Kim Kiền vốn tưởng rằng tìm kho báu đã vốn là hành trình mang đầy đau đớn bi thương nhất trong ngày hôm nay. Nhưng đó là do nàng quên mất một điều mà cổ nhân dạy. Tục ngữ có câu: "Núi cao ắt còn núi cao hơn, thảm rồi vẫn có thể thảm hơn".
Đến khi Thiên Hạ Đệ Nhất Trang lên đèn, chúng nhân mới lục tục kéo nhau về trong trạng thái tinh thần và thể xác mệt mỏi vô cùng. Chẳng ai còn thấy ngon miệng nổi nên cũng chỉ qua quít bữa ăn rồi chán nản lui vào phòng trước.
Mà chịu đả kích lớn nhất, phải kể đến Kim Kiền, hiện đã giống như cái xác không hồn thẫn thờ ngẩn ngơ thì chớ. Vậy mà mông chưa chạm giường đã bị triệu tập khẩn cấp tới phòng Nhan Tra Tán tham gia hội nghị thượng đỉnh nhân tinh Khai Phong.
Má nó! Muốn thắt cổ cũng để người ta lấy hơi chứ ba! Tăng ca thế này quả thật vô nhân đạo!
Vị tòng lục phẩm giáo uý nào đó lửa giận phừng phừng, vốn rất muốn đáp ngay hai câu này vào mặt Nhan đại nhân. Tuỳ nhiên, vừa thò mặt vào phòng, sau khi thấy ban bệ thành phần tham gia, nàng không khỏi run lên một cái, khiến cho bao nhiêu khí thế đảo chính cứ thế trôi tuột đi đằng nào. Chẳng là... Bên trong phòng, có Nhan Tra Tán, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu... Tính thêm cả nàng thì chằn chặn bốn mạng.
Nhân tinh mới nổi Tưởng Bình, trai đẹp giàu có- Bùi thiếu và thư đồng Vũ Mặc không có mặt.
Tốt! Điều này chứng tỏ nội dung thảo luận trong hội nghị lần này không hề tầm thường!
Quả nhiên... Nhan Tra Tán mới mở miệng đã như muốn quăng lựu đạn: "Nhan mỗ vừa được bồ câu đưa thư, cấp báo, Tương Dương Vương mượn cớ lập lễ mừng thọ sáu mươi, muốn mời Thánh thượng đại giá quang lâm tới dự tiệc.
"Gì cơ?", ba người Triển, Bạch, Kim lập tức trăm miệng một lời, không giấu được ngạc nhiên.
Không phải chứ? Động thái này cũng quá lộ liễu, trắng trợn rồi! Lẽ nào Tương Dương Vương muốn nhân cớ dụ Hoàng Thượng đến rồi trực tiếp giết hại, soán đoạt vương vị.
Không thể thế được! Trừ phi bị lừa đá trúng đầu thì Hoàng Thượng mới dễ dàng đáp ứng.
Kim Kiền âm thầm phỉ nhổ.
Không ngoài dự đoán, Nhan Tra Tán ngay câu sau đã nói luôn: "Thánh Thượng đương nhiên đã khéo léo từ chối. Nhưng Tương Dương Vương lại gửi thư mời đến ba lần, thề không từ bỏ nếu không đạt mục đích! Thánh thượng vì vậy mới cùng Bát vương gia, Thừa tướng và Bao đại nhân thương nghị. Cuối cùng, Bao đại nhân được phong làm Khâm sai thay mặt Thánh Thượng đi chúc thọ Tương Dương Vương."
Lời vừa nói ra đã khiến cả phòng trầm mặc một lúc.
"Động thái lần này của Tương Dương Vương rốt cuộc có mục đích gì?", Triển Chiêu chau mày, hỏi.Nhan Tra Tán thần sắc ngưng trọng, nhẹ lắc đầu.
"Hoàng Thượng rốt cuộc bị cái gì vậy? Rõ ràng biết Tương Dương Vương mưu đồ làm phản một hai rõ ràng! Cớ sao lại mạo hiểm để Bao đại nhân đích thân dấn vào nguy hiểm? Đây là đạo lý gì", Bạch Ngọc Đường không khỏi tức giận mắng.
"Theo như trong thư, ân sư có nói rằng, Tương Dương Vương cố ý khen ngợi ân sư là cánh tay phải đắc lực của Thánh Thượng, tán dương không ngớt thanh danh của Khai Phong phủ doãn, liêm khiết vô tư, dường như...", Nhan Tra Tán nhìn ba người, nói tiếp: "Thâm ý người say không do rượu, cho nên... hắn ắt phải có mục đích khác..."
"Ý Nhan đại nhân là... Người mà Tương Dương Vương muốn nhắm đến là Bao đại nhân? "
Nhan Tra Tán gật đầu.
"Không nhẽ là định...", Kim Kiền đưa tay tạo hình lưỡi dao kê ngang cổ ra dấu một chữ sát, "...hãm hại Bao đại nhân?"
Cả ba người Nhan, Triển, Bạch cùng lắc đầu.
"Với thế lực của Tương Dương Vương, muốn hãm hại Bao đại nhân không nhất thiết phải tốn công mất sức như vậy", Nhan Tra Tán một mặt phủ định.
Đúng thế! Dưới trướng Tương Dương Vương là thập tuyệt quân do Thương Mộ cầm đầu, rồi lại Kim sứ, Hoả sứ, Thổ sứ gì đó đã quá đủ khiến thiên hạ thất điên bát đảo. Trong khi hiện nay, bên cạnh Bao đại nhân không có Tiểu Miêu và Bạch Thử làm môn thần hộ an. Lấy đi một mạng của Bao đại nhân lúc này hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Vậy thực ra, là hắn muốn Bao đại nhân rời Khai Phong mà đến Tương Dương...
Bậy bậy bậy! Tương Dương Vương không ngoan ngoãn ở nhà bày mưu tạo phản sớm hoàn đại nghiệp đi mà ở đó bày trò con bò này làm gì? Hay vì dưới trướng không có thuộc hạ giỏi nên muốn khoét tường đục vách nẫng của Hoàng Thượng một Bao đại nhân...
Từ đã...
Là "nhảy việc"!
Đúng rồi!
Chính là "nhảy việc"! Là muốn ép buộc "nhảy việc".
Lão Bao là nhân vật thế nào cơ chứ? Là người mà chúng nhân tụng xưng hô danh Bao Thanh Thiên! Là người ngày xử án dương đêm thẩm án âm theo dân gian truyền thuyết. Là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm độ thế. Là nhân vật chí công vô tư vang danh thiên hạ.
Người như thế ắt chỉ chọn Chân Long Thiên Tử mà phò trợ! Nếu Tương Dương Vương thủ đoạn xảo quyệt, quỷ kế bức bách Bao đại nhân dốc sức...
Không! Chuyện này khẳng định không thành. Vốn với tính cách của Bao đại nhân thì thà chết trong còn hơn sống đục, quyết không quy thuận.
Mà không đúng! Mấu chốt vấn đề không hẳn là Bao đại nhân sẽ dốc sức vì hắn hay không... Mà vấn đề ở chỗ, Bao đại nhân đã xuất môn tới Tương Dương... Đến lúc đó chỉ cần Tương Dương Vương nghĩ cách cầm tù bỏ ngục Lão Bao, rồi công cáo thiên hạ rằng Bao đại nhân đã thần phục mình, gây nhiễu loạn lòng dân...
Vậy thì Tương Dương Vương kia chẳng hoá đã liền biến thành Chân Long Thiên Tử với Văn Khúc Tinh Quân đi theo phò trợ sao? Mưu đồ đoạt vị của hắn chẳng phải đã ổn ổn thoả thoả mà tự nhiên danh chánh ngôn thuận sao?Đại sự không ổn!
Nghĩ vậy, Kim Kiền giật mình, nhất thời định mở miệng nói ra suy đoán của mình. Nhưng đột nhiên, da gà nổi cộm, lông tơ dựng đứng, nàng cảm nhận được hàn khí cấp mười quen thuộc của Triển Chiêu bắt đầu toả ra, đông đá góc phòng.
"Độc kế!", Triển Chiêu cắn chặt răng, tự tự nhuốm hàn băng.
Ể?! Kim Kiền trừng mắt.
"Lão tặc Tương Dương Vương kia tính toán cũng kĩ càng ghê nhỉ!", Bạch Ngọc Đường cười lạnh từng trận.
Ôi chao?! Kim Kiền há hốc mồm.
"Định lợi dụng thanh danh ân sư mà hoàn thành cái sứ mệnh Chân Long Thiên Tử của hắn!", Nha Tra Tán đứng dậy, nộ khí ngút trời, "Thật là tội ác tày trời! Vô pháp vô thiên!"
Kim Kiền nháy mắt đã kịp thu lại lời định nói ra nuốt vào cổ họng.
Này chư vị có thể cho ta cơ hội thể hiện không? Nếu cứ tiếp tục như vậy ta liền trở thành không khí trong đội hình nhân tinh này mất!
Không được! Kiểu gì ta cũng phải chứng tỏ được ta vẫn còn đang tồn tại trong phòng!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền đề tiếng hắng giọng,
"Nhan đại nhân, Triển đại nhân, Bạch ngũ gia! Nếu đến chúng ta mà cũng đã phong thanh đoán ra âm mưu của Tương Dương Vương, không nhẽ Thánh Thượng, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lại không nhìn ra sao? Hay là...", Kim Kiền dừng lại một chút, "Hay Bao đại nhân đã có dự tính khác?"
"Không sai!", Nhan Tra Tán tiếp tục lật giở phong thư, xem xét kĩ lưỡng rồi nhíu mày gật đầu, "Ân sư còn nói chuyến đi Tương Dương lần này chủ yếu là để điều tra...."
"Bao đại nhân trí dũng vô song, tự nhiên sẽ có tính toán!"
Một tiếng nói xa xăm truyền tới cắt ngang lời Nhan Tra Tán. Bốn người giật mình, đồng loạt quay đầu.
"Kẻ nào?"
Bạch Ngọc Đường lách người đi ra, ầm ầm chém ra một đạo chưởng phong về phía cửa.
Một tiếng cạch vang lên... Cửa mở. Gió lạnh thốc vào, như thể cuốn theo một đạo nhân ảnh từ bên ngoài vào...
Áo xanh đai ngọc, tay áo lộng gió, mắt dài xếch lên, nửa chính nửa tà, tóc đen lay động, phấp phới đón trăng.
Trong một khoảnh khắc, Kim Kiền cứ ngỡ như mình mới nhìn thấy hồ ly hoá tiên.
"Hắc yêu Hồ Trí Hoá?", lam ảnh vụt cái đứng chắn trước mặt Nhan Tra Tán.
Cùng lúc đó, tuyết y Hoạ Ảnh, thân kiếm hợp nhất thành một đạo quang điện phi ra, lưỡi kiếm lạnh lẽo sấn tới kề ngang, cách cổ Trí Hoá đúng nửa tấc.
Mắt Trí Hoá nheo lại thành vệt, đột nhiên hét lớn: "Nhan đại nhân! Tại hạ có bằng chứng Tương Dương Vương thông địch bán nước!"
Bảo kiếm Hoạ Ảnh ngưng lại giữa chừng, tiếng động xung quanh cũng như đứng lại theo đầu mũi kiếm. Bốn người trong phòng trợn mắt, ngạc nhiên không thốt nên lời.Ánh mắt sắc lẹm khoét đêm đen của Hồ Trí Hoá ánh lên chút tà, miệng nhoẻn thành vệt, cười nói: "Chứng cớ trong tay áo tại hạ! Nếu Ngũ gia không ngại có thể lấy ra cho Nhan đại nhân xem trước rồi nói!"
Bạch Ngọc Đường chau mày. Nhan Tra Tán từ từ định thần, gật nhẹ đầu. Bạch Ngọc Đường lúc này mới lắc nhẹ mũi kiếm xọc vào tay áo Trí Hoá. Một cuộn giấy bay ra, phi về phía Triển Chiêu.
Lúc này kiếm quang Hoạ Ảnh mới xoay vòng một đoạn rồi lập tức kề cổ Trí Hoá như cũ. Triển Chiêu lập tức đón lấy tờ giấy, mắt ngước lên, đưa cho Kim Kiền. Đợi cho đến khi Kim Kiền xác định là tờ giấy là vật vô hại rồi mới cẩn thận đưa cho Nhan Tra Tán.
Mắt phụng mở to, ngạc nhiên: "Cái, cái này..."
"Không sai! Chính là sáp huyết minh thư (*) do Tương Dương Vương và Liêu Quốc lập ra!". Trí Hoá thản nhiên vuốt vuốt nếp áo lúc nãy bị kiếm của Bạch Ngọc Đường rạch rách, mặt không đổi sắc.
"Cái gì?", Hai người Triển Bạch buột miệng nói ra, đột nhiên nhìn về phía Nhan Tra Tán.
------
(*) sáp huyết minh thư, dùng máu của động vật quệt lên môi, thể hiện thành ý liên minh của người xưa
------
Kim Kiền lui một bước tới bên cạnh Nhan Tra Tán, nhìn trân trối vào tờ giấy.
Sáp huyết minh thư? Không phải cái thứ liên kết không có tính pháp lý và vô căn cứ khoa học mà Kỳ Lân Môn và Thiên Hạ Đệ Nhất Trang lập ra trong đánh lôi đài không lâu trước đây sao? Sao giờ cũng có một bản Liêu Quốc và Tương Dương Vương lập ra nữa?
Nếu gọi là trùng hợp thì cái này cũng quá trùng hợp đi! Kim Kiền nhìn cho rõ ràng lại một lần nữa cái được gọi là minh thư, càng nhìn càng sửng sốt.
Loại giấy bình thường, đầy nếp gấp, nét chữ có chút... Quen quen! Nhìn có bảy phần hao hao nét chữ của con hồ ly nào đó viết trong bí kíp hành tẩu giang hồ rồi truyền cho đệ tử mình...
À há?
"Minh thư là giả!", Nhan Tra Tán đột nhiên gấp lại minh thư, mắt phụng hừng hực lửa thiêu đốt nhìn Trí Hoá, lớn giọng nói.
Hoạ Ảnh dấn sâu thêm mấy phần, cứa ra một vệt nhàn nhạt màu huyết trên cổ Trí Hoá. Nhưng Trí Hoá kia vẫn bình tĩnh không sờn, lấy tay quệt đi vết máu trên cổ, chậm rãi nói: "Chắc chắn là giả rồi! Bản thật đương nhiên bị Tương Dương Vương giấu đi, còn bản này là do Trí Hoá này dùng trí nhớ chép lại"
Đuôi mắt nửa tà của Trí Hoá nâng cao, nhìn thẳng vào Nhan Tra Tán: "Minh thư là giả nhưng nội dung không có một phân gian dối!"
Không khí ngưng lại. Nét mặt Nhan Tra Tán kịch biến, tay run run nắm lấy bản sao của minh thư.
"Nhan đại nhân! Trên đó viết cái gì vậy?", Kim Kiền liều hỏi một câu.
Bờ môi khẽ run lên mấp máy, nhìn ba người Triển, Bạch, Kim một cái, trầm giọng nói: "Tương Dương Vương và Liêu Quốc lập minh ước, hẹn ngày mồng tám tháng chạp cùng bắt đầu hành sự, nội ứng ngoại hợp, tấn công Đại Tống giang san. Ngoài ra, Tương Dương Vương còn hứa nếu mưu sự thành công, sẽ cắt cử 18 châu quận của Đại Tống dâng cho Liêu Quốc làm thù lao thoả đáng."Có nhầm hay không vậy? Cái này chẳng phải là tranh ngôi đoạt vị, bán quốc cầu vinh sao?
Một người từ nhỏ lớn lên trong giáo dục yêu nước chính thống như Kim Kiền không khỏi nổi giận.
"Đúng là thông địch cướp nước, tội ác tày trời, nhân thần cũng phẫn, tru di cửu tộc!"
Bô lô ba la một lúc, Kim Kiền mới giật mình chợt nhận ra, ngoài bản thân huyên náo nãy giờ, thì ai cũng im lặng đến quỷ dị.
Chỉ thấy Nhan Tra Tán, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ba người sáu mắt gắt gao trừng trừng như thể muốn đem Trí Hoá mà ăn tươi nuốt sống ngay được.
Í!
"Trí Hoá! Nội dung trên minh thư này xác nhận là thật!?", Nhan Tra Tán nghiêm nét mặt.
Trí Hoá sắc mặt trầm xuống: "Không sai một chữ!"
"Làm sao ngươi biết?", Bạch Ngọc Đường nheo mắt ngờ vực tiếp tục truy hỏi.
Trí Hoá chớp mắt rồi đáp: "Là một vị bằng hữu nói cho tại hạ biết!"
"Kẻ đó là ai?", Triển Chiêu nối lời.
Trí Hoá nhíu mày, dừng một chút hơi lưỡng lự rồi kiên quyết: "Là Nam Hải Nhất Tiên Ôn Văn!"
Nghe có chút quen tai.
Chẳng phải đó là sư phụ của Nam Hải Tứ Ma, người sáng tạo ra trận Ngũ Hành Khuyết, và theo lời của Google họ Chân thì đây là một kỳ nhân, tinh thông kỳ môn độn giáp, xuất chúng thiên hạ.
"Hắn thế nào lại biết được?" Nhan Tra Tán vẫn không bỏ qua.
Trí Hoá rũ mắt nhìn xuống, con ngươi tối dần lặng đi thoáng chốc mới nói: "Sáp huyết minh thư chính là bằng chứng thông địch bán nước, Tương Dương Vương tự nhiên hiểu được rằng đó không phải là đồ chơi, nên sẽ bảo toàn ổn thoả. Vì vậy hắn mới tìm trong giang hồ một vị cao nhân tinh thông kỳ môn độn giáp như vị bằng hữu của tại hạ để xây cất nơi mà hắn có thể giấu an toàn minh thư kia!"
"Người đó chính là Nam Hải Nhất Tiên Ôn Văn?", Bạch Ngọc Đường hỏi xác minh.
Trí Hoá lặng lẽ gật đầu, "Ôn Văn người này không màng danh lợi, bình sinh chỉ trông chờ một điều. Đó là mang hết tuyệt học cả đời ra mà xây dựng một toà kỳ lâu, hội tụ tự cổ chí kim cơ quan kỳ thuật nên mới gật đầu giúp đỡ Tương Dương Vương!"
Hiểu hiểu! Hoá ra Nam Hải nhất tiên là người đam mê khoa học còn Tương Dương Vương là nhà tài trợ!
Kim Kiền tự đưa ra bình luận trong lòng.
"Ai ngờ, sau này khi xây dựng xong, bản thân Ôn Văn bị giam lỏng nên lòng mới sinh nghi. Một ngày nọ hắn mượn lý do tu bổ cơ quan, một phen mạo hiểm dò la, chẳng ngờ nhìn thấy tận mắt sáp huyết minh thư!"
Nói tới đây, Trí Hoá mới từ từ ngước mắt, nhìn quanh một lượt bốn người đối diện, lời lời lạnh lẽo như mặt hồ đóng băng: "Ôn Văn nhìn thấy minh thư, trong lòng vừa giận vừa sợ, bản thân bị giam lỏng, không thể thoát thân. Vì vậy y đã uống thuốc độc quyên sinh!"
"Hả!", Kim Kiền không kìm được một tiếng ngạc nhiên.
Ba người kia cũng không khỏi giật mình.Tất cả như có chung một nghi vấn: Uống thuốc độc tự vẫn... Vậy nội dung truyền ra bên ngoài kiểu gì?
Lẽ nào...
Một tình tiết quen thuộc hiện ra.
Này này! Ôn Văn chắc không đến nỗi dùng kim chỉ thêu mật mã Morse lên y phục rồi sau đó liều mình dùng xác mình truyền tin tức ra ngoài đó chứ?
Nhưng câu nói sau của Trí Hoá lập tức dẹp bỏ mọi nghi vấn của Kim Kiền.
"Tương Dương Vương nói Ôn Văn chết do bạo bệnh, lại lo bí mật bị tiết lộ ra ngoài nên đã đem y phục sách vở của hắn đi đốt hết rụi."
Ái chà! Tương Dương Vương này cũng thật tuyệt tình đó mà!
Kim Kiền lau mồ hôi.
Không ổn! Thế cái minh thư này đào từ đâu ra được!
Đám Nhan Tra Tán nhất loạt nhìn về Trí Hoá trông đợi câu trả lời thoả đáng, liền chợt thấy một bóng nước loang loáng ẩn hiện trong mắt hắn.
"Ôn Văn sinh thời đã từng tạo ra một loại mật văn! Nhìn qua thì cũng chỉ như thơ ca bình thường, không có gì đặc sắc. Tuy vậy... Nếu dùng phương pháp đặc biệt thì sẽ thấu hiểu nội dung bên trong.
Chết tiệt! Không ngờ có mật mã thật!
Kim Kiền đã muốn quỳ sụp xuống.
"Ngày ấy, tại hạ nghe lệnh Tương Dương Vương, đến thăm Ôn Văn. Ôn Văn từng nói, nếu rủi một ngày, hắn đột nhiên đi về Tây Thiên Cực Lạc, chắc chăn đó là do ma gây quỷ làm. Sau khi chết dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải thay hắn báo thù rửa hận!"
"Đào ba thước đất?", mắt Bạch Ngọc Đường loé lên, "Lẽ nào..."
Trí Hoá gật nhẹ đầu: "Không sai! Bí mật của minh thư đã được Ôn Văn dùng mật văn khắc dưới gạch đá nơi chỗ ở!"
Nghe đến đây, chúng nhân đã thông suốt.
Lại nhìn sang Trí Hoá, gương mặt bình tĩnh, điềm đạm kể như kể câu chuyện thường ngày trong gia đình đã biến mất tự lúc nào. Vệt cười nửa chính nửa tà cùng khuôn mặt đầy tà ý tiêu biểu dần hiển hiện trên từng thớ thịt trên cơ mặt hắn.
Nhan Tra Tán lẳng lặng quan sát Trí Hoá, không nói được lời nào, tinh quang trong mắt dần chuyển. Một lúc lâu sau, Nhan thư sinh mới chậm rãi nói: "Làm sao Nhan mỗ tin ngươi được đây?"
"Nhan đại nhân có lẽ không cần hỏi thêm! Không phải ngài đã sớm tin rồi sao?", ánh mắt Trí Hoá tĩnh như nước, "tại hạ đã sớm khổ công thiết hạ ba ngày lôi đài vừa rồi nhằm đặt ra cảnh báo ám hiệu. Chẳng nhẽ đại nhân lại không nhìn ra được?"
Cái gì? Cảnh báo? Lúc nào?
Kim Kiền ngẩn ra không hiểu vấn đề. Lại nhìn sang Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đang mơ hồ giống mình.
Nhan Tra Tán sắc mặt thâm sâu khó dò, mắt nheo lại bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện: "Sáp huyết minh thư, Nam Hải tứ ma, Tử điện kiếm mê dược..."
Lần theo những then chốt mà Nhan Tra Tán vừa nhắc tới, Kim Kiền cũng không khỏi một phen nhớ lại.
Sáp huyết minh thư... Lập ra giữa Thiên Hạ Đệ Nhất Trang và Kỳ Lân Môn... Không lẽ vốn dĩ là để ám chỉ Tương Dương Vương và Liêu Quốc cũng làm như vậy?Nam Hải Tứ Ma, cũng chính là đồ đệ Nam Hải Nhất Tiên... Không lẽ là dùng trận pháp để thay lời chỉ ra việc Tương Dương Vương cố công xây dựng kỳ lâu với dày đặc cơ quan cạm bẫy?
Mà mê dược trên Tử Điện Kiếm tám phần là tác phẩm của Mộc sứ Thương Mộ... Cũng là tám phần muốn nói rằng Thương Mộ cũng đang âm mưu làm loạn...
Này này... Cái đầu mối này chôn không phải chỉ dưới ba tấc đất đâu mà sâu quá ngưỡng quy định rồi!
Nếu không phải là những người tâm sâu khó dò thất khiếu linh lung thì đời nào mà đoán ra nổi!
Kim Kiền lòng gào lên muốn vỡ vụn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dường như cũng nghĩ vậy, nét mặt hơi đổi.
Chỉ có Nhan Tra Tán, mặt dần dãn ra, nét âm u mới nãy trên thanh khiết tuấn dung dường như tiêu biến. Hai mắt vừa khôi phục lại thần thái trong như nước sáng như sao, Nhan thư sinh liền ôm quyền hướng Trí Hoá mà nói:
"Đã phiền đến Trí tiên sinh lao tâm khổ tứ, trí mưu song toàn! Nhan mỗ bội phục!"
Triển, Bạch, Kim cả kinh khi nghe lời vừa nói.
"Đại nhân!?", Triển Chiêu vội tiến lên một bước.
"Đại nhân! Không nhẽ ngài tin con Hồ ly này?", Bạch Ngọc Đường hoảng hốt.
"Đúng thế đại nhân! Chúng ta hiện giờ không bằng không cớ, nếu chỉ dựa vào một tờ minh thư mà nội dung còn chưa phân thật giả phải trái, e rằng...", Kim Kiền vội vàng nhắc nhở.
"Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tai mắt đầy rẫy, nếu chư vị không tin, nhược bằng hãy cắt cử người đi điều tra chuyện điều động lương thảo của phía Liêu Quốc thì liền sáng tỏ!", đuôi mắt dài của Trí Hoá hơi nhướn lên, tinh quang chợt loé, "Tại hạ bạo gan suy đoán, Bao đại nhân liều mạng phen này, chỉ e là cũng vì điều tra động tĩnh phía Liêu Quốc!"
Ba người Triển, Bạch, Kim lại nhìn hướng Nhan Tra Tán. Trong khi Nhan thư sinh tay cầm minh thư khẽ run một chút, đầu khẽ gật.
Thì ra Bao đại nhân mạo hiểm xuất tuần đến Tương Dương là do muốn điều tra vụ điều động lương thảo của Liêu quốc.
Kim Kiền bấy giờ mới vỡ lẽ.
"Được! Nếu lời của ngươi nói có nửa phần gian dối, thì dù ngươi có trốn tận nơi hang cùng ngõ hẻm cùng trời cuối đất, Bạch ngũ gia cũng tìm người hỏi chuyện!", Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng rồi tra kiếm vào vỏ.
"Tại hạ dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không đủ to gan mà bịa chuyện với Bạch ngũ gia!", Trí Hoá thu hai tay giấu vào trong áo cười một cách tà khí.
"Trí tiên sinh! Nam Hải Nhất Tiên xây kỳ lâu ở nơi nào?", Nhan Tra Tán hỏi.
Trí Hoá hơi khựng lại người rồi mới đáp: "Nằm ở ngoại ô thành Tương Dương"
"Vậy lâu này có danh xưng không?"
"Có...", Trí Hoá nheo mắt, "Tương Dương Vương đặt tên cho nó là Xung Tiêu Lâu!" (*)
------
(*) Toà nhà chọc trời xuyên mây
------
Yên lặng bao trùm trong phút chốc. Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu nhíu mày. Trong khi Bạch Ngọc Đường đã cười lạnh."Chọc trời? Xung Tiêu Lâu? Khẩu khí lớn nhỉ!"
Còn Kim Kiền...
Mắt nhỏ tròn xoe, thoáng hiện tơ máu, đầu như bị một thanh sắt gõ vào, kêu ong ong.
Xung Tiêu Lâu?
Xung Tiêu Lâu?
Đồng Võng Trận? Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường + Xung Tiêu Lâu = Chết (*)
------
(*) vì đây là một chú thích khá dài nên mời các bạn xuống dưới đọc nhé
------
Kim Kiền lúc hoàn hồn được mới kêu thảm một tiếng.
Nhan, Triển, Bạch với vẻ mặt kinh ngạc, đồng loạt nhìn Kim Kiền.
"Không! Không thể được! Không thể đi được!", Kim Kiền sắc mặt trắng bệch, hai tay run lẩy bẩy, mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Bạch Ngọc Đường, khiến Bạch Thử cũng một phen hốt hoảng biến sắc, tiến lên một bước về phía Kim Kiền: "Tiểu Kim Tử! Ngươi làm sao vậy?"
Triển Chiêu cũng chụp được cánh tay Kim Kiền, trầm giọng nói lớn: "Kim Kiền!"
Kim kiền mắt sáng loé, môi run rẩy, "Triển đại nhân! Xung Tiêu Lâu... Không thể đi! Ngũ gia không thể đi Xung Tiêu Lâu! Vạn lần không thể!
Triển Chiêu nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường một bộ dạng không hiểu gì cả, lấy tay vỗ đầu Kim Kiền: "Tiểu Kim Tử! Ngươi bị đụng chỗ nào trên đầu sao? Ngũ gia ta nói đi đến cái toà lâu rách nát ấy khi nào?"
"Bạch Ngũ gia không đi Xung Tiêu Lâu?", Kim Kiền sững người lại hỏi.
"Không thèm đi! Nghe tên cũng đã thấy chẳng phải phường tốt đẹp gì! Đường đường Ngũ gia ta lết xác tới đó làm chi?", Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.
"Đúng đúng! Tốt đẹp gì! Huyết khí xung thiên, xú uế ngập trời, phong thuỷ bất hảo, vạn phần đại hung!", Kim Kiền gật đầu liên tục.
Bạch Ngọc Đường trợn mắt trắng dã nhìn sang Triển Chiêu.
Này Xú Miêu! Kim Kiền bị ma nhập đó à?
Triển Chiêu nhíu chặt mày, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt biến, hồi lâu sau mới nhẹ lắc đầu.
Trong khi đó, Trí Hoá nhìn Kim Kiền, lộ chút ngạc nhiên, "Giang hồ truyền rằng, Kim giáo uý có thể đoán được vận mệnh, thông quỷ nhập thần, vốn dĩ tại hạ luôn nghi ngờ. Nay tận mắt chứng kiến thì muốn không tin không được!"
"Trí tiên sinh! Lời ấy là sao?", Nhan Tra Tán nét mặt khẽ biến, hỏi.
"Xung Tiêu Lâu là tâm huyết cả đời của Ôn Văn, cơ quan trùng trùng, thập tử vô sinh, trên đời chỉ có hai người tự do ra vào Ôn Văn và Tương Dương Vương.
"Hứ! Ngũ gia ta mới...", Bạch Ngọc Đường bộ dạng phớt lờ, đang muốn nói thì bỗng nhìn bên này thấy Kim Kiền như muốn cắn mình một cái, bên kia Triển Chiêu như muốn đạp mình một cái, đầu mày giật giật, lời định nói ra đành nuốt vào, không dám thốt lên.
Trí Hoá nhìn Triển, Bạch, Kim, khoé miệng nhếch lên, "Nhan đại nhân! Tương Dương Vương mưu tính đoạt vị, tình thế căng thẳng, lửa xém lông mày. Mong Nhan đại nhân sớm đề đạt chuyện này lên với Thánh Thượng, sớm có đối sách!""Nhan mỗ hiểu được!", Nhan Tra Tán hồi lễ.
Trí Hoá đứng dậy, khoé môi nhếch lên, hoạ một nụ cười, ánh mắt lập loè, sáng lên từng điểm, tựa như ngọc vụn châu rơi.
"Như vậy, tại hạ coi như giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng!", Trí Hoá rung tay áo, ve vuốt mấy sợi tóc xoà trên vai, vô tình lộ ra mấy ngón tay liên tục giấu trong tay áo.
Trên tay Trí Hoá, những ngón tay ngợp màu son đỏ, tựa sắc anh đào, nom khá khác thường.
Triển Chiêu nhanh như cắt chụp được cánh tay Trí Hoá, quay đầu lại, "Kim Kiền!"
"Có!", Kim Kiền nhanh chóng vọt lên, lần bắt mạch tượng họ Trí.
Trí Hoá sửng sốt nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Triển Chiêu, lại liếc qua ngó thấy cái người đang bắt mạch cho mình, chớp chớp mắt hai cái rồi nhẹ nhàng: "Kim giáo uý không nên nhọc công! Đây là Tam vị yên chi hồng của Thương Mộ. Lúc hạ độc hắn có nói qua, đại khái rằng kể cả Độc thánh ở đây cũng không cách nào giải được!"
Kim Kiền hít một hơi sâu ngước mắt nhìn đăm đăm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK