỉm khác của cậu ấy; không, chúng đi từ ý thức cậu ấy tới tôi.
『Bây giờ, đứng lên, Kirito. Bạn thân nhất của tớ…… Anh hùng…… của tớ…………』
Cơn đau từ những vết thương khoét khắp người tôi tan biến.
Sự trống rỗng lạnh lẽo sâu trong ngực tôi bốc hơi, nhường chỗ cho sức nóng rực lửa.
Tôi nhìn kiên quyết vào bên mặt của Eugeo, mí mắt cậu đã khép lại lần nữa, rồi thì thầm.
“Aah…… Tớ sẽ làm. Tớ sẽ trỗi dậy dù có mất bao lâu đi nữa, vì cậu.”
Nâng cao hai cánh tay cho tới nhiều giây trước vẫn còn không cảm thấy gì, tôi cầm lấy hai thanh hắc và xích kiếm, đâm vào sàn rồi vừa đứng dậy vừa nghiến răng.
Cơ thể này vẫn gần như không chịu nghe lệnh tôi. Chân run lên từng cơn và tay nặng trĩu. Nhưng mặc thế, tôi vẫn chếnh choáng bước một bước tới, rồi hai.
Administrator chầm chậm quay khuôn mặt ngoảnh đi trở lại chúng tôi, đôi mắt rực ngọn lửa tức giận chăm chú vào tôi.
“————Tại sao.”
Tiếng nói thốt ra như tiếng vang kim loại trầm trầm, méo mó.
“Sao các ngươi cứ quá điên rồ chống lại số phận thế?”
“…… Vì lý do duy nhất……”
Tôi thấp cái giọng đã khô khốc của mình mà đáp lại.
“Chống lại bà là lý do duy nhất tôi ở đây.”
Hai bàn chân tôi vẫn tiếp tục tiến lên, nghiêm túc bước tới ngay cả khi hết lần này đến lần khác, chúng cứ muốn khuỵu xuống.
Hai thanh kiếm tôi nắm trong tay nặng đến kinh ngạc.
Nhưng chính sự hiện diện hữu hình của chúng đã ban cho tôi sức mạnh, đẩy hai chân tôi đi tới.
Tôi đã từng nhiều lần vào sinh ra tử với hai thanh kiếm trong tay và tính mạng tôi như ngàn cân treo sợi chỉ như thế này vô số lần lúc ngày xưa, rất xưa kia, ở một thế giới khác. Đây là…… hình dạng thật của «Song Kiếm Sĩ» Kirito.
Sau khi dùng đến hiện tượng ghi đè bằng sức mạnh tưởng tượng của tôi lần nữa, chiếc áo khoác dài tái tạo lại những vết rách lỗ chỗ trong tích tắc. Mặc dù thương tích trúng phải còn đó, chẳng có ích gì khi lo bao nhiêu Sinh Mệnh tôi còn. Tôi còn có thể chiến đấu chừng nào tôi vẫn còn cử động được tay chân và vung kiếm.
Khuôn mặt thịnh nộ hướng vào tôi, Administrator chậm rãi thối lui một bước.
Có lẽ đã nhận ra mình rút lui thế nào sau một giây, khuôn mặt trắng đẹp lộ ra ánh mắt căm phẫn như một vị cuồng thần.
“…… Không thể tha thứ được.”
Miệng ả run lẩy bẩy đằng sau những ngọn lửa vô hình bừng lên những từ thốt ra không cần môi ả cử động.
“Đây là thế giới của ta. Ta không thể tha thứ thái độ như thế đối với một kẻ xâm nhập không mời mà đến. Quỳ gối đi. Hãy dâng đầu ngươi cho ta. ——Hãy thề nguyện trung thành!!”
Tiếng gầm của Giáo Sĩ Tối Cao khuấy đảo cả không khí và một vầng aura của bóng tôi đen xanh bốc lên từ dưới chân ả, cuồn cuộn xung quanh không ngớt. Đã trở lại thành đơn thủ trực kiếm từ cây katana, thanh kiếm chĩa thẳng vào tôi trong khi bóng tối quấn quanh nó.
“…… Không.”
Dừng bước ngay trước khi chạm vào tầm với của Kiếm Kỹ, tôi nói lên những lời cuối cùng.
“Bà chỉ là kẻ tiếm quyền. Kẻ không yêu thế giới này…… cùng cư dân sống trong đó không có quyền trị vì nó!!”
Tôi vào thế sau khi dứt lời. Thanh Xích Hồng Kiếm trong tay trái ở phía trước, thanh hắc kiếm trong tay phải ở phía sau.
Kéo lui chân phải. Hạ thấp eo xuống.
Administrator cũng vậy, chầm chậm vung thanh kiếm bạc trong tay trái ả lên và giữ trên cao. Đôi môi màu ngọc trai xám của ả cứ lặp đi lặp lại không ngừng những lời tạo cảm giác đe dọa không gì sánh được.
“Yêu là thống trị. Ta yêu mọi thứ. Ta thống trị mọi thứ!!”
Thanh kiếm bạc to ra, toát ra thứ bóng tối đen kịt. Màu đỏ chói quyện với aura hắc ám của thanh kiếm liên tục lớn dần đến nỗi giờ đã bằng một thanh song thủ kiếm. Lưỡi kiếm to tướng ngay lập tức vung xuống như biển động cuồng nộ. Bí Kỹ Phái Thượng Norkia, «Thiên Sơn Liệt Ba»——hay còn biết đến là song thủ kiếm, Kiếm Kỹ Đơn Kích, «Avalanche».
Với hai thanh kiếm bắt chéo, biểu tượng tầng lớp quý tộc trong Underworld, tôi vững chãi đỡ skill đã luôn hành hạ Eugeo và tôi. Song Kiếm, Kỹ Thuật Phòng Thủ, «Cross Block».
“Ooohh!”
Tôi gom hết sức bình sinh trong tiếng hét và đẩy lùi kiếm kẻ thù. Một cơn sốc nhẹ chạy qua mắt Giáo Sĩ Tối Cao.
“Thật xấc xược!”
Giáo Sĩ Tối Cao vừa thét lên vừa nhảy lùi xa khi nhấc thanh trường kiếm bạc, giờ đã trở thành dạng gốc đơn thủ kiếm, lên ngang vai trái.
Tương tự, tôi cũng rút thanh hắc kiếm trong tay phải lui về vị trí đối diện.
Hai âm thanh giống như từ động cơ đốt ngoài vang lên từ cả hai thanh kiếm, đồng bộ dội ầm ĩ.
Cùng một lúc, Administrator và tôi dậm nhảy khỏi sàn và xuất ra cùng một Kiếm Kỹ——Vorpal Strike.
Cứ như là một ảnh gương chiếu hoàn hảo, hai thanh kiếm được đẩy tới giới hạn tựa hóa thành mũi tên, cùng hiệu ứng ánh sáng nổ bùng chỉ sau một khoảnh khắc tích trữ, bắn tới.
Mỗi thanh kiếm lao đi trên cùng một đường rồi đầu mũi chúng khẽ cứa lên nhau khi sượt qua.
Một chấn động nặng nề cắt phăng tay phải tôi từ phần dưới vai.
Nhưng thanh kiếm tôi, cũng chém bay cánh tay trái của Administrator từ tận gốc.
Hai cánh tay vẫn còn cầm thanh kiếm xoay tít lên cao, để lại những vệt sáng đỏ thẫm.
“Thằng khốốốốnnnn!!”
Mất đi cả hai cánh tay, đôi mắt Administrator cháy phực lên những ngọn lửa ngũ sắc.
Đuôi mái tóc bạc dài của ả dựng đứng lên như thể vật sống và tạo thành vô số mũi gai ngoằn ngoèo. Không đếm xuể những mũi gai nhọn hoắt như kim kết tại đỉnh đầu chúng khi chúng lao xuống hòng đâm thấu tôi.
“Chưa xong đââââââuu!!”
Thanh Xích Hồng Kiếm trong tay trái lóe lên sắc đỏ thẫm mới cùng tiếng thét của tôi.
Kích thứ hai của Vorpal Strike song kiếm, vốn bất khả thi trong Aincrad, xé xuyên cơn lốc mái tóc bạc điên cuồng——
Và đâm sâu vào giữa ngực Administrator.
Một sự kháng cự hữu hình cứng rắn đến vô lý thấm xuyên qua bàn tay tôi. Một cảm giác quá thực, xóa tan tâm trí của tôi khỏi cơn đau bị thanh liễu kiếm khoét lỗ lên người, cơn đau bị chém bởi katana, và cơn đau bị thanh trực kiếm cắt rời cánh tay phải.
Tôi nhận thức trong đau đớn rằng mũi kiếm đang xé vào làn da mượt của Administrator, đâm nát xương ức của ả, và thổi bay trái tim ả bên trong——tức là, lấy mạng người. Một hành động tôi luôn luôn kinh hãi từ tận sâu trong tim vì tôi thấyrõ những con người ở thế giới này cũng sở hữu Fluctlight thật sự. Nỗi sợ hãi không hề mất đi thậm chí khi tôi xuất raKiếm Kỹ đó lên Trưởng Nguyên Lão, Chudelkin.
Nhưng đường kiếm này không có chút do dự. Ngập ngừng lúc này rõ ràng là phản bội tương lai Cardinal đã giao phó chochúng tôi.
Và hầu như chắc chắn kẻ chuyên quyền tự phụ, Administrator cũng vậy.
Những suy nghĩ đó xẹt qua tâm trí tôi chỉ trong nháy mắt.
Đâm xuyên qua giữa ngực Giáo Sĩ Tối Cao, Xích Hồng Kiếm tỏa ra ánh hào quang dữ dội, dễ dàng áp đảo cả hiệu ứng ánhsáng của Kiếm Kỹ.
Lưỡi kiếm tái tạo từ resource của máu Eugeo sáng lên lòa cả mắt, như một mảnh vỡ của ngôi sao——
Ngay tức thì sau đó, tất cả resource bùng nổ; tức là một vụ nổ khổng lồ diễn ra.
Đôi mắt Administrator mở to hết mức cùng tiếng thét không nên lời thoát ra từ đôi môi.
Những vệt sáng mảnh tuôn ra từ khắp cơ thể khỏa thân đẹp nhất thế giới, tỏa ra thành những luồng hào quang.
Rồi một vụ nổ của năng lượng thuần túy phình lên, nuốt chửng tất cả.
Bị thổi đi như miếng vải thừa, tôi đâm sầm vào cửa kính phía nam. Tôi cảm thấy máu vọt ra từ vết thương bên vai phảilúc tôi bật nảy lại rồi ngã lên sàn.
Dường như quá đỗi kì lạ khi tôi vẫn còn nhiều máu đến thế sau khi chịu một đống vết cắt. Trong giây lát, tôi muốnbiết Sinh Mệnh mình cuối cùng tụt về zero hay chưa, nhưng nhiệm vụ tôi chưa thành. Tôi phải sống thêm ít lâu nữa.
Liếc qua thanh kiếm trong tay trái, lưỡi nó đã trở lại một nửa độ dài và bông hồng khảm lên cũng đã biến lại thànhmàu xanh. Nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn, tôi nắm chặt lấy vai phải bằng cả 5 ngón tay.
Lạ lùng thật, ánh sáng tuôn ra từ bàn tay tôi dù tôi không niệm thuật, ấm áp thấm vào vết thương. Tôi thả tay ra khithấy máu đã ngưng chảy. Tôi không nên sử dụng quá nhiều Thần Lực Không Gian hẳn đã gần như cạn kiệt.
Chống bàn tay trái không còn ánh sáng lên sàn, tôi nâng mình dậy.
Rồi hơi thở ngưng ngay lại.
Đằng sau những hạt sáng, tàn dư của vụ nổ, đang chậm chạp dạt đi trong không khí——
Cô gái tóc bạc đáng lẽ đã bị thổi tung không còn dấu vết lại đang đứng đó, chệnh choạng trên hai bàn chân.
Đến mức này thì khó lòng mà gọi ả là con người. Đã mất hai cánh tay, một cái lỗ trống hoác ở chính giữa ngực, cùngnhững vết nứt, như bình sứ chuẩn bị vỡ, lan khắp cơ thể ả.
Từ vô số vết thương đó, thứ tuôn ra không phải là máu.
Mà là những thứ như tia lửa bạc và tím xì xèo, vọt ra khó khăn và lắc rắc trong không khí. Ngay khi chứng kiến cảnhtượng này, tôi không thể không nghĩ Administrator cũng không hề còn cơ thể máu thịt nữa, hệt như những ai đã bị biếnthành kiếm.
Mái tóc dài từng giống như bạch kim nung chảy cũng mất đi ánh sáng của nó rồi rũ xuống lòa xòa. Trong bóng tối phíadưới, miệng ả cử động, rỉ ra tiếng than vãn lọt vào tai tôi.
“…… Ai mà ngờ…… lại có, hai thanh kiếm…… không phải, kim loại…… Fufu, fu……”
Bờ vai kẻ thống trị giật mạnh như con rối bị hỏng khi ả bật ra một tiếng cười cụt lủn mặc kệ tình thế.
“Không ngờ được…… thật là, một kết quả, không ngờ được……”
Tôi không khỏi tưởng tượng một cơn ác mộng rằng Administrator hồi thương trong tích tắc, rồi vặn ra một hơi thở yếuứ lại trong họng.
Gần đất xa trời, kẻ cầm quyền chầm chậm xoay cơ thể gần phá hủy hết của ả. Những tia lửa tràn ra từ vô vàn vếtthương trong khi ả bắt đầu bước những bước khó khăn, như một món đồ bị tháo pin.
Đích đến của ả là phía bắc của sảnh. Không có lấy một vật thể nào ở đó, nhưng chắc phải có thứ gì đấy. Tôi phải kếtliễu ả trước khi ả đến nơi.
Tôi loay hoay đứng dậy sau bao nỗ lực điên cuồng và từ đằng sau, nhìn đăm đăm vào bóng dáng ả, dường như đã nhỏ đihơn trước. Tôi đuổi theo, lê từng bước còn khổ cực hơn cả Giáo Sĩ Tối Cao.
Ở 20 m đằng trước, Administrator trông như đang hướng về một điểm xác định. Nhưng cô gái đó hẳn không thể có cáchnào thoát khỏi một không gian cô lập đã bị rút cạn resource. Suy cho cùng, Cardinal đã nói rằng không dễ dàng gì để táikết nối dù chỉ trong vài phút và Administrator không phủ nhận nó.
Thật sự không có gì ở nơi Giáo Sĩ Tối Cao đứng lại sau hàng chục giây.
Nhưng sau khi quay cơ thể khỏa thân chi chít vết thương lại, cô gái đó nhìn vào tôi đang đuổi theo và cười phá lênthâm hiểm.
“Fu, fu…… Với, tình thế này, ta…… không còn lựa chọn khác. Có thể, hơi sớm một chút, hơn ta dự tính…… nhưng ta nghĩta nên đi trước một bước.”
“B…… bà đang……”
- nói gì; thì ngay trước khi tôi kịp hỏi.
Administrator nhấc chân trái đầy vết rạn lên rồi dẫm xuống thành tiếng.
Một vành tròn bí ẩn hiện lên trên những mảnh vụn cháy đen của tấm thảm dưới chân ả. Khuôn hình cực kì tương tự vớicái đánh dấu vị trí đĩa nâng đằng sau tôi, nhưng cũng khang khác.
Từ đường tròn đường kính 50 cm đó, sáng lên một màu tím——màu quen thuộc của hệ thống thế giới này nói chung.
Những rung động nhẹ rung lên từ bên trong đường tròn đang phát sáng.
Một cột đá hoa cương trắng.
Trên đỉnh nó là một chiếc máy tính notebook đơn giản.
“Cái……”
Hai chân quíu lại trước sự ngạc nhiên quá đỗi khiên tôi ngã khuỵu lên đầu gối.
Nó không giống chính xác PC notebook của thế giới thực. Khung của nó trong suốt, khá giống pha lê, và màn hình ánhsáng tím cũng tương tự. Nó giống y hệt như hệ thống điều khiển trong thế giới ảo tôi từng thấy một lần ở Aincrad.
Nói cách khác, chính là nó. «Thiết bị giao tiếp với thế giới bên ngoài» tôi đã và đang tìm kiếm 2 năm nay.
Một cơn bốc đồng thúc giục gần như làm đau cả mình, tôi cào tay trái lên sàn và bò tới. Nhưng cách đi của tôi chậmđến tuyệt vọng trong khi chỗ Administrator đứng lại xa xôi như ngàn dặm.
Vì đã mất cả hai tay, kẻ thống trị nâng một mớ tóc bạc lên như sinh vật sống và nhanh chóng gõ lên bàn phím với đầumũi của nó. Một cửa sổ nhọn hiện lên trên màn hình lập thể cùng một loại đồng hồ chỉ nào đó bắt đầu đếm ngược.
Một cột sáng tím lập tức xuất hiện dưới chân Administrator——
Cơ thể thương tích của ả lặng lẽ nổi lên.
Rồi, cô gái đó cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào tôi.
Nét mặt kiêu hãnh của ả giờ trông thật bi thảm. Những vết nứt lớn kéo dài ở bên trái còn bóng tối mờ đục lấp đầy nơitừng thuộc về con mắt. Đôi môi ánh màu ngọc trai xám đó, giờ cũng trắng bệch như tờ giấy, nhưng nụ cười mỉm trên đó vẫnluôn mang theo sự lạnh lẽo của cơn gió bấc rất xa xăm.
Con mắt phải còn lành lặng của ả nheo lại rồi Administrator cười một tràng ngắn lần nữa.
“Fu, fu…… tạm biệt, thằng nhóc. Hẹn…… gặp lại. Lần này, ở thế giới của ngươi.”
Tôi cuối cùng cũng nhận ra mục đích của Administrator ngay khi những lời ấy.
Cô gái đó định trốn thoát sang thế giới thực.
Ả định chuồn khỏi Underworld này, nơi có một giới hạn tuyệt đối mang tên Sinh Mệnh này để bảo toàn Fluctlight của ả.Giống như những gì tôi dự định làm với linh hồn của Eugeo và Alice.
“Chờ…… đã!!”
Vừa thét lên, tôi vừa trườn tới trong tuyệt vọng.
Nếu tôi là ả, tôi sẽ phá đi cổng dịch chuyển khi sắp thoát ra. Mọi bước đi hy vọng của tôi sẽ đổ sông đổ bể nếu điềuđó xảy ra.
Cơ thể trần truồng của Administrator chậm rãi nhưng đều đặn bay lên trên cái thang ánh sáng.
Một nụ cười nhe cả răng của ả tựa như lời tạm biệt không tiếng.
Tạm - biệt -
Nh -
é……
Thì ngay trước khi ả kịp nói nốt âm cuối.
Một tiếng thét inh tai từ kẻ nào đó đã lén bò tới chân bảng điều khiển mà cả tôi lẫn Administrator đều khônghay.
“Đức Thánh Mẫuuuu…… xin cũng, mang thàn, theooooo…………”
Trưởng Nguyên Lão Chudelkin.
Lão hề, kẻ đáng lẽ đã bị xuyên thủng bởi Kiếm Kỹ của tôi và bị Administrator vứt bỏ, lộ vẻ kỳ dị trên khuôn mặt trònvo trắng nhợt ra và với hai tay lên không, cùng những tay co lại như móng vuốt.
Cái dáng bé tí của hắn toát ra những ngọn lửa.
Đó là một Thần Thuật hay có lẽ là sức mạnh Tâm Ý——? Biến bản thân mình thành một thằng hề bốc cháy, Chudelkin baytới theo một đường xoắn ốc.
Đến cả Administrator cũng không khỏi bị ảnh hưởng, nét mặt ả trở nên ngạc nhiên mà cũng có cả sợ hãi.
Ngay cả khi Giáo Sĩ Tối Cao đang cố vươn đến cánh cổng của con đường ánh sáng, hai bàn chân ả vẫn bị túm lấy tronghai bàn tay bừng bừng lửa của Chudelkin.
Dãn dài ra, cơ thể lão hề tiếp tục trườn quanh lên cơ thể trần như nhộng của Administrator và quấn lấy ả như một conrắn. Ngọn lửa hừng hực đỏ thẫm bao trùm lấy cả hai.
Mái tóc Administrator cũng bốc cháy từ phần ngọn như thể đang tan chảy.
Đôi môi ả méo đi, ném ra tiếng thét như rít lên.
“Thả ra……! Thả ta ra, tên vô lễ!!”
Nhưng một nụ cười của niềm hạnh phúc tột đỉnh lại xuất hiện trên khuôn mặt tròn vành vạnh của Chudelkin, như thểnhững lời của chủ nhân lão được xem là lời tỏ tình.
“Aaaah…… cuối cùng…… cuối cùng, chúng ta đã hòa làm một, Đức Thánh Mẫu……”
Hai cánh tay to bè của lão ôm chặt lấy cơ thể Administrator. Những vết rạn trên da cô gái trở nên nóng đỏ và nhữngmảng da nho nhỏ bứt ra hết cái này tới cái khác.
“Với một lão hề gớm ghiếc…… như ngươi…… Ta……!”
Những từ ấy gần như được rít lên. Những tia lửa bạc tứa ra từ cơ thể Giáo Sĩ Tối Cao dệt vào ngọn lửa của Chudelkin,thắp sáng cả căn phòng với ánh chói lòa.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì cơ thể Chudelkin đã mất đi hình dạng ban đầu và trở thành một đám lửa. Nhưng khuôn mặtngất ngây của lão vẫn còn lại trong đấy và nói oang oang những lời cuối cùng.
“Aah…… Đức Thánh Mẫu…… Administrator…… sa…… ma…… của thàn……”
Rồi cơ thể Administrator cũng bắt đầu bốc hỏa từ ngoài vào.
Sợ hãi và giận dữ biến mất khỏi khuôn mặt đã ngập trong lửa của kẻ thống trị, khi đôi mắt bạc kia nhìn lên trời.Giáo Sĩ Tối Cao vẫn giữ được sắc đẹp tuyệt thế mặc cho bây giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“………… Thế giới………… của riêng ta………… Ta…………”
Tôi không thể nghe thấy điều gì tiếp nữa.
Hỏa ngục bùng cháy nhanh chóng dịu xuống.
Để nhường chỗ cho một ánh chớp bạc lóa lên.
Thay vì một vụ nổ, dường như nó chỉ còn mỗi ánh sáng, tràn ngập cả không gian. Không tiếng gầm hay rung động; đơnthuần một chút lan ra, vượt qua cả những bứt tường của không gian biệt lập; linh hồn từng sống lâu nhất trongUnderworld đã bị tiêu diệt.
Ánh sáng màu bạc nhạt cứ lặng lẽ chói lên rất lâu, tưởng như thế giới này sẽ không bao giờ trở lại lần nữa.
Nhưng rốt cuộc, nó cũng bắt đầu nhạt dần, màu sắc dần trở lại trong tầm nhìn tôi.
Tôi chớp đôi mắt, những giọt nước mắt chảy ra có lẽ bởi vì bị lòa ánh sáng, trong khi gắng gượng nhìn vào trung tâmvụ nổ.
Không còn lại dù chỉ một mảnh của cô gái và gã hề tôi đã từng biết dù có nhìn thế nào. Cây cột ánh sáng cũng đã biếnmất, để lại mỗi cây trụ đá hoa cương cùng bảng điều khiển pha lê ảo ló ra từ mặt sàn.
Tôi hiểu ra, trong cả lý trí và bản năng, rằng Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, hay người phụ nữ có tên Quinella cuốicùng đã bị hủy diệt hoàn toàn. Sinh Mệnh ả đã tụt về zero và Lightcube chứa Fluctlight đó đã bị reset lại.
Cũng có thể điều tương tự đã xảy ra với Lightcube có lẽ được đặt bên cạnh ả, Cardinal.
“…… Kết thúc rồi…… phải không…………?”
Tôi lẩm bẩm không hề suy nghĩ với cặp đầu gối gần còn ở trên sàn.
“………… Thế đủ tốt chưa…… Cardinal……?”
Không có tiếng đáp lại.
Nhưng tôi lại cảm thấy một cơn gió nhẹ từ ký ức tôi chạm nhẹ vào ngực mình.
Một làn gió tràn ngập hương thơm khi cơ thể chúng tôi tiếp xúc ở đáy Phòng Đại Thư Viện, mùi thơm phưng phức củaCardinal——của những quyển sách cổ, của đèn nến, và cả bánh kẹo ngọt.
Tôi lấy tay trái chùi đi hàng nước mắt. Đến giờ tôi nhận ra ống tay áo đã trở lại từ cái áo khoác da dài thành chiếcáo sơ mi đen, tôi quay lại và bò tới Eugeo đang nằm gần chính giữa phòng.
Máu vẫn chảy ra từ vết thương bị chém nghiêm trọng trên cơ thể người đồng đội của tôi, mỗi giọt cách nhau một khoảngdài. Chẳng còn đến vài phút nữa thì Sinh Mệnh cậu ấy sẽ cạn kiệt.
Sau khi lại gần bên Eugeo sau khi bò điên cuồng, đầu tiên tôi mang phần nửa dưới nằm bất động một khoảng xa lại vàgắn vào một cách hoàn hảo ở vết cắt để cầm máu.
Rồi đặt tay trái lên vết thương, tôi mường tượng hình ảnh của ánh sáng chữa thương.
Ánh sáng trắng hiện ra dưới bàn tay tôi yếu đến nỗi không thể thấy trừ phi căng mắt ra. Nhưng dù thế, tôi vẫn thànhkhẩn tiếp tục triệu hồi nó và cố nối lại vết thương.
Nhưng——
Dòng chất lỏng đỏ tươi, tính mạng của Eugeo, vẫn cứ chảy ra từ chỗ đứt rời không chút dấu hiệu dừng lại. Mức ưu tiêncủa thuật chữa lành thật quá thấp đến tuyệt vọng đối với vết thương quá lớn thế này. Tâm trí tôi hiểu điều đó; nhưngđôi tay vẫn cứ cử động không ngừng và tôi hét lên.
“Dừng…… Dừng lại đi! Tại sao!!”
Trí tưởng tượng quyết định tất cả trong Underworld. Mọi phép màu đều có thể sinh ra nếu ước nguyện đủ lớn. Khôngphải thế sao?
Tôi vắt hết tất cả linh hồn, cầu nguyện, hy vọng và mong ước.
Nhưng máu của Eugeo vẫn rơi xuống, từng giọt từng giọt.
Ghi đè bằng trí tưởng tượng chỉ giới hạn cho vị trí vật thể và diện mạo bên ngoài; nó không thể thay đổi status sốnhư mức ưu tiên và độ bền——
Lập luận đó lóe lên ở một góc ý thức, nhưng tôi từ chối thừa nhận nó.
“Eugeo…… trở lại với tớ đi! Eugeo!!”
Tôi thét lên lần nữa, rồi đặt tay trái vào miệng chuẩn bị cắn rách. Tôi biết điều đó có thể không đủ, nhưng dù vậy,tôi phải dốc mọi resource tôi có thể tạo ra bây giờ. Ngay cả nếu cuối cùng Sinh Mệnh cả hai chúng tôi trở thành số0.
Chính ngay lúc tôi cắm những chiếc răng nanh vào da để xé thịt tôi ra.
Một tiếng nói gần như không nghe được gọi tên tôi.
“………… Kirito.”
Mặt tôi giật lại.
Eugeo khẽ mở mí mắt được một ít và mỉm cười.
Mặt cậu ấy giờ đã trắng xanh, thậm chí hơn cả ánh trăng, và đôi môi cậu ấy đã hoàn toàn tái đi. Rõ ràng Sinh Mệnhcậu ấy vẫn đang giảm, không hề thay đổi. Nhưng đôi mắt xanh lá của cậu ấy vẫn hệt như lần đầu chúng tôi gặp, nhìn chămchú vào tôi với ánh sáng dịu dàng lấp đầy.
“Eugeo……!”
Tôi khản cổ thét lên.
“Đợi chút, tớ sẽ chữa cho cậu ngay! Tớ sẽ không để cậu chết…… nhất định không để cậu chết!”
Một lần nữa, tôi lại cố cắn xuyên cổ tay.
Nhưng nhanh hơn một thoáng. Một bàn tay phải, lạnh như băng nhưng ấm như được tắm trong nắng, đặt lên cổ tay tráitôi mà khe khẽ siết lấy.
“Eu……”
Tôi thấy Eugeo đang giữ tôi lại trong khi vẫn mỉm cười với tôi. Bật ra từ đôi môi ấy một thứ mật khẩu chúng tôi vẫntrao đổi với nhau vô số lần ngày trước ở Học Viện.
“Stay cool…… Kirito.”
“…………!”
Một tiếng thở sâu hít vào trong lồng ngực lẩy bẩy của tôi.
Tôi đã dạy Eugeo câu này như là một lời tạm biệt. Nhưng tôi chưa từng dạy cậu ấy để nghe vào lúc này…… ở một nơi thếnày. Tôi chắc chắn điều đó.
Những lời thì thầm của Eugeo lọt vào tai tôi lần nữa trong khi tôi lắc đầu lia lịa.
“Không sao…… đâu. Thế này…… không sao cả, Kirito.”
“Cậu đang nói gì thế! Dĩ nhiên là không thể thế rồi!!”
Ngay cả khi đã nghe thấy tiếng thét hoàn toàn rít lên của tôi, nụ cười của Eugeo vẫn còn đấy, phần nào như mãnnguyện.
“…… Tớ…… đã hoàn thành, điều tớ, cần phải làm…… Đây là nơi…… con đường chúng ta, chia hai……”
“Không, không đâu! Tớ không chấp nhận thứ như số mệnh!! Không có chuyện tớ sẽ chấp nhận nó!!”
Như thể trách một đứa trẻ đang cãi cố kịch liệt, với những giọt nước mắt xen giữa lời nói như tôi, Eugeo chậm rãilắc đầu. Ngay cả những cử động nhỏ đó cũng phải cần rất nhiều nỗ lực, nhưng người đồng đội của tôi không lộ chút nhănmặt nào mà tiếp tục nói.
“…… Nếu, không kết thúc thế này…… cậu và tớ, hẳn sẽ phải đánh nhau…… vì Alice, vì con đường của chúng ta. Tớ…… muốnphục hồi ký ức của Alice còn cậu, muốn bảo vệ, linh hồn, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice……”
Hơi thở tôi nghẹn lại ngay lúc ấy.
Đó là tương lai xác định mà tôi sợ hãi từ tận trong tim nhưng vẫn chọn ngoảnh mặt làm ngơ. Sau khi mọi trận chiến đãkết thúc, liệu tôi thật sự có thể đồng ý với thuật để trả lại «Mảnh Vỡ Ký Ức» của Alice Schurberg cho Fluctlight củaHiệp sĩ Alice——đó là sự lưỡng lự.
Tôi không thể trả lời, ngay cả bây giờ.
Tôi đẩy sự lưỡng lự ấy sang Eugeo trong hàng nước mắt.
“Vậy thì…… đấu nào!! Ta sẽ chữa mọi vết thương rồi quyết đấu!! Cậu đã mạnh hơn tớ rồi!! Vậy, đấu với tớ đi…… vìAlice của cậu…… !”
Nhưng nụ cười rõ ràng của Eugeo vẫn không đổi.
“Kiếm…… của tớ, đã…… gãy rồi. Bên cạnh đó…… điểm yếu của tớ…… đã dẫn lối cho Giáo Sĩ Tối Cao chi phối trái tim tớ……rồi chĩa kiếm vào cậu, Kirito. Tớ phải…… chuộc bản thân tớ…… cho tội lỗi đó……”
“Đó không phải tội lỗi! Cậu không phạm phải điều gì cả!!”
Nắm lấy tay phải Eugeo trong tay trái mình, tôi nặn ra giọng nói ướt đẫm.
“Cậu đã luôn chiến đấu oanh liệt! Nếu không có cậu ở đó, chúng tớ đã không thể đánh bại Chudelkin hay con SwordGolem, hay Administrator! Nên, làm ơn, cậu không cần phải tự trách bản thân thêm nữa đâu, Eugeo!!”
“………… Thật, vậy à…… Thế thì…… tốt quá…………”
Những giọt nước mắt to tròn dâng lên trong mắt Eugeo sau tiếng lẩm bẩm đó và nhẹ nhàng chảy xuống trong thinhlặng.
“…… Kirito. Tớ đã luôn luôn…… ghen tị với cậu. Cậu, mạnh hơn bất cứ ai khác…… được mọi người yêu quý…… Tớ đã nghĩ……đến cả Alice cũng…… Điều đó làm tớ khiếp sợ…… Nhưng…… giờ tớ đã hiểu. Yêu…… không phải là thứ, để tìm thấy…… mà là thứ,để cho đi. Alice…… đã dạy tớ…… điều đó……”
Eugeo ngắt lời rồi nâng tay trái lên.
Bàn tay đã thương tích và mệt lử sau những trận kịch chiến, cầm một viên pha lê nhỏ. Một khối lăng trụ lục giác nhọnhai đầu. Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice.
Khối lăng trụ trong suốt lấp lánh nhàn nhạt khi chạm vào tay trái tôi.
Luồng sáng trắng nuốt trọn cả thế giới.
Biến mất hết, dù là mặt nền rắn chắc hay cơn đau ở cánh tay phải bị chặt đứt của tôi. Một dòng suối êm dịu mang linhhồn tôi tới đâu đó thật xa. Ngay cả nỗi đau bất tận đang gặm mòn ngực tôi cũng nhẹ nhàng tan chảy trong ánh sáng ấm ápđó.
Và rồi——
Đu đưa ở trên cao, những hàng cây xanh tràn đầy sức sống hiện ra lung linh trong tầm nhìn của tôi.
Ánh nắng xuyên qua những cây cao.
Như thể ca tụng ánh nắng ngày xuân cuối cùng cũng đã tới đây, những cây mới chớm nở vươn tất cả cành lá của chúnghết mình, rì rào trong làn gió. Những chú chim nhỏ, không tên, bay ra từ một cành đen bóng nào đó nối đuôi đuổi theonhau.
“Hora, cử động cái tay đi chứ, Kirito.”
Bất chợt bị gọi tên, tôi quay ánh mắt từ trên ngọn cây nhìn lại sau.
Mái tóc vàng óng của cô gái ngồi bên cạnh tôi ánh lực rực rỡ trong nắng xuyên qua những tán cây. Sau khi chớp mắtvài lần, tôi nhún vai đáp lại.
“Không phải cậu đang nhìn vào gia đình thỏ bông đó với cái miệng mở toang hoang sao, Alice?”
“Miệng tớ không có mở toang hoang!”
Ngoảnh mặt đi với tiếng fun, cô gái trong bộ váy và tạp dề xanh và trắng——Alice Schuberg——nâng thứ gì đótrong tay cô lên trước khi giữ nó trước ánh nắng.
Một chiếc túi da được may cẩn thận cho một thanh kiếm nhỏ. Bề mặt nó bóng lên sau khi được chùi với dầu và vải, trênđó còn có một con rồng thêu bằng chỉ trắng tinh. Con rồng đó nhìn phần nào thân thiện có cái đuôi bị cắt ngang nửachừng, với một chiếc kim xỏ chỉ đang treo tòn ten từ đằng đuôi.
“Nhìn này, chút nữa là tớ xong rồi. Còn cậu thì sao?”
Theo chỉ dẫn, tôi hạ mắt xuống đùi mình.
Trong hai tay tôi là một thanh kiếm nhỏ chạm từ một cành sồi bạch kim, loại gỗ cứng thứ nhì tìm thấy quanh đây. Bằngphương pháp học từ Garitta - ji, người biết rõ khu rừng này nhất, tôi đã mài chạm xong thanh gỗ cứng như thép này, saukhi mất 2 tháng. Lưỡi của nó đã hoàn thiện và tôi chỉ cần sửa chút cái chuôi.
“Tớ nhanh hơn. Tất cả chỉ còn lại phần này thôi.”
Alice vừa nói vừa cười toe toét sau khi tôi đáp lại.
“Thế giữ nó lâu hơn chút và hoàn thành đi nhé.”
“Uun.”
Nhìn lướt qua những cành cây thì thấy Solus đã qua khỏi đỉnh bầu trời. Chúng tôi đã làm việc từ buổi sáng ở chỗ bímật này, nên tôi nghĩ thật sự tốt nhất là nên sớm trở về làng.
“Ano…… ta nên về sớm đi. Cậu ấy sẽ tìm ra mất.”
Tôi nói trong khi lắc đầu, còn Alice bĩu môi như đứa trẻ con.
“Chúng ta vẫn an toàn mà. Chỉ một chút nữa thôi…… một chút nữa thôi, nhé?”
“Chắc không thể khác được rồi. Chỉ chút nữa thôi, cậu nhớ chưa?”
Chúng tôi nhìn nhau gật đầu rồi đắm mình vào công việc riêng trong nhiều phút.
“Tớ xong rồi!”
“Xong!”
Hai tiếng hô đồng loạt của chúng tôi đi kèm với tiếng lạo xạo đi trên cỏ từ phía sau.
Tôi vội quay lại trong khi hốt hoảng giấu thứ trong tay ra sau lưng.
Đứng thất thần ở đấy là một cậu bé với mái tóc hoe mịn mượt cắt ngắn uốn quăn——Eugeo.
Đôi mắt xanh lá cây đặc biệt của Eugeo chớp chớp rồi cậu cất tiếng đầy nghi ngờ.
“Tớ đã thắc mắc cả hai cậu ở đâu từ buổi sáng, nhưng hai cậu đã cùng ở đây như thế này, huh. Hai cậu tính làm gìthế?”
Alice và tôi co người lại, hạ thấp đầu mà nhìn nhau.
“Bí mật bị bật mí rồi phải không?”
“Đó là lý do tớ nhắc cậu rồi. Giờ tiêu hết rồi, mooh.”
“Tớ có nói là tiêu hết đâu. Được rồi cứ đưa cho tớ đi.”
Alice chộp lấy thanh kiếm gỗ vừa mới xong trong tay tôi rồi khéo léo tra nó vào chiếc bao da với hai tay giấu đằngsau.
Rồi với một cái nhảy lò cò về phía Eugeo, cô ấy hô lên cùng một nụ cười rạng rỡ như mặt trời.
“Vẫn còn 3 ngày nữa mới tới…… Nhưng Eugeo, chúc mừng sinh nhật!!”
Đôi mắt to của Eugeo tròn lên khi thấy một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ sồi bạch kim tra trong vỏ kiếm được thêu một conrồng trắng phía trên được hối hả tặng cho cậu.
“Eh…… cái này, cho tớ……? Một thứ tuyệt vời như vầy……?”
Bị Alice dành hết phần hay, tôi giải thích với nụ cười lúng túng.
“Eugeo, cậu nói là cậu đã làm gãy thanh kiếm gỗ cha cậu đã mua cho cậu, phải không? Nên…… thì, nó có thể thua thanhthật như của anh trai cậu có, nhưng cái này tốt hơn bất cứ thanh kiếm gỗ nào trong tiệm tạp hóa!”
Khi nhận thanh kiếm nhỏ với đôi tay run run vươn ra, Eugeo chúi cả người xuống như thể ngạc nhiên bởi sức nặng củanó, và rồi, trưng một nụ cười lớn không kém gì Alice.
“Cậu nói đúng…… cái này còn nặng hơn kiếm anh trai tớ! Tuyệt vời…… Tớ…… Tớ sẽ trân trọng nó. Cảm ơn, cả hai cậu. Tớhạnh phúc lắm…… đây là lần đầu tiên một món quà sinh làm tớ vui thế này……”
“O…… oi, đừng khóc chứ!”
Tôi bối rối hét lên khi thấy chút gì đó nho nhỏ long lanh ở khóe mắt Eugeo.
Tớ có khóc đâu; Eugeo dụi mặt và nhìn thẳng vào tôi.
Rồi cười lần nữa.
Nụ cười đó đột nhiên chìm vào ánh sáng ngũ sắc.
Một cơn đau ngột ngạt bất chợt trong ngực tôi. Cảm xúc hoài niệm và mất mát vượt ngoài giới hạn chịu đựng của tôi.Nước mắt dâng lên không kìm được và trào xuống hai bên má.
Alice và Eugeo đứng cạnh nhau, cũng khóc với nụ cười vẫn còn đó——
Chúng tôi nói, cùng nhau.
“Chúng ta…… ba chúng nhất định đã sống cùng với nhau.”
“Chúng ta có thể chia tay ở đây…… thế nhưng, những ký ức này sẽ vĩnh viễn không đổi.”
“Chúng…… sẽ sống mãi trong các cậu. Nên, hora——”
Và khung cảnh trắng xóa trong ánh nắng đổ xuống qua những tán cây biến mất, tôi lại lần nữa bị mang trở lại tầngđỉnh của Thánh Đường Trung Tâm.
“Nên, hora——đừng khóc, Kirito.”
Sức lực rời bỏ đôi tay Eugeo sau lời thì thầm; tay phải cậu ngã xuống sàn và tay trái, trên ngực cậu. Khối lăng trụtrong bàn tay cậu cũng thôi nhấp nháy.
Cảnh tượng tôi hồi tưởng lại trong trí óc là một trong những ký ức của tôi, không thể nhầm được. Tôi không thể nhớgì thêm ngoài khoảnh khắc đó, tuy vậy, sự thật rằng Alice, Eugeo và tôi đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ và là bạn chí thânvới nhau, được kết nối bởi những mối dây không thể lay chuyển, lấp đầy cơ thể tôi cùng hơi ấm và xoa dịu nỗi đau mấtmát chỉ một chút.
“Aah…… những ký ức đó ở ngay đây.”
Tôi ấn những ngón tay trái vào ngực rồi thì thầm trong nức nở.
“Chúng sẽ mãi mãi ở đây.”
“Đúng vậy…… nên, chúng ta, là bạn thân, mãi mãi. Nơi cậu sẽ đến…… Kirito, nơi cậu đã đi……”
Ánh sáng trong mắt cầu nhạt dần đi khi chúng cứ lơ đễnh đâu đó và Eugeo gọi tên tôi vẫn với cái cười mỉm trênmặt.
Tôi nhoài người tới và ôm lấy đầu Eugeo trong tay trái. Nước mắt tôi ứa ra nhỏ giọt lên Eugeo, từng giọt.
“Tớ ở đây, ngay đây……”
“Aah……”
Nhìn chăm chăm về một nơi xa xăm, Eugeo nở một nụ cười hài lòng.
“Tớ thấy cậu…… Tỏa sáng rực rỡ, trong bóng tối này…… Y như một vì sao…… một vì sao, trên trời đêm…… như tớ đã, thấymột mình, mỗi đêm…… dưới cây Gigas Cedar…… Tỏa sáng như…… thanh kiếm của cậu………… Kirito…………”
Càng lúc sức sống càng yếu dần, tiếng nói của Eugeo dịu dàng lay động linh hồn tôi.
“Phải đấy…… Kirito, thanh hắc kiếm của cậu…… «Dạ Không Kiếm»………… chắc sẽ hay đấy. Cậu nghĩ sao…………?”
“Aah…… nghe tuyệt lắm. Cảm ơn nhiều, Eugeo.”
Tôi ôm chặt lấy người bạn tôi khi cậu từ từ nhẹ hơn. Như một giọt nước rơi trên mặt nước, những lời cuối cùng củacậu ấy khẽ lay động xuyên qua tâm trí liên kết của chúng tôi.
“Hãy ôm lấy………… thế giới tí hon này………… dịu dàng…… như………… bầu trời đêm nhé…………”
Những giọt nước mắt trong vắt dâng lên trên hàng mi cậu ấy biến mất như những hạt ánh sáng.
Với chút trọng lượng còn lại trên tay tôi, mí mắt Eugeo dịu dàng khép lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK