Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bao đại nhân ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh tay cầm bút, im lặng trầm ngâm, sau đó lại quay sang Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy Công Tôn tiên sinh nhìn mình liền hiểu ý, nhủ thầm: Công Tôn tiên sinh cho rằng Kim Kiền từng cùng ta xuất môn tra án, nghĩ ta đối với hành động của y cũng hiểu vài phần, muốn ta giải thích tình huống hiện nay rốt cuộc là thế nào. Nhưng…

Triển Chiêu hồi tưởng lại những hành vi trước đây của Kim Kiền, mây đen bay đầy đầu, thầm nghĩ: Lần này Công Tôn tiên sinh đánh giá cao Triển mỗ rồi. Hành vi của Kim Kiền trước nay đều quái dị, hành động hôm nay là thật hay là giả cũng khó mà đoán được.

Nghĩ vậy, Triển Chiêu nhíu đôi mày lưỡi mác, nhìn Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu.

Hành động này của Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân đều thấy rất rõ. Trước tình huống như vậy, hai mắt Bao đại nhân nheo lại, cao giọng quát: “Ngươi tự xưng là Lưu Thế Xương, vậy ngươi có biết ô bồn phía trước không?”.

Kim Kiền nghe vậy vội đáp: “Bẩm đại nhân, thảo dân biết, ô bồn này chính là thi thể của thảo dân”.

Bao đại nhân lại hỏi: “Ô bồn này vì sao lại là thi thể của ngươi?”.

Kim Kiền hít sâu một hơi, giả vờ nghẹn ngào, chậm rãi nói: “Bẩm đại nhân, thảo dân đang trên đường về nhà thì bị hai huynh đệ cho thảo dân tá túc một một đêm kia sát hại. Hai huynh đệ hắn chẳng những giết người cướp của, lại còn đem thi thể của thảo dân thiêu thành tro bụi, trộn vào đất bùn nung thành ô bồn, mang đi bán cho người ta. Đại nhân, mong ngài hãy trả lại công bằng cho thảo dân!”.

Bao đại nhân nheo nheo mắt, đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới vài lượt, rồi hỏi: “Lưu Thế Xương, ngươi có nhận ra được hai huynh đệ sát hại ngươi không?”.

“Hung thủ sát hại thảo dân, tất nhiên là thảo dân nhận được!”.

“Hai kẻ đó có trên công đường này không?”.

Kim Kiền nghe vậy liền thẳng người lên, chỉ vào huynh đệ Ngô thị quát: “Chính là hai kẻ này!”.

Bao đại nhân liền vỗ mạnh kinh đường mộc, quát lớn: “Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, các ngươi còn gì để nói?”.

Lại nói về huynh đệ Ngô thị, khi bị Kim Kiền chỉ thẳng vào quát lên, nhất thời hoảng sợ hồn xiêu phách tán, Ngô Nhị Cương còn suýt chút nữa thì ngất xỉu. Ngô Đại Lực tuy cũng kinh sợ, nhưng bản chất vốn hung ác, vẫn chưa vì hoảng sợ mà đánh mất lý trí, Kim Kiền đứng thẳng người lên cũng khiến cho y nhìn rõ dung mạo của Kim Kiền.

Ngô Đại Lực vừa nhìn rõ, những hốt hoảng trong lòng liền tiêu đi phân nửa, ngẩng đầu cao giọng kêu: “Đại nhân, người này nói bậy, hắn chính là nha dịch của Khai Phong phủ. Hắn vốn không phải Lưu Thế Xương!”.

Bao đại nhân nhíu mày nói: “Ngô Đại Lực, ngươi nói mình chưa từng sát hại Lưu Thế Xương, tất sẽ không biết dung mạo Lưu Thế Xương. Vì sao ngươi khẳng định người này không phải là Lưu Thế Xương, lẽ nào ngươi đã nhìn thấy Lưu Thế Xương rồi?”.

“Việc này…”, đôi con ngươi của Ngô Đại Lực đảo vài vòng, lập tức trả lời: “Đại nhân, thảo dân tuy không biết Lưu Thế Xương nhưng lại biết tiểu sai dịch này. Đó là một trong ba sai dịch đã đến nhà thảo dân hôm qua”.

Kim Kiền nghe vậy hơi nhướng mày lên, tiếp tục nói, giọng xa xôi mờ ảo: “Bẩm đại nhân, thảo dân bị hai huynh đệ họ sát hại, thi thể bị nung thành ô bồn, oan hồn không cách nào lên công đường, đành mượn thân thể Kim Kiền nhập vào để lên công đường kêu oan”.

Mọi người nghe xong, lại càng kinh ngạc, nhất tề giương mắt lên quan sát kỹ Kim Kiền. Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền dại đi, thân thể cứng đờ, tuy miệng thì nói nhưng lưỡi lại thẳng băng cứng ngắc, chẳng giống bình thường chút nào, không khỏi tin đến bảy phần.

Nhưng Ngô Đại Lực không tin, lại cao giọng nói: “Oan hồn của Lưu Thế Xương mượn xác nhập hồn, thực quá hoang đường! Ai có thể làm chứng chuyện này được chứ?”.

Kim Kiền nghe thế cũng không khỏi sững sốt, thầm nghĩ: Ai có thể làm chứng được ư? Làm gì có ai chứ, chuyện này vốn là giả mà, sao có người làm chứng được?

Bao đại nhân nghe xong đột nhiên lại vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng hô: “Người đâu, truyền Lưu thị, Lưu Bách Nhi”.

Đừng nói huynh đệ Ngô thị nghe mà kinh ngạc, ngay đến Kim Kiền khi đó cũng thầm kêu khổ, nghĩ bụng: Lão Bao à, ngài đùa à, tôi giả mạo Lưu Thế Xương, ngài như thế nào còn mới thân nhân của người ta đến nhận chứ? Haizzz, xem ra vở kịch này khó mà diễn tiếp được nữa rồi.

Không lâu sau đã thấy Lưu thị dắt Bách Nhi lên công đường, cả hai cũng quỳ xuống.

Bao đại nhân gật đầu, nhìn Kim Kiền hỏi: “Ngươi có biết hai người này không?”.

Lúc này mồ hôi lạnh đã túa đầy lưng Kim Kiền, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nàng gắng gỏi đáp: “Thảo dân biết, họ chính là thê tử và nhi tử của thảo dân”.

Lưu thị và Bách Nhi nghe vậy nhấy thời kinh hoàng thất sắc, Lưu thị hoảng hốt kêu lên: “Cậu… cậu nói cái gì? Cậu không phải chính là tiểu sai dịch sao, vì sao lại nói láo như vậy?”.

Bách Nhi thì trấn tĩnh hơn, vẻ mặt không vui nói: “Vị ca ca này chớ nói bậy, đừng làm hỏng thanh danh nhà tôi”.

Lúc này Kim Kiền chỉ thấy bắp chân như bị chuột rút, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, rưng rưng nhìn hai mẹ con Lưu thị thật lâu rồi mới từ từ nói: “Nương tử, Bách Nhi, ta chính là cha con, Lưu Thế Xương đây!”.

Mẹ con Lưu thị thoáng biến sắc, kinh ngạc nhìn chằm chằm Kim Kiền, Lưu thị run run nói: “Cậu… cậu nói cậu là tướng công?”.

Kim Kiền gật đầu, nói tiếp: “Vi phu vì muốn lên công đường làm chứng nên đã mượn thân thể vị quan gia này để nhập hồn. Nương tử, Bách Nhi, cuối cùng vi phu cũng có thể nhìn thấy hai người rồi…”.

Dứt lời, Kim Kiền cúi đầu xuống, hai vai run run, nom chừng như muốn khóc, thực tế thì lòng đang lo lắng không yên, khẽ run rẩy.

Lưu thị nghe xong liền nhào đến bên người Kim Kiền gào khóc. Còn Bách Nhi cũng đỏ hoe mắt, lặng lẽ tiến lên phía trước, khẽ hỏi: “Cha, cha có nhớ mình đã hứa với Bách Nhi rằng tết Nguyên Tiêu sẽ tặng Bách Nhi một cái đèn lồng không?”.

Kim Kiền nghe xong liền mừng thầm, nghĩ bụng: Trời cao phù hộ, may mà mình nhớ rõ cái đèn lồng rách nhặt được ở nhà huynh đệ Ngô thị kia, trên cái đèn lồng đó hình như là…

“Đương nhiên là cha nhớ chứ, là một cái đèn lồng cá chép…”

“Cha có nhớ đèn lồng cá chép đó màu gì không?”.

“Màu…”, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, Kim Kiền vừa nghĩ vừa oán giận trong lòng: Lão Bao, tuy ngài nói cái đèn lồng kia khó có thể làm vật chứng được, nhưng ít ra ngài nên mang nó ra chứ… Chết tiệt, cái đèn lồng cá chép đó màu gì nữa không biết? Thôi vậy, đoán bừa đi…

“Màu đỏ”, Kim Kiền chọn bừa một màu.

Chẳng ngờ lời này vừa nói ra, Bách Nhi liền nhào đến bên Kim Kiền, khóc rống lên: “Cha, người đúng thật là cha rồi”.

Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Không ngờ mình lại may mắn đến vậy, bịa đại ra một màu, nói bừa thế mà trúng. Nếu trở về hiện đại, mình nhất định sẽ dốc hết vốn liếng đi mua mấy tờ xổ số Mark six mới được, chắc chắn sẽ có triển vọng thắng lớn.

Mẹ con Lưu thị khóc thảm thiết đến mức đất trời cũng như cùng sầu héo, còn sắc mặt huynh đệ Ngô thị cũng biến đổi như trời đất vậy.

Ngô Nhị Cương thần sắc như tiêu tán mất chỉ ngồi phịch xuống đờ ra đất. Còn sắc mặt Ngô Đại Lực cũng trắng bệch, miệng lắp bắp không ngừng: “Không thể nào, không thể nào…”. Rồi đột nhiên hắn hét lên với Kim Kiền: “Không… không thể nào… ngươi… nhất định là các ngươi thông đồng với nhau, lừa gạt chúng ta nhận tội, nhất định là như thế!”.

Kim Kiền nghe vậy, không khỏi thầm cười nhạt, nghĩ tới câu cuối cùng của Lưu Thế Xương nghe được trước khi chết, bèn nhìn trừng trừng vào Ngô Đại Lực, chậm rãi nói: “Ngô Đại Lực, ngươi còn nhớ không, lúc ngươi giết ta, ngươi vừa chém xuống vừa nói: ‘Ai cũng biết tiền bạc phải cất kỹ không được lộ ra. Có trách thì hãy trách ngươi không cất tiền cho cẩn thận, để hai huynh đệ chúng ta nhìn thấy được. Ngươi cũng đừng oán chúng ta độc ác, hãy hận bản thân không cẩn thận đi!’, từng từ từng chữ đều như dao khắc vào tim ta, ngươi không quên đấy chứ?!”.

Ngô Đại Lực vừa nghe được những lời này liền cứng đờ người, ngã phịch xuống đất, run như cầy sấy hệt như Ngô Nhị Cương.

Bao đại nhân đột nhiên cao giọng quát: “Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, nay có ô bồn làm chứng, Lưu Thế Xương làm nhân chứng, các ngươi còn không mau nhận tội?!”.

Hai tên đó làm sao có thể đáp lời, chính là để mặc cho nha dịch cầm cung trạng tới, túm người dậy, run run điểm chỉ vào đó, rồi lại ngã phịch xuống đất cứng đờ.

Bao đại nhân xem qua cung trạng, gật đầu, trầm giọng nói: “Dưới công đường nghe phán quyết. Hai tên Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương giết người cướp của, đốt xác phi tang, hành vi phạm tội rõ ràng, pháp luật không thể dung thứ, bản phủ phán hai người xử trảm. Người đâu, mang hai tên này áp giải về đại lao, giờ ngọ ngày mai lôi ra chém đầu!”.Mấy nha dịch liền tiến lên trước, đem huynh đệ Ngô thị toàn thân tê dại mềm nhũn giải đi.

Bao đại nhân nói với ba người dưới công đường: “Lưu Thế Xương, nay bản phủ đã chiếu theo pháp luật định tội hung thủ đã sát hại ngươi, ngươi cũng có thể nhắm mắt nơi cửu tuyền rồi, mau trở về đi”.

Kim Kiền vừa nghe thấy vậy liền thầm thở phào nhẹ nhõm, khấu đầu bái tạ, nhưng vừa mới định vận khinh công rời đi thì chẳng ngờ lại bị Lưu thị túm chặt lấy cánh tay, sống chết thế nào cũng không buông ra, khóc lóc thảm thiết: “Tướng công, tướng công, chàng không thể đi… nếu chàng đi rồi… thiếp… thiếp…”.

Trước tình huống như vậy, Kim Kiền chỉ thấy đầu đau như muốn vỡ, khuôn mặt lộ rõ vẻ lúng túng. Cơ thể bị người phụ nữ này túm chặt, bắt phải đối diện với gương mặt đẫm lệ, đôi mắt nàng chẳng biết nên nhìn vào đâu, chỉ đành đảo quanh bốn phía, liếc trên nhòm dưới.

Đúng lúc quét mắt lên khuôn mặt của lão Bao đang ngồi giữa công đường, Kim Kiền không khỏi chấn động.

Bao đại nhân tuy vẻ mặt vẫn trầm ngâm không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại lóe lên tia nhìn kỳ lạ, rồi xẹt qua một ý cười, ánh mắt Bao đại nhân hướng sang Công Tôn tiên sinh. Kim Kiền bất giác cũng theo ánh mắt của Bao đại nhân liếc qua Công Tôn tiên sinh, lại thấy Công Tôn tiên sinh khẽ vuốt chòm râu đen nhánh, lông mày nhíu lại, đưa mắt nhìn sang Tứ phẩm hộ vệ áo đỏ.

Chỉ thấy Triển Chiêu sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng như sao hơi cụp xuống, lưng thẳng tắp như cán bút, thân hình vẫn bất động, chỉ là ống tay áo màu đỏ khẽ bay lên, Kim Kiền bỗng cảm thấy cơ thể bị vật gì đó bắn trúng hai cái, cả người đột nhiên cứng đờ ra, cổ họng ứ nghẹn, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cứ thế mà ngã vật ra đất. Không cần phải giải thích, Kim Kiền biết mình đã bị điểm huyệt.

Lưu thị thấy vậy nhất thời cả kinh, liền bổ nhào lên người Kim Kiền gào khóc.

Kim Kiền đáng thương, bị điểm huyệt, thân thể không cách nào cử động được, miệng cũng không nói được, nhưng thính lực hai tai lại chẳng mảy may suy giảm, chỉ đành nằm thẳng đơ trên đất, khổ sở chịu ma âm xuyên màng nhĩ, thầm nghĩ: Con bà nó, cái đám người “thành tinh” này không biết đã nhìn ra sơ hở của mình từ khi nào, ấy thế mà lại còn đường hoàng lợi dụng mình làm nhân chứng giả nữa chứ! Khai Phong phủ cái khỉ gì, Bao Thanh Thiên, Công Tôn tiên sinh, “Ngự Miêu”, ngoài mặt có vẻ trung hậu thật thà nhưng bên trong thì rặt một phường xảo trá, quỷ quyệt. Hừ hừ… cái con mèo kia nhất định bất mãn với mình chuyện hại hắn phải chịu khổ chịu sở ngâm mình dưới nước, nhân cơ hội này để báo thù đây mà, chết tiệt…

Không biết Lưu thị khóc đã bao lâu, cuối cùng vẫn là Bách Nhi khuyên mẫu thân đứng dậy, cùng sai dịch dìu mẫu thân rời khỏi công đường.

Bao đại nhân cũng lệnh cho người đem Kim Kiền trở về lục phòng, cùng với ô bồn, đặt trong phòng nghỉ của Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu, rồi hạ lệnh bãi đường.

Kể ra cũng rất kỳ lạ, vừa mới về đến lục phòng, huyệt đạo trên người Kim Kiền bỗng nhiên được giải, đương nhiên, Kim Kiền cũng thoáng nhìn thấy một ống tay áo màu đỏ khẽ lướt qua bên ngoài phòng.

Trịnh Tiểu Liễu vốn thấy Kim Kiền cả người cứng đờ, trong lòng vô cùng lo lắng, lúc này nhìn cơ thể Kim Kiền lại cử động được thì mới cảm thấy an tâm, mở miệng nói: “Kim Kiền, cậu thật là lợi hại, đã khiến cho huynh đệ Ngô thị kia phải cúi đầu nhận tội”.

Kim Kiền chầm chậm xoay xoay gân cốt đã cứng đờ, lòng thầm cười khỗ nghĩ: Đó đâu phải là công lao của mình tôi, hoàn toàn là kết quả của sự đoàn kết nỗ lực một lòng của đám người “thành tinh” Khai Phong phủ đấy chứ. Nhưng những lời này Kim Kiền cũng chỉ dám nghĩ thầm, bởi dù sao chuyện cả một tập thể hùa nhau ngụy tạo bằng chứng giả, thật sự không nên lan truyền rộng rãi.

Chợt nghe tiếng u u nói chuyện của ô bồn: “Kim Kiền xin đa tạ, đại ân lớn lao nhường ấy của cậu kiếp sau nhất định tôi sẽ…”.

“Được rồi, được rồi, không cần kiếp sau đâu, chỉ cần kiếp này anh đừng tìm tôi gây phiền phức là tốt rồi!”, Kim Kiền xua xua tay nói.

Ô bồn lại nói: “E là sẽ không có cơ hội nữa đâu, nay oan khuất của tôi đã được rửa sạch, giờ tôi phải đến Diêm La điện để báo danh rồi”.

Dứt lời, giọng như nghẹn lại.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nghe xong trong lòng cũng có đôi chút xót xa. Trịnh Tiểu Liễu im lặng một lát, chậm rãi cất tiếng: “Lưu huynh, vợ con huynh…”.

Ô bồn cắt ngang lời của Trịnh Tiểu Liễu, nói: “Dù có gặp cũng vô dụng, lại càng thêm thương cảm, chẳng bằng không gặp là hơn. Nếu hai vị có thấy Bách Nhi, nhất định phải dặn dò nó chăm sóc mẫu thân cho tốt, chăm chỉ đọc sách, sau này mới có tương lai”.

Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu nghe được những lời này đều im lặng đưa mắt nhìn nhau rồi chắp tay lại nói: “Lưu huynh đi đường bảo trọng”.

Một màn sướng khói trắng đục từ giữa ô bồn bay lên, vờn vài vòng trong không trung, tụ lại thành một bóng người mờ ảo, bóng người trăng trắng này chắp tay lại vái lạy trên không một cái, rồi đột nhiên bị một luồng ánh sáng bao phủ, trong chớp mắt biến mất không còn tung tích. Cùng lúc đó, ô bồn tách một tiếng, vỡ ra thành từng mảnh.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu bất giác thấy lòng trĩu nặng vài phần, ai nấy đều ngồi xuống im lặng, hồi lâu sau mới đứng dậy định rời đi.

Đúng lúc ấy cửa đột nhiên mở ra, một bóng người ngược sáng tiến vào phòng.

Hai người Kim, Trịnh vừa thấy người nọ bỗng sửng sốt kinh ngạc, cứ ngây ra nhìn người ấy đi đến bên những mảnh vỡ của ô bồn, lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi ngẩng lên nhìn hai người Kim, Trịnh hỏi: “Cha đã đi rồi ư?”.

Kim Kiền ngắm khuôn mặt non nớt trước mắt, tuy cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng sâu trong đáy mắt vẫn lộ ra vẻ bi thương và hoảng loạn, môi nàng mấp máy hồi lâu mới trả lời: “Bách Nhi, cha đệ… đi rồi”.

Bách Nhi nghe xong cúi đầu đứng lặng, hai tay nắm chặt lại, một lúc sau mới nói: “Đệ đã đến chậm rồi, nếu không vì lo mẫu thân lại đau lòng khóc lóc lần nữa, Bách Nhi nhất định sẽ đến sớm vài bước…”, ngừng một lát, Bách Nhi ngẩng đầu lên hỏi: “Trước khi cha đi, người có dặn dò gì không?”.

Trịnh Tiểu Liễu nhìn Kim Kiền, sau đó đáp: “Cha đệ dặn đệ hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân, phải chăm chỉ đọc sách”.

Bách Nhi nhắm mắt, gật gật đầu, khi mở mắt ra, hai mắt đã sáng lấp lánh như sao, chấp tay thi lễ với Kim Kiền, nói: “Kim Kiền đại ca, Bách Nhi đa tạ huynh giả làm phụ thân lên công đường, thay phụ thân vạch mặt hung thủ”.

Kim Kiền kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Sao đệ biết?”.

Bách Nhi hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Chiếc đèn lồng cá chép cha hứa với Bách Nhi là đèn màu vàng…”

Kim Kiền nhất thời kinh hãi, cứ ngẩn ra nhìn Bách Nhi với thân hình thẳng tắp đĩnh đạc đang đi về phía cửa, lòng thầm nghĩ: Ai da, tiểu quỷ này quả thực tư duy rất sắc bén, trên công trường nó rõ ràng đã biết mình là đồ giả mạo, vậy mà vẫn tương kế tựu kế, nhận mình là phụ thân, giúp lão Bao định tội hung thủ… Chậc chậc, tiểu quỷ này ngày sau ắt sẽ tài giỏi phải biết.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền bỗng buột miệng kêu lên: “Bách Nhi, cha đệ nhất định sẽ vô cùng tự hào về đệ!”.

Thân hình Bách Nhi thoáng ngừng lại, từ từ xoay người, mỉm cười với Kim Kiền, nói: “Bách Nhi biết”.

Ánh sáng rực rỡ sao lưng, nụ cười nhàn nhạt chua chát trên gương mặt cũng không che giấu được những giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh chảy dài trên má. Dưới ánh sáng chói lòa, trong một thoáng Kim Kiền cảm thấy cậu bé gầy gò nhỏ nhắn trước mắt mình kia dáng hình lại vững vàng kiên định tựa núi.

Cho đến khi bóng dáng Bách Nhi đã đi xa, Kim Kiền vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ, toàn bộ tâm tư đều đang dặt vào một chuyện: Thời Bắc Tống này chắc là phải có một danh nhân họ Lưu chứ nhỉ.

***

Sau khi vụ án ô bồn kết thúc, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu vì hiệp lực trợ giúp phá án có công nên được thưởng hai ngày nghỉ ngơi. Trịnh Tiểu Liễu đương nhiên là về nhà bẩm báo sự tích anh hùng của mình với thân nhân, còn Kim Kiền thì ngủ vùi trong xá phòng của Tam ban viện hai ngày liền.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, khi Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đến Tam ban viện báo danh, thì thấy trong công phòng của Tạo ban có hai bị khách không mời.

“Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, mau đến bái kiến Công Tôn tiên sinh và Lý bổ đầu đi!”, ban đầu Tạo ban vừa thấy hai người Kim, Trịnh liền lập tức kéo hai người đẩy ra giữa phòng.

“Bái kiến Công Tôn tiên sinh, Lý bổ đầu”, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu cùng chắp tay thi lễ nói.

Người ngồi ở ghế thượng tọa, thân vận nho sam, đôi mắt trong suốt, gương mặt trắng bóc đích thị là Công Tôn Trúc Tử. Mà người kia, thân hình tráng kiện, mặt vuông chữ điền, đôi mắt dữ dằn tựa mắt hổ, da ngăm đen, phục trang gọn gàng đơn giản, hông đeo một thanh đại đao Khoát Diệp, chính là ban đầu Khoái ban, Lý Thiệu, bổ đầu của Khai Phong phủ.

Kim Kiền ngước nhìn hai người trước mặt, không khỏi thầm thấy khó hiểu, lại nom khuôn mặt tràn ngập ý cười của Công Tôn tiên sinh, lòng bổng nhiên run rẩy, nghĩ bụng: Trước giờ Công Tôn Trúc Tử đều là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, lần này đến đây, không phải là lại có âm mưu gì đó chứ? Bỏ mợ, chẳng lẽ con mèo kia đem việc mình giúp giải độc báo cáo lại với “cây gậy trúc” này, nên bây giờ Công Tôn Trúc Tử đến để thăm dò?

Nghĩ vậy, tinh thần Kim Kiền liền căng hết lên, thận trọng nghênh chiến.

Chỉ thấy sắc mặt của ban đầu Tạo ban tràn ngập vẻ vui mừng nói: “Hai người các ngươi thật có phúc, lần trước cùng Triển đại nhân xuất môn tra án, Triển đại nhân đối với biểu hiện của hai người cứ tán dương không ngừng, đã bẩm báo lên với Bao đại nhân. Lần này Công Tôn tiên sinh đặc biệt tới để ban bố lệnh điều ban cho hai người”.

“Lệnh điều ban?”, Kim Kiền sửng sốt.

Chợt nghe Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh hưng phấn kêu lên: “Lệnh điều ban? Lẽ nào chúng thuộc hạ được điều tới Khoái ban?”.

Công Tôn tiên sinh cười nói: “Đúng là như thế, cho nên bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi sẽ đi theo Lý bổ đầu, còn không mau bái kiến Lý bổ đầu?”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, toét miệng cười rộng tới mang tai, thiếu chút nữa thì lệch hàm, vội vàng quỳ xuống chắp tay thi lễ, cao giọng hô: “Trịnh Tiểu Liễu bái kiến Lý bổ đầu”.

Công Tôn tiên sinh thấy Kim Kiền vẫn đứng ngẩn ra bên cạnh liền hỏi: “Kim Kiền, vì sao ngươi còn chưa bái kiến Lý bổ đầu?”.

Chỉ thấy đầu lông mày của Kim Kiền giật giật, cúi đầu nói: “Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ vô đức vô năng, được điều về Khoái ban e rằng không thích hợp cho lắm”.

Lý bổ đầu nghe xong ngược lại cỏn rất vui mừng, gương mặt giãn ra, cười nói: “Triển đại nhân quả nhiên không nói sai, Kim Kiền ngươi thực là khiêm tốn hơn người, ta rất thích những người trẻ tuổi như ngươi đấy. Triển đại nhân đánh giá hai ngươi rất cao, hôm nay vừa gặp quả đúng như thế”.

Đầu lông mày Kim Kiền sắp dính cả vào nhau, vừa mới định chắp tay từ chối thì lại bị Công Tôn tiên sinh cắt ngang.

“Kim Kiền, nếu Triển hộ vệ đã ra sức đề cử, ngươi không nên chối từ nữa”.

“…Vâng, Kim Kiền bái kiến Lý bổ đầu”

“Tốt, tốt”, Lý bổ đầu sảng khoái cười ha hả.

Công Tôn tiên sinh gật đầu, đứng dậy bước ra cửa những muốn rời đi, nhưng vừa đến cửa thì quay người lại hỏi Kim Kiền: “Kim Kiền, độc Triển hộ vệ trúng tại trấn Lưu Gia, chính là do ngươi giải?”.

Tinh thần Kim Kiền liền rung lên một cái, lập tức đáp: “Chính là do thuộc hạ giải”.

Công Tôn tiên sinh lại hỏi: “Lẽ nào ngươi từng nghiên cứu qua về y thuật và dược thuật?”.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Kim Kiền, nàng cao giọng trả lời: “Khi thuộc hạ còn là ăn mày đã từng được một lão ăn mày dạy cho vài cách dùng thảo dược, cũng coi như biết sơ sơ chút ít”.

Công Tôn tiên sinh đánh giá Kim Kiền mấy lần liền, nói: “Ngươi chỉ học sơ sơ mà lại có thể giải được thi độc?”.

“Đó là bởi vì ăn mày nhiều khi đói khát không thể chịu nổi, có phải lúc ăn phải thịt thối bị người ta vứt đi, không ít người trúng phải thi độc, thế nên thuộc hạ mới biết cách giải”.

Công Tôn tiên sinh nghe xong những lời này mới chậm rãi gật đầu, vuốt râu cười nói: “Nói như thế thì Kim Kiền ngươi thật ra rất có tư chất. Sau này nếu có thời gian rảnh rỗi, đừng ngại tới tìm ta nói chuyện, trong phòng ta cũng có một số y thư, ngươi có thể tìm đọc”.

Kim Kiền càng vùi đầu xuống thật thấp, kiên trì nói: “Thuộc hạ cảm tạ tiên sinh”

Công Tôn tiên sinh lúc này mới hài lòng, ung dung rời đi.

Đợi đến khi Công Tôn tiên sinh đi xa, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu liền bái biệt ban đầu Tạo ban, theo Lý bổ đầu đến Bổ phòng của Khoái ban.

Khoái ban dù sao cũng là nơi tập trung tinh anh của Tam ban, riêng số lượng Bổ phòng chuyên dụng cho Khoái ban cũng đã bằng số lượng công phòng của hai ban kia gộp lại. Bài trí trong Bổ phòng cũng khác Tạo ban, trên tường treo vô số tranh vẽ binh khí các loại, trên bàn đầy những bức họa phạm nhân, những kẻ bị truy nã, tất cả đều được sắp xếp tuần tự, đâu ra đấy.

Lý bổ đầu ngồi chính giữa Bổ phòng, nói cho hai người họ biết về chức trách của Khoái ban.

Trịnh Tiểu Liễu càng nghe càng hưng phấn, còn Kim Kiền thì càng nghe càng giật mình thon thót.

Giờ mão sáng sớm, phải đến võ trường để huấn luyện, lúc bình thường phải đi tuần trong thành Biện Lương để duy trì và đảm bảo trị an trong kinh đô, truy bắt kẻ phạm tội, nhân tiện giữ gìn bộ mặt của kinh thành, rồi phải ra ngoài tới các địa phương khác để tróc nã phạm nhân, bắt cường đạo, đạo chích, kẻ trộm; hừ hừ, buổi tối còn phải luân phiên mà đứng gác, bảo vệ an toàn cho Khai Phong phủ… Trời ơi, đây mà là công việc cho người làm à?

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, tiền lương chỉ tăng thêm có mười lượng bạc…

Kim Kiền khuôn mặt co rúm, méo mó, vặn vẹo, lòng thầm hét lên: Con mèo thối, quả này tôi và anh kết thù to rồi đấy, đừng hòng tôi để yên cho anh!!!

Cũng đúng lúc này, Triển đại nhân, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đang đi tuần trong thành Đông Kinh Biện Lương, trung bình cứ hai phút đồng hồ lại hắt hơi một lần, mãi mà không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK